Bài viết: 317 

CHƯƠNG 129
[BOOK]Ngày hôm sau, từ sáng sớm Đế Tử Nguyên đã vào triều. Ôn Sóc ngủ đến lúc mặt trời lên cao ba sào mới từ trên giường ấm áp bò dậy, không cam không nguyện một bước ba quay đầu ra khỏi thư phòng.
Bên ngoài Hầu phủ, tổng quản Đông cung nhất hô vạn ứng lộ ra khuôn mặt vui vẻ với nụ cười ôn hòa hiền hậu, mắt nhìn cửa chằm chằm, thấy Ôn Sóc đi ra, đáy mắt đều là sáng rực ngạc nhiên mừng rỡ.
Khuôn mặt Ôn Sóc nhỏ nhắn nghiêm nghị, cũng không còn lạnh lùng giống như tối qua, chỉ nhíu mày một cái rồi bước xuống thềm đá rời thẳng đi.
Thái độ này còn trên cả mong đợi của Lâm Song, lão quản gia thiếu chút nữa cao hứng nhảy một cái ba thước, hắn buông gương mặt già nua xuống dè đặt đi theo sau lưng Ôn Sóc.
Theo hai con phố, thanh âm Ôn Sóc vang dội truyền tới: "Ta vẫn chưa tha thứ cho ngươi, là chính ngươi muốn đi theo."
"Vâng, vâng." Lâm Song cười híp mắt, lập tức đáp: "Lão nô xuất cung làm ít chuyện, vừa vặn cùng đường với công tử."
Ôn Sóc không được tự nhiên ho khan một cái, lại nói một câu: "Tỷ nói bệ hạ sẽ không nghiêm trị điện hạ, chờ mấy ngày nữa y sẽ trở về Đông cung."
Ôn Sóc nói xong lại trầm mặc xuống, nghe được tiếng thở của lão đầu tử sau lưng, bước chân hắn không tự chủ mà chậm lại. Dù sao cũng là người chăm sóc hắn từ nhỏ, hắn có tức giận nhiều hơn nữa, ủy khuất nhiều hơn nữa cũng không thể xả ra được.
Lâm Song thấy Ôn Sóc như vậy, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm nhu hòa. Khó trách điện hạ chịu vì tiểu công tử làm đến nước này, tiểu công tử a, thật có lòng nhân từ.
Nào biết Ôn Sóc lại không như hắn nghĩ sẽ trở về phủ thị lang, ngược lại đi một đường ra khỏi kinh thành, đến ngoại ô Phù Lăng sơn.
Ôn Sóc leo từng bước một lên thang đá, Lâm Song hơi do dự, đi theo trước.
Sau nửa giờ, Ôn Sóc thở hồng hộc ngừng trước tiểu viện trên Phù Lăng tự nơi Đế Thịnh Thiên nghỉ ngơi. Lâm Song không dám lỗ mãng, ở bên ngoài chùa không dám theo vào.
Lúc này ánh nắng vừa vặn, Đế Thịnh Thiên đang nằm trên ghế dưới gốc cây đào cắn hạt dưa. Toàn bộ kinh thành người có thể có phần rảnh rỗi như này sợ rằng chỉ có mình nàng.
Ôn Sóc ở bên ngoài viện chần chừ hồi lâu, lần đầu tiên hắn thấp thỏm mong đợi gặp Đế Thịnh Thiên, lần thứ hai ngược lại là không biết nên đối mặt như thế nào.
Vị lão tổ tông Đế gia này, người đã từng một tay thành lập vương triều Đại Tĩnh sợ là biết thân thế của hắn, nếu không sẽ không hoàn toàn đối xử với hắn bằng thái độ của một vị trưởng bối trong nhà vào đêm giao thừa kia. Ôn Sóc vốn thông minh, xâu chuỗi mọi chuyện lại rồi suy nghĩ một chút liền hiểu hết tất cả.
"Vào đi, còn kì kèo nữa thì trời cũng tối rồi." Thanh âm lười biếng từ trong sân truyền tới.
Bàn chân Ôn Sóc đi qua đi lại dừng một chút, thở một hơi dài nhẹ nhõm, đi vào sân. Hắn đến trước mặt Đế Thịnh Thiên, hành lễ một cái: "Bái kiến Đế tiền bối."
Đế Thịnh Thiên nhướng mày, cách Ôn Sóc gọi lần đầu tiên khi theo Tử Nguyên tới gặp nàng chính là "Cô tổ mẫu", nhưng lần này lên núi lại là "Đế tiền bối".
"Sao rồi? Ngươi không định nói cho Tử Nguyên biết thân phận của ngươi à?" Thấy Ôn Sóc không nói, nàng lại nói: "Là bởi vì Hàn Diệp sao?"
Ôn Sóc không đáp, nhưng hỏi ngược lại: "Đế tiền bối biết ta là ai, tại sao không nói cho tỷ?"
Đế Thịnh Thiên xoay người tìm tư thế thoải mái trên ghế, nhìn về phía Ôn Sóc: "Bởi vì Hàn Diệp." Ôn Sóc có chút kinh ngạc.
"Hắn tới Phù Lăng sơn gặp ta, bảo ta giữ bí mật thân phận của ngươi. Ngươi là sợ một khi thân phận của ngươi bại lộ, Hàn Trọng Viễn sẽ động thủ với Ngụy Gián?"
Ôn Sóc gật đầu: "Tiền bối, vì sao điện hạ y không chịu nói cho tỷ, nếu như nói ra.."
"Nếu như nói ra, có lẽ Tử Nguyên sẽ mềm lòng, có đúng hay không?" Đế Thịnh Thiên tiếp lời Ôn Sóc: "Tẫn Ngôn, Hàn Diệp hiểu rõ Tử Nguyên hơn ngươi, đối với y mà nói, nói ra thân thế của ngươi, là cản đường của Tử Nguyên."
"Đường của tỷ? Tiền bối nói là.." Ôn Sóc nhìn về phía kinh thành một cái: "Vậy điện hạ thì sao? Điện hạ không cảm thấy đáng tiếc sao?"
"Ôn Sóc, Tử Nguyên không phải là vì báo thù mới xưng đế, từ đầu tới cuối Hàn Diệp cùng nàng.. đều đi trên một con đường. Chín năm trước ta từ Nam Hải trở về, thấy mộ Đế gia khắp núi Cửu Hoa sơn, cũng giống với suy nghĩ của tất cả mọi người, từ nay về sau hai nhà Hàn Đế chính là tử cục, không giải được."
"Vậy tiền bối, bây giờ.."
"Có lẽ Hàn Diệp có thể giải được kết cục của hai nhà không chết không thôi này." Đế Thịnh Thiên nhắm mắt, hồi lâu, mới vang lên một câu: "Thật là kỳ lạ, tính tình Tử Nguyên giống như Hàn Tử An, còn Hàn Diệp lại giống như ta."
Nàng nói xong phất tay một cái: "Về đi, ngươi nghĩ thế nào thì làm thế ấy, không cần hỏi ta."
Ôn Sóc đứng một hồi, đáp một tiếng, đi ra khỏi sân.
Ngoài chùa, Lâm Song nhìn trái ngắm phải, nhìn thẳng vào trong chùa. Gió lớn thổi tới, đỉnh núi không có thứ gì có thể kháng cự lại, lão tổng quản bị thổi lảo đảo một cái.
Ôn Sóc đi ra, vừa vặn nhìn thấy một màn này, hắn cất bước ra bên ngoài chùa, Lâm Song trầm mặc như trước cẩn thận đi theo sau lưng hắn.
Thiếu niên dừng bước lại, thanh âm ôn hòa đột nhiên vang lên: "Lâm tổng quản, tất cả mọi chuyện, sẽ có một ngày lắng xuống phải không?"
Lâm Song ngẩn ra, nhưng vẫn là bộ dáng cười híp mắt, thậm chí không sợ chết tán dóc một câu: "Đúng vậy, tiểu công tử, vô luận chuyện gì, sẽ luôn có lúc kết thúc. Lão nô đã trải qua mấy triều đại thịnh thế, năm đó loạn chư hầu hỗn chiến mười mấy năm chẳng phải cũng kết thúc như thường bởi Đế gia gia chủ và tiên đế đó sao. Cõi đời này a, không có chướng ngại vật nào không thể vượt qua. Phải tin tưởng mọi chuyện đều từ nhân tâm mà ra, mà nhân tâm thì không bị ông trời điều khiển."
Nghe xong lời này, Ôn Sóc đứng ở chùa trên đỉnh Phù Lăng sơn, như buông được gánh nặng, lẳng lặng gật đầu.
Ngày hôm sau sau khi Tả tướng bị giết, thượng triều vẫn theo lẽ thường ở Kim Loan điện. Còn không chờ người của Tả tướng nhất phái nhảy ra vạch tội Thái tử, tội danh tham ô quân lương mưu hại lão thần của Khương Du liền bị gián quan bày ra từng cái một, triều thần vào Kim Loan điện công phẫn, rối rít tấu xin Hoàng đế Gia Ninh thanh tra và tịch thu tài sản tướng phủ, phải tra một con sâu mọt quốc gia rốt cuộc đã tham ô bao nhiêu gia sản.
Ngay cả mấy vị lão công hầu chưa từng tham gia tranh đấu giữa các đảng phái đối với chuyện này cũng đềi là lòng đầy căm phẫn, người người trung khí mười phần ở trên Kim Loan điện chờ lệnh, tất cả đều không còn bộ dáng Bồ Tát giống ngày thường. Triều quan của Tả tướng nhất phái bị sợ hãi trước khí thế trên triều đường, lại thêm rắn mất đầu, ấm ức không dám lên tiếng.
Thái tử được triều thần kính trọng, trong chuyện này ngược lại là có thể thấy rõ.
Hoàng đế Gia Ninh thuận theo thần ý, hàng chỉ thanh tra và tịch thu tài sản tướng phủ, nam nhân trong tướng phủ bị xử sung quân, nữ nhân cùng hài tử thì đày đến Tây Bắc.
Chỉ một chút này đã khiến chúng thần đặc biệt cảm khái, năm đó lúc Tần lão đại nhân bị oan tham ô hoàng kim, kết cục của người trong phủ cũng là như vậy. Mười năm xoay chuyển luân hồi, thật ứng với câu nhân quả tuần hoàn "Không phải là không báo, chỉ là chưa tới thời điểm".
Còn thái tử gia một kiếm chém tể phụ đương triều, không ai dám nói y vô tội. Nhưng tất cả triều thần cũng nói Thái tử lòng mang bá tánh cảm ân đế sư khi còn bé, quá mức bi thương mới có thể tự tay giết Tả tướng, tuy sai quốc pháp, nhưng có thể xử lý êm xuôi. Cộng thêm không ít bá tánh quỳ trước Trọng Dương môn cầu xin tha thứ cho Thái tử, mong bệ hạ có thể nể tình công lao lúc trước của thái tử mà tùy tình hình xử lý.
Theo lý thuyết Mộc Vương đã mất, Ngũ điện hạ lại là người từ bi ăn chay niệm phật, Cửu hoàng tử đang là thiếu niên lại ở Tây Bắc xa xôi, hoàng tử có thể chống đỡ giang sơn Đại Tĩnh chỉ có một mình Thái tử. Lúc này triều thần bắt đầu sưu tràng quát đỗ suy xét đế tâm trên Kim Loan điện, ta xuống ngươi lên nói tốt cho Thái tử, thế nhưng mặt người muốn thả nhất là Hoàng đế Gia Ninh lại dửng dưng như không, xử trí ổn thỏa rồi đè ép chuyện thái tử xuống. Vừa không trách phạt, cũng không thả ra, khiến một đám triều thần sau khi bị treo giữa không trung cứ như vậy mà bãi triều.
Cũng đúng, hắn là hoàng đế, người bị giam chính là nhi tử của hắn, liên quan gì đến bọn họ a! Sau khi các đại thần tự mình an ủi mình, biệt khuất trở về phủ.
Chung quy vẫn là quốc không thể một ngày không có trữ quân, ngày thứ ba Thái tử bị giam, sứ đoàn hỏi cưới An Ninh công chúa của Đông Khiên đến, vẫn là đẩy chuyện của Thái tử lên phong tiêm lãng khẩu*.
(*) phong tiêm lãng khẩu: Ý nói việc quan trọng dẫn đến tranh cãi, bàn luận về sau.
Như thế nào đi nữa, cũng phải suy nghĩ tới đại công chúa Bắc Tần vượt xa ngàn dặm tới gả cho thái tử đang ở biệt trang hoàng gia một chút a!
Cuối cùng triều thần cũng tìm được lý do giải cứu thái tử, chiết tử tấu xin bệ hạ sớm ngày ban hôn liền chất cao cả trượng trong thư phòng.
Trước khi Hoàng đế Gia Ninh giam Thái tử thật đúng là chỉ là muốn thờ ơ y mà thôi, nhưng mấy ngày nay quả thực thân mình còn chưa lo xong. Chiết tử chất đống trong thượng thư phòng, ngay cả lật hắn cũng không lật, sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Không cần đoán cũng biết, toàn bộ triều đình Đại Tĩnh có thể khiến hắn bể đầu sứt trán chỉ có Đế Tử Nguyên không sợ trời không sợ đất trong Tĩnh An Hầu phủ.
Triệu Phúc vội vã đi vào thượng thư phòng, lau mồ hôi lạnh trên trán một cái: "Bệ hạ.."
"Hôm nay lại là ai?" Hoàng đế Gia Ninh đứng ở trước cửa sổ, trong tay bưng ly trà, quét ánh mắt khiếp người tới.
Đáy lòng Triệu Phúc xót xa, thanh âm càng thấp thỏm, thấp giọng đáp: "Là Lâm Viễn Hầu."
Hoàng đế Gia Ninh chợt ném ly xuống đất, ly sứ nát tan xoay tít: "Rốt cuộc nàng muốn như thế nào, giải tán triều đình của trẫm sao! Những tên công hầu này có chuyện gì vậy hả, những năm này ân đức của trẫm còn chưa đủ sao, vậy mà lại chỉ tâm tâm niệm niệm một mình Đế gia! Đế Tử Nguyên mới hồi triều, đã chạy đến tỏ lòng trung thành rồi!"
Triệu Phúc lo lắng bất an, không dám mở miệng. Sau khi Tả tướng bị giết, bắt đầu từ ngày thứ hai Thái tử bị giam trong Tông Nhân phủ, Đế Tử Nguyên đã bí mật gặp mặt các lão thần trong triều. Mỗi một lần đều rất mịt mờ, hơn nữa mấy lần trước mật thám của Hoàng đế Gia Ninh bố trí ở kinh thành cũng không phát giác ra được, cho đến đêm khuya hôm qua, ám vệ canh giữ ở Tĩnh An Hầu phủ vô tình thấy Đế Tử Nguyên đêm khuya ra khỏi phủ, liền đi theo, sau đó không thấy về nữa.
Triệu Phúc cảm thấy khác thường, bố trí hơn nửa ám vệ ở bên ngoài Tĩnh An Hầu phủ, lúc này mới tra được mỗi ngày Đế Tử Nguyên đều bí mật hẹn gặp công hầu hoặc lão tướng đã nghỉ hưu trong kinh thành, hắn nhận được tin tức liền bẩm báo Hoàng đế Gia Ninh.
Có lẽ là câu nói trên tờ giấy mấy ngày trước Đế Thừa Ân đưa tới đã kích thích Hoàng đế Gia Ninh, ngay cả mắt hắn cũng không nháy liền ngồi thẳng xuống ghế suy tính dã tâm lật đổ Đại Tĩnh của Đế Tử Nguyên, nếu không nàng đang sống cuộc sống quá tốt, gặp những lão thần từng cùng hai nhà Hàn Đế đấu tranh giành giang sơn lúc trước làm gì. Điều càng khiến Hoàng đế Gia Ninh kinh tâm chính là Đế Tử Nguyên vẫn luôn làm thần tử trung thành cảnh cảnh với Hàn gia, tay lại cầm binh quyền đức cao vọng trọng.
Dĩ nhiên bốn chữ "trung thành cảnh cảnh" là Hoàng đế Gia Ninh nghĩ trước khi bọn họ gặp mặt Đế Tử Nguyên, bây giờ những người này nói không chừng đã không còn trung thành với hắn nữa.
"Lâm Viễn Hầu, An Vĩnh Hầu, Trương Trọng, Hồ Quân, tất cả lại dám bí mật đi gặp Đế Tử Nguyên.. Thủ đoạn nàng ngược lại không thấp." Hoàng đế Gia Ninh nhẹ trách một tiếng, vuốt ve nhẫn trên ngón tay, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.
Nếu những người này thật sự thành tâm ra sức cho Đế gia, hắn có thể mất một nửa lão thần trung thành, binh lính trong kinh thành lại do Lâm Viễn Hầu chấp chưởng.
"Bệ hạ." Triệu Phúc góp lời: "Nô tài ngược lại là cho rằng không thể cả tin, tuy nói phải bỏ không ít ám vệ giỏi giang mới tra được những tin tức này, nhưng hơn nửa lão thần Tĩnh An Hầu quân hẹn gặp đều là người bệ hạ có thể tin được, nếu lần này nàng chỉ muốn đánh lạc hướng bệ hạ, vậy thì coi như bệ hạ trúng kế ly gián của nàng a.."
Lời Triệu Phúc nói Hoàng đế Gia Ninh há không biết. Nhưng Đế Tử Nguyên thông minh tuyệt đỉnh, hư giả tạo giả chân chân thật thật, trong hơn nửa những lão thần này đều là thần tử thành tâm ra sức với hắn, những người khác chỉ là các lão huân tước ngày thường luôn trung lập. Hắn không động được cũng không thể để mặc được, nếu Đế Tử Nguyên động thủ thật, những người này nhất định sẽ trở thành quân cờ cản trở trên ván cờ của hắn.
Hoàng đế Gia Ninh là một đế hoàng ương ngạnh cố chấp, theo lý thuyết những người này đều là lão thần tử hắn trọng dụng mấy chục năm, không lẽ chỉ đơn giản như vậy liền hoài nghi lòng trung thành của bọn họ. Nhưng thiên tính trong hắn kiêng kỵ Đế gia cùng Đế Thịnh Thiên quá sâu, chấp niệm quá nặng, nếu không lúc trước cũng sẽ không bởi vì một chút tư tâm liền diệt mãn môn Đế thị.
Năm đó uy vọng Đế gia ở trong triều có thể sánh vai cùng Hàn gia, Đế Thịnh Thiên trong lòng triều thần lại là "vô miện chi hoàng*", không chút nào thua kém thái tổ. Hiện giờ thái tổ đã mất, Đế Thịnh Thiên còn sống, nếu Đế Tử Nguyên nắm quyền lực bí mật của Đế Thịnh Thiên và hứa hẹn ban trọng ân, thì những người này mười phần có đến tám chín phần sẽ phản bội.
(*) vô miện chi hoàng: Vua không vương miện.
"Triệu Phúc, ghi lại danh sách, bất kể là thật hay giả, mấy ngày này phải tìm ra lý do để điều những người này ra khỏi kinh thành cho trẫm." Hoàng đế Gia Ninh từ trước đến nay luôn cẩn thận, không thể nào chỉ dựa vào một phen tác động của Đế Tử Nguyên mà tru diệt đại thần, chỉ có thể tạm thời tìm cách ổn thỏa nhất xử trí chuyện này.
"Bệ hạ, trong này có không ít đại nhân kiêm trọng chức trong triều, nếu bọn họ bị cử ra khỏi kinh thành, trong triều đình sợ là sẽ loạn a." Triệu Phúc cẩn thận nói. Hiện giờ vốn là lúc đang nhiều việc, đột nhiên gợn sóng sẽ chỉ khiến uy tín hoàng thất không còn.
Hoàng đế Gia Ninh xua tay: "Những cáo già trải qua mấy triều này xưa nay trẫm cũng không tin, ai biết bọn họ có phải là do Đế Thịnh Thiên cài vào nằm vùng trong triều hay không. Những năm này trẫm đề bạt không ít tân quý, chính là vì để thay thế lão thần. Trẫm vốn còn muốn mài giũa bọn họ mấy năm, bây giờ sự cấp tòng quyền, kéo bọn họ lên trước cũng được. Đi nghĩ chỉ đi!"
Triệu Phúc nghĩ cũng đúng, năm sáu năm nay triều đình có không ít tân quý, đều là một tay bệ hạ nâng đỡ lên, tuyệt đối trung thành với hoàng thất. Hắn nghĩ tới một chuyện, cũng không lui xuống đi, nói: "Bệ hạ, hôm nay ám vệ canh giữ ở Tĩnh An Hầu phủ báo lại, Ôn thị lang ra khỏi Hầu phủ liền đến Phù Lăng sơn."[/BOOK]
[BOOK]Ngày hôm sau, từ sáng sớm Đế Tử Nguyên đã vào triều. Ôn Sóc ngủ đến lúc mặt trời lên cao ba sào mới từ trên giường ấm áp bò dậy, không cam không nguyện một bước ba quay đầu ra khỏi thư phòng.
Bên ngoài Hầu phủ, tổng quản Đông cung nhất hô vạn ứng lộ ra khuôn mặt vui vẻ với nụ cười ôn hòa hiền hậu, mắt nhìn cửa chằm chằm, thấy Ôn Sóc đi ra, đáy mắt đều là sáng rực ngạc nhiên mừng rỡ.
Khuôn mặt Ôn Sóc nhỏ nhắn nghiêm nghị, cũng không còn lạnh lùng giống như tối qua, chỉ nhíu mày một cái rồi bước xuống thềm đá rời thẳng đi.
Thái độ này còn trên cả mong đợi của Lâm Song, lão quản gia thiếu chút nữa cao hứng nhảy một cái ba thước, hắn buông gương mặt già nua xuống dè đặt đi theo sau lưng Ôn Sóc.
Theo hai con phố, thanh âm Ôn Sóc vang dội truyền tới: "Ta vẫn chưa tha thứ cho ngươi, là chính ngươi muốn đi theo."
"Vâng, vâng." Lâm Song cười híp mắt, lập tức đáp: "Lão nô xuất cung làm ít chuyện, vừa vặn cùng đường với công tử."
Ôn Sóc không được tự nhiên ho khan một cái, lại nói một câu: "Tỷ nói bệ hạ sẽ không nghiêm trị điện hạ, chờ mấy ngày nữa y sẽ trở về Đông cung."
Ôn Sóc nói xong lại trầm mặc xuống, nghe được tiếng thở của lão đầu tử sau lưng, bước chân hắn không tự chủ mà chậm lại. Dù sao cũng là người chăm sóc hắn từ nhỏ, hắn có tức giận nhiều hơn nữa, ủy khuất nhiều hơn nữa cũng không thể xả ra được.
Lâm Song thấy Ôn Sóc như vậy, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm nhu hòa. Khó trách điện hạ chịu vì tiểu công tử làm đến nước này, tiểu công tử a, thật có lòng nhân từ.
Nào biết Ôn Sóc lại không như hắn nghĩ sẽ trở về phủ thị lang, ngược lại đi một đường ra khỏi kinh thành, đến ngoại ô Phù Lăng sơn.
Ôn Sóc leo từng bước một lên thang đá, Lâm Song hơi do dự, đi theo trước.
Sau nửa giờ, Ôn Sóc thở hồng hộc ngừng trước tiểu viện trên Phù Lăng tự nơi Đế Thịnh Thiên nghỉ ngơi. Lâm Song không dám lỗ mãng, ở bên ngoài chùa không dám theo vào.
Lúc này ánh nắng vừa vặn, Đế Thịnh Thiên đang nằm trên ghế dưới gốc cây đào cắn hạt dưa. Toàn bộ kinh thành người có thể có phần rảnh rỗi như này sợ rằng chỉ có mình nàng.
Ôn Sóc ở bên ngoài viện chần chừ hồi lâu, lần đầu tiên hắn thấp thỏm mong đợi gặp Đế Thịnh Thiên, lần thứ hai ngược lại là không biết nên đối mặt như thế nào.
Vị lão tổ tông Đế gia này, người đã từng một tay thành lập vương triều Đại Tĩnh sợ là biết thân thế của hắn, nếu không sẽ không hoàn toàn đối xử với hắn bằng thái độ của một vị trưởng bối trong nhà vào đêm giao thừa kia. Ôn Sóc vốn thông minh, xâu chuỗi mọi chuyện lại rồi suy nghĩ một chút liền hiểu hết tất cả.
"Vào đi, còn kì kèo nữa thì trời cũng tối rồi." Thanh âm lười biếng từ trong sân truyền tới.
Bàn chân Ôn Sóc đi qua đi lại dừng một chút, thở một hơi dài nhẹ nhõm, đi vào sân. Hắn đến trước mặt Đế Thịnh Thiên, hành lễ một cái: "Bái kiến Đế tiền bối."
Đế Thịnh Thiên nhướng mày, cách Ôn Sóc gọi lần đầu tiên khi theo Tử Nguyên tới gặp nàng chính là "Cô tổ mẫu", nhưng lần này lên núi lại là "Đế tiền bối".
"Sao rồi? Ngươi không định nói cho Tử Nguyên biết thân phận của ngươi à?" Thấy Ôn Sóc không nói, nàng lại nói: "Là bởi vì Hàn Diệp sao?"
Ôn Sóc không đáp, nhưng hỏi ngược lại: "Đế tiền bối biết ta là ai, tại sao không nói cho tỷ?"
Đế Thịnh Thiên xoay người tìm tư thế thoải mái trên ghế, nhìn về phía Ôn Sóc: "Bởi vì Hàn Diệp." Ôn Sóc có chút kinh ngạc.
"Hắn tới Phù Lăng sơn gặp ta, bảo ta giữ bí mật thân phận của ngươi. Ngươi là sợ một khi thân phận của ngươi bại lộ, Hàn Trọng Viễn sẽ động thủ với Ngụy Gián?"
Ôn Sóc gật đầu: "Tiền bối, vì sao điện hạ y không chịu nói cho tỷ, nếu như nói ra.."
"Nếu như nói ra, có lẽ Tử Nguyên sẽ mềm lòng, có đúng hay không?" Đế Thịnh Thiên tiếp lời Ôn Sóc: "Tẫn Ngôn, Hàn Diệp hiểu rõ Tử Nguyên hơn ngươi, đối với y mà nói, nói ra thân thế của ngươi, là cản đường của Tử Nguyên."
"Đường của tỷ? Tiền bối nói là.." Ôn Sóc nhìn về phía kinh thành một cái: "Vậy điện hạ thì sao? Điện hạ không cảm thấy đáng tiếc sao?"
"Ôn Sóc, Tử Nguyên không phải là vì báo thù mới xưng đế, từ đầu tới cuối Hàn Diệp cùng nàng.. đều đi trên một con đường. Chín năm trước ta từ Nam Hải trở về, thấy mộ Đế gia khắp núi Cửu Hoa sơn, cũng giống với suy nghĩ của tất cả mọi người, từ nay về sau hai nhà Hàn Đế chính là tử cục, không giải được."
"Vậy tiền bối, bây giờ.."
"Có lẽ Hàn Diệp có thể giải được kết cục của hai nhà không chết không thôi này." Đế Thịnh Thiên nhắm mắt, hồi lâu, mới vang lên một câu: "Thật là kỳ lạ, tính tình Tử Nguyên giống như Hàn Tử An, còn Hàn Diệp lại giống như ta."
Nàng nói xong phất tay một cái: "Về đi, ngươi nghĩ thế nào thì làm thế ấy, không cần hỏi ta."
Ôn Sóc đứng một hồi, đáp một tiếng, đi ra khỏi sân.
Ngoài chùa, Lâm Song nhìn trái ngắm phải, nhìn thẳng vào trong chùa. Gió lớn thổi tới, đỉnh núi không có thứ gì có thể kháng cự lại, lão tổng quản bị thổi lảo đảo một cái.
Ôn Sóc đi ra, vừa vặn nhìn thấy một màn này, hắn cất bước ra bên ngoài chùa, Lâm Song trầm mặc như trước cẩn thận đi theo sau lưng hắn.
Thiếu niên dừng bước lại, thanh âm ôn hòa đột nhiên vang lên: "Lâm tổng quản, tất cả mọi chuyện, sẽ có một ngày lắng xuống phải không?"
Lâm Song ngẩn ra, nhưng vẫn là bộ dáng cười híp mắt, thậm chí không sợ chết tán dóc một câu: "Đúng vậy, tiểu công tử, vô luận chuyện gì, sẽ luôn có lúc kết thúc. Lão nô đã trải qua mấy triều đại thịnh thế, năm đó loạn chư hầu hỗn chiến mười mấy năm chẳng phải cũng kết thúc như thường bởi Đế gia gia chủ và tiên đế đó sao. Cõi đời này a, không có chướng ngại vật nào không thể vượt qua. Phải tin tưởng mọi chuyện đều từ nhân tâm mà ra, mà nhân tâm thì không bị ông trời điều khiển."
Nghe xong lời này, Ôn Sóc đứng ở chùa trên đỉnh Phù Lăng sơn, như buông được gánh nặng, lẳng lặng gật đầu.
Ngày hôm sau sau khi Tả tướng bị giết, thượng triều vẫn theo lẽ thường ở Kim Loan điện. Còn không chờ người của Tả tướng nhất phái nhảy ra vạch tội Thái tử, tội danh tham ô quân lương mưu hại lão thần của Khương Du liền bị gián quan bày ra từng cái một, triều thần vào Kim Loan điện công phẫn, rối rít tấu xin Hoàng đế Gia Ninh thanh tra và tịch thu tài sản tướng phủ, phải tra một con sâu mọt quốc gia rốt cuộc đã tham ô bao nhiêu gia sản.
Ngay cả mấy vị lão công hầu chưa từng tham gia tranh đấu giữa các đảng phái đối với chuyện này cũng đềi là lòng đầy căm phẫn, người người trung khí mười phần ở trên Kim Loan điện chờ lệnh, tất cả đều không còn bộ dáng Bồ Tát giống ngày thường. Triều quan của Tả tướng nhất phái bị sợ hãi trước khí thế trên triều đường, lại thêm rắn mất đầu, ấm ức không dám lên tiếng.
Thái tử được triều thần kính trọng, trong chuyện này ngược lại là có thể thấy rõ.
Hoàng đế Gia Ninh thuận theo thần ý, hàng chỉ thanh tra và tịch thu tài sản tướng phủ, nam nhân trong tướng phủ bị xử sung quân, nữ nhân cùng hài tử thì đày đến Tây Bắc.
Chỉ một chút này đã khiến chúng thần đặc biệt cảm khái, năm đó lúc Tần lão đại nhân bị oan tham ô hoàng kim, kết cục của người trong phủ cũng là như vậy. Mười năm xoay chuyển luân hồi, thật ứng với câu nhân quả tuần hoàn "Không phải là không báo, chỉ là chưa tới thời điểm".
Còn thái tử gia một kiếm chém tể phụ đương triều, không ai dám nói y vô tội. Nhưng tất cả triều thần cũng nói Thái tử lòng mang bá tánh cảm ân đế sư khi còn bé, quá mức bi thương mới có thể tự tay giết Tả tướng, tuy sai quốc pháp, nhưng có thể xử lý êm xuôi. Cộng thêm không ít bá tánh quỳ trước Trọng Dương môn cầu xin tha thứ cho Thái tử, mong bệ hạ có thể nể tình công lao lúc trước của thái tử mà tùy tình hình xử lý.
Theo lý thuyết Mộc Vương đã mất, Ngũ điện hạ lại là người từ bi ăn chay niệm phật, Cửu hoàng tử đang là thiếu niên lại ở Tây Bắc xa xôi, hoàng tử có thể chống đỡ giang sơn Đại Tĩnh chỉ có một mình Thái tử. Lúc này triều thần bắt đầu sưu tràng quát đỗ suy xét đế tâm trên Kim Loan điện, ta xuống ngươi lên nói tốt cho Thái tử, thế nhưng mặt người muốn thả nhất là Hoàng đế Gia Ninh lại dửng dưng như không, xử trí ổn thỏa rồi đè ép chuyện thái tử xuống. Vừa không trách phạt, cũng không thả ra, khiến một đám triều thần sau khi bị treo giữa không trung cứ như vậy mà bãi triều.
Cũng đúng, hắn là hoàng đế, người bị giam chính là nhi tử của hắn, liên quan gì đến bọn họ a! Sau khi các đại thần tự mình an ủi mình, biệt khuất trở về phủ.
Chung quy vẫn là quốc không thể một ngày không có trữ quân, ngày thứ ba Thái tử bị giam, sứ đoàn hỏi cưới An Ninh công chúa của Đông Khiên đến, vẫn là đẩy chuyện của Thái tử lên phong tiêm lãng khẩu*.
(*) phong tiêm lãng khẩu: Ý nói việc quan trọng dẫn đến tranh cãi, bàn luận về sau.
Như thế nào đi nữa, cũng phải suy nghĩ tới đại công chúa Bắc Tần vượt xa ngàn dặm tới gả cho thái tử đang ở biệt trang hoàng gia một chút a!
Cuối cùng triều thần cũng tìm được lý do giải cứu thái tử, chiết tử tấu xin bệ hạ sớm ngày ban hôn liền chất cao cả trượng trong thư phòng.
Trước khi Hoàng đế Gia Ninh giam Thái tử thật đúng là chỉ là muốn thờ ơ y mà thôi, nhưng mấy ngày nay quả thực thân mình còn chưa lo xong. Chiết tử chất đống trong thượng thư phòng, ngay cả lật hắn cũng không lật, sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Không cần đoán cũng biết, toàn bộ triều đình Đại Tĩnh có thể khiến hắn bể đầu sứt trán chỉ có Đế Tử Nguyên không sợ trời không sợ đất trong Tĩnh An Hầu phủ.
Triệu Phúc vội vã đi vào thượng thư phòng, lau mồ hôi lạnh trên trán một cái: "Bệ hạ.."
"Hôm nay lại là ai?" Hoàng đế Gia Ninh đứng ở trước cửa sổ, trong tay bưng ly trà, quét ánh mắt khiếp người tới.
Đáy lòng Triệu Phúc xót xa, thanh âm càng thấp thỏm, thấp giọng đáp: "Là Lâm Viễn Hầu."
Hoàng đế Gia Ninh chợt ném ly xuống đất, ly sứ nát tan xoay tít: "Rốt cuộc nàng muốn như thế nào, giải tán triều đình của trẫm sao! Những tên công hầu này có chuyện gì vậy hả, những năm này ân đức của trẫm còn chưa đủ sao, vậy mà lại chỉ tâm tâm niệm niệm một mình Đế gia! Đế Tử Nguyên mới hồi triều, đã chạy đến tỏ lòng trung thành rồi!"
Triệu Phúc lo lắng bất an, không dám mở miệng. Sau khi Tả tướng bị giết, bắt đầu từ ngày thứ hai Thái tử bị giam trong Tông Nhân phủ, Đế Tử Nguyên đã bí mật gặp mặt các lão thần trong triều. Mỗi một lần đều rất mịt mờ, hơn nữa mấy lần trước mật thám của Hoàng đế Gia Ninh bố trí ở kinh thành cũng không phát giác ra được, cho đến đêm khuya hôm qua, ám vệ canh giữ ở Tĩnh An Hầu phủ vô tình thấy Đế Tử Nguyên đêm khuya ra khỏi phủ, liền đi theo, sau đó không thấy về nữa.
Triệu Phúc cảm thấy khác thường, bố trí hơn nửa ám vệ ở bên ngoài Tĩnh An Hầu phủ, lúc này mới tra được mỗi ngày Đế Tử Nguyên đều bí mật hẹn gặp công hầu hoặc lão tướng đã nghỉ hưu trong kinh thành, hắn nhận được tin tức liền bẩm báo Hoàng đế Gia Ninh.
Có lẽ là câu nói trên tờ giấy mấy ngày trước Đế Thừa Ân đưa tới đã kích thích Hoàng đế Gia Ninh, ngay cả mắt hắn cũng không nháy liền ngồi thẳng xuống ghế suy tính dã tâm lật đổ Đại Tĩnh của Đế Tử Nguyên, nếu không nàng đang sống cuộc sống quá tốt, gặp những lão thần từng cùng hai nhà Hàn Đế đấu tranh giành giang sơn lúc trước làm gì. Điều càng khiến Hoàng đế Gia Ninh kinh tâm chính là Đế Tử Nguyên vẫn luôn làm thần tử trung thành cảnh cảnh với Hàn gia, tay lại cầm binh quyền đức cao vọng trọng.
Dĩ nhiên bốn chữ "trung thành cảnh cảnh" là Hoàng đế Gia Ninh nghĩ trước khi bọn họ gặp mặt Đế Tử Nguyên, bây giờ những người này nói không chừng đã không còn trung thành với hắn nữa.
"Lâm Viễn Hầu, An Vĩnh Hầu, Trương Trọng, Hồ Quân, tất cả lại dám bí mật đi gặp Đế Tử Nguyên.. Thủ đoạn nàng ngược lại không thấp." Hoàng đế Gia Ninh nhẹ trách một tiếng, vuốt ve nhẫn trên ngón tay, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.
Nếu những người này thật sự thành tâm ra sức cho Đế gia, hắn có thể mất một nửa lão thần trung thành, binh lính trong kinh thành lại do Lâm Viễn Hầu chấp chưởng.
"Bệ hạ." Triệu Phúc góp lời: "Nô tài ngược lại là cho rằng không thể cả tin, tuy nói phải bỏ không ít ám vệ giỏi giang mới tra được những tin tức này, nhưng hơn nửa lão thần Tĩnh An Hầu quân hẹn gặp đều là người bệ hạ có thể tin được, nếu lần này nàng chỉ muốn đánh lạc hướng bệ hạ, vậy thì coi như bệ hạ trúng kế ly gián của nàng a.."
Lời Triệu Phúc nói Hoàng đế Gia Ninh há không biết. Nhưng Đế Tử Nguyên thông minh tuyệt đỉnh, hư giả tạo giả chân chân thật thật, trong hơn nửa những lão thần này đều là thần tử thành tâm ra sức với hắn, những người khác chỉ là các lão huân tước ngày thường luôn trung lập. Hắn không động được cũng không thể để mặc được, nếu Đế Tử Nguyên động thủ thật, những người này nhất định sẽ trở thành quân cờ cản trở trên ván cờ của hắn.
Hoàng đế Gia Ninh là một đế hoàng ương ngạnh cố chấp, theo lý thuyết những người này đều là lão thần tử hắn trọng dụng mấy chục năm, không lẽ chỉ đơn giản như vậy liền hoài nghi lòng trung thành của bọn họ. Nhưng thiên tính trong hắn kiêng kỵ Đế gia cùng Đế Thịnh Thiên quá sâu, chấp niệm quá nặng, nếu không lúc trước cũng sẽ không bởi vì một chút tư tâm liền diệt mãn môn Đế thị.
Năm đó uy vọng Đế gia ở trong triều có thể sánh vai cùng Hàn gia, Đế Thịnh Thiên trong lòng triều thần lại là "vô miện chi hoàng*", không chút nào thua kém thái tổ. Hiện giờ thái tổ đã mất, Đế Thịnh Thiên còn sống, nếu Đế Tử Nguyên nắm quyền lực bí mật của Đế Thịnh Thiên và hứa hẹn ban trọng ân, thì những người này mười phần có đến tám chín phần sẽ phản bội.
(*) vô miện chi hoàng: Vua không vương miện.
"Triệu Phúc, ghi lại danh sách, bất kể là thật hay giả, mấy ngày này phải tìm ra lý do để điều những người này ra khỏi kinh thành cho trẫm." Hoàng đế Gia Ninh từ trước đến nay luôn cẩn thận, không thể nào chỉ dựa vào một phen tác động của Đế Tử Nguyên mà tru diệt đại thần, chỉ có thể tạm thời tìm cách ổn thỏa nhất xử trí chuyện này.
"Bệ hạ, trong này có không ít đại nhân kiêm trọng chức trong triều, nếu bọn họ bị cử ra khỏi kinh thành, trong triều đình sợ là sẽ loạn a." Triệu Phúc cẩn thận nói. Hiện giờ vốn là lúc đang nhiều việc, đột nhiên gợn sóng sẽ chỉ khiến uy tín hoàng thất không còn.
Hoàng đế Gia Ninh xua tay: "Những cáo già trải qua mấy triều này xưa nay trẫm cũng không tin, ai biết bọn họ có phải là do Đế Thịnh Thiên cài vào nằm vùng trong triều hay không. Những năm này trẫm đề bạt không ít tân quý, chính là vì để thay thế lão thần. Trẫm vốn còn muốn mài giũa bọn họ mấy năm, bây giờ sự cấp tòng quyền, kéo bọn họ lên trước cũng được. Đi nghĩ chỉ đi!"
Triệu Phúc nghĩ cũng đúng, năm sáu năm nay triều đình có không ít tân quý, đều là một tay bệ hạ nâng đỡ lên, tuyệt đối trung thành với hoàng thất. Hắn nghĩ tới một chuyện, cũng không lui xuống đi, nói: "Bệ hạ, hôm nay ám vệ canh giữ ở Tĩnh An Hầu phủ báo lại, Ôn thị lang ra khỏi Hầu phủ liền đến Phù Lăng sơn."[/BOOK]