Đam Mỹ [Edit] Mỗi Ngày Đối Ngồi Cùng Bàn Học Bá Lòng Mang Ý Xấu - Hoa Bất Không

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi NhânLê, 29 Tháng tám 2021.

  1. NhânLê

    Bài viết:
    70
    Mỗi Ngày Đối Ngồi Cùng Bàn Học Ba Lòng Mang Ý Xấu

    Tác giả: Hoa Bất Không

    Editor: NhânLê

    Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiên đại, HE, Thanh xuân, Vườn trường, Ngọt văn, 1v1, Manh sủng, Huyền huyễn


    [​IMG]

    Văn Án:

    Băng sơn học bá công X ngạo kiều mỹ nhân thụ.

    Phỉ Tinh Nhiễm bị linh hồ bám vào người, trên người bắt đầu xuất hiện một loạt biến hóa. Đặc biệt là phía dưới nơi nào đó nghiêm trọng co lại từ đại điểu biến thành nho nhỏ chim nhỏ. Mà muốn biến trở về tới, còn lại là muốn đi hút dương khí của nam sinh.

    Mà hắn phát hiện ngồi cùng bàn Tô Thụy Minh, trên người dương khí phá lệ dư thừa, mà lúc này bức thiết cần nhất dương khí như vậy.

    Ra vẻ lơ đãng đi cọ một chút, sờ sờ ôm một cái, ngẫu nhiên nửa đêm đi bò lên giường, Phỉ Tinh Nhiễm với mục tiêu là -- hút dương khí! Ai biết hút dương khí hút tới rồi Long Thần trên đầu.

    PS: Công thực muộn tao, lạnh mặt thụ luôn cho rằng công là khinh thường hắn, kỳ thật công tâm thật thích thụ muốn mệnh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng chín 2021
  2. NhânLê

    Bài viết:
    70
    Chương 1: Rồng lớn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chìm trong không gian tối đen, Phỉ Tinh Nhiễm giống như rơi xuống biển sâu, càng lúc càng chìm sâu hơn cho đến tận nơi sâu thẳm của đáy vực.

    Ngay khi Phỉ Tinh Nhiễm nghĩ rằng mình sắp chết đuối, một chiếc đuôi của một con rồng đen khổng lồ lao qua mặt nước, quấn quanh vòng eo mảnh mai của hắn.

    Lớp vảy kề sát vào làn da mịn màng của hắn, mang theo cảm giác lạnh lẽo khiến hắn không khỏi rùng mình.

    Trong giây tiếp theo, Phỉ Tinh Nhiễm đột ngột bị kéo lên khỏi mặt nước.

    "Khụ, khụ, khụ!"

    Phỉ Tinh Nhiễm phun ra một ngụm nước vì bị sắc, chưa kịp đứng dậy đã bị móng vuốt rồng to lớn đè xuống.

    Hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt màu vàng sẫm làm cho người khác nhìn vào cực kỳ sợ hãi, đôi mắt lạnh ấy đang nhìn hắn giống như nhìn thấy con mồi, không mang theo bất kỳ tia cảm xúc gì.

    Móng rồng cực kỳ sắc bén, phát ra ánh sáng lạnh lẽo đè hắn dưới thân.

    Hắn sắp bị ăn thịt?

    Hắc long chậm rãi cúi đầu đến gần hắn, Phỉ Tinh Nhiễm thậm chí có thể ngửi thấy trong miệng nó còn có mùi hương, hắn cho rằng mình sẽ bị ăn thịt.

    Nhưng con rồng lớn chỉ thè lưỡi liếm nhẹ vào ngực hắn.

    Đầu lưỡi mang theo gai ngược liếm hắn vừa đau vừa nóng rát, con rồng dường như nhìn thấy Phỉ Tinh Nhiễm đau đớn liền thu lại gai ngược trên đầu lưỡi của mình.

    Chiếc lưỡi mềm mại cẩn thận liếm từng tấc da thịt của hắn.

    Khi lưỡi rồng liếm phần thân dưới của hắn, con rồng liền dừng lại, con ngươi màu vàng sẫm của nó dựng đứng.

    Phỉ Tỉnh Nhiễm ngượng ngùng đưa tay ra che đi phần phía dưới.

    Nhưng con rồng không muốn Phỉ Tinh Nhiễm dùng tay che lại, nên đã dùng chiếc lưỡi linh hoạt của mình đẩy ra.

    Chiếc lưỡi rồng mềm mại và rắn chắc quấn lấy nơi đó của hắn, dưới sự liếm láp nhẹ nhàng của chiếc lưỡi ấm áp Phỉ Tinh Nhiễm cảm thấy xấu hổ, nhưng..

    Khi chiếc lưỡi lưỡi lại thuận tiện đi xuống phía dưới.

    Phỉ Tinh Nhiễm nhận ra con rồng trước mặt mình muốn làm gì, đôi mắt của hắn mở to "Không cần!"

    * * *

    "Đinh!" Tiếng chuông tan học vang thật to, trong không gian rộng lớn mà yên tĩnh của trường học.

    Trong lớp, giáo viên đã giao xong bài tập và đóng lại sách giáo khoa, "Được rồi, hôm nay đến đây thôi."

    Sau giờ học, các bạn trong lớp đã sớm muốn về nhà hiện tại nghe tiếng chuông liền như đàn ong vỡ tổ, nhanh chóng thu dọn cặp sách để đi về.

    Trong lớp mọi người đều đã về gần hết, ở hàng ghế cuối cùng của lớp học bên cạnh cửa sổ, một thiếu niên mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng vẫn đang ngủ gật trên bàn.

    Lớp trưởng Vương Việt luôn là người ra về cuối cùng để tắt đèn khóa cửa, thấy Phỉ Tinh Nhiễm vẫn nằm trên bàn ngủ gật nên đi đến đẩy hắn.

    "Phỉ Tinh Nhiễm, tan học rồi, sao cậu vẫn còn ngủ thế."

    "Không cần!" Phỉ Tinh Nhiễm bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

    Sau khi nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, Phỉ Tinh Nhiễm lau những hạt mồ hôi trên trán, hóa ra con rồng lớn cùng biển sâu vừa rồi chỉ là đang nằm mơ.

    Hắn dụi mắt, nhìn xung quanh thấy tất cả mọi người trong lớp đã đi về hết, hắn vội hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi."

    Vương Việt nhìn đồng hồ, "Đã 5 giờ 45 rồi."

    "Thảm rồi." Phỉ Tinh Nhiễm nhanh chóng thu dọn sách vở, cầm cặp theo hướng cổng trường chạy thật nhanh.

    Trong lúc chạy, hắn lấy điện thoại di động ra nhìn không thấy có cuộc gọi nhỡ nào, liền cất điện thoại vào và tiếp tục chạy.

    Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười bảy của Phỉ Tinh Nhiễm, mẹ của hắn tên là Lý Hiểu Viện, đã nói với hắn rằng nàng sẽ đón hắn ở cửa trường khi tan học, và cùng hắn đón sinh nhật vào tối hôm nay.

    Tan học vào lúc 5 giờ 30 nhưng hiện tại đã là 5 giờ 45.

    Phỉ Tinh Nhiễm vội vàng chạy đến cổng trường, hắn nhìn quanh một lượt nhưng không tìm thấy xe của Lý Hiểu Viện.

    Lý Hiểu Viện vẫn còn chưa đến sao?

    Hắn đi chậm lại cầm theo cặp đứng ở trước cổng trường học, lấy ra điện thoại di động gọi cho Lý Hiểu Viện.

    Khi điện thoại kêu lên một lúc lâu đầu dây bên kia vang lên: "Thuê bao quý khách vừa gọi không trả lời, xin vui lòng gọi lại sau."

    Phỉ Tinh Nhiễm đặt cặp sách trên tay xuống cạnh chân.

    Lý Hiểu Viện là mẹ của Phỉ Tinh nhiễm, nhưng họ lại không sống cùng nhau.

    Sau khi cha của hắn qua đời cách đây vài năm, Lý Hiểu Viện đã đưa hắn cùng tái hôn, là đứa con của chồng trước nên khi chuyển đến nhà mới cũng không thể sống hòa thuận được, hắn liền chuyển ra ngoài ngay khi vừa bắt đầu học kỳ mới.

    "Cậu không đi sao? Đứng trước cổng trường làm gì vậy?" Vương Việt trên lững đeo cặp đi ngang qua hắn.

    "Tớ đang đợi người."

    Thời gian trôi qua, xung quanh người đi lại càng ngày càng ít.

    Phỉ Tinh Nhiễm đứng trước cổng trường, nhìn bầu trời đang tối dần.

    Điện thoại hắn bỗng vang lên, chính là bạn tốt của hắn Vương Lãng gọi đến, Phỉ Tinh Nhiễm hơi thất vọng mà nhận điện thoại, "Nghe."

    "A Tinh, chúc mừng sinh nhật, hôm nay cậu sẽ đón sinh nhật với mẹ mình, nên tớ cùng tiểu Huyền không thể ở bên cậu được."

    Phỉ Tinh Nhiễm gật đầu, "Ừm."

    "Chơi vui vẻ nha."

    "Tớ đã biết." Phỉ Tinh Nhiễm liền cúp máy.

    Nhìn sắc trời đang tối dần, hắn thở dài đá hòn đá dưới chân, cầm cặp sách lên mà bước đi.
     
    Khenleeee thích bài này.
  3. NhânLê

    Bài viết:
    70
    Chương 2: Ăn kẹo không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước cổng trường có một ngã tư đèn giao thông, Phỉ Tinh Nhiễm mặt vô cảm đứng ở đó chờ đèn đỏ.

    Bên cạnh có một người phụ nữ trẻ tuổi đang nắm tay cô con gái nhỏ, cũng đang chờ đèn đỏ.

    Cô bé mặc một chiếc váy công chúa thật xinh đẹp, trên tay cầm cây kẹo mút vừa ăn vừa chảy nước miếng, mẹ của cô bé ngồi xuống dùng khăn giấy giúp cô bé lau miệng.

    Phỉ Tinh Nhiễm đút hai tay vào túi quần, cặp sách vắt ngang vai bụng hiện đang đói meo, liền lén lút nhìn cô bé bên cạnh đang ăn kẹo trong lòng bỗng có một chút ghen tị.

    "Anh ơi, anh ăn kẹo không?" Cô bé buông tay mẹ bước đến, cây kẹo mút còn dính nước miếng đang cầm trên tay đưa tới.

    "Anh không ăn, cảm ơn em nhé." Phỉ Tinh Nhiễm mỉm cười.

    Mẹ của cô bé ở một bên cười, "Nữu Nữu, anh trai không ăn những gì con đã ăn qua đâu."

    Nữu Nữu lấy lại cây kẹo trên mặt có chút ngượng ngùng, chạy nhanh về phía mẹ mình.

    Lúc này đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh, mẹ cô bé vừa nắm tay cô bé vừa nói: "Đèn đỏ thì dừng lại còn đèn xanh thì được phép đi. Nữu Nữu, phải nhìn xem chuyển sang đèn xanh rồi thì mới có thể qua đường."

    Phỉ Tinh Nhiễm đi phía sau họ.

    Khi đi đến giữa đường, thì đột nhiên một người đàn ông trung niên hét lên: "Mau tránh ra, tránh ra."

    Quay đầu lại thì thấy một người đàn ông trung niên đang lái chiếc xe ba bánh nhưng lại bị mất kiểm soát, đang hướng về phía họ lao đến.

    Chiếc xe ba bánh lao tới quá đột ngột khiến tất cả mọi người đều choáng váng, nhìn chiếc xe ba bánh sắp đâm vào, Phỉ Tinh Nhiễm nhanh chóng hoàn hồn liền đẩy mạnh hai mẹ con Nữu Nữu qua một bên.

    Ngay khi Phỉ Tinh Nhiễm nghĩ rằng mình sẽ bị chiếc xe ba bánh đâm vào, một lực kéo rất lớn đã kéo hắn ra khỏi bờ vực nguy hiểm.

    Sợi dây ngọc bích đeo trên cổ của hắn cũng bị đứt liền rơi xuống đất, lập tức bị vỡ nát.

    Còn chiếc xe máy ba bánh đụng thẳng vào tường, người đàn ông trung niên lái chiếc xe cũng bị hất văng ra bên ngoài.

    Toàn bộ quá trình xảy ra chưa đầy một phút, thật là nguy hiểm.

    "Oa!" Cô bé sửng sốt trong giây lát, sau đó liền vang lên tiếng khóc.

    Mẹ của cô bé cũng vô cùng hoảng sợ, vì tình huống vừa rồi thật sự quá nguy hiểm.

    Tiếng khóc của cô bé khiến nàng tỉnh táo trở lại, nhanh chóng bế cô bé lên an ủi, cánh tay mỏng manh của cô bé bị trầy xước một chút nhưng không có bị thương nặng.

    Nhịp tim của Phỉ Tinh Nhiễm đập rất nhanh, vừa dựa vào cột đèn vừa thở hổn hển, vừa nãy thiếu một chút nữa đã bị đụng trúng.

    Nếu không phải vừa rồi có người kéo hắn, thì hiện tại đã giống như mặt dây chuyền ngọc đeo trên cổ.

    Mà người vừa rồi cứu hắn..

    Người nọ vóc dáng rất cao, cũng mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng giống hắn, chậm rãi đi đến chỗ cô bé ngồi xổm xuống.

    "Đừng khóc, anh cho em kẹo nhé." Thanh âm trẻ tuổi vang lên, vừa trầm thấp vừa nhẹ nhàng làm người nghe rất thoải mái.

    Nhìn những ngón tay thon dài của hắn đang bóc giấy kẹo ra đưa cho cô bé đang khóc lớn.

    "Cảm ơn cháu." Mẹ của cô bé dỗ dành "Nữu Nữu, con ăn kẹo liền sẽ không bị đau nữa."

    Cô bé cầm lấy cây kẹo nhét vào miệng, cô bé một bên khóc một bên ăn kẹo.

    Phỉ Tinh Nhiễm nhìn bóng lưng cao gầy, sao có cảm giác giống Tô Thụy Minh?

    Tô Thuỵ Minh là bạn cùng lớp của hắn, khi nghe thấy giọng nói ấy thì hắn đã xác định được.

    "Tô Thụy Minh?" Phỉ Tinh Nhiễm hô lên.

    Người thanh niên đang ngồi xổm trước mặt cô bé quay đầu lại, hờ hững mà nhìn Phỉ Tinh Nhiễm một cái.

    Nhìn khuôn mặt đẹp trai ấy, lông mi dài, mắt phượng, mũi cao thẳng cùng môi mỏng, vẻ mặt lạnh lùng như vậy chính xác là Tô Thụy Minh, sự cảm kích ở trong lòng Phỉ Tinh Nhiễm nhanh chóng giảm đi một chút.
     
    Khenleeee thích bài này.
  4. NhânLê

    Bài viết:
    70
    Chương 3: Con trai ta là tốt nhất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi người đàn ông trung niên lái xe ba bánh bị quăng ngã ra đất, những chiếc xe đi đường ở xung quanh cũng dừng lại, có người từ trên xe đi xuống gọi điện báo cảnh sát, người thì chụp ảnh người thì đứng bàn tán.

    Phỉ Tinh Nhiễm đi tới, "Vừa rồi, cảm ơn cậu."

    Tô Thụy Minh đứng dậy, không thèm quay đầu lại nhìn mà quay lưng về phía hắn nói, "Không cần."

    Nói xong, Tô Thụy Minh đứng dậy đẩy mọi người đang vây xung quanh ra và rời đi.

    Phỉ Tinh Nhiễm cau mày nhìn theo bóng lưng của Tô Thụy Minh.

    Cảnh sát đã đến, nhưng người điều khiển xe ba bánh gây tai nạn vẫn chưa tỉnh.

    Chắc hệ thống phanh của xe bị hỏng, nên mới gây ra vụ tai nạn này.

    Mẹ của cô bé ôm lấy cô bé bước đến gần Phỉ Tinh Nhiễm, vô cùng cảm kích nói: "Vừa rồi nếu không phải cháu đẩy hai mẹ con cô ra, thì không biết chúng ta hiện tại sẽ như thế nào, cô không biết phải cảm ơn cháu như thế nào?"

    Phỉ Tinh Nhiễm vừa rồi cũng không nghĩ nhiều, khi thấy xe ba bánh sắp đụng phải Nữu Nữu chỉ là theo bản năng mà đẩy ra.

    Cô bé vẫn đang khóc, nước mắt chảy ra từ đôi mắt đen nhánh trong khi cánh tay nhỏ bé đầy thịt vẫn đang cầm cây kẹo mút ăn.

    Phỉ Tinh Nhiễm nhìn cây kẹo mút vị cam trên tay cô bé, hắn thật sự không ngờ Tô Thụy Minh vốn lạnh lùng như thế lại mang theo kẹo mút bên mình.

    Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc váy đen dài chen vào trong đám đông.

    Nhìn thấy Phỉ Tinh Nhiễm liền vội vàng bước đến bên cạnh và lo lắng hỏi: "Tinh Nhiễm, mẹ nghe nói nơi này xảy ra tai nạn, con không bị sao chứ?"

    Người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt là mẹ của Phỉ Tinh Nhiễm, Lý Hiểu Viện năm nay đã hơn ba mươi tuổi, theo thời gian trôi đi dường như không để lại nhiều dấu vết trên khuôn mặt của nàng, làn da được giữ gìn rất tốt và trang điểm nhẹ nhàng cũng làm tăng lên vẻ đẹp mà thôi.

    Nàng đứng bên cạnh Phỉ Tinh Nhiễm, nhìn giống chị gái hơn là mẹ.

    Phỉ Tinh Nhiễm lắc đầu, "Con không sao, mẹ đừng lo lắng."

    Lý Hiểu Viện thấy hắn không bị sao, thì mới nhẹ nhõm thở phào "Tinh Nhiễm, vừa rồi mẹ có chút việc bận nên đến muộn, bây giờ mẹ sẽ dẫn con đi ăn món gì thật ngon nhé, sau khi ăn xong chúng ta lại đi xem phim."

    Phỉ Tinh Nhiễm thò tay vào trong túi quần, bên trong túi có hai vé xem phim đã qua thời gian chiếu.

    Tuy rằng thời gian đã trôi qua, nhưng vé xem phim vẫn có thể mua được trễ một chút cũng không thành vấn đề.

    Phỉ Tinh Nhiễm gật đầu cười nói: "Vâng."

    Trước kia, khi cha hắn còn sống là một người mê cờ bạc và rượu chè nên sau khi chết đi vẫn còn để lại một đống nợ, trong khoản thời gian ấy Lý Hiểu Viện mang theo hắn cuộc sống gặp rất nhiều khó khăn.

    Cho dù Lý Hiểu Viện có tái hôn, thì nàng vẫn luôn là mẹ của hắn.

    "Con trai của mẹ thật ngoan." Lý Hiểu Viện hôn một cái lên má Phỉ Tinh Nhiễm.

    "Cô là mẹ của cậu ấy sao?" Mẹ của Nữu Nữu đang nhìn họ tò mò hỏi.

    Lý Hiểu Viện trông rất trẻ, nhìn chỉ giống chị của hắn.

    "Vâng, đây là con trai của ta." Lý Hiểu Viện nói với giọng điệu tự hào.

    "Nhìn cô còn rất trẻ, con trai của cô cũng rất tuyệt, nếu không phải vừa rồi có cậu ấy giúp đỡ thì ta và con gái của mình có lẽ đã không bình yên vô sự mà đứng ở nơi này." Mẹ của Nữu Nữu vô cùng cảm kích nói.

    Lý Hiểu Viện nắm tay Phỉ Tinh Nhiễm, càng thêm tự hào: "Con trai của ta là tốt nhất."

    Phỉ Tinh Nhiễm gãi đầu, hắn có chút xấu hổ khi nghe Lý Hiểu Viện khen ngợi mình như vậy "Thực ra cũng không có tốt như vậy đâu."

    Đi ra từ trong đám đông, Lý Hiểu Viện nắm lấy cánh tay của Phỉ Tinh Nhiễm, thở dài nói: "Chỉ trong nháy mắt, con đã mười bảy tuổi rồi hiện tại còn cao hơn cả mẹ."

    "Vâng." Phỉ Tinh Nhiễm gật đầu.
     
    Khenleeee thích bài này.
  5. NhânLê

    Bài viết:
    70
    Chương 4: Sinh nhật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Một chút nữa con muốn ăn gì? Tối hôm nay mẹ sẽ đi cùng con, muốn ăn gì cũng được."

    "Ăn gì cũng được."

    "Hôm nay sinh nhật của con, không thể tùy tiện như vậy được." Lý Hiểu Viện lắc đầu, "Hiện tại con muốn ăn món gì nhất!"

    Phỉ Tinh Nhiễm đột nhiên nhớ tới quán mì mà Lý Hiểu Viện thường hay đưa hắn đi ăn nhất, không biết hiện tại có còn ở nơi đó hay không.

    "Con muốn ăn!"

    Phỉ Tinh Nhiễm còn chưa kịp nói xong, điện thoại di động của Lý Hiểu Viện vang lên.

    "Tinh Nhiễm, chờ mẹ một lát, mẹ nghe điện thoại trước." Lý Hiểu Viện liếc nhìn số điện thoại trên màn hình di động liền thả cánh tay của Phỉ Tinh Nhiễm ra.

    Đi về phía trước vài bước, mới nhận cuộc gọi.

    Chờ Lý Hiểu Viện nghe điện thoại xong quay trở lại, Phỉ Tinh Nhiễm đã suy nghĩ kỹ nên ăn ở đâu, đã rất lâu hắn chưa được ăn mì của tiệm đấy với lại rạp chiếu phim cũng gần đó, nên có thể ăn mì xong thì đi xem phim cũng tốt.

    "Chúng ta đến tiệm mì của lão Vương ăn đi mẹ?"

    "Ăn mì, có phải quá sơ sài hay không?" Lý Hiểu Viện nói.

    "Không sơ sài, con hôm nay đặc biệt muốn ăn món này." Phỉ Tinh Nhiễm nhớ rõ khi còn nhỏ Lý Hiểu Viện vẫn thường xuyên dẫn hắn đến đây ăn món này.

    "Được rồi."

    "Ăn mì xong chúng ta lại đi xem phim." Phỉ Tinh Nhiễm lấy điện thoại di động ra chuẩn bị mua vé, gần đây có một bộ phim rất hay đang được công chiếu, hắn vẫn không đi xem mà để đi xem cùng với Lý Hiểu Viện.

    "Chuyện đó!" Lý Hiểu Viện ngập ngừng một lúc rồi nói lời xin lỗi, "Tinh Nhiễm, ở nhà có một chút chuyện xảy ra, nên sau khi ăn xong mẹ phải về nhà nên sẽ không đi xem phim cùng với con được."

    Phỉ Tinh Nhiễm tay đang lấy điện thoại ra liền dừng lại, nhìn thấy trên mặt Lý Hiểu Viện đầy vẻ xin lỗi liền bỏ điện thoại lại vào trong túi, cười nói: "Không sao đâu, chúng ta hãy đi ăn mì trước còn phim thì cũng không hay lắm, không xem cũng không có chuyện gì."

    "Ừm." Lý Hiểu Viện gật đầu, có chút xấu hổ, "Mẹ có mua quà sinh nhật cho con hiện đang để trên xe, đi thôi chúng ta lên xe rồi nói chuyện."

    "Vâng."

    Xe dừng ở trước lối vào cửa tiệm mì trong trí nhớ của Phỉ Tinh Nhiễm, nhưng nay đã trở thành một cửa hàng bán quần áo.

    Hỏi một chút, thì mới biết chủ tiệm mì đã dọn đi nơi khác.

    Ăn mì cũng không hoàn thành.

    Trở lại xe, Lý Hiểu Viện lại nhận thêm vài cuộc điện thoại gọi đến, dường như mọi người đều đang thúc giục nàng quay trở về.

    Phỉ Tinh Nhiễm thở dài, "Mẹ, nếu ở trong nhà có việc gấp, mẹ về trước đi con có thể tự bắt taxi trở về."

    Lý Hiểu Viện đặt điện thoại xuống, "Nơi này không dễ bắt xe, mẹ đưa con trở về trước hiện tại cũng không có việc gì gấp cả."

    Lý Hiểu Viện gài dây an toàn cho Phỉ Tinh Nhiễm.

    Chiếc xe dừng lại bên dưới lầu nơi Phỉ Tinh Nhiễm đang ở trọ.

    Lý Hiểu Viện từ sau xe lấy ra một hộp quà đưa cho Phỉ Tinh Nhiễm, "Đây là quà sinh nhật của mẹ tặng con."

    "Vâng." Phỉ Tinh Nhiễm nhận lấy quà và gật đầu.

    "Đưa con đến đây là được rồi, mẹ mau quay trở về đi, nếu không bọn họ sẽ lại làm khó mẹ." Phỉ Tinh Nhiễm nói.

    Làm vợ nhà giàu đã không dễ, đặc biệt là khi làm mẹ kế thì lại càng khó khăn hơn.

    Người chồng hiện tại của Lý Hiểu Viện tên Lưu Đại Phúc, hắn có hai đứa con cũng tầm cỡ tuổi Phỉ Tinh Nhiễm, hiện tại đang trong giai đoạn tuổi nổi loạn, nên Lý Hiểu Viện bị kẹp ở giữa cũng không hề dễ dàng.

    Lý Hiểu Viện mỉm cười, "Đứa nhỏ này, mẹ nơi nào sẽ khó xử, mẹ cùng con đi lên lầu ngồi một lát."

    "Được rồi."

    "Tinh Nhiễm, con ở đây một mình có quen không?" Lý Hiểu Viện nhìn nhà lầu thấp bé trước mặt, dù nó không tồi tàn nhưng cũng không được tốt cho lắm.

    "Con quen rồi, con cũng không phải sống một mình, hiện đang thuê phòng trọ cùng với một người khác."

    Phỉ Tinh Nhiễm thuê phòng trọ chung với bạn, tuy người kia lớn hơn hắn một tuổi nhưng đã bỏ học từ sớm, đi vào trong xã hội lăn lộn.
     
    Khenleeee thích bài này.
  6. NhânLê

    Bài viết:
    70
    Chương 6: Đa tạ ngươi đã giúp đỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Thụy Minh giật giật cánh tay muốn hất tay của Phỉ Tinh Nhiễm ra, nhưng cậu vẫn giữ chặt cánh tay hắn nên không thể bỏ ra được.

    Thấy hai người thân thiết với nhau, Lý Hiểu Viện vui vẻ cười nói: "Tinh Nhiễm sống cùng với cháu chắc đã gây rất nhiều rắc rối nhiều lắm phải không, Tinh Nhiễm đây là lần đầu tiên ra ngoài ở, vì vậy phiền cháu hãy quan tâm thêm giúp cô."

    "Mẹ, con một mình cũng có thể chăm sóc cẩn thận, không làm phiền đến hắn đâu."

    Nói xong, Phủ Tinh Nhiễm điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Tô Thụy Minh, hắn liền cau mày nhấp đôi môi muốn bảo cậu thả tay ra.

    Tô Thụy Minh nhìn bộ dáng của hắn, liền thì hồi đi ánh mắt trở về.

    Sau đó, nhìn về phía mẹ Phỉ Tinh Nhiễm cười "Dì khỏe chứ."

    Tô Thụy Minh lớn lên rất đẹp trai, đôi môi đỏ hồng, răng trắng nhìn thoáng qua chuẩn con nhà người ta.

    Đặc biệt làm người khác yêu thích, khi còn học tiểu học, Phỉ Tinh Nhiễm đã nhìn thấy sự lợi hại ấy của hắn, liền nhanh chóng kéo lại hảo cảm, "Nhìn thấy Phỉ Tinh Nhiễm ở với cháu dì rất yên tâm, thành tích của Tinh Nhiêm cũng rất tốt nhưng không biết trong hai đứa ai giỏi hơn."

    Phỉ Tinh Nhiễm có chút xấu hổ cười nói: "Mẹ, hắn học tốt hơn con ah."

    Phỉ Tinh Nhiễm mỗi lần đều là đá kê chân, làm sao có thể so với học bá như Tô Minh Thụy chứ.

    Mặc dù hai người đã biết nhau từ khi còn nhỏ, nhưng mối quan hệ thực sự cũng không tốt.

    Nhưng bây giờ, nếu Lý Hiểu Viện đã biết hắn sống ở đây, nếu không nhất định sẽ không cho phép Phỉ Tinh Nhiễm ở bên ngoài một mình. Nhưng nếu hắn quay trở lại ngôi nhà đó, thì không bằng đi ngủ dưới gầm cầu vượt cho rồi.

    Phỉ Tinh Nhiễm nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tô Minh Thụy, thì căng da đầu liền nặn ra khuôn mặt cười nói: "Ngươi hiện tại muốn đi ra ngoài sao, ta hôm nay không mang theo chìa khóa, ngươi đưa chìa khóa cho ta mượn một lát?"

    Tô Minh Thụy lạnh lùng liếc mắt nhìn Phỉ Tinh Nhiễm một cái.

    Hắn cười nịnh nọt, trong lòng không biết Tô Minh Thụy có giúp mình hay không, dù sao thì mối quan hệ của hai người cũng không tốt.

    Phỉ Tinh Nhiễm bóp nhẹ cánh tay Tô Minh Thụy, đã làm người tốt thì hãy làm đến cùng.

    "Nhớ chút nữa phải trả lại cho ta." Tô Minh Thụy lấy chìa khóa từ trong túi quần ra, ném cho Phỉ Tinh Nhiễm.

    "Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều." Phỉ Tinh Nhiễm nhận lấy chìa khóa, thở phào nhẹ nhõm.

    Dùng chìa khóa mở cửa nhà Tô Minh Thụy, đây cũng là lần đầu tiên hắn bước vào nhà Tô Minh Thụy.

    Phòng ở bên này của Tô Minh Thụy được trang trí đẹp hơn nhiều so với phòng của hắn, một phòng cũ được trang trí giống như một phòng mới, bên trong phòng được trang bị rất đầy tù đủ nội thất cho đến dụng cụ bếp núc, tất cả đều mới tinh và sạch sẽ.

    "Thật không thể nói nên lời, nhìn bên ngoài khá cũ kỹ nhưng bên trong thì rất tốt." Lý Hiểu Viện rất hài lòng khi nhìn phòng ở của Tô Minh Thiyj đánh giá, "Thu dọn rất sạch sẽ."

    "Vâng." Phỉ Tinh Nhiễm gãi đầu, quả thực rất sạch sẽ, sạch sẽ không giống như một căn phòng do nam sống một mình vậy.

    Truyện được edit bởi NhânLê tại trang: Đăng Ký - Việt Nam Overnight

    Lý Hiểu Viện nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có một phòng ngủ, "Tại sao chỉ có một phòng ngủ vậy?"

    Lý Hiểu Viện không nói, Phỉ Tinh Nhiễm cũng chưa để ý đến chuyện này, gãi đầu nói: "Trong phòng ngủ có hai cái giường."

    Lý Hiểu Viện đặt tay lên tay nắm cửa phòng ngủ.

    Phỉ Tinh Nhiễm nhìn thấy gần như sắp lộ tẩy, nhanh chóng nói: "Mẹ, trong phòng có đồ của Tô Minh Thụy, mẹ đừng đi vào."

    "Này, cũng đúng." Lý Hiểu Viện gật đầu, buông tay nắm cửa và đi ra ghế sofa ngồi xuống.

    Phỉ Tinh Nhiêm lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
     
    Khenleeee thích bài này.
  7. NhânLê

    Bài viết:
    70
    Chương 7: Dây chuyền ngọc bích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Hiểu Viện ngồi trên ghế sô pha, thở dài một hơi: "Này, hôm nay mẹ có việc bận, không thể cùng con đón sinh nhật được, và cũng không thể đưa con ăn những gì mình thích, mẹ thật sự xin lỗi."

    "Không có việc gì, mẹ đến gặp thì con đã rất vui rồi."

    Phỉ Tinh Nhiễm từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, Lý Hiểu Viện vẫn luôn hài lòng nhất là khi mình có được cậu con trai như Phỉ Tinh Nhiễm.

    Đột nhiên, ánh mắt của Lý Hiểu Viện dừng lại trên cổ của Phỉ Tinh Nhiễm, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, "Tinh Nhiễm, mặt dây chuyền ngọc bích trên cổ con đâu?"

    Phỉ Tinh Nhiễm chạm vào cổ mình, nhớ ra vừa rồi xảy vụ tai nạn xe, mặt dây chuyền ngọc bích trên cổ rơi ra và bị vỡ thành nhiều khối rồi.

    "Con quên mang theo trên người sao? Tinh Nhiễm, mẹ đã nói rất nhiều lần, mặt dây chuyền ngọc bích này nhất định phải luôn mang theo bên người, con biết không?"

    Mặt dây chuyền ngọc bích này được Phỉ Tinh Nhiễm đeo từ khi còn nhỏ.

    Truyện được edit bởi NhânLê tại trang: Việt Nam Overnight

    Hắn nhớ rằng mẹ đã từng nói với mình, từ khi còn nhỏ hắn đã bị cha đưa về quê một lần, sau đó thì bị bệnh nặng rất lâu vẫn không khỏe, hắn nghe nói là do lúc trước cha mình nợ cờ bạc, đã cầm tiền của dân làng bán hắn làm vật cúng tế cho sơn thần để đi trả nợ.

    Sau đó, Lý Hiểu Viện biết được chuyện này, nàng đã khóc rất nhiều và đồng thời tìm được Phỉ Tinh Nhiễm đem trở về, và trở lại thành phố không bao giờ trở về quê nữa.

    Vì ông nội của Phỉ Tinh Nhiễm lúc trước có quen biết một đạo sĩ, cũng hiểu biết chút ít về những chuyện này, sau đó làm một lễ cúng cho hắn và đưa cho ông nội một mặt dây chuyền bằng ngọc bích, dặn dò ông hãy cho Phỉ Tinh Nhiễm đeo và không được tháo mặt dây chuyền bằng ngọc bích ra, nếu không sơn thần sẽ đến bắt hắn trở về.

    Phỉ Tinh Nhiễm rất muốn nói: Mẹ ah, bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, nơi nào lại có nhiều yêu ma quỷ quái như thế.

    "Con nhớ lúc còn học lớp ba không, hôm đó sợi dây đeo trên cổ bị đứt con không có đeo, khi đi học liền ngã xuống nước sốt cao ba ngày ba đêm, suýt nữa không tỉnh lại được, Tinh Nhiễm đây cũng không phải là nói đùa, con trước khi đủ mười tám tuổi phải luôn luôn mang theo trên người biết không."

    Phỉ Tinh Nhiễm còn nhớ rõ chuyện này, hồi nhỏ hắn mê chơi, sau đó liền rơi xuống nước, sau khi được cứu lên thì hôn mê mấy ngày, cũng không phải đến lớp, không những không cần phải đến lớp mà hắn còn được ăn ngon mỗi ngày, đối với Phỉ Tinh Nhiễm mà nói học ở trường tiểu học làm hắn có cảm giác rất tuyệt vời.

    Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Hiểu Viện, để không làm nàng phải lo lắng, Phỉ Tinh Nhiễm quyết định vẫn là không nên nói với Lý Hiểu Viện về mặt dây chuyền ngọc bích đã bị vỡ, hắn liền gật đầu, "Đợi chút nữa con sẽ đeo sau."

    Vẻ mặt nghiêm túc của Lý Hiểu Viện mới tiêu tan, sau lại hỏi: "Tinh Nhiễm, tiền sinh hoạt của con có đủ không?"

    "Đủ rồi, đừng đưa cho con nữa." Nếu có thể, Phỉ Tinh Nhiễm cũng không muốn tiêu tiền của nhà họ Lưu.

    "Mẹ lần sau!" Lý Hiểu Viện còn đang muốn nói thêm gì đó, lúc này điện thoại trong người lại vang lên lần nữa.

    Lý Hiểu Viện liền đi ra ngoài nghe điện thoại, một lát liền vội vàng quay vào lấy túi: "Tinh Nhiễm, con xin lỗi, mẹ có việc phải đi rồi."

    "Vâng." Phỉ Tinh Nhiễm cũng đã quen.

    Phỉ Tinh Nhiễm tiễn Lý Hiểu Viện xuống dưới lầu, nhìn Lý Hiểu Viện lên xe sau đó rời đi khỏi khu nhà có phần cũ kỹ này.

    Phỉ Tinh Nhiễm nhìn theo Lý Hiểu Viện đang ngồi trong xe vẫy tay với mình qua cửa sổ xe, cho đến khi chiếc xe biến mất ở góc khuất thì mới xoay người lên lầu.

    Sau một hồi lăn qua lộn lại từ chiều đến tối như vậy, hiện tại đã hơn mười giờ mà hắn vẫn chưa được ăn gì, bụng hắn hiện tại đói đến mức muốn dán lên lưng luôn rồi.

    Phỉ Tinh Nhiễm dùng chìa khóa mở cửa, trong phòng hai người kia đã xong, hắn liền đi đến tủ tìm một mì gói có vị giống như thịt bò kho, sau đó đun sôi nước nóng với mì gói bưng ra bật TV xem.

    Lúc này, bạn trai của Kiều Kha ở phòng bên cạnh bước ra chỉ mặc độc một chiếc quần đùi.
     
  8. NhânLê

    Bài viết:
    70
    Chương 8: Tắm rửa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn người đó rất cao chắc khoảng một mét tám mươi lăm, dáng người rất chuẩn, người này thích tập thể hình nên trên cơ thể đều là cơ bắp, nhìn bắp tay ấy có thể bằng chân của Phỉ Tinh Nhiễm.

    Khi thấy Phỉ Tinh Nhiễm đang nhìn mình, hắn cố ý dừng lại và mỉm cười.

    Phỉ Tinh Nhiễm mặt vô cảm thu hồi lại tầm mắt, ngồi xem TV và tiếp tục ăn mì gói.

    Người này cảm thấy Phỉ Tinh Nhiễm không thú vị, nhanh chóng cầm khăn đi vào phòng tắm.

    Nghe thấy tiếng TV trong phòng khách, Kiều Kha bước ra khỏi phòng, người với bạn trai của mình dáng người Kiều Kha không cao chỉ hơn một mét sau một chút, dáng người gầy thật giống con gái, vừa nhỏ nhắn vừa xinh xắn.

    Kiều Kha mặc một chiếc áo sơ mi trắng thật rộng, lộ ra chiếc cổ trắng muốt làm nổi bật những quả dâu tây màu đỏ, bởi vì vừa mới tắm xong nên tóc còn ẩm ướt, trên khuôn mặt vẫn còn dấu vết ửng hồng chưa tan hết.

    Kiều Kha đi đến lấy một lon bia lạnh từ trong tủ lạnh, nhìn thấy Phỉ Tinh Nhiễm đang ăn mì gói, liền hỏi: "Sao lại ăn mì gói thế mày? Không phải cùng với mẹ của ngươi đi ăn oét bên ngoài sao?"

    Phỉ Tinh Nhiễm thản nhiên đáp: "Vẫn chưa ăn no, nên hiện tại ăn chút mì cho no."

    Kiều Kha vừa khui lon vừa có chút xấu hổ hỏi: "Khi nào thì ngươi trở lại, ta cứ nghĩ muộn lắm mới trở về."

    Phỉ Tinh Nhiễm uống một ngụm nước mì và bình tĩnh nói: "Chỉ vừa mới trở về thôi, ta cũng không có nghe thấy gì cả."

    Thực ra chuyện này không thể trách Kiều Kha được, Phỉ Tinh Nhiễm ở chung với hắn cảm thấy khá tốt. Hai người không ai can thiệp vào cuộc sống của nhau, thỉnh thoảng có nói chuyện.

    Kiều Kha hơi đỏ mặt, suy nghĩ trong đầu cái gì mà không nghe thấy, tức là đã nghe thấy tất cả rồi còn gì.

    Bầu không khí trong phòng có chút khó xử.

    "Đây là quà sinh nhật của mẹ ngươi mua cho sao?" Ánh mắt của Kiều Kha rơi vào hộp quà mà Phỉ Tinh Nhiễm mở ra đặt ở một bên.

    "Ừm."

    "Thương hiệu này rất đắt đó."

    Phỉ Tinh Nhiễm uống tiếp một ngụm nước mì, liếc nhìn chiếc đồng hồ trên bàn, Lý Hiểu Viện chưa bao giờ keo kiệt với hắn về chuyện tiền bạc.

    Bạn trai của Kiều Kha bước ra từ nhà tắm, lại cùng Kiều Kha dính chặt với nhau một lúc rồi mới rời đi.

    Phỉ Tinh Nhiễm sau khi ăn xong thì đi tắm rửa, khi đang gội đầu thì nghe chuông cửa reo lên.

    Truyện được edit bởi NhânLê tại trang: Việt Nam Overnight

    Kiều Kha ra ngoài mở cửa, nghĩ rằng bạn trai của mình đã trở lại, nhưng lại không ngờ đứng ngoài cửa lại là anh chàng đẹp trai cách vách.

    Tô Thụy Minh đến đây lấy chìa khóa, khi nhìn thấy Kiều Kha liền lịch sự hỏi: "Xin chào, Phỉ Tinh Nhiễm có ở đây không?"

    Kiều Kha đã theo dõi anh chàng đẹp trai cách vách này từ lâu rồi, lớn lên lại đẹp trai, cũng tiếp xúc với nhau vài lần, người này nói chuyện rất ôn nhu và đặc biệt khi cười rất thu hút ánh mắt người khác.

    Kiều Kha không ngờ rằng hắn và Phỉ Tinh Nhiễm lại quen biết nhau, "Có, nhưng hắn đang tắm, có chuyện gì sao?"

    Tô Thụy Minh nói, "Ta gặp hắn muốn lấy một thứ."

    "Này, như vậy sao, không thì hãy vào nhà ngồi đợi một lát."

    "Không cần, ta ở cửa chờ là được."

    "Vào ngồi đợi lát đi, hắn chỉ vừa mới tắm rửa, phải chờ một lúc lâu hắn mới ra."

    Tô Thụy Minh ngập ngừng, "Cảm ơn."

    * * *

    Phỉ Tinh Nhiễm vừa tắm xong chỉ mặc một chiếc quần đùi rộng thùng thình, vừa đi vừa dùng khăn bông lau tóc.

    Phỉ Tinh Nhiễm có làn da trắng, eo lại rất thon, không hề có một chút mỡ dư thừa nào nhìn vóc dáng rất cân đối, mặc dù không có cơ bắp nhưng trông rất xinh đẹp.

    Kiều Kha mỗi lần nhìn thấy bộ dáng này của Phỉ Tinh Nhiễm đều rất hâm mộ, nếu hắn có cái eo này cùng cặp chân này, chắc chắn sẽ mê hoặc được một nhóm lớn người.

    Phỉ Tinh Nhiễm không coi đây là lời khen ngợi, bởi vì hắn không phải gay và xu hướng tình dục rất bình thường, nên càng không muốn mê hoặc một nhóm lớn người thèm muốn cái mông của mình, thậm chí nghĩ đến điều này đã làm hắn cảm thấy sợ hãi.
     
  9. NhânLê

    Bài viết:
    70
    Chương 9: Nam hài không thể làm vợ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa lau tóc xong, khăn còn treo lên vai, Phỉ Tinh Nhiễm nhìn thấy Tô Thụy Minh đang ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha mỉm cười, còn Kiều Kha ở bên cạnh muốn đến gần.

    Tại sao hắn có thể vào đây?

    Dù không muốn tiếp đãi Tô Thụy Minh cho lắm, nhưng trong lòng Phỉ Tinh Nhiễm vẫn phải nói lời cảm ơn vì lúc nãy đã giúp đỡ mình, còn đem chìa khóa phòng cho mình mượn.

    Phỉ Tinh Nhiễm chợt nhớ ra, mình còn chưa đem chìa khóa trả lại cho Tô Thuỵ Minh.

    "Ngươi đến lấy chìa khóa sao, chờ ta một lát."

    Nhìn dáng vẻ Tô Thụy Minh chắc đã đợi một lúc lâu rồi, hắn suýt chút nữa thì quên mất, liền vội vàng quay lại máy giặt lấy chìa khóa từ quần áo lúc tắm bỏ vào.

    Rửa tay sau đó rửa sạch nước trên tay, đem chìa khóa đưa cho Tô Thụy Minh, "Hôm nay cảm ơn ngươi, đã giúp đỡ ta hai lần."

    Tô Thụy Minh thu lại nụ cười, gương mặt trở nên lạnh lùng cầm lấy chiếc chìa khóa, nói: "Không có gì."

    Sau đó thì hắn đứng lên và rời đi.

    Phỉ Tinh Nhiễm nhìn theo bóng lưng rời đi của Tô Thụy Minh thì gãi đầu, tại sao lúc nói chuyện với Kiều Kha thì cười vui vẻ như vậy, nhưng khi đối diện với hắn thì trở nên lạnh lùng như thế?

    Truyện được edit bởi NhânLê tại trang: Việt Nam Overnight

    Kiều Kha hai tay ôm lấy mặt cười ngây ngô nói: "Anh chàng cách vách thật sự rất đẹp trai, vừa ôn nhu vừa thẹn thùng như vậy."

    Phỉ Tinh Nhiễm liếc mắt nhìn Kiều Kha, "Ta không thấy hắn đẹp trai chỗ nào."

    Ôn nhu, thẹn thùng? Thì càng thêm buồn cười hơn, Tô Thụy Minh cùng với hai cái này hoàn toàn không thấy liên quan gì đến nhau cả.

    Đây cũng không phải là ngày đầu tiên Phỉ Tinh Nhiễm quen biết Tô Thụy Minh, thậm chí cũng không phải là trong học kỳ này mới quen biết Tô Thụy Minh.

    Hai người quen biết nhau đã lâu, nếu nói về mối quan hệ của bọn họ thì phải nhắc một chút đến chuyện cũ.

    Phỉ Tinh Nhiễm đi đến bên tủ lạnh cầm một chai trà thảo mộc, hắn còn nhớ khi lần đầu gặp Tô Thuỵ Minh, là khi hắn học lớp ba tại trường tiểu học.

    Khi đó, Phỉ Tinh Nhiễm đi học sớm hơn người khác nên chỉ mới bảy tuổi rưỡi, sau khi hoàn thành tất cả bài tập về nhà, mỗi tối hắn sẽ theo bà của mình xem những bộ phim tình cảm của Quỳnh Dao, đối với thế giới của người lớn hắn nửa biết nửa không.

    Tô Thụy Minh là một học sinh chuyển trường, khi Phỉ Tinh Nhiễm nhìn thấy Tô Thụy Minh, đã cảm thấy hắn rất đẹp và còn nghĩ hắn là một cô bé.

    Điều này cũng không thể đổ lỗi cho Phỉ Tinh Nhiễm được, khi nhìn vào mái tóc dài ngang lưng cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp giống như búp bê và còn mặc cả bộ quần áo màu hồng nhạt, quay xung quanh hắn là một nhóm các cô bé.

    Phỉ Tinh Nhiễm khi đó có cái hiểu cái không, cứ cho rằng Tô Thụy Minh là cô bé lớp trưởng xinh đẹp nhất, hắn lúc đó còn cùng bà xem phim truyền hình tình cảm, mỗi ngày đều nhìn Tô Thụy Minh lâu dần sinh ra ý nghĩ, về sau lớn lên sẽ lấy Tô Thụy Minh làm vợ như thế là tốt nhất.

    Lúc đó, điều mà Phỉ Tinh Nhiễm mong chờ nhất mỗi ngày là được đến trường, để có thể ở bên cạnh Tô Thụy Minh một lát.

    Mà lúc đó Phỉ Tinh Nhiễm rất thấp bé, ngày nào cũng đi theo sau lưng Tô Thụy Minh, giọng ngọt ngào kêu: "Minh Minh~"

    Mỗi lần có thứ gì tốt, Phỉ Tinh Nhiễm sẽ luôn nghĩ đến Tôi Thụy Minh, và luôn giữ nó cho đến khi đi học sẽ đưa cho Tô Thụy Minh.

    Ngay cả việc Tô Thụy Minh làm vỡ cửa kính của trường học, Phỉ Tinh Nhiễm cũng đứng ra thay thế hắn nhận lấy lỗi lầm.

    Trong lớp học có một bạn học nữ mập mạp luôn thích bắt nạt Tôi Thụy Minh, sau khi Phỉ Tinh Nhiễm phát hiện đã đánh cho cô bé một trận tơi bời.

    Nhưng mà Phỉ Tinh Nhiễm tay chân gầy nhỏ thì làm sao đánh được một cô bé mập mạp, ngược lại bị người nọ đánh cho mặt mũi sưng vù rồi trở về nhà.

    Tuy nhiên, vào lúc đó Phỉ Tinh Nhiễm còn nhỏ nên suy nghĩ đơn giản, cảm thấy như vậy thật rất hạnh phúc.

    Cứ như thế, Phỉ Tinh Nhiễm ngây thơ ngờ nghệch mà vui vẻ trải qua một năm, cho đến khi trong trường học tổ chức hoạt động bơi lội, lúc đi thay quần áo thì mới nhìn thấy phía dưới của mình và Tôi Thụy Minh giống y hệt nhau.

    Nếu là cô bé thì làm sao có tiểu đệ đệ, nhưng Tô Thụy Minh thì lại có!

    Sau đó Phỉ Tinh Nhiễm mới nhận ra rằng Tô Thụy Minh là nam, một người hắn luôn xem giống như người vợ tương lai, lại là một cậu bé có jj giống mình.
     
  10. NhânLê

    Bài viết:
    70
    Chương 10: Chuyện cũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà con trai không thể cưới làm vợ được, vì chuyện này mà Phỉ Tinh Nhiễm đã chạy về nhà khóc thật lâu.

    Bây giờ ngẫm nghĩ lại, chuyện cũ như vậy thật sự không vui chút nào.

    Sau khi Tô Minh Thụy lớn lên, tuy rằng không xinh đẹp như con gái nhưng hắn lại có đôi môi rất đỏ cùng hàm răng trắng, đường nét khuôn mặt lại tinh tế, nhìn qua giống như một người ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

    Bởi vì Phỉ Tinh Nhiễm đã biết Tô Minh Thụy là con trai, nên cố tình giữ khoảng cách với hắn.

    Nhưng khi Tô Minh Thụy không thấy Phỉ Tinh Nhiễm đối tốt với mình như trước, thì cuối cùng cũng lộ nguyên hình.

    Phỉ Tinh Nhiễm bây giờ vẫn nhớ rõ, Tô Minh Thụy thường xuyên cướp kẹo của mình mang đến trường, rất nhiều lần hắn cố tình làm vỡ kính sau đó quay sang cô giáo nói rằng là do Phỉ Tinh Nhiễm làm vỡ, thậm chí có một lần hắn bắt nạt một cô bé mập mạp lại đi báo với cô giáo là do Phỉ Tinh Nhiễm làm.

    Khi đó, thành tích học tập của Tô Minh Thụy rất giỏi, đồng thời cũng là thành viên ban cán bộ của lớp, lớn lên lại đẹp trai nên rất được các thầy cô yêu quý.

    Đối với lời nói của Tô Minh Thụy, tất cả các giáo viên đều không bao giờ nghi ngờ.

    Phỉ Tinh Nhiễm khi đó thật ngốc, bị đội rất nhiều chậu, cả trường tiểu học đều bị Tô Thụy Minh bắt nạt hắn đều hưởng.

    Phải đến khi lên cấp hai, Phỉ Tinh Nhiễm mới thoát khỏi cái bóng mà thời thơ ấu do Tô Thụy Minh đem lại. Theo thời gian khi lớn lên, Phỉ Tinh Nhiễm hầu như quên mất Tô Minh Thụy.

    Ai lại biết rằng Phỉ Tinh Nhiễm gặp lại Tô Minh Thụy vào học kỳ chia lớp của cấp ba.

    Truyện được edit bởi NhânLê tại trang: Việt Nam Overnight

    * * *

    "Phỉ Tinh Nhiễm, ngươi quen biết hắn sao, hắn tên là gì vậy, có phương thức liên lạc với hắn không?"

    Phỉ Tinh Nhiễm quay lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tư xuân của Kiều Kha, có chút chán ghét, "Ngươi lại phát xuân gì thế? Không phải ngươi có bạn trai rồi sao?"

    "Ngươi nói đến Viên Nghị? Chỉ là theo nhu cầu mà thôi, không phải thật sự."

    Phỉ Tinh Nhiễm kéo khoé miệng, "Nhu cầu của ngươi thật sự rất lớn, ta chỉ sợ rằng Tô Minh Thụy sẽ không thể thỏa mãn được ngươi."

    Mặc dù Tô Minh Thụy có vẻ ngoài cao lớn, nhưng hắn cũng không phải là thuộc nhóm người thích vận động, tuy chưa nhìn thấy thân thể của hắn, thì Phỉ Tinh Nhiễm cũng đoán được một tên mọt sách như hắn chắc không thể thỏa mãn Kiều Kha được?

    Nhưng Kiều Kha lại không hiểu rõ ý của Phỉ Tinh Nhiễm, "Hắn gọi là Tô Minh Thuỵ, tên cũng rất đẹp."

    "Hãy cho ta biết số điện thoại hoặc WeChat của hắn đi, cuối tuần ta mời hai ngươi ăn tối? Ta sẽ tự mình nấu."

    Kiều Kha là một đầu bếp, tay nghề nấu ăn rất ngon, công việc thường ngày là nấu ăn nhưng khi trở về nhà thì không bao giờ nấu, Kiều Kha lại thích gọi cơm hộp hơn.

    Phỉ Tinh Nhiễm chỉ mới thử qua tay nghề của hắn, cảm thấy nấu rất tốt.

    "Nhưng ta không có số điện thoại của hắn." Trong điện thoại của Phỉ Tinh Nhiễm thật sự không có số của Tô Minh Thụy.

    "Ngươi ngốc à, không có thì đi xin đi."

    "Tôi xin, nhưng hắn cũng không nhất định cho." Phỉ Tinh Nhiễm nhớ lại vẻ mặt lạnh lùng vừa rồi của Tô Minh Thụy, rồi chợt nhớ đến những gì đã xảy ra vào lúc khai giảng học kỳ này.

    Khi Phỉ Tinh Nhiễm nhìn danh sách thấy dòng chữ Tô Minh Thụy, thì đã sững sờ một lúc lâu, trong đầu ngay lập tức nhớ lại chuyện cũ khi còn học tiểu học.

    Phỉ Tinh Nhiễm đã chờ đợi ở văn phòng để xem có phải là trùng tên hay không, hay thực sự là Tô Minh Thụy mà hắn biết khi còn nhỏ.

    Chỉ đợi một lát đã có vài người đi tới, chủ yếu là các nữ sinh nhưng trong đó có một nam sinh rất đẹp trai, được các nữ sinh vây quanh.

    Phỉ Tinh Nhiễm cũng không thể biết cảm giác này như thế nào, hắn chỉ cần nhìn thoáng qua thì đã nhận ra cái năm sinh kia là Tô Minh Thụy.

    Nhưng khi thời điểm nhìn thấy Tô Minh Thụy thì Phỉ Tinh Nhiễm lại không dám nhận, khi còn nhỏ Tô Minh Thụy rất tinh tế và ngoan ngoãn, đặc biệt nhìn rất giống con gái.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...