Xe chạy theo chỉ dẫn của Tiểu Ngư đến gần khu vực cầu Thanh Hà thì dừng.
Hai gã vệ sĩ hơi nhăn mặt, vì tụi nó biết khu vực này khá là phức tạp, dân anh chị rất nhiều. Lỡ không may có việc gì thì không cách nào ăn nói với lão gia. Một tên liền quay lại nhìn tiểu thư xinh đẹp trước mặt nói.
"Phía trước chúng ta là khu vực nguy hiểm, toàn lũ người đầu trộm đuôi cướp, tiểu thư đến tìm ai mà lặn lội thân ngọc vậy? Ai dám to gan chọc giận con gái rượu nhà họ Thuyết?"
Tiểu Ngư vừa nhìn bản đồ vừa so sánh với khu vực trước mắt, chẳng để ý đến lời nói của hắn. Trong đầu nàng chỉ muốn xem rốt cuộc gã tên Vương Lang kia có quan hệ gì với gia đình mình. Tại sao cha nàng lại sợ hắn như thế. Nàng liền cất giọng.
"Được rồi, cách chỗ tôi cần đến không xa, hai anh đánh xe lại kia, tôi đi bộ vào tìm là được rồi! Nhớ là không được nói cho cha chuyện ngày hôm nay nếu không.." Hai mắt nàng trợn lên dữ tợn nhưng đáng yêu, tay thì đưa ngang cổ làm cho hai vệ sĩ đi cùng buồn khổ lắc đầu ngao ngán.
+++Dưới chân cầu Thanh Hà
Đây là khu vực dành cho người vô gia cư và thu nhập thấp, các tòa nhà ở đây xập xệ và cũ nát nhìn tàn tạ đáng thương hết mức. Dọc theo gầm cầu, người nằm người ngồi phì phèo thuốc lá, quang cảnh trông trái ngược hoàn toàn với cuộc sống xa hoa ngoài kia. Tiểu Ngư ôm lấy chiếc cặp nhỏ chạy một mạch đến cuối chân cầu, nơi có con đường nhỏ dẫn vào khu dân cư phía trong.
Ở đây mùi xú uế, mùi cống ẩm thấp xộc lên trên mũi, nàng hơi chùn chân, tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cảm giác sợ hãi lần đầu tiên xuất hiện khiến nàng muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng cứ mỗi lần hình ảnh Vương Lang hiện lên, nàng lại cắn chặt môi hạ quyết tâm đi đến cùng. Đi được nữa đường bổng có tiếng kêu the thé, tiếng cười hoang dại khiến ai nghe được đều lạnh sống lưng.
"Này cô bé trắng trẻo kia ơi! Đi chậm thôi kẻo ngã!" Lời nói tuy nghe ý vị có vẻ quan tâm, nhưng bên trong lại chứa đầy tà niệm bất thiện. Khiến người nghe không rét mà run. Tiểu Ngư sợ hãi đứng lại, trước mặt hiện ra ba gã mặt mày bặm trợn, khuyên tai, khuyên mũi đan xen lẫn nhau thật kỳ dị. Hai tay xăm kín bưng, tóc thì vuốt keo dựng ngược thoạt trông thật không có điểm nào tốt đẹp.
Gã đi đầu ánh mắt láo liên, miệng lưỡi cứ thè ra như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi trước mặt. Nụ cười nhe hàm răng ố vàng do thuốc lá, thấy rõ cả cọng hành đang ăn dở khiến người khác phát ói. Hắn đi vòng quanh Tiểu Ngư rồi chợt khiếm nhã tay khẽ đụng vào mông nàng. Hai tên còn lại thấy vậy quá khích cười rống lên như động đực.
Tiểu Ngư tức đỏ mặt vì bị chiếm tiện nghi như vậy, liến hét lớn: "Các ngươi làm gì vậy, cha ta mà biết sẽ không để yên đâu, cút ra!"
Sự kháng cự yếu ớt, cùng với vẻ mặt vừa sợ nhưng cực kỳ khả ái khiến ba tên kia càng thêm phấn khích cười to.
"Để ta thưởng thức mùi vị con gái con trinh nguyên như thế nào? Đến lúc đó có xuống hoàng tuyền cũng cam lòng làm trâu làm ngựa cho gã diêm vương" Từng câu từng chữ khiến tim nàng như thắt lại, đến sau cùng mới ôm mặt khóc thảm thiết, bất lực đến cực hạn ngồi xuống đất, trước ánh mắt hung tợn của ba con sói dữ.
Nàng khóc to "Vương Lang đồ chết tiệt! Sao bổn tiểu thư lại rơi vào hoàn cảnh này vì một tên chẳng ra gì như ngươi!"
Chẳng hiểu vô tình hay cố ý, ba tên kia nhìn nhau ngơ ngác rồi cùng nói: "Con nhỏ này vừa nhắc đến Vương Lang đúng không?" Cả ba cùng gật đầu lia lịa rồi há hốc mồm, tay chỉ vào Tiểu Ngư nói "Chẳng lẽ đây là tiểu tình nhân của lão đại, thật là ghê gớm mà, xinh đẹp như vậy cũng chẳng thể thoát" Ba tên cùng nhau tặc lưỡi.
Trước biến cố nhanh chóng vừa diễn ra, mặt Tiểu Ngư như hóa đá, gì tiểu tình nhân, gì mà bị nhắm trúng, còn nào là lão đại. Tụi này mất trí rồi mà, nhưng nàng cũng đỡ sợ hơn khi ánh mắt lũ kia không còn tia háo sắc nào hiện ra nữa, mà nụ cười nham nhở có phần hòa hoãn nhìn nàng cười nói.
"Này cô bé sao lại lặn lội thân ngọc đến tìm lão đại của bọn ta vậy! Trong số các nữ nhân của y thì ta thấy cô là đáng đồng tiền nhất đấy" Lời nói có phần xu nịnh đầy khách khí khiến tâm trạng nàng lúc này không biết nên khóc hay cười. Nhưng cũng nhanh chóng liền lấy lại phong độ chống nạnh nhìn ba tên kia trừng mắt quát lớn (bộ dáng tiểu thư chẳng thể thay đổi) dù mới kinh qua hoảng loạn một phen.
"Ta chẳng biết lão đại là gì, chẳng phải tình nhân gì cả, ta đến tìm người tên Vương Lang là thầy giáo của ta vậy thôi"
Ba tên vừa nghe đến Vương Lang đi dạy học ít hôm đã thu phục được con mồi tuyệt trần như thế này, liền nhìn nhau cười âm hiểm. Không hẹn cùng nhau nói "Đúng là lão đại chuyện gì cũng làm được"
Tiểu Ngư nhìn ba tên cứ tôn sùng lão đại bằng ánh mắt cực kỳ quỷ dị nhưng lại chân thành hiếm thấy, khiến nàng hoàn toàn bất lực, cũng đoán được giữa những tên này với gã họ Vương kia có quan hệ không tồi, liền mở miệng hỏi "Các người quen Vương Lang vậy có thể chỉ đường được không? Ta thật sự có việc cần gặp y"
Thấy cử chỉ nóng lòng của nàng ba tên lại cười tủm tỉm nhìn nhau "Gấp lắm rồi, lão đại phúc khí lớn quá mà! Nào đi, mời tiểu cô nương đi theo!" Ba tên cúi người hai tay xoa xoa, khuôn mặt cười híp cả mắt lại nhường đường cho Tiểu Ngư đi, khiến nàng cảm giác không quen nhưng cũng đành bất lực đi theo.