Bài viết: 317 

CHƯƠNG 3
[BOOK]Cũng vào ngày hôm đó, Thượng thư phòng trong hoàng thành.
Hoàng đế Gia Ninh nhìn về phía Triệu Phúc nửa quỳ dưới tay mình, thần sắc như chim ưng: "Ngươi nói cái gì? Không rõ tung tích Hàn Việt?"
Triệu Phúc lo sợ trong lòng, vội vã đáp: "Bệ hạ, một tháng trước Ngũ điện hạ từ đã cùng vương phi rời khỏi Giang Nam, ám vệ bẩm báo lại sau khi Ngũ điện hạ cùng vương phi ra biển du ngoạn vẫn chưa từng quay về."
Triệu Phúc vốn cho rằng có Ngũ điện hạ giúp đỡ duy trì, triều đình cũng có thể ổn thỏa một chút, nào biết Ngũ hoàng tử lại ra biển vào đúng lúc này. Hải vực Nam Hải bao la, lại luôn luôn nằm trong sự khống chế của Đế gia, muốn tìm một Ngũ điện hạ giương buồm viễn dương, không khác gì mò kim đáy biển!
"Ra biển chưa về?" Thần sắc Hoàng đế Gia Ninh khó lường, đưa tay khẽ gõ lên trên ngự ỷ.
"Bệ hạ, nô tài đã phái ám vệ tới Nam Hải tìm Ngũ điện hạ.."
"Không cần, triệu hồi tất cả người về."
Triệu Phúc sững sờ: "Bệ hạ?"
"Hàn Việt và Thái tử vẫn luôn thân thiết, tính tình của hắn dù lạnh nhạt đến đâu, cũng sẽ không vào lúc ba nước giao chiến mà một mình vào Nam Hải du ngoạn, bỏ lại đại cục không để ý. Nửa năm này trẫm nhận được tin tức, hắn vẫn luôn ở Giang Nam vì Thái tử mà liên tiếp thu thập lương thực và binh khí dị sĩ trong dân gian, chiến trận ở Tây Bắc còn chưa đánh xong, sao hắn có thể ra biển!"
"Bệ hạ nói là Ngũ điện hạ đã gặp nguy hiểm?" Triệu Phúc lắp bắp hỏi, không dám nói thẳng.
Năm người con trai của bệ hạ đã mất hai, Thái tử ở biên cương xa xôi, chiến sự một ngày chưa định, tính mệnh liền một ngày chưa được bảo đảm an toàn. Thập tam hoàng tử vẫn chỉ là một đứa bé, hoàng tử trưởng thành chỉ còn sót lại một mình Ngũ điện hạ, bây giờ không rõ tung tích Ngũ điện hạ, nếu Thái tử lại xảy ra chuyện gì.. trong vòng hai mươi năm hoàng thất khó mà có người thừa kế!
Hoàng đế Gia Ninh rất có thâm ý lườm Triệu Phúc một chút, thần sắc hơi trầm xuống: "Sao hả, sao Hàn Việt lại xảy ra chuyện, chẳng lẽ ngươi không đoán ra, còn muốn trẫm nói rõ hay sao."
Sắc mặt Triệu Phúc trắng nhợt, vội vàng dập đầu thỉnh tội: "Bệ hạ thứ tội, nô tài, nô tài không tìm được chứng cứ.."
Hoàng đế Gia Ninh khẽ nói: "Ngoại trừ Đế gia, còn có ai dám động đến người của hoàng gia!"
"Không phải là Tĩnh An Hầu?" Triệu Phúc ngẩng đầu, có chút lo nghĩ: "Nhưng Tĩnh An Hầu ở xa tận Tây Bắc.."
Hoàng đế Gia Ninh phất tay ngắt lời hắn, tựa trên long ỷ, lộ ra vẻ mỏi mệt: "Là tính toán nàng đã chuẩn bị tốt trước khi vào Tây Bắc, hoặc là Lạc Minh Tây giấu diếm nàng ra tay, khác nhau ở chỗ nào? Những gì bọn họ làm, đều là vì Đế gia."
Triệu Phúc im lặng, lo sợ mở miệng: "Bệ hạ, bây giờ nô tài sẽ phái ngay ám vệ đi tìm Ngũ điện hạ."
"Không cần. Toàn bộ Tấn Nam bền chắc như thép, Hàn Việt đã bị bắt đến Tấn Nam, trừ phi bọn hắn thả người, nếu không kể cả là tông sư hoàng gia đi tới đó, cũng không mang được Hàn Việt trở về."
Có Đế Thịnh Thiên ở đó, khi nàng còn sống người của hoàng gia cũng không thể vào được Tấn Nam.
"Vậy an nguy của Ngũ điện hạ.."
"Nể mặt Thái tử, tính mệnh Hàn Việt không đáng ngại, chỉ là.. trước lúc tất cả tranh chấp giữa hai nhà Hàn Đế kết thúc, Đế gia sẽ không để hắn về triều. Triệu Phúc, lại phái một tổ ám vệ vào Tây Bắc bảo vệ Thái tử, Thái tử xảy ra chuyện, ngươi cùng ám vệ ngươi tự tay huấn luyện ra đưa đầu tới gặp trẫm."
Lệ khí nồng đậm phả vào mặt, Triệu Phúc biết Hoàng đế Gia Ninh bởi vì chuyện Ngũ hoàng tử mà tức giận, càng thêm coi trọng an nguy của Thái tử, nghiêm nghị lĩnh mệnh lui xuống.
Trong Thượng thư phòng, Hoàng đế Gia Ninh đi đến chỗ sa bàn bố trí bên cạnh ngự án, tay phải phất qua phía trên sa bàn, đưa tay vốc lên một nắm cát mịn, mặc cho cát mịn từ trên tay rơi xuống, ở trên sa bàn rải một đường từ Tấn Nam tới một khe núi địa thế hiểm trở, sau đó dừng lại.
Hoàng đế Gia Ninh nhìn chằm chằm chỗ kia, thần sắc khó lường, trầm ngâm thật lâu. Gió lạnh thổi vào thư phòng, hắn nặng nề ho khan vài tiếng, thu tay lại bước vào noãn các nghỉ ngơi.
Một tờ mật tín trên ngự tọa bị gió lạnh quét xuống mở ra bên trên sa bàn, Bắc Tần vương ấn trong mật tín vừa vặn rơi vào phía trên khe núi Hoàng đế Gia Ninh vừa rồi đưa tay dừng lại.
Trong Thượng thư phòng yên tĩnh, phong thư nghị hòa được bí mật đưa tới kia cùng Hổ Khiếu sơn trùng điệp chồng lên nhau, gió thổi qua, giấy mảnh theo gió mà lay động, tiếng xào xạc không nói ra được hời hợt, phảng phất như đang cười nhạo mấy chục vạn tướng sĩ Đại Tĩnh còn đang cố chấp rửa hận tại Tây Bắc.
Kỳ thật cái gọi là thiên hạ, bất quá là người trong hoàng gia đánh cờ, người có quyền nắm giữ thế cục, như thế mà thôi.
Chiến cuộc Tây Bắc mặc dù chậm, lại cuồn cuộn sóng ngầm, đại chiến hết sức căng thẳng. Hai người trù tính cả vạn quân, đều không phải là người có thể thả lỏng, Đế Tử Nguyên vốn cho rằng sau khi Hàn Diệp bái tế An Ninh xong sẽ lập tức quay về Huệ An thành tương trợ Ôn Sóc, nào biết y giống như là đã quên thế cục Tây Bắc, ở lại Thanh Nam thành. Hai người một năm này bôn ba chạy khắp các thành Tây Bắc, khó gặp mặt một lần, sau khi An Ninh qua đời khúc mắc giữa hai người càng sâu, sau ba tháng cuộc chiến sẽ kết thúc, kết cục tương lai khó mà đoán trước, là người biết rõ thế cục nghiêm trọng, nàng cũng hi hữu mà quên đi chức trách thống soái toàn quân, không xua Hàn Diệp về Đồng Quan.
Quân doanh tại Thanh Nam thành đóng ở chỗ ngoài thành trăm thước, lúc trước Đế Tử Nguyên đều ở trong quân doanh thao luyện binh sĩ truyền đạt quân lệnh, không phải cần thiết thì rất ít về thành. Nửa tháng này, tướng sĩ dân chúng trong Thanh Nam thành phát hiện thống soái luôn quân lệnh như sơn của bọn họ không còn thích ngâm mình trong quân doanh, giữa trưa sau khi thao luyện binh sĩ xong sẽ luôn vội vàng khiêng một chồng tin báo cưỡi ngựa nhanh chóng trở về phủ thành chủ, khuôn mặt băng lãnh trang nghiêm đông lạnh nửa năm trên lưng tuấn mã kia cuối cùng đã tan ra.
Nếu không phải đang ở giữa cuộc chiến nghiêm túc này, Tĩnh An Hầu quân lại thực sự là một đại cô nương, một thành bá tánh sợ rằng đều cho là thống soái của bọn họ ẩn giấu giai nhân trong phủ!
Kỳ thật cái suy đoán này, mặc dù không trúng, nhưng cũng không sai hẳn. Hàn Diệp không phải giai nhân, lại là rể hiền mà nữ tử trong thiên hạ tha thiết ước mơ, ngoại trừ Đế Tử Nguyên.
An nguy của Hàn Diệp liên quan đến an ổn của triều đình Đại Tĩnh, binh lực Đồng Quan mạnh nhất, cũng có ý tứ bảo vệ y. Y đến Thanh Nam thành là một chuyện bí mật, ngoại trừ phủ thành chủ canh phòng sâm nghiêm, y cũng không thể tùy tiện chạy loạn.
Mỗi ngày lúc Đế Tử Nguyên đội gió lạnh ôm một chồng mật báo về phủ, kiểu gì cũng sẽ chậm lại bước chân trong hành lang thật dài ở nội viện, hững hờ nhòm một chút về phía người đang ở dưới mái hiên ôm lò sưởi luyện chữ vẽ tranh, rồi lại vội vàng lăn vào trong thư phòng ở đối diện để suy diễn binh pháp.
Từ lần trước sau khi nói về An Ninh, cho dù Hàn Diệp vẫn ở lại trong phủ thành chủ, nhưng hai người lại không nói chuyện thêm nữa.
Thư phòng và tiểu viện nơi Hàn Diệp nghỉ ngơi cách nhau một dãy hành lang cùng một vạt cây đông mai nở rộ. Xuyên thấu qua cửa sổ thư phòng và cành cây thưa thớt, luôn có thể nhìn thấy thân ảnh màu xanh kia. Đế Tử Nguyên nói không rõ nguyên nhân mình mỗi ngày chạy về phủ, cũng không thể làm rõ nàng mỗi ngày ngồi ở dưới cửa thỉnh thoảng quay đầu nhìn lên một chút đến cùng là vì cái gì.
Rõ ràng nàng rõ ràng nhất, nàng và Hàn Diệp từ mười hai năm trước đã chỉ còn lại một tử cục, đời này khó giải.
Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng càng hiểu rõ mình không có cách nào căm hận người này. Nàng chỉ là không biết, Hàn Diệp đối với nàng, đến cùng là tồn tại như thế nào.
Đế Tử Nguyên có một ưu điểm, một khi gặp sự tình nghĩ mãi không hiểu sẽ luôn lười nhác lăn lộn làm cho rõ ràng, cảm thấy đến thời điểm hiểu ra tự nhiên có thể hiểu rõ, hiện tại trong đầu thoải mái là được rồi. Cho nên nàng mỗi ngày vẫn như cũ lăn lộn đi đi về về giữa phủ và quân doanh, quen thuộc ôm một chồng lớn binh thư mật báo bôn ba vội vàng, lơ đãng mà nhiều lần liếc trộm Hàn Diệp ở dưới mái hiên đối diện biếng nhác không biết đang làm cái gì.
Bọn họ chỉ cách nhau một viện, phảng phất như một khối, nhưng lại giống như cách nhau cả khe trời.
Tính tình Đế Tử Nguyên duy ngã độc tôn thịnh khí bá đạo như thế, lại cứ thế mà ngày ngày nhịn xuống, đáy lòng còn có chút vui mừng và an tâm khó hiểu.
Thẳng đến nửa tháng sau, nàng ở bên ngoài Thanh Nam thành hái được mấy trái táo mùa đông định ném cho thanh niên ngoài viện mỗi ngày nhàn nhã trầm mặc để thử trò chuyện, lại vào lúc chớp mắt vượt qua hành lang kia rồi phải miễn cưỡng dừng chân lại, mới biết được mình cuối cùng đã có chút phóng túng rồi.
Dưới mái hiên, bút vẽ cuộn giấy còn ở đó, đồ uống trà còn bốc hơi nóng, nhưng bên trên chiếc ghế này, lại không còn thanh niên nghiêng người ngồi cúi đầu chấp bút.
Hàn Diệp đi, sớm nên như thế, nhưng lại không hề có dấu hiệu báo trước, đến cả lời cáo biệt cũng không có.
Trong ngực ôm quá nhiều mật báo, táo mùa đông cầm trong tay không cẩn thận rơi xuống đất. Đế Tử Nguyên cúi đầu, nhìn trái táo mùa đông lăn vòng bên trong hành lang an tĩnh, rũ mắt xuống, thật lâu sau, phát ra một tiếng thở dài.[/BOOK]
[BOOK]Cũng vào ngày hôm đó, Thượng thư phòng trong hoàng thành.
Hoàng đế Gia Ninh nhìn về phía Triệu Phúc nửa quỳ dưới tay mình, thần sắc như chim ưng: "Ngươi nói cái gì? Không rõ tung tích Hàn Việt?"
Triệu Phúc lo sợ trong lòng, vội vã đáp: "Bệ hạ, một tháng trước Ngũ điện hạ từ đã cùng vương phi rời khỏi Giang Nam, ám vệ bẩm báo lại sau khi Ngũ điện hạ cùng vương phi ra biển du ngoạn vẫn chưa từng quay về."
Triệu Phúc vốn cho rằng có Ngũ điện hạ giúp đỡ duy trì, triều đình cũng có thể ổn thỏa một chút, nào biết Ngũ hoàng tử lại ra biển vào đúng lúc này. Hải vực Nam Hải bao la, lại luôn luôn nằm trong sự khống chế của Đế gia, muốn tìm một Ngũ điện hạ giương buồm viễn dương, không khác gì mò kim đáy biển!
"Ra biển chưa về?" Thần sắc Hoàng đế Gia Ninh khó lường, đưa tay khẽ gõ lên trên ngự ỷ.
"Bệ hạ, nô tài đã phái ám vệ tới Nam Hải tìm Ngũ điện hạ.."
"Không cần, triệu hồi tất cả người về."
Triệu Phúc sững sờ: "Bệ hạ?"
"Hàn Việt và Thái tử vẫn luôn thân thiết, tính tình của hắn dù lạnh nhạt đến đâu, cũng sẽ không vào lúc ba nước giao chiến mà một mình vào Nam Hải du ngoạn, bỏ lại đại cục không để ý. Nửa năm này trẫm nhận được tin tức, hắn vẫn luôn ở Giang Nam vì Thái tử mà liên tiếp thu thập lương thực và binh khí dị sĩ trong dân gian, chiến trận ở Tây Bắc còn chưa đánh xong, sao hắn có thể ra biển!"
"Bệ hạ nói là Ngũ điện hạ đã gặp nguy hiểm?" Triệu Phúc lắp bắp hỏi, không dám nói thẳng.
Năm người con trai của bệ hạ đã mất hai, Thái tử ở biên cương xa xôi, chiến sự một ngày chưa định, tính mệnh liền một ngày chưa được bảo đảm an toàn. Thập tam hoàng tử vẫn chỉ là một đứa bé, hoàng tử trưởng thành chỉ còn sót lại một mình Ngũ điện hạ, bây giờ không rõ tung tích Ngũ điện hạ, nếu Thái tử lại xảy ra chuyện gì.. trong vòng hai mươi năm hoàng thất khó mà có người thừa kế!
Hoàng đế Gia Ninh rất có thâm ý lườm Triệu Phúc một chút, thần sắc hơi trầm xuống: "Sao hả, sao Hàn Việt lại xảy ra chuyện, chẳng lẽ ngươi không đoán ra, còn muốn trẫm nói rõ hay sao."
Sắc mặt Triệu Phúc trắng nhợt, vội vàng dập đầu thỉnh tội: "Bệ hạ thứ tội, nô tài, nô tài không tìm được chứng cứ.."
Hoàng đế Gia Ninh khẽ nói: "Ngoại trừ Đế gia, còn có ai dám động đến người của hoàng gia!"
"Không phải là Tĩnh An Hầu?" Triệu Phúc ngẩng đầu, có chút lo nghĩ: "Nhưng Tĩnh An Hầu ở xa tận Tây Bắc.."
Hoàng đế Gia Ninh phất tay ngắt lời hắn, tựa trên long ỷ, lộ ra vẻ mỏi mệt: "Là tính toán nàng đã chuẩn bị tốt trước khi vào Tây Bắc, hoặc là Lạc Minh Tây giấu diếm nàng ra tay, khác nhau ở chỗ nào? Những gì bọn họ làm, đều là vì Đế gia."
Triệu Phúc im lặng, lo sợ mở miệng: "Bệ hạ, bây giờ nô tài sẽ phái ngay ám vệ đi tìm Ngũ điện hạ."
"Không cần. Toàn bộ Tấn Nam bền chắc như thép, Hàn Việt đã bị bắt đến Tấn Nam, trừ phi bọn hắn thả người, nếu không kể cả là tông sư hoàng gia đi tới đó, cũng không mang được Hàn Việt trở về."
Có Đế Thịnh Thiên ở đó, khi nàng còn sống người của hoàng gia cũng không thể vào được Tấn Nam.
"Vậy an nguy của Ngũ điện hạ.."
"Nể mặt Thái tử, tính mệnh Hàn Việt không đáng ngại, chỉ là.. trước lúc tất cả tranh chấp giữa hai nhà Hàn Đế kết thúc, Đế gia sẽ không để hắn về triều. Triệu Phúc, lại phái một tổ ám vệ vào Tây Bắc bảo vệ Thái tử, Thái tử xảy ra chuyện, ngươi cùng ám vệ ngươi tự tay huấn luyện ra đưa đầu tới gặp trẫm."
Lệ khí nồng đậm phả vào mặt, Triệu Phúc biết Hoàng đế Gia Ninh bởi vì chuyện Ngũ hoàng tử mà tức giận, càng thêm coi trọng an nguy của Thái tử, nghiêm nghị lĩnh mệnh lui xuống.
Trong Thượng thư phòng, Hoàng đế Gia Ninh đi đến chỗ sa bàn bố trí bên cạnh ngự án, tay phải phất qua phía trên sa bàn, đưa tay vốc lên một nắm cát mịn, mặc cho cát mịn từ trên tay rơi xuống, ở trên sa bàn rải một đường từ Tấn Nam tới một khe núi địa thế hiểm trở, sau đó dừng lại.
Hoàng đế Gia Ninh nhìn chằm chằm chỗ kia, thần sắc khó lường, trầm ngâm thật lâu. Gió lạnh thổi vào thư phòng, hắn nặng nề ho khan vài tiếng, thu tay lại bước vào noãn các nghỉ ngơi.
Một tờ mật tín trên ngự tọa bị gió lạnh quét xuống mở ra bên trên sa bàn, Bắc Tần vương ấn trong mật tín vừa vặn rơi vào phía trên khe núi Hoàng đế Gia Ninh vừa rồi đưa tay dừng lại.
Trong Thượng thư phòng yên tĩnh, phong thư nghị hòa được bí mật đưa tới kia cùng Hổ Khiếu sơn trùng điệp chồng lên nhau, gió thổi qua, giấy mảnh theo gió mà lay động, tiếng xào xạc không nói ra được hời hợt, phảng phất như đang cười nhạo mấy chục vạn tướng sĩ Đại Tĩnh còn đang cố chấp rửa hận tại Tây Bắc.
Kỳ thật cái gọi là thiên hạ, bất quá là người trong hoàng gia đánh cờ, người có quyền nắm giữ thế cục, như thế mà thôi.
Chiến cuộc Tây Bắc mặc dù chậm, lại cuồn cuộn sóng ngầm, đại chiến hết sức căng thẳng. Hai người trù tính cả vạn quân, đều không phải là người có thể thả lỏng, Đế Tử Nguyên vốn cho rằng sau khi Hàn Diệp bái tế An Ninh xong sẽ lập tức quay về Huệ An thành tương trợ Ôn Sóc, nào biết y giống như là đã quên thế cục Tây Bắc, ở lại Thanh Nam thành. Hai người một năm này bôn ba chạy khắp các thành Tây Bắc, khó gặp mặt một lần, sau khi An Ninh qua đời khúc mắc giữa hai người càng sâu, sau ba tháng cuộc chiến sẽ kết thúc, kết cục tương lai khó mà đoán trước, là người biết rõ thế cục nghiêm trọng, nàng cũng hi hữu mà quên đi chức trách thống soái toàn quân, không xua Hàn Diệp về Đồng Quan.
Quân doanh tại Thanh Nam thành đóng ở chỗ ngoài thành trăm thước, lúc trước Đế Tử Nguyên đều ở trong quân doanh thao luyện binh sĩ truyền đạt quân lệnh, không phải cần thiết thì rất ít về thành. Nửa tháng này, tướng sĩ dân chúng trong Thanh Nam thành phát hiện thống soái luôn quân lệnh như sơn của bọn họ không còn thích ngâm mình trong quân doanh, giữa trưa sau khi thao luyện binh sĩ xong sẽ luôn vội vàng khiêng một chồng tin báo cưỡi ngựa nhanh chóng trở về phủ thành chủ, khuôn mặt băng lãnh trang nghiêm đông lạnh nửa năm trên lưng tuấn mã kia cuối cùng đã tan ra.
Nếu không phải đang ở giữa cuộc chiến nghiêm túc này, Tĩnh An Hầu quân lại thực sự là một đại cô nương, một thành bá tánh sợ rằng đều cho là thống soái của bọn họ ẩn giấu giai nhân trong phủ!
Kỳ thật cái suy đoán này, mặc dù không trúng, nhưng cũng không sai hẳn. Hàn Diệp không phải giai nhân, lại là rể hiền mà nữ tử trong thiên hạ tha thiết ước mơ, ngoại trừ Đế Tử Nguyên.
An nguy của Hàn Diệp liên quan đến an ổn của triều đình Đại Tĩnh, binh lực Đồng Quan mạnh nhất, cũng có ý tứ bảo vệ y. Y đến Thanh Nam thành là một chuyện bí mật, ngoại trừ phủ thành chủ canh phòng sâm nghiêm, y cũng không thể tùy tiện chạy loạn.
Mỗi ngày lúc Đế Tử Nguyên đội gió lạnh ôm một chồng mật báo về phủ, kiểu gì cũng sẽ chậm lại bước chân trong hành lang thật dài ở nội viện, hững hờ nhòm một chút về phía người đang ở dưới mái hiên ôm lò sưởi luyện chữ vẽ tranh, rồi lại vội vàng lăn vào trong thư phòng ở đối diện để suy diễn binh pháp.
Từ lần trước sau khi nói về An Ninh, cho dù Hàn Diệp vẫn ở lại trong phủ thành chủ, nhưng hai người lại không nói chuyện thêm nữa.
Thư phòng và tiểu viện nơi Hàn Diệp nghỉ ngơi cách nhau một dãy hành lang cùng một vạt cây đông mai nở rộ. Xuyên thấu qua cửa sổ thư phòng và cành cây thưa thớt, luôn có thể nhìn thấy thân ảnh màu xanh kia. Đế Tử Nguyên nói không rõ nguyên nhân mình mỗi ngày chạy về phủ, cũng không thể làm rõ nàng mỗi ngày ngồi ở dưới cửa thỉnh thoảng quay đầu nhìn lên một chút đến cùng là vì cái gì.
Rõ ràng nàng rõ ràng nhất, nàng và Hàn Diệp từ mười hai năm trước đã chỉ còn lại một tử cục, đời này khó giải.
Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng càng hiểu rõ mình không có cách nào căm hận người này. Nàng chỉ là không biết, Hàn Diệp đối với nàng, đến cùng là tồn tại như thế nào.
Đế Tử Nguyên có một ưu điểm, một khi gặp sự tình nghĩ mãi không hiểu sẽ luôn lười nhác lăn lộn làm cho rõ ràng, cảm thấy đến thời điểm hiểu ra tự nhiên có thể hiểu rõ, hiện tại trong đầu thoải mái là được rồi. Cho nên nàng mỗi ngày vẫn như cũ lăn lộn đi đi về về giữa phủ và quân doanh, quen thuộc ôm một chồng lớn binh thư mật báo bôn ba vội vàng, lơ đãng mà nhiều lần liếc trộm Hàn Diệp ở dưới mái hiên đối diện biếng nhác không biết đang làm cái gì.
Bọn họ chỉ cách nhau một viện, phảng phất như một khối, nhưng lại giống như cách nhau cả khe trời.
Tính tình Đế Tử Nguyên duy ngã độc tôn thịnh khí bá đạo như thế, lại cứ thế mà ngày ngày nhịn xuống, đáy lòng còn có chút vui mừng và an tâm khó hiểu.
Thẳng đến nửa tháng sau, nàng ở bên ngoài Thanh Nam thành hái được mấy trái táo mùa đông định ném cho thanh niên ngoài viện mỗi ngày nhàn nhã trầm mặc để thử trò chuyện, lại vào lúc chớp mắt vượt qua hành lang kia rồi phải miễn cưỡng dừng chân lại, mới biết được mình cuối cùng đã có chút phóng túng rồi.
Dưới mái hiên, bút vẽ cuộn giấy còn ở đó, đồ uống trà còn bốc hơi nóng, nhưng bên trên chiếc ghế này, lại không còn thanh niên nghiêng người ngồi cúi đầu chấp bút.
Hàn Diệp đi, sớm nên như thế, nhưng lại không hề có dấu hiệu báo trước, đến cả lời cáo biệt cũng không có.
Trong ngực ôm quá nhiều mật báo, táo mùa đông cầm trong tay không cẩn thận rơi xuống đất. Đế Tử Nguyên cúi đầu, nhìn trái táo mùa đông lăn vòng bên trong hành lang an tĩnh, rũ mắt xuống, thật lâu sau, phát ra một tiếng thở dài.[/BOOK]