Nguồn ảnh (Internet) Tác phẩm: Gói vào mưa những ngày xưa cũ Tác giả: Rancho Nguyễn * * * Những ngày tháng Tư nắng vẫn oi ả. Tôi một mình ngồi trên ban công nhìn xuống hiên nhà. Nắng đã biến cái sân lát gạch đôi chỗ lõm màu rêu thành một dải lụa mềm lấp lóa. Tôi chống hai bàn tay lên thành ban công, nhìn bao quát một lượt không gian yên tĩnh xung quanh mình. Luôn là như vậy, mỗi khi đứng ở đây, tôi cảm nhận được có một thứ gì đó rất mới, rất đặc biệt, như thể mùa mưa trước mới hôm qua, nhưng thật ra mùa mưa ấy đã qua lâu lắm rồi. Chỉ xót lại những thứ linh tinh, vụn vặt tôi còn nhớ được. Chợt tôi nheo mắt và nhìn về phía bên kia đoạn tường đã lõm màu rêu phong ẩm thấp. Lấp ló trong đám cây um tùm, đối lập hoàn toàn với sắc xanh của những chiếc lá đang độ vào hè, là khuôn mặt Vĩnh. Nụ cười cùng đôi mắt biết nói ấy vẫn nguyên vẹn và sống động một cách lạ kỳ. Tôi nhớ lần đầu tiên gặp Vĩnh, tôi cảm nhận trong lòng mình một điều gì đó thật nhẹ nhàng, tựa như sợi mây mỏng chen ngang giữa bầu trời nắng gắt. Anh chàng trước mặt tôi chính là những mảnh ký ức đứt quãng ở miền quê yên ả này, từ lâu đã tạo thành một dòng chảy liên tục. Ngoài Min là bạn thân của tôi, thì Vĩnh là người bạn đầu tiên tôi gặp vào mùa mưa năm ấy và mãi là người bạn duy nhất của tôi trong những mùa mưa tiếp theo của hai thập kỷ sau đó. Hai thập kỷ, cuộc đời mới chỉ vừa bước sang tuổi hai mươi mà tưởng dài như quãng thời gian cả một đời người. Trước sân nhà có cây sơ-ri của ba tôi trồng, chẳng bao giờ tôi trèo lên đó hái ăn, phần vì nó cao quá, phần vì nó chát ngắt. Nhưng từ khi Vĩnh về miền quê này, tôi đâm ra thích sơ-ri một cách kỳ lạ và hay nài nỉ anh trèo lên cây hái xuống cho tôi chụp. "Anh làm gì trên đó lâu vậy?" Tôi đứng dưới hỏi vọng lên với một ánh mắt tò mò. "Chờ anh chút, anh bị mấy con kiến tấn công rồi!" Nghe Vĩnh trả lời, tôi cười sặc sụa. "Anh mau xuống đi, em nghĩ hái nhiêu đây đủ rồi đó." Tôi lại hét lên, lần này không phải với ánh mắt tò mò mà là kỳ cục. Cái sự kỳ cục của tôi khiến Vĩnh phóng xuống thật nhanh, anh còn chìa bàn tay ra cho tôi xem, giữa những ngón tay gầy gầy cưng cứng là những trái sơ-ri tròn như mấy viên bi đủ màu anh gửi tặng tôi vào mùa hè năm ngoái. "Đây là năm đầu tiên anh về quê em đúng không?" Tôi hỏi. Vĩnh đáp lại câu hỏi của tôi bằng một nụ cười. Nụ cười ẩn giấu sau một điều bí mật. Điều bí mật nhỏ xinh mà trong suốt quãng thời gian anh ở đây, tôi chưa từng một lần tiết lộ. * * * Bố tôi là nhà văn trước khi ông trở thành nhà báo như bây giờ. Nhà văn Tử Du với những cuốn tiểu thuyết ma mị, như đưa người xem vào một thế giới khác, thế giới của tâm linh và ảo vọng. Mùa hè năm hai mươi tuổi, tôi ngồi dưới bóng hoàng lan bên hiên nhà, chăm chú vào cuốn sách mới nhất của bố. Dòng chữ màu vàng nổi bật trên trang bìa đầu tiên khi tôi lật ra, đại ý nói rằng đây là cuốn tiểu thuyết cuối cùng của nhà văn Tử Du. Sau đó bố tôi không viết thêm bất kỳ cuốn sách nào nữa. Thời gian đó bố chuyển công tác qua làm việc với bác Cảnh, bác Cảnh là bố Vĩnh. Có lẽ đó là nhân duyên để tôi gặp Vĩnh. Những ngày nghỉ hay cuối tuần không bận việc gì, Vĩnh lại xốc balô lên chạy về quê tôi. Giữa khu vườn mùa hè tĩnh lặng, chúng tôi ngồi cạnh nhau dưới bóng hoàng lan, rồi lấy trộm sách của bố tôi ra đọc. Vĩnh rất thích đọc sách, kiểu như anh luôn bị ám ảnh bởi những con chữ trong từng trang sách vậy. Tôi nhớ có lần, đang ngồi đọc say sưa thì Vĩnh reo lên. "Ôi, anh chàng nhân vật chính tên giống anh này. Còn cô gái cũng lên là Hoài, giống em luôn. Hay thật em nhỉ, cứ như tụi mình bước ra từ trong sách ấy." Phát hiện thú vị đó của Vĩnh đã kéo chúng tôi lại gần hơn. Và biết đâu sau này, tôi hay Vĩnh, hay cả hai sẽ là nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết nào đó của bố tôi. Không biết ý bố thế nào, chứ lúc đó thật sự là cơn hoang tưởng của hai đứa trẻ là tôi và Vĩnh. Cơn hoang tưởng chỉ chấm dứt khi Vĩnh về lại Sài Gòn, chúng tôi xa nhau trong một khoảng thời gian dài. Hơn cả nỗi buồn, tôi cảm giác nhớ anh hơn bao giờ hết. Chắc Vĩnh không biết đâu, vì anh chưa bao giờ biết tôi yêu anh, ngay lần gặp đầu tiên. Bởi lúc đó tôi đã có Min, Min thích tôi, nhưng với tôi Min như một người bạn ngây ngô và hài hước, tình cảm cậu dành cho tôi thật ra là một điều gì đó quá chóng vánh, bản năng và cả tình cờ. Vậy mà sao tôi lại không thể từ chối Min được. Trong khi tôi luôn tìm cách rời xa Min thì cậu lại luôn tìm cách để chúng tôi xích lại gần. Có lẽ vì tôi chưa bao giờ có được Vĩnh, nên tình yêu này với tôi mới rối rắm đến vậy. Và vì tôi luôn nhớ Vĩnh, cứ gặp Min hình ảnh Vĩnh lại hiện lên nên tôi đã không thể dứt ra khỏi tình yêu với cậu. Đúng là một sai lầm từ trong suy nghĩ, nhưng thật lạ là tôi cũng chẳng biết làm gì với đống suy nghĩ sai lầm này. Sự cộng hưởng giữa Min và mối tình với Vĩnh, làm cho tình yêu của tôi trở nên rực rỡ sắc màu. Nhưng là sắc màu buồn bã, ảm đạm. Tôi chưa bao giờ tin vào tình yêu, với Vĩnh, cả với Min. Bởi lẽ, quá tin tưởng và đến với nhau quá chóng vánh nên bố mẹ tôi đã sớm chia tay, tôi cũng mất đi cái quyền được cưng chiều từ dạo đó. Nhưng hơn hết tôi biết rõ bố vẫn còn nhớ mẹ. Nhiều lần tôi cũng nhớ mẹ khủng khiếp và tôi biết nỗi nhớ của bố dành cho mẹ còn nhiều hơn tôi. Kỷ niệm chẳng bao giờ mất đi được đâu. Nếu kỷ niệm là gió thì tốt rồi, tôi sẽ thả cho chúng bay đi mãi mãi. Nhưng gió vẫn nhẹ nhàng thổi khô những dòng nước mắt mà không thể thổi bay những kỷ niệm đã thành dấu vết hằn sâu. Nhiều lần tôi tự hỏi, tại sao bố vẫn đủ mạnh mẽ sống một mình đến tận giờ này. Có lẽ khi đã yêu chân thành và dành trọn tình cảm cho một ai đó, người ta khó có thể mà quên được. Quá khứ đôi khi đẹp đẽ đến mức khiến hiện tại trở nên đau lòng. Bố vẫn sống ở hiện tại nhưng tâm hồn thì luôn xuất hiện một hình bóng ở quá khứ. Và bố đã sống như thế suốt mười năm nay. Mãi đến bây giờ tôi mới nhận ra, tôi cũng sợ thời gian, sợ tình yêu, sợ những ký ức đẹp đẽ ngày xưa trở nên nhạt màu. Nhưng tôi vẫn yêu Vĩnh thật nhiều, bắt đầu từ giờ phút để anh bước vào cuộc đời tôi. Không giống như Min, suốt ngày chỉ biết đấu khẩu, tôi và Vĩnh chưa từng giận hờn, cãi nhau, cùng với sự trưởng thành của tôi thì hình bóng Vĩnh cũng lớn dần trong tôi theo thời gian. Tôi đã thầm nghĩ liệu có phải cái bầu trời rộng lớn bao quanh Vĩnh không, nên người ta chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện giận hờn, cãi vã. Chỉ cần được cầm tay anh, dựa vai anh, được lắng nghe tiếng tim anh đập thình thịch.. thình.. thịch như đang vỗ về, thế là đủ rồi. * * * Năm tôi học Đại học năm hai thì Vĩnh ra trường. Anh vào làm cho một công ty quảng cáo chuyên về thiết kế đồ họa. Công ty đó gần trường tôi học nên thỉnh thoảng tôi hay gặp Vĩnh. Chỉ là gặp thôi, chỉ đi ăn uống, chỉ nói mấy chuyện linh tinh, tình yêu giữa tôi và Vĩnh đôi khi là những điều bình thường như thế, bình thường khi đi cạnh nhau. Đột nhiên tôi thấy nhớ cái bờ vai của anh thật, lâu rồi không dựa vào, cũng không biết cảm giác có còn giống như ngày xưa không? Một buổi chiều giữa tháng Tư trời nắng khô khốc, tôi ngồi dưới bóng hoàng lan trước hiên nhà. Tôi đã về quê, âm thầm một mình không cho Vĩnh biết. Những tán cây màu xanh nhạt in hình mấy đốm nắng nhỏ xíu nghiêng qua nghiêng lại, lâu lâu gió thổi lại thay đổi hình dạng, những đốm nắng trở nên trong suốt hơn, nhờ hiệu ứng của ánh sáng. Trước khung cảnh ấy tôi thấy lòng thật an nhiên, tôi thậm chí còn ước, giá mà có Vĩnh ở đây.. Nhưng chỉ có bố tôi thôi. Bố khẽ xoa đầu con gái. "Làm gì mà suy tư nãy giờ vậy con?" Tôi quay lại, thấy bố đang ngồi bên cạnh. "Con có suy tư gì đâu bố." "Còn chối nữa, mọi biểu cảm đã hiện hết lên mặt con rồi kìa. Con đang nhớ Vĩnh, đang mong gặp cậu ấy, đúng không?" "Con.." Chẳng hiểu sao tôi lại không đủ dũng khí thừa nhận với bố chuyện tôi yêu Vĩnh. Đến tôi còn chưa tin vào thứ tình cảm này thì làm sao tôi có thể thừa nhận. Với tôi, Vĩnh là người yêu nhưng với Vĩnh, tôi là gì, chỉ anh mới biết. Thái độ lúng túng của tôi không lọt qua khỏi mắt bố, không khí như chùn xuống và tâm trạng ủ dột lúc này, bố chợt im lặng. Chỉ một lúc, rồi sau đó bố nhẹ nhàng gỡ hai bàn tay tôi ra, hôn lên chúng, hôn lên cả mái tóc cụt ngủn của tôi. "Đừng buồn, con gái. Nếu cậu ta thật lòng với con thì cậu ta sẽ trở về tìm con. Còn không thì, cần phải có một chữ " duyên" nữa, con à." Lời của bố, tôi hiểu, nhưng tôi biết tận sâu thẳm tâm hồn, tôi khó mà quên được Vĩnh. Ở cái khoảnh khắc đó, tôi thật sự sợ hãi khi đến một ngày anh sẽ không nói lời từ mà biệt với tôi. * * * Đã bao giờ bạn tự hỏi làm sao để quên đi một người nhanh nhất có thể chưa. Câu trả lời thật ra cũng rất đơn giản. Đó là không làm gì cả. Nếu không quên được thì bạn cứ tiếp tục yêu họ thôi. Đến một ngày bạn thức dậy, nhận ra mình không còn yêu nữa. Tôi và Min cũng từng như vậy, từng cùng yêu đơn phương một người. Yêu rất nồng nhiệt và chân thành. Từ những thứ nhỏ nhặt nhất khiến chúng tôi say mê, đến những thứ làm tiêu tan đi mọi áp lực âu lo, để tôi biết rằng mình đã từng yêu và cảm nắng một người như thế trong đời. Nhưng cảm nắng và yêu lại không giống nhau hoàn toàn. Đó là việc tại sao chúng ta rất dễ cảm nắng một ai đó, dù quen hay lạ, nhưng để đặt ai đó vào tim là cả một chuyến hành trình dài. Khi thật sự đã đi qua chuyến hành trình ấy, thì mọi thứ trở nên thật thú vị và ý nghĩa. Có lẽ Vĩnh giống như một chuyến hành trình, ngày ngày dẫn tôi đi qua những cung đường nỗi nhớ, thân quen và bình yên đến độ tôi chỉ muốn những cung đường ấy cứ kéo dài mãi vô tận. Tôi đã từng nghĩ tôi với Min chính xác là một cơn cảm nắng. * * * Đó là một ngày giữa tháng Mười, mùa đông ba năm trước. Hôm đó, trời mưa rất to, tôi và Min chỉ mới biết nhau khoảng hai ngày khi cậu vừa chuyển trường vào lớp tôi. Vậy mà cậu ấy đã không ngại ngùng cho tôi chiếc áo mưa duy nhất của cậu để tôi mặc về, còn bản thân thì chấp nhận ướt như chuột lột. Nhìn Min dầm trong mưa, run cầm cập, tôi thấy thương cậu quá vội đề nghị. "Hay là tụi mình che chung đi. Nếu không cậu sẽ bệnh đấy." Nhưng Min đã ngăn lại, cậu không cho tôi cởi áo mưa ra. Cậu nói: "Mình ổn mà. Đừng lo cho mình. Nãy giờ cậu có sao không, có bị ướt không, có lạnh không.." Những câu hỏi của Min cứ ám ảnh tôi suốt buổi chiều hôm đó, mưa chảy dài dưới chân tôi, mưa thấm ướt cái áo mưa tôi đang mặc, nhưng mưa lại gieo vào lòng tôi một hình ảnh chưa bao giờ là Min. Tôi ngước lên nhìn, gương mặt cậu ướt nhẹp nước mưa, cậu cũng chẳng buồn lau đi. Chỉ có hai cái bóng là xiêu vẹo dưới mặt đường lồi lõm của mùa mưa năm ấy. Qua ngày hôm sau, Min không đến trường, tôi đoán chắc cậu ấy bệnh, dầm mưa lâu như vậy mà không bệnh sao được. Nhưng khi tôi gọi điện hỏi thăm, Min chỉ nói hơi mệt, chỉ hơi mệt thôi chứ không nằm liệt giường như tôi nghĩ. Tan học, tôi chạy thẳng tới nhà Min, đến nơi thấy cậu đang ngồi xem tivi và ăn cháo. Tôi đặt túi lê xuống bàn, ngồi phịch xuống ghế bên cạnh Min. "Tưởng cậu bệnh nặng lắm cơ đấy." "Trời, cậu muốn mình bệnh nghiêm trọng vậy sao?" Min trố mắt nói. Tôi phân bua: "Không.. ý mình là.. Cậu không sao là tốt rồi. Chứ mà có sao, chắc lần sau mình không dám dành áo mưa với cậu nữa đâu." Đột nhiên Min nắm tay tôi, nói: "Mình tình nguyện mà. Chỉ cần nhìn thấy cậu bình an thôi, mình sao cũng được." Đúng là hết thuốc chữa với Min, bệnh vậy mà còn đi lo cho người khác. Hỏi sao tôi luôn có chút bối rối ngại ngùng. Tình cảm Min dành cho tôi lúc nào cũng tràn đầy như những cơn mưa, khi rả rích, khi trong veo, khi nhẹ nhàng, chưa bao giờ tôi thấy lạnh buốt và những cảm xúc dang dở đó cũng chưa bao giờ được gọi thành tên. Nhưng ở một góc nào đó trong thế giới của riêng tôi, Min là bạn, một người bạn chân thành, tôi tin tình bạn này sẽ không mài mòn theo năm tháng. * * * Những ngày đầu tiên của mùa Hè, cuối cùng cũng chậm rãi kéo đến. Hè năm nay tôi không ở lại Sài Gòn làm thêm như những hè trước mà dành trọn ba tháng về quê ở ẩn. Thật trùng hợp là cả Min và Vĩnh đều xuất hiện một lượt ở quê tôi, Vĩnh về thăm bác Cảnh, còn Min rủ tôi họp lớp. Lũ bạn ngày xưa ba năm rồi mới có dịp gặp lại, kéo tôi đi liên hoan, mừng cả nhóm đều đỗ Đại học. Vào quán ngồi uống nước mà tâm hồn tôi cứ để tận đâu đâu. Mặt trời lặn trên nhánh phượng hắt ánh đỏ tê tái. Những bông hoa chói chang, hàng trăm, hàng triệu bông nhìn tôi ngân ngấn nước, khi nhớ lại chuyện hôm qua. Chiều qua, bố và tôi sang nhà bác Cảnh chơi, không biết vô tình hay cố ý, bác giới thiệu với tôi nàng dâu tương lai của bác. Cùng lúc đó Vĩnh và một cô gái xuất hiện. "Bạn gái thằng Vĩnh đó, con thấy sao, rất xinh đúng không. Cuối cùng thì nó cũng chịu lập gia đình, bác vui lắm, Hoài ạ!" Mọi thứ đến quá bất ngờ làm tôi bối rối, tôi chẳng biết nói gì ngoài lời chúc Vĩnh hạnh phúc, rồi xin phép bác Cảnh cho tôi về trước vì bận chút việc. Về đến nhà rồi mà hình ảnh cô gái đó vẫn cứ ám ảnh tôi không ngừng. Cô ấy xinh và dịu dàng thế kia bảo sao Vĩnh không yêu cho được, nhất là khi ánh mắt Vĩnh chỉ vào cô ấy, nói: "Đây là Phương. Còn đây là Hoài, bạn thân của anh." Tôi có cảm giác như mình bị bỏ rơi, bị lãng quên. Hóa ra quan tâm và ân cần bấy lâu nay Vĩnh dành cho tôi chỉ là dấu hiệu của tình bạn mà thôi. Chỉ có tôi là ngu ngốc si mê anh, yêu một người chưa bao giờ yêu mình. Tối đó, Min nhắn tin hỏi thăm, vì suốt cả buổi họp lớp chẳng thấy tôi nở lấy một nụ cười. "Hoài sao vậy, hồi chiều thấy cậu cứ buồn buồn, mình lo lắm. Có chuyện gì thì nói với mình nha, đừng giữ trong lòng. Mình tin mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà." Giờ thì tôi đã biết cảm giác của Min, cảm giác quan tâm một ai đó mà không được đáp lại. Bởi hạnh phúc không bao giờ trọn vẹn. * * * Ba tháng hè trôi qua trộn lẫn nhiều cảm xúc. Ngày mai tôi sẽ vào lại Sài Gòn, sẽ thành người khác, sẽ lớn lên. Tôi nghĩ thế khi ngồi thu dọn đồ đạc của mình. Dù đi-về đã nhiều lần rồi mà vẫn nhớ nơi này, nhớ tha thiết con ngõ nhỏ, những giọt mưa rớt xuống ban công như thể thở dài, những cụm dương xỉ trong mưa run rẩy, mùi hoa hoàng lan.. và cả ánh mắt của Vĩnh. Tôi kể tất cả cho bố nghe, bố nắm tay tôi đặt vào tay bố rồi ông nói: "Nếu con dành một lời chúc cho Vĩnh, thì sẽ có một lời chúc hạnh phúc khác đến với con, chỉ cần con vẫn còn đủ niềm tin vào cuộc sống này, chỉ cần vậy thôi, con gái à." Có lẽ bố nói đúng. Tôi nhìn ra trước hiên nhà, dưới bóng hoàng lan, nơi tôi và Vĩnh đã từng có những ngày tháng.. dang dở. Tôi sẽ để hết vào đó những kỷ niệm còn lại, trong suốt như pha lê của đêm hè xưa, khi Vĩnh nói rất muốn làm nhân vật chính trong một cuốn sách của bố tôi. Tôi sẽ không quên lời đề nghị dễ thương ấy, cũng như sẽ không bao giờ quên những rung động thoáng qua nhưng là có thật. Một người đã từng là tất cả thanh xuân của tôi. Min hỏi khi chúng tôi vừa gặp lại nhau ở Sài Gòn: "Vậy mình có phải là thanh xuân của cậu không?" Trước thái độ im lặng từ tôi, Min cười xòa: "Mình sẽ đợi, sau chuyến đi sắp tới, dù biết ba năm không phải là khoảng thời gian ngắn, nhưng mình sẽ đợi.." Min vừa nói gì thế nhỉ. "Sau chuyến đi sắp tới?" Tôi ngạc nhiên: "Cậu đi đâu sao?" "Ừ, mình đi Besancon, một khóa học ba năm." "Cậu sẽ về chứ?" Tôi nhìn vào mắt Min. "Tất nhiên rồi, nơi nào có người đợi mình và cần mình, thì mình sẽ trở về." Min nói, cứ như là lời tạm biệt. Từng câu chữ trôi lơ lửng, vô định đâu đó giữa cái nắng hè Sài Gòn bỏng rát. Nỗi buồn của tôi cũng bỏng rát, đau lạ kỳ. Rồi Min lặng lẽ quay đi. Có lẽ cậu đang nghĩ. Nếu chúng tôi gặp nhau ở một thời điểm khác, thì liệu tôi có dành tình cảm cho cậu nhiều như tôi đã dành tình cảm cho Vĩnh không. Nhưng ở đây là " nếu", chỉ là nếu thôi, đó là một giả thuyết, nó chẳng mang đến cho chúng ta điều gì cả ngoài câu hỏi không đáp án. Tôi và Min chưa bao giờ nói lời yêu. Đến lúc cậu ra sân bay, tôi cũng không tiễn, vì Min nói không thích sự chia ly. Dù vậy cuộc sống của tôi, của Min và mọi thứ thuộc về chúng tôi vẫn sẽ tiếp diễn đều đặn như vậy. Chỉ là một ngày nào đó, Min trở về, tôi sẽ phải trả lời câu hỏi của cậu ấy. "Mình có phải là tuổi thanh xuân của cậu không?" Chưa biết trả lời thế nào, tất cả còn đang ở phía trước. * * * Tôi thức dậy vào một buổi sáng cuối tháng Tư, lặng lẽ ngắm bầu trời mùa hạ qua khung cửa sổ, đúng lúc điện thoại ren, là bố tôi gọi. Giọng bố ấm áp, giòn tan như lấp đầy bầu không khí, hòa với tiếng của gió, của lá cây, của xe cộ ồn ào phía xa, tạo nên thứ âm thanh rộn rã, tươi vui và đáng nhớ nhất mà tôi đã từng được nghe trong đời. Sau tất cả, thì, tôi vẫn còn bố. "Dạo này con sống thế nào rồi, nhớ phải ăn uống đầy đủ, đừng để mình bị ốm đấy." Bố luôn dành cho tôi những quan tâm hết sức đơn giản mà thiết tha như vậy. Gió mùa hè thổi lành lạnh ngoài ô cửa sổ mở rộng, nhưng có điều gì đó rất ấm áp đã nhen nhóm trong lòng tôi. Sài Gòn của những ngày này, những ngày mà tôi thấy mình ung dung, thanh thản và tự tin lên rất nhiều. Cất nỗi buồn vào hôm qua. Gói niềm vui vào ngày cũ. Xếp mọi thứ xa xưa vào ngăn kéo ký ức. Nhưng trước khi làm những điều đó, bạn hãy cứ tận hưởng tất cả đi đã, những rắc rối, những thất vọng, những cảm giác: Cô đơn, hạnh phúc, yêu thương, giận hờn.. Rồi khi mọi thứ qua đi, bạn có thể nhìn lại. Có vấn vương nhưng không hề nuối tiếc. Ngày hôm qua, những âu lo đã trôi xa rồi.. Và thời gian thì luôn nói với chúng ta một điều đơn giản rằng, mọi thứ đều có thể thay đổi, chẳng ai là buồn hay vui mãi. Những mối quan hệ cũng chẳng bao giờ thật thà hay dối trá mãi. Người ta có thể từ những người xa lạ trở thành người thương, rồi từ những người đã từng hết lòng thương yêu lại trở thành những kẻ xa lạ. Nên hãy cứ sống theo cách của mình, miễn lòng vẫn đủ đầy để thấy bình yên nhất. "Những cánh hoa phai tàn thật nhanh, em có bay xa, em có đi xa mãi. Tháng tư đôi khi thật mong manh để mình nói ra những câu chân thật. Giá như tôi một lần tin em.. Để lại tháng tư ở đó Để lại dấu chân giữa cánh đồng xanh Khúc nhạc thầm lặng giữa chiều muộn màng để mình gần lại mãi Khẽ chào cô gái tháng tư của tôi Để lại tháng tư xa mãi Để lại tháng tư mình anh." Đó là email thứ "n" Min gửi tôi, những lời trong bài hát Tháng tư là lời nói dối của em. Min đã gửi rất nhiều mail, nhưng tôi chưa từng trả lời bất kỳ mail nào, không phải tôi không muốn trả lời mà vì tôi chẳng biết nói gì với Min. Có lẽ ngày mai tôi sẽ về quê, sẽ đọc tiếp những lá thư của cậu ấy, hy vọng Min sẽ hiểu, tôi chưa từng bỏ xót bất cứ lá thư nào. Nơi tôi có thể tìm thấy niềm vui duy nhất cho mình và chứng kiến Min trưởng thành lên từng ngày ở một nơi xa xôi đó. Bầu trời rồi sẽ xanh hơn ngày cũ, hoàng lan rồi sẽ nở vàng rực trước hiên nhà. The End