Bát sư đệ, Chư Hồng Cộng. Anh này "đậu bỉ" nhất dàn đệ tử của nam chính luôn. Bát đệ đại mập mạp vừa nhát gan, lại lười nhác, nịnh nọt thì thôi rồi, phong cách "bám đít" khiến mọi người đỡ trán không nỡ nhìn thẳng. Quá xấu hổ. Cơ mà lợi hại ở chỗ Chư ca không cảm thấy hành động nịnh bợ của mình có cái gì quái dị, da mặt dày vô địch thủ luôn. Đứng hàng thứ tám, trên có bảy sư huynh sư tỷ, vai vế thấp không dám ho he gì, dưới có hai sư muội. Cơ mà hai vị kia đều là tiểu tổ tông, tuổi nhỏ thiên phú cực cao được sư phụ cưng chiều, hắn cũng không dám bày ra bộ dạng sư huynh. Toàn bộ Ma Thiên Các từ trên xuống dưới hắn địa vị "nhỏ nhoi bé nhỏ" nhất, nịnh trên bợ dưới, nghĩ thấy vừa buồn cười vừa tội nghiệp, thấy Chư ca "nhọ" làm sao. Ha ha. Anh này có thể xem như "cây hài" phụ trách gây cười, khiến mọi người câm nín cạn lời. Nam chính khá thích vị này, kiểu như có vài tên đồ đệ khác đủ "cáo" quá, đủ lanh lợi rồi, lòi ra một nhóc dị loại, tâm tính ngây ngơ, hơi khờ chút cũng có điểm thú vị riêng ấy. Chư sư đệ có một cơ duyên khá đặc biệt, trong một đợt liều mình cứu thất sư huynh Tư Vô Nhai, bị lọt vào Hoàng Liên giới. Hoàng Liên giới bị đè ép người mạnh nhất chỉ có thể tu hành lên tới sáu diệp, anh lọt vào đây cứ gọi là xưng vương xưng bá, làm "thổ hoàng đế" oai phong một cõi. Nếu không phải Hoàng Liên giới sớm muộn gì cũng bị các giới khác mạnh hơn thôn tính, Chư ca đã đóng đô nằm ổ ở đây luôn rồi. Vị này không có dã tâm gì to lớn, chỉ muốn ăn no hưởng thụ làm tiểu boss một góc đủ lớn là mãn nguyện. Nhân vật này không gây được quá nhiều ấn tượng với Chiqu. Đại khái là Chư ca hơi bị vô dụng, trộn lẫn trong một đám thiên tài sáng mù mắt thì anh ấy hơi bị bình thường. Chư ca lên sân khấu với hình tượng thuộc dạng một lời khó nói, nhát gan có cờ luôn. Anh này luôn bị nhiều người hoài nghi Cơ lão ma rốt cuộc xem trọng bát ca ở điểm nào, thật là kéo thấp thước đo đệ tử hoàn mỹ của Ma Thiên Các mà. Tuy vậy, nhân vật này cũng khiến mình càng thích tình tiết tình cảm sư huynh tỷ đệ muội đồng môn trong truyện này. Chư ca ngày thường nhát gan là thế nhưng khi cần xả thân cứu đồng môn, hắn cũng không ngần ngại xông lên, chết không sợ. Tình cảm sư môn khăng khít, gắn bó như vậy thật sự khó gặp. Đọc nhiều truyện tiên hiệp có tình tiết tình đồng môn, vẫn cảm thấy truyện này có dàn đồ đệ ăn ý, đáng hâm mộ nhất. Huyết thống đồng tông còn đâm chém, ngáng chân, rồi đâm sau lưng nhau như thường, chỉ bái sư cùng một thầy lại có thể bồi dưỡng nên tình cảm tốt đẹp như vậy, dù chỉ xuất hiện trong truyện cũng cảm thấy mối quan hệ tình thân như vậy thật sự quá mỹ lệ. (Còn tiếp)
Cửu đồ đệ, Từ Diên Nhi. Vị này là tiểu sư muội nhỏ nhất các cho đến khi nam chính thu nhận thêm thập đồ đệ. Là tiểu tổ tông của Ma Thiên Các, thiên phú tốt nhất, tuổi còn nhỏ, được sư phụ sủng, sư huynh tỷ nhường nhịn. Hình mẫu của "ngàn vạn sủng ái tập một thân" ấy. Bé này được tác giả xây dựng hình tượng theo hướng lém lỉnh, lanh lợi, ngây thơ vô số tội (trong mắt người ngoài), tiểu khả ái (trong mắt đồng môn). Nhập môn từ lúc bé xíu, tam quan chưa hình thành, mà Cơ lão ma có phong cách hành sự bá đạo quá nên tiểu sư muội bị nhiễm nặng. Nam chính phải bẻ lại mệt xỉu. Bản thân mình khá thích cô bé này, hơi hung dữ kiêu ngạo chút nhưng Diên bảo bảo là "tiểu tổ tông" được sủng từ bé đến lớn cơ mà, không kiều khí một chút sao xứng với thân phận của nàng. Lúc Lục Châu xuyên đến cửu muội nhập môn có mấy năm, chưa kịp tiêm nhiễm tư tưởng bành trướng của các sư huynh sư tỷ, chưa có ý nghĩ phản bội sư môn, tạm chấp nhận như là ngoan đồ đệ. Cửu muội muội hẳn là đồ đệ may mắn nhất trong đám, không giống các vị khác ai cũng có vận số "nhọ nồi" va va đập đập trầy trụa mới trưởng thành nên người. Mình khá ấn tượng với chi tiết Diên bảo khi có tiểu sư muội thì không chút nào ganh tỵ hay mất mắt, sợ bị tranh giành sủng ái từ sư phụ. Nàng chỉ hào hứng từ giờ nàng cũng có sư muội, có "bảo bối" yêu thích gì cũng chia sẻ cho tiểu sư muội bởi vì mình lợi hại hơn, phải bảo vệ sư muội. Hành xử hào phóng dễ thương cực kỳ luôn. Sau này khi tiểu sư muội được hưởng truyền thừa từ mẹ nuôi, vượt mức thăng cấp dễ dàng, Diên bảo thoáng ghen tỵ tý xíu, lại nhanh chóng quyết định mình phải nỗ lực tu luyện, không vì cơ duyên của người khác mà để tâm tính của mình bị dao động ảnh hưởng, biết mình nên làm gì và nỗ lực thực hiện nó. Chiqu thấy những người có tính cách này tuyệt vời lắm luôn. Con người ta có thể ban phát sự đồng tình, cảm thông và thiện ý cho người yếu thế hơn mình, nhưng người mà ta cho là đáng thương ấy đột ngột đổi vận trở nên thành công, tài giỏi, may mắn hơn chính mình biết bao lần, rất khó đảm bảo tâm ta vẫn "vững như bàn thạch" không chút xao động. Chốt nhẹ lại thì Cửu muội muội là nhân vật "sủng nhi" sống được tiêu sái, bản thân có tài, vây quanh có đại lão bảo hộ, đúng là vận số trong mơ. (Còn tiếp)
Thập đồ đệ, Lạc Thời Âm tiểu sư muội. Đồ đệ cuối cùng và duy nhất do nam chính Lục Châu thu nhập môn. Vị này xuất thân Thái Hư, con gái của Thượng Chương đại đế, lẽ ra là thiên chi kiều nữ, ngàn cưng vạn sủng mới đúng, bất quá vận khí quá nhọ, từ nhỏ ăn tẫn đau khổ. Thái Hư là bản đồ sau cùng của truyện, mặc định là địa vị cao thượng, ngồi chiếu trên so với cửu liên giới. Lạc tiểu muội ấy vậy mà lưu lạc đến Hồng liên giới, pháp lực mất hết, trí nhớ tổn hại, xém nữa bị phàm nhân thiêu chết, may có Lục Châu cứu kịp. Lạc muội lúc sinh ra trời xuất hiện dị tượng, bị xem như là điềm xấu sẽ mang đến tai họa lớn. Dù thân nhân nỗ lực bảo vệ nhưng mà bị người tính kế, điềm xấu lặp đi lặp lại, phụ thân của nàng không muốn tin cũng dần bị thuyết phục. Cuối cùng nàng bị tiễn đi, trong quá trình chạy nạn thì thất lạc. Lạc muội muội không hẳn là bị phụ mẫu vứt bỏ nhưng sự thật là họ đã bị dao động, tin tưởng con gái của mình là vận rủi, cuối cùng không dốc sức bảo vệ được em. Dù cha mẹ em cũng là người bị lừa nhưng tiểu sư muội mới là người chịu đủ xui xẻo, lãnh đủ khổ sở lớn lên. Nhân vật này so với các đồ đệ khác thì xuất hiện khá trễ nên đất diễn cho em nó ít hơn khá nhiều. Chiqu ấn tượng nhất với khúc thân thế thật sự của Lạc tiểu muội phơi bày, cảm giác khá ngược tâm. Lạc tiểu muội không oán không trách phụ mẫu nhưng cũng không nhận thân trở lại. Thượng Chương đại đế cũng không phải là tiểu nhân vật, nếu dốc lòng muốn truy tìm tung tích của con gái, sao có thể bao nhiêu năm vẫn không tìm thấy. Có khổ trung hay không, có bị che giấu hay không, mọi thứ đều chẳng quan trọng nữa. Tuy nói huyết thống là liên kết khó chia lìa nhưng tình thân cũng cần phải nuôi dưỡng, thân sơ có khác, chỉ dựa vào công sinh không có công dưỡng, muốn nói tình cảm thì hơi miễn cưỡng chút. Cảm quan của Chiqu đối với nhân vật Lạc Thời Âm nhạt hơn nhiều so với chín vị kia. Thấy tiếc cho bé, xuất thân công chúa nhưng mệnh cô nhi cơ khổ, giống kiểu vận khí có bao nhiêu lúc đầu thai xài hết trơn rồi, cất tiếng khóc chào đời một phát là hảo vận cạn kiệt luôn vậy. Mãi khi gom góp đủ vận khí mới chờ đến lúc gặp sư phụ, từ đây mới có người bảo kê, trở thành cục cưng bảo bảo. Chiqudoll