Tiểu Thuyết [Dịch] Quý Cô Khó Gần - Kean

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Mây trắng nắng vàng, 12 Tháng chín 2021.

  1. Mây trắng nắng vàng Mây Trắng Nắng Vàng

    Bài viết:
    1
    Tên truyện: Quý cô khó gần

    Tác giả: Kean

    Dịch giả: Mây trắng nắng vàng.

    Thể loại: Tiểu thuyết, lãng mạn

    Lịch đăng: Chủ nhật hằng tuần

    [​IMG]

    Giới thiệu:

    " Làm ơn đi, Hilise. Cầu xin em hãy chết thay cho Gabrielle."

    Lần đầu tiên trong đời, người anh trai đáng quý của nàng đã cúi đầu cầu xin trước mặt nàng.

    Anh muốn nàng chết thay cho em gái kế, người mà cả hai thậm chí không chung một giọt máu mủ ruột thịt.

    "Đây là lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng anh cầu xin em."

    Nàng đã phải sống trong đau khổ tủi nhục bao lần, và lần này cũng không ngoại lệ.

    Đã bảy lần bị phản bội và chết đi sống lại, nàng dường như không còn vướng lại một chút vương vấn nào.

    "Thật đáng mừng vì cho đến cuối cùng, anh vẫn chỉ là một tên cặn bã."

    Nàng đã không còn bị tình cảm chi phối nữa. Bây giờ, đến lượt nàng từ bỏ họ trước.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng chín 2021
  2. Mây trắng nắng vàng Mây Trắng Nắng Vàng

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 1: BÔNG HỒNG DẦN HÉO ÚA

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hilise, làm ơn!"

    Người anh trai đáng quý của nàng, Ricardo, người được mọi người gọi với quý danh "Hoàng tử hoa hồng", đã nói với nàng – một kẻ đang bị nhốt sau song sắt.

    "Hãy chết thay cho Gabrielle."

    Trái tim nàng dường như bị một nhát dao đâm thẳng vào vào tim, rỉ máu, đã vô số lần trong đời chịu đựng cơn đau nhức nhối, vào lúc này, nàng đã hoàn toàn gục ngã.

    Nàng không còn thốt lên được lời nào nữa. Chỉ có thể giữ lại chút hơi thở mỏng manh, Hilise ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt.

    Ngay từ đầu, nàng đã bị tống vào tù thay cho Gabrielle.

    Nàng không hy vọng Ricardo có thể giải quyết tốt mọi thứ và đưa nàng ra khỏi nơi u ám này. Nhưng nàng chỉ mong chờ người anh yêu quý có một chút lo lắng cho nàng, thậm chí đó là một lời nói dối thôi cũng được, nàng sẽ không bận tâm.

    Thế nhưng, trên gương mặt hắn ta chỉ đọng lại sự lạnh lùng vô cảm, kể cả khi hắn nhìn lướt qua nàng, gương mặt chỉ tối sầm lại. Một chút cảm giác tội lỗi mờ nhạt hiện lên trong mắt hắn khi cố né tránh ánh mắt nàng. Hắn không thể nhìn Hilise lâu thêm một chút nào nữa, buông lời nói:

    "Em đã chết đi sống lại bảy lần rồi, chỉ lần này nữa thôi, xin hãy chết thay cho Gabrielle, Hilise!"

    Khoảnh khắc Ricardo thốt ra những lời nói đau thương ấy một cách dứt khoát, nàng rùng mình sợ hãi như thể bị hàng ngàn mũi ghim sắt bủa vây.

    "Chết rồi lại chết.. cứ tiếp tục trở về như cũ."

    "Đừng nói như vậy."

    "Vì vậy, Hilise."

    "Đừng!"

    "Làm ơn hãy chết thay cho Gabrielle."

    Nàng dường như không thể chấp nhận được khi những lời nói độc ác ấy lại thốt ra từ đôi môi xinh đẹp kia. Nhưng đây đâu phải lần đầu hắn ta buông những lời tàn nhẫn đối với nàng.

    Nhưng sao.. Làm sao hắn ta có thể?

    "Dù sao thì việc này cũng chỉ xảy ra trong chốc lát. Rồi em sẽ trở lại, vẫn có thể sống tiếp."

    Ricardo lặp lại lần nữa với giọng điệu tuyệt vọng như thể anh ta đang cố thuyết phục nàng.

    "Đó là lý do tại sao.."

    "Anh không tin em."

    Ricardo im lặng khi nghe nàng nói.

    "Anh khinh thường em, nói những lời vô nghĩa với em nhằm thu hút sự chú ý của mọi người."

    Hắn chưa bao giờ nói về sự thật đó.

    "Nhưng bây giờ anh đã phơi bày những điều này trước mặt em chỉ vì anh không cần em nữa?"

    Đã quá rõ tính cách của hắn ta, nếu bây giờ bọn họ đang ở một hoàn cảnh khác, hắn sẽ không tin những lời nàng vừa nói.

    Vẻ mặt của Ricardo hiện lên bối rối.

    "Anh xin lỗi."

    Hành động của hắn khiến nàng cảm thấy như thể hơi ấm của cơ thể dần bị rút cạn qua từng đầu ngón tay.

    "Nhưng làm ơn đi, Hilise! Lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng, anh cầu xin em."

    Lần đầu tiên, một quý tộc cao quý đã quỳ gối trước nàng và cúi đầu cầu xin.

    Vì Gabrielle, người không cùng máu mủ ruột thịt, nhưng rõ ràng là người duy nhất mà hắn coi là em gái của mình.

    Hắn muốn nàng chết thay cho cô ta.

    "Haha.."

    Nàng không thể chịu đựng được nữa, phá lên cười. Làm sao nàng có thể không cười trước cảnh tượng hài hước như thế này chứ.

    "Thật là nực cười."

    Bờ vai của Ricardo khựng lại, có lẽ hắn ta nghĩ rằng nàng đang cười nhạo hắn vì đã quỳ gối trước mặt nàng.

    Cứ như vậy, hắn vẫn im lặng nhìn một cách thành khẩn vào mắt nàng.

    Đúng vậy, chừng đó cũng đủ biết hắn quan tâm đến Gabrielle nhường nào.

    Đến mức nàng chẳng là gì đối với hắn.

    Nàng đã phải khốn khổ chết đi sống lại cả bảy kiếp, và lần này cũng không ngoài lệ.

    Tuy nhiên, một chút mong đợi thoáng qua, đến mức héo mòn và đóng dày như một nắm bụi, cuối cùng đã tan biến thành tro tàn và rải rác khắp hư không.

    "Ricardo."

    Nàng đã không còn rơi một giọt nước mắt nào nữa.

    Nàng chỉ cảm thấy lòng mình trống rỗng.

    Đúng vậy.

    Đến cuối cùng, sau bảy lần thất bại.

    "Em sẽ không gọi anh là anh trai của em nữa. Thực sự mà nói, anh chưa bao giờ là một người anh trai đúng nghĩa kể từ khi em được sinh ra."

    Tay của Ricardo run lên trước lời nói của nàng. Hắn ngẩng đầu lên và nhìn Hilise.

    "Cảm ơn, Ricardo."

    Có lẽ lúc này, mặt nàng cũng héo úa và khô khan hệt như giọng nói của mình vậy.

    Ngay khi ánh mắt hắn chạm vào mắt Hilise, vẻ mặt hắn lộ rõ sự khó hiểu.

    "Em cảm thấy thật vui mừng vì cho đến cuối cùng, anh cũng chỉ là kẻ cặn bã."

    Nhìn vào đôi mắt chứa đầy sự run rẩy của hắn ta, nàng cảm thấy những cảm giác vô vọng còn sót lại của mình dần tan biến vào hư không, biến mất hoàn toàn.

    Nàng dường như đã không còn cảm thấy tồi tệ khi nhìn hắn, thậm chí cũng không còn đau lòng nữa.

    Hilise tự hỏi liệu đã bao giờ nàng có cảm giác thư thái như bây giờ trong suốt những năm tháng cuộc đời đã qua chưa?

    Tốt rồi, cuối cùng thì hiện tại nàng đã được giải thoát.

    Vì vậy, bây giờ đã đến lúc nàng từ bỏ bọn họ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng chín 2021
  3. Mây trắng nắng vàng Mây Trắng Nắng Vàng

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 2: MỘT BÔNG HOA HÉ NỞ TRỞ LẠI

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "- Không, đừng đến đó!"

    Một khởi đầu mới đang chờ đón sau cái chết. Lần đầu tiên trong đời sống này, nàng hít một hơi thật sâu.

    Mùi hương hỗn hợp hòa quyện giữa mùa xuân, trà và hương cỏ dại nhẹ nhàng mà nhanh chóng tràn vào mũi nàng. Cùng lúc đó, một giọng nói đầy vẻ hoảng sợ đập vào tai nàng.

    Ah, nàng chợt nhận ra. Đã đến lúc điều đó xảy ra một lần nữa.

    Tai nàng bây giờ chỉ truyền đến tiếng khóc run của Ricardo, thứ mà tôi đã nghe được 7 lần trước đó.

    Một khi nàng mở mắt, nàng sẽ thấy một con thú đáng sợ đang đe dọa, thèm khát, nhìn như muốn nuốt lấy cả nàng lẫn Gabrielle.

    Nàng dường như đã quá quen thuộc với điều này, không cần chuẩn bị tinh thần vì nàng đã trải qua tình huống này vài lần rồi.

    "- Gừ gừ!"

    Những gì mà nàng thấy tiếp theo là một con thú to lớn, to như một ngôi nhà, chạy về phía nàng và Gabrielle, và đó cũng là điều mà nàng đang mong đợi.

    Nàng chợt thấy Ricardo chạy từ một nơi gần đó. Cảnh tượng này hiện lên trong tâm trí nàng thật sống động. Anh ta chạy với mái tóc đỏ gọn gàng, rồi chìa tay ra.

    Nhưng bàn tay ấy chạm vào Gabrielle, người con gái đang đứng cạnh nàng. Không hề có một gợn suy nghĩ về lựa chọn thứ 2, Ricardo chỉ hướng về Gabrielle như thể đang bảo vệ cô ấy và muốn nhanh chóng tránh xa khỏi nàng.

    "– Roarrrrr.."

    Nàng đã bị bỏ lại một mình đối mặt với con thú hung dữ.

    Nó mở to miệng ra như muốn nuốt chửng nàng. Những chiếc răng nanh sắc nhọn lao về phía nàng như muốn xuyên qua cơ thể mỏng manh này ngay lập tức.

    Nàng chỉ nhìn chằm chằm trước cảnh tượng đang diễn ra trước mặt mà không rời mắt. Nàng thà chết ngay lúc này nhưng nàng vẫn chưa tới số, đó không phải là số phận của nàng.

    HWAA!

    Ở cảnh tưởng tưởng chừng như vô vọng đó, một nguồn năng lượng nhẹ nhàng bao quanh cơ thể nàng.

    Hương thơm của hoa dần trở nên đậm đặc và ngọt ngạo hơn nhiều so với những gì nàng cảm nhận trước đây, phả vào cánh mũi mỏng manh.

    Những bông hồng mọc dưới chân từ từ lan ra ngay lập tức.

    Khi những cây dây leo dài ra, những bông hồng rải rác khắp nơi một cách hiền dịu, như muốn che khuất tầm nhìn của nàng. Những sợi dây leo mình đầy gai nhọn vươn dài về phía trước, quấn lại với nhau.

    Bốn dòng máu đặc biệt được truyền lại từ thế hệ này đến thế hệ khác tượng trưng cho bốn mùa.

    Lần đầu tiên nàng nhận ra nguồn sức mạnh này là khi đang cố gắng cứu bản thân ra khỏi cảnh nguy hiểm.

    "- Cái gì vừa mới.."

    Một giọng nói trầm thấp, run rẩy truyền vào tai nàng.

    Nghiêng đầu hướng về phía giọng nói, nàng thấy hai bóng người đang ngồi trên bãi cỏ xanh.

    Ricardo, anh ta đang nhìn nàng với ánh mắt ngạc nhiên và một cô gái tóc vàng, đang run rẩy đáng thương trong vòng tay anh ta.

    Đó là Ricardo và em kế của chúng tôi, Gabrielle.

    Có lẽ rất sốc khi phải đối mặt với con quái thú, Gabrielle đang bám lấy cánh tay của Ricardo với khuôn mặt tái nhợt và hoảng sợ.

    Nàng không thể không so sánh chính mình với họ, hai người đang ngồi cùng nhau, che chở bảo vệ cho nhau với nàng, một thân một mình ở giữa khu vườn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng chín 2021
  4. Mây trắng nắng vàng Mây Trắng Nắng Vàng

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi rời khỏi khu vườn và vào biệt thự, nàng đi thẳng về phòng của mình.

    Trên đường, nàng bắt gặp một vài gia nhân.

    Nhưng tất cả bọn họ đều bận rộn chạy qua chạy lại tất bật như không hề nhìn thấy nàng.

    Không có khả năng họ không nhìn thấy. Chỉ là họ chọn cách phớt lờ nàng, coi như nàng không tồn tại.

    Men theo cầu thang dẫn lên phòng, đi thảnh thơi một lúc dọc theo hành lang, và mở cửa phòng mình. Một khung cảnh quen thuộc lại chào đón nàng. Nàng nhanh chóng sải bước vào trong phòng và đi về phía cửa sổ.

    Nàng nhìn vào khung cửa sổ bóng loáng phản chiếu dáng vẻ của mình.

    Không giống với mái tóc đỏ sặc sỡ của Ricardo, mái tóc dài của nàng trông giống như một bông hoa màu nhạt, dịu nhẹ hơn.

    Kết thúc chuyện lần này, mọi thứ đã trở nên tồi tệ hơn khi sức mạnh của nàng được đánh thức trong khu vườn cách đây không lâu, nhưng vẫn chưa đến mức khó kiểm soát.

    Gương mặt phản chiếu trong kính trông rạng rỡ hơn một phần.

    Nàng bây giờ đã đạt đến độ tuổi mà một người có thể được coi là trưởng thành, tuổi 19.

    Tuổi nàng đã mãn ở kiếp trước (lần chết thay cho Gabrielle lần thứ 7) là 24. Nên kiếp này, nàng đã hồi sinh đến trước thời điểm tuổi 24 là năm năm.

    Mọi điểm khởi đầu đều khác nhau, nhưng số phận về cuộc sống của nàng trôi đi và kết thúc đều giống nhau.

    "Cảm ơn vì đã chết thay cho Gabrielle."

    Giọng nói tuyệt vọng của Ricardo thốt lên, không giống như anh ta thường ngày, kí ức của nàng chợt hiện lên trong tâm trí.

    Sau đó, nàng nhớ đến hình ảnh Ricardo ngồi trong vườn khi một mình nàng đối chọi với con quái thú.

    Mọi người luôn nói về nàng bất cứ khi nào họ nhìn thấy nàng xuất hiện ở bên ngoài.

    "Con vịt xấu xí của gia tộc Inoaden."

    "Kẻ vô giá trị của gia tộc."

    "Cỏ dại vô dụng mọc trong vườn hồng."

    Đó là ấn tượng của mọi người về nàng, Hilise Inoaden.

    Hai biệt danh đầu tiên được hình thành do mối quan hệ của nàng với các thành viên trong gia đình. Tuy nhiên, biệt danh cuối cùng là do bản chất khác thường của những người mang dòng máu Inoaden.

    Cho dù nàng có bao nhiêu biệt danh đi chăng nữa, đều không có cái nào là tốt cả.

    Nàng nghe thấy tiếng nói qua cánh cửa sổ đang khép hờ.

    Chậm rãi tiến gần hơn và nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng thấy khu vườn nơi nàng đã đứng lúc nãy.

    Ricardo và Gabrielle đã đi khỏi nơi đó.

    Những gia nhân cả nam lẫn nữ đều được tập hợp và dọn dẹp hiện trường xung quanh theo lệnh của quản gia.

    Kéo khay, dọn bàn trà, thu thập xác con quái vật.

    Tuy nhiên, họ không biết phải làm gì với những bông hồng nở rộ xung quanh mình.

    Thực tế là không phải Ricardo là chủ nhân chân chính của họ. Có lẽ đó là một sự hiểu lầm nhỏ của các gia nhân trong nhà.

    Ai cũng đinh ninh một điều rằng Ricardo, con trai cả, sẽ là người thừa kế.

    Mọi người trìu mến gọi anh ta là 'Hoàng tử hoa hồng'.

    Nhưng điều bất ngờ là, sức mạnh của dòng máu quý tộc này nằm ở trong cơ thể nàng. Và cho dù đến khi nàng chết đi, sức mạnh ấy cũng sẽ không bao giờ đến lượt anh ta có quyền nắm giữ.

    Nàng đưa mắt nhìn vào chỗ Ricardo ngồi trước đó, nghĩ về việc nàng đang suy tính.

    Bây giờ, nàng chỉ cần tiếp tục với bước tiếp theo.

    Những gia nhân kia cuối cùng cũng gọi những người làm vườn tới dọn dẹp những bông hoa hồng nàng đã tạo ra khi sử dụng sức mạnh thần bí và quay trở lại bên trong biệt thự.

    Bất kể ai khi chạm vào bông hồng thần bí ấy, nó đều nhất thể biến thành tro bụi, lấp lánh như bột thủy tinh.

    Nàng nhìn thứ tro bụi của những bông hoa hồng xinh đẹp kia đang lan tỏa khắp khu vườn rồi từ từ đóng cửa sổ.

    Sau đó, nàng kéo tấm rèm bên cạnh, chặn hoàn toàn ánh sáng chiếu vào phòng của nàng.

    "Mời đi lối này, ông Madsen. Thiếu gia và tiểu thư đang đợi ông."

    Bác sĩ riêng của nhà Inoaden ghé thăm dinh thự vì sự cố lúc nãy, rảo bước đến khám cho Gabrielle trước.

    Mặc dù nàng mới chính là người suýt bị quái thú ăn thịt, nhưng mọi người đều ưu tiên cho Gabrielle, người được Ricardo bảo vệ. Sợ rằng ngay cả một sợi tóc của cô ấy cũng không thể bị mất.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng chín 2021
  5. Mây trắng nắng vàng Mây Trắng Nắng Vàng

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Con có chắc nó đã tỉnh lại?"

    Tối hôm đó, cha nàng, Diego Inoaden trở về nhà. Giống như Ricardo, ông ta cũng có mái tóc đỏ sẫm và đôi mắt vàng.

    Vì quay lại lúc mặt trời đã xuống núi khá lâu, nên ông vội vã vào nhà ngay khi biết tin.

    "Con không nhầm chứ?"

    Không tin vào những gì nghe được, ông gặng hỏi Ricardo một lần nữa.

    Nàng đứng trên bậc thang, khuất tầm nhìn của họ và lắng nghe cuộc trò chuyện của những người bên dưới. Nàng không có chủ ý nghe trộm, chỉ là vô tình nghe thấy lời thì thầm to nhỏ khi đang đi xuống cầu thang.

    "Con hãy suy nghĩ cho cẩn thận và đừng đưa ra phán đoán quá vội vàng. Theo những gì cha biết được, thì đó có thể là sức mạnh của con, không phải của Hilise".

    Ông ta cứ đinh ninh về cái suy nghĩ sai lầm đã in sâu vào tâm trí đó. Nàng mỉm cười trước lời nói của cha.

    Đó là điều hiển nhiên vì Ricardo không có năng lực sử dụng sức mạnh của mình để bảo vệ nàng khỏi tình huống ngàn cân treo sợi tóc đó. Và nếu có, anh ta cũng sẽ không cứu nàng.

    Ngay cả cha cũng biết điều đó, nhưng ông vẫn cố chấp trong sự kỳ vọng vô nghĩa.

    "Theo sau mỗi bước đi của cô ta đều xuất hiện một bông hồng có cùng màu với mái tóc."

    Giọng Ricardo trầm hơn trước, truyền vào tai nàng.

    Giọng của cha cũng trở nên trầm thấp.

    Họ chưa bao giờ nghĩ đến điều này sẽ xảy ra. Nhưng bây giờ khi nàng đã thức tỉnh và có được sức mạnh của người thừa kế, họ chắc hẳn cảm thấy đứng ngồi không yên.

    "Hiện tại, chúng ta phải giữ kín bí mật này."

    "Nhưng, thưa cha.."

    "Con có nghĩ rằng tin tức này đã bị lan truyền ra bên ngoài chưa?"

    "Không đâu cha.. Con đảm bảo rằng mọi người sẽ giữ im lặng về điều đó."

    Cha một lời tán thưởng Ricardo đã làm rất tốt. Tuy nhiên, Ricardo dường như đang cẩn trọng suy nghĩ về những gì cha vừa nói.

    Loạt xoạt..

    Bước chân nàng dừng lại một chốc rồi vẫn tiếp tục đi xuống.

    Cha và Ricardo đều ngạc nhiên khi nghe tiếng nước chân người bước xuống cầu thang, cách họ không xa.

    Khuôn mặt họ đều tối sầm lại khi nhìn thấy khuôn mặt của nàng xuất hiện. Mặt của họ cứng đờ và sửng sốt khi nhìn thấy nàng. Những khuôn mặt ấy ắt hẳn được đúc từ gốm sứ, nàng nghĩ.

    "Đừng đến đây!"

    Cha nhìn nàng với vẻ không bằng lòng, quay đầu đi. Nhìn biểu hiện của ông ta, có vẻ ông cho rằng nàng sẽ đến chào ông sau khi nhìn thấy ông đến. Thực chất, nàng chỉ đưa mắt vô tình liếc qua họ và lướt sang một bên.

    Vì vậy, khuôn mặt của cha và Ricardo lộ rõ vẻ xấu hổ.

    "Đợi đã."

    Cha gọi nàng lại. Nàng phớt lờ ông ta và tiếp tục bước đi.

    "Hilise!"

    Lần này, ông cất tiếng và gọi tên nàng. Nàng dừng lại.

    "Sao?"

    Khuôn mặt của cha lần thứ hai lộ ra vẻ xấu hổ. Đây là lần đầu tiên nàng thấy ông ta bày ra bộ mặt như vậy.

    "Sao?" Ông thẩn thờ hỏi lại khi nghe câu trả lời hờ hững của nàng.

    "Sao con lại có thái độ kì lạ như vậy? Con không nên nói với cha như thế!"

    "..."

    "Vậy thì con nên nói chuyện với cha như thế nào, thưa cha?"

    Mặt ông ta trở nên khó coi. Cha và Ricardo nhìn nàng chằm chằm như thể nàng đã ăn nhầm thứ gì đó.

    "Hilise Inoaden", một cô gái ngoan ngoãn ngu ngốc. Nhưng vài giờ trước đột nhiên thay đổi và bây giờ lại đang đối đáp ngang hàng với cha mình. Điều này quá vô lí.

    Nàng là một cô gái đẹp tựa búp bê, người mà chưa bao giờ nói "không" với họ. Thế mà bây giờ..

    Bên cạnh người cha đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, môi Ricardo dần hé mở như muốn nói điều gì đó. Nhưng anh ta lại im bặt, không nói một lời nào.

    Rồi đột nhiên, biểu hiện của Ricardo có chút thay đổi. Chắc hẳn anh ta đã nhớ lại thái độ của nàng với anh ta trong vườn lúc nãy. Ricardo nhìn nàng chằm chằm như đang nhìn một kẻ xa lạ.

    "Hilise, con.. Tại sao con lại hành xử như thế này?"

    Cha lầm bầm, lời nói của ông như thể không hiểu nổi chuyện xảy ra ngay trước mắt mình. Con gái của ông, đột nhiên hành động như một người xa lạ, dường như điều này khiến ông rất sốc. Cha, người đang còn trong trong cơn thất thần, bừng tỉnh lại khi nghe tiếng bước chân.

    "Thưa các ngài, tiểu thư Gabrielle đang tìm các ngài."

    Đó là một hầu gái do Gabrielle sai đến. Cha phản ứng giống như vừa nhớ lại điều gì đó mà ông tạm thời quên mất.

    "Đúng vậy!.. Con bé ắt hẳn rất bàng hoàng về chuyện xảy ra ngày hôm nay. Ta phải đi gặp con bé ngay!".

    Ông ta lấy lại bình tĩnh sau khi nói chuyện với gia nhân kia. Trong giọng nói của cha chất chứa một chút lo lắng. Tất nhiên, nỗi lo đó là dành cho Gabrielle. Đôi mắt ông ta lướt nhìn nàng sau khi nói chuyện với cô hầu gái, vô tình như không hề biết rằng nàng cũng là người vừa trải qua những điều tồi tệ giống như Gabrielle.

    Đôi mắt ông thể hiện rõ sự quan tâm dành cho đứa con gái kế của mình. Nàng quay sang ông ta và nói.

    "Từ bây giờ, ông nên biết rõ ông đang gọi tên ai. Đừng lãng phí thời gian của ta như vừa rồi".

    "Gì?" "Ta cũng không thích nhìn thấy ông, vì vậy đừng làm mất thời gian của ta."

    Rồi nàng bỏ đi, bỏ lại hai người họ đứng nhìn như hóa đá.

    Cộp cộp.

    Âm thanh của gót chân nàng chạm xuống sàn đặc biệt lớn.

    "Hah!", nàng chợt nghe thấy tiếng cha nàng cất lên sau lưng.

    "Cái quái gì thế này.. Có phải cô ta đã ăn nhầm thứ gì đó khi ta đi vắng không?"

    Lúc này mặt ông ta chắc hẳn đã đỏ bừng lên vì tức giận.

    "Đứng lại! Hilise!"

    "Cha, bình tĩnh lại đi." "Anh có chuyện muốn nói với em nên chúng ta cứ qua đó đi".

    Sau lưng nàng vọng lại giọng nói của Ricardo đang cố gắng ngăn cha lại.

    Nàng vô tư đi vào phòng ăn.

    "Thưa cô, cô đến đây làm gì vậy?"

    "Còn lý do gì nữa để ta đến phòng ăn?"

    Những người hầu đang dọn bàn nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc.

    "Chúng tôi sẽ chuẩn bị thức ăn trong phòng của cô sau."

    Cha và Ricardo dùng bữa trong phòng ăn, trong khi nàng đã quen với việc ăn một mình từ lâu rồi.

    "Không, cám ơn. Ta sẽ ăn ở đây."

    Nàng ngồi vào một trong những chiếc ghế đắt tiền trước mặt và bắt đầu ăn một mình. Không biết bây giờ mình đang ngồi ở ghế nào nhỉ? Đã rất lâu rồi kể từ lần cuối cùng nàng ăn cùng họ trong phòng ăn, nên tự nhiên cũng quên mất rồi. Nhưng điều này không quan trọng, dù là chỗ ngồi của ai đi nữa, nàng cũng không bận tâm.

    Những gia nhân xung quanh bồn chồn nhìn chằm chằm vào người nàng. Những chiếc ghế khác vẫn còn trống, có vẻ như cha và Ricardo vẫn đang ở trong phòng của Gabrielle. Nàng đoán rằng cả 2 người kia sẽ mất nhiều thời gian để thăm cô ta nên nàng gắp thêm thức ăn và đặt vào đĩa của mình.

    Nàng liên tục gắp thức ăn bất chấp việc những gia nhân hầu hạ kia nhìn chằm chằm vào nàng. Không biết đã bao lâu kể từ khi lần cuối nàng ăn uống một cách đúng nghĩa?

    Mười ngày? Mười lăm ngày?

    Nàng không biết mình đã ở trong tù bao lâu rồi. Nàng đã bị nhốt trong một khoảng thời gian dài, vì vậy, nàng không có bữa ăn nào là phù hợp với một vị trí là một tiểu thư trong gia đình quý tộc.

    Trước khi nàng nhắm mắt trong lần sống cuối cùng (lần thứ 7 chết thay cho Gabrielle) của mình. Chỉ vài giờ trước đó, cảm giác đói trong cơ thể nàng cồn cào trở lại. Nàng thực ra không có cảm giác muốn ăn, nhưng nàng vẫn cảm thấy đói. Thật là phức tạp!

    Đôi mắt của những gia nhân kia vẫn tiếp tục đảo qua đảo lại giữa nàng và những món ăn trên bàn nàng đang gắp lấy gắp để. Có người thậm chí còn cố gắng ngăn cản nàng không nên gắp tiếp. Dường như rất khó để nạp đầy cái dạ dày với các loại thực phẩm được chuẩn bị dành riêng cho người cha Inoadens của nàng.

    "Lấy cho ta món tráng miệng."

    Một lát sau, cửa phòng ăn mở ra, gia nhân nhanh chóng đi ra đón.

    "Chắc hẳn Gabrielle đã bị sốc rất nhiều."

    "Bảo đầu bếp chuẩn bị món ăn yêu thích của con bé.."

    Khi nàng sắp dùng xong món tráng miệng, cha và Ricardo bước vào phòng ăn và nói với vẻ mặt nghiêm túc.

    Gabrielle không đến phòng ăn, chắc cô ta sẽ ăn súp trong phòng của mình. Giả vờ như thân thể suy nhược với dáng vẻ ốm yếu.

    "Hilise?"

    Khuôn mặt vẫn lộ vẻ nghiêm túc, họ bước vào phòng ăn và chú ý đến nàng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng chín 2021
  6. Mây trắng nắng vàng Mây Trắng Nắng Vàng

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi bước vào phòng ăn, cả hai há hốc mồm khi nhìn thấy đống hỗn độn trên bàn, còn nàng đang ngồi trước bàn thức ăn đã được xử lí.

    ".. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?"

    Cuối cùng thì cha cũng hoàn hồn lại. Vẻ mặt ông ta thay đổi nhanh chóng, ném một cái nhìn lạnh lùng về phía nàng và bật ra lời nói thảng thốt.

    Ricardo bước nhanh đến và tóm lấy cánh tay nàng. Anh ta gằn giọng, đủ thấp để cha không nghe thấy.

    "Hilise, cô đang làm cái quái gì ở đây vậy?"

    Nàng giật lấy cánh tay của mình và xoay mặt về hướng bàn ăn.

    "Ta biết ta không đến đây thường xuyên, nhưng ta không hiểu tại sao anh lại phải làm lớn chuyện như vậy?"

    Ricardo nheo mắt trước câu trả lời khô khan của nàng.

    "Ai nói là vì có cô ở đây? Ta đang chỉ ra hành vi thô lỗ của cô! Không thể hiểu nỗi cô đã làm chuyện tốt đẹp gì với cả một bàn đầy thức ăn như thế này".

    Sau khi giải quyết mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, sự kiên nhẫn của anh ta dường như đã đạt đến đỉnh điểm.

    "Lúc nãy ta cho cô nghỉ ngơi thôi, nhưng bây giờ thì quá đáng lắm rồi. Cô đang làm cái quái gì vậy? Nếu cô muốn dùng bữa ở đây, thì phải đợi cho đến khi cha và ta có mặt!"

    Nếu như nàng không còn kí ức về những gì mình đã trải qua, ắt hẳn bây giờ nàng đã nghĩ đây chính là lời mà Ricardo khuyên nhủ nàng. Điều này giống như một người anh đang dạy dỗ cô em gái của mình khi nó làm sai.

    Tuy nhiên, với tình cảnh bây giờ, thì cho dù anh ta có hành xử như thế nào đi nữa, anh ta sẽ mãi không còn là người anh ruột thịt với nàng nữa.

    "Ta sẽ mất cảm giác ngon miệng nếu chúng ta ăn cùng nhau, vậy tại sao ta phải làm thế?"

    Khuôn mặt Ricardo trở nên ngây ngốc như thể chưa bao giờ tưởng tượng rằng nàng sẽ thốt ra những lời như vậy với anh ta.

    "Hilise! Thái độ đó là gì?"

    Một giọng nói vang lên sau lưng Ricardo.

    "Ta đã không nói bất cứ điều gì về thái độ mà con xử sự lúc chiều. Ricardo bảo ta để con yên tĩnh lại vì có lẽ con đã rất mệt mỏi về những điều tội tệ xảy ra ngày hôm nay. Nhưng bây giờ, ta không thể để yên chuyện này được!"

    À, Ricardo nói vậy? Nàng thừa biết anh ta làm vậy không phải vì lo lắng cho nàng.

    Anh ta làm vậy chỉ là để giảm bớt cảm giác tội lỗi đang gặm nhấm lương tâm của anh ta. Chỉ vì anh ta đã để nàng một mình giữa vườn đối phó với con quái thú hung dữ trước đó mà không mảy may có ý định cứu nàng.

    "Con có biết mình đang làm gì với ta và anh trai con từ lúc nãy không? Đó là những gì ta đã dạy cho con?"

    Nàng nghiêng đầu nhìn người cha đang đỏ mặt lên vì tức giận. Đó có phải là những gì ông ta đã dạy nàng không? Một câu hỏi khá thú vị!

    "Không! Đó không phải là điều mà cha đã dạy ta".

    Nàng nhìn ông ta chằm chằm và trả lời bằng một giọng điệu đều đều.

    "Đúng vậy, nhưng sao bây giờ con lại hành xử như thế?"

    "Chính xác mà nói, cha ta đã không dạy ta điều gì trong suốt cuộc đời của ông ấy."

    "Cái gì? Con đang nói cái gì?"

    Cha sững người. Ông ta dường như không thể tin được những gì mình vừa nghe. Ricardo và những gia nhân xung quanh đều nín thở theo dõi.

    Tất cả tình huống đang xảy ra lúc này khiến nàng có cảm giác như đang xem một vở kịch nhàm chán của các diễn viên hạng ba. Nàng tiếp tục.

    "Ông chưa bao giờ là một người cha đối với ta. Vì vậy ta chắc chắn rằng ông cũng tự biết điều đó."

    Cha nàng đã bỏ bê nàng ngay từ khi nàng được sinh ra. Ông ta phớt lờ nàng, xem nàng như người lạ chứ không phải là thành viên trong gia đình của ông ấy. Và bất kể khi nào nhìn thấy nàng, ông cũng ném một ánh mắt khó chịu, nhíu mày như đang nhìn vào những vết xước cũ trên tờ giấy dán tường.

    "Thành thật mà nói, thật nực cười khi gọi mối quan hệ của chúng ta là mối quan hệ giữa cha và con gái".

    Điều này cũng tương tự như mối quan hệ giữa nàng và Ricardo, nhưng tầm quan trọng trong vai trò của cha mẹ lại khác với vai trò của anh trai.

    Vì vậy, thật là nực cười khi những lời đó lại thốt ra từ miệng ông ta. Nàng đã luôn nghĩ rằng việc họ lừa nàng là điều hiển nhiên, nhưng lần này thì không còn như trước nữa.

    Nàng đặt chiếc thìa lên bàn và nhìn thẳng vào đôi mắt đang giật liên tục của cha.

    "Cả đời ta chưa từng được cha mẹ hay anh trai dạy bất cứ điều gì, giờ lại đổ thừa cho việc làm không phép tắc của ta là do không tuân theo lời dạy của các người. Ta phải làm sao đây? Ha, bây giờ ta đã trưởng thành như thế này đấy! Tất cả không phải là do cha ta không giáo dục dạy bảo gì ta sao? Tại sao cha không tự suy ngẫm về điều này đi, mặc dù đã quá muộn rồi?"

    Cha hoàn toàn choáng váng trước lời phán xét của nàng, điều mà không hề xảy ra trước đây. Ricardo cũng vậy.

    Xoạt..

    Nàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, không thèm để ý đến thìa xôi còn sót lại.

    "Ông chưa bao giờ hoàn thành trách nhiệm của mình với tư cách là cha mẹ. Vì vậy đừng đòi hỏi bất cứ điều gì ở ta."

    Nàng liếc nhìn những gia nhân đang chôn chân tại chỗ.

    "Cám ơn vì bữa ăn."

    Những gia nhân kia chỉ biết nhìn nàng. Có lẽ họ không biết phải đáp lại như thế nào với lòng biết ơn khiêm tốn của nàng. Họ cũng rất ngạc nhiên khi nghe được tất cả những gì nàng nói với cha và Ricardo. Tuy nhiên, những gia nhân nhanh chóng hoàn hồn và trợn tròn xoe mắt khi nghe nàng nói.

    "Nhưng từ bây giờ, đừng có phân biệt đối xử với ta."

    "Tiểu thư, người đang nói gì vậy?"

    "Ta thừa biết từ lâu các người chỉ mang thức ăn thừa đến phòng của ta."

    Chiếc khăn trên bàn ăn mà nàng đang cầm rơi vào ly Sorbet. Chẳng mấy chốc, chất lỏng màu đỏ lan ra trên tấm vải trắng. Nàng bước ra khỏi phòng ăn, bỏ lại những gia nhân như hóa đá phía sau, lướt qua người cha đang cứng đờ sửng sốt và Ricardo.

    "Hilise nói vậy là có ý gì?"

    "Chúng tôi, chúng tôi không biết. Tiểu thư hẳn là hiểu lầm điều gì đó.."

    Nàng nghe thấy giọng nói của Ricardo khi anh ta chất vấn những người hầu. Nàng vẫn tiếp tục bước đi, bỏ lại sau lưng lời bào chữa của những tên gia nhân. Trở về phòng, nằm trên chiếc nệm êm ái, nàng chìm vào giấc ngủ.

    "Xin chào! Từ nay chúng ta sẽ là mẹ và em gái của con".

    Đó chính là điều xảy ra vào năm nàng sáu tuổi. Trải qua bao nhiêu kiếp, kí ức này đã trở thành một kỷ niệm rất xa xưa. Nhưng vì đó là bước ngoặt của cuộc đời nên nó vẫn còn đọng lại trong trí nhớ của nàng như vừa mới xảy ra hôm qua.

    "Rất vui khi gặp lại hai người."

    Cha của nàng, người đã đưa họ đến đây. Một người phụ nữ xinh đẹp và một cô bé, có nét rất giống như người phụ nữ kia, và nhỏ hơn nàng một tuổi. Cả hai đều có mái tóc vàng mật ong và đôi mắt nai mơ màng.

    "Sống hòa thuận, vui vẻ với Gabrielle nhé!"

    Hai người họ trông rất giống với bức chân dung của mẹ và nàng được đặt ở hành lang. Khi nàng nhìn thấy khuôn mặt của Ricardo, nàng nhận ra rằng anh ta đã bị mê hoặc bởi những người mà cha mang về.

    Nàng cũng thích hai người vì họ trông giống như mẹ và nàng trong một bức ảnh. Thế nhưng, họ thường phớt lờ và không hề thông báo cho nàng về các buổi họp mặt gia đình. Vì vậy, nàng chỉ dành thời gian ở trong phòng thường xuyên.

    "Cha!"

    Một ngày nọ, nàng mở cửa sổ trong phòng và nhìn thấy họ đang vui đùa trong khu vườn. Gabrielle chạy trên bãi cỏ xanh hướng về phía cha, mái tóc óng ả của cô ta tung bay trong gió.

    Trong vô thức, nàng muốn ngăn cản Gabrielle lại.

    Có một hôm, khi nàng đến gần và nắm tay cha, cha đã thô bạo đẩy nàng ra và quay đi.

    Những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên khuôn mặt nàng. Nàng chỉ biết nắm lấy bàn tay đỏ ửng của mình và nhìn chằm chằm vào người cha đang lùi dần về phía sau.

    Nàng thậm chí còn lo lắng cho Gabrielle.

    Đừng. Cha sẽ tức giận vì ông ấy không thích bị chạm vào..

    Nhưng ông ấy lại dang rộng vòng tay và ôm lấy Gabrielle đang tiến tới gần với một nụ cười ấm áp mà nàng chưa bao giờ thấy trước đây.

    Oành! Lồng ngực nàng như bị hàng vạn mũi nhọn đâm vào. Đau!

    Ricardo và mẹ kế của nàng đứng ngay bên cạnh, tiến lại gần cha và Gabrielle.

    Hình ảnh đó giống như một bức tranh gia đình ấm áp.

    Điều này là một cú sốc lớn đối với nàng.

    Đó là những gì nàng tưởng tượng nàng sẽ có được trong suốt nhiều năm trời.

    Thế nhưng, trái với tưởng tượng, nó xảy ra với Gabrielle, chứ không phải nàng. Người đang sống sung sướng và hạnh phúc trong bức tranh tuyệt đẹp đó, là cô ta.

    Gabrielle, giống với mẹ cô ta, là một đứa trẻ xinh xắn như thiên thần.

    Nàng nghĩ rằng đó là lí do tại sao cha và anh trai nàng lại thích cô ta như vậy. Nàng cũng thực sự thích Gabrielle và mẹ kế của nàng.

    Nàng chỉ biết ngồi tựa lưng vào cửa sổ và bịt tai lại. Những tiếng cười đùa vui vẻ bên ngoài ẩn hiện truyền vào tai của nàng ngày càng lớn hơn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng chín 2021
  7. Mây trắng nắng vàng Mây Trắng Nắng Vàng

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 6:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thật là một giấc mơ khó chịu!"

    Khi nàng mở mắt ra thì trời đã sáng. Một vài tia nắng lọt qua khe hở của tấm rèm len lỏi vào trong phòng. Đồng hồ hiện đã 6h45 sáng.

    Nàng nằm im, ngẩn người nhìn lên trần nhà thêm một lúc rồi mới ngồi dậy. Không biết là tối qua đi ngủ sớm hay do đồng hồ sinh học mà giờ này nàng đã tự mình thức dậy. Nàng ngồi trên giường và nghĩ về những gì sẽ làm sau này.

    Nàng cần phải ở lại biệt thự Inoaden một thời gian để có thêm sức mạnh. Dựa trên kinh nghiệm từ những kiếp trước, việc ở lại đây sẽ giúp nàng đạt được sức mạnh tầng thứ hai nhanh hơn. Sau đó, làm những việc mà nàng chưa bao giờ làm tại kiếp trước của mình.

    Đã bao lâu kể từ lần cuối nàng ngồi sắp xếp lại những suy nghĩ của mình như thế này? Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng bước chân.

    A! Cứ mãi chìm đắm trong những suy nghĩ mà nàng quên rằng đã đến lúc gia nhân đến để gọi nàng dậy.

    Cạch!

    "Tiểu thư ơi, dậy đi!"

    Đúng như dự đoán, gia nhân mở cửa bước vào mà không có sự cho phép của nàng. Vào mỗi sáng khi trời còn se lạnh, gia nhân kia sẽ đến và đánh thức nàng.

    Đương nhiên, đối với một người hầu, hành động của cô ta thật là trơ tráo. Tuy nhiên, là một người dễ tính, nàng không hề trách mắng một lời với những gia nhân từ khi là một đứa trẻ đến nay.

    Nhìn thẳng vào con người không hề xuất hiện để hầu hạ nàng từ hôm qua. Bất kể là những hành động mà nàng đã làm trong khu vườn, hay chứng kiến cảnh nàng cùng cha đối đáp tối qua, thì có vẻ như cô ta không hề bị hù dọa.

    Cha không công nhận nàng là người kế vị, nên những tên gia nhân này phớt lờ những gì họ thấy và cho rằng việc xảy ra hôm qua chỉ là ảo ảnh.

    Hành vi kỳ lạ của nàng trong phòng ăn cũng không đủ để thay đổi thái độ của những tên gia nhân này đối với nàng.

    "Ồ, tiểu thư đã tỉnh?"

    Cô ta ngạc nhiên khi thấy nàng ngồi trên giường. Trong mắt cô ta, nàng chỉ là một con bé chưa trưởng thành.

    "Ta cả ngày không làm gì, việc ta luôn thức dậy sớm cũng là lẽ thường tình."

    Nàng thì thầm với chính mình. Đó là việc mà nàng hay làm - nói chuyện với chính mình, dù không biết người khác có nghe thấy hay không.

    Roẹt..

    Cô ta ngang nhiên lướt qua trước mặt nàng, tiến lại gần cửa sổ và thô bạo kéo rèm ra. Ánh nắng chói chang tràn vào phòng.

    Dường như không quan tâm chút nào, cô ta rời đi mà không một lời chào hỏi. Như nghĩ đến việc gì, cô ta quay lại, kéo rèm, nhỏ giọng càu nhàu rồi xoay người.

    Ngay sau đó, cô ta quay người về phía nàng, khựng lại. Cô ta bắt gặp ánh mắt nàng đang nhìn chằm chằm, âm thầm quan sát hành vi, cử chỉ của cô ta.

    ".. Cô."

    Vai của người hầu gái giật nẩy lên khi nàng thốt ra lời.

    "Cô ồn ào quá! Bớt càu nhàu và đi lấy ngay cho ta nước rửa mặt."

    Nàng có thể tự tưởng tượng ra khuôn mặt của mình bây giờ trông như thế nào mà không cần nhìn vào gương Nàng bỗng chốc biến thành một con người lạnh lùng và thờ ơ. Chắc chắn biểu hiện của nàng đã khác rất nhiều so với ngày hôm qua, trước khi bước sang kiếp thứ tám.

    "Tiểu thư đây là đang nói chuyện với tôi?"

    "Có ai khác ở đây ngoài cô à?"

    Cô hầu gái mím môi. Nàng lặp lại một lần nữa.

    "Đừng bắt ta phải nói lại lần hai."

    Cô ta ngạc nhiên khi nghe lời cảnh cáo ẩn trong giọng nói vô cảm của nàng. Cô hầu gái kia dường như nghĩ rằng có điều gì đó không ổn với nàng, nhưng cô ta chỉ chậm rãi bước đi.

    Đây là lần đầu tiên nàng ra lệnh cho cô ta theo cách của một chủ nhân nên nàng cảm thấy hơi xấu hổ. Nếu ở những kiếp trước, có lẽ nàng sẽ xin lỗi vì đã làm phiền cô ta.

    Một lúc sau, cô hầu gái quay lại. Sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt. Ban đầu cô ta rất bất ngờ trước thái độ kì lạ của nàng nên đã làm theo mà không phàn nàn gì, nhưng bây giờ dường như cô ta đã có phản ứng.

    "Giờ rửa mặt đi! Khăn đây."

    Cô ta thô bạo đặt cái bồn rửa mặt trước mặt nàng. Nước bắn lên cả áo quần nàng đang mặc. Ném chiếc khăn cho nàng, sau đó cô ta khoanh tay và đứng nhìn.

    Nàng ngước nhìn cô ta chằm chằm một lúc trước khi hạ tầm mắt xuống. Cảm giác lạnh băng truyền đến đầu ngón tay khi nàng chạm vào chậu rửa mặt.

    Đây chẳng phải là điều gì mới. Nàng đã quen với việc bị đối xử như thế và sẽ không có gì thay đổi nếu nàng vẫn cứ rửa mặt bằng bồn nước lạnh đó. Nhưng hiện tại, đây không phải là nàng của quá khứ.

    Choảng..

    "AAAAA!" Nàng đem cả chậu rửa mặt ném xuống sàn. Nước lan ra ướt cả tấm thảm, văng lên cả chân và váy của cô hầu gái.

    "Thưa tiểu thư, cô đây là đang làm gì vậy?"

    "Còn làm gì khác?"

    Tên của cô ta là May - một trong số những kẻ xem thường nàng. Thật ngạc nhiên khi mọi thứ đều nhất quán như vậy. Cô ta là người giúp việc riêng của nàng, người đã khinh miệt nàng trong suốt bảy kiếp qua.

    "Cô đã làm việc trong cái nhà này bao lâu rồi?"

    Nàng hờ hững hỏi. Đôi mắt cô ta nhìn nàng như muốn hỏi: "Cô bị điên à?"

    Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, cô ta trở nên xấu hổ.

    "Đã được một năm hai, hai tháng kể từ khi bắt đầu tới giờ.."

    Những người giúp việc của nàng được thay thế thường xuyên. Không có người giúp việc nào muốn phục vụ nàng chỉ vì mọi người đều biết vị trí của nàng ở Inoaden là như thế nào.

    May bắt đầu phục vụ nàng từ khi cô ta chưa hề quen với công việc này.

    "Ngay cả việc đo lường nhiệt độ phù hợp cho ta, cô cũng không làm xong? Kẻ nào đã dạy cô phục vụ chủ nhân của mình như vậy? Cô đã đủ tiêu chuẩn để phục vụ ta? Hay là kẻ cấp trên của cô không biết dạy dỗ cấp dưới của mình? Hoặc cả hai?"

    Vẻ mặt cô ta nao núng, lo sợ trước lời nói đanh thép của nàng.

    "Chỉ là một kẻ hầu mà dám ngẩng cao đầu hống hách, không biết tôn ti trật tự, không biết xấu hổ?"

    May im lặng và nhìn nàng một cách đầy bối rối, bản năng mách bảo cô ta phải cảnh giác với những lời nói và hành động kỳ lạ của nàng.

    "Nếu ta đánh và đuổi cô ra khỏi ngôi nhà này ngay bây giờ, liệu ai sẽ đứng về phía cô?"

    Nàng chất vấn bằng một câu hỏi thực tế. Đôi mắt của May mở to trước câu hỏi bất ngờ của nàng. Ý nghĩa của những lời nàng nói hẳn khiến cô ta rất ngạc nhiên.

    "Nếu cô mới làm việc trong này chưa đầy một năm, cô sẽ chẳng nhận được bất kì thư giới thiệu nào khi muốn kiếm một nơi khác để làm việc. Hơn nữa, sẽ không có hộ gia đình nào lại chấp nhận cho một gia nhân bị sa thải vì những hành động xấc láo kia".

    "Cô.."

    May gọi cho nàng với giọng khó chịu khi nghe nàng ám chỉ về việc sa thải cô ta.

    "Nhưng ta sẽ không làm như vậy. Đuổi cô ra một cách dễ dàng thế ư?"

    Cô ta thu mình lại. Nàng sẵn sàng sa thải bất cứ ai, bất cứ lúc nào bằng cách tồi tệ nhất có thể. Ngay cả khi nàng không có địa vị gì trong gia đình Inoaden, thì cũng chẳng có gì khó khăn để loại bỏ một người giúp việc nếu nàng muốn.

    Không ai có thể ngăn cản nếu nàng muốn đánh cô ta ngay bây giờ và tống cổ ra ngoài mà không trả một xu dính túi.

    "Cô nghĩ ta đang đùa giỡn với cô sao?"

    Có thể Diego hoặc Ricardo sẽ la mắng nàng vì sự gây rối này. Nhưng họ sẽ không rảnh rỗi để cứu một kẻ hầu.

    "Cô có thể nghĩ đây chỉ là lời đe dọa của ta và tiếp tục những hành động ngang ngược. Để xem ta sẽ xử lí cô như thế nào".

    May run lên khi nàng tiếp tục, như thể nàng biết cô ta đang nghĩ gì.

    "Từ trước đến nay, ta luôn là một người chủ dễ chịu đối với cô. Nhưng bây giờ, ta đối xử như vậy với cô vì xứng đáng."

    Tại Sao không?

    Trước đây, thật khó để biết giữa nàng và cô ta, ai là chủ nhân và người hầu thực sự. Nếu nói May – gia nhân kia là chủ có lẽ người ngoài nhìn vào vẫn tin điều đó là thật. Nhìn thẳng vào mắt May, nàng nhẹ nhàng cảnh cáo.

    "Bây giờ, cô phải biết rằng ta không còn là ta của ngày xưa nữa."

    Có thể cô ta không hiểu chính xác ý nàng nói. Cô ta không hề biết về việc nàng đã chết đi sống lại 7 lần trong quá khứ. Thật tốt là hiện tại, nàng đã trở thành một con người hoàn toàn khác.

    "Ta là chủ nhân của cô, người có thể trừng phạt cô khi cô phạm bất cứ lỗi lầm nào, nhất là những lời nói không phép tắc và bàn tay vụng về kia bất cứ khi nào ta muốn. Cẩn trọng với hành vi của mình, nếu không muốn bị trừng phạt!"

    Nàng nói với một giọng điệu bình tĩnh, những lời thốt ra đều là phép tắc mà sau này nàng sẽ xử lí và trừng phạt nếu cô ta còn dám làm như vậy lần sau. Đôi mắt của May rung lên sợ hãi.

    Thực ra, đây không phải lần đầu tiên nàng ra tay cảnh cáo với người hầu. Ở những kiếp sống trước, nàng cũng đã từng cảnh cáo với nhũng kẻ coi thường nàng vài lần. Chỉ là lúc đó nàng còn quá nhỏ và lời nói của nàng không mấy giá trị.

    "Hôm nay ta đã tha thứ cho cô hai lần rồi."

    Thực ra, nàng không muốn dụng tâm vào những chuyện nhỏ nhặt này. Dù những người hầu đối xử với nàng tồi tệ đến mức nào, họ cũng không phải là mối đe dọa đối với nàng, cũng không thể làm cho cuộc sống nàng tốt hơn hay tệ đi.

    Tuy nhiên, nếu cảm thấy phiền hà, nàng có thể sa thải một vài người hầu không phép tắc bất cứ lúc nào.

    "Sẽ không có cơ hội thứ ba."

    Vì cô ta không phải là người sẽ ở bên nàng lâu dài nên cảnh cáo bấy nhiêu là đủ.

    "Lần sau, nhớ xử sự có chừng mực."

    Nàng gọi món, nhìn xuống chậu rửa mặt đặt trên thảm.
     
  8. Mây trắng nắng vàng Mây Trắng Nắng Vàng

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 7:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Qua chuyện vừa rồi, May đã hiểu ý nàng.

    Liếc mắt về phía nàng, cả người cô ta run lên như bị điện giật.

    "Tôi.."

    Cô ta hạ thấp đầu.

    "Tôi xin lỗi, thưa tiểu thư. Sự vụng về của tôi đã khiến tiểu thư khó chịu".

    Mặc kệ trong đầu đang nghĩ gì, cô ta đều biết rằng sẽ tốt hơn nếu cư xử một cách lịch sự với nàng. Nàng vẫn còn nhớ rõ những việc ở kiếp trước của mình và biết thừa cái cô ta giỏi nhất chính là thay đổi thái độ nhanh như lật sách. Lần này cũng vậy. Sự tồn tại của một gia nhân nhanh nhẹn mà không làm phiền đến nàng quả là thuận tiện.

    "Vậy tôi sẽ chuẩn bị nước để tiểu thử rửa mặt ngay bây giờ."

    May vội đứng thẳng người. Mớ hỗn độn trên sàn nhà đã được dọn sạch nhanh chóng. Trong chốc lát, cô ta mang tới một chậu nước nóng ấm vừa phải.

    Không giống như lúc đầu, lần này May cư xử ngoan ngoãn, biết điều hơn. Sau khi rửa mặt xong, nàng bước vào phòng thay đồ. Mở cửa, những chiếc váy được sắp xếp ngay ngắn đúng như mong đợi.

    "Ta không thích chúng."

    May, người đứng bên cạnh, bối rối trước những lời nàng vừa thốt ra. Khuôn mặt đầy nghi ngờ, khép nép nói:

    "Tiểu thư sẽ không ném chúng đi như đã làm với chậu rửa mặt chứ ạ?"

    Kể từ khi có mẹ kế, nàng luôn mặc những bộ quần áo tối màu che đi cả cánh tay và cổ. Vẻ đẹp của một tiểu thư đến từ sự giản dị. Đó là những gì mà nàng luôn được dạy bảo từ khi còn bé.

    Chính mẹ kế đã nói điều này với nàng, và nàng đã làm theo như một chú cừu non hiền lành, ngoan ngoãn.

    Tuy nhiên, bà ta lại mua cho Gabrielle những bộ đồ xinh đẹp, dễ thương với màu sắc tươi sáng, rực rỡ. Trái ngược hoàn toàn với những gì đã nói lúc trước.

    Khi còn nhỏ nàng không nhận ra điều đó, nhưng bây giờ nàng chắc chắn rằng bà ta đã khinh thường nàng. Nàng bây giờ thậm chí không quan tâm đến những bộ quần áo như thế này nữa.

    Cơn ác mộng đêm qua chỉ gợi lại cho nàng những ký ức tồi tệ.

    Phất tay vào phòng thay đồ.

    Tingggg!

    Những chiếc váy trơn màu trắng treo bên trong bắt đầu được bao phủ bởi những cánh hoa. Một mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp căn phòng. Đây cũng chính là sức mạnh của nàng. Nó vẫn chưa được đánh thức hoàn toàn, một số việc nàng có thể làm được, một số thì vẫn còn hạn chế. Dù vậy, nàng không gặp khó khăn gì khi sử dụng những phép thuật đơn giản này.

    Những bộ váy xuề xòa kia được điểm tô thêm bởi những cánh hoa sáng màu. Cánh hoa nhảy múa giữa không trung.

    Thật là một khung cảnh tuyệt đẹp!

    Vốn đã không có nhiều quần áo nên nàng không mất nhiều thời gian để chọn lựa. Căn phòng ngập tràn những cánh hoa thơm ngát, ước chừng ngập đến mắt cá chân nàng.

    Tất cả những bộ váy mà nàng mặc trước đây đều biến mất, nhưng điều đó không quan trọng. Không giống như những bông hồng nở trong vườn, những bông hồng này đã thay đổi hoàn toàn. Bộ váy hoa đã biến mất ngay khi có người khác chạm vào.

    "T-Tiểu thư, đây là.."

    "Dọn dẹp."

    Nàng quay lưng lại sau khi ra lệnh. May kinh ngạc nhìn những cánh hoa phủ khắp phòng. Nàng giẫm lên tấm thảm đầy hoa và rời khỏi phòng thay đồ.

    * * *

    Nàng đã ngủ thiếp đi sau lúc ăn cơm tối mà không tắm cho đến sáng nay khi nàng chợt tỉnh giấc. Dường như quá quen với cuộc sống trong tù ở những kiếp trước. Thói quen thuở nhỏ cũng vì thế mà thay đổi.

    Nàng lệnh cho May chuẩn bị đồ tắm. Cô ta nhìn nàng một lúc như sợ rằng nàng sẽ thay đổi ý định.

    Nhưng ngay khi ánh mắt nàng rơi trên người cô ta, May giật mình né tránh ánh mắt của nàng. Hành vi của May đã trở nên thận trọng hơn. Có lẽ vì cô ta đã nhìn thấy những chiếc váy hoa mà nàng đã tạo.

    Sau khi tắm rửa, nàng mặc quần áo. Vì đã dọn sạch những bộ váy trong tủ nên nàng chỉ lấy một bộ đồ ngủ, mặc vào.

    May có lẽ rất ngạc nhiên và sửng sốt trước sự biến hóa vi diệu của nàng, nhưng cho dù người khác nghĩ gì về nàng, cũng không đáng bận tâm.

    Nàng vẫn chưa lấy lại được cảm giác ngon miệng kể từ bữa ăn đầy thịnh soạn tối hôm qua, nên sáng nay nàng không dùng bữa.

    "Thưa tiểu thư, ông chủ cho gọi."

    Hôm nay là một trong những ngày mà cha nàng ở nhà. Ngồi bên cửa sổ, tận hưởng sự ấm áp của mặt trời. Nàng đáp lại mà không hề quay đầu.

    "Bảo ông ta trực tiếp đến gặp ta."

    "Nhưng.."


    "Hãy bảo ông ta đến gặp trực tiếp nếu có điều muốn nói."

    Giật mình mở to mắt, May nín thở làm theo. Cô ta nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt thắc mắc, nhưng nàng không nói gì thêm. Cuối cùng thì cô ta cũng ra khỏi phòng.

    * * *

    "Con bị điên hay sao vậy?"

    Sau một lúc, nàng đối diện với vẻ mặt cứng đờ, đầy tức giận của cha.

    "Đi gọi bác sĩ tới đây! Hôm qua chủ nhân của cô chắc hẳn đã đập đầu vào đâu rồi?"

    "V-vâng, vâng, tôi sẽ đi ngay!"

    May nhìn thấy ánh mắt trừng trừng của cha, vội vã bước ra khỏi phòng. Nhìn thấy cô ta lật đật chạy đi ngay sau tiếng cha quát, hẳn cô ta cũng nghĩ rằng nàng mất trí rồi.

    "Lý do con hành động như vậy là vì những gì đã xảy ra trong khu vườn hôm trước, phải không?"

    Khuôn mặt ông ta trông lạnh lùng hơn bao giờ hết. Dường như ông đang nghĩ rằng, lý do khiến hành vi của nàng đột ngột thay đổi, có lẽ là vì sức mạnh vừa được đánh thức.

    Một con bé đột nhiên trở nên tự đại và kiêu ngạo ngay sau khi có được năng lực nhờ sự may mắn. Suy nghĩ của ông ta hiện rõ trên mặt.

    "Chuyện xảy ra với con ngày trước không phải là sự thức tỉnh sức mạnh huyết mạch gia tộc, đừng đi quá giới hạn của ta."

    Cha nàng thực sự tin rằng sức mạnh của nàng có được thực ra chỉ nhờ may mắn. Nàng không phải Ricardo. Cha không tin rằng nàng chính là người đã đánh thức sức mạnh của người kế vị. Ông nghĩ rằng có điều gì đó nhầm lẫn. Không biết Ricardo và Gabrielle có nghi ngờ hay suy nghĩ lạ thường gì về chuyện đã xảy ra với nàng trong khu vườn hôm nọ không?

    Thực chất, sức mạnh của người kế vị dòng tộc Inoaden đã thức tỉnh trong con người nàng. Câu chuyện của gia đình nàng là một điều đặc biệt và không khó để giải thích.

    Gia tộc Inoaden là một trong bốn gia tộc có lịch sử tồn tại lâu đời từ khi mới thành lập vương quốc. Bốn gia tộc này được thành lập trong thời kỳ hoàng kim. Có những người trong gia tộc đã giúp vị vua đầu tiên trị vì vương quốc. Những người này mang trong mình sức mạnh thần bí. Sức mạnh của họ là bẩm sinh trong huyết thống.

    Tuy nhiên, trải qua một thời gian dài, một số gia tộc đã mất đi sức mạnh tuyệt diệu của tổ tiên và không còn sử dụng được khả năng về huyết mạch gia tộc đó. May mắn thay, Inoaden không phải là một trong những gia tộc này.

    Tứ hộ ám chỉ bốn mùa.

    Trong số tứ hộ đó bao gồm gia tộc Inoaden, được gọi là 'Gia tộc mùa xuân' hay 'Gia tộc của những bông hoa'. Những bông hoa xuất hiện mỗi khi thành viên gia tộc Inoaden sử dụng sức mạnh của họ. Trong số các loại hoa hồng, bông hoa với màu sắc đỏ tươi nở rộ khi chính người kế vị sử dụng quyền năng này.

    Hơn nữa, huyết mạch càng thuần chủng thì tóc của họ càng đỏ hơn, giống như màu đỏ của những cánh hoa hồng. Tuy nhiên, một khi khả năng di truyền sức mạnh của các thành viên cùng huyết thống suy yếu, cách duy nhất để kế thừa sức mạnh này là trở thành người thừa kế dòng chính của Inoaden.

    Vì vậy, người thức tỉnh được sức mạnh này được gọi là 'Hoa hồng' hay 'Người kế vị hoa hồng'. Ricardo sở hữu mái tóc đỏ sặc sỡ từ khi còn rất nhỏ, điều đó có nghĩa là anh ta mang huyết mạch thuần chủng nhà Inoaden. Ngược lại, của nàng là một màu rất nhạt.

    Đó có lẽ là một trong những lý do tại sao cha không bao giờ quan tâm đến nàng.

    Những lời nói của cha không hề lọt vào tai nàng. Đặt tay trên khung cửa sổ, nàng tựa người vào đó. Bầu không khí lúc này thật ấm áp, nàng cảm nhận từng hơi nóng phả vào mặt.

    Thật là một ngày đẹp trời để ngủ một giấc thoải mái.

    Cha vẫn không ngừng nói.

    "Những gì con làm ngày hôm qua chỉ là ảo tưởng thôi! Con sẽ không bao giờ thức tỉnh được sức mạnh đó. Đừng nói bất kì điều gì với người khác về điều này nữa."

    Môi nàng hé mở, bắt đầu cảm thấy uể oải vì nắng nóng.

    "Ta không muốn."

    "Gì?"

    "Tại sao ta phải nghe theo lời các người một cách răm rắp như vậy?"


    MỌI NGƯỜI THEO DÕI TRUYỆN NHẤN LIKE ỦNG HỘ MÌNH NHÉ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng chín 2021
  9. Mây trắng nắng vàng Mây Trắng Nắng Vàng

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 8:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảm nhận được ánh nhìn của cha trở nên lạnh lùng hơn trước. Nàng tiếp tục:

    "Con không được phép nói với bất kì ai về chuyện này ư?"

    Nàng quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đang đứng trước mặt.

    ".. Cha đang ảo tưởng đấy à?"

    Có vẻ như cha đang cố gắng kìm chế cơn tức giận của mình.

    "Sức mạnh xuất hiện ngày hôm đó chỉ là sự may mắn. Mà con, đừng tự phụ vào sự may mắn đó!"

    Nàng không biết ông ta đang nói chuyện với nàng hay với chính ông ấy. Vẻ mặt cha chứa đầy sự khinh bỉ khi đối mặt với nàng. Nhưng nàng cũng biết rằng bây giờ, đôi mắt của ông chứa nhiều sự rối rắm hơn là căm ghét nàng.

    "Nếu mày vẫn một mực hành động theo ý mình.."

    "Thì cha sẽ làm gì?"

    Ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận sự thật rằng nàng mới chính là "người kế thừa" của thế hệ này. Ông ta nghĩ rằng nàng chính là kẻ đã lấy đi sức mạnh của đứa con trai ông yêu quý. Khóe miệng nhếch lên, nàng nở nụ cười miễn cưỡng.

    "Cha sẽ giữ ta trong căn phòng này cho đến khi ta trở nên ngoan ngoãn? Hay sẽ đánh ta để kỷ luật?"

    Càng nói, sắc mặt cha càng trở nên dữ tợn.

    ".. Hay là cha sẽ khiến ta biến mất hoàn toàn trên cõi đời này để không còn ai có thể chống lại cha?"

    Cha nàng có lẽ không nghĩ rằng ông ta đã đi quá giới hạn và lạm dụng quyền hành của bản thân lên người nàng. Cha quả thật là tàn nhẫn và vô tâm với nàng.

    Tất cả những gì nàng vừa nói đều là những điều mà người đàn ông đứng trước mặt đã làm với nàng trong những kiếp trước.

    Tất nhiên, khi nàng được hồi sinh ở kiếp này, chúng sẽ không xuất hiện trong tương lai. Nhưng chúng vẫn là quá khứ tồi tệ của nàng, vẫn in sâu trong tâm trí, không thể nào quên.

    Vì vậy, ngay cả khi không có gì xảy ra với nàng trong kiếp này, những việc ông ta đã làm với nàng vẫn còn đó, nàng không thể xem như chúng chưa hề xảy ra được.

    "Cha!"

    Trong bảy kiếp trước của nàng, có ba kiếp người đích thân hãm hại nàng, dồn nàng vào tử lộ chính là người cha yêu quý này.

    "Nếu ta rơi xuống từ đây, ta có chết hay không?"

    Một là khi ông giết nàng bằng chính tay của mình, hai là người gián tiếp và đằng sau đó là cả một âm mưu phức tạp. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, ông ta chính là kẻ đã giết nàng, không thể thay đổi.

    Ở kiếp trước, cha đã che giấu sức mạnh của nàng với thế giới bên ngoài và cấm tất cả mọi người lan truyền về chuyện này.

    Ông ta muốn nàng sống ẩn nấp dưới cái bóng của Ricardo.

    Chỉ những lúc nào mà sức mạnh của nàng có giá trị. Khi đó, nàng mới được phép ra ngoài. Còn không, nàng luôn bị giam giữ trong phòng của mình.

    Trong suốt thời gian đó, nàng luôn tin tưởng cha. Cha cho rằng làm như thế là vì muốn tốt cho nàng, cho cả Ricardo và toàn thể gia tộc Inoaden. Nàng đã thực sự ngu ngốc khi tin vào những lời nói đó.

    Dần dần, mọi người, kể cả gia nhân trong nhà đã nhận ra điều kỳ lạ và việc che mắt tất cả mọi người trở nên khó khăn hơn. Vì vậy, cha lại càng mong nàng trao hết quyền lực cho Ricardo. Nàng không thể nào quên những gì đã phải làm trong thời gian này, kể cả việc phải chết đi sống lại nhiều lần.

    "Đây chỉ là tầng ba, nhưng lại khá cao. Nếu không may, ta có thể sẽ bị đập đầu vào đâu đó và tử vong".

    Nàng rời khỏi chỗ ngồi và đặt tay lên khung cửa sổ. Đúng lúc, gió thổi ngang qua mái tóc bồng bềnh và bộ đồ ngủ mỏng của nàng.

    ".. Mày đang nói cái quái gì vậy?"

    Cha nhìn nàng chằm chằm như không hiểu được nàng đang nói về điều gì. Nàng nhẹ nhàng bảo:

    "Bây giờ, ta chỉ muốn thoát khỏi nơi này."

    ".. Gì?"

    Mái tóc dài cứ tung bay trước gió, nàng nhẹ nhàng vuốt chúng ra sau lưng. Liếc mắt nhìn vào khuôn mặt đông cứng như hóa đá của cha, môi ông hé mở định nói điều gì khi thấy nàng ngồi bên khung cửa sổ.

    Nhưng không một lời nào thốt ra từ miệng ông. Có vẻ như bây giờ cha không biết nên phản ứng thế nào. Nàng thấy mãn nguyện khi chứng kiến mặt ông dần tái mét.

    "Nếu những gì xảy ra với ta mấy hôm trước là sự thức tỉnh của sức mạnh dòng tộc, thì ta sẽ không sao. Nhưng nếu đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên do may mắn thì ta bị thương hoặc có thể sẽ chết."

    Đúng lúc đó, May trở vào phòng. Cô ta có chút do dự trước khi bước vào cánh cửa chính đang mở toang. Nàng có thể thấy sắc mặt cô ta biến đổi ngay khi nhìn thấy nàng.

    "Mày là gì mà.."

    Nàng nhìn cha một lần nữa và nở một nụ cười bí ẩn.

    "Cha muốn cái nào?"

    Vút..

    Trong tích tắc, cơn gió ban nãy thổi qua, nuốt chửng lấy cơ thể nàng khi nàng ngã xuống.

    "Aaaaaaaa! Tiểu thư!"

    Phía trên truyền đến tiếng hét thất thanh của May. Bầu trời xanh vô tận trải dài trước mắt nàng. Cảm giác khi đang rơi thật sống động. Nó chỉ thoáng qua trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thời gian vẫn tiếp tục trôi khi nàng rơi xuống. Nhưng chắc chắn sẽ có một dấu chấm hết cho mọi thứ trước đó.

    Ting..

    Một cảm giác ấm áp, mềm mại bao phủ lấy nàng. Từ từ nhấc mí mắt lên, nàng ngửi thấy mùi hương thơm nồng. Bầu trời xanh vẫn hiện ra trước mắt. Nàng thấy những tấm rèm trắng đung đưa bên cửa sổ trong phòng mình.

    Khi rơi xuống mặt đất, nàng ngước nhìn lên khung cảnh tĩnh mịch phía trên. Cảm nhận được luồng hơi ấm đang quấn lấy khắp cơ thể, nàng không cần nhìn cũng biết đó là gì. Người cha đáng quý ở trên kia đang thò đầu ra khỏi cửa quan sát.

    Sắc mặt ông ta lại càng tái nhợt hơn trước. Nàng nhắm mắt lại, vùi mặt vào những cánh hoa hồng mềm mại, giống như đang ngủ trong đài hoa. Nắng len lỏi qua các cánh hoa, chiếu vào người nàng. Thật là một ngày đẹp trời để chợp mắt.

    Dòng ký ức lại ùa về trong tâm trí. Nhớ lại lúc được sinh ra cho đến khi chết đi sống lại bảy lần. Ricardo là người đầu tiên ra tay sát hại nàng trong kiếp sống đầu.

    Tin tức về sự thức tỉnh sức mạnh của nàng là một tia sáng hi vọng cho gia tộc Inoadens. Thế nhưng, đó đặc biệt là một thảm họa ngoài kế hoạch của Diego và Ricardo.

    "Con-con xin lỗi, thưa cha."

    Hilise thực sự cho rằng đó là lỗi của nàng.

    "Con cũng không biết tại sao sức mạnh của anh lại thức tỉnh trong người của con. Đây là điều đáng lẽ anh Ricardo nên có.. Chắc hẳn đã xảy ra sự nhầm lẫn nào đó."

    Nỗi sợ hãi lấn chiếm nàng hơn là sự bối rối khi sức mạnh thần bí xuất hiện trong cơ thể nàng. Sau khi biết nàng tỉnh lại, cả Ricardo và cha đều nhìn nàng lạnh lùng và ghét bỏ hơn.

    "Con sẽ trả lại cho anh ngay bây giờ.."

    "Ồn ào quá! Mày chỉ biết nói về những điều ngu ngốc, im lặng đi!"

    Trước giọng nói đầy tức giận của cha, nàng sợ hãi nín thở, không dám thốt ra lời nào nữa.

    "Nếu có cách nào để trả lại sức mạnh đó cho Ricardo, thì ta đã làm điều đó ngay! Dừng nói những điều vô nghĩa nếu không giúp được gì đi!"

    Không có gì lạ khi cha trút giận vào người nàng. Nhưng đây là lần tức giận đáng sợ nhất của ông vì đã không kiềm nén được.

    "Con xin lỗi.."

    Mặt nàng tái mét và sợ hãi hơn. Ricardo, ngồi bên cạnh cha, vẫn im lặng với khuôn mặt lạnh lùng. Anh cũng tức giận với nàng. Cha đặt tay lên trán, như để xoa dịu cơn tức, thở gấp mấy lần. Sau đó, ông ta bình tĩnh nói với nàng:

    "Con chỉ cần biết rằng đây chỉ là một sự nhầm lẫn. Ta sẽ sớm tìm ra cách để giải quyết chuyện này. Từ bây giờ cho đến lúc đó, đừng đi đâu cả, hãy ở yên trong phòng của mình đi."

    Nhưng giọng nói của cha và ánh mắt ông vẫn toát lên sự lạnh lùng đến đáng sợ. Ngay khi bước ra khỏi phòng, nàng liền nghe thấy tiếng ai đó vọng lại sau lưng mình.

    "Ta thực sự ghét phải nhìn thấy cô ta."

    Kétttt..

    Đóng cửa trở về phòng, nước mắt không ngừng rơi, nàng cố kìm nén và lau đi.
     
  10. Mây trắng nắng vàng Mây Trắng Nắng Vàng

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sức mạnh nàng mang lại bị người khác xem là của Ricardo.

    Như một điều hiển nhiên, nàng bị ghét vì đã cướp mất sức mạnh đó khỏi tay Ricardo –người con trai cả mà cha yêu mến.

    Dù biết điều này nhưng trái tim nàng vẫn chùng xuống mỗi khi bắt gặp những cái nhìn lạnh lùng của họ. Sau mỗi lần trở về từ cõi chết, cha thường trút giận lên người nàng.

    Trong khi đó, Ricardo sẽ lạnh lùng, dửng dưng nhìn nàng như đang nhìn vật chết. Còn Gabrielle, cô ta nghĩ rằng Hilise nàng đã làm anh trai và cha cô ta tức giận, cản trở sự hưng thịnh của gia tộc. Vì vậy, cô ta càng có nhiều ác cảm với nàng hơn.

    Không thể tìm ra cách chuyển sức mạnh của Hilise cho Ricardo.

    Thời gian vẫn cứ thế trôi đi, Diego và Ricardo càng lo lắng hơn. Không những thế, việc giữ bí mật cũng dần trở nên khó khăn.

    Để có thêm thông tin về cách chuyển đổi sức mạnh, họ phải tiết lộ cho các gia tộc tứ trụ khác biết rằng Hilise mới chính là người nắm giữ sức mạnh của Inoaden. Diego là người không thể giữ nỗi kiên nhẫn trước tiên.

    Cuối cùng, ông ta đã thông báo với khắp mọi nơi trên vương quốc này rằng Ricardo là người đã thức tỉnh và biến Hilise chính thức trở thành cái bóng của anh ta.

    Trong một số trường hợp hiếm hoi, nàng sẽ được phép ra ngoài để thể hiện sức mạnh của Inoaden với tư cách là một trong bốn gia tộc có dòng máu đặc biệt.

    Tất nhiên, mỗi lần như vậy nàng đều phải giấu mặt, ẩn thân trước mắt công chúng.

    Sau những lần đó, nàng sẽ chịu sự trừng phạt của Diego không sớm thì muộn. Bất cứ sai lầm nào nàng mắc phải trong việc sử dụng sức mạnh của mình, nàng đều bị trả giá bởi những trận đòn roi đáng sợ.

    CHÁTTTTT!

    "..."

    Vừa bước vào phòng, cha đã tát Hilise khiến nàng chỉ kịp kêu lên thất thanh và ngã lăn ra sàn.

    "Mày làm ra việc hay ho rồi đó! Mày làm cái gì cũng không ra hồn, thực hiện sức mạnh của mình mà cũng làm lưng chừng. Mày muốn chọc tức tao đúng không?"

    Môi nàng đã bị rách ra vì cái tát của cha. Mùi tanh của máu thấm đậm nơi môi, cơn đau truyền tới ngày một rõ ràng. Từ đó, việc Diego ra tay tát Hilise giống như cơm bữa. Nàng đã quá quen với việc phải chịu đựng cơn đau.

    Những người giúp việc ban đầu được lệnh đánh nàng, nhưng Diego thường không thể chịu đựng được cơn tức giận, ông ta là người trực tiếp ra tay.

    "Mày có biết mày làm như vậy mọi người khắp nơi sẽ cười nhạo Ricardo? Mày đã hứa với tao là sẽ không để Ricardo bẽ mặt cơ mà? Thật sự vô dụng!"

    Hilise cúi người vội vàng xin lỗi, khuôn mặt toát lên vẻ sợ sệt. Nếu Diego tức giận, nàng sẽ nhận thêm một cú trời giáng nữa.

    "Con thực sự xin lỗi. Con không cố ý, nhưng lúc đó con chóng mặt quá không thể đứng dậy được.."

    "Đừng có viện lý do vớ vẩn đó!"

    Vào mùa thu hàng năm, một lễ hội thu hoạch sẽ được tổ chức bởi bốn gia tộc. Lần này, Inoaden được đa số phiếu. Đó là lý do tại sao sau bài phát biểu khai mạc, sức mạnh của Inoaden được trình diễn cho mọi người thưởng thức để mở đầu lễ hội.

    Tuy nhiên, Hilise đã mắc sai lầm trong lần trình diễn này vì chưa quen với việc sử dụng sức mạnh của mình. Điều đó có đã làm cho Ricardo bị bẽ mặt trước công chúng.

    "Thưa cha, có vẻ như Hilise đã biết lỗi của mình. Vì vậy cha nên dừng lại ở đó."

    Ricardo lặng lẽ đứng sau Diego, khuyên can ông ta.

    "Ricardo, không phải nó liên tục mắc sai lầm vì con luôn dung túng nó làm càn vậy sao?"

    Đôi mắt Hilise nhìn họ đang rưng rưng chực trào nước mắt. Ricardo vẫn nhìn Hilise bằng đôi mắt lạnh lùng thường ngày. Nhưng nàng vẫn biết ơn Ricardo vì đã bênh vực dù nàng đã sỉ nhục anh.

    "Đừng cho nó uống bất kỳ thứ gì cho đến khi ta cho phép."

    Cuối cùng, cha đã làm theo lời Ricardo khuyên ngăn. Ông không mắng Hilise nữa và rời khỏi phòng. Ricardo làm theo mà không nói một lời. Sau đó, Hilise tự nghiên cứu cách sử dụng sức mạnh của mình.

    Diego nói với nàng rằng ông ta sẽ không khoan nhượng với những sai lầm lần sau. Vì vậy nàng tự mình tìm hiểu và sử dụng sức mạnh cho đúng cách.

    "Ta sẽ làm việc chăm chỉ để anh không bị bẽ mặt vì ta một lần nào nữa."

    Sau một thời gian, nàng đã có thể sử dụng sức mạnh của mình một cách thuần thục. Ngược lại, sự thù hận trong Ricardo đối với Hilise ngày càng lớn. Anh ta chưa bao giờ làm bất kỳ tổn hại thể chất nào đối với Hilise như Diego. Tuy nhiên, ánh mắt của Ricardo khi nhìn nàng như thể anh ta đang nhìn kẻ trộm đồ của anh ta.

    "Haha, nghiêm túc đấy. Những ngày gần đây, có gì đó ngột ngạt mỗi lần con trở về nhà. Chuyện gì xảy ra với gia đình chúng ta vậy?"

    Gabrielle lên tiếng phàn nàn về bầu không khí kỳ lạ trong nhà gần đây.

    "Hilise, chị có thể ở trong phòng một thời gian được không? Em thấy rằng bất cứ khi nào cha và anh gặp chị vào những ngày này, tính khí của họ cũng trở nên tồi tệ, mệt mỏi."

    "À được. Tôi sẽ làm theo như lời em nói. Tôi xin lỗi."

    Hilise ngày càng trở nên chán nản và kiệt sức trước sự đối xử lạnh nhạt của gia đình. Rồi một ngày, Ricardo lần đầu tiên trở về nhà muộn và say xỉn.

    "Anh đi đâu sao giờ mới về vậy?"

    Hilise lo lắng chờ đợi đến tận đêm khuya vì mãi không thấy Ricardo trở về biệt thự. Đó là lần đầu tiên mà Ricardo, người luôn nghiêm khắc với bản thân, trở về vào lúc đêm khuya và trên người nồng nặc mùi rượu.

    Ricardo liếc nhìn Hilise bằng đôi mắt lạnh lùng, ghét bỏ và tiếp tục bước đi mà không trả lời. Nàng do dự đuổi theo anh ta.

    "Anh.. đừng lo lắng quá."

    Nàng biết điều gì đã làm Ricardo bận tâm những ngày này. Vì vậy, Hilise muốn an ủi anh.

    "Cha đang tìm cách để chuyển đổi sức mạnh trở lại cho anh, đừng quá đau buồn."

    Nàng muốn giải thích suy nghĩ của mình một cách hợp lý để anh không hiểu lầm ý định của nàng.

    "Anh, em.. em chưa bao giờ muốn mọi việc xảy ra như thế này. Anh biết điều đó mà? Đây đáng ra là sức mạnh mà anh phải có."

    Hilise không bao giờ thèm muốn sức mạnh này. Nàng lớn lên với suy nghĩ rằng Ricardo là người kế thừa Inoaden và cho đến nay, quan điểm của nàng vẫn không thay đổi. Vì vậy, nàng không muốn Ricardo hiểu lầm và ghét nàng.

    Ngay lúc đó, Ricardo, người đang đi trước mặt nàng, chợt dừng lại. Sau đó, anh ta quay lại đối mặt với Hilise và nhìn nàng bằng đôi mắt băng giá của mình.

    "Đúng rồi. Cô không bao giờ muốn sức mạnh đó. Vậy mà sức mạnh lẽ ra là của tôi, lại xuất hiên trên người cô chứ không phải tôi".

    Hilise nín thở và nuốt nước bọt.

    "Cô có cần tôi nói ra sự thật đó không?"

    "K-Không phải vậy.."

    "Cô đang giễu cợt tôi? Cô cảm thấy buồn cười? Thật ra, cô là loại người như vậy đúng không?"

    Nàng bối rối vì không ngờ rằng Ricardo lại nói theo cách đó. Hilise vội vàng mở miệng xin lỗi.

    "Em xin lỗi. Em không bao giờ có ý đó. Em chỉ muốn anh cảm thấy thoải mái hơn, dù đó chỉ là một chút ít.."

    "Vớ vẩn. Tôi không có tâm trạng để nhìn cô."

    "Anh.."

    "Đi khỏi đây đi."

    Ricardo đẩy Hilise đang bối rối ra xa. Anh chỉ định đẩy nhẹ nàng, nhưng lại không thể kiểm soát sức mạnh của mình khi say rượu.

    Bụp!

    "..."

    Ricardo đẩy mạnh khiến Hilise mất thăng bằng và ngã xuống. Nơi họ đang đứng là cầu thang tầng hai.

    Ricardo nhận thấy người Hilise nghiêng dần về phía sau. Tay anh ta vươn ra với lấy tay Hilise. Theo phản xạ, Hilise cũng đưa tay về phía Ricardo.

    May mắn thay, nàng nắm kịp tay Ricardo. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo..

    Bàn tay của Hilise vừa chạm vào tay Ricardo trong giây lát đã tuột ra khỏi tay anh ta. Cơ thể nàng tiếp tục nghiêng về phía sau một lần nữa.

    Hilise mở to mắt. Bàn tay nàng chạm vào Ricardo liền truyền tới cảm giác lạnh lẽo. Bàn tay của Ricardo vừa mới nắm chặt Hilise lúc nảy, bây giờ cứng đờ không động đậy.

    Anh ta như bị đóng đinh tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Hilise đang rơi với đôi mắt đờ đẫn.

    "Tại sao?"

    Hilise ngơ ngác nghĩ tại sao mình lại rơi xuống. Có phải vì chuyện này xảy ra bất ngờ trong tích tắc? Hay là cho đến bây giờ nàng vẫn chưa hiểu hết tình hình? Hoặc.. Có phải vì nàng tin rằng Ricardo sẽ giúp nàng không?

    Trong thời điểm quan trọng đó, sức mạnh của Hilise chỉ mới được khai mở chút ít đã không bảo vệ được nàng.

    Bịch!

    Máu đỏ tràn ra mọi hướng và che mất tầm nhìn của nàng.


    Một cơn đau khủng khiếp ập đến, cơ thể nàng đã bị chấn thương nghiêm trọng, chân tay vặn vẹo hoàn toàn và có cảm giác xương đã gãy. Nàng không thể phát ra bất cứ lời kêu cứu nào nữa.

    Cuối cùng, Hilise giống như một con búp bê bị hỏng nằm lê lết ở tầng trệt. Bao quanh nàng là vũng máu đỏ thẫm.

    Ricardo đứng bất động ở đầu cầu thang như thể thời gian ngừng trôi, lặng lẽ nhìn cơ thể đang co giật của Hilise.

    Đó là cảnh cuối cùng mà Hilise có thể nhớ được trong cuộc đời đầu tiên của mình.

    MỌI NGƯỜI THEO DÕI TRUYỆN NHẤN LIKE ỦNG HỘ MÌNH NHÉ!

    (CHƯƠNG 10 Ở TRANG TIẾP THEO)
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười một 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...