Chương 20:
Lửa giận này không khống chế được rồi
Vừa mới sáng sớm thì Trầm Nguyệt Hi đã rời khỏi giường, Tiểu Đào cũng ngay lập tức đến hầu hạ nàng rửa mặt. Nàng vừa chải tóc vừa hỏi Tiểu Đào: "Sự việc ngươi đã làm thế nào rồi?" Tiểu Đào rất tự tin đáp lại Trầm Nguyệt Hi: "Tiểu thư, người yên tâm đi, mọi việc nô tỳ đã làm y như người sắp xếp rồi, sáng sớm hôm nay nô tỳ ra ngoài tìm hiểu tin tức thì phát hiện mọi người đều đang thảo luận về chuyện hội đèn lồng hôm qua."
Nàng cười cười, xem ra bây giờ mọi việc đã sẵn sàng rồi, bây giờ chỉ việc chờ Trầm Trinh đến gặp nàng mà thôi.
Không lâu sau đó, Lương quản gia liền trực tiếp đến Hi Vi các, hắn đi đến trước mặt Trầm Nguyệt Hi, hành lễ nói: "Tiểu thư, Lão gia muốn người đến Kính Đình các, người có một số chuyện muốn hỏi Tiểu thư." Nàng đứng lên, sau đó nhìn Lương quản gia nói: "Sáng nay ta đã nghe Tiểu Đào nói rồi, nếu phụ thân đã muốn gặp ta thì ta đây tất nhiên phải đi, xem xem người có chuyện gì!" Lương quản gia nghe vậy cũng không dám hỏi về chuyện tối hôm qua, chỉ có thể đáp lại: "Vậy mời Tiểu thư đi theo nô tài."
Nói xong bọn họ liền chuẩn bị rời Hi Vi các, nàng suy nghĩ một chút, sao đó liền nhìn Tiểu Đàm nói: "Đêm qua ngươi cũng vất vả rồi, ta đi một mình cũng được, một xíu nữa ngươi hãy tìm mẫu thân ta, đem mấy bộ đồ ta mới mua cho người thử."
Tiểu Đào còn chưa kịp đáp ứng thì nàng đã đi cùng Lương quản gia rồi.
Vừa bước qua cánh cửa của Kính Đình cư thì nàng ngay lập tức nhìn thấy Trầm Trinh, Trịnh Uyển còn có Trầm Nguyệt Bích đang chờ nàng bên trong. Nàng bước vào trong, Trầm Trinh lập tức ra lệnh cho nàng: "Nghiệt nữ, mau quỳ xuống!" Trầm Trinh vẫn còn duy trì bộ mặt bình tĩnh, nhưng giọng nói đã thể hiện ra được sự tức giận của hắn.
Trầm Nguyệt Hi đi đến trước mặt họ, ung dung nói: "Phụ thân, nữ nhi không biết đã làm sai chuyện gì? Cũng không có lí do gì để quỳ cả!" Trầm Trinh thấy nàng không biết hối cải, hắn ngay cả mặt mũi như bình thường cũng chẳng thể nào duy trì được, lớn tiếng quát: "Ta là phụ thân của ngươi, ta kêu ngươi quỳ ngươi phải quỳ, ngươi không có tư cách phản bác, chẳng lẽ mẫu thân ngươi đã dạy ngươi như vậy? Ai cho ngươi lá gan lớn như thế, chẳng lẽ là ngoại tổ phụ của ngươi à? Đúng không?"
Thấy Trầm Trinh như vậy, nàng biết hôm nay chắc phải quỳ rồi, nếu còn không quỳ thì lúc sau tin tức sẽ bị truyền đến Tống Nguyệt Hoa cũng không tốt, thế nên nàng nhìn Trầm Trinh nói: "Phụ thân, hôm nay ta có thể quỳ, mà người cũng phải cho ta một lí do chính đáng về hành vi này, nếu không ta tuyệt đối sẽ không khách khí với người đâu! Ngươi muốn cho ta quỳ cũng đơn giản thôi, nhưng muốn ta đứng lên có lẽ khô dễ đâu!" Nghe Trầm Nguyệt Hi đang uy hiếp mình, Trầm Trinh cười ha ha đứng lên: "Thật là buồn cười! Hôm nay nếu ta không làm Trầm Nguyệt Hi ngươi tâm phục khẩu phục thì ta không phải phụ thân ngươi." Trầm Nguyệt Hi cũng đáp trả lại: "Được, nếu phụ thân đã nói như vậy thì mời người nói cho nữ nhi biết ta đã làm sai chuyện gì?"
Nói xong nàng chậm rãi quỳ xuống đất.
Thấy nàng quỳ xuống như vậy, Trầm Trinh cuối cũng cũng bớt giận nói: "Bích nhi nói ngươi ở đại hội Đăng Vương làm cho nó xấu mặt, còn che giấu thực lực của bản thân mà lừa gạc người khác, không những vậy mà còn đẩy nó xuống hồ, xém chút mất mạng! Việc này ngươi có nhận hay không?"
Trầm Nguyệt Bích cũng đã đoán trước được hầu hết lời nói của Trầm Trinh, dù sao Trầm Nguyệt Bích cũng chẳng phải loại người mới mẻ gì, nàng ngẩn đầu nhìn Trầm Trinh, nhẹ nhàng nói: "Ta không nhận, ở đại hội Đăng Vương chính bản thân muội muội không bằng người khác, tại sao lại nói là ta làm xấu mặt? Về phần che giấu thực lực thì lại càng không phải, chẳng lẽ Thượng Thư phủ này chỉ cho phép Trầm Nguyệt Hi kiêu ngạo tự mãn còn ta thì không được à? Cái này quả thực không công bằng rồi!"
Trầm Nguyệt Bích nghe nàng nói như vậy thì lập tức phản bác: "Vậy còn chuyện ngươi hại ta rơi xuống nước, còn dìm ta xuống, thiếu chút làm ta mất mạng rồi, mấy cái này là như thế nào?" Trịnh Uyển lại ở một bên thêm dầu vào lửa, đau lòng nói: "Tiểu Hi, ngươi chỉ mới mười ba tuổi đã làm mấy chuyện như thế này rồi, Tống tỷ tỷ rốt cuộc dạy ngươi như thế nào vậy?"
Trầm Nguyệt Hi thấy miệng lưỡi các nàng ta quả thật như một cái máy, nàng cười nói: "Muội muội, Di nương, những lời hai người nói cũng chẳng có đạo lý gì cả, muội muội rơi xuống nước thế nào là tự bản thân muội biết, nếu muội nói ta đẩy muội xuống hồ thì tại sao biết là chính ta? Nếu nói ta muốn hại muội thì tại sao lại gọi người đến cứu làm gì?
Về phần Di nương đây, nếu người nói ta là người không bằng heo chó thì ta đây xin hỏi Di nương là người chỉ vì nghe lời của muội muội mà liền cho là ta làm như thế sao? Nói không chừng muội muội vì ghen tị với ta nên mới làm ra chuyện không bằng heo chó này? Chẳng lẽ bởi vì ta không phải do Di nương sinh ra nên mới đối đãi như vậy? Nếu thật sự là như vậy, ta đây thấy Di nương chính là loại mẫu thân tự cao tự đại, còn mẫu thân của ta Tống Nguyệt Hoa đối đãi với muội muội như con của mình, Di nương làm như vậy cũng thật khó coi quá đi!"
Nghe Trầm Hi nói như thế, Trầm Nguyệt Bích thật muốn đem kéo đến cắt nát cái lưỡi của nàng, nhưng bây giờ không thể nên chỉ đành nhẫn nhịn nói: "Chính là ngươi đã đẩy ta xuống hồ, phụ thân, chính là nàng ta, người đừng tin những lời ả nói!" Trịnh Uyển lại ở một bên khóc lóc nói: "Tiểu Hi! Tại sao con lại có thể nói ra những lời đau lòng như vậy!"
Bên trong Kính Đình cư, bọn họ cứ nói qua nói lại như vậy làm cho Trầm Trinh cảm thấy thật phiền hà, vì thế nhìn ba người họ quát: "Câm miệng hết cho ta!" Sau đó lại nhìn Trầm Nguyệt Hi nói: "Đến bây giờ mà ngươi vẫn chưa nhận sai sao? Xem ra bây giờ ta đây phải dùng gia pháp với ngươi rồi!"
Trầm Trinh quả thật thiên vị cho ả Trầm Nguyệt Bích kia, Trầm Nguyệt Hi cũng chẳng còn gì để nói, nàng vốn đã sớm thất vọng về hắn nhiều rồi, bằng không thì bây giờ có lẽ nàng đã đau lòng đến mức muốn chết đó chứ.
Nàng châm biếm Trầm Trinh một cách mạnh mẽ: "Phụ thân người không tin ta sao? Chẳng lẽ người cũng chẳng tin lời từ miệng thiên hạ nữa à? Nếu phụ thân không tin như vậy, thì chẳng hay lời nói của Nhiếp chính vương phụ thân cũng không tin?" Nghe Trầm Nguyệt Hi nhắc tới Tần Trạm, trong lòng Trầm Trinh bỗng nghi hoặc, thế nên hỏi nàng: "Chuyện này liên quan gì đến Nhiếp chính vương?"
Trầm Nguyệt Hi cười cười nói: "Chẳng lẽ muội muội không nói cho người là Nhiếp chính vương đã tận mắt thấy ta cứu nàng ta à? Nếu người không tin lời nói của ta thì có thể ra ngoài hỏi thăm xem lời ta nói có phải sự thật không!" Trầm Trinh nghi hoặc nhìn Trầm Nguyệt Bích cùng Trịnh Uyển, Trầm Nguyệt Bích có chút chột dạ nói: "Phụ thân, Trầm Nguyệt Hi nàng ta đang bịa chuyện đấy, người đừng tin!"
Trầm Trinh thấy Trầm Nguyệt Bích như vậy, đoán rằng có lẽ Tần Trạm biết được sự việc, nhưng hắn lại nghĩ, sự tình đã đến nước này rồi, nếu buông tha cho Trầm Nguyệt Hi thì cũng quá lời cho nàng ta rồi. Bình thường Trầm Nguyệt Hi ỷ sau lưng có chỗ dựa vững chắc nên cũng chẳng để hắn vào mắt, lần này không dạy dỗ nàng ta thì làm sao còn cơ hội nữa.
Vì thế Trầm Trinh quát to một tiếng: "Nghiệp chướng nhà ngươi, đến bây giờ vẫn nói láo à, người đâu, lấy gia pháp ra đây cho ta!"
Nàng cười cười, xem ra bây giờ mọi việc đã sẵn sàng rồi, bây giờ chỉ việc chờ Trầm Trinh đến gặp nàng mà thôi.
Không lâu sau đó, Lương quản gia liền trực tiếp đến Hi Vi các, hắn đi đến trước mặt Trầm Nguyệt Hi, hành lễ nói: "Tiểu thư, Lão gia muốn người đến Kính Đình các, người có một số chuyện muốn hỏi Tiểu thư." Nàng đứng lên, sau đó nhìn Lương quản gia nói: "Sáng nay ta đã nghe Tiểu Đào nói rồi, nếu phụ thân đã muốn gặp ta thì ta đây tất nhiên phải đi, xem xem người có chuyện gì!" Lương quản gia nghe vậy cũng không dám hỏi về chuyện tối hôm qua, chỉ có thể đáp lại: "Vậy mời Tiểu thư đi theo nô tài."
Nói xong bọn họ liền chuẩn bị rời Hi Vi các, nàng suy nghĩ một chút, sao đó liền nhìn Tiểu Đàm nói: "Đêm qua ngươi cũng vất vả rồi, ta đi một mình cũng được, một xíu nữa ngươi hãy tìm mẫu thân ta, đem mấy bộ đồ ta mới mua cho người thử."
Tiểu Đào còn chưa kịp đáp ứng thì nàng đã đi cùng Lương quản gia rồi.
Vừa bước qua cánh cửa của Kính Đình cư thì nàng ngay lập tức nhìn thấy Trầm Trinh, Trịnh Uyển còn có Trầm Nguyệt Bích đang chờ nàng bên trong. Nàng bước vào trong, Trầm Trinh lập tức ra lệnh cho nàng: "Nghiệt nữ, mau quỳ xuống!" Trầm Trinh vẫn còn duy trì bộ mặt bình tĩnh, nhưng giọng nói đã thể hiện ra được sự tức giận của hắn.
Trầm Nguyệt Hi đi đến trước mặt họ, ung dung nói: "Phụ thân, nữ nhi không biết đã làm sai chuyện gì? Cũng không có lí do gì để quỳ cả!" Trầm Trinh thấy nàng không biết hối cải, hắn ngay cả mặt mũi như bình thường cũng chẳng thể nào duy trì được, lớn tiếng quát: "Ta là phụ thân của ngươi, ta kêu ngươi quỳ ngươi phải quỳ, ngươi không có tư cách phản bác, chẳng lẽ mẫu thân ngươi đã dạy ngươi như vậy? Ai cho ngươi lá gan lớn như thế, chẳng lẽ là ngoại tổ phụ của ngươi à? Đúng không?"
Thấy Trầm Trinh như vậy, nàng biết hôm nay chắc phải quỳ rồi, nếu còn không quỳ thì lúc sau tin tức sẽ bị truyền đến Tống Nguyệt Hoa cũng không tốt, thế nên nàng nhìn Trầm Trinh nói: "Phụ thân, hôm nay ta có thể quỳ, mà người cũng phải cho ta một lí do chính đáng về hành vi này, nếu không ta tuyệt đối sẽ không khách khí với người đâu! Ngươi muốn cho ta quỳ cũng đơn giản thôi, nhưng muốn ta đứng lên có lẽ khô dễ đâu!" Nghe Trầm Nguyệt Hi đang uy hiếp mình, Trầm Trinh cười ha ha đứng lên: "Thật là buồn cười! Hôm nay nếu ta không làm Trầm Nguyệt Hi ngươi tâm phục khẩu phục thì ta không phải phụ thân ngươi." Trầm Nguyệt Hi cũng đáp trả lại: "Được, nếu phụ thân đã nói như vậy thì mời người nói cho nữ nhi biết ta đã làm sai chuyện gì?"
Nói xong nàng chậm rãi quỳ xuống đất.
Thấy nàng quỳ xuống như vậy, Trầm Trinh cuối cũng cũng bớt giận nói: "Bích nhi nói ngươi ở đại hội Đăng Vương làm cho nó xấu mặt, còn che giấu thực lực của bản thân mà lừa gạc người khác, không những vậy mà còn đẩy nó xuống hồ, xém chút mất mạng! Việc này ngươi có nhận hay không?"
Trầm Nguyệt Bích cũng đã đoán trước được hầu hết lời nói của Trầm Trinh, dù sao Trầm Nguyệt Bích cũng chẳng phải loại người mới mẻ gì, nàng ngẩn đầu nhìn Trầm Trinh, nhẹ nhàng nói: "Ta không nhận, ở đại hội Đăng Vương chính bản thân muội muội không bằng người khác, tại sao lại nói là ta làm xấu mặt? Về phần che giấu thực lực thì lại càng không phải, chẳng lẽ Thượng Thư phủ này chỉ cho phép Trầm Nguyệt Hi kiêu ngạo tự mãn còn ta thì không được à? Cái này quả thực không công bằng rồi!"
Trầm Nguyệt Bích nghe nàng nói như vậy thì lập tức phản bác: "Vậy còn chuyện ngươi hại ta rơi xuống nước, còn dìm ta xuống, thiếu chút làm ta mất mạng rồi, mấy cái này là như thế nào?" Trịnh Uyển lại ở một bên thêm dầu vào lửa, đau lòng nói: "Tiểu Hi, ngươi chỉ mới mười ba tuổi đã làm mấy chuyện như thế này rồi, Tống tỷ tỷ rốt cuộc dạy ngươi như thế nào vậy?"
Trầm Nguyệt Hi thấy miệng lưỡi các nàng ta quả thật như một cái máy, nàng cười nói: "Muội muội, Di nương, những lời hai người nói cũng chẳng có đạo lý gì cả, muội muội rơi xuống nước thế nào là tự bản thân muội biết, nếu muội nói ta đẩy muội xuống hồ thì tại sao biết là chính ta? Nếu nói ta muốn hại muội thì tại sao lại gọi người đến cứu làm gì?
Về phần Di nương đây, nếu người nói ta là người không bằng heo chó thì ta đây xin hỏi Di nương là người chỉ vì nghe lời của muội muội mà liền cho là ta làm như thế sao? Nói không chừng muội muội vì ghen tị với ta nên mới làm ra chuyện không bằng heo chó này? Chẳng lẽ bởi vì ta không phải do Di nương sinh ra nên mới đối đãi như vậy? Nếu thật sự là như vậy, ta đây thấy Di nương chính là loại mẫu thân tự cao tự đại, còn mẫu thân của ta Tống Nguyệt Hoa đối đãi với muội muội như con của mình, Di nương làm như vậy cũng thật khó coi quá đi!"
Nghe Trầm Hi nói như thế, Trầm Nguyệt Bích thật muốn đem kéo đến cắt nát cái lưỡi của nàng, nhưng bây giờ không thể nên chỉ đành nhẫn nhịn nói: "Chính là ngươi đã đẩy ta xuống hồ, phụ thân, chính là nàng ta, người đừng tin những lời ả nói!" Trịnh Uyển lại ở một bên khóc lóc nói: "Tiểu Hi! Tại sao con lại có thể nói ra những lời đau lòng như vậy!"
Bên trong Kính Đình cư, bọn họ cứ nói qua nói lại như vậy làm cho Trầm Trinh cảm thấy thật phiền hà, vì thế nhìn ba người họ quát: "Câm miệng hết cho ta!" Sau đó lại nhìn Trầm Nguyệt Hi nói: "Đến bây giờ mà ngươi vẫn chưa nhận sai sao? Xem ra bây giờ ta đây phải dùng gia pháp với ngươi rồi!"
Trầm Trinh quả thật thiên vị cho ả Trầm Nguyệt Bích kia, Trầm Nguyệt Hi cũng chẳng còn gì để nói, nàng vốn đã sớm thất vọng về hắn nhiều rồi, bằng không thì bây giờ có lẽ nàng đã đau lòng đến mức muốn chết đó chứ.
Nàng châm biếm Trầm Trinh một cách mạnh mẽ: "Phụ thân người không tin ta sao? Chẳng lẽ người cũng chẳng tin lời từ miệng thiên hạ nữa à? Nếu phụ thân không tin như vậy, thì chẳng hay lời nói của Nhiếp chính vương phụ thân cũng không tin?" Nghe Trầm Nguyệt Hi nhắc tới Tần Trạm, trong lòng Trầm Trinh bỗng nghi hoặc, thế nên hỏi nàng: "Chuyện này liên quan gì đến Nhiếp chính vương?"
Trầm Nguyệt Hi cười cười nói: "Chẳng lẽ muội muội không nói cho người là Nhiếp chính vương đã tận mắt thấy ta cứu nàng ta à? Nếu người không tin lời nói của ta thì có thể ra ngoài hỏi thăm xem lời ta nói có phải sự thật không!" Trầm Trinh nghi hoặc nhìn Trầm Nguyệt Bích cùng Trịnh Uyển, Trầm Nguyệt Bích có chút chột dạ nói: "Phụ thân, Trầm Nguyệt Hi nàng ta đang bịa chuyện đấy, người đừng tin!"
Trầm Trinh thấy Trầm Nguyệt Bích như vậy, đoán rằng có lẽ Tần Trạm biết được sự việc, nhưng hắn lại nghĩ, sự tình đã đến nước này rồi, nếu buông tha cho Trầm Nguyệt Hi thì cũng quá lời cho nàng ta rồi. Bình thường Trầm Nguyệt Hi ỷ sau lưng có chỗ dựa vững chắc nên cũng chẳng để hắn vào mắt, lần này không dạy dỗ nàng ta thì làm sao còn cơ hội nữa.
Vì thế Trầm Trinh quát to một tiếng: "Nghiệp chướng nhà ngươi, đến bây giờ vẫn nói láo à, người đâu, lấy gia pháp ra đây cho ta!"