Xuyên Không [Edit] Thực Sắc Sinh Hương,Mặc Gia Tiểu Hãn Thê - Vân Mộc Tình

Discussion in 'Truyện Drop' started by Phượnghp, May 17, 2022.

  1. Phượnghp mỗi ngày học thêm một chút

    Messages:
    0
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 20. Cố định

    "Mễ Tiểu Dũng, tình huống hiện tại của hai mẹ con các ngươi, còn có thể rời khỏi Mễ Gia thôn hay sao?" Mễ Tang lông mày nhíu chặt lại, ngữ khí không tự giác nhẹ nhàng rất nhiều, không biết là lương tâm phát hiện, hay vẫn là sợ cái danh "ép người đến chết" rơi xuống trên đầu hắn.

    Dù sao, ban ngày phát sinh sự tình, hơn một nửa người dân Mễ Gia thôn đều tận mắt chứng kiến, nếu như lại có xảy ra tại nạn chết người, cho dù hắn có là Thôn trưởng, cũng sẽ có lời đồn không hay truyền ra, tuy rằng hắn không sợ, nhưng cũng không muốn vì vậy mà hủy hoại thanh danh của bản thân.

    Mễ Tiểu Dũng xem thấu ý nghĩ của hắn: "Có ra khỏi được hay không, không phải do ngươi, là chúng ta định đoạt, ngươi yên tâm, chỉ cần chúng ta đi ra khỏi cái cổng này, cũng sẽ không làm phiền Thôn trưởng cao cao tại thượng, sống hay chết, càng là cùng các ngươi không có liên quan, nếu như ngươi không tin, ta có thể ký tên đồng ý."

    "Ranh con, đừng có không biết xấu hổ!" Mễ Huy nắm chặt nắm đấm, làm bộ muốn tiến lên, lại bị Mễ Tang ngăn lại: "Nếu như đây là lựa chọn cuối cùng của ngươi, vậy ta không còn lời nào để nói. Mễ Huy, đi, gọi tất cả mọi người trong thôn đến từ đường họp."

    "Ông nội!"

    "Cha!"

    "Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi làm đi!" Mễ Tang tức thì nóng giận phất tay áo, Mễ Huy thấy thế, oán hận nhìn Mễ Tiểu Dũng, không tình nguyện đi ra Mễ gia.

    Mễ Tang xoay người, liếc xuống xụi lơ trên mặt đất Mễ Tiểu Dũng: "Ngươi sẽ hối hận về quyết định ngày hôm nay của ngươi, lúc đó cho dù ngươi có khóc muốn quay về, cửa Mễ gia cũng sẽ không mở ra cho ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi cùng Mễ gia ta không còn có nửa điểm quan hệ!"

    Mễ Tiểu Dũng nhếch môi, nhìn thẳng hắn không dời mắt: "Ngươi yên tâm, ngày đó tuyệt đối sẽ không tới. Còn nữa, các ngươi không muốn cho ta họ Mễ, ta cũng không có gì để nói, đã muốn cắt đứt quan hệ, vậy thì phải làm cho sạch sẽ, không phải sao?"

    Mễ Tang hừ lạnh: "Đây là chuyện của ngươi, không quan hệ gì với ta."

    Ánh mắt Mễ Tiểu Dũng chợt lạnh lùng: "Việc này đúng là không có quan hệ gì với ngươi, cho nên, ra khỏi cánh cổng này, chúng ta cầu về cầu đường về đường!"

    Mễ Tang mặt tái mét trừng mắt nhìn Mễ Tiểu Dũng, cuối cùng phẩy tay áo bỏ đi.

    Người Mễ gia thấy thế, cũng hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

    Mễ Tiểu Dũng run rẩy đứng lên, nhìn lên Mặt Trăng trên trời, khóe miệng cong lên tự giễu: "Cha, ngươi thấy không? Chúng ta trả giá tất cả vì cái nhà này, đều nói là máu mủ tình thâm, tại đây chỉ có thể thấy được máu lạnh vô tình, lựa chọn hôm nay của ta, ngài sẽ không trách ta, đúng không?"

    Vốn là thôn xóm đang yên tĩnh, bởi vì tiếng gào của Mễ Huy, mà trở nên xôn xao náo nhiệt, còn kèm theo cả tiếng chó sủa, Mễ Tiểu Dũng nheo mắt, chịu đựng đau đớn kịch liệt, đi về phía xa nhà xanh gạch ngói, căn nhà tranh tại nơi hẻo lánh nhất Mễ gia..

    Mễ Nhiên muốn xem tình hình an nguy của mẹ và ca ca, định ăn cơm tối xong đi xem bọn hắn, lại không nghĩ rằng, Mặc Tử mang về tin tức làm cho nàng khiếp sợ, không muốn ăn cơm, đứng phắt dậy, đáng tiếc cỗ thân thể này quá suy yếu, nàng còn chưa kịp nói gì, trước mắt tối sầm, cứ như vậy hôn mê bất tỉnh.

    Chuyển xảy ra quá nhanh, Mặc Tử đang xới cơm cũng cả kinh trở tay không kịp, chờ hắn kịp phản ứng, người đã mềm oặt ngã xuống trên mặt đất, Tần thị nghe thấy thanh âm không đúng, sờ soạng lục lọi cũng không quên gọi con mình: "Mặc Tử, làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Tiểu Mễ nàng làm sao thế?"

    * * *


     
  2. Phượnghp mỗi ngày học thêm một chút

    Messages:
    0
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 21. Từ đường Mễ Gia (1)

    Mặc Tử bế Mễ Nhiên lên, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, không khỏi lắc đầu: "Mẹ, nàng đã bị đói bụng rất nhiều ngày, bị sốc quá, nên ngất đi thôi."

    Tần thị nghe xong, lập tức nói với Mặc Tử: "Vậy còn ngây ra đó làm gì, mau bế nàng lên trên giường nằm đi, đứa nhỏ đáng thương, tuổi còn nhỏ đã phải trải qua việc như vậy rồi, haizzzz.."

    Mặc Tử không biểu lộ gì, trầm ngâm một lát, cuối cùng đem nàng ôm vào trong phòng, lúc quay trở ra, Tần thị đã đứng lên, nói với hắn: "Ngươi thay Tiểu Mễ đi một lần, đứa nhỏ này cùng với mẹ ruột và ca ca của nàng, đều là người đáng thương, nếu thấy tình hình không ổn, ngươi mang người trở lại a!"

    Mặc Tử kinh ngạc nhìn về phía Tần thị: "Mẹ.."

    Tần thị giơ tay lên, lộ ra một nụ cười an tâm: "Con à, không phải ai cũng chờ tới lúc mất đi mới biết quý trọng, nhà bọn họ đối với chúng ta không phải thân quen, nhưng hôm nay ngươi đã đưa Tiểu Mễ về đây, ngươi nên thay nàng gánh chịu nhiệm vụ kế tiếp, làm người, ai không có vài lần khó khăn, lúc trước chúng ta không phải cũng dựa vào, làm sao còn có thể đứng ở chỗ này? Giúp một chút, dựa vào chính mình, còn không sống nổi hay sao? Tiểu Mễ không tệ, tuy rằng mẹ không nhìn thấy được bộ dáng của nàng, nhưng mẹ cảm giác được sự chân thành của nàng, chỉ bằng vào điểm này, ngươi cũng nên đối tốt với nàng, ở nông thôn, lời đồn đãi truyền bá nhanh hơn, ngươi đã lựa chọn nàng, thì nên phụ trách đến cùng, tương lai thế nào vẫn chưa biết, nhưng đứa bé này, mẹ nhận rồi!"

    "Mẹ, nàng mới tám tuổi, ta cứu nàng, chỉ là muốn cho nàng chăm sóc ngài, thật sự không có ý gì khác, về phần văn tự bán mình, cũng là sớm muộn phải trả cho nàng.." Rất hiển nhiên, Mặc Tử cũng không muốn nhúng tay vào việc này.

    Tần thị nghe xong, lập tức hiểu ý nghĩ của hắn: "Nàng tuy rằng chỉ có tám tuổi, nhưng Mễ Gia thôn ai không biết ngươi đã mua nàng? Từ lúc nàng bước vào đây, quan hệ của các ngươi đã là chú định, bất kể là nha hoàn, hay là nàng dâu, cũng đều tốt, nàng cùng ta có duyên, năm năm rồi, chúng ta tới đây đã năm năm, chúng ta có khi nào nhúng tay vào việc của người khác chưa? Con à, chuyện sau này thì để sau này hãy nói, trước mắt, còn có thể giúp đỡ một lần!"

    Mặc Tử đứng tại nơi đó, như có điều suy nghĩ nhìn vào hướng trong phòng, lại liên tưởng đến sự việc ban ngày, cuối cùng hắn bất đắc dĩ nhẹ gật đầu: "Mẹ, đây là một lần cuối cùng, về sau, ngài đừng để ý đến chuyện của người khác nữa, được không!"

    Tần thị cười trên mặt lộ ra ý vị thâm trường: "Yên tâm đi, trải qua chuyện này rồi, cả nhà bọn họ cũng sẽ cùng dưới núi kết thúc, đem người dồn đến mức này, cho dù là ai cũng sẽ không muốn trở lại quá khứ đó.."

    Mặc Tử gật đầu: "Mẹ ơi, con đi đây." Tần thị nhẹ gật đầu, Mặc Tử quay người đi vào bóng đêm.

    * * *

    Trong từ đường Mễ Gia thôn, ồn ào náo nhiệt, thôn trưởng Mễ Tang mặt lạnh lùng ngồi trên đài cao, ngồi cùng hàng với hắn có mấy vị đức cao trọng vọng trong thôn, trên mặt bàn có đặt giấy và bút mưc, mọi người tuy rằng không biết có chuyện gì, nhưng cũng biết là đại sự, hơn nữa vừa mới nghe giọng Mễ Huy nói có thể đoán ra là chuyện liên quan đến Mễ Tiểu Dũng, mọi người châu đầu ghé tai, thảo luận chuyện xảy ra lúc bna ngày.

    "Ai, các ngươi đoán xem, bây giờ sẽ diễn tuồng gì? Nhìn sắc mặt Thôn trưởng tựa hôd không tốt cho lắm, từ nãy tới giờ không nói một lời."

    "Theo ta thấy, nhất định là có chuyện lớn rồi, trong thôn những người có danh dự uy tín đều ngồi trên đó hết rồi, vừa nãy tiểu tử Mễ Huy kia cũng hùng hùng hổ hổ, tình huống này, tám thành là cùng chuyện ban phát sinh lúc bna ngày có quan hệ."

    "Còn không phải sao, thật là nghiệp chướng, Mễ lão Tứ nếu là còn sống, chứng kiến cảnh này, chắc là đau lòng lắm, haiz, cái nhà này, mua mua bán bán, thật là đáng thương!"

    "Ngươi nói nhỏ thôi, đừng để người ta nghe thấy, đây cũng không phải ngày một ngày hai, ai dám quản chuyện này, nếu không phải hôm nay, thì cũng sẽ là ngày khác mà thôi, thân thể Trần thị, không phải cũng bị chà đạp thành như vậy sao? Haizzzz.."

    "Nha đầu Tiểu Mễ kia, cũng là người thiện lương, không nghĩ lại bị rơi vào kết cục như vậy, thế nhưng, Mặc Tử này, tuy nhìn xem dọa người chút, thế nhưng cũng không có tật ngược đãi người, Tiểu Mễ theo hắn, cũng chưa chắc sẽ là chịu khổ."

    "Chỉ mong a, ôi, các ngươi mau nhìn kìa, Tiểu Dũng làm sao lại đỡ cả Trần thị ra thế kia?"


     
  3. Phượnghp mỗi ngày học thêm một chút

    Messages:
    0
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 22. Từ đường Mễ Gia thôn (2)

    Nhìn theo hướng phụ nhân ngón tay, Mễ Tiểu Dũng đang run run rẩy rẩy vịn Trần thị, mẹ của hắn, khập khiễng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, tất cả mọi người sững sờ khi chứng kiến tận mắt bộ dạng của hai mẹ con họ, tiếp theo nhìn về phía người Mễ gia, ánh mắt càng phát ra xem thường.

    Mà ngồi tại trên đài cao Mễ Tang, khi nhìn thấy quần áo trên người Mễ Tiểu Dũng, ánh mắt đột nhiên biến đổi, hai bàn tay nắm chặt, lại bận tâm nhiều người ở đây, không có phát tác.

    Hắn không phát tác, không có nghĩa là người Mễ gia cũng có thể nhịn, Mễ lão Ngũ tính tình táo bạo, chứng kiến cách ăn mặc có ý đồ của Mễ Tiểu Dũng, tức điên lên muốn cầm lấy gậy gộc đặt chỗ hẻo lánh muốn tiến lên, may mà vợ hắn Lý thị gắt gao ôm chặt lấy hắn ngăn lại: "Ngươi làm gì thế? Trước mặt nhiều người như vậy, ngươi muốn chứng thực tất cả sao?"

    "Buông tay, nếu hôm nay ta không giáo huấn hắn một chút, tiểu tử thúi này thật đúng là cho rằng chúng ta không dám làm gì hắn!" Mễ Phố nhìn chằm chằm Mễ Tiểu Dũng, còn mắt như phát tiết hết ra lửa giận hừng hực của hắn.

    Mễ gia lão Đại, Mễ Trấn đưa tay ngăn lại hành vi của hắn: "Lão Ngũ, mau dừng tay lại, ngươi cho dù là tức giận cũng không thể làm xằng làm bậy ở chỗ này, nơi này là Mễ gia từ đường, ngươi muốn tìm chết sao?"

    "Đại ca, ta, ta nuốt khôgn trôi cơn tức này." Mễ Phố dùng sức ném văng cây gậy ra, tiếng vang cực lớn hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, tại ánh mắt cảnh cáo của Mễ Tang, không thể không đè xuống cơn giận tích tụ đã lâu, nhưng đôi mắt kia nhìn Mễ Tiểu Dũng giống như bị rắn độc theo dõi, gai hết người.

    "Được rồi, người đã đến đủ, vậy bắt đầu thôi!" Trong tiếng bàn tán ồn ào của mọi người, Mễ Tang đứng lên, vươn tay để mọi người chú ý im lặng chút.

    Các thôn dân thiện tâm, thấy tình trạng thân thể của hai mẹ con Mễ Tiểu Dũng, vội vàng lấy ghế để cho bọn hắn ngồi xuống, cử động này bị không ít người chú ý, nhưng lại không ai bất mãn nói gì.

    Mễ Tiểu Dũng khom lưng cảm tạ mọi người, sau đó đỡ mẹ hắn lên ghế, còn hắn thì đứng phía sau nàng, nhìn về phía Mễ Tang đứng trền đài.

    Dưới ánh mắt "cực nóng" của Mễ Tiểu Dũng, Mễ Tang không thể không mở miệng: "Hôm nay mời mọi người đến đây, là có một việc cần mọi người làm chứng cho chúng ta."

    Mễ Gia thôn sở dĩ được gọi với cái tên như vậy, là bởi vì người trong thôn này 80% đều mang họ Mễ, còn lại 20% là người ngoại lai. Cho nên, từ đường của Mễ Gia thôn mới có thể gọi là "Mễ Gia". Vì thế cho nên, người có thể ngồi trên đài cao, đương nhiên là những người có địa vị nhất trong thôn.

    Vốn dĩ, khi bọn hắn được mời tới, đã nghe qua về tình huống sự việc, hôm nay nghe Mễ Tang vừa nói như vậy, cũng thức thời tiếp lời: "Mọi người chắc hẳn cũng đã nghe qua về chuyện xảy ra lúc ban ngày hôm nay, hôm nay mời mọi người tới, là vì Mễ Tiểu Dũng chủ động đề nghị rời khỏi Mễ Gia thôn, xóa tên trên gia phả, cùng với mẹ của hắn Trần thị, cha hắn Mễ Trung, cùng với muội muội của hắn Mễ Tiểu Mễ, một nhà bốn người, xóa tên trên gia phả."

    Vừa dứt lời, toàn trường bàn tán xôn xao, mọi người nhìn Mễ Tiểu Dũng ánh mắt thêm vài phần tán thưởng cùng lo lắng, dù sao, tại chỗ này của bọn họ, có thể bị xóa tên trên gia phả, hơn phân nửa là du côn, loại người này, đi tới chỗ nào đều sẽ không được chào đón, tối thiểu là trăm dặm quanh thôn, bọn hắn không cách nào ở lại, đứa nhỏ này, đến cùng đã suy nghĩ đến hậu quả này hay chưa?

    Mễ Tang vẻ mặt lạnh lùng tiếp lời: "Chuyện này nói cho cùng cũng là việc nhà của chúng ta, vốn là ta không muốn ồn ào đến đây, thế nhưng đứa nhỏ này hắn quyết tâm muốn làm như vậy, hơn nữa còn yêu cầu tại toàn bộ mọi người trong thôn chứng kiến mới được, cho nên, mới có thể làm phiền mọi người đi qua một chuyến, hiện tại, công văn trục xuất đã viết xong, chỉ cần Mễ Tiểu Dũng ký tên tại đây, là có thể có hiệu lực."


     
  4. Phượnghp mỗi ngày học thêm một chút

    Messages:
    0
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 23. Mặc Tử xuất hiện

    Mọi người nghe xong, còn đừng nói, nguyên một đám bước lên phía trước khuyên bảo..

    "Trần thị à, Tiểu Dũng còn nhỏ không hiểu chuyện, chẳng lẽ cả ngươi cũng không hiểu sao? Các ngươi đi không quan trọng, thế nhưng tương lai của đứa nhỏ quan trọng mà, đến bây giờ còn chưa có tin tức gì của lão Tứ, nếu như một ngày hắn trở lại rồi, lúc đó hãng đi, trời đất bao la, ngươi bảo hắn đi đầu mà tìm các ngươi đây?"

    "Còn không phải sao, ngươi không nghĩ tới thân thể của ngươi sao, tuy rằng bây giờ là mùa hè, các ngươi có thể vượt qua được, thế nhưng trên người không có đồng nào, các ngươi có thể đi tới đâu đây? Tuy là không dễ nghe, nhưng bây giờ các ngươi đến vấn đề sống còn cũng phải lo lắng, ngươi không lo cho ngươi nhưng ngươi cũng phải nghĩ đến đứa nhỏ, nếu như xảy ra chuyện gì, lão Tứ trở lại thì sẽ hối hận biết bao?"

    "Đúng thế, ngươi sống cả đời này, chưa từng đi quá giới hạn, có điểm mấu chốt, tuy rằng nha đầu Tiểu Mễ bị bán đi, thế nhưng tình huống của Mặc gia ngươi không phải không biết, chắc gì đã khác với các ngươi, nhịn nhiều năm như vậy, hài tử đều sắp lớn cả rồi, sắp hết khổ rồi, lúc mấu chốt làm sao lại ra chuyện này đây, nhịn thêm một chút, một chút nữa thôi!"

    * * *

    Tình huống Mễ gia ra sao, mọi người đều biết, nhất là khi nhìn thấy Mễ Tiểu Dũng mặc một bộ áo choàng ngắn chằng chịt vết roi, cánh tay lộ da thịt còn lưu lại dấu vết tím xanh, cho dù là trong đêm tối cũng có thể thấy rõ ràng như vậy, nhìn lại Trần thị, cho dù là nàng ngồi ở đó, nhưng nàng luôn trong trạng thái có thể té xỉu bất cứ lúc nào, tình huống của bọn họ còn thảm hơn chữ "thảm" nữa.

    Trần thị nghe thấy mọi người hỏi han ân cần, cố sức chống thân thể xoay người lại, nàng khom lưng vái chào mọi người: "Chúng ta vô cùng cảm tạ ý tốt của moi người, nhưng, cái nhà này, chúng ta ở không nổi nữa, Tiểu Mễ nhà chúng ta, nghe lời như vậy, đến cuối cùng cũng phải chịu kết cục như vậy, còn Dũng nhi nhà chúng ta.."

    Nói đến đây, nàng đã khóc không thành tiếng: "Nhiều năm như vậy cũng không có tin tức gì của phu quân ta, ta muốn đợi hắn trở lại, nhưng bây giờ đến mạng còn không giữ nổi, thì chờ thế nào được đây? Mọi người đừng khuyên nữa, ta đã quyết định phải đi rồi, cảm ơn những năm này mọi người đã giúp đỡ chúng ta, mẹ con chúng ta, vô cùng cảm tạ mọi người.."

    Sau đó, hai mẹ con Trần thị cứng rắn dập đầu cảm tạ mọi người, thôn dân chân chất, có chút người yếu lòng, khó khăn noi lời từ biệt, sống mũi cay cay, lã chã rơi lệ..

    Mễ Tiểu Dũng xoay người, từng bước đi lên đài cao, mắt nhìn thẳng Mễ Tang, nói rõ ràng: "Ta ký."

    Mễ Tang lạnh lùng nhìn hắn, "Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hối hận, lúc đó, đừng trách ta không lưu tình!"

    Mễ Tiểu Dũng cười nhạt: "Ngươi đã lúc nào lưu tình đối với chúng ta? Chuyện đến nước này, toàn bộ là do ngươi! Ngươi yên tâm, chúng ta đều là người tự trọng, tương lai hối hận nhất định là ngươi, không phải chúng ta!"

    Ngay tại lúc Mễ Tiểu Dũng sắp ký tên, một âm thanh trầm thấp hữu lực vang lên: "Chờ một chút!"

    Tất cả mọi người nghe tiếng quay đàu sang nhìn, Mặc Tử thân hình cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi đập vào mắt, mặt không đổi sắc xuyên qua đám người, đứng bên cạnh Trần thị, dưới ánh mắt kích động của nàng hắn gật đầu xem như chào hỏi, sau đó nhìn về phía Mễ Tang: "Thôn trưởng, chuyện này vốn không có quan hệ gì với ta, nhưng bât giờ Mễ Tiểu Mễ đã thành người nhà Mặc gia chúng ta rồi, vậy ta không thể bỏ qua chuyện này được."

    "Ngươi muốn thế nào?" Mễ Tang nhìn hắn thật lâu, mới chậm rãi đứng lên.

    Mặc Tử nhàn nhạt liếc nhìn Mễ Tiểu Dũng: "Có thể nói chuyện riêng hay không?"

    Mễ Tang đảo qua đám đông, nhẹ đến không thấy rõ gật đầu, Mặc Tử theo sau hắn đi ra ngoài.

    "Nói đi." Mễ Tang trực tiếp như thế, đúng là hợp ý hắn: "Đầu tiên, đưa khế ước bán mình của Mễ Tiểu Mễ cho ta. Tiếp theo, chuyện này rõ ràng chính là người Mễ gia các ngươi làm không đúng trước, đánh người thành như vậy, cho dù ngươi là thôn trưởng, cũng là không có lý, người trong thôn cũng không ngốc, hơi chút không cẩn thận, sẽ tạo thành hậu quả gì ngươi rõ ràng nhất."

    Mễ Tang cũng đang lo lắng chuyện này, chuyện ngày hôm nay, hắn cũng là giận quá mất khôn, hắn vốn không muốn làm tới như vậy, nhưng hắn không nghĩ rằng lửa giận của Mễ Tiểu Dũng lại lớn như vậy, đợi đến lúc muốn thu tay lại, thì đã muộn mất rồi. Nếu để cho hắn chọn lại, hắn tình nguyện để cho bọn họ ra ở riêng, cũng không muốn cho bọn họ rời đi, dù sao, cô nhi quả mẫu rời đi, nếu xảy ra chuyện gì, cũng sẽ thành lỗi của hắn! Đây rất có thể sẽ thành vết nhơ của hắn, không cách nào xóa bỏ.

    "Xem ra, Thôn trưởng cũng không phải không biết hệ lụy của nó, nếu đã như vậy, xử lý cũng dễ dàng. Ngươi cũng thấy rồi, Mễ Tiểu Dũng đã hận các ngươi thấu xương, hắn là muốn triệt để cùng các ngươi phân rõ giới hạn, không bằng theo ý hắn, ngươi có thể đem một nhà ba người bọn họ tách ra, bọn hắn sẽ không mang đi cái gì của nhà các ngươi, nhưng phải ký một bản khế ước, khế ước cùng họ họ phân ra, sau này bọn họ sẽ ở nhà của chúng ta, ngươi cũng rõ ràng tình huống nhà chúng ta, chưa bao giờ cùng người trong thôn gần gũi, sống nơi thâm sơm cùng cốc, cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì với các ngươi, ngươi thấy sao?"

    Mễ Tang sắc mặt khó coi cực kỳ, lạnh lùng nhìn xem Mặc Tử: "Ta làm sao lại nghĩ ra, ngươi sẽ ôm đồm việc này."

    Mặc Tử cười lạnh: "Tin tưởng ta, nếu như có thể, ta sẽ không ôm đồm việc này!"

    "Thế nhưng hôm nay ngươi đã nhúng tay vào việc này!"

    "Đúng, thế cho nên mới làm cho ra nhẽ. Thế thì tính sao?"

    "Thành giao!" Dứt lời, vẫn chưa yên tâm nhìn chằm chằm Mặc Tử: "Ngươi xác định lần này sẽ phân rõ giới hạn sao?"

    "Có phải hay không, trong khế ước nói rõ là được rồi, không phải sao? Tin tưởng ta, không chỉ một mình ngươi không muốn dây dưa, bọn họ cũng thế thôi!"

    Mễ Tang thấy thế nhếch miệng cười lạnh: "Ngươi đã nói như thế, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, ta sẽ tìm ngươi!"

    Mặc Tử lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, quay người đi về hương từ đường, Mễ Tang nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, khóe miệng lộ ra một mạt lãnh khốc: "Mễ Trung à Mễ Trung, ngươi cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt, trách cũng là trách ngươi không biết tranh giành, để mẹ con hắn liên lụy Mễ gia ta, việc ngày hôm nay, là chính miệng Mễ Tiểu Dũng nói ra, nếu như ngươi trên trời có linh, cũng đừng trách Mễ gia ta!"

    Mễ Tang quyết tuyệt phất tay áo rời đi, tuyệt tình không lưu đường lui sau này, nhưng hắn lại chưa bao giờ nghĩ đến sẽ bởi vì quyết định ngày hôm nay, sẽ làm hắn hối hận cả đời!

    Dân gian có câu: "Thiện ác cuối cùng có báo, Thiên Đạo Luân Hồi, không tin ngẩng đầu nhìn, Thương Thiên bỏ quá cho a", người nhà Mễ Tang, sẽ bởi vì ác niệm của bọn hắn, sớm hay muộn, sẽ phải trả một cái giá xứng đáng!


     
Trả lời qua Facebook
Loading...