Ngôn Tình Đắm Chìm - Hà Hạ Lam

Discussion in 'Hoàn Thành' started by Hà Hạ Lam, Jan 21, 2022.

  1. Hà Hạ Lam Đến góc ngôn tình

    Messages:
    32
    Chương 10: Nguy Hiểm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về đến nhà cô tắm rửa thay đồ, thấy cậu đang ngồi trên sofa vừa xem hoạt hình vừa gọt vỏ trái cây cho cô, khung cảnh ấm áp vô cùng, cô đi đến phía cậu ngồi vào trong lòng cậu, cô mạnh mẽ nhưng nhỏ bé hơn so với cậu nhiều.

    Lúc đầu cậu giật mình nhưng sau đó tay chân cứng đờ để nguyên hiện trường, chỉ thấy cô vương vai nằm yên trong lòng cậu một cách thoải mái, cậu nhìn cô yêu thương mong muốn.

    Cô cảm nhận được mở mắt ra "Đến đây"

    Cậu nghe được sự cho phép nhanh chóng tiến đến, ngày qua ngày được cô rèn luyện, kỹ năng cũng khá rồi, đang hôn thì cô nhớ lại chuyện trên lớp, đẩy cậu ra trong sự ngỡ ngàng mê mang của cậu.

    Cô chỉ vào môi cậu, mắt đầy ẩn ý "Chỗ này để ai chạm vào là tôi sẽ bỏ đi đấy"

    Cậu sợ hãi rung lên một cái, lắc đầu liên tục, tức nhiên là cậu sẽ không để ai chạm vào ngoài cô rồi, nếu như cô bỏ đi thì cậu phải làm sao đây. Bây giờ họ thân thiết đến nổi ngủ cũng ngủ cùng nhau rồi, nhìn một nam một nữ ôm nhau ngủ rất giống cặp vợ chồng trẻ vừa cưới.

    Hôm nay là ngày đi tham quan các trường đại học và khám phá các vùng núi, cô là cô chủ nhiệm nên có nhiệm vụ dẫn lớp đi, buổi sáng đã đi tham quan các trường đại học rồi, bây giờ sẽ đi đến khám phá núi, phải đến địa điểm qui định trước buổi chiều để còn làm trại.

    3 giờ chiều cô đưa cả lớp đến nơi, bác tài dừng xe lại theo địa điểm cô đưa, cô cùng cả lớp đem đồ bước xuống nhưng sao hơi lạ một chút, không có ai cả. Rõ ràng theo lịch là 3 giờ chiều các thầy cô lớp 12 khác sẽ đưa học sinh đến địa điểm tụ họp, nhưng bây giờ không thấy.

    Cô cùng lớp đứng đợi một lúc vì nghĩ là các lớp khác đến muộn, đợi đến 4 giờ vẫn không ai đến, cô lấy điện thoại ra gọi thì bất ngờ nhìn lên sóng điện thoại, không có tín hiệu.. rốt cuộc đây là vùng nào.

    Cô nhìn lên địa chỉ mình đã đưa bác tài, cô thấy nghi hoặc nhưng bác tài đã rời đi rồi "Các em chờ một chút nữa"

    Cô thấy phía xa có một người đàn ông đi lại, trên tay cầm con dao to và xách thêm bó củi, cô đoán không lầm là người dân ở đây đi đốn củi, nhanh chân hỏi "Cho hỏi, đây là đâu vậy?"

    Người đối diện nghe không hiểu, lắc lắc đầu trong mắt có đầy vẻ sợ hãi lùi về phía sau rồi chạy vào rừng. Nhìn trang phục của họ cô cũng thấy lạ hình như đã từng thấy qua rồi, cô muốn chạy theo nhưng nhìn lại 30 học sinh của mình lại thôi.

    Đợi đến 5 giờ chiều vẫn không thấy ai, cô cũng biết mình đã đi lạc rồi, nhưng chiến đi này có thời hạn là 2 ngày, nếu sớm nhất thì sáng mai trường mới quay lại đón. Mà phía bên đây hiệu trưởng cũng biết là lớp cô bị lạc nhưng không tìm vội, vẫn để các lớp khác tiếp tục chơi.

    Sau khi cô nói lớp bị lạc, ngược lại không thấy lớp lo lắng mà còn vui mừng phấn khởi, lớp chỉ có 10 bạn nữ, có nhiều bạn nam như vậy cũng an tâm phần nào, cô dẫn cả lớp vào trong chút nữa nhưng vẫn nhìn thấy đường lộ, ở bên trong có một khu đất trống khá rộng rãi, cô nhìn qua một lượt, bên phải còn thấy một lói mòn đi vào, nhưng trước hết làm trại đã.

    Mọi người chia công việc ra hoàn thành công việc, làm thành 3 cái trại lớn, 10 người một trại, còn cô ở một mình nên cô đem trong túi ra cái lều mà mình chuẩn bị trước, 2 trại nam ở bìa để bảo vệ trại nữ và lều của cô, bên phải là đóng củi được để ngay ngắn mà lúc chiều lớp tìm được, tuy bị lạc với các lớp khác nhưng lớp vẫn rất vui vẻ cùng nhau đốt lửa trại và nướng thịt, rồi chơi chò chơi.

    Lớp chơi chò nói thật, một bạn trong lớp đem them vòng quay, quay trúng ai thì người đó nói, không may vòng chơi cuối cùng lại quay trúng cậu, Trác Ân được dịp hỏi trước "Cậu và cô chủ nhiệm có mối quan hệ gì?"

    Cả lớp nghe đến đây bỗng im lặng, vì họ nghi ngờ cô chủ nhiệm và bạn học An Minh là chị em, nhưng mối quan hệ riêng của giáo viên không nên nói đến, bạn nữ ngồi cạnh Trác Ân nghe hỏi thế thì khều Trác Ân ý bảo cậu hỏi không đúng rồi. Nhưng Trác Ân vẫn hướng ánh mắt kiên quyết muốn biết về phía cậu làm cả lớp đột nhiên cũng tò mò, Trần Ảnh ngồi một bên cũng muốn nghe.

    Cậu khó xử ngồi ngây người, khoảng 2 phút trôi qua, Trần Ảnh định mở miệng phá vỡ không khí này thì cô đã trả lời "Các em chỉ cần biết chúng tôi không phải chị em ruột, nhưng ở cùng nhà là được" cô trả lời xong thì đứng lên cầm đèn pin đi vào lói mòn lúc chiều cô thấy trước sự tò mò và ngạc nhiên của cả lớp.

    Cả lớp đang vui bỗng bị hạ nhiệt thì ríu rít trách nhau rồi lại tiếp tục nói chuyện, cậu nghe câu trả lời có chút thất vọng, rõ ràng là chung sống với nhau như vậy, nhưng cậu cũng không được danh phận gì cả, nghĩ đến thôi cũng thấy uất ức, cậu nói với mọi người là đi vệ sinh để đuổi theo cô.

    Cô cầm đèn đi vào lói mòn đi càng sâu thì lói mòn càng rõ kích thích trí tò mò của cô, trong đêm tối cô không sợ hãi mà cứ đi cứ đi vào bên trong, không biết cái gì đó đã đánh thức sự tò mò của cô, có lẽ vì người đàn ông đốn củi lúc chiều? Đi được khoảng 10 phút thì cô thấy phía trước có đóm sáng như ngọn lửa, càng khiến cô tò mò đi nhanh hơn, càng thấy rõ cô càng ngạc nhiên.. sâu bên trong khu rừng còn có một ngôi làng.

    Cô đứng trong lói đi lúc nãy còn vài bước nữa thôi thì cô đã bước ra đường mòn và vào làng, lúc nãy cô nhìn những người đàn ông ăn mặc quái dị tay chặt thịt gì đó có chút sợ hãi, người cô rung lên định quay lại đi về thì bất ngờ phía sau có ai đó ôm lấy cô thở gấp, cô sợ hãi nhưng không dám la lên vùng vẫy sắp phát khóc, thì bất ngờ tiếng nói quen thuộc vang lên "Tiểu Minh sợ quá" nghe tiếng cậu cô ôm chặt lấy.

    Thì ra nãy giờ cậu vẫn đi theo cô, tìm kiếm cô, cô chỉ về phía ngôi làng cho cậu biết rồi tay để lên miệng 2 người tỏ ý im lặng, 2 người định âm thầm rời đi thì cô vô tình đạp trúng vào cảnh báo có kẻ xâm nhập của người trong làng, tiếng chuông lách cách vang lên khiến những người đàn ông chú ý họ cầm vũ khí tự chế rồi chạy ra bao vây cô với cậu.

    Mặc cho cô có nói bao lời "Chúng tôi là người tốt, chúng ta bị lạc, chúng tôi không có ý xấu" thì họ vẫn đánh ngất cô và cậu rồi mang cô và cậu trói lại, hình như họ không hiểu tiếng cô nói và họ và người đàn ông đốn củi cô thấy lúc chiều là một.
     
    Alissa likes this.
  2. Hà Hạ Lam Đến góc ngôn tình

    Messages:
    32
    Chương 11: Bắt Giữ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô tỉnh dậy với ánh mắt mơ hồ nhìn về phía bìa rừng tối tăm, cậu và cô đang bị trói ngồi vào gốc cây, xung quanh là lều trại. Cô mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng cô không biết những gì diễn ra tiếp theo khiến cô kinh ngạc.

    Cô bóp chặt tay cậu đánh thức cậu, cậu đau nhăn mặt mở mắt, nhìn hoàn cảnh xung quanh cậu vô cùng sợ hãi, nước mắt sắp chảy ra, cô vội trấn an "Quay người qua đây"

    Cậu ngờ nghệch quay qua cô, bất thình lình cô hôn cậu trấn an, vô tình cô cắn trúng vào vết thương trên môi cậu lúc cậu bị đánh ngã xuống vô tình bị thương, khiến cậu la lên khẽ một tiếng, tuy đó là khẽ thôi nhưng cũng khiến những người canh gác chú ý, 5 người đàn ông cao to cầm cái rìu trên tay đi xung quanh cô và cậu, đôi mắt dữ tợn, đây là tình huống gì vậy?

    Họ không nói một lời nào cả, đi xung quanh một hồi thì dừng lại, đứng thành vòng tròn bao vây cô và cậu rồi quay lưng lại như đang canh gác.

    Cô nói khẽ với cậu "Chúng ta hình như bị bắt cóc rồi"

    Cậu nghe như vậy sợ hãi, không đợi cậu khóc cô đã vội nói "im lặng một chút, chờ đã, chậm nhất là ngày mai chúng ta sẽ được cứu ra" cô tin rằng chỉ cần tìm sâu thêm một chút là mọi người sẽ thấy họ, nhưng mà cô không ngờ không đơn giản như vậy.

    Một người phụ nữ từ đâu xuất hiện, nói nhỏ bên tai một người đàn ông đứng gác, người đàn ông kia chỉ tay một lượt cái gì đó, nhưng không nói, rồi bọn họ dẫn cô và cậu đứng trước một đám cây, trước khi đi cô vô tình nhìn được người phụ nữ kia lấy một tờ báo, trên đó viết nội dung gì liên quan đến mất tích đem đi đốt.

    Người đàn ông đạp xuống đất 3 cái, đám cây trước mặt mở ra trước sự ngạc nhiên của cô và cậu, thì ra đám cây này là để che giấu cánh cửa đá kia, nhìn qua thì không thể thấy được vẻ bất thường, bên kia lại là một con đường khác, là một nơi cách biệt với thế giới bên ngoài, đi sâu vào lại là một ngôi làng nữa, nhưng khác là ở đây khang trang hơn sạch sẽ và mờ ảo, nhà được làm bằng cây, gỗ và gần kế nhau, trong làng tầm khoảng hơn 10 ngôi nhà, họ như một thế hệ gia đình sống ở đây.

    Cô và cậu được đưa đến ngôi nhà to nhất ở trong rừng, đứng trước mặt một cô gái nhỏ, cô bé ăn mặc như người bình thường, chỉ có những tên dẫn cô đi thì ăn mặc giống người rừng, tay chân cô vẫn bị trói, cô bé đang ngồi trên ghế thấy họ thì ngước mặt lên. Tuy còn bé nhưng thần thái vô cùng sắc bén.

    Cô nghĩ những người ở đây không biết nói, nhưng không ngờ cô bé kia mở miệng "Đây là các người tự tìm đến, chúng tôi không đi bắt"

    Cô đứng lặng "Ở đây là đâu? Các người muốn gì?" Cậu đứng một bên lo lắng nhưng vẫn rất muốn bảo vệ cô.

    Cô bé kia không vội trả lời, đi đến trước mặt cô và cậu nhìn ngắm kỹ khuôn mặt 2 người, giọng nói trẻ con vang lên "Khuôn mặt 2 người thế này thì có thể sinh một đứa con rất đẹp". Cô bé quay đi và ra lệnh "Đưa đi"

    Cô và cậu bị tách ra trước sự la hét của cậu, còn cô thì im lặng để xem họ muốn làm gì, cô được đưa đến một căn nhà nhỏ và được mở trói, bên trong đây có một cô gái. Cô gái ngồi một góc, nghe tiếng động sợ hãi vô cùng, lùi về phía sau.

    Cô ngồi đối diện cô gái "Cô bị bắt bao lâu rồi?" Cô gái không trả lời, nhìn cô chầm chầm, rồi bỗng nhiên nôn ói, vẻ mặt xanh xao trong thấy.. hình như cô gái này có thai rồi.

    Ở bên đây các bạn học sinh của cô không thấy cô và cậu về nên đi tìm khắp nơi, chia nhau 2 bạn một nhóm tìm khắp khu rừng, bọn họ cũng vào đường mòn của cô đi lúc nãy tìm nhưng vì đi xa rồi càng vào trong càng tối còn có tiếng sói kêu, vẫn không thấy nên họ không đi vào nữa, đành chờ đợi đến sáng mai.

    Ngồi im lặng một hồi thì cô gái bỗng lên tiếng, tiếng nói yếu ớt nhỏ nhẹ "Tại sao cô lại bị bắt?"

    Cô ngạc nhiên nhìn cô gái, còn tưởng cô ấy không biết nói "Tôi đưa học sinh đến tham quan, vì tò mò nên đã vào đây"

    Cô gái liết mắt nhìn cô "Thế thì đừng hòng ra ngoài"

    Cô càng ngạc nhiên hơn, cô gái nói thêm "Tôi là Hồng An, tôi ở đây được 50 ngày rồi, tôi là trẻ mồ côi nên cũng không ai tìm, cũng không ra được" cô gái nói xong thì cười khinh bỉ, khinh bỉ cho cuộc đời mình.

    Cô nhìn cô gái đồng cảm "Tại sao cô bị bắt"

    Cô gái nhìn trần nhà "Tôi tìm cơm, tôi đói ở đây cũng tốt, tuy không thoải mái nhưng có cơm để ăn" nói thế thôi nhưng cô gái vẫn không giấu được buồn bã.

    Cô ngồi thẳng lưng lên, vội vàng hỏi "Nói cho tôi biết ở đây là chỗ quái nào?" Cô trước giờ chỉ nghĩ động và những người mặc đồ như này chỉ có trong phim kiếm hiệp thời xưa.

    Cô tìm câu trả lời, như câu trả lời này lại khiến cô kinh ngạc quá mức "Ba ngày sau cô sẽ được dẫn đi làm chuyện đó với những người đàn ông ở đây để sinh con, gia tăng dân số ở đây"

    Cô đi đến gần cô gái, thúc giục hỏi "Cô biết gì ở đây, mau nói cho tôi biết"

    Cô gái không trả lời, nằm xuống sàn nhắm mắt ngủ, mà cô không vội hỏi tiếp vẫn chờ đợi trong suy nghĩ và lo lắng, cô lo lắng cho cậu nhóc của mình, giờ này chắc cậu sợ lắm.
     
  3. Hà Hạ Lam Đến góc ngôn tình

    Messages:
    32
    Chương 12: Tìm Kiếm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không khí im lặng khiến cô không thể ngừng nhớ cậu và lo lắng cho cậu, không biết cậu có bị hại không, cô đứng lên tiến lại cánh cửa đạp vào mấy cái, dùng võ của mình đấm đến đau tay chảy máu.

    Hồng An mở mắt ra khó chịu "Vô ích thôi, cô nhìn là gỗ nhưng bên ngoài là đá đấy, ồn ào thế đủ rồi"

    Cô quay lại nhìn Hồng An, rồi ngồi xuống cạnh "Cô ở đây lâu hơn tôi, cô biết nhiều hơn, hãy nói tôi biết có thể tôi sẽ cứu được cô ra ngoài"

    Hồng An không mặn không nhạt nhắm mắt nói "Được thôi, ngày mai là tôi sẽ rời khỏi căn phòng này, nên hôm nay tôi sẽ làm người tốt lần cuối"

    "Tại sao rời khỏi đây?" trong đầu một đóng suy nghĩ.

    Cô gái yếu ớt trả lời, giọng điệu tuyệt vọng vô cùng "Bởi vì tôi có thai rồi" một cô gái nhỏ bị làm nhục và mang thai.

    "Đây là một ngôi làng điên của kẻ điên khùng, sau khi tôi xin con sẽ giống họ, sẽ nghe lời bọn họ" cô gái tuyệt vọng nằm xuống khóc, bao tuổi thân điều hiện rõ.

    Cô cũng ngồi xuống suy nghĩ miên man, và nhớ lại, 2 năm trước một nhóm sinh viên 8 người leo núi bị mất tích không tìm thấy, đến nay vẫn không có tung tích, và bằng chứng duy nhất mà khiến cảnh sát nghi ngờ là thấy được một người đàn ông mặc đồ kỳ quái tiếp cận họ qua tấm ảnh còn sót lại trong máy ảnh của cô nữ sinh trong nhóm, mà bộ đồ đó chính là bộ đồ mà các tên canh gác trong đây mặc.

    Họ muốn gia tăng dân số, họ có kế hoạch gì sao? Cô sẽ làm chuyện đó với người khác và cũng có nghĩa cậu cũng vậy?

    Cô một lần nữa rơi nước mắt, giọt nước mắt này từ lâu rồi không nhìn thấy.

    Sáng ngày hôm sau cửa phòng chợt mở nhưng không có một tia ánh sáng mặt trời nào, điều duy nhất khiến họ biết qua ngày mới là tiếng gà gáy, ở đây chỉ sử dụng nến và lửa trại, một cô gái bước đến cô đưa thức ăn, và đến bên Hồng An đang nằm không dậy nổi, đưa thức ăn và để tay lên tay Hồng An, hình như là bắt mạch, cô ta cười nhẹ rồi ra ngoài, sau đó có 2 người đàn ông cao to vào đưa Hồng An đi.

    Ở bên ngoài Trần Ảnh và Trác Ân cả đêm không ngủ suy nghĩ miên man, bỗng nhiên Trần Ảnh nhớ đến hình ảnh lúc chiều nên quay qua nói với Trác Ân "Cậu có nhớ người đàn ông đốn củi lúc chiều không?"

    Vừa đúng với suy nghĩ của Trác Ân "Lúc đó vì hỗn loạn nên chúng ta không để ý, ông ta đi thẳng vào rừng chứ không phải đi ra ngoài, vậy có nghĩa là"

    Trần Ảnh bổ sung ý "Nhà của ông ta bên trong rừng"

    Trác Ân thêm ý "Đi đúng vào đường mòn của cô giáo và Tiểu Minh"

    Trong lòng 2 người đã biết cô và cậu bị bắt cóc. Bây giờ trời đã sáng ánh mặt trời chiếu vào, họ ở bên ngoài nên ánh nắng vẫn đầy đủ.

    Xe của trường cũng đến đón bọn họ, hiệu trưởng trên xe bước xuống thì học sinh cả lớp chạy ra nói tình hình khiến hiệu trưởng bất ngờ, vội vàng báo cảnh sát khu vực.

    Khi cảnh sát đến, cảnh sát trưởng mới nói với mọi người "Khu rừng này có rất nhiều động vật hoang dã, không một ai ở đây cả, nếu biến mất thì có thể.. là bị động vật hoang dã tấn công rồi" câu nói vừa nói xong cả lớp đều hoang mang, hoang mang vì cô giáo và bạn học bị sói dữ tấn công và thật sự là không có người ở đây?

    Trần Ảnh nghe xong giật mình nói nhanh "Rõ ràng là có người ở, cả lớp đã chứng kiến một người đàn ông đi vào rừng nhưng không thấy ra"

    Cảnh sát đến hỏi, Trác Ân và Trần Ảnh nhanh chóng nói ra suy nghĩ nghi ngờ của mình, họ đã diễn tả lại trang phục của người đàn ông, cảnh sát cầm địa thoại đưa tấm ảnh trong máy của nữ sinh đã lưu 2 năm trước, các bạn học sinh điều gật đầu trùng khớp, điều đó khiến cảnh sát một phen vui mừng và lo lắng, vì đây trang phục được miêu tả chính là trang phục của kẻ tình nghi bắt 8 bạn sinh viên 2 năm trước, vui mừng vì sắp phá án, lo lắng vì những nạn nhân liệu còn sống không?

    Cảnh sát trưởng khu vực chỉ huy lực lượng vào rừng tìm kiếm, họ tìm các ngõ ngách bên ngoài vẫn không thấy, tìm lần này đến lần khác, một ngày trôi qua, không tìm thấy manh mối gì, bây giờ họ phải tìm cách khác. Đến ngày thứ 2, cảnh sát trưởng yêu cầu họ đi sâu hơn nữa, cuối cùng cũng có manh mối.. Một ngồi làng nhỏ, 4-5 liều trại, một đống lửa tàn không một bóng người.

    Cảnh sát đã biết được bên trong khu rừng này có sự sống, mà đó còn là sự sống của con người, khiến họ loé lên tia hy vọng, hy vọng rằng có thể tìm được người, cảnh sát tiếp túc tìm kiếm trong khu rừng.

    Hôm nay là ngày thứ 3, cô gái hôm trước cô gặp ở nhà lớn đến phòng cô ở, ngồi xuống trước mặt cô cười tươi "Tối hôm nay, cô sẽ làm nhiệm vụ cao cả, làm mẹ" rồi rời đi.

    Cô ngồi bệt xuống sàn, rồi xoè tay ra nhìn vật trên tay cười đắc ý.

    Cậu thì khóc từ đêm kia, do cậu ồn ào quá mà họ lấy vải nhét vào miệng cậu, cậu kiệt sức ngủ thiếp đi, cậu nhớ cô cậu cũng không biết chuyện gì sẽ đến với mình và cô, và cũng có lẽ họ sẽ phải chết.
     
    Thùy Minh likes this.
  4. Hà Hạ Lam Đến góc ngôn tình

    Messages:
    32
    Chương 13: Là Mẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gần tối hôm đó, một vị điều tra viên thông minh là chủ chốt của trụ cảnh sát đã tìm được manh mối mà khiến cho cả trụ cảnh sát vui vẻ. Đó là đám cây lạ, màu sắc đám cây này có vẻ không được tươi như những đám cây xung quanh, đám cây này đã chết, do những người trong làng đã biết bị phát hiện nên vào vào làng chính, không ai thay đám cây mới nên để 2 ngày nó héo không còn tươi nữa, vén đám cây ra là một cánh cửa bằng đá dày không cách nào dịch chuyển. Ai có thể dùng đá lấp lại như thế này.

    Nhưng họ không biết cách mở cửa đường hầm, họ tin chắc chắn rằng phía dưới có người và những người họ cần tìm cũng có. Cách cuối cùng cảnh sát trưởng đành xin gấp cấp trên lệnh ném lựu đạn vào cửa đường hầm.

    Đã đến giờ, một người con gái và người đàn ông mang theo bộ quần áo đỏ đến trước mặt cô rồi cô gái đóng cửa lại, cô yếu đuối nằm dưới đất chờ thời cơ bỗng nhiên ngồi bật dậy đánh cho cô gái và gã đàn ông bất tỉnh, không uổng công học võ nhiều năm để bảo vệ cậu, cô cầm chìa khóa lúc trưa lấy được mở cửa ra ngoài, lợi dụng đêm tối cô đi tìm cậu thấy cánh cửa có 2 người canh và tiếng khóc của cậu, cô biết cậu ở trong đó. Cô đánh ngất luôn 2 người đàn ông canh và vào với cậu.

    Thấy cô cậu ôm chặt lấy, nhưng không chờ màn tình cảm ngọt ngào xuất hiện cô vội kéo cậu ra ngoài, chạy đến lói ra mà lúc đầu họ vào, cô vui mừng vì sắp được thoát thì hình ảnh trước mặt khiến cô tuyệt vọng.. cánh cửa đá đóng rồi.

    Phía sau tiếng cười lớn vang lên, cô quay lại thấy phía sau cô tầm 30, 40 người đang đứng cầm đuốc tụ tập đông đúc nhìn cô và cậu, trước bọn họ là người đàn ông tầm 60 tuổi ông ta kiên định nhìn cô, người phụ nữ trung niên và cô bé lúc cô gặp ở nhà lớn nhìn cô cười, cô bé nói "Ở ngoài đó là 6 cái cửa đá, chị có thoát được không?"

    Cô bảo vệ cậu ở phía sau mình, tư thế sẵn sàng đánh nhau "Chúng tôi không có ý làm hại ai, thả chúng tôi đi"

    Ông ta tiến gần hơn phía cô "Ở đây cùng nhau sinh sống, cùng nhau sinh con, không tốt sao? Bên ngoài toàn là một lũ khốn nạn, tại sao phải chịu khổ"

    Đôi mắt lạnh lùng không có vẻ gì là khuất phục "Sinh con? Với những người tôi không quen biết, đây là bắt cóc giam giữ không hề tự nguyện, tôi muốn sinh con với người tôi yêu, ông sai rồi ông già" Cô quay lại nhìn cậu thúc thích phía sau, cô không muốn thương lượng, sống chết có số, kéo cậu đứng trước mặt "Bây giờ cậu đứng đây nhé, tôi sẽ đưa cậu về" cô bước lên nhưng cậu khóc lớn kéo lại "Không được, chị không thể như vậy"

    Cô tức giận la lên "Trần An Minh, cậu là một người đàn ông, trưởng thành lên, ở đây chờ tôi, tôi sẽ đưa cậu ra, chị cậu không bao giờ lừa cậu" cô ôm cậu hôn nhẹ lên môi cậu, đây có lẽ là nụ hôn cuối cùng chăng?

    Cậu nghe thế thì càng mạnh mẽ hơn, đứng trước mặt cô nói những lời yêu thương "Lần này Tiểu Minh không muốn phải hèn yếu, Tiểu Minh rất yêu chị, ngoài mẹ ra chỉ có chị là tốt, cũng suy nghĩ muốn cưới chị, dù chị không thích đi chăng nữa thì Tiểu Minh vẫn yêu chị" nói rồi cậu đứng trước mặt cô che chắn.

    Đột nhiên người phụ nữ trung niên hét lớn, nước mắt ào ào chảy xuống, đi về phía cậu nói những lời uất nghẹn khiến cho họ kinh ngạc "Trần.. An.. Minh, con là Tiểu Minh sao? Là mẹ đây" Bà bước lại ôm cậu, cậu lúc này mới sững sờ, hình ảnh vui vẻ bên mẹ hiện về, lúc nãy là cậu chỉ bận khóc không chú ý.

    Cậu gọi tiếng mẹ, mà lòng uất ức và ngạc nhiên không thể tin được "Mẹ.. mẹ.. mẹ" chỉ có cậu lớn lên thay đổi, còn mẹ thì khuôn mặt vẫn như trước, cậu nhận ra mẹ mà.

    Nước mắt 2 mẹ con càng rơi nhiều hơn, bà ôm lấy mặt cậu trong mắt chỉ toàn là yêu thương "10 năm qua con thế nào? , con sống có tốt không? Mẹ rất nhớ con". Bỗng bà ấy bừng tĩnh quay người lại che chở cho cậu và cô lời nói mạnh mẽ dứt khoát "Tôi sẽ đưa con tôi ra khỏi đây"

    Ông ta liền ngỡ ngàng trong mặt hiện rõ đau lòng, ấp úng nói "Bà nói gì vậy, tôi là chồng bà" chỉ qua cô bé "Đây là con bà, chúng ta là một gia đình"

    Bà cười khinh bỉ xen lẫn hận thù "Bao nhiêu năm tôi không thể thoát ra được, tôi bị ông cưỡng bức mà sinh ra Lục Nhi, tôi ngàn lần muốn gặp con trai tôi"

    Ông ta quỵ xuống rồi bất ngờ cười lớn đứng lên, mắt ánh lên tức giận "Tôi từng bị bỏ rơi cứ ngỡ là hạnh phúc rồi, giờ định bỏ tôi lần nữa, không thể nào, chúng ta cùng chết đi" nói rồi ông ta cầm lấy cây đuốc trên tay người kia định xông và hô to "Giết họ" đám người phía sau lập tức nghe lời tiến đến, cô cũng sẵn sàng đánh thì bất ngờ phía sau tiếng nổ to vang lên, cánh cửa đá ngỡ là chắc chắn vỡ tung.

    Vì họ đứng cạnh cửa đá quá nên cô và cậu bị đá làm bị thương, khổ hơn nữa là cô bị đá rơi trúng đầu bất tỉnh.
     
  5. Hà Hạ Lam Đến góc ngôn tình

    Messages:
    32
    Chương 14: Cậu Có Bạn Gái?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi tỉnh dậy cô thấy đầu mình một cơn đau ập đến, cô cố gắng ngồi dậy nhưng cánh tay cứng đờ, nhìn xuống thì thấy cậu đang ngủ trên tay cô, đôi mặt đã dần thâm đen khuôn mặt trắng bệt trông thật đáng thương.

    Cậu cảm nhận động tỉnh liền mở mắt ngồi ra, thấy cô đã tỉnh vui sướng hét lên làm kinh động đến bác sĩ đang trực khoa bên ngoài vội vàng vào kiểm tra, cô chỉ biết lắc đầu bất lực.

    Cô đã hôn mê một tuần mới tỉnh do bị đá rơi trúng đầu, sau khi bác sĩ kiểm tra vẫn thấy là bình thường, nhưng sao cô cứ im lặng nhìn cậu thế, thấy cô không nói gì khiến cậu sợ hãi "Chị ơi.. Chị có biết Tiểu Minh là ai không?" Nước mắt bắt đầu không kiềm được, lo lắng không thôi.

    Cô liếc mắt nhìn cậu "Đừng khóc, trông xấu chết đi được" cô đưa tay lên lau nước mắt cho cậu.

    Ánh mắt cô vô tình nhìn qua người đàn bà ngồi trên ghế đang nhìn cô cười, sao bà ấy lại ở đây?

    Không đợi cô thắc mắc hết thì bà ấy bước đến trước mặt cô "Ta là mẹ của Tiểu Minh, cảm ơn con vì đã bảo vệ nó và chăm sóc nó bao năm qua, con nghỉ ngơi nhé" nói rồi bà ho lên thành tiếng, cậu vội vàng dịu dàng đỡ bà lại ghế nằm nghỉ.

    Cô cũng nhẹ cười, bao năm mong muốn gặp mẹ, cuối cùng cũng đã được như ý, cậu nhóc của cô cuối cùng cũng có mẹ.

    Trong một tuần cô bất tỉnh, mọi chuyện đã được giải quyết và làm sáng tỏ, tối hôm đó mẹ Tiểu Minh muốn ở lại chăm sóc cô, cô kêu Tiểu Minh về chăm sóc bản thân một chút.

    Trong không khí im lặng mẹ cậu lại lên tiếng "Người dẫn dắt cả nơi đó là một người đàn ông bị bỏ rơi, bị vợ và gia đình xã hội hắt hủi, ông khống chế những người vô gia cư và những người mà ông ta nghĩ cũng bị bỏ rơi như ông ta về làm dân làng"

    Cô mở mắt ra "Khống chế? Bằng cách nào?"

    "Đầu tiên ông ta sẽ nói những lợi ích khi ở đây, lo ăn lo hạnh phúc, vì thật sự có những người vô gia cư không còn gì để mất họ thấy lợi ích như vậy tức nhiên sẽ đồng ý, còn những người không nghe lời không thể thuyết phục ông ấy sẽ làm thuật thôi miên, ông ta muốn gia tăng dân số để nơi đây trở thành một vương quốc do chính ông ta cai trị"

    Cô đồng cảm đưa tay chạm vào tay bà, người phụ nữ này đã trải qua những gian khổ gì "Thật khổ cho cô"

    Đôi mắt bà ấy đượm buồn "Thật ra ông ấy không hẳn là người xấu, ông ta sợ thế giới này, muốn tìm hạnh phúc cho mình và người khác, nhưng ông ta đã sai khi nghĩ ai cũng như mình"

    Cô suy nghĩ một chút rồi lại hỏi "Thế bây giờ ông ta thế nào rồi, và hình như cô có một đứa con với ông ta?"

    Nói đến đây bà ấy lại buồn hơn "Ông ấy vào tù rồi, những người kia được đưa đến trại cải tạo sẽ sớm được đưa ra và cảnh sát sẽ tạo công việc cho họ, còn Lục Nhi thì.." bà ấy ngập ngừng một chút lại nói "Cô sẽ nuôi con bé, dù gì đó cũng là con cô"

    Cô ngạc nhiên nhưng lại tràn đầy thương xót "Cô có biết người chồng cũ, tức là cha của Tiểu Minh hiện tại đang ở đâu không?"

    Không biết là cô nhìn nhầm hay là hiểu nhầm nhưng hình như vừa rồi ánh mắt bà ấy trở nên rất tức giận rồi nhanh chóng trở lại bình thường "Cô không biết, kể từ ngày hôm đó không còn gặp lại"

    Cô cũng thông cảm và thương xót, trải qua những chuyện như vậy rất khó khăn, bây giờ còn nuôi dưỡng thêm một đứa nhỏ "Cô và Lục Nhi cứ về sống cùng con và Tiểu Minh" dù gì cũng mẹ cậu, cô nghĩ làm như này cậu sẽ rất vui.

    Cô và mẹ cậu nói chuyện một chút rồi đi ngủ, cô lại càng thấy yên tâm khi cậu tìm được mẹ, bao năm cậu vẫn luôn nhớ về mẹ không bao giờ quên được những ngày tháng ở bên mẹ tuy lúc đó còn bé và ngắn ngủi.

    Ngày hôm sau, khi kiểm tra tất cả đã ổn định cô được xuất viện, cô quyết định cho mẹ cậu ở cùng ở với cô và cậu.. Có thêm 2 người nữa cùng chung sống lúc đầu sẽ rất khó khăn, nhưng rồi cuộc sống 4 người dần đã trở nên ổn định hơn..

    Từ khi mẹ cậu về ở cùng cô và cậu không còn làm việc kia và cũng không còn thân mật với nhau nữa, họ chính thức sống như 2 chị em, bạn nghĩ như thế thật ư, không đâu họ thân mật ở trường học.. mỗi giờ ra chơi điều gặp nhau âu yếm một chút rồi về lớp.. nhưng dạo này cậu thật lạ, không đến văn phòng của cô cũng thường về nhà rất trễ, cô không hỏi nhưng rất chú ý.

    Cô bắt đầu viết blog tâm sự lại, cô chia sẻ những ý nghĩa trong cuộc sống, lại vô tình lướt thấy nick instagram của cậu, bây giờ lại chơi instagram nhỉ? , cô vào trang cá nhân của cậu vô tình lại thấy điều khiến cô tức giận vô cùng. Cậu có bạn gái?
     
  6. Hà Hạ Lam Đến góc ngôn tình

    Messages:
    32
    Chương 15: Chúng ta kết hôn đi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Càng nghĩ lại càng thấy tức thêm, dám làm chuyện không ra gì sau lưng cô, nếu mà cậu nhóc kia dám có bạn gái thì.. thì.. thì sao?

    Cậu ấy và cô là mối quan hệ gì? Chị em hay là bạn tình? Dù là gì cô cũng không có quyền gì quản cậu có người yêu không?

    Hôm nay trước khi đi làm, mẹ cậu gọi cô lại nói chuyện một chút, cô đồng ý, nhưng lời nói ra khiến cô không thể đồng ý nổi "Cái gì? Cô định đưa Tiểu Minh đi?"

    Bà ấy nghe cô thét lên thì có chút giật mình, khuôn mặt hiền từ nhìn cô chầm chậm giải thích "Đúng vậy, Tiểu Minh cũng sắp tốt nghiệp rồi, cô cũng muốn đưa nó ra nước ngoài học tập, không phải như vậy tốt quá hay sao"

    Cô trầm tư một chút "Ở đây cũng có rất nhiều trường học tốt, không muốn ở khu vực này thì đi khu vực khác, nhất định không thể ra nước ngoài, và con sẽ luôn ở bên"

    Bà ấy nắm lấy tay cô, đôi mắt hiện rõ nét mong muốn "Cô muốn bù đắp lại cho Tiểu Minh"

    Cô không thể chấp nhận được tình cảnh này, vội đứng dậy "Khi con về chúng ta sẽ nói tiếp"

    Vừa đi lòng vừa một mảng bất an, vừa qua suy nghĩ chuyện cậu có bạn gái, bây giờ vừa suy nghĩ chuyện cậu sắp phải rời đi, trong đầu một mảng bất an.

    Hôm nay vẫn thấy cậu tươi cười vào lớp trễ, trên tay còn cầm một hộp quà to, làm cho cô ngứa mắt vô cùng, trong tiết học cô liên tục gọi cậu lên bảng, khiến cậu ngây thơ cũng phải suy nghĩ rằng cô đang giận mình, bắt đầu lo lắng.

    Vừa hay nghỉ giải lao giữa 2 tiết, Trác Ân và Trần Ảnh tò mò lên ngồi nói chuyện với cậu, mà câu chuyện đã lọt hết vào tai cô.

    Trần Anh cười tươi trêu ghẹo "Lần đầu thấy cậu nhận quà của con gái đó"

    Trác Ân nhìn cậu "Còn cười tươi như vậy"

    Cậu bỗng nhiên chột dạ, quay lại nhìn cô, thấy ánh mắt cô hướng về mình sắt bén cậu rùng mình một cái rồi vội giải thích "Không phải, người đó tớ không quen đâu, đó chỉ là một người bạn bình thường hơn cả bình thường"

    Thấy được cảnh cậu bạn nhìn cô giáo giật mình, còn thêm giải thích vội sợ hiểu lầm, Trác Ân và Trần Cảnh phối hợp một màn trêu hoa ghẹo nguyệt.

    Trần Ảnh trêu người thêm dầu vào lửa "Không có nha, rõ ràng là thấy rất đẹp đôi, cậu còn nhận quà vui như vậy mà, nếu như là bạn gái cậu thì có phải cưng chiều cậu đến nổi chỗ nào của cậu cũng thơm một cái sao haha" còn không quên thêm tí dầu từ đồng đội "Cậu có thấy thế không Trác Ân"

    Cậu ú ớ "Không có, tớ.."

    Trác Ân bắt nhịp nói thêm "Không biết cậu có thích bạn nữ đó không, nhưng tôi nhìn qua là bạn nữ đó yêu cậu luôn rồi"

    Một màn hoành tráng như vậy khiến cô nóng người, tay đập xuong bạn "Học thôi, hôm nay chúng ta chỉ nghỉ 5 phút"

    Cậu rung sợ không kịp nói gì, 2 người bạn tốt thì vừa lòng biết bao.

    Hết tiết cô bước ra ngoài, còn không quên gọi cậu "An Minh lên văn phòng gặp tôi có chút việc"

    Toang thật rồi, cậu đã làm gì khiến cô phải tức giận vậy, cậu nhẹ nhàng bước đến trước cửa văn phòng, sau đó rón rén mở cửa, vừa mở cửa vào đã thấy cô quay lưng về phía cậu, cậu từ từ bước đến bên cô, thấp giọng nói "Tiểu Minh đến tìm chị"

    Cô không thèm quay lại, giọng cứng rắn nói với cậu "Ai là chị cậu?"

    Cậu ngạc nhiên mở tròn mắt, chẳng lẽ chị tức giận với cậu đến nổi không thèm nhận cậu sao? Còn suy nghĩ thì cô nói thêm "Chẳng phải đã nói ở trường thì phải gọi tôi là cô giáo sao?"

    Cậu thở phào, thì ra là vậy, nhanh miệng nói "Em đã đến rồi cô ạ" cậu tỏ vẻ rất nghe lời, vì hình như cô vẫn đang giận lắm.

    Cô lúc này mới quay người lại, mắt ánh lên tia tức giận vô cùng, không nói không rằng tiến lại cậu.

    Lúc đầu cậu khó hiểu rồi sau đó rụt rè đến hoảng loạn, cô tiến sát lại như vậy làm gì? Có phải sắp có gì đó không?

    Mà vẻ mặt đó của cậu lại khiến cô càng chán ghét hơn, chẳng lẽ lúc nào đối với cậu cô luôn đáng sợ như vậy?

    Thế thì cũng được thôi, không muốn nhìn chứ gì? Cô kéo cậu đến trước mặt.

    Cậu ngập ngừng nhưng không dám cãi, sau đó cô bảo cậu "Quỳ xuống" cậu khó hiểu nhưng cũng quỳ bên cạnh cô, cô bất mãn vô cùng "Ý tôi là quỳ đối diện tôi"

    Nghe xong cậu suy nghĩ một chút rồi ngạc nhiên, thấy cậu chậm chạp suy nghĩ cô tức giận kéo cậu quỳ trước mặt cô, đá chân cậu lên quỳ theo kiểu cầu hôn, lấy trong túi ra cái nhẫn, ý cười sâu sắc còn không quên trêu ghẹo "Tôi sẽ dùng cái nhẫn này kết hôn với người khác"

    Nghe qua khiến cậu thật sự đau lòng, rồi sợ rung lên "Tiểu Minh đã làm sai cái gì vậy, lại như vậy muốn bỏ rơi em?" Đôi mắt đẫm lệ nhìn lo lắng.

    Còn không biết lỗi của mình, câu nói tiếp theo cô nói khiến cậu hết hồn, mà đây cũng là ý nghĩ khiến cô giật mình "Chúng ta kết hôn đi"
     
    Last edited: Jun 20, 2022
  7. Hà Hạ Lam Đến góc ngôn tình

    Messages:
    32
    Chương 16: Sự Thật Đau Lòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ ngày nói ra câu đó cô đã xác nhận được tình cảm của mình giành cho cậu, nuôi được bao nhiêu năm rồi cuối cùng cũng là của mình thôi. Nghĩ đến đây đã vui không thôi.

    Hôm nay mẹ ruột của cô bà ấy muốn gặp cô nói chuyện, được thôi muốn thế nào còn phải xem cô có vui không đã.

    "Có chuyện gì?" Cô đưa tay cầm tách trà một ngụm thưởng thức, bộ dáng đa phần thư thả.

    "Lần này đến gặp con để nói lời tạm biệt" khuôn mặt bà ấy lần đầu nói với cô dịu dàng như vậy.

    Tay cô dừng lại một chút rồi tiếp tục uống "Lần này là vở kịch gì? Muốn tiền cũng được, hay là muốn cái gì cũng được, nhưng chuyện lần trước bà nói, Tiểu Minh thì không" giọng điệu cứng rắn vô cùng.

    Bỗng nhiên cô nghe tiếng uất nghẹn, tiếng khóc đau lòng "Mẹ thật sự xin lỗi, mẹ đã ly hôn cùng ông ta, ngần ấy năm cùng người này đến người kia yêu đương nghĩ mọi cách để lấy tiền họ cuối cùng cũng không được gì, còn khiến con chịu khổ, mẹ thật sự xin lỗi, lần này đi là muốn theo đoàn từ thiện giúp đỡ mọi người.. nên hôm nay đến gặp con để mong con tha thứ, còn ba con mất là do tai nạn không phải mẹ, mong con đừng oán hạn."

    Bao năm qua có chịu khổ cực chịu uất ức, bao tuổi thân cũng không bằng niềm đau cô đơn của mình, đến bây giờ một giọt nước mắt cô cũng không rơi.. nhưng tha thứ thì cô đã tha thứ rồi. Bà ấy muốn một cuộc sống giàu sang, muốn một cuộc đời sung túc, tuy không ở bên chăm sóc cô tử tế nhưng cũng không từ bỏ cô.

    "Tôi không còn hận bà nữa, chăm sóc bản thân cho tốt, tôi sẽ chờ bà về vào ngày tôi kết hôn" nói rồi cô đứng lấy từ túi xách ra một cọc tiền "Chăm sóc tốt cho bản thân, đừng bỏ bữa" cô rời đi trong tâm trạng không mấy là vui vẻ.

    Có hận cũng không thể hận mãi, tha thứ cũng là điều dễ dàng thôi, bây giờ cuộc sống cũng ổn định.. muốn hận người sinh ra mình cũng không được, nhưng ngần ấy năm chịu bao đau khổ cô vẫn là thật lòng khi thể đối mặt mà nói chuyện lâu với bà ấy.. mong là thời gian sẽ thay đổi được.

    Trên đường về, cô cảm thấy trời hôm nay đẹp đến lạ, giải quyết được với mẹ cô cảm thấy nhẹ nhàng không thôi, cô biết sắp tới mình còn nhiều việc để giải quyết, nhưng bây giờ như thế này đã là tốt rồi.

    Tiếng chuông điện thoại reo lên, nhìn vào số điện thoại cô thấy có điều gì đó chẳng lành "Có việc gì sao? Bây giờ về chúng ta sẽ nói vấn đề đó"

    Bên đầu dây bên kia tiếng nói trở nên sắc bén "Tôi không cần bàn cái gì cả, đây là con của tôi, tôi muốn đưa đi đâu thì đưa, nếu không thì.. haha"

    Cô hốt hoảng hét lên "Bà muốn gì"

    Bà ta gửi cho cô hình ảnh cậu đang bị trói lại, trên miệng còn có vết máu "Tiểu Minh là con bà sao bà lại làm vậy? Cậu ấy mong mỏi bà đến nhường nào, bà không biết sao?"

    Giọng nói lạnh lẽo không chút tình thương "Sinh ra cái nghiệt chủng này, nếu không có nó tao không phải bị ông ta kiềm hãm nhiều năm như vậy, từ lúc sinh nó ra tao đã thấy chướng mắt"

    Cậu một bên nghe được nước mắt chảy xuống, vậy những ký ức được mẹ yêu thương đó là gì, cậu yếu ớt hỏi, giọng nói vang lên khiến cô đau lòng càng lo lắng "Vậy thì.. người chăm sóc con.."

    "Mày nghĩ là tao à, là chị tao đấy, tao bảo vứt mày đi rồi, còn để lại nuôi lớn, khiến cho người ta chán ghét nhất trên đời là mày, vì bảo vệ mày mà chị tao bị cha mày đánh chết đấy" những lời nói độc ác như vậy lại là từ miệng mẹ ruột mà ra.

    Vì khuôn mặt có phần giống nhau nên khiến cậu không nhận ra được, nhưng tình yêu thương ấm áp đó, sao cũng lại không nhận ra.

    "Năm xưa khi mang thai mày tao bị gia đình đó rẻ lạnh, cha mày thì ngoại tình, ép tao phải vào viện tâm thần rồi bị bắt đến nhốt ở hang động không người biết cùng đám người điên.. khốn kiếp, nói cho mày biết mày cũng không có máu mũ gì đến gia đình đó đâu.. ngủ với đàn ông lạ một đêm thì có đứa như mày thôi" Thì ra là gia đình cha cậu biết nhưng vẫn giữ cậu lại khiến cậu trở thành đứa trẻ bị xa lánh bỏ rơi.

    Cậu vui mừng vì tìm được mẹ nhưng không ngờ lại ra sự việc như này.

    Bà ta ăn một trái chuối nói vào điện thoại "Đưa tiền cho tao ra nước ngoài, tao sẽ thả nó ra"

    Đến cuối cùng thì cậu vẫn là thứ khiến chị phiền muộn nhất.

    "Được, cho tôi địa chỉ" cô biết bây giờ cậu nhóc của cô có bao nhiêu đau xót tổn thương, cô phải đến ngay để an ủi cậu.
     
  8. Hà Hạ Lam Đến góc ngôn tình

    Messages:
    32
    Chương 17: Không Chỉ Là Thích Anh - Kết Truyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô đi đến theo địa chỉ, bà ta đang ngồi cạnh cậu, cậu thì bị trói lại trên khuôn mặt đầy vết thương, nhìn thấy cảnh này trực tiếp khiến cô không thể nhìn thấy không thương. Cô không nói nhiều nhanh chóng đưa tiền.

    "Thả ra đi, tôi đưa tiền cho bà" cô đặt bali tiền xuống đất rồi mở ra.

    Bên trong quá nhiều tiền khiến bà ta mắt sáng lên, nhưng vẫn không thả người "Nhưng tao cũng không ngu, thả chúng mày ra tao thoát được sao?" Nói rồi phía sau lưng cô 1 người đàn ông xuất hiện nắm lấy áo cô.

    Cậu tức giận quát lớn "Bà hứa không giữ lời, không được làm tổn thương chị ấy"

    Bà ta tỏ vẻ ngạc nhiên "Ấy chà, thế đây là điểm yếu của mày thật rồi, lúc tao đánh mày, mày cũng không tức giận như vậy, người như mày cũng biết tức giận đấy à"

    Bà ta mở trói cho cậu, nhưng dao vẫn để ở cổ cậu "Chúng mày phải theo tao ra sân bay, cho đến khi tao an toàn"

    Tên đàn ông kia nghe thế liền phản kháng "Chị à, con bé này xinh như vậy, em không được hưởng gì sao?" Giọng nói khiến người nghe ghê tởm.

    Bà ta cười cợt nhã "Đến phút này mày còn muốn, được thôi cho mày 1 tiếng"

    Nghe đến đây cậu cũng tức giận dẫy dụa, dao trên cổ cậu cũng cứa ra máu, rõ ràng là cậu không sợ chết.

    Cô từ nãy không nói gì bây giờ chỉ vung chân một cái làm vài đường tên kia nằm xuống, bên đây cậu liều mình tay nắm lấy lưỡi dao trước sự ngạc nhiên của bà ta, nhân lúc bà ta ngạc nhiên không để ý, cuối cũng cũng thoát khỏi bà ta, máu chảy nhiều khắp sàn, bà ta kêu người vào nhiều hơn. Cô một mình đánh 5 người đàn ông nhưng vẫn là để cậu bị đánh mấy cái. Lúc này cảnh sát ập đến, tóm lấy bà ta.

    Bị bắt rồi miệng còn không quên la thét nói những lời khiến người khác nghe không lọt tai "Mày là đứa trẻ khiến người khác ghét nhất, mày là trẻ mồ coi không ai cần, mày là kẻ đáng thương, mày sẽ không bao giờ được hạnh phúc"

    Cậu nghe xong không những không khóc mà còn cười lớn "Ngoài việc sinh tôi ra thì bà làm được gì nữa mà có quyền nói như vậy? Ai mới là kẻ đáng thương?"

    Cô chạy nhanh lại đến ôm lấy cậu, xé lấy một mảnh áo bó lại tay đang chảy máu không ngừng của cậu. Sau khi thấy cô cậu chợt khóc lớn đầy uất ức "Có phải.. là em không ai cần không.. hic, là em đáng ghét"

    Cô ôm lấy cậu luôn miệng nói "Em cần anh, rất cần anh, không có anh liền không sống được"

    Cuộc đời này cậu cũng xem như là không còn người thân nào ngoài cô, thà là không có ngay từ đầu, đừng để cậu mơ tưởng rằng có người sẽ cần mình, mơ tưởng rằng mình còn có mẹ.

    Ngày hôm sau với cơ thể yếu ớt cậu đến thăm bố của mình, cô đã hỏi mẹ cô địa chỉ và cậu muốn đến đó.

    "Tiểu Minh con đã lớn như vậy rồi?" Ông ta nhìn cậu dịu dàng, mà sâu sắc.

    Cậu cố gắng không khóc "Bố có khỏe không? Có.. nhớ con không?" Cậu cụp mắt xuống.

    Ông rào khóc lớn "Rất nhớ con, bố xin lỗi, xin lỗi con" ông năm đó dẫn cậu đi khắp nơi không bỏ mặc cậu, vẫn là thương cậu.

    Cậu nhìn bố mình không dám khóc quay lưng đi "Con sẽ đợi ngày bố ra"

    Về nhà cô chăm sóc cho cậu, yêu thương cậu an ủi cậu mong rằng cậu luôn được hạnh phúc, nhưng có vẻ tổn thương trong lòng quá lớn khiến cậu đã một tuần qua mà không thể phấn chấn hơn. Thế thì cho cậu ấy một vài bất ngờ đi nhỉ?

    Cậu nằm dài trên giường không để ý đến cô, không phải cậu thật sự là không để ý mà là không thể tập trung để ý, dù gì đó cũng là mẹ ruột của cậu, không thể nói không để tâm được, mà bỏ vì để tâm nên khiến lòng càng đau.

    Nhìn thấy cậu như vậy cô vô cùng thương xót, trong mắt luôn ngập tràn yêu thương nhìn cậu.

    Từ ngoài mùi thơm lan tỏa khiến bụng cậu cũng nôn nao, cô nhẹ nhàng mở cửa phòng đi vào ngồi cạnh bên cậu.

    "Chồng có muốn ăn cơm không?" Lời nói nhẹ nhàng như đôi vợ chồng trẻ, đôi mắt thâm tình nhìn cậu không.

    Cậu lúc đầu là không để ý, nhưng mắt chợt mở to ngạc nhiên vô cùng "Chị gọi Tiểu Minh là.. là chồng sao?"

    Mắt to mở lên đầy tà khí nhìn cậu "Có muốn kết hôn không?"

    Càng ngạc nhiên hơn "Chúng ta? Kết hôn?"

    "Đúng vậy" đầy chắc chắn.

    Cậu ủy khuất một chút "Nhưng chị là chịu trách nhiệm với Tiểu Minh phải không? Chỉ có Tiểu Minh mới thích chị" đôi mắt trong buồn thấy rõ.

    Cô lấy tay đẩy vào chán cậu "Ai nói chỉ mình anh thích em"

    Cậu rón rén hỏi "Vậy chị có thích em không?"

    Cô đưa mặt mình lại gần cậu "Không chỉ là thích anh" rồi cùng nhau hôn sâu.

    Cuối cùng thì xem như cô không có lỗ cái gì, vất vả nuôi cậu bao nhiêu năm cuối cùng vẫn là của mình, nếu mà đưa vào tay người khác có phải là cô tức chết rồi không. Cô sẽ hảo hảo yêu thương cái tiểu nam nhân đại ngốc này.
     
    Cuộn Len likes this.
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...