Xuyên Không Hoa Cải Trên Núi Tuyết - Hắc Long Du Hí

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hắc Long Du Hí, 1 Tháng bảy 2021.

  1. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 20 - Quần Áo

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***​
    Bắc Tuyết Thần đứng trên ban công nhìn chiếc ô tô đen đã rời đi, sự xuất hiện của Mộ Tần Ca khiến cho cô cảm thấy có thứ gì đó trong mình đang thay đổi.

    Từ ngày gặp mặt ở nghĩa trang kia đến hôm nay, tất cả đều là trùng hợp, là lòng tốt hay một âm mưu toan tính gì đằng sau?

    Nhà họ Bắc không tầm thường, bố mẹ cô là người tốt bụng nhưng đó là khi người ta không phải đối thủ hay mối nguy hiểm đối với họ.

    Gia đình của cô mặt ngoài làm thương nghiệp nhưng bên trong lại ngầm giao dịch với thế giới ngầm. Bắc Tuyết Thần không thông minh nhưng cô cũng không ngu dốt đến mức hoàn toàn tin tưởng vào lòng tốt của một người xa lạ.

    Những cử chỉ quá đỗi thân mật và sự tốt bụng của Mộ Tần Ca khiến cô càng thêm khó hiểu. Con người này thực ra đang toan tính điều gì?

    Anh ta giơ tay nhấc chân đều có một loại khí chất tôn quý, theo như thông tin điều tra mà ông Tôn đã đưa đến thì nhà họ Mộ là một gia tộc có dòng dõi quý tộc.

    Điều đó càng khiến cô hoài nghi Mộ Tần Ca, sinh ra trong một gia đình quý tộc, chảy trong người dòng máu của họ, anh sẽ lương thiện ngây thơ và tốt bụng sao?

    Cô không tin vào điều đó, tuy chỉ là con cái của một thương nhân tầm thường thì bản thân Bắc Tuyết Thần cũng không phải dạng người tốt lành gì.

    Huống chi là quý tộc nhiều quan hệ rắc rối.

    Nhưng mà từ ngày gặp nhau ở nghĩa trang đến hiện tại, mọi biểu hiện của Mộ Tần Ca đều cho thấy anh là một người tốt, tuy rằng con người thích đùa cợt nhưng bản chất lại không có ý xấu.

    Hơn nữa, cảm giác ở cạnh anh ta thật sự không tồi. Nhất là nụ cười ấm áp ấy, Bắc Tuyết Thần nhớ lại hình ảnh xinh đẹp kia.

    Cô thích nụ cười đó, giống như thích đóa hoa nguyệt quý mẹ trồng, xinh đẹp, chói lóa lại ấm áp đến tận tâm can.

    Thế nên, Bắc Tuyết Thần sau khi suy nghĩ đã quyết định thử làm bạn với Mộ Tần Ca.

    Bắc Tuyết Thần quay người lên phòng, căn phòng ngủ tối tăm của cô nay đã bị Mộ Tần Ca mở cửa đón chào ánh mặt trời bên ngoài vào.

    Cô đứng bên cạnh cửa sổ, tay nắm chặt rèm cửa, cô có chút chần chừ.

    Đôi mắt xinh đẹp nhìn những tia nắng đậu bên khung cửa sổ, chúng giống như cánh hoa cải vàng, nhưng so với hoa, chúng càng ấm áp hơn.

    Cô cứ đứng yên ngắm nhìn ánh nắng ấy, mãi cho đến khi hoàn hồn lại.

    Bắc Tuyết Thần buông tay, cô không đóng rèm cửa sổ lại nữa.

    Bước đến cạnh giường nhìn túi giấy màu xanh dương Mộ Tần Ca mang đến, cô lại nhớ đến chàng trai kia.

    Một người kỳ lạ.

    Cô đổ túi giấy ra, chiếc đầm đen rơi ra cùng một món đồ màu đen khác.

    Bắc Tuyết Thần ngây người nhìn giây lát, hai má cô ửng đỏ, vừa ngại vừa tức giận.

    Đây không phải đồ lót của cô sao?

    Cô vứt túi giấy xuống đất, mở điện thoại định gọi mắng Mộ Tần Ca một trận nhưng trực nhớ họ chưa trao đổi số điện thoại.

    Bất lực, cô ngồi xuống mép giường, đôi mắt trừng to đầy căm phẫn nhìn đống quần áo trên giường.

    Nếu không phải cô nhìn ra được trong ánh mắt anh nhìn cô không có tình yêu hay những dục vọng dơ bẩn, thì bây giờ cô đã cho anh một nấm mộ trong nghĩa trang rồi.

    Bắc Tuyết Thần không hiểu tại sao Mộ Tần Ca luôn có những cử chỉ thân mật với mình.

    Nhưng rõ ràng cô nhìn thấy ánh mắt của anh ta, một ánh mắt không chút tình ái hay dục vọng, nó phẳng lặng như nhìn một người bạn bình thường.

    Bắc Tuyết Thần thầm nghĩ đây hẳn là do gia đình anh ta đã dùng cách giáo dục phương Tây để dạy dỗ, nên những lễ tiết xưa cũ như nam nữ thụ thụ bất tương thân, anh ta không hề biết.

    Điện thoại đột nhiên sáng đèn, Bắc Tuyết Thần nhìn qua, là tin nhắn của Cung Từ.

    - Bố mẹ bảo tôi hỏi thăm cô. Cô vẫn khỏe chứ? Đã bỏ được rượu chè chưa?

    Bắc Tuyết Thần mỉm cười, nụ cười rạng rỡ.

    Cung Từ vẫn quan tâm cô như thế, cô không trả lời tin nhắn mà gọi điện thoại sang cho anh.

    Cô muốn nghe giọng nói của anh.

    Nhưng đầu dây bên kia lại là máy bận, Bắc Tuyết Thần ủ rủ chỉ có nhắn tin trả lời.

    - Em vẫn ổn, khi nào anh về? Em thực sự rất nhớ anh, anh mau về đi, em sẽ nấu tiệc đãi anh ăn.

    Bắc Tuyết Thần nắm chặt điện thoại nhìn dòng tin nhắn vừa gửi đi, cô đầy mong chờ Cung Từ sẽ trả lời mình, sẽ nói rằng anh sẽ sớm quay về.

    Nhưng đợi mãi cũng chẳng có tin nhắn đến, cô thầm nghĩ hẳn là còn bận điện thoại.

    Cô nằm xuống giường, hai tay vẫn nắm chặt điện thoại, mắt cũng không dám rời.

    Nửa tiếng, rồi một tiếng, rồi lại không biết bao nhiêu tiếng trôi qua.

    Chờ đợi bào mòn đi nụ cười tươi tắn trên môi Bắc Tuyết Thần. Cô đút điện thoại vào túi quần, khi rút tay ra một vật thể màu vàng cũng rơi ra.

    Bắc Tuyết Thần cúi người xuống nhặt lên, là một đóa hoa cải vàng. Không biết Mộ Tần Ca đã lén để vào khi nào, nhưng nhìn thấy ánh vàng trên nó, cô lại cảm thấy như nhìn thấy nụ cười ấm áp của anh.
     
  2. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 21 - Mộng

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***​
    Mộ Tần Ca vừa mới kéo nắp đậy khóa cửa, bên trong đã vang lên tiếng chạy nhảy háo hức của Hạt Dẻ.

    Cảm giác có ai chờ mình về nhà, thật lâu rồi Mộ Tần Ca chưa được cảm nhận.

    Cửa nhà vừa mở ra, Hạt Dẻ đã nhảy đến, hai chân trước giơ lên đòi bế. Cái thân hình mập mạp tròn vo của nó thật sự không thích hợp với cái tính thích làm nũng chút nào.

    Mộ Tần Ca bế nó lên, tiện tay xoa xoa lớp lông trắng mềm mại của nó. Lòng anh có chút hụt hẫng, vẫn là tóc của Bắc Tuyết Thần tốt hơn.

    Bế Hạt Dẻ đặt xuống ghế sô pha, anh mang theo hộp cơm màu xanh dương nhạt của Bắc Tuyết Thần để lên bàn ăn.

    Lại lấy ra túi đồ mà người hầu đã đưa anh trước khi rời đi, bên trong chính là bộ đồ anh đã cho cô mượn thay ngày đầu gặp mặt.

    Được giặt sạch sẽ, và gắp gọn gàng trong túi.

    Mộ Tần Ca cất bộ đồ đi, anh sẽ không mặc đồ người khác từng mặc.

    Lúc sắp rời khỏi nhà bếp, mắt anh lại vô tình lướt nhìn chiếc hộp đồ ăn.

    Nụ cười tủm tỉm hiền hòa trên khóe miệng chợt có chút thay đổi, có chút gì đó u ám hơn nhưng lại chân thật hơn nụ cười luôn treo trên mặt của anh.

    - Hầy, vậy là sao đây.

    Anh không chỉ hết mực quan tâm, còn luôn cố tình đụng chạm để gia tăng tình cảm với Bắc Tuyết Thần.

    Nhưng dẫu cô không xua đuổi hay phản cảm với sự tiếp cận của anh thì Mộ Tần Ca cũng biết cô không có cảm tình với anh.

    Phải làm sao đây, đôi mắt của Bắc Tuyết Thần dường như cũng nhận ra anh không hề có tình cảm với cô mất rồi.

    Mộ Tần Ca ngồi xuống ghế sô pha, kéo Hạt Dẻ vào ôm, tay xoa xoa bộ lông của nó.

    - Sự thật luôn luôn lộ ra trong ánh mắt. Thật phiền phức mà.

    Anh giơ điện thoại lên, mở camera trước, nhìn đôi mắt đào hoa của mình trong điện thoại. Anh thử nhíu mày, nhướn mắt cũng chẳng hề thay đổi được gì.

    Bên trong con ngươi đen huyền ấy có một chút gì đó tăm tối, lại có một nỗi niềm u tư không thể che đậy.

    Nếu không phải vì nụ cười trên môi anh quá chói mắt, hẳn người ta đã phát hiện ra sự bất đồng nơi ánh mắt của Mộ Tần Ca rồi.

    Nhưng đối với việc bị Bắc Tuyết Thần phát hiện, anh lại chẳng lo sợ gì.

    Anh lại không có ý xấu với cô, chỉ một lòng muốn chữa khỏi tâm bệnh và mang đến hạnh phúc cho cô mà thôi.

    Dẫu rằng trong đó cũng có một phần ý đồ riêng nhưng cũng là tốt cho cô.

    Mộ Tần Ca dựa người vào ghế sô pha, bắt đầu lim dim chìm vào giấc ngủ.

    Anh đã lâu không mơ rồi, có mơ cũng chỉ là ác mộng, thế nên anh đã không còn trông chờ vào giấc mơ nữa.

    Nhưng hôm nay lại là một giấc mơ thật kỳ lạ.

    Một cậu bé ngồi trước hiên nhà, hai chân ngắn ngủn phe phẩy không chạm đất, nó bi bô hát gì đó.

    Ánh chiều tà, những tia nắng cam nhạt rọi xuống mái tóc đen mềm mại của nó.

    Một người phụ nữ trung niên từ trong nhà bước ra, tay cô bê một dĩa cơm nhỏ.

    Kỳ lạ thay, gương mặt của hai mẹ con đều bị làm mờ, Mộ Tần Ca chỉ thấy được những vệt lờ mờ màu da người trên mặt họ.

    Người mẹ ngồi xuống cạnh đứa con, cô nhẹ nhàng vỗ về đầu nó, rồi múc một thìa cơm nhỏ đưa đến bên miệng nó.

    Nó đẩy bàn tay cầm thìa kia ra, lắc đầu tỏ ý không muốn ăn, rồi lại phe phẩy đôi chân hát bi bô.

    Người mẹ dường như rất lo lắng, cô nhỏ giọng khuyên nhủ gì đó, nhưng đứa bé nghịch chẳng chịu nghe.

    Nó đứng phắc dậy bắt đầu chạy lung tung khắp nơi, người mẹ vất vả đuổi theo sau.

    Đột nhiên cô vấp ngã, cả người đổ rạp về phía trước, dĩa cơm cũng vỡ tan tành.

    Mộ Tần Ca vội chạy đến đỡ người phụ nữ kia đứng lên, cô nắm tay anh, từ từ chống người đứng dậy.

    Đến lúc này Mộ Tần Ca mới nhìn rõ được thức ăn trên dĩa là gì. Cơm chiên dương châu.

    Cùng lúc đó, người phụ nữ kia ngẩn mặt lên nhìn anh. Mộ Tần Ca ngây người, nước mắt như từng chuỗi hạt đứt dây rơi xuống.

    - Mẹ...

    Nhưng người phụ nữ lại lùi về sau, rồi biến mất giữa không trung.

    Bàn tay trái của Mộ Tần Ca vẫn vươn ra, trong đó vẫn còn vươn hơi mẹ anh, người mẹ mà anh vẫn còn nhớ khi còn nhỏ.

    Tay mẹ không còn ấm áp như trong ký ức, nó lạnh băng và ướt đẫm...

    Mộ Tần Ca nhìn xuống bàn tay mình, nó đã bê bết máu đỏ, anh sợ hãi ngã xuống đất, cố lau đi vệt máu trên tay mình.

    Nhưng khi nhìn lên, anh lại nhìn thấy mình đang ở trong một gian phòng đóng kín, thấy cánh cửa gỗ có nhiều vết cào xướt. Mộ Tần Ca cảm thấy buồn nôn, cuống họng của anh giống như bị ai đó dùng tay bóp nghẹt không thở nổi.

    Anh nằm trên đất, co người lại như một đứa bé nằm trong bụng mẹ.

    - Mộ Tần Ca.

    Giọng ai đó đang gọi anh, một giọng nói không được thánh thót cũng chẳng dịu dàng, nó hơi khàn khàn.

    Mộ Tần Ca từ từ mở mắt ra, đối diện với anh là đôi mắt xinh đẹp đến mê hoặc của Bắc Tuyết Thần cùng mái tóc mềm mại của cô.

    Cô ngồi xổm trước mặt anh, trong tay ôm những đóa hoa cải vàng. Thấy anh mở mắt, cô đứng dậy buông tay ra, nhưng cánh hoa cải vàng như cơn mưa rơi xuống người anh.

    Xúc cảm mềm mại của cánh hoa, màu sắc rực rỡ bao trùm cả tầm mắt anh, che đi cả căn tầng hầm đáng sợ và hơi ấm của Bắc Tuyết Thần còn vươn trên cánh hoa truyền đến.

    Mộ Tần Ca mỉm cười, nụ cười không rạng rỡ như ánh mặt trời, không hoàn hảo như thường diễn trước mặt cô.

    Nó nhợt nhạt, mong manh và có phần yếu ớt.

    Nhưng lại chân thật hơn bao giờ hết.

    - Thật thoải mái.

    Mộ Tần Ca nhắm mặt lại, một lần nữa mở mắt ra, anh đã ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách nhà mình.

    Hạt Dẻ đang gặm một cục xương đồ chơi phát ra tiếng chi chít, thấy Mộ Tần Ca đã thức giấc nó ngoan ngoãn đến bên cạnh anh, đặt cái đầu to của nó xuống chân anh.

    Mộ Tần Ca xoa xoa đầu nó, nhìn lên đồng hồ trên tường, đã hơn tám giờ tối.

    Anh xoa xoa cái bụng đã đói meo của mình, đẩy Hạt Dẻ đi chơi một mình, anh đi vào nhà bếp đổ gói thức ăn cho chó vào dĩa của Hạt Dẻ.

    Vừa nghe tiếng mở túi của anh, Hạt Dẻ đang chạy đến, cắm cả mặt vào dĩa ngấu nghiến ăn.

    - Chắc là ngon miệng lắm.

    Mộ Tần Ca chẹp miệng, anh thì ăn gì cũng... Anh nhìn về chiếc hộp đồ ăn màu xanh dương nhạt trên bàn.

    Nụ cười trên môi lại hiện lên, đúng rồi, bây giờ anh đã có thể ăn ngon miệng.

    Sau vài phút quay lò vi sóng, lại thêm chút thời gian đợi nguội. Mộ Tần Ca cũng đã có thể thưởng thức bữa tối, nhưng khi mở nắp hộp ra, anh lại trầm tư.

    Đó là cơm chiên dương châu.

    Xem ra anh đã hiểu sao mình lại có thể ăn ngon miệng rồi, anh xúc một muỗng cho vào miệng.

    Chính là hương vị này, rất giọng mẹ anh từng làm.

    Mộ Tần Ca rơi nước mắt, thì ra là nhờ món ăn giống mẹ anh làm nên anh mới có thể ăn.

    - Mẹ, đợi con.
     
  3. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 22 - Đi Học

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***​
    Vòm trời trong vắt không gợn mây, phía trên cao chỉ điểm một ông mặt trời chói chang, thỉnh thoảng lại có vài cơn gió nóng khô thổi qua hàng cây xanh bên đường.

    Trên đại lộ tấp nập xe cộ qua lại thành từng làn, một thiếu nữ mặc áo thun màu xanh dương nhạt đang liều mạng đạp xe.

    Mồ hôi ướt đẫm trán cô, đuôi tóc buộc cao đung đưa theo chuyển động của chiếc xe đạp.

    Bộ quần áo đơn giản mặc trên người cô cũng đã hơi phai màu vì giặt nhiều lần, chiếc xe đạp đi cũng không phải nhãn hiệu đắt đỏ thậm chí nó còn rỉ sét nhiều chỗ.

    Chỉ dáng vẻ bên ngoài cũng có thể suy đoán ra gia cảnh nhà cô không phải thuộc hàng khá giả, nhưng trên gương mặt đang mệt nhoài vì đạp xe dưới trời nắng nóng ấy. Lại không hề có chút tự ti, ngược lại giống như ánh mặt trời hôm nay, rạng rỡ đầy tự tin.

    Cô gái này chính là nữ chính Lý Y Nhi.

    Trường cấp ba trọng điểm Minh Nhật đã báo tin đến nhà, cô giờ chính là học sinh của ngôi trường trọng điểm này.

    Hôm nay là ngày đăng ký nhập học của trường Minh Nhật, nhưng do buổi sáng bận rộn đi làm thêm nên Lý Y Nhi đã tốn không ít thời gian, sau khi làm xong việc, đến cơm cũng chưa ăn đã vội vàng đạp xe đến đây.

    - A... A... Ngày đầu tiên đăng ký nhập học nhất định không được đến muộn! Cố lên, cố lên!

    Cảm thấy xe vẫn đi quá chậm, Lý Y Nhi đứng lên nhoài người về trước, cố dùng cách này để gia tốc thêm cho xe đạp.

    Tuy hôm nay là ngày đầu đến trường nhưng vì sợ không quen đường xá đi lạc.

    Trong kỳ nghỉ hè này, cứ có dịp rảnh rỗi cô lại xách xe đạp đến trường để tập làm quen với đường đi ở đây.

    Cách Lý Y Nhi đang hì hục đạp xe là một chiếc ô tô màu đen đang từ từ vượt qua cô.

    Trong xe, Mộ Tần Ca đặt một ổ bánh mì ngọt và một hộp sữa dâu vào tay Bắc Tuyết Thần.

    - Mau ăn đi, cơ thể ốm yếu như vậy, cậu định giành vai diễn xác sống sao?

    Bắc Tuyết Thần cảm thấy mình đúng là ngu ngốc, tại sao lại rước cái tên phiền phức này theo làm gì không biết.

    - Chuyện của tôi, không cần cậu lo.

    Sau khi biết cả hai cùng tuổi hơn nữa còn học cùng trường, Mộ Tần Ca đã liên tục nài nỉ cô xưng tớ gọi cậu, nhưng hiển nhiên cô không thân với anh đến mức xưng là tớ.

    Tách!

    Bắc Tuyết Thần vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng chụp ảnh từ phía Mộ Tần Ca, quay sang nhìn quả nhiên anh ta đã chụp ảnh cô.

    Mộ Tần Ca vừa giơ tấm ảnh mới chụp được lên, vừa cười nói:

    - Bắc Tuyết Thần, cậu xem, thật giống nữ chính zombie.

    - Câm miệng.

    Bắc Tuyết Thần gằn giọng mắng, nhưng vẫn không ăn thua gì. Cô chỉ có thể im lặng gặm bánh mì uống sữa, để Mộ Tân Ca thôi gây chuyện.

    - Này! Cho cậu.

    Một hộp cơm màu xanh được đưa đến trước mặt Mộ Tần Ca, Bắc Tuyết Thần quay đầu đi đưa cho anh.

    Mộ Tần Ca mở ra thì thấy bên trong là đồ ăn trưa, hơn nữa còn là món thịt kho tương hột, mùi thơm lập tức ập vào sóng mũi khiến anh muốn chảy cả nước dãi.

    - Hì hì, cậu thật ân cần.

    - Cảm ơn, ông Tôn ấy.

    Bắc Tuyết Thần lạnh nhạt đẩy vấn đề qua cho ông Tôn đang ngồi ghế phụ lái.

    Ông Tôn quay đầu lại mỉm cười hiền hòa.

    - Tôi chỉ nhiều chuyện nói thêm vài lời thôi, vẫn là cô chủ vất vả nấu ăn mà.

    Sáng sớm hôm nay, cô chủ theo thường lệ chạy sang nhà Cung Từ tìm anh ta nhưng được biết Cung Từ đã đi học từ sớm. Cô chỉ có thể tự đi một mình, nhưng dường như nhớ đến gì đó.

    Bắc Tuyết Thần bảo tài xế chạy đến nhà Mộ Tần Ca rước anh cùng đi học.

    Sự thay đổi này khiến ông Tôn vui không ít, ông không thích cô cứ mãi chờ đợi sự ban phát tình cảm của Cung Từ.

    Mộ Tần Ca nhìn hộp cơm trong tay mỉm lặng, anh quay đầu sang nhìn Bắc Tuyết Thần. Cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, mái tóc vừa cắt, vẫn khá dài những được uốn lại trong như những lọn sóng biển xinh đẹp.

    Bắc Tuyết Thần tết thành hai bím tóc nhỏ xinh để bên vai, đuôi tóc buộc bằng hai sợi dây thun có hình hoa màu vàng.

    Đóa hoa vàng nhỏ cùng gương mặt Bắc Tuyết Thần, khiến Mộ Tần Ca nhớ đến giấc mơ tối qua.

    Ở nơi đáng sợ nhất trong tiềm thức của anh, Bắc Tuyết Thần thế nhưng lại xuất hiện. Hơn nữa còn có thể kéo anh rời khỏi cơn ác mộng đó.

    Là vì sao? Vì tô cơm chiên dương châu đó hay sao?

    Anh đang thất thần nhìn Bắc Tuyết Thần suy nghĩ, thì cô đột nhiên quay đầu lại. Khoảng cách giữa hai người thực gần, mũi anh có thể ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt trên tóc cô, đầu mũi hai người chạm vào nhau.

    Hai đôi mắt nhất thời đối diện nhìn nhau.

    - Mộ Tần Ca.

    Giọng nói khàn khàn quen thuộc trong giấc mơ ấy lại vang lên, Mộ Tần Ca rùng mình chẳng lẽ anh lại đang mơ sao?

    - Không mũi vỡ mũi thì lùi về sau.

    Giọng của Bắc Tuyết Thần lạnh lùng vang lên.

    Mộ Tần Ca cười cười lùi về sau, nhưng hương thơm hoa nhàn nhạt cùng xúc cảm ấm áp nơi đầu mũi vẫn còn lưu lại.

    Một thoáng cảm xúc kỳ lạ đột nhiên chạy qua tim của hai người trẻ ngồi sau xe.

    Bắc Tuyết Thần và Mộ Tần Ca như có một giao ước trong thầm lặng cùng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lờ đi cảm xúc vừa thoáng hiện kia.

     
  4. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 23 - Bạn

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***
    Từ nhỏ đến lớn Bắc Tuyết Thần đã được dạy phải yêu Cung Từ, vì sau này cô và anh sẽ kết hôn, sẽ giống như bố mẹ yêu thương nhau.

    Từ nhỏ đến lớn lòng của Bắc Tuyết Thần vẫn luôn hướng đến Cung Từ như hoa Nguyệt Quý trong vườn nhà. Hai trăm bốn mươi ngày đều nghĩ đến anh, những ngày còn lại là nghĩ đến bản thân và bố mẹ.

    Niềm tin vĩnh cửu ấy đã tồn tại trong tim cô, trong tiềm thức của cô đã mười lăm năm.

    Dẫu giờ phút này, một cảm xúc xa lạ từ con người mới quen biết Mộ Tần Ca này khiến cô có chút suy nghĩ, nhưng cũng chẳng đủ lay động hay để lại bất cứ dấu vết gì trong tim cô.

    Mộ Tần Ca nhìn ra dòng xe cộ đông đúc ngoài kia, anh biết những cử chỉ thân mật kia cũng chẳng thể lay động được Bắc Tuyết Thần. Cung Từ trong lòng cô đã là một chấp niệm, là chỗ dựa tinh thần của cô.

    Một Bắc Tuyết Thần mang đầy tổn thương lại luôn dùng sự ấm áp nhất còn sót lại của mình để tặng cho Cung Từ một người chẳng trân trọng nó.

    Hình ảnh đó khiến Mộ Tần Ca khó chịu, anh cảm thấy Cung Từ không xứng với Bắc Tuyết Thần.

    Nhưng tại sao anh lại khó chịu cơ chứ?

    Đúng rồi, vì cô giống anh.

    Bắc Tuyết Thần giống Mộ Tần Ca, rồi lại quá khác anh.

    - Cậu nói đúng, tôi phải hạnh phúc.

    Bắc Tuyết Thần đột nhiên lên tiếng, Mộ Tần Ca quay sang nhìn cô.

    Cô vẫn nhìn ra ngoài cửa số, đôi mắt vô hồn nhìn cảnh vật đang chạy ngược về sau.

    Ánh nắng ban mai xuyên qua lớp cửa kính xe, đậu lên khung cửa sổ nhỏ trước mặt Bắc Tuyết Thần.

    Mộ Tần Ca không nói gì, đôi mắt anh nhìn đôi tay lạnh lẽo trắng bệch của cô, rồi không tiếng động đặt tay phải lên tay cô, tay còn lại đưa ra sau lưng Bắc Tuyết Thần kéo cửa sổ xe mở ra.

    Anh nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình, rồi đưa ra ngoài cửa sổ xe.

    Bắc Tuyết Thần không phản kháng, chỉ lặng lẽ quan sát Mộ Tần Ca. Hơi ấm trên tay anh truyền đến khiến cô có chút thoải mái.

    Nhìn thấy ánh nhìn khó hiểu của Bắc Tuyết Thần, Mộ Tần Ca mỉm cười mở lòng bàn tay đang đưa ra ngoài của cô ra.

    Những tia nắng chiếu xuống, hơi ấm áp đã lâu không được chạm đến này khiến Bắc Tuyết Thần hơi rụt tay lại.

    Nhưng tay đã bị Mộ Tần Ca nắm chặt nên cô chỉ có thể cảm nhận hơi ấm mặt trời đã lâu không gặp.

    - Tuyết Thần, cậu có phải thấy ấm áp lắm đúng không? Mặt trời tỏa nắng xuống mọi nơi, chỉ cần cậu chịu tiến một bước, nó vĩnh viễn sẽ sưởi ấm cho cậu. Tuyết Thần, hạnh phúc không phải gượng ép, cậu thấy thoải mái chính là hạnh phúc.

    Bắc Tuyết Thần im lặng nhìn những tia nắng nằm trong lòng bàn tay mình, không nắm bắt được, những vĩnh viễn ghi khắc hơi ấm ấy trong tim.

    - Sau cơn mưa, mặt trời sẽ lại hiện lên, những điều tồi tệ ở quá khứ hãy xem nó như cơn giông hôm qua, bỏ quên nó đi để đón chào mặt trời tốt đẹp của tương lai. Tha thứ cho bản thân, cũng buông tha cho nỗi sợ hãi và oán hận. Mặt trời sẽ luôn sưởi ấy cậu, tôi cũng sẽ luôn ở cạnh cậu, Tuyết Thần.

    Bắc Tuyết Thần quay đầu lại, vì hai tay của Mộ Tần Ca đều choàng qua người cô, nên trong như anh đang ôm cô trong lòng.

    Cô tiến đến gần sát mặt anh, ôm chặt anh, cái ôm đột ngột khiến Mộ Tần Ca không biết phản ứng thế nào.

    - Cảm ơn, Tần Ca.

    Bắc Tuyết Thần buông Mộ Tần Ca ra, cô nhất thời bị cảm động trước sự ấm áp của Mộ Tần Ca, không khống chế được mà ôm anh.

    Cô không khóc mà nở nụ cười, một nụ cười nhẹ nhõm, dường như trút đi được gánh nặng trong lòng.

    Mộ Tần Ca ngồi về chỗ của mình, nhìn thấy cô cười, anh cảm thấy hành trình chinh phục của mình cũng đã phần nào không quá khó nữa rồi.

    Đôi mắt anh nhìn chiếc áo sơ mi trắng đã nhăn nhún của mình, rồi chợt nhìn thấy hình ảnh cô ôm chặt mình. Cảm xúc kỳ lạ kia lại hiện lên trong lòng, Mộ Tần Ca nhíu mày.

    Chẳng lẽ là do chủ thân xác này sao?

    Mộ Tần Ca khó chịu, chẳng lẽ là do nhập vào thân xác người khác mà giới tính của anh thay đổi sao?

    Nếu không thì sao anh lại vừa rung động với ...

    Mộ Tần Ca hít một hơi sâu, quay đầu nhìn ra ngoài.

    Bắc Tuyết Thần, vươn tay đón những tia nắng ngoài cửa xe, cô không quan tâm đến chuyện vừa rồi.

    Những lời vừa rồi của Mộ Tần Ca đã mở ra một cánh cửa trong lòng cô, Bắc Tuyết Thần nheo mắt hưởng thụ nắng ấm áp buổi sáng.

    Từ giờ đây thế giới của cô lại lớn thêm một chút nữa rồi, không chỉ còn mỗi mình Bắc Tuyết Thần, ông Tôn Thất Kính và Cung Từ.

    Cô đã có bạn, Mộ Tần Ca.

    Một gã thích lo chuyện bao đồng, tốt bụng đến ngốc nghếch, chẳng biết cái gọi là không gian cá nhân.

    Nhưng lại là người duy nhất khiến cô cảm thấy thoải mái, giống như tia nắng đang nằm trong lòng bàn tay của cô.

    - Tần Ca, tôi nấu ăn cho cậu.

    Bắc Tuyết Thần đột nhiên nói với Mộ Tần Ca.

    Anh kinh ngạc nhìn cô, rồi lại mỉm cười gật đầu.

     
  5. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 24 - Tai Nạn

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***
    Bên ngoài cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật, một đám đông đang tụ tập lại thành một vòng tròn.

    Họ đang xì xầm bàn tán về vụ việc vừa diễn ra, một cô gái ăn mặc quê mùa nghèo nàn đã tông vào đại thiếu gia nhà họ Cung, hơn nữa lúc té còn đè lên người anh ta.

    - Tôi xin lỗi! Tôi thực sự không biết tại sao thắng xe lại đột nhiên bị hư, tôi xin lỗi!

    Lý Y Nhi lồm cồm bò dậy, cô vội vàng cúi đầu xin lỗi người bị mình tông.

    So với những lời chê cười kia, cô càng lo lắng cho an toàn của anh ta hơn.

    Vì người cô đụng không phải người bình thường như cô, mà là con cái nhà giàu có quyền quý, là những người mà cô nghĩ cũng không dám nghĩ sẽ đụng đến.

    Hơn nữa, chuyện này lỗi sai nằm ở cô. Bây giờ, Lý Y Nhi chỉ mong mình sẽ không vì chuyện này bị nhà trường buộc thôi học, gia đình của cô đã không còn nhiều tiền để nuôi cô ăn học nữa rồi.

    Cung Từ đẩy tay tên đàn em đang cố đỡ anh đứng lên ra, tự mình đứng dậy.

    Anh phủi bụi cát dính trên người, dùng ánh mắt đầy khinh thường nhìn Lý Y Nhi đang cúi đầu nhận lỗi, anh cười lạnh nói:

    - Cô không muốn sống nữa, thì cũng đừng liên lụy người khác. Đạp chiếc xe đồ cổ đó ra đường định gây tắc nghẽn giao thông sao?

    Cung Từ bản tính cũng ngạo mạn không thua gì Bắc Tuyết Thần, chỉ là sau khi gặp nhiều biến cố con người Bắc Tuyết Thần đã thay đổi còn anh thì không.

    Cũng vì tính tình như vậy nên anh không thể nào dễ dàng tha thứ cho kẻ làm anh mất mặt trước mọi người như vậy, càng đừng nói đến cô gái này còn khiến anh bị trầy xướt chảy máu.

    - Tôi thực sự rất xin lỗi...

    Lý Y Nhi cúi đầu thật thấp, cô không dám đối diện với Cung Từ.

    Bây giờ ngoại trừ xin lỗi ra cô thật sự chẳng còn biện pháp nào tốt hơn.

    Không phải cô không biết xe đạp của mình đã quá cũ rồi, thường xuyên hư hỏng nhưng nhà cô nghèo, tiền bạc tiêu sài đều phải đắn đo rất lâu.

    Thế nên dù nó đã tàn tạ như vậy, cô vẫn đạp đến trường, đạp về nhà hằng ngày.

    - Cậu Cung, hay bắt cô ta quỳ dập đầu vài cái đi!

    Một tên đàn em đứng cạnh Cung Từ lên tiếng gợi ý.

    Ý tưởng tồi tệ như thế nhưng Cung Từ không nói lời nào, không đồng ý cũng chẳng từ chối, anh chỉ đứng đó nhìn Lý Y Nhi mà cười kiêu căng.

    Lý Y Nhi nghe những lời đó, cảm giác như đột nhiên bị sét đánh, đồng tử co lại, nắm tay cũng siết chặt.

    Cô phải làm sao đây? Nếu anh ta muốn cô quỳ dập đầu thật thì cô phải làm sao đây? Cô nên chọn lòng tự tôn của mình hay là cơ hội đi học đây?

    Ngay khi cô còn đang đấu tranh nội tâm thì một bàn tay vươn đến nâng cằm cô lên, Cung Từ ép Lý Y Nhi phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh ta.

    - A, nhìn kỹ thì thấy tuy có hơi quê mùa nhưng gương mặt cũng không tệ lắm.

    Vừa nói Cung Từ còn dùng sức lắc lắc cằm Lý Y Nhi, đôi mắt sắc bén đầy cao ngạo khinh thường nhìn Lý Y Nhi bị bắt ép trong tay anh ta.

    - Tôi đã nói xin lỗi rồi, anh còn muốn sao nữa?

    Bị bắt phải mặt đối mặt với Cung Từ, nhưng Lý Y Nhi lại không hề sợ hãi hay cầu xin anh ta tha cho mình.

    Lý Y Nhi chỉ có một suy nghĩ khi bị một chàng trai nắm cằm ăn nói bừa bãi như vậy, chính là học theo đám lưu manh ngoài chợ, giơ chân đá văng tên trước mặt này đi.

    Nhưng lý trí vẫn kéo Lý Y Nhi trở lại, nếu cô đánh anh ta, hôm nay chắc chắn cô sẽ phải chết một cách cực kỳ thảm thiết.

    Cung Từ nhìn cô gái dũng cảm trước mặt, trong lòng chợt cảm thấy thú vị muốn trêu đùa cô ta thêm chút nữa. Nhưng đột nhiên lại bị đàn em kéo tay lại, chỉ về hai người vừa xuất hiện trong vòng tròn tai nạn này.

    Hai người này chính là Mộ Tần Ca và Bắc Tuyết Thần. Bởi vì Mộ Tần Ca thường xuyên cùng bố mẹ tham gia các buổi yến tiệc nên nhiều người nhận ra anh.

    Còn Bắc Tuyết Thần từ sau cái chết của bố mẹ, ngoài trừ Cung Từ và gần đây là Mộ Tần Ca cô không hề ra ngoài gặp bất cứ ai.

    Nhưng vẫn không thiếu người nhận ra cô, vì cô chính là vị hôn thê từ nhỏ của Cung Từ, nhân vật chính của vụ tai nạn đang diễn ra.

    - Cung Từ, anh định gian díu với cô gái này giữa thanh thiên bạch nhật trước con mắt của hàng trăm người như vậy sao?

    Bắc Tuyết Thần cười khuẩy, bộ dạng cô lúc này đến Mộ Tần Ca cũng kinh ngạc.

    Không còn bộ dạng u buồn như thường ngày, khí chất cao ngạo của cô gần như ngang ngửa và có phần nhỉnh hơn cả Cung Từ.

    - Ăn nói hàm hồ gì thế?

    Cung Từ tức giận đẩy ngã Lý Y Nhi, khiến cô mất thăng bằng ngã xuống chiếc xe đạp đang nằm chổng chơ dưới đất.

    Cô đau đớn nhìn hai người Cung Từ và Bắc Tuyết Thần trừng mắt nhìn nhau, cô vuốt cái lưng bị va đập của mình, lại nhìn chiếc xe đạp cũ kỹ nằm bên cạnh. Cũng may xe đạp nhìn có vẻ vẫn ổn.

     
  6. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 25 - Bá Đạo

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***
    Cung Từ liếc mắt thấy Mộ Tần Ca đứng cạnh Bắc Tuyết Thần, anh tươi cười lễ phép chào hỏi:

    - Chào cậu Mộ.

    Mộ Tần Ca cũng lịch sự mỉm cười gật đầu với anh ta.

    - Sáng nay anh đi nhanh thật, sợ em sao?

    Bắc Tuyết Thần vẫn không buông tha cho Cung Từ, cô bước đến khoác tay anh, kéo anh rời khỏi đám đông.

    Cô ghét anh ở cạnh bất kỳ cô gái hay chàng trai nào khác ngoài cô.

    - Đúng sợ, sợ mùi rượu chè và thuốc lá trên người cô khiến tôi bệnh chết.

    Vừa nói Cung Từ vừa ghét bỏ gỡ tay Bắc Tuyết Thần ra.

    Cô túm lấy cổ tay của Cung Từ, vóc dáng chưa đến một mét sáu mươi nhìn chàng trai cao một mét tám mươi lăm, khí thế trên người cô không hề vì chênh lệch chiều cao mà thua kém.

    Bắc Tuyết Thần nở nụ cười một nụ cười đầy kiêu căng.

    - Cung Từ, em là vợ anh, nhớ lấy.

    Nói rồi cô lập tức thu tay về, khoanh tay nhìn Cung Từ tức giận.

    - Bố mẹ cô chết rồi, nên cô phát điên đúng không? Bây giờ mà còn tin vào hôn sự gia đình sắp đặt, tôi nhất định sẽ hủy hôn với cô.

    Bắc Tuyết Thần mở cặp lấy ra một hộp cơm ba tầng bằng gỗ đen. Cô chạy đến cạnh Cung Từ không để cho anh kịp phản ứng đã nhét vào cặp của anh.

    - Nhớ ăn hết, bỏ đi anh sẽ phải gặp em liên tục bốn mươi tám giờ tiếp theo đấy. Yêu anh.

    Nói rồi, Bắc Tuyết Thần nhanh chân bỏ chạy, khóe môi lại nhịn không được cong nên cười, một nụ cười rạng rỡ.

    - Đều là học sinh cùng trường, dù gì cũng không phải cố ý, cũng nên xí xóa một lần đúng không?

    Mộ Tần Ca mỉm cười nói, nụ cười như ánh mặt trời ấm áp.

    Hình tượng của anh trong lòng Bắc Tuyết Thần là một kẻ ngốc nghếch tốt bụng thích lo chuyện bao đồng, thế nên anh mới phải lên tiếng giả vờ hòa giải.

    Cung Từ nghe vậy dẫu còn có chút không vui, nhưng nể thân phận của Mộ Tần Ca anh vẫn gật đầu đồng ý.

    Mộ Tần Ca thấy mọi chuyện đã được giải quyết, anh gật đầu tạm biệt Cung Từ, rồi đuổi theo Bắc Tuyết Thần.

    - Này, chờ tớ với.

    Mộ Tần Ca gọi cô, Bắc Tuyết Thần từ từ giảm tốc độ lại.

    Anh chỉ bước vài bước đã bắt kịp cô, Mộ Tần Ca nhìn cô, anh cười nói:

    - Tuyết Thần, cậu làm tớ đau lòng thật đấy, anh ta ba tầng.

    Vừa nói Mộ Tần Ca vừa giơ ba ngón tay lên.

    Bắc Tuyết Thần quay đầu lại, đuôi mắt cong lên, đôi mắt cô lonh lanh như ánh sao trời giữa ban ngày, cô nhìn về phía xa mỉm cười la lên:

    - Vì Cung Từ là chồng của tớ.

    Cung Từ vừa đi đến cũng nghe thấy, nhưng không chỉ mình anh ta mà cả mấy học sinh xung quanh cũng nghe thấy, họ cười cợt rồi dùng quan sát biểu cảm của Cung Từ.

    Anh lạnh mặt, sao anh có thể quên tính cách bá đạo và kiêu căng của Bắc Tuyết Thần cơ chứ.

    - Chúng ta đều còn là học sinh thôi, không nên xưng hô như thế. Hơn nữa, hôm nay là ngày khai giảng, chúng ta mau đi thôi không giáo viên lại phải đợi.

    Mộ Tần Ca lên tiếng phá vỡ sự ngượng ngiụ này, Cung Từ gật đầu cảm ơn anh.

    Cung Từ cũng chẳng biết phải làm gì, anh mắng cũng mắng, chửi cũng chửi nhưng Bắc Tuyết Thần đều không đặt vào lòng.

    - Được đi thôi.

    Bắc Tuyết Thần chạy đến, kéo tay Cung Từ cùng đi. Mặc kệ anh có cố kéo tay ra thế nào cô cũng mỉm cười ôm chặt tay anh ta.

    - Buông ra, không tôi vứt hộp cơm của cô đấy.

    Bắc Tuyết Thần ngoan ngoãn buông tay ra, ngay khi rời khỏi sự khống chế của cô, Cung Từ lập tức cùng đám bạn bỏ chạy để lại cô.

    - Phải làm sao đây? Cuối cùng, cậu cũng chỉ có thể đi cùng tớ thôi.

    Mộ Tần Ca bước đến đặt tay lên đầu của Bắc Tuyết Thần, bằng một cách thần kỳ nào đó, cách đặt tay thật thuận tiện còn thoải mái biết bao nữa.

    Bắc Tuyết Thần đẩy anh ra, cô đang vui. Không chỉ phần nào gỡ được nút thắt trong lòng, mà sau mấy tháng hè cuối cùng cô cũng được gặp lại Cung Từ.

    Mộ Tần Ca nhướn mày nhìn nụ cười đẹp đến chói mắt của Bắc Tuyết Thần, mặt ngoài anh vẫn mỉm cười thờ ơ, nhưng trong lòng lại nặng trĩu.

    Xem ra, muốn chinh phục trái tim của Bắc Tuyết Thần. Anh vẫn phải cố gắng nhiều hơn nữa.

    Hầy, công sức của anh thế nhưng người được hưởng lại là Cung Từ, Mộ Tần Ca cảm thấy có chút khó chịu.

    Tuy rằng tên đó có ngoại hình rất hợp gu của anh, nhưng người cản đường anh đều đáng ghét, dù là bất cứ ai cũng sẽ trở thành kẻ đối nghịch với anh.

    Bắc Tuyết Thần thầm nhìn Mộ Tần Ca đi bên cạnh, lại phát hiện anh ta đang nghĩ ngợi gì đấy. Nếu theo tính cách bình thường của cô thì cô gái bị Cung Từ chạm vào đều sẽ không được yên thân.

    Nhưng nhớ đến tính cách tốt bụng thích lo chuyện bao đồng của Mộ Tần Ca, cô lại không ra tay. Một phần nào đó, cô không muốn đối đấu với Mộ Tần Ca.

    Hơn nữa nhìn tình hình lúc nãy, cũng không quá nguy hiểm cho mối quan hệ của cô, mà nếu có thì Bắc Tuyết Thần cô cũng có thể xử lý mọi cô gái hay chàng trai dám mơ tưởng Cung Từ của cô.

     
  7. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 26 - Tàn Bạo

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***
    Mộ Tần Ca nhìn Bắc Tuyết Thần vẫn chưa rời mắt khỏi bóng lưng đã rời đi của Cung Từ, cô vẫn mỉm cười nhưng anh vẫn thấy rõ sự bi thương trong đôi mắt ấy.

    - Công chúa, ta có vinh hạnh dẫn nàng đến lớp không?

    Vừa nói Mộ Tần Ca vừa khom lưng giơ một tay ra giống như một thân sĩ trong các bộ phim châu âu cổ đại.

    Bắc Tuyết Thần không thèm để ý đến anh, cô lướt qua người anh rời đi.

    - Đi thôi, tớ không chờ.

    Mộ Tần Ca mỉm cười gật đầu rồi cùng sóng vai với Bắc Tuyết Thần đi vào trường.

    Ngày đầu tiên đi học họ sẽ được các thành viên của hội học sinh dẫn dắt đến lớp học của mình.

    Vốn dĩ trong cốt truyện, Mộ Tần Ca, Bắc Tuyết Thần, Cung Từ và Lý Y Nhi đều học lớp 10A1.

    Nhưng do anh đã đến đây nên đã thay đổi lớp mình thành 10A2, Bắc Tuyết Thần thì đương nhiên anh không thể khuyên được cô. Có điều đáng tiếc thay, ông Tôn lại theo phe của Mộ Tần Ca.

    Với lý do, Mộ Tần Ca có thể chăm sóc cho Bắc Tuyết Thần, cũng đã quá đủ để ông Tôn lập tức đề nghị chuyển lớp cho cô.

    Vậy là cả Mộ Tần Ca và Bắc Tuyết Thần đều học lớp 10A2, né được cặp đôi vai chính.

    Nhưng quyết định này đã gặp phải sự phản đối kịch liệt của Bắc Tuyết Thần, nhưng phản đối kết thúc ngay khi ông Tôn khóc.

    Cho nên cuộc phản kháng yếu ớt của Bắc Tuyết Thần vừa giương cờ đã đầu hàng.

    - Ngồi ở đây đi.

    Mộ Tần Ca kéo tay Bắc Tuyết Thần đến một bàn ở cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài vườn cây, chỗ này không sợ người thấp bé như Bắc Tuyết Thần không nhìn thấy bảng, mà đến cả vóc người cao lớn như Mộ Tần Ca cũng sẽ không cản trở tầm nhìn của những người ngồi sau.

    Bắc Tuyết Thần rất muốn từ chối nhưng nhìn quanh lớp học, trong những gương mặt lạ lẫm đó cô chẳng muốn ngồi cạnh ai cả.

    - Cậu không có bạn à?

    Cô hỏi Mộ Tần Ca, người nhiệt tình như anh ta hẳn phải có nhiều bạn bè lắm chứ. Thế thì cứ đẩy Mộ Tần Ca cho bạn anh ta lo là được.

    - Có, đây này.

    Mộ Tần Ca ngồi xuống ghế, vừa nói vừa kéo cô ngồi xuống cạnh mình.

    Bắc Tuyết Thần cảm nhận được mấy chục ánh mắt trong lớp đều đang nhìn họ, thậm chí còn có tiếng thì thầm bàn tán.

    Cô không quan tâm, dẫu gì bọn họ cũng chẳng dám nói trước mặt cô. Nhưng cô thực khó chịu vì cuối cùng mình vẫn phải nghe theo lời của Mộ Tần Ca.

    Vì thế, vừa ngồi xuống bàn cô đã úp mặt xuống bàn ngủ, để tránh trò chuyện với Mộ Tần Ca.

    - Lát nữa còn phải đi dự lễ khai giảng đấy.

    Mộ Tần Ca nhắc nhở Bắc Tuyết Thần đang ngủ.

    -...Không đi.

    Dù gì đến đó cô cũng không ngồi cạnh Cung Từ, anh cũng không cho phép cô đến lớp của anh trong giờ học. Vậy thì có động lực gì mà cô lại đến đó nghe mấy ông già đó huyên thuyên cơ chứ.

    Cô chỉ vừa có động lực sống thôi, còn chưa muốn bị dập tắt lẹ như vậy.

    - Cũng tốt, tớ cũng không đi.

    Mộ Tần Ca giống như đã tiên đoán được trước câu trả lời của Bắc Tuyết Thần, anh thản nhiên lôi sách giáo khoa trong ngăn bàn ra bắt đầu học bài.

    Thân phận của hai người họ như thế, chắc chắn nhà trường sẽ không buộc họ phải đến dự. Nghe thì có vẻ lạm quyền nhưng có thể lạm quyền mà chẳng phạm pháp thì cứ dùng vậy.

    - ...Ừ.

    Bắc Tuyết Thần còn tưởng với tính cách của Mộ Tần Ca chắc chắn anh sẽ lại nói hết lời kéo cô đi cho bằng được.

    May mà không xảy ra, cô không đấu lại tên này.

    Cuốn sách trên tay Mộ Tần Ca cầm chính là sách đại số lớp 10, không phải anh đang cố tình gây dựng hình tượng mà thực sự đang học.

    Bởi vì chủ thân xác là một học sinh học giỏi có tiếng, mà Mộ Tần Ca tuy rằng rất thông minh nhưng những kiến thức cấp ba đối với anh là một thế giới hoàn toàn xa lạ.

    Trước kia, anh còn chưa kịp vào cấp ba đã bị ông bố ma quỷ của mình nhốt lại, sau đó đừng nói là đến trường đến cửa nhà anh còn chẳng được phép bước qua.

    Bởi vậy khi biết mình có cơ hội được đến trường, Mộ Tần Ca cực kỳ vui vẻ. Chẳng qua mặc dù anh có thông minh thì cũng đã bỏ học quá lâu, có rất nhiều kiến thức đã quên mất.

    Dù sao cũng phải diễn cho giống một học sinh học giỏi, Mộ Tần Ca chỉ có thể phấn đấu học hành mỗi ngày, bắt đầu đọc sách giáo khoa chuẩn bị trước cũng là vừa.

    Rồi hai người cứ thế ngồi cạnh nhau, mặc kệ sự ồn ào xung quanh, cũng mặc kệ mọi người đều đã rời đi dự lễ khai giảng. Cả hai vẫn ngồi đó tận hưởng khoảng thời gian riêng của họ.

    Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tiếng chuông reng lên báo hiệu đã đến giờ ra chơi giữa trưa.

    Bắc Tuyết Thần giống như một cổ máy được lập trình chỉ đợi đến phút giây này mới khởi động.

    Cô lập tức ngồi dậy, mục tiêu không đâu khác chính là lớp của Cung Từ ở bên cạnh. Nhưng vừa đứng lên cô đã dừng bước, quay sang nhìn Mộ Tần Ca.

    Quả nhiên anh đang dùng ánh mắt đáng thương chờ mong nhìn Bắc Tuyết Thần, cô mím môi hỏi:

    - Cùng đi?

    - Ừ, đi thôi.

    Nói rồi, anh vui vẻ đứng dậy cùng cô đến lớp của Cung Từ.

    Mộ Tần Ca đã thừa biết muốn tách Bắc Tuyết Thần khỏi Cung Từ là một chuyện vô cùng khó khăn, nên anh cũng không quá khó chịu với quyết định này của cô.

    Nhưng hiển nhiên người hiểu rõ tính tình của Bắc Tuyết Thần như Cung Từ sau có thể không đoán được nước đi này của cô, anh ta đã trốn biệt tích.

    - Này, Cung Từ đâu?

    Bắc Tuyết Thần hỏi một tên đàn em của Cung Từ, ánh mặt cô lạnh lùng, nụ cười cũng không còn trên môi.

    Tên đàn em cười cười nói:

    - Không biết.

    Lời vừa dứt, đầu anh ta đã bị một bàn tay nhấn mạnh xuống mặt bàn.

    - Vậy đừng nói nữa.

    Bắc Tuyết Thần không chút do dự đánh tên đàn em kia, các bạn học khác trong lớp đều kinh sợ hô lên, nhưng không một ai bước đến ngăn cản. Người đứng trước mặt họ chính là Bắc Tuyết Thần nổi tiếng là người ngang ngạnh có thù tất báo.

    - Đủ rồi, muốn đánh cũng không phải người này.

    Mộ Tần Ca nắm lấy tay của Bắc Tuyết Thần, kéo cô rời khỏi phòng học. Anh còn không quên cúi đầu thay cô xin lỗi.

    Bắc Tuyết Thần lại trở về bộ dạng suy sút lúc trước, cô đứng yên mặc kệ Mộ Tần Ca kéo đi.

    - Chúng ta đi ăn đi, chắc anh ta cũng đang ở nhà ăn của trường thôi.

    Mộ Tần Ca nói rồi cũng mặc kệ Bắc Tuyết Thần có đồng ý hay không cũng kéo cô đi.

    Ngôi trường này không chỉ là trường điểm hơn nữa còn là một ngôi trường được giới quý tộc gửi gắm con em đến học vì vậy độ xa hoa và hiện đại của nó cũng không kém cạnh những ngôi trường tư thục.

    Nhà ăn cũng được chia thành nhiều khu để phục vụ khẩu vị của các học sinh.

    Nhưng do Bắc Tuyết Thần đã tự làm đồ ăn nên hai người họ chỉ cần tìm một bàn ăn là có thể thưởng thức món ăn rồi.

    Bắc Tuyết Thần đến nhà ăn cũng không tìm kiếm Cung Từ, cô thừa biết anh sẽ trốn rồi. Chỉ là vẫn không ngăn được mình mong đợi mà thôi.

    Ngồi xuống bàn ăn, Mộ Tần Ca thay cô mở nắp hộp cơm ra.

    Nhưng Bắc Tuyết Thần vẫn ngẩn ngơ ngồi đó không để ý đến anh.

    - A. Há miệng ra nào.

    Mộ Tần Ca múc một muỗng cơm đưa đến bên miệng Bắc Tuyết Thần, cô nhìn muỗng cơm trước mặt một cảm giác bất lực lại nổi dậy trong lòng cô.

    - Ăn đi.

    Bắc Tuyết Thần nói rồi, né muỗng cơm của anh, tự cầm muỗng lên bắt đầu ăn.

    Mộ Tần Ca cũng không trêu cô nữa, mà bắt đầu thưởng thức món ăn. Quả nhiên vị giác của anh đã quay lại, nhưng kỳ lạ là nó chỉ xuất hiện khi anh ăn thức ăn do chính tay cô nấu mà thôi.

    Buổi sáng anh ăn bánh mì và uống sữa dâu những chẳng nếm được vị gì cả, giờ đây anh đã xác định vị giác của mình chỉ có Bắc Tuyết Thần mới trị được.

    Còn lý vì sao, anh nghĩ đây là năng lực đặc biệt của vai phản diện, nhưng do ở thế giới này không có bị mất vị giác hoặc là nhóm vai chính phụ cạnh cô không ai bị mất vị giác nên năng lực này cũng không có chỗ phát huy.
     
  8. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 27 - Đợi

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***​
    - Bắc Tuyết Thần, định làm hòn vọng phu hay sao? Trường giờ chỉ còn mỗi bác bảo vệ thôi.

    Mộ Tần Ca nhíu mày nhìn Bắc Tuyết Thần đang ngồi trên bậc cầu thang trước lớp của Cung Từ.

    Nhưng cô vẫn mặc kệ lời anh nói, ngoan cố ngồi ở đó.

    Mộ Tần Ca ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh nghiêm túc nói:

    - Bắc Tuyết Thần, còn không đi tớ sẽ bế cậu đi đấy.

    Bắc Tuyết Thần ngước mắt nhìn Mộ Tần Ca, cô lại nhớ đến hôm gặp nhau ở ngoài nghĩa trang.

    Lại nhìn thấy Mộ Tần Ca vươn đôi tay ra, cô vội vàng đứng dậy.

    - Về thôi.

    Mộ Tần Ca ở phía sau thầm cười, nếu không phải vì anh không sợ cô và cô cũng đang quá yếu ớt thì có lẽ chiêu này đã không dùng được.

    Ngoài cổng ông Tôn lo lắng đi qua đi lại, ông đã gọi cho nhà họ Cung để hỏi về Cung Từ, được biết anh ta đã về rồi đi chơi cùng bạn. Ông Tôn bực bội tắt máy.

    - Tên nhãi đó không biết Tuyết Thần chờ nó hay sao? Con bé chờ nó mấy tháng trời, giờ gặp mặt lại bỏ về trước là ý gì?

    Ông đang lẩm bẩm tức giận thì thấy Bắc Tuyết Thần và Mộ Tần Ca từ cổng trường bước ra.

    - Cháu chào ông.

    Mộ Tần Ca lịch sự chào hỏi ông Tôn.

    - Vâng, chào cậu Mộ.

    Bắc Tuyết Thần không nói gì, cô mở cửa xe rồi vào ngồi.

    Mộ Tần Ca thấy vậy cũng chỉ cười không nói gì, anh biết cô đang giận.

    - Thôi cháu về đây ạ, nhà cháu ngược đường với mọi người. Đi xe bus một lát là đến rồi, không cần phiền...

    - Lên xe, tối rồi.

    Bắc Tuyết Thần không đợi Mộ Tần Ca nói hết câu đã kéo cặp anh lôi vào trong xe.

    Vì đợi Cung Từ mà hai người đã ngồi đợi đến hơn sáu giờ tối, sắc trời mờ mịt như thế Bắc Tuyết Thần không thể để Mộ Tần Ca một mình về được.

    Ông Tôn cũng gật đầu đồng ý.

    Mộ Tần Ca chỉ có thể nghe theo, hơn nữa trong lòng của anh cũng sợ. Anh không thích cảm giác một mình, càng không thích đi một mình trong bóng tối.

    Vì vậy trong cặp của anh thủ sẵn những ba đèn pin, luôn trong tình trạng sạc pin đầy đủ.

    Về đến nơi ở của Mộ Tần Ca, anh xuống xe lại bị Bắc Tuyết Thần kéo cặp lại.

    - Hộp cơm.

    Mộ Tần Ca mới trực nhớ ra chưa trả lại hộp cơm cho cô, anh cười nói:

    - Để tớ rửa rồi đưa cậu sau.

    - Mai đựng bằng gì? Đưa đây.

    Ý tứ rất rõ là mai cô vẫn sẽ nấu bữa trưa cho Mộ Tần Ca. Nhưng anh vẫn thích trêu đùa cô, một tay chống lên cửa xe, anh cúi người xuống hỏi lại:

    - Cậu nấu cho tớ ăn sao?

    Bắc Tuyết Thần không trả lời, cô nhoài người đến định đóng cửa xe. Mộ Tần Ca cũng không đùa nữa mà ngoan ngoãn đưa hộp cơm cho cô.

    Bắc Tuyết Thần nhận lấy rồi nhìn Mộ Tần Ca, hai người cứ nhìn nhau mãi không ai rời đi. Cô thở dài có chút bực mình.

    - Về đi.

    Mộ Tần Ca bật cười thì ra vì lý do đó mà cô cứ nhìn anh mãi, anh lại nhìn về phía sau mình. Khu chung cư này cực kỳ bảo mật, khắp nơi đều có ánh đèn, anh không sợ. Nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây nên chỉ có thể vẫy tay lên nhà trước.

    Bắc Tuyết Thần nhìn theo bóng lưng Mộ Tần Ca cho đến khi không thể nhận ra anh đang ở đâu, cô mới cho xe rời đi.

    Cô có thể không phải người thông minh nhất, hay là mẫu hình con nhà người ta trong mắt phụ huynh nhưng cô lại rất giỏi nhận biết cảm xúc của người khác.

    Ngày hôm đó ở nhà Mộ Tần Ca ăn tô mì mặn chát cô đã đoán được phần nào anh bị mất vị giác, sáng hôm nay khi ăn bánh mì, rõ ràng bánh mì nhà này làm vị cực kỳ ngọt nhưng anh vẫn không có biểu hiện gì càng khiến cô thêm chắc chắn.

    Dù không biết tại sao mình nấu anh lại có thể nếm được vị nhưng thiếu ân tình anh nhiều như vậy, chút đồ ăn cô vẫn làm được.

    ...

    Mộ Tần Ca về đến nhà đã thấy Hạt Dẻ buồn bã dùng ánh mắt u oán nhìn anh. Trước khi đi học anh đã đặt mấy dĩa thức ăn cho nó, nhưng bây giờ nhìn đĩa bát trống trơn anh cảm thấy bó tay với sức ăn như hùm như hổ của Hạt Dẻ nhà anh.

    Anh vào nhà bếp đổ thêm một dĩa thức ăn cho Hạt Dẻ, quả nhiên vừa thấy túi thức ăn nó lập tức quên mất giận dỗi vẫy đuôi chạy đến.

    Mộ Tần Ca để nó tự ăn, anh đi tắm rửa thay quần áo rồi bắt đầu lấy sách ra học bài.

    Vừa học anh vừa lên mạng tìm nhưng bài giảng có trên mạng hiểu thêm về những kiến thức anh đã quên mất.

    Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, anh mệt mỏi vươn vai, nhìn thấy đã mười giờ tối, anh gấp tập vở lại đi vào nhà bếp.

    Lúc này anh mới đau đớn nhớ ra, Bắc Tuyết Thần chỉ nấu bữa trưa cho anh. Nếm được thức ăn ngon, ai lại muốn đi ăn những món đồ nhạt nhẽo nữa chứ.

    Nhưng vì thực hiện nguyên tắc mỗi ngày ba cữ, Mộ Tần Ca chỉ có thể lục tìm đồ trong tủ lạnh chuẩn bị nấu đồ ăn cho mình.

    Vừa mở tủ lạnh ra thì điện thoại của Mộ Tần Ca đột nhiên rung lên. Lúc ở trường anh để ở chế độ rung, tan học quên mở chuông nên giờ nó chỉ rung lên.

    Mở máy lên thì thấy người gọi đến là ông Tôn, lúc anh đến nhà Bắc Tuyết Thần và cùng cô xuống bếp. Ông Tôn và anh đã trao đổi số điện thoại với nhau, để dễ dàng theo dõi tình trạng của Bắc Tuyết Thần.

    - Cậu Mộ, cô chủ có ở chỗ cậu không? Sao khi nói chuyện điện thoại với cậu Cung thì cô ấy ra ngoài đến giờ vẫn không liên lạc được.

    Nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của ông Tôn, Mộ Tần Ca nhíu mày. Không phải mọi chuyện đã tốt hơn rồi sao? Sao lại thế này?
     
  9. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 28 - Rượu

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***​
    Mộ Tần Ca nghĩ lại lời của ông Tôn nói, anh đoán chuyện có liên quan đến Cung Từ.

    Hiện giờ người có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của Bắc Tuyết Thần nhất cũng chỉ có anh ta.

    Nhưng vì trấn an ông Tôn, Mộ Tần Ca chỉ có thể nói dối:

    - Vâng, Tuyết Thần đang ở cùng cháu ạ, ông không cần lo lắng đâu. Cháu với cô ấy vừa ăn tối xong, cháu xin lỗi vì lo chơi quá mà quên mất không gọi điện thoại cho ông.

    - À, không sao, cô chủ ở cạnh cậu Mộ là tôi an tâm rồi.

    - Còn nữa, Tuyết Thần có thể ở qua đêm nhà cháu được không ạ? Cô ấy có vẻ mệt rồi, cháu đảm bảo với ông sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, cháu cũng sẽ ngay lập tức nhắn tin báo cáo tình hình với ông nếu có chuyện gì được không?

    Ông Tôn có chút khó xử, dù gì thì đó cũng là để một nam một nữ ở chung. Dẫu ông biết Mộ Tần Ca là người tốt và Bắc Tuyết Thần vẫn chưa dứt tình với Cung Từ thì ông vẫn có chút đắn đo. Nhưng nghĩ đến việc, Bắc Tuyết Thần ở cạnh Mộ Tần Ca có thể vui vẻ khỏe mạnh ông lại không nói nên lời từ chối.

    - ...Thôi được, phiền cậu chăm sóc cho cô chủ rồi.

    Vừa cúp máy xong, thì Mộ Tần Ca cũng đã xuống đến tầng trệt.

    Dựa theo suy đoán của anh thì nơi duy nhất Bắc Tuyết Thần có thể đến lúc này chính là nghĩa trang. Nhưng vì chắc chắn anh lại dùng thiết bị định vị phản diện, và đúng thực như suy nghĩ của anh, cô đang ở nghĩa trang.

    Mộ Tần Ca xuống xe đi thẳng đến phần bia mộ của bố mẹ Bắc Tuyết Thần.

    Đến nơi, anh nhíu mày nhìn Bắc Tuyết Thần, cô ngồi bệch xuống đất, tay trái cầm một chai rượu, trên đất cũng có vài chai đã uống cạn.

    Càng khiến Mộ Tần Ca không vui là cạnh cô còn có một đống thuốc lá đã hút, đếm sơ sơ cũng đủ số lượng một bao thuốc lá.

    Cô gái này muốn tự sát sao? Cơ thể yếu ớt đến mức lúc nào cũng lạnh ngắt, thế mà giờ đây lại còn vừa uống rượu vừa hút thuốc.

    Anh rất muốn mắng cô, mắng cô không biết quý trọng cơ thể. Anh thật sự rất muốn mắng cô như thế, nhưng khi nhìn thấy gương mặt kia.

    Một gương mặt úa tàn, cả người đều không còn chút sức sống nào. Anh lại không thể mở miệng nói nặng lời.

    Đây là cô gái đã hết lòng lo lắng cho anh, một người luôn tỏ ra tồi tệ nhưng khi đã quen thân cô ta lại hết lòng vì người khác như thế.

    Mộ Tần Ca không biết nói gì, anh chỉ có thể căm hận tên Cung Từ kia.

    Bắc Tuyết Thần mệt mỏi mở mắt ra thì thấy bóng người cao lớn đứng trước mặt, qua những hình ảnh không rõ nét do say sỉn cô cũng nhận ra người đối diện là ai.

    - ...Tần Ca... Cậu đến rồi sao?

    Không biết vì lý do gì nhưng cô lại nhận ra anh.

    - Ừ, tớ đến rồi.

    Liếc nhìn Mộ Tần Ca một cái, Bắc Tuyết Thần lại tiếp tục uống rượu, giơ bình rượu lên nốc một hơi.

    Rượu cay nồng như xua tan đi cái lạnh trong lòng cô, cũng phân tán khả năng suy nghĩ của cô.

    Không nghĩ sẽ không đau lòng.

    Mộ Tần Ca nhìn thấy bộ dạng này của cô thì thở dài, nở một nụ cười đầy bất đắc dĩ.

    Sau đó, lần đầu tiên người mắc chứng sạch sẽ như anh lại ngồi xuống cạnh Bắc Tuyết Thần trên nền đất.

    - Rượu ngon lắm sao?

    Dứt lời, Mộ Tần Ca cướp lấy chai rượu trong tay Bắc Tuyết Thần.

    Cô ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt khó hiểu lại có chút không vui, bên cạnh Mộ Tần Ca không phải vẫn có ba bốn chai rượu hay sao? Tại sao anh phải cướp của cô cơ chứ?

    - Tớ không biết uống.

    Mộ Tần Ca nhận ra suy nghĩ của cô, anh cười đáp.

    Bắc Tuyết Thần không quan tâm, cô lại lấy một chai rượu mới ra chuẩn bị tiếp tục uống.

    Mà bên cạnh cô, Mộ Tần Ca mặt ngoài tươi cười nhưng tay nắm chai rượu đang run rẩy, tay còn lại cũng siết chặt thành nắm đấm.

    Anh ghét rượu bia.

    Nhìn miệng chai bia trước mặt, trong mắt anh không giấu nỗi sự chán ghét. Thật sự phải uống sao?

    Mộ Tần Ca cực kỳ ghét loại rượu này, vì ông bố ma quỷ của anh cũng thích nó. Mỗi lần uống say ông lại tra tấn anh, và đôi khi nó cũng trở thành dụng cụ để ông tra tấn anh.

    Anh còn nhớ rõ những lần ấy, ông bóp chặt miệng anh, ép anh phải uống thứ nước cay nồng kia, và cũng không thiếu lần ông đổ thứ nước ghê tởm đó lên những bộ phận nhạy cảm trên người anh.

    Rượu bia dường như là một hình ảnh gắn liền với sự biến thái của ông ta.

    Mỗi lần nó xuất hiện, Mộ Tần Ca đều bị tra tấn thừa chết thiếu sống, nhưng vì trả thù cho mẹ, anh chỉ có thể nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn.

    Mộ Tần Ca ngừng nhớ lại những ký ức không mấy tốt đẹp kia, bây giờ anh đã thoát khỏi sự khống chế của ông ta. Hơn nữa giờ anh đã là thiếu gia của một gia tộc lớn, sau này không thiếu những bữa tiệc rượu, anh hẳn là nên tập làm quen.

    Nghĩ là làm, Mộ Tần Ca dốc chai rượu lên uống một hơi.

    Ngay khi đầu lưỡi chạy vào thứ chất lỏng kia, dẫu chẳng có hương vị gì nhưng ký ức những tháng ngày kia lại ùa về.

    Mộ Tần Ca vứt chạy rượu trong tay đi, không ngừng nôn ói, anh muốn ói ra thứ dơ bẩn ấy.

    Bắc Tuyết Thần nghe thấy tiếng động của Mộ Tần Ca cũng vội chạy đến, cô vỗ nhẹ lên lưng anh.

    Cả cơ thể anh run rẩy, nhưng vẫn không ngừng móc họng muốn ói.

    - Hết rồi, không cần ói nữa.

    Mộ Tần Ca dừng tay lại, anh mệt mỏi tựa vào lòng Bắc Tuyết Thần, cơ thể anh lạnh ngắt, lưng áo và tóc đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

    Nhìn thấy gương mặt lo lắng của Bắc Tuyết Thần, anh chỉ có thể viện lý do:

    - Uống không quen, nhưng thấy cậu uống, tớ cũng muốn uống. Sau này tập dần sẽ quen thôi.

    Bắc Tuyết Thần cởi áo khoác đắp lên người Mộ Tần Ca, cô ôm chặt anh qua lớp áo khoác. Cô nghiêm túc nói:

    - Không tốt, không cần học.

    Mộ Tần Ca nằm yên trong lòng cô, anh thật sự rất lạnh. Không phải cái lạnh ở nghĩa trang mà là cái lạnh của cơn ám ảnh trong lòng anh.

    Cái ôm ấm áp của Bắc Tuyết Thần phần nào khiến anh cảm thấy thật an lòng, anh mỉm cười nhìn cô nói:

    - Ừ, chúng ta đều không uống.

    Bắc Tuyết Thần không phản bác, rượu bia chỉ là thứ giúp cô tê dại đi cảm xúc và suy nghĩ của mình mà thôi.

    Nhưng cô lại nhớ đến lúc nãy, cô đã thấy anh kháng cự thế nào với chai rượu kia. Có điều khi ấy cô không nghĩ nhiều, nhưng chuyện vừa xảy ra đã cho thấy nó dường như là nỗi sợ của Mộ Tần Ca.

    Mộ Tần Ca nằm trong chốc lát trong lòng Bắc Tuyết Thần, anh thích cảm giác ấm áp và an toàn này.

    Chợt một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Mộ Tần Ca, Bắc Tuyết Thần nhỏ giọng nói:

    - Không thích thì đừng cưỡng ép bản thân. Mặc kệ định nghĩa giới tính vớ vẩn của xã hội đi, ai nói tớ xử.

    Đây là câu nói dài nhất mà Bắc Tuyết Thần nói với Mộ Tần Ca.

    Anh bật cười, cười đến đau bụng. Mộ Tần Ca ngồi dậy nhìn cô, đôi mắt anh đầy ý cười, một ý cười đầy chân thật.

    - Được, cậu xử giúp tớ.
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  10. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 29 - Rượu (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***​
    Dưới ánh trăng khuyết, tỏa ánh sáng mờ nhạt xuống nghĩa trang, hai con người một lớn một nhỏ đang chầm chậm nhặt lại những vỏ chai rượu, thu dọn bãi chiến trường vừa ra.

    Bắc Tuyết Thần buộc Mộ Tần Ca phải mang áo khoác của mình, vì là dạng áo khoác quá khổ nên Mộ Tần Ca mặc vừa người.

    Tuy rằng có chút khó chịu với chiếc áo đã qua tay người khác, nhưng Mộ Tần Ca lại không cởi ra, hơi ấm trên áo giúp anh cảm thấy lòng bớt lạnh.

    - Này.

    Mộ Tần Ca đưa điện thoại cho Bắc Tuyết Thần, thấy vẻ mặt khó hiểu của cô, anh nói tiếp:

    - Trời tối rồi cậu còn chưa về nhà, ông Tôn không gọi được cho cậu nên gọi cho tớ. Tớ sợ ông Tôn lo lắng nên đã nói dối là cậu đến nhà tớ chơi. Bây giờ cậu gọi lại cho ông Tôn đi, để ông ấy bớt lo.

    Bắc Tuyết Thần nhận lấy điện thoại, cô ngước mắt nhìn cậu bạn rõ ràng đang mệt mỏi nhưng vẫn lo lắng cho mình.

    - Cảm ơn...

    - Giữa chúng ta cần gì phải nói lời cảm ơn.

    Mộ Tần Ca xoa đầu cô nói, đôi mắt anh hiền hòa như ánh trăng trên cao, không rực rỡ như ánh mặt trời nhưng lại khiến lòng người thoải mái.

    Bắc Tuyết Thần cúi đầu nắm chặt điện thoại trong tay nhấn số gọi cho ông Tôn.

    Còn Mộ Tần Ca thì lặng lẽ tránh đi nơi khác không làm phiền họ nói chuyện.

    Anh nhặt từng vỏ chai và tàn thuốc còn sót trên đất lên, nhìn chai rượu cuối cùng nằm trên nền đất. Đây chính là chai rượu anh đã vứt, đôi mắt anh đăm chiêu nhìn thứ chất lỏng còn sót lại ở đáy chai rượu, hàng mi dài khẽ run rẩy, che đi suy nghĩ sâu bên trong ánh mắt anh.

    Đột nhiên trước tầm mắt Mộ Tần Ca xuất hiện một bàn tay nhỏ nắm chặt miệng chai rượu trong tay anh.

    Bắc Tuyết Thần vừa gọi điện thoại xong đã thấy Mộ Tần Ca ngây người nhìn chai rượu, cô vội chạy đến túm lấy chai rượu không để anh uống.

    - Để tớ.

    Cô biết anh có bao nhiêu ác cảm với nó, nằm trong lòng cô một lúc lâu mà người anh vẫn không thôi run rẩy và toát mồ hôi lạnh. Dẫu không biết lý do là gì nhưng cô hiểu cảm giác ám ảnh với một thứ là thế nào.

    Mộ Tần Ca thoát khỏi những suy nghĩ trong đầu, anh quay sang nhìn cô cười.

    - Tớ không sao.

    Nói rồi anh vứt chai rượu vào trong bao rác.

    - Không cần cười.

    Bắc Tuyết Thần không thích nụ cười lúc này của Mộ Tần Ca, rõ ràng đang khó chịu nhưng vẫn gượng cười. Cô bước đến trước mặt anh, giành lấy túi rác chứa đầy chai rượu, tiện tay kéo khóa áo khoác lên giúp anh.

    Rồi lướt qua anh, xách túi rách đi thẳng về lối ra.

    Mộ Tần Ca sững người trong giây lát, chợt cảm xúc bất ổn trong lòng lại bình lặng.

    Nhìn cô gái vừa đi được vài bước đã quay đầu lại chờ anh, Mộ Tần Ca không nhịn được bật cười. Rồi cũng nhanh chân chạy đến cạnh cô, muốn giúp cô bê túi rác, nhưng Bắc Tuyết Thần đã nhanh chóng đổi tay để anh không thể lấy được.

    Mộ Tần Ca chỉ có thể mặc cô, dù gì anh cũng ghét việc dùng tay không chạm vào rác.

    - À đúng rồi.

    Anh chợt nhớ đến gì đó lại mỉm cười tủm tỉm nhìn Bắc Tuyết Thần bên cạnh.

    - Chuyện gì?

    Bắc Tuyết Thần có thể nhận thấy nụ cười này không mang theo điềm tốt gì.

    Quả nhiên, những lời tiếp theo của Mộ Tần Ca khiến Bắc Tuyết Thần vừa tức giận vừa bất lực.

    - Khi nãy tớ có nói với ông Tôn, cậu sẽ qua đêm ở nhà tớ thôi.

    Bắc Tuyết Thần muốn nói lời từ chối, dù gì cô cũng không Cung Từ hiểu lầm. Nhưng nhớ đến những lời Cung Từ đã nói, một thứ gì đó trong lòng cô lại đang dần rơi rụng tan tành.

    Cô không nói lời nào, chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi đưa lại điện thoại cho Mộ Tần Ca.

    Anh lấy điện thoại cho vào túi rồi cùng cô sánh bước đi, nụ cười trên môi đã không còn, nhưng đáy mắt lại hiện ý cười. Đây mới là gương mặt thật của Mộ Tần Ca, không thích cười, u ám.

    - Về nhà thôi.

    Bắc Tuyết Thần quay đầu sang nhìn anh, thấy nụ cười luôn treo trên môi đã biến mất, cô không khó chịu ngược lại càng thấy nhẹ lòng hơn.

    Cứ thế họ cùng đến đi mãi, đến thùng rác cạnh cổng ra. Bắc Tuyết Thần dừng chân, nhìn đống rác trong tay lại nhìn thùng rác.

    Đây là một trong những liều thuốc hữu dụng cho tinh thần của cô, nói lời chia tay với nó khó hơn cô tưởng nhiều.

    - Cậu định tiếp tục uống sao? Vậy thì giữ lại đi.

    Mộ Tần Ca buồn bã khom lưng xuống, mặt anh sát gần mặt cô, anh nắm lấy góc bao đựng chai rượu, Bắc Tuyết Thần gỡ tay anh ra.

    - Không.

    Dứt lời cô vứt cả bao rác vào thùng, rồi dùng bàn tay còn sạch của mình xoa xoa đầu Mộ Tần Ca.

    - Lạnh rồi, về thôi.

    Nói xong, Bắc Tuyết Thần quay người rời đi. Tâm trạng của cô đã không còn quá tồi tệ như trước khi anh đến, Cung Từ đã vứt bỏ cô rồi thì cô vẫn còn ông Tôn vẫn còn một cậu bạn ngốc nghếch tốt bụng lại yếu đuối Mộ Tần Ca.

    Bắc Tuyết Thần cô vẫn có thể đi tiếp.

    Mộ Tần Ca sờ đầu mình, thật kỳ lạ cảm xúc đầu tiên của anh không phải là ghê tởm hay khó chịu với sự đụng chạm kia. Căn bệnh sạch sẽ của anh cũng đã bị cô chữa khỏi rồi sao?

    Nhưng trong ánh mắt u tối của anh, có một thứ gì đó vừa thay đổi, nó hiện lên rồi vụt tắt nhanh đến mức chính anh cũng chẳng nhận ra.

    - Này.

    Bắc Tuyết Thần thấy anh vẫn ngẩn người đứng đó thì quay lại gọi, Mộ Tần Ca nhanh chân chạy đến cùng cô rời đi.
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...