Ngôn Tình [Edit] Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài - Nhứ Tiểu Thao

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Alissa, 4 Tháng mười 2021.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,884
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,884
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,884
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,884
    Chương 83: Giao cho công việc khó nhất.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng một 2022
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,884
    Chương 84: Đem việc không quan trọng giao cho cô ta.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,884
    Chương 85: Tiểu Tưởng nhà anh hình như học được cách ghen tuông rồi, không tệ không tệ.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,884
    Chương 86: Anh em bang Hắc Hổ chúng tôi không phải có thể tùy tiện gọi là đến.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng một 2022
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,884
    Chương 87: Sẽ không đánh nhau, nhưng có thuật phòng thân.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đủ loại tiếng ồn ào vang lên, Tưởng Ban Hoa bừng tỉnh dậy từ trong mộng, cô cau mày, xoay xoay cái cổ cứng đờ vì ngủ ngồi.

    Ở bên ngoài sắc trời đã tối, Tưởng Ban Hoa nheo mắt lại, mơ hồ nhìn thấy cách đó không xa có vài bóng người, cô nghĩ chắc đó là bọn người Tử Mao.

    Không biết Lý Tiếu Thảo đi tới đâu, nơi này cách nhà một khoảng, lái xe mất ít nhất một giờ.

    Có lẽ anh ấy không chưa biết mình bị bắt cóc, còn nghĩ rằng mình nói giỡn.

    Lúc Tưởng Ban Hoa đang miên man suy nghĩ hết công suất, Tử Mao đã kéo cửa ra, từ bên ngoài tiến vào, trong tay còn bưng theo một mâm mà nhìn qua thì thấy chẳng giống đồ ăn gì.

    Tử Mao đặt chén lên chiếc bàn nhỏ cạnh cô, sau đó nói: "Cho cô."

    Tưởng Ban Hoa nuốt nuốt nước miếng, cô đã sớm đói bụng rồi, bây giờ có tùy tiện cho cô đồ ăn gì thì cô đều có thể dùng một ngụm ăn hết.

    "Anh không cởi trói ra thì tôi ăn kiểu gì?" Tưởng Ban Hoa oán giận nói.

    Tử Mao gật gật đầu, sau đó tháo dây thừng đang cột cô ra.

    "Trần tổng mà anh nói còn chưa đến sao?" Tưởng Ban Hoa ăn rau xanh sau đó hỏi.

    "Vẫn chưa. Nhưng sẽ nhanh đến thôi."

    Một khắc sau khi Tử Mao nói xong câu đó thì ngoài cửa truyền đến tiếng vang, Tưởng Ban Hoa ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt nôn nóng của Lý Tiếu Thảo.

    Anh thì vội muốn chết đây. Mà cô lại ở nơi này ăn.

    Lý Tiếu Thảo nhíu nhíu mày, nhìn đám côn đồ mặc đồ loè loẹt trước mắt, sau đó nói: "Ai kêu các người tới?"

    Lúc này, Tưởng Ban Hoa không biết nên tiếp tục ăn hay là đứng lên, cô thấy Tử Mao đứng dậy, lại nhìn nhìn người toàn thân tản ra khí lạnh là Lý Tiếu Thảo, cuối cùng mới lựa chọn buông xuống chén đũa, chạy tới phía sau người Đại Lý.

    Lý Tiếu Thảo liếc sang nhìn Tưởng Ban Hoa thấy cô không bị mất cọng lông nhúm tóc nào thì mới an lòng một chút rồi hỏi lại: "Ai kêu các người tới?"

    Tử Mao vốn là cà lơ phất phơ, gã đi lắc lư tới, toàn bộ quần áo giống như là treo ở trên người gã.

    "Thằng ranh con, tao khuyên mày không cần xen vào việc người khác." Gã lão thần thần thần(*) nói, mặc dù lùn hơn Tiếu Thảo rất nhiều, mà không có một chút khiếp đảm(*).

    (*)Điềm tĩnh.

    (*)Sợ đến mức có cảm giác như rụng rời chân tay, mất hết hồn vía.

    Tưởng Ban Hoa nghĩ, gã lên làm đại ca khả năng là cũng có chút bản lĩnh, bằng không cũng sẽ không tự tin mười phần như thế.

    Những đàn em vây quanh hai người đẩy bọn họ vào giữa, Tưởng Ban Hoa nhìn nhìn bốn phía, kéo kéo tay áo của Lý Tiếu Thảo, nhẹ giọng hỏi: "Đại Lý, anh sẽ đánh nhau hả?"

    Lý Tiếu Thảo bình tĩnh mà lắc lắc đầu, không nói gì.

    Tưởng Ban Hoa nhìn nhìn Tử Mao, lại nhìn nhìn bốn phía toàn là đàn em có thái độ thù địch, sau đó nói: "Mọi người không cần căng thẳng quá, đây là bạn trai của tôi, vì quá lo lắng cho tôi nên đến đây. Chúng ta tiếp tục chờ Trần tổng ha."

    Trần tổng?

    Đồng tử của Lý Tiếu Thảo u ám xuống, nếu anh đoán không sai, thì người đó hẳn là Trần Quý.

    Trần Nam chính là cái gối thêu hoa(*), loại chuyện như này khẳng định không phải là do cô ta làm, nhưng cô ta có khả năng cũng là người xúi giục.

    (*) Chỉ những người có được cái dáng bên ngoài nhưng bên trong rỗng tuếch. Ở đây nói Trần Nam được cái vẻ hùng hồn bên ngoài nhưng bên trong không dám làm gì.

    Vì Trần Quý cùng Ban Hoa không quen biết nhau.

    "Tôi nhìn ra bạn trai của cô không muốn chờ." Tử Mao cong cong khóe miệng, đưa mắt nhìn thoáng qua, đàn em của gã liền xông lên.

    Tưởng Ban Hoa từng thấy qua cảnh đánh nhau như này ở trên tivi, những nam chính đánh đó đều rất giỏi đánh nhau.

    Nhưng Đại Lý của cô sẽ không đánh nhau nha!

    Tưởng Ban Hoa thầm nghĩ xong đời rồi, hôm nay khẳng định sẽ bị thương. Cô cắn cắn môi, liếc mắt nhìn Lý Tiếu Thảo ở bên người, sau đó cô học theo dáng vẻ của Lý Tiểu Long, bày ra tư thế kinh điển của ông ấy.

    "Em muốn hả?" Lý Tiếu Thảo hỏi.

    Tưởng Ban Hoa lắc lắc đầu, nói: "Tạo dáng giả bộ một chút."

    Đến lúc đàn em kia xông lên thật, Tưởng Ban Hoa lại không hề đụng tới một ngón tay nào của người ta, vì toàn bộ bọn họ đều bị Lý Tiếu Thảo đánh ngã ngay.

    Chỉ còn lại mỗi mình Tử Mao đứng ở trong đám người, chết lặng.

    "Anh nói anh sẽ không đánh nhau mà?" Tưởng Ban Hoa thu tay lại, sau đó hỏi.

    Lý Tiếu Thảo lắc lắc cái tay đau nhức, sau đó nói: "Sẽ không đánh nhau, nhưng có thuật phòng thân."

    "Thuật phòng thân của anh cũng thật là đủ trâu bò, học từ ai vậy."

    "Về sau em sẽ biết." Lý Tiếu Thảo chừa lại chỗ hấp dẫn nhất.

    Tử Mao ở một bên nhìn không được, gã cũng đánh không lại anh, còn bị bức ép ăn cơm chó của hai người bọn họ, thật là quá đáng lắm rồi.

    Gã muốn sấn đến trước khi Lý Tiếu Thảo kịp chuẩn bị, là đánh lén từ sau lưng nhưng lại bị anh kịp thời phát hiện ra và quăng gã một cái qua vai, quăng mạnh đến mức gã kêu đau.

    "Có thả chúng tôi đi hay không." Lý Tiếu Thảo ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt Tử Mao, động tác đó nếu nhìn cận cảnh thì thật đúng là đẹp trai hết phần thiên hạ.

    Vẻ mặt của Tưởng Ban Hoa đầy tự hào mà nhìn đám côn đồ ở bốn phía, giống như bọn họ đều là bị cô đánh ngã vậy.

    Tử Mao thở dài, gã xoa xoa cánh tay bị ngã đau, sau đó nói: "Sao có thể cho các ngươi đi, trừ phi đánh chết tôi."

    Lý Tiếu Thảo thở dài, lắc lắc đầu, sau đó nói: "Người kia cho các người bao nhiêu tiền?"

    "Đây là vấn đề tiền sao!" Tử Mao cảm thấy chính mình bị vũ nhục.

    Lý Tiếu Thảo đứng lên, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải sao?"

    Tử Mao trong nhất thời khí không biết nói gì, sau đó nói: "Đúng vậy, nhưng là..."

    "Không có nhưng là, anh trở về nói cho người thuê các người biết tên của tôi, anh ta sẽ không làm gì các người."

    Lý Tiếu Thảo dắt tay Ban Hoa, sau đó nói: "Đi thôi, trở về ăn đồ ăn ngon."

    Tưởng Ban Hoa gật đầu một cái, vừa rồi cô còn chưa ăn no.

    "Tiểu Tử Mao, tạm biệt." Tưởng Ban Hoa vẫy tay với Tử Mao, sau đó liền cùng Lý Tiếu Thảo rời đi vùng đất thị phi này.

    ...

    "Chúng ta không đợi Trần tổng tới sao?" Ngồi trên xe, Tưởng Ban Hoa hỏi.

    Lý Tiếu Thảo tức giận đối với chuyện cô tùy tiện đi cùng người khác, cho nên lúc này anh có chút không muốn nói chuyện.

    Tưởng Ban Hoa thăm dò lại nhìn anh một cái, thật cẩn thận hỏi: "Anh tức giận hả?"

    Anh vẫn là không nói gì.

    Tưởng Ban Hoa suy nghĩ, cô đúng thật là coi thường an toàn của bản thân thật, vừa rồi còn tùy tiện đi cùng đám côn đồ của bang phái kia.

    Cô nghĩ, anh nhất định là bởi vì quá quan tâm cô, cho nên tức giận.

    Tưởng Ban Hoa lắc lắc cánh tay của anh, làm nũng nói: "Đừng nóng giận nữa, nha?"

    Lý Tiếu Thảo vốn rất tức giận, nhưng hiếm thấy bộ dáng này của cô nên cảm thấy thật hưởng thụ.

    "Đừng nóng giận nữa mà." Tưởng Ban Hoa chớp chớp mắt, Lý Tiếu Thảo như cũ bất động thanh sắc.

    Kỳ thật trong lòng anh đã không còn tức giận, nhưng anh muốn cho Tưởng Ban Hoa biết là chuyện dễ tin người khác có bao nhiêu nghiêm trọng.

    Cũng may hôm nay cô không có việc gì, bằng không anh sẽ hối hận đến chết mất. Hối hận vì đã không tan tầm sớm hơn một chút, hối hận không có đưa cô về nhà.

    May mắn thay, cô ấy vẫn ổn.

    "Không cần tức giận mà, Đại Lý." Tưởng Ban Hoa nói lần thứ N.

    Xe của bọn họ vừa lúc chạy đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, Lý Tiếu Thảo quay đầu nhìn nhìn cô, sau đó nhàn nhạt mà đáp lại một câu: "Ừm."

    "Có biết sai không?" Anh hỏi.

    Tưởng Ban Hoa gật đầu như chim cút, sau đó nói: "Đã biết."

    "Vậy nói xem, sai ở chỗ nào?"

    "Dạ. Là không nên tùy tiện đi cùng Tử Mao."

    "Còn gì nữa?"

    "Còn nữa? Hưm. Đó chính là không lo an toàn của bản thân, còn làm anh lo lắng."

    "Ừ."

    Lý Tiếu Thảo thấy thái độ nhận sai của cô rất tốt cho nên vừa lòng gật gật đầu.

    "Anh vừa biết một nhà hàng mới ăn rất ngon, anh dẫn em tới đó ăn."

    Trong mắt của Tưởng Ban Hoa hiện lên ngôi sao nhỏ, cô vui vẻ mà nói: "Đại Lý của em tốt quá đi."

    Không hẳn là vậy.

    Điều đó là cần thiết.
    [​IMG]
    Editor: Alissa
    Cập nhật 31/1/22
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng một 2022
  9. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,884
  10. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,884
Trả lời qua Facebook
Đang tải...