Trọng Sinh [Edit] - Chồng Yêu Siêu Nuông Chiều Tôi - Vọng Nguyệt Tồn Nhã

Discussion in 'Truyện Drop' started by Hương Hoàng93, Jan 15, 2021.

  1. Hương Hoàng93

    Messages:
    13
    Chương 30: Không tiếc mạo hiểm tính mệnh, cũng phải đi cứu người đàn ông kia?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đàn ông vẻ mặt lạnh lẽo, bước phăm phăm qua khiến Thời Duy Hạ kinh sợ, có loại dự cảm không hay.

    Xong rồi, người này không phải là muốn bóp chết cô chứ!

    Một bên bảo tiêu thấy Long Đình Dạ tới, liền vội vàng cầu cứu.

    "Ông chủ, anh tới thật đúng lúc, thái thái cô ấy.. Không muốn tiêm thuốc.."

    Mà lúc này, Long Đình Dạ đã đi tới trước giường bệnh, vẫn không để ý tới bảo tiêu ở một bên mà là vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của cô gái trên giường bệnh.

    Thời Duy Hạ bị anh nhìn trong lòng phát run, liền theo bản năng dời đi tầm mắt, không đối diện với anh.

    Nếu ánh mắt có thể giết người, cô nghĩ bây giờ cô nhất định chết thảm không nỡ nhìn..

    "Tất cả đều đi ra ngoài!" Âm thanh lạnh lẽo bỗng dưng vang lên.

    Tiếng nói Long Đình Dạ rơi xuống, trong phòng bệnh bác sĩ và bảo tiêu nhìn thoáng qua nhau, sau đó trong vòng vài giây toàn bộ ăn ý đi ra khỏi phòng.

    Mạc Tùy là người cuối cùng đi ra ngoài, anh ta cẩn thận khép cửa phòng bệnh lại.

    Trong phòng bệnh, lâm vào im lặng chết người.

    Trong lòng Thời Duy Hạ run lên, chỉ cúi đầu không dám nhìn Long Đình Dạ. Đang lúc cô chuẩn bị chủ động xin lỗi anh..

    Một đôi tay dài bỗng ôm chặt cô vào trong lòng ngực ấm áp, không chờ cô kịp phản ứng lại đây là chuyện gì thì đã bị anh ôm chặt vào lòng.

    Cô kinh ngạc, mặt bị bắt dựa vào trên ngực anh, bên tai.. là tiếng tim đập mạnh, nhưng tiết tấu không ổn định.

    Cô sửng sốt..

    "Loại chuyện ngu xuẩn này, không cho phép lại có lần sau!" Người đàn ông kia thấp giọng nói, vang lên trên đỉnh đầu cô mang theo sự bá đạo không cho phép cự tuyệt!

    Bàn tay to đặt ở trên lưng và sau gáy cô, gắt gao ôm cô, không hề có ý tứ muốn buông tay.

    * * *

    Thời Duy Hạ cả kinh, ngừng lại hít thở..

    Tiếng tim anh đập lúc này, cùng mệnh lệnh bá đạo này.. là.. bởi vì lo lắng cho cô sao?

    Cô còn tưởng rằng.. anh sẽ trừng phạt cô, lại không ngờ, chờ được lại là cái ôm ấp bá đạo của anh.

    Giờ khắc này, cô phảng phất cảm thấy dưới vẻ ngoài cao lớn lạnh lùng của người đàn ông này vẫn luôn che giấu một mặt yếu đuối, không để người khác thấy dễ dàng nhìn thấy.

    Anh.. là đang sợ hãi sao..

    Mà lần trước, cô thấy một mặt này của anh, là khi cô cả người đầy máu nằm ở vũng bùn lầy lội.

    Anh phát điên ngã ở trước mặt cô..

    Nghĩ đến đây, ngực Thời Duy Hạ bỗng đau nhói, nhịn không được vươn tay ôm lấy lưng anh.

    "Xin lỗi.. lúc ấy em.. chỉ muốn cứu người.." Cô mở miệng, trong thanh âm tràn đầy áy náy.

    Lúc ấy Tô Vũ Trạch đột nhiên rơi xuống, cô không dám chậm trễ thời gian cho nên chỉ có thể căng da đầu nhảy xuống. Sau đó lại bị chuột rút bị thương đầu gối ở trong nước, đó là chuyện ngoài dự liệu của cô..

    Cô nói xong, tay người đàn ông đặt trên eo cô bỗng dưng siết chặt.

    Bên hông bị siết chặt có chút đau, Thời Duy Hạ không khỏi nhịn đau hít hà một hơi. Đang lúc cô muốn lên tiếng oán giận, giọng nói tràn đầy hàn ý của người đàn ông đột ngột vang lên bên tai cô..

    "Hắn là ai?"

    Câu hỏi đột ngột của anh làm Thời Duy Hạ sửng sốt, theo bản năng muốn nói tên Tô Vũ Trạch, nhưng nghĩ đến Long Đình Dạ trước nay không quan tâm đến giới giải trí, vì thế lại thay đổi cách nói.

    "Anh ta.. anh ta là một ca sĩ.."

    Ca sĩ?

    Nghe lời cô nói, mày Long Đình Dạ gắt gao nhíu lại.

    "Hai người rất quen thuộc?" Anh mở miệng, giọng nói mạc danh nhiều hơn vài phần tức giận.

    Quen thuộc đến, cô không tiếc mạo hiểm tính mệnh, cũng phải đi cứu người đàn ông kia?
     
  2. Hương Hoàng93

    Messages:
    13
    Chương 31: Không cần đi chịu chết!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thanh âm của Long Đình Dạ, mạc danh làm Thời Duy Hạ cảm nhận một cỗ hàn ý nguy hiểm.

    Trong lòng cảm thấy có chút không ổn..

    Chẳng lẽ anh phát hiện cái gì rồi? Tỷ như, cô không giống với trước kia..

    "Em và anh ta không thân, thật sự.." Khí tràng của người đàn ông quá mức lạnh lẽo, Thời Duy Hạ ho khan một tiếng, cũng chỉ có thể thành thật trả lời.

    Nhưng mà nghĩ lại, cô và Tô Vũ Trạch không thân vậy mà nói còn đi cứu anh ta, cũng không thể nói là trùng hợp đi.. Lấy cái cô ngốc như vậy Long Đình Dạ sẽ không tin, vì thế, cô lại bổ sung thêm một câu.

    "Cái kia.. Kỳ thật em là fans của anh ta."

    Fans?

    Lời cô vừa ra, mày Long Đình Dạ lại nhăn càng sâu, biểu tình trên khuôn mặt tuấn mỹ lại càng ngưng trọng.

    "Em thích hắn?"

    Giọng nói anh rơi xuống, Thời Duy Hạ lại cảm giác sau lưng một trận lạnh lẽo.

    "Ngạch.. Không phải, em chỉ là thưởng thức tài hoa của anh ta mà thôi, anh ta viết bài hát rất hay.." Cô vô thức hoảng hốt, vội vàng phủ nhận.

    "Cho nên.. em mới hỏi thăm lịch trình riêng của anh ta, chỉ là muốn xin chữ ký mà thôi, lại không ngờ rằng vừa vặn gặp phải chuyện ngoài ý muốn này,"

    Long Đình Dạ nhấp môi mỏng không nói gì, nhưng sắc mặt trên khuôn mặt tuyệt mỹ lại trầm xuống một chút.

    Hỏi thăm lịch trình riêng của anh ta, chỉ là một ca sĩ căn bản không quen thuộc mà thôi, cô lại để bụng đến thế.

    Người đàn ông đột nhiên trầm mặc, làm lòng Thời Duy Hạ cũng khẩn trương theo, nhưng trước mắt cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể yên lặng chờ anh mở miệng.

    Rốt cuộc.. hồi lâu sau, thanh âm người đàn ông mới vang lên, từng câu từng chữ hỏi cô.

    "Hắn rất quan trọng với em sao?"

    "Không có.." Thời Duy Hạ theo bản năng phủ nhận.

    Kỳ thật trước hôm nay, cô căn bản chưa gặp qua Tô Vũ Trạch.

    "Vậy em còn đi cứu hắn?" Người đàn ông đè thấp tiếng nói, cho dù đã ẩn nhẫn, nhưng tức giận vẫn là không tự giác phát ra tới.

    Nếu đối phương không quan trọng, cô còn mạo hiểm tính mệnh đi cứu hắn?

    Đầu óc cô hỏng rồi?

    "Ngạch.. Em không phải là nhìn thấy anh ta rớt xuống sông, nhất thời khẩn trương, cho nên mới nhảy xuống.. Kia rốt cuộc cũng là một cái sinh mệnh." Cô vội giải thích, tuy rằng cô vốn là ôm mục đích đi ngồi canh Tô Vũ Trạch, trong nháy mắt thấy anh ta rớt xuống sông kia, cô thật sự không có nghĩ nhiều, chỉ hy vọng có thể cứu sống anh ta.

    Long Đình Dạ bỗng nhiên buông lỏng eo cô ra, rũ mắt nhìn cô đánh giá.

    Thời Duy Hạ nghi hoặc ngẩng đầu lên, đối diện cặp mắt đen lạnh lẽo kia.

    Anh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, môi mỏng gắt gao nhấp lại không nói một lời, chỉ là chăm chú nhìn cô, đánh giá cô, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu cô.

    "Loại chuyện này, về sau em chỉ cần mở miệng phân phó bảo tiêu, không cần đi chịu chết!" Hồi lâu sau, anh mới nói một hơi, ngữ khí không cho phép cự tuyệt dặn dò cô.

    Chịu chết.. Anh nói làm Thời Duy Hạ không biết nên nói gì, không phải bây giờ cô vẫn yên lành ở chỗ này sao..

    Tuy trước kia kỹ thuật bơi lội của cô rất kém, là mấy năm sau này cô mới chậm rãi tập bơi lội, nhưng cũng không khoa trương như lời anh nói.

    Đúng lúc này, Long Đình Dạ bỗng nhiên chuyển mắt, nhìn lướt qua cửa phòng, sau đó nhấp môi phân phó nói.

    "Vào Đi!"

    "Vâng, ông chủ!" Ngoài cửa vang lên tiếng Mạc Tuỳ.

    Cửa bị đẩy ra, Mạc Tùy cùng vài bảo tiêu khác, đưa theo bác sĩ y tá vừa nãy đến, sau đó dừng ở bên giường bệnh.

    Khay trên tay y tá, còn đặt ống kim tiêm vừa rồi.
     
  3. Hương Hoàng93

    Messages:
    13
    Chương 32: Anh vậy mà dùng loại phương pháp này

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Em không muốn tiêm!"

    Cô có thể uống thuốc đắng nhất kinh dị nhất trên thế giới này, nhưng.. Tuyệt đối không muốn tiêm!

    "Long thái thái, mũi này cần phải tiêm, bằng không một khi cảm nhiễm sẽ nguy hiểm cho tánh mạng!" Bác sĩ nghiêm túc nói.

    "Chính là không nhất định sẽ cảm nhiễm, miệng vết thương của tôi không sâu, hẳn là Không sao đâu." Thời Duy Hạ cắn cắn môi, phản bác.

    "Long Đình Dạ, em không muốn tiêm.." Cô theo bản năng rụt rụt thân mình, sau đó quay đầu vẻ mặt khẩn cầu nhìn Long Đình Dạ.

    Nhìn vẻ mặt đáng thương hề hề của cô, ánh mắt Long Đình Dạ lóe lóe.

    "Tại sao?" Anh cau mày, hỏi cô..

    "Rất đau!" Thời Duy Hạ cắn môi nói, bởi vì một lần nọ bị tiêm dẫn đến bóng ma tâm lý, cô sẽ không bao giờ dám tiêm nữa.

    "Biết đau còn dám đi cứu người?" Vẻ mặt Long Đình Dạ nghiêm túc chất vấn cô.

    Anh nói làm Thời Duy Hạ một trận nghẹn lời, chột dạ không thôi, đành phải cười gượng một tiếng, sau đó nói với anh.

    "Lần sau không dám nữa, lần này buông tha cho em đi, không tiêm có được không?"

    Long Đình Dạ lại không lập tức trả lời, mà bỗng nhiên quay đầu, nhìn lướt qua Mạc Tuỳ bên cạnh.

    Mạc Tùy tựa hồ hiểu ý anh, khẽ gật đầu.

    "Được!" Long Đình Dạ giật giật môi mỏng, bỗng nhiên đáp ứng.

    Thời Duy Hạ vui sướng không thôi, cũng không nhận thấy vừa rồi ánh mắt anh không đúng, mà vui vẻ duỗi tay kéo bàn tay anh lại: "Thật tốt quá, em.."

    Vào lúc cô muốn biểu đạt cảm ơn anh, người đàn ông bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên môi cô.

    Cô sửng sốt, không kịp phản ứng đây lại là chuyện gì.

    Mà đúng lúc này, cánh tay đang mặc quần áo bệnh nhân của cô bỗng bị y tá bắt lấy, sau đó, trên cánh tay cô truyền đến một trận đau làm da đầu cô tê dại.

    Thời Duy Hạ cả kinh, muốn giãy giụa lại bị bàn tay kia chế trụ cái ót, người đàn ông quấn lấy môi cô dùng sức gia tăng nụ hôn này!

    Anh hôn quá mức với cường thế, nhiệt liệt hôn sâu làm Thời Duy Hạ sắp không thở nổi. Đôi tay cô chống ngực anh, muốn đẩy anh ra, nhưng thân thể lại không có sức lực..

    "Được rồi." Bên tai truyền đến tiếng bác sĩ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Nghe vậy, Long Đình Dạ mị mị con ngươi, sau đó buông lỏng Thời Duy Hạ ra, lộ ra thần sắc vừa lòng.

    Thời Duy Hạ há miệng hít thở từng ngụm từng ngụm, sau đó nâng tay lên nhìn cánh tay vừa mới bị kim đâm của mình, trong lòng tức khắc ủy khuất một trận.

    Thật quá đáng! Thật sự rất quá đáng!

    Vì để cô tiêm, anh vậy mà thế dùng loại này phương pháp này.

    Mà càng làm cho cô tức giận là, bởi vì cái hôn vừa rồi, cô vốn sợ bị kim tiêm nhất sợ vậy mà lại không có cảm giác gì cả!

    Trên cánh tay một trận đau nhức, cô cứ như vậy bị hơi thở của anh cuốn vào, hôn như lọt vào trong sương mù.. Ngay cả nước thuốc tiêm xong khi nào cô đều không cảm giác được!

    Quá mất mặt!

    "Anh thật quá đáng!" Thời Duy Hạ rốt cuộc nhịn không được, thở phì phì nói.

    Cô đột nhiên tức giận, làm y tá một bên đang ấn bông cầm máu chỗ kim tiêm hoảng sợ, tay y tá run lên..

    Cánh tay Thời Duy Hạ đau nhức, y tá xốc bông cầm máu lên, mới phát hiện vừa rồi đã ngừng nay lại tiếp tục chảy máu.

    Thời Duy Hạ đau đến hít lên một tiếng!

    "Tránh ra!" Một giọng nói có chút khó chịu vang lên, Long Đình Dạ không vui liếc mắt nhìn y tá một cái.

    Y tá bị ánh mắt anh làm cho hoảng sợ, vội buông lỏng tay ra..
     
  4. Hương Hoàng93

    Messages:
    13
    Chương 33: Không muốn tiếp tục đổ máu thì an phận chút!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Đình Dạ cầm lấy bông trên khay, bất giác nắm lấy cánh tay của Thời Duy Hạ, sau đó đặt bông lên và ấn nó bằng ngón tay thon dài của mình.

    Bởi vì vừa rồi anh lừa cô tiêm, Thời Duy Hạ bất mãn giật giật cánh tay, muốn tránh thoát khỏi tay anh.

    Thấy thế, Long Đình Dạ nhíu chặt mày, thanh âm trầm thấp mở miệng.

    "Không muốn tiếp tục đổ máu thì an phận chút!"

    "..."

    Thời Duy Hạ tuy bất mãn, nhưng cũng không định làm cho bản thân chịu thiệt, chỉ có thể cắn răng, thành thật ngồi yên.

    Ánh mắt, lại không tự giác lướt ở trên người người đàn ông.

    Long Đình Dạ ngồi ở mép giường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cánh tay của cô, dùng ngón tay ấn bông cầm máu cho cô.

    Trên khuôn mặt tuấn mỹ trước sau như một không một biểu tình, chỉ là.. cô lại mạc danh cảm nhận được một cổ ôn nhu trên người anh.

    Trong lòng cô, bỗng cảm thấy an ổn.

    Đây là lần đầu tiên cô cảm giác được, dáng vẻ chuyên chú của anh thật mê người.

    Nào có giống như anh chỉ đang chuyên chú làm một chuyện nhỏ nhặt..

    Trước kia cô bị mù mắt sao, vậy mà hoàn toàn không phát hiện ra, người đàn ông bên cạnh cô lại an toàn đáng tin cậy như vậy.

    * * *

    Qua vài phút, Long Đình Dạ mới buông lỏng tay trên miếng bông ra.

    Trên cánh tay trắng nõn, chỗ vừa bị tiêm xong đã ngừng rỉ máu. Mới vừa rồi khuôn mặt tuấn tú vẫn luôn bạnh ra, bây giờ rốt cuộc cũng hòa hoãn vài phần.

    Lúc này, Mac Tuỳ mới đi ra cửa xem xét tình hình đã trở lại, cúi đầu nói với Long Đình Dạ đang ngồi ở mép giường.

    "Ông chủ, bên ngoài phóng viên càng ngày càng nhiều, với thân phậ của thái thái, nếu bây giờ chúng ta đi ra ngoài.. có thể sẽ có chút phiền phức."

    Thời Duy Hạ là ca sĩ, tuy danh khí thấp nhưng lần trước cùng ba tiểu thịt tươi lên tin tức đầu đề, chính là nháo đến ồn ào huyên náo, không ít người yêu âm nhạc đều tỏ vẻ thất vọng về cô, càng không thể thiếu tin tức công kích cô.

    Nếu hiện tại thân phận của cô bị đưa ra ngoài m ánh sáng, như vậy sẽ đưa tới càng nhiều nghị luận.

    Mà Mạc Tùy rất rõ ràng, Long Đình Dạ từ trước đến nay không hy vọng cô bị cộng đồng mạng tùy ý thảo luận.

    * * *

    "Để người đưa ít quần áo lại đây, đêm nay liền ở lại chỗ này." Nghe Mạc Tùy nói xong, Long Đình Dạ cau mày, sau đó phân phó nói.

    Mạc Tùy gật gật đầu, nhìn thoáng qua một bảo tiêu khác bên cạnh, bảo tiêu liền hiểu ý cầm di động ra khỏi phòng bệnh.

    Thấy thế, Thời Duy Hạ không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, chỉ tiếc bức màn che quá kín, cô không nhìn thấy gì.

    Bất quá nghe Mạc Tùy nói, cô cũng có thể phỏng đoán được tình hình bên ngoài.

    Nhớ rõ năm đó, ngày mà Tô Vũ Trạch xảy ra chuyện, các trạm tin tức lớn bởi vì lượt thảo luận quá nhiều mà trực tiếp tê liệt.

    Có lẽ, cô có thể mượn cơ hội lần này..

    * * *

    Đêm khuya, ngoài cửa bệnh viện phóng viên càng ngày càng nhiều, ngay cả ở trong phòng bện cũng nghe thấy âm thanh ầm ĩ bên ngoài.

    Thời Duy Hạ ngồi ở trên giường bệnh, cầm di động người hầu vừa mới đưa tới.

    Quả nhiên, mấy trạm tin tức đều bị tê liệt, mà trạm còn có thể bảo trì thông suốt thì đều đang thảo luận về tin tức của Tô Vũ Trạch.

    Thời Duy Hạ tiện tay mở một trang tin tức ra xem, trên tin tức, là nội dung phóng viên phỏng vấn người phục vụ trên du thuyền. Người phục vụ kia ngoại trừ kể một ít chuyện liên quan đến việc Tô Vũ Trạch vô ý rơi xuống nước, cũng kể lại chuyện Tô Vũ Trạch được một cô gái cứu lên bờ.

    Bất quá, trên tin tức cũng nhắc tới, Tô Vũ Trạch đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

    Khi Thời Duy Hạ đang cầm di động nghiêm túc xem tin tức, cửa phòng tắm trong phòng bệnh bỗng được mở ra.
     
  5. Hương Hoàng93

    Messages:
    13
    Chương 34: Vô cùng thoải mái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe thấy tiếng vang, Thời Duy Hạ quay đầu lại nhìn về hướng phòng tắm.

    Long Đình Dạ vừa tắm xong, vừa duỗi tay cầm khăn lông chà lau nước trên tóc, vừa đi ra ngoài.

    Dáng người Long Đình Dạ rất đẹp, mà lúc này bên hông anh chỉ quấn một cái khăn tắm, đem thân thể với tỷ lệ gần như là hoàn mỹ phơi bày ra ngoài.

    Mà trên ngực săn chắc vẫn còn đọng vài giọt nước trong suốt..

    Cảnh tượng như vậy đối với Thời Duy Hạ tới nói, thế nhưng mạc danh cảm thấy có vài phần dụ hoặc.

    Vừa đẹp lại infinity.. Trong đầu cô vậy mà không xấu hổ hiện ra mấy chữ này.

    Mặt cô hơi hơi nóng lên, trước kia sao cô không phát hiện, dáng người anh vậy mà có thể đẹp đến nỗi làm cô phải miên man suy nghĩ.

    * * *

    Chờ cô lấy lại tinh thần, Long Đình Dạ đã sắp tới mép sô pha, đem khăn lông vừa chà lau ném một bên sau đó trực tiếp ở ngồi xuống sô pha, cầm lấy di động trước khi tắm đặt trên bàn trà lên xem.

    Thấy thế, trong lòng Thời Duy Hạ tò mò không khỏi nhìn về phía anh vài lần, thấy anh tựa hồ đang dùng di động giải quyết công việc.

    Mà lúc này, anh chỉ lau một nửa tóc ngắn, trên tóc vẫn còn nước không ngừng nhỏ xuống.

    Thời Duy Hạ phút chốc có chút bất đắc dĩ. Anh lại không yêu quý thân thể mình như thế, không lau khô tóc, hơn nữa còn vội vàng làm việc.

    Vài giây sau, cô bỗng chống thân mình từ trên giường dậy, xoay người đi vào phòng tắm, sau đó cầm máy sấy đi ra.

    Long Đình Dạ vẻ mặt chuyên chú dùng điện thoại cùng Hứa Phi Vũ xác nhận tiến trình của hạng mục quan trọng, vẫn chưa chú ý tới động tĩnh phía sau.

    Cho đến.. phía sau truyền đến tiếng cô dừng lại, một trận âm thanh máy sấy vang lên.

    Tay cầm điện thoại của anh cứng đờ, trên mặt tràn đầy kinh ngạc..

    Thân hình cao lớn, bỗng trở nên căng chặt.

    Cho đến khi.. một bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lùa vào mái tóc anh, lòng bàn tay mềm mại thỉnh thoảng chạm qua da dầu anh.

    Giờ khắc này, phảng phất có vô số dòng điện lưu từ đầu da xuyên qua cả người anh.. Tê tê dại dại, chính là, lại vô cùng thoải mái.

    Trên khuôn mặt điển trai, hiện lên một tia sung sướng.

    * * *

    Thời Duy Hạ cầm máy sấy, nghiêm túc sấy tóc cho Long Đình Dạ, ngón tay thỉnh thoảng nhẹ nhàng hất hất mái tóc ngắn của anh.

    Khi tóc của anh hoàn toàn khô hẳn, cô mới lộ ra vẻ mặt hài lòng, buông máy sấy xuống.

    "Được rồi! Không sấy tóc mà ngủ, sẽ bị cảm mạo." Cô cong môi, còn không quên dặn dò anh.

    Tuy năng lực thương nghiệp của anh lợi hại, cũng thông minh hơn cô, nhưng trên mặt chăm sóc bản thân anh lại không để ý chút nào!

    Thời Duy Hạ nói xong, Long Đình Dạ lại chưa trả lời, không đáp ứng cô cũng không cự tuyệt.

    Anh ngồi ở trên sô pha, đưa lưng về phía cô, cô căn bản không nhìn thấy vẻ mặt của anh.

    Cô cho là anh vẫn đang xem điện thoại, bất đắc dĩ mà lắc đầu. Khi cô quay người muốn rời đi, một bàn tay to có chút nóng bỏng đột nhiên bắt lấy cổ tay cô.

    Thời Duy Hạ dừng động tác, vẻ mặt Hoài nghi nhìn cổ tay mình đang bị nắm chặt.

    "Long Đình Dạ anh.. a!" Không đợi cô nói hết lời, bàn tay to của người đàn ông đột nhiên dùng sức.

    Cô đang đứng sau ghế sô pha, đột ngột bị người đàn ông kéo một cái, trực tiếp xoay người, cả người ngã về trước sô pha.

    Cô kinh hồn thất sắc, còn cho rằng chính mình không thoát khỏi ngã úp sấp xuống, vậy mà lại rơi vào một vòng tay ấm áp.
     
  6. Hương Hoàng93

    Messages:
    13
    Chương 35: Không cần khảo nghiệm sức chịu đựng của anh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Đình Dạ duỗi tay ôm lấy cô, để cô vững vàng ngồi ở trên đùi anh.

    Toàn thân anh chỉ quấn một cái khăn tắm, mà trên người Thời Duy Hạ lại mặc quần áo bệnh nhân mát mẻ thông khí, có thể rõ ràng cảm giác được độ ấm từ trên người anh truyền đến..

    Thời Duy Hạ kinh ngạc trừng lớn mắt, ngẩng đầu nhìn anh.

    Anh nhíu lại mày, rũ mắt nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó vẻ mặt nghiêm túc trầm giọng hỏi cô.

    "Ai dạy em?"

    "Cái gì?" Thời Duy Hạ bị anh hỏi không hiểu ra sao, mặt đầy nghi hoặc.

    Cái gì mà ai dạy cô? Sấy tóc sao, việc này còn cần phải dạy sao?

    "Quyến rũ đàn ông!" Người đàn ông nhấp môi mỏng, trên khuôn mặt tuấn mỹ biểu tình vô cùng phức tạp.

    Quyến rũ đàn ông?

    Lời anh nói rơi xuống, Thời Duy Hạ càng là vẻ mặt mơ hồ, sau khi ngẫm nghĩ lại mới hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.

    Cái mà anh nói là quyến rũ đàn ông, là chỉ.. vừa rồi cô giúp anh sấy tóc sao?

    Chính là, cô chỉ đơn thuần giúp anh sấy tóc, cái gì cũng không có làm nha!

    Anh thế mà cho rằng.. cô đang quyến rũ anh?

    Cô lộ ra biểu tình kinh ngạc, đối diện với người đàn ông đôi mắt mang theo vài phần cực nóng.. Lúc này cô mới phát hiện, thân thể anh, tựa hồ có chút cứng lại.

    Nghĩ đến đây, Thời Duy Hạ không khỏi có chút tâm tắc. Khi cô nghiêm túc quyến rũ anh, anh thờ ơ.

    Hiện tại cô rõ ràng cái gì cũng chưa làm, anh lại cảm thấy, cô đang quyến rũ anh.

    Mà tối hôm qua rõ ràng cô nghiêm túc quyến rũ anh, anh lại không hề phản ứng!

    Ừm, cô và Long Đình Dạ, nhất định có một người không bình thường.

    Mà cô tự mình cho rằng, người đó không phải là bản thân cô.

    Đúng, người không bình thường nhất định là anh!

    Vừa nghĩ như vậy tâm tình Thời Duy Hạ tốt hơn mấy phần.

    "Không thầy dạy cũng biết, không được sao?" Cô đổi sang vẻ mặt tươi cười nghịch ngợm, trả lời anh.

    Nói hết lời liền dứt khoát vươn đôi cánh tay tinh tế ôm lấy cổ anh, sau đó ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt linh động kia, không sợ chết mở miệng.

    "Long tổng không phải hành sự ngoan tuyệt lưu loát, cái gì cũng không sợ sao, mới thế này đã sợ?"

    Giờ khắc này, cô có thể cảm giác được, thân thể anh trở nên cứng đờ mấy phần.

    Hô hấp của Long Đình Dạ không khỏi trở nên thô nặng.

    Trên khuôn mặt tuấn mỹ, hiện lên một tia ảo não.. Đáng chết, rốt cuộc là tên gia hỏa đáng chết nào, dạy cô dùng những chiêu trò ti tiện này để mị hoặc đàn ông!

    Mà càng làm cho anh tức giận là, chính là chiêu trò ti tiện đến không thể ti tiện hơn này, thế mà làm anh liên tiếp.. không cách nào tự khống chế!

    Nghĩ đến đây, sắc mặt Long Đình Dạ càng thêm khó coi, rũ mắt nhìn cô, ánh mắt cực nóng.

    Cô không biết, bộ dạng cô lúc này với anh mà nói, có bao nhiêu mê người..

    * * *

    Nhìn bộ dạng ẩn nhẫn của người đàn ông, Thời Duy Hạ không khỏi lộ ra vài phần đắc ý, đầu cố ý hướng tới ngực anh cọ cọ.

    Ánh mắt người đàn ông lóe lóe, thân hình cao lớn run lên một chút.

    Thấy anh còn không có phản ứng, trong lòng Thời Duy Hạ thở dài một tiếng. Đang định đứng dậy, bàn tay to bên hông lại bỗng siết chặt.

    Theo sát đó, người đàn ông bỗng nhiên xoay người một cái đem cô đè ở trên sô pha. Một đôi chân dài nửa quỳ hai bên sườn cô, chỉ dùng một bàn tay to liền đè lại đôi tay không an phận kia, biểu tình nghiêm túc cảnh cáo.

    "Thời Duy Hạ, không cần khảo nghiệm sức chịu đựng của anh! Bằng không.."

    Những năm gần đây, những người phụ nữ lòng mang ý xấu xuất hiện bên cạnh anh không ít, nhưng bất luận đối phương dùng loại phương thức nào, anh đều chưa bao giờ bị lay động nửa phần.
     
  7. Hương Hoàng93

    Messages:
    13
    Chương 36: Anh là một người đàn ông bình thường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không phải bởi vì anh máu lạnh vô tình, mà là vì, những phụ nữ diễm tục kia, chỉ có thể làm anh cảm thấy thật chán ghét, không có chút hứng thú nào.

    Vì thế từng có không ít người cho rằng, anh phải vô tình tới mức nào mới có thể không có chút hứng thú yêu đương với bất kỳ người nào trên thế gian này.

    Duy độc chỉ có Thời Duy Hạ có thể làm anh liên tục mất khống chế, mặc dù chỉ là một động tác mà thôi, lại có thể nhấc lên vạn tầng cuộn sóng trong cơ thể anh!

    Điểm này, từ năm cô 18 tuổi, sau khi trải nghiệm qua nụ hôn đầu kia ở trong phòng tắm, anh liền hiểu rõ.

    Mà bây giờ, cô càng là rõ ràng xác minh điểm này.

    Cô có lẽ không rõ ràng lắm hậu quả khi cô tiếp tục trêu chọc như thế, nhưng anh rất rõ ràng.

    Bởi vì, anh là một người đàn ông bình thường!

    * * *

    Long Đình Dạ nói xong, Thời Duy Hạ lại không có chút nào sợ hãi, mà cố ý chớp chớp mắt với anh, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên dựa sát vào anh.

    Chóp mũi anh tràn ra hơi thở nóng rực, phun ở trên mặt cô làm lòng cô không hiểu sao khẩn trương.

    "Bằng không cái gì?"

    Cô đột nhiên kề sát vào làm thân hình người đàn ông lại cứng đờ, hầu kết cũng run rẩy, mở miệng thanh âm đều mang theo vài phần không xong.

    "Em sẽ hối hận!"

    "Em sẽ không!" Vẻ mặt Thời Duy Hạ nghiêm túc nhìn anh, vô cùng kiên định nói.

    Cô chỉ biết, nếu bỏ lỡ anh, cô mới thật sự hối hận!

    Lúc này cô vô cùng kiên định, làm ngực Long Đình Dạ ngực không khỏi xung động.

    Anh đè thấp hơi thở, nhấp chặt môi mỏng, dùng ánh mắt sâu không lường được gắt gao nhìn cô.

    Bỗng dưng.. trên môi mỏng lại phủ lên một cảm xúc mềm mại.

    Thời Duy Hạ nâng mặt lên, hôn lên môi mỏng đang nhấp chặt của anh.

    Thân mình người đàn ông hung hăng chấn động..

    Oanh.. một tiếng, tất cả ẩn nhẫn của anh, hoàn toàn sụp đổ!

    Long Đình Dạ đột nhiên cúi đầu, đem cô ấn ở trên sô pha, tràn đầy ý vị xâm chiếm mà hôn cô..

    Thời Duy Hạ chậm rãi nhắm lại hai mắt.

    Bàn tay to nóng bỏng không an phận đi tới bên hông cô..

    * * *

    - - Cốc cốc!

    * * *

    Một trận tiếng đập cửa dồn dập tiếng đập vang lên.

    Tiếng vang đột ngột làm thân thể Long Đình Dạ cứng đờ, trên mặt xẹt qua tia khó chịu.

    Một tiếng 'Cút' đang muốn thốt khỏi miệng, ngoài cửa vang lên tiếng nói của Mạc Tuỳ.

    "Ông chủ, thái thái, Tô Vũ Trạch tỉnh lại rồi, muốn gặp mặt thái thái!"

    Nghe thấy giọng nói Mạc Tùy, Thời Duy Hạ kinh ngạc một chút.

    "Tô Vũ Trạch tỉnh rồi?" Cô vui mừng hỏi.

    "Đúng vậy, thái thái, nếu cô không muốn gặp anh ta, tôi giúp cô đẩy đi." Tiếng Mạc Tùy tiếp tục vang lên.

    "Không cần, bây giờ tôi lập tức đi gặp anh ta!" Thời Duy Hạ vội lên tiếng, khi nói chuyện liền chống thân mình muốn đứng lên.

    Nhưng tay bên hông lại gắt gao giữ cô lại, không hề có ý tứ muốn cho cô rời đi.

    "Phóng hỏa rồi liền muốn chạy, hử?" Thanh âm lạnh lẽo của người đàn ông bỗng dưng vang lên, tay đặt ở bên hông cô nắm thật chặt, Thời Duy Hạ có chút chịu đau hít hà một hơi.

    Vừa ngẩng đầu lên, đối diện là một đôi con ngươi vô cùng lạnh lẽo.

    Mà trên gương mặt tuấn mỹ, lúc này lộ ra tràn đầy khó chịu.. cùng tức giận.

    Hay lắm, cô vì một nam ca sĩ không thân mà tính toán ở thời điểm này bỏ đi luôn?

    * * *

    Bộ dạng Long Đình Dạ lúc này rất đáng sợ làm Thời Duy Hạ kinh hãi một chút Giây tiếp theo cô mới nở một nụ cười gượng, thanh minh cho chính mình.

    "Cái đó.. Em đây không phải có chút công việc muốn cùng anh ta thương lượng một chút sao.."
     
  8. Hương Hoàng93

    Messages:
    13
    Chương 37: Là cô đã cứu tôi?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thừa dịp Tô Vũ Trạch vừa mới trải qua sinh tử tỉnh lại cùng anh ta đàm phán, lúc này mới có lợi nhất cho cô!

    Chỉ là, cô vừa nói hết lời, sắc mặt người đàn ông vẫn âm trầm khó coi như cũ, hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.

    Bàn tay to đặt ở bên hông gắt gao giữ cô lại, làm cô căn bản không cách nào rời đi.

    Thấy thế Thời Duy Hạ có chút bất đắc dĩ, biểu biểu môi: "Em bảo đảm, thương lượng xong em liền trở về, được không?"

    Nói xong cô ngẩng đầu, hé môi hôn một cái lên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông.

    Chụt~

    Một tiếng vang nhỏ, thân hình cao lớn của người đàn ông lại cứng đờ!

    Nụ hôn ôn ôn nhuyễn nhuyễn, lại như trực tiếp dừng ở nơi mềm mại nhất trên ngực anh, làm tâm anh rung động.

    Rõ ràng một giây trước còn tràn ngập tức giận, một giây sau.. lại bị một cái hôn nhẹ nhàng của cô dễ dàng làm cho cơn tức giận trong lòng anh tất cả đều biến thành hư ảo.

    Thật lâu sau.. Long Đình Dạ buông lỏng tay đặt bên hông cô, chống thân thể có chút căng chặt, từ trên sô pha ngồi dậy.

    Thấy thế Thời Duy Hạ vui vẻ, vội từ trên sô pha bò dậy trực tiếp ra cửa phòng bệnh.

    * * *

    Tầng cao nhất bệnh viện, trong căn phòng an tĩnh.

    Trên giường bệnh, một thanh niên trẻ tuổi diện mạo còn mang nhiều nét của thiếu niên, sắc mặt tái nhợt đang nằm truyền dịch ở nơi đó.

    Cửa bỗng bị gõ vang.

    "Vũ Trạch, cô gái cùng được đưa đến bệnh viện với cậu tới rồi." Ngoài cửa vang lên tiếng nói của người đại diện.

    "Để cô ấy vào đi." Tô Vũ Trạch nhìn qua hướng cửa phòng.

    Cửa phòng bị đẩy ra, người đại diện dẫn Thời Duy Hạ đi vào.

    Tô Vũ Trạch đánh giá cô gái đang mặc quần áo bệnh nhân giống mình. Trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra vài phần kinh ngạc.

    "Là cô đã cứu tôi?" Anh ta có chút không thể tin được hỏi.

    Đối phương nhìn qua bất quá hai mươi tuổi, hơn nữa dáng người mảnh khảnh, bộ dạng thoạt nhìn cũng là một em gái diện mạo thanh thuần đáng yêu. Anh ta không nghĩ đến, vậy mà lại là cô cứu mình từ dưới sông lên.

    Thời Duy Hạ gật gật đầu.

    Thấy thế Tô Vũ Trạch ho khan một tiếng, sau đó vẻ mặt cảm kích nói với Thời Duy Hạ: "Cô đã cứu tôi một mạng, vô cùng cảm kích cô, nếu cô có yêu cầu gì tôi nhất định.."

    "Tôi quả thật có chuyện muốn nhờ anh hỗ trợ." Thời Duy Hạ cũng không tính toán giấu diếm, mà trực tiếp mở miệng biểu lộ ý đồ của chính mình.

    Vốn dĩ cô cứu Tô Vũ Trạch cũng là có mục đích, cho nên cũng không cần phải che giấu gì cả.

    Thấy Thời Duy Hạ thẳng thắn thành khẩn như thế, Tô Vũ Trạch ngược lại hơi bất ngờ, không khỏi cười cười: "Cô vậy mà thẳng thắn như vậy, không sợ tôi sẽ cảm thấy cô mục đích không thuần sao?"

    "Vậy thì đã làm sao, dù sao tôi cứu anh, đây là sự thật không thể thay đổi được." Thời Duy Hạ cười cười, thật sự không lo lắng những cái đó.

    Khi cô và Tô Vũ Trạch được đưa tới bệnh viện, có y tá chụp được ảnh của hai người, chỉ là sau lại đám người Mạc Tùy tới rồi liền đi xử lý, ảnh chụp của cô mới không bị truyền ra ngoài.

    Nếu Tô Vũ Trạch trở mặt không nhận người mà nói, trên tay cô còn có những ảnh chụp kia, cũng không lo lắng lắm.

    "Cô.. cô là.. nữ ca sỹ cùng ba tiểu thịt tươi lên tin tức đầu đề, gọi là cái gì.. cái gì mà Hạ.." Đúng lúc này, người đại diện của Tô Vũ Trạch mới cảm thấy Thời Duy Hạ quen mắt, bỗng nhớ tới hai ngày trước thấy được tin tức trong giới giải trí kia.

    "Thời Duy Hạ!" Thấy đối phương nghĩ mãi không ra tên của mình, Thời Duy Hạ liền hảo tâm nói tên mình cho đối phương.
     
  9. Hương Hoàng93

    Messages:
    13
    Chương 38: Nha đầu này thanh danh không tốt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đúng vậy, chính là Thời Duy Hạ, khó trách vừa rồi tôi cảm thấy cô càng nhìn càng quen mắt!" Người đại diện lúc này mới nhớ ra.

    "Ngươi là Thời Duy Hạ?" Nghe thấy cái tên này, Tô Vũ Trạch trên giường bệnh lại càng kinh ngạc, ánh mắt dừng trên mặt Thời Duy Hạ, phảng phất như nhớ tới cái gì.

    Thời Duy Hạ bị anh ta nhìn có chút nghi hoặc, đang muốn leeotiếng dò hỏi Tô Vũ Trạch lại cười một tiếng, sau đó vội xin lỗi: "Khụ.. Xin lỗi, tôi ngày thường chuyên tâm viết nhạc, rất ít chú ý chuyện trong giới giải trí."

    "Không sao.." Thời Duy Hạ cười cười, lộ ra vẻ mặt không sao cả.

    "Cô muốn tôi giúp cô cái gì?"

    "Tôi muốn anh giúp tôi ra hai album."

    "Có thể!" Không một chút do dự, Tô Vũ Trạch sảng khoái đồng ý.

    Thời Duy Hạ kinh ngạc, bất quá ngẫm lại, với năng lực của Tô Vũ Trạch giúp cô ra hai album cũng không phải việc khó khăn gì.

    "Còn có.. Lần này chuyện tôi cứu anh, hy vọng anh có thể công bố với công chúng."

    Bởi vì tai tiếng lần trước cùng một chút chuyện trước đó, hình ảnh cô không được tốt lắm, đều là một mảnh tiếng mắng. Vì vậy bây giờ cô cần nương theo cơ hội cứu Tô Vũ Trạch, làm hình ảnh của mình tốt lên, mới có thể lần nữa tham gia giải thưởng Kim Khúc.

    Mà Tô Vũ Trạch cũng là người tốt nhất để chọn. Ngoại trừ địa vị và nhân khí của anh ta trong giới giải trí ra, còn có một nguyên nhân khác. Đó chính là anh ta xuất đạo nhiều năm vẫn luôn khiêm tốn yên lặng viết bài hát ra album, sinh hoạt cá nhân khiêm tốn cũng không lăng xê không yêu sách. Cũng coi như là một dòng nước trong trong giới giải trí thịnh hành lăng xê yêu sách hiện nay.

    "Đương nhiên có thể." Yêu cầu này Tô Vũ Trạch cũng không hỏi nhiều lời mà gật đầu đồng ý.

    "Tôi còn có một thỉnh cầu.." Tô Vũ Trạch sảng khoái làm Thời Duy Hạ có chút kinh ngạc, dừng lại hai giây, mới đem thỉnh cầu cuối cùng của mình nói ra.

    "Tôi hy vọng, anh bái tôi làm thầy!"

    "Cái gì?" Tiếng thét chói tai này là đến từ người đại diện bên cạnh Tô Vũ Trạch.

    "Cô.. cô.. yêu cầu này này cô cũng thật quá đáng. Vũ Trạch nhà chúng tôi lấy được biết bao nhiêu giải thiên vương, giải thưởng quốc tế lớn, ngươi cái nha đầu như cô vậy mà muốn cậu ấy bái làm thầy? Sự tự tin từ đâu tới vậy?" Người đại diện không thể tin được chỉ vào Thời Duy Hạ, tức giận chất vấn, không ngờ yêu cầu quá mức như thế mà cô cũng dám đưa ra!

    Bị người đại diện nói như vậy, Thời Duy Hạ cũng biết chính mình yêu cầu có chút quá mức, đang muốn giải thích một phen, thanh âm của Tô Vũ Trạch lại vang lên.

    "Không thành vấn đề!"

    "..."

    Lúc này đến phiên Thời Duy Hạ kinh ngạc, không nghĩ tới loại thỉnh cầu này mà anh ta cũng sảng khoái đáp ứng.

    "Vũ Trạch!" Người đại diện vẻ mặt lo lắng nhìn anh ta: "Nha đầu này thanh danh không tốt, Cậu nếu bị cô ta liên lụy.."

    "Tôi chỉ là một người yêu âm nhạc, âm nhạc mới là linh hồn tôi, nhân khí đối với tôi mà nói, căn bản không đáng nhắc tới." Tô Vũ Trạch lại cười cười, vẻ mặt không sao cả nói: "Lại nói.. Tôi cũng không biết còn có thể sống trên đời bao lâu, những hư danh này.."

    "Vũ Trạch, cậu đang nói bậy cái gì vậy!" Tô Vũ Trạch chưa nói xong đã bị người đại diện cắt lời.

    "Thân thể của cậu nhất định sẽ khá lên!"

    Người đại diện nói vậy, Tô Vũ Trạch cũng chưa nói gì, mà chỉ cười cười.

    Nghe vậy Thời Duy Hạ ở một bên kinh ngạc một trận. Thật không nghĩ tới, thân thể Tô Vũ Trạch vậy mà có vấn đề.

    Đang lúc cô còn kinh ngạc, giọng nói Tô Vũ Trạch bỗng nhiên vang lên.

    "Có thể nói cho tôi, tại sao muốn tôi bái cô làm thầy không?"

    Thời Duy Hạ cười cười, sau đó mới nói: "Bởi vì một người.."
     
    Hanione, Jerry Trương and lee ruby like this.
  10. Hương Hoàng93

    Messages:
    13
    Chương 39: Nhân khí xoay chuyển!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai ngày sau.

    Từ sáng sớm, điện thoại Thời Duy Hạ vẫn luôn vang không ngừng.

    Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, duỗi tay đem di động trên tủ đầu giường cầm lại đây, ngón tay lướt trên màn hình, sau đó đưa điện thoại di động đặt ở bên tai.

    "Duy Hạ a, cô hiện tại ở đâu, nhanh tới công ty một chuyến. Tôi nói cho cô nha, công ty lần này chính là tính toán mạnh mẽ push cô!" Trong điện thoại truyền đến thanh âm hưng phấn của một người phụ nữ.

    "Chị là.." Thời Duy Hạ còn chưa thanh tỉnh, đầu óc mơ mơ màng màng.

    "Tôi là người đại diện của cô a, sao ngay cả tôi mà cô cũng không biết?" Đối phương có chút cạn lời nói.

    Người đại diện..

    Nghe giọng nói của đối phương, Thời Duy Hạ lúc này mới nhớ tới cái gì, đột nhiên tỉnh táo lại.

    Cô thiếu chút nữa đã quên, cô còn có người đại diện!

    "Không phải đâu chị Lý, vừa rồi em còn chưa tỉnh ngủ." Thời Duy Hạ cười gượng một tiếng, vội xin lỗi.

    Nhưng bên kia lại trầm mặc hai giây, sau đó truyền đến một đạo thanh âm có chút oán niệm.

    "Tôi là chị Triệu.."

    "..."

    "Bỏ đi, mấy cái này đều không quan trọng. Lần này tôi tìm cô là muốn nói cho cô một tin tức tốt, lần này cô biểu hiện rất tốt, công ty vì cô mà mở cuộc họp, quyết định mạnh mẽ push cô! Lần trước cô nói chuyện album, chúng ta lại cẩn thận thương lượng một chút, tốt nhất lợi dụng nhiệt độ đẩy ra album mới!"

    "Tối hôm qua Tô Vũ Trạch đã mở cuộc họp báo, hiện tại đầu đề của các trạm, cùng tin tức đầu bảng đều là tin tức Tô Vũ Trạch được cứu, bây giờ trên mạng lượt thảo luận về cô rất lớn! Tôi quan sát một chút, lần này trên mạng thảo luận về cô toàn bộ đều rất tích cực!" Người đại diện cảm xúc kích động nói.

    Đây là lần đầu tiên trong hai năm cô ấy hợp tác với Thời Duy Hạ, thu được tin tức tốt như vậy.

    Nghe người đại diện nói xong, Thời Duy Hạ lúc này mới hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với người đại diện, Thời Duy Hạ vội vàng dùng di động tùy tiện click mở một cái trạm tin tức, liền phát hiện toàn trang báo đều là tin tức của Tô Vũ Trạch.

    Anh ta quả nhiên nói lời giữ lời, đêm qua mới vừa ra viện liền triệu tập phóng viên mở họp báo, kỹ càng tỉ mỉ kể lại tình hình ngày đó của mình, hơn nữa đem chuyện Thời Duy Hạ cứu anh ta công bố với công chúng.

    Thời Duy Hạ xuất đạo hai năm, vốn dĩ có một chút nhân khí, bởi vì lúc trước cô mắt mù chỉ nghĩ tới báo thù, quá mức tùy hứng nên đắc tội không ít người. Hơn nữa truyền ra không ít tin tức xấu, bất luận là nhân khí hay hình tượng, đều sớm rơi xuống đáy cốc.

    Mà lần này chuyện cứu Tô Vũ Trạch, hoàn toàn đem nhân khí của cô xoay chuyển, tẩy hết tất cả những bình luận trái chiều trước đây.

    Thời Duy Hạ tùy tiện click mở một tin tức, phía dưới bình luận đều là một mảnh khen cô tốt bụng thiện lương, không tiếc mạo hiểm sinh mệnh để cứu người.

    Thời Duy Hạ có chút kinh ngạc, không nghĩ tới một Tô Vũ Trạch lại có tác dụng lớn như thế. Năng lực kéo dư luận của anh ta, so với tưởng tượng của Thời Duy Hạ còn lợi hại hơn.

    Tuy rằng lần này cô cứu anh ta là mang theo mục đích, nhưng cô cũng đích xác cứu về sinh mệnh của anh ta, vì vậy theo Thời Duy Hạ thấy, cuộc giao dịch này đối hai người bọn họ đều là có lợi!

    Vào lúc Thời Duy Hạ nhìn di động đến xuất thần, cửa phòng để quần áo bị đẩy ra.

    Thân hình cao lớn của Long Đình Dạ bước những bước chân dài, hướng tới giường lớn đi tới. Ngực anh rộng mở, trên tay cầm một cái cà vạt, đốt ngón tay rõ ràng đang thong thả ung dung thắt cà vạt.

    Ánh mắt anh nhìn lướt qua cô gái đang chuyên tâm xem di động ở trên giường, ngón tay thon dài dừng động tác trên tay.
     
    Hanione, Jerry Trương and lee ruby like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...