Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 30: Cái tiểu khu của chúng ta như vầy, mà lại có người giàu có.

[Hide]
Bấm để xem
Đóng lại
Rửa mặt, trang điểm, xuống lầu.

Tưởng Ban Hoa so với bình thường cũng tươm tất không ít.

Cho đến khi cô xuống tới dưới lầu nhà mình, nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ ngay trước mắt, cô oa lên một tiếng, sau đó vỗ vỗ cánh tay Lý Tiếu Thảo nói:

"Cái tiểu khu của chúng ta như vầy, mà lại có người giàu có."

Lý Tiếu Thảo rất muốn đỡ trán, anh đối với chuyện nhỏ nhặt này của cô, thật là vừa tức giận vừa buồn cười.

Anh bấm một chút chiếc chìa khóa trong tay, cửa chiếc xe kia liền mở ra.

Tưởng Ban Hoa nhìn ra phía sau, lại nhìn bốn phía, đến khi nhìn thấy Lý Tiếu Thảo đem xe chạy qua, cô mới tung tăng mà chạy về phía anh.

"Oa, chiếc xe này là của anh nha!"

Cô sờ đầu xe, cảm thấy chói mắt với ánh sáng của nó phản xạ dưới ánh mặt trời.

Lý Tiếu Thảo lắc đầu:

"Của bạn."

Tưởng Ban Hoa mở cửa xe, chui vào trong, vẻ mặt thấy tiền liền sáng mắt lên, sau đó nói:

"Bạn của anh thực sự có tiền nha!"

"Ừ."

Lý Tiếu Thảo gật đầu, sau đó khởi động xe.

Tưởng Ban Hoa ngồi trong xe, sờ đông sờ tây, cảm thấy vừa lòng vừa ý.

Mặc dù là xe thể thao, nhưng nó lao đi giống như lá cờ vượt gió trên đường.

Tưởng Ban Hoa chậc chậc vài tiếng, rồi nói:

"Đi xe thể thao, tốt thì tốt, nhưng mà quá thấp, khi ngồi có chút đau eo."

Lý Tiếu Thảo hỏi:

"Cô thích ngồi xe cao hơn một chút sao?"

"Thích nha!"

Lý Tiếu Thảo gật đầu, sau đó "Ừ" một tiếng, liền không cần phải nhiều lời nữa.

Hai người bọn họ thật vất vả mới đến được công ty, thiếu chút nữa là trễ.

Tưởng Ban Hoa cùng anh nói gặp lại sau, rồi chạy như bay về phía phòng làm việc của mình, nhưng cô không nghĩ mình bởi vì đến trễ có được không ít sự quan tâm.

"Ái chà, tối hôm qua uống thành như vậy, mà hôm nay tinh thần còn tốt thế!"

Quý Vi như cũ vẫn là dung nhan trang điểm tinh xảo, chẳng qua là cô so với lúc nào đó không giống nhau, dường như so với trước đây thần thái càng thêm sáng láng.

Trời đất! Ai có thể cho mình biết một chút rằng tối hôm qua tột cùng đã xảy ra cái gì? Tưởng Ban Hoa trên chỗ ngồi của mình mà hít một hơi thật sâu, rồi hỏi:

"Ngày hôm qua tớ không có thất thố gì chứ?"

Quý Vi nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu.

Ở trong mắt của cô ấy, Tưởng Ban Hoa theo lý thường là nên ở cùng một chỗ với Lý Tiếu Thảo, cho nên dù bọn họ có mờ ám dắt tay, ôm nhau cũng chưa được xem là thất thố.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"

Tưởng Ban Hoa bình phục một chút tâm tình, lại tò mò lần nữa hỏi:

"Nhưng vì sao buổi sáng anh ta lại ở nhà của tớ?"

"Cái gì?"

Quý Vi thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, kinh ngạc qua đi, cô nhướn mày, xảo quyệt cười hề hề nói:

"Hai người phát triển thật là nhanh!"

Hả?

Tưởng Ban Hoa bị Quý Vi nói càng lúc càng không hiểu ra sao.

Cô thật sự cái gì cũng không nhớ nổi, vì thế cô quyết định, không suy nghĩ nữa, về sau cũng không bao giờ uống rượu. Nếu mà cô chạm vào rượu, cô sẽ đem tên của mình viết ngược lại.

"Ngày hôm qua, cái người tên là Lục Cẩn Diệp kia, hôm nay tớ tìm kiếm một chút mới biết được anh ấy là minh tinh nha!"

Tóm tắt về tư liệu của Lục Cẩn Diệp còn nằm trên trình duyệt máy tính của Quý Vi, cô ấy cong cong khóe môi, sau đó nhìn về phía Tưởng Ban Hoa.

Tưởng Ban Hoa trực giác cảm thấy lạnh buốt, thân thể đều nhịn không được mà run lên.

"Tớ quyết định!"

Quý Vi mở miệng nói:

"Tớ muốn theo đuổi anh chàng này!"

Cô chỉ vào màn hình, mười phần tin tưởng.

Tưởng Ban Hoa đi tới nhìn thoáng qua, mới nhớ người này là bạn tốt của Lý Tiếu Thảo.

Cũng vì chính là anh ta, cô mới muốn chặt đứt ảo tưởng.

"Theo đuổi anh ta làm gì, dáng vẻ lưu manh quá."

Tưởng Ban Hoa bĩu môi, có chút khinh thường.

Quý Vi lại không thèm để ý, cô ấy nâng má nhìn Lục Cẩn Diệp trên màn hình, hắc hắc nở nụ cười, sau đó nói:

"Cậu không cảm thấy anh ấy rất đáng yêu sao?"

"Không cảm thấy."

Tưởng Ban Hoa sau khi nói xong, về chỗ của mình ngồi.

Cô muốn nỗ lực làm việc vì phải bắt đầu giao tiền thuê nhà, tháng sau chính cô phải gom đủ một khoảng lớn 9000 nhân dân tệ (~ 31,5 triệu Việt Nam) nha!

Nào, cấm mơ ba tưởng bảy.

Nào, cấm nghĩ đến Lý Tiếu Thảo.

Phi! Cô mới không nghĩ đến anh ta đâu!
e43d58e6c3e0.gif


Editor: Phương Chân

Cập nhật 22/11/2021
[/Hide]
[Hide][/hide]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 31: Cả cái mũi nhỏ của cô cũng lộ ra vài phần đáng yêu.

[Hide]
Bấm để xem
Đóng lại
Vậy, chuyện gì đã xảy ra vào tối đó?

Mỗi khi Lý Tiếu Thảo nhớ tới, đều cảm thấy buồn cười. Cũng bắt đầu từ đó, anh quyết định không bao giờ để Tưởng Ban Hoa chạm vào rượu.

Ngày đó, Tưởng Ban Hoa ghé vào lưng Lý Tiếu Thảo ngủ mất, đến khi ngồi trên xe, cô mới từ từ tỉnh lại. Lý Tiếu Thảo nhớ đến mà cười ngây ngô không ngừng.

"Anh là anh trai nhà ai? Lớn lên thật đẹp mắt!"

Cô hoàn toàn không có ngồi yên trên ghế phụ, duỗi tay qua liền sờ lên mặt của Lý Tiếu Thảo, làm hại Lý Tiếu Thảo đang chạy xe yên ổn giữa đường chính, phóng lệch qua bên cạnh.

May mà ngày đó không có xe nào, bằng không chắc là xảy ra tai nạn giao thông rồi.

Tưởng Ban Hoa càng lúc càng muốn trèo lên người anh, Lý Tiếu Thảo phải dùng một bàn tay chống đỡ, cảm thấy quá nguy hiểm, vì thế bèn dừng xe ở bên đường, mở lỏng đai an toàn cho cô chui lại chỗ mình.

Cô như mèo con nằm chui vào ngực anh, miệng còn chép chép, chắc là nằm mơ thấy mình đang thưởng thức đồ ăn ngon.

Lý Tiếu Thảo thấy cô ngủ lại rồi, vừa định chuyển cô về chỗ. Không nghĩ tới cô tỉnh dậy lần nữa.

"Thạch trái cây."

Cô kinh ngạc nói.

Liền sau đó cô liền hôn lên môi anh.

Chính xác mà nói là cô gặm.

Ánh mắt của Lý Tiếu Thảo có chút mê ly, anh thấy bản thân mình hẳn là nên cự tuyệt cô, nhưng đáng chết, anh lại thích hương vị trên môi của cô.

Đó là một loại hương rượu nhàn nhạt, đúng là tiêu hồn thực cốt*.

*Tiêu hồn thực cốt: Ý nói bị ăn cho cả xương cốt không còn, mà hồn phách cũng tiêu tan.

Anh từ bị động chuyển sang chủ động khóa môi cô, dù lý trí nói rằng anh nên dừng lại.

Anh mở đôi mắt vốn đã nhắm nãy giờ, phát hiện cô đang nhìn anh, tưởng cô tỉnh rượu, nhưng cô không nói gì, thậm chí bắt đầu hôn đáp lại anh.

Đồng tử Lý Tiếu Thảo càng đậm màu thêm, trong lòng gào thét, thật vất vả mới kéo chút lý trí còn sót lại trở về.

Anh dừng lại, đem cô kéo khỏi cơ thể của mình.

"Thạch trái cây, ta muốn ăn thạch trái cây."

Tưởng Ban Hoa hờn dỗi nói, còn muốn nhào lên, lại bị anh cản trở.

Anh không muốn trong lúc cô ý thức mơ hồ mà lợi dụng cô.

Anh vỗ đầu cô, cho cô nghe bài hát ru dễ ngủ, Tưởng Ban Hoa mới lần nữa lại tiến vào mộng đẹp.

Lý Tiếu Thảo đem cô ôm trở về ghế phụ, ánh sáng màu vàng của đèn xe chiếu lên mặt cô, khiến lông mi của cô như được kéo ra rất dài. Môi cô nhìn qua thật ướt át mê người, ngay cả cái mũi nhỏ cũng lộ ra vài phần đáng yêu.

Lý Tiếu Thảo ở trong lòng thở dài, anh đối với cô dường như thật không cách nào tự kiềm chế được.

Thời điểm trở về nhà cô đã gần rạng sáng.

Tưởng Ban Hoa vừa về đến phòng mình liền bắt đầu cởi quần áo, anh vội vàng đi ra ngoài đóng cửa lại, rất sợ tim mình trong lồng ngực nhảy nhót khi nhìn thấy thế.

Thật vất vả mới chờ đến trong phòng trở nên an tĩnh, anh mới mở cửa đi vào, phát hiện cô sớm đã cuộn mình trong ổ chăn, đang ngủ rất say.

Thần kinh đang căng chặt của anh buông lỏng xuống, anh ngồi ở mép giường, nhìn sâu vào trong ổ chăn của cô, nội tâm không thể không mềm nhũn.

Anh cúi người, đặt lên một nụ hôn.

Vừa lúc anh muốn rời đi, cô tỉnh lại, nhìn anh nói:

"Lý Tiếu Thảo, hình như em thật sự thích anh!"

Tim anh đập chậm nửa nhịp, quay đầu nhìn vào trong mắt của cô, không xác định được những lời cô nói là thật là hay giả.

"Ngủ sớm một chút đi!"

Anh nói.

Tưởng Ban Hoa từ trên giường ngồi dậy, yên lặng nhìn Lý Tiếu Thảo đứng ở cửa, sau đó cười:

"Nhà anh xa quá, nếu anh không ngại, hay là ngủ ở phòng khách nhà em đi!"

Anh suy nghĩ trong chốc lát, sau đó vui vẻ đồng ý.

Tưởng Ban Hoa giống như là hoàn thành xong sứ mệnh của mình, rốt cuộc cũng ngã vào trong chăn, ngủ thiếp đi.

Nếu Tưởng Ban Hoa mà biết bọn họ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, rồi một ngày nào đó, đến lúc cô nhớ lại đã cùng anh mập mờ nhiều thứ với nhau, cô có thể hay không thừa nhận bản thân mình thật sự thích anh?

Khóe miệng Lý Tiếu Thảo cong lên, suy nghĩ vừa bước về cái bàn phía trước, anh muốn nhanh chóng đem số hiệu bên tay viết xong, không thể lại phát ngốc nữa.
83b77f3e9d7c.gif

Editor: Phương Chân.
Cập nhật 29/11/2021
[/Hide]
[Hide][/hide]
 
Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 32: Anh muốn đem tình cảm của cô dành cho Lục Cẩn Diệp bóp chết từ trong trứng nước.

[Hide]
Bấm để xem
Đóng lại
Tưởng Ban Hoa cảm thấy đầu có chút đau, cô nghĩ chắc là di chứng của say rượu...

Hôm nay, cô khó có dịp không bị Quý Vi ban cho ân huệ phải đi dạo phố cùng cô ấy, cho nên vừa tan tầm cô liền chạy ra cửa, an tĩnh chờ chuyến xe của mình đến.

Lý Tiếu Thảo đang lấy xe ở gara, anh cầm di động gọi cho Tưởng Ban Hoa.

Tưởng Ban Hoa vừa mới lên xe, nghe thấy điện thoại reo.

"A lô?"

Ống nghe truyền đến âm thanh mềm mại, Lý Tiếu Thảo nuốt nước miếng, sau đó nói:

"Chờ tôi ở cửa!"

"Nhưng..."

Cô muốn đi làm về nhà đúng giờ nha.

Tưởng Ban Hoa chưa kịp thốt ra những lời này thì điện thoại đã tắt.

Cô nhìn vào số điện thoại của Lý Tiếu Thảo, từ trên xe đi xuống.

Bác tài quan tâm hỏi cô không ngồi sao? Cô gật đầu, sau đó bước ra khỏi xe.

Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe phong cách xe thể thao dừng lại trước mặt cô, người bên trong liền hạ cửa sổ xe xuống, sau đó nói:

"Lên xe!"

Tưởng Ban Hoa mở cửa ngồi lên, thắt dây an toàn xong, sau đó mới hỏi:

"Thế này là thế nào?"

Lý Tiếu Thảo nghiêm túc lái xe, nhàn nhạt nói:

"Đón cô tan tầm."

Lúc này đây, Tưởng Ban Hoa không biết nên trả lời với anh như thế nào, vì thế cô lựa chọn trầm mặc, nhân tiện ngáp một cái, sau đó nhắm hai mắt lại.

Khóe mắt của Lý Tiếu Thảo còn đọng hình ảnh cô ngồi bên cạnh, ý cười dạt dào trên khóe miệng. Anh chỉ đơn thuần mà hy vọng, cô có thể chậm rãi tiếp thu sự tồn tại của anh.

Tưởng Ban Hoa vốn thật sự muốn ngủ, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh của Lục Cẩn Diệp, vì thế cô mở mắt, sau đó hỏi Lý Tiếu Thảo:

"Lục Cẩn Diệp có bạn gái chưa?"

Anh không nghĩ đến tư duy của cô sẽ nhảy lên như thế, khi cô nhắc tới Lục Cẩn Diệp, anh cảm giác tâm tình của mình có chút không tốt.

Chẳng lẽ cô coi trọng cái thằng nhóc kia? Ánh mắt không đến mức kém như vậy đi.

"Có. Rất nhiều."

Anh trả lời mà mặt không đỏ, tim không nhảy, nhưng trong lòng đã sớm đem tên Lục Cẩn Diệp này đánh xuống mười tám tầng địa ngục.

"Hả?"

Tưởng Ban Hoa nhíu mày, cảm khái nói:

"Hóa ra anh ấy cũng thuộc dạng đàn ông bay bướm nha!"

Cái này cô phải nhắc nhở Quý Vi, để đừng đến lúc rơi vào đó, muốn nhổ cũng không nhổ ra được.

"Ừ."

Lý Tiếu Thảo nghiêm trang trả lời, anh muốn đem tình cảm của cô đối với Lục Cẩn Diệp bóp chết từ trong trứng nước.

Tưởng Ban Hoa không có truy hỏi nữa, cô nghĩ đến mình đã lâu chưa gặp Hách Nhân, liền hỏi:

"Hách Nhân đang làm gì? Đã lâu chưa thấy anh ta."

"Ra nước ngoài rồi."

Đi công tác?

Không phải đêm qua còn bên nhau ở quán bar, hôm nay liền đi công tác?

Lý Tiếu Thảo nhìn vẻ mặt khó hiểu của Tưởng Ban Hoa, nên giải thích:

"Trò chơi của công ty con bị bug* đột ngột nên phái cậu ta đi xem."

*Bug: Thường dùng trong tin học, nghĩa là bị lỗi (phần mềm).

Khó có khi anh nói nhiều như vậy, Tưởng Ban Hoa cảm thấy đúng là hiếm lạ, hận không thể cầm di động đem lời anh nói mà ghi âm lại.

Lý Tiếu Thảo dừng xe lại, tháo dây an toàn, thấy Tưởng Ban Hoa đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, liền hỏi:

"Trên mặt tôi có cái gì sao?"

Tưởng Ban Hoa lắc đầu, sau đó nở nụ cười, nói:

"Lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy, tôi cảm thấy thật thần kỳ!"

Sao? Đây là chê mình nói quá ít?

Lý Tiếu Thảo im lặng chờ cô tháo dây an toàn xong, sau đó nói:

"Tới rồi, tôi đưa cô lên lầu."

Sao anh ta đối với mình tốt như vậy?

"Lý Tiếu Thảo."

Tưởng Ban Hoa ra khỏi cửa xe, kêu anh một tiếng.

Anh quay đầu, bắt đầu nghi hoặc mà nhìn về phía cô, hỏi:

"Như thế nào?"

"Không có gì."

Tưởng Ban Hoa vốn dĩ muốn hỏi, có phải hay không anh thật sự thích cô. Nhưng cô nhớ tới lần đó anh từng nửa thật nửa giả trả lời, ngẫm lại liền từ bỏ.

Lý Tiếu Thảo là một thẳng nam, tất nhiên không biết tâm tư loanh quanh lòng vòng nhỏ nhoi của con gái.

Chẳng qua là anh bước đến bên cạnh cô, sau đó cầm giúp cái túi trong tay cô, không cần nhiều lời, hành động thay thế hết thảy.
83b77f3e9d7c.gif

Editor: Phương Chân
Cập nhật 29/11/2021
[/Hide]
[Hide][/hide]
 
Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 33. Anh gọi điện thoại tới chỉ là hỏi tôi cái này?

[Hide]
Bấm để xem
Đóng lại
"Anh muốn vào trong ngồi không?"

Tưởng Ban Hoa hỏi.

Lý Tiếu Thảo tay cầm chìa khóa xe khẽ run lên, lắc đầu, nói:

"Không được! Tôi còn phải đi."

"Vâng, vậy anh đi đường cẩn thận!"

Lý Tiếu Thảo gật đầu, đem túi xách đưa cho cô, sau đó cùng cô vẫy tay, đi xuống cầu thang.

Mắt Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng anh rời đi, sau đó mới chậm rãi đóng cửa lại.

Không khí trong nhà tựa hồ còn lưu lại hương vị của bữa sáng, cỗ hương vị tràn đầy trong trái tim của Tưởng Ban Hoa, khiến cô cảm thấy thật ấm áp.

Cô đem túi đặt ở một bên, tâm tình cực tốt, khóe miệng bất tri bất giác nhếch lên mỉm cười.

Cô thu thập bản thân một chút, chuẩn bị đi đến phòng tập thể hình, giải quyết thời gian nhàm chán sau khi tan tầm.

Mà ở một nơi khác, Lý Tiếu Thảo đã sớm liên lạc được với Lục Cẩn Diệp, muốn đem xe trả cho anh ta.

"Lão đại, xe này vốn dĩ chính là của anh."

Lục Cẩn Diệp ở đầu kia của điện thoại trợn trắng mắt, anh ta đang chuẩn bị đi studio chụp ảnh bìa cho tạp chí, khó có lúc nhận được điện thoại của Lý Tiếu Thảo, ban đầu cậu còn rất vui vẻ, kết quả là vì cái xe nên lão đại mới tìm tới mình.

"Ừ."

Lý Tiếu Thảo lên tiếng, sau đó nói:

"Cậu giúp tôi đem xe về cất ở nhà cũ."

"Tự anh lái nó về đi."

Lục Cẩn Diệp có khí phách nói.

Lý Tiếu Thảo từ trong xe bước ra, thanh âm không gợn chút sóng thay đổi nào:

"Để ở gara của cậu, tôi gần đây rất vội, không có thời gian trở về."

Lục Cẩn Diệp còn muốn phản bác thêm chút nữa thì điện thoại đã sớm truyền đến âm thanh vội vã.

Nơi Lý Tiếu Thảo sống cách nơi này không xa, anh ngồi trên tàu điện ngầm, qua hai trạm liền tới nhà.

Hiện tại là 7 giờ tối, anh còn chưa ăn cái gì, không biết cô ấy đã ăn chưa.

Anh mở vòng bạn bè ra, phát hiện hoạt động của cô.

Thì ra là đi tập luyện.

À, sở thích này của cô và anh đều giống nhau.

Anh cười cười, tắt di động, quyết định nấu cho mình chén mì.

Tưởng Ban Hoa tập xong về nhà, vô phòng bếp tìm một vòng mà không có gì ngon để ăn, vì thế cô tùy tiện ăn chuối cho qua bữa.

Không phải cô không muốn làm đồ ăn, mà là cô được di truyền cái gen "ưu tú" này từ ba Tưởng và mẹ Tưởng, đồ ăn mà qua tay cô làm không phải thiếu gia vị thì cũng là hỏng bét.

Cho nên, đối với chuyện nấu nướng, cô đã sớm từ bỏ.

Một kẻ sinh sống trong cái nhà ở thành phố này, nếu không phải bởi vì có Quý Vi mỗi ngày lôi kéo cô đi ra ngoài chơi, khả năng cô sẽ vì hiu quạnh buồn tẻ đến mà phát nổ, thậm chí có thể sẽ đói chết ở trong nhà.

"Đang ăn sao?"

Thời điểm nhận được tin nhắn của Lý Tiếu Thảo thì cô đang xem phim trong phòng.

Bởi vì tình tiết phim thật quá mức xuất sắc, nên trong khoảng thời gian ngắn cô không để ý đến di động.

Kết quả là Lý Tiếu Thảo gọi điện tới. Cô đành phải ấn nút tạm dừng, sau đó không tình nguyện mà nghe điện thoại.

"Đang ăn sao?"

Anh hỏi.

"Vâng."

Tưởng Ban Hoa trả lời.

Lý Tiếu Thảo ở đầu kia của điện thoại gật đầu, nói thật tốt, sau đó quyết định cúp điện thoại.

"Từ từ..."

Tưởng Ban Hoa có chút cạn lời hỏi:

"Anh gọi điện thoại tới chỉ để hỏi tôi cái này sao?"

"Đúng."

Lý Tiếu Thảo trả lời vĩnh viễn đều là nhàn nhạt.

"Sao anh không hỏi xem tôi đang làm gì?"

"Làm gì?"

"Được rồi, tôi đang xem phim, anh cũng xem đi, phim "Tôi không phải là thần y ", trên iQiyi đã có rồi."

Lý Tiếu Thảo còn tính trả lời "ừ", nhưng anh cảm thấy nói vậy thì quá đơn điệu, vì thế anh nói:

"Được."

"Vậy. Cái kia... Anh có thể cúp điện thoại?"

Tưởng Ban Hoa nhìn màn hình TV của mình, sau đó nói.

Lý Tiếu Thảo ở đầu kia của điện thoại nhẹ cười một tiếng, sau đó nói:

"Cô cúp trước đi!"

Nghe âm thanh của anh thông qua sóng điện truyền tới màng tai, ma xui quỷ khiến, cô hỏi:

"Lý Tiếu Thảo, có phải anh cũng nói chuyện với người khác nghe rất êm tai?"

Đối phương hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, sửng sốt một lát, anh nói:

"Không có đâu, cô là người đầu tiên."

Tưởng Ban Hoa không thể hiểu được, sờ gương mặt đang biến hóa của mình, vội vội vàng vàng mà kết thúc lần trò chuyện này.

Cô đem đầu mình chôn ở trong ổ chăn, trong đầu thế mà bắt đầu tự truyền đến đủ loại tin tức gặp gỡ của cô cùng Lý Tiếu Thảo từ lúc bắt đầu tới giờ.

Cô nhíu mày, càng chui sâu vào trong ổ chăn, ý đồ muốn đem phần ký ức này giấu sâu thêm chút nữa, nhưng không biết hôm nay làm sao nữa, cô càng muốn bỏ mặc anh, thì càng nghĩ đến anh.

Thậm chí đến buổi tối đi ngủ, trong mộng của cô tất cả cũng là hình ảnh cao lớn lạnh lùng của Lý Tiếu Thảo.

Cô cảm thấy bản thân mình có thể là bị bệnh, phải trị mới được.
83b77f3e9d7c.gif

Editor: Phương Chân
Cập nhật 29/11/21
[/Hide]
[Hide][/hide]
 
Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 34. Các cậu quen nhau được bao lâu chứ, cậu liền xác định là cậu thích anh ta?

[Hide]
Bấm để xem
Đóng lại
Tưởng Ban Hoa mất ngủ.

Cô mang hai cái quầng thâm ở mắt, vừa đến văn phòng liền bị giám đốc kêu lên, giao cho cô toàn quyền phụ trách công tác tổ chức thông báo tuyển dụng năm nay.

Thời điểm này năm trước, cô cùng Quý Vi hai người vẫn thức đêm tăng ca làm chuyện này, thế nào mà năm nay chỉ có một người là cô làm?

"À, còn Quý Vi nữa, tôi quên mất cô ấy. Hai cô toàn quyền phụ trách. Lát nữa cô ra ngoài kêu cô ấy vào, tôi dặn dò vài câu."

Giám đốc uống ngụm trà, khắp nơi tỏ ra bộ dáng một lão thần.

Chiếu theo đạo lý, chuyện thông báo tuyển dụng này không đến mức nhân viên nhỏ nhoi như các cô đến quản, nhưng các giám đốc vừa vặn phủi tay một cái, chỉ phụ trách làm chút phỏng vấn những nhân vật quan trọng vào thời điểm cần thiết, cho nên vất vả cuối cùng vẫn là ở cấp dưới thôi.

Tưởng Ban Hoa cũng không thể từ chối, chỉ có thể vâng dạ, ôm một chồng tư liệu dày cộm từ văn phòng đi ra.

Cô trở về nằm bò trên bàn làm việc của mình một lát, sau đó mới phát hiện không biết ai đã đem sữa đậu nành và bánh quẩy đặt ở một góc bàn.

Tưởng Ban Hoa còn chưa có ăn bữa sáng, nhìn thấy bánh quẩy mà nuốt nước miếng, cô xoay người lại hỏi Quý Vi:

"Cái này của ai?"

Quý Vi nhìn sữa đậu nành và bánh quẩy trong tay cô, mới nhớ vừa rồi ở cửa thang máy gặp Lý Tiếu Thảo, vì thế cười hắc hắc, hướng Tưởng Ban Hoa mà nhướng mày:

"Chắc là Lý Tiếu Thảo cho cậu đó, tớ thấy anh ấy vừa mới đi rồi."

Tưởng Ban Hoa nửa tin nửa ngờ gật đầu, lấy di động ra nhắn cho Lý Tiếu Thảo cái tin, còn phát thêm cái bao lì xì.

"Cảm ơn anh đã mang cho tôi bữa sáng!"

Đối phương chỉ phản hồi hai chữ:

"Không cần."

Tưởng Ban Hoa thậm chí đều có thể tưởng tượng ra ngữ khí của anh khi nói những lời này. Cô bĩu môi, đem ống hút cắm vào sữa đậu nành, sau đó bắt đầu nhanh chóng ăn sáng.

"Giám đốc bảo cậu phụ trách thông báo tuyển dụng à?"

Quý Vi bát quái hỏi.

Tưởng Ban Hoa gật đầu, cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, sau đó quay đầu nói với Quý Vi:

"Tớ quên nói cho cậu hay, giám đốc kêu cậu qua bên đó."

Quý Vi từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, luôn miệng càm ràm Tưởng Ban Hoa:

"Cái trí nhớ này của cậu, tớ thực sự... Thiệt là, hết nói nổi!"

Tiếng giày cao gót chạm xuống mặt đất vang lên thùng thùng, Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng của Quý Vi, sờ sờ cái mũi, cô chỉ là nhìn đến đồ ăn liền đem chính sự bỏ quên thôi mà.

Tưởng Ban Hoa ăn xong bữa sáng, liền bắt đầu lu bù với công việc, đến khi Quý Vi đi đến bên cạnh cô, cô cũng chưa phát hiện.

"Làm sao bây giờ? Sau này đi ra ngoài làm thông báo tuyển dụng tớ sẽ không được thấy Lục Cẩn Diệp nhà mình."

Quý Vi nhíu mày, chu miệng, vẻ mặt đầy phiền muộn.

Tay Tưởng Ban Hoa đang cầm cái ly dừng một chút, một khắc này đây, cô chợt nhớ tới Lý Tiếu Thảo.

Nếu những ngày sắp tới, cô phải ở bên ngoài bôn ba, như vậy hẳn là cô cũng không được thấy anh. Không biết vì cái gì, nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy có chút mất mát.

Quý Vi thì thích Lục Cẩn Diệp, còn cô thì sao? Thích Lý Tiếu Thảo ư?

"Cậu suy nghĩ gì vậy? Tớ kêu cậu nhiều lần rồi."

Quý Vi vừa lắc cánh tay Tưởng Ban Hoa vừa hỏi.

Tưởng Ban Hoa để ly nước xuống, ngẩng đầu nhìn Quý Vi đang đứng bên cạnh, sau đó nói:

"Các cậu quen nhau được bao lâu chứ, cậu liền xác định là cậu thích anh ta?"

Chính cô đã nghe phong thanh là Lục Cẩn Diệp không ổn nha.

Quý Vi khoanh tay trước ngực, dựa vào trước bàn của Tưởng Ban Hoa, suy nghĩ rồi nói:

"Thích nha, nghĩ đến anh ấy tớ liền cảm thấy vui vẻ."

Tưởng Ban Hoa thấy chính mình không hiểu sao mà bị ăn thức ăn cho chó.

Cô run run, da gà nổi lên, rơi xuống đầy đất:

"Làm bạn bè, tớ cần phải nhắc nhở cậu, đừng bị dáng vẻ bên ngoài của đàn ông mê hoặc."

Quý Vi nhìn về chỗ ngồi của Tưởng Ban Hoa, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô, nhất định Ban Hoa có biết chút gì đó, mới có thể nói như vậy. Nhưng bởi vì còn đang làm việc, hai người các cô cũng không thể trò chuyện quá nhiều.

Vì thế cô ấy gật đầu tỏ vẻ đã biết, chờ sau này hỏi lại rõ ràng cũng không muộn.

Tưởng Ban Hoa thấy cô ấy không có tiếp tục vấn đề này nữa, vì thế nói:

"Quý đại tiểu thư, tớ nghĩ chúng ta có thể vào cuộc thảo luận, bàn về các hoạt động tiếp theo của kế hoạch công tác."

"A! Thật phiền mà! Có thể cho tớ chậm thêm một ngày không?"

Quý Vi nhăn mày đẹp, đi trở về chỗ ngồi của mình, sau đó lần nữa lại nói:

"Buổi tối bồi tớ dạo phố đi."

Nghĩ đến thời gian sắp tới phải ngày đêm tăng ca, cô ấy liền cảm thấy đau lòng.

"Bắt đầu sớm một chút, thì kết thúc cũng sớm một chút. Hôm nay đem kế hoạch ra làm trước đi!"

Tưởng Ban Hoa không chút suy nghĩ liền từ chối lời đề nghị của Quý Vi.

Quý vi xoa xoa huyệt Thái Dương, mếu máo, đáng thương vô cùng mà nói:

"Cậu là ma quỷ ư?"
83b77f3e9d7c.gif

Editor: Phương Chân
Cập nhật 29/11/2021
[/Hide]
[Hide][/hide]
 
Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 35. Anh xem pháo hoa kìa, thật đẹp!

[Hide]
Bấm để xem
Đóng lại
Tưởng Ban Hoa thật đúng là đồ ma quỷ.

Chỉ cần ai đó bảo đảm cho cô cơm ngày ba bữa, là cô có thể từ một khắc bước vào văn phòng sẽ luôn bận rộn đến tối.

Trước đây cô vốn dĩ làm thư ký nhỏ ở phòng kỹ thuật, kết quả sau khi người khác tới nhờ vả hai lần, liền bị trưởng phòng nhân sự lôi kéo không cho trở về.

Trước đây, cô thật thích không khí phòng kỹ thuật, không cần để ý chi tiết quá mức, lúc nhàm chán còn có thể thư giãn.

Thế nhưng ở cái cương vị hiện tại này, mỗi ngày nếu không phải điền tư liệu, thì chính là sửa sang lại hồ sơ của các nhân viên nhậm chức hay là lo các thủ tục từ chức của họ, hiện tại còn phải phụ trách thông báo tuyển dụng. Dù cho có ba đầu sáu tay, cũng không đủ để cô lăn lộn.

Cô cũng có nghĩ tới việc từ chức, nhưng thật không biết sau khi từ chức sẽ làm cái gì, vì thế mỗi khi trong lòng nảy lên ý niệm này, cô liền lập tức dừng lại, tiếp tục làm việc nghiêm túc, thường thì đó mới là lựa chọn tốt nhất.

Cô không có mộng tưởng giống người khác, cô cảm thấy mình đôi khi tựa như một con cá mặn, không có bất luận mơ tưởng gì; hoặc là nói cái mà cô thực sự muốn quá nhiều, nhiều đến mức khiến cô không biết nên bắt đầu theo đuổi từ đâu.

Tưởng Ban Hoa từ trong suy nghĩ miên man mà phục hồi tinh thần lại, cô sửa sang tư liệu một chút, miệng thở phào, nâng má Quý Vi đã nhanh chóng ngủ bên cạnh, nói:

"Đi nào, hôm nay làm đến đây thôi!"

Quý Vi ngáp một cái, từ trong ngăn kéo lấy ra túi xách, sau đó đứng lên.

"Đều đã 9 giờ."

Quý Vi cau mày nói.

"Rất chậm, đi thôi, kêu taxi đi."

Tưởng Ban Hoa quảy túi xách lên vai, lôi kéo tay Quý Vi tay đi ra cửa thang máy, ngay chỗ rẽ liền thấy được bóng dáng của Lý Tiếu Thảo.

"Này? Anh cũng tăng ca sao?"

Tưởng Ban Hoa tò mò hỏi.

Lý Tiếu Thảo gật đầu, xem như là trả lời, kỳ thật anh đã đứng ở chỗ này đợi thật lâu.

Anh không muốn đi vào quấy rầy cô làm việc, chỉ có thể ở chỗ này yên lặng chờ.

Người sáng suốt đều biết ngay là Lý Tiếu Thảo cố ý, nhưng Tưởng Ban Hoa lại không hiểu, có thể là cô không muốn tự mình đa tình.

Quý Vi nhìn Tưởng Ban Hoa, lại nhìn Lý Tiếu Thảo, sau đó làm bộ nghe điện thoại, nói vào di động:

"A lô, đúng đúng đúng, tôi lập tức tới cửa, cám ơn!"

Quý Vi quay đầu, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Tưởng Ban Hoa, cô nuốt nước bọt một cái xuống yết hầu, sau đó nói:

"Tớ xuống lầu trước, xe tớ kêu đã tới."

"Hả? Cậu kêu xe lúc nào? Này..."

Cửa thang máy đóng lại, vấn đề Tưởng Ban Hoa hỏi cũng không được trả lời, cô nói thầm một tiếng:

"Còn tưởng cùng nhau ăn bữa khuya chứ!"

Lý Tiếu Thảo đứng ở bên cạnh cô, đem ấm ức nho nhỏ của cô mà thu hết vào đáy mắt.

"Đi thôi, mời cô ăn khuya."

Anh nói nhẹ nhàng như mây trôi gió thổi, mà khơi dậy gợn sóng trong lòng Tưởng Ban Hoa.

Cô nhìn anh một cái, cười gật đầu, sau đó nói:

"Thật là đói, cơm chiều cũng quên ăn."

"Ừ."

Lý Tiếu Thảo đáp, sau đó thang máy liền tới rồi.

"Bình thường anh đều nói những lời như vậy sao?"

Tưởng Ban Hoa tò mò hỏi, cô cảm thấy anh nói quá ít, có chút buồn. Nhưng lúc nói chuyện phiếm trong WeChat lại cảm giác lời nói của anh rất nhiều, thật là kỳ quái.

Lý Tiếu Thảo nở nụ cười, nói:

"Không sai lắm."

Anh cười rộ lên liền thấy má lúm đồng tiền nhợt nhạt, làm cho khí chất thanh lãnh của anh có thêm chút sắc màu.

Ma xui quỷ khiến, Tưởng Ban Hoa vươn đầu ngón tay, hướng mặt anh mà chọc chọc.

Trong nháy mắt kia, anh cùng cô đều cảm thấy toàn bộ thế giới bỗng rực sáng, như là có người cách đó không xa vì hai người bọn họ mà phóng pháo hoa, còn nhịp tim của bọn họ cũng theo tiếng nổ mạnh, nhảy lên rồi nhanh chóng bay cao.

Tưởng Ban Hoa thu hồi ngón tay, đem tay nhét vào trong túi, mặt dần dần đỏ lên.

Cô cảm thấy quá xấu hổ, vì thế nói:

"Anh xem pháo hoa kìa, thật đẹp!"

Lý Tiếu Thảo cũng thất thần, tính tình của anh vốn không lạnh không nóng, thế nhưng bị cảm xúc của cô lây nhiễm, khó được có lúc khẩn trương.

Anh nhìn cửa thang máy tới lầu một đang muốn mở ra, sau đó nói:

"Ừ, thật đẹp!"
83b77f3e9d7c.gif

Editor: Phương Chân.
Cập nhật 29/11/21
[/Hide]
[Hide][/hide]
 
Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 36. Đàn ông đều là kẻ nói dối.

[Hide]
Bấm để xem
Đóng lại
Khi bạn thích một ai đó, mặc kệ người đó làm cái gì, bạn đều cảm thấy đẹp.

Tựa như Tưởng Ban Hoa hiện tại tướng ăn không tốt, anh cũng cảm thấy đáng yêu đến lạ.

Bọn họ ăn đồ nướng BBQ, Tưởng Ban Hoa ăn hai xâu cánh gà, gặm vui vẻ, đột nhiên, cái bàn bên cạnh bắt đầu nháo lên.

Tưởng Ban Hoa nhìn thoáng qua bên cạnh, sau đó xê dịch sang chỗ của Lý Tiếu Thảo. Không phải cô sợ người ta cãi nhau mà liên lụy đến mình, mà là thấy từ chỗ Lý Tiếu Thảo ngồi vừa vặn có thể nhìn toàn cục, không chê lớn chuyện mà xem náo nhiệt.

Hai người kia không biết vì cái gì mà cãi nhau, cuối cùng cô gái cực kỳ tức giận, cầm lấy di động rồi đi, bỏ chàng trai ở lại.

"Anh có biết bọn họ cãi nhau vì cái gì không?" Tiếng của Tưởng Ban Hoa được kéo xuống cực thấp, truyền tới tai của Lý Tiếu Thảo, nghe mà tê tê dại dại.

Lòng Lý Tiếu Thảo vẫn luôn tràn đầy mọi thứ của cô, làm sao mà đi quản đôi tình nhân nhỏ ở bàn bên cạnh cãi nhau, cho nên anh lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Chỉ chốc lát sau, cô gái lúc nãy lại từ bên ngoài trở về, mà anh chàng đang ngồi buồn uống rượu hiển nhiên thấy được cô, lại làm bộ như không nhìn thấy.

Lúc này Tưởng Ban Hoa đang ăn đến sườn nướng, cô nhìn cô gái đến bên cạnh chàng trai kia, sau đó dùng sức mà cho cậu ta một bạt tay, cô kinh ngạc làm cho miếng sườn rớt xuống bàn.

Cô gái vừa cho một bạt tay xong thì định bước đi, liền bị bạn trai kéo lại ngã vào trong ngực cậu ta, sau đó là một trận cưỡng hôn.

Tưởng Ban Hoa che đôi mắt, cuối cùng là quay đầu.

Cô nói với Lý Tiếu Thảo: "Tuy làm như vậy khá là đàn ông, nhưng trước công chúng làm vậy có chút..."

Lý Tiếu Thảo gật đầu, đối với hành vi của bọn họ mà đánh giá bốn chữ: "Có chút buồn nôn."

Lý Tiếu Thảo mới vừa nói xong, cô gái kia liền tránh thoát cái ôm của bạn trai, lảo đảo lùi lại mấy bước, vừa vặn ngồi xuống vị trí phía trước chỗ của Tưởng Ban Hoa.

Quần chúng ăn dưa Tưởng Ban Hoa cùng cô gái kia liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi tiếp tục chuyên chú mà bắt đầu ăn xâu thịt bò trong tay.

Lý Tiếu Thảo không vui mà nhíu mày, đem Tưởng Ban Hoa kéo gần về phía mình hơn.

Cô gái kia đã khóc lên, khóe miệng còn chảy chút máu, nhìn qua đặc biệt nhếch nhác. Tưởng Ban Hoa lại ngắm trộm vài lần, sau đó kề sát bên tai Lý Tiếu Thảo nói: "Tôi ăn no rồi, chúng ta đi thôi!"

Lý Tiếu Thảo đối với việc cô tới gần cảm thấy rất vừa lòng, anh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng cô gái kia lại còn ngồi ở phía trên chỗ của bọn họ, một chút ý tứ muốn đi đều không có.

Tưởng Ba Hoa nhíu mày, cô là thích xem náo nhiệt, nhưng cô không thích phần náo nhiệt này sẽ ảnh hưởng đến mình.

Lý Tiếu Thảo tự nhiên mà nắm tay Tưởng Ban Hoa, đem cô kéo đến phía ngoài bàn ăn.

Cô gái kia nhìn hai người bọn họ bộ dáng thần tiên quyến lữ(*) mà giận sôi máu.

Thần tiên quyến lữ: Thần tiên yêu nhau.

Cô ấy chỉ vào Lý Tiếu Thảo mà nói với Tưởng Ban Hoa: "Đừng tưởng rằng anh ta có thể yêu cô được lâu, đàn ông đều là kẻ nói dối, nói không chừng anh ta còn có chuyện gì đó gạt cô."

"Đàn ông không một ai tốt."

Sau khi cô ấy nói xong liền đứng lên, hướng về phía vẻ mặt chán chường của chàng trai trên bàn, nói: "Bà đây hôm nay liền cùng anh ân đoạn nghĩa tuyệt(*)."

n đoạn nghĩa tuyệt: Cắt đứt mọi quan hệ.

Tưởng Ban Hoa sờ sờ cái mũi, buông lỏng ra cái nắm tay của Lý Tiếu Thảo, hai người bọn họ giống như bị hiểu lầm.

Lý Tiếu Thảo cũng không để ý lời nói của cô gái kia, anh chỉ là đối với cảm giác trong tay đột nhiên trở nên vắng vẻ có chút không thích ứng lắm.

Anh nhìn cô gái kia gần như đang điên cuồng, đi tới trước mặt cô ấy.

Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng của anh, không biết anh muốn làm cái gì, vì thế liền đi theo.

"Ta sẽ không giống họ." Anh nói.

Cô gái kia ngẩn người, ngọn lửa giận đầy kiêu ngạo đột nhiên bị dập tắt không ít, cô ấy không nghĩ đến Lý Tiếu Thảo sẽ đi tới, còn không thể hiểu được anh thế mà cùng cô ấy nói một câu như vậy.

Đến khi cô ấy chợt hiểu ra ý tứ của Lý Tiếu Thảo thì liền ngồi xổm xuống, khóc như đứa trẻ.

"Đi thôi." Lý Tiếu Thảo nói, vươn tay về phía Tưởng Ban Hoa.

Tưởng Ban Hoa nhìn hai người kia, tự nhiên mà cầm lấy tay anh, tựa như là rất quen.
83b77f3e9d7c.gif

Editor: Phương Chân
Cập nhật 5/12/21
[/Hide]
 
Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 37. Quan trọng nhất chính là, anh thích.

[Hide]
Bấm để xem
Đóng lại
Ra đến ngoài cửa hàng, Tưởng Ban Hoa đem tay rút khỏi cái nắm của Lý Tiếu Thảo.

Lý Tiếu Thảo đứng yên, nhìn về phía cô.

"Cái kia..." Tưởng Ban Hoa không biết nên để tay ở chỗ nào, cô đột nhiên có chút khẩn trương.

"Sao?" Lý Tiếu Thảo vẫn bình tĩnh như thường, ở trong thế giới của anh, không có bốn chữ "hoảng hốt lo sợ."

Tưởng Ban Hoa suy nghĩ một chút, mình khẩn trương làm gì, vốn dĩ hai người bọn họ nắm tay đều chỉ là vì diễn cho người ta xem.

Nghĩ tới đây, sự khẩn trương của cô liền tiêu tan rất nhiều, vì thế cô khách khí nói: "Tôi ăn rất ngon và no rồi, còn anh thì sao?"

Cô dời đề tài đi.

Lý Tiếu Thảo ở trong lòng thở dài, nhưng ngoài mặt vẫn không biến sắc như cũ. Anh gật đầu, sau đó nói: "Ừ, ăn no."

Ai, anh ta thích giết chết mọi đề tài à? Tưởng Ban Hoa hơi nhíu mày, không biết nên nói cái gì.

Lý Tiếu Thảo cong cong khóe miệng, sau đó nói: "Đi thôi, tôi đưa cô về nhà."

Tưởng Ban Hoa từ tốn gật đầu, sau đó đi bên cạnh anh.

Nơi này cách nhà cô rất gần, đi khoảng mười phút là có thể tới rồi.

Lý Tiếu Thảo cũng không nói lời nào, cứ như vậy mà yên tĩnh đi.

"Tôi sắp tới phải đi công tác."

Tưởng Ban Hoa cảm thấy cần phải nói một chút với anh, còn vì sao cô lại muốn nói thế thì chính cô cũng không rõ.

Đi công tác sao? Lý Tiếu Thảo nhấp môi mỏng, sau đó hỏi: "Thông báo tuyển dụng sao?"

"Vâng."

Hồi sáng, hình như anh có nhìn thấy bưu kiện chuyển đến bộ phận của bọn họ yêu cầu phái người tham gia, gần đây trên đầu anh quá nhiều việc, cho nên từ chối.

Nhưng cô muốn đi ...

"Tôi biết rồi." Lý Tiếu Thảo nói.

Tưởng Ban Hoa gãi đầu, chưa hiểu rõ ý tứ của anh, nhưng cũng không có nghĩ nhiều.

"Hôm nay tôi còn nhớ rằng tôi từng ở bộ phận kỹ thuật của các anh đó."

Cô nghĩ cái gì liền nói cái đó, không nghĩ tới đề tài này làm Lý Tiếu Thảo cảm thấy rất hứng thú, anh quay đầu hỏi: "Việc kia như thế nào mà rơi trên người cô?"

Tưởng Ban Hoa vén tóc bị gió thổi ra sau tai, cô vui vẻ đầy kiêu ngạo mà nói: "Bởi vì tôi quá ưu tú."

Cô vốn cho rằng Lý Tiếu Thảo sẽ dỗi cô, nói cô thế mà như tự luyến gì đó, nhưng anh lại chỉ là gật đầu, sau đó nói: "Đúng, đúng thật rất ưu tú!"

Ánh đèn đường ấm áp chiếu trên gương mặt cô, phân không phân biệt được sắc đỏ là do ánh đèn hay là màu sắc vốn có của làn da.

Tưởng Ban Hoa sờ sờ mặt mình, sau đó cười nói: "Anh nói như vậy tôi sẽ kiêu ngạo đấy!"

Lý Tiếu Thảo cười cười, không nói gì. Bởi vì ở trong lòng anh, cô xác thật ưu tú, đáng yêu, đẹp như thần tiên và quan trọng nhất chính là, anh thích.

Cho nên, ở trước mặt anh, cô như thế nào cũng đều tốt cả.

"Thôi, tôi tới rồi." Tưởng Ban Hoa nhìn cổng nhà gần ngay trước mắt, quay nói với Lý Tiếu Thảo.

"Ừ." Lý Tiếu Thảo gật đầu, sau đó nói: "Mau lên đi, nghỉ ngơi sớm một chút!"

Tưởng Ban Hoa đứng ở bậc thang, xoay người lại, ở độ cao này cô mới không sai biệt lắm mà có thể cùng anh nhìn thẳng.

Cô ngắm anh rất tỉ mỉ, sau đó gọi tên của anh: "Lý Tiếu Thảo."

"Ừ."

"Anh trở về phải cẩn thận nha!"

"Ừ."

Chờ tất cả đèn trong phòng của Tưởng Ban Hoa sáng ấm lên, Lý Tiếu Thảo mới bình phục lại một chút tâm tình bị kích động.

Mới vừa rồi, anh cho rằng cô muốn nói với anh điều đặc biệt quan trọng, có lẽ là anh sẽ tiếp thu, có lẽ là anh sẽ không tiếp thu được.

Kết quả...

Anh lắc đầu, cười tự giễu, vừa định đi ra ngoài, lại thấy được Hách Nhân ở cách đó không xa đang lôi kéo rương hành lý nhìn anh.

Cậu ta đã trở lại.

"Hách Nhân." Lý Tiếu Thảo đi qua, chào hỏi.

Hách Nhân có chút không tin sự thật trước mắt mình, Thảo Thảo không phải thích Quý Vi ư? Nhưng vì cái gì cậu ấy lại xuất hiện ở chỗ này?

Hách Nhân đè nén sự tò mò trong lòng, tỏ ra như người không có việc gì nhìn Lý Tiếu Thảo đang bước qua đón mình, sau đó hỏi: "Thảo Thảo, sao cậu lại tới đây? Có muốn vào nhà tớ ngồi không?"

Lúc Hách Nhân nói những lời này, ánh mắt tựa như nữ sinh đang nhìn bạn trai của chính mình, tâm tư lộ ra sự sung sướng.

Lý Tiếu Thảo cũng không nỡ làm tổn thương anh ta, thật ra có chút chuyện, anh không nói cũng tốt.

cherrycherry-20090409-83_dangohhaun.gif

Editor: Phương Chân
Ngày 17/12/21
[/Hide]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 38. Tớ hiểu cậu! Không cần nói nữa!

[Hide]
Bấm để xem
Đóng lại
"Hách Nhân."

Anh lại kêu tên của anh ta lần nữa.

Đèn đường rọi xuống không còn nhu hòa như mới vừa rồi, mà trở nên chói lọi.

Hách Nhân buông hành lý xuống, anh cảm thấy mình sắp được nghe cậu ấy nói điều không muốn nghe nhất.

"Tôi..."

"Cậu đừng nói nữa! Tớ không nghe!" Hách Nhân bưng kín lỗ tai.

Anh không muốn nghe điều mình không thể tiếp thu.

Nhưng Lý Tiếu Thảo cũng không tính sẽ buông tha cho anh ta, thanh âm của anh nhẹ nhàng, lại mang theo ma lực mà xuyên thấu trái tim Hách Nhân.

Anh ta nghe được anh nói: "Hách Nhân, thật hết cách, tôi thật sự thích Ban Hoa."

"Nếu như không có cô ấy, tôi cũng sẽ thích cô gái khác, chúng ta, chỉ có thể là bạn bè thôi."

Lúc này Hách Nhân sớm đã rơi nước mắt như mưa, anh ta che lỗ tai lại, lắc đầu thật mạnh nói: "Tớ hiểu cậu mà! Không cần nói nữa!"

Trong giọng nói của cậu mang theo tuyệt vọng, giống như ngày tận thế đến rồi.

Lý Tiếu Thảo cảm thấy mình đúng là quá thẳng thừng, nhưng anh đang nói sự thật, không liên quan đến cái khác.

Anh cảm thấy mình vốn không có sai, nhưng anh lại không nỡ làm cho Hách Nhân đau lòng, vì thế anh nói: "Xin lỗi cậu!!"

"Đừng nói nữa! Tớ bảo cậu đừng nói nữa!"

Hách Nhân lớn tiếng mà gào lên, anh ta cầm lấy hành lý của mình, nhanh chóng bước qua Lý Tiếu Thảo, rồi chạy về nhà mình.

Cậu đem mình khóa ở trong phòng, cũng không bật đèn, chỉ có nước mắt tiếp tục chảy xuôi.

Ngày này, tới quá nhanh.

Anh ta vốn cho rằng mình sớm đã chuẩn bị tốt để tiếp thu, nhưng đến khi chính mình nghe được những lời từ miệng Lý Tiếu Thảo nói ra, anh ta mới ý thức được, bản thân mình thật sự không thể nào chấp nhận được.

Lý Tiếu Thảo đứng ở dưới lầu hồi lâu, anh thở dài, sau đó mới chậm rãi đi ra ngoài tiểu khu.

Anh hy vọng sự tuyệt vọng của Hách Nhân có thể sớm tan biến. Anh hy vọng ngày mai có thể nhìn thấy bộ dáng nhảy nhót tung tăng như trước đây của cậu ấy.

Tưởng Ban Hoa đứng bên cửa sổ, đem hết thảy những sự việc phát sinh vừa rồi thu vào đáy mắt.

Đều do khu chung cư cũ đáng chết này cách âm quá kém, làm hại cô thấy được cái không nên thấy.

Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng rời đi của Lý Tiếu Thảo, cô thở dài, yên lặng kéo lại bức màn.

Cô nghe được âm thanh la hét của Hách Nhân nên mới mở bức màn ra, cho nên đoạn đối thoại trước của bọn họ thì cô chưa nghe được.

Cho nên không biết Hách Nhân vì cái gì đột nhiên lại khổ sở đau lòng như thế, nhưng nhất định có quan hệ đến Lý Tiếu Thảo. Vì thế cô lẩm bẩm: "Lý Tiếu Thảo thật là quá tàn nhẫn!"

Cô nằm ở trên giường, cũng muốn đi qua căn nhà đối diện mà an ủi Hách Nhân một chút, nhưng cảm thấy như vậy không tốt.

Vì thế cô liền nhắn vào WeChat của Lý Tiếu Thảo: "Anh làm gì Hách Nhân vậy? Anh ta khóc đau lòng vậy!"

Lý Tiếu Thảo ngồi trên ghế, đọc tin của Tưởng Ban Hoa, suy nghĩ trong chốc lát mới trả lời: "Không có gì, sẽ ổn thôi."

Tưởng Ban Hoa thở dài, mong hỏi ra cái gì từ miệng của Lý Tiếu Thảo thật là quá khó khăn.

"Được rồi!" Tưởng Ban Hoa nghĩ xong sau đó đóng di động lại.

Cô bò lên, ghé vào trên cửa nghe ngóng thật lâu, cảm giác đối diện không có gì động tĩnh, vì thế liền trở về phòng ngủ của mình, tự nhủ: "Hẳn là không có việc gì đi."

"Rầm rầm rầm."

Tưởng Ban Hoa chân trước mới vừa bước lên giường, ngoài cửa liền vang lên tiếng đập.

Cô nhìn xuyên qua mắt mèo, thấy được hai mắt đỏ bừng của Hách Nhân.

"Anh đi công tác về rồi à?"

Tưởng Ban Hoa làm bộ dáng cái gì cũng không biết, trên thực tế tim cô đang đập rất nhanh, như muốn hỏng rồi.

Hách Nhân gắt gao nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tưởng Ban Hoa, cái loại này ánh mắt đầy thù hận, phẫn hận, còn có khó hiểu.

Anh như thế nào cũng không hiểu được, vì cái gì mà Lý Tiếu Thảo lại thích Tưởng Ban Hoa mà không phải Quý Vi.

Cô gái trước mặt này, tuy rằng lớn lên rất đẹp, nhưng cả ngày thường chơi chung một nhóm, hai người bọn họ cũng không nói gì, như thế nào mà Lý Tiếu Thảo lại thích cô ấy trước?

Tưởng Ban Hoa thấy Hách Nhân nhìn mình chằm chằm mà không nói lời nào, vì thế cúi xuống mình nhìn trên dưới một vòng, cô cũng không có phát hiện bản thân có cái gì không ổn, liền hỏi:

"Hách Nhân, anh sao vậy?"

Thanh âm của Tưởng Ban Hoa chấn động màng tai của Hách Nhân, anh ta thở dài, bỗng nhiên ý thức được một việc.

Kỳ thật cậu cũng không bại bởi Tưởng Ban Hoa hay Quý Vi, mà là bại bởi chính mình, bại bởi mình cùng giới tính với Lý Tiếu Thảo.

Lúc nghĩ đến đây, anh đột nhiên cảm thấy việc mình mới vừa rồi còn nghĩ sẽ xông tới đôi co với Tưởng Ban Hoa, thật quá khôi hài.

Anh ta bỗng cất tiếng cười to, làm toàn bộ hành lang đều vang vọng tiếng cười của anh.

cherryrose600rc2.gif

Editor: Phương Chân
Cập nhật 12/12/21
[/Hide]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1885 Tìm chủ đề
Chương 39: Lần đầu tiên cô nghe một người đàn ông nghiêm túc nói ra những lời thế này.

[Hide]
Bấm để xem
Đóng lại
Tưởng Ban Hoa nhìn Hách Nhân cười đến phát cuồng thì cau mày đẹp lại.

Cô sợ anh ta cười sẽ ngất đi mất.

"Hách Nhân, anh đừng như vậy, làm tôi sợ rồi nè."

Tưởng Ban Hoa đi lên phía trước tính nắm lấy tay anh ta nhưng kết quả bị anh ta né tránh.

Anh ta cười điên cuồng, ánh mắt nhìn cô có điểm lạnh nhạt.

"Tôi thất tình rồi."

Hách Nhân nói lời này như là trần thuật lại một sự thật lại giống như chính thức thông báo cho bản thân.

Đồng tử của Tưởng Ban Hoa co lại, cô xấu hổ thu lại cánh tay giơ lên trong không khí, sau đó nắm chặt như thế cô mới có được một chút cảm giác an toàn.

Thì ra bọn họ vừa rồi ồn ào về chuyện này, khó trách Hách Nhân lại điên cuồng như vậy.

Tưởng Ban Hoa cắn cắn môi, không biết nên an ủi Hách Nhân như thế nào thì anh ta đã xoay người đi về nhà mình, tiếp đến là một tiếng đóng cửa "rầm."

"Chuyện đó... đừng quá đau khổ."

Giọng của Tưởng Ban Hoa rất nhỏ nhưng ở trên hành lang lại có vẻ dị thường rõ ràng.

Cô nhìn cánh cửa ở phía đối diện đóng lại, bất lực mà thở dài theo, sau đó cũng không vào nhà mình.

Cô chui vào trong chăn, mở di động lên thấy Lý Tiếu Thảo có gửi một tin nhắn cho mình.

Anh nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút."

Tưởng Ban Hoa nhíu mày, trong đầu cô lại hiện lên bộ dáng hồn lạc phách xiu của Hách Nhân, thế mà Lý Tiếu Thảo lại đi gửi tin nhắn kêu cô ngủ sớm một chút làm như không có chuyện gì xảy ra, cô bị sự quan tâm này làm cho sợ hãi.

Cô càng nghĩ lại càng tức vì thế không chút suy nghĩ liền gọi cho anh.

Chờ đối phương bắt máy cô mới nhận ra mình quá xúc động rồi.

Trong ống nghe truyền tới giọng nói trầm và từ tính của Lý Tiếu Thảo, lúc này Tưởng Ban Hoa mới nhất thời hoảng sợ, chui cả người vào trong chăn như thế làm như vậy cô mới an tâm một ít.

"Cô làm sao vậy?" Lý Tiếu Thảo không nghe đối phương trả lời lại vì thế mới hỏi lại.

Tưởng Ban Hoa sắp xếp lại từ ngữ, nhưng đến khi nói ra ngoài lại biến thành câu: "Không có gì, không có gì, tôi gọi sai số."

Lý Tiếu Thảo giống như hiểu rõ hết thảy, nói vào di động: "Hách Nhân tới tìm cô?"

"Sao anh biết." Tưởng Ban Hoa chui ra từ ổ chăn, kinh ngạc hỏi.

Lý Tiếu Thảo cũng vừa mới về đến nhà, anh bật đèn trong phòng làm việc lên sau đó ngồi xuống bàn làm việc, chuyển cuộc gọi sang chế độ rảnh tay, sau đó nói: "Bằng không, cô sẽ không gọi sai."

Tưởng Ban Hoa đỡ đỡ cái trán, ở trong lòng rên rỉ, chẳng lẽ anh ta không hiểu chân lý năm từ "nhìn thấu không nói toạc" hay sao.

"Ừ, anh ta có tới tìm tôi, anh ra nói anh ta thất tình rồi." Cho nên, sao anh lại làm như là người không có xảy ra chuyện gì thế.

"Ừ." Lý Tiếu Thảo đáp, tay nhanh chóng gõ trên bàn phím, trên màn hình máy tính liền xuất hiện những câu lệnh mà nhiều người xem không hiểu.

Tưởng Ban Hoa nghe đáp thế có chút muốn phát điên, cô ở trên giường lăn một vòng, sau đó nói: "Anh ta rất đau lòng."

"Ừ." Lý Tiếu Thảo giống như chỉ cài đặt một câu trả lời tự động.

Tương Ban Hoa thở dài, sau đó mới nói thêm: "Lần đầu tiên tôi thấy anh ta đau khổ như vậy, lần trước anh ta nói với tôi hai người đã quen nhau hơn sáu năm." Cho nên, anh cũng thật là nhẫn tâm nha.

Tay đang gõ bàn phím của Lý Tiếu Thảo dừng lại một chút, Lý Tiếu Thảo nghe hiểu ý của Tưởng Ban Hoa.

Anh cầm lấy di động lên, sau đó nghiêm túc nói: "Tôi không thích con trai."

Anh nói câu này rất nghiêm túc, não của Tưởng Ban Hoa tưởng tượng ra hình ảnh đó, cảm thấy thật buồn cười vì thế liền bật cười, đây là lần đầu tiên cô nghe một người đàn ông nghiêm túc nói ra những câu như thế.

"Vậy nếu Hách Nhân là nữ thì sao?" Tưởng Ban Hoa cũng không biết tại sao mình lại hỏi như vậy.

Lý Tiếu Thảo không chút suy nghĩ liền trả lời lại: "Không có Nếu."

Anh không muốn tưởng tượng tới một chuyện không có khả năng xảy ra, huống chi trong tim của anh hiện tại chỉ có cô.

Hiển nhiên là Hách Nhân không có để lộ ra việc anh thích cô, mà cô lại không tự hiểu lấy.

Lý Tiếu Thảo mắt nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ rưỡi, thế là anh nói với cô: "Khuya rồi, còn chưa ngủ sao?"

Tưởng Ban Hoa vốn còn muốn tiếp tục tán gẫu cùng anh nhưng anh đã hỏi thế thì cô cũng không thể nói tiếp, vì thế cô nói: "Ừ, vậy tôi đi ngủ đây."

Hai người nói ngủ ngon với đối phương sau đó ngắt máy.

Tưởng Ban Hoa nhìn chằm chằm di động trong chốc lát sau đó mới chuẩn bị đi ngủ.

Cô cảm thấy não mình nhất định bị hư rồi mới gọi điện cho Lý Tiếu Thảo, mà não của Hách Nhân cũng hư nên mới yêu một tản băng lớn này suốt sáu năm trời.

Hây, nhất định não của hai người bọn họ đều úng nước.
cherrycherry-20090409-83_dangohhaun.gif

Editor: Alissa
Cập nhật 17/12/2021
[/Hide]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back