Cổ Đại [Edit] Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng - Chiến Tây Dã

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Mèo A Mao Huỳnh Mai, Oct 21, 2021.

  1. Chương 30: Ta thích

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  2. Chương 31: Là ngươi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thủ đoạn của Mộ Thanh Lan đã làm cho hai tùy tùng vô cùng hoảng sợ, sợ nàng chỉ cần "thích" một cái thì sẽ liền tiễn Khương Huyền lên Tây Thiên.

    Hai người bọn họ là tùy tùng của Khương Huyền, nhưng thật ra cũng có nhiệm vụ bảo vệ Khương Huyền, thực lực của hai người bọn họ ở trong Khương gia cũng xem như không yếu, cho nên cũng có thể thấy được Khương gia rất cưng chìu đứa con trai độc nhất này.

    Nếu như xảy ra chuyện gì ở đây, họ trở về cũng sẽ phải chết!

    Vì vậy, lúc mắt ca chân của Khương Huyền bị dẫm nát, thì hai người bọn họ đều hoảng sợ, lập tức khẩn cầu: "Được rồi! Chúng ta sẽ tự phế tay chân! Ngươi đừng làm thiếu gia bị thương!"

    Nói xong, liền cắn răng một cái, lập tức hội tụ Nguyên Lực, tạo thành một cây đao trên tay rồi hung hăng chém vào chân.

    Tiếng xương gãy nặng nề phát ra, khiến người ta không rét mà run!

    Sau khi hai người gãy xương chân, khuôn mặt đã tái nhợt, sự đau đớn đã khiến sắc mặt thay đổi, nhưng vẫn tàn nhẫn hạ quyết tâm, hai tay giao nhau, mạnh mẽ va chạm!

    Chỉ trong nháy mắt, hai người đã hấp hối thở dốc, trên người bê bết máu, trông rất chất vật.

    "Làm ơn, xin thả thiếu gia của chúng ta.."

    Mặc dù là cưởng giả Sơ Nguyên Cảnh đỉnh, nhưng thân thể bị tổn thương như vậy thì thực lực cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

    Nếu không kịp thời trị liệu cho tốt thì chắc chắn sẽ để lại tàn tật, sau này tu luyện cũng không thể có tiến bộ.

    Nhưng bọn họ lại không thể không làm như vậy!

    Bởi vì người thần bí bên kia, tâm tư của hắn rất tàn nhẫn! Thủ đoạn cũng vô cùng ác độc!

    Cho nên họ cũng không dám giở trò gì cả.

    Đầu óc Khương Huyền hoàn toàn trống rỗng, cơn đau dữ dội từ cơ thể truyền đến khiến hắn vô cùng thống khổ, nhưng lại không cách nào ngất đi được, dùng chút sức lực cuối cùng mà thở hổn hển, hắn thật sự là nghẹn khuất đến cực điểm! Thống khổ tột cùng!

    Tay của Mộ Thanh Lan hơi thả lỏng một chút.

    Khương Huyền rốt cục thở phào nhẹ nhõm trong lòng: "Ngươi, hiện tại có thể thả ta đi đúng không?"

    Mộ Thanh Lan nhẹ liếc hắn một cái:

    "Ngươi tưởng ai cũng đều ngu như heo giống như ngươi sao?"

    Khương Huyền chán nản!

    Mộ Thanh Lan lại tiếp tục bóp cổ hắn, quay người đi về phía sâu trong rừng!

    Khương Huyền bị lê trên mặt đất giống như giẻ rách, cảm thấy bị xúc phạm nặng nề:

    "Ngươi! Ngươi định làm gì!"

    Mộ Thanh Lan cũng không quay đầu lại, trong như rất thong thả, nhưng trong nháy mắt đã biến mất ở trong rừng cây xanh tốt.

    "Yên tâm, giết ngươi ta còn sợ bẩn tay."

    Có điều, vẫn phải tranh thủ một chút thời gian, để có thể rời đi mà không để lại dấu vết.

    Hai người của Khương gia kia, tuy muốn đuổi theo, nhưng ngay cả đứng vững cũng còn vô cùng khó khăn, đành phải trơ mắt nhìn Mộ Thanh Lan kéo theo Khương Huyền biến mất.

    * * *

    Mộ Thanh Lan lặng lẽ trở về Mộ phủ, nhưng cũng không khiến cho ai chú ý.

    Lúc này người trong Mộ phủ cũng không có tâm tư để chú ý tới một người khó ưa như nàng.

    Mọi người đang sôi nổi thảo luận về việc của Nhà đấu giá Hạ Thương hôm nay.

    Tam tinh Tinh Trận Đồ!

    Lục phẩm Hỏa Linh Nguyên Tinh!

    Đây đều là bảo vật!

    Bình thường, họ thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến điều đó, vậy mà thực sự đã xuất hiện!

    Cho dù bọn họ không lấy được thứ này, nhưng chỉ cần nghe thôi, thì dường như máu cả người đều sôi lên rồi!

    Cường giả!

    Chỉ có trở thành cường giả, mới có thể có được mọi thứ!

    Không chỉ có Mộ phủ, mà toàn bộ Lạc Tây thành đều chìm trong bầu không khí nhiệt liệt.

    Những trân bảo như vậy một khi đem đi đấu giá, nhất định sẽ gây ra một cuộc náo động, nhưng điều thú vị hơn nữa là những gì đã xảy ra trong nhà đấu giá đó.

    Chính là người đàn ông mặc áo choàng đen bí ẩn!

    "Nghe nói chưa? Mấy đại gia tộc vốn dĩ đều muốn chụp được cái Tinh Trận Đồ đó! Tuy nhiên, Khương gia lại mạnh hơn, sau khi Khương Huyền ra giá cao liền trực tiếp trấn áp những người khác! Ai ngờ, lại có một kẻ thần bí, cố tình giống như đang chơi Khương Huyền, mỗi lần tăng giá đều chỉ thêm một kim tệ! Cuối cùng làm cho Khương Huyên tức giận đến ngứa răng, ruốt cuộc vẫn không chụp được?"

    "Rốt cuộc thân phận là gì? Ngay cả Khương gia mà cũng dám khiêu khích?"

    "Này, nhất định là không phải người thường! Cái giá cuối cùng của Tinh Trận Đồ đã rất không đáng, người đó vẫn nhất định muốn chụp được, ngươi nói, không phải vì muốn chèn ép Khương gia, thì là vì cái gì? Hơn nữa, có thể sẵn sàng bỏ ra nhiều tiền như vậy, xác định chắc chắn người này cũng không dễ dàng gì có thể trêu chọc!"

    "Không quan trọng hắn là ai, Khương gia ỷ thế hiếp người, Khương Huyền lại càng thêm độc đoán, lần này bị ăn mệt, thật đúng là tuyệt!"

    "Ha ha, như vậy thì đã tính là gì? Ngươi không biết, phía sau còn lợi hại hơn nữa! Hỏa Linh Nguyên Tinh kia, giá khởi điểm là 150 vạn, bởi vì bị kẻ thần bí kia khích tướng, cuối cùng khiến cho Khương Huyền buộc phải khơi khơi móc ra năm trăm vạn kim tệ!"

    Hít hà--

    Mọi người đang thảo luận chung quanh đều phải hít một ngụm khí vì kinh ngạc - Khương Huyền này thật có danh tác!

    Nhưng mà, cho dù là Khương gia, chắc cũng không thể tránh khỏi đau lòng khi bỏ ra một số tiền lớn như vậy nhỉ?

    * * *

    Khương gia.

    "Phụ thân! Ngài nhất định phải báo thù cho con!"

    Lời này, thật sự là nghiến răng nghiến lợi, ai thiết đáng thương.

    Gia chủ Khương gia - Khương Phong, nhìn con trai mình đang hơi thở uể oải, nước mắt đầy mặt, sắc mặt xanh mét, liền nắm chặt nắm tay!

    Ông ta vừa nghe được chuyện xảy ra ở nhà đấu giá Hạ Thương, lập tức biết ngay có điều không hay nên lập tức phái người tới đó.

    Nhưng cũng đã chậm một bước, đến nơi thì Khương Huyền đã biến mất rồi.

    Ông ta biết người con trai này nhất định là quá tức giận, liền muốn truy sát để trả thù, nhưng Khương Phong đã cảm giác được kẻ bí ẩn kia thật sự rất gian xảo, thực lực không rõ, nếu như tùy tiện tìm đến, nói không chừng người bị tổn hại chính là con trai của mình!

    Kết quả, quả nhiên là như thế này!

    Trong lòng ông ta liền biết là không tốt, nên lập tức tăng lên số nhân thủ, cuối cùng tới tối mới tìm được hai người tùy tùng đã bị tàn phế ở Cửu Lộc Sơn Mạch, sau đó vào sâu bên trong tìm rất lâu mới tìm thấy Khương Huyền đã ngất xỉu.

    Cũng may Khương Huyền còn sống, nếu không Khương Phong thật sự không biết mình sẽ ra sao!

    Sau khi Khương Huyền tỉnh lại, nhìn thấy Khương Phong, phản ứng đầu tiên của hắn là cầu xin báo thù cho chính mình!

    "Phụ thân! Ngươi không biết tên đó đã làm nhục nhi tử như thế nào đâu! Nếu không giết hắn, thiên đao vạn quả, nhi tử nhất định không thể nuốt trôi cục tức này!"

    Khương Phong sắc mặt âm trầm, rốt cuộc hét lên một tiếng:

    "Ngươi có biết mình sai!"

    Khương Huyền lập tức phát ngốc.

    "Ngươi cư nhiên vì nhất thời khí phách, liền bỏ ra năm trăm vạn kim tệ để chụp khối Hỏa Linh Nguyên Tinh kia! Đầu óc của ngươi đâu! Bị chó ăn rồi sao?"

    Khương Phong thật sự sắp tức chết rồi, không phải Khương gia không lấy được số tiền này ra, mà là ông ta không biết giải thích với các trưởng lão Khương gia như thế nào!

    Ông ta thật đúng là đã sủng hư đứa con trai duy nhất này rồi!

    Tuy nhiên, nhìn thấy bộ dạng hấp hối của Khương Huyền, ông cũng không thể nói nên lời việc hắn phải bị trừng phạt nghiêm khắc.

    Đây là lần đầu tiên Khương Huyền nhìn thấy phụ thân của mình nổi nóng như vậy, lập tức co rụt lại, giọng nói cũng trầm đi rất nhiều, nhưng vẫn không cam lòng:

    "Phụ thân, là do người đó thiết kế hãm hại con! Khương gia của chúng ta sao có thể chịu tổn thất này! Chúng ta nhất định phải báo thù! Hơn nữa, chính là người đó, đã bán đấu giá Hỏa Linh Nguyên Tinh! Tất cả đều là lỗi của hắn!"

    Khương Phong cả kinh, hắn có thể lấy ra những thứ như vậy bán đấu giá, e rằng sẽ không dễ đối phó..

    Khương Huyền trong nháy mắt nhìn thấu suy nghĩ của ông ta, lập tức nói: "Phụ thân, người đó chỉ là một Nguyên Giả mà thôi! Hiện tại chúng ta hãy phong tỏa cổng thành, lục soát Cửu Lộc sơn mạch, hắn nhất định sẽ không thể chạy thoát!"

    Khương Phong đột nhiên ngẩng đầu: "Ngươi nói là thật?"

    * * *

    Không lâu sau khi Mộ Thanh Lan trở về nơi ở của mình, thì liền có người đến.

    Nàng đã thay lại trang phục thường ngày, lớp hóa trang trên mặt cũng đã được tẩy sạch, nhìn dáng người cường tráng đang đứng ở cửa có chút ngạc nhiên:

    "Gia chủ? Sao ngài lại tới đây?"

    Mộ Nghiêm nặng nề nhìn chằm chằm thiếu niên trong phòng, ánh hoàng hôn phản chiếu trên gương mặt hắn, càng trở nên thêm tuấn tú, trong trẻo.

    Mà cái nhìn ngạc nhiên kia, cũng có vẻ rất chân thật.

    Một lúc lâu sau, một giọng nói trầm ấm vang lên:

    "Người thần bí đó - chính là ngươi."

    * * * Đề cử * * *

    Hai ngày nay đọc truyện không có nam chính, bắt đầu tự hỏi ý nghĩa sự tồn tại của Vân thiếu chủ - có vẽ A Dực cũng là mấy chục vạn từ mới xuất hiện dạo một vòng nhỉ..

    (Xong chương)
     
  3. Chương 32: Mộ Liễu Nhi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Thanh Lan chớp mắt: "Ngài nói cái gì ạ?"

    Giọng nàng rất bình tĩnh, có chút nghi hoặc, như thể nàng hoàn toàn không hiểu Mộ Nghiêm đang nói gì.

    Khi Mộ Nghiêm ở trong phòng đấu giá, lúc đầu ông cũng không có cảm giác gì nhiều, nhưng khi nhìn thấy vật đấu giá cuối cùng là Hỏa Linh Nguyên Tinh, trong lòng chợt động, sinh ra một chút nghi hoặc--

    Hỏa Linh Tinh lục phẩm nhất định không phải thứ có thể dễ dàng lấy được, ít nhất ở Lạc Tây thành, ông có thể chắc chắn rằng không ai có thể làm được.

    Tuy nhiên, nếu nó là Nguyên Tinh khác thì cũng thôi đi, đằng này cố tình lại là Hỏa Linh Nguyên Tinh.

    Ông nhớ rõ rằng Nguyên Đan lục phẩm mà Mộ Lăng Hàn đã mang từ Cửu Lộc sơn mạch về, chính là của Hỏa Linh Nguyên Sư.

    Nếu nói chuyện này, không có chút quan hệ nào với hắn, Mộ Nghiêm thật sự là sẽ không tin.

    Nhưng nhìn dáng vẻ của kẻ thần bí đó, ông lại rất băn khoăn.

    Ông thực sự không thể nghĩ ra bất kỳ lý do gì, khiến cho Mộ Lăng Hàn lại mạo hiểm làm ra hàng loạt chuyện đó.

    Hỏa Linh Nguyên Tinh trân quý đến mức, nếu ai lấy được e rằng cũng sẽ không đem đi bán đấu giá, huống chi lại còn kiêu ngạo, làm càn như vậy, cố ý khiêu khích Khương Huyền.

    Ông thực sự không thể tin rằng Mộ Lăng Hàn, người hiện đang vô cùng nghèo túng, sẽ làm ra một việc như vậy.

    "Hỏa Linh Nguyên Tinh kia.. Ngoại trừ ngươi, không ai có thể lấy ra được."

    Mộ Nghiêm trầm giọng, nhìn chằm chằm Mộ Thanh Lan.

    Mộ Thanh Lan tựa hồ sửng sốt một chút, rồi chợt bừng tỉnh đại ngộ, có một chút hơi ngờ vực và buồn cười nói:

    "Chẳng lẽ ngài lại cho rằng, ta là!"

    Nàng lắc đầu.

    "Gia chủ, ngài thật hồ đồ."

    Mộ Nghiêm không nói gì.

    "Mặc dù ta có Nguyên Đan của Hỏa Linh Nguyên Sư, nhưng ta lấy được là do đầu cơ trục lợi, nếu không phải do vận khí tốt, ta sợ rằng hiện tại ngay cả mạng sống cũng không còn. Về phần Hỏa Linh Nguyên Tinh kia, ta càng chưa bao giờ nhìn thấy qua."

    Nàng nói một cách nghiêm túc, giọng điệu bình tĩnh, nên ngay cả Mộ Nghiêm cũng không thể nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.

    "Hơn nữa.." Một nụ cười tự giễu thoáng qua khóe miệng Mộ Thanh Lan, còn có chút ý vị không rõ, nói: "Hiện giờ hoàn cảnh của ta như vậy, làm sao có thể tự mình đi tìm chết chứ."

    "Một mạch này của phụ thân ta chỉ còn mình ta là người duy nhất, vì vậy ta tự nhiên rất trân trọng mạng sống của mình."

    Những lời này nói ra nhẹ nhàng vô cùng, phảng phất chỉ cần có gió thổi lên sẽ liền tiêu tán ngay.

    Mộ Nghiêm trong lòng cũng rất phức tạp.

    Nhìn thiếu niên khóe môi mỉm cười, không biết vì sao, ông đột nhiên cảm thấy trên người hắn có vài phần cô tịch thê lương, thân hình gầy yếu ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo càng lộ ra vẻ thanh lãnh khó tả.

    Đúng vậy.. Bây giờ Mộ Lăng Hàn sao có thể dám làm những việc táo bạo như vậy?

    Chưa nói đến thân hình cùng giọng nói kia không có một chút nào giống nhau, cho dù Mộ Lăng Hàn thật sự có Hỏa Linh Nguyên Tinh, hắn cũng sẽ không thể không biết "hoài bích có tội" được.

    Rất nhiều người trong Mộ gia đều biết việc trên người Mộ Lăng Hàn có Lục phẩm Nguyên Đan, rốt cuộc là ngày hôm đó ồn ào gây ra cũng không nhỏ.

    Nhưng cũng không ai nghi ngờ rằng Hỏa Linh Nguyên Tinh kia có liên quan gì đến hắn. Bởi vì tất cả mọi người sẽ không ai có thể liên tưởng một thiếu niên nghèo túng bị trục xuất khỏi chủ tộc, cùng với con người thần bí bừa bãi đó sẽ có liên hệ với nhau.

    Mộ Thanh Lan chậm rãi nói: "Ngài vẫn là đừng suy nghĩ nhiều, vị kia.. Ta sợ là sẽ không được vui."

    Những lời này lập tức làm Mộ Nghiêm giật mình một cái, đầu óc lập tức trở nên tỉnh táo!

    Vị kia!

    Còn có thể là ai nữa?

    Đương nhiên, chính là thiếu niên áo trắng thực lực sâu không lường được xuất hiện ngày hôm đó!

    Chẳng lẽ.. Chính là hành động của người đó?

    Nếu vậy, thì đúng là có thể giải thích được.

    Mộ Nghiêm đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn thiếu niên gầy gò, ông đột nhiên cảm thấy phỏng đoán lúc trước của mình thật sự rất vô lý.

    Ông xua tay: "Là ta nhất thời hiểu lầm.. Ngươi đừng để trong lòng."

    Mộ Thanh Lan cười nhẹ rồi lắc đầu.

    "Chỉ là, không biết vị kia, thân phận của hắn là gì? Lăng Hàn, ngươi và hắn.."

    Mộ Nghiêm đã muốn hỏi từ lâu, nhưng mãi tới lúc này mới tìm được cơ hội thích hợp.

    Mộ Thanh Lan dừng một chút, như thể vô tình nói:

    "Ta cũng không biết thân phận của hắn, chỉ là gặp ở trong Bí Cảnh Trung Nguyên. Lần này gặp được cũng chỉ là trùng hợp. Hắn giúp ta, cũng là bởi vì ta và.. Muội muội ta đã giúp hắn ở trong Bí Cảnh một lần, hắn chỉ trả một cái ân tình thôi."

    Lời nói nhàn nhat, nhưng lại như không muốn nói thêm.

    Mộ Nghiêm trong lòng nghĩ mấy lần.

    Trách không được.. tuổi tác như vậy mà đã sâu không lường được, hắn quả nhiên là thiếu niên anh tài, e rằng bối cảnh cũng không yếu, tiềm lực vô cùng.

    Ông bỗng nhiên nghĩ đến, người thiếu niên trước mặt này, ngày xưa cũng đã từng như vậy, tài giỏi đến mức ai cũng ngưỡng mộ.

    Nếu là, không có tai nạn ngoài ý muốn xảy ra, e rằng cũng sẽ giống như thiếu niên áo trắng kia.. Làm sao có thể ở trong căn phòng tồi tàn này, không có người thăm hỏi?

    Tuy nhiên, Mộ Nghiêm vẫn còn có một nghi vấn cuối cùng trong lòng.

    Nhưng trước nụ cười trong veo và nhạt nhòa của thiếu niên, ông do dự một lúc, cuối cùng vẫn đem nghi vấn kia nuốt vào bụng, chỉ nói:

    "Ngươi nghỉ ngơi sớm đi."

    Nói xong, liền xoay người rời đi.

    Mộ Thanh Lan đứng đó rất lâu, không biết đã qua bao lâu, mới mơ hồ nghe thấy một câu của một giọng nói đã biến mất.

    ".. Tóm lại Mộ phủ sẽ bảo vệ ngươi.."

    Mộ Thanh Lan cười nhẹ.

    * * *

    Trong những ngày qua, bầu không khí tại Lạc Tây thành có phần căng thẳng.

    Người của Khương gia chiếm giữ cổng thành, người ra vào đều bị kiểm tra rất nghiêm ngặt, trên đường có thể thường xuyên nhìn thấy đội hộ vệ của Khương gia đi qua, dường như đang tìm kiếm người nào đó.

    Nhiều người lén lên tiếng chỉ trích, nhưng do Khương gia quá mạnh nên không ai dám phản kháng, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

    Một số người hiểu biết, đã lén nói rằng, Khương gia chính là đang tìm kiếm kẻ thần bí đã đấu giá với Khương Huyền trong nhà đấu giá Hạ Thương.

    Nghe nói Khương đại thiếu gia sau khi xong việc liền muốn cướp đoạt đồ của người ta, nhưng không ngờ lại bị đối phương hung hăng dạy dỗ một phen, đến nay hắn vẫn đang nằm hấp hối trên giường.

    "Ồ? Đây là sự thật sao?"

    Trong sân đình nào đó ở Mộ gia, một giọng nữ đột nhiên truyền đến.

    "Liễu Nhi tiểu thư, tuy rằng đây là tin đồn, nhưng nhìn vẻ mặt tức giận của Khương gia kia, hẳn là thật."

    Người đang nói đang khom người, trông bộ dáng rất cung kính và lấy lòng.

    Trong căn phòng này, ngồi hai thiếu niên, một thiếu nữ, đều mặc y phục màu xanh lá, mà thiếu nữ ngồi ở trên cùng, hiển nhiên là vị trí được coi trọng nhất.

    Dung nhan của hai thiếu niên đều trung bình, duy chỉ có thiếu nữ kia lại kiều diễm sáng ngời, ngũ quan rất xinh đẹp, giữa hai lông mày phảng phất mang theo hơi thở kiêu ngạo.

    Sau khi nghe hạ nhân hồi báo xong, mấy người đều cười rộ lên.

    "Cái tên bao cỏ Khương Huyền đó, ỷ thế ức hiếp người khác, thật đáng bị như vậy. Xem ra hắn không thể tham gia Đại hội Tụ Võ rồi. Chẳng trách Khương gia tức giận như vậy. Không có Khương Huyền, năm nay bọn họ muốn giữ được vị trí cũ, e rằng không thể thực hiện được."

    "Khương gia hai năm liên tiếp đều đứng đầu, nếu năm nay vẫn giữ nguyên, Mộ gia chúng ta chỉ sợ sẽ càng bị làm khó dễ."

    "Ngươi sợ cái gì? Chúng ta hai năm nay đều ở trong học viện tu tập, năm nay cuối cùng cũng có thể được rảnh rỗi trở về, tự nhiên phải dạy cho Khương gia kia một bài học xứng đáng!"

    Hai thiếu niên thay phiên nhau nói chuyện, nhìn thoáng qua thiếu nữ kiêu hãnh, rồi mỉm cười nói: "Hơn nữa, Liễu Nhi tỷ năm nay đã trở lại, vị trí đệ nhất đương nhiên sẽ là của chúng ta!"

    Khóe môi của Mộ Liễu Nhi hơi cong lên, nhưng là do bởi được khen ngợi.

    Nàng nhìn về phía hạ nhân vừa rồi: "Đúng rồi, ta vừa mới trở về, còn chưa có gặp Diệp đệ, hắn biết ta đã về, sao còn không tới?"

    Nhưng hạ nhân lại tỏ ra lúng túng.

    Mộ Liễu Nhi hơi cau mày, thanh âm trở nên nghiêm khắc: "Có chuyện gì vậy?"

    "Liễu Nhi tiểu thư! Ngài, ngài vẫn nên tự mình đi xem thì tốt hơn! Mộ Diệp thiếu gia đã, đã không được!"

    * * *

    Phanh!

    Tiếng cửa bị đá văng truyền đến.

    Mộ Thanh Lan từ từ thu hồi lại Nguyên Lực xung quanh, sau đó nhìn ra cửa.

    Một giọng nữ kiêu ngạo ngang ngược đột nhiên vang lên--

    "Mộ Lăng Hàn! Ngươi lăn ra đây cho ta!"

    * * * Đề cử * * *

    (Xong chương)
     
  4. Chương 33: Quả là, rất có diễm phúc (PK cầu thu)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vẻ mặt Mộ Liễu Nhi lạnh lùng, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm cánh cửa cũ nát.

    Một lúc sau, một bóng người chậm rãi bước ra.

    Lúc này, ánh mặt trời vừa ló dạng, căn phòng phía sau thiếu niên một mảnh tối tăm chật hẹp, mà hắn lại mặc y phục màu đen, lại càng tăng thêm chút lạnh lẽo tĩnh mịch, bên trong và bên ngoài căn phòng dường như là hai cái thế giới, người thiếu niên kia cũng vô cùng thong dong từ từ bước ra.

    Mộ Liễu Nhi hơi cau mày.

    Nàng vừa nghe xong tin tức Mộ Diệp bị đả thương, đang hấp hối, liền vừa sốc vừa giận, lập tức chạy đến xem.

    Chất độc mà Mộ Diệp định độc hại Mộ Thanh Lan ngày hôm đó rất đáng sợ, người trúng độc nhận đủ hết mọi sự tra tấn, thống khổ không thôi nhưng lại không thể nào lập tức chết đi được, cứ như vậy chịu tra tấn hơn một tháng mới hoàn toàn tắt thở.

    Những gì Mộ Liễu Nhi nhìn thấy là Mộ Diệp cả người sưng tấy tím tái, gân xanh nổi lên, thậm chí các đường nét trên khuôn mặt cũng biến dạng, không còn nhìn thấy hình dáng ban đầu.

    Chỉ có thể phát ra một giọng nói nghẹn ngào đứt quãng: "Biểu, biểu tỷ.. Cứu ta.."

    Đôi mắt hắn đã thối rữa, nhưng Mộ Liễu Nhi vẫn có thể cảm nhận được sự căm thù vô tận trong đó!

    Vì thế, nàng không chút do dự chạy đến đây, một chân đá tung cánh cửa của Mộ Thanh Lan.

    Khi nhìn thấy cánh cửa rơi trên mặt đất, Mộ Thanh Lan không khỏi thầm thở dài, không biết đây đã là lần thứ mấy rồi?

    Trong lúc suy nghĩ miên man, nàng đứng im, khoanh tay, tựa vào khung cửa, khẽ ngước mắt lên.

    Mộ Liễu Nhi hơi sửng sốt, không ngờ người bước ra lại là một thiếu niên đẹp trai như vậy.

    Sau đó, nàng nhìn thấy đôi lông mày kiếm của người thiếu niên hơi nhướng lên, nhìn nàng một cái, khóe môi khẽ cong lên, khẽ cười nói:

    "Hôm nay đến, ngược lại có thể xem như được mắt."

    Ngữ điệu được nâng lên một chút, ý cười cũng không ngớt.

    Nhưng mà, Mộ Liễu Nhi lại sửng sốt, ngay sau đó lửa giận trong lòng lập tức càng bùng cháy dữ dội!

    Khuôn mặt nàng đỏ bừng vì tức giận, ngón tay mảnh khảnh của nàng chỉ vào Mộ Thanh Lan:

    "Gan chó của ngươi thật là lớn! Lại dám, lại dám.."

    Lại dám ngả ngớn như vậy!

    Cái nhìn của thiếu niên mới vừa rồi, lại như thể đang nhìn một vật gì đó rất bình thường!

    Mộ Thanh Lan "À" một tiếng, rồi nói: "Quả nhiên là một người đanh đá."

    Mộ Liễu Nhi tức giận đến mức phát run.

    Từ nhỏ nàng đã có tài năng xuất chúng, dung mạo tươi đẹp, từ trước đến nay luôn được xem như mặt trăng giữa các vì sao. Bao nhiêu người thích nàng, đều phải thật cẩn thận, tìm mọi cách lấy lòng, có bao giờ bị đùa giỡn trước mặt mọi người như thế đâu!

    "Quả nhiên không biết sống chết. Liễu Nhi tỷ là người ngươi có thể khinh mạn sao!"

    Thấy vậy, hai thiếu niên đi theo sau Mộ Liễu Nhi cũng là vẻ mặt âm trầm, một thiếu niên cao gầy mở miệng quát lớn.

    Một thiếu niên khác cười lạnh một tiếng: "Liễu Nhi tỷ, loại người này cứ để chúng ta dạy dỗ, miễn cho làm bẩn tay của tỷ."

    Trong lòng bọn họ đều thích Mộ Liễu Nhi, Mộ Liễu Nhi tính tình kiêu ngạo, bọn họ chưa bao giờ dám có thái độ như vậy đối với nàng, ai ngờ tiểu tử này vậy mà muốn tìm chết!

    Mộ Thanh Lan thậm chí cũng không thèm nhìn vào hai người bọn họ, ánh mắt nhìn vào Mộ Liễu Nhi tuần tra một vòng.

    Ánh mắt rất nhợt nhạt, nhưng Mộ Liễu Nhi lại cảm thấy mình như bị lột sạch quần áo, không mảnh vải che thân ở trước mặt người này, mà nụ cười không rõ nơi khóe mắt ấy, càng khiến nàng vô cùng xấu hổ và tức giận.

    "Đại tỷ, đại ca, các ngươi muốn giết người, trước tiên cũng phải nói lý do chứ."

    Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng trong lòng Mộ Thanh Lan đã đoán ra được thân phận của nữ tử này.

    Tuy nàng mới đến đây được vài tháng, cũng rất ít khi giao du với người khác, nhưng không có nghĩa là nàng không biết cái gì.

    Ngược lại, đối với Mộ phủ bây giờ nàng đã sớm biết rõ như lòng bàn tay.

    Nữ tử này chừng mười lăm, mười sáu tuổi, dung mạo cũng đẹp, nhưng lại dám hủng hổ mà đến đây như vậy, nhất định là được Mộ phủ rất coi trọng.

    Cú đá vừa rồi cũng cho thấy thực lực của nàng không hề yếu, ít nhất trong đám đồng môn cùng lứa tuổi trong Mộ phủ, Mộ Thanh Lan chưa từng thấy ai lợi hại hơn.

    Hơn nữa, trên người nàng vẫn đang mặc đồng phục của Bích Lạc Học Viện.

    Hai người phía sau nàng, cũng ăn mặc giống nhau đều là áo màu xanh.

    À, xem ra chính là người đã được Mộ phủ chọn đưa đi Bích Lạc Học Viện hai năm trước, Mộ Liễu Nhi.

    Tuy rằng Mộ gia xa xôi ở đế đô đang ở thời kỳ cực thịnh, nhưng ở Lạc Tây thành hẻo lánh này, Mộ phủ lại nghèo túng rất nhiều, mấy năm nay chỉ có thể xuất hiện mấy người có thể miễn cưởng xem như mầm.

    Học Viện Bích Lạc là một trong những học viện hàng đầu của Thánh Nguyên Đế quốc, những người có thể vào được đó đều là những người có tài năng không tồi. Các học sinh trong số họ cũng đều dựa vào điều đó mà lấy làm kiêu ngạo, cũng rất tự giữ thân phận.

    Khi còn ở trong chủ tộc, Mộ Thanh Lan cũng không để ý lắm, chỉ mơ hồ biết rằng hàng năm có khoảng hai trăm người được chi nhánh Mộ gia tuyển chọn vào những học viện này.

    Thánh Nguyên Đế quốc lớn như vậy, chi nhánh của Mộ gia cũng có rất nhiều, tuy rằng hai trăm người nhìn có vẻ không ít, nhưng thực ra trong các chi nhánh đều là những thiên tài kiệt xuất được cực kỳ coi trọng.

    Ít nhất trong hai năm qua, sau mấy người Mộ Liễu nhi thì không ai được trúng cử nữa.

    Mộ Liễu Nhi tự nhiên rất kiêu ngạo.

    "Hừ, ngươi còn dám hỏi sao? Mộ Diệp cùng ngươi là chung tộc, ngươi vậy mà có thể xuống tay một cách ngoan độc như vậy!"

    Nam nhân cao gầy tiến lên một bước, vẻ mặt đầy chính khí mạnh mẽ lên án.

    Mộ Thanh Lan nhìn hắn một cách kỳ quái:

    "Chính là Mộ Diệp chủ động đề nghị khiêu chiến với ta. Chẳng lẽ ta nhất định phải nhân nhượng hắn sao?"

    Thiếu niên kia lập tức nghẹn lại.

    Một thiếu niên khác cau mày: "Quyết đấu chỉ là phân thắng bại, nhưng mà ngươi lại muốn đuổi tận giết tuyệt người ta!"

    Mộ Thanh Lan mỉm cười, nhưng có chút lạnh lùng.

    "Mộ Diệp không thể đánh lại ta, lại mưu toan hạ độc ta, ta cũng chỉ là hoàn trả lại nguyên vật thôi! Nếu các ngươi từ bi như vậy, ta đây liền cho các ngươi mỗi người một dao, như vậy có phải các ngươi sẽ khen ta là làm tốt lắm, đúng không?"

    "Ngươi!" Thiếu niên kia sắc mặt liền trắng nhợt, nhưng cũng không thể phản bác được gì.

    "Chuyện này cả phủ đều biết, các ngươi cái gì cũng không biết, cứ như vậy không phân xanh đỏ trắng đen liền đến giúp Mộ Diệp báo thù phải không?"

    Lời này nói ra rất khó nghe, nhưng hai thiếu niên cũng không nói được nên lời.

    Mộ Liễu Nhi cũng không ngờ sự việc lại là như thế này.

    Nàng là biểu tỷ của Mộ Diệp, lại có tình cảm sâu nặng, thấy hắn như vậy, lập tức cũng không cần hỏi cái gì, liền trực tiếp đánh đến đây.

    Không ngờ lại bị đối phương chỉ trích.

    "Cho dù là như vậy, nhưng ngươi cũng đã dùng thủ đoạn nào đối phó với Mộ Diệp! Hơn nữa, Mộ Diệp dù sao cũng không có thật sự hại ngươi, ngươi khiến hắn sống không bằng chết. Hôm nay ta nhất định phải dạy ngươi làm người thì phải thế nào!"

    Mộ Liễu Nhi hô lên một tiếng, thân hình vừa động liền biến mất ngay tại chỗ!

    Mộ Thanh Lan hơi quay sang bên cạnh, cười nói: "Vội vã vọt vào phòng nam nhân như vậy sao?"

    Mộ Liễu Nhi càng cảm thấy tức giận, nguyên bản năm phần lực lượng, liền lập tức tăng lên tám phần!

    Bầu không khí tại hiện trường ngay lập tức sắc bén hơn rất nhiều!

    Mộ Thanh Lan bước chân hơi sai, sau đó lùi vào trong sân và lắc đầu:

    "Nhưng đáng tiếc, ta không có hứng thú với ngươi nha."

    Bang!

    Một đạo roi dài giáng xuống ngay lập tức!

    Mộ Thanh Lan ánh mắt lạnh lùng, nhưng khóe miệng mang theo ý cười lại hơi sâu, thân hình cũng chợt động!

    Mộ Liễu Nhi không nhìn thấy ai, mày liễu cau lại.

    Ngay sau đó, nàng đột ngột xoay người, roi sắp bay ra ngoài! Đột nhiên, trên tay lại có một đòn tấn công mạnh mẽ vào! Tựa như sắt thép gắt gao kiềm trụ động tác của nàng!

    Mộ Thanh Lan không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau nắm cổ tay của nàng lại, làm cho Mộ Liễu Nhi không thể nào động đậy, sau đó tiến lại gần, Mộ Liễu Nhi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp, trong lòng vô cùng xấu hổ buồn bực!

    "Cây roi này xứng với ngươi, thật sự là.. rất phí phạm của trời."

    Người ngoài không thể nghe rõ, nhưng nhìn vào trông giống như Mộ Thanh Lan đang ôm lấy Mộ Liễu Nhi, một nam một nữ xinh đẹp, một bên trìu mến và một bên ngượng ngùng, một tư thế thật rất là ái muội.

    Mộ Thanh Lan giễu cợt xong, đang định rút lui, nhưng đột nhiên nghe thấy âm thanh như suối núi tuyết va vào sườn núi băng, cực kỳ lạnh lẽo--

    "Ta cũng không biết, trở thành phế vật rồi, vậy mà cuộc sống hàng ngày của ngươi vẫn cứ tiêu sái như vậy."

    Mộ Thanh Lan khẽ run lên, quay đầu lại nhìn, chính là đập vào đôi mắt đen láy của ai kia.

    Vân Dực một thân bạch y, đứng ở nơi đó liền đoạt đi tất cả màu sắc, nhưng trên khuôn mặt cực thịnh, thần sắc lạnh lùng, âm điệu cũng giống như trộn lẫn cùng băng giá.

    "Quả là, rất có diễm phúc."

    Mộ Thanh Lan đột nhiên cảm thấy, phía sau lưng chợt lạnh ngắt.

    * * * Đề cử * * *

    (Xong chương)
     
  5. Chương 34: Khôi phục?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gia hỏa này đến đây từ khi nào!

    Mộ Thanh Lan bị nhìn vào, nhất thời có một cảm giác xấu hổ không thể giải thích được, ánh mắt của Vân Dực làm cho nàng có cảm giác giống như đã làm điều gì đó sai trái.

    Mặc dù xưa nay Vân Dực cũng chưa bao giờ nói với nàng lời nào tốt đẹp, nhưng trực tiếp nói nàng là phế vật như vậy vẫn là lần đầu tiên.

    Mộ Liễu Nhi nhìn thấy Vân Dực, cũng liền ngây ngẩn cả người.

    Dung sắc của Vân Dực như vậy, quả là hút hồn đoạt phách.

    Mộ Thanh Lan đã quen từ lâu, lập tức thức thời buông tay ra, dùng khuỷu tay đánh một đòn, Mộ Liễu Nhi liền bị đánh về phía trước, khó khăn lắm mới ổn định lại thân hình.

    "He he, hiểu lầm, hiểu lầm."

    Vị này hiện tại thật sự không thể trêu vào, không thể trêu vào không lẽ ta cũng không thể trốn được sao?

    Mộ Liễu Nhi cuối cùng cũng có phản ứng, lần đầu tiên nàng bị đùa giỡn trước mặt nhiều người, sau đó lại nghe thấy những lời khó nghe như vậy, khuôn mặt nàng từ đỏ thành trắng, hàm răng trắng nghiến lại, gắt gao trừng mắt nhìn chằm chằm vào Mộ Thanh Lan.

    Vân Dực ánh mắt khẽ đảo, dư quang liền nhìn thấy được cổ tay của Mộ Liễu Nhi đã sưng đỏ lên.

    Hiển nhiên, Mộ Thanh Lan vừa mới rồi cũng xuống tay rất tàn nhẫn.

    Nhìn thấy thiếu niên buông tay đứng đó, mắt cong môi cười, Vân Dực cảm thấy cơn tức giận không thể giải thích được trong lòng tan biến đi rất nhiều.

    Trong lòng hắn đột nhiên chấn động, khẽ cau mày - Mộ Lăng Hàn không có quan hệ gì với hắn, tại sao hắn lại tức giận?

    Trong khoảnh khắc đó lại thất thố..

    Có lẽ, trong một khắc đó, người thiếu niên đang đứng nghiêng người, bộ dáng mỉm cười gần sát như vậy, trông cực kỳ giống..

    Dù sao cũng là thân huynh muội.

    Vân Dực nhắm mắt lại, đánh chìm những cảm xúc trong lòng.

    Mở mắt ra lần nữa, thì đã bình tĩnh không gợn sóng.

    Mộ Thanh Lan nhìn Vân Dực sắc mặt thay đổi trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng không hiểu vị này định làm gì?

    Mộ Thanh Lan suy nghĩ một lúc, rổi chỉ chỉ vào Mộ Liễu Nhi:

    "Cô ta, ta thực sự rất chướng mắt.."

    Mộ Liễu Nhi xấu hổ và phẫn nộ không thôi, nàng chỉ cảm thấy người trước mặt mình rõ ràng đang cố ý làm nhục nàng!

    "Ngươi thật quá đáng!"

    Ngay khi Mộ Thanh Lan nghĩ rằng vị Đại tiểu thư này sẽ lại muốn ra tay nữa, thì lại thấy, Mộ Liễu Nhi đột nhiên giậm chân, quay đầu bỏ chạy.

    Mộ Thanh Lan: "..."

    Thấy vậy, hai thiếu niên tự nhiên là sẽ đau lòng giai nhân, vội vàng đuổi theo, trước khi rời đi còn không quên hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mộ Thanh Lan một cái.

    Biểu cảm trong mắt rõ ràng viết là: Ngươi đợi đấy!

    Chẳng bao lâu, những người trong viện đã đi hết, chỉ còn lại hai người Mộ Thanh Lan và Vân Dực.

    Mộ Thanh Lan thở dài.

    Nàng chỉ là muốn ra tay cân bằng một ít thủ đoạn, vẫn là bị người khác chủ động khiêu khích, cư nhiên lập tức đắc tội ba người, cũng thật là không dễ dàng.

    Đảo mắt nhìn thấy một góc áo trắng, Mộ Thanh Lan đỡ trán.

    Nhưng so với Vân Dực, cho dù đắc tội với ai cũng không thành vấn đề.

    Không khí nhất thời có chút xấu hổ, còn có chút lạnh lẽo..

    "Sao ngươi lại trở lại?"

    Mộ Thanh Lan ho một tiếng, giả vờ vô tình hỏi.

    Vân Dực vẻ mặt không thay đổi: "Ngươi còn có thứ chưa trả lại cho ta, ngươi sẽ không quên đó chứ."

    Nó hoàn toàn không phải là một câu hỏi.

    Mộ Thanh Lan cứng lại.

    "Đúng, nhưng con Chu Tước đó đã cùng ta.."

    "Mặc dù ta không biết ngươi đã vây khốn nó như thế nào, nhưng ngươi đừng tưởng rằng ta sẽ không nhìn ra, giữa ngươi và nó có khế ước hay không."

    Mộ Thanh Lan đứng hình.

    Vân Dực lúc trước cũng có nghi ngờ, nhưng lúc đó hắn cũng không nghĩ tới, rốt cuộc chỉ có khế ước, Mộ Lăng Hàn mới có thể sống sót.

    Nhưng hắn lại cảm thấy hơi thở của Mộ Lăng Hàn dường như không đúng lắm, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, càng trở nên nghi ngờ.

    Lúc này, khi nhìn thấy phản ứng của đối phương, lập tức liền khẳng định.

    "Quả nhiên, vẫn là sử dụng những thủ đoạn tương tự."

    Hắn nhàn nhạt nói.

    Mộ Thanh Lan biết rằng đây tuyệt dối không phải là một lời khen.

    "Ngươi nghĩ như thế nào thì tùy, dù sao nó cũng là ở chỗ ta, ngươi nếu muốn thì cứ đến lấy." Mộ Thanh Lan xoay người rời đi. "Cùng lắm thì, mạng này cho ngươi."

    Nàng nói một cách rất bình tĩnh, nhưng trong lòng Vân Dực hơi động.

    Giết Mộ Lăng Hàn?

    Đương nhiên đây là việc vô cùng đơn giản.

    Có điều.. Trong lòng hắn lại vô thức từ bỏ lựa chọn này.

    Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng rời đi, hắn lại cảm thấy có chút không cam lòng.

    "Ân tình của nàng, lúc trước ta đã cứu ngươi, cũng đã trả hết."

    Hắn bỗng nhiên lên tiếng.

    Trong mấy tháng qua, hắn thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến những chuyện trong Bí Cảnh Trung Nguyên, nhưng hắn chưa từng nhắc tới cái tên đó, giống như một lời nguyền, đè nặng trong lòng, mỗi lần muốn nói ra, hắn lại bồi hồi hết lần này tới lần khác, không đọc ra được.

    Mộ Thanh Lan dừng lại bước chân.

    "Ừ."

    Một lúc sau, nàng khẽ lên tiếng.

    "Nếu ngươi thật sự muốn giết ta, ta cũng sẽ không nói gì."

    Hai tay của Vân Dực trong tay áo dần dần nắm chặt thành nắm đấm.

    Chu Tước ở trong cơ thể của Mộ Lăng Hàn, mặc dù không biết vì sao Chu Tước có thể tồn tại trong cơ thể hắn mà không cần khế ước, nhưng nếu hắn muốn mạnh mẽ đoạt lấy, e rằng cũng sẽ rất khó.

    Nhưng nếu không đoạt lấy thì.. Mộ Lăng Hàn chắc chắn sẽ không dễ dàng buông bỏ con át chủ bài này.

    "Ngươi muốn cái gì, ta có thể cùng ngươi đổi."

    Đây là nhượng bộ lớn nhất của Vân Dực.

    Mộ Thanh Lan có chút kinh ngạc xoay người lại.

    Tuy rằng nàng nói như vậy cũng có phần cố ý, nhưng không ngờ Vân Dực thật sự không động thủ.

    Hắn đổi tính từ khi nào vậy? Lúc trước ở Bí Cảnh Trung Nguyên, xuống tay đối với nàng còn chưa đủ sao?

    Mộ Thanh Lan tự hỏi một lúc, cảm thấy rằng biện pháp này cũng không phải là không thể được.

    Mặc dù Chu Tước này rất lợi hại, nhưng hiện tại nàng lại không thể khế ước được, hơn nữa Tuyết U dường như cũng chỉ có ý định sử dụng ngọc giản màu đen để giam cầm Chu Tước, làm cho nó ngoan ngoãn thuận theo.

    Nó giống như một người có được bảo vật, nhưng lại không thể đem sử dụng được.

    Nếu như có thể đổi thứ gì đó mà nàng cần, có lẽ cũng có thể..

    "Cũng không phải là không thể.." Nàng thì thầm.

    "Này! Ngươi dám đem ta cho cái tên tiểu tử đó thử xem!"

    Đang suy nghĩ về điều đó, thì đột nhiên một giọng nói giận dữ phát ra từ bên trong khí hải.

    Chu Tước?

    "Ngươi cũng không làm được gì, còn phải chuốc lấy phiền phức. Đổi với hắn thành bảo bối khác không phải tốt hơn sao?"

    Vẻ mặt của Mộ Thanh Lan tĩnh lặng, nhưng trong lòng lại truyền ra một ý nghĩ.

    Mặc dù Chu Tước bị nhốt trong ngọc giản, không thể nhìn thấy bộ dạng của nó, nhưng giọng nói vẫn rất kiêu ngạo, khiến người ta chợt liên tưởng đến bộ dạng ngẩng cao đầu và toàn thân dựng hết lông như muốn nổ tung.

    "Ta đây là Chu Tước! Làm sao có thể bị mua bán như thế! Các ngươi coi ta là cái thứ gì?"

    Thân phận của Chu Tước tôn quý như thế nào, ấy thế mà không ngờ hiện giờ lại lưu lạc đến hoàn cảnh lấy vật đổi vật như vậy!

    Mất mặt! Thật vô cùng mất mặt!

    "Đương nhiên là một bảo bối, nếu không thì làm sao đổi tiền?"

    Mộ Thanh Lan nói điều đó như là lẽ đương nhiên.

    Chu Tước tức giận gần như ngã ngữa.

    "À, nha đầu, đừng quan tâm đến nó, bây giờ, ngươi có cho nó đi, nó cũng sẽ không đi."

    Tuyết U nhẹ nhàng nói, vô cùng chắc chắn, còn mang theo một cảm giác nhìn thấu đáo điều gì dó.

    Chu Tước đó chắc hẳn lúc này cũng cảm nhận được sự không tầm thường của ngọc giản, mà ngọc giản đã thuộc quyền sở hữu của Mộ Thanh Lan, chỉ cần nàng lớn lên, sau này nhất định sẽ đứng vào vị trí cường giả đỉnh cao!

    Chu Tước đương nhiên không muốn từ bỏ cơ hội lớn này.

    Nghe được lời nói của Tuyết U, Chu Tước đột nhiên kêu lên: "Ngươi biết cái gì!"

    Giọng điệu lại có hơi bị bỏ trống.

    Mộ Thanh Lan: Haha.

    Ánh mắt nàng thoáng chốc trở nên trong trẻo hơn rất nhiều, nàng nhìn Vân Dực, người đang đợi nàng, mỉm cười nói:

    "Xin lỗi, ta cảm thấy vẫn không thể được."

    Ngay sau đó, nàng liền thấy hoa mắt, cảm giác cả người đột nhiên không thể động đậy!

    Một hơi thở băng giá, ập vào trước mặt!

    Mộ Thanh Lan oanh ra một quyền, tất cả Nguyên Lực đều tập trung lại mà đánh ra!

    Vân Dực ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích, cổ tay khẽ nhấc lên, cúi người về phía trước--

    Bùm!

    Thật dễ dàng, bàn tay của Vân Dực đã chặn được nắm đấm của Mộ Thanh Lan.

    Trong lòng Vân Dực đột nhiên có một tia ngạc nhiên: Cái nắm tay của Mộ Lăng Hàn, có vẻ hơi nhỏ..

    Trước khi suy nghĩ này vụt tắt, hắn đột nhiên thay đổi ánh mắt và nhìn vào Mộ Thanh Lan--

    "Nguyên mạch của ngươi đã khôi phục!"

    * * * Đề cử * * *

    Đôi khi, có một số chi tiết vẫn giải thích được vấn đề đó Vân thiếu chủ..

    Đúng rồi, cả nhà có muốn thêm nhiều hơn nữa không?

    (Xong chương)
     
  6. Chương 35: Ta muốn!

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    Đăng Ký
     
  7. Chương 36: Giết không tha!

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**


    Đăng Ký - Việt Nam Overnight
     
  8. Chương 37: Đề nghị

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    Đăng Ký
     
  9. Chương 38: Tài năng của nàng.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  10. Chương 39: Đại hội Tụ Võ!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian rất nhanh đã đến Đại hội Tụ Võ, trong Lạc Tây thành càng trở nên náo nhiệt hơn.

    Đại hội Tụ Võ được tổ chức mỗi năm một lần, trên thực tế, chính là các thế hệ trẻ của mấy đại gia tộc trong thành tiến hành tỷ thí, để phân định ưu thế.

    Người chiến thắng sẽ có cơ hội được nhận Nguyên lực "Thiên Nguyên Triều" tưới lên.

    "Thiên Nguyên Triều?"

    Mộ Thanh Lan nghe thấy hai thiếu niên đi qua đang sôi nổi bàn luận về cuộc Đại hội Tụ Võ sắp tới, nghe thấy lời này, trong lòng có chút nghi hoặc liền lẩm bẩm ra tiếng.

    Hai thiếu niên lúc này mới chú ý tới nàng, sắc mặt lập tức thay đổi, có chút kinh hãi vội vàng cúi đầu hành lễ.

    Mộ Thanh Lan sửng sốt, mấy ngày nay nàng đều ở trong phòng, tự nhiên không biết những lời đồn đại bên ngoài, nàng đã tiếp cận vị cường giả thần bí, dưới tình huống ngay cả Mộ Nghiêm cũng đối với người đó rất cung kính, thì địa vị của nàng tự nhiên cũng là nước lên thì thuyền lên.

    "Thiên Nguyên Triều là gì?"

    Hai thiếu niên nghe vậy, liếc nhau, sau đó run rẩy nói: "Thiên Nguyên Triều là.."

    "Vào thời điểm này trong năm, trong Mộ Trạch Sơn sẽ có Nguyên Lực dâng lên, giống như thủy triều. Nếu như ngươi có thể tiếp nhận Nguyên lực quán đỉnh trong đó, cảnh giới của ngươi sẽ tăng lên vùn vụt, điều này cũng rất có lợi cho con đường tu hành."

    Một giọng nữ có chút kiêu ngạo truyền đến.

    Mộ Thanh Lan quay lại nhìn, quả nhiên là Mộ Liễu Nhi.

    Nàng khẽ nâng cằm, vẫn kiêu ngạo, khi nhìn về phía Mộ Thanh Lan, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia tức giận, nhưng nhanh chóng bị nàng dập tắt.

    Thấy vậy, hai thiếu niên cũng gật đầu lia lịa.

    "Ồ?" Mộ Thanh Lan gật đầu đã hiểu: "Còn có chỗ tốt như vậy sao?"

    Mộ Liễu Nhi giễu cợt: "Cho dù là nơi tốt như thế nào, ngươi hiện tại cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi!"

    Khi Thiên Nguyên Triều quán đỉnh, vị trí tốt nhất chỉ có một, tương đương với việc chỉ có được vị trí đệ nhất mới có được lợi ích này.

    Đây cũng là vì sao mà năm nào các đại gia tộc cũng tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu.

    Mộ Thanh Lan cũng không quan tâm đến lời chế giễu của Mộ Liễu Nhi, nàng mỉm cười:

    "Có phải là vọng tưởng hay không, phải thử xem mới biết được. Nhưng cũng cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết điều này."

    Ánh mắt nàng hơi thay đổi, đảo qua Mộ Liễu Nhi, với một vẽ mặt lười biếng:

    "Không ngờ, Tiểu Ớt Cay có đôi khi không làm người ta bị sặc.."

    "Ngươi! Vô sỉ!"

    Mộ Liễu Nhi vốn muốn chế nhạo hắn một phen, nhưng không ngờ rằng người bên kia không quan tâm chút nào, thậm chí còn nói chuyện một cách đáng đánh đòn như vậy!

    Nàng định nói thêm gì đó, nhưng khi nhìn thấy hai thiếu niên đang nháy mắt với mình, nàng chợt nhớ ra hình như Mộ Lăng Hàn bây giờ tựa hồ có chỗ dựa.

    Nàng trong lòng khinh thường trừng mắt nhìn Mộ Thanh Lan: "Hừ, dựa vào người khác, sao có thể xem là đàn ông!"

    Nói xong liền xoay người bước nhanh đi.

    Mộ Thanh Lan chớp mắt, mới hiểu ý của Mộ Liễu Nhi và không thể nhịn được cười ra tiếng.

    Có điều, nàng vốn là không có hứng thú với những cuộc Đại hội Tụ Võ đó, nhưng hiện tại, xem ra đi xem một cái cũng không tồi..

    * * *

    Đại hội Tụ Võ được tổ chức tại quảng trường ở trung tâm Thành, vào ngày này, người dân trong thành chen chúc nhau, háo hức muốn xem náo nhiệt.

    Cần phải nói rằng Thiên Nguyên Triều, với những người bình thường như họ căn bản là không có cơ hội, dù sao thì nơi này cũng được canh giữ bởi những người thuộc mấy gia tộc lớn, và chỉ có họ mới đủ tư cách để tranh đoạt một hoặc hai.

    Tuy nhiên, kết quả của Đại hội Tụ Võ vẫn ảnh hưởng đến việc phân phối thế lực ở Lạc Tây thành.

    Khương gia hai năm nay đều là đệ nhất. Lợi dụng sự nổi bật như vậy, Khương gia đã mở rộng tầm ảnh hưởng, bằng không tên Khương Huyền kia cũng sẽ không kiêu ngạo như vậy, ngay cả Nhà đấu giá Hạ Thương cũng không để vào mắt.

    Bọn họ đã mơ hồ có động lực thống trị rồi, nếu năm nay Khương gia lại là đệ nhất, e rằng Lạc Tây Thành thành này, thực sự sẽ bị một nhà họ thống trị.

    Chính vì vậy, Đại hội Tụ Võ này hàng năm thu hút rất đông người vây xem.

    Phía trên quảng trường hình tròn khổng lồ, ở giữa có một cái sân khấu rộng lớn, bốn phía là chỗ ngồi dạng bậc thang, lúc này đã chật kín người.

    Toàn bộ quảng trường tràn ngập sự hối hả và nhộn nhịp, bầu không khí rất nhiệt liệt.

    Trong khoảng cách ở giữa sân khấu khán phòng, nam bắc tây, Khương gia, Diệp gia và họ Mộ gia, mỗi người chiếm một phương, tạo thành ba gốc thế chân vạc.

    Không giống như không khí ồn ào trong khán phòng, không khí giữa ba đại gia tộc lại rất kỳ lạ.

    Khương Phong ở phía xa chấp tay về phía Mộ Nghiêm cười nói: "Mộ gia chủ, gần đây tốt không?"

    Gần đây tốt không?

    Bao nhiêu gian hàng của Mộ gia đều bị Khương gia âm thầm xốc lên, không ít đồ đạc đều bị bọn họ chiếm đoạt! Làm thế nào có thể tốt được?

    Bất cứ ai sáng suốt đều có thể nghe ra đây là một sự khiêu khích.

    Khương gia làm đến như thế mà Mộ gia lại vẫn luôn nén giận, thật sự không biết họ chịu không nổi hay là đang nhẫn nhục.

    Mộ Nghiêm dùng ánh mắt ngăn lại trưởng lão phía sau, trên mặt lộ ra nụ cười:

    "Cám ơn Khương gia chủ có lòng, Mộ phủ thật sự rất tốt. Có lẽ năm nay, ta có thể chọn thêm một ít tiến vào chủ tộc."

    Khương Phong sắc mặt trở nên cứng ngắc.

    Ai mà không biết rằng Mộ phủ là chi nhánh của Mộ gia ở đế đô, tuy rằng hai năm qua suy tàn nhưng phía sau vẫn có hậu thuẫn rất lớn. Nếu Mộ phủ có một vài nhân tài mới, được đưa đến Mộ gia chủ tộc, thì họ sẽ thực sự đúng là không có một chút khả năng chống cự.

    Khương Phong tâm tình thay đổi, nhưng trên mặt không chút biểu hiện: "Đã vậy, ta trước chúc Mộ gia năm nay có thể lọt vào top ba. Nếu không, thể diện này quả thực không hấp dẫn cho lắm.."

    Mộ Nghiêm nắm chặt tay, hừ một tiếng, mỉm cười nói: "Đa tạ sự quan tâm của ngài, ta cũng chúc quý công tử của ngài mau chóng bình phục."

    Khương Phong sắc mặt lập tức khó coi!

    Khương gia bọn họ, mấy năm gần đây chưa bao giờ ăn mệt như vậy!

    Bị người ta chơi một cú, mất nhiều tiền không nói, ngay cả nhi tử cũng bị đánh trọng thương, chỉ là cho dù bọn họ lật tung cả Lạc Tây thành lên, cũng đều không có một chút manh mối!

    Bây giờ nghĩ lại, bọn họ vẫn còn vô cùng tức giận!

    "Ha ha, hai vị cũng không nên hàn huyên nữa. Không nhìn thấy mấy đứa nhỏ đều chờ đến sốt ruột cả sao?"

    Khi hai bên đối đầu ăn miếng trả miếng, Diệp Phi Minh, gia chủ Diệp gia, đột nhiên mỉm cười và mở miệng.

    Diệp gia đứng ở giữa và ít khi tham gia các cuộc đấu đá hèn hạ, Diệp Phi Minh xưa nay luôn là người hòa giải, lúc này khi lên tiếng thì đều được cả hai bên cho mặt mũi.

    "Thiên Nguyên Triều cũng sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải sớm quyết định cao thấp mới được."

    Khương Phong lên tiếng, tựa hồ vị trí đệ nhất giống như là vật đã nằm ở trong tay.

    Mỗi gia tộc đưa ra mười người để tiến hành thi đấu, ba nhà đối đầu với nhau, và người chiến thắng sẽ vào vòng thứ hai.

    Vòng thứ hai vẫn là một chọi một, nhưng nó không còn bị hạn chế nữa, có thể đối thủ cũng là người trong nhà của mình. Còn dư một người được chọn thẳng vào vòng chung kết.

    Cuối cùng, tám người còn lại sẽ tiến hành phần thi cuối cùng.

    Trọng tài đứng trên sân, trước mặt là tên các đấu thủ của các nhà, ở hiệp thi đấu thứ nhất, hắn sẽ là người bốc thăm để quyết định đối thủ.

    Giọng nói lớn vang lên khắp toàn trường--

    "Đại hội Tụ Võ, bây giờ - bắt đầu!"

    Toàn trường sôi trào lên!

    Đồng thời, trọng tài cũng rút ra danh sách thi đấu so tài đầu tiên, cao giọng nói:

    "Trận đầu tiên, Khương Hâm, đấu với Mộ Lăng Hàn!"

    * * * Đề cử * * *

    (Xong chương)
     
    Last edited: Jan 8, 2022
Trả lời qua Facebook
Loading...