Trọng Sinh [Edit] Trọng Sinh Thập Niên 80 Tiếu Giai Thê - Giang Sơn Nhất Cố

Discussion in 'Truyện Drop' started by AJiang2007, Nov 19, 2021.

  1. AJiang2007

    Messages:
    37
    Chương 20: Không muốn gặp nàng

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Jan 12, 2022
  2. AJiang2007

    Messages:
    37
    Chương 21: Thanh danh bất kham*

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *Thanh danh bất kham: chỉ danh tiếng không tốt.

    Thịnh Ninh không có đồ đạc gì, sau khi lên xe ngồi nép vào một góc. Những người xung quanh đều đang cố ý vô tình liếc nhìn nàng.

    "Đây là con gái nhà ai mà lớn lên ra dáng vậy?" Một phụ nữ trung niên kinh ngạc cảm thán hỏi.

    "Ui! Đây không phải nha đầu nhà Thịnh lão tam hay sao?" Có người là đồng hương với Thịnh Ninh, chỉ cần liếc mắt là nhận ra nàng: "Mày không phải tham gia quân đội sao? Sao đã trở về rồi? Không phải là bị quân đội khai trừ rồi chứ? Hừ hừ...tao thấy loại người như mày bị khai trừ là xứng đáng."

    Ban đầu Thịnh Ninh luôn cúi đầu chính là hy vọng không bị hàng xóm nhận ra được. Bây giờ nghe thấy người nọ nói không có ý tốt nàng liền quay đầu qua nhìn, trong đôi mắt long lanh tràn đầy tức giận.

    "Bác gái này, bác là đang phỉ báng!"

    "Mày gọi tao là cái gì? Mày thế mà lại gọi tao là bác gái?" Người nói chuyện là một thiếu phụ*, nhìn qua khoảng tầm ba mươi tuổi. Phỏng chừng thường ngày không không làm việc nhà nông, làn da trắng hơn hẳn so với dân quê bình thường.

    *Thiếu phụ: phụ nữ trẻ tuổi.

    "Tại sao lại không phải? Tôi gọi bác gái không sai chứ?" Thịnh Ninh quay đầu, chớp đôi mắt to vô tội nhìn mọi người xung quanh.

    "Ừ ừ! Không sai! Tiểu Trương, cô cũng hơn ba mươi tuổi rồi. Cô gái nhỏ người ta mười bảy mười tám tuổi gọi cô một tiếng bác gái đó là tôn trọng cô." Những người chung quanh sôi nổi phụ hoạ.

    "Đúng vậy, không gọi sai đâu!"

    Thiếu phụ sợ nhất người ta nói mình già, Thịnh Ninh gọi nàng là bác gái còn không phải nói nàng vừa già vừa xấu sao? Bây giờ thấy mọi người đều nói giúp nàng, tức khí vén tay áo muốn xông lên túm tóc nàng.

    "Mày là con đĩ nhỏ lả lơi ong bướm, mày còn dám trở về nha! Để xem tao có xé nát miệng mày ra không!"

    "Bác gái à, đây là nơi công cộng, mong bác có chút ý thức." Thịnh Ninh rốt cuộc nhớ ra, thiếu phụ này chẳng phải là Trương quả phụ ở đầu thôn Đông hay sao!

    *Quả phụ: phụ nữ chồng chết.

    Một quả phụ nông thôn, có thể hằng năm không làm việc nhà nông, nguyên nhân là gì chỉ cần nghĩ sâu xa chút là đoán ra được. Nghe nói ngay cả trưởng thôn cũng vội vàng làm việc đồng áng giúp nàng nữa!

    "Đúng đó! Tiểu Trương cô cũng không thể động tay động chân." Rốt cuộc trước mặt bao người, Trương quả phụ còn chưa xông được về phía Thịnh Ninh, đã bị ô tô chạy ẩu quăng suýt chút ngã như chó ăn ***. Trên xe lại nhiều người, Trương quả phụ với không tới, cuối cùng đành phải thôi! Chỉ có thể miệng lưỡi chanh chua chiếm chút tiện nghi.

    "Mày còn dám nói, con đĩ nhỏ đi ra ngoài được nửa năm đã cứng cánh. Cái loại như mày, đi đến đâu cũng là tai hoạ..." Trương quả phụ miệng mắng toàn lời thô tục, đem những tin đồn nhảm nhí ngày thường trong thôn kể sinh động như thật. Nào là tí tuổi đã lang chạ bên ngoài cùng đàn ông, không học hành cho tốt, ngủ cùng thầy giáo. Mười bốn tuổi đã mang thai!

    Thập niên tám mươi ở nông thôn, tư tưởng truyền thống mà bảo thủ. Chỉ cần phun nước bọt cũng đủ làm người ta chết đuối.

    Những hành khách không quen biết trên xe, đều đua nhau quay đầu nhìn Thịnh Ninh với ánh mắt kỳ quái.

    Có một số còn nhỏ giọng bàn tán, từ ngữ chói tai, giống như dao nhọn đâm trong lòng Thịnh Ninh.

    Nàng rốt cục sai cái gì? Chỉ bởi vì mẹ bỏ chạy theo người đàn ông khác, mà từ nhỏ nàng đã phải gánh trên lưng cái danh bất kham?

    "Hừ hừ...chột dạ? Không dám nói nữa?" Trương quả phụ thấy Thịnh Ninh không đáp trả, lại càng đắc ý. Thịnh Ninh áp xuống hận ý cuồn cuộn trong lồng ngực, hít sâu một hơi.

    Lát sau bình tĩnh lại, Thịnh Ninh thương hại nhìn Trương quả phụ, bất đắc dĩ nói: "Bác gái, ở trong thôn bác có trưởng thôn và chủ nhiệm thôn che chở, tôi không dám nói bác. Nhưng những việc bác làm, tôi chắc chắn nhất định có ngày bị vợ trưởng thôn và vợ chủ nhiệm thôn phát hiện"


    Thông báo: Gần đây đường dây mạng nhà mình có chút vấn đề nên có thể chỉ ra được 1c/tuần, mong các bạn thông cảm nhé.
     
    Last edited: Jan 23, 2022
  3. AJiang2007

    Messages:
    37
    Chương 22: Hung hăng phản kích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mày...mày nói bậy gì thế?" Sắc mặt Trương quả phụ trắng luôn rồi, thật cẩn thận trộm liếc nhìn người đàn ông ở phía sau xe, hận không thể bịt miệng Thịnh Ninh lại.

    "Trương Phương, nàng nói cái gì? Trưởng thôn và chủ nhiệm thôn đều che chở?" Người phụ nữ trung niên lúc trước khen Thinh Ninh xinh đẹp hỏi, đôi mắt cũng sáng lên.

    Nàng và Trương quả phụ quen biết, đều là làng trên xóm dưới. Vừa kích động lên đã gọi thẳng tên ra luôn.

    Vẻ mặt bà tám gặng hỏi: "Những lời này nghe ra rất kỳ quái, hai người đàn ông che chở một quả phụ, thật có thủ đoạn nha!"

    "Ha ha ha...." Bên trong xe tức khắc cười vang.

    Trương Phương tức dậm chân, vội vàng giả vờ bày ra vẻ yếu đuối đáng thương: "Mọi người nghe tôi giải thích, đây là việc không thể nào. Đều là con đĩ nhỏ Thịnh Ninh này nói bậy. Bản thân nó danh tiếng hư hỏng khắp làng trên xóm dưới. Nó không muốn thấy người khác tốt đẹp, cố ý bôi nhọ tôi."

    Hừ! Con đĩ nhỏ, có nửa năm không gặp miệng lưỡi lợi hại hơn trước kia nhiều. Trước kia bị nàng mắng vô số lần, con nhóc mỗi lần chỉ biết vừa khóc vừa kêu. Hiện tại lại trở nên ghê gớm như vậy? Trương phương bị thua đau, bây giờ ánh mắt nhìn lại Thịnh Ninh thêm chút kiêng kỵ.

    Thịnh Ninh nhìn hướng Trương Phương, trên khuôn mặt nở nụ cười nhẹ, nhưng trong đáy mắt là lãnh ý châm chọc lại sắc bén.

    Kiếp trước nàng bị chính những lời đồn thổi xấu xa này làm mệt tâm, dưỡng thành tính cách như vậy. Một đời này, nàng muốn cho tất cả mọi người đều biết, nàng không phải dễ chọc.

    "Thực xin lỗi! Vừa rồi tôi không nên gọi là bác gái. Bác thoạt nhìn rất trẻ tuổi, làn da lại trắng như thế, sao có thể là bác gái chứ? Tôi hẳn nên gọi là chị gái mới đúng."

    "Mày....mày..." Trong lòng Trương Phương dự cảm không tốt càng lúc càng mãnh liệt.

    Quả nhiên, Thịnh Ninh dứt lời, mọi người trong xe lập tức để ý làn da Trương quả phụ khác hẳn so với người bình thường.

    Cái này làm sao giống với làn da người thường xuyên phải làm việc? Chính là vợ trưởng thôn, chỉ sợ cũng già hơn nhiều so với Trương Phương đó.

    "Xem ra tiểu nha đầu này nói không sai."

    "Không có trưởng thôn và chủ nhiệm thôn hai người đàn ông che chở, sao nàng có thể bảo dưỡng tốt thế? Vừa nhìn là biết không phải làm việc nhà nông."

    "Một quả phụ như nàng, qua ngày còn tốt hơn so với phụ nữ bình thường."

    "Chính thế, phụ nữ bình thường chỉ có một người đàn ông làm việc đồng áng. Nàng có những hai nha!"

    Âm thanh mọi người xì xào bàn tán như thủy triều ùa vào tai Trương Phương, nàng hoảng loạn giải thích. Nhưng mọi người căn bản không nghe cũng không có ai đáp lời nàng.

    Tục ngữ nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Thường ngày ở nông thôn không có hoạt động giải trí gì, chỉ dựa vào tám chuyện nhà nọ nhà kia để cho qua thời gian rảnh dỗi.

    Nào là gian tình! Chú em coi trọng chị dâu. Con gái nhà nào đó cùng đàn ông bỏ trốn, chồng người nào lại ra ngoài rượu chè cờ bạc gái gú. Các kiểu tin đồn như vậy cũng đủ để mọi người bàn tán mấy tháng, hơn nữa càng đồn thổi càng quá đáng.

    Vốn dĩ Trương Phương trộm tình cũng không có gì, goá phụ vụng trộm ở nông thôn cũng không hiếm thấy. Nhưng nàng một lần trộm những hai người, đó chính là kinh thiên địa khiếp quỷ thần. Còn chưa xem xét đây có phải sự thật hay không, chỉ nghĩ tới một nữ chơi hai nam cũng đủ bùng nổ. Hơn nữa trưởng thôn là người đàn ông cao mét bảy, nàng chịu được sao?

    "Hắc hắc....Tiểu Trương nha! Thân thể này của cô chịu được hai người đàn ông sao?" Người phụ nữ trung niên cười ái muội.

    "Tôi không có, tôi không phải..." Trương Phương thấy giải thích vô dụng, liền liều mạng bổ nhào đến trước mặt Thịnh Ninh: "Con đĩ nhỏ, mày giải thích rõ ràng cho tao. Xem tao có xé nát miệng mày ra không, cho mày nói bậy, tao cho mày nói bậy."

    Người ta lúc bị hận ý chi phối sức lực vô cùng lớn, Trương Phương thế mà đẩy mọi người ra được. Lập tức vọt tới trước mặt Thịnh Ninh, loáng cái túm chặt đầu tóc Thịnh Ninh.
     
  4. AJiang2007

    Messages:
    37
    Chương 23: Gần hương tình khiếp*

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *Gần hương tình khiếp: Thành ngữ tiếng Hán, chỉ người xa quê lâu năm không có tin tức gì, nay bỗng trở về, càng gần quê trong lòng càng không bình tĩnh, sợ quê nhà có điều không may xảy ra. Dùng để diễn tả tâm trạng phức tạp của một kẻ lang thang khi trở về nhà.

    Nàng ta dùng hết sức lực, lôi kéo một phen cả người Thịnh Ninh bị xách lên. Đau đến nỗi nước mắt doanh tròng.

    Tóc bị lôi kéo, Thịnh Ninh không đánh trả ngược lại bình tĩnh nói: "Chị Trương, chị cứ không bỏ tay ra thì chúng ta không cần về thôn, đi thẳng đến đồn công an nhé?"

    Nghe thấy muốn đến đồn công an, Trương Phương bị doạ sợ, tay không dám lôi kéo nữa, đứng ngốc ra tại chỗ.

    Người đàn ông vẫn ngồi ở chỗ hàng cuối cùng của xe, vốn dĩ đã đứng dậy chen lên phía trước. Nhưng nghe thấy Thịnh Ninh nói như vậy, không biến sắc dừng lại động tác.

    Thật là một cô bé to gan lớn mật, lại bình tĩnh tư duy kín đáo.

    Trong mắt người đàn ông lộ ra vẻ kinh ngạc cảm thán.

    "Chị Trương, chị cứ không buông tay tôi có thể kiện chị, nếu bị bắt là phải bị giam giữ đó."

    Nghe thấy nàng nói giam giữ, Trương Phương đột nhiên buông tay ra. Nàng không thể bị bắt lại, nếu thật sự bị bắt nàng biết giấu mặt đi đâu?

    Cả đường xóc nảy trên xe, rốt cuộc đã ngừng. Tài xế mở cửa xe, không kiên nhẫn nói: "Tới rồi, tới cả rồi, nhanh nhanh xuống xe."

    Thịnh Ninh ở trên xe một ngày giống như một năm, ôm hành lí ít đến đáng thương của mình nhanh nhẹn nhảy xuống xe đầu tiên.

    Chờ đến khi người đàn ông muốn tìm nàng đã sớm không thấy bóng người.

    Khoảng cách từ trấn trên đến nhà Thịnh Ninh cũng không xa, đi bộ nửa giờ là đến. Hôm nay vừa đúng họp chợ, người lên phố rất nhiều.

    Thịnh Ninh đi trên con đường quen thuộc lại xa lạ, nỗi lòng quay cuồng. Vài thập niên không trở về quê nhà, nàng nhắm mắt lại hít thật sâu một hơi không khí tươi mát, dường như ngửi được hương vị mang tên tưởng niệm.

    Đi qua cây cầu cong cong bắc qua dòng suối nhỏ là có thể nhìn thấy cây bạch dương cùng với đồ vật của hai sân đập lúa rộng lớn ở cửa thôn. Nhà Thịnh Ninh ở rìa phía tây của thôn, cách sân đập lúa vô cùng gần. Đứng ở dưới cây bạch dương có thể nhìn thấy rõ ràng cửa trước rộng mở.

    Thịnh Ninh đứng trên sân đập lúa, bỗng có chút gần hương tình khiếp*(đã giải thích ở đầu chương).

    Nghĩ đến đủ chuyện kiếp trước, nàng áp lực che miệng mà khóc, nước mắt tuôn rơi mãnh liệt, cả người hơi cuồng loạn. Kể cả kiếp trước bị phán bỏ tù nàng cũng không khóc thành như bây giờ.

    "Ninh Ninh, con làm sao vậy?" Âm thanh phụ nữ trung niên vang lên sau lưng, Thịnh Ninh chật vật quay đầu lại, đang đứng sau lưng nàng là mẹ kế Thẩm Lộ Hoa.

    Lúc này Thẩm Lộ Hoa còn chưa phải trải qua nỗi đau để tang con gái, bốn mươi tuổi, chải tóc không rối loạn chút nào. Khi nhìn người khác mỉm cười không có ôn nhu điển nhã của phụ nữ nông thôn.

    Thịnh Ninh biết, khi mẹ kế không cười kỳ thật là một người phi thường nghiêm túc. Nàng môi mỏng, lúc không cười mang theo ánh mắt sắc bén lạnh lùng.

    "Ninh Ninh, con làm sao đã trở lại rồi? Sao lại khóc vậy?" Thẩm Lộ Hoa nhìn thấy nàng không nói lời nào mà cứ khóc, liền luống cuống tay chân. Đối với kế nữ này, nàng luôn là cẩn thận hơn mấy phần. Mẹ kế khó làm, nàng là chân thật trải nghiệm từ trên người Thịnh Ninh.

    "Thật xin lỗi..." Trừ ba từ này ra, nàng thật sự không biết nói gì.

    "Đừng đứng ở cửa, nhanh lên cùng ta về nhà đi, cha con mà biết con trở về nhất định rất vui mừng."

    Sau khi Thịnh Ninh tham gia quân đội, một phong thư gửi về nhà cũng chưa từng viết, tuy rằng lão nhân gia ngoài miệng không nói, nhưng không có việc gì lại ra sân đập lúa đứng nhìn ra bên ngoài. Nửa tháng nhận được hai phong thư, lại là bởi vì hôn sự, nội dung hồi âm làm lão nhân quá đỗi vui mừng. Nhưng người nhà họ Từ lại đột nhiên thay đổi thái độ, chọc lão nhân tức giận đến cơm cũng nuốt không trôi.

    Giọng nói Thẩm Lộ Hoa không nhỏ, người ở trong nhà đều nghe thấy, người đầu tiên chạy ra là em gái riêng của nàng Thịnh An.
     
    Last edited: Feb 6, 2022
  5. AJiang2007

    Messages:
    37
    Chương 24: Em gái Thịnh An

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  6. AJiang2007

    Messages:
    37
    Chương 25: Lần đầu tiên gọi mẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A? Ừ! Được được được." Thẩm Lộ Hoa ngốc lặng mãi mới hoàn hồn. Mong chờ mười mấy năm, lần đầu tiên kế nữ gọi nàng là mẹ, miễn bàn vui mừng bao nhiêu.

    Tận đến lúc ra phía sau nhà, đi trên mặt đất vườn rau nhà mình, Thẩm Lộ Hoa vẫn còn cảm thấy không chân thật.

    "An An, con véo mẹ xem có phải mẹ đang nằm mơ hay không?"

    Thịnh An hận sắt không thành thép* nói: " Mẹ, mẹ chỉ có chút tiền đồ này thôi sao? Chị ta gọi một tiếng mẹ người đã vui mừng như vậy? Con mỗi ngày đều gọi mẹ, cũng không thấy mẹ cắt một mét vải nào may quần áo cho con."

    *hận sắt không thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

    "Ninh Ninh lớn vậy rồi lần đầu tiên gọi ta là mẹ đó!" Thẩm Lộ Hoa thoả mãn nói.

    "Mẹ, người thật bất công!"

    "Đừng nói bậy, Ninh Ninh từ nhỏ đến lớn rất không dễ dàng. Ngược lại là con, mỗi ngày đều bị người ta giáp mặt mắng là hồ ly tinh, sau lưng đâm chọc, con chịu được không?" Thẩm Lộ Hoa banh mặt, nghiêm túc răn dạy.

    "Nếu là con, con chắc chắn sẽ xé nát miệng bọn họ ra." Nàng đương nhiên không chịu nổi, chỉ có đồ ngốc kia mới thích chơi với Tần Thúy Phân.

    Trong lòng Thịnh An ghét nhất là Tần Thúy Phân, chưa thấy người nào dối trá hơn nàng ta.

    "Nếu con làm như vậy, khẳng định sẽ bị mắng càng khó nghe hơn. Ninh Ninh là tham gia quân đội là đường ra duy nhất, bằng không đời này của nàng đều bị hủy hoại." Loại mẹ ruột như vậy, thật là quá không có lương tâm.

    "Con đây gả cho nhị ngốc tử không phải cũng là bị hủy hoại?" Trong lòng Thịnh An hận muốn chết, nếu không phải nàng thấy mẹ quá mềm lòng, sống chết gì nàng cũng không đồng ý.

    Làm cho nàng tức giận hơn là Thịnh Ninh dám chọn thời điểm trở về? Biết rõ nàng sắp phải kết hôn, chị ta trở về là để chê cười mình?

    "Mẹ, tóm lại là cả đời này con sẽ không tha thứ cho Thịnh Ninh." Thịnh An hừ lạnh một tiếng, để mặc một mình Thẩm Lộ Hoa, chạy đi chơi với Tiểu Hồng nhà trưởng thôn.

    Thịnh Ninh đáng giá ngôi nhà trong trí nhớ, vách tường loang lổ dán giấy báo cũ ố vàng. Gian chính giữa là một cái bàn bát tiên, cũng là khi còn nhỏ cha tự tay làm.

    Sương phòng* bên trái là cha và mẹ kế ở, bên phải là của nàng và em gái. Trong nhà chật hẹp, nàng và An An ngủ cùng một cái giường, mỗi lần đều lấy đồ vật ngăn ở giữa, ranh giới Hán Sở phân chia rất rõ ràng. Chỉ cần ai hơi chút vượt rào, hai người sẽ lập tức đánh nhau.

    *Sương phòng: Nhà ngang, nhag chái, phòng cạnh.

    Nghĩ lại bản thân nàng trước kia không hiểu chuyện, mặt Thịnh Ninh hồng thấu, hận không thể tát cho mình một cái.

    Lần này trở về nhà nàng đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể gả em gái vào nhà trưởng trấn.

    Ngay lúc Thịnh Ninh đứng ở gian nhà chính xuất thần, Thịnh lão tam từ phía sau chuồng heo đi về trước nhà liền hoảng sợ khi nhìn thấy con gái lớn thế mà lại ở đây.

    "Ninh Ninh, sao con đã trở lại rồi?" Tẩu thuốc trên tay Thịnh lão tam suýt chút rơi xuống đất. Ông là lão binh kháng Mỹ viện Triều*, về sau bị thương què chân mới phải xuất ngũ trở về. Biết tình huống trong quân đội, thời điểm này đoàn văn công sẽ không cho nghỉ.

    Trừ phi xảy ra chuyện gì.

    "Cha..." Thịnh Ninh vừa mới lau khô nước mắt lại từng giọt đua nhau rơi xuống, đứng ngây ngốc tại chỗ, cơ thể run rẩy vô pháp di động.

    "Sao lại khóc? Có phải ở trong quân đội cảm thấy tủi thân? Hay là bị ai bắt nạt?" Thịnh lão tam chân tay luống cuống hỏi.

    Ông là người cả đời thành thật, thuộc loại có chịu thiệt cũng không biết nói người khác. Làm người luôn chăm chỉ cần cù làm việc, nhờ quan hệ cho Thịnh Ninh đi cửa sau tham gia quân đội là quyết định duy nhất cả đời này làm ông không dám ngẩng đầu.

    Đến bây giờ ông còn chưa biết chân tướng việc Thịnh An gả cho nhị ngốc tử.

    Kỳ thật, nhà trưởng trấn điều kiện không tồi, là nhà có uy tín danh dự nhất làng trên xóm dưới. Con trai ngốc kia của nhà họ tuy không thông minh nhưng cũng không truyền ra tiếng xấu gì.

    Nông thôn đầu thập niên 80, chỉ cần thân thể đầy đủ, cái khác không quá so đo.

    Hôn sự này của Thịnh An còn chọc không ít người trong thôn hâm mộ nữa! Nhưng trong lòng Thịnh Ninh rõ ràng, đó là cái hố lửa, là bẫy rập.

    Nhị Ngốc tử tính khí thay đổi thất thường, gây ra bạo lực gia đình nghiêm trọng.
     
  7. AJiang2007

    Messages:
    37
    Chương 26: Là ai nói

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Có phải trong đơn vị xảy ra chuyện gì hay không? Con đừng khóc, nói ra chúng ta cùng nhau nghĩ cách." Trong lòng Thịnh lão tam chắc chắn, khẳng định xảy ra chuyện trong quân đội. Tuy rằng trong lòng không vui vẻ nhưng thấy con gái khóc đau lòng như vậy, ông cũng không nói rõ ra.

    Tính tình con gái ông ngoan cố, nói quá nhiều cũng vô dụng.

    "Trưa rồi, ta gọi dì con về nấu cơm." Trước kia, Thịnh lão tam vẫn muốn để con gái gọi Thẩm Lộ Hoa là mẹ, nhưng mỗi lần nhắc tới là con gái lại nháo long trời lở đất, về sau ông cũng hết hy vọng.

    "Không cần đâu cha, con làm cơm được mà."

    Thịnh lão tam đã xoay người đi ra đến ngưỡng cửa, nghe vậy quay đầu chần chừ hỏi: "Con gái à, con nói gì?"

    Mặt Thịnh Ninh càng đỏ hơn vì xấu hổ.

    "Cha, con nấu cơm." Thịnh Ninh nói xong đi thẳng vào phòng bếp.

    Phòng gạch mộc thấp bé, bệ bếp xi măng được lau vô cùng sạch sẽ, nhìn ra được Thẩm Lộ Hoa là một người cực kì sạch sẽ.

    Thịnh Ninh tìm tìm kiếm kiếm trong phòng bếp, thức ăn đúng là không còn nhiều, chỉ có mấy cây củ cải và một ít rau hẹ. Đều là rau cỏ thường thấy ở nông thôn, một chút thức ăn mặn cũng không có.

    Lần này trở về, người trong nhà đều gầy đi, nguyên nhân nhất định là cuộc sống quá kham khổ, đã lâu không được ăn thịt.

    Kiếp trước Thịnh Ninh căn bản không biết nấu cơm, sau khi ra tù nàng đi học nữ công gia chánh, sau lại đi làm công ở khách sạn 5 sao. Quan hệ ngày thường với đầu bếp khá tốt, hơn nữa nàng lại cần mẫn nên có thể học được tay nghề nấu ăn cũng khá.

    Vốn là nàng tính sau này không được làm ở khách sạn nữa, chính nàng sẽ mở một tiệm cơm nhỏ. Đáng tiếc kiểm tra ra bị ung thư, nàng cũng tuyệt tâm tư mở tiệm cơm nhỏ.

    "Con gái à, con làm được không đó?" Tiếng nói Thịnh lão tam từ bên ngoài phòng bếp truyền vào: "Gạo ở trong lu, con tìm thấy không?"

    "Cha, con làm được, con ở trong quân đội cái gì cũng học được rồi." Thịnh Ninh suy nghĩ một chút, cao giọng trả lời.

    "Quân đội thật là một nơi tốt, người nào cũng đều rèn luyện tới nơi tới chốn được." Thịnh lão tam cảm thán đi ra khỏi cửa, đi được nửa đường mới nhớ con gái ông là vào đoàn văn công chứ đâu phải là vào ban bếp núc, sao có thể luyện tay nghề nấu nướng?

    Chờ chút nữa đừng có làm cháy phòng bếp là được rồi.

    Nghĩ đến đây Thịnh lão tam bước chân nhanh hơn tìm nàng dâu về nấu cơm mới được.

    Đầu đông thôn là một quầy bán quà vặt, thường ngày không có việc gì mọi người trong thôn thích ngồi ở cửa quầy hàng dưới gốc táo lớn tán gẫu.

    Hôm nay, dưới gốc táo lớn tụ tập rất đông người. Rất nhiều người đi họp chợ không có mang đồ mua được về nhà ngay, mà gấp chờ không nổi đi qua vây quanh gốc táo.

    "Tôi nói với các cô, Trương Phương này thật đúng là có thủ đoạn nha. Mệt Tề Mai còn chiếu cố nàng như vậy. Lại ngay cả đàn ông có vợ mà cũng dám thông đồng." Người nói chuyện là thím hai Tần Thúy Phân, Tề Mai nàng nhắc đến chính là vợ trưởng thôn, cũng chính là chủ nhiệm hội phụ nữ của thôn.

    Tề Mai vẫn luôn là đối tượng được đông đảo phụ nữ ở trong thôn hâm mộ. Mọi người vừa nghe nói Trương Phương thông đồng chồng của nàng một đám liền đắc ý có, vui sướng khi người gặp hoạ có, hận không thể chạy đến trước mặt Tề Mai châm chọc cũng có.

    "Các cô nói chuyện này có phải là thật hay không?"

    "Đúng vậy nha! Chúng ta cả một thôn đều không nghe nói gì!"

    "Tiểu nhị hắc, ngươi là thật không nghe nói hay là giả vờ không nghe nói?"

    "Ha hả, nghe thì có nghe, nhưng là không ai dám nói trắng ra như vậy!" Trên thế giới không có bức tường nào không lọt gió, trong thôn đã sớm ngầm nhàn ngôn toái ngữ, chỉ là e ngại mặt mũi trưởng thôn không ai dám trắng trợn táo bạo nghị luận mà thôi.

    "Các cô không biết chứ, lúc ấy sắc mặt Trương Phương thật xuất sắc, phải nói là rất khó coi!"

    "Là ai nói?"
     
  8. AJiang2007

    Messages:
    37
    Chương 27: Ta là cái loại người này

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Mar 2, 2022
  9. AJiang2007

    Messages:
    37
    Chương 28: Tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  10. AJiang2007

    Messages:
    37
    Chương 29: Thôn nghèo khó, thôn vô lại

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
Trả lời qua Facebook
Loading...