Ngôn Tình [Edit] Ôn Đường Nghiện - Tống Mặc Quy

Discussion in 'Truyện Drop' started by inuMoA, Oct 9, 2021.

  1. inuMoA

    Messages:
    14
    Chương 5: Ôn Đường hôn môi (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng sau khi Lục Duẫn Yến lên xe, Ôn Đường cảm giác rằng anh đang quan sát cô.

    Trong xe an tĩnh cực kỳ, Ôn Đường giống như có thể nghe được tiếng tim đập của mình, anh làm sao không lái xe? Ôn Đường không khỏi quay đầu nhìn.

    Tim liền nhảy lên một cái, máu trong người tăng vọt.

    Anh quả nhiên đang nhìn cô a! Bị cô phát hiện cũng không hề lúng túng mà vẫn đang nhìn thẳng vào cô! Ánh mắt trực tiếp mang theo chút nóng bỏng.

    "Anh.. Mau lái xe đi." Giọng nói Ôn Đường có chút run rẩy.

    Lục Duẫn Yến ừ một tiếng, thu lại ánh mắt không nhìn cô nữa, bàn tay khớp xương rõ ràng thuần thục đem chìa khóa xe cắm vào.

    "Sợ tôi đem cô đi bán sao?" Lúc xe sắp ra khỏi bãi đỗ, Lục Duẫn Yến cười hỏi Ôn Đường.

    "..."

    Ôn Đường nói: "Không có a.."

    Lục Duẫn Yến quay đầu liếc nhìn cô một cái, giọng nói trầm thấp vang lên ở trong không gian an tĩnh, "Vậy sao cô có vẻ căng thẳng quá vậy?"

    Tôi căng thẳng cái gì anh còn không rõ sao!

    Mặt Ôn Đường nóng lên, nói: "Thật ra anh có chút giống.. ông chú xấu*."

    (*: Từ này mình tìm hiểu theo bản gốc có nghĩa là những ông chú có ý xấu với các bé gái, bé trai nhỏ tuổi)

    Lời cô nói là thật, từ lần đầu gặp mặt, cô liền cảm thấy anh cố ý mê hoặc mình, tâm tư của cô đều bị anh nắm chặt đến gắt gao.

    Lục Duẫn Yến bật cười, "Giống sao?"

    Ôn Đường gật đầu, "Giống."

    Lục Duẫn Yến bật cười.

    Anh đừng cười mà! Tập trung lái xe đi a!

    Ôn Đường rầu rĩ nói nhỏ trong cổ họng.

    Sợ nhất là không khí đột nhiên an tĩnh, Ôn Đường thoáng nhìn gương mặt đỏ bừng của mình phản chiếu trên kính chiếu hậu, cô không muốn thấy chính mình như vậy, liền dứt khoát nâng cửa kính xe lên, ngăn cách chiếc gương bên ngoài.

    "Cô thấy lạnh sao?" Lục Duẫn Yến hỏi.

    "..."

    Ôn Đường nói: "Có một chút.."

    Lạnh lúc nào, một chút cũng không lạnh nha, cô ngược lại còn cảm thấy nóng đây!

    Chỉ là ngoài cái lý do này, cô không biết làm sao giải thích với Lục Duẫn Yến việc đem cửa sổ xe nâng lên.

    "Anh nóng sao? Nếu anh cảm thấy nóng, tôi đem cửa sổ hạ trở về." Ôn Đường nói.

    "Không cần, tôi không nóng." Lục Duẫn Yến nói.

    Nhưng khi nói những lời này, anh kéo nhẹ cổ áo của mình ra.

    Không khí yên ắng trở lại.

    Ôn Đường hướng mặt ra ngoài cửa sổ, một lát sau lại quay mặt nhìn thẳng phía trước, thỉnh thoảng sẽ quét mắt về phía ghế lái, cô muốn nói chuyện phiếm cùng Lục Duẫn Yến, nhưng rồi lại không biết nói cái gì.

    "Cô là người Minh thành sao?" Lục Duẫn Yến đột nhiên hỏi cô.

    Ôn Đường nói: "Không phải, tôi là người Phổ Cẩm."

    "Phổ Cẩm a" Lục Duẫn Yến nói: "Phổ Cẩm là thành phố rất đẹp, tôi đã đến vài lần, tôi có một người bạn ở đó."

    Khi anh nói chuyện, Ôn Đường thử quay đầu qua nhìn nhìn anh.

    Bộ dáng lái xe của anh cũng rất đẹp nha! Tay lái dễ dàng bị anh khống chế, anh vô luận làm cái gì cũng đều mê người.

    "Sao lúc trước cô không học đại học ở Phổ Cẩm? Phổ đại cũng không kém so với Minh đại bao nhiêu, cũng là một trong mười trường đại học hàng đầu." Lục Duẫn Yến nói.

    Ôn Đường: "Tôi thích Minh Thành hơn."

    Nếu cô không đến đây học thì sẽ không gặp được anh rồi, Ôn Đường nghĩ thầm.

    "Ba mẹ cô làm nghề gì?" Lục Duẫn Yến lại hỏi cô.

    Anh đây là muốn tìm hiểu kỹ về cô sao, nhưng vấn đề này nằm trong phạm vi bình thường, Ôn Đường cũng không ngại kể với anh một chút chuyện gia đình.

    Ôn Đường nói: "Ba mẹ tôi đều là giáo viên, mẹ tôi là giáo viên tiểu học, ba là giáo viên trung học, tôi còn có một em trai."

    Lục Duẫn Yến nói: "Em trai cô bao lớn rồi? Nghịch ngợm lắm không?"

    Ôn Đường nói: "Nó so với tôi nhỏ hơn bốn tuổi, năm nay cao trung, hiện tại khá hơn nhiều, lúc nhỏ nó rất nghịch ngợm, tôi thường xuyên đánh nhau với nó."

    "Đánh nhau?" Lục Duẫn Yến giống như không tin một người điềm đạm như cô sẽ cùng người khác đánh nhau.

    "Ừm." Ôn Đường gật đầu nhìn anh.

    Lục Duẫn Yến bật cười: "Cha mẹ hai người có quay video lại không, tôi muốn xem một chút."

    "..."

    Anh biến thái sao.

    "Cũng không quay lại." Ôn Đường nói.

    Minh thành là thành phố không ngủ, huống chi hiện tại mới hơn 8 giờ, Ôn Đường thấy phía trước có Michelle Ice City*, cô nói với Lục Duẫn Yến: "Anh có thể dừng ở phía trước một chút không?" (*: Tên chuỗi cửa hàng trà sữa Trung Quốc)

    "Muốn mua đồ sao?" Lục Duẫn Yến hỏi.

    Ôn Đường gật đầu, "Ừm."

    Lục Duẫn Yến không hỏi Ôn Đường muốn mua cái gì, dừng xe lại theo ý cô.

    "Anh ở trong xe đợi tôi một chút nha?" Ôn Đường nói.

    Lục Duẫn Yến nhìn nhìn cô, nói: "Được."

    Ôn Đường đẩy cửa ra xuống xe.

    Lúc đi đến cửa tiệm, Ôn Đường quay đầu lại nhìn Lục Duẫn Yến một cái, phát hiện Lục Duẫn Yến ở trong xe chăm chú nhìn cô, ngực nhảy dựng.

    Ôn Đường vội quay đầu đi, cắn môi dưới, đi vào tiệm trà sữa.

    "Một ly trà sữa đậu đỏ." Ôn Đường nói với chị nhân viên xinh đẹp của tiệm.

    "Được, chờ hai phút."

    Hai phút sau, Ôn Đường ôm một ly trà sữa trở về, sau khi lên xe cô đem trà sữa đưa cho Lục Duẫn Yến: "Mua cho anh này, trà sữa đậu đỏ, uống rất ngon đó."

    Ôn Đường cảm thấy Lục đại tổng tài chắc chưa bao giờ uống qua loại trà sữa rẻ tiền này.

    Mặc dù rẻ nhưng mà uống rất ngon.


    InuMoA: Chương 5 này siêu dài nên mình chia làm 3 phần nha.
     
  2. inuMoA

    Messages:
    14
    Chương 5: Ôn Đường hôn môi (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sao lại nghĩ mời tôi uống trà sữa?" Lục Duẫn Yến tiếp trà sữa từ trong tay Ôn Đường, đầu ngón tay chạm vào tay cô, Ôn Đường lập tức đỏ mặt, bàn tay vừa cầm ly trà sữa lạnh lẽo dường như nóng lên.

    Ôn Đường không được tự nhiên mà vén tóc qua sau tai, nói nhỏ: "Anh mời tôi ăn sủi cảo, tôi mời anh uống trà sữa, nên vậy."

    Lục Duẫn Yến nói: "Cảm ơn."

    "Không cần cảm ơn, anh mau uống đi, trà sữa Michelle uống rất ngon đó." Ôn Đường nói.

    Lục Duẫn Yến nghe cô nói xong, liền uống một ngụm, Ôn Đường thấy yết hầu anh chuyển động lên xuống.

    Thật gợi cảm a, Ôn Đường nhịn không được cũng nuốt một chút nước miếng.

    "Uống ngon không?" Ôn Đường hỏi anh.

    Lục Duẫn Yến không thích uống những thứ như thế này, không nỡ từ chối cô nên mới uống: "Cũng được."

    Ôn Đường nói: "Anh có thể uống hết không?"

    Lục Duẫn Yến nhìn cô một cái, cười khổ: "Em nói xem?"

    Ôn Đường cắn môi dưới, nói: "Thì ra anh không thích uống trà sữa, thật xin lỗi, tôi không nên mua cho anh cái này."

    "Không phải" Lục Duẫn Yến nói: "Tôi chỉ là không thích đồ ngọt, loại đồ uống này chỉ có các cô gái nhỏ thích."

    Ôn Đường nói: "Ba và em trai tôi cũng thích uống trà sữa."

    "..."

    Lục Duẫn Yến cười khẽ: "Được rồi."

    "Nếu anh không thích uống, vậy tôi giúp anh uống xong nha." Ôn Đường chỉ có thể nói.

    Cũng may là cô chỉ mua một ly.

    Lục Duẫn Yến nhìn cô nói: "Cũng có thể."

    Anh đem trà sữa còn lại đưa cho Ôn Đường.

    Lần này cô rất cẩn thận, tránh cho tay của mình lại chạm vào Lục Duẫn Yến.

    Lục Duẫn Yến nói: "Còn muốn mua cái gì không?"

    Ôn Đường lắc đầu: "Không có."

    Lục Duẫn Yến một lần nữa khởi động xe.

    Trong xe rất yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh ừng ực của Ôn Đường hút trà sữa, không biết đang ngẩn người nghĩ gì, đến khi hoàn hồn lại thì trà sữa trong tay đã bị cô uống xong rồi, đáy ly còn lại một hạt đậu đỏ nhỏ, bình thường cô sẽ dùng sức mà đem chúng nó hút hết, nhưng là hôm nay cô nhịn xuống, đem cái ly không để xuống.

    "Uống xong rồi?" Lục Duẫn Yến hỏi.

    Ôn Đường tức khắc cảm thấy ngượng ngùng, trà sữa đó rõ ràng là mua cho anh uống, cuối cùng là cô uống hết, có khi nào anh cho rằng cô chỉ là ngại uống một mình nên mới dối trá mời anh uống trước hay không, mặt Ôn Đường đỏ bừng, nàng nhỏ giọng mà ừ một tiếng.

    Cô nghe thấy Lục Duẫn Yến cười khẽ.

    "..."

    Anh lại cười cái vậy!

    "Anh.. Anh cười cái gì a?" Ôn Đường quay đầu nhìn anh, khuôn mặt đỏ lên.

    Lục Duẫn Yến nói: "Không có gì."

    "Chỉ là cảm thấy"

    Anh tạm dừng một chút, giọng nói khàn khàn: "Lúc em uống trà sữa, trông thật đáng yêu."

    "..."

    Bùm bùm, tim Ôn Đường đập loạn xạ, không được rồi, anh sao lại nói với cô mấy lời này.

    Lúc cô uống trà sữa không phải anh đang lái xe sao, chẳng lẽ anh nhìn lén cô sao, làm sao biết cô uống trà sữa đáng yêu hay đáng ghét chứ?

    Ôn Đường cắn môi, hô hấp trở nên không thoải mái.

    Không khí im lặng hồi lâu, Ôn Đường lên tiếng hỏi, giọng nói cô thanh tú ngọt ngào, phảng phất giống bọt nước nhỏ trên mặt hồ: "Anh có, bạn gái sao?"

    Lục Duẫn Yến không suy nghĩ nhiều liền trả lời cô: "Từ này rất xa lạ với tôi."

    A?

    Ôn Đường quay đầu nhìn anh.

    Lục Duẫn Yến nói: "Em cho rằng làm tổng giám đốc tốt lắm sao? Lúc người khác yêu đương, tôi phải ở công ty làm việc."

    "..."

    Nhưng mà có những người không yêu đương, họ cũng đâu làm được tổng tài, hai việc này đâu có liên hệ đâu.

    Hơn nữa cô mới không tin Lục hồ ly trước kia không có bạn gái, cô cảm thấy anh nhất định là cao thủ tình trường mới đúng.

    Anh khẳng định đã mê hoặc rất nhiều cô nương ngốc giống như cô.

    "Phải không." Ôn Đường cúi đầu, khóe môi cong nhẹ.

    Ít nhất hiện tại, anh không có bạn gái là thật.

    Lục Duẫn Yến nói: "Bất quá, có lẽ rất nhanh sẽ có."

    Ôn Đường sửng sốt, ngẩng đầu, "Có.. Cái gì?"

    Giọng người đàn ông khàn khàn trầm thấp, phi thường dễ nghe, "Bạn gái a."

    Anh nhìn cô.

    Ôn Đường tim ngừng đập, huyết khí dâng trào.

    Lục Duẫn Yến tốc độ lái xe rất nhanh, nửa giờ sau, xe chạy đến đường đại học Minh thành, Ôn Đường nói: "Anh cho tôi xuống ở cổng trường là được."

    Lục Duẫn Yến nói: "Khuôn viên Minh đại rất lớn, em ở khu ký túc xá nào, tôi trực tiếp đưa em đến đó."

    "Không cần!" Ôn Đường cự tuyệt đến có chút kịch liệt, ý thức được chính mình phản ứng có chút lớn, Ôn Đường hạ giọng giải thích với Lục Duẫn Yến: "Xe bên ngoài hẳn là không thể tùy tiện tiến vào trường học, anh bỏ tôi xuống ở ngay cổng là được rồi."

    Nếu có thể đi vào, Ôn Đường thật ra cũng không muốn Lục Duẫn Yến đưa cô đến dưới ký túc xá bởi vì chiếc xe này của Lục Duẫn Yến quá nổi bật, không thích hợp xuất hiện ở trường học này.

    Lục Duẫn Yến nhìn ra băn khoăn của cô, nói: "Được, nghe theo em."

    Bentley ngoan ngoãn mà ngừng lại trước cổng Minh đại, Ôn Đường nghĩ thầm, tới rồi sao, cô có chút luyến tiếc, nhưng cũng muốn nhanh nhanh xuống khỏi xe anh.

    Nội tâm có chút mâu thuẫn khó hiểu.

    Sau khi xe dừng lại, Ôn Đường cúi đầu tháo đai an toàn, lại không ngờ Lục Duẫn Yến nghiêng lại đây, cách cô rất gần, Ôn Đường lập tức khẩn trương lên, mặt cũng đỏ lên.

    Lục Duẫn Yến là muốn giúp cô mở đai an toàn sao? Ôn Đường cắn môi dưới, ngăn anh lại: "Tôi, tôi tự mở!"

    "Không phải." Lục Duẫn Yến nói.

    "Hả?" Ôn Đường ngực đập bịch bịch, nắm chặt đai an toàn.

    Lục Duẫn Yến nói: "Nếu tôi nói, tôi không nỡ để em xuống xe, em tin không?"

    "..."

    Ôn Đường ngơ ngẩn mà nhìn anh, đôi mắt phủ một tầng hơi nước.

    Lục Duẫn Yến cũng đang nhìn cô, cô nhìn thấy trong mắt anh tựa như có ngọn lửa, ngọn lửa như muốn lan đến trên người cô.

    "Đường Đường"

    Lục Duẫn Yến gọi cô, "Tôi có thể gọi em như vậy không?" Thanh âm hồn hậu lại mát lạnh.

    Lúc này khoảng cách giữa bọn họ rất ngắn, Ôn Đường nghe thấy được hô hấp Lục Duẫn Yến.

    Cô không biết lúc này hai má của mình đã đỏ bừng, bên tai giống như phun được qua mực đỏ.

    "Có thể.." Ôn Đường cắn môi, giọng nói trở nên cực mềm.

    Lục Duẫn Yến giơ tay nắm cằm cô, đầu ngón tay anh rất lạnh lẽo, khiến cho cơ thể Ôn Đường run nhẹ.

    "Bây giờ tôi rất muốn làm một việc, không biết có thể hay không?" Giọng Lục Duẫn Yến ôn hòa, lại mang theo tính xâm lược, nói với Ôn Đường

    "Cái gì?" Ôn Đường hỏi anh, mặt đỏ như có thể nhỏ ra máu.

    "Tôi có thể hôn em sao?" Lục Duẫn Yến nói.

    "..."

    Anh đừng hỏi, đừng hỏi tôi a! Đừng thân sĩ như vậy, muốn hôn liền hôn đi! Hôn nhanh đi a! Ôn Đường cảm thấy chính mình đã chờ không kịp.

    Cô không thể cản được cám dỗ này, Ôn Đường cảm thấy chính mình không có lý trí.

    Ôn Đường không có đáp lời, nhưng mà dùng hành động trả lời Lục Duẫn Yến, cô ôm chặt Lục Duẫn Yến, hôn lên đôi môi của anh.
     
  3. inuMoA

    Messages:
    14
    Chương 6 Ôn Đường danh phận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Đường tuy đã 20 tuổi nhưng đây là lần đầu tiên hôn môi.

    Nụ hôn này đến quá vội vàng.

    Lý trí của cô đã sớm bị nghiền nát ở trước mặt nam hồ ly lớn hơn cô tám tuổi này.

    "Đường Đường, đừng cắn." Lục Duẫn Yến sờ sờ đầu Ôn Đường, như là đang chê cười cô.

    "..."

    Thực xin lỗi, cô không biết hôn môi a!

    Khoảnh khắc Lục Duẫn Yến dừng lại, ý đồ cạy hàm răng của cô ra, Ôn Đường cảm giác được đầu lưỡi ướt át của anh, sợ tới mức rụt người lại, đẩy Lục Duẫn Yến ra.

    Hai má cô đỏ bừng lên, giống như bị nướng qua.

    "Làm sao vậy?" Lục Duẫn Yến đem mấy sợi tóc lòa xòa của cô vén ra sau tai.

    Ôn Đường không nói chuyện, lại ôm chặt cổ anh, cùng anh hôn môi lần nữa.

    Lúc này cô hoàn toàn thả lỏng, muốn che giấu sự trúc trắc của mình, mặc cho Lục Duẫn Yến đảo khách thành chủ.

    Di động lại đột nhiên rung lên.

    Ôn Đường không muốn để ý tới, nhưng Lục Duẫn Yến ngừng lại, trong ánh mắt cô đều là hơi nước ướt át, hai cánh môi đỏ mọng.

    "Của em." Lục Duẫn Yến nói.

    Là điện thoại của cô sao, cô còn tưởng rằng là của Lục Duẫn Yến.

    Mặt Ôn Đường đỏ lên, cúi đầu sờ túi mình.

    Ban nãy phát hiện di động hết pin, cô nhân tiện đem sạc dự phòng trong túi xách ra cắm sạc, nhưng động tác này làm theo bản năng, cho nên cô không nghĩ tới âm thanh lúc nãy là do di động mình phát ra.

    Là Hàn Mễ gọi đến.

    Ôn Đường do dự một chút, nghe máy: "A lô."

    Hàn Mễ: "Đường Đường, cậu tan làm chưa? Đến đâu rồi?"

    Ôn Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, cắn môi dưới nói: "Tớ.. đã đến cổng trường."

    "Thật tốt quá!" Hàn Mễ nói: "Đường Đường, lúc cậu trở về phòng, có thể tiện đường ghé Rosen mua giúp tớ hộp mì gói a? Tớ đói bụng muốn ăn khuya, nhưng lại lười xuống lầu, cảm ơn Đường Đường, tớ yêu cậu nhất!"

    Cô nàng này thật là, cô còn chưa có đáp ứng mua giùm đâu, liền vội nói cảm ơn, trên đường quay về ký túc xá sẽ đi ngang qua cửa hàng tiện lợi Rosen, quả thật là tiện đường, Ôn Đường nói: "Được."

    "Đường Đường, tớ chờ cậu trở về nga, muah!" Hàn Mễ còn chưa hôn gió xong, Ôn Đường liền đem điện thoại ngắt máy.

    Lục Duẫn Yến nhìn nhìn cô, đưa tay nhéo mặt cô, dường như muốn hôn, ngực Ôn Đường nhảy bùm bùm, không thể không nói: "Em phải trở về, bạn cùng phòng của em, cô ấy đói bụng."

    Vừa rồi Ôn Đường nghe điện thoại, Lục Duẫn Yến vẫn duy trì tư thế rất gần cô, cho nên vừa rồi cô cùng bạn cùng phòng nói cái gì, Lục Duẫn Yến cơ bản đều nghe thấy được, anh nói: "Được."

    Hắn thu người trở về, nói: "Anh cũng xuống xe, đưa em một đoạn."

    Ôn Đường nói: "Không cần, anh không cần đưa đâu!"

    Lục Duẫn Yến quay đầu nhìn cô: "Anh không thể đưa em sao?"

    "..."

    Ôn Đường chột dạ nói: "Không phải, được rồi, anh muốn đi cùng.. Cũng có thể."

    Phản ứng đầu tiên của cô quả thật là không muốn Lục Duẫn Yến đưa cô vào trường học, nhưng kỳ thật ở tuổi này, cô có thể quang minh chính đại mà yêu đương, nếu không nói đến thân phận đặc biệt của Lục Duẫn Yến.

    Ôn Đường cầm túi xách và túi sủi cảo, cùng Lục Duẫn Yến xuống xe.

    "Đưa cho anh, đến ký túc xá lại trả cho em." Lục Duẫn Yến chỉ túi sủi cảo trong tay Ôn Đường.

    Ôn Đường nghĩ thầm, Lục Duẫn Yến thật là thân sĩ nha!

    Cô ừm nhỏ một tiếng, đem túi đưa cho anh.

    Hai người cùng nhau bước vào Minh đại.

    Thời điểm này, trường học không tính là nhiều người, cũng không quá vắng vẻ, có một số sinh viên sau khi học xong, khả năng còn ở bên ngoài ăn tối còn chưa về ký túc xá.

    Lúc bọn họ đi ngang qua sân điền kinh, có không ít người ở bên trong chạy bộ, đồng thời, ở một góc nhỏ ánh đèn không chiếu tới, tựa hồ có một cặp đôi ôm nhau hôn môi.

    Không có nhiệt liệt như cô cùng Lục Duẫn Yến như vừa rồi, nhưng lại rất triền miên.

    Ôn Đường cũng không ngờ mình lại bắt gặp được trường hợp này, người ta rõ ràng đã trốn ở một góc, má cô nóng lên, vội dời ánh mắt, không biết Lục Duẫn Yến có thấy không.

    Đột nhiên, tay cô bị nắm lấy.

    Lục Duẫn Yến nắm lấy tay cô! Cùng tay cô mười ngón đan nhau!

    Tim Ôn Đường lại đập như trống, hai lỗ tai phớt đỏ.

    Bàn tay anh thật lớn, lại có lực, chỉ là có chút lạnh lẽo.

    Hay là do tay cô quá nóng?

    Trước kia cô cũng từng tưởng tượng qua cảnh cùng một người nắm tay nhau, đi dưới con đường rợp bóng cây, không nghĩ tới hôm nay đã thành hiện thực.

    Lần đầu tiên hôn môi cùng lần đầu tiên nắm tay, đều diễn ra trong đêm nay.

    "Anh biết chơi bóng rổ không?" Ôn Đường chủ động tìm đề tài.

    Ôn Đường cảm thấy tay mình đổ mồ hôi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh mà cùng Lục Duẫn Yến đáp lời: "Anh cũng có thời gian chơi bóng rổ sao?" Lục Duẫn Yến nói: "Có."

    Lục Duẫn Yến: "Còn em, ngày thường thích làm cái gì?"

    Ôn Đường nói: "Em thích.. xem truyện tranh, còn có nghe nhạc."

    "Thích nghe ai hát?" Lục Duẫn Yến mỗi lần hỏi chuyện đều sẽ cúi đầu nhìn cô.

    Ôn Đường gương mặt đỏ bừng, thường xuyên cắn môi chính mình, cô nói: "Chu Tích Nhiễm cùng Kha Trầm."

    "Tôi biết cả hai bọn họ." Lục Duẫn Yến nói.

    "..."

    Ôn Đường nghĩ thầm, tiên sinh, anh đây là ở Versailles sao! (Pháp). Nhưng anh là tổng tài của Kim Dục, là nhân vật nổi tiếng ở Minh Thành, cảm thấy thiên vương, thiên hậu trong giới nghệ sĩ cũng như những người bình thường.

    Bất quá Ôn Đường không muốn biểu hiện ra quá kinh ngạc, cô bình tĩnh mà "Nga" một tiếng.

    "Thứ bảy Chu Tích Nhiễm sẽ tổ chức buổi biểu diễn ở Giang thành, anh dẫn em đi xem?" Lục Duẫn Yến nói

    "Có thể sao?" Ôn Đường lần này không khống chế được kích động ra tiếng.

    Nhưng sau kích động xong, cô mới nhớ tới thứ bảy này mình phải đến tiệm cà phê làm thêm.

    Lục Duẫn Yến nói: "Đương nhiên có thể, chỉ cần em muốn."

    Ôn Đường nói: "Đi không được, em vừa nhớ ra thứ bảy có việc."

    Lục Duẫn Yến: "Chuyện gì?"

    Ôn Đường nói: "Em phải đến tiệm cà phê làm việc."

    Lục Duẫn Yến: "Làm bán thời gian?"

    "Ừm." Ôn Đường gật đầu.

    Lục Duẫn Yến nhìn nhìn cô: "Em vừa đi học vừa đi làm?"

    Ôn Đường đem tóc bị gió thổi loạn vén ra sau tai, có chút ngượng ngùng nói: "Xem là vậy đi."

    Lục Duẫn Yến nói: "Cha mẹ em không cho em tiền tiêu vặt sao, vì cái gì cuối tuần còn muốn đi làm thêm?"

    "..."

    Ôn Đường ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Không phải a, em chỉ là, không muốn nhàn rỗi."

    Bất quá ba mẹ cô giống như đã lâu rôi không cho cô tiền, khả năng bọn họ cũng biết cô có đi làm thêm, tiêu tiền cũng tiết kiệm.

    Lục Duẫn Yến nói đùa với cô: "Có phải hay không muốn mua nhà ở Minh thành?"
     
  4. inuMoA

    Messages:
    14
    Chương 6: Ôn Đường danh phận (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "..."

    Ôn Đường đột nhiên cảm thấy, Lục đại tổng tài không còn lạnh lùng và nghiêm túc như trước, đôi khi anh nói chuyện rất dí dỏm "Cũng không phải, giá nhà Minh thành quá đắt."

    Có thể cô phấn đấu cả đời cũng mua không nổi, cô cũng không nghĩ tới xa như vậy, chỉ nghĩ còn ở Minh thành một ngày, là nỗ lực cố gắng một ngày.

    Không thể mục tiêu quá cao, cũng không thể không có mục tiêu.

    Lục Duẫn Yến nói: "Cũng không đắt, nếu em muốn mua, nhớ rõ mua của Kim Dục."

    "..."

    A, thì ra Lục Duẫn Yến là muốn quảng cáo cho công ty của mình!

    Quá gian xảo.

    "Ồ, vậy em sẽ chăm chỉ làm việc." Ôn Đường nói với anh như thể cô chỉ tùy tiện nỗ lực một chút, là có thể thật sự mua được nhà.

    "Đến lúc đó anh sẽ giảm giá cho em."

    "..."

    Cảm ơn ngài.

    Sự hài hước của Lục Duẫn Yến xua tan không ít khẩn trương của Ôn Đường, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô không biết có phải bị gió thổi đi rồi không, cả người trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.

    Nhưng khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, vẫn là Lục Duẫn Yến nhắc nhở cô "Không phải em muốn mua mì gói giúp bạn cùng phòng sao?"

    "..."

    Cô thiếu chút nữa quên mất! Ôn Đường nói: "À, em nhớ rồi"

    Cô theo bản năng muốn đem tay mình từ lòng bàn tay Lục Duẫn Yến rút ra, lúc này Lục Duẫn Yến cũng tự nhiên mà buông lỏng, cô đi trước một bước vào cửa hàng tiện lợi.

    Ôn Đường biết khẩu vị Hàn Mễ, lập tức đi đến khu vực mì thịt bò cay, lấy một hộp.

    Lúc đến quầy thu ngân chuẩn bị trả tiền, Lục Duẫn Yến cầm hộp kẹo cao su, chỉ vào hộp mì trong tay Ôn Đường, đem điện thoại đã mở mã QR đưa qua, nói với nhân viên thu ngân "Cùng nhau."

    Ôn Đường nói: "Không cần, em tự mình trả!"

    Lục Duẫn Yến nhìn vào mắt cô: "Anh không thể mời bạn cùng phòng em một hộp mì sao?"

    "..."

    Ôn Đường không biết nên trả lời anh như thế nào.

    "Bạn học nhỏ, cứ để cho bạn trai cô trả đi." Hai người quá đẹp mắt, trước khi họ bước vào tiệm, nhân viên thu ngân đã chú ý thấy trước đó bọn họ còn tay trong tay rất thân mật.

    Lúc Ôn Đường còn không biết nên nói cái gì, Lục Duẫn Yến đã thanh toán xong.

    Chờ ra khỏi tiệm, Ôn Đường nói: "Sáu tệ, lát nữa em dùng WeChat chuyển cho anh."

    Những lời này làm Lục Duẫn Yến ngừng bước, xoay người lại đối mặt với cô, ánh mắt chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt.

    "Làm cái gì a?" Ôn Đường tim đập nhanh hơn, có chút thấp thỏm.

    Lục Duẫn Yến có đôi mắt thật sự quá đẹp, Ôn Đường đột nhiên muốn tháo mắt kính của anh xuống, nhìn cho thỏa thích, làn gió lạnh phả vào mặt làm xua đi cảm xúc kích động của cô, nghe thấy anh nói: "Em không nghĩ cho anh danh phận?"

    "..."

    Danh phận?

    Ý anh là..

    Tim Ôn Đường nhảy thình thịch.

    Lục Duẫn Yến nắm mặt cô, nhéo một cái nói: "Anh nghĩ, bạn trai của em hẳn là có tư cách mời bạn cùng phòng em ăn một bữa."

    "..."

    Ôn Đường hoàn toàn bị anh mê hoặc, anh đúng là thần tiên a.

    Không những đẹp trai, mà còn tử tế.

    Là chân thật sao.

    "Anh muốn mời hai bữa đều có thể." Ôn Đường trả lời.

    Đúng vậy, bọn họ đều đa hôn môi, vừa rồi cũng dắt tay một đường.

    Bọn họ hiện tại, là người yêu a.

    Cô đang cùng lão đại Kim Dục yêu đương! Không phải đang nằm mơ chứ?

    Di động trong túi đột nhiên rung lên, như là đánh vỡ một tầng pha lê vô hình, không khí bên ngoài tràn vào làm đầu óc Ôn Đường choáng váng.

    Lục Duẫn Yến buông khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Ôn Đường ra, Ôn Đường cắn môi dưới, cúi đầu móc di động ra.

    Là Hàn Mễ gọi tới.

    Ôn Đường bắt máy.

    Hàn Mễ: "Đường Đường, cậu đến nơi nào a? Như thế nào còn chưa có trở về? Tớ nhắn WeChat cậu lại không trả lời."

    Ôn Đường nói: "Cậu đợi chút nữa, sắp đến rồi."

    Hàn Mễ: "Không phải, tớ không phải thúc giục cậu đem mì về cho tớ! Tớ là sợ cậu ở trên đường gặp chuyện gì, cậu không có việc gì thì tốt rồi!"

    Ôn Đường nói: "Ừm Ừm, tớ đã biết."

    Hàn Mễ: "Nhớ mua mì giúp tớ đó nha, tớ đói lắm rồi, Đường Đường, cậu trở về nhanh lên đó."

    Ôn Đường đem điện thoại tắt máy, nói với Lục Duẫn Yến: "Anh đưa em đến đây được rồi."

    "Anh đưa em đến dưới khu ký túc xá."

    Ôn Đường sợ anh lại nói đến một câu "Bạn trai em hẳn là có tư cách đưa em đến ký túc xá", không dám cự tuyệt anh, nói: "Được thôi."

    Cửa hàng tiện lợi cách khu ký túc xá của Ôn Đường rất gần, đi một đoạn liền đến.

    "Ôn Đường? Này!" Lúc đi ngang qua một bạn học nữ, người này nhận ra Ôn Đường, cùng cô chào hỏi.

    Ôn Đường tức khắc cảm thấy chuyện tình của mình sắp bị bại lộ, có chút khẩn trương, cũng may là sau khi cô lịch sự đáp lại đối phương một cái, cô ấy liền quẹt thẻ vào ký túc xá, không hỏi cô cái gì, thật ra cô cùng bạn học nữ này không thân thiết, chỉ là quen biết bình thường, nhưng Ôn Đường thấy đối phương đánh giá Lục Duẫn Yến.

    Ôn Đường kéo kéo đai túi xách, nói với Lục Duẫn Yến: "Anh mau trở về đi thôi."

    Lục Duẫn Yến lại nhéo mặt cô: "Được."

    Chỉ duy nhất một một chữ, nhưng mà giọng nói trầm thấp êm tai, Ôn Đường cảm thấy so với tiếng gió mùa xuân còn dễ nghe hơn.

    Mặt cô lại đỏ lên.

    Nghĩ thầm, anh có thể niết thêm một lần không, cô rất thích anh niết mặt mình a.

    "Tạm biệt." Ôn Đường vẫy tay với Lục Duẫn Yến, xoay người đi về hướng cửa ký túc xá.

    Lục Duẫn Yến ừ một tiếng, dường như anh đứng nhìn cô đi vào.

    Đi đến trước cửa, Ôn Đường cúi đầu lấy thẻ sinh viên ra, cô cắn môi dưới, như thế nào cũng không thể kiềm chế được xúc động.

    Ôn Đường đột nhiên xoay người, chạy lại trước mặt Lục Duẫn Yến, nhón chân lên, hướng đến gương mặt trắng nõn của anh hôn một cái.

    "Bẹp." Thanh âm có chút lớn.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...