Mối quan hệ nào khi kết thúc làm bạn buồn bực nhất? Con người là loài động vật sống theo bầy đàn. Cộng đồng làm nên chúng ta và chúng ta làm nên cộng đồng. Đa số những gì chúng ta đang có, từ vật chất, của cải, đến tính cách, tâm hồn và cả sinh mạng này, phần lớn đều là từ tác động bên ngoài mà ra. Có thể nói, chúng ta của hiện tại, chính là từ những vấp ngã, niềm vui, kí ức, cảm xúc từ môi trường, các mối quan hệ xung quanh mà tạo thành. Nhưng bởi vì con người là loài động vật có tính tự chủ, tự lập cao, chúng ta thế nào cũng sẽ có những xích mích, bất hòa và không mối quan hệ nào có thể gắn bó một cách hoàn hảo và mãi mãi với chúng ta được. Sẽ có những con người, khi cả hai đã chấm dứt, chẳng để lại cho ta chút hương vị gì, cũng chẳng tồn đọng chút cảm xúc, hay cũng có thể còn làm ta phải nhẹ nhõm thở phào. Và cũng sẽ có những người, cho dù chúng ta đã không còn gặp nhau từ lâu, nhưng mỗi lần nghĩ đến, ta đều áy náy, luyến tiếc, ảo vọng, mong đợi, và buồn bực tự trách mấy ngày trời. Vậy thì, đã có những mối quan hệ nào, khi kết thúc làm bạn không thể ngừng tiếc thương? Mình trước nhé. Mình có một người bạn, là bạn mới, mới toanh luôn, đầu học kì một năm ngoái. Cậu ấy là nam, mà điệu lắm, cũng không hòa nhập được với đám trai, toàn chơi với gái thôi, nhìn tưởng pede thiệt mà không phải. Cậu ấy thẳng, thẳng tuột, hoàn toàn thích nữ nhá. Cậu ấy dễ thương lắm, chắc tại trong lớp có mỗi cậu ấy nói chuyện với mình hợp, kiểu hai đứa cũng hay khẩu nghiệp, nói nhiều, lười học như nhau á, nên tụi mình dính lấy nhau dữ lắm. Có mỗi tội, cậu ta chửi thề nhiều quá, làm mình cũng ăn theo:(( Có thể nói chưa bao giờ mà mình gặp được một người bạn nào hợp với mình như vậy. Cho dù có là nhóm bạn mình chơi lúc trước, hay là con bạn mình hay ngồi chung bàn bây giờ, chỉ có cậu ấy là hợp với mình, bằng một cách nào đó, cho dù không chung sở thích hay gì cả, nhưng lại vẫn hợp nhau đến lạ thường. Nó hợp đến mức mà mình không hiểu nỗi luôn á, hay lắm, hai đứa nhìn chả có liên quan gì lại có thể ngồi lại, nói chuyện, bám dính vui vẻ nhau đến thế. Hai đứa kè kè nhau như vậy, mấy tuần, một tháng thôi, mà mấy thầy cô, bạn cùng lớp, bạn cũ mình, ai cũng biết hết sạch. Chưa bao giờ, chưa bao giờ mà mình thật sự cảm nhận được niềm vui thật sự của bạn bè như bây giờ. Hai đứa mình cứ kiếm cớ ngồi với nhau, sát lại, nói chuyện cái là quên trời quên đất, và chưa từng có xích mích gì cả. Cho đến lần cuối cùng mình được gặp cậu ấy. Thật ra đó cũng là một ngày như bình thường thôi. Hôm ấy mình có tiết sáng chiều nên ở lại trường, cậu ấy cũng vậy, hai đứa nhảy nhót, bàn luận hết đủ thứ chuyện trên đời. Rồi gần hết giờ nghỉ trưa, là mình bắt đầu thấy mệt, mình buồn ngủ khiếp luôn, tại ở nhà mình vẫn hay ngủ trưa á, cái mình mới nói với cậu ấy là mình nằm ngủ, còn cậu ấy thì vẫn còn loi nhoi chạy khắp nơi. Mà vấn đề là không biết cậu ấy gặp chuyện gì vui, nổi hứng dữ lắm, cũng giống như tụi mình cứ đến giờ là cực lì luôn. Cái cậu ấy không tìm được ai nói chuyện nữa nên chạy qua chọc ghẹo mình, như hai đứa vẫn thường chơi như bình thường thôi. Mà vấn đề là, lúc đó tự nhiên mình lại gắt, cơn buồn ngủ làm tâm trí mình u dột hết, mình gắt, quát lại cậu ấy, đập tan cái niềm vui còn đang hớn hở ở trên mặt cậu ấy. Đến giờ, mình vẫn không thể quên được vẻ mặt của cậu ấy lúc đó. Một người bị dập hứng bởi đứa bạn mà mình yêu thích nhất, cậu ấy mím môi, liếc mình cái rồi bực dọc bỏ đi. Cậu ấy đi đâu đó mình không biết, hết buổi chiều đó cậu ấy đều ngồi im thin thít, hai đứa cũng không ngồi với nhau nữa. Mình ngay sau nói câu đó, cũng áy náy dữ dội lắm, ăn năn, muốn xin lỗi, lại không biết làm sao, nên cứ bỏ mặc đó, cầu cho ngày mai hai đứa bình thường lại. Ai ngờ, đó cũng là lần cuối hai đứa mình gặp nhau. Hôm sau, hôm sau nữa, rồi mấy ngày nữa, rồi một tuần, giáo viên đến nói cậu ấy đã rút học bạ rồi. Lúc đó, mình không nhớ đã có cảm nghĩ như nào nữa. Cậu ấy rút học bạ, hiển nhiên không phải chuyện của mình, mình vẫn thường nghe cậu ấy kể về gia đình với người mẹ khốn khó. Nhưng mình ăn năn, mình hối hận dữ dội luôn. Cậu ấy là người đầu tiên đã đem lại cho mình những cái cảm xúc tình bạn đầy thương quý dữ dội đến như thế. Mình đã gặp cũng kha khá người, cũng có thân với những người bạn cùng sở thích, cùng lí tưởng ở một mức nào đó. Nhưng chưa từng có ai hợp cách nói chuyện với mình như cậu ấy. Trong một lớp 40 con người, có những người dễ thương, có những người cá tính, có những người hòa đồng, cũng có những người mình thích, nhưng trong số đó, không phải cứ tìm là sẽ có một người mà mình thực sự thích nói chuyện. Mà cậu ấy, từ trước đến giờ, chỉ một mình cậu ấy, là một người đã thật sự là bạn với mình, đã tạo nên đoạn kí ức thật đáng trọng, và làm mình nhớ lại luôn nuối tiếc. Mà cái nuối tiếc đó, càng dữ dội hơn khi cuối cùng, đến cuối cùng, mình còn chẳng kịp gửi cậu ấy một lời xin lỗi. Cậu ấy, là người bạn, là mối quan hệ, mà minh trân trọng, mình giữ gìn, và mỗi khi tưởng lại, đều buồn bực và ăn năn. Còn các cậu thì sao? Đã có những con người, những mối quan hệ nào, đến và đi làm các cậu phải tiếc nuối? Nếu rãnh thì chia sẻ với mình nữa nhé. Cảm ơn đã xem hết câu chuyện của mình.
Hi vọng một ngày nào đó hai bạn có thể gặp lại và bắt đầu lại lần nữa. Mình cũng từng có một người bạn khá thân thiết nhưng sau đó do một vài chuyện khách quan mà bọn mình có chút xa cách, nhưng may mắn là bọn mình đã khắc phục được tuy khó mà trở lại thân thiết như xưa nhưng làm bạn bình thường cũng là một điều may mắn rồi.
Cảm ơn bạn vì đã đọc bài của mình nhé. Cũng cảm ơn những dòng chia sẻ của bạn nữa. Mình cũng hi vọng thế Chúc bạn buổi tối ấm nha
Vâng ạ, mình cảm ơn ạ. Có lẽ cậu ấy cũng đã tha thứ cho bạn rồi đấy ạ, vậy nên đừng tự trách bản thân nữa ạ, bạn không cố ý làm cậu ấy buồn, cậu ấy sẽ hiểu thôi ạ, bởi vì hai người là bạn mà. Mình tin tưởng là một ngày nào đó hai người sẽ gặp lại nhau và tiếp tục như trước trở lại làm người bạn thân nhất của đối phương. Mình và bạn của mình cũng thế, chỉ cần bạn ấy gỡ bỏ khúc mắc thì mối quan hệ này vẫn sẽ như cũ vì mình vẫn xem bạn ấy là bạn thân của mình mà. Kể cả khi bạn không thể gặp lại cậu ấy nữa thì những kí ức về tình bạn này chắc chắn sẽ là những kỉ niệm đẹp đối với bạn. Và chúc cho bạn gặp nhiều may mắn và hạnh phúc, sớm gặp lại cậu ấy và tìm được thêm những người bạn thân thiết khác ❤️.
Mình thật sự rất cảm ơn bạn nhiều ạ. Bạn có tâm quá, hehe. Chúc bạn ngủ ngon nhé ❤️❤️ mình cũng chúc trong tương lia bạn sẽ có thật nhiều điều hạnh phúc nhe ❤️❤️
Mối quan hệ của mình khá ngu ngốc, do bản thân mình ngu. Mình từng thân với một bạn cùng phòng khi lên đại học, bạn ấy là người bạn duy nhất mà mình cảm giác.... Không muốn rời bỏ. Vì bạn ấy đã mang lại cho mình những trải nghiệm lần đầu, lần đầu được đi chơi, lần đầu được có người quan tâm những hành động nhỏ. Vì mình là 1 đứa luôn bị bảo bọc ở nhà trước những thời cấp 3, cấp 2; còn là một cá nhân bị bắt nạt học đường bởi lời nói và những lời miệt thị; nên mọi ký ức về bạn đó như 1 cuộc hành trình dài và may mắn lắm mới được bắt lấy. Mình trau chốt cho mối quan hệ bằng sự hào phóng nhất có thể, đối tốt hết mức có thể, có gì giúp được mình giúp đến tận cùng, thậm chí mình còn phát sinh tình cảm nào đó đặc biệt dành cho 1 người, đó là sự ngây thơ nhất thời của mình khi chưa nhận ra được sự tham lam của người ta có thể nảy sinh bằng những hành động hào phóng vô tình. Cho đến khi, một ngày mình nhận ra những lời nói thường ngày của người bạn ấy hình như có gai nhọn, mình cảm giác người ta hình như không có giới hạn, thật chất người ta thay vì nghĩ cho mình, thông cảm cho mình.... Thì... Sự dịu dàng ban đầu đã biến thành một lời ra lệnh. Người ta lợi dụng, thao túng, và thật sự không nghĩ. Cảm giác như mình hoàn toàn rơi vào một mối quan hệ độc hại. Và rồi khi đã quá mệt, và mình không thể làm hài lòng người ta, dù mình đã cố gắng sửa sai như thế nào, cố gắng làm tốt như thế nào. Thì người ta vẫn là bản chất cũ, vẫn bảo thủ, vẫn chẳng chịu thay đổi. Trong khi mối quan hệ phải có sự xuất phát từ cả 2. Vì vậy trong những thời gian qua, mối quan hệ của chúng mình cứ kết thúc rồi lại làm lành, cứ kết thúc rồi lại làm lành. Cảm xúc cứ bị nhấp nhô, cố gắng và rồi vỡ mộng, rồi lại cứ cố gắng khi mình không muốn mất đi mối quan hệ đó, mình biết mối quan hệ này không thể an toàn và dài lâu như mình đã từng nghĩ. Đó là mối quan hệ có sự kết thúc làm mình thấy buồn bực nhất. Đặc biệt là những sự kết thúc có vòng lặp.
Chuyện của tôi giống của bạn vậy, cũng có quan hệ bạn bè với người khác giới và tôi cũng tiếc mối quan hệ đấy. Mặc dù tôi đã tuyệt giao với rất nhiều người, nhiều đến mức tôi không nhớ hết được. Quá trình quen biết và thời gian quan hệ có thể khác nhau, nhưng lý do tuyệt giao đều chỉ có 1. Chúng nó khinh thường, xa lánh tôi. Mà tôi thì quan niệm, không cùng giai cấp, suy nghĩ, tính cách, học vấn, quan niệm sống thì không nên chơi với nhau. Chúng nó khinh thường, xa lánh tôi, không sao hết. Nhưng từ nay, chúng nó cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Đại đa số những người đấy, tôi đã quên, nhưng khi đọc bài của bạn. Tôi lại nghĩ ngay đầu tiên đến bạn ấy, và trong số các mối quan hệ tôi từng tuyệt giao, tôi tiếc nhất bạn ấy nhất. Bởi bạn ấy và tôi cũng làm bạn bè quen biết nhau trên Facebook cũng được mấy năm. Nhưng bảo tôi quay lại với bạn ấy thì chắc chắn không, bởi vì bạn ấy và tôi không có gì giống nhau hết. Bạn ấy không biết cách nào làm tôi vui vẻ, hạnh phúc hay làm cho tôi cảm thấy được tôn trọng, mà tôi cũng chẳng biết nói chuyện gì với bạn ấy. Nên tôi nghĩ kết thúc là tốt nhất. Chuyện giữa bạn ấy và tôi đây: Mối Quan Hệ Nào Mà Mấy Bác Tuyệt Giao Làm Mấy Bác Thấy Tiếc Nhất?