Chúng ta sau này
[BOOK]Chúng ta sau này cái gì cũng có, chỉ là không có nhau thôi, đúng không anh?
Thuở niên thiếu ấy, khi em và anh 14 tuổi, khi chúng ta đang trưởng thành.
Chúng ta đã trao cho nhau tình đầu.
Khi ấy, chúng ta chỉ là những đứa trẻ con, một đứa trẻ chưa hiểu rõ được chính mình, một đứa trẻ mơ mơ màng màng.
Chúng ta của 14 tuổi ấy, là chúng ta mãi ngọt ngào của sau này.
Chúng ta khi ấy mới bắt đầu tình cảm ngọt ngào, mới có những trong trẻo ngây thơ, mới cho những ký ức trong sáng ấy.
Chúng ta lúc ấy muốn ở bên nhau mãi không rời, mỗi sáng thức dậy đều muốn nhìn thấy mặt đối phương đầu tiên, muôn trao cho nhau những cái ôm ngọt ngào ấm áp, muốn cùng đối phương đi cùng một con đường đi học, ngồi bên cạnh nhau, ngẩng đầu thôi đã thấy nhau rồi.
Chúng ta 14 tuổi, tình yêu bắt đầu.
Chúng ta 16 tuổi, chúng ta trở nên trưởng thành hơn, cao hơn.
Chúng ta biết thể hiện cảm xúc của bản thân hơn, chúng ta biết dùng ấm áp để khiến đối phương cảm nhận hơn.
Chúng ta vẫn trao cho nhau những cái ôm đầy yêu thương vỗ về như mọi hôm chỉ là chúng ta sẽ hôn lên đôi má đối phương.
Cái hôn ấy của chúng ta đầy dịu dàng và ấm áp, sự nhẹ nhàng của cái tình ấy khiến chúng ta mãi nhớ về hôm ấy.
Chúng ta khi ấy là chúng ta của tuổi trẻ, chúng ta quấn quýt bên nhau mãi không rời như muốn dính vào người đối phương, hòa hai thành một, chỉ mong cùng nhau đi khắp nơi, muốn đối phương yêu mình như mình đã yêu vậy.
Chúng ta lo âu thấp thỏm không biết là liệu đối phương có thay lòng hay không?
Chúng ta 16 tuổi, tình yêu nhiệt thành.
Chúng ta 18 tuổi là lúc chúng ta thực sự có được nhau, những cái ôm cái hôn vụn vặt ấy là sự thăng hoa của cảm xúc chúng ta dành cho nhau.
Chúng ta lúc ấy đã hòa thành một, như hình cùng với bóng, ở cùng nhau, mãi không rời.
Chúng ta lúc ấy không còn nói lời thích nhau nữa mà là chúng ta đã cất lời yêu nhau.
Chúng ta đã yêu nhau.
Chúng ta ra trường, cùng nhau đăng ký vào một trường đại học giống nhau.
Chúng ta của lúc ấy, nắm chặt tay nhau, cùng nhau bước chân lên chiếc máy bay đưa chúng ta đến một nơi mới, một nơi đầy xa lạ nhưng chỉ cần có nhau thôi là đủ, chỉ cần luôn bên cạnh nhau liền cho rằng có thể làm được nhiều điều.
Chúng ta 18 tuổi, tình yêu trưởng thành.
Chúng ta 20 tuổi, chúng ta vẫn ở bên nhau.
Chúng ta vẫn nắm tay nhau, vẫn ôm nhau, vẫn trao cho nhau những nụ hôn.
Chúng ta khi ấy vẫn đầy ấm áp.
Chúng ta vẫn yêu thương nhau như ngày đầu nhưng chúng ta đã học cách trân trọng nhau, trân trọng đối phương.
Chúng ta bắt đầu học cách quan tâm chia sẻ cho nhau, tôn trọng quyết định của nhau. Chúng ta biết cách trân trọng nhau hơn, quý trọng từng phút giây bên cạnh nhau hơn, có đôi khi sẽ vì vài chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau nhưng cũng không vì thế mà buông lời chia tay.
Điều ấy càng làm chúng ta trở nên yêu nhau nhiều hơn.
Chúng ta 20 tuổi, tình yêu thăng hoa.
Chúng ta 22 tuổi, chúng ta bắt đầu đối mặt với khó khăn cuộc sống nhưng chúng ta vẫn không bỏ tay nhau.
Chúng ta khi ấy vào những mùa hè nóng bức phải làm việc vất vả, chúng ta đã cùng nhau uống lấy ly nước lạnh, không than vãn mà nhìn đối phương đầy hạnh phúc, chỉ thế thôi đã thỏa mãn rồi.
Chúng ta khi ấy vào những hôm trời trở lạnh tuyết rơi, chúng ta đã chẳng ngại ngần mà vì nhau, bước đến phía đối phương và cùng nhau sóng bước về nhà, ngôi nhà của chúng ta. Dưới trời đông giá rét, vẫn nguyện cùng nhau đi đến cuối con đường.
Chúng ta 22 tuổi, tình yêu hạnh phúc.
Chúng ta 24 tuổi, chúng ta vẫn cứ hạnh phúc như vậy.
Cho tới khi, gia đình hai bên chúng ta biết chuyện, ngăn cấm chúng bên nhau.
Chỉ bởi vì, cả hai chúng ta là nam.
Em ở lúc ấy vẫn tin anh. Bởi mình đã hạnh phúc bao năm như vậy, đã cùng nhau trải qua nhiều điều như vậy, nay mai sớm tối nào há nói quên là quên
Thế nhưng anh biết không hiện thực này, tàn nhẫn lắm anh ạ!
Anh hôm ấy đã không chịu được áp lực hai bên gia đình mà nói lời chia tay ngay với em trong khi đó chúng ta vẫn còn đang ôm nhau đấy.
Anh tàn nhẫn lắm, anh biết không?
Chúng ta 24 tuổi, tình yêu tan vỡ.
Chúng ta 10 năm bên nhau, từ năm 14 tuổi tới tận 24 tuổi, chúng ta vẫn bên nhau.
Chúng ta đã yêu hết mình, đã dùng hết những gì mình có cho đối phương.
Đã cho đối phương tình yêu thuần khiết của thiếu niên, tình ngọt ngào tuổi trưởng thành thế mà lại..
Anh đồng ý kết hôn với một cô gái.
Hôm hôn lễ ấy, anh mỉm cười hạnh phúc cùng cô dâu bước vào lễ đường, anh cùng cô ấy đứng một chỗ được mọi người xung quanh reo hò.
Em đứng một góc, nhìn người em yêu, trao nụ hôn cho người ta.
Đến lúc cô dâu tung hoa, bó hoa ấy đã rơi vào trong tay em, gia đình hai bên chúng ta vội vàng nói sang chuyện khác, như sợ hãi em sẽ nổi điên lên mà lao vào vậy.
Nực cười lắm phải không anh ơi?
Em cười với anh, sau đó đưa tay tặng bó hoa đấy cho người con gái bên cạnh, người con gái đã ngỏ lời yêu em rất nhiều năm.
Em thấy cô ấy mỉm cười hạnh phúc, nước mắt chảy ra, mọi người xung quanh chúc mừng, em biết đó chỉ là hành động nhất thời, sẽ tổn thương đến cô gái bên cạnh nhưng anh đã tìm mái ấm riêng rồi thì sao em lại không thể có một gia đình?
Cô dâu cũng tiến lại chúc mừng em, còn anh đi cùng cô dâu, mặt lạnh lùng nhìn em.
Em cười mỉa mai nhìn anh, đưa tay vào túi lấy ra chiếc hộp, đựng chiếc nhẫn của chúng ta.
Anh giận dữ nhìn em.
Em trao cô ấy chiếc nhẫn của anh, còn chiếc nhẫn của em vẫn ở tình yêu của em.
Em đeo nhẫn cho cô ấy, hôn cô ấy. Trước mặt mọi người. Em lúc ấy đã nghĩ, có lẽ sống cùng cô ấy cũng không tệ, chung quy thì thời gian vẫn bào mòn đi cả con người chứ nói chi chuyện tình cảm?
Lễ đường hôm ấy, anh kết hôn với cô dâu, em cầu hôn người khác.
Chúng ta mất nhau rồi.
Chúng ta mất nhau thật.
Anh thà lựa chọn bản thân gia đình, anh sợ cái nhìn của người đời vậy nên anh quyết định ruồng bỏ em.
10 năm ấy, vỡ tan rồi.
Chúng ta sau này cái gì cũng có chỉ là chúng ta đã không còn có nhau.
Anh à! Chúc anh không hề hối hận!
Em cùng anh cùng vào lễ đường, chỉ là lễ đường ấy, chúng ta vẫn còn trong mơ.
Em yêu anh!
Nhưng anh yêu tương lai mình!
Chúng ta của sau này, không còn là chúng ta của nhau.[/BOOK]