Ngôn Tình [Edit] Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y - Mỹ Nhân Vô Sương

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi MưaThángTám, 8 Tháng một 2021.

  1. MưaThángTám

    Bài viết:
    290
    Chương 52.1

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. MưaThángTám

    Bài viết:
    290
    Chương 52.2

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đứng ngoài cửa chính là người hầu Tô gia: "Quý Trì thiếu gia, đây là đồ dùng sinh hoạt của ngài, nếu còn yêu cầu gì, xin hãy nói cho chúng tôi biết."

    Quý Trì nhận cái khay trong tay người hầu, bên trên là kem đánh răng, bàn chải đánh răng, cái ly, còn có khăn lông: "Cảm ơn."

    Sau khi người hầu rời đi, Quý Trì phát hiện trên khay còn có một cái thẻ ngân hàng, bên trên ghi chú mật mã.

    Quý Trì yên tĩnh nhìn thẻ vài giây, cậu ấy cầm thẻ đi ra ngoài.

    Quý Trì trả lại thẻ cho Tô mẫu, trong thẻ có mấy vạn đối với Tô gia mà nói có lẽ là không đáng nhắc đến, nhưng với cậu ấy mà nói, đây là một số tiền khổng lồ.

    Cậu ấy không thể nhận.

    Trong phòng, Tô Từ đang gọi video cùng Lục Chiết.

    Kỳ thật chính là cô ghé vào giường, hai tay nâng má, cúi đầu nhìn Lục Chiết đang làm việc trong màn hình.

    Gần đây hắn thật bận nha.

    Tô Từ không có quấy rầy Lục Chiết, cứ như vậy mà yên tĩnh nhìn hắn. Dưới ánh đèn, sắc mặt chuyên chú của thiếu niên thật là đẹp mắt.

    Lúc này, cửa phòng Tô Từ bị gõ vang.

    Tô Từ không đứng dậy, cô nói thẳng: "Tiến vào đi."

    Tiếp theo, cửa bị người từ bên ngoài vặn ra.

    Tiểu Tô Ninh dẫn đầu đi vào, em ấy nãi thanh nãi khí nói: "Chị gái, Ninh Ninh đưa trái cây cho chị."

    Sau khi Tô Từ ăn xong cơm chiều thì có thói quen ăn trái cây, mỗi lần tiểu Tô Ninh đều sẽ chủ động gánh vác trọng trách giúp đưa trái cây cho chị gái.

    "Cảm ơn Ninh Ninh." Lúc này Tô Từ mới ngẩng đầu nhìn em trai mình, không nghĩ đến phía sau em trai còn đứng một thân ảnh cao lớn.

    Tô Từ kinh ngạc: "Tại sao cậu lại vào đây?"

    Cô cầm di động, từ trên giường lập tức ngồi dậy.

    "Quả nho rớt, anh Quý Trì giúp Ninh Ninh." Tiểu Tô Ninh chủ động nói cho chị gái.

    Trong tay Quý Trì cầm một cái đĩa nho đã rửa sạch, trên mặt lạnh băng không có biểu tình gì, cậu ấy hỏi Tô Từ: "Trái cây để ở đâu?"

    Đột nhiên thanh âm trầm thấp của con trai vang lên, trong video, Lục Chiết đang nhìn văn kiện ngước mắt, nhưng chỉ nhìn thấy đèn trần trong phòng của thiếu nữ.

    Lập tức Tô Từ xuống giường, làn váy trên chân rơi xuống, cô dẫm dép lê, nhanh chóng đi qua.

    Quý Trì dời ánh mắt đi, không nhìn cẳng chân mảnh khảnh quá mức trắng nõn của thiếu nữ.

    Tô Từ nhận dĩa trái cây: "Làm phiền cậu, đưa cho tôi là được rồi." Trong tay Tô Từ còn cầm di động, chỉ có thể một tay tiếp nhận dĩa trái cây.

    "Không cần khách khí." Quý Trì nói rất có nề nếp: "Không quấy rầy cậu."

    Vòng eo Quý Trì thẳng tắp, bước nhanh ra khỏi căn phòng tràn ngập mùi hương của thiếu nữ.

    Mà trong video, Lục Chiết thấy sườn mặt chợt lướt qua của Quý Trì.

    Ánh mắt đen nhánh âm trầm, hắn khép văn kiện lại.

    Sau khi Quý Trì rời đi, Tô Từ đút một quả nho vào miệng tiểu Tô Ninh: "Đến đây, chào hỏi anh rể em một cái."

    "Tiệt hồ.." Trong miệng Tiểu Tô Ninh ăn trái cây, thanh âm mơ hồ không rõ, chọc cười Tô Từ.

    Cô sờ đầu em ấy: "Được rồi, em đi đi, hiện tại chị không thể chơi cùng em."

    Tô Từ là điển hình của trọng sắc khinh đệ.

    Đóng cửa lại.

    Tô Từ cầm dĩa trái cây đi đến bàn trang điểm. Cô mở đèn bàn lên chiếu vào mình, gương mặt vốn trắng nõn, dưới ánh đèn nhu hòa càng thêm nhu mỹ động lòng người.

    Lúc này Tô Từ mới vừa lòng đặt điện thoại trên giá đỡ, tiếp tục video cùng Lục Chiết.

    "Anh xem xong văn kiện rồi sao?" Tô Từ thấy tất cả văn kiện trước mặt Lục Chiết đều khép lại.

    Lục Chiết nhìn thiếu nữ dựa sát vào màn hình, gương mặt trước mắt phóng đại: "Ừ."

    Nghe được Lục Chiết bận xong rồi, Tô Từ cao hứng lên: "Vậy anh cùng em trò chuyện nhé."

    "Vừa rồi người đưa trái cây cho em là ai?" Cho dù chỉ có sườn mặt, hắn cũng biết người nam kia không phải anh trai Tô Trí Viễn của Tô Từ, hơn nữa hắn nghe thấy tiểu Tô Ninh gọi đối phương là anh Quý Trì?

    "Buổi chiều em nhắn tin có nói cho anh, em và mẹ đi đón một vị khách chính là cậu ấy. Cậu ấy tên Quý Trì, là con trai bạn tốt của mẹ em, tạm thời ở tại nhà em." Tô Từ rũ mắt bắt đầu lột vỏ quả nho, thật phiền toái, cô ghét nhất là ăn trái cây phải lột vỏ.

    Lục Chiết nhíu mày theo bản năng.

    Tô Từ bỏ quả nho đã lột vỏ vào miệng, cô hiển nhiên không để ý đến chuyện Quý Trì, mà là nói: "Tuần sau anh trai em đi thành phố C công tác, em cũng sẽ đi theo."

    Lục Chiết hỏi cô: "Có chuyện gì sao?"

    Tô Từ gật đầu, đuôi mắt cô cong lên, cười khanh khách nhìn Lục Chiết: "Em đi tích cóp thứ tốt cho anh."

    Ánh mắt Lục Chiết nghi hoặc, hắn nghe không hiểu ý tứ của thiếu nữ.

    Tô Từ cũng không trông cậy hắn sẽ nghe hiểu.

    Ngón tay xinh đẹp của cô lại lột một quả nho khác, sau đó ném vào miệng, thanh âm cô như thể nhiễm ngọt ngào của trái cây: "Chờ em trở lại, em liền cho anh thứ tốt."

    Lục Chiết biết mỗi lần Tô Từ nói cho hắn thứ tốt, chính là muốn hôn hắn.

    Đáy mắt ẩn giấu ý cười, hắn nhìn thiếu nữ: "Được."

    Trên ngón tay Tô Từ tất cả đều là nước quả nho, cô liếm đầu ngón tay trắng nõn của mình một chút, xấu xa nói với Lục Chiết trong màn hình: "Vậy anh phải phối hợp với em thật tốt."

    Phối hợp cái gì?

    Lục Chiết nghĩ đến cô vừa xấu xa lại vừa trêu người, hắn làm bộ nghe không hiểu.

    * * *

    Buổi sáng, Tô Từ đi ra khỏi phòng, vừa lúc thấy được Quý Trì cũng đi ra.

    "Chào buổi sáng." Quý Trì lướt qua bên người thiếu nữ, lễ phép chào hỏi.

    Tô Từ gật đầu.

    Cô phát hiện, ở nhà cô Quý Trì giống như là người ẩn hình, yên tĩnh quá mức, hơn nữa mấy ngày nay đối phương đi sớm về trễ, như thể không tồn tại.

    Tối hôm qua cô nghe Tô mẫu nói, Quý Trì ở bên ngoài tìm hai công việc bán thời gian kiếm phí sinh hoạt.

    Từ ngày đầu tiên khi Tô Từ thấy cách ăn mặc của Quý Trì liền biết gia cảnh của cậu ấy không tốt, bất quá, cô không quan tâm là được.

    Hôm nay là chủ nhật, Quý Trì không cần đi làm.

    Ăn xong bữa sáng, Tô mẫu có việc ra ngoài một chuyến, Quý Trì bị tiểu Tô Ninh và Tiểu Thiên Tài lôi kéo, cùng bọn họ chơi cờ.

    Hiện tại hai tiểu gia hỏa đã biết xem sắc mặt. Tuy rằng Quý Trì thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng bọn chúng biết anh trai lớn này không đáng sợ, cũng không dọa người.

    "Chị gái." Tiểu Tô Ninh thấy chị mình bưng một ly sữa chua đi ở phía trước, em ấy tung ta tung tăng chạy tới kéo cô: "Chị gái, cùng nhau chơi cờ đi."

    Hai ngày nay, sau khi Tiểu Tô Ninh học xong cách chơi [3] cờ phi hành thì em ấy liền mê, đến pudding nhỏ cũng không lo ăn. Nếu trong nhà có người, em ấy liền sẽ kéo người cùng chơi với mình.

    Tô Từ hút sữa chua, cúi đầu nhìn về phía em trai: "Quá nhàm chán, không muốn chơi."

    Trẻ con mới thích chơi đồ vật nhàm chán đó.

    Miệng nhỏ của Tiểu Tô Ninh vì thương tâm mà dẩu lên, em ấy nãi thanh nãi khí phản bác: "Không nhàm chán, chơi rất vui."

    Tô Từ thấy mình chọc đến trái tim nhỏ ấu trĩ của em trai rồi, cô nhịn không được nhéo khuôn mặt múp thịt của em ấy: "Được, không nhàm chán, chị chỉ chơi cùng em một ván."

    Nghe được chị gái đáp ứng rồi, một đôi mắt to của tiểu Tô Ninh sáng lên, em ấy ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

    Tay béo nhỏ dắt tay chị gái, em ấy kéo người đến bàn trà.

    Quân cờ đã dọn xong, Quý Trì và Tiểu Thiên Tài chiếm từng phương.

    Tiểu Tô Ninh chạy đến vị trí của mình, cười nói: "Em muốn cờ màu xanh lục."

    Tô Từ ngồi xuống đối diện Quý Trì: "Bắt đầu đi."

    Ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua cửa kính sát đất to rộng, chiếu vào trong phòng khách, trong nhà thắp lên ánh sáng nhu hòa.

    Bên tai là tiếng cười nhẹ nhàng của trẻ con, Quý Trì thấp mắt, không nhìn khuôn mặt quá mức xinh đẹp của thiếu nữ ngồi đối diện.

    "Đến chị." Thanh âm thiếu nữ rất dễ nghe.

    Quý Trì nhìn cờ giấy, chỉ thấy ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Tô Từ duỗi lại đây, xách quân cờ lên.

    Lần đầu tiên Quý Trì biết, thì ra ngón tay của thiếu nữ có thể xinh đẹp như vậy, ngay cả móng tay cũng nhiễm màu hồng nhợt nhạt, so với bạch ngọc còn tinh xảo hơn.

    "Đến phiên cậu, Quý Trì." Tô Từ nói.

    Quý Trì buông xuống mi mắt, che đậy ánh mắt trong đôi mắt mình, cậu ấy cầm lấy quân cờ.

    Khi Tô mẫu trở về, bà thấy Tô Từ và Quý Trì cùng hai đứa nhỏ vây quanh bàn trà chơi cờ, bọn họ chơi rất vui vẻ, khiến cho bà có chút kinh ngạc.

    Đặc biệt là con gái bà, con bé giống như đang nói gì đó với Quý Trì ngồi đối diện, tuy Quý Trì lạnh mặt, nhưng sẽ đáp lại.

    Hai người thoạt nhìn, ở chung rất hòa hợp.

    Trong lòng Tô mẫu nhảy dựng, mạc danh, bà nghĩ tới cái gì đó.

    Không biết có phải ảo giác hay không, hiện tại bà mới phát hiện, đứa nhỏ Quý Trì mặc kệ là thân hình cao gầy, hay là khí chất thiên lãnh, tựa hồ có vài phần giống với Lục Chiết.

    Ánh mắt Tô mẫu dừng trên gương mặt đang cười của con gái, gánh nặng trong lòng được giải khai. Bà cảm thấy con gái bà còn quá nhỏ, chưa hiểu được cái gì là thích.

    Con gái thích Lục Chiết, vậy hiện tại nếu xuất hiện một Quý Trì có vài phần khí chất giống với Lục Chiết thì sao?

    * * *

    Tô Từ vội vàng thu thập hành lý cùng anh trai đến thành phố C.

    Cô nghe anh trai nói muốn ở đó thêm mấy ngày, mỹ phẩm dưỡng da của cô, quần áo xinh đẹp, còn có giày phối hợp, ngay cả túi sách, cũng phải mang theo.

    Tô Trí Viễn đến thành phố C công tác, ngoại trừ mang theo cái đuôi nhỏ là em gái thì còn có một bí thư, hai người trợ lý, và ba người bảo vệ.

    Phòng khách sạn sớm đã cho người chuẩn bị xong, Tô Từ đi theo anh trai trực tiếp mang hành lý vào ở là được.

    Phòng Tô Từ ở bên cạnh anh trai, cô nằm trên giường, nhìn sắc trời bên ngoài đột biến, không trung che kín mây đen, hiển nhiên sẽ có mưa to.

    Cô tra xét dự báo thời tiết, thành phố C mấy ngày gần đây đều sẽ mưa.

    Tô Từ chán ghét ngày mưa, nghĩ đến ra ngoài có khả năng bị nước mưa làm giày cô ướt nhẹp, làm dơ váy cô, cô cảm thấy buồn bực.

    Lúc này, cửa phòng bị gõ vang.

    Tô Từ lười biếng đứng dậy đi mở cửa.

    Tô Trí Viễn thay đổi một thân tây trang hưu nhàn màu xanh ngọc, nhiều thêm vài phần khí chất của quý công tử: "Tiểu Từ, đêm nay anh hẹn khách hàng đi ăn cơm nói chuyện hợp đồng, anh giúp em gọi bữa tối, em ở trong phòng dùng cơm, đừng chạy loạn, bên ngoài trời sắp mưa."

    Tô Từ ngoan ngoãn gật đầu, cô biết giá trị sinh mệnh của anh trai còn bốn ngày, ngày mai là cô có thể biết nguyên nhân anh ấy chết.

    * * *

    Chú thích:

    [3] Cờ phi hành: Là một trò chơi cạnh tranh bao gồm bốn màu (xanh lá, xanh lam, đỏ và vàng), với đồ họa là hình những chiếc máy bay được vẽ trên mỗi quân cờ. Tối đa có bốn người chơi. Đây là trò chơi dùng xúc xắc, bạn chỉ việc quay xúc xắc, khi xúc xắc dừng lại, bên trên là số gì thì bạn thực hiện số bước tương ứng. Bạn không thể cất cánh cho đến khi bạn quay được số sáu, và bạn có cơ hội để quay lại khi bạn quay được số sáu. Đặc biệt, cuối cùng phải đạt được chính xác số bước đi mới được coi là chiến thắng, nếu không sẽ phải đi lùi. (Trò này gần giống trò cờ cá ngựa bên nước mình) (baidu.com)
     
    Creprick, Cam2801, Va12312368 người khác thích bài này.
  3. MưaThángTám

    Bài viết:
    290
    Chương 53

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ban đêm.

    Tô Từ tắm rửa xong thì ra khỏi phòng tắm. Cô mới vừa ngâm một bồn nước ấm, da thịt tuyết trắng lộ ra màu hồng nhàn nhạt.

    Gương mặt trắng nõn của cô bị hun đến đỏ hồng, tắm rửa sạch sẽ trong một bồn nước ấm, Tô Từ cảm thấy cả người có loại khó chịu nói không nên lời. Cảm giác kỳ dị trên thân thể không ngừng truyền đến, cảm giác quen thuộc làm Tô Từ nhíu mày theo bản năng.

    Chẳng lẽ là..

    Tô Từ cảm thấy kinh ngạc, cô nhớ rõ cách lần trước còn chưa tới ba tháng, hiện tại không phải là tới sớm chứ?

    Thân thể rất không thoải mái, Tô Từ đi đến giường lớn bên kia.

    Cảm giác quái dị trong cơ thể vẫn luôn kích động ra bên ngoài, làm má tuyết của cô phiếm hồng, ánh mắt rực rỡ.

    Hô hấp Tô Từ có chút không ổn, cô khó chịu lại cảm thấy thẹn thùng, ngồi xuống, mạc danh muốn làm chút gì đó.

    Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy cảm giác lúc này so với lần trước còn mãnh liệt hơn, mãnh liệt đến mức cô khó có thể bỏ qua.

    Bất đắc dĩ lại thất thố mà nằm nghiêng trên giường, Tô Từ nhắm mắt niệm kinh Phật, ý đồ bình tâm tĩnh khí.

    Hai chân sáp vào nhau, nửa bên mặt của cô chôn trong gối đầu, không được.

    Ô.. Cô nhớ Lục Chiết.

    Lúc này, di động đặt ở một bên vang lên.

    Tô Từ lấy di động qua, cô phát hiện là Lục Chiết gọi video call đến.

    Cô nhận video.

    Giây tiếp theo, khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh của thiếu niên hiện lên trên màn hình.

    Mắt Tô Từ sáng rực, cô hữu khí vô lực gọi hắn một tiếng.

    Trên màn hình, khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ đỏ bừng, ánh mắt ướt át, cô nằm nghiêng trên gối đầu, mày nhíu lại, bộ dáng như thể rất khó chịu.

    Ánh mắt Lục Chiết hơi ngưng: "Xảy ra chuyện gì?"

    Tô Từ chớp mắt, cô lập tức tố khổ với thiếu niên: "Lục Chiết, em không thoải mái."

    "Chỗ nào không thoải mái? Sinh bệnh sao?" Theo bản năng, ánh mắt Lục Chiết dịch đến đỉnh đầu của thiếu nữ, thấy nơi đó không có tai thỏ chui ra, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

    "Toàn thân đều không thoải mái, toàn thân đều khó chịu." Kỳ phát tình của cô tới sớm, thật đáng giận.

    Khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ tràn đầy đỏ ửng, ánh mắt ướt át, xác thật là bộ dáng không thoải mái. Lục Chiết lo lắng: "Rất khó chịu sao? Cần đi bệnh viện không?"

    Tô Từ cự tuyệt: "Không đi bệnh viện."

    Đi bệnh viện cũng vô dụng, bác sĩ có thể trị được kỳ phát tình của con thỏ sao?

    Cô khó chịu cọ chân, nức nở một tiếng: "Nhìn thấy anh, em liền không khó chịu."

    Thiếu nữ vừa nói lời này, đáy lòng khẩn trương của Lục Chiết nháy mắt bị đánh mất, hắn cười khẽ ra tiếng: "Anh là thuốc của em sao?"

    Cảm giác kỳ quái trong cơ thể thật mãnh liệt, so với lần trước càng khiến Tô Từ khó chịu hơn. Mặt cô càng đỏ, nốt ruồi son dưới đuôi mắt mang theo mị sắc, thiếu nữ như thể đóa hoa mọc đầu cành xinh đẹp nhất, câu nhân đến cực điểm.

    Mắt đen liễm diễm của Tô Từ nhìn Lục Chiết: "Đúng vậy, anh là thuốc của em."

    Cô thật muốn dựa gần hắn, làm cho mình thoải mái một chút.

    Xuyên qua màn hình, Lục Chiết cũng phát hiện mặt thiếu nữ càng thêm đỏ bừng, như thể sức lực nói chuyện cũng không có, hắn lại lo lắng: "Đoàn Đoàn, rốt cuộc em làm sao vậy?"

    Đầu quả tim như thể bị thật nhiều con kiến nhỏ cắn một ngụm lại một ngụm, không đau, nhưng rất ngứa.

    Tô Từ nỗ lực bỏ qua cảm giác kỳ quái trên thân thể. Cô nắm chặt di động, vô cùng đáng thương mà nói: "Lục Chiết, em không thoải mái, chỉ có anh mới có thể giúp em."

    Nghĩ đến mình ở thành phố C, mà Lục Chiết lúc này lại ở thành phố B, Tô Từ cảm thấy thật tuyệt vọng.

    Cô quá xui xẻo, làm sao lại có kỳ phát tình vào ngay lúc này.

    Tô Từ mím môi, chỉ có thể dựa vào bản thân mà chịu đựng.

    "Em cúp đây." Chỉ có thể nhìn Lục Chiết trong di động nhưng lại không thể đụng vào hắn, Tô Từ cảm thấy cô sẽ càng thêm khó chịu.

    Hơn nữa Tô Từ không muốn để Lục Chiết nhìn thấy bộ dáng của mình lúc này.

    Trước kia, mỗi một lần video, cô đều sẽ điều chỉnh ánh đèn, chọn lựa góc độ tốt nhất, thay váy xinh đẹp nhất, nhất định phải làm bản thân trong mắt Lục Chiết là xinh đẹp nhất.

    Mà hiện tại, tóc cô bị ướt nhẹp, lộn xộn nằm nghiêng, cô như vậy không đẹp chút nào. Thiếu nữ nhanh chóng treo video.

    Mày Lục Chiết nhíu lại.

    "Nhãi con, đã trễ thế này, con chưa ăn cơm chiều mà muốn đi ra ngoài sao?" Ôn Nhã thấy tay con trai mình dẫn theo một túi hành lý đi từ trên xuống: "Con muốn đi xa nhà sao?"

    "Mẹ, con có chút việc muốn đi thành phố C một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại." Trên mặt cương lãnh của Lục Chiết có vài phần sốt ruột.

    Ôn Nhã lo lắng cho thân thể của con trai: "Nhãi con, từ đây bay đến thành phố C phải mất hai ba tiếng đồng hồ, con ăn chút cơm chiều trước rồi lại ra cửa sau."

    "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ ăn cơm trên máy bay." Lục Chiết nhìn đồng hồ: "Con đi trước."

    Nhìn thân ảnh vội vàng của con trai, cho dù Ôn Nhã không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bà ấy cũng có thể đoán được nhất định là có liên quan đến Tô Từ.

    Trong khoảng thời gian này, bà ấy cơ hồ thăm dò tính cách của con trai mình, hoàn toàn tương phản với chồng mình. Tính tình thiên lãnh, tuổi còn nhỏ nhưng trầm ổn nội liễm, ngoại trừ Tô Từ, đối với chuyện khác, cảm xúc của hắn sẽ không lộ ra ngoài.

    Nhãi con của bà ấy khẳng định đã ăn qua rất nhiều đau khổ, mới có thể dưỡng thành tính tình nặng nề thanh lãnh như vậy.

    Trong lòng Ôn Nhã cảm thấy lên men.

    * * *

    Bóng đêm tối thâm, thành phố C mưa từ buổi chiều đến giờ vẫn chưa đình chỉ, tí tách tí tách, rất là nhiễu người.

    Tô Từ khó chịu lại lật qua thân thể, cô nhận được một tin nhắn, nhìn thoáng qua, tùy tay nhắn lại đối phương.

    Cũng không biết đã qua bao lâu.

    Chuông cửa phòng bị ấn vang.

    Sắc mặt Tô Từ ửng hồng, cô kéo váy ngủ rủ xuống trên người, từ trên giường cả người vô lực bò dậy.

    Từ mắt mèo trên cửa nhìn thoáng ra ngoài, gương mặt thanh lãnh làm cô tỉnh táo lại.

    Một tay mở cửa phòng, Tô Từ kinh ngạc nhìn thiếu niên đứng ngoài cửa: "Sao anh lại tới đây?"

    Hai sườn mặt của thiếu nữ tràn đầy đỏ ửng, trên trán thấm ướt mồ hôi mỏng, Lục Chiết duỗi tay đến sờ nhiệt độ trên trán cô, nhiệt độ cơ thể bình thường: "Nơi nào không thoải mái?"

    Bàn tay to của thiếu niên lạnh lẽo, như thể mang theo nước mưa lạnh lẽo bên ngoài. Tô Từ dán tay hắn lên gương mặt đỏ bừng của mình, mềm mại cọ xát: "Là vì nghe em nói thân thể không thoải mái nên anh liền chạy tới đây sao?"

    Lục Chiết rũ mắt nhìn cô: "Ừ."

    Ánh mắt Tô Từ sáng lên, thiếu niên của cô làm sao lại tốt như vậy.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Myy1803, SsunNguyen, Creprick77 người khác thích bài này.
  4. MưaThángTám

    Bài viết:
    290
    Chương 54.1

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gần đây thời tiết ở thành phố C cũng không tốt, trời vẫn luôn mưa đứt quãng, liên tục.

    Tô Trí Viễn mang theo hai trợ lý đi tới nơi công trình thi công, người phụ trách nhận thầu nghe thấy đại thiếu gia Tô gia tới, hắn ta nhanh chóng chạy ra tiếp đãi: "Tô thiếu gia, tại sao ngài lại tới vậy?"

    "Công nhân xảy ra sự cố trong công trường khoảng thời gian trước thế nào rồi?" Tô Trí Viễn hỏi người phụ trách.

    Trước kia công trường đã xảy ra chuyện công nhân từ trên cao ngã xuống, bị thương, một ít truyền thông cũng đưa tin này, làm tập đoàn không thể không coi trọng. Lần này Tô Trí Viễn đến đây, ngoại trừ trao đổi hợp đồng, chính là vì chuyện công trình.

    Thái độ của người phụ trách kính cẩn, hắn ta nhanh chóng hội báo với Tô Trí Viễn: "Tô tổng, tôi đã dựa theo ý tứ của công ty bồi thường cho người nhà, bọn họ đã nhận được tiền."

    Hắn ta không nghĩ tới Tô Trí Viễn sẽ tự mình đến thành phố C dò hỏi chuyện này. Dù sao thì Tô Trí Viễn là người cầm quyền của tập đoàn Tô thị, chuyện nhỏ như vậy nơi nào cần kinh động đến ngài ấy? May mắn là mọi chuyện đã được giải quyết.

    "Tô tổng, ngài yên tâm, lúc ấy tôi tự mình chạy tới bệnh viện xem người bị thương, tính mạng đối phương đã không còn nguy hiểm." Người phụ trách rũ mi, hạ eo, hắn ta cười nói cho Tô Trí Viễn: "Người nhà người bị thương đã đồng ý nhận tiền bồi thường, tiền cũng đã gửi cho bọn họ, chuyện này đã được giải quyết hoàn mỹ."

    Tô Trí Viễn không có lại hỏi nhiều.

    Mưa vẫn rơi xuống, nhiều công nhân nghỉ ngơi trong phòng lợp mái tôn, chờ mưa tạnh lại tiếp tục thi công.

    Tô Trí Viễn mặc tây trang tu thân màu xám bạc đứng trong nơi thi công vừa bẩn vừa loạn, có loại cảm giác tự phụ tinh xảo nói không nên lời. Anh ấy đi vào bên trong, nước bùn trên mặt đất làm dơ giày da sáng bóng sang quý của anh ấy, nhưng anh ấy lại không hề phát giác.

    "Tô tổng, bên trong là một mảnh lộn xộn, đừng làm ô uế quần áo và giày của ngài. Bên kia là phòng nghỉ của tôi, không bằng ngài đi qua đó ngồi trong chốc lát?" Người phụ trách thật cẩn thận kiến nghị.

    Xung quanh đều là bê tông cốt thép. Thân phận Tô Trí Viễn như vậy, người phụ trách lo sợ ngài ấy va chạm đến bị thương ở chỗ này.

    "Không sao." Tô Trí Viễn nhận ô che mưa từ tay trợ lý, tự mình cầm, dẫm lên nước bùn tuần tra trong công trường.

    Người phụ trách chỉ có thể chống ô che mưa hết mực cung kính mà đi theo sau Tô Trí Viễn, không ngừng hội báo tiến triển công trình cho anh ấy.

    Mà lúc này, một công nhân chạy tới, đánh một cái ánh mắt với người phụ trách.

    Người phụ trách lập tức nói với Tô Trí Viễn: "Tô tổng, ngượng ngùng, thằng nhóc này tìm tôi có chút việc."

    Tô Trí Viễn gật đầu.

    Người phụ trách kéo công nhân đi đến đống xi măng bên kia: "Có chuyện gì? Không thấy tôi đang tiếp đón Tô tổng sao?"

    "Anh Lý." Công nhân đè thấp thanh âm, cậu ta sốt ruột nói: "Người nhà của Chu Minh tới, hiện tại đang ở bên ngoài, nói muốn tìm anh bàn chuyện bồi thường."

    "Cái gì?" Người phụ trách cả kinh, theo bản năng hắn ta nhìn về phía Tô Trí Viễn đã đi xa: "Cậu nhanh chóng tìm người ngăn anh ta lại, không thể để anh ta va chạm Tô tổng."

    Công nhân nhanh chóng nói: "Mấy anh em bên ngoài ngăn cản anh ta, người tới chính là anh trai Chu Minh, anh ta kêu la muốn gặp anh."

    Người phụ trách khẽ cắn môi, hắn ta chỉ huy công nhân: "Các cậu ổn định anh ta trước, nói với anh ta hiện tại tôi có việc bận, không thể nói chuyện với anh ta được, bảo anh ta hôm nào lại đến. Nếu anh ta không muốn đi, cậu để anh ta chờ trước, đợi lát nữa tôi chiêu đãi Tô tổng xong lại nói chuyện với anh ta."

    "Được, anh Lý, em liền đi nói với anh ta." Công nhân rất nhanh đội mưa chạy ra.

    Người phụ trách vội vàng bước chân, nhanh chóng đuổi kịp Tô Trí Viễn, cười ha ha nói: "Tô tổng, ngượng ngùng, một đám người làm bên kia hấp tấp bộp chộp, luôn phải có chuyện để tìm tôi."

    Tô Trí Viễn đã quan sát gần hết toàn cảnh: "Không có việc gì. Tuy rằng tiến độ công trình phải đẩy nhanh, nhưng vẫn phải đặt an toàn của công nhân lên hàng đầu."

    Người phụ trách cho rằng người cầm quyền như Tô tổng sẽ đặt lợi ích lên hàng đầu, nhưng không nghĩ tới đối phương lại nói như vậy.

    Người phụ trách nhanh chóng theo tiếng: "Đây là đương nhiên. Tô tổng ngài yên tâm, chuyện như lần trước tôi bảo đảm sẽ không tái xuất hiện. Hiện tại thời tiết không tốt, tôi đã để bọn họ nghỉ ngơi trong phòng thật tốt, chính là lo lắng lại xảy ra tình huống bất trắc."

    "Ừ."

    Tô Trí Viễn mang theo hai trợ lý chuẩn bị rời đi.

    Nhìn Tô Trí Viễn lên xe, người phụ trách nhẹ nhàng thở ra.

    Đừng nhìn vị Tô tổng là một bộ dáng quý công tử không ăn khó khăn nhân gian. Có thể ngồi trên vị trí người cầm quyền của tập đoàn Tô thị, hắn ta nơi nào dám đối xử với Tô tổng như con nhà giàu?

    Mọi người đều biết, từ khi Tô Trí Viễn tiếp nhận tập đoàn Tô thị, mấy năm nay tập đoàn Tô thị kiếm tiền, ít nhất là tăng gấp đôi.

    Người phụ trách cười ha ha nhìn xe khởi động.

    "Lý Quý!" Lúc này, bên cạnh vụt ra một thân ảnh cao tráng, mấy người công nhân khác ngăn không được.

    Công nhân vừa rồi truyền lời khó xử nói: "Anh Lý, anh ta một hai phải gặp được anh."

    "Được rồi, được rồi. Các cậu vào đi, tôi tới nói chuyện với anh ta." Người phụ trách Lý Quý nhanh chóng nhìn lại xe của Tô Trí Viễn bên kia, vừa lúc xe đã rời đi.

    Lý Quý nói với anh trai Chu Minh: "Anh là anh trai của Chu Minh sao? Vì khoản bồi thường của Chu Minh nên đến tìm tôi hả?"

    Sắc mặt Chu Hào kích động: "Đúng vậy, các người quá bắt nạt người. Em trai tôi từ trên cao rơi xuống, bác sĩ nói em ấy bị tê liệt nửa người, chuyện này các người phải phụ trách bồi thường."

    Lý Quý móc ra một điếu thuốc lá, ngậm trong miệng: "Tiền bồi thường tôi đã gửi cho các người, tự các người cũng đã ký, đồng ý giải hòa. Làm sao, hiện tại là lòng tham không đủ?"

    Đôi tay Chu Hào nắm chặt, đôi mắt của anh ta tràn ngập lửa giận: "Anh lợi dụng mẹ tôi già cả mắt mờ, lừa bà ấy ký tên, nói ngon ngọt rằng bồi thường mười vạn, nhưng trên điều ước chỉ viết một vạn, ngay cả phí giải phẫu của em trai tôi cũng không đủ. Anh thật quá đáng, rõ ràng chính là hút máu của chúng tôi."

    "Chúng ta lúc trước đã nói rõ chính là một vạn, nơi nào lại ra mười vạn?"

    Lý Quý cắn thuốc lá, vẻ mặt không cho là đúng, hắn ta tiếp tục nói với Chu Hào: "Tôi cũng là làm công, anh đừng làm khó dễ tôi, chiếc siêu xe vừa rồi rời đi anh cũng thấy đúng không. Anh biết người ở trong đó là ai không? Ngài ấy chính là đại danh đại đỉnh Tô Trí Viễn, Tô tổng. Cả nơi này, toàn bộ công trình, đều là sản nghiệp của ngài ấy."

    "Tôi thấy ngài ấy đều chỉ có thể cúi người gật đầu, cái gì cũng đều nghe theo ngài ấy." Vẻ mặt Lý Quý ý vị thâm trường: "Tiền bồi thường tôi cũng là nghe theo Tô tổng phân phó, anh cũng biết nhà tư bản đều là quỷ hút máu, căn bản sẽ không để ý tới sống chết của thuộc hạ chúng ta."

    Chu Hào nghĩ đến em trai đang nằm trong bệnh viện, anh ta tức giận đến run rẩy cả người: "Tôi không cần nghe anh nói lời vô nghĩa! Các người mơ tưởng muốn dùng một vạn đồng tống cổ chúng tôi, em trai tôi hiện tại còn đang nằm trong bệnh viện chưa tỉnh lại, nhà chúng ta căn bản là không chi trả nổi nhiều tiền trị liệu như vậy."

    "Tôi biết, tôi cũng đồng tình với các người." Lý Quý bắt lấy điếu thuốc trong miệng, thở dài: "Chu Minh theo tôi một đoạn thời gian, cũng coi như là anh em của tôi, tôi nơi nào có thể trơ mắt nhìn cậu ấy như vậy? Tới, nơi này có một ngàn đồng, anh cầm trước đi, không đủ tôi lại nghĩ cách."

    Lý Quý nhét tiền vào trong tay Chu Hào: "Anh cũng đừng làm khó tôi nữa. Vừa rồi tôi đã nói với anh, tôi chỉ thế Tô tổng làm việc, bồi thường cho nhà các người bao nhiêu, đều là do ngài ấy định đoạt. Tiền tôi đã gửi cho các người, các người cũng đừng tìm tôi nháo nữa, tôi cũng rất khó xử. Trước kia một vạn đồng Tô tổng còn không muốn bỏ ra, vẫn là tôi cực lực tranh thủ mới được."

    Chu Hào nhìn tiền bị nhét vào tay, tay nắm chặt, như thể nắm lấy sinh mệnh của em trai mình, đôi mắt anh ta đỏ lên: "Anh ta khinh người quá đáng! Em trai tôi không phải là mạng người sao?"

    Lý Quý cười thầm đối phương ngây thơ.

    Hắn ta vỗ bả vai của Chu Hào: "Anh cũng biết, những kẻ có tiền như bọn họ vẫn luôn khinh thường chúng ta, căn bản sẽ không để sinh mệnh của chúng ta trong mắt. Chúng ta ăn thiệt cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng, căn bản không có biện pháp, dù sao thì làm sao trứng gà có thể chọi nát cục đá?"

    Mưa phùn mông lung làm ướt quần áo trên người Chu Hào, anh ta nắm chặt một ngàn đồng trong tay.

    "Dù sao việc này tôi chỉ nghe theo Tô tổng an bài, có chuyện gì cũng đừng đến tìm tôi nữa. Các người cầm tiền, cũng ký tên, mọi chuyện đã giải quyết. Anh trở về, chăm sóc Chu Minh thật tốt đi." Lý Quý ném xuống một câu như vậy, ngậm thuốc lá rời đi.

    Chu Hào đứng tại chỗ, tiền trong tay bị anh ta nắm chặt đến nhăn nhúm, một đôi mắt anh ta phiếm hồng, gân trên cổ căng thẳng xuất hiện.

    "Anh Lý, anh trai Chu Minh đi rồi sao?" Công nhân truyền lời thấy Lý Quý tiến vào, cậu ta nhanh chóng thò lại gần.

    "Tôi đã tống cổ anh ta, về sau anh ta lại đến thì cũng đừng quản nữa." Vừa rồi cũng là bận tâm Tô tổng ở đây, mới trấn an đối phương.

    "Lý ca, cái này.." Công nhân trẻ có chút do dự.

    Lý Quý cảnh cáo công nhân trẻ tuổi: "Miệng cậu giữ chặt một chút cho tôi, còn tôi một ngày, tuyệt đối có thể để cậu ăn thịt."

    Công nhân trẻ nhanh chóng bảo đảm: "Anh Lý, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không lắm miệng."

    Lý Quý người này quá tàn nhẫn. Tập đoàn ở trên cho hơn một trăm vạn làm khoản bồi thường, đều bị Lý Quý cầm đi trả nợ cờ bạc, chỉ lấy một vạn tống cổ người nhà Chu Minh.

    Chuyện này là cậu ta vô tình phát hiện, cậu ta sợ hãi thủ đoạn của Lý Quý, chỉ có thể thu tiền của hắn ta, đáp ứng không để lộ ra ngoài.

    Đến nỗi Chu Minh chỉ có thể tính là xui xẻo, gặp phải một ông chủ tàn nhẫn như vậy.

    Sau khi Tô Từ biết anh trai sẽ bị người dùng đao đâm chết, trong lòng cô vẫn luôn bất an.

    Đối với người bên cạnh anh trai cô không biết rõ, mục tiêu quá nhiều, đến tột cùng là ai muốn giết hại anh trai?

    Hai ngày nay cô dặn dò anh trai nhất định phải mang theo ba người bảo vệ bên người.

    Tới ngày thứ ba hôm nay, sáng sớm Tô Từ đã đi tìm Tô Trí Viễn, nhìn giá trị sinh mệnh trên cổ tay anh ấy vẫn là dây nhỏ màu đỏ như cũ, cô biết, anh trai gặp nguy hiểm còn chưa được giải trừ.

    Rốt cuộc là ai muốn sát hại anh trai cô?

    Chẳng lẽ là đối thủ trên thương trường?

    "Không phải nói muốn cùng anh đi ăn sáng sao?" Tô Trí Viễn thấy bộ dáng ngẩn ngơ của em gái mình, anh ấy duỗi tay búng trán cô: "Đi thôi."

    "Vâng ạ." Tô Từ cùng anh trai đến khu bữa sáng của khách sạn dùng cơm. Mới vừa ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, cô phát hiện Lục Chiết ngồi ở đường chéo đối diện với mình.

    Hắn xuống dưới lúc nào?

    Bởi vì lo lắng anh trai cô tùy thời lại tiến vào phòng mình kiểm tra đột kích, nên ngày hôm qua Lục Chiết đã đặt một phòng khác.

    Nếu là bình thường, Tô Từ nhất định sẽ dính hắn, chạy đến phòng Lục Chiết ở cùng với hắn. Nhưng lúc này anh trai đang gặp nguy hiểm, cô không có tâm tư trêu đùa Lục Chiết.

    Hiện tại thấy Lục Chiết cũng ăn sáng ở chỗ này, cô có chút cao hứng, thừa dịp anh trai không thấy, cô chớp mắt với Lục Chiết ngồi phía đối diện.

    "Anh ơi, hôm nay anh không có bận việc gì đúng không?" Tô Từ thu hồi ánh mắt, hỏi Tô Trí Viễn ngồi ở phía đối diện.

    "Ừ, đã bận xong rồi, làm sao thế? Ở chỗ này rất nhàm chán, muốn về nhà à?" Hai ngày nay anh ấy vẫn luôn bận rộn, mà em gái anh ấy đều ở khách sạn: "Hôm nay không có việc bận, anh có thể mang em đi thành phố C một chút."

    "Không cần." Tô Từ lập tức lắc đầu.

    Đi bên ngoài càng thêm nguy hiểm, xung quanh một người tùy ý đều có thể là thủ phạm giết người, cô căn bản không thể phòng được.

    "Không cần?" Tô Trí Viễn có chút kinh ngạc, anh ấy nhướng mày, hỏi em gái mình: "Không phải em đã nói tới thành phố C là để giải sầu sao?"

    "Em đột nhiên không muốn giải sầu, em phát hiện nơi này cũng không có chỗ nào chơi vui, còn không bằng ngây ngốc trong khách sạn." Tô Từ lo lắng Tô Trí Viễn lại chạy ra ngoài: "Anh trai, anh cũng vậy, vất vả mấy ngày, hôm nay anh phải nghỉ ngơi thật tốt trong phòng, đừng đi ra ngoài, buổi tối chúng ta liền về thành phố B."

    "Được." Tô Trí Viễn cười đồng ý.

    Tô Từ mím môi, dặn dò mấy trăm lần: "Anh ơi, buổi chiều anh nhất định không thể đi ra ngoài! Phải nghỉ ngơi trong phòng đó."

    Tô Trí Viễn cười sủng nịch với em gái mình, lại lần nữa đáp lời: "Được, nhưng vì sao em lại lo lắng anh ra ngoài như vậy?"

    "Bên ngoài mưa lớn như vậy, anh còn chạy ra ngoài, rất dễ bị cảm lạnh." Tô Từ tuôn một đống lời nói dối, một cái liếc mắt cũng không nháy mắt: "Dù sao hôm nay anh phải ngoan ngoãn ngốc ở trong phòng, em sẽ tùy thời qua kiểm tra phòng."

    Trên mặt tinh xảo của Tô Trí Viễn che kín ý cười, hoàn toàn không có sự lãnh khốc đối với người ngoài: "Đều nghe Tiểu Từ, như vậy là được rồi nhỉ."

    Sau khi ăn xong bữa sáng, Tô Từ liền thúc giục anh trai cô về phòng. Lúc rời đi, cô còn trộm nháy mắt với Lục Chiết cách đó không xa.

    Nhìn anh trai đi vào phòng anh ấy, lúc này Tô Từ mới trở về phòng của mình. Cô đã gửi tin nhắn cho Lục Chiết, nói với hắn, hôm nay giữa trưa cô muốn cùng anh trai cô ăn cơm trưa.

    Giá trị sinh mệnh của anh trai còn bốn giờ.

    Chỉ cần anh ấy ngây ngốc trong phòng khách sạn, đối phương không thể giết anh ấy.

    Về phần lần sau có còn động thủ hay không, Tô Từ còn cần phải xem sau bốn giờ trôi qua, giá trị sinh mệnh trên tay Tô Trí Viễn có biến hóa hay không.

    Nếu vẫn là dây nhỏ màu đỏ như cũ, có nghĩa là đối phương vẫn muốn giết anh trai như cũ. Nếu giá trị sinh mệnh biến thành màu vàng hoặc màu xanh lục, có nghĩa là nguy hiểm của anh trai đã được giải trừ, cho dù đối phương động thủ với anh trai cũng sẽ không thành công.

    Lúc giữa trưa, Tô Từ cho người đưa cơm đến phòng Tô Trí Viễn, sau đó cô chạy đến, cùng nhau ăn cơm trưa ở phòng anh ấy.

    Như Tô Từ đã nói, đảm bảo anh trai một tấc cũng không rời phòng.

    Tô Trí Viễn nhìn buổi sáng, em gái anh ấy qua lại phòng mình đến năm sáu lần, không phải mượn đồ sạc, thì chính là mượn khăn giấy, thậm chí là máy sấy, cái cớ gì đều có để lấy.

    "Tiểu Từ, em đang lo lắng cái gì?" Anh ấy luôn cảm thấy hôm nay em gái mình đặc biệt kỳ quái.

    "Em lo lắng anh không nghe em nói mà chạy ra bên ngoài. Bên ngoài mưa lớn, em không muốn anh ra ngoài." Dùng xong cơm trưa, Tô Từ cũng không vội rời đi, cô nhìn giá trị sinh mệnh trên tay anh trai còn hơn một giờ.

    Tô Trí Viễn duỗi tay gõ nhẹ đầu em gái mình một cái: "Anh là người nói không giữ lời sao?"

    Tô Từ lúc này chân chó hẳn lên: "Anh trai anh là đáng tin nhất."

    Tô Trí Viễn đứng dậy, để người phục vụ tới phòng thu thập bộ đồ ăn: "Được rồi, em về phòng mình đi, anh muốn ngủ trưa."

    Bị em gái mình nhìn chằm chằm như vậy, Tô Trí Viễn cảm thấy không thể làm gì lại không được tự nhiên.

    "Vậy anh ngủ ba mươi phút trước, đợi lát nữa em lại qua đây xem anh." Tô Từ đứng dậy, dù sao thì cô muốn tùy thời đều có thể nhìn chằm chằm anh trai mình.

    "Được." Hôm nay Tô Trí Viễn mặc trang phục hưu nhàn, cực kỳ giống công tử nhà giàu thanh quý, chân trần trụi dẫm lên thảm thật dày, anh ấy đưa em gái mình đến cửa phòng: "Em cũng phải nghỉ ngơi cho tốt."

    Hôm nay em gái quá dính người, Tô Trí Viễn rốt cuộc cũng cảm thấy phiền.

    Tô Từ bị anh trai ghét bỏ đưa ra cửa phòng, cô bất đắc dĩ trở về phòng mình.

    Ba mươi phút sau, Tô Từ lại chạy tới trước cửa phòng anh trai, ấn vang chuông cửa.

    Tô Trí Viễn nhìn em gái phía sau cửa, nhướng mày: "Lần này mượn cái gì?"

    "Em chỉ nhìn xem anh trai anh đã tỉnh hay chưa, anh còn buồn ngủ sao? Anh ngủ tiếp đi, đợi lát nữa em lại đến xem anh." Xác nhận anh trai còn ở trong phòng, bình yên vô sự, Tô Từ như một luồng khói trốn đi.

    Tuy rằng cô đã phân phó bảo vệ ở bên ngoài bảo vệ anh trai, không cho người lạ tới gần phòng anh ấy, nhưng cô vẫn nhịn không được lo lắng. Còn dư lại chưa đến một giờ, cô không thể thả lỏng.

    Lại qua ba mươi phút, Tô Từ vừa mới ấn chuông cửa, Tô Trí Viễn đã mở cửa ra.

    Tô Từ cười với anh trai đứng ở chỗ cửa, sắc mặt bất đắc dĩ cười mới lại rời đi lần nữa. Nhanh, nhanh, còn có hai mươi phút nữa thôi.

    Tô Trí Viễn cảm thấy hôm nay em gái mình quá kỳ quái, vì sao vẫn luôn đề phòng anh ấy ra ngoài?

    Anh ấy nhìn ngoài cửa sổ mưa to tầm tã, lại đánh mất nghi hoặc.

    Mà lúc này, di động Tô Trí Viễn vang lên, điện thoại là trợ lý gọi tới.

    "Tô tổng, đã xảy ra chuyện."
     
  5. MưaThángTám

    Bài viết:
    290
    Chương 54.2

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. MưaThángTám

    Bài viết:
    290
  7. MưaThángTám

    Bài viết:
    290
    Chương 56.1

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi cơm nước xong.

    Tô phụ cho người châm trà, ông nói với Lục Chiết: "Lần này cháu cứu Trí Viễn, Tô gia chúng ta lại thiếu cháu một ân tình. Cháu có yêu cầu gì cần chúng ta trợ giúp không? Hay là cháu hy vọng chúng ta đáp tạ cháu như thế nào?"

    Lục Chiết ngồi trên sofa đơn, vòng eo thẳng tắp, sắc thái trên mặt hắn nhàn nhạt: "Chú Tô, cháu không cần đáp tạ. Nếu người lúc ấy lâm vào nguy hiểm không phải anh Tô, mà là người khác, cháu cũng sẽ trợ giúp."

    Lúc hỏa hoạn, Lục Chiết [1] nghĩa vô phản cố mà cứu Tô phụ và Tô mẫu. Lần này khi ở công trường, hắn cũng tiến đến cứu Tô Trí Viễn.

    Những người khác có lẽ còn sẽ quan tâm sinh mệnh của mình gặp nguy hiểm, nhưng Lục Chiết tự biết tuổi thọ của mình không dài.

    Tô phụ xua tay: "Không được, ân tình của cháu đối với Tô gia không phải một lần hai lần đơn giản như vậy."

    Lục Chiết cơ hồ là cứu một nhà Tô gia bọn họ.

    Tô phụ nói: "Lần này cháu còn bị thương, cha cháu biết cũng sẽ không dễ chịu. Chú đã nghĩ qua, chú tính chuyển cho cháu mười phần trăm cổ phần tập đoàn Tô thị, cháu cảm thấy thế nào?"

    Tập đoàn Tô thị có ý nghĩa gì, không có người không biết. Đừng nói là mười phần trăm cổ phần, cho dù là một phần trăm cũng có giá trị mấy chục trăm triệu.

    Càng quan trọng hơn, Tô phụ chuyển cho Lục Chiết mười phần trăm cổ phần, cũng có nghĩa là ông coi trọng Lục Chiết bằng với người của Tô gia.

    Ở một bên, Tô Trí Viễn khiếp sợ, nhưng mạng của anh ấy, còn có của cha mẹ đều là do Lục Chiết cứu trở về, nên anh ấy cảm thấy quyết định này của cha mình không có vấn đề gì.

    Tô mẫu không nghĩ tới chồng bà sẽ có quyết định như vậy, bất quá ân cứu mạng nặng như núi, tiền là vật ngoài thân. Lục Chiết cứu người Tô gia bọn họ nhiều lần như vậy, mười phần trăm cổ phần xác thật là nên cho.

    Hơn nữa, tư tâm, bà hy vọng Lục Chiết nhận lấy cổ phần.

    Dù sao thì đối với bà mà nói, nếu so sánh con gái và cổ phần, khẳng định là con gái quan trọng hơn. Lục Chiết là đứa bé thông minh, hắn hẳn biết nên chọn như thế nào.

    Trong phòng khách trở nên an tĩnh, chỉ có tiếng người hầu châm trà rất nhỏ vang lên. Hai tiểu gia hỏa sớm đã được người hầu mang lên lầu tắm rửa, Quý Trì cũng trở về phòng nghỉ ngơi.

    Tô Từ ngồi ở bên cạnh Tô mẫu, ánh mắt vẫn luôn dừng ở Lục Chiết bên kia. Cô chờ mong nhìn hắn, hy vọng hắn sẽ nhận lấy cổ phần.

    Tô Từ hoàn toàn không cảm thấy tâm mình hướng ra bên ngoài. Cô cho rằng đây là Lục Chiết nên được nhận, mặc kệ là hỏa hoạn hay là công trường, Lục Chiết đều mạo hiểm tính mạng mà đi cứu người.

    Cô rất đau lòng.

    Tiền làm sao quan trọng bằng Lục Chiết chứ!

    Ánh đèn sáng trưng dừng trên đỉnh đầu của thiếu niên, Lục Chiết mặc một kiện áo phông đen, khiến gương mặt càng thêm thanh tuấn. Nhìn thấy Tô Từ nháy mắt với mình, hắn cong môi: "Chú Tô, cháu không thể nhận cổ phần."

    "Cháu không cần cổ phần sao?" Ánh mắt tinh nhuệ của Tô phụ đánh giá Lục Chiết.

    Ngay cả Tô Trí Viễn cũng khiếp sợ.

    Sắc mặt Lục Chiết nghiêm túc mà gật đầu: "Vâng."

    Hắn trộm tiểu công chúa của Tô gia, đã quả đủ để được trả ân cứu mạng.

    Theo bản năng ánh mắt của Tô mẫu nhìn về phía con gái bên cạnh mình, chỉ thấy con gái bà trừng một đôi mắt đen, không nháy dù chỉ là một cái nhìn về thiếu niên ở phía đối diện.

    Bà lại thở dài.

    Tô phụ vốn dự tính cho Lục Chiết một ít cổ phần để làm đáp tạ, nhưng hiện tại bị cự tuyệt, ông lại không còn biện pháp nào.

    Người thanh niên Lục Chiết này một chút cũng không giống hoa hồ ly Lục Trầm, sẽ lấy lợi ích làm đầu.

    Ánh mắt Tô phụ nhìn Lục Chiết đầy tán thưởng: "Nếu cháu không cần cổ phần tập đoàn Tô thị, vậy Tô gia liền tiếp tục thiếu cháu ân tình. Về sau nếu cần Tô gia hỗ trợ, cháu cứ việc mở miệng."

    Lúc này Lục Chiết mới đồng ý.

    Lại hàn huyên một hồi lâu, Tô Trí Viễn muốn cùng Tô phụ nói chuyện có liên quan đến công trình bên kia, hai người đến thư phòng.

    Lúc này, cũng thật trùng hợp là người hầu tới tìm Tô mẫu, nói là tiểu Tô Ninh muốn tìm bà.

    Tô Từ cảm thấy em trai mình thật hữu ích.

    Tô mẫu liếc mắt nhìn con gái mình một chút, lại nhìn Lục Chiết một chút, bà cau mày, tạm thời rời đi.

    Trong lúc nhất thời, trong phòng khách chỉ còn lại Tô Từ và Lục Chiết.

    Thiếu nữ nhanh chóng đứng dậy đi đến bên Lục Chiết, cô chủ động dắt tay hắn: "Em đi đổi thuốc cho anh."

    Ngày hôm qua là Tô Từ giúp đỡ đổi thuốc, lúc sau cô thuận tay nhét thuốc của Lục Chiết vào vali của mình.

    Vali của cô đã được người hầu đưa về phòng cô.

    "Đi thôi." Tô Từ lôi kéo thiếu niên.

    Lục Chiết đành phải phối hợp đứng lên, cùng cô lên lầu.

    Trong hành lang, Tô Từ dựa gần Lục Chiết mà đi: "Vì sao anh lại không cần cổ phần của nhà em?"

    "Anh đã nắm trong tay bảo bối quan trọng nhất của Tô gia rồi." Lục Chiết nhéo tay nhỏ mềm mại đã chui vào lòng bàn tay của mình: "Lại nhận lấy cổ phần nhà em, sau khi cha mẹ em biết sẽ tức giận."

    Tô Từ kinh ngạc nhìn Lục Chiết, cô rất khó nghe được hắn khen cô từ trong miệng của hắn.

    Mắt đen sáng lên, trên mặt mày tinh xảo của Tô Từ dính đầy vui sướng.

    Cô cười dựa vào người Lục Chiết, ép hỏi hắn: "Em là bảo bối quan trọng nhất của Tô gia, vậy em là bảo bối tâm can của anh sao?"

    Lục Chiết rũ mắt nhìn cô: "Ừ."

    Nhận được đáp án vừa lòng, Tô Từ nháy mắt cười cong đôi mắt.

    Cô nâng cằm lên, môi đỏ xinh đẹp hôn một cái lên mặt Lục Chiết: "Khen thưởng anh."

    Lục Chiết ngước mắt, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía cách đó không xa, Quý Trì đi ra khỏi phòng, đối phương nhìn chính là về phía này.

    Theo bản năng, bàn tay to của Lục Chiết đỡ lên eo của thiếu nữ.

    Quý Trì đóng cửa lại, trong tay cậu ấy cầm một cái ly đi tới. Lúc đi qua Tô Từ và Lục Chiết, gật đầu với bọn họ, cậu ấy đi khỏi hành lang với gương mặt vô biểu tình, sau đó xuống lầu.

    Người hầu thấy Quý Trì cầm một cái ly không, nhanh chóng tiến lên nói: "Thiếu gia Quý Trì, ngài muốn đổ nước sao? Để tôi giúp ngài."

    Quý Trì cự tuyệt đối phương: "Cảm ơn, không cần, tôi tự mình lấy."

    Ở trong Tô gia khoảng thời gian này, cho dù người hầu nơi này đối với Quý Trì thật sự tôn trọng, nhưng chuyện gì Quý Trì cũng đều tự tay làm lấy, rất ít khi sai sử người hầu Tô gia.

    Cậu ấy biết rõ thân phận của mình.

    Cậu ấy chỉ tạm thời ở Tô gia một đoạn thời gian, nơi này hết thảy đều không có quan hệ với cậu ấy.

    Quý Trì đi vào phòng bếp, tự mình đổ một ly nước.

    Trong đầu vô thức lại hiện lên một màn vừa rồi, thiếu nữ nhón mũi chân, hôn thiếu niên gọi là Lục Chiết.

    Nước chảy ra khỏi cái ly.

    Quý Trì rũ xuống mi mắt khẽ run một chút. Cậu ấy buông ấm nước, lấy giẻ lau qua, động tác thuần thục lau khô chỗ ướt nhẹp trên bếp.

    Trong hành lang, Tô Từ không nghĩ tới bản thân hôn Lục Chiết bị người khác bắt gặp, bất quá may mắn chỉ là Quý Trì, mà không phải cha mẹ cô.

    Lục Chiết hỏi thiếu nữ: "Phòng cậu ấy phòng ở cách vách em sao?"

    Tô Từ chớp mắt, rất nhanh đã phản ứng lại hắn đang ám chỉ Quý Trì: "Không phải cách vách, là cách vài căn phòng."

    Tay Lục Chiết đáp trên eo thiếu nữ không có buông ra, ngược lại còn ôm chặt người nọ thêm một chút: "Anh nhớ rõ em đã nói cậu ấy là con trai bạn tốt của mẹ em, tạm thời ở chỗ này một đoạn thời gian."

    Tô Từ gật đầu: "Đúng vậy, sau khi khai giảng cậu ấy sẽ dọn đến trường học ở. Hiện tại mỗi ngày cậu ấy đều làm hai công việc bán thời gian, đi sớm về trễ, thời gian ở nhà em cũng không quá dài."

    Khóe môi Lục Chiết hơi mím lại: "Ừ."

    "Làm sao vậy?" Tô Từ tò mò tại sao Lục Chiết lại hỏi chuyện của Quý Trì. Dù sao thì tính cách Lục Chiết là như vậy, rất ít khi cảm thấy hứng thú với một thứ hoặc một người nào đó.

    Đối diện với đôi mắt thanh triệt sáng trong của thiếu nữ, Lục Chiết khẽ cười một tiếng: "Anh có chút đố kỵ."

    Tô Từ không rõ nguyên nhân nhìn hắn.

    Đôi môi lạnh lẽo của Lục Chiết hôn lên ánh mắt xinh đẹp của cô: "Anh cũng muốn ở cùng em dưới một mái hiên."

    Một đôi mắt của thiếu nữ sáng lên, cô chôn mặt trong ngực Lục Chiết, cười đến phát run: "Anh đang ghen sao?"

    Cô cảm thấy, tiểu đáng thương ê ẩm nói chuyện quá đáng yêu!

    * * *

    Lúc trước, bởi vì Tô Từ mà chạy tới thành phố C, Lục Chiết đã ngâm nước rất nhiều công việc, cho nên trong thời gian này hắn trở nên bận đến tối mắt tối mũi.

    Tô Từ hiểu chuyện không có quấy rầy hắn, đều là ban đêm khi gọi video sẽ dò hỏi tình hình vết thương của hắn.

    Tiết mục mỹ thực còn chưa thu xong, Tô Từ cũng không phải người bỏ dở giữa chừng. Lúc đi đến phòng nghỉ dành cho khách quý, ba vị khách quý khác đã có mặt.

    Từ lần trước, sau khi Tô Từ đưa tư liệu điều tra cho Tạ Ngọc Mẫn, cô liền không chú ý đến Tạ Ngọc Mẫn sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

    Bất quá, hiện tại nhìn Tạ Ngọc Mẫn và Quan Tĩnh ngồi ở hai chỗ cách nhau rất xa, hiển nhiên là hai người đã đóng băng quan hệ.

    Bạn tốt bên người đâm sau lưng mình một nhát, chuyện như vậy ai có thể nhẫn nhịn?

    Chỉ cần Tạ Ngọc Mẫn không phải người xử trí theo cảm tình quá mức, mà giữ cho đầu óc thanh tỉnh, cô ấy liền biết rõ nên xử lý quan hệ với Quan Tĩnh như thế nào.

    Thấy Tô Từ tới, lúc này trên mặt lạnh lùng của Tạ Ngọc Mẫn mới có ý cười: "Em đã đến rồi?"

    "Ánh mắt của chị nói cho em biết, chị cảm thấy thật ngoài ý muốn?" Tô Từ ngồi xuống vị trí bên cạnh cô ấy.

    Tạ Ngọc Mẫn nói chuyện thẳng thắn lại thành khẩn: "Chị cho rằng em sẽ không tới thu hình."

    Hiện tại ở trên mạng, thân phận của Tô Từ lộ ra ngoài ánh sáng, mọi người đều biết cô là thiên kim Tô gia, những dân mạng bàn luận sôi nổi về Tô Từ, bình luận gì cũng có.

    Hôm nay Tô Từ mặc một cái váy liền áo màu cam mật, khiến màu da của cô trắng như tuyết. Cô khẽ nâng cằm, cười nói: "Đánh giá trên mạng không tổn thương em được."

    Cô sẽ không bởi vì một ít anti-fan nói lời khó nghe liền muốn bỏ cuộc.

    Tạ Ngọc Mẫn gật đầu, thiên kim Tô gia cũng có đủ sự tư bản, ngạo khí, và tùy hứng.

    Bên kia, khi Quan Tĩnh thấy Tô Từ tới, cô ta do dự có muốn đến gần bắt chuyện với cô hay không. Nhưng mà, thấy cảnh Tạ Ngọc Mẫn và Tô Từ vừa nói vừa cười, cô ta tức giận đến gần như bẻ gãy móng tay.

    Cũng không biết từ nơi nào, Tạ Ngọc Mẫn đã biết chuyện cô ta giở trò sau lưng. Ngày đó, sau khi nháo một trận với con nhỏ đó, cô ta liền dọn khỏi chung cư công ty thuê.

    Hiện tại, cô ta và Tạ Ngọc Mẫn xem như quan hệ đối địch. Nhìn thấy Tạ Ngọc Mẫn leo lên đại tiểu thư Tô gia, cô ta nơi nào cam tâm.

    Quan Tĩnh do dự trong chốc lát, rốt cuộc cũng đứng dậy đi đến chỗ Tô Từ, giọng nói của cô ta có vài phần lấy lòng: "Tiểu thư Tô Từ, tôi nghe nói khách quý đến thu hình hôm nay còn có Tần Thi Yên."

    Tần Thi Yên ăn vạ Tô gia, thiên kim Tô gia không thích Tần Thi Yên, người trong vòng đều đã biết.

    Tô Từ nhìn về phía cô ta.

    Quan Tĩnh như thể nhận được ủng hộ, cô ta rất chủ động: "Cách làm của Tần Thi Yên cũng quá khinh người, chán ghét, lại ghê tởm. Hai lần hot search trước cô ta độc ác cố ý dẫm cô xuống, tôi thật sự nhìn không vừa mắt. Tiểu thư Tô Từ, nếu cô nguyện ý, đợi lát nữa tôi có thể giúp cô nhẹ nhõm hơn."

    Lần đầu tiên Tạ Ngọc Mẫn biết được, mặt của bạn tốt trước kia lại xấu như vậy. Cô ấy nghiêng đầu, không muốn lại nhìn Quan Tĩnh. Nhìn một lần, cô ấy chỉ biết lại cảm thấy bản thân mù mắt một lần.

    Tô Từ cảm thấy cạn lời. Nhân phẩm Tần Thi Yên có vấn đề, nhưng Quan Tĩnh cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu: "Chuyện của tôi, còn chưa đến phiên cô nhúng tay."

    Thanh âm của cô lạnh lùng, trực tiếp không cho Quan Tĩnh mặt mũi.

    Quan Tĩnh không nghĩ tới Tô Từ trực tiếp như vậy, vỗ mông không thú vị, tươi cười trên mặt cô ta cứng lại, trong lòng thầm hận Tô Từ cao ngạo, nhưng chỉ có thể ngượng ngùng ngồi lại chỗ cũ.

    Nhân viên công tác thông báo thu hình bắt đầu.

    Tô Từ đi vào phòng thu hình, phát hiện Tần Thi Yên đã sớm đến rồi. Cô ta yên tĩnh ngồi ở vị trí khách quý của mình, thấy Tô Từ và những khách quý khác tiến đến còn lễ phép chào hỏi.

    Sắc mặt cô ta hồng nhuận, như thể người trước kia bị vạch trần không phải dưỡng nữ Tô gia, chọc giận dân mạng và công ty không phải là cô ta.

    Ngay cả Quan Tĩnh nhiều tâm cơ thủ đoạn hơn cũng không thể không nhìn Tần Thi Yên nhiều thêm vài lần. Cô ta còn tưởng rằng sẽ được thấy bộ dáng nghèo túng, tiều tụy của Tần Thi Yên, nhưng không nghĩ tới năng lực chịu đựng của Tần Thi Yên cường đại như vậy, giả vờ đến mức như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

    Quan Tĩnh cảm thấy người như vậy là khủng bố nhất.

    Tô Từ cũng không thể không bội phục da mặt dày của Tần Thi Yên. Đôi mắt cô nửa híp lại, đánh giá Tần Thi Yên vài lần. Không sợ đối thủ nhảy nhót khó chơi, chỉ sợ nhất địch nhân [2] tiếu lý tàng đao, tâm tư kín đáo.

    Thu hình còn chưa bắt đầu, Tần Thi Yên vẫn ngồi bên cạnh Tô Từ, cô ta rất thành tâm xin lỗi Tô Từ: "Từ Từ, rất xin lỗi, trước kia là fans của mình tổn thương cậu, làm cậu không vui."

    Cô ta chân thành nhìn Tô Từ: "Công ty lấy tất cả tài nguyên của mình cho những người khác, fans của mình cũng thoát fans, mình đã nhận được trừng phạt, cậu nguyện ý tha thứ cho mình chứ?"

    Sau khi Tô Từ đăng tin tức mắng cô ta ăn vạ Tô gia, không có quan hệ với Tô gia, mặc kệ là công ty hay fans đều rất tức giận.

    Cô ta là tiểu hoa đán đang nổi, công ty an bài không ít tài nguyên cho cô ta. Nhưng sau khi chuyện này bùng nổ, công ty cố kỵ cô ta đắc tội Tô gia, cho nên tài nguyên vốn thuộc về cô ta lại cho những nghệ sĩ khác. Mà fans của cô ta cũng thoát fans tập thể, mắng to cô ta là kẻ lừa đảo, bắt đầu bạo lực mạng cô ta, thậm chí có không ít người còn canh giữ dưới lầu công ty, lấy đồ vật ném cô ta.

    Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ những chương trình và phần diễn vốn đã bắt đầu quay, thời gian còn lại cô ta đều một mình ngốc trong khách sạn, nơi nào cũng không dám đi.

    Những chuyện này cô ta đều cắn răng chịu đựng.

    Những người khác càng muốn xem cô ta bị chê cười, cô ta càng không thể trở thành bị chê cười.

    Ngữ khí Tần Thi Yên chân thành, thậm chí còn mang theo ý tứ xin tha: "Từ Từ, cậu có thể tha thứ cho mình, buông tha cho mình được không?"

    Người ở đây dựng lỗ tai lên, trộm ăn dưa.

    * * *

    Chú thích:

    [1] Nghĩa vô phản cố: Vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại. (hoasinhanhca. Wordpress)

    [2] Tiếu lý tàng đao: Kế thứ 10 trong 36 kế (một bộ sách tập hợp 36 sách lược quân sự của Trung Quốc cổ đại), có nghĩa là nụ cười giấu dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết. (wikipedia.com)
     
  8. MưaThángTám

    Bài viết:
    290
    Chương 56.2

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. MưaThángTám

    Bài viết:
    290
    Chương 57.1

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Làn da Tô Từ trắng loáng như sứ, hiện tại trên mặt nổi lên không ít mẩn đỏ, đặc biệt dễ thấy.

    Nhìn bộ dáng của thiếu nữ, ánh mắt Lục Chiết ngưng lại, hắn cầm tay cô đang muốn cào mặt mình: "Đoàn Đoàn, không thể cào, cào bị thương sẽ lưu lại sẹo."

    Nghe được lời Lục Chiết nói, Tô Từ lập tức khống chế tay mình.

    Đôi mắt cô phiếm đỏ, sắp khóc: "Có phải em sẽ bị hủy dung hay không?"

    Chỉ mới nghĩ một chút Tô Từ đã muốn khóc.

    Cô cái gì cũng không sợ, chỉ sợ nhất là chết và bị biến xấu.

    Bình thường, Tô Từ đều rất yêu quý khuôn mặt của mình và da thịt tuyết trắng bóng loáng. Hiện tại, trên mặt đột nhiên nổi lên nhiều mẩn đỏ như vậy, trở nên khủng bố như vậy, cô nơi nào chịu được?

    "Sẽ không." Giữa mày Lục Chiết nhíu chặt, thanh lãnh nơi đáy mắt rút đi, tất cả đều là lo lắng: "Có phải em chạm vào cái gì hay không, hoặc là ăn cái gì dẫn đến bị dị ứng?"

    Tình huống hiện tại của thiếu nữ giống như bị dị ứng.

    Tô Từ hít mũi, đáng thương vô cùng: "Vừa rồi khi đang thu hình tiết mục, em ăn thịt dê và nước đường."

    Khi mặt Tô Từ phát ngứa, ngoại trừ trước tiên gọi điện cho Lục Chiết, cô còn gọi điện cho anh trai Tô Trí Viễn, bảo anh ấy phái người khống chế hiện trường.

    "Em gọi điện cho anh trai, bảo anh ấy hỗ trợ điều tra." Cô vô duyên vô cớ biến thành như vậy, mặc kệ là ngoài ý muốn hay là do người làm, cô đều phải điều tra rõ ràng.

    Hai sườn mặt của thiếu nữ hơi sưng đỏ lên, Lục Chiết lo lắng trên tay mình có vi khuẩn, không dám dùng tay đụng vào mặt cô.

    Hắn lấy cái mũ cô cởi ra vừa rồi giúp cô mang lên, che đậy tốt tai thỏ trắng nhung, sau đó cẩn thận giúp cô mang khẩu trang lên: "Anh mang em đi gặp bác sĩ trước."

    Lúc này, cửa phòng nghỉ lại bị gõ vang lần nữa, bên ngoài truyền đến chính là thanh âm của Tô Trí Viễn.

    Tô Từ nhìn Lục Chiết: "Anh trai của em tới rồi."

    Tô Trí Viễn vốn đang mở họp ở công ty, nhận được điện thoại của em gái, anh ấy lập tức giải tán hội nghị, mang theo trợ lý nhanh chóng đuổi đến đây.

    Dáng người Tô Trí Viễn cao dài. Anh ấy mặc tây trang định chế tu thân màu xám bạc, bên trong phối hợp một kiện áo sơ mi đen, gương mặt tinh xảo càng thêm tuấn lãnh, cho dù không thêm tân trang thì trên người vẫn có khí chất cường thế của người cầm quyền, khiến người trong phim trường sôi nổi ghé mắt.

    "Là tổng tài tập đoàn Tô thị!" Có người thấp giọng kinh hô một tiếng.

    Không ít người nhịn xuống xúc động thét chói tai, quá soái.

    Bên ngoài phòng nghỉ, Quan Tĩnh còn chưa rời đi. Khi cô ta thấy Tô Trí Viễn đột nhiên xuất hiện, trong lòng khiếp sợ. Đây là anh trai của Tô Từ sao?

    Hôm nay trong phim trường có không ít minh tinh đang quay chụp ở studio cách vách, trong đó có không ít nam minh tinh soái khí, nhưng không một thiếu niên nào có thể so cùng Tô Trí Viễn đi vào phòng nghỉ vừa rồi.

    Quan Tĩnh nhìn Tô Trí Viễn, trong lòng khẩn trương đồng thời lại có chút thẹn thùng.

    Đạo diễn nhận được thông báo từ nhân viên công tác, nói đại thiếu gia Tô gia đến, ông ta sợ tới mức nhanh chóng nói: "Tô.. Tô tổng."

    Vị này làm sao lại tới?

    "Tô Từ đâu?" Sắc mặt Tô Trí Viễn có chút lạnh.

    Thì ra Tô Trí Viễn là vì Tô Từ mà đến.

    Đạo diễn trả lời: "Vừa rồi tiểu thư Tô thu tiết mục xong, không biết có phải thân thể có chút không thoải mái hay không, lúc này cô ấy đang ở phòng nghỉ."

    Trong lòng Đạo diễn không chắc chắn. Tô Từ đột nhiên không thoải mái, có phải do ăn đồ ăn của đoàn phim hay không? Nếu không thì vì sao Tô tổng cũng bị kinh động?

    Nếu vị tiểu tổ tông kia thật sự không thoải mái vì ăn đồ ăn do bọn họ chuẩn bị, ông ta không dám tưởng tượng đoàn phim nhỏ của bọn họ có thể chịu nổi lửa giận của Tô gia hay không.

    Tô Trí Viễn không có đi xem đạo diễn mang vẻ mặt khẩn trương, anh ấy gõ lên cửa phòng nghỉ bên cạnh.

    Một hồi lâu, cửa bị mở, Tô Từ chỉ lộ ra một đôi mắt to ánh nước: "Anh trai, chỉ mình anh tiến vào."

    Mọi người nhìn Tô Trí Viễn đi vào phòng nghỉ, còn toàn bộ trợ lý và vệ sĩ của anh ấy đều lưu tại ngoài cửa.

    Đạo diễn phản ứng rất nhanh, cũng rất nhạy bén.

    Ông ta cho trợ lý bên người lập tức đi ngăn cản nhân viên công tác thu dọn đồ ăn, bộ dụng cụ đồ ăn trong phòng thu hình, ngay cả đồ ăn trong phòng bếp cũng không được động vào. Tuy rằng không biết bên trong tiểu tổ tông xảy ra chuyện gì, nhưng kinh động đến Tô tổng, nhất định không phải là việc nhỏ.

    Trong phòng nghỉ, Tô Trí Viễn kinh ngạc nhìn bộ dạng của em gái mình: "Tiểu Từ, đã xảy ra chuyện gì?"

    "Ca ca, em bị hủy dung." Tô Từ bắt đầu cáo trạng với anh trai: "Trên mặt em nổi lên rất nhiều mẩn đỏ, rất ngứa."

    Nhìn thấy em gái, trên người Tô Trí Viễn đã không còn khí thế bức nhân: "Em ăn đậu phộng sao?"

    Lục Chiết mở miệng: "Em ấy không thể ăn đậu phộng?"

    "Từ nhỏ Tiểu Từ bị dị ứng đậu phộng, nhưng chuyện này chỉ có người trong nhà biết." Tô Trí Viễn nhớ đến em gái bị mất trí nhớ, cô cũng không nhớ rõ chuyện bản thân không thể ăn đậu phộng: "Là anh trai sơ sót, quên em bị mất trí nhớ, không nhớ rõ bản thân bị dị ứng đậu phộng."

    Tô Từ xác thật không biết thân thể này dị ứng đậu phộng, cô lắc đầu: "Vừa rồi em chỉ ăn thịt dê và nước đường, cũng không có ăn đậu phộng."

    Ánh mắt Lục Chiết âm trầm: "Cũng không nhất định là đậu phộng, cũng có thể là phấn đậu phộng."

    Nếu Tô Từ ăn chính là đậu phộng, thì có khả năng là tổ tiết mục chuẩn bị, Tô Từ ăn lầm, đây là ngoài ý muốn.

    Nhưng nếu ăn chính là phấn đậu phộng, thì cũng đồng nghĩa, khả năng là có người biết Tô Từ bị dị ứng đậu phộng, cố ý mưu hại cô.

    Tô Trí Viễn đồng thời cũng có ý nghĩ này: "Người của anh ở bên ngoài, trước khi chuyện chưa điều tra rõ ràng, sẽ không có người rời đi."

    Tô Từ khó chịu ho khan vài tiếng, hai sườn mặt ngứa đến lợi hại: "Anh trai, ngoại trừ người trong nhà biết em bị dị ứng đậu phộng, có phải Tần Thi Yên cũng biết hay không?"

    Nếu là có người muốn hãm hại cô, cô chỉ có thể nghĩ đến Tần Thi Yên cũng đang ở đây.

    "Hẳn là biết." Tần Thi Yên và em gái chơi cùng nhau, xác thật sẽ biết chuyện này.

    Tô Trí Viễn nói với em gái: "Em nghỉ ngơi ở nơi này trước, anh gọi bác sĩ lại đây. Chuyện này anh cũng sẽ giúp em xử lý, nếu chuyện này không phải là ngoài ý muốn, anh trai sẽ không bỏ qua cho người hại em."

    Tô Từ gật đầu.

    Sau khi Tô Trí Viễn gọi điện thoại, thông báo bác sĩ gia đình lập tức lại đây, lúc này anh ấy mới nhìn về phía Lục Chiết: "Làm sao cậu cũng ở chỗ này?"

    "Là em bảo anh ấy tới." Tô Từ lo sợ anh trai sẽ khó xử Lục Chiết, cô nhanh chóng thay Lục Chiết giải thích: "Em vốn tìm anh ấy có việc, không nghĩ tới em lại xảy ra chuyện như vậy."

    Cho dù tình cảm của Tô Trí Viễn trì độn, lúc này cũng cảm giác được không gian giữa em gái mình và Lục Chiết không giống nhau, nhưng hiện tại cũng không thích hợp nói thêm cái gì: "Bác sĩ sắp đến, em nghỉ ngơi trước đi, bây giờ anh trai ra ngoài thay em điều tra rõ nguyên nhân."

    Nếu chuyện này là do người làm, anh ấy sẽ không bỏ qua cho người mưu hại em gái mình.

    Tô Trí Viễn cho người bắt đầu điều tra toàn bộ phim trường.

    Hiện tại mọi người đều biết Tô Từ ăn đồ ăn của tổ tiết mục mà xảy ra chuyện, bọn họ yên tĩnh chờ ở một bên, ai cũng không dám nói thêm cái gì, sôi nổi phối hợp điều tra, dù sao thì bọn họ cũng không dám đắc tội Tô gia.

    Quan Tĩnh nhìn Tô Trí Viễn ngồi ở chỗ kia, sắc mặt lạnh lùng, khí thế cường thịnh, mặt cô ta đỏ hồng.

    Diện mạo Tô Từ xinh đẹp như vậy tuyệt đối thuộc về ngoại lệ. Bỏ qua Tô Từ một bên, Quan Tĩnh cảm thấy bản thân ở giới giải trí thuộc về nghệ sĩ có giá trị nhan sắc tầm trung.

    Khó được dịp hôm nay có cơ hội gặp được người cầm quyền Tô gia trong truyền thuyết, từ một khắc khi bắt đầu nhìn thấy Tô Trí Viễn, trong lòng cô ta như có một con mèo đang cào mình.

    Người đàn ông lớn lên xuất chúng như vậy, lại có năng lực, ai mà không thích?

    Nhưng dù sao thì Quan Tĩnh cũng không giống ngốc bạch ngọt, sẽ thò lại gần Tô Trí Viễn. Cô ta lo lắng mình còn chưa tới gần đối phương, đã bị vệ sĩ của Tô Trí Viễn cản lại.

    "Cô nói, rốt cuộc thì Tô Từ có chuyện gì? Mấy khách quý khác đều ăn đồ ăn tổ tiết mục chuẩn bị, làm sao chỉ có thân thể của cô ấy là không khoẻ?" Quan Tĩnh thấp giọng nói với trợ lý bên cạnh.

    "Chị Tĩnh, có thể là có người muốn mưu hại tiểu thư Tô hay không?" Thanh âm trợ lý rất thấp: "Kinh động đến anh trai của tiểu thư Tô, khẳng định không phải là tổ tiết mục xảy ra lỗi đơn giản như vậy."

    Quan Tĩnh sửng sốt, trong mắt hiện lên ánh sáng.

    Người của Tô Trí Viễn điều tra toàn bộ đồ ăn do tổ tiết mục chuẩn bị, cho dù là ở hiện trường phòng thu hay là ở phòng bếp, hơn nữa còn kiểm nghiệm một lần, cũng không tra ra đậu phộng hay phấn đậu phộng.

    Ngay cả nước đường Tô Từ đã uống qua, chỉ còn lại có chút ít cũng đưa cho chuyên gia xét nghiệm, bên trong cũng không có thành phần đậu phộng.

    Sau khi ăn đậu phộng, nửa giờ sau Tô Từ sẽ xuất hiện phản ứng bị dị ứng, cũng có nghĩa, cô xác thực đã ăn đồ ăn của tổ tiết mục, mà không phải vì đồ ăn khác gây ra. Nhưng đồ ăn ở hiện trường, cũng không có tra ra bất kỳ đậu phộng hay phấn đậu phộng.

    Trên mặt tinh xảo của Tô Trí Viễn, thần sắc cực kỳ lạnh.

    Không tra ra vật chứng, anh ấy càng thêm tin tưởng đây là có người có ý định mà làm, muốn hãm hại em gái mình.

    Trợ lý hỏi Tô Trí Viễn đang trầm mặc: "Tô tổng, còn muốn tiếp tục điều tra không?"

    Tầm mắt Tô Trí Viễn dừng trên bàn dài trong phòng thu hình, ánh mắt sắc bén: "Cầm những cái chén đũa chưa dùng qua đi kiểm nghiệm một lần."

    Trợ lý phản ứng lại rất nhanh: "Được, Tô tổng."
     
  10. MưaThángTám

    Bài viết:
    290
    Chương 57.2

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng ba 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...