Bài viết: 317 

CHƯƠNG 13
[BOOK]"Tử Nguyên." Hàn Diệp khẽ gọi, chỉ là hai chữ, lại mang theo dư vị trầm thấp nặng nề.
Đế Tử Nguyên khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía y.
Con ngươi trắng đen rõ ràng của Hàn Diệp đối diện nàng, ngậm lấy ý cười chăm chú gật đầu: "Đúng vậy, nàng đã cứu ta một mạng, ta nhất định ngày ngày nhớ kỹ, không dám quên."
Y nói rồi lại chọn ra một quả nho tròn đầy long lanh từ bên trong chén sứ đưa tới trước mặt Đế Tử Nguyên. Đế Tử Nguyên nheo mắt lại, trước lạ sau quen há mồm nuốt vào. Chậc chậc, bộ dáng này, ngược lại giống như một sơn trại đại vương vênh mặt hất hàm sai khiến.
A, suýt nữa quên mất, nàng khuê nữ này ở An Lạc trại làm nữ thổ phỉ mười năm, Hàn Diệp nhất thời tốt tính tốt nết, chỉ là câu ra trọn vẹn nội tình nàng đã che giấu.
"Yên tâm, có ta ở đây, chắc chắn sẽ bảo vệ huynh hoàn chỉnh quay về Đồng Quan." Hàn Diệp không hỏi tới quân cờ còn che giấu của Đế gia nữa cũng khiến Đế Tử Nguyên giả ngốc nửa ngày thở phào một hơi, nàng đưa tay sờ lên cằm, nhíu mày nhìn Hàn Diệp: "Tang Nham là thị vệ bí mật của Mạc Thiên không phải là chuyện bí mật, huynh đã biết Tang Nham có mặt ở Quân Hiến thành, chắc hẳn cũng mang theo người ứng phó đến?" Tang Nham sắp bước vào hàng tông sư, nếu không kiềm chế được hắn, có thêm bao nhiêu kế hoạch cũng là phí công.
Uyển Thư và Trường Thanh đều không ở bên cạnh, Quy Thiên lại đang trông coi Đồng Quan, bên người Đế Tử Nguyên tạm thời không có người có thể điều động. Nếu không phải bận tâm đến bí mật cần phải che giấu của Quân gia, nàng ngược lại là có thể để Quân thúc cùng Như Ý đến ngăn trở Tang Nham..
Hàn Diệp không đợi nàng suy nghĩ nhiều đã gật đầu: "Ta mang theo Cát Lợi tới."
"Cát Lợi? Hắn là ám vệ của huynh à? Công phu thế nào?" Cái tên có chút mang tính phúc khí này khiến Đế Tử Nguyên trong nháy mắt nghĩ đến đám tiểu thái giám được sắp xếp trong đại viện thâm cung kia.. cao thủ bên người Hàn Diệp, sao lại cứ đặt tên cùng một kiểu như thế?
"Cát Lợi căn cốt kỳ giai, là một kỳ tài luyện võ, tuổi tác còn nhỏ, dù trình độ so với Tang Nham còn kém chút, nhưng cũng đủ để giữ chân hắn một đoạn thời gian." Hàn Diệp trả lời, hướng ra ngoài cửa sổ vỗ tay thành tiếng: "Cát Lợi, tới đây bái kiến Tĩnh An Hầu quân."
Lời Hàn Diệp vừa dứt, bên trên hành lang ngoài cửa sổ đột nhiên hiện ra một gã thiếu niên sai vặt bộ dáng thanh y, hắn đi lại nhẹ nhàng, nhìn qua đã biết là cao thủ, mặt mày thanh tú, chỉ là tướng mạo hơi âm nhu một chút.
"Cát Lợi bái kiến Hầu quân." Thiếu niên quỳ nửa đầu gối xuống đất, cực kỳ quy củ thủ lễ, thanh âm phát ra có chút lanh lảnh.
Cao thủ bình thường cho dù quy về dưới trướng người khác, cũng sẽ không hoàn toàn mất đi ngạo khí, đối với chủ nhân tin phục như thế. Đang lúc Đế Tử Nguyên nghi hoặc, nghe thấy thanh âm Hàn Diệp nhàn nhạt truyền đến: "Cát Lợi không chỉ là ám vệ của ta, cũng là nội thị tại Đông cung ta."
Hóa ra thật sự là tiểu thái giám trong cung, Đế Tử Nguyên ngộ ra, xua xua tay với Cát Lợi: "Đứng lên đi, ta không có quy củ gì, bình thường tùy ý chào hỏi là được."
"Vâng, Hầu quân." Cát Lợi một mực cung kính trả lời, đứng thẳng người lên, nhưng chưa vượt qua nửa bước.
Người từ trong hoàng cung ra luôn luôn cực kỳ coi trọng quân mệnh hoàng ân, Đế Tử Nguyên là một người bản thân dễ chịu là được, nhắc nhở qua liền thôi, cũng lười đi miễn cưỡng Cát Lợi thay đổi thói quen.
"Cát Lợi, ngươi nhớ kỹ, về sau mệnh lệnh của Tĩnh An Hầu quân chính là dụ lệnh của ta." Thời điểm Hàn Diệp phân phó câu này, thần sắc thanh thanh đạm đạm, bàn tay vẫn không ngừng nghỉ bóc vỏ nho. Nhưng không biết tại làm sao, hai người khác đều nghe được nghiêm túc và chắc chắn không cho phép nghi ngờ trong lời nói của y.
Cát Lợi phút chốc ngẩng đầu, ngẩn người, mới gật đầu xác nhận. Có câu phân phó này của Hàn Diệp, thời điểm hắn đối diện với Đế Tử Nguyên càng thêm kính cẩn.
"Lui xuống đi." Hàn Diệp phất tay, Cát Lợi đáp lại rồi biến mất trong hành lang.
"Hàn Diệp.." Đế Tử Nguyên nhìn Hàn Diệp vẫn đang nghiêm túc cúi đầu bóc vỏ nho cho nàng, trong cổ họng phảng phất như bị nghẹn lại.
Để nội thị Đông cung nghe lệnh nàng, tương đương với mở rộng cánh cửa lợi ích của Đông cung đối với Đế gia. Với lập trường công khai đối lập hiện tại giữa nàng và Hoàng đế Gia Ninh, khó trách ngay cả một tiểu nội thị này cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hàn Diệp không đáp lại nàng, chỉ cười rồi đưa nho đã lột sạch vỏ tới trước mặt Đế Tử Nguyên. Lúc này Đế Tử Nguyên không mở miệng ăn luôn, mà là dùng tay đón lấy nho đưa tới trước mặt Hàn Diệp: "Rất ngọt, ta ăn đủ rồi, cho huynh."
Hàn Diệp khẽ giật mình, khóe miệng lộ ra nụ cười càng lớn, học dáng vẻ vừa rồi của Đế Tử Nguyên một ngụm nuốt vào trong miệng, chép miệng nhai hai cái, híp mắt nói: "Đúng là rất ngọt."
Những cử chỉ đặc biệt này Đế Tử Nguyên tự mình làm thì quang minh chính đại yên tâm thoải mái vô cùng, đến phiên Hàn Diệp cũng làm như vậy, nàng ngược lại mặt đỏ bừng lên, tay đang duỗi ra liền thu về.
Đế Tử Nguyên ho khan một tiếng, ánh mắt lúng túng xê dịch: "Tiệc tối mai còn chưa biết sẽ sinh ra khó khăn trắc trở gì, chúng ta vẫn nên bàn bạc một chút, đừng để thất bại trong phủ tướng quân."
Thanh âm nàng nói liên miên lải nhải vang lên trong thư phòng, Hàn Diệp chống thái dương nhìn nàng, thỉnh thoảng gật đầu với nàng, đáy mắt ấm áp như biển.
Bên ngoài thư phòng, hàn mai tỏa hương, say lòng người ngàn dặm.
Trong thư phòng, hòa thuận thoáng hiện ra, ấm áp như xuân, bị hai người ngăn ra thành một thế giới riêng.
Lại qua một ngày, tại trung viện phủ tướng quân.
Sau khi Liên Lan Thanh đánh hạ Quân Hiến thành trực tiếp tiến vào Thi phủ, lúc nhập phủ hắn bỏ qua hết mọi nghị luận của người khác khóa lại hậu viện mà Thi Nguyên Lãng từng ở, bản thân thì ở tại trung viện Lan Đình cư, nơi này là chỗ ở năm đó khi Tần Cảnh phòng thủ Quân Hiến thành để lại tại Thi phủ. Về sau Mạc Thiên vào thành, cho dù thân phận của hắn cao quý, Liên Lan Thanh cũng chỉ chọn cho hắn một chỗ ẩn nấp an toàn hơn là Ngô Đồng các gần trung viện. Từ đầu đến cuối, ngoại trừ người hầu mỗi ngày vào hậu viện quét dọn, hậu viện Thi phủ chưa từng có kẻ không phận sự đặt chân tới.
Mạc Thiên lộ vẻ biết nguyên nhân Liên Lan Thanh không động đến chủ phòng Thi gia, Ngô Đồng các ẩn phía sau một mảng lớn cây phong tại trung viện, so với nội viện càng thêm an toàn. Hắn không phải người so đo tiểu tiết, cũng không để việc này trong lòng.
Hoàng hôn buông xuống, Mạc Thiên ở trong phủ tướng quân đợi tin tức cả một ngày đứng bên cửa sổ ngắm nhìn lá phong tầng tầng trùng điệp ngoài Ngô Đồng các, nhíu mày.
Với công lực của Tang Nham mà lại tìm một ngày một đêm cũng không thể mang Tây Vân Hoán về, đây cũng quá kỳ hoặc. Tang Nham chỉ kém nửa bước là bước vào hàng tông sư, đứng hàng thứ hai trong hàng võ sư Bắc Tần, cho dù Tây Vân Hoán biết võ, tại một Quân Hiến thành chưa quen cuộc sống nơi đây sao có thể thoát khỏi Tang Nham?
Đang vào thời khắc hắn ngưng thần trầm tư, đột nhiên một trận gió lớn thổi qua lá cây tạo nên âm thanh lạnh rung vang lên.
Tang Nham vẫn là toàn thân áo đen, hắn xuất hiện trên hành lang cách chỗ Mạc Thiên không xa, áo bào hơi nhăn, tràn đầy tro bụi, mang theo một chút chật vật, thần sắc trên mặt cũng không còn kiêu căng như ngày hôm qua, nhiều thêm một vòng ủ dột không cam lòng.
Tang Nham đi gấp mấy bước, dưới cái nhìn lạnh trầm chăm chú của Mạc Thiên nửa quỳ dưới đất, thấp thỏm hồi bẩm: "Bệ hạ, thần vô năng, không tìm được Tây Vân Hoán."
"Không tìm được?" Thanh âm Mạc Thiên hơi cao lên: "Với thân thủ của ngươi cũng có thể mất dấu một tiểu thư khuê các?"
Mạc Thiên đã thăm dò qua công lực của Tây Vân Hoán, mặc dù không tầm thường, nhưng kém xa Tang Nham. Đợi một ngày một đêm lại là kết quả như thế, sắc mặt Mạc Thiên lập tức trầm xuống.
Có chỗ nào là tiểu thư khuê các bình thường chứ, Tây Vân Hoán chính là kẻ khó chơi sắp kế thừa Tây gia Lãng Thành!
Đầu Tang Nham rũ xuống càng thấp hơn, thấp giọng giải thích: "Bệ hạ, đêm qua thần một đường đi theo tiểu thư Tây gia, mới vừa vào nội thành đã có cao thủ xuất hiện cản trở đường đi của thần. Người kia mặc dù thân thủ không địch lại thần, lại giỏi về khinh công, thần bị hắn ngăn lại, làm mất tung tích Tây tiểu thư, về sau tìm một ngày, cũng không tìm lại được nàng."
"Có thể nhìn ra là người phương nào cản trở ngươi không?" Đầu lông mày Mạc Thiên nhíu lại một cái, đáy mắt lộ ra một tia hoài nghi. Tây Vân Hoán xuất hiện vốn đã trùng điệp nghi hoặc, còn vừa vặn có cao thủ xuất hiện ngăn cản Tang Nham, đây hết thảy giống như đã lên kế hoạch tốt, khiến cho người ta không thể không nghi ngờ.
"Mặc dù không thấy rõ diện mạo, nhưng người này mặc y phục người Hồ, khẩu âm Lãng Thành." Thấy Mạc Thiên sinh nghi với lai lịch Tây Vân Hoán, Tang Nham ngược lại nói một câu nói thật: "Người kia cũng không che giấu tung tích, phát hiện ta đi theo phía sau Tây tiểu thư trực tiếp hiện thân, cảnh cáo ta không được đánh chủ ý tới tiểu thư nhà hắn, thần đoán hẳn là hộ vệ bên cạnh Tây tiểu thư do Tây tướng quân phái ra. Bệ hạ, có cao thủ như vậy ở bên người Tây tiểu thư, nếu thần muốn không kinh động đến Liên tướng quân mà cưỡng ép bắt lấy nàng, chỉ sợ có chút khó khăn."
Đế Tử Nguyên giảo hoạt lại tiếc mạng, ngoại trừ để Như Ý che chở, còn để quản gia Quân phủ Quân Chiến đóng giả thành hộ vệ Tây gia quấn chân Tang Nham một đêm. Quân Chiến trợ giúp Quân Huyền chưởng quản mật thám ngầm của Quân gia, giỏi về khinh công, cộng thêm kinh thương lâu dài tại phương Bắc, đối với ngôn ngữ địa phương ở các nơi trong Bắc Tần nắm rõ như lòng bàn tay.
Nghe thấy Tang Nham nói vậy, thần sắc Mạc Thiên cũng không ấm áp hơn, ngược lại càng thêm lạnh lẽo trầm xuống.
Bây giờ Tây gia chỉ có một hạt giống như vậy, Tây Hồng yêu thương nữ nhi, ở bên cạnh nàng an bài cao thủ hiếm có cũng là chuyện thường.
Chỉ là.. Vì để bắt được Hàn Diệp, toàn bộ Quân Hiến thành ngoài lỏng trong chặt, tướng sĩ Bắc Tần cải trang bình dân cơ hồ trải đầy đường cái. Đây vốn là an bài mà lúc trước hắn cùng Liên Lan Thanh cùng nhau đưa ra, bây giờ lại khiến hắn bó tay bó chân trong chuyện bắt lấy Tây Vân Hoán.
Nếu như bất kể sống chết.. Mạc Thiên đột nhiên nhớ lại đôi mắt Tây Vân Hoán sâu thẳm một màu mực dưới tường thành quạnh quẽ bi thương ngóng nhìn chân trời, mắt hắn sẫm màu lại, cơ hồ là ngay lập tức bỏ đi ý nghĩ này -- vì năm vạn thiết kỵ của Tây gia, Tây Vân Hoán cũng không thể chết.
Mạc Thiên đưa tay gõ gõ bên trên hành lang, tiếng động nặng nề vang lên trong Ngô Đồng các an tĩnh.
Tang Nham cẩn thận từng li từng tí liếc qua bóng lưng kiệt ngạo sơ lãnh của Mạc Thiên, không dám góp lời nữa.
"Tang Nham, tiệc tối ngày mai không cần ở lại bên cạnh trẫm, ngươi mang theo ám vệ canh giữ ở bên ngoài phủ tướng quân, chỉ cần Tây Vân Hoán vừa xuất hiện, liền để ám vệ kiềm chế tên hộ vệ Lãng Thành kia, sau đó bắt Tây Vân Hoán lại, mang nàng về Ngô Đồng các."
Muốn giấu diếm Liên Lan Thanh, tất nhiên không thể gióng trống khua chiêng đi khắp toàn thành tìm kiếm Tây Vân Hoán, bây giờ xem ra.. Chỉ có vào đêm mai ngăn cản Tây Vân Hoán ở ngoài cửa phủ tướng quân, phương pháp này là thỏa đáng nhất.
"Bệ hạ, vậy bên cạnh người?" Lúc này Tang Nham cảm thấy không ổn. Một khi như vậy, bên cạnh Mạc Thiên cơ hồ không còn người có thể bảo hộ hắn nữa.
"Không sao, đêm mai phủ tướng quân thủ vệ sâm nghiêm, Lan Thanh cũng ở trong phủ, ngươi không cần phải lo lắng an nguy của trẫm, chờ bắt được Tây Vân Hoán, ngươi sai người truyền tin tới chỗ trẫm, trẫm tự nhiên sẽ về Ngô Đồng các. Nghe đồn Đế Tử Nguyên giỏi thuật dịch dung, Hàn Diệp và nàng quan hệ không cạn, chắc hẳn cũng tu tập được mấy phần chân truyền. Ngày mai những người vào phủ tham gia yến tiệc.." Mạc Thiên khoát tay, mắt có chút nheo lại, trên khuôn mặt kiên nghị xẹt qua một tia sát ý lạnh lẽo: "Ngoại trừ Tây Vân Hoán, ai cũng không thể ra khỏi tòa phủ đệ này nửa bước."
Tang Nham trong nháy mắt hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Mạc Thiên, một Hàn Diệp còn sống mặc dù có thể mang đến lợi ích lớn hơn nữa cho Bắc Tần, nhưng nếu thực sự không cách nào bắt sống, khiến Thái tử Đại Tĩnh chết tại Quân Hiến thành, cũng sẽ dao động quân tâm Mạc Bắc, khiến hoàng thất Đại Tĩnh trọng thương. Bắc Tần xưa nay thượng võ, nếu có thể tru sát Hàn Diệp, uy tín của bệ hạ tại Bắc Tần trong vòng mấy năm sẽ không ai bằng, cũng có thể lập tức trừ khử ảnh hưởng và khống chế của Đức Vương đối với triều đình.
Tang Nham lặng lẽ liếc qua bóng lưng Mạc Thiên, đè xuống sợ hãi trong đáy lòng.
Một tháng trước, bệ hạ mới đưa mật tín hòa đàm đến chỗ Hoàng đế Gia Ninh, bây giờ lại sau khi hai người đạt thành nhận thức chung ở biên cảnh tru sát đích tử của hắn. Không hổ là kẻ làm đế vương, xem xét thời thế tâm ngoan thủ lạt không có một tia nương tay!
Phảng phất như cảm giác được ánh mắt Mạc Thiên nhàn nhạt đảo qua, Tang Nham run lên, rũ mắt xuống, không dám giương mắt lên nữa.
"Nhớ cho kỹ, với tính nết trọng lời hứa của Tây Vân Hoán, trước tiệc tối chắc chắn sẽ xuất hiện ở bên ngoài phủ tướng quân, ngươi tự mình đi bắt nàng, mang tới Ngô Đồng các gặp trẫm." Mạc Thiên quay người đi mấy bước, dừng lại, hững hờ phân phó một câu lại lần nữa, đợi Tang Nham gật đầu đáp lại mới quay trở về phòng.
Ầm một tiếng, cửa phòng bị đóng lại, Tang Nham thẳng người dậy, như có điều suy nghĩ. Bệ hạ để hắn vào trước lúc tiệc tối bắt đầu mang Tây Vân Hoán về Ngô Đồng các, là muốn bảo vệ vị tiểu thư Tây gia này.. Một khi phủ tướng quân rơi vào hỗn loạn, Ngô Đồng các vốn được Liên tướng quân sắp đặt trọng binh bảo hộ sẽ là chỗ an toàn nhất trong Quân Hiến thành.
Vị bệ hạ này của bọn hắn chỉ biết đến quyền mưu tính toán mở mang bờ cõi, vậy mà cũng sinh ra tâm tư che chở một nữ tử, cái này cũng thực sự quá hiếm có!
Tang Nham sờ lên râu ria, thầm than một tiếng: Cũng may cô nương bệ hạ coi trọng là tiểu thư Tây gia, sớm đã được tuyển định làm quốc mẫu Bắc Tần, không đến mức dẫn ra yêu thiêu thân gì.
Không biết tại sao, Tang Nham đột nhiên lại nghĩ tới vị Thái tử Đại Tĩnh sắp bị tru sát vào ngày mai kia. Nghe nói Thái tử phi mà vị Thái tử gia kia mấy năm trước đã tuyển định là một nhân vật lợi hại ngay cả trời cũng có thể chọc ra một lỗ thủng, bây giờ còn trở thành nhất phẩm Hầu quân của Đại Tĩnh, Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp giày vò tầm mười năm cũng không thể cưới được vị Thái tử phi này về Đông cung.
Như thế xem ra, bệ hạ của bọn hắn trên con đường nhân duyên ngược lại may mắn hơn vị Thái tử gia kia không ít!
Tang Nham nghĩ như vậy, bước chân nhẹ hơn mấy phần, lầm bầm đi xa.
Vị tiểu lão đầu này ngược lại thích lo lắng linh tinh, cũng không biết thời điểm hắn biết được chân tướng, trong đầu sẽ là quang cảnh thế nào.
Cùng lúc đó, tại Quân Tử lâu, đêm đã khuya vô cùng, trên đường người đi đường lác đác không có mấy, ban đêm yên tĩnh dần dần hiện ra vẻ thanh lãnh.
Bên trong Quân Tử lâu ngoại trừ Liên Lan Thanh, sớm đã không còn khách nhân khác. Liên Lan Thanh tựa bên cửa sổ lầu hai, ngắm nhìn tòa thành trì này trong vòng một năm từ quang cảnh yên vui đến lãnh tịch, từ phồn thịnh đến bi thương, phảng phất như lâm thật sâu vào trong hồi ức.
Lúc này, một lão nhân nâng Mệnh Bàn đoán mệnh tập tễnh đi qua, linh đang trên tay lão phát ra tiếng chuông thanh thúy, tiếng vang xa xăm mà cô độc trên đường phố yên tĩnh.
Liên Lan Thanh bị làm cho bừng tỉnh, hắn đưa mắt trở lại, nhìn chén trà sớm đã thấy đáy, khóe miệng lộ ra một tia cay đắng cực nhỏ.
Ngày mai chính là thời điểm thu lưới, hắn thế mà còn có thể ở nơi này mài sạch thời gian một đêm, rõ ràng một năm qua, ngay cả một ánh mắt hắn cũng không dám đặt lên người kia.
Liên Lan Thanh khe khẽ thở dài, từ trong tay áo móc ra nén bạc đặt lên bàn đang định đi, lại không ngờ..
Một chiếc chén sứ trắng thanh ngọc đột nhiên được đặt xuống trước mặt hắn, ngón tay nữ tử thon dài trắng nõn rơi vào tầm mắt hắn.
"Liên tướng quân, đây là trà nhất phẩm của Quân Tử lâu, lúc trước khi tướng quân vào thành đã nói ngưỡng mộ trà đạo bổn lâu, vì thế bảo vệ cả nhà Quân gia. Quân Huyền cảm ân tướng quân bảo hộ, vẫn luôn không thể báo đáp, hôm nay tự tay vì tướng quân pha một chung trà, xem như là tạ ơn."
Thanh âm thanh lãnh vang lên ở bên tai, bàn tay kia nhẹ nhàng đảo đảo nắp chén, để mùi trà thơm trong chén tỏa ra tràn ngập trong sảnh đường.
Liên Lan Thanh cơ hồ là dùng hết tất cả khí lực mới có thể khắc chế sự thất thố và toàn thân cứng ngắc của mình.
Hắn đã ròng rã bốn trăm năm mươi mốt ngày không được nghe thấy thanh âm này.
Chén trà trong tầm mắt nóng hôi hổi, hun đến nỗi vành mắt người ta cảm thấy cay cay.
Thanh âm trầm thấp lọt vào tai, là quay đi quay lại trăm ngàn lần quen thuộc.
Hắn che giấu bàn tay đang nắm chặt run nhè nhẹ trên đầu gối, lần theo đôi bàn tay trắng nõn như bạch ngọc không tỳ vết kia từng chút từng chút ngẩng đầu nhìn lên.[/BOOK]
[BOOK]"Tử Nguyên." Hàn Diệp khẽ gọi, chỉ là hai chữ, lại mang theo dư vị trầm thấp nặng nề.
Đế Tử Nguyên khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía y.
Con ngươi trắng đen rõ ràng của Hàn Diệp đối diện nàng, ngậm lấy ý cười chăm chú gật đầu: "Đúng vậy, nàng đã cứu ta một mạng, ta nhất định ngày ngày nhớ kỹ, không dám quên."
Y nói rồi lại chọn ra một quả nho tròn đầy long lanh từ bên trong chén sứ đưa tới trước mặt Đế Tử Nguyên. Đế Tử Nguyên nheo mắt lại, trước lạ sau quen há mồm nuốt vào. Chậc chậc, bộ dáng này, ngược lại giống như một sơn trại đại vương vênh mặt hất hàm sai khiến.
A, suýt nữa quên mất, nàng khuê nữ này ở An Lạc trại làm nữ thổ phỉ mười năm, Hàn Diệp nhất thời tốt tính tốt nết, chỉ là câu ra trọn vẹn nội tình nàng đã che giấu.
"Yên tâm, có ta ở đây, chắc chắn sẽ bảo vệ huynh hoàn chỉnh quay về Đồng Quan." Hàn Diệp không hỏi tới quân cờ còn che giấu của Đế gia nữa cũng khiến Đế Tử Nguyên giả ngốc nửa ngày thở phào một hơi, nàng đưa tay sờ lên cằm, nhíu mày nhìn Hàn Diệp: "Tang Nham là thị vệ bí mật của Mạc Thiên không phải là chuyện bí mật, huynh đã biết Tang Nham có mặt ở Quân Hiến thành, chắc hẳn cũng mang theo người ứng phó đến?" Tang Nham sắp bước vào hàng tông sư, nếu không kiềm chế được hắn, có thêm bao nhiêu kế hoạch cũng là phí công.
Uyển Thư và Trường Thanh đều không ở bên cạnh, Quy Thiên lại đang trông coi Đồng Quan, bên người Đế Tử Nguyên tạm thời không có người có thể điều động. Nếu không phải bận tâm đến bí mật cần phải che giấu của Quân gia, nàng ngược lại là có thể để Quân thúc cùng Như Ý đến ngăn trở Tang Nham..
Hàn Diệp không đợi nàng suy nghĩ nhiều đã gật đầu: "Ta mang theo Cát Lợi tới."
"Cát Lợi? Hắn là ám vệ của huynh à? Công phu thế nào?" Cái tên có chút mang tính phúc khí này khiến Đế Tử Nguyên trong nháy mắt nghĩ đến đám tiểu thái giám được sắp xếp trong đại viện thâm cung kia.. cao thủ bên người Hàn Diệp, sao lại cứ đặt tên cùng một kiểu như thế?
"Cát Lợi căn cốt kỳ giai, là một kỳ tài luyện võ, tuổi tác còn nhỏ, dù trình độ so với Tang Nham còn kém chút, nhưng cũng đủ để giữ chân hắn một đoạn thời gian." Hàn Diệp trả lời, hướng ra ngoài cửa sổ vỗ tay thành tiếng: "Cát Lợi, tới đây bái kiến Tĩnh An Hầu quân."
Lời Hàn Diệp vừa dứt, bên trên hành lang ngoài cửa sổ đột nhiên hiện ra một gã thiếu niên sai vặt bộ dáng thanh y, hắn đi lại nhẹ nhàng, nhìn qua đã biết là cao thủ, mặt mày thanh tú, chỉ là tướng mạo hơi âm nhu một chút.
"Cát Lợi bái kiến Hầu quân." Thiếu niên quỳ nửa đầu gối xuống đất, cực kỳ quy củ thủ lễ, thanh âm phát ra có chút lanh lảnh.
Cao thủ bình thường cho dù quy về dưới trướng người khác, cũng sẽ không hoàn toàn mất đi ngạo khí, đối với chủ nhân tin phục như thế. Đang lúc Đế Tử Nguyên nghi hoặc, nghe thấy thanh âm Hàn Diệp nhàn nhạt truyền đến: "Cát Lợi không chỉ là ám vệ của ta, cũng là nội thị tại Đông cung ta."
Hóa ra thật sự là tiểu thái giám trong cung, Đế Tử Nguyên ngộ ra, xua xua tay với Cát Lợi: "Đứng lên đi, ta không có quy củ gì, bình thường tùy ý chào hỏi là được."
"Vâng, Hầu quân." Cát Lợi một mực cung kính trả lời, đứng thẳng người lên, nhưng chưa vượt qua nửa bước.
Người từ trong hoàng cung ra luôn luôn cực kỳ coi trọng quân mệnh hoàng ân, Đế Tử Nguyên là một người bản thân dễ chịu là được, nhắc nhở qua liền thôi, cũng lười đi miễn cưỡng Cát Lợi thay đổi thói quen.
"Cát Lợi, ngươi nhớ kỹ, về sau mệnh lệnh của Tĩnh An Hầu quân chính là dụ lệnh của ta." Thời điểm Hàn Diệp phân phó câu này, thần sắc thanh thanh đạm đạm, bàn tay vẫn không ngừng nghỉ bóc vỏ nho. Nhưng không biết tại làm sao, hai người khác đều nghe được nghiêm túc và chắc chắn không cho phép nghi ngờ trong lời nói của y.
Cát Lợi phút chốc ngẩng đầu, ngẩn người, mới gật đầu xác nhận. Có câu phân phó này của Hàn Diệp, thời điểm hắn đối diện với Đế Tử Nguyên càng thêm kính cẩn.
"Lui xuống đi." Hàn Diệp phất tay, Cát Lợi đáp lại rồi biến mất trong hành lang.
"Hàn Diệp.." Đế Tử Nguyên nhìn Hàn Diệp vẫn đang nghiêm túc cúi đầu bóc vỏ nho cho nàng, trong cổ họng phảng phất như bị nghẹn lại.
Để nội thị Đông cung nghe lệnh nàng, tương đương với mở rộng cánh cửa lợi ích của Đông cung đối với Đế gia. Với lập trường công khai đối lập hiện tại giữa nàng và Hoàng đế Gia Ninh, khó trách ngay cả một tiểu nội thị này cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hàn Diệp không đáp lại nàng, chỉ cười rồi đưa nho đã lột sạch vỏ tới trước mặt Đế Tử Nguyên. Lúc này Đế Tử Nguyên không mở miệng ăn luôn, mà là dùng tay đón lấy nho đưa tới trước mặt Hàn Diệp: "Rất ngọt, ta ăn đủ rồi, cho huynh."
Hàn Diệp khẽ giật mình, khóe miệng lộ ra nụ cười càng lớn, học dáng vẻ vừa rồi của Đế Tử Nguyên một ngụm nuốt vào trong miệng, chép miệng nhai hai cái, híp mắt nói: "Đúng là rất ngọt."
Những cử chỉ đặc biệt này Đế Tử Nguyên tự mình làm thì quang minh chính đại yên tâm thoải mái vô cùng, đến phiên Hàn Diệp cũng làm như vậy, nàng ngược lại mặt đỏ bừng lên, tay đang duỗi ra liền thu về.
Đế Tử Nguyên ho khan một tiếng, ánh mắt lúng túng xê dịch: "Tiệc tối mai còn chưa biết sẽ sinh ra khó khăn trắc trở gì, chúng ta vẫn nên bàn bạc một chút, đừng để thất bại trong phủ tướng quân."
Thanh âm nàng nói liên miên lải nhải vang lên trong thư phòng, Hàn Diệp chống thái dương nhìn nàng, thỉnh thoảng gật đầu với nàng, đáy mắt ấm áp như biển.
Bên ngoài thư phòng, hàn mai tỏa hương, say lòng người ngàn dặm.
Trong thư phòng, hòa thuận thoáng hiện ra, ấm áp như xuân, bị hai người ngăn ra thành một thế giới riêng.
Lại qua một ngày, tại trung viện phủ tướng quân.
Sau khi Liên Lan Thanh đánh hạ Quân Hiến thành trực tiếp tiến vào Thi phủ, lúc nhập phủ hắn bỏ qua hết mọi nghị luận của người khác khóa lại hậu viện mà Thi Nguyên Lãng từng ở, bản thân thì ở tại trung viện Lan Đình cư, nơi này là chỗ ở năm đó khi Tần Cảnh phòng thủ Quân Hiến thành để lại tại Thi phủ. Về sau Mạc Thiên vào thành, cho dù thân phận của hắn cao quý, Liên Lan Thanh cũng chỉ chọn cho hắn một chỗ ẩn nấp an toàn hơn là Ngô Đồng các gần trung viện. Từ đầu đến cuối, ngoại trừ người hầu mỗi ngày vào hậu viện quét dọn, hậu viện Thi phủ chưa từng có kẻ không phận sự đặt chân tới.
Mạc Thiên lộ vẻ biết nguyên nhân Liên Lan Thanh không động đến chủ phòng Thi gia, Ngô Đồng các ẩn phía sau một mảng lớn cây phong tại trung viện, so với nội viện càng thêm an toàn. Hắn không phải người so đo tiểu tiết, cũng không để việc này trong lòng.
Hoàng hôn buông xuống, Mạc Thiên ở trong phủ tướng quân đợi tin tức cả một ngày đứng bên cửa sổ ngắm nhìn lá phong tầng tầng trùng điệp ngoài Ngô Đồng các, nhíu mày.
Với công lực của Tang Nham mà lại tìm một ngày một đêm cũng không thể mang Tây Vân Hoán về, đây cũng quá kỳ hoặc. Tang Nham chỉ kém nửa bước là bước vào hàng tông sư, đứng hàng thứ hai trong hàng võ sư Bắc Tần, cho dù Tây Vân Hoán biết võ, tại một Quân Hiến thành chưa quen cuộc sống nơi đây sao có thể thoát khỏi Tang Nham?
Đang vào thời khắc hắn ngưng thần trầm tư, đột nhiên một trận gió lớn thổi qua lá cây tạo nên âm thanh lạnh rung vang lên.
Tang Nham vẫn là toàn thân áo đen, hắn xuất hiện trên hành lang cách chỗ Mạc Thiên không xa, áo bào hơi nhăn, tràn đầy tro bụi, mang theo một chút chật vật, thần sắc trên mặt cũng không còn kiêu căng như ngày hôm qua, nhiều thêm một vòng ủ dột không cam lòng.
Tang Nham đi gấp mấy bước, dưới cái nhìn lạnh trầm chăm chú của Mạc Thiên nửa quỳ dưới đất, thấp thỏm hồi bẩm: "Bệ hạ, thần vô năng, không tìm được Tây Vân Hoán."
"Không tìm được?" Thanh âm Mạc Thiên hơi cao lên: "Với thân thủ của ngươi cũng có thể mất dấu một tiểu thư khuê các?"
Mạc Thiên đã thăm dò qua công lực của Tây Vân Hoán, mặc dù không tầm thường, nhưng kém xa Tang Nham. Đợi một ngày một đêm lại là kết quả như thế, sắc mặt Mạc Thiên lập tức trầm xuống.
Có chỗ nào là tiểu thư khuê các bình thường chứ, Tây Vân Hoán chính là kẻ khó chơi sắp kế thừa Tây gia Lãng Thành!
Đầu Tang Nham rũ xuống càng thấp hơn, thấp giọng giải thích: "Bệ hạ, đêm qua thần một đường đi theo tiểu thư Tây gia, mới vừa vào nội thành đã có cao thủ xuất hiện cản trở đường đi của thần. Người kia mặc dù thân thủ không địch lại thần, lại giỏi về khinh công, thần bị hắn ngăn lại, làm mất tung tích Tây tiểu thư, về sau tìm một ngày, cũng không tìm lại được nàng."
"Có thể nhìn ra là người phương nào cản trở ngươi không?" Đầu lông mày Mạc Thiên nhíu lại một cái, đáy mắt lộ ra một tia hoài nghi. Tây Vân Hoán xuất hiện vốn đã trùng điệp nghi hoặc, còn vừa vặn có cao thủ xuất hiện ngăn cản Tang Nham, đây hết thảy giống như đã lên kế hoạch tốt, khiến cho người ta không thể không nghi ngờ.
"Mặc dù không thấy rõ diện mạo, nhưng người này mặc y phục người Hồ, khẩu âm Lãng Thành." Thấy Mạc Thiên sinh nghi với lai lịch Tây Vân Hoán, Tang Nham ngược lại nói một câu nói thật: "Người kia cũng không che giấu tung tích, phát hiện ta đi theo phía sau Tây tiểu thư trực tiếp hiện thân, cảnh cáo ta không được đánh chủ ý tới tiểu thư nhà hắn, thần đoán hẳn là hộ vệ bên cạnh Tây tiểu thư do Tây tướng quân phái ra. Bệ hạ, có cao thủ như vậy ở bên người Tây tiểu thư, nếu thần muốn không kinh động đến Liên tướng quân mà cưỡng ép bắt lấy nàng, chỉ sợ có chút khó khăn."
Đế Tử Nguyên giảo hoạt lại tiếc mạng, ngoại trừ để Như Ý che chở, còn để quản gia Quân phủ Quân Chiến đóng giả thành hộ vệ Tây gia quấn chân Tang Nham một đêm. Quân Chiến trợ giúp Quân Huyền chưởng quản mật thám ngầm của Quân gia, giỏi về khinh công, cộng thêm kinh thương lâu dài tại phương Bắc, đối với ngôn ngữ địa phương ở các nơi trong Bắc Tần nắm rõ như lòng bàn tay.
Nghe thấy Tang Nham nói vậy, thần sắc Mạc Thiên cũng không ấm áp hơn, ngược lại càng thêm lạnh lẽo trầm xuống.
Bây giờ Tây gia chỉ có một hạt giống như vậy, Tây Hồng yêu thương nữ nhi, ở bên cạnh nàng an bài cao thủ hiếm có cũng là chuyện thường.
Chỉ là.. Vì để bắt được Hàn Diệp, toàn bộ Quân Hiến thành ngoài lỏng trong chặt, tướng sĩ Bắc Tần cải trang bình dân cơ hồ trải đầy đường cái. Đây vốn là an bài mà lúc trước hắn cùng Liên Lan Thanh cùng nhau đưa ra, bây giờ lại khiến hắn bó tay bó chân trong chuyện bắt lấy Tây Vân Hoán.
Nếu như bất kể sống chết.. Mạc Thiên đột nhiên nhớ lại đôi mắt Tây Vân Hoán sâu thẳm một màu mực dưới tường thành quạnh quẽ bi thương ngóng nhìn chân trời, mắt hắn sẫm màu lại, cơ hồ là ngay lập tức bỏ đi ý nghĩ này -- vì năm vạn thiết kỵ của Tây gia, Tây Vân Hoán cũng không thể chết.
Mạc Thiên đưa tay gõ gõ bên trên hành lang, tiếng động nặng nề vang lên trong Ngô Đồng các an tĩnh.
Tang Nham cẩn thận từng li từng tí liếc qua bóng lưng kiệt ngạo sơ lãnh của Mạc Thiên, không dám góp lời nữa.
"Tang Nham, tiệc tối ngày mai không cần ở lại bên cạnh trẫm, ngươi mang theo ám vệ canh giữ ở bên ngoài phủ tướng quân, chỉ cần Tây Vân Hoán vừa xuất hiện, liền để ám vệ kiềm chế tên hộ vệ Lãng Thành kia, sau đó bắt Tây Vân Hoán lại, mang nàng về Ngô Đồng các."
Muốn giấu diếm Liên Lan Thanh, tất nhiên không thể gióng trống khua chiêng đi khắp toàn thành tìm kiếm Tây Vân Hoán, bây giờ xem ra.. Chỉ có vào đêm mai ngăn cản Tây Vân Hoán ở ngoài cửa phủ tướng quân, phương pháp này là thỏa đáng nhất.
"Bệ hạ, vậy bên cạnh người?" Lúc này Tang Nham cảm thấy không ổn. Một khi như vậy, bên cạnh Mạc Thiên cơ hồ không còn người có thể bảo hộ hắn nữa.
"Không sao, đêm mai phủ tướng quân thủ vệ sâm nghiêm, Lan Thanh cũng ở trong phủ, ngươi không cần phải lo lắng an nguy của trẫm, chờ bắt được Tây Vân Hoán, ngươi sai người truyền tin tới chỗ trẫm, trẫm tự nhiên sẽ về Ngô Đồng các. Nghe đồn Đế Tử Nguyên giỏi thuật dịch dung, Hàn Diệp và nàng quan hệ không cạn, chắc hẳn cũng tu tập được mấy phần chân truyền. Ngày mai những người vào phủ tham gia yến tiệc.." Mạc Thiên khoát tay, mắt có chút nheo lại, trên khuôn mặt kiên nghị xẹt qua một tia sát ý lạnh lẽo: "Ngoại trừ Tây Vân Hoán, ai cũng không thể ra khỏi tòa phủ đệ này nửa bước."
Tang Nham trong nháy mắt hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Mạc Thiên, một Hàn Diệp còn sống mặc dù có thể mang đến lợi ích lớn hơn nữa cho Bắc Tần, nhưng nếu thực sự không cách nào bắt sống, khiến Thái tử Đại Tĩnh chết tại Quân Hiến thành, cũng sẽ dao động quân tâm Mạc Bắc, khiến hoàng thất Đại Tĩnh trọng thương. Bắc Tần xưa nay thượng võ, nếu có thể tru sát Hàn Diệp, uy tín của bệ hạ tại Bắc Tần trong vòng mấy năm sẽ không ai bằng, cũng có thể lập tức trừ khử ảnh hưởng và khống chế của Đức Vương đối với triều đình.
Tang Nham lặng lẽ liếc qua bóng lưng Mạc Thiên, đè xuống sợ hãi trong đáy lòng.
Một tháng trước, bệ hạ mới đưa mật tín hòa đàm đến chỗ Hoàng đế Gia Ninh, bây giờ lại sau khi hai người đạt thành nhận thức chung ở biên cảnh tru sát đích tử của hắn. Không hổ là kẻ làm đế vương, xem xét thời thế tâm ngoan thủ lạt không có một tia nương tay!
Phảng phất như cảm giác được ánh mắt Mạc Thiên nhàn nhạt đảo qua, Tang Nham run lên, rũ mắt xuống, không dám giương mắt lên nữa.
"Nhớ cho kỹ, với tính nết trọng lời hứa của Tây Vân Hoán, trước tiệc tối chắc chắn sẽ xuất hiện ở bên ngoài phủ tướng quân, ngươi tự mình đi bắt nàng, mang tới Ngô Đồng các gặp trẫm." Mạc Thiên quay người đi mấy bước, dừng lại, hững hờ phân phó một câu lại lần nữa, đợi Tang Nham gật đầu đáp lại mới quay trở về phòng.
Ầm một tiếng, cửa phòng bị đóng lại, Tang Nham thẳng người dậy, như có điều suy nghĩ. Bệ hạ để hắn vào trước lúc tiệc tối bắt đầu mang Tây Vân Hoán về Ngô Đồng các, là muốn bảo vệ vị tiểu thư Tây gia này.. Một khi phủ tướng quân rơi vào hỗn loạn, Ngô Đồng các vốn được Liên tướng quân sắp đặt trọng binh bảo hộ sẽ là chỗ an toàn nhất trong Quân Hiến thành.
Vị bệ hạ này của bọn hắn chỉ biết đến quyền mưu tính toán mở mang bờ cõi, vậy mà cũng sinh ra tâm tư che chở một nữ tử, cái này cũng thực sự quá hiếm có!
Tang Nham sờ lên râu ria, thầm than một tiếng: Cũng may cô nương bệ hạ coi trọng là tiểu thư Tây gia, sớm đã được tuyển định làm quốc mẫu Bắc Tần, không đến mức dẫn ra yêu thiêu thân gì.
Không biết tại sao, Tang Nham đột nhiên lại nghĩ tới vị Thái tử Đại Tĩnh sắp bị tru sát vào ngày mai kia. Nghe nói Thái tử phi mà vị Thái tử gia kia mấy năm trước đã tuyển định là một nhân vật lợi hại ngay cả trời cũng có thể chọc ra một lỗ thủng, bây giờ còn trở thành nhất phẩm Hầu quân của Đại Tĩnh, Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp giày vò tầm mười năm cũng không thể cưới được vị Thái tử phi này về Đông cung.
Như thế xem ra, bệ hạ của bọn hắn trên con đường nhân duyên ngược lại may mắn hơn vị Thái tử gia kia không ít!
Tang Nham nghĩ như vậy, bước chân nhẹ hơn mấy phần, lầm bầm đi xa.
Vị tiểu lão đầu này ngược lại thích lo lắng linh tinh, cũng không biết thời điểm hắn biết được chân tướng, trong đầu sẽ là quang cảnh thế nào.
Cùng lúc đó, tại Quân Tử lâu, đêm đã khuya vô cùng, trên đường người đi đường lác đác không có mấy, ban đêm yên tĩnh dần dần hiện ra vẻ thanh lãnh.
Bên trong Quân Tử lâu ngoại trừ Liên Lan Thanh, sớm đã không còn khách nhân khác. Liên Lan Thanh tựa bên cửa sổ lầu hai, ngắm nhìn tòa thành trì này trong vòng một năm từ quang cảnh yên vui đến lãnh tịch, từ phồn thịnh đến bi thương, phảng phất như lâm thật sâu vào trong hồi ức.
Lúc này, một lão nhân nâng Mệnh Bàn đoán mệnh tập tễnh đi qua, linh đang trên tay lão phát ra tiếng chuông thanh thúy, tiếng vang xa xăm mà cô độc trên đường phố yên tĩnh.
Liên Lan Thanh bị làm cho bừng tỉnh, hắn đưa mắt trở lại, nhìn chén trà sớm đã thấy đáy, khóe miệng lộ ra một tia cay đắng cực nhỏ.
Ngày mai chính là thời điểm thu lưới, hắn thế mà còn có thể ở nơi này mài sạch thời gian một đêm, rõ ràng một năm qua, ngay cả một ánh mắt hắn cũng không dám đặt lên người kia.
Liên Lan Thanh khe khẽ thở dài, từ trong tay áo móc ra nén bạc đặt lên bàn đang định đi, lại không ngờ..
Một chiếc chén sứ trắng thanh ngọc đột nhiên được đặt xuống trước mặt hắn, ngón tay nữ tử thon dài trắng nõn rơi vào tầm mắt hắn.
"Liên tướng quân, đây là trà nhất phẩm của Quân Tử lâu, lúc trước khi tướng quân vào thành đã nói ngưỡng mộ trà đạo bổn lâu, vì thế bảo vệ cả nhà Quân gia. Quân Huyền cảm ân tướng quân bảo hộ, vẫn luôn không thể báo đáp, hôm nay tự tay vì tướng quân pha một chung trà, xem như là tạ ơn."
Thanh âm thanh lãnh vang lên ở bên tai, bàn tay kia nhẹ nhàng đảo đảo nắp chén, để mùi trà thơm trong chén tỏa ra tràn ngập trong sảnh đường.
Liên Lan Thanh cơ hồ là dùng hết tất cả khí lực mới có thể khắc chế sự thất thố và toàn thân cứng ngắc của mình.
Hắn đã ròng rã bốn trăm năm mươi mốt ngày không được nghe thấy thanh âm này.
Chén trà trong tầm mắt nóng hôi hổi, hun đến nỗi vành mắt người ta cảm thấy cay cay.
Thanh âm trầm thấp lọt vào tai, là quay đi quay lại trăm ngàn lần quen thuộc.
Hắn che giấu bàn tay đang nắm chặt run nhè nhẹ trên đầu gối, lần theo đôi bàn tay trắng nõn như bạch ngọc không tỳ vết kia từng chút từng chút ngẩng đầu nhìn lên.[/BOOK]