Chương 20 Bấm để xem Nghi Đình cùng Celina đi mua sắm ở trung tâm thương mại Crescent. Chính Thiên Kỳ đã nhờ Celina việc này vì anh không có nhiều thời gian ở bên Nghi Đình đành nhờ một người khác thay anh đưa cô đi chơi để đỡ buồn chán. Anh còn bảo Celina sắp xếp một buổi ăn tối thật đặc biệt. Anh không muốn âm thầm, đứng phía sau cô nữa, anh muốn nói hết tâm sự của mình trong buổi tối đó. Rời khỏi trung tâm mua sắm, Celina liên tục nhìn đồng hồ. "Chị có việc gấp à?" Nghi Đình hai tay xách hai túi đồ, hỏi. "Nói thật là từ trước tới nay tôi không thường xuyên ra ngoài mua quần áo, hôm nay là giám đốc giao nhiệm vụ nên tôi không cần phải quay về công ty." "Thì ra là anh hai sợ em buồn nên mới bảo chị đi cùng em, em còn tưởng chị xem em là bạn nên mới rủ em đi shopping. Nhưng chị hình như chưa mua bộ nào hết phải không?" Nghi Đình giơ túi đồ màu cam ra, bên trong đó có hai chiếc váy thật xinh. "Em tặng chị nè." "Không cần đâu Tống tiểu thư, style của tôi và cô không giống nhau." "Vậy à!" Điện thoại rung, Nghi Đình ra một góc nghe máy. Xong cô quay lại nói với Celina. "Anh hai em gọi đấy, anh ấy nói em phải hủy hết các cuộc hẹn tối nay để dành thời gian ăn bữa cơm với anh ấy." Celina thoáng buồn. "Vậy ư? Nên chọn cái váy nào nhỉ?" "Không cần thiết đâu, chỉ là một bữa cơm thôi mà." Cô vô tư nói. "Em thích mặc quần jean với áo thun hơn. Anh ấy là anh hai em mà, có phải đi gặp người yêu đâu mà diện váy." 7 giờ tối. Địa điểm là một nhà hàng ở ngoài trời, kế bên là dòng sông phản chiếu lấp lánh những vì sao. Thiên Kỳ đợi Nghi Đình ở trước cổng nhà hàng. Một lát khi thấy cô đi taxi tới anh vội chạy đến mở cửa ngay. Nhìn bàn ăn, cô ngạc nhiên. "Anh không chỉ hẹn có mình em, còn ai nữa sao? Ba thì đi công tác rồi." "Chỉ có mình em thôi." "Sao nhiều thức ăn quá vậy? Em còn tưởng là ba, bốn người nữa cơ." Nghi Đình khoác tay Thiên Kỳ tiến đến chỗ bàn đã đặt sẵn. "Anh thật bá đạo, chỉ có một bữa cơm thôi có cần phải tới chỗ sang trọng vậy không? Lại còn có nến, có hoa, có cả nhạc nữa." Cô nghiêng tai lắng nghe bản nhạc không lời được đệm bằng piano. "Anh muốn em nhớ mãi buổi tối ngày hôm nay, chúng ta sẽ vừa ăn vừa tận hưởng không khí về đêm và ngắm hoa đăng." Trên dòng sông lúc này đang có vài ngọn hoa đăng ai đó thả trôi dập dìu theo sóng nước. "Anh trở nên lãng mạn từ khi nào vậy?" "Vì em, anh tình nguyện thay đổi." Nghi Đình vẫn không nhận ra tấm chân tình của Thiên Kỳ. Cô khẽ đánh vai anh. "Nói xạo, anh chắc là đang tập dợt để đến khi nói chuyện với bạn gái tương lai không vấp chứ gì. Nơi đây cũng là nơi mà anh muốn hẹn chị ấy, đúng không?" Thiên Kỳ chỉ cười. Anh còn mời một nghệ sĩ vĩ cầm đến để kéo một bản nhạc cho riêng hai người. Không hiểu sao Nghi Đình cứ cười mãi không thôi. Buổi tối hôm nay với sự trang trí của nến và hoa nên dành cho cặp đôi yêu nhau lần đầu hẹn hò mới đúng, có lẽ vì lý do này mà cô cứ tủm tỉm cười suốt. "Em phục anh sát đất luôn ấy, vì muốn em vui mà chiêu trò gì anh cũng nghĩ ra được hết. Hay là ba bảo anh làm vậy?" Cô vuốt mái tóc, nói. Thiên Kỳ rót rượu ra hai chiếc ly thủy tinh. Trong khi anh chỉ mới nhấp môi còn Nghi Đình thì uống cạn. Do lần trước thách đấu với Tử Du nên giờ việc uống rượu với cô chỉ là chuyện nhỏ. Cô tinh nghịch, nói. "Anh nói thật đi, có phải anh muốn nhờ em làm chuyện gì đó đúng không? Để em đoán, anh muốn em giúp anh theo đuổi chị Celina chứ gì." "Nghi Đình, em tập trung một chút có được không? Anh có chuyện quan trọng cần nói với em." Cô sửa lại tư thế ngồi, e hèm một tiếng. "Được rồi, anh có gì khó nói hả? Anh nói với em nè, có gì em nhắn lại với chị Celina cho." "Chuyện này không liên quan đến Celina." Anh nói rồi rút từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Bên trong là chiếc nhẫn kim cương rất đắt giá. Anh trao về phía cô. "Hôm nay đâu phải sinh nhật em đâu, sao lại tặng quà cho em." "Nghi Đình, kết hôn với anh được không?" "Dạ?" Cô quá đỗi kinh ngạc, như không nghe vào tai mình những gì Thiên Kỳ bộc bạch. "Anh vừa nói gì?" Anh lặp lại. "Anh nói em hãy kết hôn với anh, hãy làm vợ anh." Cô đột nhiên bật cười đến chảy cả nước mắt. "Anh làm giống thật nhưng mà em nghĩ anh nên đợi tới lúc đó hẵng nói. Bình thường anh rất nghiêm túc sao bây giờ anh giống như kẻ đa tình lãng mạn vậy. Chị Celina nhất định sẽ không cưỡng lại được sự dịu dàng của anh đâu." Thiên Kỳ đứng lên giữ chặt hai vai cô. "Hãy nhìn thẳng vào mắt anh, những gì anh nói đều là sự thật. Anh yêu em, hãy lấy anh đi." Tròng mắt cô mở thật to, miệng há hốc. "Tại sao vậy? Chúng ta không thể làm anh em với nhau được sao?" "Làm anh hai không thể ở bên em cả đời, anh muốn ở bên em, chăm sóc em suốt cả đời." Anh tiến lên một bước, cô lùi lại bước. "Nhưng anh là anh hai của em mà." "Không, đó chỉ là trên danh nghĩa thôi. Anh muốn làm.. chồng của em." Cô cố chấp. "Nhưng anh trai và em gái không thể kết hôn được." "Em biết rõ chúng ta không phải là anh em ruột mà, sao em lại bướng bỉnh như vậy. Ngay từ đầu gặp em, anh đã thích em rồi. Lúc trước anh không có cơ hội bày tỏ với em, tình cảm đơn phương này anh vẫn chôn sâu trong lòng, từ nhỏ tới lớn đều chưa từng nhạt phai, chưa từng đổi thay, ngày qua ngày càng tăng thêm." "Nhưng.." Cô ôm đầu. "Với em, anh chỉ là anh trai. Em không hề có cảm giác yêu đương với anh. Em ôm anh hay khoác tay anh, đó là tình cảm của em gái dành cho anh trai. Em cũng đã từng nói, anh chính là hình bóng của ba. Anh hai mà em tôn trọng, không phải là tình yêu. Xin anh đừng phá vỡ điều đó, được không? Người mà em rung động không phải là anh." Cô òa khóc, bỏ chạy khỏi nhà hàng. Thiên Kỳ ngã phịch người xuống ghế, dốc ngược chai rượu. Từng giọt rượu đắng chát tràn qua cuống họng giống như lời từ chối của Nghi Đình. Anh muốn cho cô một đêm tuyệt vời không ngờ lại biến thành đêm đắng cay như thế này đây. Có tiếng bước chân. Anh tưởng cô đổi ý quay lại bèn gọi tên cô nhưng khi ngẩng lên mới biết là Celina. "Nghi Đình không lên xe của Tống gia, một mình bỏ chạy." Celina nói. "Cô đang cười nhạo tôi có đúng không?" "Anh chưa từng thất bại hôm nay bị thua một cách thê thảm." Thiên Kỳ gắt lên. "Tôi không thua. Nghi Đình thơ ngây không biết tình yêu là gì rồi sẽ có ngày cô ấy sẽ hiểu ra thôi." "Là anh thật sự yêu Nghi Đình hay chủ tịch bảo anh làm thế để kế thừa tập đoàn Tống thị?" "Tôi thật lòng yêu Nghi Đình, không vì bất cứ nguyên nhân nào hết." "Anh rất thông minh nhưng cũng có chỗ dại khờ, anh biết mình thật sự cần gì hay không? Anh cần một người phụ nữ hiểu anh, cùng anh đi đến suốt cuộc đời chứ không phải là một cô gái tính khí trẻ con. Nghi Đình là tiểu thư chưa trưởng thành, hai người đến với nhau sẽ không hạnh phúc được đâu." "Tôi biết làm thế nào để giữ lấy hạnh phúc cho mình." Anh bức xúc nói to. Celina không ngần ngại bộc bạch tâm tư. "Nhưng anh lại không biết là em đang chờ anh, rất lâu rồi. Anh có biết năm ấy anh chia tay, em đã rất đau khổ như thế nào không?" Cô rấm rứt. Tuổi trẻ ấy, Thiên Kỳ và Celina từng có một mối tình êm đềm như thơ nhưng cả hai nhanh chóng chia tay trước khi cùng vào làm ở Tống thị. "Tôi còn tưởng giữa hai chúng ta đã kết thúc rồi. Cô đừng quên là chính cô nói chia tay với tôi trước." "Đúng, chia tay là do em nói bởi vì em không thể tự lừa gạt mình, còn tưởng là anh yêu em chẳng qua anh chỉ xem em như người thế thân trong những lúc anh buồn khổ vì tình cảm của mình. Anh chưa một lần nhìn em, ánh mắt đó chỉ xuyên qua em và dừng lại trên người của Nghi Đình. Ít ra trong chuyện này em không hề có lỗi. Em thành thật hơn anh nhiều." "Là em đã khiến tôi tỉnh ngộ. Từ nhỏ tới lớn trong mắt tôi chỉ có Tống Nghi Đình, nếu em không nói chia tay thì tôi cũng sẽ chủ động. Tôi yêu Nghi Đình, chuyện gì tôi cũng có thể làm vì cô ấy. Celina, cảm ơn em vẫn luôn yêu tôi nhưng giữa hai chúng ta đã chấm dứt từ lâu rồi. Cây chết khô, không thể tiếp tục nảy mầm được nữa." Celina nuốt nước mắt vào tim. Cô lắc mái tóc. "Không phải, em cảm thấy tối nay mới là sự bắt đầu của hai chúng ta. Nghi Đình đã cự tuyệt anh rồi mà, anh tỉnh táo lại đi, cô ấy sẽ không yêu anh đâu. Trong mắt cô ấy, anh chỉ là anh trai để cô ấy làm nũng bất cứ chuyện gì." "Celina, em vẫn không hiểu sao. Chúng ta không thể quay lại như trước kia, không thể." Thiên Kỳ nhấn mạnh hai chữ cuối rồi bỏ đi, để lại Celina một mình đứng dưới bầu trời đầy sao, nghẹn ngào không nói nên lời.
Chương 21 Bấm để xem Nghi Đình sau khi rời khỏi nhà hàng thì thấy đói bụng, cô ghé cửa hàng tiện lợi mua bánh ngọt kèm với một lon coca, ngồi bên bờ sông ăn. Vừa ăn vừa lầm bầm. Tại sao lại kỳ vậy chứ? Anh hai chẳng còn là anh hai như trước đây nữa. Cô nhớ lại lúc nhỏ Thiên Kỳ làm cho cô một con diều, bề mặt diều có vẽ cánh hoa tuyết trắng. Anh nói bông tuyết trắng ấy là cô còn anh là con diều, anh sẽ ở bên cô vĩnh viễn không rời, để cô không còn thấy cô đơn nữa. Lúc con diều bay lên cao, cô nói 'anh sẽ mãi ở bên cạnh em, chơi với em nhé!'. Anh cũng đã đồng ý nhưng bây giờ cô lại không muốn anh ở bên cạnh mình như lời hứa. Gia Lâm chăm chú xem tin tức trên tivi. Gần đây anh mở tivi thường xuyên, nhất là những tin liên quan đến Tống thị và cô tiểu thư nhà họ Tống. MC trên tivi đưa tin: Sau vụ việc tiểu thư Tống thị qua đêm cùng với chàng mã phu trang trại ngựa thì hôm nay lại có thêm sự phát triển mới. Thiếu gia Tuấn Phát đã đặc biệt mở cuộc họp ký giả trước mọi người để nói rằng sẽ không làm phiền đến Nghi Đình nữa. Sau đây là bản tin chi tiết của chúng tôi.. Tử Du mỉa mai, gác một chân lên ghế. "Lại là những tin thị phi của Tống Nghi Đình." "Gia Lâm, trước giờ con có xem truyền hình đâu, tin tức lại càng không. Bây giờ thì ngày nào cũng đón chờ những tin như thế này. Riết rồi ba thấy con ăn ngủ cùng cái tivi, xem hết tin này đến tin khác." "Đừng ồn ba, con đang nghe mà." Anh nói rồi chú tâm vào tivi. Việt Bân từ ngoài xộc vào. "Đổi kênh khác đi, đừng nghe hắn nói bậy." Tivi đang phát trực tiếp các phóng viên phỏng vấn Tuấn Phát và hắn nói có phần không đúng sự thật. "Em đoán là Nghi Đình chẳng dính líu gì đến hắn ta đâu, hắn chỉ dựa hơi Nghi Đình để ôm tài sản của cô ấy thôi." "Những người giàu có thường xem tình yêu là trò đùa, chẳng hiểu rõ đâu là thật, đâu là giả." Không hiểu ý của Chu Thất là gì. "Bác Chu còn thấu hiểu rõ ràng thế nhưng ai kia vẫn chưa nghĩ thông." Tử Du bóng gió. Nghe vậy, Gia Lâm tắt tivi. "Ơ.. sao anh tắt vậy?" Việt Bân ngơ ngác. "Suốt ngày xem mấy tin này không chán hả?" "Không nghe, không xem, để quên đi cô ấy có đúng không? Nhưng có những thứ không dễ gì quên được đâu, cứ theo mình suốt như hình với bóng ấy. Đáng sợ lắm." "Có gì ba cứ nói thẳng ra đi." "Con nghe không hiểu sao? Không hiểu thì hỏi Tử Du đi." Tử Du dũa móng tay. "Không liên quan đến con nha, con chẳng nói gì sai cả." "Phải rồi, cậu không có nói gì sai chỉ là cậu làm tổn thương một người thôi." Gia Lâm đứng dậy, ra chuồng ngựa. Anh lấy cỏ cho Thiên Lý rồi thì thầm như nói với chính mình. "Mày có còn nhớ cái đêm mày sinh ngựa con không? Lúc đó có Tống tiểu thư ở bên cạnh, cô ấy đã giúp đỡ, ủng hộ mày. Mày có nhớ cô ấy không? Tao thì rất nhớ cô ấy. Tại sao hôm đó tao lại nói những lời như thế, làm tổn thương cô ấy rồi. Tao có chút hối hận, cô ấy chỉ muốn làm bạn với tao thôi mà. Cô ấy thật lòng xem tao là bạn, với những người khác chắc là không như vậy rồi. Tuy gặp nhau ngắn ngủi nhưng có chuyện gì cô ấy cũng đều nói với tao vậy mà tao lại đối xử với cô ấy như vậy. Có lẽ bây giờ cô ấy đang rất buồn, rất đau lòng và cô đơn nữa." Lần đầu tiên anh quan tâm tới một người lại còn thương nhớ nữa, tại sao vậy nhỉ? Lẽ nào anh đã thật sự thích cô rồi? "Anh nhớ cô tiểu thư họ Tống đó hả?" Tử Du cắt đứt mạch suy nghĩ trong anh. "Hôm đó chính mắt anh cũng nhìn thấy mà, cô ta cao ngạo, xem thường, ỷ có chút tiền nên lên mặt chứ có gì hay ho đâu. Gia Lâm, chúng ta và cô ta thuộc về hai thế giới khác nhau, anh đừng nghĩ về cô ta nữa có được không?" "Tuy anh không biết suy nghĩ của tiểu thư nhà giàu nhưng mà những tin tức đó cứ xuất hiện hết lần này đến lần khác. Cô ấy có làm gì xấu xa đâu tại sao những con người kia cứ đối xử với cô ấy như vậy. Có lẽ vì vậy mà cô ấy không muốn tiết lộ thân phận." "Anh vốn là người đa tình mà, hèn gì cứ nhớ hoài cô ta." "Bây giờ anh thông cảm cho cô ấy, cảm thấy cô ấy thật tội nghiệp." "Tội nghiệp?" Tử Du cười gằn một tiếng. "Cô ta có tất cả, anh còn muốn cho cô ta cái gì nữa. Còn em cái gì cũng không có, nhà nghèo phải đi hát kiếm sống qua ngày, phải ra vẻ tươi cười, xem mọi chuyện như không có gì. Chỉ những lúc ở cùng với anh, em mới thực sự cảm thấy vui vẻ. Anh có biết tại sao em luôn hát ở Red không?" Cô nhìn thẳng vào mắt anh. "Đó là vì anh. Em thích anh." Anh nhìn cô như sinh vật lạ rồi khom người lấy một vốc cỏ cho Thiên Lý. "Mày có hiểu Tủ Du nói gì không hả? Tại sao không phải là Việt Bân nghe những lời này nhỉ?" Tử Du giẫm lên chân anh. "Em nói thật đó, em lặp lại một lần nữa người em thích chính là anh, không phải Việt Bân." "Tử Du à, chúng ta quen biết nhau lâu rồi, anh chỉ xem em là bạn, với bất kỳ cô gái nào cũng vậy. Có cười đùa hay chọc phá chứ không phải là tình yêu. Anh muốn giống như Jep hay Thiên Lý, được tự do, không muốn ép buộc ai vào mình." Gia Lâm quay người bỏ đi. "Anh nói dối, chẳng lẽ anh không có điều gì để thương nhớ, để đau lòng hay sao?" Anh dừng chân, nói, không quay đầu lại. "Nếu như em bị người thân bỏ rơi, em thương nhớ ai, đau lòng vì ai." "Anh còn hận anh trai mình vì đã bỏ rơi anh sao?" "Người thân mà còn phản bội mình thì trên đời này làm gì có 'Thiên trường địa cửu'. Anh giờ đây không có cảm giác gì cả, dẫu là tình thâm hay tình yêu." Tử Du không trải qua những chuyện mà anh từng trải nên cô không hiểu gì. Nghe anh nói vậy, cô thôi nhắc đến chuyện tình yêu. Mùa đông ở thảo nguyên thường kéo dài và rất lạnh, có gió, thỉnh thoảng còn có bão tuyết. Gia Lâm huơ đôi tay lạnh cóng trước lò sưởi, tiếng củi nổ lách tách làm than bắn cả ra ngoài. Từng làn khói trắng bay lên tỏa hơi ấm cho căn nhà không có bàn tay phụ nữ. Anh nhìn mãi vào ngọn lửa đang bùng cháy, tâm trạng nặng nề. Chu Thất đến bên cạnh. "Gần đây con có tâm sự hả?" "Dạ, không có." Rồi sợ ba mình hỏi tới hỏi lui về chuyện tình cảm, anh bổ sung. "Ban ngày làm việc ở trang trại, ban đêm lại phải đến Red pha chế, công việc nhiều nên con hơi mệt một chút thôi ạ." "Đâu phải con mới làm ngày một ngày hai." Chu Thât chà mạnh hai bàn tay vào nhau. Đột nhiên ông nói. "Tình yêu giống như ngọn lửa trong cơn bão tuyết vậy. Con muốn đến gần nó nhưng lại sợ nó làm cho tổn thương, ba biết con vì chuyện hồi nhỏ mà né tránh mọi cảm xúc. Con trai à, 16 năm con cùng ba ngồi đây sưởi ấm, dù ba không phải là ba ruột của con nhưng con vẫn gọi một tiếng ba." Gia Lâm đứng dậy, mở tủ lấy ra hai chai sữa ấm, cho ba mình một chai. Chu Thất tiếp tục. "Con chỉ lớn hơn Việt Bân có một tuổi thôi nhưng con sống rất tình cảm." Gia Lâm mở nắp sữa, uống một ngụm. "Sao hôm nay ba nói chuyện lạ vậy, thật chẳng giống ba thường ngày." "Khi tình cảm tới rồi, dù con có trốn tránh cũng bằng thừa. Hãy nhớ những lời ba nói tối ngày hôm nay, chỉ cần con thật lòng trao đi thì sẽ nhận được lời hồi đáp tuyệt vời nhất. Sao con không tin tưởng một lần chứ?" Buổi tối đó, anh trằn trọc không ngủ được, cứ nghĩ mãi về mấy lời của ba mình sau bữa cơm.
Chương 22 Bấm để xem Sáng hôm sau. Chu Thất ra ngoài rất sớm. "Ba đi đâu vậy?" Gia Lâm ngó ra từ chuồng ngựa. "Ba đi tìm ông chủ để xin tăng thêm phí quản lý nông trường." Việt Bân đứng dựa lưng vào cổng rào, thấy Chu Thất loay hoay khởi động xe thì lên tiếng bĩu môi. "Thầy vẫn còn đi chiếc xe đó à?" "Chiếc xe này đã đi theo thầy hơn nửa đời người rồi đấy. Tuy nhìn bề ngoài nó cũ nát nhưng vẫn còn chạy được." "Rồi cũng như lần trước, chết máy giữa đường thôi." "Cái thằng, không thể nói một câu tử tế được à!" Ông ló đầu qua kính xe, trừng mắt. "Mà này, trong hai đứa ai đi cùng ba?" "Con rất bận." Gia Lâm nói nhanh. Chu Thất nhìn Việt Bân. Cậu ngó lơ. "Thầy nhìn con làm gì, con sẽ không bao giờ ngồi lên chiếc xe đổ nát của thầy đâu." Vì Việt Bân có tài ăn nói nên Chu Thất đành hạ giọng. "Chẳng phải con muốn mở trường đua hay sao, lần này đi biết đâu sẽ thu hoạch tốt." Nghe có vẻ bùi tai, Việt Bân đồng ý. Nhưng giữa đường chiếc xe lại gặp sự cố. Hai thầy trò cãi nhau kịch liệt, một bên bảo vệ chiếc xe, một bên đòi vứt đi. Trong lúc cãi nhau ỏm tỏi, Việt Bân nhìn thấy trên con đường vắng vẻ bỗng xuất hiện một chiếc xe khác. Cậu bèn vẫy tay xin đi nhờ nào ngờ bọn người trên xe toàn mặc đồ đen bắt cả trò lẫn thầy. Quá trưa, họ vẫn chưa về. Tử Du sang nhà Gia Lâm, anh đang đóng lại cột nhà. "Anh vẫn chưa ăn gì đúng không? Đến nhà em đi, em xào thịt bò cho anh ăn." "Anh thà ăn mì gói chứ cũng không muốn ăn thịt bò của em nấu đâu." "Là tự tay em nấu đó." "Chính vì em nấu nên anh mới không muốn ăn, anh sợ bị Tào Tháo rượt." "Anh thật quá đáng." Tử Du lườm anh. Điện thoại Gia Lâm đổ chuông. "Alô." "Cậu là Gia Lâm đúng không?" "Xin hỏi anh là ai vậy?" "Xe của ba cậu bị chết máy giữa đường." "Vậy giờ họ đang ở đâu?" Đầu dây bên kia cúp máy. "Chuyện gì vậy anh?" Tử Du hỏi. "Có người nói xe của ba anh bị chết máy giữa đường nhưng khi anh hỏi họ ở đâu thì người đó tắt máy. Kỳ lạ." "Chúng ta mau đi tìm đi." Gia Lâm chở Tử Du trên xe máy. Đi qua đoạn đường mà Chu Thất đã đi, chiếc xe của ông đang nằm bên lề đường. "Anh nhìn kìa, là xe của ba anh." Tử Du chỉ tay. Gia Lâm lái thẳng về phía đó nhưng anh vội phanh gấp vì chiếc xe bỗng dưng cháy nổ. Một ngọn lửa lớn đang bao trùm lấy chiếc xe. Đúng lúc điện thoại lại vang lên. "Ba cậu và một thằng con trai nữa đang ở trong tay tôi." Anh hét lên. "Rốt cuộc các người là ai? Các người muốn gì?" "Đừng nóng." Tên đầu sỏ tháo khăn bịt miệng của Chu Thất, kề sát điện thoại vào tai ông, ra hiệu cho ông nói. "Gia Lâm, là ba đây. Ba không hiểu tại sao bọn họ bắt ba và Việt Bân nữa." Hắn nói với Gia Lâm qua điện thoại. "Cậu nghe thấy rồi đó, nếu không muốn hai thầy trò Chu Thất có kết cục giống như chiếc xe kia thì cậu phải làm giúp tôi một chuyện." "Là chuyện gì?" "Hãy mời tiểu thư Tống Nghi Đình lên núi, chỉ cần cô ấy đến đúng điểm hẹn tôi sẽ lập tức thả người. Đừng có mà báo cảnh sát, đừng có đem tính mạng của người thân của mình ra mà đùa giỡn." Mặc dù không hiểu tại sao bọn bắt cóc lại đưa ra điều kiện kỳ cục này nhưng vì muốn cứu Chu Thất và Việt Bân, anh không thể không nghe theo. Biệt thự Nguyệt khuyết. Nghi Đình ngồi bên cửa sổ. Nghe tiếng bước chân cô cầm lấy một cuốn sách, dán mắt vào. Tống Hàn Vũ mở cửa. "Con có bao giờ như vậy đâu, sao hôm nay lại nhốt mình trong phòng đọc sách cả ngày vậy?" Nghi Đình úp quyển sách xuống bàn. "Ba à, con thật sự không hiểu thế giới đàn ông của các người là như thế nào nữa. Anh hai tự nhiên muốn kết hôn với con." "Con gái, là ba vì con nên mới nuôi dưỡng Thiên Kỳ, vì con mà tạo ra một vị thần hộ mệnh cho con, chăm sóc, bảo vệ con, con không hài lòng sao?" Tới đây cô đã lờ mờ hiểu ra vấn đề. "Mọi chuyện đều do ba sắp đặt sao, tại sao ba lại làm như vậy? Con đâu có yêu anh hai đâu làm sao mà kết hôn." "Ba đã trải qua rất nhiều chuyện nên có thể tự lên kế hoạch cho mình một cách hoàn mỹ. Con hãy tin ba và tin Thiên Kỳ." "Ba xem con là gì? Là một bộ phận nhỏ trong kế hoạch của ba và anh hai sao? Chuyện hôn nhân là chuyện đại sự của cả đời con đấy ba à, sao ba có thể tự ý sắp xếp mà không hỏi qua ý kiến của con. Ba chỉ nghĩ đây là cách thích hợp nhất rồi ép buộc con phải làm theo. Ba à, con không phải là một món hàng để hai người tùy tiện sắp đặt đâu." "Ba và Thiên Kỳ làm vậy đều muốn tốt cho con mà thôi." "Tốt cho con? Nếu ba thực sự muốn tốt cho con thì đừng bắt con làm những việc mà con không thích." Điện thoại của Nghi Đình rung lên cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai cha con. "Cô rảnh không? Tôi qua đón cô bây giờ." Không xưng tên nhưng nghe giọng, cô biết ngay đó là ai. "Gia Lâm, là anh thật sao?" Cô đáp bằng giọng cực vui. "Làm sao mà anh có số điện thoại của tôi hay vậy, còn biết luôn địa chỉ nhà tôi nữa, anh lợi hại thật đó. Mà sao anh lại muốn gặp tôi?" "Tôi có xem tin tức về cô trên tivi." "Lại là những tin tức đó.." "Chúng ta có phải là bạn bè không?" "Dĩ nhiên rồi, anh đang ở đâu vậy?" "Tôi sắp tới nhà cô rồi." "Anh không đùa chứ, tôi sẽ xuống ngay." Nghi Đình tắt máy, mặc thêm áo khoác. "Có đi đâu thì cũng phải về sớm đấy." Ba cô nhắc. Cô ôm cổ ba mình. "Con quên nói với ba một chuyện, anh ấy xem con là bạn đó, cuối cùng thì con cũng đã tìm được một người bạn thật sự rồi." Nghi Đình chạy ra cổng, vừa hay Gia Lâm cũng vừa đến. "Không ngờ là anh lại tìm tôi." Cô cười thật tươi. "Tôi rất ngạc nhiên đó và còn vui nữa." "Hy vọng là không làm cô thấy sợ." Nghi Đình nào biết, có mục đích thì Gia Lâm mới tìm cô. Nếu như cô biết được sự thật này, chắc hẳn lòng tự tôn của cô sẽ bị tổn thương. "Không đâu, chúng ta từng cưỡi ngựa chung với nhau, cùng nhau ngắm bình minh trên núi và tôi còn giúp anh đỡ đẻ cho ngựa nữa. Có gì mà phải sợ chứ? Anh muốn chở tôi đi đâu hả?" Gia Lâm bắt đầu dao động, đưa cô cho bọn bắt cóc để đổi lấy tính mạng của hai thầy trò Việt Bân, thực sự anh không nỡ nhưng anh không còn sự lựa chọn nào khác. "Cô muốn đi cùng tôi chứ?" Cô gật đầu cái rụp. "Đi đâu cũng được mà." "Vậy lên xe đi." Anh đưa mũ bảo hiểm cho cô rồi chở cô đến địa điểm mà bọn bắt cóc đã chỉ định. Đó là một ngọn núi khá cao. Nghi Đình hoàn toàn không hay biết gì, vô tư hít thở không khí trong lành và ngửa cổ đón từng đợt gió phả vào mặt. "Đẹp quá đi, nơi này thật đẹp."