Chương 210: Thi tháng, lại một người tới xúc phạm Please login and pay 1,000 xu to view this content.
Chương 213: Thích hắc liên hoa, có thù tất báo Bấm để xem Nếu hắn quỳ, có lẽ đám bạn học vây quanh đều cho rằng: Cô, Úy Ương sỉ nhục người quá, cô cái người bị hại này, sẽ bị đội lên đầu cái tội danh bắt nạt bạn học, phía dưới bảo sao nghe vậy, người bị tổn hại danh dự có khả năng lại là cô. "Tiếng gọi sư này mình nhận rồi, vậy ba cái khấu đầu liền miễn đi.." Trong ánh sáng điện thạch, cô đỡ hắn lên. "Giang Hải, cậu cái con người này, thật ra người không xấu, chỉ là miệng quá độc. Hôm nay, cậu đây là ở trong trường đánh cược với mình, giữa bạn học cười cười là qua rồi, nhưng sớm muộn gì chúng ta phải đi ra ngoài xã hội. Sau này, nếu cậu vẫn như vậy, đã không đánh giá rõ bản thân có bao nhiêu phân lượng, cũng không làm rõ đối phương có mấy cân mấy lượng, tùy tiện đánh cược, sớm muộn gì cậu cũng đem cái mạng của bản thân cược mất luôn." Đầu, cô không để hắn khấu; Cảnh cáo, cô nhất định cho hắn. Không vì cái gì khác, cô chỉ là muốn tất cả mọi người đều biết một chuyện: Úy Ương cô, không phải quả hồng mềm, muốn bóp cô thế nào, cô sẽ bồi đến cùng. Người khác không tới bắt nạt cô, cô sẽ không bắt nạt người khác; Người khác tới cửa, cô sẽ không lấy lòng, càng không tha thứ dung túng. Giang Hải tuy vừa bực vừa thẹn, trong lòng lại rõ ràng, lần này, đích thực là cái miệng bản thân quá tùy tiện, cũng là hắn quá khinh địch, kết quả như thế, toàn là hắn đáng đời, người ta thi được hạng nhất, người ta chính là lợi hại, hắn không có lời gì để nói. Lúc đó, Úy Lan cũng ở trong đám người, nhìn hết màn này, gương mặt nhỏ khó coi cực kỳ, đang muốn chuồn, lại bị ánh mắt sắc bén của Quyền Trân dừng lại: "Úy Lan, bây giờ đến lượt bạn tới thực hiện lời đánh cược rồi.." Nếu ánh mắt là một lưỡi dao sắc bén, Úy Lan nhất định đã giết chết Úy Ương không biết bao nhiêu lần rồi, dáng vẻ nhu nhược đáng thương, sớm đã không còn phần ngạo khí độc đoán lúc hôm qua rồi. "Ài, Úy Ương, bạn có tình người hay không a, đó nhưng là chị của bạn, lúc trước cô ấy luôn bảo vệ giúp đỡ bạn, hôm nay nếu bạn ở trước mặt bao nhiêu người bắt cô ấy làm, sùy, mình đúng là thật chưa từng thấy qua người vong ân phụ nghĩa hơn bạn." Có người căm giận thay Úy Lan đòi lại công bằng, chính là cái người tên Khâu Nhân Nhân kia. "Đúng a, chơi bời thôi mà, hà tất nghiêm túc như thế." "Ai ai ai, không đúng a, cái này gọi là tình nguyện cược thì phải chịu được thua. Làm người nếu không làm được người nói được làm được, vậy thì đừng có cược." Trong đám bạn học hình thành hai phe, có người cảm thấy chuyện này lời nói mà thôi, không thể làm tổn hại đến hòa khí, có người cho rằng làm người không có tín không đáng tin, thua rồi thì thực hiện, cái này là trách nhiệm cá nhân làm người đối với bản thân. Úy Ương không nói, chỉ nhàn nhạt nhìn chằm chằm, không ép buộc, cũng không cho một đường lui - Hình tượng bạch liên hoa, quả nhiên được yêu thích, lại có vẻ vô cùng yếu đuối, cô thích lại là hắc liên hoa, có ân báo ân, có thù báo thù, đó mới là cá tính thích hợp của cô. "Không sao không sao, nếu Úy Ương thi tốt, mình thua rồi, nhà vệ sinh nữ mình sẽ quét dọn.. Đợi chút nữa liền đi.." Úy Lan nũng nịu mà hứa hẹn, đáy lòng hận vô cùng. Nghĩ cô ta Úy nhị tiểu thư lớn như vậy, chưa từng chịu loại nhục nhã như thế này, đi dọn nhà vệ sinh, đó là việc nhân viên dọn dẹp mới làm, cô đường đường là thiên kim của cục tài vụ: Úy Ương, mày hết lần này đến lần khác khiến tao mất mặt, tao với mày thề không đội trời chung. "Chị Hai nếu là quân tử trong nữ giới, một lời ngàn vàng, phần phong độ không nhường đám mày râu a.. Úy Ương bội phục.." Úy Ương cười híp mắt, còn đưa ra ngón tay cái, tiện đà quay đầu sang nhìn phía Giang Hải, chỉ tay vào hắn nói: "Ài, đúng rồi, đồ đệ, nhớ rõ a, quay về cùng chị Hai ta đi dọn vệ sinh, tới lúc đó cậu đi nói với dì quét dọn một tiếng, cứ nói từ hôm nay trở đi, dì ấy chỉ cần phụ trách nhà vệ sinh nam là được rồi, nhà vệ sinh nữ có Chị Hai ta tới vệ sinh, sau đó cậu liền ở ngoài cửa canh, đợi Chị Hai ta quét dọn sạch sẽ nhà vệ sinh rồi, thì mời dì vệ sinh tới kiểm tra một lượt, dì nói được thì được, dì nói không được, thế thì lại dọn lại lần nữa.. Còn có.." Cô dùng tay chỉ ra một cái trọng điểm nhấn mạnh: "Không cho bất kỳ ai giúp chị ấy.." Cười rồi nói tiếp: "Tất cả bạn học ở đây đều có thể làm chứng, bạn học ở kí túc xá có thể đi giám sát, bạn học học xuyên đến tối lúc vào nhà vệ sinh cũng có thể thay thế kiểm tra một chút: Chị Hai nhà ta nếu quét dọn không sạch, ngày mai chị ấy sẽ nỗ lực gấp bội, nhất định sẽ làm vừa lòng tất cả.. Chị Hai nhà ta chính là một người có năng lực như thế, tin rằng chuyện nhỏ này chắc chắn làm tốt, đúng chứ.." Điêu ngoa sao? Có lẽ ở trong mắt rất nhiều người, cô chính là điêu ngoa, chỉ là thi đứng nhất một lần, không phúc hậu mà bắt nạt chị mình như thế. Đúng, khẳng định sẽ có người nói cô không phúc hậu, ăn cây táo rào cây sung. Cô không thấy thế. Hôm nay, cô làm vậy chỉ là vì tự vệ. Thử nghĩ một chút: Nếu cô thi kém, bị phạt đi dọn nhà vệ sinh, có lẽ sẽ trở thành chuyện hiển nhiên trong mắt một số người nào đó, ai bảo cô không biết trời cao đất dày; Kết quả cô thi tốt rồi, đổi lại là người khác đi dọn vệ sinh, vậy liền thành cố ý làm khó dễ. Dựa vào cái gì cô phải chịu kiểu không công bằng như thế? Dựa vào cái gì cô làm cái gì cũng là sai? Nếu đã như thế, cô hà tất để ý cách nghĩ của người khác, chỉ làm chuyện bản thân cảm thấy đúng, từng bước từng bước, cô sẽ khiến tất cả mọi người không dám gây chuyện với cô, đây chỉ là một sự khởi đầu mà thôi. Người khác nể cô, cô nể; Người khác sỉ nhục cô, cô sỉ nhục. Chỉ cần bản thân giữ tốt bổn phận của bản thân thì bình an vô sự, nếu không, bị bêu xấu chính là tự mình tìm tới, ai cũng không oán trách ai được. "Úy Ương, bạn đây là ức hiếp người quá đáng!" Khâu Nhân Nhân kêu ầm lên, "Uổng công Úy Lan đối đãi với bạn thật lòng.. Nếu bạn có tình cảm chị em, thì không nên hùng hổ dọa người như thế.." Thật lòng? Ồ, làm ơn, tấm lòng kia của cô ta dùng vào việc làm thế nào để dày vò cô có được hay không! "Sao lại ức hiếp người quá đáng rồi, cái này gọi là dám cược dám chịu." Trên đời này, có người thích bỏ đá đáy giếng, cũng có người lo chuyện bao đồng trong thiên hạ. Nghĩ mà xem a, Úy Lan bên ngoài là thục nữ, chính là sau lưng cho người âm thầm gây rối tình huống này chắc chắn cũng có, mấy người từng bị cô ta âm thầm bắt nạt, lúc này tự nhiên cảm thấy vui nhất rồi, có thể có triển vọng một chút: Khiến đường đường là Úy nhị tiểu thư đi dọn nhà vệ sinh, đó là trong lòng vui biết nhường nào chứ. Lúc nói chuyện, chuông vang lên, đám học sinh vây quanh bảng vàng bị thúc dục như chim vỡ tổ. Trước bảng vàng, ánh dương chiếu trên kính, khiến hai chữ Úy Ương kia chiếu đến sáng lấp lánh.. * Tiết cuối cùng là tiết tự học, các thầy cô đều không tới, Úy Ương đã thoát ra niềm vui đem tới từ thành tích đứng nhất. Đối với cô mà nói, thành tích này đã trở thành lịch sử, tiếp theo, cô muốn tạo ra một kỳ tích khác - Thi nhảy lớp, trực tiếp vào đại học đệ nhất Nam Giang. Vì thế, tiết tự học kết thúc, cô chạy tới phòng làm việc, muốn hỏi thầy Lôi trình tự cụ thể thi nhảy lớp như thế nào, nghe nói cần thầy cô tiến cử, đáng tiếc Tư Tiểu Bắc không có ở đây, nếu không, cô có thể hỏi hắn kỹ hơn. Lại thêm một lần vô ích, thầy Lôi cư nhiên không có. Cũng thôi vậy, vậy thì ngày mai hỏi đi! Thầy Lôi hẳn là vui vẻ vì cô làm cái đề cử này, tuy cách này lại tạo một trận sấm giữa trời quang, nhưng, mặc kệ nó chứ!
Chương 212: Đứng nhất, thành tích bị nghi ngờ Bấm để xem "Đi đi đi.." Quyền Trân đẩy cô. "Đi làm cái gì?" Thật ra cô biết Quyền Trân vui sướng như vậy là vì nguyên nhân gì, cô gái này muốn xem kịch hay! "Đương nhiên là bảo tên Giang Hải bái bà làm sư rồi a!" Quyền Trân cười hì hì, "Giang Hải lúc bình thường thích nhất là khoe khoang trình độ tiếng anh của bản thân, lần này chúng ta liền khiến hắn cung kính gọi bà một tiếng sư phụ, hành hạ tinh thần của hắn, nhất định phải áp chế hắn, nghĩ tới dáng vẻ không để ai trong mắt hôm đó của hắn, mình liền hận đến ngứa răng, bất quá, bây giờ hối hận xanh ruột hẳn là hắn đi!" Đích thực. Cái kết quả này, hắn nằm mơ cũng không ngờ tới. Úy Ương cười cười, vẫn chậm rãi đi như cũ, quay đầu hỏi lại: "Môn văn mình thi được mấy điểm?" "Cậu đoán xem!" "Không biết, môn văn có phần viết, đoán không chuẩn." "95. Cao nhất trong khối.. Trâu bò, Úy Ương, cậu bây giờ chính là thần tượng của mình, mình sống đến 16 tuổi, còn chưa từng sùng bái ai, cậu làm mình phá lệ." Quyền Trân ôm trầm lấy cô, hai mắt sáng ngời. He he, cũng được cũng được, cô vốn không phải là học sinh kém, gần đây lại có lòng học hành, nếu thi kém thật, thì quá không đúng với sự chăm chỉ nỗ lực khoảng thời gian này của cô rồi. "Anh ngữ được điểm toàn phần đi!" Cô quan tâm đến anh ngữ. "Đúng." Quyền Trân cười đến sảng khoái, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Bà không biết thôi, Úy Lan lúc nhìn thấy thành tích, gương mặt đó có bao nhiêu khó coi? Đợi lúc nữa mình nhất định phải làm cô ta khó xử chết thì thôi." Úy Ương tưởng tượng một chút, người kia dữ tợn lên, đích thực có thể so với ác quỷ, cô rất chờ mong bộ dáng phát hỏa lên của cô ta, những năm nay, cô bị cô ta chọc tức cũng đủ nhiều.. Lần này, ân, nên khiến cô ta chịu tức một trận ra trò, cũng không uổng công bản thân giả vờ dáng vẻ ngốc nghếch nhiều năm như vậy. "Đi thôi đi thôi.. Mình không đợi được nữa rồi.." Quyền Trân thúc giục. Cô ấy vốn cũng không phải là người tốt gì, lúc bình thường im lặng, nhưng hôm nay nhìn thấy Úy Ương quật khởi, đáy lòng thế nhưng so với đương sự còn hứng khởi hơn. Hai người cùng nhau chạy tới, đi trước vào phòng học để sách - Trong phòng học không một bóng người, hẳn là đều chạy đi xem kết quả thi rồi. Không bao lâu, hai người theo vào lan can thông báo. Trước bảng vàng, một đám lớn người người vây quanh, từng người từng người đều đang bàn luận bảng xếp hạng không thể tưởng tượng được này, cái này đơn giản chính là quá nghịch thiên rồi, âm thanh kinh hãi hết đợt này đến đợt khác. "Đây là có chuyện gì thế? Học sinh kém sao lại biến thành học bá rồi?" "Đúng a, đề thi này khó như thế, cô ta sao thi tốt như thế được? Không thể à, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.." "Gian lận! Cô ta khẳng định là gian lận rồi!" "Nhưng vấn đề là toàn trường chẳng có ai thi tốt hơn cô ấy, cô ấy sao gian lận được?" "Đó là vì cô ta cao tay.." "Đúng thế đúng thế, cô ta hẳn là chuẩn bị tài liệu trước, thành tích này nếu không phải là gian lận, tên của mình liền viết ngược.." Những lời này, từng câu từng câu tràn đầy nghi ngờ về thành tích của Úy Ương. Quyển Trân vốn đang sung sướng vô cùng, vừa nghe thấy mấy lời phủ nhận này, lửa giận liền bốc lên, đẩy ra một lối đi, đột nhiên sinh tức giận chỉ tay về phía bọn họ kêu lên: "Ai ai ai, các người đây là có ý gì? Không nhìn được người khác tốt hơn có phải không? Có bản lĩnh cậu thi được 680 điểm cho chúng tôi xem xem a! Bản thân không có bản lĩnh, còn không cho người khác có thành tích tốt, tâm thái của mấy người có phải quá vặn vẹo rồi hay không?" Một trận ồn ào như vậy, tất cả ánh mắt mọi người đều rơi trên người cô, theo đó, bọn họ liền nhìn thấy Úy Ương đang đứng bên ngoài vòng vây lạnh nhạt bàng quan. Người trong cuộc không có sắc thái tức giận, ngược lại một người bên cạnh đang hô hoán mắng giận. Úy Ương rất yên tĩnh, trừ ánh mắt cực kỳ bình tĩnh ra, khóe môi còn khẽ cười nhạt, chợt liếc mắt một cái, ôn nhu mềm mại, kiều diễm yếu đuối, bộ dáng rất dễ bắt nạt. Đại khái chính là cái phần có vẻ dễ bắt nạt này, khiến cho đám học sinh ưu tú bình thường mắt cao qua trán này sinh lòng muốn ức hiếp. Bạn học Ngô Anh là học sinh top đầu của ban A, cô ta là người đầu tiên nhảy ra, nghiêng mắt đánh giá, đáy mắt toàn là miệt thị: "Cũng không phải là chúng tôi nhìn không được bạn học Úy tốt hơn, chỉ là thành tích lên có chút nhanh quá của cô ấy, không những chúng tôi có hoài nghi, đến thầy cô cũng cảm thấy kỳ quái, nếu cô ấy lợi hại như thế, lúc trước sao thi nát bét như thế?" Bạn học Vu Dao thuộc ban B có tiếng là thích châm chọc, liền gật đầu: "Đúng, chính là ý này. Một người dù có năng lực mạnh, cũng không thể nào trong thời gian mấy tuần ngắn ngủi nâng cao thành tích nhiều như thế được. Trong đây chắc chắn có điểm cổ quái. Chúng tôi bàn luận một chút thì làm sao? Chỉ cần không làm chuyện trái lương tâm, thì sẽ không sợ bị bàn luận.." Bạn học Tiết Mai thuộc lớp F, cô ta lại nói một câu: "Có cái gì cổ quái không cổ quái? Lẽ nào cho phép thành tích tốt thì mãi mãi thành tích tốt, thành tích kém thì liền không thể giống một con ngựa đen phi lên? Cái gọi là kỳ tích, luôn chính là khiến người ta nghĩ không tới được, lần này, Úy Ương chính là tạo kỳ tích. Mọi người có công sức ở đây bàn luận, không bằng về nhà nghiền ngẫm sách.. Thành tích trên thế giới trước nay không thể không dựa vào khổ lao mà có được. Bạn học Úy Ương cũng là bỏ ra tâm huyết, một tháng này, mình chính là ngày ngày nhìn thấy bạn ấy chìm mình trong thư viện.." * * * Úy Ương không phản ứng đám cô gái ríu rít này, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn bảng vàng kia, đứng nhất: Úy Ương, 680 điểm; Đứng hai, Liễu Hãn Sanh, Thẩm Văn Thanh, 650 điểm; Đứng ba, Úy Lan, 635 điểm.. "Ai ai ai, mọi người nhường đường, mọi người nhường đường." Bên cạnh nhường ra một con đường, Úy Ương ngoảnh đầu nhìn, là mấy nam sinh của lớp C đẩy Giang Hải tới. Tinh thần trên mặt Giang Hải xấu hổ, muốn tránh, kết quả bị bọn họ chặn lại. "Ai, bạn học Giang, lúc trước bạn chính miệng nói to hơn biển, nói chỉ cần bạn học Úy môn Anh trên 60 điểm, bạn liền bái bạn ấy làm sư phụ, bây giờ bạn học Úy thi tốt như thế, Văn 95, bạn khẳng định là không thi được thành tích này đúng chứ.. Nhanh nhanh nhanh, nhanh hành lễ bái sư a!" "Đúng, nhanh khấu đầu, gọi sư phụ." Mấy nam sinh này lại cũng không phải thay Úy Ương ra mặt, chỉ là muốn làm Giang Hải xấu mặt mà vui vẻ thôi. "Bạn học Úy, cùng là học sinh, hà tất gì chơi thật như thế, để người khác ở trước mắt bao người khấu bái bạn, bạn mới mấy tuổi, đó là muốn giảm thọ. Lại nói, thành tích này của bạn sợ là cũng không coi là chân thật, có cái gì đắc ý chứ?" Có một nữ sinh ở bên cạnh lạnh lùng cười nhạo. Úy Ương nhìn phía nữ sinh đó, người này thuộc ban A, hẳn là tên La Nhạc Nhạc. Đứng bên cạnh cô ta là hoa khôi lớp họ, cũng là hoa khôi trường, một tiểu thư khuê các ôn nhu tĩnh lặng, ở Đệ Nhất cao, đó tuyệt đối là học sinh quốc bảo tốt nhất, là đối tượng được nhà trường bồi dưỡng nhân tài trọng điểm, chính là người đứng thứ hai Thẩm Văn Thanh, người này gia cảnh tốt, thành tích ưu tú, cái người La Nhạc Nhạc kia đứng bên cạnh cô ta, hoàn toàn là lá xanh. Chính là lúc ánh mắt cô quét qua, ánh mắt của Thẩm Vân Thanh kia nhàn nhạt thu lại, bỏ qua đôi mắt đẹp, trên mặt toàn là thanh cao, hoàn toàn khinh thường cùng bọn họ mấy người tục nhân giao tiếp, nhẹ nhàng nói: "Nhạc Nhạc, đi thôi.. Về chuẩn bị lên lớp, nói nhiều vô ích, đừng quản chuyện bao đồng." Một bộ dáng mọi người đều say chỉ có ta là tỉnh táo. Úy Ương biết, loại vua học bá này, tầm mắt cao, cô mỉm cười, cũng khinh thường cùng loại người này giao tiếp, quay đầu hỏi Giang Hải, ôn nhu bình tĩnh mà nói: "Nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh, thua chính là thua, đây là lời dạy của thầy cô. Bạn học Giang, nếu bạn cũng cảm thấy cá cược giữa bạn học với nhau chỉ là vui đùa, nói cách khác, giả sử người thua là mình, bạn cũng sẽ cảm thấy đây là vui đùa, sẽ không một hai bắt mình phải theo lời ước định mà thực hiện, bạn có thể đưa ra, mình tuyệt đối không khinh miệt bạn, chỉ là coi như là đứa trẻ chưa lớn mà đối đãi, tuyệt đối không cùng bạn chấp nhặt." Phân lượng lời nói này, không thể nói không nặng được. Giang Hải là một thiếu niên ở cái tuổi dậy thì, là lúc có tính khí bướng bỉnh nhất, nào có thể chịu đựng được sự tổn hại âm thầm như vậy, nghe vậy xong, sắc mặt thình lình biến đổi, lập tức thình lình quỳ trên mặt đất: "Sư phụ ở trên, xin nhận đồ nhi một bái."
Chương 214: Dọn WC, Úy Lan uất hận đan xen Bấm để xem Trước khi tan học về nhà, Úy Lan vốn muốn chuồn rồi, kết quả Giang Hải sớm đã tới trước cửa phòng học ban A canh, có mấy bạn học nhiều chuyện cũng vây quanh bên cạnh, xì xào: "Đi dọn WC, nhanh đi dọn WC.." Toi rồi, chuồn không thoát rồi! Trừ Giang Hải, ngoài ra bên cạnh còn có mấy nam sinh nữ sinh muốn xem trò hay, từng người từng người cười nhạo, đánh giá, bàn tán: "Ai, các cậu mau nhìn a, bạn học Úy trên lưng đeo cặp ngăn nắp gọn gàng, đây là muốn chuồn mất à?" "Ai nha, cái này cũng quá là không có tính tự giác rồi." "Còn không phải à, vờ vịt, quá biết vờ vịt rồi.." Cái gọi là lời nói đáng sợ, vì tránh cho nhân cách sụp đổ, Úy Lan cắn răng, quay lại phòng học để cặp sách, đi nhà vệ sinh nữ, đeo găng tay, từng gian từng gian ngồi xổm xuống hung hăng cọ rửa. Ở đệ nhất cao, cô quét dọn mỗi ngày sẽ đánh nhà vệ sinh ba lần, buổi sáng một lần, buổi trưa một lần, tan học một lần. Dù vậy, kiểu nhà vệ sinh này, vẫn là nơi hôi thối nhất trong trường, thập niên 80, còn chưa có loại đi xong xả ngay, nước thải có lúc không kịp đánh rửa, liền bốc mùi hôi thối. Trường học có mấy nhà vệ sinh, Úy Lan cọ rửa là nhà vệ sinh nữ bên cạnh phòng học, học sinh ra vào nhiều nhất, tự nhiên cũng thối nhất bẩn nhất. Cô ta vừa vào liền bịt mũi, từng luồng mùi lạ bốc lên khiến cô ta ghê tởm cực kỳ, đáy lòng tự nhiên cũng hận cực độ: Úy Ương, mày cư nhiên dám để táo bẽ mặt, mày cư nhiên dám! Đợi đó, mày đợi đó cho tao! Tao sẽ khiến mày sống không yên ổn, tóm lại có một ngày, mày sẽ rơi vào tay tao, tới lúc đó, tao khiến mày kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay. Cọ rửa sạch sẽ ước chừng nửa tiếng, lúc đi ra toàn thân hôi thối, đám người vây quanh nhìn cô ta đen mặt, bộ dáng một trận giận từ đáy lòng khó mà mở miệng, cười nhạo bịt mũi giải tán. Đều là mấy kẻ từng bị Úy Lan âm thầm bắt nạt, thấy cô ta nhục nhã, đáy lòng đều vui sướng, từng người từng người đang lén bàn tán: "Xả hận rồi, xả hận rồi.." "Hừ hừ, không nghĩ tới nha đầu thối dối trá này cũng có hôm nay." "Mình hy vọng toàn bộ thầy cô học sinh trong trường đều nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, đừng để bộ dáng giả thanh thuần của cô ta lừa nữa." "Ai ai ai, cô ta làm gì bạn rồi?" "Cô ta bắt nạt mẹ mình. Mẹ mình là nhân viên dọn vệ sinh. Hoàn cảnh nhà cô ta tốt thì có thể chà đạp người khác sao? Hừ, mình muốn kiếm chuyện với cô ta lâu lắm rồi.. Bây giờ thật đúng là ông Trời rủ lòng thương a.." "Mình còn nghe nói cô ta nói xấu sau lưng người khác nữa, hai mặt tiêu chuẩn đấy, đáng đời bị bắt nạt lại." "Ai nha, Úy Ương lợi hại thật, sau này, cô ấy chính là tấm gương để noi theo của mình." * * * Úy Lan nhẫn nhịn không khóc, khóc rồi thì thật sự là làm trò cười cho bọn họ. Nhưng đợi đến khi ra khỏi nhà vệ sinh, ngồi vào trong xe mà trong nhà phái tới đón, Đặng Ngọc tới đón con gái xoay đầu hỏi: "Hôm nay là làm sao thế, thầy cô kéo dài buổi học sao? Đã muộn hơn nửa tiếng rồi.. Ách, hôm nay con có cái mùi gì thế? Sao lại khó ngửi như vậy?" Vừa ngửi thấy mùi lạ, Đặng Ngọc liền vội mở cửa, ghét bỏ mà nhăn mày, phất phất tay, mùi đó - Hình như là nước thải. Trên người con gái bảo bối sao lại có loại mùi lạ này? Bà ta cực kỳ kinh ngạc. Úy Lan cúi đầu ngửi ngửi mùi lạ trên người mình, cực kỳ khó ngửi, cuối cùng không nhịn được nữa, òa lên khóc: "Ô ô ô.." Khóc đến kinh thiên động địa. Đặng Ngọc nhất thời kinh ngạc hoảng hốt, từ chỗ điều khiển quay đầu, vội hỏi: "Ai nha, Lan Lan, đây là làm sao thế? Con đừng khóc, con đừng khóc à.." "Mẹ, con hận Úy Ương, nó khiến con ở trong trường học mất hết mặt mũi, con phải khiến nó quỳ xuống đất xin tha, con phải khiến nó chết không được tử tế.." Cô ta nước mắt rào rạt mà đổ hết ra ủy khuất hôm nay gặp phải, trong đó, tự nhiên có thêm mắm thêm muối, đem hành vi ác liệt của người nào đó khắc họa thật sâu lần nữa, hôm nay lại ở trong trường cọ nhà vệ sinh, lấy đó dẫn dắt mẹ cùng thù địch. Đặng Ngọc đương nhiên là hướng về con gái, vừa nghe, tức đến thiếu chút thổ huyết, bà nó, Úy Ương cư nhiên dám làm nhục người như thế? Nghĩ con gái bà ta, từ lúc còn trong bụng mẹ, chưa từng làm việc nặng việc dơ nào, từ trước tới nay, cô ta được nâng niu che chở trong lòng bàn tay, hôm nay cư nhiên ở trong trường học cọ nhà vệ sinh, cái này thật đúng là quá không có thiên lý rồi. Sắc mặt bà ta xanh mét, kêu lên: "Đi, chúng ta đi tìm hiệu trưởng. Nha đầu kia từ trước tới nay luôn là loại hạ tiện, bình thường ngốc nghếch vụng về, sao có thể thi được đứng nhất, khẳng định là gian lận, nhất định khiến hiệu trưởng điều tra triệt để chuyện này, tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho nó được.." Từ lúc đi xem tướng cho con gái có "số phú quý", bà ta luôn coi con gái như sinh mệnh, con gái chịu nhục nhã, liền giống như bà ta bị nhục nhã vậy, loại ủy khuất mất hết mặt mũi này, bà ta làm sao có thể nuốt xuống được. "Mẹ, bây giờ không có bằng chứng gì chứng minh nha đầu chết tiệt kia gian lận cả, chúng ta cứ như vậy đi tố giác nó thì chính là tự mình làm xấu mình, không thể làm như vậy.." Úy Lan kéo mẹ quay về. Không đầu óc mà chạy tới trường học gây rối chỉ mất mặt xấu hổ, mẹ cô ta nhưng là phu nhân của cục trưởng, thật phải mất mặt, vậy mặt mũi của cha cũng mất hết rồi - Không có kế hoạch khả thi thực hiện, tuyệt đối không thể mạo hiểm lỗ mãng đi tố giác Úy Ương được. Đặng Ngọc không phải là loại phu nhân vô tri không có đầu óc, bà ta cũng từng đi học, vừa nãy nói như thế, hoàn toàn là vì tức giận, lúc này bị nhắc nhở, mới ý thức được bản thân xúc động, nhưng là trong lòng bà ta vẫn là không nhịn được cơn giận. "Tuyệt đối không thể để tiện nha đầu kia chiếm hời được. Con đợi đấy, quay về ta đi tìm anh trai con, thương lượng thật tốt, sao có thể để con nha đầu chết tiệt này đè ép chúng ta khắp nơi.." "Vâng!" Úy Lan phiền muộn, lau lau nước mắt, đáy lòng lại cảm thấy nhất thời chỉ sợ là rất khó gây khó dễ với cô. Đợi về nhà, cô ta liền quay về phòng, ngã xuống giường vắt hết óc mà nghĩ, lại vẫn là không có kế nào khả thi - Nghĩ ngợi linh tinh nửa ngày, vẫn không nghĩ thông được, tiện nha đầu kia sao có thể thi đứng nhất, đây đơn giản chính là một kỳ tích lớn thế giới. Lẽ nào cô trâu bò như thế? Nếu đây là sự thật, vậy từ nay về sau, cô ta ở đệ nhất cao nào còn có ngày tháng tốt đẹp. Không thể nào. Thành tích của cô nhất định là giả. Suy tính về địa vị của mình trong trường học, đáy lòng cô ta đã có một nhận định như thế này. Lúc này, Đặng Ngọc từ bên ngoài đi vào, gõ cửa, nói: "Lan Lan, trong điện thoại nói là bạn học của con, bảo con tới nghe.." "Ồ!" Úy Lan uể oải mà trả lời, từ trên giường bò dậy, đi ra ngoài phòng tiếp, nghĩ cũng không biết là ai gọi tới, tốt nhất là có chuyện, nếu không, cô ta nhất định sẽ mắng cho một trận - Cô ta của hiện tại quá cần phát tiết cảm xúc. Cầm điện thoại lên, cô ta rầu rĩ hỏi một câu: "Alo, ai tìm ta?" Bên kia truyền tới một âm thanh ôn nhu, "Bạn học Úy, là ta." Úy Lan vừa nghe liền biết là ai, cả người run lên, hô hấp cứng nhắc, lập tức hạ giọng nói "Cô tìm ta có chuyện gì?" Người nọ cười nhạt, âm thanh kia lại mềm mại, "Biết hôm nay cô chịu ủy khuất, ta tìm cô, là muốn thay cô chút giận, thế nào, có hứng thú khiến Úy Ương thân bại danh liệt không?"
Chương 215: Lên kế hoạch, bầu không khí khác thường Bấm để xem Úy Ương đang bắn bia, bỗng nhiên hắt xì một cái, run tay, pằng, bắn trật vào bao rỗng, bắn ra một cái thành tích kém nhất trong lịch sử. Mẹ Dương nhìn đến bia số, tới hỏi: "Bị cảm rồi?" "Không." Úy Ương lắc đầu, sờ sờ mũi, lại xoa xoa cánh tay. Loại cảm giác này giống như có người đang tính kế cô vậy. Cô lại âm thầm tính toán, hôm nay bản thân nổi bật lớn như vậy, thời khắc này, mấy kẻ luôn muốn chèn ép chĩa mũi nhọn vào bản thân có hay không đang liên kết lại nghĩ ra cái chủ ý xấu gì ám toán bản thân đây? Gần đây đối phương quá yên tĩnh rồi. Cái này khiến cô cảm thấy, hẳn là điềm báo trước bão táp. Bình yên chỉ vì muốn mưa gió tới càng mãnh liệt sao? Lúc bắn bia, cô có chút tinh thần bất định, trong lòng luôn đang nghĩ vấn đề này, bản thân có phải là nên làm cái gì đó, tiến hành một chút tự phòng thủ? Mẹ Dương cảm nhận được, hôm nay trạng thái cô không ổn, hỏi: "Úy tiểu thư, cô có tâm sự?" Úy Ương đích thực là có suy tư, nhưng không nói ra. Sau bữa tối, cô gọi Tô Triết tới, suy nghĩ ấp ủ trong lòng mấy tiếng kia đã hình thành, bây giờ cô muốn thêm người hành động. "A Tô, người bên cạnh anh tổng cộng có bao nhiêu người?" "4 người." "Đều từng chạm mặt anh rồi sao?" "Từng chạm mặt. Có vấn đề gì không?" Hắn hỏi lại. Úy Ương không đáp, tiếp tục hỏi. "Ngoài ra anh còn có thuộc hạ nhỉ?" Theo cô được biết, Tô Triết mang theo ám vệ bên cạnh ít nhất có 40 người, hắn tự mình đem tới có 7 8 người. "Có, nhưng không ở thành phố Ôn." Biết chứ, ở nơi nào đó Thụy Đô. "Đi gọi 2 người qua đây, âm thầm trong tối, sắp xếp để ta với họ gặp mặt. Nhớ hai điểm, thứ nhất, anh không được lộ mặt; Thứ hai, càng nhanh càng tốt, tốt nhất sáng mai trước khi ta đi học để ta gặp người." Về thời gian, cô thúc giục tương đối gấp. Loại dồn dập này, quá không có đạo lý. "Có ý gì? Úy Ương, cô muốn làm gì?" Tô Triết không hiểu gì cả. "Tôi cảm thấy có người sẽ gây khó dễ với tôi. Lần này, hành động của đối phương có thể sẽ rất lớn. Mười phần thì có chín phần là dùng một lần triệt để hạ tôi." Cái dự liệu này có chút không đầu không đuôi. "Có Tứ thiếu, ai có thể triệt hạ cô?" Tô Triết cảm thấy cô có chút buồn lo vô cớ. "Người có thất thủ, ngựa có lầm đường, Tô Triết, từ lúc anh 14 tuổi bắt đầu giết người thuê, trước khi gặp được Mộ Nhung Trưng chưa từng thất bại, sau khi gặp hắn, anh không phải thua thảm hại một trận? Còn để kẻ bị đi săn là hắn cứu mình. Loại chuyện ngoài ý muốn này, anh nhìn lúc ban đầu, khẳng định là điều không thể tồn tại đúng chứ.. Chuyện này, có thể nói cho chúng ta một đạo lý: Chuyện trên đời này, không có tuyệt đối, chuyện ngoài ý chỗ nào cũng có, cho dù đó là một phần một trăm khả năng có thể xảy ra, chuyện này vẫn là có khả năng tồn tại. Đặc biệt là lúc anh đã bị bại lộ, xác suất xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ tăng thẳng lên.." Chỉ là bày sự thật mà nói đạo lý mà thôi, với Tô Triết mà nói, lại tương đối có sức thuyết phục. Nói quá đúng. Nhưng, lưng Tô Triết lại là một trận sởn tóc gáy, rùng mình mồ hôi lạnh ứa ra, trong mắt bắn ra sắc thái kinh ngạc. "Cô.. Cô làm sao mà biết được tôi từng phụng lệnh ám sát Tứ thiếu?" Tô Triết luôn bình tĩnh cũng không cách nào bình tĩnh lại, cô gái nhỏ này, luôn làm hắn hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Lần đầu tiên gặp mặt, sau này lại càng khiến hắn chấn kinh cô không giống bình thường, hôm nay vẫn thế. Phải biết, chuyện này theo như cô nói trừ Tứ thiếu, hầu như không có ai biết - hắn, Tô Triết, vệ trưởng ám vệ hiện tại, từng là thích khách muốn dồn Tứ thiếu vào chỗ chết - Mà đem thích khách lưu lại bên cạnh làm tâm phúc làm việc. Loại chuyện này, cũng chỉ có Tứ thiếu dám làm. Úy Ương cười: "Dù sao cũng không phải Tứ thiếu nói." "Vậy là ai?" Hắn rất muốn biết. "Anh tự mình nói." "Cái này không thể nào." "Lúc nằm mơ." "..." Úy tiểu thư lại đang nói đùa rồi, lúc hắn ngủ rất cảnh giác, trước cửa có động tĩnh là sẽ tỉnh ngay. Rất rõ ràng, cô đây là không muốn nói. "A Tô, chân tướng như thế nào thật ra một chút cũng không quan trọng, quan trọng là, anh phải nghe theo phân phó của tôi làm việc là được. Cẩn thận làm. Gần đây khoảng thời gian này, chúng ta không thể qua loa được." Cô nói rất thận trọng: "Nếu tất cả chỉ là ta nghĩ nhiều, phòng họa chưa xảy ra vẫn tốt hơn là bị chuyện ngoài ý muốn đánh cho trở tay không kịp. Anh nói có phải không?" "Được, tôi liền đi sắp xếp. Tối nay liền bảo họ tới, sáng sớm mai đợi lệnh." Tô Triết không có tiếp tục hỏi, đáy lòng đã rõ một chuyện: Cô gái nhỏ này, bạn đừng nhìn cô ấy nhỏ, thật ra bản lĩnh với Tứ thiếu giống nhau, toàn cao thâm khó đoán, khó dùng lẽ thường tới ước lượng, làm việc khiến người sờ không tới được đầu óc. * Rất nhanh, dự cảm xấu của Úy Ương ứng nghiệm rồi. Buổi sáng thứ bảy, cô vẫn trước sau như một vào lớp học. Tiết học đầu tiên là của thầy Lôi, chiều qua thầy ấy không có mặt, ra ngoài đi họp, không biết xếp hạng thành tích, cái này là tự nhiên, nhưng sự việc đã qua một tối rồi, hôm nay thầy ấy hẳn là biết rồi đi.. Theo lý mà nói, thầy Lôi sau khi biết sẽ rất vui mừng, sẽ kích động chạy tới phòng học, ở trước mặt tất cả các học sinh mà khen ngợi: Từ học sinh yếu trở thành học bá, trò ấy, Úy Ương dành cho lớp C chúng ta một phần vinh hạnh đặc biệt lớn. Không phải cô ham hư vinh, mà là chuyện này vốn chính là tác phong của thầy Lôi. Nhưng rất kỳ quái, chuông học vừa vang, thầy Lôi vội vàng chạy tới, chỉ bỏ xuống một câu: "Tiết học này cả lớp tự học." Cái khác cái gì cũng không nói, vội vàng chạy đi, sắp tan học cũng không thấy quay lại. Theo đó tiết thứ hai là số học. Lần này, thành tích số học của Úy Ương cũng là đứng nhất toàn khối, ai nghĩ a, thầy số học lúc đi vào lớp học biểu tình vô cùng nghiêm túc, hơn nữa im bặt không hề nhắc tới chuyện thành tích. Đề thi phát xuống, chiếm nửa già tiết học, thầy cho các học sinh phân tích tỉ mỉ đề mục dễ bị sai. Tất cả đều rất bình thường, mỗi lần thi xong, đều như thế, kỳ quái là thầy số học không khen Úy Ương thi được điểm số kinh ngạc, sau khi phân tích xong, chỉ tóm lược một câu như này: "Mời các bạn học sinh lật sách bài tập A đến cuối cùng, kỳ thi tháng kỳ hai đã kết thúc, từ hôm nay, chúng ta chính thức bước vào giai đoạn luyện tập.." Chỉ không hề nhắc tới Úy Ương. Cái này quá không bình thường. Nếu theo thông thường, lớp C có học sinh thi được đứng nhất khối, các thầy cô nhất định sẽ cảm thấy trên mặt rạng rỡ càng thêm vinh dự, nhất định ở trên giảng đường nói một câu. "Hôm nay đây là làm sao thế? Không khí đè ép a!" Lúc làm đề, Quyền Trân từ phía trên quay xuống, khẽ thấp giọng hỏi. Úy Ương đem xoay đầu cô ấy lên, "Đừng nói chuyện, làm bài tập." Đáy lòng âm thầm cảm thấy đây là có chuyện đã xảy ra rồi. Nhưng, có thể có chuyện gì chứ? Tiếng chuông lập tức vang lên, trên giảng đường thầy số học đều không có kịp nói cái gì, cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra, lại là cô tiếng Anh Chu Nam xông vào, ở trước mặt các học sinh đưa ánh mắt tập trung qua, vẻ mặt khinh thường mà cao giọng nói một tiếng: "Úy Ương, có người tố cáo em gian lận, thầy Lôi bảo em lập tức đi một chuyến.." P/S: Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2021 rồi, mình chúc cả nhà có những phút giây hạnh phúc ý nghĩa bên những người yêu thương nha! Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ mk ạ! Yêu thương^^
Chương 216: Bị tố cáo, Úy Ương gian lận thi cử? Bấm để xem Một câu nói kích động ngàn tầng sóng. Một lớp 40 học sinh, không hẹn mà dùng cùng ánh mắt khó tin nhìn về Úy Ương. "Tôi nói mà, thành tích này cũng quá không đáng tin đi, kết quả đúng thật là gian lận mà ra. Úy Ương, da mặt của trò đủ dày thật đấy, vì để tạo hình tượng bản thân là học sinh giỏi, thật đúng là vắt óc tìm mưu kế, cái chuyện xấu hổ gì cũng dám làm ra được a.. Loại học sinh như trò, Đệ Nhất Cao khẳng định là không có cách nào dạy được rồi.. Đi đi đi, đi phòng hội đồng, chuẩn bị nghỉ học đi.." Chu Nam châm biếm, từ ngữ gay gắt, không hề lưu tình, một câu nói liền đánh thẳng vào mặt Úy Ương bạch bạch bạch. Xôn xao.. Phía dưới một mảng kinh ngạc hô hoán. "Không phải chứ, thật sự gian lận?" "Chậc chậc chậc, sỉ nhục của Đệ Nhất Cao, không ai khác ngoài cô ta rồi." "Ha ha ha, Giang Hải, cậu bái một kẻ vô sỉ làm sư, cẩn thận cũng trở thành một kẻ tiểu nhân vô sỉ a.." Đám học sinh vì lời của Chu Nam, nháy mắt từng người từng người bắt đầu trào phúng. Trên lưỡi có Long Tuyền, giết người không thấy máu. Cái miệng của người đời thường có thể giết người trong vô hình. Nghe mà xem à, chân tướng thế nào còn chưa biết, mấy kẻ này đã như mây khói, nói ẩn nói hiện. "Các người đừng có ăn nói lung tung, thành tích của Úy Ương là dựa vào năng lực bản thân mà có.." Quyền Trân tức phát điên, đứng phắt lên, nghĩ cũng không cần nghĩ thay Úy Ương tranh cãi một câu. "Quyền Trân, em đừng bị hình dáng nhu nhược đáng thương của nó lừa gạt, muốn làm một học sinh giỏi, thì phải cách xa loại người chỉ biết âm thầm làm chuyện dơ bẩn này một chút, tránh cho em cũng bị nó làm liên lụy. Úy Ương, còn không theo ta qua đây.." Chu Nam lạnh lùng mắng Quyền Trân. Úy Ương lại không hề tức giận, không vì lời của Chu Nam làm rối loạn mà nóng nảy, cô vẫn vô cùng bình tĩnh như cũ, lúc chậm rãi đứng dậy cười nhàn nhạt, hỏi ngược lại: "Cô giáo, Người là tới truyền lời, hay là tới định tội?" Chu Nam ngẩn ra, chợt ý thức được câu hỏi giảo hoạt này của cô, cũng không muốn đáp lại, mà không kiên nhẫn nói một câu: "Nhanh lên, chủ nhiệm Hà bọn họ đang đợi đấy.." "Cô Chu, xin trả lời câu hỏi của em, Người là tới truyền lời, hay là tới định tội?" Cô không đi, kiên định mà hỏi ngược lại. Quyền Trân cũng theo đó mà ép hỏi một câu: "Đúng, cô Chu, xin cô trả lời." Thầy dạy toán cũng nói: "Cô Chu, kết quả của lãnh đạo đưa ra là gì? Không đúng, cô hẳn là tới truyền lời chứ, còn chưa đối chất mà.." Chỉ một câu này khiến Úy Ương liền hiểu ra một chuyện: Tiết học của Thầy Lôi dừng lại, thầy giáo số học không nói đến thành tích, toàn bộ là vì hôm nay cô bị tố cáo. Khó trách khác thường quá như vậy. Chu Nam vốn là muốn bừa bãi cho qua, vì thầy toán học hỏi một câu như thế, không còn cách nào, hung tợn trừng mắt nhìn Úy Ương một cái, bực bội đáp: "Đúng, tôi là tới truyền lời." "Nếu là truyền lời, vậy cô dựa vào cái gì ở trước mặt người khác định tội trò?" Cô giáo Chu Nam này, cũng thật là quá biết truyền bá tin đồn đãi rồi. Úy Ương trong lòng liền dâng lên tức giận. Chu Nam lại trả lời mà mặt không đỏ hơi thở không gấp, lập tức kêu: "Chuyện này đã là chắc như đinh đóng cột rồi!" Úy Ương buồn cười mà nhếch nhếch khóe môi: "Còn chưa có đối chất, cô từ đâu mà thấy được chuyện này đã chắc như đinh đóng cột? Cô giáo Chu, danh tiếng thấy trước của cô là từ đâu mà ra.." "Ta.." "Cô Chu, nếu em đi đối chất, điều tra rõ ràng chân tướng chứng minh: Em không gian lận, vậy mấy lời cô vừa nói chính là bôi nhọ ác ý. Tuy rằng cô là cô giáo, nhưng cô không có đặc quyền tới hủy hoại danh dự của một học sinh. Trước pháp luật, người người bình đẳng." Cô vẻ mặt nghiêm nghị không thể khinh thường, "Nếu chân tướng làm rõ, em là trong sạch, vẫn xin cô giáo Chu ở trước mặt thầy cô học sinh toàn trường xin lỗi em, nếu không, em sẽ toàn lực khởi tố cô." Mấy câu miệng lưỡi sắc nhọn, khiến Chu Nam đen mặt tại chỗ. Cô ta câm nín mãi lâu sau mới nói tiếp: "Được, nếu điều tra rõ em không gian lận, ta nhất định xin lỗi với em." "Rất tốt, em nhớ rồi." Úy Ương gật đầu, thu dọn bàn học xong, muốn đi ra lại bị Quyền Trân kéo lại. "Úy Ương, mình cùng đi với cậu?" Quyền Trân lo cho cô, chuyện này, nhìn tình huống có vẻ lo ngại, cô ấy có chút không yên tâm cô. "Không cần. Mình có thể ứng phó." Cô bình tĩnh, không chút hoang mang tới trước mặt Chu Nam, khẽ cười: "Em sẽ đợi để cô giáo Chu xin lỗi với em." Nói xong, cô quay đầu nhìn một vòng học sinh trong phòng học, không hề ngạc nhiên mà thấy Úy Lan nhìn mình cười lạnh, trong đầu chợt có một cách nghĩ xoẹt qua: Chuyện xảy ra hôm nay, người này sẽ đảm nhiệm diễn vai nào trong đó đây? Cô rất tò mò. * Trong phòng hội đồng, ngồi đầy các thầy cô, thầy Lôi Vũ văn học, thầy Quản Hồn toán học, Hầu Xuân Hoa dạy vật lý học, Địch Bạch hóa học, thầy chủ nhiệm Hà, còn có một gương mặt có chút xa lạ, hẳn là bộ phận khảo vụ, người này quản lý mỗi đề thi mỗi đợt thi trong trường, bao gồm phát đề thi và phong ấn bài làm sau khi thi. Chủ nhiệm Hà rất đau đầu, lúc trước mới xảy ra chuyện liên quan đến thôi học, cái này còn chưa ngừng nghỉ được bao lâu, sao lại phát sinh chuyện gian lận này? Hơn nữa đương sự vẫn là cùng một người. Nghĩ mà xem a, lúc trước, cái người Mộ Nhung Trưng vì học trò Úy Ương từng giúp hắn băng bó vết thương, từng cố tình ở trong trường học âm thầm ở lại, che chắn cho trò ấy, có thể thấy nhân vật lớn lợi hại kia đối với nữ sinh này có ý a! Sau đó, phó quan của người kia từng âm thầm tìm hắn với thầy Lôi cũng dặn dò: Liên quan đến vấn đề thân phận của Mộ Nhung Trưng, không thể đề cập với bất cứ kẻ nào, nhưng là hắn lại đã biết cho nên, chuyện gặp phải hôm nay, lòng hắn tự nhiên là hướng về Úy Ương. Tuy rằng lần thi tháng này, Úy Ương thi đích thực tốt có chút quá: Một học sinh kém, lại thi đứng nhất trường, điểm số cao đến mức dọa người, cái này khiến các học sinh nỗ lực học hành trong trường sao mà chịu nổi? Từ chiều qua thông báo trên bảng đến bây giờ, học sinh trong trường với thầy cô đều đang bàn luận chuyện này, đều cảm thấy chuyện này quá không hợp với lẽ thường. Vốn dĩ hắn còn chuẩn bị trong buổi học chiều nay sẽ quảng bá khen thưởng Úy Ương một chút, mặc kệ thế nào, trò ấy đã trở thành một phạm trù kinh điển, kết quả, sự tình lại tới một biến chuyển lớn. Chính là trước tiết một, có người tố cáo cái danh đệ nhất này. Chuyện này nhất thời liền trở lên cực kỳ khó giải quyết. "Các thầy cô giáo, chủ nhiệm Hà, tôi đưa Úy Ương tới rồi, lần này Đệ Nhất Cao của chúng ta phải trừng phạt thật nặng loại hành vi gian lận này, không thể bởi vì một mình nó mà làm loạn quy tắc Đệ Nhất Cao chúng ta. Đối với hành vi gian lận, chúng ta cần lấy nghiêm khắc nhất mà phạt, nếu không, Đệ Nhất Cao chúng ta sao còn có thể đứng trong giới giáo dục, làm sao trở thành tấm gương cho các trường khác?" Chu Nam nói đến đường hoàng cỡ nào. Thật ra, nói trắng ra, đơn giản chính là mượn việc công trả thù riêng, muốn đuổi Úy Ương ra khỏi trường mà thôi. Làm một người thầy, ghi hận một học sinh như thế, thật đúng là không nên chút nào cả.
Chương 217: Cái gọi là chân tướng, đặc sắc vô cùng Bấm để xem Lôi Vũ không nghe nổi nữa, không khỏi đứng lên, thay Úy Ương lặng im không nói lên tiếng: "Cô Chu, sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, sao cô có thể dùng ngữ khí khẳng định như thế tới kết luận.." Các thầy cô khác cũng cảm thấy cô giáo Chu có chút quá đáng. Chu Nam lại tranh biện, âm thanh vang dội dị thường: "Thầy Nghiêm của bộ khảo vụ đã giao phó toàn bộ, chuyện này cơ bản đã sáng rõ, thầy Lôi, thầy lẽ nào cho rằng chỉ dựa vào thành tích mấy năm nay của Úy Ương, trò ấy có thể thi được điểm cao như thế? Phải biết, đề thi lần này, độ khó cũng là khó nhất từ trước tới nay, học sinh Úy luôn xếp ở mấy cái tên phía cuối cùng, thành tích số lần không đạt vô số, lần này như người trời xoay chuyển càn khôn thành đứng nhất, thầy coi trò ấy là thần tiên à!" Câu câu chữ chữ là châm chọc. "Trường học đích thực là không thể dung thứ gian lận, nhưng cũng không thể oan uổng học sinh." Lôi Vũ lấy âm thanh vang dội mà đáp lại, thật sự là nhìn không quen người phụ nữ này cường điệu cướp lý, hơn nữa còn nhấn mạnh: "Chuyện này, chúng ta cũng không thể chỉ nghe lời nói đơn phương phiếm diện của thầy Nghiêm được.." "Thầy Quản, thầy Hầu, Thầy Địch, các thầy nói, dựa vào ấn tượng của các thầy với Úy Ương, trò ấy thi đứng nhất, rốt cuộc là danh xứng với thật hay là giở trò bịp bợm?" Chu Nam không muốn cùng Lôi Vũ tranh luận, người này luôn bảo vệ học sinh như vậy, mấy năm trước, hắn cũng từng bảo vệ một nữ học sinh như vậy, thật không biết là có tâm tư gì - Lần trước, hắn từng cùng nữ sinh đó mật mờ ái muội, nghe nói thiếu chút nữa là xảy ra yêu đương thầy trò. Cô ta rất muốn dùng chuyện đó tới chọc vào nỗi đau của hắn, nhưng nghĩ tới hắn có một gia thế không lường được, nhẫn nhịn, dò hỏi các thầy cô khác. Ba thầy cô nhìn nhau, trong mắt lộ ra sự không tin tưởng với Úy Ương, nhưng là bọn họ không giống cô giáo Chu nhằm vào Úy Ương như thế. "Ngừng, các người trước không tranh luận, để Úy Ương tự nói." Chủ nhiệm Hà đứng lên, đẩy đẩy gọng kính, nhìn về phía Úy Ương trầm mặc lặng như nước: Trên mặt không có nửa phần chột dạ với hoảng loạn, một chút cũng không giống là người gian. Hắn nhìn, âm thầm cân nhắc: Nếu trò ấy thật sự gian lận, lại có thể giữ trầm ổn như thế, phần bản lĩnh này cũng quá giỏi; Ngược lại, trò ấy lại còn bình tĩnh đến mức khiến người cảm thấy đáng sợ - Xảy ra chuyện lớn như thế, trò ấy còn có thể trầm ổn như vậy, tâm thái thật sự là tốt không giống bình thường. "Học sinh Úy, em tự nói, thành tích của em là làm sao mà có?" Chuyện này, hắn đích thực rất tò mò. Hhhhhh, ánh mắt của tất cả mọi người đồng thời rơi trên gương mặt của đương sự. Úy Ương nhàn nhạt cười, ánh mắt phẳng lặng, lấy phương thức nhả từng từ từng chữ hướng thầy cô tuyên bố chính mình vô tội: "Thành tích của em, còn có thể làm sao mà có, đương nhiên là em tự mình thi được rồi." Xùy.. Chu Nam xùy mũi coi thường, đi quanh cô một vòng, cười lạnh: "Tự mình thi được? Da mặt em cũng thật đủ dày a, chuyện đến hôm nay, cư nhiên còn có gan dát vàng lên mặt mình a? Em là cái mặt hàng gì, bản thân không biết hả?" "Em là người như thế nào, em đương nhiên rõ ràng, cô giáo Chu, không hiểu em là cô, dùng" phiến diện với phỏng đoán "tới đè lấp" sự thật khách quan ", cái này chính là truyện cô hay làm." Úy Ương phản kích sắc bén. "Ta phiến diện, ta phỏng đoán?" Chu Nam lại hừ mạnh cười hai tiếng, quay đầu nhìn phương hướng nào đó: "Thầy Nghiêm, làm phiền thầy giải thích một lần nữa hành động thầy với Úy Ương cấu kết với nhau làm chuyện xấu." "Vâng.." Thầy Nghiêm kia nhỏ người, tầm 40 tuổi, tóc trên đầu lác đác lưa thưa, cả khuôn mặt như dân chạy nạn, đám học sinh đều âm thầm gọi hắn là "Nghiêm dân chạy nạn". Úy Ương nhìn chằm chằm hắn: Xác định bản thân với vị Nghiêm dân chạy? Đang nghĩ, Nghiêm dân chạy nạn xoa xoa bàn tay bắt đầu diễn thuyết vu oan đặc sắc của hắn: "Sự tình là như này, tập đề thi tháng là tôi với thầy Văn cùng nhau đi lấy từ sở tỉnh mang về, hơn nữa cùng nhau khóa ở kho bảo hiểm bộ giáo vụ. Tất cả đều như bình thường, không có bất kỳ biến hóa gì, chỉ duy nhất cái không giống là trước ngày thi một ngày, cũng chính là chủ nhật, Úy Ương lặng lẽ đến tìm tôi, muốn tôi đưa đáp án cho trò ấy. " Lúc đó, thầy Văn vì ốm nằm viện, liền đem chìa khóa đang giữ đưa cho tôi, bảo tôi đem tới đưa cho chủ nhiệm Hà, tới lúc đó cùng nhau mở hòm bảo hiểm lấy đề thi. "Đối mặt với chuyện muốn có đáp án này, tôi đương nhiên không chịu. " Kết quả trò ấy nói, trò ấy nghe được từ phía anh cả của trò ấy, vợ tôi nhận hối lộ, nếu tôi có thể giúp trò ấy chuyện này, trò ấy liền âm thầm trộm chứng cứ nhận hối lộ kia ra, hơn nữa còn hướng anh cả trò ấy nói lời tốt đẹp, khiến chuyện này cứ như vậy mà lặng lẽ dừng lại, nếu không vợ tôi nhất định sẽ có họa lao ngục. "Mọi người đều biết, vợ tôi làm tài vụ ở cảnh đội hình sự, nhà chúng tôi bởi vì con trai mắc bệnh, nợ không ít bên ngoài. " Trước đó, vợ tôi đích thực nhận chút tiền, ban đầu nói là mượn, kết quả xảy ra chuyện, đối phương cắn ngược lại nói là khoản đút lót, cứ như vậy, vợ tôi liền bị điều tra. "Trong chuyện này, vợ tôi chính là bị oan, tôi muốn giúp cô ấy, lại lực bất tòng tâm. " Lúc nghe Úy Ương trên tay có chứng cứ phạm tội, hủy đi là có thể giúp vợ tôi thoát tội, tôi nhất thời bị ma xui quỷ khiến, có chút tâm tư riêng, cảm thấy: Không phải chỉ là một tờ đáp án sao, so với vợ tôi thì cái này đáng là cái gì, liền đem mấy tờ đáp án kia lén lút đưa cho trò ấy. "Kết quả, trò ấy nói lời không giữ lời, tối qua vợ tôi còn bị nhốt lại, tội danh căn bản đã định, đã rửa không sạch rồi. " Đáy lòng tôi hận trò ấy lừa gạt, lại thấy trò ấy đứng đầu bảng kỳ thi, trong lòng càng thêm tức giận bất bình, càng nghĩ càng nghẹn khuất. "Tối qua, tôi nghĩ cả đêm, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn là quyết định nhảy ra tố giác trò ấy. " Loại người giả dối điêu ngoa như trò ấy, sao có thể để trò ấy diễu võ dương oai? "Ngoài ra, tôi còn nghe nói, trò ấy vì thi đứng nhất, sỉ nhục hai bạn học cùng lớp, một người quỳ trước mặt mọi người, một người đi cọ nhà vệ sinh. " Làm một học sinh, hành vi của trò ấy dẫn tới căm phẫn quá, tôi không thể bởi sai lầm của bản thân, trợ giúp khí thế cho loại bất lương này. "Chủ nhiệm Hà, các thầy cô giáo, tôi biết tôi phạm sai lầm lớn, nhưng tôi càng không muốn từ nay về sau hết lần này đến lần khác bị nó áp chế, bảo tôi làm giả thành tích của nó, cho nên, tôi nhất định phải khiến nó chịu chế tài thích đáng, trường học nên là nơi thuần tịch nhất, không nên xảy ra loại chuyện dơ bẩn xấu xa này. " Chủ nhiệm Hà, loại học sinh tồi bại này, thật sự không thể giữ lại trong trường được. Tôi tình nguyện tiếp nhận bất cứ trừng phạt nào của trường, nào có sợ bị cho từ chức cũng không sao cả, nhưng, phía nhà trường tuyệt đối không thể bỏ qua cho nó, đây là yêu cầu duy nhất của tôi." Một hồi lời nói này, nói đến trật tự rõ ràng, logic đâu vào đấy, hoàn toàn không giống là tùy hứng mà phát ra, càng giống là trước đó đã biên rõ ràng, sau đó đọc thuộc lời kịch ra. Ài, không thể không nói, đối phương vì hãm hại cô, bịa ra cái gọi là chân tướng thật đúng là vô cùng đặc sắc.
Chương 218: Kinh ngạc, nhân chứng không tưởng tượng được Bấm để xem Úy Ương không chen vào nói mà đầy lòng kiên nhẫn nghe hết. Đối với biểu tình đầy căm phẫn của Nghiêm dân chạy nạn, cô thật muốn khen ngợi một tiếng: "Thầy Nghiêm, kỹ xảo diễn của Người thật sự quá tốt, không đi làm diễn viên thật quá mai một loại nhân tài ảnh đế rồi.." Biểu tình mặt mày kia quá đạt, cảm xúc cuốn hút càng lớn mạnh vô cùng, khiến người cảm thấy hắn trần thuật chính là sự thật, mà cô chính là kẻ gian lận không biết xấu hổ kia, nên ngàn đao vạn chém theo quy định nhà trường. Cô không khỏi than khẽ, nói: "Bịa đặt thật là tuyệt diệu." "Đây không phải bịa đặt, đây là sự thật." Nghiêm dân chạy nạn lập tức sửa lại. Úy Ương cười cười, "Ồ, đúng không? Vậy thầy làm sao chứng minh được chiều hôm đó em với thầy từng gặp mặt? Lời nói một phía của Thầy lại có thể tin tưởng được?" "Ta đương nhiên có nhân chứng!" Đối phương quả nhiên có chuẩn bị trước. Úy Ương gật đầu, "Vậy thì đi mời nhân chứng của thầy tới đi, em muốn xem xem ai thông đồng với thầy làm bậy." "Úy Ương, xin chú ý từ ngữ của em." Chu Nam quát. Úy Ương không nói thêm gì, người này, chỉ cho quan đốt lửa không cho dân thắp đèn. Nghiêm dân chạy nạn phản ứng lại không lớn, "Nhân chứng đã bảo thầy Sinh học đi gọi rồi, em đợi một chút là có thể gặp được. Úy Ương, chuyện bản thân làm phải dũng cảm thừa nhận, em mới 16 tuổi, phải biết sai mà sửa, nếu không em sau này làm sao đi đúng đường? Đừng để lợi ích nhất thời hủy đi tiền đồ của em." Nghe xem, lời này nói đúng trọng tâm, thái độ trên mặt của thầy Nghiêm lại toàn là hận luyện sắt không thành thép. Úy Ương cười cười, ánh mắt cực lạnh, xương sống thẳng tắp, không lỗi không chậm mà nói lại: "Em cảm thấy, làm thầy giáo nên lấy bản thân làm gương, mới không làm thất vọng với cái thân phận làm thầy kẻ khác, trong chuyện hôm nay, em tự cảm thấy không sai, người chấp mê bất ngộ hẳn là thầy đi! Không duyên không cớ đổ oan người, thật quá bôi nhọ thân phận của thầy rồi.. Thầy đây là đang bôi đen lên sự nghiệp của thầy có biết không.." Cô cũng nói lời lẽ chính nghĩa như thế. Nói thật, đổi lại nếu là bản thân trước kia, khẳng định sẽ bị ức hiếp xuống bùn lầy, dù sao đây là một thầy giáo đang hãm hại học sinh, học sinh tương đối là thế yếu, vẫn tốt, cô đã không phải là cô trước kia, nếu không, hôm nay cái trận này, sớm dọa đến mất hồn mất vía rồi - Đương nhiên, nếu bản thân vẫn là bản thân lúc đầu, cũng không thể xảy ra chuyện bản thân thi đứng nhất toàn trường được, trận phong ba này cũng không thể phát sinh. Nghiêm dân chạy nạn không tiếp lời nữa, đại khái là chột dạ rồi. Chu Nam nhìn thế, lại chen vào một câu, "Còn miệng lưỡi sắc bén, gàng bướng hồ đồ, việc đến nước này, sao em vẫn chết không hối cải.." Ánh mắt Úy Ương trực tiếp quét qua, không cần nghĩ ngợi mà tức giận lại kéo dài giọng gọi: "Cô - giáo - Chu, xin đừng lấy tư thái làm chủ trước tới tùy ý thẩm phán em. " Cô không phải thượng đế, cũng không phải pháp quan, cô chỉ là đang trần thuật cái cô tự cho là đúng. "Làm một người đứng xem, cô có thể có thái độ của bản thân cô, nhưng xin cô không được lấy quan điểm của cô tới ảnh hưởng đến cách nhìn của người khác. " Điều tra tội phạm có một điều quy định bất thành văn đó là: Không được nghi ngờ tội. "Nói cách khác, trong chuyện này trước khi chưa có tra ra manh mối, cô chỉ có thể dùng chứng cứ tới nói chuyện, mà không được dùng phán đoán cá nhân của cô tới nói chuyện. " Làm một người thầy, cô nên làm là công bằng công chính đối đãi với mỗi một học sinh cô giáo dục, mà không phải là phỏng đoán thêm bớt. "Nếu ít nhất cô không làm được công bằng công chính thì xin cô hãy câm - mồm, bởi vì, cô thực không có tư cách ở đây nói ra nói vào, thêm bớt chân tướng.." Chu Nam ở trong trường học có tiếng biết ăn nói, nhưng hôm nay, ở trước mặt Úy Ương, năm lần bảy lượt bị á khẩu không nói được gì. Cô ta trừng mắt, cái đứa học sinh không có giới hạn này, thật là càng ngày càng khó đối phó a! Đúng vậy, thời khắc này, tất cả mọi người đều thấy được, Úy Ương từng gặp chuyện nhận tội, gan nhỏ sợ phiền phức kia, bây giờ trở thành dám dùng lý lẽ tranh luận, vừa mở miệng liền miệng lưỡi sắc bén, thậm chí có thể lật ngược thị phi trắng đen. Cô như thế, biến hóa quá lớn. Tất cả mọi người đang nghĩ: Úy Ương này trên người rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thế nhưng cùng trước kia như hai người vậy. "Được rồi được rồi, cô giáo Chu, cô câm miệng cho tôi đi! Bây giờ chỉ là đang điều tra, không phải là một cái cô liền biết mà dùng miệng tới nói chuyện." Chủ nhiệm Hà nghiêm túc mà liếc mắt một cái, trong tiềm thức hắn vẫn là bảo vệ Úy Ương. Chu Nam lúc này mới im miệng. Không lâu sau, ngoài cửa truyền tới một trận tiếng bước chân, người đầu tiên vào là thầy Sinh học, theo đó đi vào cư nhiên là - Hà Hoan. Sau khi Úy Ương nhìn thấy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó híp đôi mắt xinh đẹp, âm thầm nghĩ, không hề có biến sắc, chỉ hừ một tiếng, bình tĩnh như thường. "Chào chủ nhiệm Hà, chào mấy vị thầy cô giáo ạ." Hà Hoan không nhìn thẳng cô, chỉ khẽ gọi một tiếng, giống như cô ta với Úy Ương chưa từng quen biết vậy, trên mặt một mảng tĩnh lặng không gợn sóng. "Hà Hoan, thầy Nghiêm, nhân chứng của thầy là Hà Hoan?" Lôi Vũ cực kỳ kinh ngạc. Quan hệ của Hà Hoan này với Úy Ương không phải là rất tốt sao? Sao bây giờ lại qua đây chỉ tội Úy Ương? Ai nha, đây là diễn đến mức nào đây a.. "Đúng." Nghiêm dân chạy nạn gật đầu: "Hà Hoan chính là nhân chứng của tôi. Hôm đó người cùng Úy Ương tới chính là trò ấy, cũng là trò ấy chính mắt nhìn thấy tôi đưa đáp án cho Úy Ương." Lôi Vũ nghe mà khiếp sợ, lập tức nhìn về phía nữ sinh không hề chớp mắt, hỏi: "Hà Hoan, em nói. Thầy muốn nghe từ chính miệng em nói. Đây có phải là thật? Có phải không?" Từng đôi mắt vừa kinh hãi vừa nghi hoặc, sục sôi tập trung nhìn về Hà Hoan, đều đang chất vấn: Sao Hà Hoan trở thành nhân chứng cho Nghiêm dân chạy nạn? "Đúng, em tận mắt nhìn thấy Úy Ương tìm thầy Nghiêm, Úy Ương còn bảo em cùng bạn ấy xem đáp án. Em không nhìn, tự mình chạy đi. Nếu các thầy không tin, có thể đi tìm mẹ của Úy Ương, chủ nhật tuần trước chúng em ở trong thư viện ôn bài, mẹ Úy Ương còn mua đồ ăn cho chúng em. Sau chuyện đó, chúng em ra ngoài chơi, từng quay lại trường tìm thầy Nghiêm." Hà Hoan vừa nói vừa không ngừng xoa xoa lòng bàn tay, căng thẳng đến mồ hôi chảy ra. Trong câu nói này có thật cũng có giả. Thật là, cô ấy cùng Úy Ương đích thực là đi thư viện ôn bài, mẹ Úy Ương cũng đích thực là mua đồ ăn cho họ - Mẹ Úy Ương là nhân viên quản lý của thư viện, cả chủ nhật, Úy Ương ở đó đọc sách, buổi chiều Hà Hoan chạy tới thư viện, hai người cùng nhau luyện đề. "Nghe thấy chưa hả, mọi người đã nghe thấy chưa. Đây chính là chân tướng. Bộ mặt thật của một kẻ học sinh kém cố ý ngụy tạo thành tích của bản thân, chính là khuôn mặt khả ố như thế." Chu Nam mỗi từ mỗi câu đều đem theo trào phúng. Mấy thầy giáo khác đáy mắt đều lộ ra sắc thái nửa tin nửa ngờ. Trái tim Úy Ương lạnh lẽo: Hà Hoan cư nhiên không căn cứ mà hất một chậu nước bẩn nên người cô, uổng phí cô coi cô ta như bạn tốt, cô ta lại ở sau lưng đâm cô một dao. Người trên đời này a, đúng thật là bụng người cách một lớp da, thật tình giả ý khó mà phân biệt rõ a! "Nếu các thầy cô không tin, có thể lục soát trong nhà bạn ấy, mấy tờ đáp án hẳn là vẫn còn trong ngăn kéo bàn học trong phòng bạn ấy.." Giây tiếp theo, Hà Hoan lại nói ra lời nói kinh người.
Chương 219: Ài, diễn xuất sắc a, tất cả đều diễn xuất sắc! Bấm để xem Vốn dĩ Úy Ương còn muốn phản bác, định tội một người, đến nhân chứng cũng có, không nghĩ tới Hà Hoan lập tức dâng tới một nhân chứng. Từ đó có thể thấy, cái cục diện hãm hại cô này, thiết kế có bao nhiêu tâm ý chứ. Bọn chúng đây là muốn khiến cô triệt để mang tiếng xấu, hoàn toàn hủy hoại mới cam tâm. Nghĩ mà xem a, Hà Hoan lúc đầu là cố ý biểu hiện tốt với cô, mới cùng cô làm bạn bè, gần 3 tuần, bọn họ ở cùng tốt cực kỳ - Kết quả cô ta lại đột nhiên nghịch chuyển, không cần nói đối phương nước cờ này sớm đã chuẩn bị xong, tính toán xa như thế, thật đúng là quá làm khó hắn rồi.. "Như này, chúng ta cùng nhau đi xem thế nào? Chủ nhiệm Hà đề nghị:" Tai nghe không thật, mắt nhìn mới tin, đúng chứ.. " Chu Nam ủng hộ đầu tiên:" Như vậy là tốt nhất ấy. " Úy Ương lạnh mắt nhìn, muốn xem cô ta rốt cuộc sẽ diễn vở kịch kết thúc như nào, cũng gật đầu," Được thôi, vậy thì đi nhà em xem xem đi! " Cái gọi là chứng cứ, cô đoán, hẳn là sớm đã chuẩn bị xong rồi. * Hai cái xe, tám người, lập tức đi Úy viên. Sau khi gõ cửa, Mẹ Lý mở cửa, nhìn thấy Tam tiểu thư lâu rồi chưa về mang theo một đoàn mặc quần áo thầy cô của Đệ Nhất Cao đứng trước cửa, có chút kinh ngạc, sờ sờ gáy hỏi:" Đây là làm sao thế? Sao đột nhiên tới nhiều thầy cô như thế? " Úy Ương không nói lời nào, dẫn đầu đi thẳng vào nhà mình phía Tây viên. Đợi vào tiểu viện, phát hiện căn phòng đã lâu không ở sạch sẽ không có một hạt bụi, đáy lòng cô rất rõ ràng, đây là một cái bẫy, Úy Lan với Bác gái bọn họ khẳng định có tham gia vào, bọn họ sớm đã cùng Hà Hoan cấu kết thành một. " Hà Hoan, muốn lục soát thì lục soát đi! " Rõ ràng biết là bẫy, nhưng cô không có ngăn cản, ngược lại còn đẩy cửa ra, cô hào phóng bảo. Hà Hoan không hề nhìn cô lấy một cái, trực tiếp xông vào, theo đó là Chu Nam, thầy Lôi cũng theo vào - Thầy ấy sợ có người vu oan, muốn trông giữ bọn họ. Không bao lâu sau.. " Cô giáo Chu, đáp án tìm thấy rồi, toàn bộ ở đây.. " Hà Hoan đi vào phòng của Úy Ương lật ra, cuối cùng tìm thấy đáp án nhăn nheo thành một cục phía cuối cùng trong ngăn kéo viết chữ ở mép giường, giao cho Chu Nam. Chu Nam mở ra nhìn một cái, xác định đây đúng là phần đáp án kia, lập tức hưng phấn dơ lên, gót chân đi như bay:" Chủ nhiệm Hà, thầy xem, đây là vật chứng, bây giờ xem trò ấy còn giảo biện như nào! " Úy Ương nhìn thế, bất giác cười lạnh, hay cho một cái vu oan giá họa không hề tồn tại a! " Úy Ương, trò còn có gì để nói. " Chu Nam cho rằng thắng lợi đã nắm trong tay đem đáp án ném vào mặt cô, khịt mũi coi thường nói:" Làm chuyện xấu hổ, hoàn toàn không có chút hối cải, cô thấy em ấy à, căn bản chính là không có giáo dục. " Từng tờ đáp án, ở trước mắt bay xuống, rơi đầy trong phòng. " Úy Ương, em giải thích cho ta nghe một chút, đây rốt cuộc là tình huống gì? Thành tích không tốt có thể từ từ bồi đắp, em ở sau lưng chép đáp án như vậy, có ý nghĩa gì chứ. Đọc sách là vì bản thân thêm kiến thức, càng là vì bản thân bồi dưỡng thành một người có tu dưỡng giáo dục, em như vậy.. Em như vậy rốt cuộc tính là cái gì chứ? Ài.. " Chủ nhiệm Hà nhặt 2 tờ lên xem, sau khi xác định là đáp án lần thi tháng này liền lắc đầu, đáy lòng đối với cô sinh ra thất vọng nồng đậm - Thầy ấy vốn vẫn mong có thể có kỳ tích xảy ra, kết quả nào có kỳ tích gì, hành vi gian lận căn bản đã thành sự thật. Lôi Vũ đi nhặt từng tờ đáp án kia lên, tỉ mỉ phân biệt, cả người ngây ra như phỗng, thật sự rất khó tin tưởng, trong phòng Úy Ương quả thật có đáp án bị mất trộm này. Quá khác thường rồi, cái này quá là khác thường rồi.. Thầy ấy nhìn về phía đứa trẻ sắc mặt từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, đối với chuyện này, tràn ngập hoang mang. Bình thường mà nói, đều đã thi xong rồi, nếu thật sự gian lận, sao có thể vẫn giữ đáp án ở trong nhà? Cái này nói không thể hiểu nổi a! Càng giống như tỉ mỉ bố trí tất cả. " Úy Ương, chuyện này điểm đáng nghi quá nhiều, em tự mình nói, đây rốt cuộc là tình huống như thế nào? " Thầy ấy muốn nghe đứa nhỏ này giải thích. " Ai nha, hôm nay đây là tình huống gì thế? Sao các thầy cô đều chạy tới Úy gia nhà chúng tôi thế? " Bên ngoài cửa tiểu viện, Úy lão thái được con dâu cả Đặng Ngọc dìu tới, hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người. Úy Ương không giải thích bất cứ điều gì, lạnh lùng nhìn. Chu Nam lập tức nghênh đón, gọi:" Ngài là bà nội của Úy Ương Úy Lan các trò ấy đi.. " " Đúng a, mọi người đều là vẻ mặt phẫn nộ, đây là làm sao thế? " Úy lão thái vẻ mặt đột nhiên kỳ quái hỏi. " Còn có thể thế nào, Úy gia các người thế nhưng là có tiếng dòng dõi thư hương, nhưng cùng là ra từ nhà Úy gia, Úy Lan lại là một đứa trẻ tốt ưu tú, Úy Ương này sao lại làm chuyện bắt gà trộm chó bỉ ổi như thế? Ngài có biết trò ấy lần này ở trong trường học lại làm ra chuyện kinh thiên động địa gì không? " Hay cho một màn thêm mắm dặm muối, Chu Nam nói chi tiết trước sau toàn bộ quá trình sự tình gian lận, cuối cùng chỉ Úy Ương cười lạnh:" Đứa trẻ như thế nếu lại không thể quản giáo cho tốt, tương lai chính là bại hoại xã hội, càng là sự sỉ nhục Úy gia các người.. " Ngữ khí kia có bao nhiêu khinh bỉ, liền có bấy nhiêu khinh bỉ. Úy lão thái nghe xong, bất giác giận tím mặt, kêu lên:" Úy Ương, mày cút ra đây cho bà, quỳ xuống trước linh đường của cha ngươi, khấn một trăm cái tạ lỗi: Mặt mũi Úy gia chúng ta, thật là bị ngươi làm cho mất hết cả rồi.. "Một người có thành tích kém cũng chỉ có thể nói tài trí kém người khác một bậc, nhân phẩm kém, đó mới thật sự là hết thuốc chữa.. Sao ngươi có thể làm loại chuyện hồ đồ thế? " Nghĩ đến ngươi từ nhỏ đã không có cha, ta đây làm bà, có thể là luôn không giáo dục ngươi, làm người phải đường đường chính chính, giống như cha ngươi vậy, phải làm một người có ích cho đất nước. "Ngươi thì lại hay, toàn làm những chuyện xấu xa làm mất hết mặt mũi cha ngươi, thật đúng là quá uổng phí mẹ ngươi bao nhiêu năm nay ngậm đắng nuốt cay.. " Qua đây, còn không quỳ xuống khấu đầu nhận sai. " Một hồi nói này, nói đến thật là chính nghĩa kinh hoàng, đau lòng vô cùng nha. Ài, kinh ngạc đặc sắc a, toàn bộ là đặc sắc! Từng cái từng cái kết hợp thành gian, toàn muốn đem cô vào chỗ chết. Úy Ương thật sự là không hiểu lắm a, toàn là người Úy gia, tim của Úy lão thái sao lại một chút cũng không hướng về một đứa cháu gái đáng thương không có cha này, ngược lại lúc nào cũng đưa cô vào chỗ chết thế? Cô thật sự rất hoài nghi, bản thân rốt cuộc là có phải cháu gái ruột của bà ấy không? " Qua đây! " Úy lão thái lại quát một tiếng. Tất cả mọi người chú ý tới, Úy Ương không hề động đậy, lạnh mắt lấy tư thái người ngoài liếc bọn họ, đầu tiên là nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hà Hoan một cái, lại nhìn liếc mắt nhìn một cái Đặng Ngọc đang âm thầm đắc ý, mà sau đó rời mắt, nhìn phía chủ nhiệm Hà với thầy Lôi Vũ, liền đáp câu hỏi của họ vừa hỏi:" Chủ nhiệm Hà, các thầy nói nhiều như thế, bây giờ có thể đến lượt em nói rồi chứ! " Căn bản không để ý bà già đáng chết kia. Loại làm ngơ này khiến lão thái bà tức đến đen mặt, nhưng ở trước mặt nhiều thầy cô như thế, bà ta lại không tiện bộc phát, chỉ có thể gượng gạo ở đó. " Em nói." Chủ nhiệm Hà ý bảo, mơ hồ cũng thấy chuyện này rất kỳ quặc, mà Úy Ương vẫn trấn định như cũ, có lẽ, trò ấy có thể lật ngược sự thật vừa mới được đắp nặn ra này.