Trọng Sinh [Edit] Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay - Y Nhân Vi Hoa

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nguyễn Mộc, 15 Tháng sáu 2021.

  1. Nguyễn Mộc

    Bài viết:
    4
    Chương 30: Ngọc thạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn mấy cục đá lớn nhỏ bằng nắm tay, Cố Cửu liếc mắt một cái liền thấy được địa phương hấp dẫn người nhất.

    Vị trí chỗ sói xám đứng, trên viên đá kia có một tầng ánh sáng màu lục.

    Cố Cửu bởi vì khoảng cách hơi xa, nên phải híp hai mắt lại để nhìn ánh sáng màu lục kia.

    Giống như để xác nhận chuyện gì đó, cô ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, phát hiện quả nhiên có không ít cục đá giống như cục đá kia.

    Ở giữa sườn núi này mà lại có thật nhiều cục đá như vậy.

    Đây là một ngọn núi hoang, bởi vì đường quá khó đi, căn bản là không có người đi lên, hơn nữa sinh vật chung quanh cũng rất ít.

    Cố Cửu đi đến bên cạnh sói xám ngồi xổm người xuống, dùng tay vuốt ve nơi phát ra ánh sáng màu lục kia.

    Nhẹ nhàng đem tro bụi xung quanh phủi đi, liền bại lộ trước mắt cô màu sắc nồng đậm, tính chất non mịn không rõ chất ngọc thạch.

    Ở thời điểm cô duỗi tay chạm vào ngọc thạch, lại một lần nữa cảm nhận được sự lôi kéo lúc nãy.

    Xem ra thời điểm lúc trước đi ngang qua ngọn núi này, chính là bởi vì ngọc thạch.

    Cô tuy rằng chưa từng tiếp xúc với ngọc thạch, nhưng thời điểm nhìn thấy ánh sáng màu lục kia, cũng có thể đoán ra được.

    Rốt cuộc ngọc thạch đều là từ cục đá mà ra.

    Chưa ăn qua thịt heo cũng thấy qua heo chạy a.

    Cố Cửu không hiểu vì cái gì ngọc thạch lại đối với cô có sự lôi kéo như vậy.

    Cô nghĩ nghĩ, phất tay đem ngọc thách trước mắt thu vào không gian.

    Lúc sau lại đi lại hướng cách đó không xa, đem toàn bộ đá chung quanh thu vào không gian.

    Những cục đá này ngay giữa sườn núi, cho dù không tới hàng ngàn hàng vạn, cũng có tới mấy ngàn.

    Cố Cửu vừa thu thập xong ngừng lại cũng đã đến buổi tối.

    Sắc trời cũng dần buông xuống.

    Cố Cửu nhìn phía trước vẫn còn không ít cục đá, tuy rằng không biết bên trong có ngọc thạch hay không, nhưng cho dù là có thì bây giờ cô cũng không có khả năng mang đi.

    Sói xám vẫn luôn đi theo bên người cô, nhìn cô đem những cục đá đó đều thu vào không gian, cũng không có kinh ngạc như lúc ban đầu.

    Hai mắt nó bình tĩnh nhìn Cố Cửu, thậm chí nó còn cảnh giác nhìn phía chung quanh.

    Cố Cửu không tiếp tục thu thập nữa, cô hướng tới dưới chân núi mà đi.

    Sói xám thấy vậy lập tức đi theo.

    Một người một sói hành tẩu trên núi.

    Đối với chuyện có được ngọc thạch Cố Cửu cũng không có nhiều vui mừng.

    Bởi vì mạt thế sắp đến, ngọc thạch này đối với cô mà nói không đáng một đồng.

    Chính là cảm nhận được lực hấp dẫn làm cô không thể không thu hồi những cục đá đó.

    Tính tính thời gian, hiện giờ cách thời gian mạt thế đến còn khoảng một tuần đi.

    Xem ra cô cần phải trở về.

    Trong biệt thự của Lưu Diễm, không biết là có người đến xem xét hay không a.

    Lúc trước thi thể của mấy người kia đều bị cô mang đi.

    Tuy rằng không đến mức không để lại bất kỳ dấu vết gì, nhưng muốn tìm được dấu vết của bọn họ, cũng không dễ dàng như vậy.

    Cố Cửu đi ở phía trước, suy nghĩ nên an bài một tuần sắp tới như thế nào.

    Hiện giờ cô thu thập được không ít đồ ăn, còn có chuẩn bị những đồ dùng sinh hoạt.

    Ngay cả xăng đều dự trữ máy trăm thùng, nếu không phải bởi vì không đủ tiền, cô còn tính toán tiếp tục thu thập xăng.

    Sau này ở mạt thế, thứ này chính là hàng xa xỉ.

    Xăng chính là thứ tiêu hao dùng xong liền không còn có nữa a.

    Sắc trời chung quanh càng ngày càng tối sầm, Cố Cửu dừng lại bước chân lấy đèn pin từ ba lô ra.

    Chiếu đèn thấy sắp tới đường dưới chân núi, tiếp tục đi trước.

    "Rống.. Ngao.."

    Nhưng ngay thời điểm cô tính đi tiếp, phía sau truyền tới tiếng rống đầy thống khổ vang lên một tiếng.

    Cố Cửu nghe thấy âm thanh truyền tới bị khiếp sợ, cô lập tức quay đầu nhìn lại về phía sau.

    Dùng đèn pin trong tay chiếu về phương hướng phía sau.

    Giây tiếp theo chính mắt cô thấy toàn bộ quá trình biến thân của sói xám.

    Quá trình này làm cho người ta khiếp sợ, thậm chí không thể tưởng tượng tới.

    Bộ dáng của thiếu niên toàn là máu, làm cho Cố Cửu không nhịn được lui về phía sau.
     
  2. Nguyễn Mộc

    Bài viết:
    4
    Chương 31: Biến thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Cửu xoay người lại liền thấy được sói xám nằm ở trên mặt đất, toàn thân đều co rúm lại thành một đoàn.

    Chân nó đều đã bị biến dạng, trình độ uống lượng nhìn thôi cũng làm cho người khác cảm giác được nó đau đớn.

    Điều Cố Cửu khiếp sợ chính là lúc này cả người sói xám đều là máu.

    Thân thể nó bắt đầu chậm rãi lớn lên.

    Những vết máu kia cũng bắt đầu chậm rãi trào ra bên ngoài, một màn này nhìn như thế nào đều cảm thấy kinh khủng.

    Chính là Cố Cửu vẫn đứng ở tại chỗ đó, không có bất kỳ sợ hãi nào, hai mắt nhìn chầm chầm quá trình biến thân của sói xám.

    Cho đến lúc cuối cùng, sói xám biến thành bộ dáng của một thiếu niên, lõa thể đứng ở trước mặt cô.

    Cố Cửu là nữ nhân, ở trong mạt thế lại gặp quá nhiều cảnh tượng khó coi.

    Chính là thiếu niên trước mắt dù sao cũng là nam nhân, Cố Cửu vội vàng xoay người sang hướng khác.

    Cô tìm trong không gian lấy ra một bộ quần áo của nam nhân, đồ này là lúc trước ở siêu thị cô vô tình thuận tay mua.

    Lấy ra quần áo Cố Cửu ném về phía người thiếu niên xong liền tiếp tục đi về phía trước.

    Hiện giờ sói xám biến thân thành người, cũng đã nói lên suy đoán lúc trước của cô là chính xác.

    Sói xám này sở dĩ thông minh như vậy, lại rất nhân tính hóa, đơn giản là bởi vì hắn là người có dị năng biến thân.

    Cố Cửu không lo lắng sói xám sau khi biến thân thành thiếu niên có thể đuổi kịp cô hay không.

    Bởi vì cô không để bụng, dù sao thiếu niên này có đi cùng cô hay không, đối với cô đều không sao cả, cũng không có tổn thất bất cứ thứ gì.

    Thiếu niên nhìn Cố Cửu tiếp tục đi xuống núi, hắn hướng tới nơi bộ quần áo Cố Cửu ném xuống.

    Có lẽ bởi vì không có thói quen đi đường, hắn bước đi có vài phần mất tự nhiên

    Thiếu niên nhanh chóng nhặt quần áo lên mặt vào, trong quá trình mặc còn nhìn về hướng Cố Cửu rời đi.

    Thẳng đến lúc mặc quần áo xong, sói xám hoạt động cổ chân, nhanh chóng đuổi theo hướng của Cố Cửu.

    Thật ra trước kia không phải là hắn chưa từng đi đường, chỉ là còn chưa có thích ứng được.

    Thiếu niên chân bước thật mau, rất nhanh hắn liền đuổi theo kịp Cố Cửu.

    Đoạn đường đi còn lại vốn không xa, hai người ngừng ở chiếc xe đỗ phía trước.

    Cố Cửu nghe động tĩnh phía sau, biết thiếu niên đã đuổi theo.

    Cô lấy chìa xóa xe ra mở khóa xe, mở cửa xe ngồi vào vị trí ghế lái, lúc sau lại đem cửa ghế phụ lái mở ra.

    Thiếu niên ở sau xe nhìn thấy cửa ghế phụ lái mở ra, thật giống như một ngày ở biệt thự lúc đem đám người Đàm Sơn giết chết.

    Ngày đó Cố Cửu cũng đem cửa ghế phụ lái mở ra, hắn ngồi xuống bắt đầu làm bạn với cô.

    Hắn đã bại lộ như vậy, Cố Cửu vẫn không đem hắn vứt bỏ, hai mắt hắn sáng lên, sau đó nhanh chóng hướng tới cửa ghế phụ lái đi đến.

    Thiếu niên ngồi vào bên trong xe, Cố Cửu khởi động xe lái xuống núi.

    Đối với thân phận của thiếu niên, cô không có tò mò nghiên cứu.

    Cô vốn có ý định trở lại thành phố liền đường ai nấy đi.

    Vốn dĩ chính là người không liên quan, hà cớ gì phải dây dưa ở bên nhau đâu.

    Cho dù có bại lộ không gian thì như thế nào, lúc sau ở mạt thế, người có dị năng không gian tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mà cũng có không ít a, mỗi căn cứ đều sẽ có một cái riêng biệt.

    Thiếu niên từ lúc ngồi lên xe liền bắt đầu khẩn trương, hắn hiện giờ trừ bỏ ở bên người Cố Cửu, ở cái thành phố này không quen với bất kỳ một ai.

    Hắn thật vất vả mới thoát khỏi được ma trảo, không nghĩ lại bị bắt trở về, cũng không muốn thân thể của mình bị những con người ma quỷ kia mổ xẻ.

    Hắn hiện giờ đều đã trở thành quái vật, nữ nhân bên cạnh có phải hay không muốn đem hắn đuổi đi?

    Trong thời gian Cố Cửu trầm mặc, còn có thiếu niên ngồi lo lắng bên cạnh, bọn họ đã chạy tới khách sạn thành phố A.

    Cố Cửu mang theo thiếu niên trở lại phòng khách sạn.

    Đây là một phòng đôi, mấy ngày nay bọn họ đều là một người ngủ phòng ngủ, một người ngủ phòng khách.

    Nghĩ tới chuyện này, tâm tình Cố Cửu tốt lên không ít.
     
  3. Nguyễn Mộc

    Bài viết:
    4
    Chương 32: Lai lịch của hắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Cửu đem chìa khóa xe ném lên bàn, ba lô cũng tiện tay ném qua một bên.

    Cô đi tới cái ghế dựa ngồi xuống, hai mắt nhìn về thiếu niên bất an suốt một đường, "Cậu có muốn nói gì không? Hoặc là có ý tính toán gì không?"

    Thiếu niên vừa nghe Cố Cửu nói, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía cô, trên mặt tràn đầy bất an.

    Hắn nghe Cố Cửu nói liền biết, cô nghĩ không muốn cùng hắn có liên lụy gì.

    Nhưng bây giờ hắn không có ai để dựa vào cả, nữ nhân trước mắt là người duy nhất khi hắn chạy ra ngoài có tiếp xúc.

    Thiếu niên thấp thỏm nhìn về phía Cố Cửu, trong ánh mắt mang theo cầu xin.

    Cố Cửu lại không có nhìn về phía hắn, tay cô gõ gõ mặt bàn, lẳng lặng chờ đợi.

    Thiếu niên nhìn bộ dạng này của cô, dường như hiểu ra cái gì đó.

    Ở trong phòng vang lên giọng nói trong trẻo dễ nghe: "Tôi chạy trốn ra ngoài từ trong viện nghiên cứu Bác Ái ở kinh thành.."

    Cô Cửu nghe được giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên, nhướng mày, không có ai biết cô thật chất là một người mê cái đẹp, thậm chí đối với giọng nói cũng vậy.

    Người luôn theo đuổi cái đẹp, nhưng đối với cái đẹp lại có các góc độ thưởng thức khác nhau.

    Bất quá giọng nói của thiếu niên cũng không có hấp dẫn Cố Cửu lâu lắm.

    Bởi vì lời nói của thiếu niên thật sự làm cho lòng nguời quá chấn động.

    Ở kinh thành, một cái thành thị lớn như vậy mà vẫn còn có những con người làm ra những việc khiến cho người khác ghê tởm như vậy.

    Viện nghiên cứu Bác Ái, vậy mà sau lưng lại nghiên cứu vũ khí sinh hóa, thậm chí còn lấy người sống để làm vật thí nghiệm.

    Mà thiếu niên này chính là một trong số những vật thí nghiệm đó, hắn không nhớ rõ hắn đã ở trong đó bao lâu, giống như là từ khi có ký ức hắn đã ở trong đó.

    Ở nơi đó có rất nhiều nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng, tiêm thuốc thí nghiệm cho hắn, thậm chí còn dùng dao cắt thân thể hắn, lấy máu của hắn.

    Tất cả đối với hắn đều đã chết lặng.

    Đến khi có một ngày đám người xung quanh hắn, tiêm cho hắn một ống thuốc thí nghiệm, sau đó toàn bộ đều vây xem hắn.

    Một ngày kia đối với hắn chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy sợ.

    Hắn vậy mà lại biến thành sói, cả người mọc đầy lông động vật.

    Máu nhuộm đỏ cả sàn nhà, nhìn thật sự rất đẹp.

    Nhóm người xung quanh nhìn thấy hắn biến hóa, tất cả đều rất vui vẻ.

    Hắn còn nhớ rõ những người đó nói cái gì mà rốt cuộc đã nghiên cứu thành công, những người đó vui vẻ cười to, mà hắn lại phải chịu đựng đau đớn trong cơ thể, cho tới ban đêm hắn mới biến thân trở lại thành hình người.

    Lúc sau hắn không biết đã trải qua bao lâu ở viện nghiên cứu Bác Ái, những người này vẫn như cũ không ngừng tiêm thuốc thí nghiệm cho hắn.

    Mà tình huống biến thân của hắn cũng càng ngày càng thường xuyên.

    Ban đầu chỉ là ban ngày biến thân thành sói, buổi tối biến thân thành người.

    Nhưng càng về sau lại không khống chế được trong thời gian ngắn liền phải biến thân, căn bản không hề có dấu hiệu báo trước.

    Thậm chí mỗi lần biến thân, hắn giống như đã chết một lần vậy.

    Nỗi thống khổ khi biến thân đối với hắn không bằng chết, cho nên hắn nghĩ tới bỏ trốn.

    Rốt cuộc hắn cũng đã đợi được cơ hội, hắn trốn thoát.

    Chính là cái hắn gọi là trốn thoát, ở trong mắt những người kia lại giống như trò chơi mèo vờn chuột vậy.

    Những người đó ở trên người cài thiết bị định vị, bất kể là hắn ở đâu đều có thể tìm được hắn.

    Bất luận hắn trốn ở đâu, trong mắt bọn họ căn bản là chạy không thoát.

    Cứ như vậy, mỗi lần hắn trốn thoát đều bị bắt trở về.

    Nhưng mà cho dù có đem hắn bắt trở về, hắn vẫn như cũ không ngừng chạy trốn.

    Cho đến khi hắn tìm được cơ hội, hắn tìm được thiết bị định vị trên người, ở ngay bụng hắn.

    Đó cũng là lí do vì cái gì Cố Cửu nhìn thấy vết thương trên bụng của đối phương.

    Đó là do hắn tự mình lấy ra, bởi vì ra tay không biết nặng nhẹ, cho nên vết thương tương đối nghiêm trọng.

    Sau đó hắn nhảy lên một chiếc xe, cứ như vậy dằn co rồi ở lại bên người Cố Cửu.

    Hắn không nhớ rõ mình ở trong đó đã trải qua bao nhiêu năm, chỉ biết là rất lâu rất lâu a.
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng ba 2022
  4. Nguyễn Mộc

    Bài viết:
    4
    Chương 33: Lựa chọn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Cửu nghe tất cả những gì hắn nói, những chuyện xảy ra sau đó không cần đối phương nói cô cũng biết.

    Chỉ là không nghĩ tới tên Đàm Sơn mà cô giết lại có chút lai lịch.

    Thiếu niên nói Đàm Sơn có một người anh trai, đi theo bên người tiến sĩ ở viện nghiên cứu Bác Ái làm việc vặt, chắc là một nhân vật rất lợi hại đi.

    Cố Cửu đối với chuyện này khịt mũi coi thường, có lợi hơn nữa thì cũng như vậy mà thôi, khi mạt thế vừa đến bọn họ cũng sẽ gặp khó khăn trong thời loạn lạc.

    Chỉ là không nghĩ tới, ở một thành phố lớn như vậy còn có người to gan lớn mật dám làm những chuyện như vậy.

    Có thể thấy được viện nghiên cứu Bác Ái không hề đơn giản a, có người chống lưng rất lợi hại.

    Thời điểm thiếu niên ở trước mặt Đàm Thanh, anh trai của Đàm sơn, hai mắt đều mang theo sợ hãi.

    Bởi vì Đàm Thanh này ở viện nghiên cứu Bác Ái nổi tiếng là có thủ đoạn tàn nhẫn, đối với người không chịu phối hợp, rơi vào trong tay của hắn tất cả đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

    Cố Cửu có thể nhìn ra được thiếu niên sợ hãi, xem ra lúc trước ở trong tay Đàm Thanh đã chịu không ít đau khổ.

    Thiếu niên nói xong vẫn luôn cúi đầu đứng trong phòng, không hề nói thêm cái gì nữa.

    Cố Cửu vẫn ngồi trên ghế dựa, hai mắt cô mang theo rối rắm, ngón tay vẫn luôn gõ lên mặt bàn, đây chính là hành động vô thức khi cô đang suy nghĩ quyết định một việc gì đó.

    Sau một lúc lâu Cố Cửu mới mở miệng nói chuyện: "Cậu đi đi."

    Thiếu niên nghe Cố Cửu nói vậy hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, hắn hơi hơi hé miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì.

    "Rầm.."

    Chỉ thấy hắn khụy hai chân quỳ gối trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Cố Cửu với ánh mắt cầu xin.

    "Tôi muốn lại ở bên cạnh cô, tôi nhận cô làm chủ nhân."

    Cố Cửu nhìn động tác của thiếu niên, trong ánh mắt không có nửa điểm gợn sóng.

    Đối với hành động của thiếu niên cô kinh ngạc một chút, hoặc căn bản mà nói cô không hề để bụng chuyện này.

    Cô dừng gõ tay lên mặt bàn, đứng lên đi tới chỗ thiếu niên, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Tôi sẽ không thu cậu ở bên cạnh mình, bất quá tôi có thể cho cậu một nơi tốt để đi".

    Ánh mắt thiếu niên mang theo hy vọng nghe vậy liền ảm đạm xuống.

    Kỳ thật Cố Cửu tưởng tượng một chút là có thể hiểu rõ vì sao thiếu niên lại kiên trì ở lại bên cạnh cô.

    Không phải là bởi vì lúc này chỉ có thể ở bên cạnh cô thôi, mà còn bởi vì cô đã cứu đối phương một mạng.

    Nếu chỉ là một con sói, nói không chừng cô sẽ lưu lại bên cạnh, dù sao động vật so với con người càng trung thành hơn nhiều.

    Đáng tiếc thiếu niên không thể duy trì hình dáng của một con sói nữa, vậy nên cô không thể giữ hắn lại bên cạnh được.

    Cố Cửu nói với thiếu niên xong, xoay người đi về hướng phòng ngủ.

    Thiếu niên nhìn thân ảnh của cô biến mất, trong lòng khẳng định là có thất vọng, nhưng hắn cũng biết không có khả năng khiến một người nội tâm lạnh lùng như Cố Cửu có thể dễ dàng chấp nhận hắn.

    Những hắn sẽ không từ bỏ, hắn nhất định sẽ nỗ lực để được ở lại bên cạnh cô.

    Thiếu niên quỳ trên mặt đất đứng lên, hắn lúc này không còn là sói nữa, cho nên cũng không cần phải nằm trên tấm thảm ở phòng khách nữa.

    Thiếu niên đi tới nằm trên sô pha, nghĩ phải làm như thế nào mới có thể được Cố Cửu giữ lại bên cạnh.

    Nhưng mà đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị mở ra, Cố Cửu đi ra phòng khách nhìn thiếu niên.

    "Đúng rồi, hôm nay cậu làm thế nào tìm được những cục đá đó từ giữa sườn núi?"

    Thiếu niên nghe Cố Cửu hỏi, hai mắt hiện lên tia hoang man, hình như còn chút không tỉnh táo.

    Cố Cửu thấy vậy nói lại lần nữa: "Chính là những cục đá bên trong có ngọc thạch."

    Thiếu niên nghe vậy dường như nhớ tới những chuyện trải qua lúc chiều, "Bởi vì khúc xạ của ánh sáng mặt trời, tôi có thể nhìn được rất xa, đúng lúc lại thấy được những cục đá đó phát ra ánh sáng, cùng với cô từ lúc lên núi liên tục nhìn đông ngó tây, giống như đang tìm cái gì đó, cho nên nghĩ rằng nơi đó có thể có đồ vật mà cô muốn tìm."

    Cố Cửu nghe xong, nhìn về phía hắn ánh mắt có chút phức tạp, bất quá cũng không có nói thêm cái gì liền xoay người trở về phòng ngủ.
     
    scribboz, Sakura 20, Vyl Hana12 người khác thích bài này.
  5. Nguyễn Mộc

    Bài viết:
    4
    Chương 34

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Cửu cũng không có dừng lại thành phố A quá lâu, ngày hôm sau liền mang theo thiếu niên quay trở về.

    Hơn nữa cô thật sự tìm được chỗ ở cho thiếu niên.

    Cô quyết định giao thiếu niên cho người khác, mà người đó chính là Hoắc Tường.

    Đêm hôm qua Hoắc Tường nửa đêm gọi điện thoại cho cô, nói là thành phố đã loạn rồi, đặc biệt là bệnh viện.

    Trong khoảng thời gian này bọn họ nhận được rất nhiều cuộc gọi thông báo về các vụ án, hầu hết đều là những vụ án gây thương tích cho người dân.

    Những người này đều đã thương người khác mà không có lí do, thái độ cũng rất cực đoan, hơn nữa còn có vấn đề về tâm thần.

    Lúc đầu mọi người cũng không nghĩ nhiều, nhưng thời gian càng ngày càng lâu, những người đó đến bệnh viện đều thay đổi.

    Họ vẫn đang tiếp tục đã thương người khác, nhưng đó không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất.

    Sau hơn một tuần, trên da những người này sẽ từ từ lỡ loét, sắc mặt tái nhợt, không còn nhịp tim, giống như xác sống vậy.

    Họ thậm chí còn đi ăn xác người giống như những phi vụ trước, hình ảnh đó thật khủng khiếp.

    Hoắc Tường cảm thấy sợ hãi, nhớ lại lời nói của Cố Cửu nên bắt đầu liên lạc với cô.

    Bây giờ thành phố đang hỗn loạn, bệnh viện thì đầy quái vật ăn thịt người.

    Hắn lo lắng cho sự an toàn của Cố Cửu, đồng thời cũng muốn cùng cô tìm hiểu một chút mạt thế đến tột cùng là chuyện như thế nào.

    Nguyên nhân của những thay đổi của những người kia là gì?

    Khi Cố Cửu nhận được cuộc gọi của Hoắc Tường, cô quyết định quay trở lại.

    Cô đến địa điểm đã hẹn trước với Hoắc Tường, đó là nhà của hắn.

    "Bùm.."

    Cố Cửu dắt thiếu niên tới trước cửa nhà của Hoắc Tường, giơ tay gõ cửa.

    "Bùm bùm bùm bùm bùm.."

    Chờ một hồi cũng không có người đáp lại, Cố Cửu không nhịn được tăng thêm lực.

    Lần này cô nghe thấy tiếng động nhẹ phát ra từ cửa phòng.

    "Đến đây.."

    Sau đó cô nghe giọng nói quen thuộc của Hoắc Tường từ bên kia cửa truyền đến, âm thanh còn mang theo chút mệt mỏi.

    Ngay sau đó cửa đã được mở ra, Hoắc Tường đang mặc quần áo ở nhà, đầu tóc bù xù, hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt có chút tiều tụy.

    Nhìn thấy vậy Cố Cửu không khỏi thốt lên: "Làm thế nào mà cậu lại thành ra thế này?"

    Người đàn ông trước mắt cùng với vẻ đẹp trai ngời ngời mà cô nhìn thấy ngày hôm đó, thật là quá mức điên đảo hình tượng.

    Người đàn ông lúc này hiển nhiên không được nghỉ ngơi tốt, bộ dạng rất chi là chật vật.

    Hoắc Tường không nhìn thấy thiếu niên sau lưng Cố Cửu, liền mở cửa sang một bên, "Vào đi, đừng nói nữa, chuyện này một lời khó nói hết a."

    Cố Cửu gật đầu đi vào, thiếu niên sau lưng cũng đi theo sau cô.

    Lúc này Hoắc Tường mới thấy không chỉ có một mình Cố Cửu, nhìn thiếu niên theo sát Cố Cửu, hắn cũng không hỏi nhiều liền đóng cửa phòng lại.

    Đưa Cố Cửu cùng thiếu niên vào phòng khách, Hoắc Tường bưng lên hai cốc nước sôi để nguội, "Hai người dùng tạm đi, ở nhà không có trà."

    Cố Cửu cầm lấy chiếc cốc trong tay của Hoắc Tường, cũng không có để ý.

    Hoắc Tường ngồi đối diện với hai người bọn họ, dùng sức mà dụi mắt, trong mắt mang theo vài phần thỏa hiệp.

    "Những gì cậu nói đã được ứng nghiệm. Bây giờ bệnh viện đã được cảnh báo. Mọi người chỉ có thể vào mà không thể ra được. Bên trong đều là những con quái vật ăn thịt người, giống như những tang thi mà cậu đã nói."

    Cố Cửu cau mày: "Đó là tang thi, nhưng không ngờ mọi chuyện lại tới nhanh như vậy."

    Thiếu niên vẫn luôn ngồi bên cạnh mím nhẹ môi khi nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.

    Hoắc Tường cũng không thể phản bác lại lời nói của Cố Cửu, dù sao thì sự thật đã nằm trong tầm mắt.

    "Những thứ đó đều đến từ thủ đô, đều là sản phẩm thất bại của viện nghiên cứu Bác Ái."

    Đúng lúc Hoắc Tường định nói gì đó, lúc này thiếu niên đã lên tiếng.

    Lời nói của cậu ta khiến cho Cố Cửu và Hoắc Tường đồng thời nhìn về phía cậu ta.
     
  6. Nguyễn Mộc

    Bài viết:
    4
    Chương 35: Phó thác

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiếu niên cảm nhận được ánh mắt trên người mình, không khỏi ngẩn đầu lên nhìn về phía hai người kia.

    Hắn lần nữa lên tiếng: "Những thứ đó đều là sản phẩm thất bại, lúc trước khi còn ở viện nghiên cứu tôi đã từng gặp qua".

    Ba người ngồi trong nhà Hoắc Tường một buổi sáng, chờ đến thời điểm Cố Cửu đi ra lại chỉ có một mình.

    Cô đem thiếu niên, không, lúc này hẳn nên kêu hắn là Tiểu Thất, đem hắn phó thác lại cho Hoắc Tường.

    Cô đem thân phận cùng lai lịch của Tiểu Thất, cùng với thân phận là dị năng giả biến thân cũng nói cho Hoắc Tường.

    Hoắc Tường cũng không có từ chối, nhưng mà nếu mạt thế thật sự đến, hắn cũng không biết còn có thể giữ được Tiểu Thất hay không.

    Cố Cửu nghe được lời này của hắn cũng không nói thêm bất cứ cái gì, bởi vì cô biết, đến lúc đó ai bảo vệ ai còn chưa biết được đâu.

    Ở mạt thế, năng lực của Tiểu Thất tuyệt đối sẽ bộc phát, nếu hắn là dị năng giả biến thân thì tất nhiên còn có tiềm năng còn chưa được khám phá.

    Đem Tiểu Thất giao cho Hoắc Tường, Cố Cửu liền rời đi.

    Cô từ trong miệng Tiểu Thất biết được, hiện giờ tang thi đều từ trong nội thành đi ra.

    Chính là cô căn bản không thể hiểu được, nếu virus tang thi thật sự là từ trong nội thành truyền ra, vì sao ở kinh thành lại không để lại bất kỳ dấu vết gì.

    Ngay cả kiếp trước, hình như là toàn thế giới cùng lúc bộc phát.

    Một ngày lúc mạt thế đến, toàn bộ thế giới đều có hiện tượng khí tượng biến hóa.

    Bởi vì một ngày kia, toàn bộ thế giới đều rơi vào một mảnh đen tối, trời thì mưa to tầm tã.

    Cho nên hẳn là lúc đó mạt thế cũng đã bắt đầu vào lúc đó.

    Lúc này suy nghĩ của Cố Cửu hỗn loạn cả lên, nếu đám tang thi đó thật sự từ viện nghiên cứu bộc phát, cũng không có khả năng lan truyền nhanh như vậy.

    Rốt cuộc ảnh hưởng cũng không phải một mình Hoa Quốc, mà là toàn bộ thế giới.

    Hoặc là nói, nơi này còn có nội tình được che giấu mà cô chưa biết đến.

    Thời điểm Cố Cửu xuống tới dưới lầu vẫn chưa nghĩ ra, cô lắc lắc đầu không thèm nghĩ nữa.

    Bất kế mạt thế xảy ra như thế nào, hiện giờ cô chỉ cần chuẩn bị thật tốt để nghênh đón mạt thế đến là được.

    * * *

    Cố Cửu lái xe rời khỏi nhà Hoắc Tường, cô đi về hướng về phía biệt thự của Lưu Diễm mà đi.

    Từ miệng Hoắc Tường cô cũng thăm dò được, dạo gần đây thành phố cũng không có phát sinh án mạng nào.

    Vậy chuyện cô ở biệt thự giết người rất có khả năng cũng không có truyền ra bên ngoài.

    Cố Cửu quay về cũng không phải là do muốn ở lại chỗ đó, mà là muốn xác nhận một số việc.

    Đem xe chạy đến gần khu vực biệt thự, nhìn mọi người xung quanh đi lại, cô liền hiểu rõ.

    Lúc trước tuy rằng chỉ ở chỗ này mấy ngày, nhưng trí nhớ của cô không tồi. Người ở khu vực này đều là những nhân vật lớn, hơn nữa đều là những người đến đây để dưỡng lão.

    Bởi vì khu vực này hoàn cảnh tương đối tốt, không khí cũng mát mẻ, cách xa thành phố phồn hoa cùng với khói bụi ô tô thải ra.

    Chính là khu vực biệt thự hiện giờ luôn xuất hiện mấy người nam nhân trẻ tuổi đi lại.

    Bọn họ ánh mắt sắc biến, khí thế cả người nhìn ra được không phải là người có thể trêu chọc được, vừa thấy chính là người có năng lục.

    Cố Cửu không có dừng xe lại, chỉ là thả chậm tốc độ lại. Nhìn tình huống nơi này, cô đã xác nhận được nơi này đã bị theo dõi.

    Lướt qua người hai gã nam nhân, Cố Cửu lái xe ra khỏi khu vực biệt thự.

    Mà thời điểm cô lái xe, hai gã nam nhân kia có một người nhìn về phía cô, ánh mắt mang theo nghi ngờ.

    "Làm sao vậy?"

    Người còn lại trong hai người quay qua hỏi người bên cạnh.

    Người nam nhân hai mắt nhìn chầm chầm vào xe Cố Cửu rời đi, nghe vậy quay đầu lại: "Không có gì, chắc là do tôi hoa mắt, lại có cảm giác cô gái kia có chút quen thuộc".

    May mắn lúc nãy Cố Cửu có mang kính râm, bằng không thật sự có thể bị nhận ra.
     
    scribbozAlissa thích bài này.
  7. Nguyễn Mộc

    Bài viết:
    4
    Chương 36: Không gian biến hóa lần nữa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biết biệt thự có người theo dõi, Cố Cửu đi khách sạn mướn phòng.

    Lúc lái xe trên đường, cô cảm giác được không gian giống như biến hóa cái gì đó. Cho nên, sau khi đi vào phòng liền đem cửa đóng lại, lắc mình tiến vào không gian.

    Sau khi tiến vào không gian Cố Cửu liền ngay dại.

    Xung quanh ngoại trừ vật tư cô thu thập được, tất cả đều là những cục đá hỗn loạn.

    Đây là những cục đá cô thu thập vào hôm qua ở vách núi trong rừng.

    Điều làm cô ngạc nhiên là những cục đá đó đều trở thành đá vụn.

    Rõ ràng hôm qua thời điểm cô thu thập những cục đá đó vẫn còn nguyên vẹn, không bị hư hại tổn thất gì.

    Mà đá vụn trước mắt làm cô nghi hoặc, hơn nữa những cục đá vụn đó lại đều tăm tắp, còn có một tầng lóng lánh lá mỏng.

    Cố Cửu đi đến bên sông trong không gian, ở bên đó có cục đá lớn nhất. Đây là cục đá cô và Tiểu Thất phát hiện sớm nhất.

    Lúc này khối đá này còn xem như hoàn chỉnh nhất. Chính là đồ vật phía chính giữa đã không còn.

    Cố Cửu cúi người xuống sờ sờ tảng đá. Cô cúi đầu tự hỏi rốt cục là chỗ nào không đúng, vì sao trong một đêm những cục đá ngọc thạch này đều biến mất không thấy tăm hơi.

    Không gian cổ quái này rốt cuộc là cái gì?

    Cố Cửu ngẩng đầu đánh giá không gian xung quanh. Thực nhanh cô bị một vật ở bờ sông hấp dẫn tầm mắt.

    Ở trên mặt nước sông trong veo, có mấy đỉnh lá xanh, là lá của hoa sen.

    Cố Cửu đứng dậy đi về phía bờ sông, nhìn những lá sen đột nhiên xuất hiên kia, lông mày nhíu chặt lại.

    Cô nhớ rõ lúc trước nơi này không có tồn tại lá sen. Lá sen là là vừa mới xuất hiện.

    Thời điểm Cố Cửu đánh giá lá sen, lá xanh vốn dĩ an tĩnh đột nhiên run rẩy.

    Thân mình lá xanh của nó loạng choạng.

    Mà lúc này Cố Cửu cũng hiểu được vì sao những cục đá kia bị nát.

    Chỉ thấy nháy mắt những lá sen đang run rẩy, những cục đá xung quanh còn sót lại, đột nhiên vỡ vụn.

    Ngọc thạch bên trong cục đá hoàn toàn bại lộ trong không khí.

    Không biết lá sen sừng sững ở trong nước sông đến tột cùng là đã làm cái gì, ngọc thạch chậm rãi bay tới trước mặt nó.

    Thời điểm ngọc thạch đến gần hoa sen, nó lay động thân mình càng thêm kích động.

    Sau đó Cố Cửu liền nhìn thấy toàn bộ quá trình lá của hoa sen chậm rãi hấp thu ngọc thạch.

    Những miếng ngọc thạch đó ở trước mặt lá sen từng chút từng chút thu nhỏ lại, cho đến cuối cùng biến mất không còn nhìn thấy.

    Cố Cửu thấy một màn như vậy, đến nháy mắt cũng không nháy, mặt đầy kinh ngạc.

    Cô thậm chí còn phỏng đoán lá sen này không phải cái gì tinh quái, một màn trước mắt làm cô suy nghĩ rất nhiều.

    Loại hiện tượng không rõ ràng này không có làm cho Cố Cửu sợ hãi, nếu có chỉ là không thể tưởng tượng ra được cùng với sự hiếu kỳ muốn tìm tòi nghiên cứu tìm rõ xem rốt cuộc lá sen này có lai lịch gì.

    Hoa sen cũng chỉ là cái tên, mà lúc này đây trước mặt cô chỉ có vài miếng lá hoa sen xanh, cũng không thể gọi là hoa sen.

    Cố Cửu lần nữa tiến lại gần lá hoa sen, ngồi xổm người xuống, nhìn thân hình không hề nhúc nhích của nó, cô chậm rãi vươn tay ra. Nhưng khi cô vừa mới vươn tay ra, thời điểm tính chạm vào lá hoa sen, hiện tượng quái dị lại xuất hiện lần nữa.

    Lá hoa sen chậm rãi tới gần cánh tay cô vươn ra, chủ động đụng chạm với cô.

    Thời điểm tay Cố Cửu chạm vào lá hoa sen, cô cảm nhận được năng lượng của nó.

    Đúng vậy, lá hoa sen đó vậy mà lại có năng lượng.

    Chỉ là đụng chạm nhẹ một cái, cô đã cảm nhận được một cổ năng lượng khổng lồ.

    Hơn nữa đối phương còn truyền tin tức là an toàn với cô.

    Cô cảm giác được lá hoa sen này muốn thân cận với cô.

    Rốt cuộc Cố Cửu nhấc tay rời khỏi, đứng dậy nhìn những tản đá xung quanh, trong mặt hiện lên tia buồn bực.

    Những cục đá rối loạn lung tung này đúng là chiếm không ít không gian ở trong không gian.

    Xem ra chỉ có thể chờ đến khi mạt thế rồi đem những cục đá này ném ra ngoài.
     
    scribboz thích bài này.
  8. Nguyễn Mộc

    Bài viết:
    4
    Chương 37: Hoa sen

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Cửu biết những ngọc thạch xung quanh đều là do hoa sen trước mắt hấp thu.

    Sự nghi hoặc lúc trước cũng được giải đáp, cũng cảm nhận được hoa sen này có không nguy hiểm gì, đối với không gian này Cố Cửu yên tâm không ít.

    Nơi này rốt cuộc cũng là toàn bộ gia sản cô đã tích góp được a.

    Chỉ là nhìn những cục đá này thật là chướng mắt.

    Còn có lá hoa sen đã hấp thu ngọc thạch kia, cô đột nhiên cảm thấy tương lai con đường phía trước cũng không phải là quá cô đơn.

    Xung quanh xuất hiện những hiện tượng cùng những vật kỳ quái, con đường tương lai phía trước chắc có lẻ sẻ có sự bất đồng với lúc trước a.

    Chuyện này làm cho Cố Cửu đối với mạt thế không còn để trong lòng giống như lúc trước.

    Nỗi bất an nôn nóng lúc trước cũng được trấn an một cách thần kỳ.

    Biết không gian cũng không có xẩy ra chuyện gì quá lớn, Cố Cửu liền rời khỏi không gian.

    Cô không ngờ rằng lúc cô xoay người rời đi kia không hề thấy hoa sen sừng sững ở trên sông xuất hiện một nụ hoa nho nhỏ.

    * * *

    Ra khỏi không gian, Cố Cửu bắt đầu gọi điện thoại đặt cơm. Sau đó đi vào phòng tới chỗ đặt máy tính, mở máy lên.

    Bởi vì kiếp trước ở Lâm gia, một gia đình không thấu hiểu cho mình, cô lâm vào trạng thái trầm cảm, không có quá nhiều hiểu biết đối với thế giới bên ngoài.

    Hiện giờ internet phát triển như vậy, có lẽ kiếp trước cô chưa từng chú ý tới, một đời này sẻ không có phát hiện ra chuyện gì bất đồng đâu.

    Rốt cuộc lời Tiểu Thất nói vẫn làm cô cảm thấy nơi phồn hoa như kinh thành này tuyết đối không an toàn.

    Cũng không biết vì sao ở kiếp trước, cô chưa chừng nghe nói ở kinh thành này lại có vũ khí sinh hóa như Tiểu Thất vừa nói.

    Cố Cửu mở máy tính lên, bắt đầu xem tin tức, đặc biệt là mấy loại tin tức bát quái gần đây ở kình thành, còn có những sự kiện bí mật nhỏ.

    Trong lúc này nhân viên đưa cơm của khách sạn tới.

    Cố Cửu một bên dung cơm, một bên nhìn bát quái trên mạng.

    Còn chưa nói cô tìm được một việc thú vị.

    Trong một toàn soạn báo nhỏ trong kinh thành lại có cùng một án kiến hấp dẫn cô.

    Trong gần một năm gần đây, luôn xuất hiện một số án kiện không phá được.

    Những cái đó đều là án kiện liên quan đến án mạng, tuy rằng nội dung tin tức đưa ra không nhiều lắm. Chính là những án kiện bí ẩn đó đưa rat hi thể đều có chút biến dị, thậm chí không phải con người bình thường.

    Cái này làm cho Cố Cửu nhớ tới viện nghiên cứu Bác Ái mà Tiểu Thất đã nói.

    Những người đó tàn nhẫn dung con người để làm thí nghiệm thực tiễn, hơn nữa Tiểu Thất chính là 12981 ở viên nghiên cứu kia.

    12981 chính là số hiệu, đại biểu cho cái vật thí nghiệm thứ 12981.

    Tiểu Thất có nói qua, hắn đã không nhớ rõ, đến tột cùng là đã ở viện nghiên cứu Bác Ái đó trong bao lâu.

    Có thể thấy được thời điểm hắn chưa có ý thức đã phải ở trong đó, cũng đã bị những người đó bắt làm thực nghiệm.

    Tiểu Thất bây giờ thoạt nhìn đã là thiếu niên mười mấy tuổi.

    Nói như vậy viện nghiên cứu Bác Ái đã có từ rất lâu, cũng đã bắt đầu thực hiện thí nghiệm từ rất sớm.

    Cố Cửu rời khỏi trang web tin tức, bắt đầu tìm kiếm thông tin về viện nghiên cứu Bác Ái.

    Rất nhanh tin tức liên quan đến viện nghiên cứu liền xuất hiện.

    A.. vậy mà đã thành lập được hai mươi năm.

    Như vậy viện nghiên cứu Bác Ái trong hai mươi năm này có phải hay không vẫn luôn nghiên cứu vũ khí sinh hóa hay không.

    Vừa mới thấy những án kiện kia tuy rằng chỉ mới một năm gần đây mới xuất hiện, chính là những cái thi thể đó thậm chí những hài cốt đó cũng không phải là năm gần đây.

    Có một số việc chứng cứ sớm đã bị hủy, căn bản là điều tra không ra.

    Cố Cửu bây giờ đối với nhận thức của kiếp trước bắt đầu sinh ra dao động.

    Kiếp trước kinh thành chính là nơi được mọi người tìm đến để tìm kiếm sự bảo hộ và che chở.

    Rốt cuộc những căn cứ đó cũng là cái bền nhất, lớn mạnh nhất, thậm chí là nơi dị năng giả tập trung đông nhất, cũng là nơi ít tang thi nhất.

    Chính là hiện giờ xem ra Cố Cửu thấy tang thi cũng không phải là đáng sợ nhất.

    Cô không tin sau khi mạt thế đến viện nghiên cứu Bác Ái này có thể như bình thường đã che giấu.

    Ở sau lưng nó hẳn là có thế lực nào đó không tầm thường, những thế lực đó có thể là ông chủ của họ, là người có thế lực cùng địa vị không thể chọc tới.
     
    scribboz thích bài này.
  9. Nguyễn Mộc

    Bài viết:
    4
    Chương 38: Tang thi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Viện nghiên cứu Bác Ái trước mạt thế mục tiêu có lẽ là người thường, chính là suaukhi mạt thế đến có không ít dị năng giả tồn tại, như vậy mục tiêu của họ rất có khăng năng là những dị năng giả.

    Bác Ái viện nghiên cứu, cái tên nghe rất là chính nghĩa a.

    Chính là không ai biết được nơi này thế nhưng lại tang tận lương lâm như thế đâu.

    Cố Cửu đem máy tính tắt đi.

    Cố Cửu chỉ là muốn tìm hiểu một chút tình huống của viện nghiên cứu Bác Ái này mà thôi.

    Cô vốn dĩ sớm muộn gì cũng sẻ rời khỏi kinh thành.

    Cố Cửu đứng dậy rời khỏi bàn máy tính, trong tay xuất hiện một bộ đồ ngủ, đi tới phòng tắm tắm rửa.

    Con đường tương lai đến tốt cùng là như thế nào không ai có thể biết trước, nhưng Cố Cửu biết rất rõ con đường của mình, tất nhiên là cô sẻ nắm giữ trong lòng bàn tay mình.

    * * *

    Mấy ngày kế tiếp, Cố Cửu dùng tiền thừa trong tay bắt đầu thu thập thêm một ít vật tư dùng để giữ ấm.

    Ở trong mạt thế, Cố Cửu biết rất rõ, thời điểm khi trời rét lạnh có bao nhiêu thống khổ.

    Bởi vì mạt thế đến, mọi nguồn tài nguyên đều bị cắt đứt, muốn tìm một bộ quần áo chống lạnh là chuyện vô cùng khó khan.

    Hôm nay Cố Cửu mới vừa từ trong siêu thị ra tới, liền nghe được âm thanh hoảng loạn cách đó không xa, còn có tiếng la hét đầy thống khổ.

    Cô theo hướng âm thanh nhìn lại, liền thấy cách siêu thị không xa, một đám người tập trung lại một chỗ.

    Những người đó lúc này đều liên tục lùi bước về phía sau.

    Lúc trước nhóm người này nhìn thấy một đôi nam nữ đang cãi nhau, chỉ là muốn xem náo nhiệt mà thôi.

    Chính là tình huống lúc sau bọn họ không hề nghĩ đến.

    Nếu sớm biết như vậy, cho dù có nói gì bọn họ cũng sẻ không muốn xem náo nhiệt.

    Sau khi đám người kia tản ra, Cố Cửu rốt cuộc thấy được cảnh tượng ở bên trong.

    Tiếng la thống khổ chính là bên trong đám người kia phát ra.

    Chỉ thấy một cô gái gắt gao lôi kéo một người chàng trai trẻ tuổi.

    Lúc này đầu của cô gái đang ghé trên cổ của chàng trai kia.

    Sắc mặt chàng trai kia lúc này trắng bệt, không ngừng muốn đem cô gái đang bám trên người mình ném ra. Chính là cho dù hắn là một chàng trai nhưng lại không thể làm cho cô gái đó có một chút xê dịch thân thể nào.

    Mà người phát ra tiếng la thống khổ kia là chàng trai này.

    Một màn này nhìn như thế nào cũng thấy rất quái dị.

    Rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái mà thôi, chỉ cần chàng trai kia muốn tuyệt đối có thể đẩy cô ra khỏi người.

    Cố Cửu thấy một màn như vậy, trong mắt mang theo hiểu rõ.

    Đặc biệt là khi nhìn thấy máu chảy từ trên người chàng trai đều đem quần áo hai người thắm ướt.

    Chàng trai này không phải đối thủ của cô gái, đơn giản vì cô ấy đã biến thành tang thi.

    Đoàn người xung quanh thấy một màn như vậy sớm đã giải tán.

    Chỉ có mấy người có tâm một chút, lập tức gọi điện thoại báo nguy.

    Lúc trước những người này nhìn thấy một nam một nữ cãi nhau còn tưởng là vợ chồng son giận dỗi.

    Chính là lúc sau nhìn đến bộ dạng phát cuồng của cô gái kia, bọn họ thật sự bị dọa sợ.

    Bởi vì gần đây cả kinh thành đều biết, hiện tại xuất hiện một lại bệnh quái dị.

    Những người bệnh đó gặp người là cắn, thậm chí đem một người đang sống sờ sờ cắn chết.

    Cố Cửu nhìn tốc độ bỏ chạy của những người kia, khóe miệng hiện lên một nụ cười trào phúng.

    Đây mới chính là bản tính của con người.

    Cho dù là hắn cũng như vậy.

    Những người báo nguy xung quanh nhìn cô gái kia còn đang cắn xé chàng trai liền lựa chọn xoay người bỏ đi.

    Mà Cố Cửu lại đứng ngay khoảng đất trống, nhìn đôi nam nữ kia.

    Nhìn chàng trai đã trợn trắng mắt, Cố Cửu chậm rãi xoay người muốn rời đi.

    Chàng trai kia không thể cứu được nữa, cậu ta đã bị cảm nhiễm, đặc biệt là loại bị lây nhiễm trực tiếp này, đây chắc chắn tram phần tram là bị cảm nhiễm.

    Đến nỗi cô gái kia, sớm đã là tang thi từ đầu tới đuôi.

    Cố Cứu vừa mới xoay người muốn rời đi, phía sau lại truyền đến một trận gió.

    Cô đưa lưng về phía sau, cũng không có xoay người lại, nhưng hai mắt lạnh bang đã tản ra mãnh liệt.
     
  10. Nguyễn Mộc

    Bài viết:
    4
    Chương 39: Thức tỉnh dị năng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bước chân Cố Cửu không ngừng, nhưng trận gió phía sau kia lại càng ngày càng gần.

    Gần đến nỗi cô có thể ngửi được mùi máu tươi.

    "Rống.."

    Một tiếng rống vang lên ở phía sau người.

    Cố Cửu vẫn như cũ không có bất luận hành động gì, nhưng lúc này thân thể cô lại mãnh liệt tản ra một dòng khí.

    Loại dòng khí này giống như thời khắc thức tỉnh dị năng ở kiếp trước.

    Cô cúi đầu nhìn đôi tay của chính mình.

    Đúng lúc này, mùi máu tươi kia càng ngày càng đến gần.

    Cố Cửu có ý tưởng lấy sung phòng thân từ trong gian ra, nhưng đột nhiên thây đổi.

    Cô nghiêng người nâng tay lên đối với người tập kích kia.

    Mà người tập kích Cố Cửu, chính là cô gái đã cắn chàng trai trẻ tuổi lúc nãy.

    Cô gái kia cảm giác được ngọn lửa của Cố Cửu đánh úp lại cũng không có sợ hãi.

    Bởi vì hiện tại cô ấy chỉ là tang thi cấp thấp, căn bản không có ý thức, chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.

    Ngọn lửa trong tay Cố Cửu giống như là có ý thức, bay đến hướng cô gái kia.

    "Rống.. Rống.."

    Ngọn lửa thiếu đốt trên thân thể cô gái kia, làm thân thể cô ấy cảm nhận được đau đớn, trong miệng cũng không ngừng phát ra tiếng la hét đầy thống khổ.

    Cố Cửu nhìn ngọn lửa trong tay, hai mắt hiện lên tia nghi hoặc, nhưng cuối cùng lại biến thành hiểu rõ.

    Hiện giờ dị năng hệ hỏa của cô đã thức tỉnh rồi.

    Thời gian mạt thế tới đã đến gần, chuyện này đối với cô cũng không có gì hiếm lạ.

    Cô gái còn tiếp tục rống lên những tiếng đầy thống khổ, nhưng âm thanh càng lúc càng chậm rãi mỏng manh.

    Cố Cửu thu tay lại, nhìn bộ dạng đối phương bị ngọn lửa quay quanh, xoay người rời đi.

    Những người xung quanh tận mắt nhìn thấy ngọn lửa trong tay Cố Cửu, cô còn đem ngọn lửa thiêu đốt cô gái kia, làm cho bọn họ sinh ra sợ hãi đối với Cố Cửu, không ai dám bước lên ngăn cản đường đi của cô.

    Đơn giản là bọn họ sợ hãi người tiếp theo bị thiêu cháy chính là bọn họ.

    Cố Cửu xoay người rời đi, đi đến bãi đỗ xe.

    Ở thời điểm Cố Cửu đem xe lái ra khỏi vừa lúc này nhìn thấy xe cảnh sát.

    Bọn họ đã dừng lại tại hiện trường vụ án.

    Lúc này lửa thiêu đốt cô gái kia đã tàn, mà thi thể của nam nhân kia cũng đã không còn hơi thở.

    Cố Cửu nhìn Hoắc Tường cách đó không xa đang đi theo đội viên xem xét hiện trường, mày nhíu chặt lại.

    Lúc này Hoắc Tường còn chấp hành nhiệm vụ, vậy hắn an bài Tiểu Thất ở nơi nào?

    Cố Cửu lái xe vào hiện trường, nhưng rất nhanh xe nàng đã bị nhân viên cảnh sát chặng lại.

    "Ngài hảo, nơi này đang chấp hành công vụ, người không liên quan xin đừng tới gần".

    Cố Cửu nâng mi, cũng không có xông vào mà là móc di động ra gọi điện thoại cho Hoắc Tường.

    Hoắc Tường đang cùng đội viên thảo luận cái gì đó, di động ở trong túi áo vang lên, hắn lấy di động ra liền thấy người gọi tới là Cố Cửu.

    Cố Cửu nhìn điện thoại đã được kết nối, liền nói thẳng: "Tôi đang ở bên ngoài dãy phân cách của cảnh sát, tôi có chuyện muốn tìm cậu".

    Hoắc Tường xoay người nhìn ra ngoài dãy phân cách, hắn ừ một tiếng rồi tắt điện thoại.

    Sau đó đối với Lôi Kiệt bên cạnh nói: "Tôi có chút việc, cậu trước xem xét hiện trường trước đi".

    Trước tiên Lôi Kiệt nhìn về phía đội trưởng cách đó không xa, sau đó mới nói nhỏ: "Vậy cậu nhanh lên, lần này đội trưởng tự mình dẫn đội làm nhiệm vụ, đừng để hắn phải đi tìm".

    Hoắc Tường vỗ vỗ bã vai Lôi Kiệt, xoay người đi về hướng Cố Cửu.

    Viên cảnh sát vốn đang ngăn cản Cố Cửu thấy Hoắc Tường đi tới, liền tránh ra chỗ khác.

    Cố Cửu đối với Hoắc Tường cách đó không xa lên tiếng: "Lên xe, có việc muốn nói với cậu".

    Hoắc Tường khó hiểu nhìn cô một cái, lại thấy khuôn mặt nghiêm túc của Cố Cửu, hắn đi vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ lên xe ngồi xuống.

    Sau khi Hoắc Tường ngồi xuống, Cố Cửu liền đóng cửa sổ xe lại.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...