Ngôn Tình [Edit] Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê - Vọng Thần Mạc Cập

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cá Nhỏ Vô Danh, 12 Tháng tám 2021.

  1. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 180: Minh châu Bắc Giang, vì hắn si mê

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng cùng ngày, Nam Cung, Thụy Đô.

    "Nhược San, cậu không phải là đang ở thành phố Hải Tân thực hiện hạng mục đấu giá một miếng đất? Sao có thời gian chạy tới chỗ mình chơi thế?"

    Nam Cung vừa tới một vị khách quý, là danh môn kiều khách kinh diễm động lòng người.

    Không phải ai khác, chính là viên ngọc quý đệ nhất mỹ nữ của Bắc Giang - Mai Nhược Sa.

    Cô ta với Bùi Ngọc San của Nam Giang được mệnh danh là Nam Bắc song kiều, tên của hai người vừa khéo hợp lại thành hai từ "San Hô", một năm trước, bọn họ có một lần tình cờ gặp gỡ trong một buổi từ thiện, như vậy kết giao, từ lúc đó, thường hay gặp riêng nhau.

    Hôm nay, Mai Nhược Sa vội vàng từ Hải Tân tới Thụy Đô, lại hẹn gặp cô đầu tiên.

    Theo sự hiểu biết của Bùi Ngọc Hồ đối với người này: Không có việc gì sẽ không vào điện Tam Bảo, mỗi lần tới nhất định có ý đồ, chỉ là không biết cô ta lần này tới sắc mặt vội vàng như thế, không có bất kỳ sự báo trước nào liền tới Thụy Đô, vì cái gì chứ?

    "Có một người muốn nhờ cậu điều tra giúp mình."

    Mai Nhược Sa trực tiếp nói rõ mục đích tới.

    Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông kia luôn ở trong đầu cô ta quanh quẩn, khiến cô ta một khắc cũng không thể quên được.

    Lần này, cô ta phải tìm ra hắn.

    Bùi Ngọc Hồ bất giác cười nhẹ, cả người như hoa mùa xuân đua sắc, vừa yêu kiều vừa xinh đẹp, không hổ với cái danh đệ nhất mỹ nữ Nam Giang, "Sao thế, cậu mà cũng có người không điều tra ra được?"

    Tài phú nhà họ Mai nhất Bắc Giang, phú quý vô cùng, hôm nay, Yến Mai hai nhà lại có liên hôn, khí thế của Mai gia, có thể nói cả nước không có người nào với tới được.

    Mặc dù ở Nam Giang, nhưng Mai gia vẫn là phú thương lớn mạnh quan hệ hợp tác hai bên.

    "Nếu ở Bắc Giang, không khó điều tra, mình có cách dùng đến quan hệ, nhưng người này là người của Nam Giang các cậu, Mai gia mình tay có dài, cũng không lật được đến cùng Nam Giang, cậu nói có phải không? Mấu chốt là, chuyện này người Nam Giang bình thường không điều tra được, cũng chỉ có cậu mới có thể điều tra.. Người kia lai lịch rất lớn."

    Lời này đã là khiêm tốn, càng là tâng bốc, Bùi Ngọc Hồ nghe rất hưởng thụ.

    Câu cuối cùng, nói càng là mười phần trì hoãn, làm nổi lên tính tò mò của cô.

    "Là một người đàn ông?"

    Bùi tam tiểu thư sinh ra trong cái vòng quyền lực này, nhìn quen đám người trong chính trị lừa ta gạt người, tự nhiên không phải là một thiếu nữ quý tộc đơn thuần, ánh mắt của cô rất sắc nhọn, đôi mắt đào hoa sinh đẹp vừa nhếch một cái, tỉ mỉ đánh giá khách tới, trong lòng liền hiểu.

    "Đúng, đàn ông."

    Mai Nhược Sa trả lời thẳng thắn phá lệ, gương mặt xinh đẹp không có một chút gì ngượng ngùng, con gái phương Bắc lộ ra hào sảng không thể nghi ngờ.

    Cái này lại khiến Bùi Ngọc Sa cắn môi cười ha ha, ngay sau đó cũng trêu ghẹo nói: "Ài, cậu đây là muốn cho vị hôn phu của mình leo cây sao? Mình sớm đã nghe thấy, cậu sắp đính hôn rồi, nhà chồng chính là bá chủ Bắc Giang Yến gia, sắp đến giờ lên kiệu hoa lại muốn đổi người, cậu không sợ đắc tội Yến gia sao?"

    Mai Nhược Sa cười nhạt, hớp một ngụm cà phê vừa mang tới, "Chỉ cần mình không muốn gả, ai cũng đừng nghĩ ủy khuất mình. Nào có sợ là Yến gia, cha mình từng nói, phàm là người mình nhìn trúng, đủ ưu tú sẽ không phản đối."

    Đúng, cô gái này chính là ngạo khí ép người như thế - Không có cái khác, chỉ vì có một xuất thân như thế, cô ta mới dám có thái độ như vậy, nếu không, ai dám?

    Ví như nói, cô, Bùi Ngọc Hồ, sẽ không dám đối nghịch với ý của cha mẹ, nhưng Mai Nhược Sa lại có gan làm như vậy.

    Cái gan này, cũng chính là cô mong ước mà không được.

    "Được rồi được rồi, cậu nói mình nghe xem, rốt cuộc là mỹ nam tuyệt thế như thế nào, có thể khiến Mai đại tiểu thư của chúng ta mất hồn như thế, mình tò mò chết đi được, tới đây, nói nhanh lên.."

    Bùi Ngọc Hồ cô là một người con gái tâm cao khí ngạo, Mai Nhược Sa càng là như thế, chỉ vì xuất thân bất phàm, bọn họ từ nhỏ đã biết người đàn ông xuất thế nhất trên thế giới này, nhìn nhiều, tâm liền lớn, người đàn ông bình thường căn bản không thể lọt vào mắt của họ được.

    Hôm nay, cô thấy Mai Nhược Sa mê đắm như thế, bất giác cũng theo lên.

    "Thật ra mình biết anh ấy đã hai năm rồi."

    Nói đến người này, trên mặt Mai Nhược Sa lúc này mới lộ ra một chút thẹn thùng của thiếu nữ, đôi mắt phát sáng, sau một lúc mới nói câu trọng điểm:

    "Anh ấy từng cứu mình một mạng. Nếu không phải anh ấy, hai năm trước mình sớm đã không còn.."

    Bùi Ngọc Hồ hứng thú nồng đậm tấm tắc nói: "Ai nha, hóa ra là anh hùng cứu mỹ nhân à, vậy hai năm trước cũng không thấy cậu nhắc tới hắn?"

    "Chuyện này rất phức tạp.."

    Mai Nhược Sa tinh tế nói hết một lượt đoạn kỳ ngộ của mình ra.

    Bùi Ngọc Hồ nghe, kinh quái nói: "Cũng chính là nói cậu căn bản không biết tên họ của hắn?"

    "Đúng. Sau đó, mình có cho người điều tra, nhưng vì người kia là người của Nam Giang các cậu, mình bên này căn bản không điều tra ra được. Lúc đó, mình chỉ cảm thấy rất tò mò, đều đã truyền lời ra ngoài, muốn tìm ra hắn hậu tạ. Cũng từng nhờ vả quan quân làm một bản thông báo ở Nam Giang, muốn khen ngợi hắn. Nếu người kia muốn trở thành quan công, theo lý nên đứng ra, nhưng lại không hề xuất hiện.."

    Một đoạn hội thoại này nói đến mơ mơ hồ hồ, cũng hợp khẩu vị của Bùi Ngọc Hồ, "Đúng vậy, người này thật kỳ quái, tòng quân, ai mà không muốn lập quân công chứ, thế mà lại không tới lĩnh thưởng.. Sau đó vẫn luôn không tìm ra sao?"

    "Không tìm được. Tận đến mấy hôm trước gặp lại anh ấy lần nữa, mình mới hiểu, anh ấy hẳn là quan quân cấp cao trong chi bộ đặc chủng doanh, thậm chí có thể nói, anh ấy vốn khinh thường quân công như thế, cho nên mới không có tin tức."

    Bùi Ngọc Hồ nghe, giật mình, hai năm trước cái chi đội cùng bộ đội Bắc Giang cùng biểu diễn kia, hình như là Tứ đệ mang theo đội đặc chủng Kim Cương Lang đi!

    "Cậu lại gặp được hắn rồi? Ở đâu?"

    Cô càng thêm kinh ngạc.

    Hóa ra là gặp lại lần nữa.

    Hơn nữa lần gặp này kích động dục vọng chiếm hữu của Mai Nhược Sa, cùng với tính hiếu thắng, nếu không, cô ta sao có thể chạy tới đây tìm cô, tư thế muốn chinh phục người kia.

    Rất rõ ràng, vị Mai đại tiểu thư này, là thật lòng.

    "Thành phố Hải Tân, ở ven biển, 5 ngày trước, mình lại gặp lại anh ấy, nhưng anh ấy không thèm để ý đến mình, còn đem người của mình nhốt vào cục cảnh sát.."

    Theo sát, Mai Nhược Sa lại nói toàn bộ hoàn cảnh gặp phải ở Hải Tân ra.

    "Cậu nói, người của cậu muốn đưa một cô gái đi, kết quả một người trong đó bị giết, còn một người khác bị nhốt vào cục cảnh sát, lúc cậu hướng chính phủ cấp châu muốn người, người bên đó nói, người của cậu không được thả?"

    Bùi Ngọc Hồ nắm bắt trọng điểm lại hỏi lại một câu.

    "Đúng."

    "Người đó tướng mạo thế nào? Hiện tại cậu nhìn rõ chưa?"

    Có thể khiến chính phủ cấp châu giữ người, tuyệt đối không lường được - Nhưng quan quân tuổi còn trẻ, phía thành phố Hải Tân kia có ai có thể có loại bản lĩnh khiến chính phủ cấp châu tuân lệnh? Dù gì người bị bắt là người của Bắc Giang.

    "Nhìn rõ rồi, mình vẽ một bức phác họa, cậu giúp mình phân biệt thật rõ: Nhìn xem trong doanh bộ Nam Giang các cậu, rốt cuộc có người như này hay không?"

    Cô ta từ trong túi lấy ra một bức phác họa trước đó bản thân tỉ mỉ vẽ lại, đưa qua.

    Bùi Ngọc Hồ cầm lấy nhìn, lập tức trừng lớn mắt.

    Mẹ ơi, hình bức họa này như thế nào lại giống Tứ đệ thế?

    "Cậu nhận ra anh ấy? Anh ấy là ai? Tên là gì?"

    Mai Ngược Sa vừa liếc thấy biểu cảm của cô, nhất thời vui mừng kêu ra tiếng, trong lòng hoan hỷ cực kỳ, lần này, thân phận thần bí của người trong lòng cuối cùng có thể công bố rồi..
     
  2. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 181: Minh châu Bắc Giang, si mê Mộ Nhung Trưng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Um, cái này.." Bùi Ngọc Hồ cười thần bí, trầm ngâm ngó trái nhòm phải một phen, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể hoàn toàn chắc chắn, liền búng tay một cái, nói: "Cậu đợi đấy. Mình về phòng lấy cái này cho cậu xem."

    "Được!"

    Bùi Ngọc Hồ lộp cộp lên lầu, lúc quay lại trên tay cầm một quyển album, từ xa xa giơ giơ lên.

    "Đây là album của cậu?"

    Mai Nhược Sa hỏi, không hiểu cô lấy album làm gì, lẽ nào người trong lòng cô ta chạy vào album của cô?

    "Không phải của mình, là album quý báu của cha mình lưu giữ, người ngoài hầu như không thể thưởng thức được đâu, bình thường dấu rất kỹ, không dễ gì cho động vào. Mình cũng là trong lúc vô tình mới nhìn thấy chỗ ông ấy cất đấy. Nhìn lại trước kia cậu từng giúp mình, mình liền lén lút đi lấy tới để cậu liếc một chút.."

    Giao tình của hai người bén duyên từ một năm trước, Mai Nhược Sa từng giúp đỡ Bùi Ngọc Hồ.

    "Cậu xem, có phải hắn không?"

    Lật đến trang thứ hai phía cuối trang, cô chỉ Mộ Nhung Trưng trong ảnh cả gia đình, nghiêng đầu cười hì hì hỏi.

    "Đúng đúng đúng, chính là anh ấy. Anh ấy là.." Mai Nhược Sa không khỏi kinh hô ngẩng đầu: "Anh ấy.. Là công tử Bùi gia?"

    Một thân phận như thế, thật sự làm cô ta bất ngờ, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, lại là hợp tình hợp lý nhất rồi.

    Cũng chỉ có xuất thân như thế mới ăn khớp với phần khí chất kiêu ngạo ngút trời kia của hắn.

    Bùi Ngọc Hồi cười: "Đây chính là Tứ đệ kia của mình. Bất quá, cha vẫn luôn chưa công bố ra ngoài thân phận của hắn, cho nên, người bên ngoài chỉ biết Bùi gia chúng ta còn có một người con trai tên Bùi Ngự Châu, lại không có mấy người biết tướng mạo hắn như thế nào? Nhưng mà, tháng 8 này, trong nhà sẽ tổ chức tiệc mừng thọ, long trọng mời tất cả tiểu thư danh viện nội trong Nam Giang tới, dự tính mượn cơ hội này để hắn xem mắt, tới lúc đó hôn nhân Tứ đệ này của ta, chỉ sợ là quyết xong xuôi rồi.."

    Mai Nhược Sa vừa nghe, lập tức vỗ bức ảnh kia cười ra tiếng, "Thế không phải là mình đã tới đúng lúc sao?"

    Hóa ra, anh ấy tên Bùi Ngự Châu.

    Tên hay quá.

    Thật sự là một cái tên hay.

    Cô ta thích.

    Thực sự quá yêu thích.

    "Ây zô, cậu đừng quên cậu phải cùng Yến Kim Thành đính hôn đấy.."

    Bùi Ngọc Hồ nhịn không được nhắc nhở.

    "Mình sẽ hủy bỏ đính hôn. Tam tiểu thư, mình muốn làm vợ của Tứ đệ cậu."

    Câu này nói ra là khẳng định cỡ nào chứ, giống như là chỉ cần cô ta bằng lòng, đây chính là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi ấy.

    Bùi Ngọc Hồ không khỏi cảm khái: Con gái nhà Mai gia, thật sự rất tự tin, chưa từng biết thất bại là gì - Bất quá, cô gái này cũng đích thực là thuận buồm xuôi gió sống nhiều năm như thế, một người nếu sinh ra trên đời này, mọi việc muốn có liền được, tự nhiên sẽ tràn đầy tự tin, cảm thấy thiên hạ không có chuyện gì khó, chỉ là..

    "Cái này sợ là không phải chuyện cậu muốn là được, cậu có điều không biết, ở Bùi gia chúng mình, tiểu tử này tính khí thuộc diện khó chiều khó ưa nhất, nếu cậu thật sự gả cho hắn ấy à, sợ là phải lập một kế hoạch thật tốt may ra mới có khả năng.."

    Bùi Ngọc Hồ cười ôn nhu, trong lòng suy tính.

    Nếu như Mai Nhược Sa thật sự có thể gả cho Tứ đệ, thì đó chính là một chuyện tốt, nhưng, Yến gia sao có thể để viên ngọc quý nhất Bắc Giang gả tới Nam Giang, Mai Nhược Sa đại biểu cho tài phú ngút trời đó.

    Ngoài ra, Lão Tứ cái tính khí cổ quái kia, nếu đã hai lần gặp Mai gia đại tiểu thư này lại không hề nói danh tính ra, có thể thấy hắn căn bản không có ý liên hôn hai vùng Nam Bắc.

    Cái gọi là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, loại hôn nhân này sợ là khó thành.

    Bất quá, lời buồn bã này cô không có nói ra.

    "Đúng, mình phải lập kế hoạch hẳn hoi mới được, Tam tỷ, truyện này em nhất định phải xin chị giúp đỡ đấy nhé.. Chỉ cần chị cho em gả cho anh ấy, sau đại hôn, em nhất định hậu lễ cảm ơn chị.."

    Tam tiểu thư - cách xưng hô này, liền đổi thành Tam tỷ rồi.

    Nhưng thấy Mai Nhược Sa có bao nhiêu muốn thành cuộc hôn nhân này chứ.

    "Có thể giúp mình nhất định sẽ giúp.."

    Chỉ là loại chuyện tình cảm này, nếu Tứ đệ không vừa ý, sợ là người bên cạnh dù có cố sức như nào cũng vô ích thôi.

    Huống chi tên tiểu tử kia còn ở thành phố Ôn giấu một tiểu mỹ nhân cơ, chuyến này còn đưa người tới Hải Tân - Đó chính là một tên đầu gỗ, không ăn mềm không ăn cứng, lần này cư nhiên bị người ta bắt gặp đang chơi bời trên bãi cát?

    Ân, quay về, hay là cô đi điều tra xem cô gái nhỏ tên Úy Ương kia, ở trong lòng Lão Tứ quan trọng đến cỡ nào.

    Hazz, cũng không biết trong lòng tên tiểu tử kia rốt cuộc là nghĩ thế nào, không duyên không cớ nhìn trúng một nữ học sinh bình thường, người đó là người hắn có thể cưới sao?

    Nếu thật sự làm loạn lên, thật làm tổn hại đến danh dự của hắn, cha sợ là bị hắn chọc tức chết mất thôi.

    Thời đại này, càng ngày càng coi trọng nam nữ bình đẳng, quốc gia đề xướng một vợ một chồng, mặc dù tập tục cưới vợ bé vẫn không ngừng, nhưng đối với người làm chuyện lớn trong tương lai mà nói, một khi truyền ra ngoài tin xấu "bao nuôi nữ học sinh", tóm lại không đẹp đẽ gì.

    Có thể tự nhiên dứt ra sạch sẽ thì tốt, dù gì cũng là người làm chuyện lớn.

    "Ài, Tam tỷ, lời đáp ứng này của chị có chút gượng ép nha.."

    Mai Nhược Sa tương đối mẫn cảm, trong đầu đột nhiên hiện qua một thiếu nữ đẹp như tinh linh, liền quay đầu xem xét bức ảnh cả nhà, trên đó trừ Bùi tổng tư lệnh, Bùi phu nhân, ngoài ra xếp hàng có ba người đàn ông, hai cô gái xinh đẹp, trong đó có một người là Bùi Ngọc Hồ, ngoài ra còn một người tuổi còn quá nhỏ, nhìn qua có vẻ còn chưa thành niên, nhưng gương mặt này không phải là thiếu nữ tinh linh bên bờ biển kia..

    Liên kết trước sau một chút, cô ta liền hiểu ra, "Bùi Ngự Châu đã có người trong lòng rồi đúng chứ? Không đúng, nếu có người trong lòng rồi, Bùi gia sao lại muốn để anh ấy xem mắt? Hoặc là, cô gái kia xuất thân không tốt, không xứng với Bùi gia?"

    Hoàn toàn bị cô ta đoán trúng rồi.

    Đều nói viên ngọc quý nhà Mai gia không những sắc như hồng mai, còn thông minh sáng tỏ, là kỳ nữ danh môn hiếm thấy trên đời này, tương lai có thể dẫn dắt tập đoàn tài chính Mai Thị đi tới đỉnh cao tài phú mới. Ai lấy được, người đó chính là cưới được một cái cây rụng tiền.

    Cô gái như thế, nếu có thể hợp Tứ Đệ, thì đó tuyệt đối là cân đối. Bất luận là gia thế, hay là tài phú, hay là tướng mạo, có thể nói là tuyệt thế vô song.

    "Cái này mình không rõ lắm, tên nhóc đó tính cách lạnh lùng, lại với cha mẹ ta quan hệ không được tốt lắm, trong lòng có người hay không, sợ là đến người nuôi hắn lớn cũng không đoán được mấy phần, huống hồ là mình.. Nhưng tuổi hắn trẻ như thế, nếu thật sự có một hai hồng nhan tri kỷ, cũng dễ cho qua.."

    Bùi Ngọc Hồ không nói toạc ra.

    Mai Nhược Sa nghĩ cũng có đạo lý.

    "Ài, nếu Tứ đệ thật sự có người trong lòng rồi, cậu có bỏ cuộc không?"

    Cô thử thăm dò.

    "Sẽ không." Mai Nhược Sa nhướng mày, lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, "Không đánh mà lui, đó không phải là tác phong của Mai Nhược Sa em, em sẽ giành lấy một cơ hội cạnh tranh công bằng, tam tỷ, chị cảm thấy trên đời này có thể có người con gái em không bì được sao? Đương nhiên, trừ chị ra, nhưng chị là tam tỷ, may không phải là đối thủ cạnh tranh của em, nếu không em thật đúng là nguy hiểm rồi.."

    Nói xong, vòng tay với Bùi Ngọc Hồ cười yêu kiều.

    Cô ta đúng là rất tự tin, hơn nữa lại am hiểu nghệ thuật nói chuyện, dễ dàng dỗ dành được Bùi Ngọc Hồ cười ngay.

    Giờ khắc này, Bùi Ngọc Hồ thật sự cảm thấy, Mai Nhược Sa hẳn nên là người của Bùi gia bọn họ, cô ta với Tứ đệ mà nói, tuyệt đối là một đôi trời đất tạo ra.

    Úy Ương kia, cuối cùng sẽ trở thành một người qua đường trong cuộc đời của hắn.
     
  3. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 182: Tâm thái tích cực, tương lai hoàn toàn mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Úy Ương cảm thấy, cuộc đời là một kiểu trạng thái, tâm thái tiêu cực sẽ đắp nặn nhân sinh tiêu cực sa sút; Tâm thái tích cực nhân sinh sẽ hình thành khỏe mạnh, sẽ bừng bừng phấn chấn.

    Yếu đuối sẽ ép người ta vào khốn cảnh, kiên cường có thể tạo ra cuộc đời kỳ tích.

    16 tuổi ở kiếp trước, Úy Ương là yếu đuối, một cô bé tiêu cực, cô của sau này, từng bước từng bước từ trong khốn cảnh đi ra, đáng tiếc trong lòng cố chấp, cuối cùng không thể khiến cuộc đời của cô đi theo hướng tốt đẹp.

    Nếu lúc đó, cô với Mộ Nhung Trưng không chết, mà thuận lợi chạy thoát khỏi truy sát, có lẽ sau khi trải qua quá trình sống chết có nhau, bọn họ sẽ có một tương lai mới, đáng tiếc là bọn họ đều chết cả rồi.

    Mà kiếp này, cô là một cô gái kiên cường, đối với cuộc sống, cô có cách lý giải riêng của mình; Đối với tương lai, cô có thứ tự kế hoạch cụ thể, cô như thế, lúc đối mặt với mỗi ngày đều tích cực, lạc quan, sáng ngời.

    Tâm thái âm u tiếc nuối từng có, sớm đã không còn tồn tại nữa rồi.

    Cô của hiện tại, là một Úy Ương tràn đầy năng lượng tích cực.

    Từ lúc Mộ Nhung Trưng quay về quân đội, cuộc sống của Úy Ương trừ học hành ra, chính là luyện võ, bắn bia.

    Ban ngày, nhiệm vụ chủ yếu của cô chính là nắm bắt tri thức trên trường, cô tranh thủ từng giây từng phút thời gian, một phút cũng không muốn lãng phí.

    Chạng vạng về nhà, mẹ Dương dạy cô tư thế võ cơ bản trước, đại khái phải luyện một giờ, luyện xong, ăn tối.

    Sau khi ăn xong, trong phòng dưới đất luyện bắn súng.

    Mà sáng sớm, Úy Ương phải dậy sớm mỗi ngày, phải chạy bộ trên máy chạy bộ một tiếng, dùng để luyện sức chịu đựng.

    Úy Ương chưa từng luyện qua kỹ thuật phòng thân nào, nhưng cô lớn lên có một khối thân thể mềm mại cực kỳ.

    Ngày đầu tiên luyện, mẹ Dương sờ xương cốt của cô, kinh ngạc nói với cô: "Tiểu thư trời sinh thích hợp luyện võ. Nếu có thể luyện tập từ nhỏ, bây giờ khẳng định thân thủ phi phàm. Đến nay tuy là có chút muộn, nhưng luyện tập một chút bản lĩnh phòng vệ chạy trốn, hoàn toàn không có vấn đề."

    Bất quá, lúc huấn luyện, Úy Ương có chút chịu không nổi, thiếu chút nữa đào tẩu, đau khiếp đi được!

    Mẹ Dương là một giáo quan tương đối nghiêm khắc, căn bản không cho dừng lại, lúc cô muốn nhụt chí, khích lệ cô nói:

    "Một người phụ nữ, nếu không muốn lúc nào cũng chịu quản chế, thế thì nhất định phải học được tự vệ như nào.

    " Cô cần phải hiểu một đạo lý: Nhân sinh hậu thế, tiền tài càng nhiều, đều không thể bảo vệ cô bình an vô sự lúc gặp nguy hiểm; Một người đàn ông lợi hại như nào, đối với cô lại tốt ra sao, cũng không thể bảo đảm nhất định có thể cứu cô lúc nguy nan, chỉ có bản thân có bản lĩnh mới có thể trong sự sống chết trước mắt, vì bản thân có thể có được một tia cơ hội sống lại càng có thể bảo vệ người bản thân muốn bảo vệ..

    "Đây là kinh nghiệm của tôi..

    " Úy tiểu thư, cô còn nhỏ, nếu học tốt, chuyên tâm học, tin tôi đi, đến một thời điểm, cô có thể biến thành một người phụ nữ xuất sắc, không cần phụ thuộc ai, có thể sừng sững không ngã, khiến đàn ông không dám khinh thường. "

    Không thể không nói, lời này của mẹ Dương, tương đối kinh điển, cũng tương đối đúng ý cô.

    Cô thích.

    Nói thật, nếu là bản thân trước kia, có thể sẽ thoái thác, sẽ nói:" Tôi không làm được đâu.. "lời kiểu như thế.

    Nhưng, hiện tại cô rất tin tưởng, một người chỉ cần nỗ lực thách thức bản thân, bức bách chính mình, rèn luyện bản thân, cô ấy có thể càng ngày càng tiến bộ tốt lên.

    Sau này, Úy Ương không hề than một câu khổ nữa, mẹ Dương bảo luyện thế nào, cô liền luyện như thế.

    Còn về kỹ thuật bắn, mẹ Dương dạy cô từ lúc nhận biết súng, dạy cô tháo rời thế nào.

    Lần đầu tiên luyện, mẹ Dương dạy cô một lần, lần thứ hai, cô liền có thể tự mình dễ dàng tháo rời, tốc độ nhanh đến kinh người, mẹ Dương nhìn mà trợn mắt há mồm, bật thốt kêu:" Cô.. Trước kia cô từng luyện súng rồi à? "

    " Không có nha! "

    Úy Ương lắc đầu.

    Kiếp này đích thực chưa từng.

    Mẹ Dương lập tức nắm lấy tay cô càng xác định - Đôi tay này yếu đuối không có lực, đúng là không có thương tích luyện súng, lòng bàn tay trơn bóng như ngọc, một cái vết chai cũng không có.

    Vì thế, bà tấm tắc hô kỳ lạ, cảm thấy cái này quá không thể tưởng tượng được!

    Một người hoàn toàn không hiểu gì về súng, cư nhiên ngày đầu tiên có thể biểu hiện như thế, quả thực chính là một kỳ tích.

    Lúc để Úy Ương ngắm bắn bia đạn, mẹ Dương lại lần nữa kinh hãi.

    Đối với một người chưa từng luyện súng mà nói, mỗi phát súng ở trong vòng tám là nhiều, cũng là có chút chuẩn xác rồi, cơ mà cô lại hiểu được làm thế nào để trong quá trình bắn không bị lực phản lại trọng tâm, cái này quá kỳ quái!

    Mẹ Dương nhìn ánh mắt cô, giống như là nhìn vàng trong mưa rơi từ trên trời xuống vậy, hô hoán kinh hãi.

    Úy Ương không có cách nào nói với bà, thuật bắn súng là Tô Triết dạy đấy.

    Tên gia hỏa đó là sát thủ giỏi nhất trong giang hồ, thuật bắn súng tuyệt đối là kinh người rồi.

    Chuyện luyện kỹ thuật bắn súng này với cô mà nói không phải chuyện vui vẻ gì, cô của sau này vẫn luôn cố gắng để nó phai nhạt đi, nhưng người có bộ não với khả năng nhớ siêu phàm như cô, một khi học rồi cho dù lâu không dùng, lúc lần nữa kích động công năng này, nó sẽ từng bước khôi phục sau khi luyện tập đến trạng thái đỉnh cao nhất ban đầu.

    Nếu bắn tốt, cô có thể bắn 9 điểm, thậm chí 10 điểm cũng có khả năng, nhưng cô không chuyên tâm.

    Nói ra, cô đã từng cực kỳ chán ghét súng ống, tóm lại cảm thấy súng chính là tượng trưng của Mộ Nhung Trưng, bá đạo lại đáng sợ, sẽ đem tới tai ương cho bản thân; Hiện giờ, cô lại cảm thấy mùi vị nắm súng trong lòng bàn tay không tồi..

    Một bộ vũ khí, nó có thể giết người, cũng có thể bảo vệ người, chính là xem người cầm nó sử dụng như nào mà thôi.

    Quan trọng là, học được rồi có thể bảo vệ bản thân an toàn.

    Thời đại này, sẽ phát triển theo hướng càng ngày càng văn minh, nhưng trong quá trình phát triển có lúc vẫn yêu cầu vũ lực tới chinh phạt.

    Ví như, A quốc tương lai vẫn sẽ xảy ra mấy trận chiến tranh quy mô nhỏ, càng đáng sợ hơn là ám sát, hiểu dùng súng như nào, lúc đối mặt với tình huống như vậy, càng là chuyện tốt.

    " Úy tiểu thư, đến một ngày, cô có thể sẽ trở thành tay thần súng, có thể so đấu với Tô Triết.."

    Hôm đó, mẹ Dương khen ngợi như thế.

    Cô cười mà nhận.

    Đây cũng chính là hy vọng của cô - Làm một người sáng lấp lánh của bản thân, không làm vật phụ thuộc, đem đàn ông trên đời này từng người từng người đánh gục.

    * * *

    Ngày tháng cứ qua đi như vậy.

    Cuộc sống của Úy Ương, vội vàng lại êm đềm, mỗi ngày hận không thể một phút bẻ thành hai để dùng.

    Từ sáng đến tối, cô bận học, bận luyện võ, bận bắn bia, thời gian còn lại, ăn cơm, ngủ, cuộc sống chưa từng phong phú như thế, đối với tương lai, cô càng ngập tràn khát khao.

    Đôi lúc trong đêm khuya, cô ngủ trên chiếc giường lớn, sẽ nhớ lại những chuyện phát sinh gần đây, nghĩ tới chuyện giữa cô và Mộ Nhung Trưng, tuy không ghét nữa, trong lòng mang theo chút tâm tư nhỏ, âm thầm nhớ nhung.

    Mặc kệ cô phủ nhận như nào, đây là sự thật - Cô nhớ hắn.

    Liên tiếp nửa tháng vội vàng qua đi, Mộ Nhung Trưng giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, cũng không tới quấy rầy cô nữa, mà chút nhớ nhung kia lại càng ngày càng lớn lên.

    Thời gian với khoảng cách sẽ khiến người ta nhận rõ tình cảm của bản thân.

    Đúng vậy, cô thừa nhận, trong lúc người đàn ông kia không bá đạo ép buộc cô nữa, cô ngược lại thích hắn không còn thuốc chữa.

    Bởi vì, cô bắt đầu mong chờ lần gặp mặt tiếp theo rồi..
     
  4. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 183: Cô thì hành xử khác người; hắn thì kinh diễm bạn học

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đoạn thời gian này, Úy Ương liều mạng học, đồng thời cũng âm thầm quan sát Đỗ Việt.

    Tên này được mệnh danh là tiểu bá vương của đám học sinh yếu kém, gần đây rất an phận, buổi sáng đúng giờ đến trường, trong trường không gây sự, buổi chiều đúng giờ ngồi xe nhà đến đón về.

    Người tạp vụ Tiểu Vưu trong trường kia, vẫn luôn âm thầm giám sát tên này. Cái này là Úy Ương bảo Tô Triết giao phó.

    Đối mặt với cái kết quả này, cô không hề bất ngờ, ngón tay bị cắt đứt kia có thể làm hắn kinh hãi, đồng thời cũng khiến tên chủ mưu thật sự kia như vậy mà ẩn nấp thật sâu.

    Bất quá, không sao, tên đó làm yêu quái quen rồi, sớm muộn gì cũng hiện nguyên hình, yên ổn một thời gian cũng tốt, cô có bài tập phải làm, lúc trước làm loạn lớn như thế, trước lúc kỳ thi tháng, cô cũng không hy vọng có chuyện phát sinh. An ổn thi cho tốt, xoay lại hình tượng của cô trong mắt thầy cô, so với việc bắt được tên kia quan trọng hơn.

    Úy Lan cũng rất quy củ, lại tránh cô rất xa.

    Cứ như này, tai Úy Ương lại thanh tĩnh không ít, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.

    Liễu Hãn Sanh cũng không tìm cô, cùng một lớp, thi thoảng ánh mắt sẽ có va chạm, lúc hắn nhìn cô, mang theo suy nghĩ sâu xa, mà cô, không hề có nửa điểm tình cảm.

    Giữa các bạn học, có rất nhiều người vẫn bài xích cô, thường cười nhạo cô: "Ài, bị thịt, học hành tuần tự tiến bộ, luôn chép bài tập của người khác, có biết xấu hổ hay không.."

    Thầy Lôi từng trên lớp khen Úy Ương, làm bài trình bày đẹp, sau tiết học, liền có người trong tối ngoài sáng tổn hại cô.

    Bọn họ cho rằng, những bài tập đó, là cô chép của Quyền Trân, hoặc là Hà Hoan - Gần đây, hai người này rất thân thiết với cô, hai bọn họ, một người khoa tự nhiên giỏi, một người khoa xã hội tốt, hơn nữa, đến nay bọn họ đã kết thành một, thường hay cùng nhau đi thư viện, cuối ngày như hình với bóng không rời, tất cả mọi người đều đang đoán, bài tập của cô là chép từ hai người họ nên mới tốt như vậy.

    Úy Ương lười tranh luận: Người khác thích tưởng thế nào liền cứ cho là vậy, liên quan gì đến cô?

    Cách nghĩ của mấy cô cậu học sinh này, lấy tâm thái 30 tuổi của cô mà nói hoàn toàn là ấu trĩ buồn cười.

    "Úy Ương, bà rõ ràng không hề chép bài tập, vì sao không giải thích?"

    Mấy ngày này, Quyền Trân nhìn rõ ràng, mỗi lần nhìn thấy có người đổ oan cô, trong lòng liền oán hận, từng nhiều lần giúp cô nói rõ, nhưng Úy Ương không cho, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

    "Mình tới để học, không phải tới để nhận được sự tán thành của họ, cũng không phải vì khoe khoang cái gì, chỉ là muốn phát triển bản thân, khiến bản thân sống càng có tự tin, vì bản thân trong tương lai. Nếu cứ phải đánh mặt bọn họ, kỳ thi tháng, kỳ thi cuối kỳ, kỳ thi lên cấp, thành tích mỗi lần thi đều có thể đánh thỏa đáng lên mặt bọn họ. Mình không vội.. Từng bước đi tốt trên cong đường của bản thân là được rồi.."

    Quyền Trân nghe mà khẽ than, cảm thấy lời này thực có đạo lý, ngược lại thấy bản thân dễ dàng bị người khác kích động như thế, không khỏi cảm khái nói: "Úy Ương, bà quá là trầm ổn, tính khí của mình quá nóng nảy, quá bạo phát, thật nên hướng bà học hỏi."

    Úy Ương cười cười, người đã chết một lần rồi, nhìn sự tình tự nhiên liền trở nên thấu đáo mà bình tĩnh, bình tĩnh tới mức căn bản không giống với một nữ học sinh 16 tuổi nữa - cái này có gì mà hoan hỷ chứ.

    Đúng vậy, 16 tuổi vốn là lúc ngây thơ hồn nhiên nhất, nhưng trong lòng cô lại cất giấu quá nhiều bí mật, mục tiêu lại vô cùng xác định: Trở nên nổi bật, cho nên, cô so với bất kỳ ai cũng hiểu hơn nên làm gì, cô phải dành toàn bộ thời gian đi làm cho tốt, ví dụ: Thật tâm học hành, thật tâm luyện võ - làm tất cả hoàn toàn là vì khiến bản thân trở nên càng ưu tú hơn mà thôi.

    Không nên làm thì không nên lãng phí thời gian làm, ví dụ: Cùng với cái đám trẻ con này tranh chấp, so cao thấp, thế thật chẳng có tẹo ý nghĩa gì, còn không bằng làm mấy trang đề, đọc thêm mấy cuốn sách thú vị, lại hoặc là dứt khoát phụ đạo cho Quyền Trân học tiếng Anh càng có ý nghĩa hơn.

    Để ý những cái không đâu, thế khác gì đang lãng phí sinh mệnh.

    Độc lập làm chính mình, đây là đối đãi tốt với chính mình.

    Còn về Quyền Trân với hà Hoan, cô với bọn họ quan hệ càng ngày càng thân thiết.

    Úy Ương khá là thích Quyền Trân, cô gái này, bình thường nhìn rất không hợp đàn, nhưng thật ra là một người có trái tim kín đáo, khinh thường đám nữ sinh tục tằng, ngay thẳng, là người có tính cách cực mạnh, chí hướng cao, cho nên mới có phong cách không giống với mấy bạn học khác.

    Còn về Hà Hoan, cô gái này tướng mạo bình thường, bình thường tới mức có thể khiến người ta xem nhẹ sự tồn tại của cô, hoàn cảnh gia đình không được tốt, nghe nói cha thích bạo lực gia đình, trên tay trên người luôn có vết bầm tím.

    Trong trường không có bạn bè gì, lúc trước thường một mình đi đi về về, rất khó kết giao bạn bè, nhưng Hà Hoan thế, kích động tới Úy Ương - Đây cũng là một cô gái mệnh khổ, Úy Ương muốn bắt đầu một cuộc đời mới, liền tiếp nhận cô thành một người bạn khác.

    Ba cô gái nhỏ, tuổi tác tương đương, cùng một lớp, lại cả ngày ở cùng nhau, tình cảm mỗi ngày một sâu đậm.

    *

    Lại một buổi sáng sớm, thầy Lôi đang đi vào phòng học, sau khi đi vào cười đập đập tay, nhìn dáng vẻ như kiểu gặp được chuyện vui động trời gì, mặt mày đều tươi sáng, nói: "Các em học sinh, hôm nay tiết học đầu tiên là văn hóa đất nước, nhưng, hôm nay trước khi giảng bài, thầy phải giới thiệu với các em một bạn học sinh mới chuyển tới trường ta.. Tư Chính Bắc, vào đi.."

    Lời vừa nói xong, ngoài cửa, một người thiếu niên cao cao gầy gầy tuấn tú, trên vai khoác một cái cặp đi vào, đối với người ngồi dưới bục khẽ cười, lộ ra cái răng nanh, cùng với một đôi lúm đồng tiền mờ mờ, âm thanh đó trong trẻo giống như thiên nhiên:

    "Chào mọi người, mình tên Tư Chính Bắc, tên phụ là Tư Tiểu Bắc. Bạn học mới của mọi người. Tư Chính Bắc là tên đi học của mình, vì ông mình nói, Tư Tiểu Bắc cái tên này có chút nhỏ mọn, chính bắc hiện lên hào phóng hơn, có thể hiểu là trấn thủ Đông Bắc cũng được, cũng có thể hiểu là chính tá Đông Bắc. Người lớn trong nhà đều thích hậu thế trong nhà trở thành tài có ích. Bất quá, mình càng thích cái tên Tư Tiểu Bắc hơn, sau này mọi người có thể gọi mình là Tiểu Bắc, cái tên này càng thể hiện sự thân thiết hơn.

    " Oa.. "

    Không ít người phát ra âm thanh kinh hô.

    Không vì cái gì khác chính là tên học sinh mới Tư Tiểu Bắc này, chính là yêu nghiệt chuyển thế, thân hình như tùng như bách, mặt như ngọc, nụ cười như tinh quang, thân thiết ập tới, thiếu niên tươi sáng, hiệu ứng như thế.

    Vốn dĩ Liễu Hãn Sanh là người đàn ông tuấn tú nhất trong trường, tên Tư Tiểu Bắc này vừa tới, kinh diễm tất cả học sinh, lập tức liền áp đảo màu sắc của hắn trở nên ảm đạm.

    Úy Ương cũng ngẩn người: Là Tiểu Tư, hắn thật sự tới đây học rồi.

    " Đẹp trai quá! "

    " Đúng thế đúng thế, giống như trong tranh bước ra vậy. "

    " Tư Chính Bắc? Cái tên này sao nghe quen tai thế? Ồ.. Mình nhớ ra rồi nhớ ra rồi, đệ nhất trung thành phố Bình Tân xuất hiện một học sinh thiên tài, tên chính là Tư Chính Bắc, từng thi đứng nhất toàn quốc. "

    " Đúng, chính là Tư Chính Bắc. "

    Thầy Lôi cười hì hì xác thực suy đoán của mọi người.

    " Oa.."

    Phía dưới lại vang lên một trận xôn xao.

    Như vậy, Tư Chính Bắc rốt cuộc là người thế nào thế?
     
  5. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 184: Thiếu niên như ngọc, cơ trí vô song

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liên quan đến cái tên này, mơ hồ thổi đến tai Úy Ương.

    Sau khi lên cao trung, từ thầy cô nghe thấy vài lần, Tư Chính Bắc thuộc kinh đô: Thành phố Bình Tân - Thiếu niên thiên tài của trường Bình Tân.

    Trường Bình Tân là trường xếp top 1 tốp 2 toàn A Quốc, nó từ tiểu học, đến trung học cơ sở, rồi đến cao trung, thành đại học, cùng với đại học đệ nhất Nam Giang luôn thi nhau tranh đấu thay phiên đứng top.

    Nhiều năm trước đây, Tư Chính Bắc từng nhiều lần đại diện trường Bình Tân, lấy được giải thưởng toàn quốc.

    Tỷ như, nhóm thiếu niên top 1 cuộc thi Tae Kwon Do toàn quốc, nhóm thiếu niên đệ nhất cuộc thi xạ kích cả nước..

    Mà một tuần trước, Tư Chính Bắc lại lần nữa đại diện trường Tân Bình tham gia cuộc thi toán học toàn quốc, thi đạt thành tích nhóm cao trung ưu tú đệ nhất.

    Mấu chốt là, hắn mới có 14 tuổi, vốn đang học lớp 10, lại có thể làm được đề thi cao trung, hiện tại, hắn còn chạy tới đệ nhất cao trung thành phố Ôn, nhảy một phát lên hai lớp..

    Chậc chậc chậc, thật là không nghĩ tới, chàng trai thích cười này lại là một thiên tài khó gặp như thế.

    Chẳng trách thầy Lôi như nhặt được bảo bối vậy.

    Đối với thầy giáo mà nói, gặp được một học sinh ưu tú, đó là chuyện cực kỳ vui mừng, huống hồ lại còn là một học sinh có tướng mạo xinh đẹp, tính tình được người yêu thích chứ.

    "Tư Tiểu Bắc, bạn ở trường Bình Tân học hành đang tốt đẹp, thế nào lại chạy tới trường học của bọn mình thế?"

    Bạn học Ngô Quân rất tò mò hỏi.

    Thường mà nói, người đều là hướng phía cao mà đi tới, so với trường Bình Tân, đệ nhất cao trung thành phố Ôn vốn đã không thể ngồi cùng hàng được, ở giữa kém một khoảng khác biệt như thế. Nhưng hắn lại từ một trường học như thế chạy tới trường đệ nhất cao Nam Giang, cách làm này người bình thường không cách nào hiểu được cả.

    "Bởi vì em."

    Một âm thanh non nớt của bé gái đột nhiên nhảy vào, trên người mặc một bộ váy màu trắng xinh đẹp, nụ cười xán lạn khoác cánh tay của Tư Tiểu Bắc, vừa dán vào người của thiếu niên, vừa không sợ hãi vẫy vẫy cái tay nhỏ:

    "Chào mọi người, em tên Tư Tiểu Hy, em gái của anh Tiểu Tư, sau này lại là cái đuôi đi theo anh tiểu Tư. Sức khỏe của em không được tốt, phải tới thành phố Ôn khám bệnh, phải ở lại thành phố Ôn, anh của em vì muốn chăm sóc em nên chỉ có thể từ thành phố Bình Tân chuyển trường tới đây, sau này, vẫn mong giúp đỡ nhiều."

    Úy Ương ngẩn người.

    Đây là có ý gì?

    "Thầy Lôi, em gái của Tư Tiểu Bắc không phải là cũng ở trong lớp ta học đấy chứ ạ.."

    Một học sinh khác kỳ quái nói, biểu tình có vẻ có chút khoa trương.

    "Đúng, trường học xem xét tới hoàn cảnh cá nhân có tính đặc thù, cho phép hắn mang em gái cùng tới trường học. Sau này cứ ngồi phía trước Úy Ương."

    He, cư nhiên lại có loại chuyện này.

    Tất cả mọi người đều hô lên kinh ngạc.

    Sắc mặt của Úy Lan âm u, tự nhiên có thể nhận ra được, hai người này từng đứng ra làm chứng cô ta giả vờ ngã, hừ, đúng thật là oan gia ngõ hẹp!

    "Được rồi! Trò Tư, dẫn em gái của em xuống dưới ngồi đi!"

    "Vâng, thưa thầy."

    Tư Tiểu Bắc gật đầu, dắt em gái đi xuống dưới.

    Ánh mắt của Tư Tiểu Hy luôn rơi trên người Úy Ương, đôi mắt lấp lánh như sao cười xinh đẹp, trong lòng vui mừng: Tốt quá rồi, có thể cùng mẹ đi học rồi.

    "Chào chị Úy."

    Lúc tới gần, cô bé nói nhỏ chào cô một tiếng.

    Úy Ương mỉm cười, khẽ trả lời: "Chào Bé Ngoan."

    Vừa xa cách hơn nửa tháng, không nghĩ tới bọn họ sẽ dựa vào loại phương thức này gặp nhau lần nữa.

    Càng không ngờ tới Tư Tiểu Bắc cư nhiên đến đi học cũng mang theo Bé Ngoan, thật đúng là huynh muội tình thâm!

    Tư Tiểu Bắc hướng cô gật đầu, tới phía sau cô ngồi xuống.

    "Được rồi được rồi, bắt đầu học thôi, mời cả lớp lật tới trang 178, hôm nay chúng ta cùng nhau vào tiết học mới.. tuần sau nữa chúng ta có buổi thi tháng, tiếp theo khoảng thời gian này các trò có thể luyện tập thật tốt, mỗi người tranh thủ đều phải thi được một kết quả tốt."

    Thầy Lôi xoa xoa tay, dặn dò lời nói thấm thía.

    Vừa nói tới thi tháng, tất cả học sinh đều "A ô" một tiếng, biểu hiện một chút tâm tình chán ghét kỳ thi tháng, đến mức khiến thầy Lôi bất đắc dĩ buông tay, trêu chọc nói:

    "Các em học sinh, các em nên hoan hô mới phải, đối với các em mà nói, thi thêm một lần liền bớt đi một lần tra tấn, tóm lại có một ngày có thể xé bỏ sách vở, nhướng mày hào khí hét một tiếng: Tôi cuối cùng cũng được giải thoát rồi. Không giống thầy đây ấy à, cả đời này đều bị thi thố tra tấn, các em thi xong một cái, lại có nhóm khác thi tiếp một lần nữa, cứ từng top như thế. Thầy so với các em càng đáng thương hơn, mỗi lần chấm bài cho các em, đều phải chuẩn bị thổ huyết.. Đây là kỳ thi cuối cùng của kỳ thi tháng rồi, các em chuẩn bị thật tốt, đừng để thầy thổ huyết nữa có được hay không hả? Các em nên an ủi thầy như này: Chỉ cần luyện tập tốt, thi thố với tôi trước giờ đều điên cuồng, lần này, ai trong các em có thể điên cuồng tới khiến người ta vỗ tay kêu" Tuyệt "cho thầy xem xem.. Tới tới tới, vào học vào học.."

    Học tiết của thầy Lôi, luôn luôn là một chuyện rất vui vẻ.

    * * *

    Buổi học rất nhanh sắp kết thúc rồi, tiếng chuông tan học vừa kêu, Tư Tiểu Hy liền từ ghế nhảy xuống, ôm chặt lấy Úy Ương, cười hì hì nói: "Chị Úy, chị Úy, chúng ta lại gặp nhau rồi."

    "Đúng vậy đúng vậy, cuối cùng lại gặp nhau rồi, không nghĩ tới, cậu thật sự mang theo Bé Ngoan cùng tới trường học à."

    Úy Ương ôm Bé Ngoan, câu trước là nói với Bé Ngoan, câu sau là nói với Tư Tiểu Bắc.

    Tư Tiểu Bắc nụ cười sáng ngời, lộ ra hàm răng trắng như như ngọc, cực kỳ xinh đẹp, cái này khiến hắn nhìn có vẻ cực kỳ thân thiết: "Bé Ngoan sợ nhất là ở một mình. Bất luận là đi đến đâu, tôi đều mang theo cô bé."

    "Ồ, vậy sao cậu lại biến thành người Bình Tân rồi?"

    Trước tiên, cô đối với thân phận của hắn nghi ngờ.

    "Hộ khẩu của tôi ở huyện Giang, nhưng mấy năm nay, tôi luôn cùng ông sống ở Bình Tân. Tôi không cha không mẹ ở Bình Tân kinh doanh nhỏ. Ông giúp tôi xử lý."

    Đáp án của Tư Tiểu Bắc lại khiến Úy Ương cảm thấy hắn giải thích có chút đặc biệt.

    "He, thật không nghĩ tới trường học lại đồng ý để Bé Ngoan cùng tới, Ài, cậu thuyết phục lãnh đạo trường như thế nào thế?"

    "Anh em đặc biệt đi thi dành giải nhất một cuộc thi toán học, sau đó dùng tấm giải thưởng đi gõ cửa lớn của trường đệ nhất cao thành phố Ôn. Chị Úy, anh trai em có phải rất trâu bò không?"

    Ngữ khí của Bé Ngoan, hiện đầy kiêu ngạo.

    Quả thực trâu bò.

    Úy Ương lại liếc hắn một cái: Thiếu niên như ngọc, cơ trí vô song, tư thái ưu nhã, chàng trai đẹp như vậy, đi tới đâu cũng nổi tiếng, cô phát hiện trên lớp tất cả mọi người đều mong ngóng.

    "Úy Ương, cậu với Tư Tiểu Bắc quen biết à?"

    Hà Hoan liền ngồi trước mặt cô, với Quyền Trân dính với nhau, thò qua khẽ hỏi.

    "Gặp qua mấy lần." Úy Ương khẽ nhéo cái mặt nhỏ mềm mại trơn bóng của Bé Ngoan trong lòng: "Bé Ngoan, đây là chị Hà Hoan, còn có chị Quyền Trân, tới, gọi một tiếng. Bọn họ là bạn thân của chị."

    "Chào chị Hà Hoan, chào chị Quyền Trân.."

    Tư Tiểu Hy ngọt ngào gọi.

    Hà Hoan lập tức vuốt tóc Tiểu Hy, cùng cô bé nói chuyện.

    Quyền Trân bên cạnh âm thầm đánh giá: Tư Chính Bắc cái tên này, quả thực như sấm đánh bên tai, mấy năm nay, hắn là người duy nhất được thầy cô gọi là học sinh thiên tài, không nghĩ tới người thật tướng mạo lại xinh đẹp như thế. Nhan sắc này, trai nhìn mà ghen ghét, nữ nhìn đến ánh mắt phát sáng, mấu chốt người ta còn văn võ nhiều mặt, thực sự không thể tưởng tượng được.

    Cô liếc mắt cả lớp một cái, bất luận là nam sinh hay là nữ sinh, đều nhìn về Tư Tiểu Bắc - Trước kia, nam sinh ban 3 lấy Liễu Hãn Sinh làm đầu, Liễu Hãn Sanh là lớp trưởng, Úy Lan là lớp phó, nhưng sau này, ai mới là lớp trưởng thì liền khó mà nói được.

    Ân, cô cảm thấy, cuộc sống trong trường của ban 3, tiếp theo đây sẽ càng ngày càng thú vị rồi..

    *

    Nghỉ trưa hôm nay, trên đường đi thư viện, Quyền Trân nén hỏi Úy Ương, "Ài, bà với Tư Tiểu Bắc sớm đã quen biết, hắn chuyển tới lớp chúng ta, lại ngồi phía sau bà, không phải là bởi vì thích bà đấy chứ.."
     
  6. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 185: Quan hệ lưỡng tính, thế lực ngang hàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quyền Trân xưa nay trầm ổn, không cùng cô giao thiệp đều sẽ cảm thấy cô ấy là một người kiệm lời, chơi với cô ấy nhiều rồi sẽ hiểu, lời cô ấy nói không nhiều nhưng ánh mắt sắc bén, với người với sự việc đều có cách nhìn của bản thân.

    Lần này, cô ấy đột nhiên phán đoán kết luận như vậy, không khỏi khiến Úy Ương trợn mắt há mồm.

    Cô nhìn bốn phía, dưới bóng râm trên đường mòn nhỏ, không có người khác, nếu bị người khác nghe thấy, thật sự là cười chết mất.

    "Sao có thể chứ?"

    Thật không biết cô ấy sao lại nhìn ra được vậy.

    "Sao lại không có khả năng chứ? Cao trung năm nhất của chúng ta có 10 lớp, ban ba chúng ta có nhiều học sinh như thế, hắn lại đơn phương được sắp xếp ngồi sau bà, nếu hai người không quen biết, mình còn có thể cho rằng là trùng hợp, nhưng hai người vẫn là quen biết.."

    Ách..

    Cô nghĩ nghĩ, có thể là vì quan hệ cô với Bé Ngoan tốt nên Tư Tiểu Bắc mới có sắp xếp như thế đi!

    "Hơn nữa, ánh mắt hắn nhìn bà rất khác đấy.."

    Hả?

    Không thể nào.

    Cô lập tức hỏi: "Khác như thế nào?"

    "Tóm lại là khác. Bà bảo tôi nói nhất thời thật không nói rõ được."

    "Khẳng định là suy nghĩ lung tung chứ gì. Chị hai, hắn mới có mười bốn tuổi."

    Úy Ương thật phục cô ấy.

    "Mười bốn tuổi thì sao? Thiếu niên thiếu nữ là dễ ôm mơ mộng lắm. Mình có thể nói thế này, Tư Tiểu Bắc vừa tới, địa vị hot boy của Liễu Hãn Sanh sợ là khó giữ rồi. Người này, không những tướng mạo xinh đẹp, thân thủ lại được như thế, thành tích lại trâu bò, tuyệt đối là đối tượng yêu thầm của nữ sinh toàn trường.."

    Ài, có lúc Quyền Trân cũng rất buôn chuyện.

    Bất quá, cô gái nhỏ nhà người ta, có chút tâm tư mơ mộng cũng là bình thường, thiếu nữ thời kỳ hoa nở là mộng tưởng tình yêu nhất.

    Một người bước vào giai đoạn này, họ sẽ hy vọng gặp được một nửa còn lại ưu tú toàn tâm toàn ý đối tốt với bản thân, một tình yêu thầm kín ám muội - Đợi tới khi lên đại học, liền có thể đường đường chính chính công khai, dưới ánh dương tự do tận hưởng tình yêu trào dâng của tuổi trẻ.

    "Bà cũng yêu thầm hắn?"

    "Không có cảm giác." Quyền Trân nhún vai, "Bà không có ý gì với hắn đúng chứ! Vì lớp trưởng à? Lúc trước cậu với lớp trưởng rất thân thiết, hắn rất bảo vệ bà, ài, hai người có phải là.."

    Cô chỉ chỉ ngón tay.

    "Đó chỉ là tình cảm bạn bè thuần túy thôi có được không hả!"

    "He, Mình mới không thèm tin ấy! Lớp trưởng Liễu âm thần nhìn lén bà."

    Quyền Trân cười xấu xa.

    Cô vội vàng giơ tay: "Hắn nghĩ gì mình không biết, dù sao mình không có ý gì.. Dừng lại, chủ đề này dừng ở đây.."

    "Ây zô, hai bà đang nói gì thế?"

    Đúng lúc này, Hà Hoan từ đằng sau nhảy tới, cười hì hì hỏi.

    "Hỏi xem có người trong lòng chưa.." Quyền Trân vỗ vỗ cô ấy, "Hoan Hoan, bà có người kiểu khiến bà đột nhiên rung động không?"

    "Nào dám chứ, nội quy trường học nghiêm như thế."

    Hà Hoan ôm vai, vẻ mặt sợ hãi, đây là một đứa trẻ ngoan ngoãn.

    "Nến thích ai biết chứ?"

    "Không có. Bà có à?"

    "Mình đối với nam sinh nhỏ không có hứng thú. Quá non nớt, không cho mình cảm giác an toàn được."

    Hà Hoan lập tức nhìn Úy Ương, muốn hỏi.

    "Mình cũng thế." Úy Ương vội nói, "Ánh mắt mình rất cao, phải cao, nhan sắc đoan chính, thân thủ phải tốt, tuổi phải lớn hơn mình, năng lực mạnh hơn mình, phải tôn trọng mình, hiểu mình, chiều mình, bảo vệ mình, quen với mình không để mình chịu nửa điểm ủy khuất.. Việc gì cũng phải dựa mình mà làm.."

    Một giỏ lớn yêu cầu.

    "Loại đàn ông như thế, cậu đi cầu ở đâu ra?"

    Hà Hoan với Quyền Trân hiếm khi cùng tiếng nói.

    "Cho nên ấy à, trong trường học căn bản không có người có thể trở thành mục tiêu của mình." Úy Ương cười hì hì, khoác vai hai người bạn tốt của mình, nói: "Ài, các cậu nghe rõ đây, đàn ông ưu tú trên đời thật ra vẫn có. Chúng ta thân làm nữ giới thời đại mới, tương lai muốn gả cho một người đàn ông ưu tú, vẫn là có cơ hội thôi. Nhưng, phải có một tiền đề.."

    "Tiền đề gì?"

    Hai người bạn tốt lại lần nữa đồng thanh.

    "Đó chính là: Phải tạo ra bản thân cực kỳ ưu tú. Nếu bản thân bà bình thường, sao có thể khiến đàn ông tốt nhìn tới? Chỉ cần bà đủ tốt, mới có thể lọt vào mắt hắn, nắm được con người hắn, tóm được trái tim của hắn.."

    Thanh xuân tuyệt mỹ, lại đầy mơ mộng, mỗi thiếu nữ mơ mơ màng màng, đều sẽ khát vọng có được một tình yêu đặc biệt, tìm được một người con trai đặc biệt, nhưng một cuộc tình tuyệt đẹp, bao gồm một đoạn thời thanh xuân không hối tiếc.

    Đợi sau khi trải qua hôn nhân, mới hiểu, tình yêu rất dễ biến chất, hôn nhân cũng không đẹp như thế, bởi vì trái tim con người theo thời gian từng chút từng chút xoay chuyển, càng sẽ bị năm tháng bình thường mài mòn đi cái vẻ bóng nhoáng ban đầu của nó.

    Một người con gái muốn bảo vệ bản thân, thì phải khiến bản thân trở nên thật lớn mạnh, cơ trí, có năng lực, có thể đem tình yêu với hôn nhân như thêu hoa trên gấm.

    Ngàn vạn đừng cảm thấy tình yêu với hôn nhân chính là toàn bộ cuộc đời, giá trị của một người phụ nữ, không phải vì một người đàn ông sinh con trai con gái.

    Nói trắng ra, sinh con cái, chỉ là một loại điểm thêm trong cuộc đời, khiến bản thân sống kiêu ngạo, không phải kiêng nể bất kỳ ai, đó mới là chiếc ô bảo vệ tốt nhất cho một người phụ nữ sống trên đời.

    Mà muốn có chiếc ô bảo vệ này thì phải học hành cho tốt, dùng tri thức trang bị bản thân, để bản thân trở thành một người có năng lực.

    Những cái này, bọn họ vẫn chưa hiểu được.

    Cho nên, cô phải kéo bọn họ cải tạo cuộc đời cho tốt, hy vọng tương lai bọn họ đều có thể có một chốn đi về - có thể tìm được một người đàn ông hợp ý là tốt nhất, nếu không tìm được, hoặc là tìm sai người, phải dám bắt đầu lại từ đầu, làm một người phụ nữ kiêu ngạo nắm được vận mệnh của mình.

    Quyền Trân nghe vậy, cảm thấy rất đúng.

    Lúc trước cô cảm thấy Úy Ương là một kẻ ngốc vô dụng hèn nhát, điên điên dở dở, có khuôn mặt trắng trắng ngây ngô, bây giờ, cô càng ngày càng cảm thấy đây là một người con gái có tư tưởng phong phú, đầu óc cởi mở.

    Cô ấy nói không sai, mặc kệ là trong tình yêu hay là trong hôn nhân, quan hệ hai phía nên bình đẳng, dù bạn ra khỏi lớp học, bạn cũng nên là tài nghệ xuất chúng, có như thế đi cùng nhau mới là cặp đôi tuyệt nhất.

    Lúc trước, cô chỉ cảm thấy học hành là vì: Trong độ tuổi còn trẻ không thể làm việc gì khác ngoài học hành, hiện giờ, cô cuối cùng cũng ý thức được: Vì học mà đọc sách, đó là học vẹt, là vì làm bàn đạp tốt hơn trong tương lai, nâng cao bản thân đó mới là ý nghĩa tồn tại của việc học.

    "Không sai, từ hôm nay trở đi, mình muốn trở thành học sinh giỏi nhất, xử hết môn xã hội còn yếu kém.. Úy Ương, chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định phải trở thành nữ nhân ưu tú khiến đám đàn ông đều vì thế mà lu mờ.

    Ý trí chiến đấu của Quyền Trân đã bị kích động.

    Hà Hoan trợn mắt, cười nói:" Nữ nhân dù có ưu tú, cũng phải lo toan gia đình, trên đời này cuối cùng là đàn ông có thể. Cậu xem xem, bộ phận chính phủ, từ trên xuống dưới, có thể có mấy người phụ nữ chứ? Hàng ngàn năm nay, chốn về của người phụ nữ vẫn là ở hậu phương. Phía trước là chiến trường của đàn ông. Một gia đình, đàn ông bên ngoài, phụ nữ ở nhà, mới là hòa hợp. Nếu phụ nữ với đàn ông lớn mạnh như nhau, không có người quản gia đình, nhà có còn là nhà sao? Một gia đình tóm lại vẫn phải có một bên hy sinh chăm sóc gia đình không phải sao? "

    " Ài, dựa vào cái gì mà nhất định phụ nữ phải chăm sóc gia đình? Hoan Hoan, cậu không thể tăng khí thế của đàn ông mà tới hủy hoại uy phong của phụ nữ chúng mình.. "Quyền Trân cuộn ống tay áo," Tương lai, chúng ta phải làm một cỗ máy chiến đấu trong đám phụ nữ, trở thành nữ nhân điển hình trong thiên hạ.. Quản lý một loạt đàn ông.. "

    Ngữ khí đó thực cứng rắn..

    Hà Hoan che miệng cười," Đúng đúng đúng, cậu trâu bò nhất được chưa? "

    Úy Ương cũng cười, đối với Hà Hoan nói:" Hoan Hoan, quan hệ gia đình điều hòa như nào là chuyện của tương lai. Quan trọng là hai bên nam nữ đều phải đứng cùng một độ cao, như thế nhìn phong cảnh mới có thể giống nhau. Đối với hiểu biết các loại vấn đề mới có thể đạt tới cùng nhận thức.. Tới đây, vì tương lai của chúng ta, chúng ta đi thư viện, luyện tập cho tốt.. "

    Hà Hoan như hiểu như không, cuối cùng đáp:" Biết rồi, biết rồi.."

    Ba người con gái, ríu rít đi tới thư viện.

    Trên đường, Úy Ương âm thầm nghĩ, cảm thấy Hà Hoan không hề biết, tính cách của cô ấy có nhược điểm tồn tại, lại cho rằng dựa vào đàn ông là con đường người phụ nữ nên có, cái này có thể là nguyên nhân thất bại chủ yếu cuộc hôn nhân kiếp trước của cô ấy đi!

    Lúc này, bọn họ không hề biết, bởi vì đặc điểm trong tính cách khác nhau, quyết định con đường đi tương lai không giống nhau của mỗi người.
     
  7. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 186: Một màn kịch hay, lừa ra chân tướng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở thư viện, Úy Ương tìm được sách mình muốn, tìm một góc đọc một chút, thấy sắp tới thời gian lên lớp, liền cùng Quyền Trân xếp hàng đăng ký, Hà Hoan đã đi về trước rồi.

    Chỗ đăng ký xếp một hàng dài, thầy Bình trong thư viện trước quầy đăng ký lật tới lật lui tìm tờ đăng ký, vẫn là không tìm thấy.

    Không bao lâu một thầy giáo khác đến phiên trực chạy tới, nói: "Thật ngại quá, thật ngại quá, tờ đăng ký bị tôi thuận tay cầm theo."

    Nguyên nhân gây ra cái hậu quả này là hai thầy trực đều có chìa khóa ngăn kéo, vị trước trực xong lúc rời đi liền thuận tay cầm theo.

    Nhìn thấy một màn này, trong đầu Úy Ương đột nhiên xoẹt qua một ý tưởng.

    Lúc tan học, Bé Ngoan vốn dĩ là muốn cùng mẹ tan học, nhưng nghĩ tới trong mắt người khác, nhà của mẹ sống là ở Úy Viên, với đường về nhà của họ giống nhau lại dẫn đến phiền phức, liền ngoan ngoãn chào tạm biệt một tiếng, cùng Tư Tiểu Bắc rời đi.

    Úy Ương không có lập tức rời đi, ở trong lớp học giúp quét dọn vệ sinh, sau đó lại làm mấy đề ôn tập, lúc này mới đi tới phòng làm việc.

    Giờ khắc này, phòng làm việc ngoài thầy Lôi ra, các thầy cô khác đều đã tan làm rồi.

    "Thầy."

    "Úy Ương, sao vẫn chưa về nhà? Đây là.. Có chuyện gì à?"

    Lôi Vũ ngẩng đầu lên, thân thiết hỏi.

    Úy Ương ngoan ngoãn gật đầu: "Có chuyện muốn hỏi Người một chút ạ."

    "Chuyện gì?"

    "Chính là tờ giấy xin bỏ học Úy Hổ ngụy tạo lúc trước là ai giao tới phòng hiệu trưởng, Người có từng hỏi lại hiệu trưởng không ạ?"

    Cô nhắc lại chuyện này.

    Lúc trước, cô từng hỏi rồi, có thể là thầy Lôi quá bận, không có trả lời lại cô.

    "Ồ, chuyện này à, hỏi thì đã từng hỏi, bất quá hiệu trưởng cũng không biết là ai để ở đó. Buổi tối lúc tan làm còn chưa có, ngày hôm sau thì đã đặt trên bàn làm việc rồi, hiệu trưởng cho rằng là ông ấy không đóng cửa, thầy đem tới. Cho nên, cụ thể là ai làm sợ là không điều tra rõ được."

    Hiệu trưởng đích thực là có thói quen không đóng cửa.

    Ngày đó lúc cô bị gọi tới phòng hiệu trưởng, bên đó chính là không đóng cửa.

    "Thế ngăn kéo thầy để tài liệu có khóa lại không ạ?"

    "Khóa rồi. Chính vì khóa, nó cư nhiên có thể không cánh mà bay, thầy mới thấy lạ."

    Vừa nhắc tới chuyện này, ông liền cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không tìm ra được nguyên nhân.

    Ánh mắt Úy Ương trong xanh phẳng lặng, khẽ "ồ" một tiếng, tiếp tục hỏi: "Em có thể mạo muội hỏi một câu, chìa khóa tất cả có mấy cái không?"

    Lôi Vũ thấy cô hỏi tỉ mỉ như thế, có chút kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời: "Hai cái."

    "Một cái khác ở trong tay ai?"

    "Cô Vạn Cầm."

    Vừa vặn, nhắc tào tháo tào tháo liền tới, lời này còn chưa dứt, cô Vạn Cầm một thân váy dài cười ngân nga bước vào.

    "Ô, Úy Ương cũng ở đây à, thầy trò đang nói gì thế?"

    "Chào cô Vạn ạ."

    Úy Ương cung kính chào một tiếng - Vị cô giáo này là một trong những thầy cô dạy y thuật vỡ lòng của cô, kiếp trước, cô cùng cô Vạn Cầm quan hệ vẫn luôn rất tốt.

    Thầy Lôi lập tức cười: "Chúng tôi đang nói chuyện đơn xin bỏ học kia không cánh mà bay."

    "Ồ!" Cô Vạn Cầm cũng biết chuyện này, "Sao thế, chuyện này có phát hiện mới rồi sao?"

    Úy Ương cười khẽ, vừa nãy cô cố tình ở trong phòng học chần chừ, chính là vì biết cô Vạn mỗi ngày sau khi tan học đều sẽ tới phòng làm việc, sau đó vùng thầy Lôi tan làm, cô đợi chính là hai vợ chồng họ cùng tới.

    "Trước không nói có phát hiện mới hay không, cô Vạn, em muốn hỏi một chút, chập tối hôm đó trước khi tan học có học sinh nào từng tới phòng y tế của cô không?"

    Cô không trả lời mà hỏi ngược lại.

    "Thật là có một em tên Lý Tư Tư vì sốt nghiêm trọng, nôn mửa quá tới đây tiếp một chai nước muối."

    Cô Vạn Cầm nhớ lại một chút.

    He, quả nhiên à, như cô dự liệu.

    "Cô ấy là lớp nào? Lúc tới có mấy người?"

    "Lớp B, có bốn nữ sinh dìu tới."

    Cô Vạn Cầm nói ra tên của họ: "Có Cổ Đồng với Thẩm Văn Thanh lớp A, La Nhạc Nhạc lớp B, còn có Vu Dao lớp D.."

    "Trong đó có ai đi mà quay lại không?"

    "Có, Vu Dao, trò ấy với Lý Tư Tư cùng phòng, Lý Tư Tư truyền nước xong, trò ấy tới đỡ trò kia đi nghỉ ngơi. Có vấn đề gì sao?"

    "Trong lúc này, có phát sinh cái gì khác thường không, cô Vạn có luôn cùng họ ở chung không.."

    Úy Ương không trả lời mà tiếp tục hỏi.

    Vạn Cầm nghĩ nghĩ, "Trong lúc đó cô có đi vệ sinh một chút.. Sau đó, cô luôn bên cạnh Lý Tư Tư truyền nước.. Tiếp đó, lại tới một học sinh, mua thuốc tiêu chảy, gần như cùng lúc với Vu Dao tới.."

    Nghe xong, Úy Ương âm thầm cân nhắc một lượt, lúc ngẩng lên nhìn thấy thầy Lôi với cô Vạn đều đang nhìn mình, đáy mắt toàn là dấu chấm hỏi, liền cười nhẹ, lại đưa ra một yêu cầu, "Thầy Lôi, cô Vạn, hai người có thể cùng trò diễn một vở kịch không?"

    *

    Vu Dao là một cô gái xinh xắn lanh lợi, không tới một mét sáu, tướng mạo thanh tú, nhìn có vẻ là một học sinh tốt, trên thực tế, cô đích thực cũng coi là một học sinh xuất sắc, gia cảnh cũng không tầm thường, xưa nay có chút thanh cao.

    Ăn xong bữa tối, Vu Dao đang chuẩn bị quay lại phòng ngủ lấy quần áo bẩn đi giặt, cô ta nhìn thấy cô Vạn Cầm trong phòng y tế ở cổng ký túc xá.

    "Vu Dao, theo cô đi một chuyến: Em không phải nói trước kia kỳ sinh lý tới đau bụng sao? Ta có chút đường đỏ, em lấy đi pha uống.."

    Vẻ mặt Vạn Cầm luôn hài hòa dễ gần, dẫn đầu đi phía trước, tới phòng y tế.

    Vu Dao không nghi ngờ có cô, đi theo.

    Đợi đến khi vào phòng y tế, mới phát hiện thầy Lôi cũng có mặt, còn có Úy Ương lớp C, ngoài ra còn có hai học sinh khác, lạ mặt, không quen biết.

    "Vu Dao, trước khi đưa đường đỏ cho em, có chuyện cô muốn hỏi em một chút.." Vạn Cầm dựa vào bàn làm việc của mình, lại từ trên bàn lấy ra một cái chìa khóa, trên tay nghịch nghịch, chiếc chìa khóa đó phát ra tiếng kêu leng keng, "Hôm Lý Tư Tư lúc ở đây truyền nước, em vì sao nén trộm chìa khóa của cô?"

    Vu Dao vừa nghe, lập tức phủ định: "Em nào có lấy? Cô Vạn, Người đang nói cái gì thế?"

    "Thật sự không lấy?" Cô Vạn Cầm lúc bình thường nhìn ôn nhu như nước, nhưng, lúc lật mặt cũng rất hung dữ, "Cô ở đây có nhân chứng.. Cao Tinh.."

    Cô nhìn về phía nam sinh.

    Sắc mặt Cao Tinh nhàn nhạt liếc Vũ Dao một cái, nói: "Vị học sinh này, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, bạn từng làm cái gì, trong lòng tự biết, cứ phải để người khác nói ra, bạn còn có mặt mũi gì mà ở trong trường học hành?"

    Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của Vu Dao liền trắng bệch.

    "Diêm Hoa, trò lại nói xem.. Trò nhìn thấy Vũ Dao từ trong phòng y tế đi ra, chạy đi đâu?"

    Vạn Cầm lại chỉ một nữ học sinh khác hỏi.

    Diêm Hoa kia tướng cao gầy, thắt một cái đuôi ngựa cao cao, từng bước đi tới trước mặt Vạn Cầm, hơi mỉm cười, mặt mày sâu xa mà nói ra một câu:

    "Bạn học Vu, bạn muốn mình nói ra không? Thật sự nếu bị chỉ ra rồi, cái này một khi truyền ra, danh tiếng của bạn có thể bị hủy. Cô Vạn hôm nay đã gọi chúng mình cùng tới, chỉ là muốn điều tra chuyện này rõ ràng, không có ý muốn truy cứu.. Nếu bản thân nói ra, chuyện này bị lật ra, nếu bạn bị chỉ điểm, quay về trường sẽ bị thông báo.. Hậu quả cái nào nặng cái nào nhẹ, bạn cần phải nghĩ cho kỹ.."

    Lời này, mang theo ý vị cảnh cáo nặng nề.

    Úy Ương luôn lẳng lặng quan sát, nhìn thấy gương mặt Vu Dao dễ dàng biến sắc như thế, đủ thấy tâm lý đấu tranh bình thường, không hề ngờ tới bị thầy cô cùng bạn học truy hỏi như vậy, trong lỏng khẳng định rối loạn.

    Ngay sau đó, cô ta quả nhiên nhận tội mà kêu lên: "Đúng, chìa khóa là em lấy, đơn xin bỏ học kia cũng là em nén trộm để trong phòng hiệu trưởng.."

    Um, không tồi, không tốn mấy lời, cô ta liền dễ dàng nhận rồi.

    Úy Ương âm thầm nhếch khóe môi, chân tướng chuyện này, cuối cùng cũng lừa ra được rồi.
     
  8. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 187: Rõ ràng chân tướng? Quân cờ mà thôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lôi Vũ với Vạn Cầm hai mắt nhìn nhau, kinh ngạc kế hoạch của Úy Ương thật sự thành công rồi.

    "Cao Tinh, Diêu Hoa, cảm ơn, các trò về trước đi.. Chuyện hôm nay, đừng nói với bất kỳ ai.."

    Lôi Vũ phất phất tay, để hai học sinh kia rời đi.

    Đúng, đây là kế sách của Úy Ương, nha đầu này lợi dụng chuyện Cao Tinh từng tới phòng y tế, mời trò ấy tới, cố ý nói mấy câu mơ hồ, nghe giống như là lên án, thực ra chính là tay không bẫy sói, thuần túy lừa dối người.

    Ngoài ra, cô còn xin cô Vạn gọi hai học sinh không liên quan tới, đồng thời nói mấy câu có thể mơ hồ ép: Thứ nhất, học sinh nhìn thầy cô vốn đã căng thẳng, thứ hai người có tật giật mình vốn cũng căng thẳng, lại thêm một hồi "ép cung", phòng tuyến tâm lý rất dễ dàng sụp đổ, nếu cô ta làm, nhất định sẽ dính chiêu..

    Kết quả hoàn toàn giống như Úy Ương dự liệu.

    Vạn Cầm không khỏi âm thầm nhìn Úy Ương một cái, loại thăm dò này, thật ra nguy hiểm cực lớn, nhưng trò ấy lại nói rất chắc chắn, cái này nhất định có tác dụng. Quả nhiên là có tác dụng. Phần nhìn thấu này, thật là càng ngày càng không đơn giản.

    "Vì sao làm thế?"

    Lôi Vũ muốn biết nguyên nhân.

    Trước kia thấy cô gái nhỏ này dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhìn không ra có thể dấu ý đồ xấu, kết quả lại làm chuyện ác độc hủy đi tiền đồ của người khác, người quả thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

    "Em ghét Úy Ương"

    Vu Dao tức giận trừng mắt Úy Ương, trên gương mặt nhỏ toàn là chán ghét.

    "Tôi làm gì cô chứ? Sao lại muốn hại tôi?"

    Úy Ương cũng tò mò, cô với người này hình như không có giao tình gì, cũng chưa từng trở mặt!

    "Nửa tháng trước, em từng nhìn thấy Úy Ương ở thư viện cùng Liễu Hãn Sanh, nói nói cười cười. Em.. Em thích Liễu Hãn Sanh, em ghét cô ta.. Hôm đó lúc em đi tới phòng làm việc, vô tình nhìn thấy phần tư liệu kia được thầy Lôi khóa lại, sau đó, thầy Lôi mãi không nộp đi, trong lòng em hận, liền nhân lúc hôm đó thầy Lôi không có, trộm chìa khóa từ chỗ cô Vạn, lấy phần tư liệu kia đi, tối lặng lẽ tự mình đem tới phòng hiệu trưởng.. Em chính là muốn đứa học sinh kém khiến người ta ghét này.."

    "..."

    Đây là chân tướng sao?

    Nguyên nhân bên trong chỉ là lòng ghen tuông của thiếu nữ quấy phá sao?

    "Chính vì như thế, trò liền muốn cướp đoạt đi cơ hội học hành của bạn học?"

    Thầy Lôi lạnh giọng phê bình.

    Vu Dao cắn cắn môi, cúi thấp đầu, trầm mặc một lúc mới ngẩng đầu nói: "Sau đó em đã biết sai, bạn Úy, xin lỗi, xin bạn tha lỗi cho mình. Mình cũng là nhất thời tâm lý không cân bằng, mới làm chuyện sai trái, vẫn mong bạn rộng lượng, cho mình một cơ hội sửa chữa, đừng thông báo trước toàn trường. Mình bạn bè vốn đã không nhiều, nếu bị thông báo sẽ bị cô lập. Cầu xin bạn.."

    Thừa nhận sảng khoái như thế, thái độ ăn năn cũng thành khẩn.

    Trong tình huống thế này, Úy Ương nếu quá tính toán chi li, liền sẽ có vẻ không có độ lượng.

    "Yên tâm, sẽ không thông báo bạn, mình chỉ là muốn làm rõ ai làm chuyện này, ngoài ra, mình muốn nói rõ một chút, mình với Liễu Hãn Sanh chỉ là quan hệ bạn học. Làm bạn học, gặp bên ngoài trường, nói mấy câu không quá đáng đi.. Là bạn, muốn hấp dẫn nam sinh bản thân mình thích, bạn nên làm là khiến nam sinh đó để ý đến bạn. Yêu thầm một người không sai, nhưng vì yêu thầm người đó mà muốn đem người khác giới bên cạnh người đó đuổi đi toàn bộ, loại cách nghĩ này quá vặn vẹo. Không có ai chịu được."

    Úy Ương cảm thấy chuyện này hẳn là kết thúc ở đây, khuyên mấy câu xong xoay đầu hành lễ với thầy Lôi và cô Vạn:

    "Thầy Lôi, cô Vạn, sự tình nếu đã làm rõ rồi, vậy em về đây.."

    Cô rời đi, trong lòng cảm thấy Vu Dao này chắc chắn là con dê thế tội, nhưng cô không có hỏi nữa, Vu Dao đã ôm hết thảy, giống Đỗ Việt vậy, toàn bộ chỉ là quân cờ - Người này khẳng định có đồng lõa, tên đồng lõa đó mới có khả năng là kẻ muốn đuổi cô ra khỏi trường thật sự.

    Cổ Đồng với Thẩm Văn Thanh lớp A, La Nhạc Nhạc lớp B, bọn họ cùng với Vu Dao đưa Lý Tư Tư tới phòng y tế, trong đó khẳng định có người đang yểm hộ cho Vu Dao.

    Người đó sẽ là ai đây?

    Lẽ nào lại là kẻ thần bí phía sau màn kia?

    Úy Lan với Úy Hổ thiết kế muốn cô bỏ học, người kia liền nhân tiện giúp một tay?

    Rất rõ ràng, người kia hẳn là biết quan hệ giữa cô với Mộ Nhung Trưng, lại luôn âm thầm quan sát cô, không đem quan hệ này phơi bày ra, cho thấy hắn đang kiêng kỵ thân phận của Mộ Nhung Trưng, không dám trắng trợn chọc vào, muốn âm thầm hủy hoại cô.

    Kết quả kế hoạch chưa thành, rồi mới có chuyện ở phòng thể dục - Kẻ kia hẳn là thông qua chuyện đơn xin bỏ học mà khẳng định Úy Lan với cô đã hoàn toàn trở mặt, liền kéo cô ta xuống nước, cùng nhau làm ra một cái kết cục. May mà âm mưu lần đó, bọn họ vẫn không thực hiện được.

    Nghĩ đến bọn họ rất nhanh sẽ có lần hãm hại thứ ba.

    Đáng buồn chính là, từ đầu đến cuối cô không biết đối phương là người ra sao, đối phương trong tối, cô ngoài sáng, loại mùi vị bị đánh này thật là không dễ chịu gì.

    Đạp xe ra khỏi trường, cô nghĩ rất lâu, không có manh mối gì.

    *

    Trong phòng y tế, thầy Lôi nhìn thấy nữ học sinh nước mắt rơi lã chã, nhịn không được vẫn là phê bình một câu: "Vu Dao, sách trò đọc đều đi tới đầu heo rồi sao? Loại chuyện không có tính người như thế, trò cũng dám làm? Hôm nay là Úy Ương nói, không thông báo trò, trò ấy đây là lấy đức báo oán, bảo vệ mặt mũi trò. Nể đây là lần đầu trò phạm quy, hơn nữa, sự tình cũng đã qua rồi, thầy không truy cứu nữa. Nhưng sau này trò còn dám tái phạm, thì cứ đợi thôi học đi!"

    Thầy ấy cố ý nói hậu quả thật nghiêm trọng.

    "Vâng vâng vâng, em biết rồi ạ, cảm ơn thầy cô cho em một cơ hội làm lại từ đầu."

    Vu Dao liên tục khom lưng.

    "Về đi!"

    "Vâng!"

    Vu Dao vội vàng ra ngoài.

    Lôi Vũ nhăn mày, thở dài một tiếng.

    "Được rồi, được rồi, sự tình tóm lại coi như điều tra rõ ràng rồi, cũng coi như giải được khúc mắc."

    Vạn Cầm đi lên vỗ vai chồng, chuyển đề tài:

    Ài, tôi cảm thấy Úy Ương thật giống như biến thành một người khác vậy, ông nhìn đôi mắt của nó: Trước kia, nó nhìn bất cứ ai đều là cẩn thận từng chút một, đầu đều không dám ngẩng lên, như sợ đắc tội người khác vậy; Nhưng hiện giờ thì sao, ánh mắt nó rất kiên định, rất tự tin, bất cứ lúc nào đều là ngẩng đầu ưỡn ngực, nụ cười so với ánh sáng mặt trời lúc sáng sớm còn xán lạn hơn.. Tôi ở trong trường nhìn thấy nó mấy lần, mỗi lần đều cảm thấy nó hình như không giống nó trước kia, nhưng nó của hiện tại, càng ngày càng khiến người yêu thích.. "

    " Um, nó trước kia, rất yếu đuối dễ bị ức hiếp; Nó của hiện tại, rất kiên cường, lại tinh tế, làm việc có kết cấu, hôm nay nếu không phải dọa Vu Dao như thế, Vu Dao sao có thể mắc bẫy. Đứa trẻ này, tiền đồ không giới hạn đâu.. "

    Lôi Vũ ngắt lời, trong lời nói tràn đầy khen thưởng học sinh này.

    " Bất quá, gần đây nó rất ít chạy tới chỗ tôi mượn sách y, toàn bộ tâm tư đặt vào bài tập, tôi nghĩ kỳ thi tháng này, nó nhất định có thể thi đạt thành tích tốt. Tôi cảm thấy, chỉ cần nó có thể hoàn thành bài tập, tương lai thi vào trường y không có vấn đề gì lớn, y học của nó cơ bản đã không tồi rồi.."

    Hai vợ chồng trong phòng nói chuyện to nhỏ, không phát hiện ngoài cửa, Vu Dao đi rồi lại quay lại, nghe hết toàn bộ lời nói của họ.

    Cô ta tức sắp điên rồi, vốn tưởng bản thân đây là bị bắt được nhược điểm, không nghĩ tới lại là lừa cô ta, mà cô ta cư nhiên mắc bẫy rồi, ngây ngốc cái gì cũng nói hết ra.

    Cái đứa Úy Ương này, thật đúng là càng ngày càng không đơn giản!

    Bất quá, cô ta có lợi hại hơn nữa, so với người kia vẫn là kém xa.

    Còn không phải sao, mấy lần Úy Ương đều bị người kia chơi đến xoay vòng vòng.

    Cô ta dám khẳng định: So chiêu giữa hai người này sẽ càng ngày càng đặc sắc.

    Um, không tức nữa!

    Cô ta đợi Úy Ương đang sống sờ sờ bị người kia chỉnh đốn đến chết!
     
  9. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 188: Bí mật ẩn sâu, hai tấm ảnh cũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biệt thự Mộ nằm ở khu biệt thự Kim Thủy Loan Nam Thành, mỗi ngày, Úy Ương tan học về sẽ đạp xe về phía Đông Thành, ở ngã tư đường lại rẽ hướng Đông chính là đường Hàn Lâm, mà rẽ hướng Nam vòng một đoạn là có thể tới vườn Mẫu Đơn, qua vườn Mẫu Đơn chính là khu biệt thự Kim Thủy Loan, cả đoạn đường cần khoảng hơn ba mươi phút.

    Lúc đạp xe sắp tới cửa nhà, một âm thanh gọi giòn tan vang lên phân tán lực chú ý của Úy Ương.

    "Chị Úy, mẹ nhỏ.."

    Là Bé Ngoan gọi.

    Âm thanh yêu kiều non nớt đó vẫn ngọt ngào như thế.

    Úy Ương gạt chân chống xuống đất, quay đầu tìm kiếm âm thanh kia.

    Khu biệt thự Kim Thủy Loan, cảnh sắc thanh nhã, hoàn toàn là biệt thự xây dựng độc lập, không có điều kiện căn bản không thể ở được.

    Nơi này ra vào ít người, vì quá yên tĩnh, cho nên âm thanh này thêm trong trẻo êm tai.

    Tầm mắt nhìn ngoài cửa lớn vườn được làm bằng đồng cổ, Bé Ngoan thay một bộ váy đỏ đứng ở đó, cười hì hì hướng cô phất tay.

    "Bé Ngoan?"

    Cô kinh ngạc, trong lòng không ngờ tới.

    "Dạ."

    Bé Ngoan chạy tới.

    Sau lưng, Tư Tiểu Bắc nụ cười sáng ngời, nghiêng người dựa trên cánh cửa đồng, tư thế đứng ưu nhã, hai tay ôm trước ngực, ánh mặt trời chiếu nghiêng trên người hắn, ánh quang bắn tứ phía, cực kỳ lóa mắt.

    Giờ phút này, hắn đang nhìn sâu xa, ánh mắt đưa tới kia thật sự là rất đặc biệt.

    Nhưng, cô có thể khẳng định, đó không phải là thích.

    Nếu thật sự là thích, đó cũng là hướng tới Bé Ngoan - Đúng thế, người này ánh mắt nhìn Bé Ngoan tóm lại luôn bao hàm yêu chiều - Bé Ngoan nói, cô bé là cô vợ nuôi từ nhỏ của Tiểu Bắc, nhưng đây cũng không phải là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ.

    Tóm lại, tên Tư Tiểu Bắc này đích thực rất cổ quái, khiến người ta không nhịn được muốn tìm tòi nghiên cứu.

    "Hai người.. Chuyển tới đây ở à?"

    Úy Ương một tay ôm lấy Bé Ngoan, ngửi thấy mùi hương sữa, cô nhóc này mềm mềm, ôm rất thoải mái - Mỗi lần ôm cô bé, cô đều nghĩ tới hai đứa trẻ không có duyên phận với cô kia, cũng không biết kiếp này còn có duyên phận làm mẹ con không nữa.

    Ách, cô đang nghĩ cái gì thế?

    Ai thèm sinh con cho người kia chứ.

    Cô vội vàng kéo dòng suy nghĩ quay về.

    "Đúng vậy, đúng vậy, em biết chị sống ở đây, nếu cha nhỏ không cho em ở nhà chị, vậy em chỉ đành để anh em thuê khu bên cạnh gần đây thôi.."

    Lời đáp của Bé Ngoan cho thấy, cô bé thật sự thật sự rất thích cô.

    Úy Ương nhìn về phía khuôn viên kia, có thể thấy được, khuôn viên đó rất lớn, bên trong hoa hoa gấm gấm, lâm viên rất độc đáo.

    Thật là kỳ quái, hai anh em này sao ở được căn hộ tốt như thế?

    Nghĩ như thế, đáy mắt liền nổi lên tầng tầng nghi vấn: Kiếp trước, trong cuộc sống của cô chưa từng xuất hiện người nào tên Tư Tiểu Bắc, đến nay, người này lại nhiều lần xuất hiện, cũng cùng cô có nhiều giao thoa dây dưa sâu như thế, là ngoài ý muốn hay là cố tình?

    Cô nghĩ không ra.

    "Mẹ nhỏ, sau này con có thể tới nhà mẹ chơi không?"

    Bé Ngoan thấy cô thất thần, bất giác kéo kéo tay cô, đem lực chú ý của cô kéo lại.

    "Đương nhiên có thể. Lúc nào cũng hoan nghênh.."

    Cô vuốt vuốt những sợi tóc mềm mại của cô bé, cười đáp ứng.

    Bé Ngoan nhất thời bổ nhào vào lòng cô, giống như chú mèo nhỏ nhảy lên, cảm giác giống như đang làm nũng, một đứa nhỏ làm nũng với người lớn.

    Đây là ảo giác sao?

    Cô vừa ôm Tiểu Hy, vừa xem xét Tư Tiểu Bắc đang đứng ngoài cửa, càng lúc càng cảm thấy thiếu niên so với bất kỳ người nào đều cao hơn này, đích thực giống như lời của Mộ Nhung Trưng nói, đang từng bước từng bước cố ý tiếp cận cô.

    Nhưng hắn có thể có cái mục đích gì chứ?

    Trong cuộc đời mới này, Tư Tiểu Bắc, còn có Tư Tiểu Hy, chỉ là khách qua đường hoàn toàn mới, vẫn có ý nghĩa tồn tại phong phú đặc biệt gì?

    Ai nha, sự tình cô phải nghĩ thật quá nhiều đi!

    *

    Lúc về nhà, Úy Ương đưa Bé Ngoan vào, Tư Tiểu Bắc không đi, chỉ nói: "Đợi lúc nữa tôi đi đón cô bé, thời gian này phải làm phiền chị Úy giúp đỡ chăm sóc rồi."

    Tên nhóc này, ở trường học gọi bạn Úy, về nhà theo Bé Ngoan gọi chị Úy, thái độ tất cung kính, một chút cũng không nhìn ra có ý đồ bất lương gì.

    "Oa, chị Úy, nhà chị nhiều hoa thế.."

    "Oa, chị Úy, cá vàng nhà chị nuôi đẹp quá.."

    "Oa, chị Úy, cái xích đu này chơi vui quá, sau này em có thể thường xuyên tới đây không?"

    "Oa, chị Úy, giường của chị mềm quá.. Em muốn cùng chị ngủ.. Chị Úy, tối nay em ngủ cùng chị có được không?"

    Bé Ngoan mang theo sự khoa trương đặc trưng của trẻ nhỏ, trong biệt thự hô lên từng đợt kinh ngạc, ríu ra ríu rít như chú chim sẻ, âm thanh cười kia êm tai phá lệ, khiến cái nhà yên tĩnh này náo nhiệt khác thường.

    Đúng vậy, một đứa trẻ vui chơi, có thể khiến một gia đình càng có mùi vị gia đình hơn.

    Lúc Trình Ân nhìn thấy đứa nhỏ, biểu tình ngẩn ngơ một hồi lâu, thất thanh hỏi Úy Ương: "Đứa nhỏ này ở đâu ra thế?"

    "Em gái của bạn học con. Chính là ở trong biệt thự phía đối diện nhà chúng ta.."

    Nét kinh ngạc kỳ quái trên mặt mẹ khiến cô cảm thấy rất kỳ quái, hỏi: "Sao thế ạ? Mẹ biết cô bé sao?"

    Trình Ân ngẩng đầu lại nhìn thật sâu cô bé, "Nha đầu này rất giống con hồi nhỏ, con không cảm thấy thế sao?"

    Có sao?

    Cô nhìn bé con đang chạy ở bụi hoa đuổi theo con bướm, nói: "Mẹ, lúc 7 8 tuổi Người chưa từng chụp ảnh cho con, lúc đó trông như thế nào, con đều không có nhiều ấn tượng gì.."

    6 năm tiểu học, cô trừ có bức ảnh chụp tốt nghiệp, một bức ảnh hồi còn nhỏ cũng không giữ lại - Chủ yếu là không có tiền, cuộc sống quá túng quẫn.

    Trình Ân gật đầu, cảm khái nói: "Ta quá nhớ hình dáng lúc con còn nhỏ rồi, chính là cảm thấy tướng mạo rất giống con hồi nhỏ, thật ra ấy à, ta cũng không còn nhớ rõ nữa rồi.. Ài, Tiểu Ương à, vậy con tiếp đãi cho tốt người bạn nhỏ của con, ta đi bảo mẹ Dương thêm món, buổi tối giữ cô bé lại ăn cơm.."

    "Vâng!"

    Úy Ương hôm nay không đi luyện võ, mà cùng Bé Ngoan chơi.

    Tô Triết vẫn luôn bên cạnh lẳng lặng nhìn, vẻ mặt toàn là trạng thái suy nghĩ sâu xa.

    Sau khi đi phòng bếp dặn dò xong, Trình Ân âm thầm về phòng, đầu tiên là ngơ ngác ngồi một lúc, sau đó xoay người tìm cái hộp mà mình mang theo tới, mở ra, từ đáy hộp tối ngăn cách lật ra một tấm da trâu, nhìn mấy lần mới đem đồ trong đó để lại.

    Đó là hai tấm ảnh cũ, viền đều đã mờ rồi, màu sắc đều phiếm vàng.

    Trên một tấm ảnh là hai cô gái trẻ, đều ôm một bé gái tầm hai ba tuổi.

    Cái không giống là: Một người ăn mặc ung dung phú quý, một người mặc đoan trang nhã nhặn, nhưng nụ cười đều trong vắt, lộ ra sự ôn nhu của người làm mẹ, hai đứa trẻ cũng xinh đẹp đáng yêu, tương lai lớn lên, nhất định là khuynh quốc khuynh thành.

    Một bức ảnh khác bị xé nát rồi, trên đó là hai đứa trẻ một nam một nữ.

    Thiếu niên tầm 10 tuổi, rất thanh tú, chỉ là sắc mặt quạnh quẽ, như cười như không, ồ, cũng không đúng, chí ít, khóe môi hắn cũng khẽ cong lên, cái này đại biểu trong lòng hắn là yêu thích; Người còn lại có vẻ là 6 7 tuổi, mặt mày hớn hở, xán lạn yêu kiều, đôi mắt tinh anh, cong như trăng non vậy, duỗi tay muốn nhéo mặt thiếu niên, lại bị thiếu niên dùng tay giữ chặt, nghiêng mắt nhìn.

    Thiếu nữ bướng bỉnh thích cười, thiếu niên trầm ổn bình tĩnh.. Nhưng hợp lại với nhau, lại hài hòa như thế, giống như một đôi oan gia hoan hỉ.

    Trình Ân sờ khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ kia, ngẩn ngơ, trong lòng thầm than: Thật giống, sao lại giống như thế chứ..
     
  10. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 189: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bé Ngoan ăn rất ít, bữa tối chỉ ăn một chút, cô bé nói dạ dày cô bé uống thuốc đến tê dại rồi, không ăn được bao nhiêu thứ, ăn nhiều sẽ nôn.

    Úy Ương hỏi cô bé: "Hôm ở thành phố Hải Tân là làm sao vậy?"

    Bé Ngoan lè lưỡi nói: "Thường như thế, em đã quen rồi, nghỉ ngơi một trận là khỏe."

    Sau bữa tối, Bé Ngoan lại ở trên tầng chơi một lúc, Mẹ Dương chợt tới gõ cửa, báo: Anh trai Bé Ngoan tới đón rồi, nói Bé Ngoan phải ngủ sớm, không thể chơi quá đà.

    Tuy Bé Ngoan rất muốn ở lại, nhưng cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn theo Tư Tiểu Bắc về.

    Là Tư Tiểu Bắc cõng về, Bé Ngoan nói: Mệt quá rồi, đi không nổi - Tư Tiểu Bắc không nói hai lời liền cõng người trên lưng có phần hơi gầy.

    Nhìn hai anh em vừa cười vừa nói rời đi, Úy Ương đột nhiên nghĩ: Nếu bản thân cũng có một người anh trai chăm sóc như thế thì tốt rồi..

    Nhưng sau đó lại nghĩ, chuyện gì cũng dựa vào bản thân là tốt, trên đời này, bất kỳ ai đều không dựa dẫm được, có thể dựa chỉ có bản thân mình.

    *

    Sắc trời đã không còn sớm, nhưng Úy Ương vẫn đi bắn bia một tiếng, tinh thần cần cù mà không lười biếng, luyện tốt quỹ đạo bản thân, có lợi giúp một người đi trên con đường hướng tới thành công.

    Sau khi xong việc, nhìn thời gian, chưa đến 9 giờ, dặn dò mẹ Dương: "Bảo Tô Triết đến thư phòng."

    Tô Triết vốn đang ở trong phòng suy nghĩ sự tình, Mẹ Dương tới gọi, hắn chỉnh trang lại quần áo, đi đến lầu trước, gõ cửa thư phòng, đợi bên trong gọi một tiếng "mời vào" mới đẩy cửa vào, nhìn thấy Úy Ương đang tỳ trên bàn viết gì đó.

    "Cô tìm tôi?"

    "Ừ.. Có mấy người phiền anh điều tra một chút.." Cô đưa tờ giấy qua, "Chính là mấy người này."

    Tô Triết nhận lấy, nhìn một cái, trên đó viết tổng cộng có ba cái tên: Cổ Đồng, Thẩm Văn Thanh, La Nhạc Nhạc.

    "Được, tôi lập tức cho người đi điều tra."

    "Làm phiền anh rồi."

    "Đây là chức trách của tôi."

    Úy Ương tự nhiên biết, nhưng cô phải khách sáo chút, dù gì hắn hiện giờ là vì mệnh lệnh của Mộ Nhung Trưng nghe lời như thế, ngày nào đó nếu hắn trực tiếp nghe mệnh lệnh của cô thì tốt rồi.

    "Đi đi! Tôi phải ôn bài rồi!"

    Phất phất tay, cô chuẩn bị làm bài tập.

    "Úy tiểu thư, hôm nay, anh em Tư Tiểu Bắc sao lại từ đệ nhất cao đi ra thế?"

    "Tư Tiểu Bắc hiện giờ là học sinh của đệ nhất cao. Chính là ngồi phía trước tôi. Ồ, đúng rồi.." Cô đột nhiên gõ bàn một cái, ngẩng đầu, "tên của Tư Tiểu Bắc là Tư Chính Bắc, là người Bình Tân Nguyên Đông, mấy năm nay luôn ở Bình Tân, khó trách anh ở huyện Giang không tra ra được tin tức có giá trị nào."

    Tô Triết nghe mà trong lòng rung động: Xem ra, đối với người này, hắn phải điều tra cái khác cẩn thận mới được, cố tình từ Bình Tân chuyển tới đây học, mục đích không đơn thuần à nha..

    Um, chuyện này, hắn nên báo cáo với Tứ Thiếu không?

    Hắn âm thầm cân nhắc một chút.

    Đang muốn đi ra.

    "Đợi một chút, trừ mấy người vừa nãy, còn có hai người khác cũng phiền anh giúp tôi điều tra một chút."

    Úy Ương lại nghĩ tới cái gì đó, lấy một tờ giấy khác, viết ra hai cái tên, đưa tới.

    Tô Triết vừa nhìn hai từ đó, ngẩn ra, "Vì sao muốn điều tra họ?"

    Úy Ương cắn đầu bút, "Trong lòng tôi có chút không xác định, điều tra rõ ràng thì tốt hơn, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."

    Trong khi chưa đem cái tên phía sau màn kia bắt ra, cô làm chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút.

    Tuy rằng điều tra đời tư người khác không phải chuyện quang vinh gì, nhưng vì bảo vệ chính mình, điều tra không nguy hiểm cho người khác, đối với cô mà nói chỉ là cầu một cái tâm bình an - Trước kia, cô còn trách Mộ Nhung Trưng điều tra Tư Tiểu Bắc đây, không nghĩ tới bản thân cũng như thế, cô với hắn, quả thực chính là cá mè một lứa.

    "Được."

    "Mau chóng!"

    "Rõ."

    Từ trong thư phòng đi ra, Tô Triết lại thầm than, đúng là nữ nhân gì thì xứng với đàn ông đó a, Mộ Nhung Trưng là kẻ mạnh thích nắm toàn bộ thế cục trong lòng bàn tay, không nghĩ tới Úy Ương cũng là người như thế, quả nhiên không phải người một nhà không vào cùng một tổ ấm, xứng đôi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...