Chương 20. Cố định
"Mễ Tiểu Dũng, tình huống hiện tại của hai mẹ con các ngươi, còn có thể rời khỏi Mễ Gia thôn hay sao?" Mễ Tang lông mày nhíu chặt lại, ngữ khí không tự giác nhẹ nhàng rất nhiều, không biết là lương tâm phát hiện, hay vẫn là sợ cái danh "ép người đến chết" rơi xuống trên đầu hắn.
Dù sao, ban ngày phát sinh sự tình, hơn một nửa người dân Mễ Gia thôn đều tận mắt chứng kiến, nếu như lại có xảy ra tại nạn chết người, cho dù hắn có là Thôn trưởng, cũng sẽ có lời đồn không hay truyền ra, tuy rằng hắn không sợ, nhưng cũng không muốn vì vậy mà hủy hoại thanh danh của bản thân.
Mễ Tiểu Dũng xem thấu ý nghĩ của hắn: "Có ra khỏi được hay không, không phải do ngươi, là chúng ta định đoạt, ngươi yên tâm, chỉ cần chúng ta đi ra khỏi cái cổng này, cũng sẽ không làm phiền Thôn trưởng cao cao tại thượng, sống hay chết, càng là cùng các ngươi không có liên quan, nếu như ngươi không tin, ta có thể ký tên đồng ý."
"Ranh con, đừng có không biết xấu hổ!" Mễ Huy nắm chặt nắm đấm, làm bộ muốn tiến lên, lại bị Mễ Tang ngăn lại: "Nếu như đây là lựa chọn cuối cùng của ngươi, vậy ta không còn lời nào để nói. Mễ Huy, đi, gọi tất cả mọi người trong thôn đến từ đường họp."
"Ông nội!"
"Cha!"
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi làm đi!" Mễ Tang tức thì nóng giận phất tay áo, Mễ Huy thấy thế, oán hận nhìn Mễ Tiểu Dũng, không tình nguyện đi ra Mễ gia.
Mễ Tang xoay người, liếc xuống xụi lơ trên mặt đất Mễ Tiểu Dũng: "Ngươi sẽ hối hận về quyết định ngày hôm nay của ngươi, lúc đó cho dù ngươi có khóc muốn quay về, cửa Mễ gia cũng sẽ không mở ra cho ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi cùng Mễ gia ta không còn có nửa điểm quan hệ!"
Mễ Tiểu Dũng nhếch môi, nhìn thẳng hắn không dời mắt: "Ngươi yên tâm, ngày đó tuyệt đối sẽ không tới. Còn nữa, các ngươi không muốn cho ta họ Mễ, ta cũng không có gì để nói, đã muốn cắt đứt quan hệ, vậy thì phải làm cho sạch sẽ, không phải sao?"
Mễ Tang hừ lạnh: "Đây là chuyện của ngươi, không quan hệ gì với ta."
Ánh mắt Mễ Tiểu Dũng chợt lạnh lùng: "Việc này đúng là không có quan hệ gì với ngươi, cho nên, ra khỏi cánh cổng này, chúng ta cầu về cầu đường về đường!"
Mễ Tang mặt tái mét trừng mắt nhìn Mễ Tiểu Dũng, cuối cùng phẩy tay áo bỏ đi.
Người Mễ gia thấy thế, cũng hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Mễ Tiểu Dũng run rẩy đứng lên, nhìn lên Mặt Trăng trên trời, khóe miệng cong lên tự giễu: "Cha, ngươi thấy không? Chúng ta trả giá tất cả vì cái nhà này, đều nói là máu mủ tình thâm, tại đây chỉ có thể thấy được máu lạnh vô tình, lựa chọn hôm nay của ta, ngài sẽ không trách ta, đúng không?"
Vốn là thôn xóm đang yên tĩnh, bởi vì tiếng gào của Mễ Huy, mà trở nên xôn xao náo nhiệt, còn kèm theo cả tiếng chó sủa, Mễ Tiểu Dũng nheo mắt, chịu đựng đau đớn kịch liệt, đi về phía xa nhà xanh gạch ngói, căn nhà tranh tại nơi hẻo lánh nhất Mễ gia..
Mễ Nhiên muốn xem tình hình an nguy của mẹ và ca ca, định ăn cơm tối xong đi xem bọn hắn, lại không nghĩ rằng, Mặc Tử mang về tin tức làm cho nàng khiếp sợ, không muốn ăn cơm, đứng phắt dậy, đáng tiếc cỗ thân thể này quá suy yếu, nàng còn chưa kịp nói gì, trước mắt tối sầm, cứ như vậy hôn mê bất tỉnh.
Chuyển xảy ra quá nhanh, Mặc Tử đang xới cơm cũng cả kinh trở tay không kịp, chờ hắn kịp phản ứng, người đã mềm oặt ngã xuống trên mặt đất, Tần thị nghe thấy thanh âm không đúng, sờ soạng lục lọi cũng không quên gọi con mình: "Mặc Tử, làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Tiểu Mễ nàng làm sao thế?"
* * *
[DOWN][/DOWN]
"Mễ Tiểu Dũng, tình huống hiện tại của hai mẹ con các ngươi, còn có thể rời khỏi Mễ Gia thôn hay sao?" Mễ Tang lông mày nhíu chặt lại, ngữ khí không tự giác nhẹ nhàng rất nhiều, không biết là lương tâm phát hiện, hay vẫn là sợ cái danh "ép người đến chết" rơi xuống trên đầu hắn.
Dù sao, ban ngày phát sinh sự tình, hơn một nửa người dân Mễ Gia thôn đều tận mắt chứng kiến, nếu như lại có xảy ra tại nạn chết người, cho dù hắn có là Thôn trưởng, cũng sẽ có lời đồn không hay truyền ra, tuy rằng hắn không sợ, nhưng cũng không muốn vì vậy mà hủy hoại thanh danh của bản thân.
Mễ Tiểu Dũng xem thấu ý nghĩ của hắn: "Có ra khỏi được hay không, không phải do ngươi, là chúng ta định đoạt, ngươi yên tâm, chỉ cần chúng ta đi ra khỏi cái cổng này, cũng sẽ không làm phiền Thôn trưởng cao cao tại thượng, sống hay chết, càng là cùng các ngươi không có liên quan, nếu như ngươi không tin, ta có thể ký tên đồng ý."
"Ranh con, đừng có không biết xấu hổ!" Mễ Huy nắm chặt nắm đấm, làm bộ muốn tiến lên, lại bị Mễ Tang ngăn lại: "Nếu như đây là lựa chọn cuối cùng của ngươi, vậy ta không còn lời nào để nói. Mễ Huy, đi, gọi tất cả mọi người trong thôn đến từ đường họp."
"Ông nội!"
"Cha!"
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi làm đi!" Mễ Tang tức thì nóng giận phất tay áo, Mễ Huy thấy thế, oán hận nhìn Mễ Tiểu Dũng, không tình nguyện đi ra Mễ gia.
Mễ Tang xoay người, liếc xuống xụi lơ trên mặt đất Mễ Tiểu Dũng: "Ngươi sẽ hối hận về quyết định ngày hôm nay của ngươi, lúc đó cho dù ngươi có khóc muốn quay về, cửa Mễ gia cũng sẽ không mở ra cho ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi cùng Mễ gia ta không còn có nửa điểm quan hệ!"
Mễ Tiểu Dũng nhếch môi, nhìn thẳng hắn không dời mắt: "Ngươi yên tâm, ngày đó tuyệt đối sẽ không tới. Còn nữa, các ngươi không muốn cho ta họ Mễ, ta cũng không có gì để nói, đã muốn cắt đứt quan hệ, vậy thì phải làm cho sạch sẽ, không phải sao?"
Mễ Tang hừ lạnh: "Đây là chuyện của ngươi, không quan hệ gì với ta."
Ánh mắt Mễ Tiểu Dũng chợt lạnh lùng: "Việc này đúng là không có quan hệ gì với ngươi, cho nên, ra khỏi cánh cổng này, chúng ta cầu về cầu đường về đường!"
Mễ Tang mặt tái mét trừng mắt nhìn Mễ Tiểu Dũng, cuối cùng phẩy tay áo bỏ đi.
Người Mễ gia thấy thế, cũng hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Mễ Tiểu Dũng run rẩy đứng lên, nhìn lên Mặt Trăng trên trời, khóe miệng cong lên tự giễu: "Cha, ngươi thấy không? Chúng ta trả giá tất cả vì cái nhà này, đều nói là máu mủ tình thâm, tại đây chỉ có thể thấy được máu lạnh vô tình, lựa chọn hôm nay của ta, ngài sẽ không trách ta, đúng không?"
Vốn là thôn xóm đang yên tĩnh, bởi vì tiếng gào của Mễ Huy, mà trở nên xôn xao náo nhiệt, còn kèm theo cả tiếng chó sủa, Mễ Tiểu Dũng nheo mắt, chịu đựng đau đớn kịch liệt, đi về phía xa nhà xanh gạch ngói, căn nhà tranh tại nơi hẻo lánh nhất Mễ gia..
Mễ Nhiên muốn xem tình hình an nguy của mẹ và ca ca, định ăn cơm tối xong đi xem bọn hắn, lại không nghĩ rằng, Mặc Tử mang về tin tức làm cho nàng khiếp sợ, không muốn ăn cơm, đứng phắt dậy, đáng tiếc cỗ thân thể này quá suy yếu, nàng còn chưa kịp nói gì, trước mắt tối sầm, cứ như vậy hôn mê bất tỉnh.
Chuyển xảy ra quá nhanh, Mặc Tử đang xới cơm cũng cả kinh trở tay không kịp, chờ hắn kịp phản ứng, người đã mềm oặt ngã xuống trên mặt đất, Tần thị nghe thấy thanh âm không đúng, sờ soạng lục lọi cũng không quên gọi con mình: "Mặc Tử, làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Tiểu Mễ nàng làm sao thế?"
* * *
[DOWN][/DOWN]