Chương 20: Chính là hôm nay! Bấm để xem Nghĩ đến đủ chuyện kiếp trước, cùng trước khi chết tiện nhân kia dùng đao rạch mặt cô tàn nhẫn, Thời Duy Hạ không khỏi cắn chặt hàm răng. Lúc này đây, cô sẽ không để cho bọn họ thực hiện được, cũng sẽ không cho bọn họ tiêu dao tự tại! "Thái thái, cô có phải không thoải mái không? Cần đi bệnh viện không?" Tài xế đang lái xe, xuyên qua kính chiếu hậu thấy Sắc mặt Thời Duy Hạ, lại bị hoảng sợ. "Tôi không sao, chỉ là hơi buồn." Thời Duy Hạ hồi thần, lắc lắc đầu, mở cửa sổ xe ra một chút. Mà lúc này, ca khúc của Sở Mộng Nhân đã phát xong, bắt đầu phát tin một nam ca sĩ cấp thiên vương khác. Một khắc giai điệu quen thuộc kia vang lên, Thời Duy Hạ sửng sốt, sau đó tiếc hận thở dài một hơi, cảm khái nói. "Thật là đáng tiếc, viết bài hát hay như vậy, lại sớm ly thế." Vị này ở trong vòng là ca sỹ nhạc sỹ thiên tài, năm 25 tuổi ly thế. Theo cô thấy vị ca sĩ này rất tài hoa, mỗi năm ca khúc viết ra chất lượng đều rất cao, hơn nữa cô vẫn luôn rất thích phong cách âm nhạc của anh ta. Chỉ tiếc xui xẻo, tuổi còn trẻ lại bởi vì say rượu, rớt xuống sông chết đuối. "Thái thái, cô nói chính là Tô Vũ Trạch?" Nghe thấy Thời Duy Hạ nói, tài xế sửng sốt một chút, cho rằng chính mình nghe lầm. "Đúng rồi, tôi suýt chút nữa quên tên của anh ta, gọi là Tô Vũ Trạch." Theo tài xế vừa nhắc nhở, lúc này Thời Duy Hạ mới nhớ lại tên đối phương. Bởi vì anh ta chết quá sớm, cho nên sau lại trải qua nhiều chuyện như vậy, Thời Duy Hạ đã không thể nhớ rõ tên nam ca sỹ kia, chỉ nhớ rõ lúc trước anh ta rất nổi, viết bài hát cũng đặc biệt dễ nghe. "Cô nói Tô Vũ Trạch ly thế?" Nghe cô nói như thế, tài xế có chút hồ đồ, không xác định hỏi lại một lần. "Đúng vậy.. Anh ta không phải chết đuối sao?" Thời Duy Hạ gật gật đầu. "Chuyện này không có khả năng đi, con gái tôi rất thích anh ta, hai ngày trước còn đi xem buổi biểu diễn của anh ta. Nếu anh ta thật sự xảy ra chuyện, con gái tôi còn không khóc chết đi." Vẻ mặt tài xế không tin nói: "Hẳn lại là những phóng viên vô lương kia viết loạn tin tức, con gái tôi nhìn thấy lại tức giận." Lời tài xế nói nhắc nhở Thời Duy Hạ, làm cô kinh ngạc, Tô Vũ Trạch còn chưa chết? Chẳng lẽ là cô nhớ lầm thời gian? Nhưng cô rõ ràng nhớ rõ Tô Vũ Trạch chính là xảy ra chuyện vào năm nay, chẳng qua thời gian cụ thể cô nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ rõ tin tức viết chính là ngày sinh nhật của anh ta. Nghĩ nghĩ, Thời Duy Hạ vội tìm di động, mở ra trình duyệt bắt đầu xem xét tư liệu cá nhân của Tô Vũ Trạch. Khi thấy tin tức sinh nhật của anh ta, Thời Duy Hạ hít hà một hơi. Sinh nhật Tô Vũ Trạch, chính là hôm nay! Kia nói cách khác, tối hôm nay, anh ta sẽ xảy ra chuyện.. Thời Duy Hạ nhìn di động, tâm tình bỗng nhiên có chút phức tạp. "Thái thái, tới rồi." Lúc này, trên ghế điều khiển truyền đến âm thanh của tài xế. Thời Duy Hạ hồi thần, nhìn thoáng qua cao ốc cao cao ngoài cửa sổ, sau đó mới thu hồi di động, cầm lấy hộp giữ ấm đẩy cửa xe ra. "Đúng rồi, mấy ngày nay nhớ rõ xem kỹ con gái anh.. Trước khi xuống xe, Thời Duy Hạ bỗng nhớ tới cái gì, xoay người dặn dò tài xế một câu. Cô nhớ rõ năm ấy tin tức Tô Vũ Trạch chết đuối truyền ra, nửa tháng sau đó, liên tục có vài fans luẩn quẩn trong lòng, làm việc ngốc theo thần tượng.. Lúc ấy việc này còn nháo đến rất oanh động.
Chương 21: Chồng ơi~ Bấm để xem Thời Duy Hạ bỗng nhiên nhắc nhở làm tài xế không hiểu ra sao, nhưng vẫn lễ phép trả lời một câu. "Cảm ơn thái thái đã quan tâm, tôi sẽ chú ý!" Nghe tài xế nói như thế, lúc này Thời Duy Hạ mới yên tâm, xoay người xuống xe. "Thái thái." Mới vừa xuống xe, liền thấy Mạc Tuỳ chờ ở cửa chính. Thời Duy Hạ gật gật đầu, ôm canh gà hướng cửa lớn tập đoàn đi vào. Mạc Tùy đuổi theo cô, nhìn thoáng qua hộp giữ ấm cô đang ôm, không khỏi lộ ra thần sắc lo lắng. "Thái thái, ông chủ hiện còn đang bận, không bằng cô đưa canh gà cho tôi, tôi bảo quản giúp cô. Cô đến phòng nghỉ uống một chén cà phê, chờ ông chủ bận việc xong rồi lại mời cô đi qua?" Ngay lúc Thời Duy Hạ muốn vào thang máy phía trước, Mạc Tùy rốt cuộc nhịn không được mà thiện ý đề nghị. "Không cần, anh ấy bận việc của anh ấy, tôi cũng sẽ không quấy rầy anh ấy, không có gì đáng ngại." Thời Duy Hạ cười cười, trực tiếp cự tuyệt đề nghị của anh ta. "Vậy.. Thứ này tôi cầm giúp cô trước?" Mạc Tùy nhìn hộp giữ ấm trên tay cô, lại nhịn không được hỏi. "Hộp giữ ấm không nặng, vẫn là tôi tự mình cầm đi!" Thời Duy Hạ nhìn Mạc Tùy liếc mắt một cái, mà lúc này cửa thang máy đã mở ra, cô trực tiếp đi vào. Mạc Tùy bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó đi vào theo. * * * Thực mau, thang máy đi lên tầng cao nhất. Thời Duy Hạ từ thang máy ra tới, không chờ Mạc Tùy dẫn đường, liền bay thẳng đến phương hướng văn phòng Long Đình Dạ. Nhìn bước chân cô thuần thục như thế, trên mặt Mạc Tùy lại là một trận kinh ngạc. Mà Thời Duy Hạ chính là, đời trước cô một lòng muốn ly hôn với Long Đình Dạ, vì vậy không ít lần tới nơi này quấy nhiễu anh, cho nên đối với văn phòng của anh cũng đã sớm quen thuộc. * * * Chỉ là, lúc Thời Duy Hạ đi vào cửa văn phòng Long Đình Dạ, lại bị cảnh tượng ngoài cửa làm cho hoảng sợ. Vài người ăn mặc trang phục nhân viên công tác, đang mặt xám mày tro đứng ở cửa văn phòng. Khi nhìn thấy Thời Duy Hạ một mái tóc dài xõa trên vai, mặc quần jean cùng áo thun trắng, trang điểm thanh tân xinh đẹp xuất hiện, vài nhân viên nam không khỏi quay đầu nhìn cô mấy lần. Thời Duy Hạ lớn lên thật xinh đẹp, không phải loại khí chất xinh đẹp yêu diễm, mà là khí chất sạch sẽ lại thanh thuần, không trộn lẫn một chút tạp chất, hơn nữa bảo trì dáng người thon thả cân xứng. Thời Duy Hạ ở trong đám người không muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác, cũng là một chuyện không đơn giản. "Chị ơi, bây giờ tốt nhất chị không nên đi vào." Thấy Thời Duy Hạ duỗi tay muốn gõ cửa, một nhân viên công tác trong đó nhịn không được lên tiếng nhắc nhở. Bọn họ cũng không muốn nhìn thấy cô gái xinh đẹp bị ông chủ thiết diện vô tình mắng máu chó phun đầy đầu, bộ dạng chật vật chạy ra, bởi vì, boss cũng không hiểu được thương hương tiếc ngọc.. "Tại sao?" Thời Duy Hạ đang muốn gõ cửa, nghe thấy đối phương nói không khỏi dừng động tác, nghi hoặc hỏi. "Boss tâm tình không tốt lắm!" Đối phương đè thấp thanh âm, nói. "Cho nên?" Thời Duy Hạ ngược lại có chút không rõ nguyên do, không cảm thấy tâm tình Long Đình Dạ không tốt sẽ là cái vấn đề lớn lao gì. Bởi vì trong ấn tượng của cô, tâm tình người đàn ông kia tựa hồ chưa từng tốt đẹp. "Ngạch.. Cô hẳn không phải là nhân viên trong tập đoàn chúng tôi đi, bất quá này cũng không quan trọng. Tóm lại, bây giờ cô không nên đi vào, nếu không cô sẽ.." Lời còn chưa nói hết khỏi miệng, Thời Duy Hạ vẻ mặt vô vị, liền cửa cũng lười gõ, trực tiếp vặn ra tay nắm cửa, đi vào. Cô cũng không tin, bộ dạng bây giờ của Long Đình Dạ có thể đáng sợ hơn thời điểm cô hạ dược anh để đào hôn. Mà bên cạnh đó vang lên, là một giọng nói ngọt ngào dễ nghe. "Chồng ơi!"
Chương 22: Người đơn thuần tốt đẹp nhất thế gian Bấm để xem Thời Duy Hạ đi vào văn phòng dưới ánh nhìn khiếp sợ của mấy người kia. * * * Khi Thời Duy Hạ vào phòng, Long Đình Dạ đang ngồi trên ghế, mặt không biểu tình ký văn kiện. Chỉ là, khi một tiếng chồng ơi kia vang lên, bàn tay cầm bút máy không khỏi khựng lại. Anh rũ mắt, nhìn chữ ký bị chính mình làm hư, nhíu nhíu mi, sau đó lấy một phần văn kiện khác qua, che lên phần văn kiện kia. Mà lúc này, Thời Duy Hạ đã đi tới bên người anh. Thấy một đống văn kiện trên bàn Long Đình Dạ, sắc mặt Thời Duy Hạ thay đổi, sau đó lẩm bẩm: "Đã đến giờ ăn cơm rồi, đừng làm việc nữa, uống canh đi!" Nói hết lời, cô liền đẩy những văn kiện kia ra, đưa hộp giữ ấm trên tay lên, khoe với anh: "Em cùng Vương quản gia học hầm canh gà, anh nếm thử xem hương vị thế nào nhé!" "Anh không đói bụng." Long Đình Dạ ngước mắt, nhìn lướt qua hộp giữ ấm trên tay cô, sau đó nhấp môi mỏng nói. "Vậy cũng không được, không đói bụng anh cũng phải ăn một chút, dạ dày anh không tốt, ăn không đúng giờ sẽ đau dạ dày." Vừa nghe anh nói như thế, Thời Duy Hạ không khỏi lo lắng. Giọng nói Thời Duy Hạ rơi xuống, thần sắc Long Đình Dạ khựng lại, ánh mắt dừng trên mặt cô, trong đôi mắt đen mang theo sự kinh ngạc. Đây cũng là lần đầu tiên cô quan tâm đến thân thể anh. Chỉ là, anh không hiểu được, sự quan tâm của cô lúc này thật hay giả. Đang lúc anh trầm mặc, Thời Duy Hạ đã mở nắp hộp canh gà ra, mùi hương nồng đậm lập tức tràn ngập. Bởi vì sợ Long Đình Dạ không chịu uống, Thời Duy Hạ nhìn thoáng qua đùi Long Đình Dạ, sau đó xoay người, trực tiếp ngồi trên đùi anh. Động tác đột ngột của cô, làm thân thể người đàn ông chấn động, trên khuôn mặt điển trai lộ vẻ kinh ngạc. "Em bón cho anh uống nhé!" Thời Duy Hạ ngồi trong lòng ngực anh, một tay cầm cái muỗng, cười hì hì đưa canh gà tới bên môi anh. Vẻ mặt dịu dàng của cô gái làm trái tim Long Đình Dạ mạc danh ấm áp. Cảm giác xa lạ này, đã nhiều năm qua.. anh chưa được cảm nhận. Trong đầu anh bỗng nhiên hiện lên ký ức rất lâu trước đó.. Mười năm trước, vào một buổi chiều mưa to như trút nước, thiếu niên lâm vào khốn cùng thất vọng. Bởi vì đắc tội với lưu manh vô lại ở trên đường nên bị một đám lưu manh đánh đến hơi thở thoi thóp, ngã vào trong mưa. Vào lúc thiếu niên cho rằng sinh mệnh cậu sắp kết thúc, một chiếc xe hơi xa hoa ngừng ở trước mặt cậu. Một thiếu nữ mặc sườn xám từ trên xe bước xuống, thiếu nữ mái tóc dài đen nhánh, hai mắt thanh triệt thuần tịnh, dùng giọng nói cực kỳ dễ nghe vội vàng nói với anh. "Anh ơi, anh nhịn một chút nhé, em sẽ mời bác sĩ tới kiểm tra cho anh ngay." Một khắc kia, thiếu niên biết, cậu đã gặp được người đơn thuần tốt đẹp nhất thế gian.. * * * Người đàn ông trở nên xuất thần, cô gái trong lòng ngực thấy anh hồi lâu không có phản ứng, lập tức bất mãn. "Long Đình Dạ, đến anh cũng nghĩ em hạ độc anh sao?" Cô tức giận thở phì phì. Có quỷ biết khi cô hầm canh gà ở biệt thự, Vương quản gia lo lắng biết bao nhiêu, luôn nhìn chằm chặp vào cô lo cô hạ độc vào canh. Nhưng cô đã thành tâm với anh như thế, anh vậy mà hoài nghi cô hại anh. Trong lòng cô vừa tủi thân vừa tức giận! Nghe thấy âm thanh của cô, Long Đình Dạ lúc này mới hồi thần, đang muốn mở miệng, Thời Duy Hạ bỗng thu cái muỗng trên tay về, đưa đến miệng mình. "Nếu anh không ăn thì em tự ăn! Đói chết anh đi!"
Chương 23: Một giọt không rơi, đoạt lấy tất cả! Bấm để xem Thời Duy Hạ hàm hồ nói, sau đó cô cúi đầu, tức giận bắt đầu uống canh gà trong hộp cách nhiệt. Nếu anh không tin cô, vậy cô có làm nhiều hơn nữa, anh cũng sẽ không tin cô, chi bằng dứt khoát tiết kiệm công sức đi! Thấy bộ dạng tức giận của cô, người đàn ông hơi buồn cười, trên khuôn mặt vốn lạnh lẽo, xẹt qua một tia bất đắc dĩ. Khi cô cúi đầu, tức giận uống canh gà, ngón tay thon dài bỗng nâng mặt cô lên. Thời Duy Hạ dừng lại, một miệng chứa đầy canh gà, chu môi bóng nhẫy tức giận nhìn anh. Nhìn dáng vẻ tức giận của cô, trong mắt người đàn ông xẹt qua một tia ấm áp, ánh mắt dừng ở dầu mỡ dính trên môi cô, giây tiếp theo.. anh nhịn không được cúi đầu, môi mỏng hôn lên cánh môi cô. Thời Duy Hạ kinh ngạc mở to mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn người đàn ông nhân cơ hội cạy đôi môi cô ra, đem canh gà trong miệng cô.. một giọt không rơi, đoạt lấy tất cả! Anh điên rồi sao, cô bón cho anh anh không uống, chờ đến bây giờ cô không cho anh uống, anh còn đoạt tới miệng cô! Thật lâu sau.. cho đến khi canh gà trong miệng cô đều bị anh "uống hết", rốt cuộc Long Đình Dạ mới buông lỏng môi cô ra, rũ mắt nhìn cô. Đôi mắt đen rút đi hàn ý lạnh lẽo thường ngày, nhiều hơn một tia ấm áp không rõ ràng. "Không tồi." Anh nhấp môi nói, ánh mắt lại dừng trên môi cô như cũ. Canh gà trong miệng cô, không giống canh gà hằng ngày anh vẫn uống, ngọt ngào hơn mấy phần.. Mà cổ ngọt ngào nhàn nhạt này, mạc danh làm anh cảm thấy thể xác và tinh thần sung sướng, hoàn toàn quên mất mười phút trước anh còn vì chuyện hạng mục bị đoạt đi mà giận chó mắng mèo không ít người. * * * Thời Duy Hạ chỉ cảm thấy ánh mắt anh vô cùng nóng bỏng, đặc biệt là trên đôi môi mỏng gợi cảm kia còn nhiễm ánh nước trong suốt, còn dùng ánh mắt chăm chú nhìn cô.. Tim cô vậy mà nhịn không được lỡ một nhịp, sau đó.. bỗng nhiên đập loạn không có tiết tấu. Cô mở miệng, vội hít thở hai hơi thật sâu, lúc này mới làm tim đập chậm rãi trở lại. Trước kia sao cô không phát hiện, ánh mắt cùng khuôn mặt người đàn ông này lại câu hồn người khác như vậy. Cũng không biết có phải vì đáy lòng cô đã thay đổi cái nhìn với anh hay không, mà bây giờ cô bỗng nhiên cảm thấy, người đàn ông này.. có khi cũng không đáng sợ như trong ấn tượng của cô. "Nếu anh cảm thấy không tồi, ngày mai em lại hầm cho anh.." Cô mím môi nói, không tự giác dời ánh mắt đi, không hề nhìn vào mắt anh, mà nhìn về tường kính pha lê trong suốt phía sau anh. Tầng lầu này rất cao, cơ hồ có thể thấy phong cảmh nửa cái thành phố Nam Lục này. Mà ở phía sau, là một một con sông dài. Nhìn con sông kia, Thời Duy Hạ nghĩ tới những chuyện ở trên xe, không khỏi suy nghĩ nhiều một chút. Tối hôm nay, nam ca sĩ trẻ tuổi nổi danh Tô Vũ Trạch kia, sẽ chết đuối ở con sông này. Nếu, cô có thể cứu anh trai thoát chết, như vậy.. cô hẳn là cũng có thể cứu Tô Vũ Trạch. Tô Vũ Trạch soạn nhạc viết lời rất tuyệt, ít nhất ở trong nước, cơ bản không có ai là đối thủ của anh ta. Nếu, anh ta có thể giúp chính mình một phen mà nói.. * * * Nghe Thời Duy Hạ nói, Long Đình Dạ hơi hơi nhíu mày, sau đó nhàn nhạt nói một câu. "Loại chuyện này, giao cho người hầu đi làm là được." Nghe anh nói, Thời Duy Hạ có chút bất mãn, cho rằng anh vẫn đang cảnh giác cô. Khi cô muốn mở miệng nói thêm cái gì, mới phát hiện, Long Đình Dạ đang hạ mắt, nhìn đôi tay cô.
Chương 24: Bởi vì, anh xem là thật! Bấm để xem "Tay để đàn dương cầm, không thích hợp làm bếp." Tay cô, hợp với đàn dương cầm tao nhã, không thích hợp với phòng bếp sặc mùi khói lửa. Ở đó có không ít đồ vật sắc bén, rất dễ làm bị thương đôi tay mềm mại lại yếu ớt của cô. Anh nói vậy làm Thời Duy Hạ không khỏi ngẩng đầu nhìn anh. Khi cô nhìn thần sắc trên khuôn mặt tuấn mỹ, cô ngẩn ra một chút, không biết vì sao, đáy lòng cô thế mà bị ánh mắt lúc này của anh.. làm cho căng thẳng. Là cô xuất hiện ảo giác sao, vậy mà thấy được vẻ dịu dànô bởi vì hiểu lầm anh hại chết người nhà mà hận anh. Bởi vì anh bá đạo, vô tình, còn có.. dục vọng khống chế đáng sợ mà chán ghét anh! Cho dù đời này cô may mắn được trọng sinh, cũng hiểu rõ tình cảm anh dành cho mình, chỉ là.. Lúc này đây, cô vẫn không muốn làm một chú chim bị anh giam giữ. Ít nhất hiện tại, cô còn không thể an tâm ở trong nhà, bởi vì cô biết, chờ đợi cô và Long Đình Dạ sau đó sẽ là cái gì. Biểu tình mất mát trên mặt cô, tất cả đều ở trong đáy mắt anh. Anh rũ mắt, nhìn chăm chú cô gái trong lòng ngực mình, lông mày vẫn luôn nhăn lại. "Long Đình Dạ, em nhất định sẽ nỗ lực làm một Long thái thái, làm tốt nghĩa vụ và trách nhiệm của một người làm vợ! Anh có thể giải trừ cấm túc cho em được không?" Thời Duy Hạ khẩn cầu, nói xong liền chớp chớp đôi mắt to, mặt đầy chờ mong nhìn anh. "..." Long Đình Dạ vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô, biểu tình trên khuôn mặt tuấn mỹ sâu không lường được.. Thấy anh không đáp ứng, Thời Duy Hạ cắn môi, bỗng dựa vào trong lòng ngực anh làm nũng. "Có được không.." Cô khẩn cầu nói. Giọng nói Thời Duy Hạ vốn rất êm tai, nhẹ và ngọt ngào, hơi véo von một chút, chính là tiêu chuẩn của sự nũng nịu.. Mà một tiếng làm nũng này, vào trong tai Long Đình Dạ, lại làm cả người anh.. mạc danh giống như bị điện lưu chạy qua người, ngứa ngáy.. lại vô cùng thoải mái. Giây tiếp theo, hầu kết anh giật giật, đáp ứng với cô. "Được!" Một tiếng được này, làm Thời Duy Hạ kinh ngạc, sững sờ ở đó, nhất thời lại có chút không thể tin được. Từ trước đến nay cô không hề biết, làm nũng lại hữu dụng như thế! Đời trước, cô bị anh cấm túc ba tháng, chính là ở nhà đập phá đồ đạc một tháng, náo loạn tự sát một tháng, cuối cùng là nháo tuyệt thực, suýt chút nữa làm chính mình chết đói, anh mới tạm thời giải trừ cấm túc cho cô! Sớm biết làm nũng với Long Đình Dạ hữu dụng như thế, trước kia cô còn lăn lộn nhiều như vậy làm gì! Giờ khắc này, Thời Duy Hạ bỗng nhiên cảm thấy đời trước nháo tự sát nháo tuyệt thực, bản thân chính là một đứa ngốc.. Khi cô mở to mắt, còn đắm chìm trong sự kinh ngạc, tiếng nói sắc bén của người đàn ông kia lại vang lên. "Thời Duy Hạ, nhớ kỹ lời hôm nay em nói!" Con ngươi anh híp lại, nhìn mặt cô nghiêm túc nói. Bởi vì, anh xem là thật! Cô vừa mới nói, phải làm một người vợ đủ tư cách, tẫn nghĩa vụ của một người vợ! "Vâng vâng, đương nhiên rồi, thật cám ơn anh!" Thời Duy Hạ vội vàng gật đầu, vui sướng hướng lồng ngực anh cọ cọ, dựa vào trong ngực anh. Khi nói chuyện, cô theo bản năng vặn vẹo thân mình một chút, này vừa động, lại làm sắc mặt Long Đình Dạ biến đổi.
Chương 25: Cô dặn dò xong rồi? Bấm để xem Bàn tay to nhanh chóng đỡ eo cô, bằng không cô lại lộn xộn. "Đừng lộn xộn.." Thời Duy Hạ cũng chú ý tới thay đổi của thân thể anh, mặt nóng lên, biểu tình tức khắc có chút xấu hổ. Tuy rằng ngày hôm qua kích động vì mất đi lại tìm về được, cô lớn mật đè lên anh cởi thắt lưng, nhưng qua một đêm cô lại cảm thấy thẹn thùng. Cô vội đứng lên khỏi người anh, đóng nắp hộp giữ ấm lại, sau đó sửa sang lại tóc và quần áo trên người. "Vậy.. em đi về trước, anh cứ bận việc của anh đi." "Ừ." Long Đình Dạ lên tiếng, sau đó xoay người, thay đổi một cái dáng ngồi, che giấu xấu hổ lúc này. Thời Duy Hạ ôm hộp giữ ấm chuẩn bị đi, sau đó bỗng nhớ tới cái gì, từ trong túi xách lấy ra một cái hộp, đặt ở trên bàn nói với anh. "Cái này cho anh, ít nổi nóng lại, không tốt cho thân thể." Vừa rồi khi cô tiến vào, thấy mấy người ở cửa kia, không cần tưởng tượng cũng biết vừa xảy ra chuyện gì. Nhìn hộp đồ vật trên tay cô, Long Đình Dạ lộ ra một tia nghi hoặc, định thần lại mới phát hiện là một hộp bạc hà đường mát lạnh dịu hỏa. Thấy anh nhận bạc hà đường rồi, Thời Duy Hạ lại nghĩ tới cái gì, không yên tâm dặn dò thêm. "Còn có.. lát nữa anh nhớ ăn cơm trưa, đừng chỉ lo làm việc." "Phải uống nhiều nước, cà phê uống ít lại. Uống nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ. Nếu thật sự không thích uống nước, uống chút hồng trà cũng được. Hồng trà cũng có công hiệu nâng cao tinh thần, nhưng nhớ đừng uống nhiều quá." Thời Duy Hạ giống như người mẹ không yên tâm, lảm nhảm một hồi, lúc này mới ý thức được bản thân có chút phiền phức. Vốn cho rằng Long Đình Dạ sẽ không kiên nhẫn, chỉ là vừa ngẩng đầu, đối diện lại là một khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh. Cũng không có chút nào không vui. Thấy cô không nói gì nữa, anh mím môi hỏi cô. "Ừ, còn gì nữa không?" Cô dặn dò xong rồi? Lần đầu tiên thấy cô dài dòng như vậy, nhưng anh lại cảm thấy.. rất đáng yêu. Đáng yêu đến.. làm anh bỗng muốn hôn cô. "Em nghĩ xem.. Đúng rồi, mỗi ngày phải ăn chút trái cây, cái này đối thân thể cũng rất.. Ưm ưm.." Thời Duy Hạ nói chưa hết lời, người đàn ông bỗng từ trên ghế đứng dậy, một tay giữ lấy gáy cô, cúi đầu liền hôn xuống. Cô cả kinh, theo bản năng làm ra tư thế cảnh giác, duỗi tay chống trước ngực anh, muốn đẩy anh ra. Nhưng một khắc hơi thở nam tính thành thục kia, bá đạo vây lấy cô, tim cô lại run lên.. Không giống với nụ hôn lúc uống canh gà vừa nãy, động tác anh lúc này, nhiều hơn mấy phần bá đạo, hoàn toàn không cho cô thoát khỏi. Đôi tay đặt ở trước ngực anh, dần dần không có sức lực. Người đàn ông ấn đầu cô, dùng sức hôn cô, dùng sức.. nếm hương vị ngọt thanh trong miệng cô. Cho đến khi.. Thời Duy Hạ sắp không thở nổi, rốt cuộc anh mới buông lỏng cô ra. Thời Duy Hạ há miệng, hít thở từng ngụm lớn. Gương mặt cô rất nóng, Thời Duy Hạ nhất thời không dám ngẩng đầu nhìn anh, sợ nhìn tiếp, chính mình sẽ nhịn không được làm ra chuyện gì khác người. Phải biết rằng, nơi này chính là văn phòng. "Em đi đây." Cô cúi đầu, nói thầm một câu, rồi trực tiếp ôm hộp giữ ấm xoay người ra khỏi văn phòng. Thấy cô vội vàng rời đi, Long Đình Dạ mới đưa tay lên, gỡ một nút trên cổ áo sơ mi trắng, hầu kết giật giật. Cái hôn vừa rồi, làm trong người anh nóng lên.
Chương 26: Nhiều lời! Bấm để xem Anh cầm ly cà phê trên bàn lên uống một hớp, cảm giác khó chịu trong người cũng bớt đi một chút. Trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, có loại cám dỗ nào mà anh chưa từng thấy qua, nhưng cũng chưa từng có trạng thái mất kiểm soát như vậy.. Rõ ràng biết, có thể cô mang mục đích mà đối tốt với anh, thế nhưng.. anh vẫn không kiềm chế được mà nghe theo cô. Một lúc sau, Long Đình Dạ quay đầu lại liếc nhìn hộp bạc hà cô để trên bàn, vươn tay cầm lấy, đặt vào lòng bàn tay cẩn thận xem xét. Chẳng qua chỉ là một hộp kẹo bình thường mà thôi, nhưng lại khiến tâm tình anh mạc danh cảm thấy thoải mái hơn. Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ không khỏi thoáng qua một nụ cười hiếm hoi. Một giây sau, anh cầm lấy hộp kẹo bạc hà quay người ngồi trở lại ghế. Trong văn phòng rộng lớn đã khôi phục lại sự yên tĩnh bình thường. Bên tai thiếu đi tiếng huyên thuyên chi chi cha cha, anh đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Rõ ràng từ khi anh đến đây văn phòng vốn dĩ vẫn luôn yên tĩnh như vậy, nhưng vào lúc này.. anh cảm thấy sự yên tĩnh mà anh đã sớm quen thuộc, lại đáng ghét đến thế! - -Cốc cốc! Lúc này, cửa phòng làm việc bị người bên ngoài gõ vàng. "Vào đi!" Long Đình Dạ thu lại biểu cảm trên mặt, khôi phục vẻ thờ ơ thường ngày, sau đó mấp máy môi nói. Cánh cửa được đẩy ra, một người đàn ông trẻ mặc vest thắt cà vạt bước vào. "Sếp, ngoài kia là chuyện gì vậy?" Hứa Phi Vũ bước vào, vẻ mặt nghi hoặc hỏi. Long Đình Dạ không trả lời anh ta, chỉ cụp mắt nhìn đồ vật trong tay. Nhìn vẻ mặt của Long Đình Dạ lúc này, Hứa Phi Vũ lộ ra mấy phần bất đắc dĩ. Vừa rồi khi anh ta đi vào, nhóm người bên ngoài vậy mà nhờ anh ta cầu tình với sếp, nhưng ai mà không biết tính khí Long Đình Dạ.. Lúc này, anh ta thật sự không dám mở miệng cầu tình. "Khụ.." Một lúc lâu sau, Hứa Phi Vũ ngượng ngùng ho khan một tiếng, sau đó mới ngập ngừng mở miệng hỏi. "Mặc dù lần này bọn họ sơ suất, nhưng mà.. bao năm qua bọn họ cũng đã cống hiến cho công ty không ít, sếp hãy khai ân, tạm thời bỏ qua cho bọn họ lần này, trừ chút tiền thưởng là được.." Nói một hồi, Hứa Phi Vũ lại tiếp tục đánh giá biểu tình của Long Đình Dạ, mới phát hiện anh căn bản đến đầu còn không ngẩng lên nhìn anh ta một cái, mà đang nhìn cái hộp nhỏ trong tay. Thấy vậy, Hứa Phi Vũ cho rằng Long Đình Dạ vẫn đang tức giận, không khỏi có chút kinh hãi. Nhưng nhìn vẻ mặt của cấp dưới bao năm ở ngoài kia, vẫn là hỏi lại Long Đình Dạ. "Sếp, anh cảm thấy thế nào?" Nghe thấy âm thanh lảm nhảm của Hứa Phi Vũ, Long Đình Dạ không khỏi cau mày, hơi mất kiên nhẫn đáp. "Tuỳ!" Rõ ràng đều là nói luyên thuyên, âm thanh của gia hỏa trước mắt khiến cho anh cảm thấy phiền não, nhưng Thời Duy Hạ lại không như vậy.. Âm thanh thản nhiên của Long Đình Dạ khiến Hứa Phi Vũ ngạc nhiên không nhẹ, anh ta khó tin nhìn Long Đình Dạ. Đây là lần đầu tiên anh ta cầu tình cho người khác thành công, bởi vì trước đây anh ta đã từng đến cầu tình với Long Đình Dạ, kết quả cuối cùng đều không thành, đến bản thân anh ta cũng bị liên lụy phải nhận trách phạt. "Sếp, anh thực sự đồng ý không đuổi bọn họ?" Bởi vì trong lòng quá mức chấn kinh, Hứa Phi Vũ nhịn không được hỏi. "Nhiều lời!" Âm thanh của Hứa Phi Vũ khiến Long Đình Dạ lại lần nữa cau mày, cuối cùng anh đặt hộp kẹo bạc hà trong tay lên bàn, sau đó ngước mắt lên nhìn đối phương. "Chuyện này giao cho cậu xử lý, đừng làm phiền tôi."
Chương 27: Không cần khoa trương như vậy chứ Bấm để xem Lời Long Đình Dạ rơi xuống, Hứa Phi Vũ mới rốt cuộc lộ ra tươi cười: "Tôi đã nói mà, sếp vẫn là rất có tình người!" "Chuyện giao cho cậu, làm đến đâu rồi?" Long Đình Dạ không hề có ý tứ muốn tiếp tục luyên thuyên với anh ta mà đi thẳng vào chính sự. "Đương nhiên, với năng lực của tôi đương nhiên là giải quyết xong hết rồi!" Hứa Phi Vũ vỗ ngực, vô cùng tự tin nói. "Nói một hồi, tôi có chút khát nước rồi, cho tôi uống hớp nước trước, rồi lại báo cáo tình hình cụ thể cho sếp nhé." Hứa Phi Vũ cảm thấy hơi khô miệng, theo bản năng nhìn về phía ly cà phê trên bàn, bên trong lại là trống không. Đang lúc anh ta thất vọng, ánh mắt lại không nhịn được liếc tới hộp kẹo bạc hà trên bàn làm việc. "Thôi vậy, tôi ăn chút cái này nhuận giọng một chút vậy." Kẹo bạc hà thanh nhiệt giải hỏa, cũng có tác dụng giải khát nhất định! Vừa nói, Hứa Phi Vũ đã duỗi tay cầm lấy hộp kẹo kia, đang chuẩn bị mở hộp kẹo ra, lại bỗng cảm nhận được một trận lạnh lẽo.. Anh ta ngẩn ra, động tác trên tay không khỏi ngừng lại, kinh ngạc nhìn về hướng chủ nhân của đạo khí tức lạnh lẽo kia. Khi thấy rõ biểu tình trên mặt Long Đình Dạ, Hứa Phi Vũ lại giật mình.. "Buông tay!" Ánh mắt Long Đình Dạ lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm hộp kẹo bạc hà trên tay Hứa Phi Vũ, biểu tình trên mặt âm lãnh đến mức phảng phất chỉ cần anh ta dám ăn hộp kẹo kia, anh sẽ lập tức giết chết anh ta! Hứa Phi Vũ khiếp sợ, lập tức buông lỏng hộp kẹo bạc hà trên tay ra, xấu hổ cười cười. "Ha ha.. Bất quá chỉ là một hộp kẹo mà thôi, không cần khoa trương như vậy chứ." Long Đình Dạ không nhiều lời, chỉ là duỗi tay qua lấy hộp kẹo trở về, nắm trong lòng bàn tay. Thấy thế, Hứa Phi Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nhịn không được nhìn hộp kẹo bạc hà trên tay anh nhiều hơn vài lần. Lòng thầm nghĩ, thứ này rốt cuộc có cái gì khác biệt, còn không phải là một hộp kẹo bạc hà bình thường sao, lại làm anh để ý như thế.. Quả nhiên, suy nghĩ của sếp, luôn là làm người ta đoán không ra, nhìn không thấu.. * * * Buổi tối, vùng ngoại thành thành phố Nam Lục, bờ sông dân cư thưa thớt. Thời Duy Hạ một bên cầm di động nhìn hình ảnh, một bên cầm kính viễn vọng nhìn về mặt sông phía xa xa. Trên màn hình di động của cô hiển thị hình ảnh của một chiếc du thuyền. Đây là cô nhờ người của văn phòng thám tử của anh trai Thời Tiêu đi tra được chiếc du thuyền Tô Vũ Trạch thuê để tổ chức buổi tiệc sinh nhật tối nay, cùng lộ trình du thuyền sẽ đi qua, vì vậy từ chạng vạng cô đã bắt đầu chờ sẵn ở chỗ này. Chỉ là, tối hôm nay cô đã đợi được một lúc lâu rồi, nơi này có rất nhiều con thuyền đi ngang qua, nhưng lại không phát hiện du thuyền của Tô Vũ Trạch đâu. "Thái thái, nơi này không an toàn, hay là cô đến nơi khác tản bộ đi." Bên tai, bảo tiêu kia giọng nói có chút chất phác vang lên. Thời Duy Hạ buông kính viễn vọng trên tay xuống, có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn bọn họ một cái. "Không khí ở bờ sông tốt, tôi muốn ngồi thêm một lát, các anh không cần lo cho tôi!" Long Đình Dạ mặc dù đáp ứng để cô tự do hoạt động, nhưng mà, lúc chạng vạng cô ra ngoài, bên người lại có thêm hai bảo tiêu, làm thế nào cũng không cắt đuôi được. Cô không có cách nào, đành phải để cho bọn họ đi theo, bất quá bây giờ nghĩ lại như vậy cũng tốt, có hai người hỗ trợ càng thêm an toàn một chút. Khi cô đang cùng nói chuyện với bảo tiêu, một chiếc du thuyền đèn đuốc sáng trưng xuất hiện trên sông cách đó không xa, lấy tốc độ vô cùng chậm rãi hướng bên này đi tới. Chờ đến khi chiếc du thuyền kia tới gần hơn, Thời Duy Hạ mới vội vàng cầm lấy kính viễn vọng trên tay, nhìn về phía chiếc du thuyền kia.
Chương 28: Nhanh lên, cứu thái thái! Bấm để xem Thời Duy Hạ cầm kính viễn vọng, nhanh chóng kiểm tra số người trên du thuyền, sau khi so sánh với hình ảnh trên di động, chứng minh kia chính là chiếc du thuyền của Tô Vũ Trạch! Cô vui sướng không thôi, chờ đợi chiếc du thuyền khổng lồ kia dần dần hướng tới gần bên này. Đúng lúc Thời Duy Hạ tập trung tinh thần chăm chú nhìn du thuyền, 'Ùm' một tiếng, một bóng hình.. bỗng nhiên từ trên du thuyền rớt xuống nước. Mọi chuyện xảy ra rất đột ngột, Thời Duy Hạ thậm chí còn không thấy rõ anh ta làm thế nào từ trên du thuyền rơi xuống. "Mau cứu người!" Thời Duy Hạ kinh ngạc hét to một tiếng, không kịp tự hỏi nhiều, liền vứt kính viễn vọng cùng di động trên tay xuống, liền ùm một tiếng, nhảy xuống sông! Thấy thế, hai gã bảo tiêu đều hoảng sợ. "Nhanh lên, cứu thái thái!" Thật mau hai gã bảo tiêu vừa rồi còn ở trên bờ ùm ùm hai tiếng, liền đồng thời nhảy xuống sông. * * * Đầu mùa hạ, nước sông còn có chút lạnh, Thời Duy Hạ chịu đựng cảm giác không thoải mái, cố sức bơi tới phương hướng vừa rồi Tô Vũ Trạch rơi xuống! Ánh sáng trên sông mờ tối, Thời Duy Hạ chỉ có thể nương theo ánh đèn trên du thuyền, xác định thân ảnh không ngừng giãy giụa trên mặt nước kia. Chỉ là chờ cô bơi được một nửa, vừa rồi còn có người giãy giụa trên mặt nước, bỗng nhiên lại không có động tĩnh gì nữa. Trong lòng Thời Duy Hạ cả kinh, nghĩ thầm tên kia sẽ không đi mau như thế chứ, sinh mệnh này cũng quá yếu ớt! Cứ như thế, cô đã tới, cũng chỉ có thể tận lực tìm kiếm anh ta. Cô duỗi tay nắm lấy cái mũi, chỉ có thể vùi đầu vào trong nước, tìm kiếm thân ảnh kia trong nước. Cuối cùng khi cả người cô sắp đông lạnh đến không còn tri giác, rốt cuộc ở dưới nước thấy được người đàn ông kia đang từ từ trầm xuống. Trong lòng cô vui mừng, vội dùng hết sức lực toàn thân bơi qua! * * * Một giờ sau, ở bệnh viện. Tin tức Tô Vũ Trạch chết đuối, lấy vận tốc ánh sáng truyền ra ngoài, toàn bộ phóng viên thành phố Nam Lục đều xuất hiện ở nơi này, bệnh viện lớn như vậy cũng trở nên chật như nêm cối. Bảo vệ bệnh viện toàn bộ xuất động, còn điều không ít cảnh lực thành phố duy trì trật tự! Ngoại trừ âm thanh ầm ĩ của các phóng viên, tiếng kêu khóc suy sụp của người đại diện ra, càng là âm thanh vang vọng cả tầng lầu! "Vũ Trạch, cậu ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện a!" Toàn bộ bệnh viện, hoàn toàn loạn thành một đoàn! * * * Trong phòng bệnh. "Hắt xì!" Thời Duy Hạ hắt xì một cái, duỗi tay xoa xoa cái mũi có chút ngứa. Nước sông quá lạnh, thân thể của cô đến bây giờ còn chưa ấm lại. Bên tai vang lên giọng nói của bác sĩ. "Uống thuốc là tốt rồi, bất quá.. để phòng cảm nhiễm, cần phải tiêm thêm một mũi." Cô vốn dĩ có chút mỏi mệt, vừa nghe bác sĩ nói, lập tức thanh tỉnh lại. "Còn phải tiêm?" "Đương nhiên, Long thái thái, đầu gối cô bị thương ở dưới nước, vì để ngừa cảm nhiễm, cần thiết tiêm một mũi!" Bác sĩ gật gật đầu, sau đó hợp sinh hòa khí, thái độ hữu hảo nói với Thời Duy Hạ. "Tôi ghét phải tiêm!" Vừa nghe bác sĩ nói, Thời Duy Hạ không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Cô ghét tiêm, từ nhỏ đã ghét, dùng từ thông dụng tới nói, chính là cô sợ tiêm! Mỗi lần chỉ cần vừa nhìn thấy kim tiêm chui vào làn da của mình, cô sẽ toàn thân lạnh lẽo, mồ hôi lạnh chảy không ngừng, sau đó luôn lâm vào cảm giác đau đớn cùng sợ hãi. Cái loại cảm giác này quá thống khổ, cô không bao giờ muốn trải nghiệm nữa! Khi còn nhỏ, cô tình nguyện uống thuốc đắng nhất, cũng tuyệt đối không muốn tiêm! Vừa nghe Thời Duy Hạ nói, bác sĩ tức khắc lâm vào thế khó, lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.
Chương 29: Khuôn mặt âm lãnh, cực kỳ đáng sợ Bấm để xem "Long thái thái, vì sự an toàn của cô, cô tốt nhất là.." "Không cần nói nữa, tôi sẽ không tiêm!" Thời Duy Hạ cong môi, vẻ mặt kháng cự. "Này.." Bác sĩ không có cách nào, đành phải chuyển ánh mắt về hướng bảo tiêu ở một bên. * * * Cửa bệnh viện. Rất nhiều phóng viên sớm đã vây kín cửa đến một giọt nước cũng không lọt, ai cũng muốn giành được tin tức đầu tiên của Tô Vũ Trạch. - - kít! Một chiếc xe thể thao màu đen đột nhiên ngừng lại ở cửa bệnh viện. Cửa ghế điều khiển mở ra, một người đàn ông khuôn mặt tuấn mỹ, biểu tình lại vô cùng lạnh lùng từ trong xe bước xuống. "Là Long Đình Dạ!" Có phóng viên nhận ra thân phận Long Đình Dạ, kinh ngạc hô lên. Tức khắc, không ít máy ảnh quay về phía Long Đình Dạ, rất nhiều phóng viên kéo lại đây, hiện trường một mảnh hỗn loạn! "Long tiên sinh, xin hỏi ngài tối thế này còn tới bệnh viện, là vì sao, là bởi vì Tô Vũ Trạch đại ngôn sản phẩm của tập đoàn cho nên đặc biệt tới thăm sao?" Đại đa số vấn đề phóng viên hỏi, đều khó tránh khỏi liên quan đến Tô Vũ Trạch, nhưng luôn có thành phần cá biệt không sợ chết! "Long tổng, xin hỏi ngài có giống như trong lời đồn, thân thể có chút vấn đề cho nên buổi tối mới tới bệnh viện chẩn trị?" Một nữ phóng viên vẻ mặt bát quái giơ bút ghi âm, mặt đầy chờ mong nhìn Long Đình Dạ. Nhìn phóng viên chen lấn ở trước mặt, sắc mặt Long Đình Dạ càng thêm khó coi, hung tợn nhìn lướt qua phóng viên kia. "Cút ngay!" Khí tràng lạnh lẽo từ người đàn ông tản ra khiến vài phóng viên bị dọa cho kinh sợ. Không chờ bọn họ kịp phản ứng lại đây là chuyện gì, lại có thêm vài chiếc xe hơi ngừng ở cửa bệnh viện. Mười mấy tên bảo tiêu vội vàng xuống xe, nhanh chóng vây quanh bên người Long Đình Dạ, đem các phóng viên đẩy ra. "Xin tránh ra!" Long Đình Dạ không nói một lời, bước chân dài đi nhanh vào bên trong bệnh viện. "Ông chủ, nghe nói thái thái không có việc gì, chỉ là bị thương nhẹ mà thôi." Mạc Tùy vội vã đi theo sau Long Đình Dạ, mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp bước chân anh, cũng chỉ có thể vừa đi vừa nói với anh. Vừa nghe được tin Thời Duy Hạ rơi xuống nước phải vào bệnh viện, người luôn chán ghét phóng viên và nơi đông đúc nhiều người như ông chủ, lại không quan tâm mà nhanh chóng lái xe vọt tới bệnh viện, cũng không chờ anh ta hỏi rõ ràng tình huống. Cho nên vừa mới đến bệnh viện, Mạc Tùy liền đuổi theo, đem những gì anh ta đã hỏi rõ ràng ở trên đường nói ra. * * * Bị thương? Vừa nghe Mạc Tùy nói, Long Đình Dạ nhíu mày, con ngươi màu đen rõ ràng có vài phần hoài nghi. Nha đầu ngốc kia không biết bơi, làm sao lại chỉ bị thương nhẹ thôi! Biểu tình kinh ngạc chợt lóe qua, Long Đình Dạ bước vào thang máy. Vài giây sau, cửa thang máy mở ra, Long Đình Dạ bước nhanh hướng tới phòng bệnh! Âm thanh vang lên, cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài mở ra. Vẻ mặt Long Đình Dạ lãnh lệ, bỗng xuất hiện ở trong phòng bệnh. Thời Duy Hạ đang giằng co với bác sỹ không chịu tiêm, kinh ngạc quay đầu qua xem, nhưng lại thấy một khuôn mặt âm lãnh, cực kỳ đáng sợ. Cô kinh ngạc, trong lòng giật thót lên. Sắc mặt người đàn ông quá đáng sợ, ánh mắt sắc bén lại tràn đầy hàn ý gắt gao nhìn chằm chằm cô, làm Thời Duy Hạ mạc danh chột dạ. "Long.. Long Đình Dạ, anh đã đến rồi.." Cô xấu hổ kéo kéo khóe miệng, cười một tiếng. Chỉ là, sắc mặt người đàn ông cũng không có chuyển biến tốt đẹp, mà bước nhanh tới bên giường bệnh.