Chẳng Phai Nhòa Mưa rơi lất phất nhớ người xa Bỏ phố để quên lối đến nhà. Sao sáng hôm nay như vội vã Bên khung bóng tối ở cùng ta. Ngày xưa kỷ niệm giờ xa quá Ai đó hợt hời chuyện đã qua. Góc phố mưa nào giờ bỗng lạ Chổ ngồi còn đó chẳng phai nhoà
MƯA CHIỀU BUỒN Mưa rơi buồn như lòng tôi tê cóng Mưa lóng ngóng như tôi trước cuộc đời Mưa nhút nhát như tôi thủa xưa ấy Mãi âm thầm lặng lẽ chẳng một lời Ơi cuộc đời có bao giờ khác được Cơn mưa buồn mãi mãi chẳng ngừng rơi.. Chiều mưa buồn! Mưa ơi! Mưa lại rơi rồi
MƯA RẢ RÍCH * * *Mưa rơi, mưa lại rơi rồi, Mưa rơi như khóc như cười với ta. * * *Khóc vì giọt lệ phôi pha, Cười vì khờ dại, cười vì đắng cay. * * *Ta như một kẻ đang say, Say trong tình gió, tình mây vô bờ. * * *Ta như một kẻ đang mơ, Mơ trong giấc mộng ảo mờ, hư không. * * *Mưa rơi từng giọt nhớ mong, Rơi từng giọt đắng trong lòng sót xa. * * *Mưa rơi cho những ngày qua, Trách người phụ bạc bỏ ta đi rồi. * * *Mưa rơi từng tiếng nỉ nôi, Cứ như giận dỗi cảnh đời trái ngang. * * *Mưa buồn miệng lưỡi thế gian, Không dao, không búa mà tan cuộc tình. * * *Để giờ hai kẻ vô hình, Qua nhau ngoảnh mặt.. vô tình thế sao? * * *Mưa rơi, rơi giữa đêm thâu, Mưa nghe nức nở mối sầu đầy vơi..
EM VỀ PHỐ ẤY CHIỀU MƯA Em đi về phố ấy chiều mưa Trời thu bụi giăng mờ khắp ngõ Tóc mây hường đưa theo nhịp gió Trải mù sương lên ánh mắt người Em đi về phố ấy cùng ai? Ta bâng khuâng nhớ một dung hài Lời dối trá chưa trao tròn vẹn Khúc hẹn thề đã đợi ngày mai Ta yêu nhau mới ba màu áo Phút giã từ vàng vọt thu ngâu Khói thuốc rớt ngã ba đường nọ Cay lệ nhòa đáy mắt em sâu Em buồn không sao đã qua cầu Để ai sầu lạc bước đường câu Mưa rơi đều đôi vai gầy nhỏ Bóng hoàng hôn vội khuất ngang đầu Trời tháng sáu đìu hiu trầm mặc Mây ráng hồng hiu hắt bơ vơ Vì hương tóc mãi còn xao xuyến Nên nỗi buồn còn hóa thành thơ Rồi hôm nay lang thang phố vắng Tháng sáu buồn gợi nhớ tình xưa Chà! Tháng sáu, lòng ta chợt nhớ: "Em đi về phố ấy chiều mưa"..