Ba cô con gái Truyện cổ Tatar Chủ đề: Truyện về lòng hiếu thảo Thể loại: Truyện thiếu nhi ** Câu chuyện lên án thái độ thờ ơ, vô tâm của hai cô chị và ca ngợi tấm lòng hiếu thảo của người em út. Qua đó câu chuyện muốn giáo dục cho các bạn nhỏ về bổn phận của con cái phải hiếu kính, quan tâm, chăm sóc cha mẹ, giống như cô con gái út trong chuyện đã làm. ** Ngày xưa, có một bà mẹ sinh được ba cô con gái. Bà phải làm việc vất vả để nuôi các con mình. Ba cô con gái lớn nhanh và cả ba cô đều xinh đẹp như mặt trăng. Sau đó ba cô đều đi lấy chồng và ở riêng không ở nhà với mẹ nữa. Năm tháng trôi qua, bà mẹ già ốm nặng, bà nhờ một chú Sóc hung đến gặp các con của bà. Bà dặn: – Hãy bảo các con ta đến ngay với ta nhé! Khi nhận được tin mẹ ốm, cô chị cả thở dài, nói với Sóc hung: – Ôi! Chị cũng muốn đến ngay lập tức với mẹ, nhưng trước mắt, chị còn phải đi cọ hai cái chậu này đã! – Cọ hai cái chậu đã! – Chú Sóc hung giận giữ kêu lên! – Vậy thì hãy cử ở trong hai cái chậu ấy suốt đời! Hai cái chậu nhảy từ trên bà xuống, úp chụp vào cổ chị cả. Cô này ngã ra đất và bị hóa thành một con rùa sống trong cái mai của nó (là cái chậu đã úp chặt). Chú Sóc hung lại đến gõ của nhà cô gái thứ hai. Cô này trở lời: – A! Chị sẽ chạy đến ngay với mẹ nếu chị không phải bận dệt vải để đem đi chợ bán! – Nếu vậy thì chị đi mà dệt vải suốt đời! Sóc hung nói dứt lời, cô gái thứ hai biến thành một con nhện. Khi Sóc hung đến báo tin cho cô con gái út thì cô này đang nhào bột. Không kịp nói một lời, không kịp rửa tay, cô gái vội vàng đi đến với mẹ. Sóc hung âu yếm nói: – Chị sẽ luôn đem lại cho mọi người niềm vui và sự dịu dàng. Mãi mãi, chị và các con cháu của chị sẽ được mọi người yêu mến. Thật vậy, người con gái út sống rất lâu, được tất cả mọi người thương yêu, và sau khi chết, cô gái viến thành con ong. Suốt mùa hè, ong đi hút mật cho người và đến mùa đông lạnh buốt, ong có thể yên tâm ở trong tổ của mình, ấm áp và đầy mật thơm ngon.
Con chuột huyênh hoang Thể loại: Truyện ngụ ngôn Đề tài: Động vật ** Câu chuyện kể về chú chuột có tính kiêu căng, ngạo mạn, huyênh hoang và kết cục nhận cái kết thê thảm. Qua đó, tác giả dân gian khuyên con người cần khiên tốn, không nên chủ quan, kiêu căng, huyênh hoang, nếu không sẽ bị rước họa vào thân. ** Một con Chuột có tính huênh hoang Một lần, Chuột rơi bộ xuống giữa một đàn Thỏ. Bọn Thỏ giật mình ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Chuột tưởng Thỏ sợ mình. Nó lấy làm đắc ý lắm. Nó nghĩ: So với Thỏ thì Mèo nhỏ hơn. Chắc Mèo phải sợ nó. Một hôm, Chuột đến gần bồ thóc. Phía trên bồ thóc, một con Mèo đang kêu ngoao ngoao. Chuột chẳng thèm để ý đến Mèo, định leo thẳng lên bồ thóc. Bỗng huỵch một cái, Mèo nhảy phắt xuống, ngoạm ngay lấy Chuột.
Há miệng chờ sung Thể loại: Truyện cười dân gian ** Đây là câu chuyện phê phán và đả kích những kẻ lười biếng, đại nãn, lười lao động, không chịu làm ăn, chỉ luôn chực chờ hưởng lợi vào sự may mắn. Vì thế câu chuyện còn có tên khác: Đại Nãn Chờ Sung ** Xưa có một chàng mồ côi cha mẹ nhưng chẳng chịu học hành, làm lụng gì cả. Hàng ngày anh ta cứ nằm ngửa dưới gốc cây sung, há miệng chờ sung, chờ cho sung rụng vào thì ăn. Nhưng đợi mãi mà chẳng qua sung nào rơi trúng miệng. Bao nhiêu quả đều rơi chệch ra ngoài. Chợt có người đi qua đường, chàng lười gọi lại, nhờ nhặt sung bỏ hộ vào miệng. Không may, gặp phải một tay cũng lười. Hắn lấy hai ngón chân cặp quả sung, bỏ vào miệng cho chàng lười. Anh chàng bực lắm, gắt: – Ôi chao! Người đâu mà lười thế!