Truyện Ma [Edit] Âm Hôn Khó Chia Lìa - Tích Vân Khát Vũ

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Mèo A Mao Huỳnh Mai, 31 Tháng năm 2020.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 94.2: Trong nắng sớm huyết vụ.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    hngoc08, JunkoMin, Natalytran67 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng ba 2022
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 95.1: Không thể ra khỏi núi.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 95.2: Không thể ra khỏi núi.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    hngoc08, JunkoMin, Natalytran66 người khác thích bài này.
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 96.1 Bức họa người con gái trên quan tài bằng vàng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Núi mà để mở đường hầm đều là núi lớn, trước kia Viên Hùng cũng từng tiếp nhận loại công trình như thế này, đào trúng quan tài, xương cốt hoặc là đồ vật cổ quái là không ít, có rất nhiều người chôn lúc trước giờ trở thành mồ hoang, cũng có xác bị ném, dù sao anh ta thấy thì cũng không có tránh, ở trên tay cũng quen không ít người trong nghề và thường xuyên lui đến, cho nên khi xảy ra việc lạ liền tìm người ta đến để làm siêu độ, sau khi giải quyết xong là được rồi, trên cơ bản sẽ không gây ra chuyện lớn.

    Nếu đào ra không có việc gì thì liền đem quan tài trực tiếp ném sang một bên mà đốt thôi, rồi tìm mấy cái bình gốm bỏ vào, sau đó tìm một chỗ bí mật ở bên cạnh mà chôn xuống.

    Tất cả mọi người đều là cầu tài, và họ cũng sẽ không dễ dàng quấy rầy chỗ yên giấc của người khác..

    Lần này đào ra quan tài vàng toàn bộ đều bằng vàng rực rỡ, Viên Hùng sợ tôi không tin nên cũng không nói nhiều, liền dẫn chúng tôi đi xem, Tưởng Chân Trân đỡ Viên Hùng, còn hai người đỡ Viên Hùng tới thì giờ tự nương tựa lẫn nhau cũng đi vào đường hầm.

    Sau khi tôi xuống xe, bảo Đại Bạch dẫn theo hai nhãi con đi khắp nơi thăm dò một chút, loại chuyện tìm đường này, Đại Bạch so với người làm tốt hơn.

    Chờ sau khi đi theo Viên Hùng vào trong đường hầm mới phát hiện, trong đường hầm này tổng cộng có hơn mười người, toàn bộ đều đang vây quanh cỗ quan tài bằng vàng rực rỡ, mà tất cả mọi người ở đây đều giống như Viên Hùng, toàn thân đỏ tươi giống như thịt hong gió, cũng giống như là bị bệnh phổi sắp phải chết, họ ho khụ khụ không ngừng, có người còn nghiêm trọng đến mức ho ra máu.

    Thấy chúng tôi tiến vào, toàn bộ khuôn mặt ở đây đều có vẻ giật mình kinh ngạc, sau đó có người có hy vọng nói: "Có người vào được này, chúng ta có thể đi ra ngoài!"

    "Sợ là ông trời, thấy chúng ta sắp chết đến nơi, nên đưa hai cô gái này đến chôn cùng, miễn cho tới lúc chết toàn là đàn ông, chết đi âm dương không cân bằng." Một người có quầng thâm mắt đen nhánh tuyệt vọng nhàm chán mà trào phúng.

    Viên Hùng không để ý, dẫn theo tôi trực tiếp đi đến bên quan tài, những người đó cũng không có trông coi quan tài, người bị quầng thâm mắt cười hắc hắc nhìn về phía chúng tôi, nói: "Nếu cô chết, đến khi đó chúng tôi sẽ nhường quan tài bằng vàng này lại cho cô, dù sao cũng là một em gái tươi ngon mọng nước, mọi người cũng phải nhường một chút nha..."

    Tôi liếc nhìn bọn họ một cái, kéo Viên Hùng lại, dù sao cũng đến nơi này rồi, và e rằng muốn ra ngoài cũng không nhanh như vậy, lúc này cũng không nên vội vàng, tôi dứt khoát rút từ ba lô ra một đống hương, dùng bật lửa đốt lên toàn bộ, sau đó đưa cho Viên Hùng một cây và nói: "Mỗi người hít một cây, nếu cảm thấy muốn nôn thì liền ra ngoài nôn."

    "Yo, còn chưa có chết, mà đã chuẩn bị hương xong rồi, em gái này không tệ ha." Người quầng thâm mắt kia vẫn như cũ mà trào phúng.

    Tưởng Chân Trân đã thấy qua việc tôi dùng hương hơ chỗ sưng đỏ của chị ta cho nên vội vàng bảo Viên Hùng hít hương, sau đó đưa cho hai người đi theo lúc nãy, cuối cùng là phân phát xuống.

    Hương đó là hương của bách hoa, là dùng để tế trời đất, là được bà ngoại điều chế, tôi chưa dùng nên vẫn luôn cất giữ nó trong ba lô, hương bách hoa dịu nhẹ, nhưng có thể thanh lọc được trọc khí, bọn họ ho đến phổi đều nhanh đứt ra, có lẽ khi nhìn thấy huyết vụ, sợ là họ đã hít vào cái gì đó rồi.

    Những người này toàn bộ đều gầy không chịu nỗi, cũng không còn sức lực gì nữa, hơn nữa người sống mà hít hương, cũng không phải chuyện gì tốt, nên họ chỉ lịch sự nhận lấy, có lẽ họ nghĩ bản thân sau khi chết cũng chỉ còn có một nén hương này, vẻ mặt đều lộ ra bi thương, có người còn rất trực tiếp liền cắm hương ngay bên cạnh chính mình.

    Viên Hùng hít vào vài ngụm, liền thẳng lưng lên nhìn tôi nói: "Vân Thanh, hương này của cô làm từ gì thế? Sau khi hít vào cả người dễ chịu sảng khoái hơn rất nhiều."

    Nhưng lời vừa dứt xong, thì anh ta đã đột nhiên che miệng lại chạy sang một bên, còn chưa chạy được hai bước đã oẹ một tiếng hộc ra nhiều nước màu đen.

    Nước đen kia giống như bùn đất vậy, còn có một mùi thối nồng đậm, nhất thời cả đường hầm đều là mùi vị này.

    Tưởng Chân Trân vội đỡ lấy anh ta, anh ta lại cười ha ha, vừa phun vừa chạy hướng ra bên ngoài.

    Thấy anh ta như vậy, những người khác cũng lập tức tỉnh ngộ lại, cầm lấy hương hít vào hai ngụm, sau đó chạy hướng ra bên ngoài.

    Chỉ chốc lát sau, tiếng nôn mửa ở bên ngoài truyền đến, mùi vị dơ bẩn trong đường hầm xua mãi không tan, tôi liếc mắt một cái, lại phát hiện Viên Hùng nhổ ra một thứ, hình như đã thấy qua thứ này ở đâu rồi.

    Phải biết rằng, bùn ở mỗi địa phương đều không giống nhau, anh ta nhổ ra thứ gì đó giống nước bùn y như đúc, ngay cả cái mùi vị này cũng giống.

    Tôi nhặt một tảng đá và chọc chọc vào nó, nhưng tôi nhớ mình không có nghiên cứu kỹ qua nước bùn, cho nên liền không để ý.

    Tôi đứng dậy nhìn khối quan tài vàng kia, toàn thân quan tài đúng thật đều là vàng tươi, không chắc nó là vàng thật hay là đồng thau, dù gì một cái liếc mắt qua là không thể phân biệt ra được, nắp quan tài còn đang khép hờ, cái quan tài này rất dày, bàn tay chóng ở bên quan tài đều còn dư thừa.

    Trong đường hầm ánh sáng u ám, tôi liếc mắt một cái, bên trong đó dường như còn thứ gì đó, nhưng nhìn không có rõ, nên chỉ đành phải móc điện thoại ra để chiếu vào bên trong, rồi sau đó tôi sợ đến mức cuống quýt lùi lại về sau mấy bước.

    Editor: Alissa (28/3/22)
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng ba 2022
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 96.2: Bức họa người con gái trên quan tài bằng vàng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối mặt với bên trong tôi thấy có một con rắn lớn to bằng miệng bát, nó không có nhúc nhích, đầu của con rắn vừa vặn lộ ra quan tài khi được mở một nửa, nó giống như là đang ngủ say.

    Tôi không muốn nhìn thấy nó, trời sinh ra tôi đã có chút sợ hãi với rắn rồi, nên cuống quýt đi hướng ra ngoài.

    Chỉ là khi điện thoại di động rọi thoáng qua quan tài bị mở một nửa, tôi thấy trên cái nắp quan tài kia hình như có thứ gì đó, tôi dừng lại một lát, nhưng nhìn thấy con mãng xà lớn như vậy thì thật sự không có can đảm để nhìn, nên tôi sải bước đi nhanh ra bên ngoài.

    Những người ở bên ngoài nhiệt tình nôn khí thế, vừa phun còn vừa mắng, khí phách đàn ông đều mắng bạn bè.

    Tưởng Chân Trân đem một xô nước đặt ở bên cạnh, chờ bọn họ phun xong rồi liền uống nước tráng miệng.

    Khi họ lại nhìn lại tôi, thì cả đám đều ngượng ngùng cười hắc hắc, nhưng người có quầng thâm mắt kia vẫn giữ vẻ lạnh lùng: "Có thể dẫn chúng tôi ra ngoài rồi nói sau."

    Viên Hùng đã khá hơn nhiều, anh ta dựa vào một chiếc xe xúc đất nhìn bọn họ phun, giống như nhìn thấy người khác thống khổ như vậy, thì bản thân có hơi vui vẻ, kiểu như khi thấy người gặp tai hoạ.

    "Nói cho tôi biết sao lại thành ra thế này?" Đến bây giờ tôi vẫn chưa có thấy việc này có liên quan gì đến Mộng Điệp.

    Viên Hùng tuy không ho nữa nhưng mặt vẫn khô gầy như trước, có điều tinh thần đã tốt hơn nhiều, anh ta nhìn tôi, trong ánh mắt ấy có sự khâm phục, rồi từ từ lại chuyển sang áy náy, anh ta há miệng vài lần, có chút xấu hổ, cuối cùng anh ta hít sâu vào một hơi mới nói với tôi.

    Đào ra là một cỗ quan tài bằng vàng, cho dù đó không phải là vàng rồng, hoặc là đồng thì mọi người đều rất phấn khích, bên này gần Tương Tây, trước kia là đất của thổ ty (*) người Miêu rất có tiền, không phải sao? Họ đều có mỏ bạc của riêng, vật chất Miêu binh tất nhiên còn tồn tại.

    (*) Chúa đất, quan lại xưa cha truyền con nối ở miền dân tộc thiểu số.

    Cho dù không phải của thổ ty, cũng có đất nước Dạ Lang, cũng là người có tiền.

    Mấy năm nay, dạng phim truyền hình về trộm mộ tìm kho báu ngày càng nhiều, nên ai mà không muốn sau một đêm mình được phất nhanh chứ, vì thế mọi người liền tính toán, muốn trực tiếp mở hòm quan tài này ra, còn cố ý niêm phong đường công trình, núi sâu rừng già lại không có người lui tới, nên không cần phải giao nộp lên trên!

    Mọi người nói tốt quá, sau khi mở quan tài, mỗi người sẽ lấy một thứ, còn quan tài thì trực tiếp bán đi thành tiền, cho dù là đồng, nhưng là một cái lớn như vậy mà bán ra thì cũng không ít tiền đâu, hơn nữa lại là đồ cổ, nói không chừng nó có giá trên trời ấy, dù sao cũng có xe chở đất, cần cẩu, máy xúc đất, mang ra ngoài dễ.

    Thế nên mọi người mới trực tiếp mở quan tài ra, lại không ngờ, bên trong đó có một con mãng xà to bằng miệng bát, ngoài nó ra thì không có gì cả, mọi người thấy thế liền có hơi tức giận.

    Mà quan tài bằng vàng này để chôn rắn, thì cũng có chút hơi lãng phí.

    Có lẽ đều là đàn ông, máu nóng, cũng không biết là do ai ồn ào trước, nói dứt khoát đem con rắn này giết làm bữa ăn ngon, sau đấy bán quan tài vàng đi thành tiền mà chia ra, quan tài lớn như vậy, chắc sẽ là một khoản lớn.

    Thịt rắn tươi ngon, đám đàn ông thô kệch này mở quan tài không thấy báu vật, nên cũng hận, nóng lòng muốn làm thịt nó.

    Con rắn không hề nhúc nhích, như thể nó đang ngủ say không tỉnh, mà bọn họ ỷ mình người đông, trực tiếp lôi nó ra, mà con rắn đó vẫn không hề tỉnh lại, nhưng người giết rắn nhiều có thể xác nhận con rắn này là còn sống, rồi họ lại tiếp tục.

    Giết rắn cơ bản là đều đóng đinh đầu rắn lên trên cây trước, sau đó lột da lấy máu, rạch bụng rồi chặt thành từng đoạn.

    Một con mãng xà lớn như vậy bị lôi ra, mọi người mới phát hiện phần bụng của nó phình to, cái ý nghĩ phất nhanh của họ vẫn không hề mất, hơn nữa hiện tại người ta cũng xem nhiều câu chuyện truyền kỳ, nào là nghĩ rằng trong bụng mãng xà sẽ có báu vật.

    Nên mọi người gấp đến không chờ nổi muốn mổ bụng rắn ra trước, dù là có hay không, thì cũng không ảnh hưởng đến việc ăn thịt rắn mà?

    Chưa kể, bên trong thật sự có một cái rương bằng gỗ, nó to hơn so với bụng rắn một vòng, không biết là bị nuốt vào như thế nào.

    Mọi người chậc chậc bảo lạ, đều cho rằng đây có lẽ là báu vật tuyệt thế, cũng có người không cho mở ra, nói chuyện này kỳ quái lắm, vàng nhốt rắn, rắn nuốt mộc, sợ là thứ đó là đồ không tốt.

    Một đồ vật gì đó mà so với vàng có thể còn quan trọng hơn thì ai mà chẳng động lòng.

    Mà cái rương gỗ kia cũng không có khoá lại, bật cái liền mở, bên trong đó là một chiếc bình ngọc bích có chứa một dung dịch đặc quánh trong suốt, màu nước tuyệt đẹp.

    Mọi người lập tức phấn khởi, thời buổi này loại ngọc tốt nhất, ít nhiều cũng trên mấy chục triệu tệ, nếu thứ này có thể bán một trăm triệu, mấy chục người của bọn họ, một người có thể chia được bao nhiêu đây?

    "Bình ngọc kia giống như là loại pha lê phỉ thúy, tôi từng cùng Tưởng Chân Trân mua ngọc tặng người, ít nhiều biết một chút. Chỉ là trong bình ngọc kia như là còn có một thứ gì đó, hơn nữa chạm tay vào cảm thấy lạnh như băng, khi mọi người nhìn xem, màu sắc của chiếc bình ngày càng hồng, mặt trên bắt đầu dính một tầng hơi nước, rồi từ từ biến thành máu loãng, mọi người lúc này mới cảm thấy nó tà môn mà không dám nhìn nữa." Viên Hùng nói đến đây, giọng căng thẳng đi.

    Tôi đã thấy con rắn trong quan tài vàng kia, chứng minh được bọn họ cũng chưa có ăn rắn, sau đó gật đầu ý bảo anh ta tiếp tục nói.

    Còn về cái bình ngọc sau khi bị rướm máu kia, họ liền khoá trở về, sau đó bảo Viên Hùng liên lạc với người mua, nơi này có một vài giám sát, cũng đều vội vàng hỏi giá, nếu thực sự thành công, thì đây có lẽ là do trời giáng cự phú(*), cũng không còn tâm tư ăn xà.

    (*)Kiểu như phú quý do trời ban.

    Mọi người hưng phấn qua một đêm không ngủ, đều nghĩ sau khi được chia tiền thì sống như thế nào, lại suy nghĩ bán được bao nhiêu trăm triệu đây.

    Đến nước này, mấy triệu mấy chục triệu tệ đã không còn thỏa mãn được trí tưởng tượng của mọi người.

    Viên Hùng cũng đã hỏi qua mấy chỗ tàng trữ hàng lậu, đồng ý sáng sớm ngày hôm sau sẽ đến xem hàng, loại âm thầm giao dịch này thì Viên Hùng đã làm qua vài lần rồi, chẳng qua trước chỉ bán một ít bình lọ hoặc đồng tiền gì đó, cho nên mới quen một số người mua.

    Nhưng ngày hôm sau khi mọi người dậy cảm thấy nhìn thứ gì cũng đều là màu đỏ, hơn nữa trên bầu trời rơi xuống sương mù có màu máu, lúc đầu tưởng rằng do mắt đỏ, không ngờ tới là có người liếm một chút huyết vụ ở trên tay, mới phát hiện nó có vị giống như máu, lúc này họ mới thấy chuyện không ổn

    Hơn nữa cùng ngày hôm ấy, có người biến mất, cũng có người bắt đầu ho, khụ một tiếng liền thở không thông và rồi người bắt đầu gầy đi.

    "Quan trọng hơn là, từ ngày đó cứ mỗi đêm sẽ có một người biến mất, có khi là một có khi lại là hai."

    Viên Hùng nói đến đây, nặng nề thở dài: "Mỗi đêm chúng tôi đều có thể nghe thấy tiếng con gái ca hát, rất êm tai, dễ nghe đến mức khiến người ta cảm giác muốn nhìn một cái, giống như khi tôi trúng độc ở trong câu lạc bộ vậy. Hai đêm đầu chúng tôi cũng không để ý lắm, sau này mỗi sáng mới phát hiện có người biến mất, và mọi người đều gầy, mới nhận ra chuyện này nghiêm trọng, còn những người mua đã liên hệ nói tới rồi mà lại tìm không thấy đường, nên chúng tôi nghĩ phải đi ra đón tiếp, nhưng không thể ra được nữa."

    "Các người đã đặt những thứ kia trở lại rồi?" Rắn đều ở trong quan tài, nhìn bộ dáng đó như là còn sống, mà cũng khó đoán.

    Viên Hùng gật gật đầu, móc từ trong túi quần ra ba đuôi cây hương đưa cho tôi, đuôi hương kia không khác gì hương tôi dùng, nhưng không biết là lấy từ nơi nào, ai lại đặt ở chỗ này, theo lý thuyết nếu không ai tiến vào thì hương này sẽ không ở đây.

    "Hương này xuất hiện ở bên cạnh tôi vào sáng sớm hôm qua, hơn nữa sau khi hương xuất hiện thì nắp quan tài có biến hoá." Viên Hùng hướng về phía tôi vẫy vẫy tay, rồi dẫn tôi đi vào đường hầm.

    Chờ khi đi đến gần quan tài vàng kia, anh ta bảo tôi nằm sấp xuống, sau đó lấy di động chiếu lên nắp quan tài.

    Tôi biết con rắn bên trong quan tài vàng đã chết nhưng tôi vẫn hơi sợ hãi, Viên Hùng nhìn tôi mấy lần, vẫn chiếu điện thoại lên nắp quan tài và ra hiệu tôi nhìn đi.

    Tôi thấy anh ta thật sự cố chấp, nên to gan ngồi xổm xuống thăm dò liếc nhìn.

    Tôi thấy trên quan tài có một bức hoạ người con gái, phong cách giống như những bức hoạ con gái thời Trung Hoa Dân Quốc ở trong câu lạc bộ, đơn giản là vì cái này nên Viên Hùng mới liên tưởng đến câu lạc bộ.

    Chỉ là gương mặt của cô gái này có hơi quen mắt?

    Bởi vì nằm sấp nhìn ngược, tôi nhất thời không thể xác định được, nghiêng đầu nhìn lại vài lần, càng nhìn càng thấy quen mắt.

    Mà ánh mắt của Viên Hùng nặng nề nhìn tôi, nhìn đến tôi nổi lông tơ, vội vàng lui về sau.

    Chỉ là khi lui ra, thân thể tôi bị điện thoại chiếu rọi hắt bóng lên quan tài, khuôn mặt trên đó lại giống như trên nắp quan tài.

    (Quan tài vẫn chôn dưới đất nên phải nằm hoặc là quỳ, ngồi xổm, với tới mới thấy rõ.)

    Editor: Alissa
    Đăng ngày 28/3/22
     
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 97.1: Con rắn chết bắt đầu ăn thịt người.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quan tài vàng toàn thân sáng bóng, bởi vì Viên Hùng cầm điện thoại chiếu vào thân quan tài, làm thân ảnh của tôi hoàn toàn bị phản chiếu lên, chỉ là khuôn mặt kia càng nhìn lại càng trông giống bức hoạ người con gái phong cách dân quốc được đắp lên quan tài.

    Tôi chợt có chút sợ hãi, chậm rãi lui về phía sau, đảo mắt nhìn Viên Hùng mà hỏi:

    "Anh có chắc là không có gì vào ngày quan tài được mở ra không?"

    "Không có!"

    Viên Hùng lắc lắc đầu nhìn tôi, trầm giọng nói: "Nếu ngày mở quan tài nhìn thấy nó, thì cô cho rằng khi bọn họ nhìn thấy cô sẽ có biểu tình như thế ư?"

    "Vậy sau đó làm sao anh phát hiện ra?"

    Ta sờ sờ mặt của mình, nếu như mọi người nhìn thấy, thì bọn họ nhìn thấy tôi có lẽ sẽ sợ hãi nhỉ, nói cách khác chỉ có Viên Hùng nhìn thấy được.

    Anh ta cười hắc hắc một cách quái dị và nói: "Cô có tin tôi không nếu tôi nói rằng tôi đã ngủ trong quan tài này vào đêm qua?"

    Tôi gật gật đầu, loại chuyện kỳ lạ này đều có thể xảy ra, không có gì là không tin.

    Theo Viên Hùng nói, vì sau khi mọi người lần lượt bị mất tích nên mọi người ngủ cùng một chỗ, mọi người thay nhau túc trực canh gác, nhưng đêm qua Viên Hùng rất bực tức khi nghe người phụ nữ hát nên đã bỏ đi ra ngoài.

    "Thời điểm tôi đi ra ngoài vẫn còn tỉnh táo, còn chào hỏi với gác đêm Lưu Đông Bình, nhưng tôi không thể nhớ mình đã đi đến đâu, lúc tỉnh dậy thì tôi đã nằm trong quan tài, nhìn bức hoạ ở trên quan tài, tôi sợ đến mức cố hết sức mà bò ra khỏi quan tài, và phát hiện ra ba nén hương trên đầu quan tài, tôi hoài nghi là có người dẫn tôi vào bằng cách dùng hương."

    Viên Hùng cười khổ, nói với tôi: "Vì vậy, tất cả mọi người đều nghĩ rằng người mất tích có thể đã bị mãng xà lớn này nuốt chửng, nên tất cả chúng tôi ở đây cầu xin sự tha thứ của nó."

    Không phải ý tưởng này không có ngọn nguồn, chỉ là tôi nhìn qua quan tài vàng, bên trong có một cái rương gỗ bị rắn nuốt vào bụng, trong rương cất giấu một cái bình ngọc, chắc trong bình ngọc có lẽ còn có thứ gì đó.

    Quan tài vàng tự nhiên sẽ thuộc kim, rắn là thủy, rương gỗ thuộc mộc, bình ngọc lại thuộc thổ.

    Kim sinh ra thủy, thủy sinh ra mộc, mộc sinh ra hoả, hoả sinh ra thổ, thổ lại sinh ra kim ...

    "Khi các người mở rương gỗ ra, có tìm thấy thứ gì khác ngoài chiếc rương gỗ không? Ví dụ như, lọ ngọc được bọc trong thứ gì, hoặc là còn có thứ gì khác?" Tôi chỉ mong phương hướng của mình là đúng, còn nếu cứ để đồ trong bình ngọc như thế này thì giữa rương gỗ và bình ngọc phải có thứ thuộc về lửa?

    "Không có!" Viên Hùng lập tức gật đầu, lấy làm lạ nói: "Rương gỗ kia vừa mở ra, chính là cái bình ngọc đó."

    Ta nhíu nhíu mày, rốt cuộc tôi vẫn là ít tiếp xúc loại chuyện này, tuy rằng gặp qua đều là boss có cấp bậc, nhưng tổng thể kiến thức dự trữ là không đủ.

    Tôi ra hiệu cho Viên Hùng ý bảo đi cùng tôi ra ngoài trước, nơi này thật kỳ quái.

    Chỉ là khi chúng tôi vừa đi, điện thoại di động xẹt qua bên trong sườn quan tài, mãng xà lớn trong quan tài dường như đột nhiên mở bừng mắt ra.

    Tôi sợ tới mức vội vàng giật lấy điện thoại di động của Viên Hùng và chiếu vào, lại nhìn thấy mãng xà vốn là đang ngủ say không nhúc nhích, quả nhiên đã mở mắt ra, một đôi mắt rắn nặng nề nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt rắn có màu hổ phách, giống như có thứ gì đó đang xoay tròn.

    "A! A!" Viên Hùng sợ hãi đến mức lùi lại về phía sau vài bước và ngã xuống đất.

    Tôi nhìn chằm chằm vào cặp mắt rắn, nhưng nó lại không có di chuyển, chỉ mở mắt to như vậy, đến chớp cũng không có chớp dù là một chút.

    Tôi nhớ rõ khi nhìn thấy chiếc quan tài bằng vàng, mãng xà khổng lồ thật giống như đang chìm trong giấc ngủ say không hề nhúc nhích, hơn nữa Viên Hùng nói rằng nó đã được khoét bụng để lấy chiếc rương ra, làm sao có thể vẫn mở mắt được.

    Khi những người bên ngoài nghe thấy động tĩnh, tất cả đều lao vào, Tưởng Chân Trân nâng đỡ Viên Hùng đứng dậy, tiến lại gần tôi và nói: "Làm sao vậy? Vân Thanh?"

    Tôi nhìn chằm chằm vào mắt con rắn và định xoay người lại, lại nghe thấy người bị quầng thâm mắt nói: "Con rắn đã mở mắt, con rắn chết đã mở mắt, nó đây là muốn ăn thịt người, nó sắp ăn thịt người!"

    Mọi người nhất thời hỗn loạn, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, họ chạy hướng ra bên ngoài.

    Sắc mặt của tôi chua xót, tại sao mỗi lần đụng phải đều là loại chuyện này.

    Tưởng Chân Trân có chút xấu hổ nhìn tôi, và đỡ Viên Hùng ra hiệu cho tôi đi ra ngoài trước.

    Bên ngoài mọi người bàn tán xôn xao, họ nhìn tôi với ánh mắt vừa kính nể vừa sợ hãi, tôi hỏi vài người, thì họ đều xác nhận là mãng xà lớn đã bị lôi ra khỏi quan tài, sau đó bị bỏ vào trở lại, giữa bụng còn bị mổ ra, mà nó không có mở mắt, nếu không phải là thân nó còn mềm, có thể xác định là nó còn sống, thì bọn họ làm sao mà dám ăn.

    Tôi càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, nhưng tôi không dám nói thêm gì, tôi gọi điện cho chị Dương, lại phát hiện điện thoại gọi thế nào cũng không liên lạc được.

    Đang cảm thấy kỳ quái, tôi lại nghe thấy một giọng nói: "Không có tín hiệu sao?"

    Lần lượt theo sau là những âm thanh sợ hãi truyền đến, Tưởng Chân Trân và Viên Hùng cũng vội vàng nhìn vào điện thoại di động của mình, xác thực không có tín hiệu.

    Trên công trường bỗng tang thương một mảnh, may mà mọi người không ho khan quá nặng, dù sao Viên Hùng cũng là ông chủ, nói vài câu, đã ổn định mọi người và sắp xếp người đi nấu cơm.

    Bị mắc kẹt bảy ngày, ngoại trừ mì trứng, thịt đông, cũng không còn gì để ăn, mọi người không kén chọn, chỉ nghĩ làm thế nào đi ra ngoài, nhưng nghe nói có người không tin tà, đào đất mà lao ra ngoài, kết quả vẫn vòng trở lại, này sợ là đã đụng vào đại hình quỷ đánh tường.

    Sau khi Đại Bạch xuống xe, tôi để nó quan sát xung quanh, tốt nhất là có thể giúp chúng tôi tìm được đường, còn nếu không tìm được đường, thì có thể thăm dò tình hình giúp chúng tôi, nhưng đến bây giờ nó vẫn chưa có trở về, cũng không biết có tìm thấy được đường ra hay chưa.

    Tên này thực chất là một đại lão giấu mặt, hiện tại tôi đã biết thân phận của Mặc Dật, nhưng vẫn không biết về nó.

    Lạc Lạc đã hơi sợ hãi khi đến đây, con bé ra ngoài cũng chỉ thu mình lại sau lưng tôi, nên tôi dứt khoát thu con bé lại.

    Lúc này điện thoại cũng không có tín hiệu gì, rõ ràng là báo hiệu sắp ra tay, hay là thứ đằng sau kia đã câu được tôi, một con cá mà nó muốn câu?
    [​IMG]
    Editor: Alissa
    Đăng 29/3/22
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2022
  7. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 97.2: Con rắn chết bắt đầu ăn thịt người.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    hngoc08, JunkoMin, Natalytran67 người khác thích bài này.
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 98.1: Không có gì tàn nhẫn hơn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người bàng hoàng chứng kiến con rắn mở to hai mắt, miệng rắn căng ra một góc độ kỳ quái, nuốt chửng một người đến vị trí chân, mọi người đều quá kinh hãi nên không giải cứu, chờ tiếng xương nứt răng rắc vang lên một lần nữa, tôi mới phản ứng lại.

    Bất kể là sống hay chết, có thể giữ lại thi thể cũng là tốt rồi.

    Tôi vội vàng nhìn về phía Viên Hùng hô lên: "Kéo người ra ngoài trước."

    Con rắn này nằm ở trong quan tài, dù chúng tôi đến hay làm gì, thì nó vẫn không hề di chuyển, chúng tôi không biết nó còn sống hay đã chết, hoặc đã biến thành quỷ.

    Lúc này tôi cũng không còn tâm trí để nghĩ, người này chui vào miệng rắn kiểu gì, tại sao nó lại nuốt người, dù sao thì tôi cũng phải làm gì đó!

    Vẻ mặt của Viên Hùng lộ ra sợ hãi, lần trước anh ta đã nói qua, mỗi đêm sẽ có một hay hai người biến mất mà không để lại dấu vết gì.

    Tôi rút câu hồn liên ra, dùng một tay kéo lấy một chân của người nọ, vốn tôi tưởng rằng Viên Hùng sẽ tiến lên giúp, kết quả phát hiện anh ta đứng không động, làm tôi hơi xấu hổ.

    Khi những người trên công trường nhìn thấy tôi tiến lên kéo chân, thế là họ liền lùi lại một bước về phía sau, cả một đám người nhìn vào tôi.

    Cảm nhận được sức nuốt từ miệng của con rắn, tôi vội vung câu hồn liên lên, quấn lấy cặp chân kia, rồi trực tiếp kéo người đàn ông kia ra ngoài mà không cần sự trợ giúp của bọn họ.

    Chỉ cần có câu hồn liên trong tay, sức lực của tôi sẽ trở nên rất mạnh.

    Khi hai chân được kéo ra, miệng con rắn đập mạnh về phía trước như để bảo vệ thức ăn.

    Tất cả mọi người đều khiếp sợ mà chạy hướng ra phía bên ngoài, còn bàng hoàng hét lớn: "Con rắn chết lại muốn ăn thịt người!"

    Dường như ở trong mắt của họ, rắn không ăn thịt trên một hai người, thì họ nhìn không quen.

    Lúc đó tôi cũng lớn gan, lôi kéo hai cái chân vẫn không chịu buông bỏ, lại còn có tâm tư nghiên cứu cái miệng của con rắn kia coi nó có gì khác biệt mà có thể nuốt cả một người, tôi đã đạt tới trình độ không biết sợ là gì.

    Sau khi mọi người trên công trường chạy đi hết, chỉ chừa lại có Viên Hùng, cả người anh ta run rẩy, đứng tại chỗ nhìn tôi, dang hai tay ra bảo vệ Tưởng Chân Trân ở bên cạnh giống như gà mẹ bảo vệ gà con.

    Mà trên mặt của Tưởng Chân Trân còn nở một nụ cười, trông như thể có chết cũng không sao, quả nhiên tình yêu có thể làm giảm chỉ số thông minh của con người!

    Sau khi chuyện kỳ lạ này xảy ra, những trên công trường đều vô cùng bình tĩnh, bĩnh tĩnh đến chết lặng, nhưng vào lúc này, họ lại chạy đi rất nhanh, như thể là nhận được mệnh lệnh vậy.

    Tôi liếc nhìn thứ đồ vật bị câu hồn liên kéo ra, dường như chỉ còn sót lại một đôi chân mà thôi, phần trên của đôi chân như muốn tan ra, ngay cả xương cốt cũng biến mất không thấy nữa.

    Hơn nữa vết cắt bằng phẳng, không có dấu vết lôi kéo xé rách, cũng không có vết cắn tàn nhẫn, người này thật giống que kem vậy, bộ phận phía trên ở trong miệng rắn, vậy mà ngay cả máu cũng không chảy ra, như thể tất cả máu ở trong cơ thể đã bị hút khô, trông giống như bàn tay trong suốt như pha lê của Mộng Điệp.

    "Đem đi đốt đi." Để lại thứ đồ này, e rằng lại xảy ra chuyện, vẫn là nên đốt đi thì tốt hơn.

    Khi Tưởng Chân Trân nhìn thấy cặp chân, liền che miệng lại, muốn nôn, hoặc là muốn giữ cho bản thân không hét ra tiếng chói tai, Viên Hùng vội vàng giúp chị ta vỗ lưng, cũng không hề để ý tới cặp chân kia.

    Tôi không có thời gian để quan tâm đến chuyện ân ái của họ, tôi đảo mắt đi xem con rắn kia, nó vẫn nằm yên trong quan tài, hai mắt đều mắt lại, như thể đã ngủ say.

    Chỉ là khi tôi nghiêng người lại gần nhìn vào, bức hoạ trên nắp quan tài dường như đã trở nên sáng hơn rồi.

    Tuy rằng cơ bản cũng có thể nhìn thấy màu sắc nhưng có vẻ trông hơi cũ xưa, còn hiện tại tựa hồ bị nhiễm một chút màu sắc, trở nên sáng hơn, khuôn mặt kia càng ngày càng giống tôi

    "Làm sao bây giờ?" Tưởng Chân Trân tiến đến gần bên người tôi, nặng nề nói với tôi: "Đây là có chuyện gì? Chúng ta không thể ra ngoài được, chẳng lẽ phải ở chỗ này bị rắn ăn sao?"

    "Lôi nó ra!" Tôi cắn răng nói với Viên Hùng, "Kiểm tra xem trong dạ dày của con rắn có thực sự có thức ăn hay không."

    Viên Hùng nhìn tôi một cách kỳ quái, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng vẫn làm theo kéo cặp chân kia bước ra ngoài, chỉ là mới vừa đi ra, anh ta lập tức hét lên.

    Đó là một tiếng hét tuyệt vọng, giống như ngoại trừ hét lên, thì không còn biện pháp nào có thể trút được nỗi kinh hoàng trong lòng.

    Tôi cùng Tưởng Chân Trân vội càng liếc mắt nhìn nhau, cất bước liền chạy hướng ra bên ngoài.

    Tôi thấy bên ngoài đường hầm, đang có mưa phùn lất phất rơi xuống, mọi thứ xung quanh bị nhuộm một màu đỏ, những người của công trường chạy ra ngoài đã mất sạch quần áo, cơ thể của họ giống như người tuyết màu đỏ đang dần tan ra, để lộ ra xương cốt bên trong; giống như tượng đất bị nước mưa cuốn trôi bùn, hình dạng trở nên loang lổ, mơ hồ không rõ.

    Một số người trong đó đã bẹp xuống giống như tượng đất, sập trên mặt đất, bị mưa phùn xối từ từ hoá thành bùn máu, rồi từng chút một mà hoà vào nền đất, nhưng trên mặt đất lại không thấy máu chảy, ngược lại mưa máu trong không khí ngày càng thêm nhiều.

    Tưởng Chân Trân gắt gao bịt chặt miệng mình, sau đó xoay người lại, ôm chặt Viên Hùng và kéo anh ta vào đường hầm.

    Viên Hùng giống như bị doạ mà choáng váng, cả người đều phát run, há miệng không ngừng hét lớn, thanh âm quẩn quanh trong mưa máu xào xạc, giống tiếng đỗ quyên kêu ra máu.

    Tôi muốn duỗi tay ra ngoài, nhưng vừa giơ tay lên, thai quỷ trong bụng đột nhiên giật mình, làm tôi đau tới nỗi toàn thân run run, vội lui về phía sau một bước
    [​IMG]
    Editor: Alissa
    Đăng ngày 30/3/22.
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng ba 2022
  9. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 98.2: Không có gì tàn nhẫn hơn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảm giác hoảng sợ trong phút chốc lan ra toàn cơ thể, tôi quay đầu lại nhìn Viên Hùng, anh ta vẫn đang gào thét như cũ, Tưởng Chân Trân ôm chặt đầu anh ta vào trong ngực mình, muốn che lại đôi mắt của anh ta nhưng làm thế nào cũng không che được, đành nói không ngừng: "Đừng sợ! Đừng sợ! Em sẽ luôn bên cạnh anh, luôn ở bên anh!"

    Tôi sải bước đi qua, giơ tay tát mạnh vào Viên Hùng, Tưởng Chân Trân thấy tôi đột nhiên đánh Viên Hùng nên có hơi giật mình.

    Tôi lấy đàn hương ở trong ba lô ra và ném vào trong miệng Viên Hùng, rồi trực tiếp dùng câu hồn liên kéo anh ta, và nhìn Tưởng Chân Trân nói: "Vào đường hầm!"

    Trong đường hầm không hề có thay đổi nào, nhưng những người bên ngoài đã chết hết.

    Sau khi Viên Hùng được tôi kéo vào đường hầm, anh ta đã tỉnh táo lại một chút và nói với tôi: "Chúng ta chạy đi? Chạy mau đi!"

    "Chạy hướng nào? Không phải anh đã thử qua rồi sao?" Tôi liếc nhìn Viên Hùng một cái, lại nhìn cái quan tài.

    Theo cách nói của bọn họ, vào ban đêm mới nghe thấy tiếng hát của một người phụ nữ, nhưng hôm nay nó lại xuất hiện vào ban ngày, hơn nữa chúng tôi là tận mắt chứng kiến con rắn đã chết nuốt người, nói cách khác những người biến mất kia đều là bị con rắn này nuốt chửng

    Nhưng buổi sáng nay Viên Hùng từ trong quan tài mà tỉnh dậy, điều đó chứng tỏ sau khi anh ta bị đưa vào, con rắn cũng không có nuốt anh ta, chẳng lẽ là vì anh ta quen biết tôi ư?

    "Giúp tôi một chút." Không biết là lấy dũng khí từ đâu ra, mà tôi liền vươn tay muốn kéo con rắn lớn, nhưng lại phát hiện kéo thế nào nó cũng không động đậy.

    Viên Hùng sợ tới mức sững sờ vì vẫn còn ám ảnh hình ảnh rắn nuốt người vừa nãy, tôi trừng mắt liếc anh ta một cái, Tưởng Chân Trân đã tiến lên phụ.

    Có lẽ anh ta thấy hai người phụ nữ đã cố gắng hết sức nên cũng tiến lên hỗ trợ.

    Trên bụng con rắn không có vết thương hở ra khi bị mổ, nhưng cũng có một vết nông, rõ ràng là vết thương mới lành lại.

    Con rắn như cũ vẫn không nhúc nhích, bụng có một chỗ phình to khác lạ, tôi không dám mổ bụng con rắn, nên thử dùng tay ấn ấn vào, cảm giác có góc cạnh, chắc là cái rương gỗ mà Viên Hùng đã nó, những ở chỗ khác lại mềm, máu thịt xương cốt bị nuốt vào kia đều không có ở trong bụng con rắn.

    Viên Hùng nhìn thấy tôi kiểm tra, cũng tập trung vào trong đó, nhìn mà nói: "Toàn bộ máu thịt đó đã hoá thành mưa máu rồi sao?"

    Tôi cũng không biết đây là thế nào, vừa sợ con rắn sẽ lại nuốt người, nên dùng câu hồn liên trói chặt nó lại, rồi móc điện thoại ra, bây giờ cách tốt nhất là tôi nên kêu cứu, nhưng điện thoại vẫn không có tín hiệu.

    Chỉ là ngay sau khi điện thoại di động của tôi được bật lên, thì có một thông báo đến, một đoạn video từ wechat đã gửi tới từ một người xa lạ, mà hình ảnh bên ngoài là một ngọn núi.

    Chỗ ma quái này, không hề có tín hiệu, vậy mà có thể nhận được Wechat(*) ư? Chắc chắn là do quỷ gửi đến rồi, vào thời buổi này, ở địa phủ không chỉ có hệ thống tài chính giống mình, mà ngay cả internet đều dùng được, có thể lựa chọn kỹ thuật chống nhiễu sóng, cũng là lợi hại.

    (*)Mạng xã hội của Trung Quốc.

    Tôi liếc mắt nhìn Viên Hùng cùng Tưởng Chân Trân, phát hiện di động của họ đều đổ chuông.

    Dù sao《 The Ring 》 cũng là của Nhật Bản, chắc không có gì để xem, nên tôi trực tiếp click mở video lên.

    Ngay lập tức có giọng nói ồn ào cùng tiếng cười phát ra, bên ngoài có tiếng mưa xào xạc.

    Một con vật toàn thân đen nhánh, lông như lông lợn, có một cặp răng nanh của chuột và một cái đuôi dài, đại khái là một con vật giống mèo bị trói vào trên cây cột, tay chân của nó đều bị bẻ gãy, chảy máu, nó đang quay đầu liếm miệng vết thương.

    Bên cạnh có rất nhiều người vây chung quanh, mọi người điều đang đoán mò nó là con gì, nhìn thịt như vậy có lẽ không thể ăn.

    Tiếp đến, có người đổ chút xăng vào con vật kia và ném tàn thuốc, ngọn lửa lớn bùng lên, con vật nhỏ bị đốt cháy kêu to chi chi, mọi người đang xem đều cười ha ha, còn nói loại con vật như này thì đốt chết để miễn cho nó cắn người, trước kia đốt chuột nó cũng kêu như vậy.

    Hình ảnh vẫn chưa chuyển, vẫn dừng tại hình ảnh con vật nhỏ bị đốt mà kêu thảm thiết.

    Chờ đến khi đốt xong, thế mà con vật nhỏ kia vẫn còn sống, nó kêu chi chi, hai mắt mang theo ánh sáng hung ác nhìn chằm chằm vào những người vây xem đó.

    "Loại này ăn ở trên núi, lông thô da dày, đốt cũng chỉ cháy lông, thử đổ chút dầu sôi lên thử xem thịt có thơm không." Nghe giọng nói hình như là của quầng thâm mắt.

    Ngay lập tức có tiếng người ồn ào, nói gì mà đi nấu dầu sôi, còn có tiếng động xì xì, không biết có phải con vật nhỏ tạo ra tiếng động hay không.

    Mọi người ồn ào, vì trời mưa nên không có khởi công, bọn họ cũng không có việc gì làm, nên có người xung phong nhận việc đi nấu dầu.

    Những người vây xem khác, người thì lấy gậy gộc thọc vào con vật nhỏ, người lại nhặt hạt đậu phộng (lạc) ném vào nó, cũng có người lấy nước phun nó khiến nó sợ tới mức kêu to chi chi.

    Một nồi dầu sôi chẳng mấy chốc đã xuất hiện, còn có người ầm ĩ muốn quay video lại, nói phát lên mạng sẽ rất hot.

    Con vật nhỏ kia sợ tới mức kêu lên không ngừng, nhưng lại khiến những người vây xem càng thêm hưng phấn, họ còn thảo luận có mùi thịt nướng hay không.

    Nhìn sự tuyệt vọng trong mắt của con vật nhỏ, trong lòng tôi rất không đành lòng.

    Nhưng rõ ràng điều này không thể thay đổi được gì, dầu sôi đổ lên đầu con vật nhỏ, tiếng xèo xèo truyền đến, da tróc thịt bong, sau đó trượt xuống, cuốn lại, để lộ ra xương cốt màu đen ở bên trong.

    Mọi người xôn xao, nói xương cốt đều là màu đen, sợ nó là quái vật gì đó.

    Nhưng không có ai phát hiện, mưa bên ngoài chậm rãi biến thành màu đỏ.

    Chờ đến lúc một nồi dầu đổ lên xong, con vật nhỏ kia giống như bị tan chảy hoàn toàn trong dầu, biến mất không thấy nữa.

    Sau đó hình ảnh đột nhiên tối sầm, bức hoạ trên nắp quan tài xuất hiện trên màn hình, người bên trong kia nhẹ giọng nói với tôi: "Cô đã đến rồi à, thật tốt."
    [​IMG]
    Editor: Alissa
    Đăng ngày 31/3/22
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng ba 2022
  10. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 99.1: Cô có thể thay thế tôi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa nhìn thấy bức hoạ đó, tôi đã cảm thấy không ổn, và khi người bên trong đó bắt đầu nói chuyện như thể đó là một người sống, tôi đã sợ hãi đến mức suýt chút nữa là ném luôn chiếc điện thoại của mình.

    Người bên trong đó dường như có thể nhìn đến tôi, nhìn thẳng tôi nói: "Cô có thể thay thế tôi."

    Tôi vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì màn hình điện thoại bỗng nhiên tối đen, sau đó thì không có cái gì cả.

    Đảo mắt nhìn Viên Hùng, điện thoại di động của bọn họ còn đang chiếu những người trên công trường không cam lòng dùng gậy gộc đẩy đẩy mấy cái dầu đen đó, thấy tôi nhìn sang, Viên Hùng thở dài thật sâu nói: "Tôi đã nghe nói về việc này, nó xảy ra vào trước một ngày trước khi tôi đến, và sau khi tôi đến tôi đã đào được chiếc quan tài bằng vàng này. Nghe nói thứ đó được đào ra từ một hòn đá, sau khi chui ra, nó lại không chạy trốn mà chỉ kêu gào, giống như đang xin tha vậy. Bọn họ nhàn rỗi quá nên nhàm chán, liền bắt lại chơi, nhưng thứ này khi chộp tới thì nó trở nên hung dữ, nên bọn họ chỉ phải bẻ gãy chân, rồi trói lại."

    Tôi nghe Viên Hùng giải thích mà trong lòng chua xót, hồi nhỏ tôi cũng đâm ếch, rút chân châu chấu, nhưng mà dùng lửa đốt, dùng dầu làm bỏng, bẻ gãy chân trói lại rồi dùng gậy đâm đâm vào tàn nhẫn như vậy thực sự không có.

    "Đó là cái gì?" Tưởng Chân Trân nhìn tôi, hiển nhiên là cũng không biết thứ đó.

    Tôi lắc đầu, là thứ gì cũng không quan trọng, ít nhất cái chết của những người đó cùng chuyện này hoàn toàn có liên quan, Viên Hùng vào quan tài không chết, chắc là do anh ấy không tham gia vào vụ việc đó.

    Chạm vào chiếc quan tài bằng vàng, tôi cắn răng một cái rồi trực tiếp nhảy vào, lấy điện thoại di động ra chiếu lên trên nắp quan tài.

    Nhưng lần này, nắp quan tài đã trống rỗng, và bức hoạ kia cũng đã biến mất, chỉ có ánh sáng của vàng được phản chiếu.

    Tôi đang thắc mắc thì nghe thấy bên ngoài có tiếng chó sủa, còn có tiếng thút tha thút thít.

    Vội vã từ trong quan tài nhảy ra, nhưng lại chỉ thấy Đại Bạch với hai đứa con của nó, đang trông mong nhìn tôi, còn Tưởng Chân Trân thì lại nhìn chằm chằm vào gia đình ba người của Đại Bạch một cách tò mò.

    "Nói thẳng đi!" Tôi thật sự không còn tâm tình mà đoán tiếng chó nữa.

    Đại Bạch liếc nhìn Viên Hùng, có lẽ là vì sợ bị coi như yêu quái, nói với tôi: "Ngọn núi này đang thu lại, chúng ta phải rời đi sớm!"

    "Có ý gì?" Tôi không biết làm thế nào một ngọn núi có thể bị thu lại, lại không phải là chăn giường!

    Viên Hùng và Tưởng Chân Trân hoàn toàn bị khiếp sợ trước những gì con chó đang nói đến, và thậm chí còn không thể thốt ra lời.

    "Ngọn núi này là một cái quan tài, chôn cất Sơn Quỷ*, có Sơn Tiêu* canh giữ mộ, nhưng Sơn Tiêu đã bị giết, cho nên âm hồn của Sơn Quỷ rất tức giận, vì vậy muốn lấy ngọn núi trở lại." Xét cho cùng, Đại Bạch cũng có thể được coi là một "thần thú", nghe nói tin này đến từ một cụ rùa ngàn tuổi đã trở về cùng với Sơn Quỷ, cụ rùa già đó trên lưng đã biến thành đá, không còn đi lại được nữa, liền ở trên đỉnh núi đè quan tài chờ chết.

    *Sơn Quỷ: ma núi.
    *Sơn Tiêu: vật canh giữ mộ của ma núi.

    Trong thần thoại, Sơn Quỷ là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, điều khiển bốn mùa trên núi, lẽ nào chiếc quan tài này là dùng để chôn Sơn Quỷ? Nhưng tại sao trong quan tài vàng lại có rắn? Hay Sơn Quỷ chính là rắn?

    "Sơn Quỷ và núi là một thể, một khi Sơn Quỷ nổi giận, núi cũng sẽ biến mất." Đại Bạch lớn lên trên núi, đương nhiên hiểu rõ những điều này hơn loài người chúng tôi.

    Đoạn video trên điện thoại vẫn còn, tôi liền bấm vào đó và cho Đại Bạch xem.

    "Sơn Tiêu? Họ vậy mà bắt Sơn Tiêu?", Đại Bạch khiếp sợ nhìn vật nhỏ bị trói kia, cả kinh thốt lên: "Loài người các người cũng quá lớn mật, đào núi cũng đã đành, vậy mà các người còn bắt Sơn Tiêu! Đã thế còn hành hạ nó như vậy, thế này là đáng bị trời phạt!"

    Đại Bạch vẫn đang hét lên, nhưng tôi lại nghe thấy một giọng hát trầm thấp vang lên, giống với giọng hát mà tôi từng mơ thấy khi hang cổ lần đầu tiên xuất hiện, thanh âm nhẹ nhàng có chút cám dỗ.

    Viên Hùng bên cạnh vội vàng bịt lỗ tai của Tưởng Chân Trân lại và liên tục hét lên: "Đừng nghe! Đừng nghe!"

    Nhưng tôi đã nghe rồi, lần này thanh âm rất gần, như thể tiếng hát đang ở ngay cạnh chúng tôi.

    Hai mắt Đại Bạch liếc qua liếc lại, đột nhiên kêu lên: "Ở trong bụng con rắn."

    Con rắn to đó bị câu hồn liên khoá lại, vẫn nằm bất động, cũng không biết lấy can đảm từ đâu, mà tôi lấy con dao trong ba lô ra, theo vết thương dài mới bị đó mà mổ bụng con rắn ra, con rắn cũng không chảy máu, hơn nữa cũng thực sự không hề động đậy, có lẽ đây thực sự là một con rắn chết.

    Tôi lấy ra được một chiếc rương gỗ to bằng chiếc hộp đựng giày, vừa mở ra, đã thấy rất nhiều âm hồn lập tức lao ra, vây quanh chiếc rương gỗ không chịu giải tán.

    Quả nhiên giữa rương gỗ và bình ngọc, đúng là có vật có tính nóng, chẳng qua là âm hồn này cũng cùng mạng hoả, nên đám người Viên Hùng mới không nhìn thấy mà thôi, mới có thể cho rằng bên trong hộp gỗ chính là bình ngọc.

    Đó là lý do tại sao anh ấy thậm chí không thể nhìn thấy, trong số những âm hồn này, có những người đã chết trên công trường, âm hồn của họ đã bám vào sinh mệnh hoả và trở thành một phần của ngũ hành táng này.

    Rắn nuốt người, máu thịt hóa thành làn sương bằng máu rơi xuống mảnh núi rừng này, mà sinh mệnh hỏa khí cũng lại trở thành một phần của ngũ hành táng.

    Khi tôi không nhìn thấy những âm hồn đó nữa, liền cầm chiếc bình ngọc màu đỏ như màu đó, lắc lắc, bên trong quả thật là có thứ gì đó.

    Phía trên bình ngọc có một cái nắp, tôi đang định mở ra xem, thì lại nghe thấy tiếng hát ngọt ngào nhưng lại truyền ra từ trong bình.

    Tay tôi chợt căng thẳng, cầm cái chai lạnh như băng này, tôi đột nhiên không biết có nên mở nó ra hay không.

    Một bên, Đại Bạch đang nằm bò trên mặt đất, khóc thút thít thút thít, và hai con nhãi con của nó cũng đang nức nở.
    [​IMG]
    Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai.
    Cập nhật 1/4/22
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...