Truyện Ma [Edit] Âm Hôn Khó Chia Lìa - Tích Vân Khát Vũ

Discussion in 'Đã Hoàn' started by Mèo A Mao Huỳnh Mai, May 31, 2020.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 89.2: Trả thù khác nhau.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi vội vàng nhặt chiếc ghế đẩu dưới chân lên mà đi phá cửa, nhưng cánh cửa này rất dày và được làm bằng gỗ chắc chắn, dù chân của chiếc ghế đẩu bị đập đến gãy, nhưng cánh cửa lớn kia vẫn không hề nhúc nhích.

    Trong quan tài có tiếng chi chi, cùng tiếng chuột cắn xé truyền tới, tiếp theo, một con chuột lớn dính máu nhảy ra khỏi quan tài, nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt đỏ như máu, hai chiếc răng cửa dài vẫn còn dính máu đen, màu rất sậm, giống như sốt cà chua, nhưng tôi biết đó không phải là...

    Chị Dương từng nói với tôi rằng, máu á, càng trẻ thì màu máu càng nhạt, khi về già thì máu càng đặc và sẫm màu hơn, đặc biệt là sau khi chết càng thể hiện rõ hơn, chỉ là người bình thường không phân biệt được thôi, nhưng máu ở răng cửa kia chắc chắn không phải từ những con chuột nhỏ đỏ đỏ mềm mềm.

    "Chi!" Con chuột mắt đỏ kia mắng tôi một tiếng rồi đột nhiên lao về phía tôi.

    Chuột là một trong năm đại tiên, cũng coi như là linh vật, tôi đã thấy trong ghi chép của bà mình, trời sinh chuột vốn có bản tính nhút nhát và sợ người, nhưng nếu nhận được ân huệ của người thì sẽ nguyện báo đáp bằng cả mạng sống, nhưng nếu dính oán khí thì nó liền phát cuồng!

    Bên dưới lớp chuột nhỏ ở trong quan tài, e rằng thật sự có thi thể vợ trưởng thôn.

    Dùng chuột nhỏ để thu hút chuột lớn, lợi dụng lúc chúng bụng đói khát tìm đến, nó sẽ ăn thịt chuột nhỏ trước, rồi mùi máu tanh sẽ khiến tính tình chuột trở nên hung bạo, tự nhiên chúng sẽ gặm nhắm luôn cả thi thể.

    Thịt người á, nghe đồn là cực kỳ thơm ngon, một khi ăn vào liền bị nghiện, nếu không thì tại sao tất cả yêu ma, quỷ quái đều thích ăn thịt người chứ?

    Mắt thấy con chuột lớn sắp lao về phía tôi, tôi liền quăng chiếc ghế đẩu trên tay qua, nhưng con chuột tuy nhỏ nhưng cơ thể lại nhanh nhẹn, nó lập tức tránh ra được.

    Mà bên trong quan tài, rất nhiều con chuột ăn một lúc sau cũng đã ra đến, chúng gặm thi thể bà cụ nên đã dính vào oán khí của bà ta, chúng nhìn tôi như nhìn một mâm đồ ăn ngon vậy, thế nên tự nhiên cũng không sợ người nữa, một đám chuột có lông dính máu, ướt đẫm liền bao vây quanh tôi, chi chi mà gào thét.

    Con chuột lớn dài bằng chiếc đũa đứng ra tiên phong đột nhiên kêu một tiếng chi, rồi nhe răng lao về phía tôi.

    Rận nhiều quá còn biết cắn người chứ đừng nói chi là chuột, mà thứ mắt đỏ này, cực kỳ tham ăn, nhiều như vậy không gặm sạch tôi mới là lạ.

    Tôi tức giận ở trong lòng, nắm lấy câu hồn liên, không hiểu vì sao, tôi không niệm câu chú ngữ mà Mặc Dật đã dạy cho, mà lại đột nhiên vung lên về phía con chuột kia.

    Thân xích sắt bị kéo thẳng quật qua chỗ con chuột lớn, tiếng xương cốt đứt gãy liền truyền đến ngay, xương gãy từ trong da chọc ra ngoài, xương thịt mơ hồ lồi ở phía trên bộ lông nhuốm máu của nó.

    Những con chuột đó ngay lập tức tiến lên trước để chia sẻ thức ăn, chưa đến một lúc, ăn đến da cũng không còn, sau khi ăn lần một xong chúng lại nhào về phía tôi.

    Sợi xích trong tay tôi đung đưa, như thể câu hồn liên đã sống lại trong tay tôi, nó quất qua mọi hướng.

    Những con chuột tuy nhỏ, nhưng bất cứ nơi nào xích sắt đi qua, đều lôi ra một vài con chuột nhất định.

    Theo tiếng leng keng rung động của xích sắt, những con chuột chết thành từng mảng, còn lòng tôi cũng từ từ trở nên chết lặng.

    Chú Tám nhờ tôi đến gác đêm, tôi vẫn luôn áy náy nên mới đồng ý, nếu bà cụ biến thành ma gây nháo loạn cho tôi thì tôi cũng không so đo nhiều làm gì, để cho bà ta trút giận một chút là xong việc.

    Bọn họ kêu tôi quỳ xuống theo bọn họ, tôi cũng đã quỳ rồi, người ở cùng thôn với nhau cả mà, hòa thuận lại thì không có việc gì, làm loạn lên cũng chẳng có người nào tốt đẹp.

    Nhưng bọn họ không nên, không nên thực sự muốn giết chết tôi, còn dùng một cách kinh tởm và khó coi như vậy.

    Câu hồn liên quất qua như gió, nên không có con chuột nào dám đến gần tôi, những con chuột đó bắt đầu ăn xác của đồng loại, chờ đến khi chúng chết ngày càng nhiều thì chúng mới bắt đầu sợ hãi rồi cuống quýt muốn chạy trốn.

    Nhưng cái lỗ mà nhà chúng nó chui vào là do chúng nó khoét trên cánh cửa ở sau lưng tôi, nếu muốn ra ngoài thì phải đi qua người của tôi, cho nên chúng đành phải nhe răng, kêu to mà nhìn tôi.

    Mắt tôi tựa hồ cũng đỏ lên theo nghĩ lũ chuột này đã ăn thịt người, một khi rời đi thì sợ rằng chúng sẽ gặm xác hoặc là cắn người, cho nên tôi dứt khoát lại vung xích sắt qua muốn đánh chết toàn bộ.

    Sự hung ác trong một khắc đó, khiến tôi như biến thành một con người khác vậy.

    Trước khi tôi đem xích sắt lại đánh vào lũ chuột, tôi dùng lực cầm câu hồn liên quất quất mấy cái.

    Xích sắt này không biết là làm bằng chất liệu gì, mà âm thanh của nó thanh thúy, vô cùng dễ nghe, có vẻ như tôi rất thích âm thanh này.

    Linh đường vốn đang ầm ĩ không ngừng thì dường như yên tĩnh trở lại, tôi nhìn xác chuột đầy đất ở trước người, trên mặt đất còn có máu huyết xương cốt gãy, lông da trộn lẫn, thật là làm người khác muốn buồn nôn.

    Thực ra tôi không hề sợ hãi, có lẽ gần đây thấy nhiều thứ quái dị, cho nên tôi trực tiếp bước qua, tiến đến bên quan tài và liếc một cái nhìn vào trong.

    Bên trong có một thi thể nhưng đã sớm biến thành một khung xương cùng với ít máu thịt rời rạc, cũng như một số nội tạng rách nát, còn có vài sợi chỉ bạc nhuốm máu và lông chuột dán trên khung xương.

    Hình ảnh này quả thực rất ghê người, nhưng tôi cũng chỉ chết lặng, thấy nhiều rồi sẽ tốt hơn thôi.

    Lòng hận thù của con người thực sự là thứ lợi hại nhất trên đời này, khi không báo thù thì sự hận thù đó thực sự thống khổ như bị rắn cắn nuốt trái tim của bạn vậy, cho nên, chỉ cần có thể báo thù, lại tình nguyện để chuột gặm cắn thi thể của mình, bà ta cũng chỉ vì muốn trả thù tôi?

    Tôi nhìn chằm chằm vào lỗ kim của máy theo dõi ở trong góc, rồi nắm lấy câu hồn liên đi đến bên cửa, tôi nghiến răng một cái và dùng tay quật xích sắt qua một phát.

    Bụng dưới của tôi giống như kích động nhẹ một chút, sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên.

    Hai cánh cửa lớn kia trực tiếp bị phá vỡ, bên ngoài dường như có rất nhiều tiếng ồn ào, có tiếng nhạc tang buồn, tiếng đánh bài, còn có tiếng cười nói của ban nhạc được mời đến biểu diễn ở trước nhà.

    Hèn chi không có ai tiến vào linh đường, thời nay làm tang lễ chẳng qua là đánh bài và xem náo nhiệt, có ai thật sự vì người đã chết mà xót xa đâu.

    Tiếng phá cửa vang lên khiến nhiều người nhìn sang, chờ đến khi bọn họ thấy trong linh đường là một đống xác chuột đã chết, thì liền không ngừng hét chói tai, toàn bộ đều giật mình nhìn tôi.

    Editor: Alissa (16/3/22)
     
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 90.1: Đột ngột tàn nhẫn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xung quanh tiếng la hét không ngớt, tôi vẫn nắm câu hồn liên, sắc mặt có vẻ cứng lại, bất động đi về phía phòng bên.

    Ở đó mở một bàn chơi bài, có rất nhiều người đang xem và đánh bài, mùi khói nồng nặc khiến người ta khó thở, nhưng cũng không biết tại sao họ ở đây, mà lại còn náo nhiệt như vậy.

    Khi họ nhìn thấy tôi còn có hơi sững sờ, bên ngoài liền có tiếng kêu to vang lên.

    Chú Tám ngồi ở thủ tọa*, nhìn tôi bước vào, sắc mặt lạnh tanh, trong mắt hiện lên sự căm hận, nhưng vẫn không hề động đậy.

    *Thủ tọa: ghế dành cho thủ lĩnh.

    Những người bên cạnh nghe thấy tiếng kêu, vội vã chạy lại nhìn, bên ngoài liền có tiếng la hét và âm thanh huyên náo nổi lên xung quanh.

    Tôi đứng trước mặt chú Tám và nghiêm nghị nói: "Ai nói cho chú biết phương pháp này?"

    Cơn tức giận trong lòng nghẹn đến mức lồng ngực như muốn đau nhói, nhìn chú Tám, tôi thật sự rất muốn dùng câu hồn liên đập cho một phát, trực tiếp đập cho ông ta nát bét như những con chuột kia.

    "Mẹ tôi trước khi ra đi đã dặn dò." Chú Tám rất bình tĩnh đặt quân bài trên tay xuống, nhìn tôi nói: "Vân Thanh, cô chắc hẳn là biết bà ấy khi còn sống hận không thể nào cắn chết cô, ăn thịt cô, gặm xương của cô. Di nguyện* của lão nhân gia*, chúng tôi cũng chỉ có thể làm theo, không còn cách nào khác. "

    *Di nguyện: lời trăn trối, nguyện vọng cuối cùng của người chết

    *lão nhân gia: người già trong nhà

    Tôi hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía chú Tám nói: "Chú không nói cũng không sao, nhưng bản thân chú cần phải biết rằng, có một số việc, một khi đã làm, thì cuối cùng cũng không thể vãn hồi* được. Những người đó của nhà họ Vệ đã chết thì cũng coi như xong, nhưng thi thể lại biến mất không có lý do, chú chắc hẳn cũng đã biết, có một số thứ cũng không thể bị ô nhiễm được!"

    *Vãn hồi: quay lại để thay đổi

    Cố gắng nén lại lửa giận trong lòng, tôi cầm câu hồn liên xoay người bỏ đi, mặc kệ chú Tám đang lạnh lùng nhìn chầm chầm tôi.

    Bên ngoài linh đường* đông nghẹt người, thậm chí ngay cả ban ngày lúc dâng hương đưa tiễn cũng không thấy có nhiều người như vậy.

    *Linh đường: nơi cúng tế di thể người chết.

    Khi thấy tôi bước ra, tất cả đều khiếp sợ nhìn tôi, mắt họ dán chặt vào câu hồn liên trên tay của tôi, tôi cầm câu hồn liên, mặc kệ nó đang phát ra tiếng động leng keng, đi thẳng vào trong nhà.

    Nếu đã xé rách mặt*, thì một chút tình cảm này không cần có cũng không sao.

    *Xé rách mặt: không muốn che dấu điều gì đó nữa

    Chỉ là khi tôi vừa đi đến bên bờ sông gần hang cổ, liền nghe thấy tiếng nước chảy ào ào vang lên, Lục Tư Tề cũng không biết đã đứng ở dưới sông từ lúc nào, ánh trăng như nước, đùa nghịch với nước nói: "Có tâm sự?"

    "Anh đang trốn ở trong hang cổ? Hay gia đình ông ta xảy ra chuyện là do anh làm?" Tôi siết chặt câu hồn liên, nhìn Lục Tư Tề, anh ta xuất hiện ở đây hai lần liên tiếp, cho nên không thể là trùng hợp được.

    Lục Tư Tề chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, rồi nói với tôi: "Vân Thanh, em nên biết anh không muốn em chết, em chết rồi anh cũng không sống được."

    Tôi cười đau khổ, hôm nay biến cố lớn như vậy, cũng không biết Mặc Dật vốn là không biết hay là không cảm nhận được hoặc là không tới được, y vẫn không hề xuất hiện.

    Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai (16/3/22)
     
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 90.2: Đột ngột tàn nhẫn.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 91.1: Không nghĩ sẽ dùng yếm thắng chi thuật.

    Thông báo 18/3: Mình xin nghĩ mấy hôm nhé mn, mình không biết có bị dính F gì không mà nóng sốt đau cơ, uể oải. Mấy hôm nữa mình khoẻ hơn mình làm lại nha.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Mar 18, 2022
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 91.2: Không nghĩ sẽ dùng yếm thắng chi thuật.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay cả khi trời đã rạng sáng, thỉnh thoảng vẫn như cũ là có con chuột cắn một số thứ rác rưởi thối rữa ném nó vào trước nhà tôi.

    Tôi hít một hơi thật sâu, lúc này tôi mới phát hiện ra rằng việc chọc phải chuột á, nó còn khó chịu hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều.

    Hôm đó, Đại Bạch đang lùa chuột ở bên ngoài, lòng tôi nảy sinh ác độc, tôi liền lật giở sách và tìm một vài loại hương liệu trộn chúng lại với nhau, dùng vải dệt tử trang, tôi viết ngày sinh bát tự của mình lên một mảnh giấy vàng, lại nhỏ vài giọt máu lên rồi đốt nó thành tro, trộn với hương liệu, sau đó tôi nhờ Lạc Lạc lấy một vài sợi tóc của chú Tám cho tôi.

    Lạc Lạc là một tiểu quỷ, trộm đồ, hay tìm kiếm thông tin là hữu dụng nhất, hơn nữa mấy ngày nay có rất nhiều việc, chú Tám sợ rằng bận bịu đến mức rụng không ít tóc đâu.

    Ngày đó ở linh đường, chú ấy nói ngày sinh bát tự với Tần địa sư thì tôi liền nhớ kỹ, tôi cắt tấm danh thiếp bằng vải do Bố Đạm Trần để lại thành hình một hình nhân, đồ của nhà họ Bố dùng làm con rối là tốt nhất.

    Tôi quấn tóc của chú Tám lên mặt trên, lại ghi lên ngày sinh bát tự, rồi tôi trộn máu của mình với các hương liệu đã chuẩn bị sẵn để đắp lên hình nhân vải.

    Sau khi làm xong, tôi thắp hương kính bái trời đất, rồi nhờ Lạc Lạc giúp tôi giấu thứ này dưới chân giường của chú Tám.

    Yếm thắng chi thuật có ngọn nguồn lâu đời, bắt nguồn từ thời vu thuật đến nay, thời xưa các vu sư thường dùng hương để cúng trời đất, dùng các loại hương liệu làm vật dẫn.

    Nếu không ngay cả khi hương sư bây giờ hiu vắng, vu bà trên TV với chiếc bình vỡ, hoặc đang đốt lò lửa và ném một nắm thứ gì đó vào đó, thì vẫn không thể tách rời khỏi hương.

    Trước đây tôi rất khinh thường dùng loại chuyện này, nhưng bây giờ lão Viên đã dùng phương thức cứng rắn như vậy để khiêu khích tôi, tôi đây chỉ dùng cách của bên kia, hoàn trả lại bên kia thôi, không có gì ghê gớm.

    Lạc Lạc phỏng chừng khi còn ở trong tay ông chủ khách sạn làm chuyện này rất nhiều, khi trở về nó tự hào nói với tôi: "Con cố ý dùng thủ thuật che mắt, con mới biết được, tuyệt đối không phát hiện ra."

    Có một vài loại hương liệu mà chuột rất thích trong hình nhân, còn thêm dùng máu làm thuật, lấy tóc làm vật dẫn đường, ngày sinh tương chuyển, sợ là chuột đến nhà họ Viên còn hơn đến nhà mình.

    Quả nhiên sau khi thả, số lượng chuột ở trước sân ít hơn rất nhiều.

    Tôi nhìn đống rác, tự mình lấy xẻng xúc thành đống, không thể để trước cửa nhà, thỉnh thoảng, những người qua đường nhìn tôi làm việc này một mình, ánh mắt liền đồng tình, cười với tôi một cách ngượng ngùng, hỏi tôi bà ngoại đi đâu rồi có muốn hỗ trợ hay không.

    Người dân quê chất phác, không có nhiều ánh mắt thế lực, thêm ngoài đời ai cũng thương cho kẻ yếu, càng thương hơn khi tôi một đứa trẻ không cha không mẹ chịu tai ương mà không có lý do lại càng làm người ta đồng tình.

    Tôi mắt đỏ hoe trả lời, sau đó chính mình vùi đầu xúc xong rác, tôi tìm đất đấp lên, rồi chuyển vài cây dong riềng từ sân sau về trồng lên mặt trên.

    Hoa dong riềng dễ sống, nhất là ở những nơi nhiều rác, dù sao tôi cũng phải nhớ kỹ bài học này, không thể để mình rơi vào trong trạng thái này, có lẽ lòng người cũng giống như cây dong riềng này sẽ chậm rãi sinh trưởng, ví như người nhà họ Vệ thấy cô gái sinh viên Đại học kia, đầu tiên sử dụng sức mạnh, đến cuối cùng là cầm tù ...

    Về phần nhà họ Viên, bọn họ chẳng qua là nhìn tôi lần nào cũng thuận theo cũng vì thấy tôi ở thế nhu nhược, bà cụ mắng tôi không thèm đáp lại, nên từng bước từng bước đi đến một bước hung ác như vậy.

    Sau khi tưới nước cho cây dong riềng, trời cũng đã chạng vạng, tôi tự nấu một tô mì gói, nhìn mặt trời đẫm máu nghiêng về phía tây, tôi cảm thấy mì gói tuy là đồ ăn rác rưởi nhưng thỉnh thoảng ăn một lần sẽ cảm thấy tâm tình dễ chịu hơn nhiều.

    Chờ sau khi trời tối, tôi còn cố tình dắt Đại Bạch ra ngồi ở cửa nhà mình xem, không còn tiếng chi chi kêu hoảng của chuột nữa, lúc này tôi cảm thấy sảng khoái, sau khi giúp hai nhãi con tắm rửa lau khô xong thì tôi đóng cửa ngủ gật đi.

    Tôi vẫn như cũ không dám đi ngủ, đồng hồ báo thức cứ mười phút lại kêu, tôi nửa ngủ nửa tỉnh mà nghỉ ngơi.

    Đến nửa đêm, tôi chợt nghe thấy tiếng gõ cửa rầm rầm, còn loáng thoáng kèm tiếng kêu lo lắng của Tần địa sư, hình như còn có tiếng hét thất thanh của dì Tám.

    Trong lòng tôi đại khái cũng biết là chuyện gì rồi, vừa mở cửa đã thấy dì tám lo lắng nhìn tôi: "Vân Thanh à, cầu xin cô mau buông tha cho chú Tám của cô đi."

    "Có chuyện gì vậy?" Tôi với vẻ mặt kinh ngạc nhìn dì Tám, dì ta nhanh như vậy đã nhìn ra rồi à?

    Đôi mắt tôi nhìn chằm chằm Tần địa sư, chẳng lẽ là bởi vì ông ấy vạch trần?

    Nhưng tôi không nghĩ rằng dì Tám nói với tôi: "Vân Thanh à, việc của mấy con chuột đó, thật sự là mẹ của chúng tôi dặn dò trước khi mất, chúng tôi chỉ là làm theo, nếu có chỗ nào đắc tội, cô đi tìm bà ấy đi, cô không phải biết quá âm sao? Ân oán của các người, cô tìm bà ấy mà nói, xin hãy buông ta cho lão Viên nhà tôi, được không? Ông ấy chẳng qua chỉ là hiếu thuận, chiếu theo lời mẹ mình mà làm, đừng trách ông ấy, được không? "

    Tôi bối rối lắng nghe, nhìn chằm chằm vào Tần địa sư và nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

    Phản dẫn chi thuật đó chẳng qua là để dẫn chuột lúc sau đến nhà chú ấy, nhà chú ấy đang làm tang lễ, người ra kẻ vào, nếu gặp phải chuột thì sẽ phiền toái thôi, còn có thể ra sao nữa chứ? Chẳng lẽ có chuyện gì lớn xảy ra?

    "Viên Lữ đã trở thành như một con chuột, toàn thân có lông dài." Đôi mắt của Tần địa sư mơ màng, nói với tôi, "Này sợ là đã chọc phải đại tiên."

    Editor: Alissa
    Đăng ngày 22/3/22
     
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 92.1: Cổ quái phản phệ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi tôi nghe nói mình đã trêu chọc phải Đại tiên, liền cảm thấy có hơi nghiêm trọng, cho dù là phản dẫn chi thuật có hiệu quả, nhưng cũng bất quá là giống như tôi bị những con chuột vây công thôi, nhà ông ta có nhiều người, cho nên dù có nhiều chuột đi nữa thì cũng đều có thể xua đuổi được mà, huống hồ cũng chỉ cần cắn ông ta vài cái, cho đỡ tức thôi, chứ cũng không thể giết chết ông ta được? Hơn nữa, những con chuột đó lại dính oán khí của mẹ ông ta, có máu mủ ruột thịt, nên không thể không che chở ông ta được?

    Tôi cũng đã suy xét đến điểm này, nên mới dám dùng phản dẫn chi thuật.

    Vậy mà tại sao lại biến thành giống như con chuột rồi?

    Nhìn thấy sự ngạc nhiên của tôi, Tần địa sư lập tức hiểu ra chuyện này không liên quan gì đến tôi, vội vàng nói với tôi: "Buổi chiều, có chuột chạy vào nhà họ Viên, mọi người cũng không để ý, rốt cuộc đêm qua cũng đã chết nhiều chuột như vậy, cho nên chỉ cần đuổi chúng đi là được rồi, cũng không dám đánh giết nữa, vì sợ dính phải chuyện giống như con. Nhưng tới tối, khi Viên Lữ đang thắp hương và đốt tiền vàng bạc trong linh đường, thì đột nhiên có mấy con chuột từ bên ngoài xông vào, bò lên người ông ta và cắn vài cái, cắn xong thì liền chạy."

    "Hôm nay bà cụ đi cũng đã là ngày thứ ba, pháp sự gì đó cũng đã bắt đầu chuẩn bị, bà con đều đã đến đông đủ, người cũng nhiều, cho nên vừa thấy chuột cắn người, thì mọi người cũng vội lấy đồ ra đánh, thật sự thì cũng không có chuyện gì, cũng đã đưa Viên Lữ đến bệnh viện để tiêm phòng vắc-xin. Sau khi ông ta về thì hơi sốt là chuyện bình thường, nhưng ai ngờ nơi bị chuột cắn lại mọc ra lông chuột, rồi ông ta cũng nằm lăn ra giường kêu chi chi, còn gặm chân giường, bò theo góc tường giống như chuột, khi nhìn thấy ánh sáng liền trốn, sắc mặt cũng bắt đầu thay đổi." Tần địa sư nói xong liền nhìn tôi với đôi mắt nặng trĩu.

    Tôi thầm tính toán trong đáy lòng một chút, hương liệu và phương pháp tôi điều chỉnh, tuyệt đối là dùng đúng theo số lượng trong sách. Chỉ khác là vải làm danh thiếp, nhưng ảnh hưởng cũng không quá nghiêm trọng, làm sao có thể làm một người biến thành chuột được chứ?

    "Đã đến bệnh viện xem chưa?" Tôi thấy thím tám khóc như mưa, liền ra hiệu cho hai người tiến vào ngồi, nhưng thím tám lại không chịu vào, lại làm cái trò quỳ xuống đất không chịu đứng lên.

    Phía sau bọn họ, còn có mấy người thuộc họ Viên đi theo, họ Viên là một họ lớn ở địa phương, Viên Lữ tuy là con trai duy nhất nhưng lại đứng thứ tám trong gia tộc, cho nên mọi người đều gọi là chú Tám, làm việc lớn ở bên ngoài, nếu không thì thôn trưởng đã lớn tuổi như vậy, cũng sẽ không thể nào giữ vững chức trưởng thôn được, tất cả cũng là nhờ có Viên Lữ đã bỏ ra không ít lực.

    "Đã xem rồi, nhưng không tìm được nguyên nhân, mà chúng tôi cũng không dám đưa vào bệnh viện, sợ bị bắt để nghiên cứu." Tần địa sư liếc nhìn thím Tám đang quỳ trên mặt đất, và thì thầm với tôi: "Hương sư tra nhân, chi bằng con hãy đi xem một chút?"

    Tôi chợt cười và chỉ vào những cây hoa dong riềng mình vừa mới trồng ngoài nhà, đống rác rưởi đó còn trồng hết cả sân, rộng hơn cả căn phòng chính của tôi, trồng cả mấy chục cây hoa dong riềng còn gì.

    Tần địa sư vẻ mặt khó xử, đành phải nói với tôi: "Rốt cuộc thì mạng người quan trọng."

    Tôi đưa tay sờ vào Đại Bạch đang chạy tới bên chân tôi, hướng về phía Tần địa sư cười khổ nói: "Lúc chú đến chắc cũng đã thấy được, nhà tôi cũng bị chuột tấn công. Mà bên ngoài sân tôi đều rắc hương liệu ở từng góc, nhưng ở nhà cũng có lúc bị chuột phá hoại, nếu không có Đại Bạch và hai đứa nhỏ đi bắt chuột thì cho dù tôi không bị gì, nhưng cũng không biết đồ vật trong nhà sẽ bị cắn đến mức nào? Bà ngoại của tôi không có ở đây, bà ấy chỉ có cái nhà nhỏ này, cho nên tôi cũng không thể không giữ cho bà."

    "Vân Thanh!" Thím Tám đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, giọng ai thiết nói: "Cô cũng gọi ông ấy là chú Tám.".

    "Hơn nữa ..." Tôi vờ như không nghe thấy bà ta nói gì, rồi nói với Tần địa sư: "Chú cũng biết rằng mạng người quan trọng. Đêm qua nếu không có xích sắt che chở, thì những con chuột đã ăn nhiều thịt người chết như vậy, đều đỏ mắt tấn công vào tôi, vậy chú Tần nghĩ tôi và bộ xương trong quan tài liệu có gì khác nhau? Mà sợ rằng tôi cũng đã bị cắn chết từ lâu rồi nữa kìa?"

    "Vân Thanh!" Thím Tám cắn răng nhìn chầm chầm vào tôi, trịnh trọng nói: "Cha chồng tôi đã chiếu cố gia đình cô rất nhiều, cô làm sao có thể thấy chết mà không cứu chứ? Chuyện của nhà cậu tôi, chúng tôi sẽ không so đo, hiện tại lão Viên đã như vậy, ông ấy cũng là xem cô lớn lên, cô định trơ mắt nhìn ông ấy chết sao? "

    Tôi cười khẩy nói: "Nhà họ Vệ trừng phạt là đúng tội, đã làm chuyện gì, trong lòng mọi người chắc chắn đều đã biết rõ, trách tôi thấy chết không cứu, vậy các người có thể chết thay cho tôi sao? Bây giờ lại nói tôi thấy chết không cứu, vậy cái mạng nhỏ này của tôi còn có thể chết đi bao nhiêu lần? Người nhà của các người, tôi không đủ khả năng để trêu vào, vậy tôi còn không thể trốn sao?"

    Nhìn thím Tám, tôi từ từ quỳ xuống, nhìn thẳng vào bà ta, rồi nghiêm nghị nói với bà ta: "Thím Tám, tôi cũng đã từng nói với chú Tám, có một số thứ không thể động vào, nếu nhà họ Vệ không bỏ trứng rắn vào xác chết, thì cũng sẽ không có vụ rắn trong quan tài bò ra, cũng sẽ không vì vậy mà cửa nát nhà tan. Các người nếu như không bỏ chuột vào trong quan tài, thì chú Tám cũng sẽ không xảy ra chuyện này.

    Nói xong, tôi nhìn về phía mấy người của nhà họ Viên, thấy vẻ mặt của họ có chút áy náy, tôi mới đứng dậy nở nụ cười thâm thúy, đối với Tần địa sư nói: "Tháo chuông thì cần phải có người buộc chuông, loại chuyện này bắt đầu từ đâu thì giải quyết từ đó, thật sự không phải việc của tôi."

    Tôi chẳng qua chỉ dùng những con rối để dẫn những con chuột đã bị nguyền rủa đến nhà tôi, dẫn ngược lại tới nhà họ, còn cách giải quyết ra sao, thì còn phải xem là họ đã làm ra những trò quái đản đó như thế nào mới biết.

    Lời cũng đã nói hết, tôi cũng không có cách nào để giải quyết.

    Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai
    Đăng ngày 23/3/22
     
    Last edited by a moderator: May 29, 2023
  7. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 92.2: Cổ quái phản phệ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vân Thanh!" Giọng thím Tám bỗng trở nên thê lương, hét lớn vào mặt tôi: "Cô lạnh lùng như vậy, không sợ bị báo ứng sao?

    "Thím xem, nếu thấy chết mà không cứu thì sẽ bị báo ứng, vậy các người hại người, thì sẽ không bị sao? Ít nhất thì báo ứng của các người lại đến sớm hơn tôi phải không?" Tôi đốt nén hương, cắm vào lư hương trong nhà chính, rồi nhẹ giọng nói với dì tám: "Thím nói có phải sự thật đúng là như vậy không?"

    Thím Tám đột nhiên cả người mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, nước mắt chảy dài trên má, ôm chặt lấy ống quần của Tần địa sư, khóc lớn tiếng.

    Tần địa sư khó xử nhìn tôi, nhưng ông ấy cũng biết, đêm qua xảy ra loại chuyện này, nếu tôi lại muốn đến nhà họ Viên nữa, thì đúng là quá thánh mẫu rồi, tượng đất còn phải tức giận, huống hồ đêm qua tôi mới ở nhà họ Viên đi qua cửa sinh tử, mà hôm nay họ lại nhờ tôi đi cứu người? Tôi lại không phải là người có tấm lòng Bồ Tát, cũng không có quyết tâm muốn thành Phật, nên tôi tự nhiên là sẽ mang thù.

    Người nhà họ Viên cũng ngại ở đây lâu, nên liền lôi kéo thím Tám trở về.

    Chờ họ rời đi hết rồi, tôi lại để Nhạc Nhạc đi lấy con hình nhân vải giấu dưới chân giường về.

    Con bé đến rồi đi nhanh chóng, nhà họ Viên đang hỗn loạn, cho nên cũng không ai để ý, tôi cẩn thận so sánh một chút, quả thực không khác gì trong sách, chẳng qua là cho chuột đi trả thù, đến chết mới dừng lại, sao có thể khiến cho Viên Lữ biến thành một con chuột được chứ?

    Lẽ nào ngay từ đầu lời nguyền đó chính là như vậy?

    Tôi thực sự không tài nào đoán ra được, nên đem hình nhân vải để lên bếp rồi đốt, nhìn làn khói nhẹ nhàng bốc lên rồi lại biến thành màu đen, tôi biết lần này Viên Lữ xem như dữ nhiều lành ít.

    Rốt cuộc trong lòng vẫn có chút không đành lòng, tôi ngồi một lúc, chờ mùi hương liệu tan hết, mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Tần địa sư nói: "Chú cũng có thể hỏi thử xem, bà lão nhà họ Viên trước tiên là từ đâu mà biết đến phương pháp này, và tại sao phải dùng phương pháp này để trả thù tôi? Lúc bà ta tự sát, rốt cuộc đã nói gì? Tôi e rằng nguồn gốc sâu xa của việc này chính là nằm ở chỗ đó."

    "Vân Thanh, con chung quy vẫn là mềm lòng." Tần địa sư cười khổ, rồi nói với tôi: "Chú đang hỏi, nhưng Viên trưởng thôn đã đi đâu mất, mọi người đều đi tìm ông ta."

    Lúc này tôi mới nhớ tới, thôn trưởng đã đi đâu mất, hình như là từ sau cái chết của bà lão, cũng chưa từng thấy ông ấy lộ mặt? Chẳng lẽ ngay cả người của nhà họ Viên cũng không biết ông ấy đã đi đâu?

    Mọi chuyện trở nên hơi kỳ quái so với lần trả thù ban đầu, tôi ngồi một mình trong nhà chính, lại dâng lên nén nhang, trong lòng chợt thấy có chút hối hận, có lẽ mình không nên vì nóng giận nhất thời mà đi trả thù người khác.

    Điều này khiến tôi nghĩ về chuyện của Tề Cường, nếu như không phải tôi muốn đi cứu anh ta, thì anh ta đã không chết trong viện nghiên cứu của chị Dương. Có vẻ như những sự kiện gần đây đã buộc tôi phải đi theo một hướng khác.

    Gần đây Mặc Dật cũng vẫn không xuất hiện, Lục Tư Tề cũng không xuất hiện nữa, Tề Sở cũng không có tin tức gì, chị Dương cũng đơn giản là chưa từng liên lạc với tôi.

    Giống như là dù có bất cứ chuyện gì đi nữa, đều cũng chỉ có mình tôi phải đối mặt.

    Đang ngồi với tâm tư nặng trĩu đến rạng sáng, Đại Bạch đột nhiên phát ra tiếng kêu ô ô, nhìn vào cửa nhà chính nhe răng kêu to.

    Tôi bỗng thấy không ổn, nên vội vàng rút câu hồn liên ra, vẫy tay với Nhạc Nhạc, bảo con bé ra ngoài nhìn thử trước.

    Đại Bạch theo sát bên cạnh tôi, hai chú nhãi con nhỏ cũng theo Đại Bạch, tối hôm qua chúng nó đi bắt chuột bị cắn đứt mấy sợi lông, tôi cũng không dám để chúng còn nhỏ như vậy mà đã phải đánh nhau, nên vội vàng bế hai đứa nhỏ vào phòng, đóng cửa lại kỹ lưỡng.

    Ngay khi Nhạc Nhạc quay lại, nhìn tôi một cách kỳ lạ và nói: "Có một con chuột rất lớn ở bên ngoài? Nó to bằng người!"

    Tôi dường như hiểu ra điều gì đó, muốn cho Đại Bạch đừng kêu nữa, thì chợt nghe thấy tiếng gặm cắn từ ngoài cửa vang lên, âm thanh đó hoàn toàn khác với âm thanh cắn đồ vật của lũ chuột, hoàn toàn chính là tiếng ca ca.

    Sợ cửa bị ăn mất, nên tôi trực tiếp mở cửa, rồi đưa tay lên đánh vào cái thứ hôi hám ngoài cửa.

    Tiếng câu hồn liên leng keng vang lên, đánh vào cái thứ đó.

    Tuy nhiên, lại thấy chú Tám mặt đầy lông ngắn bạc phơ, hai chiếc răng cửa lớn trong miệng đã mọc dài đến cằm, môi dưới bị cắn hoàn toàn, máu chảy ròng ròng, vài sợi râu thưa quanh miệng, cũng đang run run.

    Một đôi mắt trở nên tối sầm lại, giống như mắt chuột nhìn chằm chằm vào tôi, kêu gào đau đớn, cơ thể cũng cuộn lại như một con chuột, nhưng đôi mắt đó vẫn nhắm vào tôi.

    Thấy tôi không nhúc nhích, liền lao về phía cửa sổ bên cạnh.

    Tôi trực tiếp quấn câu hồn liên vào quanh chân của ông ta và kéo lại, ngoài sân giống như có tiếng kinh hô khe khẽ của ai đó vang lên, rồi lại bị mạnh mẽ ngăn lại.

    Để Đại Bạch đè lại chú Tám, tôi bèn dùng câu hồn liên quấn lại, rồi dựa vào mê hồn thuật của Đại Bạch làm cho chú Tám mê choáng.

    Lúc này mới quay đầu nhìn ra ngoài sân, trời cũng đã rạng sáng, ngoài sân đã có mấy người đã đứng bên cạnh những cây hoa dong riềng mới trồng sau cột gỗ đào.

    Tôi nhìn xuống chú Tám, lúc chú ngừng cử động thì lúc này tôi mới phát hiện, trên phần cổ là mọc lông nhiều nhất, tay chân lộ ra ngoài, móng vuốt cũng bắt đầu mọc ra rồi, sợ rằng sau một thời gian, thực sự sẽ giống như một con chuột.

    Người bên ngoài sân đó, cũng đủ lợi hại, bọn họ khăng khăng cho rằng chuyện này có liên quan đến tôi, tôi không chịu đi, liền đưa ông ta đến nhà tôi, đem chú Tám như vậy đến nhà của tôi, một đường đến đây chắc cũng không phải dễ dàng gì.

    Tôi trực tiếp lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tần địa sư: "Người ở chỗ này của tôi, cùng đến đây xem đi."

    Nói rồi, tôi nói với người đang nấp trong bóng tối: "Nếu đã đưa tới rồi, thì hãy chuẩn bị tốt nhang đèn và cơm trứng, tôi sẽ xem qua hương."

    Trả thù là một chuyện, nhưng xem hương lại là chuyện làm ăn, tôi không thể không tiếp nhận, như vậy mọi người ai cũng có thể bước xuống bậc thang.

    "Cảm ơn!" Một giọng nói ngượng ngùng vang lên từ một người thanh niên.

    Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai
    Đăng ngày 23/3/22
     
    Last edited by a moderator: May 29, 2023
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 93.1: Biện pháp giải quyết.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited by a moderator: May 29, 2023
  9. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 93.2: Biện pháp giải quyết.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited by a moderator: May 29, 2023
  10. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 94.1: Trong nắng sớm huyết vụ.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...