Chương 1: Đồng tiền đầu tiên nói người ma không chung đường. Chương 1.10: Thích phụ nữ? Hình như không. Bấm để xem Tề Cửu Tư quay người bước thẳng ra sân, muốn rời khỏi nơi quái quỷ này càng nhanh càng tốt. Nhưng đi được vài vòng cũng không thể ra khỏi sân. Mặc dù cửa ra ở ngay trước mặt, nhưng mỗi lần hắn bước chân ra lại một lần nữa quay trở về chỗ cũ. Không phải bị lạc, mà rõ ràng là gặp phải quỷ đả tường. Tề Cửu Tư cũng không cố đi nữa, dừng lại suy nghĩ một lúc. Người kia rõ ràng không phải người bình thường, nếu muốn hại hắn, e rằng hiện tại hắn cũng không thể đứng ở đây. Nghĩ vậy, Tề Cửu Tư không biết lấy đâu ra dũng khí, quay trở lại mở cửa đi vào phòng. Lần nữa gặp mặt Lã Khánh Hầu, nhìn khuôn mặt đối phương, Tề Cửu Tư trong lòng nghĩ người kia thật sự rất đẹp. Đẹp đến nỗi bản thân rõ ràng đối phương là quỷ, nhưng cũng không cảm thấy sợ lắm. Thử nghĩ nếu tất cả ma quỷ trên đời này đều có khuôn mặt đẹp như vậy, thì phim ma sẽ không còn phải là phim ma nữa, mà là phim tình cảm lãng mạn.. "Nhìn đủ chưa?" Lã Khánh Hầu nhìn Tề Cửu Tư hỏi. Lúc này Tề Cửu Tư mới tỉnh táo nhận ra rằng nãy giờ mình vẫn đang nhìn chằm chằm đối phương. Hắn cảm thấy có chút xấu hổ, kể cả đối phương có là quỷ, thì vẫn lịch sự nói một tiếng xin lỗi. Lã Khánh Hầu liếc Tề Cửu Tư một cái, trong lòng thầm mắng Tề Cửu Tư là cái đồ nhát chết, sau đó ra lệnh nói: "Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện". Tề Cửu Tư rất ghét người khác nói chuyện với mình bằng cái giọng điệu ra lệnh như vậy, nên đã không ngồi xuống thay vào đó hắn nhìn Lã Khánh Hầu hỏi: "Anh cứ bám lấy tôi rốt cục là có mục đích gì? Tôi nghĩ tôi cũng không có làm gì mạo phạm tới anh". Hắn thứ nhất không có đào mộ, hai cũng không có dẫm đạp lên mộ, thực sự không thể hiểu nổi sao lại chọc phải tên này. Lã Khánh Hầu nghe hắn hỏi vậy, bất mãn nói: "Không biết xấu hổ". Nếu ngay từ đầu đối phương không quấn lấy anh ta, anh ta cần gì phải khổ như vậy. Tề Cửu Tư sửng sốt, sau đó có chút khó hiểu "Sao tự nhiên đang không lại mắng người ta?" Lã Khánh Hầu nhìn hắn cũng lười giải thích, thay vào đó hỏi: "Anh không phải đến đây xem mắt sao?" Được nhắc nhở Tề Cửu Tư mới nhớ ra mục đích mình đến đây, não hắn chuyển qua chuyển lại thật nhanh, nói "Buổi xem mắt của tôi có liên quan gì tới anh không? Anh tới đây là để ngăn cản tôi?" "Tôi chính là đối tượng xem mắt của anh". Nghe vậy Tề Cửu Tư sững người lại, thậm chí còn nghi ngờ bản thân nghe nhầm, hắn nhìn Lã Khánh Hầu từ trên xuống dưới một lượt. Chẳng lẽ đối phương thực sự là một cô gái ngực phẳng? Nhưng giọng nói của đối phương đúng là giọng nam, hơn nữa.. Đôi mắt Tề Cửu Tư rơi vào chiếc cổ thon trắng tựa thiên nga của đối phương, nhìn vào yết hầu nhô lên mà chỉ nam mới có, xác thực đối phương đúng là nam nhân, thầm thở dài người kia đúng là nam nhân dù trông có chút xinh đẹp. Tề Cửu Tư nói: "Nếu tôi nhìn không nhầm, anh là một nam nhân đúng không?" Lã Khánh Hầu đi qua một tay chống cằm nhìn Tề Cửu Tư, hứng thú hỏi: "Chẳng lẽ anh thích con gái?" Tề Cửu Tư cứng họng, nhất thời không biết nên nói cái gì. Tự hỏi bản thân, hắn từ nhỏ đã không bài xích đồng tính, cũng không hề có hứng thú với con gái. Hắn cũng chưa từng nghiêm túc suy xét khuynh hướng tình dục của mình. Hắn có khả năng thực sự là cong. Tề Cửu Tư đối với nhận thức này bị sốc lớn, sau đó hắn lại nhìn Lã Khánh Hầu. Lã Khánh Hầu vươn tay cầm một quả nho đưa vào miệng, phát hiện Tề Cửu Tư đang nhìn mình, động tác dừng lại, khóe miệng nhếch lên, có chút khiêu khích hỏi: "Đối tượng xem mắt là tôi, có hài lòng không?" Đối mặt với sự khiêu khích của Lã Khánh Hầu, Tề Cửu Tư cảm thấy hắn không thể yếu thế nói: "Rất tốt, da trắng, xinh đẹp, eo thon, chân dài, có điều.." "Có điều thế nào?" "Quá trắng" Lã Khánh Hầu nghe vậy cười như không cười một cách quái dị, thân hình anh ta nhoáng một cái đứng ở sau lưng Tề Cửu Tư, nhấn vai thì thầm vào tai Tề Cửu Tư nói: "Chung quy thì tôi cũng là quỷ, trắng một chút, không phải bình thường sao?" Lúc Lã Khánh Hầu đứng ở đằng sau Tề Cửu Tư cảm thấy lạnh cả sống lưng. Hắn quay lại nhìn Lã Khanh Hầu ở khoảng cách gần. Sau đó phát hiện đối phương phải kiễng chân lên mới bằng hắn, nhìn Lã Khánh Hầu kiễng chân, Tề Cửu Tư cảm thấy đáng yêu không chịu được. Đáng yêu thì đáng yêu, đối phương vẫn là quỷ, Tề Cửu Tư cũng như người khác, đều không muốn dính líu gì với ma quỷ. Hắn lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách với Lã Khánh Hầu nói: "Anh muốn tôi làm gì?" Lã Khánh Hầu nói: "Ăn cơm", vừa nói anh ta vừa ấn Tề Cửu Tư ngồi vào chiếc ghế phía sau. Lần nữa dịch chuyển ngồi xuống đối diện Tề Cửu Tư. Nhìn Lã Khánh Hầu dịch chuyển liên tiếp hai lần, Tề Cửu Tư có chút tò mò "Ma quỷ các người đều có thể dịch chuyển như này sao?" Lã Khánh Hầu cầm đũa lên, "không phải, tôi khác với ma quỷ bình thường". "Khác chỗ nào?" Tề Cửu Tư hỏi. Lã Khánh Hầu không có trả lời, trầm giọng nói: "Ăn cơm". Tề Cửu Tư nhìn các món được bày trên bàn thấy đều là món ăn yêu thích của hắn. Nhưng dù sao vẫn là bữa ăn do ma quỷ mời, Tề Cửu Tư không dám ăn. Tề Cửu Tư nói: "Tôi không đói". Lã Khánh Hầu một tay chống cằm một tay cầm đũa, mặt chứa ý cười hỏi: "Thật sự không đói sao?" Tề Cửu Tư: "Không đói". Lã Khánh Hầu thấp giọng cười, như muốn câu dẫn người khác, khiến tâm Tề Cửu Tư cảm thấy ngứa ngáy. Lã Khánh Hầu nói: "Đừng lo, sẽ không bắt anh trả tiền". Nghe vậy Tề Cửu Tư đỏ mặt vội giải thích: "Tôi chỉ không muốn ăn đồ ma quỷ mời, ai biết ăn vào có bị gì hay không!" Lời vừa nói ra, Lã Khánh Hầu lập tức lạnh mặt nhìn Tề Cửu Tư, vẻ mặt u oán nói: "Anh ghét bỏ tôi là quỷ? Còn nghĩ rằng tôi sẽ hại anh?" Lã Khánh Hầu nặng nề đặt đôi đũa trong tay xuống, đứng dậy nhìn chằm chằm Tề Cửu Tư. Đối mặt với lời chất vấn của Lã Khánh Hầu, Tề Cửu Tư cảm thấy đối phương nổi giận vô cớ "Lẽ nào tôi nói không đúng sao? Anh quấn lấy tôi, lại không nói ra mục đích của mình, tôi lẽ nào không nên nghi ngờ anh sao?" "Tôi nếu muốn hại anh, thì anh đã chết lâu rồi". "Biết đâu anh đang cố lừa gạt lòng tin của tôi, sau đó lợi dụng tôi làm việc khác.." Bang! Tiếng bóng đèn nổ trong phòng cắt ngang lời nới của Tề Cửu Tư. Nhìn thấy Lã Khánh Hầu phát uy, Tề Cửu Tư liền trở nên thành thật hơn. Nhưng Lã Khánh Hầu không có đập nát Tề Cửu Tư thành ngàn mảnh, mà chỉ nhìn hắn với vẻ mặt u oán. Làm cho Tề Cửu Tư có cảm giác mình như một người chồng làm chuyện có lỗi vậy. Một lúc sau Lã Khánh Hầu lại hỏi: "Anh có ăn hay không?" Tề Cửu Tư im lặng từ chối. Hắn thực sự không dám ăn đồ ăn ma quỷ mời. Thấy hắn vẫn không chịu, Lã Khánh Hầu cũng tức giận đóng sầm cửa lại, "cho anh chết đói!" Sau khi Lã Khánh Hầu rời đi, Tề Cửu cũng đứng dậy rời đi. Lần này Tề Cửu Tư thuận lợi ra khỏi sân sau mà không đụng phải quỷ đả tường. Nhưng khi ra đến cửa hắn bị người phục vụ chặn lại, yêu cầu hắn thanh toán hóa đơn. Không phải nói không để hắn phải thanh toán sao? Quả nhiên không nên tin lời ma quỷ. Tề Cửu Tư trong lòng lẩm bẩm, vẫn thành thật bước đến trước quầy thanh toán. Vừa hỏi giá một cái liền cảm thấy nhồi máu cơ tim. Hai ngàn cho một bữa ăn. Tề Cửu Tư vừa thanh toán vừa nghĩ đến đồ ăn trên bàn, trong lòng cảm thấy đau xót. Sau khi thanh toán xong Tề Cửu Tư trong ví chỉ còn lại một trăm tệ, sờ sờ cái bụng đéo meo, chỉ có thể đến một quán phở gần đó ăn một bát mì. Sau khi tiêu hết mười lăm tệ, chỉ còn lại tám mươi lăm tệ. Nhìn chiếc ví sạch nhẵn còn hơn cả da mặt, Tề Cửu Tư không khỏi thở dài. Nghĩ chuyện chỗ ông nội còn chưa kết thúc, liền tìm một chỗ ngồi xuống. Tính toán khoảng bốn giờ chiều sẽ về nhà với ông nội. Điện thoại Tề Cửu Tư không còn nhiều pin, nên hắn không thể chơi trò chơi, chỉ có thể đờ đẫn ngồi trên băng ghế, không hiểu sao lại nghĩ đến Lã Khánh Hầu. Hắn luôn nghĩ đàn ông hiện đại để tóc dài trông sẽ rất kỳ quặc, nhưng nhìn Lã Khánh Hầu mặc áo choàng với mái tóc dài, cảm thấy hợp không thể tả nổi, thậm chí còn hấp dẫn lạ kỳ. Đang lúc Tề Cửu Tư đang nghĩ về Lã Khánh Hầu thì một tiếng mèo kêu meo meo cắt ngang dòng suy nghĩ. Hắn hoàn hồn lại, thấy một con mèo lông cam mềm mại đang ngồi xổm dưới chân nhìn hắn. Thấy hắn cúi đầu nhìn mình, nó lại kêu hai tiếng meo meo. Tề Cửu Tư cảm thấy con mèo này khá đáng yêu, liền đưa tay ra chạm vào con mèo. Con mèo cam không những không tránh mà còn chủ động cọ người vào tay Tề Cửu Tư, sau đó trực tiếp nhảy vào lòng Tề Cửu Tư, ngồi xổm trên đùi hắn. Nhìn thấy con mèo cam không chút phòng bị người lạ trong tay, hắn thì thào nói: "Là mèo hoang không thể gặp ai cũng gần gũi như vậy, nếu gặp được người tốt thì còn có thể xin ăn, nếu gặp phải người xấu thì phải làm sao?" Lúc này một chiếc xe ô tô màu đen bên đường chậm rãi hạ cửa kính xuống, một con mèo đen nhảy vào qua ô cửa kính, ngồi xổm trên ghế phụ, nhìn Lã Khánh Hầu ở bên cạnh. Lã Khánh Hầu dường như vẫn chưa hết tức giận, xụ mặt, một tay nắm vô lăng, một tay kẹp điếu thuốc chưa châm hỏi: "Anh con đâu?" Con mèo đen khịt mũi bất mãn, chua giọng nói: "Đang ngồi trong lòng cha làm nũng! Cái đồ không có nghĩa khí!" Lã Khánh Hầu khẽ cau mày, vứt điếu thuốc trong tay đi, đóng cửa kính, lái xe rời đi. Con mèo đen giật mình nói: 'Anh con còn chưa về " " Để nó sống với lão cha của nó đi! "Lã Khánh Hầu tức giận nói. Nghe Lã Khánh Hầu nói vậy, con mèo đen liền vui mừng," đúng, đúng, không cần anh trai, người có con là được ". " Con cũng chẳng phải đồ tốt lành gì! Lăn về chỗ nằm xuống ". " Ba.. "Con mèo đen ủy khuất nhảy ra ghế sau," Người không thể trút giận lên con được, con vô tội ". Lã Khánh Hầu nhớ đến Tề Cửu Tư, nghiến răng nghiến lợi nói:" Hắn chính là tên khốn nạn ". " Đúng vậy, ông ấy chính là tên khốn nạn "Con mèo đen phụ họa nói. " Con câm miệng lại cho ta ", anh ta có thể mắng hắn, nhưng người khác thì không. "... " Con mèo đen ngậm miệng, lấy một bịch khoai tây chiên từ túi đồ ở ghế sau, cắn rách vỏ, nằm xuống ăn. Con mèo cam bị Lã Khánh Hầu bỏ rơi không tìm thấy xe đâu, sau đó phát hiện mình bị bỏ rơi, liền trực tiếp đi theo Tề Cửu Tư. Tề Cửu Tư quay đầu nhìn con mèo cam đang đi theo mình, cười bất lực:" Nhóc muốn đi theo ta? " Con mèo cam kêu meo meo. Tề Cửu Tư thở dài:" Ta cũng muốn nuôi nhóc, nhưng giờ ta cũng chẳng nuôi nổi chính mình ". Nói xong bế con mèo cam lên đưa đến một trạm cứu hộ thú cưng gần đó. Các nhân viên của trạm cứu hộ đưa con mèo cam từ tay Tề Cửu Tư đi làm kiểm tra, nói:" Mèo đực trưởng thành cần phải triệt sản."
Chương 1: Đồng tiên đầu tiên nói người ma không chung đường. Chương 1.11: Người cha sợ hãi, chủ động lấy lòng. Bấm để xem Sau khi ra khỏi trạm cứu hộ, Tề Cửu Tư nhận được cuộc gọi từ ông nội. Đầu dây bên kia rất náo nhiệt, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười của vợ chồng Tề Chí Cương. Tề lão gia hỏi: "Cửu Tư, buổi xem mắt thế nào rồi?" Còn có thể như thế nào? Tề Cửu Tư nhớ lại buổi xem mắt cùng Lã Khánh Hầu, đầu liền đau, Hắn cảm thấy chuyện này vô cùng quỷ quái liền hỏi: "Ông nội, người quen của ông là ai vậy?" Tề lão gia bên kia điện thoại nghe vậy liền sửng sốt trong chốc lát, sau đó ông thận trọng hỏi: "Thế nào? Con không thích đối phương?" Nếu chỉ nhìn ngoại hình thì rất hợp ý hắn, chỉ tiếc đối phương lại không phải 'người', "Chuyện có hơi phức tạp, khi nào về con sẽ kể với ông sau". Tề lão gia ở bên kia điện thoại nghe vậy, im lặng một hồi mới gật đầu đồng ý. Sau khi cúp điện thoại Tề lão liền quay lại tìm Tề Chí Cương, bảo ông đưa ông lão về cùng Tề Cửu Tư. Tề Chí cương vốn còn đang vui, sau khi nghe Tề lão nói liền không vui nữa, ông hạ giọng nói: "Ba, Ba còn không nhìn xem hôm nay là ngày gì? Giờ ba không ở lại, gia đình họ sẽ nghĩ gì?" Tề lão khẽ cau mày, Tề Chí Cương nói tiếp: "Đêm nay ba đừng về, ở lại đây, chiều mai con đưa ba về". "Còn Cửu Tư thì sao?" Tề Chí Cương luôn cảm thấy Tề Cửu Tư quỷ dị bất thường, vì vậy không muốn gặp Tề Cửu Tư, nói: "Nếu nó không muốn đến nhà con ở, con sẽ đặt khách sạn cho nó". Tề Chí Cương nói vậy nhưng không hề cho Tề Cửu Tư lựa chọn, cầm điện thoại đặt phòng khách sạn. Nhìn phản ứng Tề Chí Cương, Tề lão nhận ra con trai ông là đang bài xích Tề Cửu Tư, khẽ cau mày. Sau khi đặt phòng xong, Tề Chí Cương lại hỏi: "Tề Cửu Tư đã đi đâu thế?" "Đi xem mắt" "Đi xem mắt?" Tề Chí Cương hỏi lại với vẻ kinh ngạc. "Tôi muốn nói với anh cái này, Cửu Tư kết hôn, tôi chi một phần, anh cũng chi một phần" Tề lão gia nói. "Dựa vào đâu?" Tề Chí Cương bất mãn nói, thậm chí còn có chút khó chịu. Ông liếc những người phía sau, kéo Tề lão gia vào phòng trống bên cạnh, không hài lòng nói: "Ba, chúng ta đã cố gắng nuôi nấng nó trưởng thành, chẳng lẽ ba còn muốn giúp nó cưới vợ?" "Nó cũng là con trai anh." "Không phải con ruột" Tề Chí Cương cau mày "Ba, con kiếm tiền cũng không dễ, muốn con dùng tiền không dễ kiếm được cho Tề Cửu Tư cưới vợ là điều không thể". "Lúc đầu chúng ta đã hứa với quỷ chủ sẽ coi hắn như con cháu ruột của mình, ngươi quên rồi sao, hơn nữa mạng sống của vợ anh cũng được vị kia cứu". Tề Chí Cương vẫn không hài lòng nói: "Nhưng nó rốt cuộc cũng đâu phải con ruột. Con không quan tâm, khi Gia Thời kết hôn, con còn muốn mua cho nó một căn nhà, không còn tiền nữa". Nhìn thái độ của Tề Chí Cương đối với Tề Cửu Tư, lo lắng nói: "Chí Cương, hôm nay vị kia đến gặp tôi". "Vị kia?" Tề Chí Cương vẫn chưa phản ứng, không để tâm nói, thấy Tề lão gia không trả lời, sau mới nhận ra Tề lão là đang nói đến vị quỷ chủ mà ông gặp hồi đó. "Hắn ta đã hơn mười năm không xuất hiện, sao đột nhiên lại.." Tề Chí Cương nghe tin quỷ chủ lại xuất hiện, lập tức hoảng sợ. Ông ta nghĩ đến thái độ của mình với Tề Cửu Tư mấy năm qua, bắt đầu cảm thấy bất an, nói "Vị kia tìm ba làm cái gì?" "Sắp xếp cho Cửu Tư một buổi xem mắt" "Xem mắt?" Tề Chí Cương càng lúc càng bất an, cầm điện thoại trong tay cọ xát, "đã nhiều năm không xuất hiện, con còn tưởng rằng hắn ta đã quên Tề Cửu Tư rồi.." Nhìn con trai mình như thế, Tề lão gia hận rèn sắt không thành thép, "đó là việc mà đích thân ngài ấy đã giao cho chúng ta, chuyện hồi đó anh sao có thể quên được? Giờ anh có biết sợ không?" Tề Chí Cương thanh minh nói: "Ba, con cũng không còn cách nào, cũng chỉ vì muốn tốt cho Gia Thời thôi. Ba xem Gia Thời cách xa nó đã tốt như thế nào. Hơn nữa bao năm qua con cũng đối xử với nó không tệ, nó còn học đại học ở thủ đô, tiền sinh hoạt hàng tháng không ít, con cũng đâu có nói gì.." Tề lão gia tức giận đã tức giận về điều này từ trước, khịt mũi lạnh lùng nói: "Anh cái gì cũng không nói, nhưng nó cũng đâu có hòa thuận với anh, đứa trẻ đó có gầy yếu, cũng không mở miệng cầu anh. Nếu nó không bị ngất ở trường rồi được các bạn cùng lớp gọi điện báo cho tôi, tôi thậm chí còn không biết sao nó lại gầy như vậy. Nếu tôi không gọi điện nhờ anh gửi tiền về hàng tháng, anh có thành thật gửi tiền sinh hoạt cho nó?" Tề Chí Cương tiếp tục biện hộ, "con quá bận rộn nên quên.." Tề lão gia hừ lạnh một tiếng: "Anh nghĩ anh nói dối như vậy có thể lừa được quỷ à?" "Vậy phải làm sao bây giờ?" Tề Chí Cương vẻ mặt buồn bực, "con hiện tại đối tốt với nó, còn kịp không?" Tề lão gia trong lòng không có câu trả lời, dù sao lão cũng không phải Lã Khánh Hầu, Lã Khánh Hầu nhìn nhận vấn đề này như thế nào, chỉ có hắn ta mới biết. Tề lão thở dài nói: "Lúc trước tôi khuyên anh nhưng anh không chịu nghe, giờ mới biết sợ, bây giờ chỉ có thể làm hết khả năng, thuận theo ý trời đi" Ông nghĩ Tề Cửu Tư là đứa trẻ hiếu thảo, có lẽ sẽ không cự tuyệt ông ta. Sau khi biết quỷ chủ lại xuất hiện, Tề Chí Cương không dám bỏ mặc Tề Cửu Tư, đặc biệt gọi cho hắn. Tề Cửu Tư nhìn thấy số điện thoại của Tề Chí Cương gọi, cảm thấy có chút kì lạ. Vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói quan tâm khác thường ở đầu máy bên kia, "Cửu Tư, bây giờ con đang ở đâu, ba qua đón con nhé?" Ngày thường Tề Chí Cương rất hiếm khi gọi điện cho hắn, kể cả có gọi thì cũng rất lạnh nhạt. Hiện tại lại nhiệt tình như vậy, khiến Tề Cửu Tư cảm thấy có chút buồn nôn. Không thấy Tề Cửu Tư trả lời, Tề Chí Cương lại nói: "Hôm nay em trai con đính hôn, ông nội con không về được, tối nay ở lại trong thành đi. Con đang ở đâu? Để ba qua đón con về". Mấy năm qua sống trong sự thờ ơ lạnh nhạt của vợ chồng Tề Chí Cương, Tề Cửu Tư cũng không muốn gần gũi thân thiết với họ nữa, vì vậy nói: "Vậy con tự bắt xe về." "Ba mẹ đã lâu không gặp con, mẹ con cũng rất nhớ con. Qua ở một đêm đi". Nghe Tề Chí Cương nói vậy Tề Cửu Tư càng nghi hoặc, luôn cảm thấy đối phương đang muốn lừa gạt hãm hại hắn, trong tâm càng bài xích chuyện quá khứ. Thấy Tề Cửu Tư hồi lâu không có trả lời, Tề Chí Cương nhìn Tề lão gia ở bên cạnh cầu cứu. Cuối cùng vẫn là Tề lão gia lên tiếng, Tề Cửu Tư đồng ý để Tề Chí Cương đi đón. Những năm gần đây công việc kinh doanh của vợ chồng Tề Chí Cương ngày càng phát triển, từ chủ của một cửa hàng hoa quả trở thành chủ của năm siêu thị lớn, thậm chí có chút giàu có. Căn nhà cũng chuyển từ nhà thuê thành biệt thự lớn, xe cũng chuyển từ xe tải Van sang Mercedes-Benz. Bởi vì càng ngày càng giàu nên Tề Chí Cương cũng càng ngày càng béo, ngồi ở ghế lái nhìn có chút chật. Sau khi Tề Cửu Tư lên xe, Tề Chí Cương đã hỏi chuyện này chuyện nọ, khiến Tề Cửu Tư nghi ngờ ông bị ma nhập. Sau thấy Tề Cửu Tư chỉ trả lời có lệ, Tề Chí Cương im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Nghe ông nội con nói hôm nay con đi xem mắt? Đối phương thế nào?" Khi được hỏi lại chuyện này, Tề Cửu Tư lập tức liền thấy đau đầu, nhưng hắn không muốn mở lòng tâm sự với Tề Chí Cương, vì vậy hời hợt nói: "Vẫn ổn." Tề Chí Cương thật ra cũng không quan tâm câu trả lời của tề Cửu Tư, ông chỉ muốn tìm một chủ đề để nói, "Cửu Tư, mấy năm gần đây ba mẹ bận rộn công việc kinh doanh, ít quan tâm đến con, nhưng đừng nghĩ ba mẹ không quan tâm tới con". Tề Cửu Tư đảo mắt không để ý tới đối phương. Tề Chí Cương lại nói tiếp: "Chúng ta không để em trai con ở lại cũng là do sức khỏe của nó không tốt". Họ vẫn nghĩ hắn là một đứa trẻ rất dễ lừa? Tề Cửu Tư trong lòng nghĩ hắn có điểm nào giống một bạch ngốc tử. Tề Chí Cương thấy Tề Cửu Tư không thấm lời ông, chỉ đành tiếp tục tỏ ra thân thiết: "Giờ con cũng đã trưởng thành rồi, tính toán cũng sớm sẽ kết hôn. Ta đã bàn bạc với mẹ con, khi nào con kết hôn sẽ cho con 200.000 nhân dân tệ, sau đó mua cho con một căn hộ, con thấy sao?" 200.000 đối với những gia đình bình thường khác mà nói quả thực là ba mẹ thật lòng yêu thương con. Nhưng đối với sự giàu có của Tề Chí Cương hiện tại mà nói, có chút keo kiệt. Có điều có cho vẫn hơn là không, Tề Cửu Tư nghĩ chính ông nội đã nói gì đó với Tề Chí Cương, thì ông ta mới nguyện ý nói như thế. Người tàn chí không tàn, Tề Cửu Tư cứng đầu nói: "Không cần, con cái gì cũng không muốn. Có khả năng thì lấy vợ, không có khả năng thì độc thân, ba không cần lo. Con không muốn nhà hay tiền gì cả". "Cửu Tư.." Tề Chí Cương thấy thái độ của Tề Cửu Tư, có chút lo lắng, bây giở quỷ chủ lại xuất hiện, ông phải lấy được lòng Tề Cửu Tư trước khi quỷ chủ phát hiện. "Con là đang trách ba mẹ đối xử lạnh nhạt với con bao năm qua sao?" Tề Cửu Tư cười nhẹ, không để tâm nói: "Không có. Tuy mọi người không nói, nhưng chỉ nhìn vẻ ngoài, con cũng biết chúng ta không hề có quan hệ huyết thống. Ba cũng đã nuôi nấng con nhiều năm như vậy, con cũng đã cảm tạ rồi, không cần phải làm thêm gì khác". Tề Cửu Tư nói thẳng, cũng phá vỡ ý tưởng muốn thân thiết của Tề Chí Cương. Hắn thẳng thắng nói như vậy khiến Tề Chí Cương cảm thấy xấu hổ, không biết nói gì, cau mày đậu xe ở trước cửa biệt thự. Khi Tề Chí Cương đưa Tề Cửu Tư vào nhà Lưu Tiểu Hoa đang ngồi xem Tv. Tề Chí Cương hỏi: "Ba đâu rồi?" Lưu Tiểu Hoa nhìn lại, thấy Tề Cửu Tư liền nhíu mày không vui, trừng mắt nhìn Tề Chí Cương, có chút không hài lòng đáp: "Đang trên phòng cùng mẹ dọn phòng". Thấy thái độ của vợ, Tề Chí Cương vội bước gần lại nói: "Tôi có chuyện muốn nói với bà". Sau đó kéo Lưu Tiểu Hoa ra ngoài, kêu Tề Cửu Tư tự mình rót nước nóng uống. Sau khi vợ chồng Tề Chí Cương ra ngoài, Tề Cửu Tư nhìn xung quanh nhà, cảm thán cuộc sống của những người giàu có, hắn tự rót cho mình một cốc nước nóng rồi ngồi xem Tv. Tv chiếu bộ phim cổ trang thời nhà Thanh rất nhàm chán. Là một nam nhân Tề Cửu Tư không thích xem phim tình cảm cung đấu, xem một hồi bất giác ngủ quên trên chiếc sofa mềm mại. Trong lúc mơ màng Tề Cửu Tư luôn cảm thấy xung quanh mình có rất nhiều thứ, như đang thì thầm nói gì đó, ồn ào như đang ngồi ở sảnh chờ nhà ga. "Cửu Tư!" đột nhiên Tề lão gia gọi to. Tề Cửu Tư bừng tỉnh, mở mắt ra liền thấy có rất nhiều hồn ma không mặt đang đứng xung quanh. Hắn kinh hãi quay đầu nhìn Tề lão gia đứng ở lối lên cầu thang. Tề lão gia lúc này cũng rất căng thẳng, vội vàng xuống cầu thang, hét lên: "Đều biến đi, đều biến đi.." bóng ma nhanh chóng biến mất. Lúc này Tề lão gia quá để tâm đến việc Tề Cửu Tư bị bóng ma vây quanh, không để ý dưới chân, liền trực tiếp ngã xuống cầu thang. "Ông nội!"
Chương 1: Đồng tiền đầu tiên nói người ma không chung đường Chương 1.12: Ông nội bị liệt Bấm để xem Nhà họ Tề vội vàng gọi xe cấp cứu cùng nhau vào bệnh viện. Một lúc sau bác sĩ báo tin xấu: Tề lão bị xuất huyết não, lành ít dữ nhiều, nếu nhất định muốn chữa trị, ở độ tuổi này cũng sẽ phải nằm liệt giường. Bà nội Tề ở một bên nghe thấy vậy, lập tức khóc, sau đó nhìn về phía Tề Cửu Tư, "Tất cả đều là lỗi của mày, nếu không phải mày lão gia tử sẽ không ngã thành như vậy!" càng nói càng kích động, vươn tay đánh Tề Cửu Tư. Vẫn may Tề Chí Cương phản ứng kịp thời nắm lấy cổ tay lão thái thái, Tề Chí Cương nói: "Mẹ, chuyện này Cửu Tư cũng không muốn thấy". Bà nội Tề nghe vậy càng bức xúc hơn, oán trách: "Nó là sao chổi, ngay từ đầu sao lại phải nhặt nó về? Cứ để nó trực tiếp chết cóng!" Nghe bà nội Tề càng nói càng quá phận, Tề Chí Cương vội vàng che miệng đối phương, sau đó nói với Lưu Tiểu Hoa: "Bà ở đây trông coi, tôi với mẹ qua đó nói chuyện". Mới đây không lâu Lưu Tiểu Hoa biết được nguồn gốc thật sự của Tề Cửu Tư từ miệng của Tề Chí Cương, lúc này cũng không dám như trước, gật đầu đồng ý. Sau khi Tề Chí Cương đưa Tề lão thái thái rời đi, bà cẩn thận liếc nhìn Tề Cửu Tư, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi không thể che dấu, an ủi Tề Cửu Tư, "Cửu Tư, không phải lỗi của con, con đừng để tâm lời bà nội nói". Lúc này Tề Cửu Tư hoàn toàn không nghe vào chút nào, trong đầu đều nghĩ chuyện của ông nội. Người khác muốn đánh mắng sao cũng được, hắn chỉ mong ông nội được bình an và khỏe mạnh. Tề Chí Cương đưa bà nội Tề đến cầu thang bệnh viện nói: "Mẹ, người bình tĩnh chút!" Bà nội Tề nghe ông nói vậy càng tức giận, "Ba anh đã bị hắn hại thành như vậy, anh bảo tôi làm sao có thể bình tĩnh lại? Ngay từ đầu sao các người lại đưa nó về? Giờ thì tốt rồi một nhà chúng ta vì nó mà thành như vậy.." "Cửu Tư không phải do chúng ta nhặt" Tề Chí Cương ngắt lời Tề lão thái thái, "hắn là được quỷ ủy thác giao cho chúng ta nuôi". "Cái gì cơ? Anh đang nói cái quỷ gì vậy?" "Những gì con nói đều là sự thật, khi Tiểu Hoa ngã chảy rất nhiều máu.." Tề Chí Cương kể lại cho bà lão nghe những chuyện đã xảy ra đêm đó. Tề lão thái thái nghe xong sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên cảm thấy chuyện này quá quỷ dị, có chút không tin, "Con trai, con đang đang lừa mẹ phải không?" Tề Chí Cương hôm nay cũng đã kể chuyện này cho Lưu Tiểu Hoa, đối phương cũng có thái độ tương tự vậy. Tề Chí Cương trong vòng một ngày đã phải kể chuyện này hai lần, nhưng đối phương lại tỏ ra ngờ vực, cũng có chút buồn bực, "Đây đều là sự thực, người cho rằng con sẽ đem chuyện này ra đùa giỡn sao?" Tề lão thái thái sửng sốt một chút, sau đó vô thức túm lấy áo con trai mình, "Con trai, vậy bây giờ phải làm sao?" Tề Chí Cương sắc mặt ngưng trọng, "dù sao cũng đừng làm khó nó, đối nó tôn trọng một chút. Hôm nay ba nói quỷ chủ lại xuất hiện sắp xếp một buổi xem mắt cho Tề Cửu Tư. Theo con, quỷ chủ vẫn rất coi trọng Tề Cửu Tư". Tề lão thái thái gật đầu, sau đó bắt đầu thổn thức, vẫn có chút ai oán, "Nhưng ba anh thì phải làm sao.." "Cứ để bác sĩ điều trị cho ông ấy trước, vạn nhất có thể chữa khỏi! Nếu ông ấy thực sự bị liệt, con sẽ thuê một bảo mẫu chăm sóc ông ấy..". Đó là tất cả những gì có thể làm bây giờ. Sau khi Tề Chí Cương an ủi mẹ mình xong, nghĩ đến Tề Cửu Tư, liền mua vài chai nước mang về, hướng Tề Cửu Tư nói: "Cửu Tư, bà nội con vừa rồi quá kích động đã nói những lời khó nghe, con đừng để trong lòng". Tề Cửu Tư lắc đầu, lúc này hắn không quan tâm người khác nói gì, chỉ mong Tề lão gia bình an vô sự. Nhưng mọi chuyện đều không như ý muốn, Tề Cửu Tư đợi trong bệnh viện đến nửa đêm, chỉ đợi được một tiếng thở dài và một lời xin lỗi. Tề lão gia đã cứu được, nhưng người ông lão bị liệt. Nghe được tin này Tề Cửu Tư khóe mắt cay cay, cố gắng kìm lại nước mắt. Sau đó Tề Gia Thời cũng đến đưa Tề lão thái thái và Lưu Tiểu Hoa về, Tề Chí Cương và Tề Cửu Tư ở lại chăm sóc. Đến rạng sáng Tề Chí Cương không nhịn được nữa liền ngủ thiếp trên giường chăm bệnh bên cạnh. Tề Cửu Tư nhìn ông nội nằm trên giường, trong lòng cảm thấy khó chịu, không ngủ được. Tề Cửu Tư lòng đau khổ, liền muốn hút một điếu thuốc. Vì vậy hắn rời khỏi bệnh viện mua một bao thuốc lá ở một cửa hàng tiện lợi gần đó, tìm một nơi hẻo lánh, núp dưới bóng mát, ngồi hút thuốc. "Mua một bao thuốc, trong túi còn lại bao nhiêu tiền?" Tề Cửu Tư nghe tiếng ngẩn đầu nhìn, thấy Lã Khánh Hầu nghiêng đầu nhìn mình trên mặt mang theo ý cười. Tề Cửu Tư vì chuyện của ông nội mà tâm tình không tốt, giờ lại nhìn điệu cười đắc ý của Lã Khánh Hầu, liền bực mình, trực tiếp cấp cho đối phương gương mặt cau có, không thèm đáp lời. Nhìn Tề Cửu Tư dám tỏ ra khó chịu với mình, Lã Khánh Hầu cũng không hài lòng liếc đối phương một cái, sau đó đột nhiên giơ tay lên, cầm hộp thuốc lá mà Tề Cửu Tư đúc trong túi, anh lắc nhẹ hộp thuốc lá, rút một điếu thuốc ra, vẻ mặt chán ghét nói: "Thuốc lá này hơi tệ". "Tất cả gia sản của tôi đều dùng để trả cho bữa ăn hôm qua rồi" Tề Cửu Tư nghĩ đến chuyện này liền tức giận, âm dương quái khí nói: "Cũng không biết là do ai hại". "Anh có từng nghĩ đến, là do anh kiếm được quá ít tiền không?" Lã Khánh Hầu nhẹ nhàng đâm một nhát dao vào tim Tề Cửu Tư. Tề Cửu Tư đứng dậy nhìn anh nói: "Anh không phải quỷ sao? Đặc biệt đến đây để chế giễu tôi?" "Xem như là vậy đi. Suy cho cùng ma quỷ không cần phải đi làm, cũng không cần ngủ". Lã Khánh Hầu nói xong đưa điếu thuốc không thích vào miệng, một tay giữ vai Tề Cửu Tư, Tay kia nhét hộp thuốc vào túi Tề Cửu Tư. Sau đó anh kiễng chân châm điếu thuốc trong miệng với điếu thuốc Tề Cửu Tư đang ngậm. Nắng ấm ban mai rơi trên vai Lã Khánh Hầu, nhưng không thể chiếu sáng gương mặt anh. Tề Cửu Tư nhìn tia sáng chiếu qua gương mặt thanh tú của đối phương, có chút xuất thần. Cảm giác giống như con thú thoát khỏi lồng. Sau khi Lã Khánh Hầu châm thuốc xong, anh ta quay người đứng bên cạnh Tề Cửu Tư, lười nhác dựa vào tường nói: "Tôi đến đây tìm A Tô?" "Ai cơ?" Lã Khánh Hầu dường như vẫn không thích nổi chất lượng của điếu thuốc, vì vậy anh ta hút một hơi rồi không động nữa, chỉ kẹp trên tay để nó tự cháy, "đó là con mèo màu cam" Tề Cửu Tư sửng sốt "Con mèo màu cam kia là của anh?". Lúc này hắn mới nhớ ra khi họ gặp nhau trưa hôm qua, đối phương đang cho con mèo cam ăn. Bởi vì mèo màu cam rất phổ biến, nên Tề Cửu tư gặp nó trong công viên, hắn không nghĩ tới nó chính là mèo của Lã Khánh Hầu. Lã Khánh Hầu ậm ừ, "Nó hiện tại đang ở đâu?" "Được tôi đưa đến trạm cứu hộ thú cưng rồi". "À" Lã Khánh Hầu gật đầu, sau khi biết nó ở đâu cũng không vội đi tìm. Thấy vậy, Tề Cửu Tư do dự hỏi: "Anh có định triệt sản cho mèo không?" Lã Khánh Hầu khó hiểu nhìn Tề Cửu Tư. "Khi tôi đưa mèo đến, nhân viên ở đó nói rằng nó sẽ được triệt sản". Nghe vậy Lã Khánh Hầu nhíu mày, sau đó ném tàn thuốc trong tay, "là trạm cứu hộ nào, đưa tôi đến đó". Nhìn phản ứng của anh ta, Tề Cửu Tư nghĩ có lẽ anh ta không muốn triệt sản cho con mèo cam. Tề Cửu Tư nói: "Ở gần nhà hàng đó, tôi cũng không thể nói chính xác nó ở đâu.." Lã Khánh Hầu nhíu mày. "Tôi sẽ đưa anh đến đó" Tề Cửu Tư đề nghị nói. Lã Khánh Hầu hít vào một hơi, "Được". Nói xong xoay người bước đi. Tề Cửu Tư theo sát nói "Chúng ta đi bộ à?" Khoảng cách từ đây tới đó cũng không ngắn. Đối phương là quỷ, hắn là người, nhưng cũng sẽ mệt. Nghĩ tiền trong túi chắc cũng đủ tiền taxi, "sao không bắt taxi qua đó". Lúc này Lã Khánh Hầu dừng trước chiếc xe sang trọng của mình, từ trong túi móc ra một chùm chìa khóa, quay đầu lại nhìn Tề Cửu Tư một cái, "lên xe". Tề Cửu Tư tiến vào ghế phụ bên cạnh, "Chiếc xe này có phải là thật không?" Lã Khánh Hầu đảo mắt nhìn hắn nói: "Nếu không phải thật, thì làm bằng giấy chắc?" Kỳ thật trong lòng Tề Cửu Tư cũng nghĩ như vậy, dù sao đối phương cũng là quỷ. Lã Khánh Hầu cũng đoán được hắn nghĩ gì, khó chịu nói: "Tôi là quỷ, nhưng không giống những ma quỷ khác". Nhưng anh ấy không nói điểm khác là gì. Lã Khánh Hầu khởi động xe hướng nhà hàng đi tới. Hai người im lặng một lúc, Tề Cửu Tư cảm thấy bầu không khí có chút trầm mặc nên chủ động hỏi: "Chúng ta đã gặp nhau mấy lần, anh còn chưa giới thiệu anh tên gì.." "Lã Khánh Hầu" "Cái tên nghe khá ngầu" Tề Cửu Tư cảm thấy cái tên này có chút quen tai, liền nhíu mày suy nghĩ một chút, "Tôi khi còn nhỏ có từng gặp qua anh không?" "Đồ ngốc" ".. Tôi thấy anh khá thích mắng người". Lã Khánh Hầu vẻ mặt không vui, "Tôi chỉ thích mắng anh, mèo còn có trí nhớ tốt hơn anh". Tề Cửu Tư sờ cằm nói: "Mèo có trí nhớ không tốt sao?" "Rất tệ" Lã Khánh Hầu suy nghĩ một chút bổ sung thêm, "Nhưng tốt hơn anh". Tề Cửu Tư cảm thấy Lã Khánh Hầu càng lúc càng tức giận với mình, rồi tự hỏi kiếp trước mình có mạo phạm đối phương không, mà khiến đối phương mang hận tới kiếp này. Tề Cửu Tư nói: "Con mèo đen cũng là của anh à? Nó đâu rồi?" "Lạnh quá, còn chưa dậy" "Mèo anh không phải ma quỷ sao?" Tề Cửu Tư tò mò hỏi. "Đúng vậy". Tề Cửu Tư có chút kinh ngạc: "Vậy mà còn sợ lạnh?" Lã Khánh Hầu liếc hắn một cái: "Ai bảo anh ma thì không sợ lạnh?" Tề Cửu Tư nhìn quần áo mỏng trên người Lã Khánh Hầu, nhàn nhạt nói: "Tôi cảm thấy anh không sợ lạnh". Lã Khánh Hầu hừ lạnh một tiếng, có chút kiêu ngạo nói: "Đó là vì tôi tu vi cao" "Anh tu vi cao như vậy, mục đích mà anh làm phiền một người bình thường như tôi là gì?" Tề Cửu Tư một lần nữa hỏi lại. Lần này, Lã Khánh Hầu vẫn không trả lời, coi như không nghe thấy hắn hỏi, vừa tập trung lái xe vừa nhìn phía trước. Sau nửa giờ lái xe, cuối cùng cả hai cũng đến trạm cứu hộ thú cưng. Sáu giờ sáng, trạm cứu hộ vẫn chưa mở cửa. Nhìn trạm cứu hộ đóng cửa. Tề Cửu Tư nói: "Đợi một lát, tầm khoảng tám, chín giờ sẽ có người đến". Lã Khánh Hầu lộ vẻ không kiên nhẫn, sau đó trực tiếp đi xuyên qua cửa. Suýt chút nữa thì quên đối phương là quỷ! Tề Cửu Tư ngẩn người nghĩ.
Chương 1: Đồng Tiền Đầu Tiên Nói Người Ma Không Chung Đường. Chương 1.13: Ly hôn có con nhỏ, tìm người bầu bạn. Bấm để xem Sau khi Tề Cửu Tư đứng ở cửa đợi được một lúc thì Lã Khánh Hầu bước ra với hai bàn tay trắng, Tề Cửu Tư có chút lo lắng hỏi: "Con mèo của anh đâu? Không có ở đây?" "Ở đây" "Vậy tại sao anh lại ra ngoài một mình?" Lã khánh Hầu cúi đầu phủi lông mèo dính trên người, đáp "chỉ cần xác nhận nó không có chuyện gì, thì cứ đợi đến lúc mở cửa, tôi lại quay lại đưa nó đi, miễn gây rắc rối cho những người ở đây". Nếu con mèo màu cam đột nhiên biến mất, xác thực sẽ khiến những người ở trạm cứu hộ lo lắng. Tề Cửu Tư cười nói: "Thật không ngờ anh.. một con quỷ, còn rất để tâm đến cảm nhận của người khác" Lã Khánh Hầu nhìn hắn nói: "Là ma quỷ thì sao? Có những người sống còn đáng sợ hơn cả ma quỷ". Nghe vậy Tề Cửu Tư cũng gật đầu tán thành, "Cũng đúng, trên mạng có một câu nói, 'Tôi sợ ma quỷ, ma quỷ lại không động đến tôi một phân. Tôi không sợ người, người lại khiến tôi thương tích đầy mình'" Hắn nói rồi nhìn Lã Khánh Hầu, đối phương lại ngạo kiều quay mặt đi. Nhìn bộ dáng ngạo kiều của Lã Khánh Hầu, Tề Cửu Tư đột nhiên có chút hứng thú, hiếu kì hỏi: "Lã Khánh Hầu, anh lúc còn sống hẳn phải là một đại thiếu gia nhỉ?" bằng không thì làm sao lại có khí chất của một đại công tử như vậy? Lã Khánh Hầu nghe vậy cười một cách xem thường nói: "Nếu tôi nói toàn thiên hạ từng quỳ dưới chân tôi, anh có tin không?" "Chẳng nhẽ trước kia anh từng là hoàng đế?" Lã Khánh hầu lắc đầu. "Hoàng Tử?" Lã Khánh hầu vẫn lắc đầu. Lần này Tề Cửu Tư có chút không thông, là thân phận gì mà lại có thể khiến cho toàn thiên hạ quỳ dưới chân anh ta? Lúc này Lã Khánh Hầu mở cửa xe, hướng Tề Cửu Tư nói: "Lên xe, chúng ta đi ăn sáng". Tề Cửu Tư vừa suy nghĩ về thân phận của Lã Khánh hầu, vừa ngồi lên xe sau đó thắt dây an toàn, hỏi "Ma quỷ cũng cần ăn sáng à?" Lã Khánh Hầu lùi xe trả lời "không". Tề Cửu Tư sững sờ trong chốc lát. "Nhưng anh cần" Lã Khánh Hầu quay đầu nhìn Tề Cửu Tư, "Anh không đói à?" Tề Cửu Tư từ chiều hôm qua đã không ăn gì, giờ đã là sáng hôm sau, đương nhiên là đói. Tề Cửu Tư không khách sáo, thản nhiên thừa nhận bản thân thực sự đói, nhưng vẫn nói thêm: "Hiện tại tôi chỉ còn vài chục tệ, chỉ có thể mua một túi bún ven đường". Nghe những lời bủn xỉn của Tề Cửu Tư, một người luôn ngạo kiều như Lã Khánh Hầu cũng không tỏ vẻ chán ghét. Trái lại còn cụp mắt xuống cười nói "Tôi mời." "Lần này anh sẽ không lừa tôi nữa chứ?". Với kinh nghiệm từ bài học lần trước, Tề Cửu Tư không dễ dàng tin những lời nói không đáng tin đấy nữa. Trên thực tế Lã Khánh Hầu cũng có phần không đúng, nghe thấy vậy khuôn mặt trắng quá mức hơi ửng hồng, sau đó lấy ví ra khỏi ngăn để đồ ở ghế lái, ném vào lòng Tề Cửu Tư, "lần này được chưa" Tề Cửu Tư không khách sáo, trực tiếp mở ví Lã Khánh Hầu ra. Ngoài tiền trong ví còn có giấy tờ của Lã Khánh Hầu. Tề Cửu Tư lấy ra một tờ tiền 100 tệ, kiểm tra độ thật giả, rồi hỏi: "Đây sẽ không phải là tiền giấy.. phải không?" Lã Khánh Hầu đảo mắt qua nhìn, rồi không thèm để ý đến hắn nữa. Nhìn thái độ của đối phương, Tề Cửu Tư cười nói: "Tôi thực sự tò mò, anh là một con quỷ thì lấy tiền dương ở đâu?" Hắn vừa nói, mắt nhìn chứng minh thư trên ví, cầm lên nhìn ID trên thẻ. Người ta hay nói chứng minh thư cũng là một loại kính chiếu yêu, bởi dù là trai đẹp hay gái đẹp thì chỉ cần nhìn vào ảnh trên chứng minh thư là biết ngay. Ảnh trên chứng minh thư của Lã Khánh Hầu cũng rất bắt mắt, thế mà lại giống hệt anh ta ngoài đời thực. Tề Cửu Tư nhìn ngày tháng năm sinh của Lã Khánh Hầu trên thẻ, hắn dùng ngón tay miết tấm thẻ của Lã Khánh Hầu. Hắn trầm ngâm một lúc hỏi: "Sao anh lại có thẻ chứng minh thư?" Lã Khánh Hầu nghe vậy vẻ mặt lộ ra chút tự hào, "không được sao? Nếu anh muốn xem, tôi cũng có thể cho anh xem chứng minh thư ở thời của tôi". Tề Cửu tư nhìn anh ta hỏi "Anh là quỷ thuộc triều đại nào?" Lã Khánh Hầu nhìn con đường phía trước, khóe miệng hơi nhếch lên, không nói, chậm rãi tạt xe đậu bên lề đường, đợi đến khi xe tắt máy. Sau đó anh ta nhìn Tề Cửu Tư hỏi: "Muốn biết không?". Tề Cửu Tư gật đầu. Nhưng Lã Khánh Hầu lại nói: "Tại sao tôi lại phải nói cho anh biết? Tôi cũng không cần thiết phải nói cho anh biết chuyện của tôi." Tề Cửu Tư sửng sốt, sau đó cười đáp: "Tôi tìm hiểu đối tượng xem mắt của mình, có vẻ không có gì không đúng, phải không?" Lời này vừa nói ra, Lã Khánh Hầu sửng sốt một chút, sau đó gương mặt ửng đỏ, miệng thầm mắng vô liêm sỉ, rồi cởi dây an toàn bước xuống xe. Thấy vậy, Tề Cửu Tư cất chứng minh thư vào trong ví, sau đó xuống xe cầm theo ví của đối phương. Hắn nhét ví Lã Khánh Hầu vào trong túi, cái này là phòng khi đối phương lại bỏ đi trước. Lã Khánh Hầu thấy vậy cũng không nói gì, đi thẳng vào cửa hàng ăn sáng bên cạnh. Trong khi Lã Khánh Hầu đang gọi đồ ăn thì điện thoại di động của Tề Cửu Tư vang lên. Là Tề Chí Cương gọi đến. Tề Cửu tư nói một tiếng với Lã Khánh Hầu, sau đó một mình đi ra ngoài nghe điện thoại. Giọng nói của Tề Chí Cương từ trong điện thoại truyền ra, có chút không hài lòng nói "Cửu Tư, con đi đâu rồi?" Tề Cửu Tư đáp: "Ra ngoài có chút việc". "Có chuyện gì?" Tề Chí Cương hỏi. Tề Cửu Tư không muốn nói, nhưng đối phương cứ hỏi mãi, chỉ có thể trả lời, "Mèo của bạn con bị mất, con ra ngoài giúp anh ấy tìm". Tề Chí Cương ở đầu bên kia nghe vậy, ngay lập tức bốc hỏa, tức giận nói: "Ông nội anh đang nằm viện như thế anh còn tâm tư giúp người khác đi tìm mèo? Lão gia tử ngày thường yêu thương anh thực sự vô ích!" Tề Cửu Tư nghe Tề Chí Cương chỉ trách nhưng không phản bác, suy cho cùng cũng là hắn sai. Tề Chí Cương thấy Tề Cửu Tư không dám đáp lại, ngừng một chút, không vui vẻ gì nói: "Mau trở lại đi, ta chút nữa đi siêu thị xử lí chút việc. Con qua đây giúp đỡ chăm sóc lão gia tử". Tề Chí Cương an bài như vậy, kì thực có chút khi dễ Tề Cửu Tư. Sau cùng, Tề Cửu Tư cũng là người chịu khó nhất trong nhà họ Tề. Mặc dù Tề Cửu Tư không phải người chịu nghe người khác sắp xếp, nhưng dù sao hắn cũng là được Tề lão gia nuôi dưỡng. Cho dù Tề Chí Cương không nói, hắn cũng nguyện ý. Sau khi nhận được câu trả lời của Tề Cửu Tư, Tề Chí Cương cúp máy. Tề Cửu Tư nhìn lướt qua thời gian trên điện thoại, thở dài. Sau đó quay đầu lại thì thấy Lã Khánh Hầu đang đứng phía sau mình, tay bưng một cốc sữa đậu nành. Tề Cửu Tư sửng sốt. Quả nhiên là quỷ xuất hiện cũng không có tiếng động. Thấy Tề Cửu Tư sửng sốt, Lã Khánh Hầu uống một ngụm sữa, cắn ống hút, có chút đắc ý. Tề Cửu Tư thở ra một hơi, nói: "Đợi lát nữa tôi sẽ trở lại bệnh viện". "Tôi nghe nói ông nội anh ngã từ trên cầu thang xuống rất nặng". Tề Cửu Tư gật đầu sau đó nhớ đến những bóng ma xung quanh mình trước khi ông nội ngã xuống. Nhìn Lã Khánh Hầu trước mặt, "Chuyện này có liên quan gì đến anh không?" Lã Khánh Hầu có chút khó hiểu, "cái gì?" Mặc dù Tề Cửu Tư và Lã Khánh Hầu quen nhau không lâu, nhưng cũng có thể nhận thấy đối phương là một quỷ dám làm dám nhận. Nhìn phản ứng của đối phương như vậy, liền hiểu chuyện này không liên quan gì đến anh ta. Lã Khánh Hầu bị hắn hỏi vậy, trong lòng cũng có mấy phần đoán được hỏi: "Có phải hay không gặp phải thứ gì không sạch sẽ?" Tề Cửu Tư hỏi: "Sao anh biết?" Lã Khánh Hầu không có trả lời, mà xoay người đi vào. Thấy vậy, Tề Cửu Tư cũng đi theo vào phòng, trở lại bàn ăn cho hai người họ. Lã Khánh Hầu đẩy một cốc sữa đậu nành khác qua, nói: "Uống thử đi, sữa đậu nành này ngon lắm". Tề Cửu Tư nhận lấy sữa đậu nành, do dự một lúc rồi nói với Lã Khánh Hầu: "Chiều hôm qua tôi ngủ gật trên ghế sofa, Khi tôi tỉnh dậy, thấy rất nhiều bóng ma không có khuôn mặt vây quanh mình. Ông nội tôi cũng nhìn thấy chúng trong lúc đi xuống cầu thang, vì lo lắng cho tôi nên mới bị ngã cầu thang. Lã Khánh Hầu đang ăn tiểu long bao nghe vậy đột nhiên cau mày, tay bất động, nhìn Tề Cửu Tư," Anh không đeo những đồng tiền mà tôi đưa? ". " Anh cho tôi.. "được đối phương nhắc, Tề Cửu Tư đột nhiên nhớ tới ký ức lúc còn bé, mới nhớ rằng người đã cho hắn những đồng xu năm mười hai tuổi là Lã Khánh Hầu. Tề Cửu Tư lắc đầu," Tôi cảm thấy nó có chút tà khí, nên mới không đeo ". " Tà Khí? "Lã Khánh Hầu nghe được cái nhận xét này, bốc hỏa nói:" Anh có biết tại sao các vị đạo sĩ kia lại dùng đồng tiền làm kiếm để trừ tà ma không? " Tề Cửu Tư lắc đầu, thật ra hồi nhỏ hắn cũng rất tò mò cái này khi xem phim ma. " Đồng tiền thuộc dương cương chi vật, qua tay của hàng ngàn người, dính rất nhiều nhân khí, vì vậy mà nó có thể xua đuổi tà ma ". Tề Cửu Tư nghi hoặc nói:" Nhưng tôi cũng nghe nói rằng hầu hết các đồng tiền cổ bằng đồng đều được chôn cùng người chết. Chúng đã hấp thụ âm khí qua nhiều năm và là những thứ tà vật ". Lã Khánh Hầu nghe xong những lời này càng thêm khó chịu, nhìn Tề Cửu Tư hỏi:" Anh cho rằng tôi sẽ cho anh đồ của người chết? " Tề Cửu Tư nhìn anh không lên tiếng. Nhưng sau đó Lã Khánh Hầu cũng hiểu ý hắn, cười khổ nói:" Cũng đúng, chúng ta hiện tại là quan hệ gì, anh nghi ngờ tôi hại anh cũng là bình thường ". Nhìn Lã Khánh Hầu thương tâm, Tề Cửu Tư cảm thấy áy náy giải thích:" Xin lỗi, chủ yếu là vì trước đây tôi gặp toàn chuyện không may. Sau đó khi tôi trở về gặp anh ở nhà ga và có được đồng tiền thứ 3, tôi nghĩ đó là.. " " Tôi hiểu rồi, do tôi. "Lã Khánh Hầu buồn bực ngắt lời Tề Cửu Tư," là lỗi của tôi vì đã không nói rõ ràng với anh. Đúng là một số đồng xu là đồ được chôn cùng người chết, nhưng đồng tiền tôi đưa anh là đồng tiền ấn bản đầu tiên thời Tần ". " Tiền đồng ấn bản đầu tiên? " Sau khi Tần Hoàng thống nhất sáu nước, khi tiền tệ được thống nhất, lô tiền đồng đầu tiên được tạo ra là loại tiền đồng ấn bản đầu tiên, tập hợp năng lượng dương khí của toàn thiên hạ. Nếu nó thực sự là ấn bản đầu tiên của đồng xu thời nhà Tần, nó là đồ cổ trong số các đồ cổ, và có thể đổi được rất nhiều tiền. Sau khi Tề Cửu Tư hiểu được giá trị của đồng tiền, hắn càng cảm thấy khó hiểu hơn," Tại sao anh lại cho tôi một thứ quý giá như vậy? "đối phương lấy đâu ra những đồng tiền quý hiếm như vậy? Lã Khánh Hầu không trả lời câu hỏi của Tề Cửu Tư, dường như anh ta đang cố tình trốn tránh trả lời những câu hỏi này. Anh ta đặt cốc sữa đậu nành trong tay xuống, sau đó nói với Tề Cửu Tư:" Anh đã tháo đồng tiền xuống, bọn chúng hẳn là đã tìm được anh ". " Cái gì đã tìm thấy tôi? "Tề Cửu Tư hỏi. Lã Khánh Hầu nhìn chằm chằm Tề Cửu Tư người đang tò mò hỏi như một đứa trẻ, nói:" Anh đúng là con thú nhỏ bất cẩn! ". Tề Cửu Tư nhất thời không nói nên lời. Lã Khánh Hầu giục Tề Cửu Tư lấy ví ra trả tiền. Sau đó anh ta kéo Tề Cửu Tư vào trong xe vừa thắt dây an toàn vừa hỏi:" Anh đã để những đồng tiền đấy ở đâu? Giờ đi lấy chúng ". " Để ở nhà dưới thôn ". " Anh có chìa khóa nhà không? Bây giờ chúng ta về đấy ". Nói xong, Lã Khánh Hầu khởi động xe, lái về phía thôn. Thấy vậy, Tề Cửu Tư vội vàng nói:" Con mèo của anh.. "Anh gần như quên mất mục đích ban đầu của lần này. Lã Khánh Hầu nói:" Ở trong trạm cứu hộ thêm một ngày, nó sẽ không chết. " " Nhưng nó sẽ bị triệt sản.. "Tề Cửu Tư nhắc nhở. Lã Khánh Hầu vẻ mặt đầy bực bội, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, hồi lâu mới kết nối được. Trong lúc chờ, cơn tức giận của Lã Khánh Hầu cũng tăng vọt, hét vào điện thoại:" Thích ngủ lắm nhỉ, ngày mai ta về sẽ chôn con để con ngủ cho đủ giấc! Mau dậy tìm người đưa a Tô từ trạm cứu hộ về, nếu con đến muộn ta sẽ xé xác con! Ta sẽ gửi địa chỉ cho con ". Anh ta nói xong liền cúp điện thoại, mở WeChat lên, tìm đến hình đại diện mèo đen. Sau đó ném điện thoại di động của mình cho Tề Cửu Tư," Gửi cho nó vị trí của trạm cứu hộ. " Tề Cửu Tư cầm lấy điện thoại di động của Lã Khánh Hầu, liếc nhìn tên đối phương: Bại gia tử Tần gia. Cái tên này nghe còn rất cá tính. Sau khi Tề Cửu Tư gửi địa chỉ, đối phương gửi đến một tin nhắn thoại. Tề Cửu Tư cho rằng Lã Khánh Hầu lái xe không tiện, vì vậy trực tiếp bấm mở loa ngoài:" Ba, người nếu chôn cất ta, sau này không ai nói chuyện với lão đại của người ". Sau khi Lã Khánh Hầu nghe lời này, tâm tình không có nhiều thay đổi, nhưng Tề Cửu Tư vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lã Khánh Hầu," Anh có con trai sao? " " Ân ". " Con ruột? "Tề Cửu Tư cảm thấy tức giận không thể giải thích được. Lã Khánh Hầu nhìn hắn hỏi:" Cái này quan trọng sao? " Tề Cửu Tư nói" tôi chỉ tò mò.. "Tò mò về việc một con quỷ làm thế nào mà lại sinh ra một đứa con trai, cũng tự hỏi Lã Khánh Hầu đã có con với ai. Tề Cửu Tư đặt điện thoại của Lã Khánh Hầu sang một bên," Tôi chỉ tò mò làm thế nào mà con anh có hộ khẩu. " Lã Khánh Hầu nói:" Tôi đều có thể lấy được chứng minh thư, đăng ký hộ khẩu cho bọn chúng có khó không? " " Bọn chúng? "Nhiều hơn một? Tề Cửu Tư ngực như thắt lại, đối phương là người đã có gia đình, vậy còn cùng hắn xem mắt làm cái gì? Đùa giỡn hắn? Nhìn biểu hiện của Tề Cửu Tư, Lã Khánh Hầu dường như nhìn ra được suy nghĩ của đối phương, vốn đang tức giận liền cảm thấy buồn cười, mỉm cười nói:" Đúng thế, hai đứa con trai. Vậy anh có sẵn sàng làm cha bọn chúng không? " Tề Cửu Tư cau mày, nhìn ra ngoài cửa sổ nói:" Đều nói quỷ đùa người, tôi thấy anh chỉ là đang muốn đùa giỡn tôi. Buổi xem mắt lúc trước cũng vậy, giờ cũng nói vậy, tôi thực sự không biết anh muốn làm gì ". Lã Khánh Hầu nói:" Tôi còn không đủ rõ ràng sao? Tôi đã ly hôn, có hai con, tôi muốn tìm người bầu bạn. Không được sao? " " Không được, chúng ta người ma không chung đường, không thích hợp. " " Tôi giết anh rồi, anh cũng biến thành quỷ, chúng ta liền hợp ". Tề Cửu Tư nhìn Lã Khánh Hầu," Anh là đang nói nghiêm túc sao? " Lã Khánh Hầu liếc hắn một cái," Vậy anh không sợ sao? " Tề Cửu Tư gật đầu," Tôi sợ, nhưng.. "hắn nhún vai," Bây giờ tôi ở trong xe của anh, trốn cũng không thoát, sợ cũng vô dụng. " Nhìn thấy Tề Cửu Tư bình tĩnh không sợ hãi, Lã Khánh Hầu dường cảm thấy mọi thứ đều thay đổi theo thời gian. Tính cách của đối phương vẫn như trước, tựa như mấy ngàn năm này cũng không thay đổi được bọn họ một chút. Lã Khánh Hầu cười nhẹ, sau đó nhìn con đường phía trước, ý vị thâm trường nói:" Đừng lo lắng, tôi sẽ không bao giờ làm hại anh".
Chương 1: Đồng tiền đầu tiên nói người ma không chung đường Chương 1.14: Cầu hôn một lần nữa. Bấm để xem Tề Cửu Tư mơ hồ nhận ra giữa hắn và Lã Khánh Hầu có rất nhiều chuyện mà đối phương không muốn nói ra, hắn đối với Lã Khánh Hầu cũng có cảm giác không thể giải thích được. Ngay cả khi hắn biết đối phương là quỷ, vẫn sẵn sàng tin những điều vô nghĩa của đối phương. Lã Khánh Hầu không muốn nói, Tề Cửu Tư cũng hiểu chuyện không hỏi. Cả hai nhanh chóng lái xe trở về nhà Tề Cửu Tư. Sau khi mở cửa nhà Tề Cửu Tư nhanh chóng đi về phía phòng mình, sau đó lục tìm đồng tiền trong ngắn kéo. Lã Khánh Hầu đi theo phía sau hắn bước vào phòng, nhìn chăn gối của Tề Cửu Tư cuốn lại trên gường. Đứng sang bên cạnh vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tề Cửu Tư. Tề Cửu Tư đổ hết mọi thứ trong ngăn kéo ra, nhưng vẫn không tìm thấy mấy đồng xu mà hắn đã bỏ vào. "Thật kỳ lạ, tôi nhớ tôi đã đặt nó ở đây". Lã Khánh Hầu hỏi: "Có phải nhớ lầm rồi không? Xem có ngắn kéo nào khác không." Mặc dù Tề Cửu Tư nhớ rõ ràng hắn đã đặt nó ở đây, nhưng vẫn nghe đối phương lục tìm những ngăn kéo khác. "Đều không có" Tề Cửu Tư quay lại nhìn Lã Khanh Hầu, "Tôi đã đặt nó ở đây. Lẽ nào ông nội đã cất đi?" Lã Khanh Hầu phủ định một cách chắc chắn: "Không có khả năng. Tôi đã từng nói với ông nội của anh, nếu ông ấy nhìn thấy, chắc chắn sẽ bảo anh nhanh chóng đeo vào, chứ không phải cất đi." "Vậy tình huống này là sao? Chẳng lẽ bị trộm?" Tề Cửu Tư liếc nhìn mọi thứ trong nhà, chiếc máy tính đắt tiền vẫn ở đó, hơn nữa cửa chính, cửa sổ đều không bị cạy mở. Lã Khánh Hầu cũng nhìn quanh phòng, khẽ cau mày nói: "Tôi đoán là tên trộm này cũng không phải trộm bình thường." Tề Cửu Tư khó hiểu "Ý anh là sao?" Lã Khánh Hầu không đáp, chỉ giơ tay lên rồi búng tay một cái. Ngay lập tức trong nhà có tiếng sột soạt, sau đó gián chuột ẩn trong góc khuất của ngôi nhà đều đồng loạt bò ra, đứng cách Tề Cửu Tư và Lã Khánh Hầu một mét. Nhìn thấy mật độ gián, chuột và kiến dày đặc, da đầu Tề Cửu Tư cảm thấy tê dại một hồi. Không ngờ trong nhà hắn lại có nhiều động vật nhỏ như vậy. Một lúc sau, Lã Khánh Hầu dường như nhận được một số tin tức từ những động vật nhỏ này, nhíu mày, nhỏ giọng nói "Tìm chết!" Cùng lúc đó, Tề Cửu Tư cảm thấy rõ ràng nhiệt độ xung quanh đã giảm xuống rất nhiều, nước trên bàn còn chưa uống xong đã bị đóng lại thành một lớp băng mỏng. Lũ gián, kiến trước mặt cũng nhanh chóng tản ra rồi chui vào những khoảng trống vô hình, chỉ còn lại những con chuột. Nhìn lũ chuột đang bò trên mặt đất, Tề Cửu Tư có thể cảm nhận được sự sợ hãi của chúng đối với Lã Khánh Hầu. Lã Khánh Hầu lạnh lùng nói: "Nếu như tìm được bà ta, ta liền tha cho các ngươi, nếu không các ngươi đều phải chết!" Lũ chuột kêu lên đáp lại sau đó bỏ chạy. Sau khi lũ chuột đều rời đi, Tề Cửu Tư hỏi: "Tình hình thế nào?" Lã Khánh Hầu nghe hắn hỏi vậy, trừng hắn oán giận nói: "Đều tại anh gây rắc rối". Tề Cửu Tư cứng họng, không biết nên giải thích với đối phương như thế nào. Lã Khánh Hầu nói: "Ba đồng tiền đó là linh vật, yêu vật có khả năng hấp thụ linh lực bên trong, đẩy nhanh tu luyện. Sau khi anh tháo bỏ nó xuống, nó đã bị mụ chuột trốn gần đó đánh cắp". "Mụ chuột?" Tề Cửu Tư nghĩ đến bà lão mặt chuột mà hắn gặp khi còn nhỏ, liền hỏi: "Có phải là bà lão mặt chuột không? Tôi đã từng nhìn thấy bà ta khi còn nhỏ". Lã Khánh Hầu liếc nhìn hắn, hiển nhiên muốn hắn giải thích rõ. Tề Cửu Tư liền giải thích: "Năm mười hai tuổi, sau khi anh đưa tôi đồng tiền thứ hai, nó đã được giao cho em trai của tôi. Ngày hôm sau, tôi nhìn thấy người phụ nữ mặt chuột ngồi xổm trên người em trai tôi, sau đó.." "Tôi biết những gì đã xảy ra sau đó, anh không cần phải nói nữa." Lã Khánh Hầu thở một hơi nói: "Tôi đã đánh giá thấp bản lĩnh của nó, lúc đó thế mà không bị tôi làm cho sợ bỏ đi, vẫn ở đây chờ đợi cơ hội". Tề Cửu Tư suy nghĩ một lát, thấp giọng nhắc nhở, "Có thể đối phương không sợ anh.." Lã khánh Hầu lườm hắn một cái, sau đó đi về phía hắn, trầm giọng nói: "Tôi rất thích bộ dáng vô tri không sợ hãi này của anh". Tề Cửu Tư: "Anh rất lợi hại sao?" Lã Khánh Hầu nheo mắt nói: "Không lợi hại, không bằng anh". "Anh là đang giễu cợt tôi sao?" Lã Khánh Hầu quay người nhìn thoáng qua phòng của Tề Cửu tư, rồi nói: "Phòng của anh làm tôi nhớ đến một tác phẩm" "Lậu thất minh?" * *Tác phẩm Lậu Thất Minh: Bài tản văn về căn nhà tồi tàn của tác giả Lưu Vũ Tích (nhà Đường). Lã Khánh Hầu nhướng mày đồng ý với suy đoán của Tề Cửu Tư. Đối với lời chế giễu của Lã Khánh Hầu, Tề Cửu Tư chỉ cười, không nghĩ đối phương khinh thường mình, nhưng vẫn đi về phía trước gấp gọn chăn, sau đó phủi phẳng, mời đối phương ngồi, nói: "Ang ngồi nghỉ một lúc, tôi đi đun ấm nước pha trà cho anh" Nhìn tư thế mời ngồi của Tề Cửu Tư, Lã Khánh Hầu có chút hài lòng ngồi xuống, sau đó hướng Tề Cửu Tư nói: "Không cần pha nước, quỷ không cần uống nước". Tề Cửu Tư gãi đầu, "Nhưng tôi cần.." Tề Cửu Tư đun nước nóng quay lại, nhưng vẫn rót một cốc nước nóng cho Lã Khánh Hầu. Khi mang bình nước vào phòng, liền nhìn thấy Lã Khánh Hầu đang nhìn xuống một con chuột màu trắng xám. Hai bên giao tiếp bằng phương thức nào đó mà Tề Cửu Tư không hiểu nổi. Sau khi con chuột báo cáo xong, nó nhanh chóng rời đi. Tề Cửu Tư đặt bình nước nóng đến trước mặt Lã Khánh Hầu, hỏi: "Tìm được chưa?" Lã Khánh Hầu: "Xem như vậy đi, nhưng dù sao con chuột nhỏ không có tu luyện, đến một khoảng cách nhất định nào đó, cũng không theo kịp đối phương". "Vậy chúng ta làm gì tiếp theo? Đi bắt bà ta?" Lã Khánh Hầu mỉm cười nói: "Bắt chuột là việc của mèo". Anh nhìn Tề Cửu Tư, "Anh lẽ nào muốn bắt chó đi cày*, lo chuyện bao đồng?" *'bắt chó đi cày' hay 'chó lại bắt chuột' đều có thể hiểu là lo chuyện bao đồng. Tề Cửu Tư nhíu mày, "Có ai từng nói anh ăn nói rất không dễ nghe chưa?" "Có." "Ai?" "Doanh Chính" * *Doanh Chính: Tần Vương Doanh Chính - Tần Thủy Hoàng - Hoàng đế đầu tiên trong lịch sử thống nhất Trung Hoa sau khi tiêu diệt sáu nước Chư hầu, chấm dứt thời kỳ chiến quốc vào năm 221 TCN. Tề Cửu Tư đầu tiên có chút sửng sốt, tiếp đó hơi kinh ngạc, sau cùng có chút không tin nói: "Anh lừa tôi? Anh còn quen biết cả Tần Thủy Hoàng?" Lã Khánh Hầu nhướng mày, "Anh có muốn biết hắn trông như thế nào không?" Tề Cửu Tư: "Không cần, trong sách có" Lã Khánh Hầu liếc hắn một cái nói: "Họ chưa từng nhìn thấy Doanh Chính, trong sách đều là những bức vẽ nguệch ngoạc dựa trên trí tưởng tượng của họ. Doanh Chính trông đẹp hơn nhiều so với sách vẽ". Nghe vậy, Tề Giai Mộc vẫn không có hứng thú nói: "Quản hắn có bộ dạng gì, hiện tại cũng là một đống xương." Lã Khánh Hầu liếc nhìn Tề Cửu Tư, sau đó đứng dậy, "Thực sự không biết phải nói với anh như thế nào". Anh ấy nói, lấy điện thoại ra liếc nhìn thời gian, "Anh sẽ ở bên cạnh tôi cho đến khi những đồng tiền được tìm về". Tề Cửu Tư hỏi: "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không ở bên cạnh anh?" "Sẽ chết" Lã Khánh Hầu bình tĩnh đáp, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn, "Tề Cửu Tư, mạng này của anh là tôi cho, đừng phí phạm lung tung". Nghe được lời này, Tề Cửu Tư suy nghĩ một chút, sau đó nhíu mày nói: "Thật ra trong lòng tôi có rất nhiều điều muốn hỏi anh". "Anh có thể hỏi" Lã Khánh Hầu quay đầu nhìn hắn. Tề Cửu Tư lộ vẻ mặt vui mừng. "Nhưng tôi không hẳn sẽ trả lời" Tề Cửu Tư có chút bất lực, luôn cảm thấy tính khí đối phương có phần giống như một đứa trẻ cáu kỉnh. Tề Cửu Tư hỏi: "Tôi và anh có quan hệ gì? Tại sao anh lại muốn đưa tiền đồng cho tôi, muốn bảo vệ tôi?" Lã Khánh Hầu không trả lời ngay lập tức mà nhìn Tề Cửu Tư, đưa tay chạm vào cốc nước trước mặt, một lúc sau mới nói: "Tôi với anh không có quan hệ gì cả, bảo vệ anh là vì một vị cố nhân". Phản ứng của anh ấy rõ ràng là không muốn nói rõ thêm. Thấy thế Tề Cửu Tư chỉ có thể chấp nhận lí do như vậy, không hỏi thêm vấn đề này nữa, thay vào đó hỏi: "Anh từng nói tiền đồng có thể giúp yêu vật tăng tu vi, trợ giúp chúng tu luyện. Người đàn bà chuột đó cũng đã ở đây nhiều năm, từ lúc em trai tôi đeo nó, bà ta trực tiếp cầm lấy, tại sao khi ở trên người tôi lại không dám tới lấy?" Lã Khánh Hầu: "Bởi vì trên người anh có công đức hộ thể, cộng thêm sự bảo hộ của những đồng tiền, ma quỷ không dám tới gần. Mà Tề Gia Thời không có đồng tiền, lại không có công đức, thuộc về phúc đức không hợp, sẽ chỉ càng thu hút ma quỷ. Nói cách khác, tiền đồng vừa chính vừa tà. Anh có khả năng biến đồng tiền thành lá bùa hộ mệnh, nhưng Tề Gia Thời thì không". Tề Cửu Tư cau mày, có vẻ khó hiểu, "Nhưng khi tôi đeo đồng tiền, anh sao lại có thể.." "Ma quỷ cũng có cấp độ". "Anh cấp cao sao?" "Ít nhất là cao hơn IQ của anh." Tề Cửu Tư lại cứng họng, hắn luôn có cảm giác Lã Khánh Hầu thích cùng hắn cãi nhau, mà hắn thực sự không thể nói lại đối phương. Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, Tề Cửu Tư đứng dậy đi về phía cửa, hỏi: "Ai vậy?" "Cửu Tư, là dì." Dì Lý, người trước đó từng giới thiệu cho Tề Giai Giai đối tượng xem mắt, đung đưa thân hình mập mạp, đẩy cửa một cách quen thuộc bước vào, tươi cười hỏi: "Mấy ngày nay sao không thấy các người về?" Tề Cửu Tư trong lòng rất bài xích, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười lễ phép nói: "Trong thành phố có chuyện". Về việc ông nội bị ngã, hắn không muốn nói chi tiết. Dì Lí cũng chỉ hỏi vậy thôi, trong lòng kì thật không quan tâm xảy ra chuyện gì. Sau khi khách khí vài câu, liền đi thẳng vào chuyện chính nói: "Cửu Tư, dì lần này đến đây là vì chuyện của cậu với Triệu Tiểu Nga". Nghe câu mở đầu này, Tề Cửu Tư cảm thấy có chuyện chẳng lành, muốn đuổi thẳng người ra ngoài. Nhưng vì phép lịch sự hắn vẫn cắn răng nở nụ cười nói: "Dì Lí, cháu biết ý tốt của dì, nhưng cháu chẳng có gì cả, người ta theo cháu sẽ phải chịu khổ". "Cái này nhà bọn họ không quan tâm. Họ Triệu nói, chỉ cần cậu đồng ý, của hồi môn một căn hộ một xe ô tô, đều không thành vấn đề". Bà ấy nói với vẻ mặt khích lệ: "Cậu thử nghĩ xem, cậu mua nhà mua xe phải mất bao lâu? Cậu kết hôn với Triệu Tiểu Nga, vợ cậu có nhà có xe, giống như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống". Tề Cửu Tư cười ngại lắc đầu. Thấy vậy, dì Lí giả vờ nghiêm túc nói: "Cậu còn quá trẻ, không biết linh hoạt", bà ta nhìn xung quanh xác nhận không có ai khác, hạ giọng nói: "Dì biết con ghét bỏ Triệu Tiểu Nga ô uế, nhưng không phải có rất nhiều nữ sinh đại học cũng mang thai trước hôn nhân sao? Thói đời dễ đổi, con gái cũng không biết giữ mình. Cậu nếu kết hôn với người khác, có lẽ không thể tốt hơn Triệu Tiểu Nga". Nghe dì Lí nói vậy, Tề Cửu Tư cảm thấy khó chịu, thậm chí có chút sinh khí, hắn cau màu nói: "Dì Lí, thói đời dễ đổi, nhưng cách dì nói lại kiểu vơ đũa cả nắm, trên thế giới này vẫn có rất nhiều cô gái tốt". Dì Lí tỏ vẻ khinh thường, "Có nhiều cô gái tốt, người ta chưa hẳn đã thích cậu. Tề Cửu Tư, cậu đều lớn như vậy rồi, vẫn không hiểu sao? Cậu không phải con ruột của bố cậu, cậu kết hôn, ông ấy cái gì cũng không cho cậu. Chẳng lẽ cậu muốn để ông nội cậu lấy tiền lo hậu sự để cho cậu kết hôn sao?" Tề Cửu tư càng nghe càng tức, lúc này chỉ muốn bịt miệng đối phương lại. Loại người này mở miệng chỉ làm người ta ghê tởm. Thấy Tề Cửu Tư không nói lại nữa, dì Lí tiếp tục dụ dỗ: "Nhà họ Triệu đã hứa sẽ cấp một chiếc ô tô trong vòng một năm, nhà ở thành phố vẫn đang tu trang.." Đúng lúc này, tiếng cười của Lã Khánh Hầu từ trong nhà truyền ra, anh ta cười bước ra ngoài, dựa vào một bên cửa, nhìn Tề Cửu Tư trêu chọc nói: "Không bằng anh cưới tôi đi, tôi cũng có thể tặng anh một nhà một xe. Nhà là một căn biệt thự, anh muốn xe loại nào thì cứ mua loại đó". Anh hơi nghiêng người về phía trước, trong mắt mang theo ý cười, "Thế nào?"