Ngôn Tình [Edit] Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê - Vọng Thần Mạc Cập

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cá Nhỏ Vô Danh, 12 Tháng tám 2021.

  1. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 250: Nhu cầu không được thỏa mãn, hắn đương nhiên bất mãn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Úy Ương lại lần nữa tránh được một kiếp, mặc xong quần áo từ tủ quần áo đi ra, nhìn thấy Mộ Nhung Trưng đang chỉnh lại giường - Hắn vuốt gối vuông cạnh như miếng đậu phụ, hai cái gối ngăn nắp, hình ảnh này khiến cô cảm thấy rất hiếm có.

    Trong ký ức, tên gia hỏa này hình như chưa từng để ý chuyện trong nhà, không nghĩ tới, năng lực tự thu xếp cư nhiên xuất sắc như vậy.

    Ngẫm lại cũng đúng, dù gì là từ bộ đội đặc chủng ra, quân sự hóa quản lý chút, mặc kệ là quan quân, hay là binh sĩ, tự thu xếp đó là tiêu chuẩn khảo hạch cơ bản nhất, nếu đến cái này cũng không làm được, làm sao từ chiến sĩ phổ thông thăng cấp thành một chiến sĩ đặc chủng. Ở Nam Giang, xây dựng quân đội, với cái khác so sánh, còn tương đối nghiêm cẩn. Tuy thỉnh thoảng vẫn có một hai cái u ác tính, nhưng trình độ tổng thể vẫn là cái tuyến đường đó.

    Giờ phút này, nhìn thấy hắn sắp xếp phòng, cô mới phát hiện, hóa ra nhìn một người đàn ông làm việc nhà, lại là một chuyện ấm lòng như thế, hình như lập tức có cảm giác gia đình Ân, xây dựng một gia đình, việc nhà không phải nên là chuyện của phụ nữ, nam nữ cùng nhau thu dọn mới khiến cái nhà này càng giống nhà.

    "Nhìn giường ngây ngóc cái gì đấy?" Mộ Nhung Trưng quay đầu phát hiện, hàng lông mày sắc bén như kiếm, lúc tới gần, từ từ thầm thì: "Em đang hoài niệm cái gì? Hoặc là em là chưa làm đã thèm, muốn tiếp tục?"

    Hắn hắn hắn.. Hắn lại trêu chọc cô?

    Tên xấu xa này.

    Bây giờ trêu chọc thành nghiện rồi à?

    Úy Ương cười lộ hàm răng, "Mộ Nhung Trưng, trên mặt anh viết bốn chữ, anh biết không?"

    Mộ Nhung Trưng không tiếp lời, cảm thấy nha đầu này đang đào hố.

    "Bốn chữ rất to." Úy Ương chỉ mặt hắn, vẻ mặt nghiêm túc mà thì thầm: "Dục cầu bất mãn." (Ý chị nhà nói là nhu cầu không được thỏa mãn ạ ^^')

    Thì thầm xong, làm một cái mặt quỷ, chạy ra bên ngoài, chỉ sợ hắn thẹn quá hóa giận, tóm cô lại, đem cái chuyện làm được nửa đường kia làm xong luôn.

    Mộ Nhung Trưng rất bất đắc dĩ, che mặt.

    Có rõ ràng như vậy sao?

    Ài, được thôi!

    Hắn đúng thật là dục cầu bất mãn.

    Mỗi lần vừa hôn liền hôn đến xúc động, vật nhỏ này còn chỉ lo đốt lửa mặc kệ lửa lớn, hắn đương nhiên bất mãn.

    Hắn vừa nghĩ lại, bất luận thế nào nhất định phải sớm chút làm chứng nhận, cầm được chứng nhận hắn nhất định không tha cho cô, tới lúc đó xin nghỉ một tuần, hắn nhất định phải giải tỏa lỗi hận "Bị tra tấn" này.

    Cái ngược đãi không người này, cũng chỉ có hắn có thể chịu đựng được.

    Ài, tới lúc nào mới không bị tra tấn thế này nữa đây!

    Quả đúng là trông mòn con mắt.

    Úy Ương xuống tầng dưới, chỉ thấy mẹ Dương đang bận rộn, không thấy mẹ, những chuyện xảy ra ngày hôm qua, như thủy triều tràn tới, có Mộ Nhung Trưng đem tới cho cô thời gian nhẹ nhàng ngắn ngủi, từng chút từng chút tiêu tan, những vấn đề có tính hiện thực kia tựa đá nhỏ sau khi thủy triều rút đi, hiện từng tầng ra.

    "Mẹ Dương, mẹ ta còn chưa xuống sao?"

    Cô tìm trong phòng bếp.

    "Đúng vậy, vẫn chưa."

    "Ta đi xem xem."

    Trên cầu thang, Mộ Nhung Trưng đút tay trong túi đang đi xuống dưới, kéo cô lại nói: "Ăn cơm trước. Ăn xong rồi lại đi xem mẹ."

    "Nhưng.."

    "Úy Ương, trong mắt anh em mới là quan trọng nhất. Nhớ rõ, chỉ có chăm sóc bản thân tốt trước, em mới có tinh thần và sức lực đi chăm sóc người khác. Để mẹ em ngủ nướng cũng tốt, tối qua, anh thấy đèn trong phòng mẹ sáng đến gần sáng mới tắt."

    Cái gì?

    Mẹ, tối qua cũng không ngủ tốt sao?

    Lòng cô co rút, "Sao anh không nói với em thế?"

    Tối qua từ Úy Viên trở về, cô từng tới phòng mẹ nhìn, xác định mẹ ngủ rồi, mới quay về phòng mình - Loại tình huống giống như hôm qua, cô vốn nên ở cùng mẹ.

    "Em mệt như thế, anh nào nỡ để em lại mệt thêm."

    Xin tha thứ cho sự ích kỷ của hắn.

    Tối qua mẹ vợ là chịu phải kinh hãi lớn, nhưng Úy Ương làm sao không có được?

    "Đi ăn trước."

    Mộ Nhung Trưng kéo cô xuống dưới.

    Người này một khi kiên định một chuyện, liền nhất định sẽ làm đến cùng, lúc này mà làm trái ý hắn, liền sẽ cãi nhau, loại tranh cãi này, cô của 30 tuổi với hắn của 36 tuổi từng trải qua rất nhiều lần, cô tương đối có kinh nghiệm.

    Vì thế, cô không có phản đối tiếp, người này cũng là vì tốt cho cô!

    Vội vội vàng vàng ăn sáng xong, Úy Ương nhìn đồng hồ một chút, đã hơn 7 giờ rồi, theo lý mà nói, nên đi tới trường rồi, hôm nay trường học thi lại lần nữa, cô nhất định phải đi, nhưng trước mắt, trên mặt cô xanh xanh tím tím, mẹ lại nằm trên giường không dậy, trong loại tình huống này, cô nào còn có tâm tư đi học?

    Cô nghĩ một chút, đi gọi điện thoại cho thầy Lôi, "Alo, thầy Lôi, là em, Úy Ương, trong nhà em xảy ra chút việc, hôm nay có thể là không đi tới trường được rồi.. Cái gì ạ, ồ, biết rồi ạ.. Cảm ơn thầy.."

    Ngắt điện thoại, cô thấy Mộ Nhung Trưng cũng ăn xong rồi, đang lau miệng, "Anh bảo mẹ Dương xin nghỉ giúp em?"

    "Lẽ nào hôm nay em còn có tâm tư tới trường học à?"

    Hắn suy nghĩ rất chu đáo.

    Úy Ương nhìn hắn, phát hiện có mấy tia nắng ban mai từ ngoài cửa sổ vừa hay chiếu trên người hắn, người đàn ông lãnh khốc đó, đắm chìm trong ánh nắng vàng, hiện lên ôn nhu tĩnh lặng vô cùng, âm thanh cũng quan tâm khác thường.

    Một người đàn ông như thế, sao có thể không khiến người động lòng được?

    Cô bước nhanh lên, ở trên mặt hắn hôn một cái, nói một tiếng: "Cảm ơn."

    Hôn xong, thấy hắn ngẩn ở đó, cô đột nhiên rất xấu hổ, xoay người liền chạy bịch bịch bịch lên tầng.

    Mộ Nhung Trưng sờ sờ gương mặt ươn ướt, nhận thức được, cô gái này, vẫn là rất dễ lấy lòng - Đương nhiên, tiền đề là, cô tình nguyện được lấy lòng, được quan tâm - Lúc mới quen biết, hắn cũng đặc biệt biểu hiện thân thiện rồi, nhưng cô rất kháng cự, bây giờ sao.. Hắn không tự giác mà cong cong khóe môi, trạng thái này, càng ngày càng tốt rồi.

    Hắn đi theo lên.

    Mẹ vợ vẫn là cần phải quan tâm một chút, nếu mẹ vợ nhìn trúng hắn, hắn muốn đưa nha đầu này về tay, vẫn phải lăn xả nhiều.

    Cuối đường đi tới tầng hai là phòng ngủ phía Tây, Trình Ân đã tỉnh rồi, mặc quần áo, đang nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

    Cộc cộc cộc.

    Ngoài cửa, Úy Ương đang gõ cửa, bên trong không có tiếng.

    Cô lặng lẽ mở cửa ra, gấp gáp vào trong, bước chân rất nhẹ, nhìn thấy mẹ: Rõ ràng tỉnh rồi, lại không có phản ứng, cái lưng luôn thẳng tắp quay lại, bóng lưng có một loại thê lương nói không ra lời.

    Chuyện ngày hôm qua đối với mẹ mà nói, đả kích lớn như thế.

    "Mẹ!"

    Cô gọi một tiếng, đi tới, từ sau lưng ôm mẹ.

    "Ừ."

    Trình Ân cuối cùng hồi thần, lúc quay đầu trên mặt lộ một tia cười, nhưng cười rất gượng gạo.

    "Mẹ vẫn ổn chứ?"

    Cô rất lo lắng.

    "Mẹ không sao. Ngược lại là con, mặt đều rách da rồi.."

    Trình Ân xoa xoa mặt con gái, đáy mắt toàn là thương tiếc.

    "Xin lỗi, thiếu chút nữa hại mẹ.. Người La Nhạc Nhạc muốn đối phó hẳn là con. Kết quả liên lụy đến mẹ."

    Đối với cái này, trong lòng cô áy náy vô cùng.

    Trình Ân lắc đầu, khẽ than: "Chuyện này không liên quan đến con."

    "Mẹ, nếu đã dậy rồi, thế thì xuống dưới ăn chút đồ đi!"

    "Hiện tại mẹ vẫn chưa muốn ăn."

    "Mẹ tối qua cũng không ăn gì.. Này không ăn cơm, sao mà được?"

    "Bây giờ mẹ thực ăn không trôi, đợi mẹ thấy đói rồi, mẹ sẽ đi ăn.."

    Úy Ương nhìn chằm chằm: "Mẹ, Mẹ có tâm sự? Mẹ rốt cuộc đang phiền lòng cái gì?"

    Trình Ân xoay đầu, nhìn dáng vẻ không muốn nói.

    "Mẹ, Úy Hổ từng nói tới biệt thự ở khu Hoàng Thành Đông Nguyên là chuyện gì?"

    Phía sau, Mộ Nhung Trưng theo vào, đi thẳng vào, hỏi tới cái vấn đề bén nhọn cực kỳ này, hắn cảm thấy, trên người mẹ vợ có khả năng giấu một bí mật kinh thiên động địa."
     
  2. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 251: Lễ vật kết hôn, chuyện cũ sâu kín

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối với thân thế của Úy Ương, Mộ Nhung Trưng tự nhiên là có chút điều tra qua.

    Cha của Úy Ương: Úy Vũ, từng là quân nhân của thành phố Bình Tân Đông Nguyên, hơn 10 năm trước, một trận cải chính Bình Tân, Úy Vũ vì bảo vệ tổng thống trước, lấy thân hy sinh vì nhiệm vụ.

    Mẹ của Úy Ương: Trình Ân, từng là người làm công bình thường trong phủ tổng thống, phụ trách nội vụ phủ tổng thống, sau đó gả cho Úy Hổ, trước khi sinh con luôn làm công, sau khi sinh con, bà làm nội trợ hoàn toàn.

    Sau khi Úy Vũ qua đời, Trình Ân đem con gái đi biệt tích.

    Lúc bị thị vệ hoàng gia Đông Nguyên bắt lại, bà đã về Úy Viên, lúc đầu dạy bổ túc cho người ta mà sống, sau đó, hoàng gia Đông Nguyên cho bà danh hiệu người nhà liệt sĩ, mỗi tháng sẽ cho người gửi tới tiền trợ cấp, cuộc sống cứ như thế có chút sa sút.

    Những tình huống đó rất bình thường.

    Hơn 10 năm trước cải chính Bình Tân, chết không ít binh đặc chủng, bộ chính phủ một hồi rơi vào tê liệt, không ít góa phụ xin tiền trợ cấp không có tin tức, không thể không tìm mưu sinh khác.

    Nhưng hắn không biết là, mẹ vợ của hắn ở khu Thành Hoàng Đông Nguyên lại có biệt thự.

    Thành Hoàng Đông Nguyên, đó là nơi người tới ở vinh dự nhất toàn quốc có thể ở, đều là quyền quý, chỉ dựa vào giàu có căn bản không có tư cách trở thành một thành phần trong đó.

    Theo lệ quốc thông thường, cán bộ cao cấp phổ thông, Hoàng gia có thể sẽ cung cấp nơi ở, nhưng, muốn ở trong khu này có một phần tài sản thuộc về bản thân, gần như là không thể nào. Trừ phi nguyên lão cấp bậc lãnh đạo quốc gia công huân chương hiển hách ở đó.

    Nói cách khác, có thể có biệt thự ở khu Hoàng Thành, đó tuyệt đối là một chuyện vinh quang vô cùng, một thị vệ nho nhỏ vốn không nên có đãi ngộ như thế.

    Nhưng phần khế ước nhà kia, hắn sáng sớm nay nhìn một chút, chính là Hoàng gia phát, hiện giờ theo luận nằm dưới tên: Úy Vũ với Trình Ân.

    Mà hắn có thể biết nhiều như thế, là vì hắn từng lấy thân phận là một trong đó ở Bình Tân ba năm.

    "Mẹ, con cũng muốn biết."

    Đối với chuyện của cha, mẹ rất ít nói tới, cho nên cô biết rất ít.

    Trình Ân quay đầu lại, gương mặt đó bị năm tháng bào mòn, lưu lại trên mặt ẩn ẩn những dấu vết, vẫn lộ ra vài tia kinh hãi chưa hoàn hồn lại như cũ, sắc mặt tái nhợt lộ ra vài phần chần chờ, tựa như cũng không muốn nói.

    Nhưng không nói lại không biết làm sao, con gái chung quy là muốn có một lời giải thích, đắn đo rất lâu, mới nói ra một câu: "Đúng, chúng ta ở khu Hoàng Thành có bất động sản. Đó là quà tổng thống trước cho cha con và ta."

    "Ồ, hóa ra đó là quà kết hôn!"

    Úy Ương đáp.

    Mộ Nhung Trưng ánh mắt chợt lóe, nói tiếp: "Theo con được biết, sản nghiệp mà Hoàng gia tặng, chỉ có thể thừa kế, hoặc là trả lại Hoàng gia. Người đời sau thừa kế người đời trước nhiều thế hệ, nếu thật sự muốn trả lại, Hoàng gia sẽ phát một khoản tiền làm bồi thường. Khoản tiền đó sẽ tính theo giá thành phố thời điểm đó. Nếu tính theo giá phòng của khu đất Đông Nguyên bây giờ, Mẹ nếu muốn trả lại căn phòng này, có thể có được tiền bồi thường, đủ để Mẹ ở thành thị nhị tam tuyến mua mười căn chung cư thông thường. Mẹ, những năm này, mẹ với Úy Ương sống vất vả như thế, vì sao mẹ chưa từng nghĩ tới trả phòng lại cho Hoàng gia, lấy tiền sống cuộc sống tốt chứ?"

    Nếu Mộ Nhung Trưng không phải người trong ngành, chỉ sợ căn bản không biết, một căn phòng cư nhiên đáng tiền như thế.

    Úy Ương âm thầm cứng lưỡi, không nghĩ tới cha để lại tài sản lớn như thế, khó trách Úy Hổ muốn mưu tài hại mạng.

    "Nhung Trưng nói là thật sao? Nhiều năm vậy rồi, sao con chưa từng nghe mẹ nhắc tới chuyện này?"

    Một tiếng thở dài băn khoăn như vậy, "Có cái gì tốt mà nhắc chứ? Cha con cũng chết rồi, Đông Nguyên với ta chính là một nơi đau lòng không thể quay về"

    Có lẽ vậy!

    Vì cha chính là chết ở đó.

    "Mẹ, mẹ có thể nói với con một chút không? Cha là người Nam Giang, sao chạy tới Đông Nguyên làm trưởng thị vệ, lại tại sao cưới mẹ? Mấy năm nay, mẹ luôn không nhắc tới chuyện mẹ với cha"

    Muốn điều tra sâu xem, cái gọi là bản đồ bảo tàng là xảy ra chuyện gì, cô nên âm thầm điều tra một chút.

    "Cũng tốt. Mộ Nhung Trưng con cũng ngồi đi."

    Trình Ân gọi tới.

    Mộ Nhung Trưng ngồi xuống, chính là trước cửa sổ có ánh nắng chiếu vào.

    "Mẹ, mẹ nếu hiện giờ không muốn ăn, hay là ngâm trước yến mạch tới ấm dạ dày."

    Úy Ương rất quan tâm, đi ngâm một chén yến mạch nhỏ qua.

    Trình Ân biết con gái đây là vì bản thân tốt, thì không từ chối nữa, đón lấy, để trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu, uống một hai hớp nhỏ mới nói tiếp:

    "Cha con Úy Vũ, lúc còn trẻ rất phản nghịch, ông ấy với bác cả con không giống nhau, Úy Văn là một người biết nói chuyện, luôn có thể chọc bà nội con cười. Mà cha con ông ấy không thích nói chuyện, lại rất hay gây rắc rối, cho nên rất không được bà nội con yêu thích.

    " Lúc 18 tuổi, cha con đánh người bị thương, chạy đi. "

    " Ông ấy đi rất nhiều nơi, chốn đông trốn tây sống qua ngày, lúc đó tuổi trẻ, lại không có quan hệ, ông ấy gặp trắc trở khắp nơi, khắp nơi bị khinh thường.

    "Lúc hai mươi tuổi ông ấy chạy tới Đông Nguyên, làm binh lính, vì thân thủ tốt, được tổng thống Lệ Nam Hâm lúc bấy giờ nhìn trúng, làm cảnh vệ bên người, này mới tính tìm được con đường đúng.

    " Từ cảnh vệ bình thường, tới cảnh vệ đặc chủng Hoàng gia, ông ấy làm tổng cộng bốn năm, từ cảnh vệ Hoàng gia tới trưởng đội thị vệ đặc chủng bên cạnh tổng thống, ông ấy làm ba năm. "

    " 27 tuổi, cha con lấy ta, lúc đó ta là đội trưởng bội dọn vệ sinh bộ nội vụ tổng thống.

    "Biệt thự đó là tổng thống từng cho cha con, vì cha con vì ngài ấy chắn đạn, có thể nói đó là dùng mạng cha con đổi lấy."

    "Lúc đó, thân phận của cha con chỉ là một đội trưởng thị vệ, lãnh làm thiếu tá. Quân hàm như thế, không hợp lễ nghĩa, nếu theo trình tự thông thường mà đi, sẽ dẫn tới thị phi. Cho nên, tổng thống âm thầm cho chúng ta hợp động mua nhà, chỉ đợi cha con lại lập công lần nữa liền thăng cấp ông ấy đi bộ an toàn, tới lúc đó tuyên bố chuyện này. Cho nên, lúc đó ở bên ngoài, đó là phòng Hoàng gia đưa tới cho chúng ta ở."

    "Như thế bình an vô sự mà qua bốn năm."

    "Tới năm thứ năm, tổng thống dưới sự giúp đỡ của cha con, đào ra một cái u ác tính, đang lúc thi hành cải cách, trước đêm luận công tiến hành ban thưởng, tổng thống lại bị ám sát, phu nhân công tử tiểu thư mất tích không rõ, cha con chết thảm, bị ngũ mã phanh thây."

    Nói tới đây, sắc mặt của Trình Ân bi thảm không nỡ nhìn, cả người không tự giác mà rùng mình, môi cũng run rẩy: "Mẹ ở nhà.. mẹ ở nhà.. nhận được đầu của cha con."

    "Mẹ, đừng nói nữa."

    Úy Ương đột nhiên kêu dừng lại, sắc mặt cũng trắng bệch theo, khó trách mẹ chưa từng nhắc tới chuyện cũ, hóa ra chuyện cũ lại kinh hãi như thế.

    Mộ Nhung Trưng yên lặng nhìn, chuyện trong quân, có lúc thật sự rất tàn nhẫn, đặc biệt là lúc cải cách, chuyện đáng sợ gì cũng có thể xảy ra, đều nói chính quyền là xây dựng từ máu thịt, một chút cũng không sai.

    Trình Ân lại cười cười, không có như vậy mà dừng lại, tiếp tục nói tiếp: "Lúc đó chính trị Bình Tân cục diện rất phức tạp, ta đem theo con ở trên núi ẩn cư ba năm, sau đó, lại xuất hiện rất nhiều phản loạn không an ổn. Đây chính là sự kiện bạo động ám sát của Bình Tân với Bắc Môn trong lịch sử hiện đại."

    "Hai sự kiện, đều máu chảy thành sông, ta sợ quá, đem theo con tới nơi này, như vậy mà ẩn cư. Hợp đồng mua nhà kia cũng như vậy mà bị ta giấu đi.

    " Không nghĩ tới lần này cư nhiên bị Úy Hổ lật ra. "

    " Người này ấy à, vì thừa kế căn phòng này của chúng ta, thật đúng là không từ thủ đoạn."

    Toàn bộ câu chuyện nói xong, không biết vì sao, Mộ Nhung Trưng lại cảm thấy mẹ vợ không có nói hết toàn bộ, có những nội dung không thể nói hoặc là bí mật, có thể là cố ý giấu đi..
     
  3. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 252: Liên quan đến bảo tàng, sương mù trùng trùng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng đây chỉ là suy đoán của hắn, cụ thể thế nào, hắn cần điều tra rõ.

    "Nói như thế, khu biệt thự kia chỉ cần chúng ta không chủ động trả lại, nó liền vĩnh viễn là sản nghiệp của chúng ta?"

    "Đúng."

    Trình Ân gật đầu.

    "Mẹ chưa từng nghĩ đưa nó ra?"

    "Chưa từng."

    "Vì sao?"

    Vấn đề này Mộ Nhung Trưng hỏi lại.

    "Đó là của hồi môn duy nhất cha mẹ có thể để lại cho con. Cha con trước khi chết để lại cho ta một bức thư, bảo ta giữ biệt thự đó, sau này để lại cho con."

    Mẹ đáp không hề suy nghĩ.

    Ánh mắt của Mộ Nhung Trưng hơi lóe, lại cái gì cũng không nói.

    Úy Ương nổi lên nghi ngờ: Nếu mẹ thật sự nghĩ như thế, vậy bà "gả" cô đi lâu như vậy rồi, sao chưa từng nhắc tới chuyện biệt thự thế?

    Thật kỳ quái.

    Bất quá, cô không hỏi kỹ, mà âm thầm cân nhắc.

    Theo lịch sử đất nước mà cô biết, hơn trăm năm trước, Lệ gia đích thực có bảo tàng, tổ tiên này lúc thành lập chính quyền mới từng một thời gom lượng lớn vàng bạc châu báu, xây một quốc khố thần bí, vì là tương lai có một ngày, quốc gia lúc xảy ra rung chuyển, có thể lấy ra, mua vũ khí từ nước ngoài, đoạt lại chính quyền.

    Sau đó thời gian dài 50 năm, Lệ gia cũng cho quốc khố này vào kho tài vụ, nhưng, mười sáu năm trước, đội thị vệ biết nơi để quốc khố một đêm chết hết, người cầm quyền lúc đó bị ép tự sát, trận cải cách này liên quan đến sự tranh đấu giữa hai anh em.

    Sau đó nữa nơi để quốc khố kia đích thực không ai biết.

    Đến tận Lệ Nam Hâm nắm quyền, trong nội bộ chính quyền lại lần nữa truyền tin đã tìm thấy tin tức của bảo tàng, chỉ là tin tức này là sau khi Lệ Nam Hâm qua đời, lại lần nữa trở thành một bí mật nam giải.

    Kiếp trước, Liễu Hãn Sanh tiếp cận cô, nghe nói chính là vì bản đồ bảo tàng của bảo tàng này không phải là Lệ gia phân đi?

    Thử nghĩ à, cha cô vừa hay là đội trưởng thị vệ của tổng thống trước, thật sự biết ít nội tình, cũng không có gì đáng trách.

    Còn có, cha giữ lại biệt thự cho cô, có phải hay không có huyền có khác a?

    Nếu không Liễu Hãn Sanh sao phải cố ý tiếp cận, muốn từ trên người cô với mẹ cô điều tra rõ ràng chuyện bản đồ bảo tàng?

    Nói tới thân phận thật sự của Liễu Hãn Sanh, cô đến hôm nay cũng không rõ cũng không biết là ai phái tới, sợ là lai lịch không nhỏ.

    Ai nha!

    Cô cảm giác bản thân sinh ra trong một đống mơ hồ, bốn bề đều là sương mù trùng trùng, bản thân hoàn toàn không làm rõ được tình huống.

    Ài, lúc nào cô mới có thể rút ra được manh mối, đem cái chuyện không hiểu kiểu gì vây quanh người cô giải rõ ràng a.

    Hoặc là, tương lai, cô nên tìm cơ hội đi thành Bình Tân của Đông Đô điều tra kỹ mới được.

    Trong biệt thự kia, có thể có lời giải đáp kiểm chứng mà cô muốn biết.

    "Mẹ, chiều qua mẹ đi Bắc thành làm gì?"

    Mộ Nhung Trưng đột nhiên nhắc tới chuyện này.

    Trình Ân đàn uống yến mạch, nghe vậy trả lời nói:

    "Chiều qua là chủ nhật mà, xương cốt của cha vợ con trôn ở đó, ta nghĩ rất lâu chưa tới nói chuyện với ông ấy rồi, liền mua chút đồ lúc còn sống ông ấy thích ăn qua đó thăm."

    Lý do này hợp tình hợp lý.

    Mộ Nhung Trưng không nói gì nữa.

    Lúc này, mẹ Dương dưới tầng lên, gõ cửa, đi vào nói: "Tứ thiếu, điện thoại dưới tầng tìm cậu, đối phương tự xưng là Tiểu Bắc."

    "Ồ, biết rồi."

    Hắn đáp một tiếng, quay đầu nói với mẹ con cô:

    "Con đi nghe điện thoại."

    Mộ Nhung Trưng xuống tầng.

    Cuộc điện thoại này là nối dây từ tầng dưới, tính cách âm với lầu nhỏ cực tốt, trên tầng gần như không nghe thấy.

    "Tư Tiểu Bắc?"

    Tiếp điện thoại, Mộ Nhung Trưng trầm ổn hỏi lại một câu.

    "Là tôi."

    Âm thanh trong trẻo cực kỳ.

    "Chuyện gì?"

    "Chuyện Hà Côn, hay là anh qua đây một chuyến. Người này hình như có chút quan hệ kỳ quái với nữ sĩ Trình Ân mẹ của bạn học Úy."

    Cách nghĩ này, tối qua hắn đã có rồi.

    "Địa chỉ."

    Tên gia hỏa đó tự nhiên sẽ không đem người nhốt ở nơi mình ở, khẳng định có nơi khác.

    "Số 211 đường Ngô Đồng."

    "Đợi chút ta tới."

    "Tôi phái xe đi, anh từ cửa sau ra. Tôi sợ anh đã bị người ta theo dõi rồi, không thể để bất cứ ai biết Hà Côn bây giờ rơi vào tay tôi."

    Tư Tiểu Bắc làm việc tương đối thận trọng.

    "Được."

    "15 phút sau xe sẽ đến."

    "Được."

    Tắt điện thoại, Mộ Nhung Trưng lên tầng thay áo khoác.

    Úy Ương từ trong phòng mẹ ra, nhìn thấy hắn, theo qua, "Anh đây là muốn đi đâu?"

    "Đi làm chút chuyện."

    Hắn vào phòng để quần áo,

    Vốn là trên người hắn mặc áo sơ mi trắng, hắn cởi ra, thay sơ mi đen, đội mũ lưỡi trai, lại tìm một cái khẩu trang đen, từ đầu đến chân toàn bộ ngụy trang.

    "Đây là làm gì?"

    Cô buồn bực.

    "Đi gặp Hà Côn."

    "Hà Côn ở đâu?"

    "Ở chỗ Tư Tiểu Bắc. Người của hắn đang trông."

    "Tư Tiểu Bắc hẳn là sẽ không đem người tới nhà hắn đi!"

    "Không, Tư Tiểu Bắc rất rõ ràng không muốn lộ mặt tham gia chuyện này. Em không nhìn thấy hắn với người của hắn, tối qua đều không lấy diện mạo thật lộ ra sao?"

    Úy Ương nghĩ cũng đúng.

    "Ài, tên Tư Tiểu Bắc này rốt cuộc là có cái tên tuổi gì?"

    Mộ Nhung Trưng cúi đầu liếc một cái, "trước kia em không phải nói không muốn biết hắn ôm cái rắp tâm gì tới thành phố Ôn sao? Bây giờ tò mò rồi?"

    "Tò mò thì tò mò, người ta không nói, chung quy là có nguyên nhân mà."

    Nói như vậy hình như có chút gượng ép, thực sự là hành vi của Tư Tiểu Bắc quá quỷ dị, cư nhiên âm thầm cho người giám sát cô, còn có mẹ cô hắn rốt cuộc là muốn làm gì? Hành vi này quá ly kỳ.

    "Vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng."

    Người đàn ông từng chữ bóc trần cô.

    Co nhấp nhấp miệng, gảy gảy hai cánh tay, "Được rồi, em đích thực muốn biết hắn vì sao quan tâm em như thế, nếu anh điều tra được cái gì, phiền anh nói cho em trước."

    "Ừ, anh đi đây, em ấy à, ở nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi, ở cùng mẹ cho tốt, anh đi nhanh về nhanh."

    Úy Ương thật ra rất muốn đi cùng hắn, nhưng nghĩ tới trạng thái của mẹ không được tốt, từ bỏ vậy.

    Mộ Nhung Trưng từ cửa sau đi ra, nhìn thấy xe lữ hành màu đen dừng dưới bóng cây, cạnh xe đứng một người đeo khẩu trang đen đầu đội mũ lưỡi trai, thấy hắn hỏi: "Mộ tiên sinh đúng chứ?"

    "Um."

    "Mời."

    Người kia mở cửa xe.

    Mộ Nhung Trưng ngồi vào.

    15 phút sau, xe chạy vào số 211 đường Ngô Đồng.

    Bên đó có một tứ hợp viên, bốn bề có chút hoang vắng khu vực quảng trường cũ của thành phố Ôn sớm đã bị hoang phế, mật độ dân cư bốn bề an tĩnh quá độ.

    Trong phòng phía Đông, từ ánh mắt đầu tiên hắn thấy hắn, liền cảm thấy không tầm thường, chuyện bây giờ đang xảy ra đã chứng minh thiếu niên nho nhỏ này quả nhiên là người không bình thường.

    Tư Tiểu Bắc đang uống nước, ngồi trên ghế mây hướng ánh nắng, ánh mặt trời đang chiếu trên mặt trầm tư của hắn, màu trắng da thịt lộ ra tinh khôi, dù đang xuất thần, khóe môi của hắn vẫn khẽ dương lên, bộ dáng này giống là đang cười nhìn qua thật dễ thân thiết.

    Đúng thế, Mộ Nhung Trưng không thể không thừa nhận: Thiếu niên này cái da thịt bên ngoài không kém, cơ trí cũng kinh người, đợi tương lai lớn lên, nhất định là một nhân vật không tầm thường.

    Thiếu biên như thế, hắn có phải hay không nên mời chào?

    "Tư thiếu, Mộ tiên sinh tới rồi."

    Người đón hắn tới bẩm báo một câu.

    Tư Tiểu Bắc hồi thần, nụ cười tươi đẹp, hắn đặt ly nước xuống, nhìn thẳng Mộ Nhung Trưng đang nhìn, chợt nhấc tay, khẽ thở dài: "Mộ tiên sinh, tôi thề với anh, tôi không có ý gì với bạn học Úy, xin đừng dùng loại ánh mắt phòng bị tình địch nhìn chằm chằm tôi, tôi có Bé Ngoan là đủ rồi."
     
  4. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
  5. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 254: Bí mật động trời, nghi vấn trùng trùng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Con - gái - ruột - của - bà ta?"

    Từng chữ dừng lại, Mộ Nhung Trưng nhấn mạnh, muốn xác định bản thân không nghe nhầm.

    "Đúng. Con gái ruột."

    Hà Côn lặp lại khẳng định.

    "Hà.. Hoan? Ông đây là đang muốn nói với ta, Hà Hoan không phải con gái ruột của ông, mà là con của Trình Ân với Úy Vũ?"

    Mộ Nhung Trưng là người thông minh cỡ nào chứ, liên kết tất cả sự tình lại với nhau, lập tức đưa ra một cái kết luận như thế.

    Hà Côn lại cười, lộ ra hàm răng đen xì, đắc ý cực kỳ mà nói, "Đúng, Hà Hoan mới là con của Trình Ân, nó vốn nên gọi là Úy Ương, còn về cái đứa gọi là Úy Ương gì đó, quỷ mới biết nó là dã chủng Trình Ân nhặt từ đâu về.."

    Mộ Nhung Trưng lặng im, đáy lòng sinh ra ẩn ẩn đau lòng, không nghĩ tới Úy Ương không những không có cha, đến mẹ cũng không phải là mẹ ruột.

    Nếu để nha đầu đó biết chuyện này, vậy cô ấy phải buồn biết bao chứ - Cô ấy từng nói, mẹ với cô là quan trọng nhất, kết quả, cô ấy cư nhiên không phải là con ruột.

    "Vì sao con gái của Trình Ân ở trong tay ông?"

    "Báo thù." Hà Côn đáp, "Úy Hổ rất coi thường ta, Trình Ân sau khi gả cho hắn, con tiện nhân đấy trong mắt không có ta. Mười hai năm trước, tổng thống trước bị ám sát, Úy Vĩ bị phanh thây, trong lúc binh tướng hoảng loạn, ta ép Trình Ân đi theo ta, bà ta không chịu, trong lòng ta hận, liền trộm con gái bà ta, vốn muốn bán đi kiếm chút tiền, nhưng vợ ta như bị điên không chịu, liền nuôi bên người. Vừa nuôi liền mười năm nay."

    Nghe xong nguyên nhân, Mộ Nhung Trưng nhéo nhéo giữa mày, tiếp tục hỏi: "Nói một chút tối qua ông là làm thế nào lừa Trình Ân ra ngoài?"

    "Gọi một cuộc điện thoại tới Úy gia, chỉ nói một câu: Nếu bà muốn biết tung tích con gái bà, buổi chiều 2 giờ gặp ở gần nghĩa trang Bắc thành. Nếu bà không tới, ta liền đào tro cốt của Úy Vũ rải ra chợ, cho vạn người dẫm đạp. Bà ta biết xong lập tức ra ngoài."

    Hừ, đủ âm độc.

    Trình Ân yêu chồng mình, lại nghe được tung tích của con gái, đương nhiên sẽ tới.

    "Hà Hoan bây giờ ở đâu?"

    Nếu không đoán sai, tình huống hiện tại của Hà Hoan phỏng chừng rất không tốt, nếu không hắn sao nói "Hậu quả không phải các người có thể gánh nổi."?

    "Cái này không được nói." Thái độ của Hà Côn rất cường ngạnh: "Cái này là lá bái duy nhất của ta. Ta cần giữ mạng, cần đàm phán với các người. Nếu các người muốn giết ta, thế thì Hà Hoan liền sẽ bồi táng lên đường với ta."

    "Ông cảm thấy ta sẽ để tâm sống chết của Hà Hoan sao?"

    Âm thanh của Mộ Nhung Trưng lạnh băng đạm bạc.

    Liên quan đến chuyện gian lận Hà Hoan cắn ngược lại Úy Ương một cái, hắn đã biết, một cô gái nhỏ âm hiểm như thế, hắn phải lo sống chết gì của cô ta chứ? Thật sự chết rồi mới tốt, bớt chuyện này làm lớn rồi, Úy Ương sẽ đau lòng.

    "Nhưng Trình Ân sẽ quan tâm. Anh lo lắng Trình Ân như thế, nếu bởi vì anh mà hại chết Hà Hoan, anh cảm thấy Trình Ân sẽ nghĩ như thế nào?"

    Hà Côn cười hỏi ngược lại, đáy lòng rất xác định, buộc chặt cái mạng nhỏ của Hà Hoan với ông ta đó là sáng suốt.

    Mộ Nhung Trưng híp mắt nghĩ tới tinh thần như sương mù đen kịt của Trình Ân - Một người làm mẹ, chuyện đời này muốn làm nhất đại khái là gặp lại con gái ruột của bản thân đi..

    Trình Ân là một quả phụ, chồng chết thảm, con gái bị trộm, mười năm nay, bà sống không dễ dàng gì, nhìn phần nuôi dưỡng Úy Ương, Hà Hoan nha đầu kia, nhất định phải tìm về.

    Nghĩ như thế, hắn quay người, đi ra ngoài, phân phó một câu: "Làm phiền cậu rồi, tạm thời trông coi hắn, không động tới hắn."

    "Biết rồi."

    Tư Tiểu Bắc đáp, ánh mắt lại liếc thật sau Hà Côn, cũng theo ra ngoài.

    Liên quan đến thân thế của Úy Ương, Tư Tiểu Bắc vẫn thật chưa rõ ràng, kiếp trước, Trình Ân chết sớm, cái bí mật kinh người này sớm đã bị đem theo xuống dưới đất, mà đời này, cùng với tính cách chuyển biến của Úy Ương, tất cả đều có biến chuyển, những cái này phát triển không theo phạm vi khống chế, tình thế tương lai sẽ đi theo hướng nào phát triển, thật khó mà đoán trước.

    *

    Mộ Nhung Trưng quay về biệt thự, từ cửa sau vào, vào phòng không thấy người, trên dưới tầng đều im ắng, người đâu nhỉ?

    Hắn nghĩ nghĩ, đi tới một tầng hầm của tòa nhà khác, quả nhiên nhìn thấy cô đang luyện bia.

    Tư thế đứng thẳng, cả thân quân trang, oai hùng dạt dào, bộ dáng chăm chú kia, giống như trên thế gian này trừ luyện bia, không có chuyện gì có thể quấy nhiễu cô - Cô ấy a, làm việc thật sự nghiêm túc, điểm này rất giống hắn.

    Hắn cũng như thế, không làm thì thôi, nếu làm thì phải làm cho thật xuất sắc.

    Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa.

    Quả nhiên a, bọn họ rất xứng đôi.

    Hắn dương dương mày, không đi làm phiền cô, mà lặng lẽ quay lại, về phòng, lên tầng, đi thẳng tới phòng phía Tây, gõ cửa: "Mẹ, đang ngủ sao?"

    Không lâu sau cửa mở ra, Trình Ân đỡ cửa đứng, "Tiểu Mộ, có chuyện à?"

    Sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, cả người có vẻ uể oải không phấn chấn, nhìn qua thực tiều tụy, tâm tình thật tồi tệ.

    "Con có chuyện muốn nói với mẹ."

    "Chuyện gì thế?"

    "Nhớ tối qua lúc con khống chế Hà Côn, hắn nói một câu: Nếu tao chết rồi, bà liền hối hận cả đời.. Mẹ, hôm qua, hẹn mẹ gặp mặt là Hà Côn đúng chứ!"

    Câu này vừa nói ra, sắc mặt Trình Ân lại tái nhợt thêm mấy phần, đầu tiên ngây ra một chút, sau đó cười khổ, "Tiểu Mộ, quả nhiên cái gì cũng không giấu được con.."

    Trình Ân đi tới ban công, ngồi xuống ghế mây, nhìn ra ngoài cửa sổ trời cao kia, trên mặt toàn là hồi ức, "Nhưng, ta cái gì cũng không thể nói cho con. Có những chuyện, hẳn là mục nát trong bụng. Con đừng hỏi nữa. Tên Hà Côn kia, nếu có thể, không cần truy cứu, thả đi.. Coi như mẹ xin con.."

    "Cho con một lý do phải thả."

    Mộ Nhung Trưng đi theo, bất động thanh sắc mà hỏi lại.

    Nhìn ra được, bà tâm sự trùng trùng, lại không chịu nói ra, đủ thấy chuyện này với bà khó khăn ngàn lần.

    "Không có lý do."

    Trình Ân nói rất gấp.

    Kỳ lạ quá, bà vì sao không chịu nói chứ?

    Nếu bà nói trên tay Hà Hoan có con gái ruột của bà, cái này giường như là một chuyện không phải quá khó, dù gì đó là cốt nhục của bà, vì cứu con gái bản thân, đem cái bí mật cất giấu hơn mười năm nói ra, hoàn toàn hợp tình hợp lý a!

    Tâm tư của hắn xoay chuyển, nhịn xuống, không có chọc thủng tấm giấy mỏng đó, mà hàm súc khơi gợi, "Mẹ, kẻ này mà không nhốt vào tù, sau này còn sẽ tới gây hại mẹ với Úy Ương. Con không thể luôn bảo vệ bên cạnh hai người, an toàn của hai người sẽ thành vấn đề lớn. Con không thể cho người thả hắn ra."

    Trình Ân ngẩn ra, lúc quay đầu, chợt quỳ trước mặt Mộ Nhung Trưng: "Tứ thiếu, coi như tôi xin cậu."

    Phản ứng cư nhiên lại mãnh liệt như thế, có thể thấy bà là muốn cứu con gái bà.

    Nhưng rõ là có lòng này, vì sao không nói ra?

    Rõ ràng bà biết thân phận của hắn mà!

    Mộ Nhung Trưng nghĩ trăm lần cũng không ra, vội tới đỡ, nói: "Mẹ, Người đây là làm gì thế?"

    "Ta chỉ xin con một lần này."

    "Hắn rốt cuộc cầm cái gì uy hiếp mẹ? Khiến mẹ đề ra một cái yêu cầu khác thường mà không hợp lý như vậy."

    Mộ Nhung Trưng sáng quắc nhìn chằm chằm, không tới đỡ nữa, mà chất vấn rất có lực.

    Môi Trình Ân run run, lại không hé răng nửa lời.

    Mộ Nhung Trưng lập tức quay người đi, cuối cùng ép một câu: "Chỉ cần mẹ cho con một cái lý do hợp lý, nể mặt Úy Ương, yêu cầu vô lý như thế nào đi nữa, con có thể đều thỏa mãn. Nhưng, nếu mẹ không chịu nói, xin lỗi, loại phần tử nguy hiểm này, con không có cách nào dung túng cho hắn tự do hoạt động trong cuộc sống của mẹ với Úy Ương được.."

    Lúc ở dưới tầng nửa tiếng, Mộ Nhung Trưng nghe thấy một trận khóc thút thít truyền tới, hắn không khỏi quay lại, nhìn thấy Trình Ân ngã trên đất, đang che miệng khẽ nấc.

    Giờ khắc này, Mộ Nhung Trưng có thể vô cùng khẳng định: Trừ chuyện Úy Ương không phải con gái ruột của bà ra, trong lòng Trình Ân khẳng định còn giấu một bí mật không thể nói cho ai biết nữa.
     
  6. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
  7. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
  8. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
  9. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
  10. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
Trả lời qua Facebook
Đang tải...