Xuyên Không [Edit] Ta Ở Mạt Thế Mở Khách Sạn - Tiểu Mật Phong Ông Ông Hưởng

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Tuiđangiulam, Oct 28, 2021.

  1. Tuiđangiulam

    Messages:
    30
    Last edited: Feb 20, 2023
  2. Tuiđangiulam

    Messages:
    30
    Chương 41: Thịt nướng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Huyết mới cắt lớn bằng nửa bàn tay. Thủy Dung đem một bao nilon tròng lên tay, trực tiếp nâng huyết chưng nhẹ nhàng bỏ vào bao nilon, bởi vì không có dụng cụ, trải qua một lần như vậy cơ hồ không còn hình.

    Bồn huyết chưng bị cắt thành 34 khối tương đối đều, đến cuối cùng mảnh vỡ cũng còn có thể miễn cưỡng tính thành một khối, tổng cộng là 35 khối.

    Cô hỏi thăm qua thị trường giao dịch này vì lý do an toàn, rất ít người đơn độc tới, phần lớn là sẽ kéo bè kéo cánh làm bạn kết thành một nhóm tới. Cho nên cô cũng không tính đưa cho từng người, nhóm năm người trở lên mới là mục tiêu của cô.

    Huyết chưng có số lượng không lớn, nhưng đồ vật miễn phí rất ít người sẽ cự tuyệt, đặc biệt là thời điểm thiếu thốn đồ ăn, khi bọn hắn đem huyết chưng lên sau đó nói là đồ vật miễn phí, đến lúc đó khẳng định có thể đưa tới không ít người vây xem, lúc này một bên phát đơn, một bên tuyên truyền khách sạn của cô, khẳng định có thể đạt tới hiệu quả cao.

    Dùng bao nilon đem 35 khối huyết chưng phân xong, xấp bao nilon kia cũng còn dư lại một ít.

    Trong không khí truyền đến mùi thơm của thịt nướng, nhưng phần lớn là mùi lẩu cay, Thủy Dung liếm liếm môi, cảm thấy bụng có chút đói.

    Từ trong túi quần lấy ra điện thoại nhìn thời gian. Hiện tại vừa lúc là 5 giờ 50 phút sáng, còn hơn một tiếng nữa là đến thời gian mở cửa của thị trường giao dịch.

    Thủy Dung đưa xấp bao nilon cho Hàn Dương: "Anh đem phần thịt đó phân thành từng bao nhỏ, lúc đói bụng thì lấy ra ăn."

    Thủy Dung cho rằng Hàn Dương không đụng chạm gì phần thịt đó là bởi vì không có đồ đựng, thịt nai dễ ăn hơn so với máu nai, hơn nữa đây là do Hàn Dương tự mình săn, máu nai hắn không muốn cô có thể lấy, nhưng thịt nai là của người ta Thủy Dung không tính toán dùng.

    Hàn Dương nhìn cô một cái, không nhận bao nilon đó mà là đem một hộp lẩu đưa cho cô.

    Hắn cũng phát hiện chủ tiệm tựa hồ là không có hiểu biết gì về đồ vật sau mạt thế, thịt nai là nguyên liệu nấu ăn tương đối tốt như vậy mà cô cũng có chút bài xích, có thể thấy được cô hẳn là chưa từng nếm thử hương vị của nó.

    Vì thế hắn mang hai hộp lẩu kia bỏ thịt ra, tuy rằng.. Kỳ thật ban đầu thịt được tước xuống đó là chuẩn bị cho cô.

    "Không cần đâu, lát nữa tôi liền ăn luôn." Nhìn hình thể ở trạng thái thú của hắn liền biết lượng cơm ăn tuyệt đối không phải ít, cho nên.. Kỳ thật toàn bộ thịt nai bất quá cũng chỉ có thể làm hắn no bảy tám phần.

    Thủy Dung tiếp nhận lẩu tự sôi có chút nóng phỏng tay, ngơ ngác nhìn hắn, lại nhìn khối lượng không nhỏ của hai cặp chân nai kia.

    Cô cảm thấy bốn chân nai kia rất nhiều, hắn sẽ ăn không hết đâu lại không nghĩ rằng hắn nói trong chốc lát hắn sẽ ăn luôn.

    "Anh.. Anh ăn hết sao?" Thủy Dung có chút không tin được, một con nai này so với cô còn to hơn, nếu đối phương ăn hết một con nai thì có phải hay không nói rằng.. Trong khoảng thời gian ở khách sạn này hắn căn bản ăn không no?

    Nhưng hắn cũng chưa nói đến..

    Thủy Dung cũng không biết sức ăn của Hàn Dương, kỳ thật ngày thường hắn không ăn như vậy, chỉ là do vấn đề năng lượng, hình thể hắn cũng lớn, sức lực nhiều, muốn hắn duy trì một thân thể cao lớn như vậy còn sau khi đã kịch liệt vận động, thì sao có thể không ăn nhiều một chút để bổ sung thể lực?

    "Được rồi, chân nai này chín rồi, cô không ăn sao?" Hàn Dương vẫn hỏi câu này, thịt nai tuy rằng ăn ngon hơn so với các thú biến dị khác nhưng so với thịt trước mạt thế thì có chút tanh, hơn nữa không bỏ gia vị thì không thể nào ăn ngon, cho nên hắn mới cắt một ít thịt nướng bỏ vào cốt lẩu cay.

    Có mùi vị cay nồng này thì mùi tanh của thịt sẽ bị áp xuống.

    Chủ tiệm là người ngoài hành tinh, hẳn là chưa ăn qua thịt thú biến dị ở thế giới bọn họ đi? Nếm thử chút mới mẻ cũng tốt!

    Thủy Dung liên tục lắc đầu, cho tới bây giờ cô đều chưa ăn qua đồ ăn hoang dã, thế giới này con người ăn món này là do đã đói đến không có biện pháp nào, hơn nữa bọn họ trải qua mạt thế còn có thể sống sót, hoặc ít nhiều trong cơ thể có kháng thể đủ để chống cự virus bệnh, cô cũng không phải là người của thế giới này, cũng không có sức chống cự và sức mạnh khôi phục.

    Hệ thống bảo đảm cô không chịu tổn thương của ngoại lực nhưng không nói là nếu cô ăn đồ bậy bạ rồi ngộ độc thức ăn gì đó sẽ chữa khỏi cho cô.

    Sau một lần đi qua quỷ môn quan thì Thủy Dung so với ai khác thì rất quý trọng mạng sống, một chút nguy hiểm cũng không dám đánh cược, lại còn không cần thiết, nếu cô muốn ăn thịt thì chỉ cần trở lại khách sạn hạ đơn không tốt sao?

    "Anh ăn đi, tôi ăn cái này được rồi." Thủy Dung vội vàng mở lẩu tự sôi đã bớt nóng, xé mở muỗng và đôi đũa bắt đầu ăn.

    Hàn Dương bất đắc dĩ lắc đầu cũng chỉ có thể nói. "Vậy được rồi, cô ăn đi, tôi.. Cô xoay qua kia ăn đi." Hắn vươn một bàn tay làm động tác xoay tròn, tỏ vẻ Thủy Dung xoay lưng chỗ khác để hắn ăn.

    Thủy Dung quả thật không hiểu được nhưng vẫn nghe lời xoay chỗ khác đưa lưng về phía hắn.

    Hàn Dương buông đồ trong tay, đứng lên cong lưng, từ một chàng trai anh tuấn soái khí biến thành một con hổ thân hình thật lớn. Lão hổ lười biếng ngáp một cái, nửa người sau cong chân sau khom người kéo trường duỗi phần eo.

    Bốn chân của nai là phần thịt tương đối tươi lại dễ dàng ăn, ngay từ đầu vốn tính toán để cho chủ tiệm nếm thử chút mới mẻ, cho nên Hàn Dương mới đem đi nướng, nhưng chủ tiệm lá gan quá nhỏ căn bản là không dám ăn.

    Hơn nữa thịt chưa chín, đừng nhìn hiện tại đã nướng trên lửa nửa giờ, nhưng trên thực tế bên trong căn bản chưa chín.

    Cũng may ở trạng thái thú ăn thịt tươi cũng bình thường, nửa sống nửa chín cũng có thể coi như là ăn được.

    Lão hổ đặt bốn chân nai trên mặt đất, nửa bỏ xuống dưới. Trên thực tế lão hổ cũng không bỏ qua nội tạng của con mồi, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là con người, tim gan phèo phổi hắn không có khả năng nuốt trôi.

    Thủy Dung đưa lưng về phía hắn chậm rãi ăn một nửa lẩu cay, nửa còn lại là lẩu nấm chay. Bên lỗ tai truyền đến âm thanh kẽo kẹt nhấm nuốt.

    Thủy Dung nghe được âm thanh đó cảm giác một trận đau xương, lão hổ hợp lực cắn nhai xương của con nai kia sợ là giống như nhai đậu phộng đi?

    Cũng khó trách hắn không cho mình nhìn, lúc cô không nhìn thấy cụ thể thì trong đầu đã tưởng tượng ra khung cảnh rồi, nếu thật là nhìn trực tiếp đối phương ăn cô cảm giác chính mình sợ là sẽ có bóng ma tâm lý.

    Nhưng khi không thấy cô sẽ càng tưởng tượng loạn hơn, lúc này cô thế nhưng nghĩ tới lúc sinh hoạt trong ký túc xá ở đại học, có bạn cùng phòng nằm trên đỉnh đầu Thủy Dung khi ngủ say sẽ nghiến răng kẽo kẹt, làm Thủy Dung xếp đối phương vào dạng Boss thần bí.

    Lão hổ có răng nanh sắc nhọn thành thạo ăn ngấu nghiến bởi vì không uống máu mà hắn lại ăn có chút nhanh nên khi ăn một nửa liền cảm thấy có chút nghẹn.

    Đứng dậy biến thành người bưng nửa xô nước ừng ực uống một phần ba liền lại trở về ăn tiếp.

    Tổng cộng gần trăm cân thịt hắn ăn đại khái không đến mười phút liền xong. Thừa phần đầu hắn đào cái hố chôn.

    Ăn xong thịt tươi Hàn Dương một lần nữa biến trở về hình người lau miệng bắt đầu hưởng thụ mỹ thực.

    No lưng chừng bụng lại ăn khai vị sau đó lại tiếp tục ăn thịt nướng thì hắn cũng coi như là tràn ngập năng lượng.

    Thủy Dung cảm giác đối phương hẳn là đã ăn xong, yên lặng xoay người trở về tiếp tục ăn. Buổi sáng liền bắt đầu ăn lẩu khẩu vị nặng như vậy, đối với người yêu thích lẩu như Thủy Dung mà nói cũng là vô cùng hiếm thấy.

    6 giờ 40 hai người ăn uống no đủ, dọn sạch sẽ chuẩn bị đi vào thị trường giao dịch.

    Trên thực tế lúc này bên ngoài thị trường giao dịch hẳn là đã tới không ít người, đi vài bước bọn họ liền nghe được tiếng người.

    Hàn Dương không biến trở về hình người mà là tiếp tục bộ dáng hổ chở Thủy Dung xuất hiện, bọn họ đều không phải dị năng giả, Thủy Dung thậm chí còn là người bình thường.

    Trên người dị năng giả sẽ có dị năng dao động, có phải là dị năng giả hay không nhìn vào là biết ngay. Nhưng dị hóa giả đặc biệt là dị hóa giả hoàn toàn mà nói nếu hắn không để lộ ra đặc thù của dị hóa thì hơi thở trên người hắn giống với người bình thường.

    Thủy Dung thân hình nhỏ gầy trắng nõn cho người khác một loại cảm giác cô nhỏ yếu rất dễ khinh nhờn, nếu hắn không bảo trì trạng thái thú rất có khả năng sẽ có nhiều người theo dõi bọn họ.

    Hàn Dương chưa bao giờ sợ chiến đấu, nhưng hắn cũng chán ghét phiền toái, trực tiếp lộ ra thực lực của bản thân có thể tránh đi những kẻ không biết lượng sức mình lén lút mơ ước đồ vật nhà người khác.

    Thủy Dung ngồi trên lưng lão hổ phía sau đeo một cái ba lô, trong lòng ngực ôm chậu rửa mặt.

    Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ ở 2021-01-0218: 06: 05~2021-01-0318: 00: 02 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga~

    Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Miêu 10 bình; _ phúc sở ỷ 5 bình; 491226083 bình; thần tiên 1 bình;

    Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
     
    moonnhi, Mohoang, Luongggggg and 9 others like this.
    Last edited: Feb 26, 2023
  3. Tuiđangiulam

    Messages:
    30
    Chương 42: Thị trường giao dịch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gọi là thị trường giao dịch nhưng trên thực tế là một thành thị nhỏ vuông vức giống như là đại viện được vây quanh kín mít.

    Tường đại khái cao sáu bảy mét, rất khó nhìn thấy bên trong.

    Lão hổ vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm, đi chốc lát thì nhìn thấy ở ven đường có một nhóm người đứng chung một chỗ nói chuyện với nhau.

    Bất quá Hàn Dương nói một chút cũng không sai, tuy rằng Thủy Dung tới sớm nhưng cửa thị trường ba tầng ngoài ba tầng trong vây đầy người.

    Kỳ thật hiện tại phần lớn đi vào thị trường giao dịch sớm là để bán hàng, tới chậm không mua được chỗ để bán thì cũng chỉ có thể mạo hiểm ở bên ngoài thị trường giao dịch bán. Nếu chỉ là tới mua đồ thì không cần tới sớm như vậy.

    "Tường này xây bao lâu nhỉ? Nhìn rất chắc chắc." Đứng ở xa còn có thể nhìn ra tường cao kiên cố, nhưng kiến trúc xem không rõ lắm.

    Thủy Dung còn cảm thấy có chút kỳ quái, không phải nói sau mạt thế tài nguyên thiếu thốn sao, như thế nào còn có thể có người dựng ra công trình lớn như vậy?

    Hàn Dương động tai, hắn chọn đường nhỏ ít người để đi, cho nên ít gặp được con người. Xung quanh nơi này đều là cây cối, dị năng giả và dị hóa giả không hoàn toàn đều sẽ chọn nơi an toàn để đi, nhưng do hắn đang ở trạng thái thú đối với rừng cây hắn có cảm giác quen thuộc và thân cận.

    Hơn nữa bởi vì thực lực cũng đủ cường đại, hơi thở trên người của hắn có thể làm kinh sợ thú biến dị và thực vật biến dị, cho nên hắn không sợ đi trong rừng.

    Cũng là đến sau này Thủy Dung mới hiểu bọn họ ra ngoài một chuyến này trên đường không phải là không gặp nguy hiểm mà là do những nguy hiểm đó sợ uy áp trên người Hàn Dương không dám tiếp cận mà thôi.

    "A! Đây là thị trường giao dịch do người chủ của nơi này phái người làm này, cô đoán xem tường thành này mất bao lâu để hoàn thành?" Hàn Dương một đêm không ngủ tinh thần lại không tồi nhắc tới người chủ của nơi này mang theo vài phần đắc ý.

    Thủy Dung cũng không biết hắn tự hào cái gì, chẳng lẽ người chủ kia là ba hắn sao? Nhưng cũng không đúng, người đó họ Lôi nên không có quan hệ gì với họ Hàn là hắn đi.

    "Bao lâu? Nửa năm? Hay là một năm?" Sau mạt thế con người không phải là đều nghĩ cách để lấp đầy bụng và sống sót như thế nào sao? Cô nghe nói thị trường giao dịch này cứ bảy ngày một lần sẽ mở cửa, giữa trưa sẽ bị lệnh cưỡng chế thu, trước nay đều không có người ngoài ở, như vậy như thế nào có người tình nguyện phí sức lực tới xây dựng tường thành này?

    Hàn Dương lại cười một tiếng, nói: "Biết là cô sẽ không đoán được mà, tường thành này chủ nhân của nó phái thủ hạ trong vòng ba ngày liền xây xong."

    Thủy Dung nghe xong không dám tin, tuy rằng cô không biết tường thành này cao bao nhiêu nhưng nhìn cũng biết đây không phải là công trình nhỏ, dù cho trước mạt thế có đầy đủ máy móc cũng không có khả năng ba ngày hoàn thành.

    Bất quá Hàn Dương cũng không cần thiết nói dối, cho nên khả năng là thời gian có chút chênh lệch nhưng hẳn là sẽ không quá lớn.

    Cho nên là sau mạt thế làm con người mạnh mẽ hơn?

    Tựa hồ là cảm thấy Thủy Dung hoài nghi nên lão hổ phì phì trong mũi, hổ trừng mắt nói: "Cảm thấy thần kỳ đúng không? Kỳ thật cũng không khoa trương như vậy do chủ nhân của nơi này có đủ nhân thủ dùng mười mấy dị năng giả hệ thổ và mười mấy dị năng giả hệ kim cùng nhau hợp tác xây dựng hơn ba ngày, lúc này tường thành mới xây xong."

    Tuy rằng về sau lại gia cố thêm mấy chục thứ nhưng tường thành này đại khái chỉ dùng ba ngày để hoàn thành những phần cơ bản.

    Thủy Dung nghe xong càng cảm thấy thần kỳ. Sau mạt thế dị năng giả đúng là thần kỳ, dị năng giả hệ thổ và dị năng giả hệ kim có thể so được với một đội kiến trúc.

    Hàn Dương trên lưng chở Thủy Dung bốn chân chạy như bay. "Mau thôi chúng ta mau đến mua quầy để bán bằng không cũng chỉ có thể bán ở bên ngoài."

    Hổ nhảy mấy cái liền đi ra khỏi rừng cây, nhanh chóng chạy vội 200 mét liền tới cổng thị trường giao dịch.

    Lúc này mấy quản lý thị trường giao dịch đã đứng chờ mở cửa, hai gã quản lý thu phí quầy hàng đứng ở hai cái bàn, bắt đầu bán thẻ bài của quầy hàng.

    Thị trường giao dịch bên trong không nhỏ, độ lớn bằng bốn năm sân bóng gộp lại, phía trước là thị trường, phía sau còn có mười phòng nhỏ để cho Lôi chủ nhân cùng với những thủ hạ của hắn ở.

    "Quầy hàng lớn nhất là của các người." Thủy Dung từ trên lưng hổ xuống dưới đứng bên cạnh Hàn Dương xếp hàng, nếu vào để mua đồ thì không cần phí quầy hàng, nhưng nếu muốn bán đồ vật thì phải trả tinh hạch hoặc là vật tư để trả phí quầy hàng.

    Quầy hàng của thị trường giao dịch chia làm ba loại là lớn, trung, nhỏ, nếu hàng lớn thì phải mua hai hoặc ba cái quầy mới đủ. Bất quá thị trường giao dịch không cho phép lái xe vào cho nên cho dù là hàng lớn cũng chỉ có thể thuê xe đẩy hoặc xe goòng nhỏ của thị trường giao dịch để vận chuyển.

    Thủy Dung tới phát đơn thế nhưng còn phải mua quầy lớn nhất, cô có chút bất mãn, phí của quầy lớn nhất trong buổi sáng là mười lăm tinh hạch bậc một so với khách sạn của cô thì quá đắt.

    Bất quá Thủy Dung cũng biết khách sạn của cô thu phí không hợp lý, có chút rẻ. Thế nhưng đều là giá cả do hệ thống định đoạt, cô không thể thay đổi, hơn nữa Thủy Dung cũng cảm thấy ở mạt thế con người sống không dễ dàng gì, cô lại không thiếu ăn thiếu uống, có thể trợ giúp người khác một chút cô cũng cao hứng.

    Hơn nữa khách đi vào khách sạn của cô đại bộ phận đều là người tốt, tuy rằng cũng sẽ có người tương đối kỳ quái nhưng không nhiều lắm.

    "Hàng của tôi chỉ có một chậu nhỏ như vậy nếu lấy quầy hàng lớn thì có chút lãng phí đúng không?" Thủy Dung tuy rằng bất mãn nhưng không có biểu hiện ra, dù mới mở cửa buôn bán mấy ngày nhưng kinh nghiệm đối nhân xử thế lại khá tốt.

    Có câu duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười (1), hòa khí sinh tài (2), không cần thiết phải nóng giận lên.

    (1) Bạn định đánh người làm sai nhưng đối phương tươi cười nhận sai với bạn, lúc này bạn không đành lòng và cũng ngại đánh người ta. (cre: Sắc-Cấm Thành)

    (2) : Là lấy sự chu đáo, chân tình, niềm nở đối xử với khách hàng, để thu hút khách hàng đến với mình.

    Quản lý thu phí cũng bất đắc dĩ, hắn nhìn Thủy Dung trong lòng ngực đang ôm chậu rửa mặt, lại nhìn lão hổ bên cạnh. "Hàng hóa của cô xác thật là không nhiều lắm, chiếm chỗ ít, nhưng hổ đi theo cô quá lớn, một mình hắn có thể chiếm hơn phân nửa quầy hàng, hơn nữa cô, một người giàu có mới miễn cưỡng đủ dùng."

    Thị trường giao dịch mỗi tuần số lượng người vào không nhỏ, người thường sẽ đến thị trường giao dịch ở nơi lưu đày này để giao dịch đồ vật sao? Hắn đã gặp qua dị năng giả dị hóa giả, nhưng dị hóa giả hổ hoàn toàn cường đại này thì hắn rất ít nhìn thấy.

    Thủy Dung: "..."

    Cô hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này!

    Nhìn bên cạnh lão hổ đang ngồi xổm xuống đất nhưng vẫn to lớn như cũ, hổ béo ngồi thì cao gần ba mét, chiếm nhiều chỗ.

    Cũng may Thủy Dung đã nghe qua khi tiến vào thị trường giao dịch cũng trả phí quầy hàng, cho nên cô đã chuẩn bị tinh hạch.

    Tuy rằng cô không nghĩ là sẽ nhiều như vậy, nhưng cô mang theo tổng cộng hai mươi tinh hạch bậc một.

    Móc tinh hạch trong túi nhỏ mười lăm cái, Thủy Dung đem chậu rửa mặt trong lòng ngực để lên lưng của lão hổ, sau đó cô đi bên cạnh giữ để cho cái chậu khỏi bị đổ.

    "Được rồi, cô hãy đi theo người quản lý này, anh ta sẽ dẫn cô đi tìm."

    Ngày thường người quản lý thị trường giao dịch này cũng không có ở đây, bọn họ đều là thuộc hạ của họ hàng Lôi chủ nhân, thông thường đều là dị năng giả cấp bậc không quá cao, mỗi khi thị trường giao dịch mở cửa bọn họ sẽ đến hỗ trợ, chờ đến khi thị trường đóng cửa bọn họ có thể nhận thù lao là tinh hạch hoặc là vật tư đồng giá. Nói tóm lại, công việc này không tồi, Lôi chủ nhân lại là người hào phóng đối đãi với người một nhà trước nay đều không keo kiệt.

    Ngay từ đầu Thủy Dung vẫn tự ôm cái chậu chậm rãi đi theo quản lý cao gầy, nhưng sau đó liền dứt khoác bò lên trên lưng lão hổ.

    Đối với dị hóa giả hoàn toàn như lão hổ thì nhóm quản lý đã gặp qua một ít, tuy rằng sợ hãi nhưng không có chạy trốn.

    "Đây là khu quầy hàng lớn, 96 hào, chính là quầy của cô." Quản lý cao gầy chỉ vào vạch trắng với con số ngăn cách.

    Thủy Dung đánh giá độ lớn của quầy, cao 5 mét, rộng đại khái 4 mét. Nếu bày đồ lên kỳ thật cũng đủ rồi nhưng dưới thân là lão hổ thật sự.. Quá dài! Cao 4 5 mét, nếu nằm sấp xuống vầy thì càng dài, một mình hắn có thể chiếm hết quầy hàng.

    Thật đúng là khó trách vị quản lý kia kiến nghị cô mua quầy hàng lớn nhất!

    Mặt đất bên trong thị trường giao dịch cơ hồ là từ đá cuội phô thành, Thủy Dung nhìn xung quanh các nhóm quán hàng xóm đã công việc bù lu bù loa lên, chính mình cũng bắt đầu lấy đồ vật từ trong ba lô.

    Trong ba lô có chút quần áo, lấy ra lót ngồi. Lão hổ cũng không cần phiền phức như vậy chỉ cần bò xuống.

    Bởi vì muốn giữ chỗ cho khách tới xem nên Thủy Dung cũng ngồi xuống chỗ phần lông của hắn, hắn nằm sấp xuống vừa lúc cũng cao bằng cô, Thủy Dung dựa vào liền cảm giác như dựa sô pha.

    "Khụ khụ, bọn họ có phải đang nhìn lén chúng ta hay không?" Thủy Dung đem chậu rửa mặt đựng huyết chưng tới, phát hiện mặc kệ là đi ngang qua hay hàng xóm chung quanh đều trộm nhìn bọn họ.

    Tác giả có lời muốn nói: Xem như thêm càng, buổi tối còn có. Cảm tạ ở 2021-01-0318: 00: 02~2021-01-0413: 16: 14 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga~

    Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Thần tiên 1 bình;

    Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
     
    Last edited: Mar 18, 2023
  4. Tuiđangiulam

    Messages:
    30
    Chương 43: Hầu ca

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm Thủy Dung bận rộn, bây giờ ngồi xuống mặt đất mới đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

    Kỳ thật cô đối với hoàn cảnh sau mạt thế cảm thấy rất hứng thú, vừa nãy trời quá tối cô căn bản không nhìn thấy gì, hiện tại trời sáng lên nên hoàn cảnh xung quanh nơi này cô vừa nhìn liền hiểu.

    "Xung quanh đây thế nhưng lại không có thực vật gì sao?" Thủy Dung nhìn mặt đất còn rất kinh ngạc, nghe nói rễ của thực vật biến dị cực kỳ cứng cỏi và có tiếng là vô khổng bất nhập (1), cho nên thị trường giao dịch này bên trong không nhìn thấy cái cây nào thì có chút kỳ quái.

    (1) : Chỗ nào cũng có. (cre: Trumtruyen.vn, Vũ Nghịch Càn Khôn)

    Lão hổ nghe vậy liền khẽ hừ một tiếng. "Nơi này có dị hóa giả thực vật hoàn toàn tọa trấn, bên trong tường thành đều là địa bàn của hắn, cho nên thực vật biến dị không dám xâm lấn. Vì sao mọi người lại nhìn chằm chằm chúng ta.. Tôi nghĩ hẳn là vì tôi!"

    Thủy Dung điều chỉnh dáng ngồi, nghe hắn nói như vậy liền quay đầu nhìn hắn, bừng tỉnh đại ngộ. Mọi người nhìn trộm bọn hắn nguyên nhân là do có chút tò mò với lão hổ đi?

    Bất quá hiện tại phần lớn người tới đều là để bán hàng, số người không thiếu lại phân tán rộng. Thủy Dung dứt khoác quang minh chính đại đi đánh giá người khác không thèm che giấu.

    Cách vách hình như buôn bán trái cây, Thủy Dung đến gần đã ngửi được mùi hương trái cây nồng đậm, tựa hồ là hương táo và lê, nhưng hai loại quả không phải sinh sản trong điều kiện thời tiết này.

    Thẳng đến khi chủ quán đem dưa hấu đặt trên mặt đất Thủy Dung mới phát hiện chính mình đoán sai rồi, trái cây này tuy lớn giống dưa hấu, nhưng hình dạng càng giống như cái cùi bắp, mùi hương giống táo và lê, có thể nói là tứ bất tượng (2), lục dây lưng tuệ nhi (3), bộ dáng kỳ dị, mùi hương lại rất thơm ngọt, trái cây dễ ngửi nhưng không thể ăn trong tự nhiên cũng không ít, Thủy Dung không có cách nào xác định loại trái kỳ quái này rốt cuộc có ăn ngon không.

    (2) : 4 linh vật bao gồm Long, Lân, Quy và Phụng. Trong nền văn hóa phương Đông, tứ bất tượng chính là 4 loài linh vật bao gồm Long, Lân, Quy và Phụng. (cre: Google)

    (3) : Cái này tui tìm không ra nè, mọi người có biết thì nói tui nha.

    "Đó là quả ngọc, cô muốn ăn sao?" Lão hổ lười biếng quỳ rạp trên mặt đất phơi nắng quay đầu thấy Thủy Dung nhìn chằm chằm quầy hàng trái cây đến phát ngốc, còn tưởng rằng Thủy Dung muốn ăn thử, liền hỏi.

    "Quả ngọc? A.. Bộ dáng nhìn xấu như vậy có chỗ nào giống ngọc?" Thủy Dung trong lòng có chút tò mò, nhưng nhiều hơn là không dám nếm thử.

    "Xấu là vì đó là lớp da bên ngoài, lột ra thì không phải như vậy. Cô chắc chưa ăn qua, quả ngọc này có thể nói là thực vật biến dị hiếm thấy, hương vị còn khá giống trái cây bình thường.

    Đầu mạt thế vừa vặn là giữa hạ, lúc ấy động vật và thực vật nhanh chóng thay đổi, rất nhiều thực vật có thể ăn trái đã xảy ra thay đổi, không chỉ không thể ăn, mà còn có độc, càng đáng sợ hơn là có một bộ phận hạt giống của thực vật biến dị tiến hóa vô cùng khủng bố, một khi tiến vào dạ dày liền sẽ coi cơ thể con người là đất ấm nhanh chóng nảy mầm sinh trưởng, sinh trưởng đến độ nhất định sẽ đâm thủng bụng con người rồi chết.

    Có thể nói hiện tại đồ vật có thể ăn cơ hồ là con người dùng mạng để tìm ra. Trước mắt thì đồ có thể chắc bụng phần lớn vị cũng chẳng ra gì, loại quả tên là ngọc này số lượng lớn, hương vị cũng có thể nói là ngọt lành, cho nên vẫn luôn được hoan nghênh.

    Thủy Dung lắc đầu," Trên người tôi chỉ còn dư lại năm tinh hạch bậc một, hẳn là không mua được. "Quầy hàng kia có cái thẻ gỗ, mặt trên là giá cả, cô nhìn không rõ giá cả trên đó, nhưng thấy Hàn Dương đối với loại quả kia còn rất tôn sùng nên cũng biết giá cả sẽ không rẻ.

    Chủ quán bán trái cây bọc cơ thể kín hơn cả Thủy Dung, cô chỉ đội mũ, mặc quần áo tay dài, mà đối phương toàn thân đều bọc quần áo, khẩu trang, khăn quàng cổ, mắt kính, có thể miễn cưỡng nhìn ra được dáng người, còn lại cái gì cũng nhìn không ra.

    Bất quá không phải chỉ có một người, rõ ràng gia đình của chủ quán đang ngồi bên cạnh, mặt sau là hai xe đẩy nhỏ bọn họ thuê, xe đẩy của thị trường giao dịch có số lượng không ít, hơn nữa đều là thiết chế (4).

    (4) : Là toàn bộ các quy định chi phối một tổ chức, một đoàn thể; chỉ toàn bộ hệ thống tổ chức và hệ thống giám sát mọi hoạt động xã hội, nhờ đó mà các quan hệ xã hội kết hợp lại với nhau, đảm bảo cho các cộng đồng hoạt động nhịp nhàng. (cre: Wikipedia)

    Trên chiếc xe đẩy nhỏ là hai thanh niên tuổi tầm 18 19 tuổi ngồi cùng nhau, chiếc xe đẩy còn lại là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi và một cô gái ước chừng hai mươi ba tuổi.

    Tổ hợp như vậy chắc chắn là người một nhà, hai thanh niên cũng có dáng vẻ tương tự nhau, tựa hồ là sinh đôi.

    Mặt trời càng lên cao, độ ấm cũng càng tăng.

    Thủy Dung bắt đầu đi xuống cởi quần áo, chủ quán cách vách cũng cởi khăn quàng cổ, khẩu trang và mũ, áo khoác bên ngoài cũng cởi ra.

    Lúc này Thủy Dung mới hiểu được tại sao đối phương lại che kín mít như vậy, nguyên nhân là phần gáy, bàn tay và cánh tay đều mọc đầy lông màu nâu nhạt.

    Phía sau hắn là một cái đuôi thon dài, cực kỳ giống con khỉ, cụ thể hơn chút là càng giống Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không.

    Nhưng Thủy Dung xác định Mỹ Hầu Vương có rất nhiều thần khí hơn nữa cũng không cao bằng đối phương.

    Cho nên.. Đây cũng là một vị dị hóa giả không hoàn toàn?

    Thủy Dung nhìn ánh sáng phản chiếu trên lông khỉ lại nhìn lông hổ vô cùng nhu nhuận. Không nhịn được sờ soạng, thấp giọng nói." Trở về ăn nhiều trứng cút hoàng, tôi thấy lông của anh còn chưa đủ, ăn thêm trứng thì lông sẽ ít rụng. "

    Tiểu Sơn Trúc nhà cô cách một ngày đều ăn một quả trứng cút hoàng, nhưng lão hổ quá hơn còn trứng cút quá nhỏ.

    Hàn Dương cạn lời," Tôi là người, dù có rụng tóc hay không cũng nên ăn chút mè đen hồ linh tinh () đi? "

    Thủy Dung mới không để ý tới hắn, đều là lông xù xù khẳng định là có liên quan với nhau. Rụng tóc? Cô chỉ thích lông xù xù, lúc ở hình người có rụng tóc hay không cô mới không thèm care.

    " Anh nói xem bọn họ đi bán có đi ngang qua khách sạn chúng ta không? "Do trong tiệm chỉ có một người làm, gọi chúng ta như vậy cũng có thể.

    Khách sạn nhà cô vừa vặn mở bên cạnh nơi lưu đày, không tính là ở bên trong, lại còn ở ven đường, theo lý mà nói hẳn là không thiếu khách. Nhưng con đường kia thuộc về phân lộ, không quá nhiều người biết, lại bởi vì xung quanh không có nhiều nơi để đặt chân, không giống như đại lộ phía trước còn có không ít trạm nghỉ ngơi, cho nên càng thiếu khách vãng lai.

    Sau mạt thế nguy hiểm rất nhiều, Thủy Dung thường xuyên canh giữ ở cửa, cô cũng không phải là không nhìn thấy có nhiều người đi qua nhưng không hề muốn dừng lại, cô cũng không thể đi tới túm người đi, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đi xa.

    Hàn Dương cũng nhìn ra chủ quán cực giống Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không là dị hóa giả không hoàn toàn, sau đó suy tư nói," Loại trái cây này vào mùa thu, hơn nữa đều sinh trưởng ở nơi rừng cây, cô chưa thấy qua cây của loại quả ngọc này, không biết cây có thể cao bao nhiêu, cho nên phía bắc khách sạn hẳn là có không ít cây này, nếu bọn họ muốn thu hoạch quả ngọc khả năng là sẽ đi ngang qua khách sạn của chúng ta. "

    Hàn Dương là người đã trải qua mạt thế hai năm, tương đối hiểu biết hơn Thủy Dung, chuyện hắn biết nhiều hơn so với cô.

    Bất quá Hàn Dương không nói phía bắc nơi lưu đày xác thật là nơi có thảm thực vật tốt nhất, nơi đó thực vật bao trùm có thể so với rừng Amazon trước mạt thế, không chỉ thực vật biến dị có số lượng kinh người, thú biến dị cũng không ít.

    Một nhà của chủ quán cách vách tổng cộng năm người, trừ phi là tìm chết nếu không tuyệt đối không dám đi hướng kia.

    Nhưng lời này nếu mà hắn nói thì quá mức rõ ràng sợ là chủ tiệm sẽ thất vọng. Cũng không nhất định đi con đường đó để lấy quả ngọc, lúc hắn đi qua phát hiện phía nam khách sạn 7 8 km có một mảnh nhỏ rừng trái hồng, tuy rằng quả hồng chua hơn so với quả sơn trà trước mạt thế, nhưng bọc lên chút mật ong cũng có thể xem như đồ ăn vặt.

    Hơn nữa dù không có mật ong cũng không phải không có người mua, quả hồng có công hiệu bổ máu, người bị mất máu nhiều khi ăn một quả hồng có thể bổ không ít máu.

    Có thể nói so với việc truyền máu thì hữu hiệu hơn, truyền máu còn có khả năng sẽ xảy ra phản ứng bài xích, nhưng ăn chút quả hồng, khi bổ ra thì đều là máu của mình.

    " Để tôi thử đi, dù sao cũng nhàn rỗi. "Thủy Dung xách một túi huyết chưng nhỏ, nghĩ lại đem da nai từ ba lô ra. Da nai này Hàn Dương lột sạch sẽ, mặt trên không có máu, nhưng Thủy Dung vẫn là ghét bỏ.

    Bởi vì tấm da này thật sự không nhỏ, ném đi thì đáng tiếc, Thủy Dung tuy rằng ghét bỏ mùi hương không dễ ngửi, nhưng cũng không vứt bỏ được.

    Hơn nữa huyết chưng của cô nếu không đem theo tấm da nai thì ai có thể tin đây chính là máu nai?

    " Vị đại ca này khỏe! "Kỳ thật cô càng muốn nói là hầu ca khỏe.

    Thủy Dung đem một tờ truyền đơn cộng thêm một túi huyết chung đưa cho người phụ nữ trung niên, sau đó gọi hầu ca là đại ca, còn người phụ nữ là tẩu tử.

    Hai người đều cảnh giác với Thủy Dung, nhưng hiện tại da mặt của cô có thể nói là dày hơn so với trước kia.

    " Phía tây ven đường có cửa hàng có thể nghỉ tạm, đại ca đại tẩu nếu đi ngang qua thì có thể tới nghỉ chân một chút, nơi đó không chỉ an toàn lại còn tiện nghi, đây là đơn, mặt trên có địa chỉ cụ thể còn có hình của phòng và phí."

    Thủy Dung chưa cho hai vợ chồng thời gian phản ứng, nói một đống lớn, sau đó lại nói huyết chưng kia là tặng, blah blah một đống nữa, trực tiếp làm hai vợ chồng một hồi lâu chưa lấy lại tinh thần.

    Nơi này của các cô làm ra động tĩnh không nhỏ, dẫn tới hai thanh niên và một thiếu nữ tới xem.

    Thanh niên thiếu nữ hứng thú với cửa hàng Thủy Dung so với ba mẹ bọn họ, nghiêm túc nghe Thủy Dung thao thao bất tuyệt giới thiệu xong lại thường hỏi vài câu Thủy Dung liền đáp lại.
     
    Last edited: Apr 1, 2023
  5. Tuiđangiulam

    Messages:
    30
    Chương 44:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thành công phát năm đơn đồng thời cũng ôm một quả ngọc trong lòng ngực, Thủy Dung cảm thấy mĩ mãn.

    Dọc đường hệ thống đều giả chết, cô thử gọi nó cũng không để ý tới. Vừa mới lại có âm thanh báo tiến độ hoàn thành nhiệm vụ.

    [ Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 5/300]

    Đột nhiên cảm giác nhiệm vụ này khá đơn giản, Thủy Dung càng cao hứng. Cô lấy dao từ trong túi quần bắt đầu cạy phần da cứng rắn được bao bọc bên ngoài quả ngọc, chủ quán bán trái cây nói, quả ngọc của tiệm hắn bán được thu hoạch ở phía nam thị trường giao dịch, nơi đó đất phì nhiêu, cho nên trái cây không chỉ ngon ngọt mà còn làm dễ chịu cho cổ họng.

    Buổi sáng hôm nay Thủy Dung ăn lẩu nên có chút nóng trong người, cổ họng khô khốc đau đớn, bất quá không nghiêm trọng lắm, ăn chút trái cây cùng loại với lê có hàm lượng nước cao là vô cùng thích hợp.

    Loại quả ngọc này phần da khá giống quả vải, bất quá lại chắc chắn hơn quả vải nhiều. Cạy xong phần vỏ Thủy Dung cũng hiểu được lý do tại sao nó có tên như vậy.

    Phần thịt quả xếp hàng ngay ngắn khá giống quả lựu, trong trắng lộ hồng vô cùng tinh oánh dịch thấu (), mỗi phần thịt quả đều lớn bằng ngón tay.

    Thủy Dung ăn thử phát hiện loại quả này không chỉ có mùi hương giống lê mà hương vị cũng giống, nhưng lại thơm ngọt hơn quả lê rất nhiều.

    Cô ăn sung sướng cũng quên luôn lão hổ phía sau, thịt quả này không giống hạt của lựu, cắn một ngụm như nhai đường QQ, phần nước của quả nhiều, không cần nhai kĩ.

    Khó trách Hàn Dương nói loại quả này vô cùng được hoan nghênh, hương vị xác thật là nhất đẳng nhất hảo (1).

    (1) : Theo suy nghĩ của tui thì nó có nghĩa là vị ngon đứng đầu.

    Ăn được nửa quả cô nhìn qua hàng xóm bên trái, không giống với dị hóa giả không hoàn toàn bên phải, quầy bên trái bán thịt thú biến dị, hơn nữa nhóm chủ quán này có tuổi tác ước chừng đều 24 tuổi, tràn ngập hương vị tuổi trẻ.

    Trên người bọn họ không có một chút đặc thù của dị hóa giả, nói cách khác có thể là tiểu đội dị năng.

    Sau mạt thế con người đi theo đoàn, gọi là phi tộc ta loại kỳ tâm tất dị (2). Cho nên dị năng giả thì chỉ đi cùng nhóm dị năng, dị hóa giả phần lớn cũng chỉ đi cùng nhóm dị hóa.

    (2) : Phi tộc ta loại kỳ tâm tất dị (Không phải cùng dòng giống với ta tất lòng sẽ khác) : Khác máu tanh lòng (cre: Hatdao3quatao. Wordpress).

    Thủy Dung từ trong lòng ngực móc ra khăn tay nhỏ, mặt trên của khăn có rải chút tinh dầu cam, có thể làm giảm bớt mùi máu nồng đến đau đầu.

    "Anh có muốn dùng không?" Thủy Dung vẫy vẫy khăn tay của chính mình ý định đưa cho lão hổ dùng. Cô kỳ thật không sợ do hệ thống đã đánh mosaic, nhưng khứu giác lại rất nhạy cảm nên ngửi được mùi máu.

    Hàn Dương lắc đầu, hắn là dị hóa giả hổ, đối với mùi máu không chỉ không chán ghét thậm chí còn có chút thích, dị hóa giả khi đã đạt đến thực lực cường đại cũng sẽ không tránh khỏi nhiễm một ít thú tính.

    "Có thể nhìn ra bọn họ là dị năng giả gì không?" Thủy Dung nói nhỏ gần tai của lão hổ.

    Cô không biết thính lực của hổ nhạy hơn con người gấp mấy lần, căn bản không cần kề tai nói nhỏ Hàn Dương đều có thể nghe được.

    Hàn Dương cũng học theo cô, bộ dáng nhỏ nhẹ. "Tôi không phải là dị năng giả, không cảm giác được dị năng dao động. Bất quá thú biến dị mà họ đang bày bán có dấu vết bị lửa đốt, cho nên khẳng định là dị năng giả hệ hỏa."

    Đến 7 giờ rưỡi số người ở thị trường giao dịch liền tăng lên. Cũng may người mua nhiều hơn người bán, bằng không thị trường giao dịch liền biến thành thị trường nguyên thủy lấy vật đổi vật.

    Giống với suy nghĩ của cô khi có lời dẫn tặng huyết chưng quả nhiên hấp dẫn không ít người, Thủy Dung liền vừa giới thiệu khách sạn vừa truyền đơn và tặng huyết chưng. Trong lúc ấy vang lên âm thanh nhắc nhở keng keng keng không ngừng, cô bận đến không rảnh mà xem, nhưng nụ cười trên mặt lại ngày càng xán lạn.

    Số lượng huyết chưng không nhiều nhưng cũng may người đến xem náo nhiệt rất đông. Tới gần 12 giờ trưa liền có một đội quản lý nói là đã đến giờ.

    Thủy Dung nhìn nhắc nhở của hệ thống, tuy rằng buổi sáng hôm nay khách vô cùng đông nhưng vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ.

    [ Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 256/300]

    Còn không đến 50 người nữa, nhưng hiện tại mọi người đều bận rộn dọn quán hoặc là đi mua đồ vật mình cần. Cho nên Thủy Dung cũng không đứng lại ở quán mà đi dạo một chút, lão hổ cũng đi dạo theo.

    Đã vất vả tới đây một chuyến nếu cái gì cũng không xem thì sẽ rất tiếc nuối. Đi nhiều sẽ gặp càng nhiều người. Trong tay cô có tổng cộng 500 đơn, mà nhiệm vụ yêu cầu 300 đơn, hiện tại còn không đến 50 cái trong tay còn dư lại 200 đơn nên không sợ lãng phí.

    Nếu nói thị trường giao dịch và chợ có gì khác nhau thì thể hiện ở người mua và người bán.

    Trước kia dạo ở chợ thì dù là người mua hay người bán đều là người già, trung niên, phụ nữ, mà sau mạt thế thị trường giao dịch đều giống như tiểu đội thanh niên cao to bán thịt thú biến dị bên trái, còn tiểu đội gia đình như bên phải thì không thường thấy.

    "Mười tinh hạch bậc ba! Một cái chỉ cần mười tinh hạch bậc ba! Mọi người nhìn thân thể, nhìn màu da này đều vô cùng rắn chắc! Răng tốt lại không kén ăn, còn có thể làm việc, mua một cái đi! Mua một không bị lừa!"

    Thủy Dung đi đến một chỗ liền bị âm thanh rao hàng hùng hồn hấp dẫn lực chú ý. Bởi vì một số nguyên nhân mà phần lớn tiểu thương đều không lớn tiếng rao hàng, đại đa số là đem hàng hóa bày ra, làm một cái bảng giá bằng gỗ, sau đó liền bắt đầu ôm cây đợi thỏ (3).

    (3) : Thành ngữ Trung Hoa 守株待兔 (Thủ Chu Đãi Thỏ) có nghĩa là "ôm cây đợi thỏ".

    Thành ngữ được dùng để ám chỉ những kẻ ngốc nghếch không chịu làm việc mà "há miệng chờ sung", hay ung dung đứng đó mà làm lợi trên lưng người khác. (cre: Minhduc7. Blogspot)

    Cũng may là sau mạt thế tài nguyên thiếu thốn cung không đủ cầu, cho nên không lo bán không được.

    "Ở đó đang bán cái gì thế? Cái gì mà răng tốt lại có sức lực lớn, bán gia súc sao? Trâu, ngựa hay là con lừa?" Thủy Dung đã có lão hổ chở rồi nên không có hứng thú nhiều với ngựa bằng lừa.

    Cô đi xem náo nhiệt, bởi vì chỗ đó náo nhiệt hơn so với nơi khác.

    Hàn Dương lúc này đã hóa thành hình người, đi theo phía sau cô nghe được tiếng thét to kia, kỳ thật hắn đã biết rõ đối phương đang bán cái gì.

    Hắn vốn định kéo Thủy Dung qua bên cạnh để không vào trong đó, nhưng Thủy Dung nhanh nhẹn như một con cá chạch, hắn vừa đụng phải góc áo thì cô đã chui vào.

    Hàn Dương bất đắc dĩ cũng chỉ có thể đi vào, quả nhiên..

    Không khác gì với suy nghĩ của hắn, quầy hàng này chính là buôn bán người sống!

    Quản lý nói nếu muốn buôn bán loại này thì phải mua ba bốn quầy hàng lớn mới có thể. Có mười mấy cái lồng sắt cao hai mét, rộng ba mét được đặt ở trên mặt đất.

    Mỗi cái lồng sắt có hai đến bốn người, tuổi ước chừng 24-25 cũng có, tuổi 12-13 cũng có.

    Đều không ngoại lệ, quần áo đều tả tơi, xanh xao vàng vọt, hai mắt chết lặng.

    Haizz..

    Hắn là một người đã tồn tại ở mạt thế hai năm còn không nhìn được huống chi là chủ tiệm có tâm địa lương thiện này.

    Nhưng đây là mạt thế, đây là nơi mà kẻ yếu không sống được. Hắn không phải siêu nhân, thế giới này cũng không có siêu nhân, không ai có thể làm chúa cứu thế, hắn cũng chỉ là dị hóa giả bình thường, hắn.. Cũng không thể ra sức mà cứu.

    Thủy Dung ỷ vào vóc dáng nhỏ trực tiếp luồn lách vào bên trong. Ngay từ đầu cô nghĩ, chỗ này buôn bán ngựa, trâu, lừa. Nhưng khi đến gần mới phát hiện cô nghĩ quá đơn giản rồi.

    Sau mạt thế động vật đều dị hóa, sao có người dám bắt chúng để làm việc cho mình chứ?

    "Tất cả đều là mười tinh hạch bậc ba một người, mặt hàng bên kia càng tốt, cho nên một quả tinh hạch bậc bốn một người!" Đại hán lưng hùm vai gấu cao 1m9 nặng 110kg cầm trong tay một cái roi da múa may trong không trung, âm thanh vang lớn rất giống pháo bông.

    Thủy Dung nhìn tấm bảng gỗ treo trên lồng sắt, viết ba chữ to bán nô lệ.

    "Nô lệ?" Thủy Dung nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu nhìn mới phát hiện không chỉ riêng quầy hàng này mà các quầy hàng kế bên cũng đều bán "nô lệ". Cho nên.. chỗ này kỳ thật là chợ nô lệ?

    "Đúng vậy, đều là người thường." Bên cạnh Thủy Dung là cô gái ước chừng 30 tuổi theo bản năng mà nói, phản ứng lại liền nhìn Thủy Dung phát hiện Thủy Dung cũng là người thường, liền nhanh chóng ngậm miệng đi ra chỗ khác.

    Đều là người thường?

    Đúng vậy..

    Nếu không phải không có sức chiến đấu gì thì người thường sao có thể bị coi như nô lệ mà buôn bán?

    Thủy Dung không có suy nghĩ là cái gì cũng quản, bởi vì hiện tại không phải mới bắt đầu mạt thế, mà đã là mạt thế hai năm, pháp luật đã tan vỡ, đạo đức càng chỉ có thế trói buộc người. Quốc gia.. Quốc gia cũng sớm không còn tồn tại, con người đều vì cá nhân, có dị hóa giả và dị năng giả sức chiến đấu cao hơn người thường như vây thì người thường sao có thể không biến thành tồn tại ở tầng chót?

    Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ ở 2021-01-0418: 42: 32~2021-01-0523: 51: 49 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga~

    Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: 1 bổn nhật ký 10 bình;

    Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
     
    Last edited: May 1, 2023
  6. Tuiđangiulam

    Messages:
    30
  7. Tuiđangiulam

    Messages:
    30
    Chương 46:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thủy Dung thật sự là không rõ lắm căn cứ ở mạt thế sẽ như thế nào, đến khi tới gần mới phát hiện cái gọi là căn cứ nhìn khá giống với sơn trại trong các bộ phim truyền hình cổ đại mà cô từng xem qua, bốn phía đều là tường đất cao, xa một chút là một đài quan sát cao 5-6 mét.

    Ở cửa chính có thêm hai đài quan sát trừ bỏ việc quan sát tình hình địch bên ngoài, thì còn để nắm bắt thông tin và gửi thư.

    "Trước kia tôi đã sống ở đây hơn một năm, khá quen thuộc với những người sống bên trong, tôi mang cô vào, không cần phải sợ."

    Căn cứ này không lớn, diện tích lớn bằng một tiểu khu (1), tổng số người khá ít. Do có tường đất cao nên không nhìn thấy gì nhưng nếu vào bên trong sẽ phát hiện trong căn cứ mỗi căn nhà được đặt vô cùng chỉnh tề, khá giống một thôn xóm, phòng ốc đều được làm bằng gỗ, bên ngoài sẽ có hàng rào tre sắt nhọn bao quanh như tường để ngăn cách với nhà của hàng xóm kế bên.

    (1) : Danh từ đơn vị hành chính tại một thành phố và là thành phần của một khu phố.

    Lúc trước Hàn Dương chọn ở căn cứ nhỏ này là vì nó làm người ta cảm thấy thoải mái. Về sau bởi vì thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ nên hắn không thường trở lại đây nhưng không hoàn toàn chặt đứt liên lạc với nơi này. Hắn bôn ba bên ngoài đôi khi cũng gặp những người ở đây ra ngoài săn thú, sẽ tiến đến chào hỏi và tán gẫu một chút tình hình gần đây.

    Mà vị thủ lĩnh của căn cứ này là dị năng giả thực vật rất lợi hại, bởi vì có hắn mà đa số đất trong căn cứ đều có thể gieo trồng, mặc dù sản lượng thu hoạch thấp hơn rất nhiều so với trước mạt thế nhưng có thể cung cấp đủ cho mọi người.

    Trước đây Hàn Dương và thủ lĩnh là bạn tốt, hiện tại bởi vì thường xuyên không gặp mặt nên có chút xa lạ, nhưng không thể phủ nhận rằng Hàn Dương tin tưởng hắn.

    Thân hình khổng lồ của lão hổ vô cùng bắt mắt, chưa đi đến gần đã bị thủ vệ canh giữ trên đài quan sát phát hiện.

    Hai mộc thương (1) đen nhắm vào Thủy Dung và Hàn Dương, Thủy Dung cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa nãy Hàn Dương trấn an cô rằng đừng sợ hãi.

    (1) : Vũ khí bằng gỗ

    Như vầy mà không sợ hãi? Cô vẫn luôn là lương dân (3), tiếp xúc với mộc thương chẳng qua là đồ chơi bằng nhựa của trẻ con.

    (3) : Người dân lương thiện.

    Cô lập tức hoảng hốt, hỏi: "Không phải anh quen thuộc với nơi này sao? Sao còn bị người ta phóng mộc thương tới đây?"

    Hàn Dương cạn lời trợn mắt, cử động thân thể biến từ hổ thành người.

    Hắn mà không hiện ra hình người thì nhóm thủ vệ sao có thể nhận ra hắn.

    Giống như suy nghĩ của hắn, sau khi biến thành người nhóm thủ vệ trên đài đang nhắm để phóng lập tức sửng sốt nhận ra, sau đó thuận thế cất mộc thương rồi xuống phía dưới tiếp đón.

    Hai thiếu niên rất nhiệt tình, leo như khỉ từ đài xuống, đấm một quyền nhẹ vào ngực Hàn Dương nghe tiếng đều cảm thấy đau.

    "Hàn ca! Đã lâu không gặp, anh chạy đi đâu vậy? Đây là ai? Chị dâu sao? Chị dâu thật xinh đẹp nha!" Tiểu tử tóc ngắn thân cao, da bị phơi như màu đồng, mắt một mí mũi cao nhìn bình thường, tuy rằng không giống diện mạo tuấn lãng của Hàn Dương nhưng cũng là loại hình làm cho người ta mến.

    So với người bạn ngượng ngùng bên cạnh thì hắn hào sảng, lanh mồm lanh miệng chưa cho người khác cơ hội trả lời hắn đã tuôn một tràng.

    Đợi hắn nói xong hai người vô cùng xấu hổ, cạn lời nhìn hắn.

    "Sao? Hàn ca nhìn em như vậy làm gì?"

    "Không có gì, à.. Cô ấy không phải bạn gái của anh, cô ấy là chủ tiệm." Hàn Dương cảm thấy nên giải thích một chút bằng không chủ tiệm cảm thấy không thoải mái thì làm sao bây giờ?

    Kỳ thật Thủy Dung cảm thấy bình thường, bị hiểu lầm một chút cũng không mất đi miếng thịt nào, hiện tại cô da dày thịt béo, trong tình huống bình thường sẽ không đỏ mặt.

    "À.." Tuy rằng thiếu niên nghe Hàn Dương nói vậy nhưng ánh mắt tràn ngập sự không tin tưởng, rõ ràng trước kia Hàn Dương từng nói hắn rằng chỉ cho bạn gái ngồi trên lưng mình, trên lưng khi ở trạng thái thú thì không phải ở trên sao? Đều là ở trên vậy nếu ở trạng thái người thì là quan hệ bạn bè sao. Trừ khi là.. Hàn ca không tán được.

    Ách.. Không thể nào, từ trước đến nay không phải là Hàn ca rất được săn đón sao? Tiêu chuẩn của anh cao nên vẫn luôn độc thân lâu như vậy.

    "Đúng rồi, Cao ca đang ở đâu?" Cao ca tên là Cao Hoán, hắn chính là thủ lĩnh, nói là thủ lĩnh nhưng rất giống trưởng thôn, vô cùng nho nhã, trước mạt thế là thầy giáo dạy ngữ văn, nhưng tính tình lại chậm rì, rất ít khi tức giận.

    "Cao ca và La ca đều không ở đây, hai ngày trước con cái của họ có chút thèm thịt nên bọn họ ra ngoài săn thú biến dị rồi trở về làm đồ ăn, buổi sáng mới đi sợ là tối mới về."

    Thiếu niên túm tay áo của Hàn Dương, vẻ mặt nhiệt tình thét to nói muốn cho hắn ăn bánh bột ngô.

    Hai ngày nay bắp mà căn cứ trồng được mùa, mọi người đều vô cùng cao hứng, bắp và khoai lang cùng khoai tây đều là nông sản có số lượng thu hoạch cao, hiện tại không thể trồng lúa nước nên bắp trở thành nguồn lương thực chính.

    "Bánh bột ngô?"

    Buổi sáng Hàn Dương đã ăn rồi nên cả ngày không cần ăn cơm. Nhưng hắn không xác định Thủy Dung có đói không, thông thường con người ăn một ngày ba bữa nếu tới bữa không ăn sẽ đói, sau khi hắn dị hóa thì một ngày ăn một bữa, lượng thức ăn của một bữa như ba bữa của người thường. Nhưng chủ tiệm là người thường, hơn nữa cô tựa hồ là người không thể chịu đói chịu khổ, trước kia hắn thường xuyên ăn bánh bột ngô, tuy rằng không phải quá ngon nhưng có thể ăn được.

    Thiếu niên gọi hai người khác tới thế chỗ hắn rồi chính mình một hai muốn tự mình chiêu đãi bọn họ. Bây giờ là hai giờ chiều, đã qua giờ ăn trưa, nếu muốn ăn chút gì đó trừ khi là hắn làm cho hai người ăn.

    Hàn Dương vô cùng quen thuộc với nơi này, mới đi vài bước liền có vài người tới chào hỏi, tuy rằng không quá thân thiết nhưng cũng gật đầu chào hỏi. Trước mạt thế ở trong một tiểu khu chưa chắc đã thân thuộc như vậy đâu, có thể thấy bầu không khí ở đây không tồi, nhân duyên của Hàn Dương cũng khá tốt.

    Phòng nhỏ được bài trí chỉnh tề, phía trước là sân, trong sân đều được trồng rau dưa màu xanh lục, bất quá rau dưa này không được to, nhưng cũng may là còn sống.

    Hiện tại thực vật biến dị bên ngoài sinh mệnh ngoan cường, bản tính bá đạo, cướp đoạt dinh dưỡng và nước bên trong đất, nếu không có dị năng giả hệ mộc sợ là chút rau dưa này cũng không còn.

    "Hàn ca, tới ở nhà của em đi, anh thường xuyên không ở đây nên nhà của anh giờ đã không thể ở được." Thiếu niên chỉ vào phòng cách vách nhà hắn, phòng có thể nói là suy bại, mặt ngoài của phòng còn có một tầng bùn dày, cái này làm cho Thủy Dung cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ bùn từ trên trời rơi xuống sao?

    Sau mạt thế thiếu đồ xây nhà, nên phòng ở bằng gỗ cũng coi như là an toàn, chỉ là dễ bị hư và sụp đổ. Nếu thường xuyên giữ gìn theo lý có thể ở mấy năm không vấn đề. Nhưng mấu chốt là cũng không biết như thế nào mà lúc Hàn Dương xây dựng căn nhà này tộc biến dị có cánh vô cùng ưu ái, thường xuyên kéo bè kéo cánh chơi đùa.

    Ban đầu bọn họ cũng ngăn cản, đuổi những loài chim đó đi. Sau đó.. Bọn chúng liền trả thù, bọn chúng ỷ có cánh có thể bay, còn ỷ trong bụng có phân nên hướng về nhà của bọn họ mà phóng phân.

    Phòng ở bọn họ bị hại sẽ rửa sạch một chút nhưng phòng của Hàn Dương lại bị loài chim ném phân nhiều nhất, bọn họ không hề có biện pháp. Thời gian lâu nơi này trở thành WC chim, chim gần đây đều tới nơi này đi WC.

    Bọn họ ngại bẩn cũng sẽ rửa sạch một chút nhưng cũng chỉ có thể thường xuyên rửa sạch phía dưới, mặt trên càng tích càng nhiều, bọn họ từ bỏ, dù sao cũng cảm thấy phân chim tốt xấu gì cũng là phân bón.

    Thiếu niên hai ba câu đã giải thích được tầng "bùn" kia từ đâu ra, nghe xong Thủy Dung trợn mắt há hốc mồm.

    Hàn Dương đứng bên cạnh nghe biểu tình vặn vẹo, hắn ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này cũng sẽ chào hỏi mấy câu hoặc là đến văn phòng của Cao Hoán nói chút chuyện, xác thật là đã lâu không trở về. Thật không nghĩ tới sau khi hắn đi nơi này đã trở thành WC chim.

    "Ca? Tới nhà của em ở! Trong nhà có hai phòng. Anh và chị dâu một phòng, em một phòng, hoàn mỹ!"

    Thiếu niên làm mặt quỷ bỡn cợt.

    Hàn Dương hung hăng trừng liếc hắn. "Đêm nay anh và em ở một phòng, chỉ ở nhờ một đêm, ngày mai bọn anh phải đi rồi. Bất quá vẫn cảm ơn em!"

    Hắn vốn dĩ cho rằng đi lâu như vậy sẽ trở nên xa lạ với người ở đây, lại không nghĩ rằng nói chuyện vài câu mới phát hiện bọn họ không thay đổi, vẫn là bộ dạng trong trí nhớ.
     
    Last edited: May 9, 2023
  8. Tuiđangiulam

    Messages:
    30
    Chương 47:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối với việc phòng ở bị biến thành WC cho chim Hàn Dương tỏ vẻ: Hắn từ bỏ!

    Dù sao hiện tại hắn lưu lạc bên ngoài nhiều, nếu có thể cung cấp miễn phí phân bón cho căn cứ thì phòng của hắn cũng coi như là đã cống hiến hết mình cho căn cứ.

    "Chỗ này" không chỉ khi nhìn bên ngoài căn cứ giống thôn nhỏ mà thiết kế phòng ốc cũng giống phòng của nông dân, bước vào nhà là sảnh lớn diện tích hai mươi mét vuông, bên trái và bên phải là phòng ngủ, mỗi gian rộng mười lăm đến mười sáu mét vuông, sâu hơn nữa là phòng bếp và kho.

    Phòng bếp và kho lớn hơn phòng ngủ, bên trong kho là bắp côn làm củi lửa với một ít cùi bắp.

    Mà phòng ngủ hiện tại đã đặt bếp lò. Thủy Dung đã thấy qua loại bếp lò ở vùng nông thôn phương bắc này, hiện tại chỉ là cuối thu cho nên không nhóm lửa, trước tiên đặt trước để phòng ngừa nhỡ trời lạnh.

    Thiếu niên tên là Lâm Nhất Thần, năm nay hai mươi tuổi, trước mạt thế là học sinh của thủ lĩnh Cao Hoán, cha mẹ hắn đều chết đầu mạt thế, sau này gặp Cao Hoán mới có chỗ ở cố định.

    Cao Hoán xuất thân nông thôn, sau khi tốt nghiệp chính quy liền trở về quê làm giáo viên dạy ngữ văn. Bởi vì đây là nơi tương đối hẻo lánh cho nên yêu cầu về bằng cấp của giáo viên không cao, Cao Hoán tốt nghiệp chính quy bằng cấp cao, tốt nghiệp sớm, nhậm chức cũng sớm, nên chỉ lớn hơn học sinh vài tuổi thôi.

    Trước mạt thế còn xưng hô thầy giáo, sau mạt thế sửa thành anh Cao.

    Lâm Nhất Thần có tính tình tùy tiện, lúc trước sau khi cha mẹ hắn chết tinh thần liền sa sút một đoạn thời gian, về sau tính tình thay đổi, đối đãi với người một nhà vô cùng nhiệt tình, tiếp xúc với người ngoài là cảnh giác và đề phòng có thể nói là khó công phá như tường thành.

    Lúc Hàn Dương ở cùng với hắn trong căn cứ được hắn đối xử không tồi, ở tuổi thanh thiếu niên đặc biệt sùng bái cường giả, thực lực của Hàn Dương ở trong căn cứ có thể nói là bách chiến bách thắng, hắn (Hàn Dương) lại là bạn tốt của Cao Hoán, cho nên Lâm Nhất Thần đối đãi với Hàn Dương và Thủy Dung nhiệt tình như lửa.

    Lâm Nhất Thần dẫn bọn họ vào nhà sau đó vô cùng nhiệt tình cho bọn họ hai cái bánh bột ngô, Thủy Dung liên tục xua tay cự tuyệt, nhưng Hàn Dương lại hiểu rõ tính tình của hắn bất đắc dĩ tỏ vẻ mặc kệ hắn thôi!

    Ở phòng của người ta còn ăn thức ăn của họ Thủy Dung đặc biệt ngượng ngùng.

    Vì thế khi thiếu niên hấp tấp làm việc trong phòng bếp cô liền chạy nhanh ra ngoài đem ba lô vào nhìn xem có đồ vật không quá quý giá để đáp lễ. Cô có thể nhìn ra đối phương quen với Hàn Dương, nếu cho đồ vật quý giá sẽ có vẻ vô cùng khách khí, thiếu niên nhiệt tình sẽ có cảm giác xấu hổ và buồn, nhưng không đáp lễ gì cũng ngượng, nếu cô thật là bạn gái Hàn Dương hoặc là chị dâu của thiếu niên này.

    Nên lần đầu tiên gặp mặt cô cũng nên có quà gặp mặt mới đúng.

    Từ từ!

    Phi phi! Chị dâu? Cô bị thiếu niên làm cho ngớ người rồi, chính là vì cô và Hàn Dương không phải loại quan hệ kia cho nên mới không thể ăn không trả tiền?

    Bởi vì không gian đủ chỗ nên đồ vật bên trong nhiều. Nhưng năm mét khối chỉ đủ chỗ cho chút đồ nhỏ lẻ, đặc biệt cô còn mang theo chăn bông, vài bộ quần áo, hai chậu rửa mặt, hai xô nước, còn lại là một ít đồ ăn.

    Ba túi bánh mì, hai túi sữa bò, ba bốn kiện mì ăn liền và giăm bông, phòng ngừa dậy sớm tụt huyết áp cô thường mang theo kẹo sữa khỉ lông vàng, kẹo sữa thỏ trắng, các loại kẹo trái cây.

    Thủy Dung biết mấy thứ này trước mạt thế thì không lấy ra được, nhưng sau mạt thế những vật như vậy có thể coi là đồ vật quý giá.

    Cô sửa sang lại, vừa quay đầu liền nhìn thấy một con mèo lớn hơn một bàn tay đang nằm trên gối ôm nhỏ, ngủ trong một góc phòng.

    Cô khá là thích gối ôm, lúc trước khi Hàn Dương đang xem phim truyền hình ở trong phòng cô phát hiện hắn cũng thích cái gối ôm này, thường xuyên thừa dịp cô không ở trong phòng mà nằm ngủ, vì thế cô nhịn đau bỏ thứ yêu thích, đem cái gối ôm này đưa cho hắn.

    Lúc ra ngoài Hàn Dương cái gì cũng chưa lấy liền năn nỉ cô mang theo cái gối ôm này.

    Không gian trong ba lô Thủy Dung không nhỏ nên lý do này cô khẳng định không cự tuyệt.

    Hiện tại nhìn hắn ngủ trên cái gối ôm đó có thể thấy được hắn thật sự thích.

    Ở nơi lạ lẫm này Thủy Dung có chút không thích ứng. Nơi này tối tăm, cửa sổ không nhiều, Thủy Dung biết có thể là do thiếu hụt thủy tinh hoặc là vì giữ ấm cho nên không có nhiều cửa sổ.

    Qua một lúc sau, trong không khí truyền ra một mùi khét. Thủy Dung nghĩ mùi này xuất phát từ phòng bếp.

    Cô đi theo làn khói đen liền thấy thiếu niên lúc nãy còn thần thái sáng láng hiện tại vô cùng chật vật, hắn ngồi trên ghế nhỏ thổi khí vào bếp lửa.

    Làn khí hắn thổi làm cho bếp lửa cháy càng mạnh hơn, nồi bị cháy, bánh bột ngô trên nồi bị cháy toàn là khói đen.

    OMG! Đã cháy thành như vậy mà không làm lửa nhỏ lại còn thổi cho cháy to!

    Thủy Dung nhanh tay lẹ mắt dùng đũa gắp bánh trong nồi ra, sau đó đổ hai chén nước vào nồi.

    Nồi sắt nóng gặp nước lạnh phát ra một tiếng "xèo", sau đó hơi nước bay lên, nước trong nồi sôi vang lên âm thanh lộc cộc lộc cộc, mới vừa bỏ nước vào nháy mắt liền cạn.

    Thủy Dung nhìn một cái bánh trong tay phát hiện bánh bột ngô đơn giản được làm từ bột mì và ngô, mà trộn bột bánh không đều.

    Nhìn một khối trắng một khối đen hoàn toàn là hình dạng chưa trộn đều còn cứng.

    Bánh bột ngô mà bọn họ ăn là bánh này sao?

    Má ơi đây chính là mưu sát!

    Thủy Dung trừu trừu khóe miệng nhìn gương mặt xám xịt của thiếu niên rồi lại đối mặt với đôi mắt sương mù mênh mông do bị khói hun đến rơi nước mắt không nhịn được mà bật cười.

    "Bánh bột ngô này.."

    Mặt của Lâm Nhất Thần bị khói hun đen còn ánh lên sắc hồng, ngượng ngùng gãi đầu. "Chị dâu đừng có nhìn bề ngoài xấu nhưng thật ra hương vị vẫn có thể ăn được."

    Trong tình huống bình thường Lâm Nhất Thần đều rất ít tự mình nấu cơm, hắn là thủ vệ căn cứ mà trong căn cứ có nhà ăn miễn phí cho thủ vệ và một ít nhân viên quản sự, cho nên hắn ăn ở đó.

    Có đôi khi thay ca ở nhà hắn lười không đến nhà ăn để ăn. Hắn liền nhóm lửa nấu bắp hoặc là nấu khoai lang đỏ hầm khoai tây, dì ở căn cứ có cho một ít dưa muối hắn cũng chấp nhận được.

    Cách làm bánh bột ngô này hắn mới học được gần đây. Vốn dĩ nghĩ sẽ chiêu đãi Hàn ca và chị dâu, lại không nghĩ rằng..

    Thế nhưng hắn làm mười lần đến lần thứ 11 vẫn thất bại.

    Mãnh nam rơi lệ.

    Thủy Dung đối với việc bánh bột ngô này có thể ăn được tỏ vẻ hoàn toàn không có khả năng, cô liếc mắt nhìn nồi phát hiện bên trong nồi nước sôi ào ào nhưng đến một giọt dầu cũng không có.

    Cô cầm lấy gáo múc nước trong thùng gỗ nhỏ bên cạnh nồi, múc hai gáo nước bỏ vào trong nồi bắt đầu rửa sạch.

    Lâm Nhất Thần nhìn cô rửa nồi đau lòng xót nước. Một xô nước nhỏ này chính là nước mà hắn dùng trong một tuần, chị dâu múc hai gáo hắn có cảm giác hai ba ngày tới chính mình không có nước để múc.

    Thủy Dung không biết thiếu niên đang đau lòng số nước này, cô nhanh chóng rửa sạch nồi sau đó đem số nước còn dư lại trong thùng gỗ đổ vào nồi.

    Hiện tại không có gì để ăn, cũng may cô có mang giăm bông, trứng kho, bỏ vào nấu lên nhìn còn rất phong phú.

    Lâm Nhất Thần nhìn Thủy Dung rời bếp rồi trở về trong tay cầm một túi nilon to liền bắt đầu trợn mắt há hốc mồm.

    Ngay sau đó nhìn cô bắt đầu nấu, lại nhìn thấy cô nấu mì hắn liền càng kinh ngạc.

    Nồi sắt nấu nước vô cùng nhanh, Thủy Dung lấy dao cắt trứng kho rồi bỏ vào nồi.

    Nấu mì gói trong 5 phút.

    Trong lúc Thủy Dung đổ mì ra Lâm Nhất Thần còn chưa phản ứng lại được, nhưng hắn lại nhanh tay lẹ mắt đi hỗ trợ bưng đồ ăn, không sợ phỏng tay bưng hai chén lớn đến phòng ngủ.

    Phòng ở nông thôn sẽ có một chỗ để ăn nhưng người độc thân như Lâm Nhất Thần không có, phòng ngủ của hắn có một bàn gỗ nhỏ, ngày thường đặt ở ven tường để trang trí, chỉ khi có người tới mới có thể làm bàn ăn.

    Bưng chén xong Lâm Nhất Thần thấy được Hàn Dương cuộn thành một khối đang ngủ.

    Mắt hắn sáng rực lên nhìn về phía Thủy Dung thấp giọng hỏi. "Đó là anh Hàn sao? Sao anh ấy trở nên đáng yêu như vậy?"

    Hàn Dương ngoài ý muốn phát hiện chính mình còn có ba loại biến hình. Trước kia trừ bỏ hình dáng thú thì cũng chỉ có hình người.

    Thẳng đến lần ngoài ý muốn này hắn mới phát hiện chính mình còn có thể biến thành hình thú ấu thể. Cũng chính là hình mèo, hình mèo có thể làm hắn khôi phục nhanh chóng thể lực, lại còn làm hắn vô cùng thoải mái.

    Cho nên khi ở nơi an toàn hắn sẽ lựa chọn hình thú ấu thể để nghỉ ngơi.

    Tác giả có lời muốn nói: Đã tới chậm xin lỗi, sửa lại vài thứ. Cảm tạ ở 2021-01-0623: 44: 37~2021-01-0718: 22: 27 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga~

    Cảm tạ đầu ra hỏa tiễn tiểu thiên sứ: Mềm mại lâm cuốn cuốn 1 cái;

    Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Julia50491 cái;

    Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Mềm mại lâm cuốn cuốn 30 bình; lâm thành nha 1 bình;

    Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
     
    Last edited: Jun 5, 2023
  9. Tuiđangiulam

    Messages:
    30
    Chương 48:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn ánh mắt của thiếu niên Thủy Dung sao có thể không nhìn ra.

    "Chưa từng thấy qua hình dáng này của hắn sao?" Thủy Dung nhìn mèo cuộc tròn trong góc rồi cười.

    Mèo vô cùng đáng yêu cho dù Thủy Dung biết đó là đàn ông cao 1m8 nhưng mỗi khi nhìn mèo nhỏ hành động một cách ngây thơ cô sẽ không nhịn được mà cười, sủng nịnh vô biên.

    "Chưa thấy qua!" Lúc Hàn Dương ở trạng thái hổ Lâm Nhất Thần cũng cảm thấy tò mò, bất quá hổ đáng sợ hơn mèo, hơn nữa trước kia hắn không có cơ hội sờ qua.

    "Thần kỳ đúng không?" Thủy Dung khoa tay múa chân, "Hắn có thể từ một con mèo biến thành người, sau đó còn có thể từ một người biến thành hổ!"

    Hai người ríu rít nói chuyện đến quên trời quên đất. Sau đó Thủy Dung lại xúi giục hắn đi sờ đầu mèo, Lâm Nhất Thần tuy rằng ngo ngoe rục rịch nhưng vẫn có chút xấu hổ.

    Bất quá ý nghĩ sờ mèo chung quy vẫn chiến thắng sự ngượng ngùng, lông đầu mèo xù xù sờ lên thật sự rất đã, đặc biệt là lông bao trùm lỗ tai, mỗi lần sờ là làm cho trái tim của thiếu niên run rẩy vì vui sướng.

    "Meo!" Hàn Dương trong lúc ngủ bị sờ đến thoải mái, âm thanh meo phát ra từ cổ họng vô cùng đáng yêu.

    Hàn ca ngủ ngon lành, hắn là người lớn mà còn cùng "chị dâu" lén lút sờ lông mèo, hôm nay vốn dĩ trực ban nên giơ tay sờ lông Hàn ca nhà mình hai lần rồi đỏ mặt nói với Thủy Dung hắn phải đi trực ban, sau đó liền đi ra ngoài.

    Trong căn cứ khá an toàn, nhà hắn cũng không có gì quý giá, tuy rằng ngày thường hắn sẽ khóa cửa nhưng chỉ chưng cho đẹp phòng ngừa mấy đứa trẻ trong căn cứ thôi.

    Hiện tại có người ở nhà, hắn đến xích cũng không cần khóa.

    Ở nhà người khác nên Thủy Dung không cởi bớt quần áo ngủ, cũng may đêm qua cô cũng coi như là đã ngủ rồi nên hiện tại không cần thiết.

    Thủy Dung bắt đầu dựa chân tường, cô rất tò mò khách sạn sau khi xây dựng thêm sẽ như thế nào.

    Nghĩ vài lần rồi ngủ luôn. Thẳng đến khi cảm giác có tiếng động bên cạnh cô mới chậm rãi tỉnh lại. Vừa mở mắt đối diện là đôi mắt trong sáng của mèo.

    Một chân để lên trán của cô, một cái khác thì ấn ngay cằm, bàn tay mèo để trước mặt cô, cổ cũng có chút ngứa.

    Đuôi ngăn ngủn đang câu lấy cổ của cô, cái đuôi vừa vặn đặt một bên xương quai xanh.

    Nhìn bộ dáng mèo muốn sờ Thủy Dung không dám động. Cô sợ khi mình cử động mèo sẽ rớt từ trên vai xuống.

    "Cô, tôi chỉ muốn nhìn xem có phát sốt hay không." Hàn Dương thu hồi móng vuốt nhỏ, từ đầu vai Thủy Dung nhảy xuống đất, sau đó mới nâng đầu nhỏ lên giải thích với cô.

    Thủy Dung à một tiếng cũng không hỏi thêm, hình như trước đó cô dựa vào đầu giường đất, dưới mông nóng, chỗ cô ngồi lại là vị trí nắng chiếu qua cho nên tuy rằng không ra mồ hôi nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng, tạo ra một loại nóng tạm thời.

    "Ngủ ngon không? Hiện tại là mấy giờ?" Thủy Dung dụi dụi mắt, lẩm bẩm đi lấy điện thoại.

    Bên ngoài mặt trời đã lặn về phía tây, cho thấy hiện tại không còn sớm.

    Quả nhiên trên điện thoại là bốn giờ ba mươi mấy phút.

    Hàn Dương trong hình dáng mèo chớp chớp mắt biến thành hình người, hắn cũng thấy được thời gian trên điện thoại.

    "Đã trễ thế này sao? Hẳn là lão Cao cũng đã trở lại." Hắn nhìn Thủy Dung nói. "Tôi muốn đi nói chuyện với thủ lĩnh căn cứ, cô có muốn đi chung không?"

    Hắn suy nghĩ một chút, nói tiếp. "Cô đừng nhìn căn cứ này nhỏ, nhưng số lượng cao thủ không ít, người đi sâu trong nơi lưu đày cũng rất nhiều, bọn họ đều thường xuyên đi ngang qua khách sạn, nếu nói một câu với bọn họ khẳng định số lượng dừng chân không ít."

    Không ít của Hàn Dương chỉ là mười mấy người, bất đồng với tưởng tượng hàng trăm người của Thủy Dung.

    Sau mạt thế số lượng dân giảm, đã sớm không phải là động một cái trăm triệu người.

    "Vậy đi thôi! Do dự gì nữa?" Thủy Dung mang số đơn còn dư gập lại nhét vào túi rồi đi theo ra cửa.

    Sau khi trận mưa to của "vào Đông" kết thúc thời tiết bắt đầu lạnh. Trước đó khi ra bên ngoài chỉ cần mặc một chiếc áo là đủ, còn bây giờ phải mặc nhiều thêm một chiếc áo khoác mới có thể ra cửa.

    Hai người đi vào Thôn Ủy Hội.. À không, khi vào phòng làm việc thì thủ lĩnh căn cứ Cao Hoán cũng vừa lúc săn thú trở về.

    Xe con trong căn cứ không thiếu, hiện tại đỗ bên ngoài là hai chiếc xe Pickup (1).

    (1) : Xe bán tải.

    "Mới vừa về liền nghe nói anh đã trở lại, gần đây sống có tốt không?" Cao Hoán là thanh niên nho nhã gần 30 tuổi hơi gầy, bộ dáng của hắn giống với tiểu sinh trước mạt thế, đeo một chiếc kính gọng mạ vàng lịch sự văn nhã, một thân chính trực chí khí, đồ thể thao màu xám nhạt mặc trên người dính một ít vết máu, nhưng lại không làm ảnh hưởng đến khí chất làm cho người khác cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.

    Hàn Dương tiến lên ôm hắn một chút, nói chính mình sống vẫn ổn. Lúc hai người tiến lên nhỏ giọng nói chuyện Thủy Dung tươi cười chào hỏi những người còn lại.

    Ở trong căn cứ này tốt hơn ở bên ngoài không ít. Thể hiện ở việc người sống ở đây không gầy, thậm chí còn có thể nhìn thấy người có da có thịt trong đám người này, ở mạt thế thiếu lương thực có thể có da có thịt cũng không phải là việc dễ dàng gì.

    Cô thừa dịp người đông liền giới thiệu khách sạn của cô, khách sạn in trên mặt đơn không nhỏ, ba tầng lầu tổng cộng rộng 700 mét vuông, khách sạn được chụp mỗi tầng như rộng năm sáu trăm mét vuông.

    Quảng cáo giả dối như vậy Thủy Dung nhìn đến ngượng, nhưng nghĩ lại đây là quảng cáo, khoa trương một ít cũng hợp lí.

    Buổi tối, Thủy Dung và Hàn Dương ở nhà Lâm Nhất Thần một đêm. Bởi vì nhà hắn còn phòng trống, Thủy Dung là cô gái duy nhất mà cô không thân với những người trong căn cứ này, cho nên cô ở trong phòng trống là lựa chọn tốt nhất.

    * * *

    Bước lên hành trình về nhà Thủy Dung cảm thấy thấp thỏm. Cô không biết hệ thống xây dựng khách sạn mở rộng nhiều hay ít.

    Thủ lĩnh căn cứ "Tới này" Cao Hoán đối với việc Hàn Dương rời đi đã là thói quen, hắn thích yên ổn một chỗ bất đồng với bạn tốt. Hàn Dương có tính cách thích chạy đủ nơi, hắn thiên về tính thích màu hồng ghét sự giả dối à quên thích tự do ghét bị trói buộc, cho nên so với việc ở nơi an toàn yên ổn sống thì hắn thích lưu lạc bên ngoài hơn.

    Thủy Dung đem ba lô chính mình để lại cho Lâm Nhất Thần, nhân lúc đối phương không để ý giấu ở phòng phía tây trên giường đất. Cô không dám giấu kĩ, sợ đối phương không thấy, cho nên không dùng vật gì để che đậy.

    "Anh nói xem trong tiệm sẽ biến thành như thế nào? Từ ba tầng thành bốn tầng? Hay là.." Thủy Dung cưỡi lão hổ, đầu đặt ở cổ hổ, khi lão hổ lên đường cô liền nhỏ giọng nói chuyện, phỏng đoán sự thay đổi của khách sạn.

    Móng vuốt lớn của Hàn Dương đào đất, cửa hàng của chính cô xây dựng thành bộ dáng gì chính cô còn không biết, hắn liền càng không.

    Bất quá hắn biết Thủy Dung rảnh, cho nên hắn không nói lời gì gây mất hứng, ứng đáp lời nói của cô, còn đặc biệt đi ngang qua rừng cây hoa dây đằng diễm lệ.

    Thực vật có hoa mỹ lệ đa số đều là cây ăn thịt, chúng không chỉ có hoa đẹp, mà còn có hương thơm ngọt ngào mê người dụ dỗ động vật nhỏ và côn trùng chui đầu vào lưới.

    Hàn Dương không sợ mùi hương này, hắn cũng không tới gần, cách xa ngửi hương này sẽ làm thể xác và tinh thần thoải mái, giống như uống rượu, thông thường sẽ không khống chế được mà cười, đều làm cho con người thả lỏng phản ứng sinh lý.

    Thủy Dung không biết suy nghĩ của Hàn Dương, chỉ cảm thấy sau mạt thế thiên nhiên non xanh nước biếc hoa thơm chim hót, bất quá.. Nếu không có những con tang thi xấu xí kêu ngao ngao gây mất hứng thì càng tốt.

    Bọn họ đi chậm, tới vị trí của khách sạn lại vẫn chưa đến thời gian hoàn thành. Thủy Dung lấy điện thoại ra nhìn phát hiện còn nửa tiếng nữa.

    Bất đắc dĩ một người một hổ ngồi xổm trên mặt đất. Còn có tang thi không biết sống chết lại khiêu khích bọn họ, lão hổ lười nhìn, một móng vuốt chụp một đám tang thi.

    Haizzz.. Tang thi đúng là một loại sinh vật không có đầu óc không biết tìm lợi tránh hại, không giống những thú biến dị thông minh, trước nay đều không chủ động khiêu khích hắn, mỗi lần ngửi mùi của hắn liền chạy trốn thật xa.

    Hai người chán đến chết ngồi xổm nửa tiếng, chân tê rần. Thời gian rốt cuộc cũng xong, khách sạn biến mất liền một lần nữa xuất hiện trên mặt đất.

    Tác giả có lời muốn nói: Trước tiên cày xong. Cảm tạ ở 2021-01-0718: 22: 27~2021-01-0811: 22: 15 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga~

    Cảm tạ đầu ra hỏa tiễn tiểu thiên sứ: Mềm mại lâm cuốn cuốn 1 cái;

    Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Ngữ tĩnh 1 cái;

    Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Hiểu hàn nhẹ 160 bình; linna15 bình; lynn1212, 1 bổn nhật ký, ngữ tĩnh 10 bình;

    Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
     
  10. Tuiđangiulam

    Messages:
    30
    Chương 49:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Pu: Cảm ơn bạn lephuong1805 đã giúp tui nhaaaaaaaaa

    Khách sạn vẫn ba tầng như cũ nhưng lại có sự thay đổi rất lớn. Khách sạn ban đầu chỉ có thể gọi là nhà trọ vì chỉ có 700 mét vuông, mà hiện tại..

    Thủy Dung cũng không thể biết chính xác khách sạn có bao nhiêu lớn, nhưng cô có thể nhìn từ màn hình điều khiển.

    [ Khách sạn ba tầng cỡ trung: Xây dựng thêm, cấp bậc thăng cấp vẫn như cũ.]

    (Sơ lược về khách sạn)

    Tổng diện tích: 1500 mét vuông (tầng thứ nhất 500 mét vuông, tầng thứ hai 500 mét vuông, tầng thứ ba 500 mét vuông)

    Số lượng phòng: Mười bốn phòng đơn, hai phòng điểm thời gian (1), sáu phòng đôi, ba phòng xép.

    (1) : *Phòng điểm thời gian: Là phòng cho thuê theo giờ như khách sạn bình thường

    Định giá phòng: Phòng điểm thời gian ba giờ/tinh hạch bậc một, phòng đơn hai quả tinh hạch một đêm, phòng đôi năm tinh hạch một đêm, phòng xép mười tinh hạch một đêm.

    Thiết bị bên trong khách sạn: Ba người máy (dọn dẹp, làm việc nhà, nấu nướng), hai máy giặt, máy nước nóng, điều hòa, máy lọc nước.

    Nơi giải trí: Một phòng giải trí.

    Nơi ăn uống: Một nhà ăn, một phòng bếp.

    Công nhân: Một người (kiêm giữ cửa, bảo vệ, phương tiện giao thông)

    Mặt khác: Một phòng cho công nhân.]

    "Không có gì thay đổi quá lớn sao? Diện tích lớn hơn.. Sau đó là giá cả được điều chỉnh, số lượng phòng nhiều hơn. Bất quá lần trước có nói đến tăng thêm phòng thời gian, hệ thống có để ý, lại còn lập tức làm, lợi hại quá đi!"

    Thủy Dung nhìn chằm chằm màn hình điều khiển hệ thống lầm bầm, đột nhiên cảm thấy khen thưởng của nhiệm vụ ra ngoài thật phong phú. Lập tức tăng lên 600 mét vuông, nếu để thăng cấp thì không thể lập tức khiến cho ba tầng đều tăng thêm 200 mét vuông.

    "Đi thôi, chúng ta vào nhìn xem." Thủy Dung ngủ bên ngoài hai đêm vô cùng thương nhớ ngôi nhà nhỏ của chính mình. Hiện tại trong lòng cô giường ở nhà là chiếc giường thoải mái nhất, mèo ở nhà là mèo đáng yêu nhất.

    Thủy Dung vui vẻ tiếp đón Hàn Dương làm hắn cũng muốn vào khách sạn nhanh. Vừa rồi lúc cô xem màn hình điều khiển hệ thống thì phát hiện, hệ thống chưa phân phòng cho Hàn Dương, nói cách khác Hàn Dương còn phải ngủ ở phòng nghỉ của cô, hoặc là tự bỏ tiền mua phòng ngủ.

    Không có nhân quyền nha..

    Thủy Dung cười tít mắt, hệ thống tuy rằng Chu Bái Bì, nhưng người được lợi hàng đầu là cô. Áp bức công nhân hay sức lao động gì đó thì chủ tiệm là cô đều đã làm.

    Tới gần Thủy Dung phát hiện khách sạn trở nên lớn hơn, nhưng cửa vẫn là cửa đẩy kéo, có kinh nghiệm về phòng thời gian, Thủy Dung biết mình có thể nói lên yêu cầu với hệ thống. Vì thế liền bắt đầu nhắc mãi với hệ thống là lần thăng cấp sau phải làm cửa to hơn, cửa nhỏ không đủ dùng, nếu là cửa xoay tròn thì tốt rồi.

    Thiết bị trong khách sạn không có gì thay đổi, nhưng bởi vì số phòng nhiều nên bên ngoài cửa có đánh số.

    Phòng đơn mở đầu bằng chữ D, D101 đến D114, mười hai phòng đơn vừa vặn cho toàn bộ tầng một. Phòng thời gian mở đầu bằng Z, từ Z201 đến Z202, phòng đôi mở đầu bằng S, phòng xép mở đầu bằng X.

    Lúc này Thủy Dung mới phát hiện hệ thống điều chỉnh hai phòng đơn ở lầu hai thành phòng thời gian, nói như vậy có thể dễ dàng hơn trong việc quản lý.

    Bố cục trong tiệm cũng không thay đổi gì lớn, Thủy Dung chạy lên xuống xong, liền chạy xem hai mẹ con trong tiệm kia.

    Cô ở bên ngoài tổng cộng một ngày hai đêm, cũng không biết tình hình của hai người đó như thế nào.

    Cô đi qua đi lại phòng của bọn họ thấy có động tĩnh, hẳn là không xảy ra chuyện gì lớn.

    Bất quá không quan tâm đến khách trong tiệm Thủy Dung có chút ngượng ngùng.

    Cô lấy ba lô ôm trước ngực, móc ra hai trái bắp còn nóng hổi, đây là do buổi sáng hôm này Lâm Nhất Thần mua ở nhà ăn rồi cho cô với Hàn Dương.

    Căn cứ "Tới này" gieo trồng bắp vì sản lượng cao nên không gieo trồng bắp dính, đều là bắp cao sản, bất quá bắp bình thường lúc chưa chín thì quá non. Thời điểm bẻ bắp xuống rồi tiến hàng đông lạnh, lượng không lớn cho nên giá cả cũng không rẻ.

    Tuy rằng thiếu niên có thể ăn miễn phí ở căn tin, nhưng nhiều bắp như vây cũng chỉ có thể mua.

    Bắp ở trấn nhỏ của Thủy Dung bán năm đồng hai trái, nhưng sau mạt thế lương thực trân quý, giá cả gấp nhiều lần so với năm đồng. Gọi là 'Thiên lý tống nga mao, vật khinh tình ý trọng' (2). Thủy Dung nhớ rõ thiếu niên kia, cũng nguyện ý làm bạn với hắn, cho nên cô nhận bắp này.

    (2) : Thiên lý tống nga mao, vật khinh tình ý trọng: Ngàn dặm gửi tặng một chiếc lông ngỗng, vật chẳng đáng gì, chỉ có tình là sâu. Của ít lòng nhiều. (hatdao3quatao. Wordpress)

    Bất quá bắp hơi nhiều, hơn nữa bởi vì là bắp thường cho nên không thể nào ăn ngon. Cô chỉ ăn một trái.

    Vừa vặn lấy ra hai trái coi như quà tặng cho hai mẹ con cũng là lựa chọn không tồi.

    Nghĩ như vậy Thủy Dung liền ôm hai trái bắp chuẩn bị gõ cửa. Chỉ là không chờ ngón tay cô đụng tới cửa thì cửa đã được mở ra.

    Người mở cửa là Tiểu Lâm Lâm, nhìn cô bé có da có thịt hơn so với lúc mới đến khách sạn, khuôn mặt tròn ra, đỏ bừng giống quả táo. Mẹ của bé đứng ở đằng sau, cười nhìn cô.

    "Ngại quá, tôi đã trở về rồi! Đây là bắp tôi mang từ bên ngoài về, cô và Tiểu Lâm Lâm nếm thử đi nhé." Thủy Dung lấy bắp đưa cho mẹ Lâm, sau đó lại cẩn thận quan sát biểu cảm hai mẹ con phát hiện cũng không tệ.

    "Trong khoảng thời gian này tôi sẽ không rời khách sạn nữa, bên ngoài quá nguy hiểm." Thủy Dung được mẹ của Lâm Lâm dẫn vào trong phòng, ngồi lên ghế nói chuyện cùng cô.

    Thủy Dung không có trưởng bối nữ lớn tuổi, sau khi mẹ của cô ra đi thì cô rất ít khi nói chuyện với những bậc cô hay dì. Nhưng Thủy Dung nguyện ý nói chuyện với những nữ trưởng bối, cô có thể cảm nhận được tình thương của người mẹ, làm cho một người cô đơn như Thủy Dung cảm thấy ấm áp.

    Thời gian ở bên ngoài đối với Thủy Dung có chút dài nhưng đối với mẹ con Lâm Lâm thì chẳng qua ngủ một chút là qua.

    "Tiểu Lâm Lâm đang học bài sao?" Thủy Dung chú ý tới bốn năm tờ giấy ở tủ đầu giường gần giường đôi, trên giấy viết rất nhiều chữ, xiêu xiêu vẹo vẹo nhìn là biết là người mới học.

    Giấy bút kia là lúc trước Thủy Dung đưa cho Lâm Lâm.

    Mẹ Lâm Lâm cười, "Đúng vậy, trong khoảng thời gian này không có việc gì để làm nên dạy cho Lâm Lâm một chút chữ, trước kia tôi là giáo viên dạy văn tiểu học, chỉ là đã lâu rồi không có tiếp xúc lại không có giáo án cho nên hiện tại nhớ gì sẽ dạy đó, tuy rằng hiện tại không cần dùng chữ nhưng không có chữ thì việc truyền lại cho con cháu đời sau sẽ không có, hơn nữa nếu không biết chữ sợ là đi mua đồ cũng không biết gọi gì."

    Thủy Dung cũng cười, "Đúng vậy, không học chữ nói không chừng vài thập niên mấy trăm năm sau nền văn mình sẽ bị thoái hóa, trở về lại trạng thái nguyên thủy."

    Nói tới đây Thủy Dung liền tưởng tượng, phát hiện đúng thật là như vậy, hiện tại mạt thế không cần giao lưu chữ, chủ yếu là nói chuyện, qua vài thập niên nếu nhân loại không bị chết sạch thì đời sau những đứa trẻ không được học có thể nhớ rõ có chữ không? Bọn họ còn có thể viết được sao?

    Nếu chữ biến mất thì ngôn ngữ có thể tồn tại trong bao lâu?

    Trong lúc nhất thời Thủy Dung cảm thấy lo lắng về việc nền văn minh thế giới bị suy thoái.

    Bất quá nói tới việc này bây giờ có chút sớm, Thủy Dung cảm thấy chính mình nhiều nhất cũng chỉ có thể sống tới 5-60 tuổi. Cô lo lắng chuyện này chẳng phải là buồn lo vô cớ sao?

    Sau khi nói chuyện với mẹ Lâm Lâm xong, Thủy Dung liền chạy nhanh về nhà xem mèo béo nhà mình.

    Mèo béo Tiểu Sơn Trúc thích nhất là bò tới thảm lau chân gần cửa chờ người về nhà, lúc cô mở cửa quả nhiên là một cái bụng mèo.

    Sơn Trúc đã một ngày hai đêm không thấy được sạn phân quan (3) nhà mình, nó cảm thấy Thủy Dung đi ngày đêm như thế chắc là đi săn, lúc Thủy Dung trở về tay không nó cảm thấy hẳn là sạn phân quan đi săn thất bại, Thủy Dung một ngày hai đêm không trở về, nó cảm thấy..

    (3) : *Sạn phân quan: Quan hốt phân, ở đây là kiêu bé mèo xem chủ tiệm là người phụ trách hốt phân cho mình.

    Nó cảm thấy sạn phân quan hẳn là đã gặp yêu quái.

    Mèo béo thương tâm hai giây sau đó liền đói bụng, hung hăng ăn một nửa thức ăn cho mèo, liền nhảy lên cửa sổ nhìn chằm chằm chim chóc bên ngoài, rồi phát ra âm thanh uy hiếp, chờ chim bay xa liền ngồi xổm xuống tưởng tượng chim đã ở trong miệng nó rồi nhai hương vị giòn tan.

    Vốn dĩ muốn làm tốt sinh hoạt một mình của một con mèo, lại không nghĩ rằng ngay lúc nó đang nằm trên ban công phơi nắng, bên ngoài cửa có tiếng động, tần suất của bước chân, lực đạo đặt chân đều thuộc về đứa ô sin mà mình quen thuộc.

    "Meo~meo ngaoo!" Mèo béo nhắm mắt gào loạn, móng vuốt nhỏ ôm ống quần Thủy Dung, biểu đạt chính mình vô cùng nhớ, nhìn bộ dáng kích động kia còn tưởng rằng tiểu cá khô bị người khác ăn hết.

    "Ô, ô, ma ma của Tiểu Sơn Trúc đây, ma ma nhớ bé muốn xỉu." Thủy Dung ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Sơn Trúc, đầu hung hăng cọ cọ, sau đó lại nhéo móng vuốt tiểu gia hỏa.

    "Nhìn bé ngoan như vậy ma ma sẽ cho bé ăn đồ ăn." Thủy Dung ôm mèo béo lên sô pha, tùy tiện vứt ba lô lên tủ giày, sau đó liền đi lấy đồ hộp cho tiểu gia hỏa.

    Mèo béo ăn đồ hộp vang lên tiếng chẹp chẹp, Thủy Dung nhìn nó ăn ngấu nghiến đột nhiên cảm giác chính mình hình như quên mất cái gì, lại nhìn chằm chằm lỗ tai lông xù xù một lúc lâu, cô bừng tỉnh đại ngộ.

    "A~quên mất hổ béo Hàn Dương, hắn ở đâu rồi ta?"

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi xin lỗi, đêm qua con của dì tôi ăn sinh nhật, nháo đến nửa đêm, về nhà vốn dĩ định gõ chữ kết quả mới vừa chui vào ổ chăn liền ngủ.

    Nếu về sau có việc thì nhất định sẽ nghiêm túc xin nghỉ.

    Trong khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện.

    Trong nhà dì và dượng ly hôn, dượng năm nay mới 27-28 nhưng lại xuất quỹ cùng với phụ nữ 45 tuổi, bị dì phát hiện thế nhưng còn bạo lực gia đình, dì bị ghê tởm đến không chịu được muốn ly hôn, đối phương không cần con.

    Xuất quỹ: Tiếng Anh "come out of the closet" (dịch thẳng) : Chỉ nam giới (sau lại cũng chỉ nữ giới) bại lộ thân phận đồng chí, hoặc công khai thừa nhận tính hướng của bản thân là đồng tính luyến hoặc song tính luyến. (cre: Tiemmi13. Wordpress)

    Ngày hôm qua sinh nhật đứa bé, chỉ mới năm tuổi, dì cũng không dám nói ba và mẹ của bé đã ly hôn, vẫn như cũ tổ chức cho bé một sinh nhật đàng hoàng, nhưng tôi nhìn dì cảm thấy khó chịu.

    Tôi thật là..

    Vì cái gì mà thế giới này lại nhiều tra nam đến vậy, đàn ông tốt đều đã chết hết rồi à, haizz..

    Nhà của tôi hai đời bà ngoại, mẹ và dì đều ly hôn một mình nuôi con, chẳng lẽ đây là nguyền rủa sao?

    Làm cho tôi không dám yêu đương, sợ bị tổn thương.

    Pu: Phần chuyện nhà của tác giả tui chỉ dịch sơ lược qua thôi nhưng mà cũng cho mọi người hiểu được sơ qua rồi đó nè=33, haizzz nghe xong tui càng không muốn yêu đương luôn đó, thế nên mấy chị em hãy cứ slay, chăm sóc bản thân, yêu thương chính mình, tình yêu sẽ tìm đến, còn các anh trai thì hãy đối xử tốt với phụ nữ tốt hơn một chút dù yêu người khác thì hãy nói cho người phụ nữ trong cuộc tình của anh biết.

    Hôm nay nói nhiều quá mọi người có thể tham khảo câu nói của tui nhenn, à mà đừng vì chuyện này mà mất niềm tin ở đàn ông nha, trên đời này còn nhiều anh tốt lắm.

    Cảm tạ ở 2021-01-0811: 22: 15~2021-01-1012: 26: 20 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga~

    Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Đêm linh 50 bình; linh anh tế 46 bình; điểm manh SAMA10 bình; 299408681 bình;

    Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
     
    Last edited: Aug 13, 2023
Trả lời qua Facebook
Loading...