Welcome! You have been invited by Bao_Ngan12 to join our community. Please click here to register.
1 người đang xem
Bài viết: 14 Tìm chủ đề
398 1
Gói Trọn Em Vào Hồi Ức

Tác giả: Minh Kyo

Thể loại: Truyện Ngắn

54379369363_d332a8a467_o.jpg

Nguồn: Pinterest

Dưới bầu trời đêm đầy sao rực rỡ, cô gái ngước nhìn trời, hỏi chàng trai ngồi cạnh:

- Tư Đình, ước mơ của anh là gì?

Chàng trai trầm ngâm một lát, ánh mắt xa xăm, rồi trả lời:

- Ước mơ của anh là cùng em thực hiện ước mơ của mình.

Cô gái mỉm cười, tựa đầu vào vai anh, hạnh phúc trong từng khoảnh khắc giản đơn. Họ là thanh mai trúc mã, gắn bó với nhau từ thuở bé, như những mầm cây vươn lên cùng nhau qua bao mùa mưa gió. Cô trời sinh có giọng hát thiên phú, trong trẻo như tiếng chuông ngân. Anh, một người con trai bình thường nhưng đầy ước mơ, lại chính là người đã chắp cánh cho cô bay xa. Cô luôn ao ước trở thành một ca sĩ danh tiếng, đứng trên sân khấu lớn hát lên những bài hát mà anh sáng tác.

Năm mười bảy tuổi, hai người cùng nhau bước vào trường Đại học Nghệ thuật Tinh Vân, như một khởi đầu cho những giấc mơ lớn lao. Cô không ngừng phát huy tài năng âm nhạc, vươn lên, từng bước trở thành một ngôi sao sáng trong giới âm nhạc. Anh, dù không sở hữu tài năng thiên bẩm như cô, nhưng luôn chăm chỉ luyện tập, không ngừng nỗ lực để có thể đứng bên cô, hỗ trợ cô trong từng bước đường sự nghiệp.

Khi cô đạt giải thưởng âm nhạc toàn thành phố, anh tự hứa sẽ cố gắng nhiều hơn, để rồi có một ngày có thể đứng cùng cô trên cùng một sân khấu. Năm cô 20 tuổi, lần đầu tiên cô xuất hiện trên sóng truyền hình quốc gia, gương mặt xinh đẹp, giọng hát tuyệt vời khiến cả thế giới phải ngưỡng mộ. Dưới khán đài, mọi người hô vang tên cô. Sau đêm diễn, cô chạy ngay đến bên anh, ôm chầm lấy anh trong sự hạnh phúc ngập tràn.

- Tư Đình, em làm được rồi!

- Chúc mừng em! Anh mỉm cười, lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc của cô, trong lòng thầm nhủ sẽ tiếp tục cố gắng.

Năm 23 tuổi, anh đã trở thành ca sĩ và nhạc sĩ nổi tiếng. Cô đứng trong khán đài, ánh mắt tự hào nhìn anh, nở nụ cười rực rỡ. Sau buổi lễ, anh ngại ngùng ôm đóa tường vi đỏ thắm, bước lên, ngỏ lời cầu hôn cô:

- Ngay từ lần đầu tiên gặp em dưới gốc hoa anh đào, anh đã bị giọng hát của em cướp mất trái tim. Giọng hát ấy tựa như tiếng chuông trời, ngân vang khắp không gian. Bao năm qua anh luôn cố gắng để có thể đứng bên em, để cùng em chinh phục những đỉnh cao âm nhạc. Hôm nay, anh đã làm được rồi. Thiên Linh, em gả cho anh nhé?

- Tư Đình, em đồng ý!

Một tháng sau, lễ cưới của họ được tổ chức trong một không gian lộng lẫy. Cô gái đứng cạnh anh, trong chiếc váy trắng tinh khôi, khuôn mặt ngập tràn niềm hạnh phúc. Họ cùng nhau tiến về trung tâm lễ đường, đọc lời tuyên thệ, cam kết sẽ ở bên nhau suốt cuộc đời. Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, tai nạn phút chốc ập đến khi anh và cô cùng nắm tay rời khỏi lễ đường.

Một chiếc xe mất phanh lao về phía họ ngay trước cổng lễ đường. Trong giây phút sinh tử, cô bất chợt đẩy anh ra xa, rồi nhận lấy tai họa thay anh. Chiếc xe lao đến, máu tươi nhuộm đỏ hoa trắng, cũng là vết thương không bao giờ lành trong trái tim anh.

Tư Đình ôm cô vào lòng, gào thét trong đau đớn, trong vô vọng. Cô mỉm cười, dù hơi thở đã dần yếu đi, nhưng vẫn cố gắng thì thầm:

- Tư Đình, đừng khóc, hy vọng.. anh sau này th.. thuận buồm xuôi gió.. dẫu cho em.. kh.. không còn có thể sánh bước cùng anh..

- Đừng khóc, em.. mãi yêu anh!

Cánh tay cô buông thỏng, máu đỏ thấm đẫm chiếc váy trắng.

Ngày hôm đó, khi cô và anh vừa chính thức trở thành vợ chồng, ngày anh và cô hạnh phúc nhất, cô đã bị cướp đi khỏi cuộc đời anh, mãi mãi.

Vài năm trôi qua..

"Năm bảy tuổi, anh gặp em. Thiên Linh, em tự như giọt sương mai trên cánh hoa hồng trong nắng sớm, em tựa như tiếng chuông trời ngân nga thánh thót, văng vẳng khắp không gian. Tiếng hát của em đã đánh cắp trái tim của anh. Anh vốn dĩ chỉ là một kẻ tầm thường, nhưng vì em anh đã mạnh mẽ bước chân vào trường nghệ thuật. Muốn trở thành người sát cánh bên em, cùng em đứng trên đỉnh cao âm nhạc, cùng em song ca những bản nhạc ngọt ngào do chính anh tự mình sáng tác. Nhưng số phận tàn nhẫn, ngay giây phút anh tưởng như mình đã có được tất cả, thì ông trời lại mang em đi. Cướp em khỏi vòng tay anh, mãi mãi.

Thiên Linh, sao em nỡ bỏ anh ở lại?

Nếu như có thể quyết định được số phận, anh thà rằng người phải c. Hết là anh, vì giờ đây đối với anh thế giới không em chẳng còn màu sắc. Linh hồn của anh đã mãi theo em mất rồi"

Tỉnh lại sau cơn ác mộng dài đằng đẵng, ngồi dưới tán cây anh đào năm đó nay đã chẳng còn sức sống, nở một nụ cười chua chát đến xé lòng, số phận đã không thể thay đổi, vậy thì anh đành nhắm mắt thuận theo ý trời, và gói trọn em vào hồi ức.

Hết.
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back