Bài viết: 57 

chương 10: Thoát nạn trong gang tấc
Cả nhóm chia nhau ra ở ba nơi khác nhau. Cứ tưởng như vậy là sẽ được an toàn, nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như Ninh nghĩ. Mấy đêm liền, Ninh liên tục mơ thấy Quân đứng trên lan can tầng hai ngôi nhà ma mà nhảy xuống- giống hệt như Khởi. Lần nào tỉnh dậy cậu cũng toát mồ hôi hột vì sợ hãi. Và lần nào thức dậy cũng là vào ba giờ sáng. Lo lắng cho an nguy của bạn cho nên dù biết là đã muộn Ninh vẫn cứ gọi điện cho Quân. Ba lần đầu Quân còn bắt máy trong cơn ngái ngủ, nhưng đến lần thứ tư, thứ Ninh nghe được chỉ là những tiếng chuông đổ dài không hồi kết. Linh cảm có sự chẳng lành, Ninh lập tức gọi cho Phùng. May thay Phùng bắt máy.
- Có chuyện gì vậy Ninh? Mà gọi tao vào giờ này?
- Thằng Quân có chuyện rồi! Giờ tao qua nhà lão Trưởng. Mày cũng tới đó nhé, mình gặp nhau ở đó!
Dù không hiểu Ninh đang nói gì nhưng Phùng vẫn nghe lời bạn vội vã rời khỏi phòng trọ vào lúc ba giờ sáng và tới căn nhà ma. Cả hai gặp nhau trước cổng của ngôi nhà và cùng nhìn lên tầng hai. Phùng bất giác rùng mình khi thấy màu đỏ lừ phát ra từ căn phòng của Ninh và Khởi.
- Sao phòng mày lại bật đèn thờ vậy? Trông rợn quá!
Ninh thì thầm:
- Không phải tao bật đâu. Tự nó có màu đó đó.
Phùng nói:
- Sao tự nhiên mày lại lôi tao đến đây? Bộ thằng Quân nó gặp chuyện gì?
- Mấy ngày nay tao toàn mơ thấy nó về đây rồi nhảy lầu thôi. Ba đêm trước, đêm nào tao cũng gọi cho nó, nó đều bắt máy, nhưng đến hôm nay thì không thấy nó trả lời. Tao lo nó xảy ra chuyện.
Ninh vừa nói vừa nhẹ nhàng mở khóa cổng. Cả hai từ từ đi vào. Căn nhà tối om vì công tắc điện bị hỏng. Phùng bật đèn pin điện thoại lên để quan sát mọi thứ xung quanh còn Ninh vừa đi vừa bấm điện thoại gọi cho Quân để kiểm tra. Không ai bảo ai, nhưng cảm giác rờn rợn đáng sợ càng lúc càng bủa vây cả Ninh và Phùng.
- Mẹ kiếp, mới đi có vài ngày mà nhà đúng kiểu nhà hoang.
Phùng thì thầm vào tai Ninh. Đến chân cầu thang, quả nhiên cả hai nghe được tiếng nhạc chuông quen thuộc của chiếc điện thoại Quân hay dùng:
- Thằng Quân đang ở trên kia.
Ninh và Phùng vội vã chạy lên cầu thang và gọi:
- Quân ơi, Quân.. mày ở đây phải không Quân?
Gọi một hồi nhưng không có ai trả lời, tiếng nhạc điện thoại thì mỗi lúc một gần. Đây rồi, nó phát ra từ phòng của Ninh và Khởi.
- Quân ơi..
Ninh ra sức gọi và vặn chốt cửa nhưng cửa bị khóa bên trong:
- Mày tránh ra đi.
Phùng nói, đoạn cậu ta lấy đà xông phi và đạp bung chốt cửa. Một cơn gió lớn thốc vào mặt Phùng. Cả hai cùng chạy vào bên trong, cánh cửa thông ra ban công mở bung, chiếc điện thoại của Quân đang nằm dưới sàn nhà ngay cạnh lan can, tiếng nhạc vẫn vang lên réo rắt.
Ninh vội vàng chạy tới nhìn xuống bên dưới, cậu ôm ngực thở phào nhẹ nhõm vì không thấy cái xác nào nằm dưới đất. Nhặt chiếc điện thoại lên, cả hai tiếp tục gọi:
- Quân, quân ơi, mày đâu rồi?
Vẫn không có ai đáp lại. Phùng và Ninh chạy vào khắp các phòng và nhà vệ sinh để tìm mà bóng dáng Quân vẫn bặt vô âm tín.
- Thằng này.. nó có thể ở đâu chứ? Mẹ kiếp. – Phùng chửi thề.
Lúc này Ninh chợt nhớ lại lời Quân kể: "Tao hay mơ thấy một đứa bé, nó rủ tao chơi trò chốn tìm, chúng tao nấp dưới gầm giường để trốn ai đó mà chính tao cũng không biết." Ninh kêu lên:
- Dưới gầm giường, thử tìm dưới gầm giường xem.
Ninh chạy vào phòng Quân một lần nữa nhòm xuống bên dưới.. nhưng không có, ngay lúc ấy giọng Phùng vang lên ở phòng bên cạnh, chính là phòng Ninh:
- Ninh, lại đây!
Ninh chạy sang, Phùng chỉ xuống gầm giường và bảo:
- Mày.. mày nhìn xem! Có máu.
Ninh cúi xuống soi đèn, và vô cùng sợ hãi.. quả nhiên là có vết máu. Nhưng người đâu? Lúc này để ý kĩ mới thấy trên sàn nhà có mấy giọt máu li ti mà vì tối quá nên Phùng và Ninh đã không nhìn thấy. Lần theo dấu máu cả hai leo lên sân thượng gọi thật to:
- Quân.. Quân.. mày ở đâu?
Lúc này lập tức có giọng nói yếu ớt truyền đến:
- Ninh.. cứu tao.. Ninh..
* * *
- Nó ở đây.. Phùng.. mau giúp tao cứu Quân.
Quân đang treo người trên không trung, hai tay bám vào lan can sân thượng. Tình thế vô cùng nguy hiểm. Ninh dùng cả hai tay giữ chặt lấy tay bạn, Phùng nhanh chóng chạy tới hợp sức kéo Quân lên.
- Cố lên Quân.. cố lên..
Nhờ có Ninh và Phùng mà tính mạng ngàn cân treo sợi tóc của Quân cuối cùng cũng giữ lại được. Khi đã an toàn, cả ba dựa người vào lan can mà thở hồng hộc.
- Cảm ơn tụi mày nhé..
Quân xúc động nói. Ninh và Phùng dù rất mệt, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy bảo:
- Nơi này không ở lâu được đâu.. mau đi thôi.
Bấy giờ cả hai mới biết rằng chân của Quân đã bị thương. Sốc nách bạn, cả ba liền xuống cầu thang. Đi qua nhà chứa đồ ở mé sân thượng, cả ba bỗng giật mình khi có tiếng radio phát ra từ đó. Bản nhạc vô cùng quen thuộc mà Phùng và Quân từng nghe thấy và khẳng định nó phát ra từ phòng của Ninh và Khởi
"Xác người nằm trôi sông.. trôi trên ruộng đồng. Trên nóc nhà trên thành phố.. trên những đường quanh co. Xác người nằm bơ vơ, trên mái hiên chùa, trong giáo đường thành phố, trên thềm nhà hoang vu.."
Đây vốn là một bài hát của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn do ca sĩ Khánh Ly thể hiện, nếu nghe trong hoàn cảnh bình thường thì vô cùng hay và ý nghĩa, nhưng khi bật lên trong hoàn cảnh này thì lại khiến người ta rợn tóc gáy. Cả ba người sợ đến mất mật bởi hiện tượng ma quái trong căn nhà.. chẳng đứa nào nói thêm câu gì chỉ cố gắng tìm cách nhanh nhất mà thoát khỏi đây.
- Có chuyện gì vậy Ninh? Mà gọi tao vào giờ này?
- Thằng Quân có chuyện rồi! Giờ tao qua nhà lão Trưởng. Mày cũng tới đó nhé, mình gặp nhau ở đó!
Dù không hiểu Ninh đang nói gì nhưng Phùng vẫn nghe lời bạn vội vã rời khỏi phòng trọ vào lúc ba giờ sáng và tới căn nhà ma. Cả hai gặp nhau trước cổng của ngôi nhà và cùng nhìn lên tầng hai. Phùng bất giác rùng mình khi thấy màu đỏ lừ phát ra từ căn phòng của Ninh và Khởi.
- Sao phòng mày lại bật đèn thờ vậy? Trông rợn quá!
Ninh thì thầm:
- Không phải tao bật đâu. Tự nó có màu đó đó.
Phùng nói:
- Sao tự nhiên mày lại lôi tao đến đây? Bộ thằng Quân nó gặp chuyện gì?
- Mấy ngày nay tao toàn mơ thấy nó về đây rồi nhảy lầu thôi. Ba đêm trước, đêm nào tao cũng gọi cho nó, nó đều bắt máy, nhưng đến hôm nay thì không thấy nó trả lời. Tao lo nó xảy ra chuyện.
Ninh vừa nói vừa nhẹ nhàng mở khóa cổng. Cả hai từ từ đi vào. Căn nhà tối om vì công tắc điện bị hỏng. Phùng bật đèn pin điện thoại lên để quan sát mọi thứ xung quanh còn Ninh vừa đi vừa bấm điện thoại gọi cho Quân để kiểm tra. Không ai bảo ai, nhưng cảm giác rờn rợn đáng sợ càng lúc càng bủa vây cả Ninh và Phùng.
- Mẹ kiếp, mới đi có vài ngày mà nhà đúng kiểu nhà hoang.
Phùng thì thầm vào tai Ninh. Đến chân cầu thang, quả nhiên cả hai nghe được tiếng nhạc chuông quen thuộc của chiếc điện thoại Quân hay dùng:
- Thằng Quân đang ở trên kia.
Ninh và Phùng vội vã chạy lên cầu thang và gọi:
- Quân ơi, Quân.. mày ở đây phải không Quân?
Gọi một hồi nhưng không có ai trả lời, tiếng nhạc điện thoại thì mỗi lúc một gần. Đây rồi, nó phát ra từ phòng của Ninh và Khởi.
- Quân ơi..
Ninh ra sức gọi và vặn chốt cửa nhưng cửa bị khóa bên trong:
- Mày tránh ra đi.
Phùng nói, đoạn cậu ta lấy đà xông phi và đạp bung chốt cửa. Một cơn gió lớn thốc vào mặt Phùng. Cả hai cùng chạy vào bên trong, cánh cửa thông ra ban công mở bung, chiếc điện thoại của Quân đang nằm dưới sàn nhà ngay cạnh lan can, tiếng nhạc vẫn vang lên réo rắt.
Ninh vội vàng chạy tới nhìn xuống bên dưới, cậu ôm ngực thở phào nhẹ nhõm vì không thấy cái xác nào nằm dưới đất. Nhặt chiếc điện thoại lên, cả hai tiếp tục gọi:
- Quân, quân ơi, mày đâu rồi?
Vẫn không có ai đáp lại. Phùng và Ninh chạy vào khắp các phòng và nhà vệ sinh để tìm mà bóng dáng Quân vẫn bặt vô âm tín.
- Thằng này.. nó có thể ở đâu chứ? Mẹ kiếp. – Phùng chửi thề.
Lúc này Ninh chợt nhớ lại lời Quân kể: "Tao hay mơ thấy một đứa bé, nó rủ tao chơi trò chốn tìm, chúng tao nấp dưới gầm giường để trốn ai đó mà chính tao cũng không biết." Ninh kêu lên:
- Dưới gầm giường, thử tìm dưới gầm giường xem.
Ninh chạy vào phòng Quân một lần nữa nhòm xuống bên dưới.. nhưng không có, ngay lúc ấy giọng Phùng vang lên ở phòng bên cạnh, chính là phòng Ninh:
- Ninh, lại đây!
Ninh chạy sang, Phùng chỉ xuống gầm giường và bảo:
- Mày.. mày nhìn xem! Có máu.
Ninh cúi xuống soi đèn, và vô cùng sợ hãi.. quả nhiên là có vết máu. Nhưng người đâu? Lúc này để ý kĩ mới thấy trên sàn nhà có mấy giọt máu li ti mà vì tối quá nên Phùng và Ninh đã không nhìn thấy. Lần theo dấu máu cả hai leo lên sân thượng gọi thật to:
- Quân.. Quân.. mày ở đâu?
Lúc này lập tức có giọng nói yếu ớt truyền đến:
- Ninh.. cứu tao.. Ninh..
* * *
- Nó ở đây.. Phùng.. mau giúp tao cứu Quân.
Quân đang treo người trên không trung, hai tay bám vào lan can sân thượng. Tình thế vô cùng nguy hiểm. Ninh dùng cả hai tay giữ chặt lấy tay bạn, Phùng nhanh chóng chạy tới hợp sức kéo Quân lên.
- Cố lên Quân.. cố lên..
Nhờ có Ninh và Phùng mà tính mạng ngàn cân treo sợi tóc của Quân cuối cùng cũng giữ lại được. Khi đã an toàn, cả ba dựa người vào lan can mà thở hồng hộc.
- Cảm ơn tụi mày nhé..
Quân xúc động nói. Ninh và Phùng dù rất mệt, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy bảo:
- Nơi này không ở lâu được đâu.. mau đi thôi.
Bấy giờ cả hai mới biết rằng chân của Quân đã bị thương. Sốc nách bạn, cả ba liền xuống cầu thang. Đi qua nhà chứa đồ ở mé sân thượng, cả ba bỗng giật mình khi có tiếng radio phát ra từ đó. Bản nhạc vô cùng quen thuộc mà Phùng và Quân từng nghe thấy và khẳng định nó phát ra từ phòng của Ninh và Khởi
"Xác người nằm trôi sông.. trôi trên ruộng đồng. Trên nóc nhà trên thành phố.. trên những đường quanh co. Xác người nằm bơ vơ, trên mái hiên chùa, trong giáo đường thành phố, trên thềm nhà hoang vu.."
Đây vốn là một bài hát của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn do ca sĩ Khánh Ly thể hiện, nếu nghe trong hoàn cảnh bình thường thì vô cùng hay và ý nghĩa, nhưng khi bật lên trong hoàn cảnh này thì lại khiến người ta rợn tóc gáy. Cả ba người sợ đến mất mật bởi hiện tượng ma quái trong căn nhà.. chẳng đứa nào nói thêm câu gì chỉ cố gắng tìm cách nhanh nhất mà thoát khỏi đây.