Chương 19
[BOOK]Vấn đề công chứng trước khi kết hôn, cuối cùng vẫn không thể do hai người họ quyết định.
Hoa Mộ Chi đưa Việt Diệc Vãn đi Văn Thanh Cung bái kiến hai vị lão thái thái, sau đó đi gặp đế hậu.
Việc này không chỉ liên quan đến việc thanh lý tài sản, mà còn có nghĩa là rất nhiều chuyện phải nói rõ và nói sớm.
Vì vậy, phụ huynh Việt gia là cha và anh trai cậu đã đến vào ngày hôm sau, cùng với những người trong hoàng cung hảo hảo nói chuyện một lần.
Tuy rằng, thái tử với tiểu Việt không tính là quen biết nhau, nhưng mối quan hệ giữa Việt Phẩm và hoàng đế vẫn luôn tốt đẹp, dù sao thì cũng là mối quan hệ đầu tư lâu dài.
Hai nhà thương lượng rất lâu, cuối cùng cũng cùng nhau đồng ý 1 yêu cầu.
Dù sao kết hôn cùng hôn nhân xác thật chỉ lựa chọn của cá nhân, mà hoàng gia cũng coi trọng Việt Diệc Vãn.
Xét về xuất thân và tính cách, đều là những hạt giống tốt, ấn tượng. Hoa Mộ Chi ở bên cạnh cậu cũng luôn cười, trạng thái đều tốt rất nhiều.
Kể từ đó, vấn đề về tước vị và hôn sự chính thức được đặt ra.
Việt Diệc Vãn thật ra không quá yên tâm, cho dù là cha đích thân vào cung, nhưng vẫn là hơi có chút sợ hãi, sợ sau này sẽ xảy ra chuyện.
Cậu đã cố ý trở về một chuyến, để quyết định cùng cha và anh trai hảo hảo nói chuyện.
Lần này trở về, sẽ là lần cuối cùng về thăm người thân trước khi kết hôn.
Việt Tri Cố tuy nhiên không hiểu rõ lắm, em trai vừa về nước liền vội vàng lập gia đình, hơn nữa còn gả cho một nam nhân mới nhận thức hai tháng.
Thế nhưng hắn vẫn một mực tộn trọng sự lựa chọn của Việt Diệc Vãn, chỉ nói nếu như có chuyện gì xảy ra thì còn có anh trai, ngàn vạn lần không phải sợ.
Tuy nhiên, Việt Phẩm mơ hồ đã nhìn ra điều gì đó, sau bữa tối thì gọi Việt Diệc Vãn vào thư phòng, hỏi cậu nghĩ như thế nào.
"Cha.." Việt Diệc Vãn chợt nhớ tới lý do thoái thác lúc trước.
Cái gì là vừa thấy đã yêu, cái gì là đôi bên tình nguyện.
Cậu có thể vui vẻ cười nói những lời này ra, nhưng lại không có đủ tự tin nói dối ông.
"Cha, con không có ý tứ nói dối." Cậu cúi đầu nói: "Thật ra, con có một số chuyện giải thích không rõ ràng lắm.. Nhưng con luôn cảm thấy nếu như kết hôn cùng với thái tử, tương lai sẽ không tệ hơn nhiều."
"Thái tử là người rất hiền lành, trong cung cũng luôn bảo vệ con. Anh ấy không có khả năng làm những chuyện gì vượt quá mức, con sau khi kết hôn nhất định sẽ thành thành thật thật, này liền đủ rồi đi."
Việt Phẩm nhìn cậu, đột nhiên nhíu mày nói: "Con có phải hay không vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện kia của mẹ?"
Việt Diệc Vãn khẽ mắt, hiển nhiên không nghĩ tới cha của mình sẽ trực tiếp nói trắng ra.
"Chuyện của mẹ con, cha cũng không có biện pháp giúp hai người các con xóa đi trí nhớ." Vẻ mặt Việt Phẩm rất là bình đạm: "Rất nhiều chuyện cũng đã là sự thật và tổn thương cũng phải tồn tại."
"Nhưng là, nếu như con bởi vì chuyện này liền đối với hôn nhân cam chịu, thì con hoàn toàn là hồ đồ." Việt Phẩm chậm rãi nói: "Đừng nói với ta, con còn muốn đem theo hôn nhân hoàng gia làm bậy. Hôn nhân là hôn nhân, bóng ma tâm lý là bóng ma tâm lý."
Ông biết rằng đứa nhỏ này có khúc mắc, nhưng cũng không thể làm chậm trễ thái tử.
"Không.. con không phải ý tứ này, cha!" Việt Diệc Vãn xoa mặt nói: "Cha xem con như rất là tùy tiện đối với hôn nhân như vậy sao?"
Anh cả đứng ở cửa thư phòng lặng lẽ gật đầu.
Giống em.
Lúc này, Việt Phẩm thu lại nóng nảy, lần nữa hỏi lại: "Cuộc hôn nhân của Thái tử không thể nào lựa chọn, đó là việc của nó, còn con thì sao? Con cùng với cậu ta vì cái gì muốn ở cùng nhau trước khi công chứng hôn nhân?"
Những lời này có vẻ thẳng thắn hơn, còn có chút đi thẳng vào trong nội tâm.
Việt Diệc Vãn hít sâu một hơi dài, nhưng vẫn là không có tiền đồ ngậm miệng lại.
Đó là một kiểu.. suy nghĩ bị cuốn hút.
Cậu mơ hồ cảm giác, cho dù là không có yêu, dù chỉ là bằng hữu, nhưng mỗi ngày cùng thái tử ở chung đều rất dễ chịu và thư thái.
Nếu như có thể có một người như vậy, dù là bạn cùng phòng cả đời, có lẽ cũng không kém xa.
Hoa Mộ Chi.. Có phải hay không cũng suy nghĩ giống như vậy?
"Được rồi, con không trả lời cha cũng đã hiểu." Việt Phẩm bỗng nhiên buông tha cậu: "Về sau kết hôn, hãy bớt suy nghĩ về một số chuyện, nếu tâm trạng không tốt thì phải tìm bác sĩ tâm lý nói chuyện, sống cho rõ ràng hơn, con nghe hiểu không?"
Việt Diệc Vãn thực sự không ngờ rằng cha của mình lại bình tĩnh như vậy khi vạch trần lại vết sẹo của mình, vì vậy cậu nhẹ gật đầu.
Lần này thực sự sẽ kết hôn, và mọi thứ trong nhà sẽ chính thức được đưa đến Tịch Thanh Các.
Nửa đêm, Hoa Mộ Chi nghe thấy tiếng vó ngựa đạp trên phiến đá, liền lục lọi rời khỏi giường.
Anh nhìn thấy Việt Diệc Vãn đi guốc gỗ, mặc áo choàng nhỏ, hướng dẫn mười mấy chiếc xe ngựa chuyển đồ đạc đến Tịch Thanh Các.
Có.. Nhiều như vậy sao?
Hoa Mộ Chi bỗng nhiên hoài nghi về tài sản thực tế của Việt Diệc Vãn.
Cậu ấy đến cùng là đã mua bao nhiêu quần áo cùng giày dép?
Việt Diệc Vãn lần này phải gả đến đây, nên đã trực tiếp dọn một nửa số hàng hóa trong nhà kho và biệt thự đều đưa tới đây.
Cậu không chỉ có một số quần áo may sẵn cùng một số nguyên liệu dự phòng, mà bộ sưu tập sách cùng bản thảo đều được lựa chọn kỹ càng, cẩn thận.
Thứ đáng giá chân chính không nhất định là kim cương, trong nhà của cậu còn có bản vẽ thiết kế của họa sĩ người Italy vào thế kỷ XVII.
Khi Hoa Mộ Chi tới, Việt Diệc Vãn đang mở một chiếc hộp nhỏ, kiểm tra chiến lợi phẩm giống như kéo con hỉ thước.
"Thái tử?" Cậu giương mắt liếc nhìn: "Tôi lại làm anh thức sao?"
"Không." Hoa Mộ không hạ giọng nói: "Tôi tới đây để xem có thể giúp gì được cho em không."
Kỳ thật, cũng không phải nói là tới hỗ trợ, mà chính là đến để tham gia náo nhiệt.
Anh thực sự đến gần chiếc hộp kia, nhưng lại bối rối trong một khắc.
Này.. Đá quý nhiều như vậy sao?
Đây đều là sự thật đúng không?
Chiếc hộp kia lót đầy vàng lá và kim cương vụn, mặt trên là tất cả các khối ngọc lục bảo lớn, pha lê xanh, thạch anh tím, tourmaline (đá bích tỉ), và tất cả các loại đá không tên khác.
Từ từ.. cậu không phải chỉ là thợ may sao? Vì cái gì lại có nhiều đá quý như vậy? Chẳng lẽ muốn mở tiệm trang sức trong cung sao?
"Những thứ này có thật không vậy?"
"Ah, hộp này kém hơn, và không tính toán tỉ lệ tốt."
Việt Diệc Vãn cho rằng anh đã nhìn thấy thứ gì đó, và tiện tay mở ra 6 hoặc 7 cái hộp gỗ tử đàn bên cạnh.
Bên trong hộp rõ ràng chứa đầy đá quý bằng những chất liệu khác, giống như đá cuội.
Cái gì Ngọc mắt mèo, tất cả cái gì cần có đều có.
"Đây dùng để làm quần áo, cần phải xử lý và khâu lại. Khi đi đường đá quý sẽ sáng lên, hiệu quả rất tốt." Việt Diệc Vãn không chút để ý nói: "Trước kia không mang đến đây, vừa vặn kiểm tra lại tất cả một chút vào hôm nay."
Nếu như không phải trong lòng rõ ràng ở trong nhà có nhiều tài sản, Hoa Mộ Chi cảm thấy bản thân không thể nuôi nổi tức phụ nhi này.
Kết quả là những chiếc rương khác từng cái từng cái rất đồ sộ.
Tốt nhất là hàng thêu Tô Châu, nhung thiên nga chuyên dụng của hoàng gia Pháp, còn có các loại sách cổ cùng bản thảo của Châu Âu, nguyên một bộ trà cụ do các thợ thủ công nổi tiếng của Nhật Bản đưa tặng.
Sau khi Việt Diệc Vãn trưởng thành, vẫn như trước được cha nuôi dưỡng như bảo bối. Trên cơ bản coi trọng cái gì và muốn mua cái gì đều không bao giờ để ý đến giá cả.
Anh trai lập nghiệp từ sớm, từ trước đến nay luôn không thích mua đồ cho bản thân, nhưng luôn ra tay hào phóng đối với em trai mình.
Ba người đều dưỡng thành thói quen mua, mua rồi mua. Hầu như tất cả mọi thứ đồ vật đều đi vào trong tay Việt Diệc Vãn. Cuối cùng của hồi môn còn chưa được đưa tới đây, rất nhanh Tịch Thanh Các sẽ không chứa nổi.
Mấy người hầu này cùng Trưởng tùy tùng đều được mở rộng tầm mắt.
Luận về sự xa xỉ cùng sự tôn quý, quả thực không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng gặp phải từng chiếc hộp lại đến từng chiếc hộp đá quý do Việt Diệc Vãn mang đến, là chưa từng thấy qua.
Bọn họ bỗng nhiên nhớ đến vào năm 2016 xa xôi, một nhà tư nhân lớn ở Mỹ cũng đã đến nhà trắng giống như thế này.
Sau đó ông trùm bất động sản này cảm thấy nhà trắng quá tồi, không có trang trọng như trang viên của chính mình. Việc đầu tiên khi ông nhậm chức là giúp chính phủ Mỹ tu sửa và trang hoàng.
Kể có tiền thời gian trôi qua là cái gì a..
Cả buổi sáng hai người đều bận rộn, đại khái đều đã sắp xếp xong trên dưới của Tịch Thanh Các, lại vội vàng ăn đồ ăn sáng.
Sau đó thái tử đưa cậu đến một nơi.
Vào ngày cuối tuần, Tiền Đình ở Tố Minh Đình mới mở cửa. Khách du lịch có thể đi bộ và nghỉ chân lại ở viện bảo tàng mới được tân trang lại hoặc là cảm nhận vẻ đẹp của Lâm Đô trên cầu thang treo. Có đôi khi nhiều người đặt trước lịch hẹn nên phải đợi vài tuần mới có thể vào để tham quan.
Xa hơn về phía nam trước Tiền Đình là Minh Miếu, được sử dụng trong các điển lễ lớn cùng tế tổ, đồng thời cũng là một trong những khu danh lam thắng cảnh.
Bây giờ là thời kỳ tu sửa ở bên trong, hết thảy đều không mở ra. Thái tử trực tiếp đưa cậu từ sau cung đi đến Tiền Đình, lặng lẽ làm trước tất cả mọi thủ tục.
Mặc dù Việt Diệc Vãn cưỡi ngựa không giỏi lắm, nhưng chỉ cần ngồi ổn định ở trên đó là đủ. Còn tự có người chuyên môn chăn ngựa và điều chỉnh nó.
Mỗi người lên một con ngựa và yên tĩnh đi dạo một vòng ở tiền triều, rồi đi về hướng Minh Miếu.
Hiện nay, không còn đế vương nào tiếp tục lâm triều và không còn các văn võ bá quan phục bái.
Mọi thứ chỉ là dư âm của lịch sử.
Có dấu chân của du khách trên bậc đá trắng, đầu Phượng Hoàng cùng với chiếc đồng hồ Trung Quốc cũng là những thứ đồ vật mà người bình dân cầm đến xem xét.
Hai người một trước một sau bước ra ngoài, như là người du hành trong sa mạc..
"Nạp thái, vấn danh, nạp trưng, cao kỳ, sắc phong, thân nghênh.." (2)
Hoa Mộ Chi cùng với cậu lần nữa ôn tập lại tất cả quá trình, sau đó mang cậu xuống ngựa, đi xem các cổng khác nhau của Thái Miếu: "Thời điểm thành hôn, nhất định phải nhớ rõ cửa nào vào, cửa nào ra, không cần náo loạn chê cười."
Việt Diệc Vãn nhịn không được nở nụ cười: "Vâng, phu quân."
Tai của Thái tử bắt đầu đỏ lên.
(2) Theo thông thường, đám cưới của người Trung Hoa thời xưa sẽ phải trải qua đủ "lục lễ" (6 lễ) bao gồm: Nạp thái (đưa lễ vật ăn hỏi), vấn danh (hỏi tên), nạp cát (đưa lá số tử vi của cô dâu chú rể tới miếu tổ tiên để bói xem có hợp nhau hay không), nạp trưng (nộp tiền), cáo kỳ (chọn ngày) và cuối cùng là thân nghênh (đón dâu). Nhưng tác giả lại viết như trên nên mình viết theo như tác giả nha.[/BOOK]
[BOOK]Vấn đề công chứng trước khi kết hôn, cuối cùng vẫn không thể do hai người họ quyết định.
Hoa Mộ Chi đưa Việt Diệc Vãn đi Văn Thanh Cung bái kiến hai vị lão thái thái, sau đó đi gặp đế hậu.
Việc này không chỉ liên quan đến việc thanh lý tài sản, mà còn có nghĩa là rất nhiều chuyện phải nói rõ và nói sớm.
Vì vậy, phụ huynh Việt gia là cha và anh trai cậu đã đến vào ngày hôm sau, cùng với những người trong hoàng cung hảo hảo nói chuyện một lần.
Tuy rằng, thái tử với tiểu Việt không tính là quen biết nhau, nhưng mối quan hệ giữa Việt Phẩm và hoàng đế vẫn luôn tốt đẹp, dù sao thì cũng là mối quan hệ đầu tư lâu dài.
Hai nhà thương lượng rất lâu, cuối cùng cũng cùng nhau đồng ý 1 yêu cầu.
Dù sao kết hôn cùng hôn nhân xác thật chỉ lựa chọn của cá nhân, mà hoàng gia cũng coi trọng Việt Diệc Vãn.
Xét về xuất thân và tính cách, đều là những hạt giống tốt, ấn tượng. Hoa Mộ Chi ở bên cạnh cậu cũng luôn cười, trạng thái đều tốt rất nhiều.
Kể từ đó, vấn đề về tước vị và hôn sự chính thức được đặt ra.
Việt Diệc Vãn thật ra không quá yên tâm, cho dù là cha đích thân vào cung, nhưng vẫn là hơi có chút sợ hãi, sợ sau này sẽ xảy ra chuyện.
Cậu đã cố ý trở về một chuyến, để quyết định cùng cha và anh trai hảo hảo nói chuyện.
Lần này trở về, sẽ là lần cuối cùng về thăm người thân trước khi kết hôn.
Việt Tri Cố tuy nhiên không hiểu rõ lắm, em trai vừa về nước liền vội vàng lập gia đình, hơn nữa còn gả cho một nam nhân mới nhận thức hai tháng.
Thế nhưng hắn vẫn một mực tộn trọng sự lựa chọn của Việt Diệc Vãn, chỉ nói nếu như có chuyện gì xảy ra thì còn có anh trai, ngàn vạn lần không phải sợ.
Tuy nhiên, Việt Phẩm mơ hồ đã nhìn ra điều gì đó, sau bữa tối thì gọi Việt Diệc Vãn vào thư phòng, hỏi cậu nghĩ như thế nào.
"Cha.." Việt Diệc Vãn chợt nhớ tới lý do thoái thác lúc trước.
Cái gì là vừa thấy đã yêu, cái gì là đôi bên tình nguyện.
Cậu có thể vui vẻ cười nói những lời này ra, nhưng lại không có đủ tự tin nói dối ông.
"Cha, con không có ý tứ nói dối." Cậu cúi đầu nói: "Thật ra, con có một số chuyện giải thích không rõ ràng lắm.. Nhưng con luôn cảm thấy nếu như kết hôn cùng với thái tử, tương lai sẽ không tệ hơn nhiều."
"Thái tử là người rất hiền lành, trong cung cũng luôn bảo vệ con. Anh ấy không có khả năng làm những chuyện gì vượt quá mức, con sau khi kết hôn nhất định sẽ thành thành thật thật, này liền đủ rồi đi."
Việt Phẩm nhìn cậu, đột nhiên nhíu mày nói: "Con có phải hay không vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện kia của mẹ?"
Việt Diệc Vãn khẽ mắt, hiển nhiên không nghĩ tới cha của mình sẽ trực tiếp nói trắng ra.
"Chuyện của mẹ con, cha cũng không có biện pháp giúp hai người các con xóa đi trí nhớ." Vẻ mặt Việt Phẩm rất là bình đạm: "Rất nhiều chuyện cũng đã là sự thật và tổn thương cũng phải tồn tại."
"Nhưng là, nếu như con bởi vì chuyện này liền đối với hôn nhân cam chịu, thì con hoàn toàn là hồ đồ." Việt Phẩm chậm rãi nói: "Đừng nói với ta, con còn muốn đem theo hôn nhân hoàng gia làm bậy. Hôn nhân là hôn nhân, bóng ma tâm lý là bóng ma tâm lý."
Ông biết rằng đứa nhỏ này có khúc mắc, nhưng cũng không thể làm chậm trễ thái tử.
"Không.. con không phải ý tứ này, cha!" Việt Diệc Vãn xoa mặt nói: "Cha xem con như rất là tùy tiện đối với hôn nhân như vậy sao?"
Anh cả đứng ở cửa thư phòng lặng lẽ gật đầu.
Giống em.
Lúc này, Việt Phẩm thu lại nóng nảy, lần nữa hỏi lại: "Cuộc hôn nhân của Thái tử không thể nào lựa chọn, đó là việc của nó, còn con thì sao? Con cùng với cậu ta vì cái gì muốn ở cùng nhau trước khi công chứng hôn nhân?"
Những lời này có vẻ thẳng thắn hơn, còn có chút đi thẳng vào trong nội tâm.
Việt Diệc Vãn hít sâu một hơi dài, nhưng vẫn là không có tiền đồ ngậm miệng lại.
Đó là một kiểu.. suy nghĩ bị cuốn hút.
Cậu mơ hồ cảm giác, cho dù là không có yêu, dù chỉ là bằng hữu, nhưng mỗi ngày cùng thái tử ở chung đều rất dễ chịu và thư thái.
Nếu như có thể có một người như vậy, dù là bạn cùng phòng cả đời, có lẽ cũng không kém xa.
Hoa Mộ Chi.. Có phải hay không cũng suy nghĩ giống như vậy?
"Được rồi, con không trả lời cha cũng đã hiểu." Việt Phẩm bỗng nhiên buông tha cậu: "Về sau kết hôn, hãy bớt suy nghĩ về một số chuyện, nếu tâm trạng không tốt thì phải tìm bác sĩ tâm lý nói chuyện, sống cho rõ ràng hơn, con nghe hiểu không?"
Việt Diệc Vãn thực sự không ngờ rằng cha của mình lại bình tĩnh như vậy khi vạch trần lại vết sẹo của mình, vì vậy cậu nhẹ gật đầu.
Lần này thực sự sẽ kết hôn, và mọi thứ trong nhà sẽ chính thức được đưa đến Tịch Thanh Các.
Nửa đêm, Hoa Mộ Chi nghe thấy tiếng vó ngựa đạp trên phiến đá, liền lục lọi rời khỏi giường.
Anh nhìn thấy Việt Diệc Vãn đi guốc gỗ, mặc áo choàng nhỏ, hướng dẫn mười mấy chiếc xe ngựa chuyển đồ đạc đến Tịch Thanh Các.
Có.. Nhiều như vậy sao?
Hoa Mộ Chi bỗng nhiên hoài nghi về tài sản thực tế của Việt Diệc Vãn.
Cậu ấy đến cùng là đã mua bao nhiêu quần áo cùng giày dép?
Việt Diệc Vãn lần này phải gả đến đây, nên đã trực tiếp dọn một nửa số hàng hóa trong nhà kho và biệt thự đều đưa tới đây.
Cậu không chỉ có một số quần áo may sẵn cùng một số nguyên liệu dự phòng, mà bộ sưu tập sách cùng bản thảo đều được lựa chọn kỹ càng, cẩn thận.
Thứ đáng giá chân chính không nhất định là kim cương, trong nhà của cậu còn có bản vẽ thiết kế của họa sĩ người Italy vào thế kỷ XVII.
Khi Hoa Mộ Chi tới, Việt Diệc Vãn đang mở một chiếc hộp nhỏ, kiểm tra chiến lợi phẩm giống như kéo con hỉ thước.
"Thái tử?" Cậu giương mắt liếc nhìn: "Tôi lại làm anh thức sao?"
"Không." Hoa Mộ không hạ giọng nói: "Tôi tới đây để xem có thể giúp gì được cho em không."
Kỳ thật, cũng không phải nói là tới hỗ trợ, mà chính là đến để tham gia náo nhiệt.
Anh thực sự đến gần chiếc hộp kia, nhưng lại bối rối trong một khắc.
Này.. Đá quý nhiều như vậy sao?
Đây đều là sự thật đúng không?
Chiếc hộp kia lót đầy vàng lá và kim cương vụn, mặt trên là tất cả các khối ngọc lục bảo lớn, pha lê xanh, thạch anh tím, tourmaline (đá bích tỉ), và tất cả các loại đá không tên khác.
Từ từ.. cậu không phải chỉ là thợ may sao? Vì cái gì lại có nhiều đá quý như vậy? Chẳng lẽ muốn mở tiệm trang sức trong cung sao?
"Những thứ này có thật không vậy?"
"Ah, hộp này kém hơn, và không tính toán tỉ lệ tốt."
Việt Diệc Vãn cho rằng anh đã nhìn thấy thứ gì đó, và tiện tay mở ra 6 hoặc 7 cái hộp gỗ tử đàn bên cạnh.
Bên trong hộp rõ ràng chứa đầy đá quý bằng những chất liệu khác, giống như đá cuội.
Cái gì Ngọc mắt mèo, tất cả cái gì cần có đều có.
"Đây dùng để làm quần áo, cần phải xử lý và khâu lại. Khi đi đường đá quý sẽ sáng lên, hiệu quả rất tốt." Việt Diệc Vãn không chút để ý nói: "Trước kia không mang đến đây, vừa vặn kiểm tra lại tất cả một chút vào hôm nay."
Nếu như không phải trong lòng rõ ràng ở trong nhà có nhiều tài sản, Hoa Mộ Chi cảm thấy bản thân không thể nuôi nổi tức phụ nhi này.
Kết quả là những chiếc rương khác từng cái từng cái rất đồ sộ.
Tốt nhất là hàng thêu Tô Châu, nhung thiên nga chuyên dụng của hoàng gia Pháp, còn có các loại sách cổ cùng bản thảo của Châu Âu, nguyên một bộ trà cụ do các thợ thủ công nổi tiếng của Nhật Bản đưa tặng.
Sau khi Việt Diệc Vãn trưởng thành, vẫn như trước được cha nuôi dưỡng như bảo bối. Trên cơ bản coi trọng cái gì và muốn mua cái gì đều không bao giờ để ý đến giá cả.
Anh trai lập nghiệp từ sớm, từ trước đến nay luôn không thích mua đồ cho bản thân, nhưng luôn ra tay hào phóng đối với em trai mình.
Ba người đều dưỡng thành thói quen mua, mua rồi mua. Hầu như tất cả mọi thứ đồ vật đều đi vào trong tay Việt Diệc Vãn. Cuối cùng của hồi môn còn chưa được đưa tới đây, rất nhanh Tịch Thanh Các sẽ không chứa nổi.
Mấy người hầu này cùng Trưởng tùy tùng đều được mở rộng tầm mắt.
Luận về sự xa xỉ cùng sự tôn quý, quả thực không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng gặp phải từng chiếc hộp lại đến từng chiếc hộp đá quý do Việt Diệc Vãn mang đến, là chưa từng thấy qua.
Bọn họ bỗng nhiên nhớ đến vào năm 2016 xa xôi, một nhà tư nhân lớn ở Mỹ cũng đã đến nhà trắng giống như thế này.
Sau đó ông trùm bất động sản này cảm thấy nhà trắng quá tồi, không có trang trọng như trang viên của chính mình. Việc đầu tiên khi ông nhậm chức là giúp chính phủ Mỹ tu sửa và trang hoàng.
Kể có tiền thời gian trôi qua là cái gì a..
Cả buổi sáng hai người đều bận rộn, đại khái đều đã sắp xếp xong trên dưới của Tịch Thanh Các, lại vội vàng ăn đồ ăn sáng.
Sau đó thái tử đưa cậu đến một nơi.
Vào ngày cuối tuần, Tiền Đình ở Tố Minh Đình mới mở cửa. Khách du lịch có thể đi bộ và nghỉ chân lại ở viện bảo tàng mới được tân trang lại hoặc là cảm nhận vẻ đẹp của Lâm Đô trên cầu thang treo. Có đôi khi nhiều người đặt trước lịch hẹn nên phải đợi vài tuần mới có thể vào để tham quan.
Xa hơn về phía nam trước Tiền Đình là Minh Miếu, được sử dụng trong các điển lễ lớn cùng tế tổ, đồng thời cũng là một trong những khu danh lam thắng cảnh.
Bây giờ là thời kỳ tu sửa ở bên trong, hết thảy đều không mở ra. Thái tử trực tiếp đưa cậu từ sau cung đi đến Tiền Đình, lặng lẽ làm trước tất cả mọi thủ tục.
Mặc dù Việt Diệc Vãn cưỡi ngựa không giỏi lắm, nhưng chỉ cần ngồi ổn định ở trên đó là đủ. Còn tự có người chuyên môn chăn ngựa và điều chỉnh nó.
Mỗi người lên một con ngựa và yên tĩnh đi dạo một vòng ở tiền triều, rồi đi về hướng Minh Miếu.
Hiện nay, không còn đế vương nào tiếp tục lâm triều và không còn các văn võ bá quan phục bái.
Mọi thứ chỉ là dư âm của lịch sử.
Có dấu chân của du khách trên bậc đá trắng, đầu Phượng Hoàng cùng với chiếc đồng hồ Trung Quốc cũng là những thứ đồ vật mà người bình dân cầm đến xem xét.
Hai người một trước một sau bước ra ngoài, như là người du hành trong sa mạc..
"Nạp thái, vấn danh, nạp trưng, cao kỳ, sắc phong, thân nghênh.." (2)
Hoa Mộ Chi cùng với cậu lần nữa ôn tập lại tất cả quá trình, sau đó mang cậu xuống ngựa, đi xem các cổng khác nhau của Thái Miếu: "Thời điểm thành hôn, nhất định phải nhớ rõ cửa nào vào, cửa nào ra, không cần náo loạn chê cười."
Việt Diệc Vãn nhịn không được nở nụ cười: "Vâng, phu quân."
Tai của Thái tử bắt đầu đỏ lên.
(2) Theo thông thường, đám cưới của người Trung Hoa thời xưa sẽ phải trải qua đủ "lục lễ" (6 lễ) bao gồm: Nạp thái (đưa lễ vật ăn hỏi), vấn danh (hỏi tên), nạp cát (đưa lá số tử vi của cô dâu chú rể tới miếu tổ tiên để bói xem có hợp nhau hay không), nạp trưng (nộp tiền), cáo kỳ (chọn ngày) và cuối cùng là thân nghênh (đón dâu). Nhưng tác giả lại viết như trên nên mình viết theo như tác giả nha.[/BOOK]