Chương 10. Nhà của hắn Bị người khác coi như hàng hóa khiêng trên vai, đường lên núi vốn đã gập ghềnh, xóc nảy vô cùng, Mễ Nhiên thân thể quá suy yếu đã không chịu nổi, cứ như vậy ghé vào trên lưng hắn nôn ọe, đáng tiếc nàng đã nhiều ngày không được ăn uống gì, cũng không nôn ra được bao nhiêu. Lúc này nam nhân mới cảm thấy không ổn rồi, cẩn thận từng li từng tí đem nàng thẳ xuống tảng đã bên đường, thanh âm vẫn lạnh lùng hỏi: "Ngươi không sao chứ?" Mễ Nhiên lúc này dạ dày đang co thắt dữ dội như giày vò nàng, nghe thấy hắn hỏi, kinh ngạc giương mắt nhìn hắn, cười lạnh: "Ta có sao không thì liên quan gì đến ngươi?" Trên gương mặt ngăm đen, nam nhân khẽ giật mình, ngay lập tức hắn lại nhíu mày, mặt lành nhìn Mễ Nhiên: "Xem ra, ngươi còn chưa rõ tình hình hiện tại." Tình hình hiện tại? Nàng thấy rõ thì đã sao? Còn không phải bị "người thân" dùng 50 văn tiền bán đi sao? Một mạng người, haha, cũng chỉ đáng giá 50 văn tiền, tốt, thật tốt, Mễ Tang phải không? Phàm là ta Mễ Nhiên còn một hơi thở, ta tuyệt không bỏ qua cho các ngươi! Còn Mễ Tiểu Dũng, người thiếu niên bị chính ông nội dồn đến đường cùng, cả người phụ nữ đáng thương vì con mà ngất đi, tuy rằng Mễ Nhiên nàng không có quan hệ gì với bọn họ, nhưng thân thể này chính là cùng bọn họ có rất nhiều ràng buộc, từ hôm nay trở đi, nàng cùng bọn họ chính là có quan hệ rồi.. Thế nhưng, nàng cùng bọn họ còn có thể gặp lại sao? Nghĩ tới đây, nàng nhíu mày nhìn về phía nam nhân thân hình cao lớn, làn da ngăm đen: "Ta không rõ, ngươi tại sao phải mua ta. Chẳng lẽ ngươi không sợ lây bệnh sao?" "Không phải ngươi đã khỏi bệnh rồi sao?" Nam nhân hai mắt nhàn nhạt quét nàng về sau, cúi người xuống đem nàng ôm ngang, động tác lưu loát nhưng không hề thô lỗ, Mễ Nhiêu đề phòng nhìn chằm chằm hắn, lại không có cách nào từ chối, bởi vì nàng biết rõ, nàng bò không lên nổi cái núi này. Với lại, hôm nay nàng không có năng lực phản kháng, chỉ đành như cá trên thớt mặc người làm thịt. Nam nhân này, rốt cục tại sao phải mua nàng? Nàng nhớ rất rõ, Mễ Gia thôn thôn dân nhìn hắn trong ánh mắt đều có một loại không rõ e sợ, nhưng bà nội nàng đem nàng bán cho người này thời điểm, những thôn dân kia trong mắt tựa hồ có một loại thở ra một hơi, cái này, tốt cuộc là vì sao? 50 văn tiền, ở hiện đại tương đương với 50 khối tiền? Nàng đối với tiền ở đây chưa rõ, cho nên không hiểu, chỉ là bao nhiêu đây, có phải hay không quá ít rồi? Nhìn nàng người bà nội này dường như là loại người tiểu nhân tham lam, bà ta cam lòng bán nàng chỉ với 50 văn tiền thôi sao? Mặc dù nàng bị bệnh, nhưng cũng là một mạng người, huống chi nàng vẫn là cháu gái Thôn trưởng, ban ngày ban mặt công khai bán đi như thế, những người kia không sợ bị trời đánh Thiên lôi sao? Ngay tại Mễ Nhiêu vẫn còn đang nghĩ đông nghĩ tây, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng nói tầm thấp nặng nề: "Được rồi, đã đến, ngươi ngồi đây nghỉ ngơi một lát, ta đi nấu cơm cho ngươi." Cho nên lúc này, Mễ Nhiên mới phát hiện nàng đang ở trong tiền thính của một căn ba gian nhà tranh, có hàng rào, bên tay trái gần cổng chắc là nhà bếp, nam nhân kia chính là đi vào chỗ đó, chính phía trước là hai gian nhà tranh, đơn giản đến không thể lại đơn giản, so với chỗ ở khi nàng tỉnh lại chỉ tốt hơn một chút xíu, trong sân có bàn tròn làm từ tảng đá lớn, bên dưới xung quanh để mấy tảng đá nhỏ, chắc là ghế, trong sân rất sạch sẽ, trước cửa viện còn có chút rau quả, trồng phi thường tốt, rất mới lạ. Nhìn đến đây, Mễ Nhiên mới hiểu được, thì ra nam nhân này cũng không phải khá giả gì, như vậy.. 50 văn tiền kia đối với hắn, có phải hay không, cũng không phải số tiền nhỏ? * * *
Bấm để xem Chương 11. Con dâu nuôi từ bé Ngay tại Tiễu Mễ đối với xa xa không ngớt chập trùng dãy núi yên lặng thở dài thời điểm, nam nhân thanh âm trầm thấp từ phía sau vang lên: "Ngươi sao lại đứng đây thế? Rửa mặt nghỉ ngơi một lát đi, cơm sẽ có ngay đây." Mễ Nhiên chậm rãi xoay người lại, ánh mắt phức tạp nhìn chậu gỗ đặt trên bàn đá, cùng khăn bông giặt trắng bệch đặt bên cạnh: "Ngươi.." "Có lời gì thì để lát nữa hãy nói, ngươi rửa mặt trước đi, bây giờ mẹ ta vẫn còn ngủ, lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi gặp nàng." Nam nhân thanh âm nhàn nhạt trong nhà cỏ vang lên, Mễ Nhiên nghe thấy hắn gọi "Mẹ" thời điểm, thân thể theo bản năng run lên, nàng bước nhanh đi tới nhà cỏ, nhìn nam nhân đang cúi đầu nhóm lửa: "Mẹ ngươi?" Nhìn nàng ánh mắt nghi hoặc, nam nhân tựa hồ cũng có chút kinh ngạc: "Làm sao có thể? Ngươi, không biết ta là ai? Cũng không biết ta có mẹ sao?" Theo lý thuyết, nàng là người trong thôn, làm sao có thể không biết hai mẹ con bọn họ? Mà hắn không màng thế sự, đều biết nàng, làm sao nàng lại nhìn như không biết hắn là ai được? Nghe vậy, Mễ Nhiên cuối cùng cũng hiểu, nhìn hắn cười tự giễu: "Có lẽ Thượng Thiên rủ lòng thương, đáng mừng là ta còn sống, đáng buồn là ta không nhớ rõ, cái gì đều không nhớ. Lúc nãy nếu không có việc kia, có lẽ ta ngay cả chính mình là ai cũng không biết." Lúc này, nam nhân cuối cùng cũng rõ ràng tại sao lại có cảm giác kỳ lạ ở đâu rồi, khó trách nha đầu này lúc đó như thế dám nói, nghĩ đến mẹ nàng ngất đi cùng trên người tràn ngập hận ý ca ca, không khỏi thản nhiên nói: "Đến cùng là bi vẫn là hỉ. Ai cũng không biết, nhưng ta phải nói cho ngươi một điều là, ngươi bây giờ đã không phải là người Mễ gia, ông nội ngươi hai ngày nữa sẽ cho người mang văn tự bán mình tới, ta họ Mặc, tất cả mọi người đều gọi ta là Mặc Tử." Đây là biến tướng thông báo quyền sở hữu cho nàng sao? Mặc Tử? Haha, còn đừng nói, cùng hắn hình tượng này, thật đúng là hợp vô cùng, chỉ là, nàng bị hắn mua được làm gì thế nhỉ? Chẳng lẽ là làm nha hoàn? Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của nàng, Mặc Tử đổ cho nàng chén nước. "Từ hôm nay trở đi, ngươi là.. con dâu nuôi từ bé của nhà chúng ta!" "Phụt.." Vốn nàng còn đang xoắn xuýt cái chén ăn cơm bị mẻ, nước có sạch hay không, nhưng nàng chỉ có thể tạm thời đem vệ sinh ý niệm gác lại, vừa ngậm miếng nước vào miệng, thình lình nghe được một câu như vậy, lập tức sợ tới mức hồn phách muốn rời khỏi thân thể, một đôi mắt hạnh trừng lên so với chuông đòng còn lớn hơn: "Con, con dâu nuôi từ bé? Ngươi, ngươi có nhầm không? Ta chỉ mới tám tuổi thôi, tám tuổi!" "Cho nên mới là con dâu nuôi từ bé." Nam nhân mặt không biểu lộ liếc nàng một cái, tiếp tục nhóm lửa, tựa như nếu nàng là một nha đầu mười lăm tuổi, liền trực tiếp động phòng luôn rồi. "Ừng ực" Tiểu Mễ gian nan nuốt một ngụm nước miếng, tay run rẩy bưng cái bát mẻ: "Ngươi, ngươi có muốn suy nghĩ lại hay không? Ta mới tám tuổi, ngươi, ngươi còn phải chờ đợi thật nhiều năm, nếu không, hay là ta làm nha hoàn cho nhà của các ngươi? Vị đại thúc này, ngươi yên tâm đi, ta cái gì cũng có thể làm, tuyệt đối sẽ không ăn không uống không!" Trời ạ, đến đạo sét đánh chết nàng được, bản thân bị xuyên thành cô gái nông thôn đã làm cho nàng cực kỳ buồn bực rồi, còn đụng phải cực phẩm thân nhân, thiếu chút bị thiêu cháy không nói, nàng cho rằng bây giờ có thể tạm thời thở ra một ngụm, lại một tin như sét đánh như vậy, còn để cho nàng sống hay không? Con dâu nuôi từ bé? Nam nhân này cũng tầm hai ba mươi tuổi, lại thêm sáu bảy năm nữa, còn không phải đầu bốn sao? Để cho nàng một bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu sao? Cực phẩm bà nội, thật đúng là độc ác! * * * Mọi người cùng đoán xem, Mặc Tử đến cùng bao nhiêu tuổi?
Bấm để xem xin lỗi các bạn mình đăng nhầm chương này Đây mới là chương 12 ah. Chương 12. Nàng thay đổi Đại thúc? Nghe được xưng hô thế này, Mặc Tử rõ ràng ngẩn người, mặt hắn tối sầm: "Ta nhìn già như vậy sao?" "Ngươi không già như vậy sao?" Mễ Nhiên bật thốt ra, lập tức nhận lấy ánh mắt xem thường, cũng không biết nàng nói câu nào chọc giận hắn, hắn cũng không thèm phản ứng nàng, tiếp tục nấu cơm, Mễ Nhiên cũng không tự mình mất mặt, "Ừng ực ừng ực" uống hết bát nước xong, đi đến trước bàn đá, khom lưng nhìn trong chậu nước khuôn mặt xanh xao vàng vọt, mái tóc khô héo, làn da đen thui, làm sao càng nhìn càng giống ăn mày, rồi sau đó lại hoài nghi nhìn về thân hình cũng đen thui trong nhà bếp kia, méo miệng: "Ánh mắt gì thế, người như vậy hắn cũng thích sao? Hay là mua đồ giá rẻ? Nhưng mà.." Nàng nhìn bốn phía, gia đình này có thể một lần bỏ ra được 50 văn tiền, cũng là một con số không nhỏ, nam nhân này, rốt cục là nghĩ gì thế? Lại là lấy tư thái gì mua nàng về thế? Mễ Nhiên lại hậm hực, con dâu nuôi từ bé? Thật đúng là kỳ tích xuyên qua, người ta xuyên việt không công chúa, cũng đích nữ, cho dù là không được sủng ái, thì cũng có cái thân phận tôn quý chứ? Nàng thì sao? Xuyên thành tiểu thôn cô thì cũng thôi đi, lại còn không hiểu thấu bị bán cho vị đại thúc mặt lạnh này làm con dâu nuôi từ bé, biệt khuất, thật là vô cùng biệt khuất! Liếc mắt nhìn khăn vải bông đã được giặt rửa thành trắng bệch, Mễ Nhiên lựa chọn bỏ qua một bên, dùng tay vốc nước dùng sức rửa sạch mặt mình, rửa mặt xong, nàng để khô tự nhiên, không phải nàng sĩ diện tự cao, mà đối với vật phẩm cá nhân như khăn mặt các loại, nàng chưa từng nghĩ tới dùng chung với người khác. Đem nước đã rửa thành đục ngầu đổ đi, Mễ Nhiên đem khăn của hắn gấp gọn gàng để sang một bên. Mùi thơm đồ ăn nương theo gió bay đến, nàng hít vào một hơi, Mễ Nhiên ôm lấy cái bụng xẹp lép, lảng tránh nhìn khắp nơi, tận lực xem nhẹ sự xấu hổ vừa rồi, đi về phía nhà bếp: "Ngươi đang làm gì thế?" Nam nhân đầu cũng không ngẩng lên mà nói: "Trong nhà không có gì ăn, ngươi đói lâu như vậy, cũng không nên ăn quá nhiều, ta hầm chút cháo gạo lứt, lát nữa ta lên núi kiếm chút đồ ăn dân giã.." Mễ Nhiên thấy hắn cẩn thận như vậy thì ngạc nhiên, vội vàng nói: "Không, không cần đâu, ta ăn cái gì cũng được." "Những món ăn dân giã kia không phải cho ngươi, là bán lấy tiền, ngày hôm qua ta đi săn sau đó bán lấy tiền đã mua ngươi.." Nghe nam nhân nói như vậy, Mễ Nhiên mới nhớ ra, hắn rất có thể là không có mặt từ đầu để xem náo nhiệt, lấy hắn vóc dáng cao tầm một mét chín, nàng nên nhìn thấy từ đầu mới đúng. "Ngươi.. ta vẫn là muốn hỏi rõ ràng một chút, ngươi tại sao phải mua ta?" Cái này nếu là không hỏi cho rõ ràng, nàng cho dù ở đây, cũng sẽ không yên ổn. "Muốn mua thì mua thôi, còn cần có lý do nữa sao?" Mặc Tử hàm ý không rõ híp mắt nhìn nàng: "Ngươi.. có vẻ như đã thay đổi rất nhiều, trong lời nói, căn bản không giống như một đứa trẻ tám tuổi." Nàng quá bình tĩnh, ngoại trừ lúc vừa bị khiêng lên giãy dụa chút, nàng biểu hiện quá tỉnh táo, đây quả thực là một đứa trẻ tám tuổi nên có phản ứng sao? Còn có, lúc đối mặt với Mễ Tang, cô bé này cũng to gan hơn trong lời đồn rất nhiều, lúc nãy đứng trong đám người kia, hắn đã nghe được không ít chuyện trước kia của nàng, nhìn nàng bây giờ, cô bé này, tựa hồ đã trưởng thành rất nhiều, nhưng, hắn có cảm giác không đúng ở đâu, nàng thay đổi, cũng quá nhanh đi! Mễ Nhiên trong lòng nhảy dựng, nghĩ đến có thể chính mình đã lộ ra sơ hở gì, rồi nàng nghĩ lại, nàng vốn cũng không phải là Mễ Tiểu Mễ, nàng tại sao lại phải giả vờ, nàng có thể giả vờ cả đời sao? Dứt khoát giương mắt nhìn thẳng Mặc Tử: "Nếu như đổi lại là ngươi, nếu có thể lột xác, ngươi còn nguyện ý trở về nhu nhược yếu đuối Mễ Tiểu Mễ sao?" * * *
Bấm để xem Chương 13. Mẹ chồng của nàng Mặc Tử nghe nàng nói xong, như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, không nói gì, chuyên tâm nấu cháo cho nàng, nói là cháo, thế nhưng tại Mễ Nhiêu nhìn thấy, chỉ là cho chút gạo vào nấu cùng thật nhiều nước cộng thêm chút bánh bột ngô mà thôi. Vẻn vẹn chỉ nhìn xem một chút cũng đã cảm thấy ngon cực kỳ, càng đừng nói đến ăn vào trong bụng, có hương vị ngô ngòn ngọt không ngừng bồi hồi tại chóp mũi, nàng đã đói bụng nhiều ngày như vậy, rốt cục chẳng để ý đến điều gì nữa, gặm nhấm bánh bột ngô khó ăn cùng uống vào cháo gạo lứt, cuối cùng cũng ăn xong bữa ăn đầu tiên từ khi nàng đến thế giới này, mặc dù không tính là ngon miệng, nhưng tối thiểu nàng không bị đói bụng. Nàng từ trước đến nay ưa sạch sẽ, tại vấn đề sinh tồn chưa được giải quyết, cũng tạm thời bỏ qua thói quen sinh hoạt, dù sao, quan trọng nhất vẫn là lấp đầy cái bụng. Thu dọn bát đũa xong xuôi, nhìn Mặc Tử đi vào phòng ngủ chính, khoảng cách gần, loáng thoáng nghe thấy giọng nói của hắn, Mễ Nhiên bất an ngồi trong sân hóng mát, ngơ ngác nâng cằm lên, đến nay nàng vẫn còn chưa theo "con dâu nuôi từ bé" trùng kích bên trong tỉnh lại. "Tiểu nha đầu.." Cho đến khi nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn của nữ tử từ sau lưng nàng vang lên, nàng phản xạ có điều kiện giật mình đứng lên, lại bởi vì đứng lên quá nhanh, suýt nữa thì té xỉu, nếu không kịp thời đỡ lấy tường, nàng thật sự muốn thất lễ rồi. Nàng chỉ thấy Mặc Tử mặc một thân vải thô áo khoác, ôm lấy cánh tay rắn chắc màu lúa mì, đang cẩn thận từng li từng tí đỡ một vị nữ nhân mặc bộ quần áo màu xanh nhạt vải thô, thần sắc nàng hơi có vẻ kích động, mặc dù nhìn xanh xao vàng vọt, dáng người nhỏ gầy, tựa hồ là lâu dài dinh dưỡng không đầy đủ làm cho hốc mắt nàng phát xanh, nhưng cũng che không được nàng hai đầu lông màu tinh xảo tú lệ. Vị này, chẳng lẽ chính là mẹ của hắn sao? Mễ Nhiên vô ý thức lui lại một bước, cung kính cúi mình chào vị kia nhìn cũng không trẻ lắm phu nhân: "Bá mẫu, ngài có khỏe không ạ, ta là Mễ Tiểu Mễ, năm nay tám tuổi, là người Mễ Gia thôn, vừa nãy.." "Tiểu Mễ hả? Mặc Tử nhà ta vừa nói qua, trời xanh có mắt rồi, mau, mau lại đây với mẹ.." Nói xong, run run rẩy rẩy đối nàng đưa tay ra, có lẽ là quá kích động, nàng còn định đẩy ra Mặc Tử, lại bị hắn chú ý giữ lấy, "Mẹ, ngài cẩn thận một chút, người ngay trước mặt, không chạy được.." Dứt lời, vẫn không quên đối với Mễ Nhiên nháy mắt, cho đến bây giờ, nàng mới chú ý tới, vị trung niên phu nhân trước mắt này, con mắt tựa hồ có chút vấn đề. Lúc nàng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Mặc Tử, đã nhận được hắn gật đầu khẳng định, như vậy trong nháy mắt, Mễ Nhiên tựa hồ đã hiểu tại sao hắn đem nàng mang về. Nhưng ngay lúc này, cũng không có thời gian cho nàng suy nghĩ nhiều, mau chóng bước lên phía trước đỡ tay nàng, hai người cùng đem nàng đỡ đến chỗ bàn ghế đá, nàng một mực nắm tay Mễ Nhiên, muốn buông tay lại ngại nói, chỉ có thể yên lặng ngồi xuống, nghe nàng nói chuyện.. "Tiểu Mễ, chuyện của ngươi, Mặc Tử nhà ta đã nói cho ta rồi, chuyện này tuy rằng hắn làm đường đột, nhưng lại không làm sai. Ngươi cũng đừng vì thân phận" con dâu nuôi từ bé "mà nội tâm có khúc mắc, đừng cùng chúng ta khách khí, ngươi đem nơi này coi như là nhà mình, tuy rằng chúng ta không giàu có gì, nhưng chỉ cần chúng ta có một ngụm ăn, thì sẽ không để ngươi đói bụng. Ta tuy rằng con mắt là chữa cũng không khỏi, thân thể lại suy yếu, trong nhà việc lớn việc nhỏ đều là dựa vào con trai của ta, hắn cho dù có ra ngoài làm việc, cũng lo lắng cho ta ở nhà, hôm nay ngươi đã đến đây rồi, hai mẹ con chúng ta nương tựa vào nhau, Mặc Tử cũng có thể yên tâm ra ngoài làm việc rồi, ta nói như vậy, ngươi có thể nghe hiểu không?" * * *
Bấm để xem Chương 14. Tình hình Mặc gia Mễ Nhiên há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng, lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ là nhìn ra xa xa dãy núi chập trùng không ngớt, ánh mắt mê mang, thở dài: "Lúc ta bị ông nội ta ném lên núi, trong lòng ta đã nghĩ rằng có lẽ ta sẽ chết, lại không nghĩ rằng ông trời rủ lòng thương, cho ta sống lại, lại gặp được Mặc Tử ca, mới có được như bây giờ. Bá mẫu, Tiểu Mễ tuy rằng chỉ có tám tuổi, thế nhưng trải qua lần này, ta cũng đã hiểu rất nhiều chuyện, ngài yên tâm đi, ta đã tới cái nhà này, ta sẽ làm tốt bổn phận của chính mình, sẽ không để ngài và Mặc Tử ca khó xử." "Đứa bé hiểu chuyện như vậy, ông nội ngươi làm sao lại nhẫn tâm như vậy được chứ? Thật là tạo nghiệp.." Thanh âm vang lên bên tai chất chứa không đành lòng, đau lòng cho nàng, Mễ Nhiên thấy nàng hốc mắt phiếm hồng, vội ngăn lại: "Bá mẫu, ngài đừng khóc, ta hôm nay được Mặc Tử ca giúp đỡ, đây là phúc khí của Tiểu Mễ, chỉ là.." Mẹ và ca ca của nàng còn ở Mễ gia, nàng làm sao mà buông lỏng được? Nàng vốn tưởng rẳng, thoát ra hang hổ lại đi vào hang sói, thế nhưng trên đường nam nhân này ân cần chăm sóc cũng không phải là giả, lúc ấy nàng vốn đã có ý nghĩ, sau khi tới cái nhà này, hắn không nói gì mà chỉ đi nấu cơm, còn múc nước cho nàng rửa mặt, người ta đều nói chi tiết nhỏ nói lên phẩm chất, có như vậy trong nháy mắt, nàng đã xác định chính mình có lẽ lẽ là nhân họa đắc phúc, bây giờ nhìn thấy mẹ của hắn rồi, nàng mới hiểu rõ, nam nhân kia tại sao lại mua nàng. Có lẽ, người ta vốn chỉ nghĩ tìm một người thân có thể chăm sóc cho mẹ của hắn mà thôi? Tuy nàng còn chưa hiểu rõ phong tục ở đây, nhưng nàng có thể nhìn ra, gia cảnh nhà hắn như vậy, đừng nói nuôi một cái nha hoàn, sau này cưới vợ cũng là khó khăn, hôm nay lại có duyên gặp được nàng "mặt hàng giá rẻ lại tiện nghi" như vậy, lại thêm nàng cúng hoàn toàn "nhịn" đến sống lại rồi, làm sao có thể bỏ qua được? Càng nghĩ, càng thấy chỉ có thêm thân phận "con dâu nuôi từ bé" mới có thể để cho nàng có thể chính thức ở lại cái nhà này, thế nhưng, nàng năm nay mới có tám tuổi, mà hán tử kia, nàng làm sao đều thấy hắn già, không phải bốn mươi, cũng tầm ba mươi đi? Mễ Nhiêu nhăn mày, chẳng lẽ nàng cứ như vậy chấp nhận làm con dâu nuôi từ bé sao? Đùa cái gì vậy, có phải đùa quá trớn rồi không? Nhìn thấy phụ nhân kia thân thể không tốt, ngồi một lát, Mặc Tử liền đem nàng đỡ lên, Mễ Nhiên cũng cẩn thận đỡ nàng đi vào phòng, đem nàng đỡ lên giường xong, Mễ Nhiên mới có thời gian quan sát căn phòng này, nàng đột nhiên nghĩ đến bài vè Tiểu Yến Tử "Đi vào một gian phòng, bốn phía là tường, ngẩng đầu thấy chuột, cúi đầu gặp gián", đây tuyệt đối là khắc họa chân thật! Vừa bước vào phòng, lập tức ngửi thấy mùi thuốc đông y nồng nặc, Mễ Nhiên nhíu mày, lại nhìn mẹ hắn Tần thị vẻ mặt tái nhợt, vi vài bước là thở gấp, chắc hẳn cũng là bệnh cũ tái phát. Trong phòng rất tối, cửa sổ rách rưới, cạnh cửa sổ là các bàn rách nát, nhìn xem cũng là lấy mấy tấm gỗ ghép lại, bên cạnh cái bàn là giường gỗ, trải bên trên giường là một chiếc đệm chắc là dùng đã lâu, sờ có chút cứng, Tần thị được bọn họ đỡ nằm xuống giường, một mực nắm tay Mễ Nhiên không buông, nhìn nàng, Mễ Nhiên khó chịu cũng nói không nên lời, nàng có thể dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, hẳn là cô độc đã quen, cho nên mới không thể chờ đợi được muốn tìm người cùng trò chuyện? Bị Tần thị lôi kéo như vậy, Mễ Nhiên cũng không dám tùy tiện đẩy ra, cứ như vậy tùy ý nàng lôi kéo, lúc Mặc Tử mang nước vào phòng, bất động thanh đem hai người kéo ra, cũng nói:"Mẹ, ngài còn chưa khỏi bệnh, mẹ nghỉ ngơi trước đi, nhé! Tuy rằng Tần thị nhìn không thấy, cũng biết rằng con trai nàng có lời cùng tiểu nha đầu muốn nói, nàng cũng không miễn cưỡng nhẹ gật đầu, xem như đồng ý. Mễ Nhiên khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn quanh căn phòng, ngoại trừ cái bàn với cái giường cũng chỉ có một cái rương gỗ nữa thôi, gian phòng tuy đơn giản nhưng rất sạch sẽ, có thể thấy, nam nhân này không luộm thuộm như vẻ ngoài của hắn. * * * Mọi người nhớ thích và comment góp ý cho mình với nha. Giúp mình có thêm động lực đi~~~~~
Bấm để xem Chương 15. Thân thế Ra khỏi phòng, Mặc Tử nhẹ nhàng đóng cửa lại, thản nhiên quay sang nhìn Mễ Nhiên nói: "Ngươi có muốn nghỉ ngơi một lúc không?" Mễ Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu: "Ngươi có thể nói chút chuyện trong nhà cho ta không, ta hiện tại cái gì cũng không biết, hiện tại ta đã đến đây, cần một lần hiểu biết rõ ràng, tất cả mọi chuyện." Mặc Tử kinh ngạc nhìn nàng, khẽ gật đầu, sau đó yên lặng đi ra ngoài, Mễ Nhiên trong lòng biết hắn không muốn cho mẹ hắn nghe thấy, nàng đi theo sau, hai người dùng lại tại chỗ bàn ghế ngoài sân, ngồi xuống, mặt trời chiều ngả bóng về tây, ánh nắng không nóng lắm, Mễ Nhiên thấy hắn không nói gì, nàng hỏi trước: "Mặc Tử ca, ngươi năm nay.." "Mười tám!" Mễ Nhiên vừa nghe thấy, tròng mắt suýt nữa rơi xuống, há hốc mồm, từ trên xuống dưới nhìn hắn một lượt, mặt mũi tràn đầy hoài nghi, "Cái này.. làm sao có thể?" Nhìn người trước mặt, râu ria xồm xoàm, nàng không cách nào liên tưởng hắn cùng thiếu niên mười tám có quan hệ gì, nàng còn tưởng rắng hắn đã ba bốn mươi tuổi, cách xa như thế? Đứa nhỏ này, thiếu niên mười tám ai lại để râu ria như thế kia? Muốn lừa nàng cũng không thể.. nói quá như vậy chứ? "Sao lại không thể? Nếu ngươi muốn sống, cai gì ngươi cũng có thể làm được hết. Ta và mẹ ta không phải người Mễ Gia thôn, năm năm trước mới tới đây sống, trong cái thôn này chúng ta nhà không có, ruộng cũng không, chỉ có thể sống ở trên núi này, chỗ này không thuộc về ai, lại có nhiều dã thú, mặc dù như vậy chúng ta vẫn bị bắt nạt. Nhà ta xảy ta biến cố, mẹ ta khóc mù hai mắt, thân thể cũng ngày càng suy yếu.. một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, ngươi nói ta làm sao chống đỡ nổi cái nhà này? Thế nhưng chúng ta cũng cắn răng sống qua ngày, râu ria trên mặt ta, chẳng qua là vì để cho trông nhìn già dặn hơn mà thôi. Mễ Nhiên nghe đến đây đã hiểu, nàng liên tưởng tới lúc ở dưới chân núi, những người kia nhìn hắn bằng ánh mắt vừa đề phòng rồi lại yên tâm, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Những năm này nhất định hắn đã làm gì đó làm cho người dân Mễ Gia thôn e sợ, bằng không thì bọn hắn không thể nào nhìn hắn bằng ánh mắt đó được. Vả lại mẹ con hắn sống ở trên núi, rất ít ra ngoài, điều này đối với nàng mà nói, là quá tốt rồi. Tối thiểu so với Mễ gia, không biết tốt hơn bao nhiêu lần, vì thế nên bọn hắn mới yên tâm sao? " Nếu nói như vậy thì râu mép của ngươi là giả sao? "Mễ Nhiên nghe xong, đột nhiên cảm thấy rất thú vị, thò tay muốn bắt lấy râu trên mặt hắn, lại bị hắn tránh đi:" Ta đã nói rõ ràng tình hình rồi, sở dĩ tìm ngươi đến, là vì mẹ ta, chỉ cần ngươi chăm sóc tốt cho mẹ ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi, sau này nếu như ngươi muốn đi, cũng không phải là không thể được.. " " Rời đi? Ta còn có thể rời đi sao? Ngươi nói thật chứ? "Mễ Nhiên không nghĩ tới nam nhân này thế mà có lương tâm như vậy, trong phút chốc không biết phải làm sao. " Có đúng hay không thì sau này sẽ biết, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải làm tốt bổn phận của mình. "Mễ Nhiên lại nhíu mày:" Thế nhưng thân phận của ta.."Hôm nay Mặc Tử mua nàng, tất cả thôn dân đều biết. Vậy sau này rời đi, nàng có thể đi đâu? Người này nói mà không nghĩ đến hậu quả sao? Sau khi hết hưng phấn, nàng rất nhanh cảm thấy không đúng ở đâu, nữ tử cổ đại quan tâm nhất là gì? Đương nhiên là thanh danh!
Bấm để xem Chương 16. Thương tích đầy mình Toàn bộ Mễ Gia thôn ai không biết nàng đã là người của hắn? Sau này? Nàng còn còn tương lai gì nữa? Mặc Tử liếc nàng một cái: "Vận mệnh là do mình, không phải do người khác nói." Dứt lời, hắn đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn nàng: "Thân thể của ngươi, có lẽ cần điều dưỡng một thời gian, ngươi cũng biết tình huống trong nhà rồi, bây giờ ta lên núi lấy gỗ làm giường cho ngươi, buổi tối ngươi ngủ cùng phòng với mẹ ta!" Nàng há miệng muốn nói gì đó, Mặc Tử lại quay người vào phòng, cứ như vậy cầm búa lên núi, Mễ Nhiên cứ như vậy sững sờ đứng nguyên tại chỗ, suy nghĩ về câu nói vừa rồi của hắn, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng nói là tương lai, tương lai ai mà biết được? Vẫn là nên nghĩ trước mắt nên sống như thế nào đây? Nàng nhìn thân thể gầy yếu không lạng thịt này, cái nhà kia, có thật là ruột thịt không, sao mà nhẫn tâm đến nước này? Một mạng người cứ như vậy chết đi? Nghĩ đến Trần thị vì hai huynh muội bọn họ thổ huyết ngất đi, cùng với anh trai Mễ Tiểu Dũng, Mễ Nhiêu thở dài, cuộc sống này trôi qua bằng cách nào đây? Mạng của nàng đã giữ được, thế còn mẹ và ca ca của nàng làm sao bây giờ? Tuy nói bản than nàng cùng với bọn họ không có quan hệ gì, nhưng nàng dùng thân phận Mễ Tiểu Mễ trùng sinh, máu mủ tình thâm, cho nên, nàng muốn thay Mễ Tiểu Mễ sống sót, nhưng nàng không biết làm sao để có thể cứu ra bọn hắn đây? * * * Cùng lúc đó, người mà nàng đang lo lắng, một người nằm trên giường sống chết không rõ, một người còn đang quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, nhận lấy người Mễ gia vô tình thóa mạ ____ "Mễ Tiểu Dũng, ngươi đủ lông đủ cánh, dám cãi lời người lớn hả? Trước mặt nhiều người như vậy mà ngươi dám làm ông nội ngươi mất mặt sao? Ngươi ăn của chúng ta, uống của chúng ta, vạy mà bây giờ ngươi báo đáp chúng ta như vậy sao?" Tiểu Dũng Tam bá, con thứ ba Mễ gia, Mễ Tây, một cước đá vào bụng Mễ Tiểu Dũng, ra tay nhanh gọn, thân thể vốn yếu ớt đã rét vì tueyets lại lạnh vì sương, nôn ra một búng máu, đầu váng mắt hoa, cứ như vậy không gượng dậy nổi nằm trên mặt đất. "Đúng vậy, Mễ gia nuôi lớn ngươi, ngươi không trả ơn thì thôi, còn lấy oán báo ơn, đòi ra ở riêng? Não ngươi có vấn đề à? Tuổi còn nhỏ không lo học tập đi, lại tâm địa độc ác như vậy? Một tên tiểu tử như ngươi mà dám nhắc tới việc ở riêng sao?" Vợ Mễ Tây, Tào thị, thanh âm bén nhọn hô. "Ngươi cùng với người mẹ chết dẫm của ngươi, đều là bạch nhãn lang. Các ngươi muốn chết thì chết, còn muốn kéo theo chúng ta chết cùng sao? Các ngươi dám giấu chúng ta lén lút lên núi? Nha đầu kia mệnh lớn, bỏ đói nhiều ngày như vậy mà vẫn không chết, nhưng nếu không phải như thế, chúng ta cũng không đổi được năm mươi văn tiền này, tuy ít, nhưng cũng đủ mua năm mươi quả trứng gà rồi!" Vợ Đại bá Trương thị nói hết lời, cũng không quên quay sang nịnh nọt mẹ chồng: "Mẹ, những số tiền này, đủ để ngài ăn trứng ggaf hai tháng rồi." Vương thị liếc mắt nhìn vợ con trai cả, vẻ măt thỏa mãn, chợt nhìn về Mễ Tiểu Dũng ánh mắt cũng không ác độc như vậy, thế nhưng lời nói ra thì chanh chua vô cùng: "Tiểu tử thúi nhà ngươi còn nằm đấy à? Mau đi nấu cơm đi, về sau thành thật ở trong nhà, đừng nghĩ đến chuyện không đâu, nếu không ta có rất nhiều biện pháp để hai mẹ con ngươi đẹp mặt!" * * *
Bấm để xem Chương 17. Lời nguyền của Tiểu Dũng "Tiểu tử thúi, nghe thấy gì chưa? Mau cút đi nấu cơm đi!" Mễ Phố thấy Tiểu Dũng cứ giữ nguyên tư thế quỳ lâu như vậy, nhíu mày, dùng chân đá hắn, Tiểu Dũng kêu lên đau đớn, hai tay gian nan chèo chống thân thể của mình, lúc ngẩng đầu lên, máu đã chảy đầy mặt hắn, hắn cố nén đau đớn, ngẩng đầu lên, khuôn mặt kiên nghị xẹt qua thống hận cùng bi thương, khi máu từ trên trán hắn lăn xuống, khóe miệng hắn kéo ra một vệt cười dữ tợn.. "Nấu cơm? Các người làm việc thiên lý bất dung như thế, còn muốn ta nấu cơm cho các ngươi sao? Phi, các ngươi cũng xứng sao? Trách ta tuổi vẫn còn nhỏ, không làm gì được các ngươi, một khi ta đã có năng lực đó, nhất định sẽ báo thù! Ta mưu kế không bằng các ngươi, cũng muốn độc chết các ngươi, nếu chết, tất cả mọi người cùng chết, một nhà ba người chúng ta, thành quỷ cũng sẽ không tha các ngươi!" Mễ Tiểu Dũng phát tiết xong tất cả bất mãn cùng bi thương cũng là dùng hết chút sức lực còn sót lại, hắn muốn ngửa mặt lên trời thé dài một tiếng, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể vẻ mặt lạnh lùng nhìn bọn họ, đáy mắt toát lên hận ý, người Mễ gia chưa bao giờ thấy hắn đáng sợ như vậy, vội lui về sau một bước, Mễ Lão tam đang muốn nói gì, thì Mễ Tang luôn đứng bên cạnh hút thuốc không nói gì nãy giờ lên tiếng _____ "Mễ Tiểu Dũng, ngươi còn nhỏ mà không ngờ lòng dạ ác độc như vậy, lá gan không nhỏ, ta là ông nội của ngươi!" Không đợi hắn nói hết câu, Mễ Tiểu Dũng đã giễu cợt nói: "Phi, ông nội cái chó gì, trong mắt của ta, ngươi còn vô sỉ hơn địa chủ, bọn họ còn có một chút lương tâm, ngươi thì sao? Một nhà chúng ta trong mắt ngươi bị xem thành cái gì? Chỉ sợ cũng không bằng con chó nữa? Hôm nay, các ngươi dám bán đi muội muội ta, đánh mẹ ta cùng ta thành như thế này, các ngươi cho là ta còn có thể nhịn nữa sao? Cá ngươi nằm mơ, chúng ta cho dù có chết, cũng sẽ không làm việc cho các ngươi nữa, khục khục.." Hắn hận ý ngập trời phun ra một búng máu, mềm nhũn co quắp ngã xuống đất, lại mở to con mắt tràn đầy hận ý: "Các ngươi còn đứng đó làm gì? Đánh đi, mau đánh chết ta đi, đem cả mẹ ta cũng đưa tiễn đi, chờ chúng ta một nhà tại Địa phủ đoàn tụ, sẽ làm cho Mễ gia các ngươi đoạn tự tuyệt tôn!" "Ngươi.." Mễ Tang khiếp sợ đứng lên, trong tay cầm cái tẩu yêu thích cũng rơi trên mặt đát ngay khi Mễ Tiểu Dũng cay nghiệt nguyền rủa, cả một nhà khiếp sợ nhìn Mễ Tiểu Dũng, một câu cũng nói không ra, Mễ Tiểu Dũng thấy vậy, ánh mắt trào phúng càng phát ra hạn ý nhiều hơn, thanh âm của hắn âm u mà nhẹ nhàng phiêu đãng: "Khi ta bị các ngươi mang về đây, ta đã không muốn sống nữa, Mễ Tang, ngươi còn chờ cái gì nữa? Không phải ngươi hận chúng ta sao? Mau đến đây, chỉ cần ngươi đá một cước vào đây, ta sẽ chết ngay lập tức, về sau Tứ phòng nhàchúng ta sẽ biến mất, sẽ không phiền đến ngài, mau đến đây, mau lên, chỉ cần một cước.." Lúc đó, trời đã gần tối, bởi vì cùng Mễ Tiểu Dũng giằng co, Mễ gia cũng không thắp đèn, trong hoàn cảnh đưa tay không thấy rõ năm ngón, Mễ Tiểu Dũng thanh âm giống như mùa đông không có cửa sổ, gió lạnh phất phơ để cho người không rét mà run, bọn hắn kinh hoảng phát hiển, người sợ chết không đáng sợ, đáng sợ là người không sợ chết, giống như Mễ Tiểu Dũng bây giờ, lúc ánh mắt tràn ngậo hận ý lướt đến bọn, bọn họ cảm thấy trước nay chưa từng có e sợ, hắn, vẫn Mễ Tiểu Dũng nhát gan đó sao? * * *
Bấm để xem Chương 18. Trục xuất khỏi gia phả Cả khoảng sân lớn như vậy bỗng chốc lâm vào yên lặng, thật lâu sau cũng không có bất kỳ thanh âm nào, yên tĩnh một cách đáng sợ. Không biết trôi qua bao lâu, Mễ Tang mới chậm rãi tỉnh táo lại, ánh mắt u ám không rõ nhìn Mễ Tiểu Dũng chỉ còn hơi thở mong manh, lạnh lùng nói: "Mễ Tiểu Dũng, ngươi nói nhiều như vậy, ta cũng đã rõ ràng mục đích của ngươi, ngươi xác định muốn làm như vậy sao? Có biết hậu quả là gì hay không? Mặc dù theo ý của ngươi Mễ gia ta xấu xa không chịu nổi, cũng là chỗ dựa sau lưng của ngươi, hôm nay ngươi muốn thoát khỏi ngọn núi này, ngươi có nghĩ tới tương lai của hai mẹ con các ngươi không?" Mễ Tiểu Dũng chết lặng nói: "Đừng phí lời, ngươi có đồng ý hay không? Sớm muộn gì đều phải chết, ta cần gì phải quan tâm có chỗ dựa hay không? Cùng lắm thì cũng như thế, ngươi đã lợi dụng hết giá trị của chúng ta rồi, không phải sao?" "Tiểu tử thối, ngươi đúng là không biết tốt xấu!" Mễ Tang ánh mắt sắc bén nhìn Mễ Tiểu Dũng, nếu là ánh mắt có thể giết người, Mễ Tiểu Dũng sợ là đã sớm tan xác. "Không biết tốt xấu? Haha, thật đúng là buồn cười, chẳng biết lúc nào chúng ta biết tốt xấu đây? Hôm nay ta đã một chân bước vào quan tài rồi, còn sợ cái gì nữa? Các ngươi còn tự đại nói mình là chỗ dựa của ta, bớt dát vàng lên mặt mình đi thôi, ba mẹ con chúng ta không nhận nổi, bây giờ chỉ còn hai lựa chọn, một là đánh chết chúng ta, hoặc là ở riêng, cả đời không qua lại với nhau, chỉ cần ngươi đồng ý, ta liền đưa mẹ ta đi luôn, còn nếu không đồng ý, các ngươi phòng bị được nhất thời, không nhìn được cả đời, chờ hai mẹ con chúng ta chết tại Mễ gia, ta xem ngươi làm sao làm Thôn trưởng!" "Haha.. Mễ Tiểu Dũng ngươi được lắm, thật đúng là lau mắt mà nhìn, hả? Ngươi bây giờ đã biết uy hiếp người khác rồi à?" Mễ lão tam tức xanh mặt, quơ lấy cái xẻng bên cạnh muốn đánh Mễ Tiểu Dũng lại bị Mễ lão đại ngăn lại: "Ngươi làm gì đó? Ngươi còn ngại chuyện chưa đủ phức tạp đúng không?" "Tránh ra, hôm nay ta sẽ thay lão Tứ dạy dỗ tiểu tử không biết trời cao đất rộng này, tuổi còn nhỏ không lo học hành, còn dám hỗn lão với người lớn như vậy, chúng ta còn chưa nói ở riêng, thằng mất dạy này thì có tư cách gì mà nói? Nếu không có chúng ta, bọn hắn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai sao?" Nhìn Mễ lão Tam khí thế dào dạt, Mễ Tiểu Dũng cười nhạt: "Cho dù là có các ngươi, mẹ con chúng ta cũng sống không quá một tháng, cho mình là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn sao? Lúc các ngươi nói những lời này, không cảm thấy xấu hổ sao? Thấy qua da mặt dày, nhưng chưa thấy qua dày như vậy, thật đúng là không biết xấu hổ." "Thằng nhãi Mễ Tiểu Dũng, ngươi nói những lời này không sợ bị thiên lôi đánh xuống sao?" Mễ gia trưởng tôn, Mễ Huy không để ý mẹ hắn ngăn trở, đạp cho Mễ Tiểu Dũng một cước. "Thiên lôi đánh xuống? Haha, người sắp chết đến nơi rồi, còn sợ cái gì? Đời này chúng ta không làm việc gì trái lương tâm, sao phải sợ? Ta thấy, nên sợ là các ngươi, là các ngươi đám sói đói muốn ăn tươi nuốt sống.." "Im ngay, Mễ Tiểu Dũng, dừng lại tại đây, ngươi muốn đi không phải sao? Không phải muốn ở riêng sao? Được, hôm nay ta đồng ý yêu cầu của ngươi, không chỉ ngươi, mà mẹ của ngươi, muội muội của ngươi, còn người cha không biết tung tích kia của ngươi, từ hôm nay trở đi, không còn là người Mễ gia, trên gia phả Mễ gia, không có một nhà bốn người các ngươi, một cái kim ngươi cũng đừng hòng mang theo, như vậy, đã được chưa?" Lời Mễ Tang nói giống như một đạo sấm sét, đánh tỉnh mọi người, chờ người Mễ gia kịp phản ứng, Mễ Tiểu Dũng đã run rẩy đứng lên, nhìn Mễ Tang nói rõ ràng từng chữ: "Ngươi, nói, thật, sao?" * * *
Bấm để xem Chương 19. Đáp ứng hay là không? "Mễ Tang ta, có bao giờ nói không giữ lời không?" Mễ Tang nhìn chằm chằm đứa cháu trai đã cao đến ngực hắn, lạnh như băng nói. Mễ Tiểu Dũng lẳng lẳng nhìn hắn một lát, đột nhiên ngửa đầu cười nhạo: "Hoàn toàn chính xác, ngươi là Thôn trưởng, làm sao lại nói không giữ lời chứ? Thế nhưng, nếu ngươi đã quyết định làm như vậy rồi, bây giờ có phải hay không nên xác nhận?" "Mễ Tiểu Dũng, là ngươi tự chui đầu vào rọ!" "Yên tâm đi, ta còn rất tỉnh táo, rất rõ ràng mình đang làm gì, mặc dù hôm nay ngươi nói rồi, ta cũng không tin tưởng các ngươi, bởi vì cách làm người từ trước đến nay của các ngươi, căn bản là không đáng tin tưởng! Cho nên, vẫn là xin ngài tại trước mặt tất cả người trong thôn tuyên bố chuyện này, mặt khác, ta cần có công văn chứng minh, đã muốn cắt, thì làm cho sạch sẽ, từ nay về sau, ba mẹ con chúng ta sống chết, cùng người Mễ gia không liên quan, nói cho cùng, đây cùng là vì tốt cho các ngươi, không phải sao?" Mễ Tang kinh ngạc nhìn Mễ Tiểu Dũng, không thể tin được hắn có thể quyết tuyệt như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình phức tạp cũng không biết nhìn hắn như thế nào, rốt cuộc cũng là máu mủ, mặc dù bản thân hắn bất công vô cùng, đối xử cay nghiệt với cả nhà hắn, thế nhưng Mễ Tiểu Dũng cũng là cháu ruột của hắn, hắn chưa bao giờ thật sự muốn làm gì hắn, hôm nay cũng là quá tức giận mới tùy ý bọn họ động thủ, vốn là muốn buộc hắn đi vào khuôn khổ, lại không nghĩ rằng đứa nhỏ này vậy mà cố đến nước này, trong lúc phức tạp, sợ là không ai có thể hiểu được. "Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Một khi tuyên bố, ba mẹ con các ngươi phải rời khỏi Mễ Gia thôn, trọn đời không được quay trở về, nhưng thôn khác cũng sẽ trục xuất các ngươi, vô luận các ngươi đi tới đâu đều sẽ không ở được.. ngươi đã cân nhắc đến hậu quả như vậy chưa?" "Cha, ngươi nói cho hắn những cái này làm gì, tiểu tử này toàn thân chỉ phát ra đúng một chữ" hận ", ngài nếu giữ hắn bên người, không thể nghi ngờ đó là nuôi sói, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể cắn ngài, đó alf không thể tưởng tượng nổi hậu quả! Nếu hắn đã muốn đi, để cho bọn hắn đi, sống hay chết, cùng chúng ta có quan hệ gì đâu?" "Đúng vậy, cha, tiểu tử chết tiệt này đã tẩu hỏa nhập ma, ngàn vạn lần đừng giữ hắn lại!" * * * Thấy con trai cháu trai đều đứng ra phản đối, khuôn mặt Vương lão thái bà kia dù đã che kín nếp nhăn cũng toát ra một ta chán ghét: "Lão đầu tử, nếu đã như thế, ngươi cũng đừng nói thêm, hắn muốn đi, để cho hắn đi, ta ngược lại là muốn xem hắn có thể thế nào, không có Mễ ga chúng ta sau lưng chèo chống, mẹ con hắn có thể qua được mùa đông này hay không!" Vương thị ác độc xỉa xói, không đếm xỉa nhìn Mễ Tiểu Dũng một lượt, trong mắt hắn, chỉ cần có teher thoát khỏi Mễ gia, tương lai sống hay chết, hắn đều không oán hận. Làm người, sống phải có tôn nghiêm, hắn đã nhịn mười hai năm, mẹ hắn đã nhịn mười bốn năm, đã là đủ rồi, quá đủ rồi, cho dù cuối cùng bọn hắn có biến thành ăn mày, hoặc là chết tha hương, hắn cũng sẽ không hối hận quyết định ngày hôm nay. Mẹ hắn tuy rằng bây giờ không ở đây, nhưng hắn tin tưởng, nàng cũng sẽ vui mừng. Về phần Tiểu Mễ.. Mễ Tiểu Dũng đột nhiên ngẩng đầu, bỏ qua những người khác, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Mễ Tang: "Tiểu Mễ đã bị các ngươi bán đi, sau này nó chính là người Mặc gia, cùng chúng ta không có quan hệ gì, ngươi không thể trục xuất nàng!" Mễ gia lão Ngũ nhìn hắn xem thường: "Bản thân ngươi còn khó bảo toàn, còn nghĩ đến nha đầu chết tiệt kia sao?" Mễ Tiểu Dũng không để ý tới Ngũ thúc giễu cợt, gắt gao nhìn chằm chằm Mễ Tang: "Ngươi có đáp ứng hay là không?" * * *