Ngôn Tình [Dịch] Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Tương Tư Tử

Discussion in 'Truyện Drop' started by phamhongkimngan, Jan 15, 2022.

  1. phamhongkimngan

    Messages:
    90
    Chương 40: Phát Rồ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chính là, Hạ Tây lại không biết, sau khi Vô Dư mua Nạp Lan Hạ Tây, liền nhận được mệnh lệnh triệu kiến của Chủ nhân. Hắn còn không kịp nói cho thủ hạ về giá trị của Nạp Lan Hạ Tây, liền vội vàng chạy đến gặp Chủ nhân. Chờ trở lại mới phát hiện thủ hạ đã mang Nạp Lan Hạ Tây coi như nô lệ cấp thấp đưa vào phòng khám nghiệm, cũng vì thế mà một phòng võ giả cấp thấp đã bị Hạ Tây giết chết.

    Này thật sự không phải là một sự hiểu lầm đẹp!

    "Tam tiểu thư, tiểu nhân nói đều là sự thật, xin người tha cho tiểu nhân!"

    Trương Đức Trung một mặt liều mạng dập đầu xin tha, mặt khác nhìn trộm quan sát Hạ Tây, thấy nàng không tập trung vào hắn, trong lòng nhanh chóng dâng lên một cổ ác niệm, tay còn hoàn hảo của hắn âm thầm thò vào túi.

    "Tiện nhân, ngươi đi chết đi!" Linh lực toàn thân Trương Đức Trung điên cuồng vận chuyển, cầm một Bạo Viêm Hộ Thân phù, lao về phía Hạ Tây hung hăng ném vào người nàng: "Tiện nhân, dám chống lại ta, đúng là tự tìm đường chết!"

    Ngay cả khi Hạ Tây khó đối phó, cũng chỉ là một phàm nhân không có tu vi, vừa rồi bất quá chính mình nhất thời vô ý bị nàng dùng yêu pháp phong ấn linh lực, giờ phút này linh lực mới dần phục hồi, sao phải đem tiểu nha đầu phế vật này vào mắt.

    Nạp Lan Hạ Tây, lão tử vốn dĩ chỉ muốn chơi đùa với ngươi, tổn thương ngươi một chút. Nếu ngươi đã không biết tốt xấu, đừng có trách ta khiến ngươi chết không có chỗ chôn!

    Trương Đức Trung trên mặt lộ ra nụ cười xấc xược, chính vào khoảnh khắc tiếp theo, biểu cảm tươi cười của hắn lại cứng đờ khóe miệng.

    Chỉ thấy Bạo Viêm phù phát ra tiếng vang kịch liệt, cuộn lên đầy đất bụi mù, nhưng khi bụi mù tan đi, trước mắt lại không có một bóng người, nào có bộ dạng thê thảm huyết nhục mơ hồ của Nạp Lan Hạ Tây ở đó!

    Trương Đức Trung trừng lớn hai mắt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, hoàn toàn không biết sỏi cát đã bắn vào miệng đang há hốc của hắn.

    Đột nhiên, cổ họng hắn bị một bàn tay lạnh lẽo, mượt mà chế trụ, tiếp đó là một âm thanh êm ái, nhưng lại tựa như thanh âm địa ngục ác quỷ, vang ở bên tai: "Ngươi xem, ta đã nghĩ đến sẽ tha cho mạng chó của ngươi, nhưng ngươi lại không cho ta cơ hội đó!"

    Nói xong, vài cây Vô Ảnh Châm đột nhiên đâm vào đại não hắn. Trương Đức Trung chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn vô lực, đại não đần độn, sau liền mất đi tri giác.

    Hạ Tây nhìn Trương Đức Trung biểu tình dại ra không chút phản kháng, nhìn vào nàng, trong mắt xẹt qua một tia lãnh lệ ý cười, đem những câu vừa rồi nàng hỏi lặp lại lần nữa.

    Bị khống chế thần trí, Trương Đức Trung không chút dấu diếm hay lừa gạt, đem những gì nên nói không nên nói phơi bày hết thảy, không để lại một mảnh.

    Chân tướng sự thật cùng Trương Đức Trung vừa rồi bị tra tấn hỏi ra cũng không có nhiều khác biệt. Chỉ là không nghĩ tới, ý định ban đầu của Nạp Lan Phi Tuyết không chỉ muốn Trương Đức Trung bán nàng cho chợ đen. Mà là, muốn hắn tận mắt chứng kiến nàng ở chợ đen bị những tên nô bộc thấp hèn nhất làm nhục, mới có thể trở về lĩnh thưởng.

    May mắn, Trương Đức Trung trong lúc vô tình nghe thấy tì nữ thân cận của Nạp Lan Phi Tuyết, Tư Cầm, nói về nội dung của lá thư, tin rằng dùng Nạp Lan Hạ Tây có thể trục được lợi, liền bán Nạp Lan Hạ Tây đến Thiết Thao quán, cứu nàng khỏi kết cục thê thảm.

    Trương Đức Trung lấy được nguyên tinh, còn không kịp đi mua dụng cụ trữ vật, liền lao vào nghiện cờ bạc, cho nên mới đem nguyên tinh đều giấu trong biệt viện này, chính mình thì lượn lờ trong Trường Nhạc phường suốt hai ngày.

    Nghe lời thú nhận của Trương Đức Trung, Hạ Tây trong lòng đối với Nạp Lan Phi Tuyết dâng lên nồng đậm sát ý.

    Vì người trong lòng liền muốn bán đi muội muội cùng cha khác mẹ, còn nghĩ ra chủ ý ác độc như vậy khiến một thiếu nữ vô tội vạn kiếp bất phục, quả thực phát rồ!
     
  2. phamhongkimngan

    Messages:
    90
    Chương 41: Hảo Tá Túc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Tây cười lạnh một tiếng, đem tinh thạch còn thừa hết thảy thu vào Nhẫn Trữ Vật. Tinh thạch dư lại ước chừng chỉ còn 300 vạn Nguyên Tinh, tên Trương Đức Trung thế nhưng trong hai ngày liền thua một mạch 200 vạn.

    Bởi vì tâm trí bị thôi miên, Trương Đức Trung vẫn ngơ ngác quỳ gối trên mặt đất, cả người phảng phất như ngốc tử, khoé miệng thậm chí còn chảy xuống nước dãi. Do sợ hãi cực độ mà nước tiểu chảy cả ra quần, làm hắn nhìn qua so với khất cái bên đường còn thê thảm hơn.

    Hạ Tây trong mắt nhìn hắn không có chán ghét, chỉ có lạnh lẽo tựa lưỡi kiếm sắc bén ngâm qua độc dược, lập loè u tím hàn quang. Nhẹ nhàng đặt bàn tay sau lưng Trương Đức Trung, giải phóng nội lực, Vô Ảnh Châm trước đó đang cắm trong đại não hắn liền bay phốc ra, trở về trong tay nàng.

    Gần như cùng lúc, chuỷ thủ trong tay nàng lấy tốc độ vô song, xẹt qua toàn thân kinh mạch cùng yết hầu Trương Đức Trung. Trong tích tắc, máu tươi phun trào, gào thét rung trời. Đúng vậy, Trương Đức Trung đã lấy lại nhận thức, hắn đầy mặt hoảng sợ nhìn vào Hạ Tây, không có oán hận, chỉ có tuyệt vọng cùng khẩn cầu.

    Hạ Tây đem chuỷ thủ còn dính huyết dịch giơ lên trước mắt, chạm nhẹ vào những hạt máu bên trên, thản nhiên cười nói: "Trương tổng quản, ngươi không phải rất hứng thú với việc đem người coi như nô lệ bán đi sao? Hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi nếm thử nó."

    "A.. a!" Trương tổng quản muốn cầu xin, thế nhưng lại phát hiện chính mình không thể phát ra bất luận âm thanh nào, gân mạch toàn thân đều bị cắt đứt, căn bản là hoàn toàn không thể động đậy.

    Hạ Tây cười càng thêm sáng lạn, thậm chí hiện giờ trên mặt còn mang theo lớp cải trang tái nhợt, nhưng vẫn không thể che mờ vẻ tươi sáng, kiều diễm của nàng: "Nhìn đầy đất huyết dịch này xem, ngươi sợ sao? Không cần lo lắng, ngươi là một võ giả, cơ thể có linh lực nuôi dưỡng, tiểu thương tích này căn bản không trí mạng đối với ngươi. Bất quá, kinh mạch toàn thân đã bị ta cắt đứt, quãng đời còn lại, đừng mong nghĩ đến việc nhúc nhích, nói chuyện."

    Trương Đức Trung hai mắt phình to như mắt cá chết, hoảng sợ tuyệt vọng đến mức toàn thân bắt đầu run rẩy co rút, trong mắt tràn đầy khẩn cầu, phảng phất như đang nói: Giết ta! Giết ta đi!

    "Đừng nóng vội, Trương tổng quản, lúc trước ngươi không có giết ta, ta như thế nào lại có thể giết ngươi chứ! Có phải ngươi đang lo lắng trở thành phế nhân rồi, đem tới chợ đen liền không thể bán được? Ha ha, làm sao có thể?"

    Hạ Tây vừa cười vừa tiến tới hai bước, từ trên cao nhìn xuống hắn, mỗi chữ nàng nói như đem hắn đẩy vào vực sâu tuyệt vọng, "Trong chợ đen, rất nhiều người muốn lợi dụng cơ thể võ giả làm các loại thực nghiệm, cũng có người muốn nuôi dưỡng 'túi thịt' làm vật dẫn, vì chính mình trừ đi các tạp chất cùng độc tố có trong tinh thạch, linh thực. Trương tổng quản, quãng đời còn lại ngươi chỉ cần nằm trên giường, sẽ có người nuôi dưỡng, hầu hạ ngươi, không phải ngươi nên cảm tạ ta đã tìm cho ngươi một nơi tốt như vậy để tá túc sao?"

    Bởi vì linh khí trong không khí rất loãng, võ giả cần sử dụng tinh thạch cùng linh thực để tăng tu vi, tuy nhiên, đại bộ phận tinh thạch cùng linh thực đều chứa tạp chất và độc tố, cho nên không thể tận dụng triệt để. Nếu muốn sử dụng nó, một bên hấp thụ linh khí, một bên cần phải loại bỏ các tạp chất, làm như vậy đương nhiên ít nhiều ảnh hưởng đến cơ thể võ giả, cũng sẽ làm chậm tốc độ tu luyện.

    Do đó, một vài kẻ lắm tiền liền nghĩ ra khái niệm 'túi thịt', cho 'túi thịt' hấp thụ linh khí trong tinh thạch, dùng chứa độc tố từ linh thực. Sau đó, họ sẽ trực tiếp hấp thụ linh khí từ cơ thể 'túi thịt', theo cách này, sẽ không gặp rắc rối với tạp chất cùng độc tố, còn làm nhanh tốc độ tu hành.

    Trong cơ thể nô lệ 'túi thịt' tích trữ một lượng lớn tạp chất cùng độc tố, có bao nhêu thống khổ, có bao nhiêu thê thảm, cũng không nằm trong phạm vi suy xét của những kẻ có tiền.

    Trương Đức Trung há to miệng, trong miệng phát ra những tiếng kêu 'Ca Ca', trong hai mắt vẩn đục đỏ ngầu đầy tuyệt vọng. Hắn chẳng thể nghĩ đến, chỉ vì nhất thời tham lam, lại làm hắn rơi vào kết cục như vậy! Nếu sớm biết như vậy.. nếu sớm biết..
     
  3. phamhongkimngan

    Messages:
    90
    Chương 42: Tuyển Chọn Nô Lệ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Tây khôi phục lại hình thái mỹ nam tử trước đó, thực mau đem Trương Đức Trung vào chợ đen bán với giá tốt.

    Nàng một thân cẩm bào bạch sắc, sắc mặt tựa quan ngọc, môi đỏ răng trắng, cả người lại lộ ra hàn sương ngạo tuyết, thanh linh chi khí, hoàn toàn bất hòa với chợ đen ồn ào bẩn thỉu này. Bất quá, Hạ Tây không thèm quản ánh mắt khác thường tham lam của những người khác.

    Kiếp trước, nàng vì nhiệm vụ đã từng đóng qua đủ loại nhân vật, trong đó không thiếu những nhân vật rất thu hút chú ý của người khác, cho nên nàng đã sớm nhắm mắt làm ngơ trước ánh mắt người khác. Đương nhiên, tiền đề là những người này đừng mưu toan chọc đến trên người nàng.

    Hạ Tây đánh giá toàn bộ chợ đen, phát hiện so với Thiết Thao Hội quán tinh mỹ xa hoa, nơi này giống như một khu chợ bán thức ăn. Chỉ là, chủ gian hàng không bán đồ ăn, mà là bán người sống sờ sờ cùng yêu thú.

    Muôn hình muôn vẻ nô lệ đều bị nhốt trong lồng sắt rỉ sét, có nam có nữ, có phàm nhân có võ giả, thậm chí ở một số quầy hàng thượng đẳng còn có những thú nhân hình thù kỳ quái. Bọn họ cuộn tròn trong những chiếc lồng nhỏ, trên người phần lớn đều che kín bởi vết thương, vết bầm tím. Một số biểu tình chết lặng tuyệt vọng, một số nhỏ giọng khóc thút thít, cũng có một số bởi vì hét lớn phản kháng, bị đánh đến hơi thở thoi thóp.

    Có thể nói, nơi này là nơi nhộn nhịp nhất trong Yến Kinh, cũng là nơi giống luyện ngục trần gian nhất, toàn bộ bí mật sâu thẫm nhất, đen tối nhất của quốc gia đều ngưng tụ tại nơi đây.

    Ánh mắt Hạ Tây quét qua những nô lệ đáng thương đó, trong lòng lại không quá gợn sóng. Cá lớn nuốt cá bé, trong xã hội này, đó là chân lý không thể bàn cãi, không ai là ngoại lệ. Nếu nàng không có thực lực bảo vệ chính mình, kết cục so với những nô lệ này càng thê thảm hơn. Bất quá, dù hiện tại nàng vô pháp tu luyện, nhưng có thể dùng ngoại lực, bảo hộ chính mình. Đào tạo một nhóm nô lệ sức mạnh bất phàm, cũng là một biện pháp không tồi!

    Hầu hết nô lệ trong chợ đen chỉ vừa mới dẫn khí nhập thể, võ giả tu vi Luyện Khí kỳ đều không có, cũng là một bất lợi.

    Hạ Tây nhanh chóng chọn mười nô lệ linh căn đa dạng, có ít vết thương nhất, lấy tiền bán Trương Đức Trung chi trả. Nàng không để người bán rút ra hồn phách của mười người này đặt vào Ấn Ký Nô Lệ, mà dùng thủ đoạn độc môn phối hợp với dược vật của chính mình, khắc Khống Chú Nô vào thân thể họ. So với Hồn Ấn Nô Lệ, phương pháp này không hạn chế phát triển sức mạnh của nô lệ, cũng không làm cho bọn họ bởi vì khuyết thiếu hồn phách mà đần độn, giảm chỉ số thông minh, đương nhiên, nó cũng có nhược yếu.

    Với thực lực hiện giờ của Hạ Tây, loại cấm chế này chỉ có tác dụng đối với tu sĩ dưới Khai Nguyên Kỳ.

    Hạ Tây nhìn mười người đang quỳ dưới chân nàng, nhàn nhạt nói, "Ta sẽ không truy cứu những gì các ngươi từng trải qua cũng như ân oán trước đó, nhưng từ bây giờ, các ngươi phải phụng sự ta như chủ nhân. Nếu dám phản bội, nỗi khổ vạn tiễn xuyên tâm chào đón các ngươi, đã nghe rõ chưa?"

    Mười người vội vàng gật đầu, trong mắt nhìn vào Hạ Tây đầy kính sợ. Bọn họ căn bản quá thiên đại kinh hỉ, mua cả mười người, nhưng lại không rút ra hồn phách, làm bọn họ có thể tồn tại như những người bình thường, cũng làm cho đám bọn họ đối với vị chủ nhân nhìn như thiếu niên non nớt hoàn toàn không dám khinh thường.

    "Nhớ kỹ, ở bên ngoài ta họ Tây, gọi là Tây Nguyệt. Các ngươi là thuộc hạ của ta, từ nay về sau, đều lấy theo họ ta, lấy mười Thiên Can làm mệnh danh, từ trái sang phải phân biệt là Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý, nghe rõ rồi chứ?"

    Không hề phản đối, mười người nhanh chóng dập đầu, "Tạ chủ tử ban danh!"

    Hạ Tây cho bọn họ một cái địa chỉ, chậm rãi nói, "Về chuyện của ta, tốt nhất ít nghe ít hỏi, sau khi đến biệt viện, nếu Trần ma ma phân phó các ngươi làm gì liền làm nấy. Đối với thương tích trên cơ thể, ta sẽ nghĩ cách chữa chúng, chỉ cần các ngươi biểu hiện tốt, ta nhất định sẽ giúp các ngươi gia tăng sức mạnh."
     
  4. phamhongkimngan

    Messages:
    90
    Chương 43: Minh Vương Điện Hạ Trong Truyền Thuyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đuổi mười tên thuộc hạ vừa mua về biệt viện, mang theo Nhẫn Trữ Vật chứa hơn 300 vạn nguyên tinh, Hạ Tây tâm tình cực tốt tiến về nơi thịnh vượng nhất ở Yến Kinh, Đông Nhai.

    Lúc này ở Đông Nhai là thời điểm náo nhiệt nhất, cửa hàng hai bên đường phố mở rộng đại môn, các chủ quán gân cổ, nâng giọng lên mời chào, thanh âm la hét, ồn ào, vui mừng đan xen vào nhau, tạo ra một cảnh tượng phồn vinh hưng thịnh.

    Hạ Tây phát hiện trên đường phố bày đầy đồ vật, cái gì cần có đều có, pháp bảo, đan dược, linh thực, phương pháp công pháp.. Chỉ có không thể tưởng tượng ra được, chứ không có chuyện mua không được.

    Nàng một đường hứng thú dạo quanh Đông Nhai, trên đường mua không ít đồ. Thẳng đến quá giờ Ngọ, mới quyết định đi vào một tửu lâu náo nhiệt nhất.

    Tửu lâu này tên là Tuý Tiên Lâu, ở Yến Kinh thanh danh hiển hách, toàn bộ món ăn đều là dùng nguyên liệu chứa linh khí chế biến mà thành. Người thường ăn có thể thanh trừ tâm khí, cường thân kiện thể. Tu giả dùng cũng không cần lo lắng đồ ăn tích luỹ tạp chất. Do đó, giá cả của mỗi món ăn đều đặc biệt xa xỉ, khách nhân thường xuyên lui tới Tuý Tiên Lâu không phú cũng quý.

    Hạ Tây vừa bước vào Tuý Tiên Lâu, liền được tiểu nhị nhiệt tình khoản đãi. Không chỉ vì dung mạo tuyệt mỹ, cẩm y ngọc thực, phú quý thiếu niên, càng là vì nàng giơ tay nhấc chân đều biểu lộ vẻ ung dung quý khí cùng biểu tình lạnh lùng xa cách, liền phảng phất như không đem bất luận kẻ nào để vào mắt.

    Hạ Tây cũng không có khách khí, sau khi ngồi xuống, liền kêu tiểu nhị đem tất cả các món đặc trưng của Tuý Tiên Lầu bưng hết lên, nghe vậy tiểu nhị mặt mày hớn hở, hận không thể đem cái Thần Tài này cung kính phục vụ.

    Trong khi đợi món ăn được bưng lên, Hạ Tây ngồi dựa vào cửa sổ bên cạnh, hứng thú ngắm nhìn đám đông nhộn nhịp trên đường phố. Lúc này nàng chợt nghe được một cuộc nghị luận sôi nổi của mấy nữ tử truyền đến từ phía sau nàng.

    "Giang sư tỷ, khó khăn lắm chúng ta mới có thể hạ sơn, không biết có thể may mắn nhìn thấy Minh Vương điện hạ trong truyền thuyết?"

    "Lục sư muội, muội cũng đừng nằm mơ. Ai không biết Minh Vương điện hạ ở ẩn, hành tung bí hiểm, há là người tiểu nhân vật như chúng ta có thể tuỳ ý nhìn thấy."

    "Nghe nói Minh Vương điện hạ anh tuấn tiêu sái, phong thái tao nhã, năm nay mới vừa tròn hai mươi tuổi, tu vi của hắn đến tông sư trưởng lão trong giáo phái chúng ta cũng không thể với tới, đích thực là kinh tài tuyệt diễm a!"

    "Hơn nữa, nghe bảo Minh Vương điện hạ đến bây giờ vẫn chưa có thê tử, cũng không có lấy một cái thị thiếp ở bên cạnh.. Thật không biết nữ tử như thế nào mới có thể xứng đôi với nhân vật trác tuyệt như vậy."

    Tiểu cô nương nghị luận ríu rít, tràn ngập hưng phấn cùng khao khát, Hạ Tây nghe thấy lại chỉ khẽ lắc đầu.

    Quả nhiên, ở thế giới nào cũng không thể tránh khỏi thần tượng cùng người hâm mộ theo đuổi thần tượng. Mấy tiểu cô nương nhiệt tình giống như liệt hỏa, muốn dâng lên thiêu đốt, nếu lúc này Ming Vương điện hạ trong lời nói của các nàng xuất hiện ở dưới lầu, tin tưởng nàng có thể nghe được mấy tiểu cô nương la hét hô to 'Minh Vương điện hạ, ta thích người a! "

    Mấy thiếu nữ phía sau lại hứng thú bừng bừng thảo luận về Minh Vương điện hạ từ y phục, dung mạo, tu vi đến phong tư khí độ. Thẳng đến tiểu nhị bưng lên món ăn đầu tiên, họ mới lưu luyến thay đổi đề tài.

    Hạ Tây cầm đôi đũa đang muốn dùng bữa, chợt nghe thấy một giọng nói từ cái bàn bên trái," Này, các ngươi đã nghe gì chưa, sáng sớm hôm nay tại Nạp Lan thần y phủ xảy ra một đại sự? "

    Mấy người ngồi cùng bàn liên tục truy vấn, người nọ liền cười nói," Các ngươi có biết phú thương bậc nhất Yến Kinh, khai quặng Nguyên Tinh Chu gia? Sáng sớm hôm nay, lão gia Chu gia cùng với nhi tử mang theo một nhóm lớn thủ hạ, đánh vào Nạp Lan phủ, nháo đến bàn dân thiên hạ đều biết."
     
  5. phamhongkimngan

    Messages:
    90
    Chương 44: Nạp Lan Tiểu Thư Vô Liêm Sỉ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thiệt hay giả vậy?" Đám người khiếp sợ nói, "Nạp Lan thần y chính là thủ tịch y sư của Kim Lăng quốc chúng ta, cùng Chu gia từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, Chu gia lão gia như thế nào lại tới cửa khiêu khích họ a?"

    "Ha ha, nghe nói vào nửa đêm hai ngày trước, thiếu gia Chu gia bị người lột sạch y phục, buộc vào cây cột trong đại sảnh biệt viện. Sáng sớm có người bán hàng rong đi qua đại môn, liền nhìn thấy Chu thiếu gia trắng noãn, cơ thể~trần truồng, sợ tới mức hét lên một tiếng, thu hút một đám người tới vây xem, mặt mũi Chu gia hoàn toàn mất sạch."

    Cả phòng phát ra một trận cười vang, chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng đó, họ liền không thể nhịn cười. Bất quá, bọn họ vẫn là khó hiểu, "Nhưng Chu thiếu gia bị bêu xấu, cùng Nạp Lan phủ có quan hệ gì?"

    Người nọ liền đầy mặt cười thần bí, đè thấp thanh âm nói, "Này không thể không nói, rốt cuộc là ai đem Chu thiếu gia từ trước đến nay ở Yến Kinh hống hách ngang ngược, giáo huấn hung hăng như vậy? Ta sẽ nói với các ngươi, nhưng các ngươi tuyệt đối phải giữ bí mật.. Nghe nói, người đó chính là Nhị tiểu thư Nạp Lan phủ, Nạp Lan Phi Tuyết."

    "A! Không đời nào?" Từng người một trên mặt đều lộ ra biểu tình khiếp sợ, liên thanh nói: "Ngươi có phải hay không nhầm lẫn? Nghe đồn rằng hai tiểu thư Nạp Lan phủ hết thảy huệ chất lan tâm, kinh tài tuyệt diễm, thiên phú phi phàm. Như thế nào.. Sao có thể làm ra việc kinh hãi thế tục như vậy? Hoặc là có người làm việc này, rồi giá họa lên đầu Nạp Lan Nhị tiểu thư?"

    Người nọ truyền tin bị hoài nghi, tức khắc mặt đầy bất mãn, hừ lạnh nói, "Cái gì mà giá họa, nếu không phải người Chu gia tìm được chứng cứ vô cùng xác thực, như thế nào sẽ gióng trống khua chiêng tìm tới đại môn Nạp Lan phủ chứ? Thanh danh Nạp Lan thần y để bài trí sao?"

    Hắn lại đè thấp thanh âm, hắc hắc cười nói, "Theo ta đoán, nhất định là Chu thiếu gia tật xấu háo sắc không đổi, nhìn thấy Nạp Lan Nhị tiểu thư liền.. Ai ngờ lại bị Nạp Lan Nhị tiểu thư ngược lại giáo huấn cho một trận."

    "Nhưng.. nhưng Nạp Lan Nhị tiểu thư vẫn là nữ tử chưa gả, dù có sang sảng đanh đá như thế nào, làm sao nàng có thể lột sạch y phục của nam nhân.. Sự tình này đúng là mất hết liêm sỉ, khó trách người Chu gia sáng sớm lại kéo tới đại môn."

    Bọn họ vẫn còn bát quát nghị luận sôi nổi, bất quá, Hạ Tây đã ngưng dùng nội lực nghe lén, tâm trạng cực tốt bắt đầu nhấm nháp những món ăn mà tiểu nhị đã bưng lên.

    Trước mắt nàng, mùi thơm của đồ ăn tỏa ra tứ phía, màu sắc mê người, Hạ Tây đột nhiên cảm thấy bụng đói khát, nhưng vừa đưa thức ăn vào miệng, lại nhịn không được nhíu mày.

    Hương vị linh thực thật sự không coi là tươi ngon, thậm chí có thể nói là nhạt nhẽo vô vị, hơn nữa, điều khiến nàng thất vọng nhất chính là, bởi vì cách thức nấu nướng, linh khí nguyên thuỷ ẩn chứa trong đồ ăn đã bị mất đến ba phần.

    Hạ Tây chỉ tuỳ ý ăn vài miếng mỗi món, liền thất vọng buông xuống bát đũa.

    Kiếp trước, nàng từng tiếp nhận một nhiệm vụ trường kỳ, mục tiêu nhiệm vụ là một người cực kỳ ham mê mỹ thực, để tiếp cận hắn, từ trong tay hắn đạt được tình báo, Hạ Tây từng khổ luyện trù nghệ trong vài năm, cuối cùng, rốt cuộc cũng làm mục tiêu nhiệm vụ hài lòng.

    Sau khi nhiệm vụ kết thúc, Hạ Tây cảm thấy thức ăn trong các nhà hàng thông thường, đối với nàng, hết thảy đều vô vị. Bởi vì trù nghệ của nàng đã đạt đến tiêu chuẩn thực thần, nói cách khác, rất khó để thỏa mãn cơn thèm ăn của nàng.

    Tuy nhiên, ở thế giới này, tuân theo quy luật sinh tồn cá lớn nuốt cá bé, mục tiêu mọi người đều là tu luyện cùng cường thân, ăn linh thực chỉ là để bổ sung linh khí, căn bản không ai quan tâm đến ăn uống chi dục, thế cho nên nơi này, tiêu chuẩn mỹ thực còn kém xa so với thế giới cũ của nàng.

    Mặc dù người nơi này không để bụng hương vị thức ăn, nhưng Hạ Tây lại khác, thế nên nàng quyết định đi mua một số nguyên liệu nấu ăn, về sau chính mình động thủ, đối với đống thức ăn này, để lại cho Đản Đản thưởng thức.

    Hạ Tây khẽ cười, đem thức ăn còn thừa trên bàn thu lại, đứng dậy rời khỏi Tuý Tiên Lâu.
     
  6. phamhongkimngan

    Messages:
    90
    Chương 45: Hai Huynh Muội Đáng Thương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặt trời dần dần ngả về tây, nhưng Đông Nhai lại vẫn như cũ phi thường náo nhiệt.

    Hạ Tây mua không ít các loại lương thực phẩm cùng nguyên liệu, ngay cả sau khi ép tất cả các thứ vào Nhẫn Trữ Vật của tên Chu mập mạp kia, chỉ còn một nửa không gian.

    Nhớ đến vết thương cũ trên người Trần ma ma, Hạ Tây liền hướng đến dược hành nổi danh nhất Yến Kinh, Thánh Đức Đường. Vết thương của Trần ma ma đã bị ú đọng nhiều năm, tuy rằng nàng có phương pháp trị liệu nhưng vẫn cần có dược vật phụ trợ.

    Vừa đến ngả rẽ, Hạ Tây liền nhìn thấy bảng hiệu nguy nga chính khí của Thánh Đức Đường, chính là lúc này, phía trước Thánh Đức Đường lại vây đầy người, cãi cọ ầm ĩ, tựa hồ đã xảy ra chuyện.

    Hạ Tây vừa tiến đến gần vài bước, liền nghe được một tiểu nữ hài thê lương khàn giọng khóc, "Y sư, cầu xin người thương xót, cứu mạng ca ca ta, nếu người không cứu huynh ấy, huynh ấy sẽ chết mất, hu hu hu hu.."

    Tiếng khóc nữ hài quá mức bi thương tuyệt vọng, làm Hạ Tây trong lòng khẽ động, nguyên bản bước chân muốn quẹo vào Thánh Đức Đường đột nhiên dừng lại, hơi lắc mình, nhẹ nhàng chen vào giữa đám người hỗn loạn.

    Chỉ thấy một thiếu niên nằm trên mặt đường lạnh lẽo, đầy mặt huyết dịch, đôi môi xanh tím, cả người vết thương chồng chất, lúc này hơi thở gần như ngưng trệ.

    Quỳ bên người thiếu niên, tiểu nữ hài quần áo cũ nát, cơ thể gầy gò tựa như da bọc xương, bàn tay chống trên mặt đất bị lột nứt ra móng tay, chứa đầy huyết mủ, chỉ cần nhìn một cái liền đau đến người chịu không nổi.

    Thế nhưng, tiểu nữ hài đối với đau đớn chính mình lại không có cảm giác, chỉ khóc quỳ trên mặt đất, liều mạng dập đầu với chưởng quầy.

    Chưởng quầy với đôi mắt hạt đậu, hai má nội lõm, xương gò má nổi bật, dáng người gầy như cây gậy trúc. Lúc này, hắn từ trên cao nhìn xuống nữ hài đang dập đầu, trong mắt không lấy chút thương hại, ngược lại tràn ngập chán ghét cùng ghê tởm.

    "Biến đi! Lăn ra xa một chút! Từ đâu xuất hiện tên quỷ nghèo này, che ở nơi này ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của Tể Sinh Đường bọn ta? Ngươi nghĩ gì mà lại làm trò này trước chỗ chúng ta vậy a?"

    Tiểu nữ hài nhào qua ôm lấy chân hắn, khóc lóc cầu xin: "Tần chưởng quầy, mấy ngày trước ca ca ta có đến đây xem bệnh, thời điểm đó huynh ấy vẫn có thể mở mắt, các người nói chỉ cần uống vài viên đan dược, mấy ngày là sẽ khỏi. Thế nhưng, ta đã dùng hết số tiền có được để mua thuốc, bệnh tình của ca ca lại càng ngày càng nặng, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.. Cầu xin ngươi cứu ca ca ta.. Chỉ cần ngươi cứu được ca ca, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp các ngươi!"

    "Ngươi đừng ở chỗ này ăn nói bừa bãi làm bẩn thanh danh của Tể Sinh Đường bọn ta!" Tần chưởng quầy đột nhiên biến sắc, hung hăng đá vào tiểu nữ hài một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi nếu còn không biến đi, có tin hay không ta đánh gãy hai chân của ngươi?"

    Tiểu nữ hài bị đá đến lảo đảo một cái, té ngã trên người thiếu niên, khiến sắc mặt hắn càng thêm xanh tím khó coi.

    Mọi người xung quanh có chút nhịn không được, bắt đầu nghị luận sôi nổi, chỉ trích Tần chưởng quầy tham lam, thấy chết không cứu.

    "Ta nói, Tể Sinh Đường này tuy rằng mở ra đối diện với Thánh Đức Đường, nhưng căn bản y sư cùng chưởng quầy bên trong không thể cùng Thánh Đức Đường đánh đồng. Tiểu cô nương, ngươi ở đây cầu hắn, chi bằng đi đến Thánh Đức Đường đối diện cầu Chu chưởng quầy, hắn là một người tốt!"

    Có người hô lên, chỉ về phía Thánh Đức Đường, đám đông vây xem cũng tán đồng, thậm chí có vài người hảo tâm chạy đến Thánh Đức Đường thỉnh người trợ giúp.

    Tần chưởng quầy của Tề Sinh Đường lập tức thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn đám người vây xem, hung tợn nói: "Các ngươi cho rằng y quán là chỗ từ thiện sao? Ai tới cũng bắt mạch bốc thuốc miễn phí, vậy đám người bọn ta ăn cái gì, dùng cái gì? Chẳng lẽ Thánh Đức Đường chưa bao giờ thu phí.. Hừ hừ! Các ngươi hảo tâm, nếu hảo tâm liền thay bọn họ trả tiền chẩn bệnh, Tể Sinh Đường bọn ta tự nhiên liền hỗ trợ điều trị.. nếu không, liền cút xa một chút cho ta, đừng quấy rầy Tể Sinh Đường bọn ta buôn bán!"
     
  7. phamhongkimngan

    Messages:
    90
    Chương 46: Vô Pháp Chữa Trị (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu cô nương, nếu ngươi không ngại, ta có thể giúp ca ca ngươi chẩn trị một chút." Tần chưởng quầy vừa dứt lời, từ trong đám đông liền truyền đến một giọng nói trầm thấp ôn hòa.

    "Là Chu chưởng quầy của Thánh Đức Đường!" Có người la lên một tiếng, đám đông dần tách ra một con đường, biểu tình đầy khâm phục ngưỡng mộ nhìn vị nam tử chậm rãi bước tới.

    Đó là một nam tử trung niên khoảng chừng ba mươi, mặt trắng không râu, thân hình thon dài, ngũ quan nhu hòa, toàn thân toát ra khí chất cho người khác cảm giác nho nhã thân thiết, đây chính là Thánh Đức Đường Chu chưởng quầy, Chu Ngạn An.

    Tiểu nữ hài vừa nghe Chu chưởng quầy sẽ trị liệu cho ca ca nàng, lập tức ngừng khóc, bất chấp nỗi đau đớn vừa bị đá ngã, vội vàng quỳ trên mặt đất, dập đầu với Chu chưởng quầy.

    Chỉ là, Chu chưởng quầy vừa dùng linh lực thâm nhập vào cơ thể thiếu niên, liền siết chặt lông mày, sắc mặt ngày càng ngưng trọng: "Tiểu cô nương, ca ca ngươi làm sao lại bị thương?"

    Tiểu nữ hài lau nước mắt, bi thương nói: "Ca ca năm ngày trước vào núi săn thú, lúc trở về liền bị thương rất nặng, nằm ở trên giường nghỉ ngơi một lúc, nhưng rồi không dậy được nữa. Ta liền đem ca ca đến Tể Sinh Đường điều trị, tiêu hết số tiền tích góp được, nhưng thương tích lại càng ngày càng nặng, ta không biết nên làm cái gì bây giờ.. Ta không muốn ca ca chết.. hu hu hu hu.."

    Chu chưởng quầy thở dài, tràn đầy tiếc nuối cùng thương hại nói: "Thực xin lỗi, ta không thể trị được cho ca ca ngươi. Hắn toàn thân gân mạch đều bị người cắt đứt, dù có chữa trị, về sau cũng chỉ có thể trở thành một phế nhân, cả đời cũng không thể ly khai khỏi giường."

    "Sao.. Sao có thể như vậy!" Tiểu cô nương sợ ngây người, hai mắt đầy vẻ khó tin đau thương cùng tuyệt vọng: "Không.. Ca ca không thể chết được! Y sư đại nhân, cầu xin người cứu ca ca ta, ta cầu xin người."

    Đứng ở một bên, Chu chưởng quầy sắc mặt khó coi lập tức mặt mày hớn hở, đầy biểu tình vui sướng khi người khác gặp họa: "Còn tưởng y sư của Thánh Đức Đường có bao nhiêu lợi hại, tương đồng với thần tiên cứu khổ cứu nạn, nguyên lai chỉ là một kẻ hèn nhị phẩm y sư, khó trách chạy ra thể hiện tài năng, liền một người cũng không cứu được, đúng thật là nỗi ô nhục. Ha ha ha.. thật là không biết tự lượng sức mình!"

    Chu chưởng quầy nghe vậy cũng không tức giận, chỉ khẽ ngẩng đầu ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: "Tần y sư nếu đã có năng lực như vậy, không bằng ngươi tới thử xem?"

    Lúc này, đám đông cũng từ tin dữ vị thiếu niên kia không thể được chữa khỏi cũng bừng tỉnh lại, nghe vậy tức khắc sôi nổi phụ họa.

    "Chu chưởng quầy chẩn bệnh làm sao có thể sai? Ngươi nếu không phục, liền chính mình tới thử xem!"

    "Thiếu niên này hiện tại bệnh đã nghiêm trọng như vậy, nói không chừng chính là bị lang băm trong Tể Sinh Đường làm hại. Chính mình không có bản lĩnh, dựa vào cái gì nghi ngờ y thuật của Chu chưởng quầy?"

    Quần chúng xung quanh phẫn nộ chỉ trích làm Tần chưởng quầy sắc mặt hết xanh lại trắng, hắn đột nhiên giơ cao giọng, gần như hét lên: "Ta không có bản lĩnh, nhưng Tạ y sư trong Tể Sinh Đường bọn ta có bản lĩnh a! Hắn đường đường tam phẩm y sư, một Chu Ngạn An nhị phẩm y sư hèn mọn làm sao có thể so sánh?"

    Danh hiệu tam phẩm y sư vừa được thốt ra, khiến đám người vây xem thanh âm tức khắc cứng lại.

    Tam phẩm y sư ở toàn bộ Kim Lăng Quốc là cực kỳ trân quý hi hữu, mà tứ phẩm y sư, toàn bộ Yến Kinh chỉ có một người, chính là Nạp Lan Chính Trạch. Đủ để thấy rõ đẳng cấp y sư càng cao địa vị trong xã hội càng lớn.

    Bất quá, ngơ ngác một lúc, mọi người trên mặt lại lộ ra biểu tình nghi ngờ: "Ngươi nói có tam phẩm y sư liền có tam phẩm y sư sao? Chúng ta như thế nào lại không biết Tể Sinh Đường các người có một tam phẩm y sư tọa trấn?"

    "Đúng vậy a, nói miệng không bằng chứng, có bản lĩnh, đem người thỉnh ra đây! Nói không chừng là phùng má giả làm người mập đi?"
     
  8. phamhongkimngan

    Messages:
    90
    Chương 47: Vô Pháp Chữa Trị (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đám đông bùng lên một trận cười vang, Tần chưởng quầy khí sắc đều tím trướng lên, trong mắt tràn đầy tức giận.

    Bất quá, hắn chậm rãi khôi phục lại tinh thần, chính là vẫn không có can đảm đi quấy rầy Tạ y sư. Địa vị của Tạ y sư đã vượt qua sư phụ hắn, hiện tại chỉ đang sống tạm trong Tể Sinh Đường, một chưởng quầy hèn mọn như hắn làm sao có gan ra lệnh cho Tạ y sư chứ?

    Đúng lúc này, một thanh âm già nua hồn hậu vang từ bên trong Tể Sinh Đường: "Tần Phú, ngươi thật là càng sống càng hồ đồ, một việc nhỏ nhặt như này thế nhưng liền không xử lý được!"

    Tần chưởng quầy thân thể chấn động, đột nhiên quay đầu lại, trông thấy Tạ y sư từ trong bước ra, tức khắc mặt lộ kinh hỉ: "Tạ y sư, ngài như thế nào lại ra đây?"

    Tạ y sư liếc nhìn đám người vây xem, lạnh giọng nói: "Nếu ta còn không ra, mặt mũi Tể Sinh Đường không phải bị ngươi làm cho mất hết sao. Còn không mau tránh sang một bên!"

    Tạ y sư một thân áo bào xám tro, thần sắc nghiêm nghị, bước từng bước hùng hồn về phía trước, đám người tự động dạt sang hai bên nhường ra một cái thông đạo, trên mặt đều lộ ra biểu tình kính sợ.

    Một ngọc bội đồ án hình thú treo bên eo trái, tượng trưng cho thân phận tam phẩm y sư của hắn.

    Tạ y sư đi đến trước mặt vị thiếu niên phủ đầy bụi bẩn cùng tiểu nữ hài, đáy mắt xẹt qua một tia ghê tởm không dễ phát hiện, sau đó hắn ngồi xổm xuống, vươn tay dùng linh lực thâm nhập vào cơ thể thiếu niên.

    Thời gian trôi qua ước chừng một nén nhang, Tạ y sư sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng lắc đầu nói: "Người này gân mạch đều bị cắt đứt, vô pháp cứu chữa!"

    Lời vừa nói ra, đám đông tức khắc ồ lên.

    "Trời ạ! Thật sự gân mạch bị đứt đoạn, đây khẳng định có là thần tiên cũng đều trị không được!"

    "Đúng vậy a! Ngươi xem công tử Âu Dương phủ kia, phủ đệ vừa có tiền vừa có thế, thậm chí còn thỉnh Nạp Lan thần y đi qua, nhưng căn bản là vô dụng, hiện tại không phải vẫn nằm liệt ở trên giường sao!"

    "Ai, thật đáng thương, cũng không biết là ai lại ngoan độc như vậy, đối với một tiểu hài tử liền ra sát chiêu."

    Lời nói của Tạ y sư cùng lời nghị luận của đám người làm tan vỡ mọi hy vọng của tiểu nữ hài. Thân thể nàng lảo đảo lùi ra phía sau hai bước, hai chân mềm nhũn, 'phanh' một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất.

    Nàng nhìn vào thiếu niên trước mắt hôn mê bất tỉnh, hơi thở mỏng manh yếu ớt, niềm hy vọng cuối cùng của nàng cũng tan thành bọt biển, chỉ còn lại nỗi thống khổ nảy lên trong lòng.

    Bàn tay đầy mủ huyết của nàng vô thức đưa ra bắt lấy thứ gì đó ở bên cạnh, tuyệt vọng lẩm bẩm: "Ai có thể cứu ca ca ta.. Cầu xin ngươi, cứu ca ca ta.."

    Đột nhiên, một giọng nói rõ ràng phá vỡ thanh âm ồn ào trong đám đông vang lên, trong nháy mắt, truyền vào trong tai mỗi người: "Nếu kinh mạch đứt đoạn, thực sự không có ai ở đây có thể cứu hắn?"

    Tạ y sư không vui ngẩng đầu, nhìn đến một thiếu niên dung nhan tuấn tú, mặt mày như họa, không khỏi hừ lạnh nói: "Như thế nào? Ngươi là ở đây nghi ngờ y thuật của lão phu sao? Ta có thể nói cho ngươi biết, trong toàn bộ Kim Lăng Quốc, thậm chí toàn bộ Mịch La Đại Lục, bệnh nan y kinh mạch đứt gãy như vậy không ai có thể trị liệu được!"

    Lời nói của Tạ y sư khiến đám đông vây xem gật đầu tán thành, nếu kinh mạch đứt gãy có thể được chữa lành, Âu Dương thiếu gia đã sớm được chữa khỏi, làm sao lại cho tới bây giờ còn bị chê cười là phế vật.

    Thế nhưng, tiểu nữ hài lại phảng phất như bắt được cọng rơm cứu mạng, nàng ngẩng đầu lên, nhìn lại chính mình vô thức nắm chặt góc y phục của vị thiếu niên, khóc thút thít khẩn cầu: "Ngươi.. ngươi có thể cứu ca ca ta có phải không? Cầu xin ngươi cứu ca ca ta!"

    Người nói chuyện tự nhiên là Hạ Tây nữ phẫn nam trang!

    Nàng nguyên bản không có hứng thú quản đến chuyện của người khác, nhưng cảnh tượng tiểu nữ hài kéo ca ca mình đi cầu xin mọi người cứu giúp, lại chạm đến ký ức khắc sâu trong tâm nàng.

    Trước đây, cũng có người như vậy ôm nàng, quỳ trên mặt đất khẩn cầu người khác, 'Cứu tỷ tỷ ta', đó là người duy nhất chịu vì nàng đến tánh mạng cũng vứt bỏ.
     
  9. phamhongkimngan

    Messages:
    90
    Chương 48: Nếu Chữa Khỏi?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng, cuối cùng?

    Cuối cùng, nàng vĩnh viễn mất đi đệ đệ duy nhất của chính mình.

    Nhìn vào khuôn mặt khóc đến tuyệt vọng của tiểu nữ hài, Hạ Tây đột nhiên quyết định, không hy vọng tiểu nữ hài cùng ca ca nàng có kết cục giống chính mình.

    Đám đông xung quanh, bao gồm cả Chu chưởng quầy, đều dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Hạ Tây, chính là Hạ Tây khi nào lại để ý đến ánh mắt của bọn họ.

    Nàng ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay thiếu niên, đặt ba ngón tay ấn xuống cổ tay hắn, lẳng lặng cảm thụ mạch đập.

    Hoàng hôn hạ kim hồng chiếu rọi trên bàn tay thon dài trắng nõn của thiếu niên, khớp xương cân đối, tựa như một tác phẩm nghệ thuật tạo hình tinh mỹ, nhưng không ai có thể hiểu được những gì thiếu niên này đang làm.

    Chẩn bệnh thường không phải dùng linh lực thâm nhập cơ thể, cảm thụ tình huống vận hành linh khí của bệnh nhân sao? Nhưng thiếu niên này quanh thân đều không có một chút linh lực dao động, làm thế nào có thể chữa được bệnh?

    Khẳng định là giả danh lừa bịp, loè thiên hạ đi?

    Ánh mắt đám người nhìn Hạ Tây đầy vẻ khinh thường, trong mắt Tạ y sư thậm chí còn hiện lên một tia lãnh lệ khinh miệt.

    Tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, lại dám coi thường lời nói của ta, quả thực là tự tìm chết!

    Hạ Tây bắt mạch suốt thời gian gần một nén nhang, thẳng đến khi đám người bắt đầu mất kiên nhẫn, nàng mới buông tay ra, đối với tiểu nữ hài nhàn nhạt nói: "Yên tâm, ta có biện pháp trị liệu cho ca ca của ngươi."

    Tiểu nữ hài vừa nghe liền ngơ ngẩn, đôi môi run rẩy, một lúc lâu sau cũng không thể thốt nên lời.

    Đám người vây quanh như thế nào sẽ tin tưởng lời nói của nàng, sôi nổi chế giễu nàng không biết xấu hổ, một kẻ khoác lác.

    Tần chưởng quầy đứng phía sau Tạ y sư cười càng lớn tiếng hơn, kêu lên: "Tiểu tử không biết trời cao đất rộng này không biết từ đâu tới, chưa đủ lông đủ cánh còn dám ở nơi này mạnh miệng! Ngươi không nghe được Tạ y sư nói vô pháp trị liệu sao? Ngươi tính là thứ gì, phẩm cấp của ngươi cao hơn Tạ y sư sao?"

    Hạ Tây hoàn toàn làm lơ trước những lời cười nhạo chửi rủa của đám người xung quanh, lãnh đạm nói: "Ta không có phẩm cấp"

    Mọi người nghe vậy lại được một trận cười vang, đương nhiên cũng có người trách cứ nàng không nên lấy sinh mệnh người bệnh ra đùa giỡn.

    Chu chưởng quầy lời nói thái độ tuy không ác liệt như những người khác, lại không nhịn được khuyên nhủ: "Vị tiểu công tử này, y giả đều liên quan đến tính mạng con người, đều không phải là chuyện nhỏ, hoàn toàn không thể hành động theo cảm tính, liều lĩnh trị liệu cho người bệnh. Huống chi, chứng bệnh kinh mạch đứt gãy này, từ cổ chí kim chưa có ai có thể chữa khỏi được nó, ngươi vẫn là mau mau về nhà đi thôi!"

    Hạ Tây ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, trên mặt lộ ra vài phần kính trọng, chậm rãi nói: "Ta tự nhiên biết y giả quan hệ đến tính mạng con người, cho nên, ta chưa bao giờ ở phương diện này nói mạnh miệng."

    Tạ y sư nghe vậy tức khắc lạnh lùng cười nhạo một tiếng, đầy mặt chế giễu nói: "Thế gian này luôn có kẻ không biết tự lượng sức mình, vì muốn nổi bật, lời khoe khoang khoác lác gì cũng nói được. Nếu ngươi nói có thể trị, chúng ta đây cũng không ngăn cản ngươi. Nhưng nếu ngươi trị không hết, thậm chí căn bản không có một chút bản sự, ta chắc chắn sẽ thông tri cho Hiệp hội y sư, xử phạt ngươi tội mạo danh y sư."

    Ở Mịch La Đại Lục, địa vị cùng đãi ngộ của phẩm cấp y sư là phi thường cao, hơn nữa rất nhiều địa phương hẻo lánh đến phẩm cấp y sư thấp kém nhất là nhất phẩm y sư cũng chưa từng gặp qua, dẫn đến luôn có người lấy danh nghĩa y sư giả mạo lừa bịp.

    Do đó, để ngăn chặn hiện tượng này, mỗi quốc gia đều đem tội danh giả mạo y sư làm trọng tội, hình pháp nghiêm trọng nhất là cắt đứt mười ngón tay, phế bỏ một thân tu vi, tống vào quặng nguyên tinh làm nô bộc cả đời.

    Bất quá, Hạ Tây trên mặt biểu tình lại không chút biến đổi, nghe vậy ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tạ y sư, thản nhiên nói: "Ồ? Thế nếu ta chữa khỏi thì sao?"
     
  10. phamhongkimngan

    Messages:
    90
    Chương 49: Tin Tưởng Ta Sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt thiếu niên phảng phất như ánh trăng đêm đông, mang theo khí chất băng lãnh cùng miệt thị từ trên cao nhìn xuống, khiến Tạ y sư hỏa nộ công tâm, lớn tiếng nói: "Tốt! Tốt! Ngươi thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Lão phu liền đánh cược với ngươi, nếu ngươi có thể chữa khỏi cho tiểu tử này, Tạ Sùng Minh ta trước mặt bàn dân thiên hạ sẽ khấu đầu quỳ lạy ngươi ba lần, bái ngươi làm sư. Nhưng nếu ngươi trị không được, liền cùng ta đi Thận Hình Tư, ngoan ngoãn chấp nhận hình pháp nặng nhất tội danh giả mạo y sư! Tiểu tử, ngươi có dám không?"

    Hạ Tây nhướng mày, cười như không cười nói: "Ngay cả khi ngươi nguyện ý nhận ta làm sư phụ, ta còn không muốn có một đồ đệ vừa già vừa xấu như ngươi! Nếu ngươi thua, liền tính dập đầu ba lần đi."

    "Ngươi! Ngươi!"

    Tạ y sư tức giận đến dựng râu trừng mắt, hận không thể lập tức lao đến đem chiếc cổ mảnh khảnh của thiếu niên vặn gảy.

    Nhưng Hạ Tây nơi nào sẽ đi để ý đến hắn, hai mắt u lãnh nhìn về phía tiểu nữ hài: "Ta hứa đem hết toàn lực trị liệu cho ca ca ngươi, ta nắm chắc tám phần sẽ giúp hắn hồi phục, nhưng quá trình điều trị sẽ có nguy hiểm, Ngươi.. nguyện ý tin tưởng ta sao?"

    Tiểu nữ hài ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn đôi mắt thanh thuần của Hạ Tây, không biết khi nào lại nổi lên ánh tím mờ ảo, tựa như nàng đang lạc trong một khu rừng rậm sâu thẫm với cực quang mỹ lệ.

    Nàng như bị một loại ma thuật mê hoặc, trong lòng không hề nảy sinh nửa phần hoài nghi cùng kháng cự, chậm rãi gật đầu.

    Thấy tiểu nữ hài đồng ý làm Hạ Tây nhẹ nhàng thở ra, nàng thỉnh Chu chưởng quầy hỗ trợ, đem thiếu niên nâng vào đại sảnh Thánh Đức Đường, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn đủ dài cho một người nằm.

    Tạ y sư cùng Tần chưởng quầy cũng đầy mặt sương lạnh theo sau họ vào bên trong, bọn họ phải tận mắt chứng kiến tên tiểu tử to gan lớn giọng này sẽ như thế nào thất bại, mất mặt xấu hổ.

    Trong đại sảnh Thánh Đức Đường, đám người tò mò vây xem kín đầy ba tầng trong ba tầng ngoài.

    Hạ Tây đứng ngay giữa đám đông, bình tĩnh lấy ra một bao ngân châm từ không gian của mình.

    Chỉ thấy những cây ngân châm này dài ngắn bất đồng, có dày có mỏng, thêm nữa, đỉnh ngân châm còn tản mát ra một cổ kỳ quái dược vị, làm đám đông vây xem kinh ngạc.

    Nhưng trừ bỏ kinh ngạc, càng nhiều lại là khinh thường cùng trào phúng. Tại thời điểm này, không ai tin tưởng một thiếu niên nhìn qua mới mười sáu mười bảy tuổi, không chút linh lực lại có thể chữa khỏi người bệnh kinh mạch bị đứt gãy.

    Hạ Tây hai mắt nhìn chằm chằm vào cơ thể thiếu niên, xác định một số điểm trên cơ thể, sau đó kiểm tra lại nhịp đập một lần nữa, lấy tốc độ nhanh nhất đem ngân châm trong tay cắm vào trong người thiếu niên.

    Ánh nến rực rỡ thắp sáng đại sảnh Thánh Đức Đường, hơn nữa hoàng hôn bên ngoài tiến vào hết thảy hội tụ trên bàn tay ngọc chạm khắc mỹ lệ của thiếu niên.

    Mọi người chỉ cảm thấy từng đợt loạn điệp xuyên hoa ảo ảnh ở trước mắt, không ngừng thoáng ẩn thoáng hiện. Trong chớp mắt, nguyên bản thiếu niên kia ăn mặc một thân y phục rách nát nằm ở trên bàn, thế nhưng bị lột sạch áo trên. Cả người cắm đầy những cây ngân châm nhỏ bé yếu ớt như sợi tóc, tựa như hình thù một con nhím.

    "Đây là phương pháp trị liệu gì vậy? Ta như thế nào lại chưa từng nhìn thấy qua nó?"

    "Đừng nói gặp qua, ta liền nghe cũng chưa từng nghe nói qua!"

    "Tại sao ta không cảm nhận được bất kỳ linh lực dao động nào, chẳng lẽ hắn trị thương mà không cần dùng đến linh khí sao?"

    Thanh âm nghị luận ồn ào hết đợt này đến đợt khác, bất quá Hạ Tây lại mắt điếc tai ngơ, chỉ chuyên tâm vào châm bạc trong tay cùng cơ thể thiếu niên.

    Liên tục cắm châm cùng kích thích huyệt vị giằng co suốt nửa canh giờ, trán Hạ Tây đã bắt đầu đọng lại những hạt mồ hôi lấp lánh trong suốt, từ từ trượt xuống, dừng lại trên hàng lông mi thật dài của nàng, tựa như những giọt sương trên chiếc lá sen muốn rớt nhưng không thể.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...