Chương 10.
Cô là người ngoài cuộc, cho nên cô luôn là người lý trí, nhưng cô cũng là người quá tàn nhẫn, nên cô không hề hay biết những người trong phòng này có một suy nghĩ rằng cô quả thật là một người máu lạnh, khiến cho cuộc hôn nhân của ông đỗ vỡ, đó là lời của một đứa con nên nói với ông sao, nhưng ông không thể phủ nhận lời mà cô đã nói.
Còn Hứa Nhan thì nghĩ, tại sao cô ta lại biết được tất cả chuyện của mình, mà cô ta lại có thể nói ra cái chuyện mất mặt của ba và cô ta như vậy dù rằng hai người chưa sảy ra quan hệ thể xác với nhau, nhưng việc đó lại làm cô mất mặt trước mặt một nam nhân anh tuấn thì không thể tha thứ, và về việc em trai của cô ta nữa.
Mẹ Lương lại nghĩ chỉ vì con gái của bà biết được bí mật của cha của mình mà cô lại thay đổi như thế.
Còn Hắn Cố Quân Niên lại luôn cảm thấy, cô xem thường đàn ông, không tin tưởng bất cứ một lời nói giải thích của ba cô, cô quá là lý trí rồi.
- Trao quyền thừa kế thì trao quyền thừa kế, có điều không thể ly thân.
Thật không ngờ ông lại thỏa hiệp với cô.
- Ông không thể không nói lý như vậy được.
Lương Nhu lại là bất lực không hiểu được người chồng của mình muốn gì nữa.
- Không ly thân, thì không lý thân.
Lời cô nói ra khiến cho mọi người trong phòng khó hiểu.
- Con đang nói gì vậy.
- Mẹ yên tâm đi, con có suy nghĩ của mình mà. Thứ nhất là phải có điều kiện cho mẹ của tôi chứ, thứ nhất là ông phải chuyển hết cổ phần công ty của ông sang cho mẹ tôi.
Thứ hai là không được đưa hai chị em cô ta về nhà này, ba muốn quan tâm họ thì cứ quan tâm bên ngoài, đừng có dẫn họ về nhà làm chướng mắt mẹ tôi.
Cô như không cho nữ chính một đường lui.
- Cái này, nó là chị và em của con.
- Vậy thì sao? Mẹ tôi chỉ đẻ một mình tôi mà thôi.
Cô lại trở về với tính cách ngang ngược năm cô 15 tuổi ở ngoài sách.
- Nhưng con và hai đứa chảy cùng dòng máu của ba.
Ông như bất lực nhìn cô.
- Chảy cùng dòng máu của ba, nhưng tôi từ trong bụng mẹ tôi mà ra a, ông không thể vì mình là người gieo tinh trùng mà bắt tôi gọi bọn họ là chị và em được, chẳng phải ông đang ép tôi phản bội lại người đã mang thai chín tháng mười ngày đẻ tôi ra hay sao?
Mọi người bây giờ mới biết rằng lý lẽ của một người lại chính đáng như thế, như là ông chỉ là người cho tôi sinh mạng nhưng mà tôi đã nằm trọn trong vòng bụng ấm áp nhiều hơn sinh mạng của ông ban cho, mà trong khi đó ông cũng có thể cho người khác, vậy ông lấy cái quyền gì bắt sinh mạng kia phải tôn sùng ông chứ.
Cô đã nói rõ lập trường của mình chính là không tin tưởng một ai cả.
- Ba à mẹ con không có lỗi gì cả, tại sao lại bắt mẹ con phải nuôi con của người khác chứ, với lại không cho họ bước chân vào nhà họ Hạ thì họ vẫn còn có mẹ của họ mà, lâu lâu ba tới thăm bọn họ chắc là họ rất vui mừng rồi, có đúng không cô Hứa Nhan, hay là cô nhất định phải bắt ba mẹ tôi ly hôn mới được.
- Tôi.
Hứa Nhan á khẩu, cô không ngờ cô lại không thể trả lời một con nhỏ ngu ngốc được, mà sao hôm nay nó thông mình thế.
Mọi người đều nhìn Hứa Nhan.
Hắn nở nụ cười, cô thật sắc sảo, nhưng tại sao cô lại làm vậy với người xa lạ là hắn, hôm đó những gì cô làm đều thật ngớ ngẩn và ngu ngốc.
Cô mà biết được suy nghĩ của hắn chắc là sẽ bật cười vui vẻ, nói rằng dĩ nhiên cái người ngu ngốc anh gặp được không phải là là cô rồi, mà là chủ nhân của thân thể này mà.
- Ba những gì con nói cũng vì muốn tốt cho bà thôi, ba có thể đấu lại nhà họ Lương sao, còn nhà họ Cố nữa.
Khi cô nói lời này, thì hắn nhìn cô.
Cô nở nụ cười nhẹ nhìn hắn nói, như nói chẳng lẽ tôi nói không đúng sao.
Ánh mắt của hắn nói với cô rằng, Không, rất không có ý kiến, chỉ cần em thích là được rồi.
Ông xã anh là tốt nhất.
Hai người cứ mắt qua mày lại một hồi như thế đó, Dù cô chỉ là giả bộ vui mừng, thì anh cũng rất là hửng thụ.
Về phần nữ chính thì đôi mắt đã diễn của cô chuẩn bị để giở trò, để khóc như là hoa lê đái vũ.
- Cô khóc cái gì, ba tôi còn chưa có chết đâu. Đừng tưởng rằng trong lòng cô nghĩ gì tôi không biết, nhưng mà cô thông minh hơn mẹ cô nhiều, tôi công nhận điều này.
Một câu nói của cô cứ như là không tha một điều gì về những thứ giả tạo cả.
Hết chương 10.
Còn Hứa Nhan thì nghĩ, tại sao cô ta lại biết được tất cả chuyện của mình, mà cô ta lại có thể nói ra cái chuyện mất mặt của ba và cô ta như vậy dù rằng hai người chưa sảy ra quan hệ thể xác với nhau, nhưng việc đó lại làm cô mất mặt trước mặt một nam nhân anh tuấn thì không thể tha thứ, và về việc em trai của cô ta nữa.
Mẹ Lương lại nghĩ chỉ vì con gái của bà biết được bí mật của cha của mình mà cô lại thay đổi như thế.
Còn Hắn Cố Quân Niên lại luôn cảm thấy, cô xem thường đàn ông, không tin tưởng bất cứ một lời nói giải thích của ba cô, cô quá là lý trí rồi.
- Trao quyền thừa kế thì trao quyền thừa kế, có điều không thể ly thân.
Thật không ngờ ông lại thỏa hiệp với cô.
- Ông không thể không nói lý như vậy được.
Lương Nhu lại là bất lực không hiểu được người chồng của mình muốn gì nữa.
- Không ly thân, thì không lý thân.
Lời cô nói ra khiến cho mọi người trong phòng khó hiểu.
- Con đang nói gì vậy.
- Mẹ yên tâm đi, con có suy nghĩ của mình mà. Thứ nhất là phải có điều kiện cho mẹ của tôi chứ, thứ nhất là ông phải chuyển hết cổ phần công ty của ông sang cho mẹ tôi.
Thứ hai là không được đưa hai chị em cô ta về nhà này, ba muốn quan tâm họ thì cứ quan tâm bên ngoài, đừng có dẫn họ về nhà làm chướng mắt mẹ tôi.
Cô như không cho nữ chính một đường lui.
- Cái này, nó là chị và em của con.
- Vậy thì sao? Mẹ tôi chỉ đẻ một mình tôi mà thôi.
Cô lại trở về với tính cách ngang ngược năm cô 15 tuổi ở ngoài sách.
- Nhưng con và hai đứa chảy cùng dòng máu của ba.
Ông như bất lực nhìn cô.
- Chảy cùng dòng máu của ba, nhưng tôi từ trong bụng mẹ tôi mà ra a, ông không thể vì mình là người gieo tinh trùng mà bắt tôi gọi bọn họ là chị và em được, chẳng phải ông đang ép tôi phản bội lại người đã mang thai chín tháng mười ngày đẻ tôi ra hay sao?
Mọi người bây giờ mới biết rằng lý lẽ của một người lại chính đáng như thế, như là ông chỉ là người cho tôi sinh mạng nhưng mà tôi đã nằm trọn trong vòng bụng ấm áp nhiều hơn sinh mạng của ông ban cho, mà trong khi đó ông cũng có thể cho người khác, vậy ông lấy cái quyền gì bắt sinh mạng kia phải tôn sùng ông chứ.
Cô đã nói rõ lập trường của mình chính là không tin tưởng một ai cả.
- Ba à mẹ con không có lỗi gì cả, tại sao lại bắt mẹ con phải nuôi con của người khác chứ, với lại không cho họ bước chân vào nhà họ Hạ thì họ vẫn còn có mẹ của họ mà, lâu lâu ba tới thăm bọn họ chắc là họ rất vui mừng rồi, có đúng không cô Hứa Nhan, hay là cô nhất định phải bắt ba mẹ tôi ly hôn mới được.
- Tôi.
Hứa Nhan á khẩu, cô không ngờ cô lại không thể trả lời một con nhỏ ngu ngốc được, mà sao hôm nay nó thông mình thế.
Mọi người đều nhìn Hứa Nhan.
Hắn nở nụ cười, cô thật sắc sảo, nhưng tại sao cô lại làm vậy với người xa lạ là hắn, hôm đó những gì cô làm đều thật ngớ ngẩn và ngu ngốc.
Cô mà biết được suy nghĩ của hắn chắc là sẽ bật cười vui vẻ, nói rằng dĩ nhiên cái người ngu ngốc anh gặp được không phải là là cô rồi, mà là chủ nhân của thân thể này mà.
- Ba những gì con nói cũng vì muốn tốt cho bà thôi, ba có thể đấu lại nhà họ Lương sao, còn nhà họ Cố nữa.
Khi cô nói lời này, thì hắn nhìn cô.
Cô nở nụ cười nhẹ nhìn hắn nói, như nói chẳng lẽ tôi nói không đúng sao.
Ánh mắt của hắn nói với cô rằng, Không, rất không có ý kiến, chỉ cần em thích là được rồi.
Ông xã anh là tốt nhất.
Hai người cứ mắt qua mày lại một hồi như thế đó, Dù cô chỉ là giả bộ vui mừng, thì anh cũng rất là hửng thụ.
Về phần nữ chính thì đôi mắt đã diễn của cô chuẩn bị để giở trò, để khóc như là hoa lê đái vũ.
- Cô khóc cái gì, ba tôi còn chưa có chết đâu. Đừng tưởng rằng trong lòng cô nghĩ gì tôi không biết, nhưng mà cô thông minh hơn mẹ cô nhiều, tôi công nhận điều này.
Một câu nói của cô cứ như là không tha một điều gì về những thứ giả tạo cả.
Hết chương 10.
Chỉnh sửa cuối: