Lúc chúng tôi rời khỏi nhà số 3, Lauriston Gardens, thì đã là một giờ chiều. Sherlock Holmes đưa tôi tới bưu điện gần nhất. Ở đó, anh đã gửi đi một bức điện tín dài. Sau đó, anh vẫy một chiếc xe ngựa và yêu cầu người đánh xe đưa chúng tôi đến địa chỉ mà Lestrade vừa cho.
– Không có gì hữu ích bằng những chứng cứ mới toanh, – anh nói. – Tất nhiên, tôi đã có hướng khá chắc chắn để điều tra ra vụ này rồi nhưng chúng ta vẫn phải biết tất cả những gì cần biết.
– Anh làm tôi sửng sốt đấy, Holmes, - tôi nói. – Hóa ra là anh cũng không mấy chắc chắn về những chi tiết mà anh vừa đưa ra cho các vị thanh tra. Vậy mà tôi cứ nghĩ rằng anh phải chắc chắn mười mươi về những gì anh nói.
– Trong công việc này không có chỗ cho sai lầm, – anh trả lời. – Điều đầu tiên tôi để ý tới ngay khi vừa tới ngôi nhà đó là một chiếc xe ngựa đã tạo ra hai vết lún sâu khi ngựa bị ghìm cương rất chặt. Và thực tế là trước đêm hôm qua trời không hề có mưa trong vòng một tuần liền vì thế cỗ xe để lại một vết lún sâu đến như vậy chỉ có thể là đã tới đó sau trận mưa đêm hôm qua mà thôi. Có những dấu vết mà móng sắt của con ngựa kéo xe đã để lại, và có một vết để lại rõ nét hơn hẳn so với ba vết chân còn lại. Điều đó chứng tỏ móng ngựa mới được thay. Bởi vì cỗ xe đã ở đó sau khi trời mưa nhưng lại không hề có cỗ xe nào tới đó trong suốt buổi sáng – vì Gregson đã khẳng định điều này – nên có thể khẳng định rằng cỗ xe ngựa này đã tới đó vào ban đêm, và vì vậy, có thể khẳng định rằng đó chính là chiếc xe ngựa đã đưa hai người đó đến ngôi nhà.
– Nghe có vẻ rất đơn giản, – tôi nói. – Thế làm sao anh đoán được về chiều cao của người đàn ông còn lại?
– Tại sao ư? Người ta có thể khẳng định rõ mười mươi chiều cao của người đàn ông thông qua độ dài bước sải chân của ông ta. Đó chỉ là một phép tính đơn giản thôi mặc dù cũng chẳng ích gì khi tôi làm phiền anh với những con số. Tôi có được độ dài bước sải chân của người đàn ông này trên nền đất sét ẩm ướt ngoài vườn và cả trên lớp bụi trong phòng, và tôi có cách để kiểm tra việc tính toán của tôi. Khi một người viết chữ lên một bức tường, bản năng tự nhiên sẽ khiến anh ta viết trên tầm mắt mình một chút. Và tôi đã đo được độ cao từ đất tới nơi anh ta viết chữ là 6 feet. Đây chỉ là một trò trẻ con mà thôi.
– Thế còn tuổi của anh ta? – tôi hỏi.
– Ồ, nếu một người đàn ông có thể bước một bước chân dài bốn feet rưỡi mà không gặp một chút khó khăn nào thì chắc chắn anh ta phải là một người trung niên khoẻ mạnh và cường tráng. Đó cũng chính là độ rộng của vũng nước trên lối đi trong vườn mà chắc chắn là anh ta phải đi ngang qua. Người đi đôi giày da thuộc đã đi vòng qua vũng nước đó, nhưng người đàn ông đi đôi giày mũi vuông thì nhảy qua nó. Điều này chẳng có gì là bí ẩn cả. Tôi chỉ làm một việc đơn giản là áp dụng vào cuộc sống đời thường một số ít những quy tắc của khoa học quan sát và suy luận mà tôi đã viết trong bài báo đó. Còn điều gì khiến anh không hiểu nữa không?
– Chuyện về móng tay của ông ta và thuốc lá hiệu Trichinopoly mà anh ta hút, – tôi nói.
– Chữ viết trên tường được viết bằng cách nhúng ngón tay chỏ vào trong máu. Chiếc kính lúp của tôi cho phép tôi quan sát thấy là lớp vữa trên tường hơi bị cào xước. Điều này sẽ không thể xảy ra nếu như móng tay anh ta được cắt bằng. Tôi cũng đã lượm được một chút tàn thuốc trên sàn nhà. Tàn thuốc xám màu và dễ tan như bông tuyết. Tàn thuốc kiểu như thế chỉ có thể là từ điếu xì gà hiệu Trichinopoly. Tôi đã từng nghiên cứu về các loại tàn thuốc lá và thực tế là tôi còn viết cả một bài chuyên khảo về vấn đề này. Tôi cảm thấy tự hào rằng tôi có thể phân biệt được tàn của bất kỳ loại thuốc hay loại xì gà nào tồn tại trên thế giới này khi chỉ mới nhìn thoáng qua. Đó chính là những chi tiết khiến cho một thám tử lão luyện khác hẳn với những thám tử kiểu như Lestrade và Gregson.
– Thế còn về gương mặt hồng hào? - tôi hỏi.
– A, đó là một phán đoán liều lĩnh mặc dù tôi chắc chắn rằng tôi đúng. Anh không nên hỏi tôi điều đó khi vấn đề vẫn còn ở trong tình trạng hiện tại.
Tôi phác một cử chỉ qua trán và nhận xét: – Đầu óc tôi đang quay mòng mòng lên rồi. Càng nghĩ về vụ này, người ta càng cảm thấy nhiều điều bí ẩn. Làm thế nào mà hai người đàn ông có thể vào được trong căn nhà trống đó – nếu đúng là có hai người đàn ông thật? Người đánh xe đưa họ tới đó là ai? Làm thế nào mà thủ phạm giết người bắt ép được nạn nhân uống chất độc? Máu rớt trên sàn và máu viết trên tường từ đâu ra? Mục đích của vụ giết người này là gì, bởi vì tất cả đều khẳng định sự việc này không liên quan tới việc cướp của? Tại sao lại xuất hiện chiếc nhẫn của một người phụ nữ ở đó? Và trên hết là tại sao kẻ giết người lại phải viết từ Rache bằng tiếng Đức trước khi tẩu thoát? Tôi phải thừa nhận rằng tôi không biết làm cách nào để xâu chuỗi những sự kiện này lại với nhau.
Người bạn đồng hành của tôi mỉm cười với vẻ đồng tình và nói:
– Anh đã tóm tắt rất súc tích và rất thành công những khó khăn mà hiện giờ chúng ta cần phải giải quyết. Hiện tại vẫn còn rất nhiều điều mơ hồ mặc dù tôi đã định hình được một cách cơ bản vụ việc này. Còn về phát hiện của ông bạn Lestrade tội nghiệp, thật là sai lầm khi hướng cuộc điều tra của cảnh sát tới chủ nghĩa cộng sản và những tổ chức bí mật. Sự việc này không phải do một người Đức gây ra. Nếu như anh để ý, chữ A được viết phỏng theo kiểu viết chữ in của người Đức. Nhưng một người Đức thực sự bao giờ cũng viết chữ latin theo kiểu chữ latin vì thế chúng ta có thể khẳng định chắc chắn rằng đây không phải là chữ viết của một người Đức mà là của một kẻ mạo danh vụng về. Hắn ta đã làm hơi quá tay trong phần việc của mình. Việc viết chữ như vậy chỉ đơn giản là nhằm mục đích đưa cuộc điều tra của cảnh sát đi chệch hướng. Tôi sẽ không nói thêm gì nữa cho anh về vụ này đâu, bác sĩ ạ. Anh cũng biết là một nhà ảo thuật sẽ chẳng được lợi lộc gì khi đem phơi bày hết những kỹ thuật của mình ra trước thiên hạ. Và nếu như tôi giải thích cho anh quá cặn kẽ phương pháp làm việc của tôi thì chắc chắn anh sẽ đi tới một kết luận rằng cuối cùng thì tôi cũng chỉ là một kẻ hết sức bình thường như bao người khác mà thôi.
– Tôi sẽ không bao giờ nghĩ như vậy, – tôi trả lời. – Anh đã biến công việc điều tra của mình thành một khoa học của sự chính xác, một khoa học chưa từng ai trên thế giới này biết đến.
Người bạn đồng hành của tôi đỏ mặt vì hài lòng với những lời tôi vừa nói cùng cái cách hết sức chân thành mà tôi thốt ra những từ đó. Tôi đã nhận thấy rằng Holmes hết sức nhạy cảm với những lời người khác tán dương tài năng của anh giống như tình cảm của bất cứ một cô gái nào đối với sắc đẹp của mình.
– Tôi sẽ nói với anh một điều nữa, – anh nói. – Người đi đôi giày da thuộc và người đi đôi giày mũi vuông đến ngôi nhà đó trên cùng một chiếc xe ngựa và họ cùng bước trên lối đi trong vườn như hai người bạn thân thiết, rất có thể là tay trong tay. Khi họ bước vào trong nhà, họ còn đi lên đi xuống xăm xoi căn phòng – hay nói đúng hơn là người đi giày da thuộc đứng yên trong khi người đi giày mũi vuông đi lên đi xuống. Tôi biết được tất cả những điều đó thông qua lớp bụi trên sàn nhà và tôi còn có thể nhận thấy rằng càng bước đi, anh ta càng trở nên kích động. Điều này thể hiện rõ qua việc độ dài những bước chân của anh ta ngày càng tăng. Suốt thời gian đó, anh ta không ngừng nói và chắc chắn là cuối cùng anh ta bùng nổ trong một cơn giận dữ. Sau đó, thảm kịch đã xảy ra. Tôi đã nói cho anh tất cả những gì tôi biết bởi vì những điều còn lại chỉ là những ước đoán và giả định. Tuy nhiên, chúng ta cũng đã có một cơ sở khá vững chắc để bắt đầu rồi. Chúng ta cần phải nhanh lên vì tôi rất muốn chúng ta có kịp giờ để tới rạp hát Halle để nghe Norman Neruda biểu diễn tối nay.
-Còn tiếp-