Cổ Đại [Edit] Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng - Chiến Tây Dã

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Mèo A Mao Huỳnh Mai, Oct 21, 2021.

  1. Chương 40: Ngón nào?

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**


    Đăng Ký
     
  2. Chương 41: Ông ta là cái thá gì.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  3. Chương 42: Diệp nhị tiểu thư

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiến thắng đầu tiên của Mộ Thanh Lan khiến những người của Mộ gia xả được sự ức chế bấy lâu.

    Trong hai năm qua, Khương gia trong tối ngoài sáng đã ngáng chân bọn họ rất nhiều, bây giờ rốt cuộc cũng có thể đánh vô trong mặt của bọn họ!

    Lúc này, sự bất mãn trong lòng của những người có ý kiến với Mộ Thanh Lan cũng đã biến mất.

    Đối với những người đã từng cười nhạo nàng, họ tự nhiên càng thêm xấu hổ.

    Thực lực của Khương Hâm vốn không hề yếu, có thể thắng được hắn cũng đủ cho thấy thực lực của Mộ Lăng Hàn, bọn họ dù có tự mình đi lên cũng chưa chắc có thể làm được như vậy, nghĩ đến, bọn họ trước đây còn giễu cợt người ta rất nhiều, cho nên bây giờ họ càng không biết phải trốn đi đâu.

    Mộ Thanh Lan thì lại không quan tâm, nàng vốn chỉ muốn chạy đến Thiên Nguyên Triều đó thôi, những thứ này chẳng là gì cả.

    Sau Mộ Thanh Lan, Đại hội Tụ Võ vẫn tiếp tục tiến hành.

    Sau vài ván đấu, ba đại gia tộc đều có chiến thắng cũng có thất bại, nhưng không có cảnh tượng khiến người ta chấn động như vậy.

    Có trận đấu của Mộ Thanh Lan trước đó, vì thế những trận đấu phía sau dường như luôn thiếu thứ gì đó.

    Cho đến khi Diệp Úc Nhu xuất hiện trên đài thi đấu, sự bình tĩnh mới bị phá vỡ.

    "Trận đấu thứ mười hai, Diệp Úc Nhu, đấu với Mộ Linh Việt!"

    Mọi người trong khán đài nghe thấy ba chữ "Diệp Úc Nhu", đều ngây ngẩn cả người.

    Nhiều người háo hức nhìn về phía Diệp gia.

    Ở đó, một nữ tử trong chiếc váy dài màu vàng nhạt phiêu dật, đang thướt tha đi đến.

    Làn da trắng như tuyết, dịu dàng mềm mại, đặc biệt là một đôi mắt đẹp như nước mùa thu, rất động lòng người.

    Nhiều nam nhân trong sân nhìn nàng đầy vẻ ngưỡng mộ.

    "Cuối cùng cũng đợi được Diệp nhị tiểu thư!"

    "Quả nhiên là đệ nhất mỹ nhân của Lạc Tây thành! Tư dung như vậy quả thật là tuyệt sắc hàng đầu!"

    "Hơn thế nữa! Diệp nhị tiểu thư không chỉ xinh đẹp mà còn vô cùng tài năng. Ta nghe nói ba tháng trước nàng đã đạt đến Sơ Nguyên Cảnh đỉnh! Không biết bây giờ nàng có lại tiến bộ nữa không?"

    Trên sân đã có những cuộc thảo luận sôi nổi.

    Mộ Thanh Lan nhẹ nâng mắt lên và mỉm cười.

    Nàng ở Lạc Tây thành được vài tháng, tuy rằng rất ít khi ra ngoài, nhưng đại danh của Diệp nhị tiểu thư đã giống như tiếng sấm bên tai.

    Dù nàng không muốn nghe thì mọi lời tán dương ca ngợi cũng đủ để nàng hiểu được đại khái.

    "Sao hả, để ý người ta à?"

    Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền đến, Mộ Thanh Lan quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mộ Liễu Nhi khoanh hai tay, khinh thường ra mặt.

    "Mỹ nhân luôn hấp dẫn mà, phải không?" Mộ Thanh Lan cười nói.

    Mộ Liễu Nhi hừ lạnh: "Diệp Úc Nhu tâm tư rất cao. Nếu như ngươi như trước còn có thể có chút hy vọng, nhưng hiện tại.. Ta sợ ngay cả liếc mắt một cái cũng sẽ không thèm ngó đến ngươi!"

    Mộ Thanh Lan nhướng mày, có vẻ như đánh giá của Mộ Liễu Nhi về Diệp nhị tiểu thư này có vẻ không tốt lắm..

    "Yên tâm, ta không có hứng thú với một nữ nhân như vậy."

    "Ồ?" Mộ Liễu Nhi có vẻ hơi ngạc nhiên, nàng nhìn Mộ Thanh Lan từ trên xuống dưới, có vẻ không tin.

    "Đệ nhất mỹ nhân Lạc Tây thành, cũng không có hứng thú sao?"

    Mộ Thanh Lan cười nhưng không nói gì.

    Diệp Úc Nhu đúng là có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng mà mỹ nhân, nàng cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều.

    Nếu nói là tuyệt sắc, trong số những người nàng đã thấy, thì phải nói đến một vị sát thần hiện đang ở trong Mộ phủ - Vân Dực.

    Mặc dù hai người không hợp nhau nhưng vẫn phải thừa nhận rằng, khuôn mặt của Vân Dực quả thật là đoạt đi tạo hóa của trời đất, chỉ cần hắn đứng ở đâu, là có thể dễ dàng lấy đi tất cả sắc màu ở đó.

    Mọi cử chỉ đều là linh khí của trời đất, khí chất cao quý lạnh lùng lại càng không gì sánh được.

    Đã nhìn thấy một vẻ đẹp tuyệt vời như vậy, nên những người khác cũng không có gì khác ngoài sự bắt mắt mà thôi.

    Mộ Liễu Nhi hừ khẽ một tiếng, nhưng vẻ lạnh lùng trên mặt lại mờ đi, quay đầu nhìn về phía giữa sân.

    Lúc này, Diệp Úc Nhu đã ở trên đài.

    Đối thủ của nàng, Mộ Linh Việt, chính là thiếu niên cao lớn đã cùng về với Mộ Liễu Nhi.

    Nhìn thấy một mỹ nhân mảnh mai như vậy, Mộ Linh Việt chớp mắt càng nhiều hơn, trong lòng cảm thấy thương tiếc, ôm quyền chào hỏi, giọng nói cũng trở nên ôn hòa hơn.

    "Tại hạ cùng đối chiến với nữ nhân, không khỏi có chút ngần ngại bất khả phân thắng bại. Vì vậy, thỉnh Diệp nhị tiểu thư xuất chiêu trước. Ta sẽ nhường ba chiêu, như thế nào?"

    Diệp Úc Nhu liếc mắt một cái, cúi đầu khụy gối đáp: "Cảm tạ. Nhưng là Đại hội Tụ Võ là một cuộc cạnh tranh công bằng. Xin công tử hãy cố gắng hết sức."

    Khi lời này được nói ra, mọi người lại tán thưởng một trận.

    Dịu dàng! Lịch thiệp! Nhưng vẫn không chịu lợi dụng bất kỳ một điều gì, thật là một tấm lòng tốt!

    Mộ Linh Việt mỉm cười áy náy: "Nếu đã như vậy, xin mời--"

    Vừa nói, Nguyên Lực màu lục lam trong lòng bàn tay tụ lại, hai tay nhanh chóng xuất hiện hai thanh phi đao màu bạc!

    "Thiên Diệp Phi Tuyết!"

    Nguyên lực trong cơ thể hắn dâng trào, phi đao màu bạc trong nháy mắt bay ra ngoài! Bay về phía Diệp Úc Nhu!

    Phi đao cực nhanh, trong mắt mọi người chỉ có hai đạo ánh sáng màu bạc xẹt qua!

    Không! Không phải là hai!

    Khi mọi người đang quan sát thì bất ngờ phát hiện hai phi thanh đao đó bỗng chốc biến thành bốn thanh!

    Xoát xoát xoát!

    Trong tích tắc, nó đã được biến đổi thành tám thanh!

    "Nhanh quá!"

    Có người kinh ngạc hô lên.

    Tuy nhiên, sự thay đổi như vậy chỉ xảy ra trong tích tắc, tốc độ càng ngày càng nhanh, có thể hình dung Mộ Linh Việt mạnh như thế nào! Một chiêu này vô cùng linh hoạt!

    Khi những thanh phi đao đến trước mắt Diệp Úc Nhu, chúng đã trở thành mười sáu thanh!

    Mộ Liễu Nhi gật đầu: "Không tệ, nửa tháng trước hắn chỉ có thể luyện ra tám đạo, hiện tại đã đột phá Ngự Thiên Cảnh, Thiên Diệp Phi Tuyết này cũng đã thăng cấp một tầng, đối phó với Sơ Nguyên Cảnh đỉnh Diệp Úc Nhu cũng đã đủ rồi. Cái.. cái gì?"

    Mộ Liễu Nhi giọng nói đột nhiên cao lên, tràn đầy hoài nghi, nhìn thấy hiện trường đột nhiên thay đổi, nàng dường như còn chưa kịp phản ứng: "Làm sao, làm sao có thể xảy ra chuyện này?"

    Mười sáu thanh phi đao được cho là sẽ bao vây Diệp Úc Nhu hoàn toàn, ở cảnh giới của Diệp Úc Nhu cũng không thể thoát ra được, nếu như mạnh mẽ đột phá, nàng ta sẽ chỉ bị xây xát.

    Tuy nhiên, nàng ta chỉ bị mắc kẹt trong đó vài nhịp thở, sau đó nhẹ nhàng vẫy vẫy cánh tay, mười sáu thanh phi đao đó dường như bị vật gì đó chặn lại nên không thể lại tiến thêm được!

    Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay ngọc của nàng khẽ búng ra, ngón tay mảnh khảnh tạo thành một dấu ấn phức tạp.

    Bùm!

    Mười sáu thanh phi đao, chỉ trong thoáng chốc đã bay ngược trở ra!

    Những người có mặt trên khán đài đã vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này!

    Tuy nhiên, người sửng sốt nhất chính là Mộ Linh Việt đang ở ngay trước mặt nàng!

    Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, trận bài trừ lực lượng đó, nó cường đại như thế nào!

    Bùm bùm bùm bùm bùm!

    Những thanh phi đao kia trong nháy mắt đã vỡ tan tành!

    Mộ Linh Việt sắc mặt càng tái mét, thân hình lảo đảo một cái rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu!

    Vô số người khiếp sợ nhìn chằm chằm.

    Mộ Liễu Nhi đột nhiên đứng lên: "Nàng ta vậy mà cũng là Ngự Thiên Cảnh?"

    Trên khuôn mặt dịu dàng của Diệp Úc Nhu hiện lên một sự áy náy, nhìn Mộ Linh Việt, mày liễu nhíu lại, có chút lo lắng:

    "Thực xin lỗi, ta không có làm tổn thương ngươi chứ? Ta, ta chỉ là không khống chế tốt lực đạo.."

    Mộ Thanh Lan nhìn lên bầu trời, trong bụng đột nhiên có chút buồn nôn.

    * * * Đề cử * * *

    (Xong chương)
     
  4. Chương 43: Rút thăm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sắc mặt Mộ Linh Việt đỏ bừng, lau vết máu trên khóe miệng, đứng dậy, nhìn thấy nữ tử đối diện vẻ mặt áy náy, hai mắt như có ngấn lệ, lúc này hắn lại càng thêm xấu hổ. Hắn nhanh chóng xua tay nói: "Không, không phải, là kỹ năng của ta không bằng người, Diệp nhị tiểu thư thực lực cường đại, cũng là Ngự Thiên Cảnh, ta chính là thua tâm phục khẩu phục."

    Diệp Úc Nhu cắn cắn môi: "Đa tạ Mộ công tử.."

    Mộ Linh Việt thở dài, lắc đầu nói:

    "Ta nhận thua."

    Ồ--

    Mọi người bên dưới lập tức ồ lên!

    Mộ Linh Việt vậy mà nhận thua? Cả hai chỉ mới đấu có một chiêu thôi mà!

    Điều đó có nghĩa là gì?

    Thực lực của Diệp nhị tiểu thư mạnh hơn những gì họ tưởng!

    Trong lúc nhất thời, nhiều người nhìn Diệp Úc Nhu với ánh mắt ngưỡng mộ.

    Mộ Linh Việt chấp tay, quay người bước xuống đài.

    Hai người chỉ có một chiêu, Diệp Úc Nhu liền trực tiếp chiến thắng, lại là thắng lợi một cách nhàn nhã mỹ lệ, khiến cho bầu không khí trong sân liền trở nên nhiệt liệt lên.

    "Làm thế nào mà Mộ Linh Việt nhận thua như vậy? Ta nhớ rõ hắn là từ Bích Lạc Học viện ra mà!"

    "Chẳng lẽ là thích Diệp nhị tiểu thư, vì thế cho nên muốn nhường để cho giai nhân vui lòng?"

    "Phi! Diệp nhị tiểu thư là nhân vật gì, tại sao cần phải để người khác nhường? Tất cả mọi người có thể thấy rõ, Mộ Linh Việt kia ra tay vốn không lưu tình chút nào, nhưng vẫn bị Diệp nhị tiểu thư trực tiếp dùng bốn lạng đảy ngàn cân để phá chiêu! Mộ Linh Việt đại diện cho thể diện của Mộ gia, nếu không phải nhất định bại trận, làm sao có thể trực tiếp nhận thua như thế này chứ?"

    Mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi.

    Sắc mặt của Mộ Linh Việt trắng đỏ đan xen, nhưng hắn cũng không phản bác lại.

    Diệp Úc Nhu lúc này cũng đã quay trở lại, Diệp gia bên kia tràn đầy niềm vui.

    Ngược lại, phía Mộ gia bên này lại yên ắng lạ thường.

    Mặc dù Mộ Linh Việt không giỏi bằng Mộ Liễu Nhi, nhưng hắn cũng là học sinh của Bích Lạc học viện, tất cả đều kỳ vọng vào bọn họ rất cao.

    Nhưng bây giờ chỉ có một chiêu đã nhận thua, nó thực sự là..

    "Linh Việt, tại sao ngươi lại như vậy?"

    Mộ Liễu Nhi bước tới, ngăn Mộ Linh Việt lại, mày liễu nhíu lại và ánh mắt rất bất mãn.

    Mộ Linh Việt lộ vẻ hổ thẹn: "Liễu Nhi tỷ, thực lực của Diệp nhị tiểu thư quả thực rất mạnh.. Ta không phải là đối thủ."

    Mộ Liễu Nhi khó chịu hừ lạnh: "Mặt mũi của học viện và Mộ gia đều đã bị ngươi làm mất hết rồi!"

    Mộ Linh Việt càng không nói nên lời.

    Nhưng thật may mắn cho trận sau, một thiếu niên khác, Mộ Kỳ, cũng là người cùng trở về với nhau, đã chiến thắng Khương gia.

    Người cuối cùng trong Mộ gia lên đấu chính là Mộ Liễu Nhi, và đương nhiên việc giành chiến thắng cũng không hề trì hoãn.

    Tuy nhiên, hiển nhiên danh tiếng của Mộ Liễu Nhi cũng không hề nhỏ, khi người của Khương gia và Diệp gia nhìn thấy Mộ Liễu Nhi, vẻ mặt đều có chút ngưng trọng.

    Hai năm qua, Mộ Liễu Nhi không tham gia Đại hội Tụ Võ, đó là do được tuyển thẳng vào Bích Lạc học viện, cho nên bọn họ đều biết Mộ gia có thiên tài này.

    Vốn tưởng rằng năm nay Mộ gia nhất định đại bại, không ngờ không chỉ có tên Mộ Lăng Hàn mà ngay cả Mộ Liễu Nhi cũng đã trở lại!

    Mộ Liễu Nhi bây giờ cũng đã là Ngự Thiên Cảnh trung ky, trong số 30 người này, cảnh giới của nàng cũng đã là cao nhất rồi.

    Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, vị trí đệ nhất này phải là của nàng.

    Khương Phong sắc mặt nặng nề, nhưng Diệp Phi Minh vẫn là cười, không nhìn ra được cảm xúc của ông ta.

    Trong lòng của Mộ Nghiêm và những người khác, cuối cùng cũng đã lắng xuống rất nhiều.

    Mười lăm người đã thắng, rút ra một người được chọn thẳng, 14 người còn lại được bốc thăm thi đấu lại lần nữa, tổng cộng có tám người được chọn vào vòng chung kết.

    Mười mấy người đang đứng trên đài và bốc thăm từng người một.

    Mộ Thanh Lan thản nhiên lấy ra một tấm thẻ môc bài (tấm thẻ bằng gỗ) màu nâu và nhìn xuống.

    "Ta là số ba."

    "Ta là số bảy."

    Có tổng cộng mười lăm tấm mộc bài, một thẻ luân không* và các thẻ còn lại được đánh dấu bằng các số từ một đến bảy với màu đỏ và đen. Những thẻ có cùng số đương nhiên là đối thủ ở vòng tiếp theo.

    *thẻ luân không: Thẻ không có số, tức ai bắt trúng thẻ này sẽ được tuyển thẳng không cần thi đấu.

    Đương nhiên, trong vòng này không có hạn chế, nhưng có thể sẽ đấu với người của chính mình.

    Sau khi hỏi nhau về những con số, có người vui mừng cũng có người ưu phiền.

    Mọi người không muốn nhất chính là, đối thủ của mình là Mộ Liễu Nhi.

    Vì vậy, khi một thiếu niên nhà họ Diệp nhận ra đối thủ của mình là Mộ Liễu Nhi, sắc mặt hắn lập tức tái đi.

    Những người khác thầm thở phào nhẹ nhõm.

    "Ta vậy mà cùng một nhóm với Diệp nhị tiểu thư."

    Đúng lúc này, một giọng nói tràn đầy vui sướng truyền đến. Mọi người nhìn vào, quả nhiên là một thiếu niên Khương gia, trên tay cầm số sáu giống như của Diệp Úc Nhu.

    Lập tức mấy thiếu niên bên cạnh đều cảm thấy vừa may mắn nhưng cũng vừa ghen tị.

    Hiển nhiên là thực lực của Diệp Úc Nhu rất mạnh mẽ, e rằng ngoài Mộ Liễu Nhi thì chỉ nàng là người mạnh nhất, gặp phải nàng, chắc chắn là sẽ vô duyên vào trận chung kết, nhưng có thể chiến đấu với một mỹ nhân cũng là một diễm phúc.

    Chàng trai trẻ kia rõ ràng rất ngưỡng mộ Diệp Úc Nhu, dù sao thực lực của hắn cũng không có khả năng đạt được vị trí đệ nhất, nhưng có cơ hội được luận bàn với người trong lòng, ngược lại cảm thấy vô cùng vui mừng.

    Diệp Úc Nhu hướng về phía thiếu niên nở nụ cười có phần nhợt nhạt. Nhưng vẫn làm cho mặt thiếu niên kia lập tức đỏ lên.

    Một tia khinh thường lóe lên trong mắt Mộ Liễu Nhi, sau đó nàng đảo mắt nhìn về hướng khác.

    "Này, đối thủ của ngươi là ai?"

    Ngay khi nàng nói, cả đoàn người đều im lặng, và sau đó nhìn sang.

    Mộ Thanh Lan khóe môi mỉm cười, lắc lắc tấm mộc bài trong tay, trên đó trống rỗng.

    "Ngươi vậy mà bắt trúng thẻ luân không?"

    Mộ Liễu Nhi rất kinh ngạc, ngay sau đó bĩu môi: "Vận khí đúng là rất tốt."

    Những người khác lúc này mới chú ý tới Mộ Thanh Lan là thẻ luân không, trong lòng tự nhiên hâm mộ, ghen tị, hận, nhưng cũng không dễ dàng để bộc lộ ra ngoài.

    "Mộ công tử thật là may mắn." Diệp Úc Nhu cười khẽ, nói.

    "Chỉ là gặp phải vận cức chó* thôi, có thể có bản lĩnh gì chứ! Vào chung kết chỉ có thua càng thêm thê thảm!" Có người không phục, thấp giọng nói.

    *Vận cức chó: Theo quan niệm của Trung Quốc, ai đạp phải cức chó là rất may mắn.

    Chỉ là một kẻ phế vật thôi, dựa vào cái gì khiến cho Diệp nhị tiểu thư đối xử ôn tồn như vậy!

    Mộ Liễu Nhi cau mày, liếc nhìn thiếu niên đang nói chuyện, lạnh lùng nói: "Thế nào hả, ngươi bất mãn với Mộ gia ta, hay là có ý kiến gì đối với quy tắc này?"

    Thiếu niên kia không ngờ Mộ Liễu Nhi lại trực tiếp đáp trả lại như thế này, vội nói: "Ta, ta không có!"

    Dám coi thường quy tắc thi đấu ư? Hắn đâu phải bị ngốc!

    Khóe môi Mộ Thanh Lan cong lên, tấm mộc bài ở đầu ngón tay quay lòng vòng, tấm mộc bài màu nâu càng làm cho ngón tay trắng bóng thêm thon dài, rất đẹp mắt.

    "May mắn cũng là một phần của thực lực, hiểu không?"

    Không đợi người đó trả lời, nàng đã lắc đầu cười: "Quên đi, dù sao ngươi cũng không có cơ hội hiểu được. Rốt cuộc ngươi còn không vào được chung kết."

    Nói xong, liền trực tiếp nhấc chân rời đi, đi tới vị trí của mình ở Mộ gia, nhàn nhã ngồi xuống, nhìn thấy bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của mọi người, không khỏi nhướng mày.

    "Sao, còn chưa bắt đầu sao? Chẳng lẽ còn muốn bổn thiếu gia này chờ các ngươi thất bại?"

    * * *

    * * * Đề cử * * *

    (Xong chương)
     
  5. Chương 44: Trận chung kết!

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**


    Đăng Ký
     
  6. Chương 45: Mộng Trạch Sơn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộng Trạch Sơn nằm ở bên cạnh Cửu Lộc sơn mạch, nhưng bởi vì có sự tồn tại của Thiên Nguyên Triều nên địa vị của nó đặc biệt hơn rất nhiều.

    Bởi vì Mộng Trach Sơn quanh năm được bao phủ bởi một lớp kết giới, nên chỉ lúc này kết giới mới trở nên yếu hơn, các gia tộc lớn mới có thể hợp lực để mở kết giới và cho phép họ vào đó. Mà thủy triều Nguyên Lực ở trong Mộng Trạch Sơn sẽ chỉ đạt giá trị cực đại vào thời điểm này.

    Vì vậy, các trận chung kết của Đại hội Tụ Võ luôn được tiến hành trên Mộng Trạch Sơn, người giành được vị trí đệ nhất có thể trực tiếp ở trên đỉnh núi tiến hành Thiên Nguyên Triều Nguyên Lực quán đỉnh.

    Đối với người tu luyện mà nói, cám dỗ lớn này, cũng đủ khiến họ phải nỗ lực hết sức.

    Mộ Thanh Lan đứng khoanh tay, trong lòng cũng có chút cảm thán, ở Lạc Tây thành nhỏ bé này, vậy mà cũng có tồn tại thần kỳ như vậy, phải nói thật sự là kỳ tích.

    Mộng Trach Sơn trước mắt được bao phủ bởi một lớp sương mỏng, dường như không bị che khuất, nhưng Mộ Thanh Lan biết, màn sương này chính là kết giới của Mộng Trạch Sơn trong lời đồn!

    Chỉ cần đứng ở đây, là có thể cảm nhận được uy thế cường đại của kết giới đó!

    Trách không được mọi người cũng chỉ có thể hợp lực mới có thể mở ra được kết giới này.

    Nhưng như vậy cũng hay, có thể ngăn chặn một số người có lòng tham không đáy, đi vào đó tu hành.

    "Mộ huynh, Khương huynh, ra tay đi!"

    Diệp Phi Minh bay lên trời với vẻ mặt nghiêm túc, Nguyên Lực toàn thân tràn ra.

    Mộ Nghiêm và Khương Phong cũng cùng nhau bay lên, sau đó huy động Nguyên Lực của bọn họ, vung lòng bàn tay, Nguyên Lực mạnh mẽ lập tức oanh kích vào kết giới!

    Bang bang bang bang!

    Ba luồng năng lượng đập vào kết giới, giống như một tiếng nổ kinh thiên động địa! Những dao động mạnh mẽ lan ra bốn phía trong tích tắc!

    Lúc này, mỗi gia tộc đều có mấy trưởng lão, cũng đồng thời ra tay!

    Ầm ầm ầm!

    Kết giới cuối cùng cũng được nới lỏng!

    Một cái lổ cao bằng một người đứng liền xuất hiện!

    Tám người Mộ Thanh Lan đứng trước kết giới, thấy kết giới cuối cùng cũng bị nứt ra một cái lổ, một thiếu niên tức khắc nhảy ra và tiến vào trong đó!

    Sương mù tràn ngập, làm cho bóng dáng cũng biến mất trong nháy mắt!

    Nếu muốn tranh vị trí đệ nhất, thì tất nhiên là phải nắm chặt thời gian!

    Ngay lập tức, những người còn lại cũng nhanh chóng làm theo!

    Trước khi Khương Mặc rời đi, hắn ta còn quay lại liếc mắt Mộ Liễu Nhi một cái.

    Mộ Liễu Nhi lập tức trở nên cảnh giác, một đôi mắt đẹp lạnh lùng trừng lên liếc lại một cái.

    Khương Mặc cũng rời đi ngay lập tức.

    Diệp Úc Nhu thì lại không vội vàng gì, dịu dàng mỉm cười với Mộ Thanh Lan và Mộ Liễu Nhi một cái rồi mới quay người bước vào.

    Mộ Liễu Nhi liếc nhìn Mộ Thanh Lan một cái rồi nói: "Đi thôi?"

    Tuy rằng sau khi tiến vào Mộng Trạch Sơn này, tương đương với tranh giành lẫn nhau, dù sao cũng chỉ có một vị trí đệ nhất, nhưng những người của mỗi gia tộc vốn vẫn luôn đối nghịch với nhau, nhất là Mộ gia chỉ có hai người bọn họ, rất có thể họ sẽ gặp phải phục kích.

    Lúc này, đi cùng nhau mới có thể đảm bảo an toàn.

    Mộ Thanh Lan sẽ không nghĩ rằng Mộ Liễu Nhi nói điều này với nàng là vì lo lắng về việc bị phục kích, mặc dù Tiểu Ớt Cay trông không kiên nhẫn, ngay cả khi nàng ta đang hỏi chuyện, vẫn cứ tràn đầy kiêu ngạo, nhưng Mộ Thanh Lan đột nhiên lại cảm thấy thuận mắt hơn một chút.

    Vốn dĩ nàng định tự mình rời đi, nhưng không ngờ Mộ Liễu Nhi lại hỏi chuyện này trước.

    Vừa định từ chối, Mộ Thanh Lan đột nhiên nhớ đến lúc Khương Mặc rời đi, đã lặng lẽ liếc nhìn Mộ Liễu Nhi một cái.

    Nàng liền nhấc chân và đi về phía trước:

    "Được."

    Nhìn nụ cười trên mặt Mộ Thanh Lan, không hiểu vì sao, Mộ Liễu Nhi đột nhiên có chút bối rối, bất giác nhướng mày: "Ta nói cho ngươi biết, nếu không phải Gia chủ đã dặn dò, ta cũng không thèm kéo theo cái cục nợ là ngươi đâu!"

    Mộ Thanh Lan không quan tâm, lông mày hơi cong lên: "Vậy thì phải nhờ ngươi rất nhiều rồi."

    Mộ Liễu Nhi lúc này mới hài lòng gật đầu: "Đi thôi!"

    * * *

    Mộ phủ.

    Trong sân rất yên tĩnh, một bóng người màu trắng đứng lặng lẽ, giống như tuyết trong suốt nhất trên một ngọn núi bị tuyết phủ quanh năm.

    "Thiếu chủ, những người do Hắc Ma Tông phái tới đã nhận được tin tức, liền tập trung lại đây."

    Mặc Vũ quỳ một chân xuống, cho dù đã đoán trước, nhưng lần này lúc thiếu chủ đi ra, người của Hắc Ma Tông đã xác định chủ yếu là tấn công thiếu chủ, cho nên đã phái người ra nhất định rất nhiều, sau khi thả ra tin tức, mấy ngày nay phản hồi, vẫn khiến cho hắn trong lòng vô cùng khiếp sợ.

    Thiếu chủ nếu không có chuẩn bị, đối mặt với tình huống như vậy, e rằng sẽ càng thêm phiền phức.

    May mắn thay, mọi thứ đều như ý muốn của Thiếu chủ.

    Vân Dực chắp tay sau lưng, nghe xong nhẹ giọng nói: "Hắc Ma Tông muốn mạng của ta, vậy để bọn hắn tới."

    Tuy nhiên, cũng chưa biết cuối cùng ai sẽ sống và ai sẽ chết.

    "Tất cả đã sắp đặt tốt chứ?"

    Mặc Vũ sửng sốt: "Thiếu chủ, ngài cứ yên tâm, mọi chuyện đã an bài ổn thỏa!"

    Lần này, nhất định phải làm cho Hắc Ma Tông phải trả giá đắt!

    "Không ngoài dự kiến, thì hôm nay bọn họ sẽ đến."

    Vân Dực gật đầu, ngước mắt nhìn về phía xa xăm, trong mắt thoáng qua một tia lạnh như băng.

    Một lúc sau, hắn thu hồi ánh mắt, như vô ý hỏi: "Sao hôm nay yên tĩnh thế?"

    Mặc Vũ kinh ngạc ngẩng đầu - thiếu chủ luôn thích yên tĩnh, sao có thể đột nhiên hỏi một chuyện như vậy?

    Hơn nữa, hai lần ra tay trước đó của Thiếu chủ đã khiến Mộ gia chấn động, bình thường không ai dám tới gần nơi đây, tất nhiên là yên tĩnh rồi!

    "Thiếu chủ tôn giá ở đây, đương nhiên sẽ không có ai dám làm càn." Mặc Vũ ngừng một chút, rồi vô cùng nghiêm túc nói.

    Vân Dực quay đầu lại và liếc nhìn Mặc Vũ một cái.

    Cái liếc mắt này rõ ràng là vô cùng bình tĩnh, nhưng Mặc Vũ lại đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.

    Ngay sau đó, hắn chợt nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: "Hồi bẩm Thiếu chủ, hình như hôm nay ở Lạc Tây thành có một cuộc Đại hội Tụ Võ, cho nên về cơ bản người của Mộ gia đều đã đi ra ngoài."

    Đương nhiên, cũng bao gồm cả vị kia..

    Vân Dực nhàn nhạt nói: "Ồ?"

    "Nghe nói cuộc thi này là cuộc so tài giữa những hậu bối xuất sắc của vài gia tộc lớn trong thành. Mộ gia tài năng và thực lực tốt, nên hẳn là tất cả đều đi."

    Vân Dực không lên tiếng nữa, nhưng Mặc Vũ lại cảm giác được sự lạnh lẽo đã biến mất, trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm.

    Đồng thời, trong lòng cũng thầm than: Người đó sống cạnh Thiếu chủ, tiếng đóng cửa mở cửa sổ rất lớn, như là cố ý, hôm nay hắn đi vắng, quả nhiên là yên tĩnh rất nhiều.

    Nhưng mà tâm tư của Thiếu chủ, cũng thật là càng ngày càng khó đoán..

    Bỗng nhiên có một sự im lặng đột ngột, khiến bầu không khí có một chút ngưng trệ.

    Vân Dực khẽ cau mày.

    Những thứ này thì liên quan gì đến hắn nhỉ?

    Áp tất cả những thứ này xuống, Vân Dực vừa di chuyển thân hình thì đã xuất hiện trên không trung:

    "Đi thôi, người của Hắc Ma Tông, hẳn là đã không thể chờ được."

    * * *

    Hai người Mộ Thanh Lan đi về phía đỉnh núi.

    Trên Mộng Trạch Sơn, rừng cây rậm rạp, lúc này mặt trời vừa phải, nhưng rừng cây vẫn mát mẻ.

    Mộ Thanh Lan ở phía trước, Mộ Liễu Nhi ở phía sau.

    "Ngươi xem ra bây giờ chỉ là Nguyên Giả, nhưng cảnh giới của Khương Hâm trước đây so với ngươi cao hơn rất nhiều. Làm thế quái nào mà ngươi lại thắng được hắn?"

    Mộ Liễu Nhi do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng lên tiếng.

    Nàng thực sự không hiểu.

    Nghe vậy, Mộ Thanh Lan chớp chớp mắt, rồi đột nhiên đứng yên.

    "Làm sao.."

    "Suỵt!"

    Mộ Liễu Nhi chưa kịp hỏi thì tiếng xé gió đột ngột vang lên!

    Mộ Thanh Lan ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng, khóe cũng môi gợi lên một tia lạnh như băng, cánh tay nhanh chóng đưa ra!

    Keng keng keng!

    Không biết từ lúc nào trong tay nàng đã xuất hiện vài con dao, lập tức bay ra ngoài! Ngăn chặn ám khí đánh lén đang đến một cách vô cùng chính xác!

    "Ngươi sẽ sớm biết.."

    Đôi mắt nàng sâu thẳm, hét lên một tiếng:

    "Còn không mau lăn ra đây cho bổn thiếu gia!"

    * * *đề cử * * *

    (Xong chương)
     
  7. Chương 46: Thật cho rằng bổn thiếu gia đã chết rồi sao?

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    Đăng Ký
     
  8. Chương 47: Bí mật ra tay!

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  9. Chương 48 Giết chóc!

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  10. Chương 49: Nguy hiểm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Úc Nhu sững sờ một lúc, quên cả chớp mắt, cho nên ngấn lệ nơi khóe mắt cũng không rơi xuống.

    Nhưng mà, khi lệ ý trong mắt biến mất, người trước mặt dần dần trở nên rõ ràng hơn, nàng đột nhiên cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, rồi sau đó, nó bắt đầu đập nhanh và rất mãnh liệt!

    Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.

    (Cả người giống như một viên ngọc bích, một người con trai trên thế giới này không gì có thể sánh được)

    Trong phút chóc, trong đầu nàng chỉ hiện lên một câu nói này.

    Nhưng ngay sau đó, nàng nhận ra người trước mặt hoàn toàn không phải là đang nhìn mình mà là nhìn vào người mới nói vừa rồi.

    Nàng lập tức nhanh chóng phản ứng, liền nhớ tới câu đối phương hỏi vừa rồi, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia bất an.

    Về phần thiếu niên bị Vân Dực nhìn chằm chằm, vốn tưởng rằng mình đã chết chắc rồi, nhưng không ngờ cuối cùng hắn lại sống, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy người mặc áo trắng cường đại lúc nãy còn đang ở trên không trung, lúc này vậy mà xuất hiện ở trước mắt hắn, hơn nữa còn đang hỏi hắn vừa nói cái gì!

    Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, có chút kinh ngạc.

    Nhìn thấy người này động tác bất phàm, hắn tưởng rằng nhất định phải là một tiền bối tu luyện cực cao, nhưng không ngờ, giống như vẫn còn là một thiếu niên..

    Nhưng mà, đôi mắt của đối phương lại tối như mực, sâu không thấy đáy, chỉ cần nhàn nhạt liếc nhìn qua một cái, liền khiến cho trong lòng người khác không khỏi thần phục, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của hắn.

    "Ta, ta.. Ta nói Mộ Liễu Nhi.."

    Thân phận của Vân Dực rất là quý trọng, cho nên đối với người bình thường, hắn căn bản hoàn toàn không xem ở trong mắt.

    Tuy nhiên, do được cái người nào đó ban tặng, cho nên hắn có ấn tượng rất sâu sắc về thiếu nữ này.

    Tuy nhiên, đó lại không phải là điều hắn quan tâm.

    "Họ cũng đến đây?"

    Tên thiếu niên kia càng thêm khó hiểu, hình như người này quen biết Mộ Liễu Nhi, nhưng vì sao lại không biết hôm nay ở Lạc Tây thành có tổ chức Đại hội Tụ Võ, Mộ Liễu Nhi thực lực rất cường đại, tự nhiên cũng sẽ tới.

    "Vâng ạ. Trận chung kết của Đại hội Tụ Võ là được tiến hành ở đây.."

    Vân Dực đã hiểu.

    "Vừa rồi ngươi nói có người định ra tay với hắn?"

    Vân Dực nhàn nhạt mở miệng, hắn nói chính là "hắn", nhưng vài người có mặt ở đây nghe lại nghĩ đó là "nàng".

    ".. Là người của Khương gia. Họ cùng Mộ gia có ân oán sâu nặng. Lần này, giống như là đã hạ quyết tâm muốn trấn áp bọn họ một phen.."

    Không biết vì sao, trong tiềm thức của hắn cảm thấy nếu nói như vừa rồi vậy, phỏng chừng sẽ tự mang đến tai họa cho mình, vì thế liền đem từ ngữ sửa đổi.

    Đối với Diệp gia mà nói, tốt nhất là hai nhà của bọn họ nên đấu đến trời long đất lở, nếu mà hai bên đều lưỡng bại câu thương, tới lúc đó không phải Diệp gia bọn họ sẽ có thể xưng bá Lạc Tây thành sao!

    Nhưng những lời này, hắn cũng không dám nói ra.

    Diệp Úc Nhu đột nhiên nhỏ giọng ho khan một tiếng.

    "Nhị tiểu thư, cô không sao chứ?"

    Hai người kia cuối cùng cũng phản ứng lại với hành động này của nàng, họ liền không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, vội vàng bước tới để đỡ Diệp Úc Nhu đứng dậy.

    Tuy nhiên Diệp Úc Nhu lại lắc đầu, không biểu hiện gì mà tránh đi tay của hai người, rồi tự mình đứng lên.

    Nàng ta có vóc dáng thanh mảnh và vòng eo mềm mại, ngay cả động tác đứng dậy từ mặt đất vô cùng đơn giản, một cái ngẩng đầu, một cái hạ mắt và cả tư thế đứng lên, cũng đều rất động lòng người.

    Dường như có chút ngại ngùng, đôi mắt đẹp của nàng lóe lên ánh lệ, đôi môi đỏ mọng khẽ cắn lại càng thêm quyến rũ động lòng người.

    Nàng ta vừa mới đứng lên, liền lại quỳ xuống và nói: "Diệp Úc Nhu, đa tạ ân cứu mạng của công tử."

    Vân Dực ánh mắt nhàn nhạt, nhìn nàng ta một cái.

    Diệp Úc Nhu cảm nhận được tầm mắt đó, hai má liền ửng hồng, đúng là một mỹ nhân dịu dàng, e thẹn và nhút nhát.

    Vân Dực ngó lơ, nhỏ giọng hỏi: "Hắn hiện tại ở nơi nào?"

    Vừa dứt lời, dưới chân mấy người họ đột nhiên kịch liệt run động lên!

    Bọn người của Diệp Úc Nhu đều cả kinh, nhưng họ đột nhiên phát hiện ra rằng, những vết nứt đang lan rộng kia, lại bỗng nhiên nhanh chóng lan đến!

    Một khe núi thật sâu và trải dài, liền vắt ngang dưới chân!

    Dường như có một lực lượng kỳ lạ đến từ bên dưới truyền lên!

    Bọn người của Diệp Úc Nhu ngay lập tức không thể kiểm soát được mà bị rơi xuống!

    Đôi mắt của Vân Dực trở nên lạnh lùng, nhìn vào trong khe rãnh ấy - cổ lực lượng này, không phải là hắn đã bố trí trước đó!

    "Công tử, cẩn thận!"

    Diệp Úc Nhu thốt lên một tiếng.

    Vân Dực lại bỗng nhiên cảm giác được cái gì, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về hướng một ngọn núi khác!

    Ở đó, có một lực lượng cường đại, cũng đang lan tràn như điên!

    Toàn bộ Mộng Trạch Sơn.. Sụp đổ!

    Hắn đang định bay lên trời, nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền từ trong khe rãnh đó mà lao xuống!

    Diệp Úc Nhu thấy người áo trắng theo sát đến, liền nước mắt lưng tròng, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười.

    Nàng đưa tay ra và lẩm bẩm gọi khẽ:

    "Công tử.."

    * * *

    Tháp

    Tháp

    Tháp

    Tiếng bước chân trong không gian tĩnh mịch rõ ràng đến lạ thường, tựa như giẫm lên trái tim của người ta vậy.

    Mộ Thanh Lan nhìn về phía trước, con đường vô cùng chật hẹp đầy tử khí lượn lờ này, không biết đi đến bao giờ mới có thể đến điểm cuối.

    Trên vách tường ở hai bên, cứ cách một khoảng, thì có đặt một viên dạ minh châu to bằng nắm tay.

    Dù rằng rất sáng nhưng vẫn không thể nào nhìn thấy điểm cuối của con đường.

    Mà bọn họ cũng đã đi ở đây một thời gian lâu rồi.

    "Rốt cuộc thì chúng ta còn phải đi bao lâu nữa chứ? Ở đây yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ.."

    Mộ Liễu Nhi đi theo sau nàng, lo lắng nhìn xung quanh, cuối cùng cũng không thể nào không lên tiếng.

    Mộ Thanh Lan cũng không quay đầu lại: "Còn tùy vào vận khí."

    Đôi mày lá liễu của Mộ Liễu Nhi ngay lập tức dựng ngược: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã biết! Đã đi lâu như vậy, vậy mà ngươi cái gì cũng không phát hiện?"

    Mộ Thanh Lan quay đầu lại, bất đắc dĩ buông tay:

    "Đại tiểu thư à, cô làm ơn hiểu cho rõ đi, nếu không phải vì cô, ta cũng không cần phải ở chỗ này chịu cái tội này nha."

    Trước đó, không biết Khương Mặc đã dùng thủ đoạn gì, lại làm cho mặt đất nứt ra một cái khe rất lớn, nàng theo bản năng muốn kéo Mộ Liễu Nhi lại, nhưng kết quả lại cùng nhau rơi xuống.

    Sau đó, nàng phát hiện, ở dưới này, vậy mà còn có một thế giới khác.

    Cũng may là nàng phản ứng nhanh, khi cả hai người ngã xuống, cũng không có bị thương gì.

    Tuy nhiên, cũng không có cách nào để đi về bằng con đường cũ.

    Rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể dựa vào trực giác mà tiến về phía trước.

    May mắn thay, không bao lâu, trong không gian tối tăm mù mịt, bỗng có một tia sáng yếu ớt xuất hiện, khi bước vào, mới thấy đó là một con đường rất dài, và ánh sáng đó là ánh sáng từ những viên dạ minh châu ở hai bên.

    Có điều, nàng rất nhanh phát hiện ra rằng, con đường này thực sự dài hơn nàng tưởng rất nhiều.

    Hai người vẫn cứ luôn đi tới, nhưng cảnh vật vẫn không hề thay đổi.

    Mộ Liễu Nhi ngay lập tức dịu xuống, sự tức giận trong mắt mờ đi sạch sẽ, mặc dù còn mạnh miệng, nhưng giọng nói đã nhỏ hơn nhiều:

    "Ai cần ngươi cứu! Tự mình ta cũng không chết được!"

    Mộ Thanh Lan lắc đầu, giơ tay lên và dùng thanh chủy thủ vạch hai đường vào vách tường.

    "Ngươi làm cái gì vậy?" Mộ Liễu Nhi cũng cảm thấy giọng điệu của mình vừa rồi có chút quá đáng, tuy rằng hối hận nhưng cũng không chịu xin lỗi, vì vậy cố gắng chuyển chủ đề.

    Nàng nhìn thoáng qua liền thấy một kỳ hiệu kỳ lạ để lại trên bức tường màu nâu đậm.

    "Để lại ký hiệu, rủi mà lạc đường cũng có thể biết."

    Mộ Thanh Lan nói, và lại đi về phía trước.

    Mộ Liễu Nhi bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ nghĩ, cảm thấy nó có vẻ có lý, và sự khó xử trong lòng nàng trước đây cũng đã tiêu tan đi rất nhiều.

    Nghĩ đến cái lúc mà họ bị rơi xuống trước đó, Mộ Lăng Hàn ra tay, cũng đã khiến cho họ an toàn rơi xuống mà không bị thương.

    Mộ Liễu Nhi có chút thắc mắc nhìn Mộ Thanh Lan, sau một lúc, nàng mới hỏi:

    "Ngươi có vẻ rất có kinh nghiệm với những.."

    Mộ Thanh Lan đột nhiên dừng lại, Mộ Liễu Nhi do không chú ý, suýt nữa thì đã đụng vào nàng.

    "Làm sao.."

    Xoạt!

    Ánh mắt Mộ Thanh Lan đột nhiên trở nên sắc bén, chủy thủ trong tay ngay lập tức bay ra ngoài!

    Xuy!

    Một con rắn to bằng ngón tay cái bị cắt làm đôi rơi xuống trước mặt người phía trước.

    * * *đề cử * * *

    (Xong chương)
     
Trả lời qua Facebook
Loading...