Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi thuynga0203, 5 Tháng chín 2020.

  1. thuynga0203

    Bài viết:
    720
  2. thuynga0203

    Bài viết:
    720
  3. thuynga0203

    Bài viết:
    720
  4. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 433: Công ty tới tay lại chắp tay nhường lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Em trai thứ hai của anh, giống như chỉ là một cái máy mà thực thi giả thiết cốt truyện ở trong đầu hắn.

    Làm người ta không cảm giác được ra hận ý, cũng không cảm giác được tình yêu.

    Giản Vũ Bác nhìn về phía Giản Vũ Mân, trầm mặc, không có mở miệng trả lời.

    Mà Giản Vũ Mân từ trong ánh mắt anh thấy được đáp án, một cái đáp án anh ấy không muốn nhìn thấy.

    Anh không có đem bọn họ coi như người nhà.

    Anh không hận bọn họ, lại cũng không có cách nào yêu thương bọn họ.

    Bởi vì bọn họ đã không xuất hiện trong những lúc mà anh cần tình yêu thương nhất.

    Anh có lẽ cũng có yêu thương, nhưng mà yêu thương của anh không đứng dậy nổi.

    Giờ khắc này, Giản Vũ Mân nước mắt cũng tràn ra.

    Cái gia đình này của bọn họ, thật sự muốn nát..

    Giản Vũ Bác lại nói với Giản Duẫn Thừa, "Em yêu cầu cùng anh đạt thành một cái thỏa thuận."

    "Cái gì?" Giản Duẫn Thừa ngưng mắt.

    "Em muốn anh thay ba anh trở thành tổng giám đốc của xí nghiệp Giản gia, chỉ cần anh quản lý tốt công ty, ba năm sau, em liền đem 30% cổ phần Giản gia em sở hữu trên danh nghĩa giao cho anh, dư lại cũng sẽ dựa theo tỉ lệ nhất định, chia cho người của Giản gia trừ bỏ Giản Thư Hoằng cùng Hà Yến."

    Lần thứ hai Giản Vũ Bác nói đã làm cho mọi người khiếp sợ.

    Anh hao hết tâm tư, đại nghịch bất đạo mà bức bách Giản lão gia tử, kết quả hiện tại lại muốn đem quyền quản lý công ty cùng cổ phần chắp tay nhường lại?

    Hà Yến xụi lơ trên mặt đất giờ phút này sớm đã không có tức giận, hay sức lực khiếp sợ cũng đều không có.

    Con trai của bà, chính là người điên! Rõ đầu rõ đuôi là kẻ điên!

    "Vì cái gì?" Giản Duẫn Thừa hỏi.

    "Anh so với ba của anh tâm tàn nhẫn hơn."

    Giản Vũ Bác biết, Giản Thư Hình là một người mềm lòng nói chuyện tình nghĩa, đem cổ phần Giản gia giao cho trên tay Giản Thư Hình, cuối cùng ông ấy nhất định sẽ phân lại một bộ phận cho em trai của ông.

    Nhưng mà Giản Duẫn Thừa không phải, anh ấy so với ba vị bậc cha chú của Giản gia đều tàn nhẫn hơn, anh ấy là càng giống với lão gia tử.

    "Chính em cũng có thể, không phải sao?" Giản Duẫn Thừa nhìn người em họ này của chính mình, hắn làm cho người ta không cách nào nhìn thấu.

    Giản Vũ Bác chắc chắn mà nói, "Anh nên tiếp nhận."

    Giản Duẫn Thừa xác thật sẽ tiếp nhận, mặc kệ xuất phát từ loại nguyên nhân suy xét nào, anh ấy đều không có lý do cự tuyệt đề nghị của Giản Vũ Bác.

    Mà chuyện này hẳn là Giản Vũ Bác đã tính toán tốt rồi.

    "Được, anh đáp ứng em." Giản Duẫn Thừa nói, "Nhưng mà anh cũng để cho em cơ hội tùy thời thay đổi suy nghĩ, em như cũ vẫn là một phần tử của Giản gia, em có quyền giữ lại những cổ phần đó, trong ba năm này, em tùy thời có thể đổi ý."

    ###

    Hội nghị kết thúc, trong lòng mọi người mang tâm tình trầm trọng rời đi.

    Không có người nào cảm thấy cao hứng.

    Cho dù là Giản Thư Hình và Ôn Noãn bọn họ, Hà Yến bị báo ứng hiển nhiên là chuyện tốt, nhưng mà nhìn thấy Giản Thư Hoằng cùng ba người cháu trai, bọn họ không có cách nào có thể cao hứng được.

    Giản Nhất Lăng cùng Giản Duẫn Mạch là người cuối cùng rời khỏi phòng họp.

    Trước khi rời đi, Giản Nhất Lăng đi tới chỗ ngồi của chủ tịch, đứng trước mặt Giản Vũ Bác.

    Giản Nhất Lăng từ trong túi xách của cô lấy ra tới một cái hộp quà tặng được đóng gói thật đẹp, đưa tới trên mặt bàn trước mặt Giản Vũ Bác, sau đó quay đầu rời đi.

    Giản Duẫn Mạch không có lập tức đi, mà là nói với Giản Vũ Bác, "Hai ngày thi đấu này khi nào có chút thời gian rãnh rỗi, em ấy đều dụng tâm để làm cái này."

    Giản Nhất Lăng không biết chính mình làm cái gì mới có thể để cho Giản Vũ Bác không cảm thấy đau lòng.

    Trừ bỏ thuyết phục ông nội đem cổ phần giao cho anh, Giản Nhất Lăng không hiểu những chuyện khác.

    Cuối cùng cô làm một phần quà tặng như để thể hiện sự kỳ vọng của mình.

    Giản Duẫn Mạch không đành lòng quà tặng mà em gái mình dụng tâm làm bị người khác tùy tiện đạp hư, cho nên trước tiên cùng Giản Vũ Bác nói rõ ràng.

    Giản Vũ Bác nhìn về phía bàn, thật lâu sau không nói gì, chỉ có ánh mắt như là keo ở trên đó, thật lâu không thể rời đi.
     
  5. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 434: Món quà của em ấy, trong lòng em ấy có anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản Duẫn Mạch rời khỏi phòng họp.

    Trong phòng hội nghị trống rỗng cũng chỉ dư lại một người Giản Vũ Bác.

    Giản Vũ Bác nhìn hộp quà đóng gói xinh đẹp trên bàn, chần chờ một hồi lâu sau.

    Một đôi tay mảnh dài, chậm rãi mở ra giấy gói quà.

    Dưới lớp giấy gói quà, là một cái hộp pha lê, bên trong hộp có một bức tranh thật mỹ lệ.

    Là Giản Nhất Lăng dùng kẹo đường làm ra một bức tranh sinh động như thật.

    Dưới cây đa, người thiếu niên ngây ngô mặc một bộ quần áo nhạt màu hưu nhàn, dựa lưng vào thân cây ngồi ở trên thảm cỏ xanh um tươi tốt.

    Cây đa kia chính là cái cây ở đình viện nhà cũ bọn họ.

    Các chi tiết đều làm được thực tinh xảo, toàn bộ cảnh tượng sinh động như thật.

    Một màn chân thật này xuất hiện.

    Ở trong trí nhớ của Giản Vũ Bác, anh ngồi ở dưới tàng cây, trong tay cầm quyển sách, nơi xa tiểu Nhất Lăng cùng với những người khác đang chơi đùa.

    Cô bé chạy hai bước một tới hỏi anh có muốn cùng nhau chơi hay không.

    Anh từ chối, còn trộm mà giấu đi dây buộc tóc bị rơi của cô bé.

    Nhưng mà cái hình ảnh kia lại có điểm bất đồng.

    Trong trí nhớ của Giản Vũ Bác trong tay anh cầm là một quyển sách.

    Mà Giản Nhất Lăng làm, lại là tay cầm một quân cờ.

    Trước mặt còn có một cái bàn cờ.

    Giản Vũ Bác ngồi ngay ngắn ở nơi đó, ánh mắt ở trên bàn cờ, biểu tình chuyên chú, trong mắt không có ưu thương, không có lạnh nhạt.

    Bức tranh này, được Giản Nhất Lăng dùng kẹo đường chế tạo ra chuyện mà chính Giản Vũ Bác muốn làm.

    Không có bị mẹ áp bách, không có đánh chửi, không có răn dạy, không có thống khổ.

    Mặt khác, ở phía dưới hộp quà, còn có một phần văn kiện, là giấy chuyển nhượng cổ phần.

    Giấy chuyển nhượng cổ phần là phần cổ phần kia của Giản Nhất Lăng, mặt trên còn có chữ ký của Giản Nhất Lăng, cũng có người giám hộ ký tên.

    Giản Vũ Bác tay sờ hướng đến chuỗi hạt trên tay trái của mình.

    Ngón tay tinh tế che phủ đi chuỗi hạt bằng nhựa không đáng giá kia.

    "Anh Vũ Bác, tới chơi với Lăng Lăng được không? Sách thật là khó coi."

    "Anh Vũ Bác, Lăng Lăng học chơi cờ, Lăng Lăng cùng anh chơi cờ được không? Năm cái Lăng Lăng liền thắng! Anh hai đều không thắng được Lăng Lăng!"

    "Anh Vũ Bác, anh vì cái gì không vui?"

    "Số tiền này em không cần dùng đến, nhưng mà anh lại cần."

    "..."

    ###

    Sau khi rời khỏi công ty, Giản Vũ Mân cùng Giản Vũ Tiệp đi theo Giản Nhất Lăng bọn họ trở về nhà cũ Giản gia, theo yêu cầu của lão phu nhân.

    Lão phu nhân hy vọng hai đứa nhỏ có thể mau chóng mà từ trong gia đình bất hạnh bi thương đi ra.

    Đương nhiên, còn có Giản Vũ Bác, nếu anh cũng có thể trở về cùng bên người bọn họ liền càng tốt.

    Giản Vũ Mân cùng Giản Vũ Tiệp xác thật khổ sở, nhưng tình huống cũng không có quá tồi tệ.

    Bọn họ đều không còn nhỏ, rất nhiều chuyện bọn họ trong lòng cũng đều minh bạch.

    Hơn nữa chuyện của mẹ mình, sớm đã có dự liệu, ly hôn tuy rằng đột ngột, nhưng kỳ thật hạt giống đã sớm gieo trồng.

    ###

    Giản Nhất Lăng sau khi về nhà liền lên thẳng trên lầu, đem cửa phòng của mình đóng lại.

    Giản Duẫn Mạch nghĩ rằng chuyện hôm nay phát sinh ảnh hưởng tới cô, nên chạy tới gõ cửa phòng cô.

    Kết quả nửa ngày đều không nghe thấy tiếng.

    "Tiểu Lăng, em không ra, anh liền phải báo động đó."

    "Cửa, không khóa."

    Trong phòng truyền ra giọng nói thật nhỏ của Giản Nhất Lăng.

    Giản Duẫn Mạch lúc này mới mở cửa phòng ra.

    Sau đó nhìn thấy Giản Nhất Lăng nằm cuộn tròn ở trên giường.

    Thân thể chôn ở trong ổ chăn, chỉ có một cái đầu từ bên trong chăn lộ ra.

    Khuôn mặt nhỏ chỉ bằng một bàn tay, đôi mắt trong suốt mà nhìn Giản Duẫn Mạch.

    Giản Duẫn Mạch vừa thấy, liền biết là chuyện như thế nào, cười khẽ nói, "Em cái đứa nhỏ ngốc nghếch này, anh còn tưởng rằng em bị làm sao, em đợi một chút, anh nấu cho em nước gừng đường đỏ."

    Nghe vậy, Giản Nhất Lăng chỉ có duy nhất cái đầu lộ ra bên ngoài kia cũng nhanh chóng chui vào ổ chăn.

    Xấu hổ chết người.
     
  6. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 435: Địch Quân Thịnh tìm Giản Vũ Bác

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Địch Quân Thịnh đi đến khách sạn mà Giản Vũ Bác hiện tại đang ở tìm anh.

    Người khác hiện tại muốn tìm Giản Vũ Bác không dễ dàng, nhưng mà Địch Quân Thịnh có thể.

    Giản Vũ Bác đã từng làm thuộc hạ cho chú hai của Địch Quân Thịnh.

    Con sói của Giản gia này chính là bọn họ dưỡng ra tới, móng vuốt cùng răng nanh là khi làm thuộc hạ của Địch nhị gia rèn luyện ra tới.

    Địch nhị gia nói cho Địch Quân Thịnh, ông lúc trước chính là nhìn trúng dã tính của Giản Vũ Bác, mới nguyện ý thu nhận anh làm thuộc hạ làm việc cho mình.

    Sau khi Giản Vũ Bác có năng lực chính mình độc lập đi ra ngoài, Địch nhị gia cũng không lưu lại, dùng lời Địch nhị gia nói, sói có thể dưỡng, nhưng không thể dưỡng bằng cách nuôi nhốt.

    Khi Địch Quân Thịnh nhìn thấy Giản Vũ Bác, Giản Vũ Bác đang ngồi ở phía trước cửa sổ sát đất phòng khách sạn.

    Trước mặt bày một bàn cờ đang đánh, trên bàn cờ là một cái tử cục.

    Ngoài cửa sổ là phồn hoa thành thị, là ngựa xe chạy như nước.

    Trước mắt là một mảnh tĩnh mịch.

    Giản Vũ Bác biết Địch Quân Thịnh tới, trợ lý đã thông báo trước cho anh.

    Địch Quân Thịnh không nói chuyện, chỉ ngồi xuống đối diện Giản Vũ Bác, sau đó bắt đầu thu cờ đen trên bàn cờ.

    Giản Vũ Bác nhìn anh một lát, sau đó đem cờ trắng trên bàn cờ thu lại.

    Sau đó hai người bắt đầu chơi cờ.

    Một ván cờ chơi thật lâu, cuối cùng Giản Vũ Bác thắng.

    Ở phương diện này anh là dân chuyên nghiệp.

    Có thể cùng anh chơi lâu như vậy Địch Quân Thịnh cũng không yếu.

    "Đi nhà cũ Giản gia ở một tuần." Địch Quân Thịnh nói với Giản Vũ Bác.

    Là yêu cầu, không phải thỉnh cầu.

    Yêu cầu này của Địch Quân Thịnh đề ra có chút kỳ quái.

    Giản Vũ Bác nhìn Địch Quân Thịnh, "Lý do."

    Địch Quân Thịnh ngữ khí không chút để ý, "Ở cách vách ta ở có một con thỏ con, thời điểm lịch thi đấu khẩn trương như vậy, còn không quên mỗi ngày dành một chút thời gian đi làm mấy cái thứ nặn nặn cắt cắt."

    Giản Vũ Bác biết Địch Quân Thịnh nói chính là ai, cũng biết nặn nặn cắt cắt trong miệng Địch Quân Thịnh là gì.

    Anh trầm mặc, không có lập tức trả lời.

    Địch Quân Thịnh khóe miệng ngậm cười, biểu tình tản mạn mang theo vài phần tà tính, "Thống khoái một chút, đừng ép ta đối với ngươi dùng những cái thủ đoạn đó, những cái thủ đoạn ngươi dùng để đối phó với Giản Thư Hoằng và Hà Yến."

    Địch Quân Thịnh rất rõ ràng, Giản Vũ Bác mặt ngoài máu lạnh, vẫn có đồ vật để ý.

    Một người chỉ cần có đồ vật để ý, liền có nhược điểm.

    Giản Vũ Bác nhìn Địch Quân Thịnh, anh đang ngâm cứu con người này, từ mỗi tiếng nói cử động để ngâm cứu ra mục đích cùng động cơ của hắn.

    Cùng với cân nhắc việc anh làm ra lựa chọn khác nhau thì sẽ có hậu quả khác nhau.

    Phân tích qua điều kiện khách quan, Giản Vũ Bác đưa ra đáp án, "Ta đáp ứng ngươi."

    "Thực tốt, hôm nay liền dọn qua đi."

    Đối với đáp án của Giản Vũ Bác, Địch Quân Thịnh sớm đã đoán trước, anh biết anh ấy sẽ đồng ý.

    Đã bởi vì cái yêu cầu của anh không quá phận, cũng bởi vì Giản Vũ Bác biết rõ ràng anh có thể làm ra những chuyện gì.

    Còn chuyện Giản Vũ Bác dọn đến nhà cũ Giản gia như thế nào, không phải là chuyện anh quản.

    Vu Hi ở cửa chờ Địch Quân Thịnh, nhìn thấy Địch Quân Thịnh ra tới, Vu Hi nhỏ giọng dò hỏi.

    "Thịnh gia, cậu có phải đau lòng cho Lăng thần hay không?"

    "Không có." Địch Quân Thịnh phủ nhận.

    "Không có thì cậu làm gì một mình chạy tới tìm Giản Vũ Bác, còn uy hiếp hắn, muốn hắn về nhà ở?"

    Vu Hi ngàn lần vạn lần cũng không tin.

    "Vì thể xác và tinh thần khỏe mạnh của đồng đội, phòng ngừa ảnh hưởng đến sự phát huy khi thi đấu."

    Thiệt hay giả? Vu Hi hoài nghi.

    Bất quá cẩn thận ngẫm lại giống như cũng có chút đạo lý.

    Giản Vũ Bác nói đến không chỉ là Lăng thần, còn có Vũ Tiệp cái tiểu tử thúi kia.

    Chuyện của Giản Vũ Bác làm cho tiểu tử thúi Vũ Tiệp kia cũng thất thần, cái dạng này xác thật đối với trận thi đấu kế tiếp của bọn họ không quá có lợi.
     
  7. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 436: Vũ Bác trở về nhà cũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản Vũ Bác đột nhiên chuyển đến nhà cũ, làm người trong nhà cũ vừa mừng vừa lo.

    Vũ Tiệp trực tiếp đỏ đôi mắt.

    Sau đó xông lên phía trước giúp Giản Vũ Bác xách rương hành lý.

    Rương hành lý của Giản Vũ Bác thực nhẹ, bên trong hành lý rất ít, chỉ có đơn giản vài bộ quần áo để thay đổi.

    Nhìn dáng vẻ anh cũng không có tính toán ở lại lâu, thật sự chỉ là bởi vì Địch Quân Thịnh uy hiếp, lại đây hoàn thành nhiệm vụ ở lại một tuần.

    Giản Vũ Bác toàn bộ hành trình chỉ đơn giản mà nói mấy câu, như là hoàn thành một cái nhiệm vụ giống nhau, ở lại nhà cũ Giản gia.

    Vào buổi tối, Giản Nhất Lăng cùng Giản Duẫn Mạch vào bếp, tự mình nấu cơm cho mọi người trong nhà ăn.

    Lúc này Giản Duẫn Mạch là chủ bếp, Giản Nhất Lăng làm trợ thủ cho anh, phụ trách.. nêm gia vị.

    Rửa rau xắt rau Giản Duẫn Mạch một mình ôm lấy mọi việc.

    Giản Nhất Lăng muốn làm, Giản Duẫn Mạch đều không cho cô dính một chút nước lạnh.

    Giản Duẫn Mạch vây quanh tạp dề, cầm cái xẻng, bộ dáng còn rất chuyên nghiệp.

    Giản Duẫn Mạch nói nấu cơm, liền nấu.

    Đều là do Giản Nhất Lăng một người em gái này làm anh nấu.

    Tiểu nha đầu khi còn nhỏ thực tham ăn, là con mèo tham ăn.

    Trước kia hai anh em ở phòng thí nghiệm làm cho đến nửa đêm, tiểu nha đầu liền muốn Giản Duẫn Mạch làm đồ ăn, còn một hai phải chính anh làm.

    Giản Duẫn Mạch chỉ có thể dựa theo ý cô, làm cho cô khoai tây chiên, gà rán, các viên chiên và các loại khác.

    Còn khiêu chiến món bạch tuộc viên nhỏ, bột lạnh nướng, bánh rán trái cây, các loại món ăn kỳ quái.

    Hơn nữa một người ở nước ngoài thời gian dài như vậy, Giản Duẫn Mạch kỹ thuật nấu cơm so với người khác không nói, nhưng so với mẹ của bọn họ khẳng định là muốn tốt hơn một trăm lần.

    Thời điểm hai anh em bận việc xong đi vào nhà ăn, phát hiện trên bàn lớn nhà cũ đã ngồi đầy người.

    Giản Vũ Bác cũng ở đó.

    "Anh hai, anh nhất định phải nếm thử, là em gái làm cơm, siêu cấp ngon!"

    Giản Vũ Tiệp hưng phấn mà hướng Giản Vũ Bác đẩy mạnh chào hàng món cơm của Giản Nhất Lăng.

    Giản Vũ Bác thực an tĩnh, tựa hồ cùng chung quanh ầm ĩ không hợp nhau.

    Nhưng mà Giản Vũ Tiệp không ngại, cậu như cũ lải nhải mà cùng Giản Vũ Bác nói.

    Chỉ cần Giản Vũ Bác không nói cậu ồn ào, cậu có thể vẫn luôn nói như vậy tiếp.

    Bởi vì trừ cái này ra, Giản Vũ Tiệp cũng không biết nên nói cái gì làm cái gì, để làm cho cậu cùng anh hai của mình có khoảng cách gần lại một ít.

    Hôm nay lão gia tử cùng lão phu nhân đặc biệt cho phép bọn nhỏ ở trên bàn cơm làm ầm ĩ, mọi người liền ríu rít mà nháo không ngừng.

    Giản Vũ Mân càng là uống lên một chút rượu sau đó bắt đầu hát cho mọi người nghe.

    Còn cầm cái chén đưa lại cho mọi người muốn mọi người thưởng cho anh.

    Mọi người vẻ mặt ghét bỏ, đều lựa chọn không cho cái gì, chỉ có Giản Nhất Lăng cho anh một đồng tiền xu.

    Một bữa cơm ngây ngốc bởi vì bọn nhỏ làm ầm ĩ, lăn lộn sau hai giờ mới ăn xong.

    Giản Vũ Bác ở cả quá trình như cũ trầm mặc, nhưng mà ầm ĩ trước mặt chân chân thật thật mà tồn tại.

    ###

    La Tú Ân gọi điện thoại cho Giản Nhất Lăng, ngữ khí nghiêm túc lại lo lắng, "Đại bảo bối, em gần đây đừng tới viện nghiên cứu."

    "Phát sinh chuyện gì."

    La Tú Ân ngữ khí có chút trầm trọng, "Viện nghiên cứu có trộm."

    Viện nghiên cứu hệ thống an ninh xưa nay đều là thực nghiêm mật.

    Đối phương thế nhưng có thể đột phá hệ thống an ninh của viện nghiên cứu tiến vào bên trong viện nghiên cứu, khẳng định không phải là kẻ trộm bình thường có thể làm được chuyện này.

    La Tú Ân lại hùng hùng hổ hổ mà nói, "Hệ thống an ninh Viện nghiên cứu nghiêm mật, đám người này thế nhưng là cùng với người bệnh bên trong viện nghiên cứu trong ứng ngoại hợp! Nhưng liền tính như vậy, con mẹ nó cũng không biết bọn họ làm cách nào mà qua được cửa của khu vực làm việc!"

    Khu nội trú cùng khu vực làm việc của viện nghiên cứu cửa có thẻ từ, buổi tối là không thể nào mở được.

    Cho nên kẻ trộm không thể vượt qua bằng cách này.
     
  8. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 437: Tư liệu của nhân viên viện nghiên cứu có người tra xét

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bị mất cái gì." Giản Nhất Lăng hỏi.

    "Việc này có điểm kỳ quái, các loại tư liệu của viện nghiên cứu chúng ta là tách ra lưu trữ, nhưng mà trước mắt tới xem, bọn họ chỉ xông vào bên trong cơ sở dữ liệu của nhân viên chúng ta."

    Rất nhiều tư liệu của Viện nghiên cứu đều không lưu trữ trên mạng, mà lưu tại phòng lưu trữ, bảo đảm sẽ không bị bên ngoài tấn công.

    Hơn nữa bên trong viện nghiên cứu hằng ngày sử dụng đều là mạng nội bộ, không kết nối với mạng bên ngoài.

    Mà viện nghiên cứu đáng giá nhất, liền là tư liệu số liệu bọn họ nghiên cứu.

    Có người hao hết tâm tư mà lẻn vào đây, lại không có đi vào kho lữu trữ số liệu nghiên cứu thực nghiệm của bọn họ, mà là mở ra cơ sở dữ liệu của nhân viên.

    Cái này làm cho người ta có chút khó hiểu.

    Mà nhân viên trong viện nghiên cứu bọn họ, trước mắt đối với bên ngoài mà nói thân phận thần bí nhất, chỉ có Giản Nhất Lăng.

    Tên tuổi của Dr. F. S đã thành danh trong ngành, gần đây người tìm tới cửa muốn cô làm phẫu thuật cho cũng không ít.

    Nhưng viện nghiên cứu đều từ chối.

    Người bị viện nghiên cứu từ chối bên trong có không ít người lai lịch không nhỏ.

    Khó bảo đảm bọn họ sẽ cam lòng mà bỏ qua như vậy, có thể sẽ làm ra một số chuyện gây phiền phức cho viện nghiên cứu bọn họ.

    Cho nên mọi người đều có điểm lo lắng cho Giản Nhất Lăng.

    Mặc kệ có phải hay không, trong khoảng thời gian ngắn này, vẫn là không cho cô tới viện nghiên cứu.

    "Nhất Lăng đại bảo bối, tóm lại em gần đây đều đừng đi tới viện nghiên cứu, chờ chúng ta đem việc này tra xét rõ ràng lại nói."

    La Tú Ân dặn dò, "Bà nội nó, nếu để cho tỷ biết là ai làm ra cái chuyện hỗn đản này, tỷ bảo đảm lột da hắn ta!"

    Kỳ thật La Tú Ân trong lòng cũng rõ ràng, da này cũng không dễ lột như vậy.

    Có thể làm ra chuyện này, khẳng định không phải cái kẻ trộm cắp vặt bình thường, khẳng định là có tổ chức có âm mưu trước, sau lưng có thế lực cường đại làm chống lưng.

    "Được." Giản Nhất Lăng đáp ứng.

    ###

    Bởi vì chuyện thi đấu, Giản Nhất Lăng rất bận rộn.

    Hôm nay có thời gian rảnh, Giản Nhất Lăng liền trở về trường học một chuyến.

    Khi bước vào cổng trường, An Dương liền dẫn theo một nhóm tiểu đệ nhiệt tình mà nghênh đón Giản Nhất Lăng.

    "Đại tỷ, cô thật sự quá tuyệt vời, cô là thần tượng của chúng tôi!"

    "Đúng đúng, đại tỷ, Dương ca của chúng tôi đều không bỏ qua hai ngày thi đấu của tỷ, còn trộm in thật nhiều poster của tỷ!"

    Các tiểu đệ của An Dương có thể nói là một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho cậu.

    An Dương oán hận mà trừng mắt nhìn các tiểu đệ.

    Sau đó quay đầu nói với Giản Nhất Lăng, "Cô như thế nào trở về trường học? Trong khoảng thời gian này cố gắng nghỉ ngơi, học tập nhiều mệt a, cô nên ở nhà ăn ngon ngủ ngon, như thế mới thoải mái như thế mới.."

    An Dương dọc theo đường đi lẩm nhẩm lầm nhầm không ngừng, vẫn luôn đưa Giản Nhất Lăng trở về phòng học.

    Giản Nhất Lăng trên mặt bàn chỗ ngồi, bày rất nhiều các tấm thiệp chúc của các bạn học.

    Trên bàn không bỏ xuống được, liền phóng tới dưới hộc bàn.

    Đều sắp đem bàn của cô cùng Hồ Kiều Kiều đến chỗ ngồi học cũng không có.

    Các bạn trong lớp nhìn thấy Giản Nhất Lăng đều thực vui mừng.

    "Nhất Lăng! Cậu đã trở lại!" Hồ Kiều Kiều vẻ mặt kích động.

    Sau đó Hồ Kiều Kiều lại cùng Giản Nhất Lăng "mật báo", "Nhất Lăng, không có cậu ở trong khoảng thời gian này, Dương ca mỗi ngày đều lại đây một chuyến, giúp cậu sửa sang lại đồ vật trên bàn, giúp cậu dọn bàn quét tước vệ sinh, giúp cậu sửa sang lại bài vở mà lão sư giao cho để làm."

    Cao trung một tuần không đi học, bài tập có thể xếp thành núi.

    An Dương liền định kỳ lại đây thu thập, còn yêu cầu Hồ Kiều Kiều giúp Giản Nhất Lăng chép bài.

    Hồ Kiều Kiều ngay từ đầu nghe An Dương còn sợ, bởi vì "Uy danh bên ngoài" của An Dương.

    Nhưng mà dần dần không còn sợ nữa, Hồ Kiều Kiều nói cho An Dương biết, Nhất Lăng không cần bọn họ chép bài giúp!

    "Cậu cái tiểu hồ tiêu câm miệng, cậu nói hươu nói vượn gì đó." An Dương đem đầu hướng ra ngoài cửa sổ.
     
  9. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 438: Mời Giản tiểu thư theo chúng tôi một chuyến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời điểm giữa trưa ăn cơm, An Dương đều đi theo Giản Nhất Lăng cùng Hồ Kiều Kiều.

    An Dương nói, trường học nhiều người hỗn tạp, không khỏi có người kỳ kỳ quái quái tới quấy rầy Giản Nhất Lăng, cậu ta muốn bảo hộ bên người, bảo đảm Giản Nhất Lăng thanh tịnh.

    Nếu không phải Giản Nhất Lăng ngại nhiều người ồn ào, An Dương còn tính toán đem theo cả các tiểu đệ.

    An Dương đứng bên cạnh Giản Nhất Lăng hiệu quả cũng xác thật tốt, những người khác thấy An Dương, cũng liền không dám lại đây tìm Giản Nhất Lăng ký tên, quấy rầy đến Giản Nhất Lăng.

    Giản Nhất Lăng bọn họ ở trong một góc nhà ăn trường học dùng cơm, bỗng nhiên có mấy người đàn ông quần áo chỉnh tề đi vào, động tác bọn họ thành thạo mà ngồi xuống chung quanh nhóm người của Giản Nhất Lăng.

    Đem Giản Nhất Lăng bọn họ đường đi đều ngăn chặn.

    Trong đó một người đàn ông trực tiếp ngồi xuống đối diện Giản Nhất Lăng.

    Khi bọn họ ngồi xuống, An Dương liền ý thức được có điểm không đúng.

    An Dương lập tức đứng dậy, chất vấn những người này, "Các ngươi là người nào? Các ngươi muốn làm cái gì?"

    Mấy người đàn ông không để ý đến An Dương hùng hùng hổ hổ, mà biểu tình chuyên chú nhìn Giản Nhất Lăng.

    "Chúng tôi tới là mời Giản tiểu thư theo chúng tôi đi một chuyến."

    Người mở miệng nói chuyện chính là người đàn ông trung niên ngồi đối diện Giản Nhất Lăng, bộ dáng bình thường, khuôn mặt đại chúng.

    Nhưng mà người đàn ông này thoạt nhìn là được huấn luyện qua, cũng không giống như là người thường.

    "Mời tôi làm cái gì?" Giản Nhất Lăng phản ứng vững vàng, thanh âm bình tĩnh.

    "Giản tiểu thư không cần vòng vo, chúng tôi đã xác định thân phận Giản tiểu thư." Người đàn ông trung niên thập phần chắc chắn mà nói.

    Giản Nhất Lăng nhớ tới La Tú Ân đã nói qua điện thoại với mình, viện nghiên cứu bị người khác đột nhập, tư liệu nhân viên bị xem qua.

    Hiện giờ xem ra, hơn phân nửa chuyện kia là những người trước mắt này làm.

    Những người này nếu có thể không lưu dấu vết lẻn vào được viện nghiên cứu, năng lực không thể khinh thường, này không phải người bình thường có thể làm được.

    "Nếu tôi cự tuyệt."

    "Chúng tôi đây có khả năng phải làm một số việc không được tốt đối với Giản tiểu thư."

    Nghe được lời này, An Dương tức giận, "Các ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ cô ấy không đồng ý thì các ngươi còn tính toán dùng sức mạnh sao?"

    An Dương tức giận, mới vừa có động tác, người đàn ông bên cạnh đem cậu đè xuống ngồi yên tại chỗ.

    An Dương không phục, giãy giụa muốn đứng lên.

    Nhưng mà cậu dùng càng nhiều sức lực, người đè cậu liền dùng sức lực lớn hơn.

    An Dương giãy giụa nhưng không thể động đậy, giãy giụa đến nỗi trên cổ gân đều nổi lên.

    "Đừng động vào cậu ấy, các người muốn tìm chính là tôi." Giản Nhất Lăng nói với người đàn ông ngồi đối diện.

    "Giản tiểu thư xin yên tâm, chỉ cần Giản tiểu thư đáp ứng cùng chúng tôi hợp tác, chúng tôi bảo đảm sẽ không động tới bạn của cô."

    Người đàn ông trung niên mặt mang nụ cười cùng Giản Nhất Lăng giảng giải, "Giản tiểu thư cũng không hy vọng hai vị bạn học của mình chịu thương tổn đi? Giản tiểu thư là người thông minh, hẳn là biết phải làm như thế nào, mới là an toàn nhất."

    Bọn họ đã theo dõi Giản Nhất Lăng thật lâu.

    Từ thành phố Hằng Viễn tới thành phố Thông Hải, lại từ thành phố Thông Hải trở lại thành phố Hằng Viễn.

    Thẳng đến hôm nay mới tìm được thời cơ tốt mà xuống tay với Giản Nhất Lăng.

    Trước đây Giản Nhất Lăng vẫn luôn cùng một đám người rất lợi hại ở bên nhau, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

    Những người đó, là những người bọn họ không dám trêu chọc.

    Nếu chỉ là người của Giản gia, bọn họ đã sớm có thể động thủ.

    "Muốn tôi làm cái gì?" Giản Nhất Lăng hỏi, biểu tình ngữ khí như cũ thập phần bình tĩnh.

    "Chuyện muốn Giản tiểu thư làm tạm thời không tiện nói, chờ Giản tiểu thư theo chúng tôi rời đi liền sẽ biết."

    Người đàn ông trung niên nói, "Kỳ thật Giản tiểu thư hẳn là minh bạch, tôi hiện tại kiên nhẫn cùng cô nói này đó, chỉ là vì không muốn đem chuyện này làm cho quá khó coi, không đến vạn bất đắc dĩ, chúng tôi cũng không nghĩ sẽ bức bách Giản tiểu thư."
     
  10. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 439: Thịnh gia khẩn trương (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô không thể cùng bọn họ đi!" An Dương vội vàng nói với Giản Nhất Lăng.

    An Dương tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết những người này rốt cuộc là người nào.

    Nhưng mà cậu biết rõ những người này rất nguy hiểm, Giản Nhất Lăng quyết không thể cùng đi với một đám người nguy hiểm như vậy!

    An Dương vì muốn tránh thoát sự kiềm chế của người đàn ông bên cạnh, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.

    Giản Nhất Lăng nhìn thoáng qua An Dương đang liều mạng muốn phản kháng, cùng với Hồ Kiều Kiều nhát gan không biết nên làm cái gì ở bên cạnh.

    "Mình sẽ xử lý." Giản Nhất Lăng nói với hai người, biểu tình lạnh nhạt lại trấn định.

    Sau đó đối với người đàn ông trước mắt nói, "Đi thôi."

    "Giản tiểu thư quả nhiên là người thông minh, tôi liền thích cùng người thông minh nói chuyện, vừa không cần lãng phí thời gian, cũng không làm chuyện dư thừa." Người đàn ông cười bình luận.

    An Dương trơ mắt mà nhìn Giản Nhất Lăng bị người mang đi, vừa khẩn trương vừa tức giận.

    Sớm biết vậy nên mang theo nhiều tiểu đệ cùng nhau đi theo! Cũng không đến mức thời điểm mấy người này xuất hiện, một chút khả năng đánh trả cũng đều không có!

    An Dương không biết, liền tính có các tiểu đệ của cậu ở đây, thì trước mặt những người chuyên nghiệp này, bọn họ như cũ rất khó có thể giúp đỡ gì cho Giản Nhất Lăng.

    Nhưng mà phần tâm ý muốn giúp Giản Nhất Lăng này, đã truyền đến Giản Nhất Lăng.

    Giản Nhất Lăng đi theo những người này tới cổng trường, sau đó liền ngồi lên xe bọn họ.

    Sau khi xác định Giản Nhất Lăng đã bị mang đi những người lưu lại giữ An Dương và Hồ Kiều Kiều thả hai người ra.

    Sau khi khôi phục tự do, An Dương liền vội vàng gọi điện thoại tìm người hỗ trợ.

    Nhưng mà trong danh bạ điện thoại của cậu, đều không có ai có thể giúp đỡ.

    An Dương đem điện thoại quăng đi.

    "Mẹ nó!"

    An Dương gấp đến độ nói chuyện thô bạo.

    Hồ Kiều Kiều nhớ tới mình có lưu phương thức liên hệ của La Tú Ân, vì thế vội vàng gọi điện thoại cho La Tú Ân, đem chuyện Giản Nhất Lăng vừa mới bị người ta mang đi nói cho La Tú Ân biết.

    Xong rồi Hồ Kiều Kiều cũng không quên chạy đi tìm lãnh đạo trường, đem chuyện này báo cáo cho lãnh đạo trường biết.

    Để lãnh đạo trường mau chóng liên hệ với người nhà của Giản Nhất Lăng.

    Lãnh đạo trường biết chuyện này sau cũng khiếp sợ.

    Có học sinh ở trong trường học bọn họ bị bắt đi cũng không phải là chuyện nhỏ, vì thế vội vàng đem báo cáo cho cấp trên.

    ###

    Nửa giờ trước.

    Ở trong nhà.

    Vệ sĩ của Địch Quân Thịnh hội báo với anh, "Thịnh gia, những người lúc trước đi theo chúng ta cùng đến thành phố Thông Hải, lại đi theo chúng ta trở lại thành phố Hằng Viễn."

    Thời điểm ở thành phố Thông Hải, người của Địch Quân Thịnh cũng đã phát hiện tung tích của đối phương.

    Hơn nữa đối với những người này tiến hành theo dõi lại.

    "Ân." Địch Quân Thịnh không có gì hứng thú.

    "Bất quá có một việc chúng tôi giống như nghĩ sai rồi, lúc trước chúng tôi vẫn luôn cho rằng đối phương là theo dõi chúng ta, nhưng vừa rồi chúng tôi mới biết được nguyên lai đối phương mục tiêu không phải là chúng ta, chỉ là mục tiêu bọn họ theo dõi vừa vặn cùng chúng ta hành động."

    Địch Quân Thịnh giương mắt nhìn vệ sĩ liếc mắt một cái.

    "Cùng ai?"

    "Chính là đồng đội của ngài, Giản Nhất Lăng Giản tiểu thư."

    Vệ sĩ trả lời, "Vừa rồi người chúng ta phái đi theo dõi mới báo, bọn họ đi Thịnh Hoa cao trung."

    "Ngươi lặp lại lần nữa!"

    "Cái kia.. cái kia bọn họ đi Thịnh Hoa cao trung.."

    Vệ sĩ Địch Quân Thịnh đột nhiên bị khí thế của anh dọa.

    Thịnh gia bọn họ từ trước đến nay đều là bộ dáng không chút để ý.

    "Đi Thịnh Hoa cao trung!"

    Địch Quân Thịnh trực tiếp đứng dậy.

    Vệ sĩ vội vàng đuổi theo.

    Thời điểm Địch Quân Thịnh dẫn người đuổi tới Thịnh Hoa cao trung, Giản Nhất Lăng đã bị mang đi.

    An Dương, Hồ Kiều Kiều trốn học ở lại tìm Giản Nhất Lăng.

    Địch Quân Thịnh một phen nắm ngực áo An Dương, "Người ở đâu?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...