Liễu Nhược Lan nhìn thấy nàng thay đổi sắc mặt, càng sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.
Ả thật sự là quá rõ ràng cách hành sự của
Tiêu Tử Ngữ, nếu không phải bởi vì vị trí hoàng hậu này khiến ả không thể buông tay, Liễu Nhược Lan cũng không dám đối nghịch với Tiêu Tử Ngữ.
Bất quá Liễu Nhược Lan nghĩ đến
Vũ Văn Dật, trong lòng cảm thấy mình là trân bảo của Hoàng đế, Vũ Văn Dật dù sao cũng là vua của một nước, có hắn làm chỗ dựa vững chắc, còn sợ cái gì.
Liễu Nhược Lan tự trấn an nói, "Tiêu Tử Ngữ, ngươi thả ta ra, ta sẽ ở trước mặt bệ hạ nói vài câu thay ngươi"
Tiêu Tử Ngữ nhìn Liễu Nhược Lan, khinh miệt, "Liễu Nhược Lan, nhiều năm như vậy, ngươi còn không biết ta sao? Ta làm việc, hoặc là không làm, hoặc là làm tuyệt, ngươi cảm thấy ta sẽ tha cho Vũ Văn Dật sao? Yên tâm đi, hắn sẽ sớm đi cùng ngươi!"
Liễu Nhược Lan không thể tin mở to hai mắt nhìn Tiêu Tử Ngữ, lời nói của Tiêu Tử Ngữ hiển nhiên làm cho Liễu Nhược Lan có chút không chịu nổi.
Tiêu Tử Ngữ lại lớn mật như vậy, lại dám có ý định to gan như thế!
- Ngươi, ngươi dĩ nhiên muốn! Liễu Nhược Lan trợn mắt há hốc mồm nói.
Tiêu Tử Ngữ cười ha ha, "Thí Quân, ngôi vị hoàng đế của Vũ Văn Dật làm sao có được, mấy năm nay nếu không có bổn cung dốc sức tương trợ, không có Tiêu gia ủng hộ, hắn có thể đấu được Vũ Văn Mặc hay sao? Mặc dù như vậy, cũng bất quá đánh một cái ngang tay mà thôi, bổn cung nếu có thể nâng đỡ Vũ Văn Dật làm hoàng đế, cũng có thể triệt để kéo hắn xuống khỏi long ỷ mà hắn đang trị vì!"
Liễu Nhược Lan quay đầu nhìn Tiêu Tử Ngữ, lúc này ả mới hiểu được, mặc kệ như thế nào, ả ta cũng không có khả năng thắng được Tiêu Tử Ngữ, bởi vì Liễu Nhược Lan vĩnh viễn không có được sự quyết đoán này của Tiêu Tử Ngữ.
Quả thật, trong thiên hạ này không có chuyện Đích nữ Tiêu gia không dám làm.
- Liễu Nhược Lan, bổn cung lại hỏi ngươi một lần nữa, ngươi là muốn tự mình động thủ, hay là bổn cung cho người tiễn ngươi một đoạn đường! "Tiêu Tử Ngữ không muốn lãng phí thêm một chút thời gian nào cho Liễu Nhược Lan.
Liễu Nhược Lan nhìn Tiêu Tử Ngữ, nói," Ta cuối cùng cũng biết vì sao ngươi toàn tâm toàn ý nâng đỡ bệ hạ như vậy, giúp đỡ bệ hạ, bệ hạ vẫn không thích ngươi như trước. Không có nam nhân nào sẽ thích nữ nhân thông minh mà lại có năng lực có quyết đoán như vậy, ngươi có lẽ sẽ là một mưu sĩ tốt, nhưng sẽ không có nam nhân thật lòng yêu ngươi! "
" Tiêu Tử Ngữ, ngươi biết không? Chín năm trước, tiểu hài tử đoản mệnh của ngươi là bệ hạ một tay thiết kế, một chén thuốc phá thai kia là hắn tự tay bưng cho ngươi, hắn đối với ngươi, cho tới bây giờ cũng không có yêu, chỉ là lợi dụng. Ta vì bệ hạ, kéo dài đến hôm nay cũng không lấy chồng, cho dù hôm nay ta chết, nhưng mà, Tiêu Tử Ngữ ngươi cũng không thắng ta!
Liễu Nhược Lan hung hăng nói, sau đó cầm lấy bình sứ trên mặt đất, ngửa cổ lên, uống xuống.
Trái tim Tiêu Tử Ngữ phảng phất như bị người hung hăng túm lấy, đau đến sắp xé rách ra. Kỳ thật nàng đã sớm nghĩ đến, chỉ là trước đây nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng hoài nghi mà thôi.
Bởi vì yêu Vũ Văn Dật, cho nên mù quáng, mất đi lý trí, Tiêu Tử Ngữ nàng tính kế tất cả mọi người, lại độc thân không thấy rõ tâm ý của người bên gối mình, đây thật sự là một hồi chê cười!
Kịch độc hạc đỉnh hồng, rất nhanh Liễu Nhược Lan liền lỗ chân lông chảy máu, tuyệt khí tức.
"Đem nàng đưa đến hậu điện đi." Tiêu Tử Ngữ vô lực nói.
Tú Tâm cùng Tú Thanh vội vàng đem thi thể Liễu Nhược Lan mang xuống.
Hôm nay là mười lăm, theo thường lệ, Hoàng đế sẽ đến Phượng Nghi cung dùng bữa qua đêm.
Tiêu Tử Ngữ vẫn như thường ngày, chuẩn bị bữa ăn Vũ Văn Dật thích ăn, chờ Vũ Văn Dật đến.
Mặc kệ trong lòng hắn nghĩ như thế nào, ở bên ngoài, cùng Tiêu Tử Ngữ vẫn là vợ chồng ân ái như cũ.
Quả nhiên, gần đến bữa tối, Thánh giá của Vũ Văn Dật liền đến Phượng Nghi cung.
Tiêu Tử Ngữ vội vàng tiến lên tiếp giá, Vũ Văn Dật ôn nhu chăm chú nhìn Tiêu Tử Ngữ, vội vàng nâng Tiêu Tử Ngữ dậy, "Ngữ nhi, trẫm đã sớm nói qua, giữa phu thê chúng ta, không cần đa lễ."
Tiêu Tử Ngữ dịu dàng cười cười, "Bệ hạ bận rộn cả ngày mệt mỏi đi, mau ngồi xuống dùng bữa đi."
Vũ Văn Dật lôi kéo Tiêu Tử Ngữ ngồi xuống, trước mặt Vũ Văn Dật bày ra, đều là hắn xưa nay thích ăn, hơn nữa dựa vào chỉ số thông minh của Vũ Văn Dật, cũng nhìn không ra có chỗ nào không ổn.
Vũ Văn Dật đích xác cảm thấy có chút đói bụng, mà bữa ăn nơi này của Tiêu Tử Ngữ càng làm cho người ta ngón trỏ đại động.
Vũ Văn Dật tuy rằng chưa từng yêu Tiêu Tử Ngữ, nhưng lại chưa bao giờ đề phòng Tiêu Tử Ngữ. Trong mắt Vũ Văn Dật, Tiêu Tử Ngữ thà rằng hy sinh chính mình, cũng sẽ không hại hắn.
Đúng vậy, một ngày trước Tiêu Tử Ngữ đích xác sẽ nghĩ như vậy, nhưng Tiêu Tử Ngữ bây giờ, là chuyện gì cũng làm được.
Vũ Văn Dật trước uống một chén canh, sau đó ăn không ít rau, lại uống một ít rượu, ăn thập phần thống khoái.
Tiêu Tử Ngữ đương nhiên cũng cùng ăn một ít, chờ Vũ Văn Dật uống rượu no như vậy, liền sai người đem bữa ăn rút xuống.
"Bệ hạ, uống chén trà đi, là thần thiếp tự mình pha." Tiêu Tử Ngữ tự tay dâng lên chén trà.
Vũ Văn Dật uống vài ngụm, nhịn không được khen, "Ngữ nhi ngươi pha trà chính là ngon."
Tiêu Tử Ngữ gật đầu, "Vậy bệ hạ uống nhiều một chút, về sau chỉ sợ uống không được."
Vũ Văn Dật nghe được lời này có chút kỳ quái, nhịn không được hỏi, "Ngữ nhi lời này có ý gì?"
Biểu tình của Tiêu Tử Ngữ thập phần ngây thơ ngây thơ: "Bởi vì ngươi sắp chết rồi!" Giống như lời nói như vậy từ trong miệng Tiêu Tử Ngữ nói ra, đều không hề có cảm giác bất hòa, vì chuyện này là điều đương nhiên trong lòng nàng và tất nhiên sẽ xảy ra trong thực tại.
Vũ Văn Dật sắc mặt đại biến, chỉ cảm thấy trong bụng một trận đau quặn truyền đến, trực tiếp đánh đổ chén trà, hắn không thể tin chỉ vào Tiêu Tử Ngữ, "Ngươi, ngươi dám hạ độc trẫm?"
Tiêu Tử Ngữ cười ha ha, "Vũ Văn Dật, ngươi còn không biết ta sao? Trên thế giới này có chuyện Tiêu Tử Ngữ ta không dám làm sao? Lúc trước ta vì gả cho ngươi, có thể tự hủy thanh danh, ta yêu ngươi, có thể vì ngươi giết hết người trong thiên hạ, hiện tại ngươi phản bội ta, ta tự nhiên có thể cho ngươi chết không có chỗ chôn!"
Vũ Văn Dật nhìn Tiêu Tử Ngữ điên cuồng, mà trong bụng lại đau đến nói không nên lời. Hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, mình sẽ rơi vào tay Tiêu Tử Ngữ, hắn vốn tưởng rằng tình yêu của mình có thể tay trong tay nữ nhân này cả đời.
- Vũ Văn Dật, ngươi hẳn là cảm ơn ta, để cho ngươi chết thống khoái như vậy! Tiêu Tử Ngữ cười lạnh.
"Tiêu Tử Ngữ, trẫm là thiên tử, giết trẫm, ngươi cũng không sống nổi!" Vũ Văn Dật phun ra một ngụm máu tươi lớn, nói.
Tiêu Tử Ngữ gật đầu, "Đúng vậy, không sai, bất quá ta cũng không có ý định sống, ta vì ngươi, bồi cả Tiêu gia, sau khi ngươi chết, ta cũng sẽ đến dưới cửu tuyền, hướng gia gia, phụ thân, mẫu thân, ca ca thỉnh tội! Tiêu Tử Ngữ nói xong, mặt đầy vẻ thống khổ.
- Ngươi an tâm đi đi, Chiêu nhi sẽ là một hoàng đế tốt!
Nói xong, Tiêu Tử Ngữ trực tiếp đẩy về phía Vũ Văn Dật, Vũ Văn Dật liền chậm rãi ngã xuống.
Vũ Văn Dật giãy dụa nửa ngày, chung quy vẫn là tuyệt khí tức, lại thủy chung không nhắm mắt lại, đại khái là chết không nhắm mắt đi.
Người Vũ Văn Dật mang đến đều bị Tú Tâm cùng Tú Thanh hạ xuống, bởi vì Tiểu Hạ Tử là người của Lý Tĩnh Trung, Tiêu Tử Ngữ không có lấy mạng hắn!
" Đem những người này còn có Liễu Nhược Lan cùng nhau, đều xử lý, về phần Vũ Văn Dật bổn cung sẽ xử lý. "Tiêu Tử Ngữ phân phó.
Tú Tâm trực tiếp quỳ xuống, mặt đầy lệ nói," Nương nương, nô tỳ biết tính toán của ngài, ngươi không thể làm như vậy, người không thể chết! "
Tiêu Tử Ngữ nhìn Tú Tâm cùng Tú Thanh khóc không thành tiếng, chỉ nhàn nhạt cười cười nói," Bổn cung không có lựa chọn, sau khi bổn cung chết, Chiêu nhi có thể bình an lên ngôi, có Tĩnh nhi ở đây, Tiêu gia cùng các ngươi, đều có chỗ dựa, bổn cung chết cũng nhắm mắt!"
Nàng tội nghiệt sâu nặng, chết không đáng tiếc, nếu như không phải nàng có mắt không tròng, Tiêu gia sẽ không rơi vào kết cuộc hôm nay, tốt xấu gì Tiêu gia còn có tiểu đệ, còn có Tĩnh nhi, Tiêu gia vẫn có hy vọng.
- Không, tiểu thư, Tú Tâm nói rất đúng, ngươi không thể chết! Thanh âm Tiêu Tĩnh Nhi chậm rãi vang lên.
Tiêu Tử Ngữ nhìn Tiêu Tĩnh Nhi từ nội điện đi ra, cả người kinh ngạc.
- Tĩnh nhi, ngươi làm sao lại ở chỗ này?
Tiêu Tử Ngữ buột miệng hỏi.
* * *☆-----------------------
Sắp đến lúc Ngữ tỷ tái xuất giang hồ rồi hehe: >