Xuyên Không [Edit] Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hóa - Dạ Gia Đích Ly Trần

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nguyenhang2002, 11 Tháng chín 2021.

  1. Nguyenhang2002 An Nhĩ Thuần

    Bài viết:
    2
    Chương 30: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc, quá yêu ta (12)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit by Thuần An

    Khi Nam Cung Vãn tới liền nghe được nàng nói phải về Mộc tướng phủ, theo lý mà nói sau khi phi tần vào cung, bình thường đều rất ít về nhà mẹ đẻ.

    Chỉ là, mỹ nhân cũng là lần đầu, nghĩ đến nàng đã vào cung một tháng, nhớ người nhà cũng là chuyện thường tình.

    Vô Dược lôi kéo ống tay áo của hắn, nhẹ nhàng lay động: "Bệ hạ, người để thần thiếp trở về nhìn qua, có được không?"

    Nam Cung Vãn đem mỹ nhân ôm vào lòng ngực, nhẹ nhàng cọ má nàng: "Được được được, trẫm bảo bọn nô tài chuẩn bị, qua mấy ngày nữa trẫm cùng nàng trở về thăm."

    Vô Dược vòng tay lên cổ hắn, đưa môi lên thơm: "Tạ bệ hạ!"

    Ánh mắt Nam Cung Vãn hơi trầm xuống, chậm rãi nhiễm sắc dục vọng: "Thanh Thanh, mỹ nhân của trẫm, nàng thật đúng là tiểu yêu tinh."

    # Tiểu tiên tử đột biến thành tiểu yêu tinh thì phải làm gì? Online chờ, rất cấp bách! #

    Vô Dược lại lần nữa đi thăm Thái hậu ở Duyên Thọ điện kính trà Mộc Vũ Lan.

    Sau khi nàng bị cảm lạnh, hầu như mỗi ngày hoặc cách một ngày đều sẽ qua đây.

    Vô Dược cùng bà nói qua việc mấy ngày nữa sẽ về nhà thăm.

    Mộc Vũ Lan buông chén trà xuống: "Thanh Nhi a! Con cảm thấy Hoàng thượng đối đãi với con như thế nào?"

    Khuôn mặt nhỏ của Vô Dược nhiễm một mạt ửng đỏ, sau đó ngượng ngùng trả lời: "Bệ hạ đối với thần thiếp đương nhiên là rất tốt."

    Mộc Vũ Lan nhìn khuôn mặt đỏ của nàng, khẩu khí bất đắc dĩ: "Thanh Nhi a, tâm của đế vương không lường trước được. Hắn đối với con tốt đương nhiên là rất tốt. Nhưng con chớ có lạc lối, hoa vô trăm nguyệt hồng, sẽ có một ngày con cũng sẽ giống như người khác hiện tại đang nhìn con."

    Vô Dược biết Mộc Vũ Lan lo lắng, nàng biết Nam Cung Vãn yêu nàng. Chỉ riêng giá trị yêu thích nói không, hắn sẽ vĩnh viễn yêu nàng. Chẳng qua thế sự khó dò, chung quy đầy 100 cũng có khả năng sẽ rớt.

    Vô Dược gật gật đầu: "Thần thiếp minh bạch."

    Mộc Vũ Lan cúi đầu: "Vãn Nhi là ai gia tự mình nuôi lớn, khổ nỗi ai gia từ trước tới nay lại không hiểu đứa con trai này."

    Vô Dược trong lòng bất đắc dĩ nói: Đó là bởi vì hắn biết hắn không phải nhi tử của bà.

    * * *

    Vô Dược lên xe ngựa, khi thấy nam nhân nằm nghiêng trên đó hơi hơi sửng sốt: "Bệ hạ."

    Lúc này Nam Cung Vãn đã thay minh hoàng sắc long bào ra, thân mặc một bộ cẩm y màu màu xanh, mái tóc đen không buộc lên mà rơi trên y phục nửa đóng nửa mở trước ngực. So với bình thường thành thục nghiêm minh nhiều thêm một phần tiêu sái không kềm chế được, phong lưu phóng khoáng. Môi mỏng hé mở: "Mỹ nhân, lại đây."

    [Đinh! Nhan khống nhà ngươi đã online, xin chú ý xem xét.]

    Đối mặt với Giang Hi nhiều năm như vậy, nhìn Nam Cung Vãn cũng đã một tháng, Vô Dược cho rằng mình đã có thể khống chế tốt chứng nhan khống của mình phát tác. Nhưng giờ phút này mới phát hiện, đều là giả!

    Vô Dược ngốc ngốc đi đến bên cạnh hắn, Nam Cung Vãn không khỏi bật cười, đem nàng ôm vào lòng ngực: "Thanh Thanh của trẫm, nàng thật sự rất đáng yêu."

    Nghe được âm thanh của hắn, Vô Dược rốt cuộc mới phản ứng lại. Khuôn mặt nhỏ nháy mắt đã đỏ ửng: Quá mất mặt, người này nhất định không phải nàng.

    Vô Dược đỏ mặt mở miệng: "Bệ hạ.. Người tại sao lại ở chỗ này?"

    Nam Cung Vãn hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nàng: "Trẫm bồi nàng về nhà mẹ đẻ vui vẻ không?"

    Vô Dược chớp chớp mắt, một bộ dáng cao hứng, nghi hoặc hỏi: "Thật sao?"

    Kỳ thật nội tâm đã rơi lệ đầy mặt, mẹ nó, nếu hắn đi theo, nàng còn ra ngoài như thế nào?

    Nam Cung Vãn cọ lên cái mũi nàng một chút: "Trẫm có lúc nào lừa gạt nàng?"

    Cũng không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy người trong ngực cũng không có cao hứng như ngoài mặt.

    Vô Dược trả lời: "Đương nhiên không có."

    Nam Cung Vãn thỉnh thoảng lén nhìn biểu hiện của nàng, từ biểu hiện của nàng cũng không có nhìn ra hành động gì hay biểu cảm ra một tia bất mãn nào. Sau đó nghĩ cảm giác đó chắc chỉ là ảo giác của hắn.
     
  2. Nguyenhang2002 An Nhĩ Thuần

    Bài viết:
    2
    Chương 31: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc, quá yêu ta (13)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit by Thuần An

    Vô Dược tỉnh lại trong lồng ngực của hắn, nàng nhỏ giọng mở miệng: "Tới rồi sao?"

    Nam Cung Vãn giúp nàng sửa sang lại đầu tóc hơi loạn: "Tới ngay rồi, còn mệt sao?"

    Vô Dược mơ hồ lắc lắc đầu, dựa vào trong lòng ngực hắn đôi mắt mê người linh động chớp chớp, bộ dạng đáng yêu cực kỳ.

    Nàng liếm liếm cánh môi hơi khô, gương mặt cọ cọ trong ngực hắn. Nam Cung Vãn hạ thân căng thẳng, có loại xúc động muốn bảo người lập tức quay đầu trở về. Hắn muốn đem nàng ăn sạch sẽ.

    Rõ ràng trước khi gặp được nàng, hắn cũng là người không gần nữ sắc. Hậu cung 3000 người hắn một người cũng không chạm qua. Vì sao sau khi gặp được nàng, liền từ cấm dục trở thành túng dục?

    Hơn nữa ngoại trừ nàng thì không thể, nữ nhân khác khiến hắn cảm thấy thật ghê tởm, hắn lẩm bẩm: "Mỹ nhân, nàng rốt cuộc đã hạ cổ gì trên người trẫm? Vì sao trẫm chỉ yêu nàng?"

    "Gì vậy?" Vô Dược không nghe rõ lời hắn nói, nghi hoặc hỏi.

    Nam Cung Vãn lắc đầu: "Không có gì."

    Nam Cung Vãn cúi đầu nhìn nàng ngoan ngoãn an tĩnh trong lòng ngực, cảm thấy ngoài mặt nàng không giống như vậy. Nghĩ vậy đáy mắt xẹt qua một mạt âm trầm, mặc kệ như thế nào nàng đều là của hắn, nếu nàng có bất luận ý nghĩ gì muốn thoát khỏi hắn, hắn không ngại bẻ gãy cánh của nàng, đem nàng cầm tù lại bên người.

    Hắn không biết vì sao hắn thường xuyên sinh ra suy nghĩ như vậy, nhưng cái ý nghĩ này như trồng một loại hạt giống điên cuồng sinh trưởng trong lòng hắn.

    [Đinh~giá trị hắc hóa của nam thần Nam Cung Vãn +2, giá trị hắc hóa hiện tại là 97, đã tiến vào cảnh báo nguy hiểm, xin kí chủ chú ý.]

    Vô Dược: Mẹ nó! Mẹ nó! Cái quỷ gì? Tiểu Dạ Dạ, gọi Tiểu Dạ Dạ. Vì sao giá trị hắc hóa của hắn lại tăng?

    Đồng thời Tĩnh Dạ cũng là vẻ mặt mộng bức: Cô tỏ vẻ cô cũng không biết!

    Vô Dược: Hắn sẽ không tăng đến trăm phần trăm chứ? Nếu đầy trăm phần trăm sẽ như thế nào?

    Tĩnh Dạ: Nếu giá trị hắc hóa đầy trăm phần trăm thì sẽ trở thành một người hoàn toàn biến thái, khả năng sẽ không còn lý trí. Đến lúc đó con đường công lược của cô sẽ rất khó.

    Vô Dược: Mẹ nó! Có biện pháp ngăn cản hắn hắc hóa không?

    Tĩnh Dạ: Nếu như cô có thể tìm được nguyên nhân hắn hắc hóa thì có lẽ có thể.

    Vô Dược: .

    Hắn bình thường cứ vô duyên vô cớ hắc hóa, quỷ mới biết nguyên nhân hắn hắc hóa.

    * * *

    Không bao lâu sau Vô Dược thấy phụ thân của nguyên chủ, Mộc Lâu, tuy rằng ở phương diện giáo dục nguyên chủ có rất nhiều hà khắc, nhưng cũng cực kỳ yêu thương nguyên chủ.

    Mộc Lâu khi nhìn thấy Nam Cung Vãn vô cùng kinh ngạc, tuy rằng thoạt nhìn hắn ôn hòa nho nhã nhưng chúng thần đều biết vị Quân vương này trình độ máu lạnh so với bất kì thế hệ Quân vương nào cũng đều cao hơn. Quyết sách anh minh, không thân cận với bất cứ một vị đại thần nào.

    Từ khi đăng cơ tới nay, chuyện gì cũng có mức độ, tay nắm quyền lớn cũng không ra chính sách tàn bạo, nhất cử nhất động trên dưới triều đình đều không có người nào lên án về điều gì. Duy nhất một điểm đó là không có con nối dõi, nhưng Quân vương chính trực nhược quán chi năm, tiên hoàng có quy định, đế quân chưa đến hai mươi hai, nhóm thần tử không được thúc giục.

    Nhược quán chi năm: Khoảng 20 tuổi.

    "Tham.." Mộc Lâu đang muốn hành lễ, Nam Cung Vãn lại nhanh một bước.

    Đỡ ông cười nhạt: "Mộc tướng không cần đa lễ, trẫm chỉ là bồi ái phi của trẫm về nhà mẹ đẻ nhìn qua cha vợ."

    Hành động của Nam Cung Vãn thực sự dọa Mộc Lâu không nhẹ, bước chân thiếu chút nữa vấp ngã, còn may Vô Dược phản ứng nhanh đỡ ông.

    Trước khi Vô Dược trở về cung, Nam Cung Vãn mở miệng hỏi: "Mỹ nhân, trẫm trước kia đáng sợ như vậy sao? Vì sao hôm nay hù dọa Mộc Lâu như vậy?"

    Vô Dược bất đắc dĩ trả lời: "Cái này thiếp cũng muốn hỏi chàng a?"

    Nam Cung Vãn ra vẻ bộ dáng trầm tư, sau đó rất không biết xấu hổ mà mở miệng nói: "Trẫm cảm thấy, trẫm ngày thường vẫn rất hòa ái dễ gần."
     
  3. Nguyenhang2002 An Nhĩ Thuần

    Bài viết:
    2
    Chương 32: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc, quá yêu ta (14)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit by Thuần An

    Nam Cung Vãn trừng lớn hai mắt nhìn tuyệt thế mỹ nhân: "Nàng nàng nàng.. Mỹ nhân, nàng.. Nàng muốn làm gì? Không.. Không thể ban, ngày, tuyên, dâm!"

    Chỉ thấy mỹ nhân lấy ra một dải lụa dài màu trắng, thuần thục quấn ngực lại, mặc nam trang vào, vì chỉ có nam nhân mới búi tóc nên cũng búi tóc lên. Ở trên mặt vẽ vẽ vài nét.

    Vô Dược đến trước mặt hắn, túm lấy ống tay áo hắn quơ quơ: "Hoàn hồn chưa!"

    Nam Cung Vãn nhìn mỹ nhân tuyệt mỹ trở thành thiếu niên tuấn dật: "Mỹ.. Mỹ nhân, nàng muốn làm gì?"

    Vô Dược vòng tay lên cổ hắn, để hắn cúi đầu, hôn lên cánh môi của hắn, lộ ra nụ cười mê hoặc chúng sinh. "Nếu chàng không cho thiếp trèo tường, vậy chàng mang thiếp đi được không?"

    Nam Cung Vãn ngây ngốc gật đầu, vị Quân vương này phản ứng lại rất nhanh, mau chóng hoàn hồn từ sắc đẹp của nàng, nghĩ đến vấn đề gì đó nhăn mi lại hỏi: "Mỹ nhân muốn ra ngoài?"

    Vô Dược lên tiếng: "Vâng."

    Xét thấy người nào đó âm tình bất định, cho nên Vô Dược cũng không tính dấu hắn, dù sao hắn sớm hay muộn cũng sẽ biết, vạn nhất lúc đó hắn lại cảm thấy nàng lừa hắn không khéo hắn liền hắc hóa đến trăm phần trăm thì nàng cũng chỉ biết khóc.

    Nam Cung Vãn tựa hồ có chút khó hiểu: "Vì sao không nói thẳng với Mộc Lâu?"

    Vô Dược xấu hổ khụ khụ sau đó trả lời: "Bởi vì nơi đó không tiện nói.."

    Nam Cung Vãn khẽ nhíu mày, không nói cái gì nữa. Tùy ý để Vô Dược đeo đấu lạp lên đầu hắn.

    Vô Dược nói với Ngân Ngọc, nàng muốn cùng Nam Cung Vãn nghỉ ngơi nên bất luận một ai cũng không thể tới quấy rầy. Vì thế Ngân Ngọc liền canh giữ ở cửa.

    Nam Cung Vãn ôm Vô Dược từ cửa sổ ra ngoài, mười phần thành công tránh thoát khỏi thị vệ và ám vệ.

    Xem như vị Quân vương này từ lúc chào đời tới nay đã làm việc hoang đường nhất, lén lén lút lút mang theo Quý phi trèo tường tướng quốc.

    Sau khi Nam Cung Vãn và Vô Dược ra khỏi tướng phủ, Nam Cung Vãn ngẩng đầu nhìn một tòa lầu cao trước mặt, khi nhìn thấy ba chữ Phong Nguyệt các mặt liền đen lại.

    Hắn rốt cuộc biết vì sao mỹ nhân của hắn không tiện nói cho tướng quốc. Hắn tuy chưa bao giờ tới đây, nhưng cũng nghe nói qua được không?

    Phong Nguyệt các phân bố khắp nơi trên chín châu, là địa phương kiếm được nhiều tiền nhất, mà chủ ở đây bắt đầu kiến tạo từ kinh đô. Quan trọng nhất, nơi này lớn nhất là~câu, lan, viện!

    Tuy rằng có chút tức giận, nhưng hắn vẫn muốn biết mỹ nhân của hắn muốn làm cái gì.

    Vô Dược đem ngọc bội giao cho gã sai vặt, gã sai vặt nhìn sau đó cung kính chào: "Mộc công tử mời bên này."

    Vô Dược vừa đi vừa hoàn toàn tiếp thu xong ký ức của Mộc Tuyết Thanh.

    Vô Dược: Mẹ nó, Tiểu Dạ Dạ, vì sao cô không nói cho tôi Mộc Tuyết Thanh là chủ nhân của Phong Nguyệt các?

    Tĩnh Dạ cũng bị dọa tới rồi: Kí chủ tôi bây giờ cũng mới biết, đoán chừng Mộc Tuyết Thanh đời trước cũng không có quản lý, cho nên hệ thống sàng lọc mặc định xóa bớt. Những chuyện không liên quan quá lớn tới cốt truyện như này thì hệ thống quân sẽ lựa chọn xóa bớt, chỉ khi tiếp xúc đến thì mới có thể khôi phục, dù sao thì quá nhiều ký ức đan xen trong đầu của cô cũng không tốt lắm.

    Vô Dược nghĩ đến cốt truyện một chút, cảm thấy Tĩnh Dạ nói cũng có đạo lý.

    Khi đi đến lầu 3 Nam Cung Vãn rốt cuộc hiểu rõ vì sao Vô Dược muốn mang hắn lên đây, thế mà có đến một nửa triều thần đều đến Phong Nguyệt các.

    Vô Dược tựa hồ đã nhận ra biến hóa của hắn, chậm rãi dắt tay của hắn, nhẹ nhàng nói: "Đại thần cũng là người."

    Nam Cung Vãn hiểu ý của nàng, chỉ là không thể tin được những người bình thường chính trực nghiêm minh không thiên vị ai. Tại câu lan viện này lại không khác gì những tên du côn lưu manh.

    Nam Cung Vãn lắc đầu: "Không nghĩ đến mà thôi."

    Vô Dược chậm rãi mở miệng: "Nhân sinh đều là như thế, việc chàng không nghĩ đến rất nhiều, chỉ là vừa hay chàng không gặp được."

    Nam Cung Vãn liếc mắt nhìn nàng, đúng là giống như nàng nói, giống như trước khi nàng xuất hiện trước mắt hắn, hắn sao dám nghĩ mình sẽ có một ngày vui vẻ vì một người như vậy.
     
    Trần Ngọc PhongHeoheocon9552 thích bài này.
  4. Nguyenhang2002 An Nhĩ Thuần

    Bài viết:
    2
    Chương 33: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc, quá yêu ta (15)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit by Thuần An

    Nam Cung Vãn nắm chặt tay nàng, con mắt đen chứa đầy nghiêm túc nói: "Thanh Thanh, ta thích nàng."

    Âm thanh rất nhẹ rất nhẹ nhưng Vô Dược vẫn nghe được rõ ràng. Nàng sửng sốt, cái cảm giác rung động xuyên qua linh hồn này, Vô Dược lần thứ hai cảm nhận được.

    [Đinh! Giá trị yêu thích của nam thần +5, giá trị yêu thích hiện tại là 95!]

    Vô Dược dựa sát vào hắn sau đó ôn nhu mở miệng: "A Vãn, trước đó rất lâu tâm của thiếp đã dừng trên người chàng."

    Nam Cung Vãn trừng lớn đôi mắt nhìn nàng, tựa như muốn tìm trên người nàng dấu vết nói dối. Nhưng chính là không có.

    "Thanh.." Khi hắn chuẩn bị muốn chứng thực thì có người.

    Một người nữ tử áo đỏ, ngồi ngay trước bàn trà, tay còn nhéo chén trà.

    Nam Cung Vãn chỉ nhìn qua một chút liền không có nhìn nữa.

    Không phải nói nữ tử đó xấu, nữ tử tuy không bằng đẹp bằng Mộc Tuyết Thanh nhưng cũng là cực phẩm có ít trong nhân gian, chỉ khác Mộc Tuyết Thanh thanh uyển ôn lệ, nữ tử nhiễm liệt như lửa, yêu mỹ diễm lệ, giống như những yêu tinh câu dẫn con người trong thoại bản.

    Nữ tử lạnh lùng hừ một tiếng: "A! Đây không phải Mộc tiểu công tử sao? Hôm nay có cơn gió nào? Vậy mà thổi Mộc công tử tới đây."

    Vô Dược cười nhạt: "Hồng Loan đang tức giận sao?"

    Hồng Loan liếc nàng một cái: "Nô gia làm sao dám. Ta còn tưởng rằng Mộc công tử sẽ không xuất hiện nữa."

    Vô Dược lôi kéo Nam Cung Vãn ngồi xuống, trên môi lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm: "Ta chẳng qua nghe nói, có người đoạt mối làm ăn của chúng ta nên đến đây xem thử."

    Nam Cung Vãn nhíu mày, chúng ta là ý tứ gì? Nàng cùng nữ tử trước mắt này có quan hệ gì? Vì sao hai người một đường đến đây thông thuận như vậy? Mối làm ăn là ý gì?

    Nói đến đây nụ cười của Hồng Loan nháy mắt lại suy sụp, thay vào đó chính là tức giận. Hồng Loan nghiến răng nghiến lợi nói: "Lại là người, Tề, gia! Ta rõ ràng đã bỏ qua, chỉ là không muốn đối nghịch với người Tề gia. Rồi có một ngày ta sẽ bắt Tề gia phải trả giá gấp bội!"

    Vô Dược đứng dậy đi đến trước án, lấy bút mực ra, lẳng lặng viết trên giấy tuyên thành .

    Giấy tuyên thành: Giấy khổ to viết chữ của trung quốc ngày xưa.

    Nam Cung Vãn đến gần khó hiểu hỏi: "Ngươi đang viết cái gì?"

    Vô Dược: "A~phấn mặt, phương pháp pha chế son môi."

    Nam Cung Vãn hơi hơi kinh ngạc: "Ngươi còn biết làm cái này?"

    Vô Dược thở dài: "Ngươi đã biết cơ thể ta không tốt, ngày thường đều không có việc gì ta liền nghiên cứu thư tịch. Y thư cũng biết không ít, có biết một chút về làm phấn mặt."

    Vô Dược đem phương thuốc giao cho Hồng Loan sau đó mở miệng: "Ngươi đi làm đi!"

    Hồng Loan cúi đầu nhìn một chút: "Cái này thật sự có thể?"

    Cũng đừng trách Hồng Loan hoài nghi, bởi vì mỗi khi có mối làm ăn mới đều là nàng xử lý, chỉ có khi tương đối nghiêm trọng nàng mới nói cho Vô Dược.

    Vô Dược cảm giác bị hoài nghi năng lực một chút đều không tốt. "Ngươi không tin ta?"

    Hồng Loan nghĩ đến những sự việc tương đối nghiêm trọng mà nàng giúp đỡ giải quyết, không khỏi giảm bớt phần hoài nghi. "Được rồi!"

    "Về sau mỗi tháng ta sẽ phái người liên hệ với ngươi, có thể không?" Ba chữ cuối là nhìn Nam Cung Vãn nói.

    Nam Cung Vãn gật đầu, không cự tuyệt nàng. Dù sao tốt hơn nàng tự mình đến đây.

    Nhìn đến hành động của bọn họ, Hồng Loan lúc này mới nhìn thẳng vào nam nhân đeo đấu lạp trước mắt này. "Mộc Thanh, ngươi đây là ý gì? Hắn là ai?"

    Vô Dược mở miệng trả lời: "Ta thành thân, một mình không tiện đi ra ngoài, đây là phu quân của ta."

    Hồng Loan không thể tin được nhìn bọn họ, sau đó lẩm bẩm: "Khó trách.. Khó trách.."

    Vô Dược nhíu mày, nàng không cho rằng Hồng Loan là người không tiếp thu được Long Dương chi hảo: "Hả?"

    Long Dương chi hảo: Thời Chiến quốc có Long Dương Quân là một cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú. Anh ta được Ngụy vương say mê vô cùng, đồng sàng cộng chẩm (ăn cùng ngủ cùng), rất được sủng ái.

    Một ngày hai người cùng đi thuyền câu cá, Long Dương Quân câu được hơn mười con cá, cá cắn câu ngày càng nhiều thế nhưng nước mắt lại rơi, Ngụy vương thấy vậy liền hỏi có chuyện gì, Long Dương Quân nói: "Khi đại vương câu được con cá lớn, trong lòng sẽ rất vui vẻ. Thế nhưng lưỡi câu rất nhanh chóng sẽ được thả xuống nước để tìm con cá to hơn, còn con cá vừa câu được sẽ bị vứt đi mà không được ngó ngàng tới nữa. Thần liên tưởng đến, như nay thần có thể được sự sủng ái của đại vương, có được một địa vị hiển hách trong triều đình, thần dân thấy thế đều rất kính trọng thần, nhưng khắp trời đất này, người dung mạo tuấn tú nhiều không đếm xuể, bên ngoài người ta đồn đại rằng thần sở dĩ được đại vương sủng ái là vì dung mạo của mình. Thần tự lo lắng rằng mình cũng giống như con cá vừa bị mắc câu, sợ ngày mình bị bỏ đi không còn xa nữa, như thế thần làm sao mà không khóc được?"

    Sau đó Ngụy vương ra một sắc lệnh trong cả nước rằng: Từ nay về sau nếu có người bàn luận mỹ nhân, nếu bị phát hiện sẽ bị giết mà không cần định tội. Câu thành ngữ "Long Dương chi hảo" cũng bắt nguồn từ đây.

    "Không có việc gì.. Không có việc gì.." Hồng Loan trả lời, lời này không biết là đối với nàng nói, hay là đang nói với chính mình.
     
    Trần Ngọc PhongHeoheocon9552 thích bài này.
  5. Nguyenhang2002 An Nhĩ Thuần

    Bài viết:
    2
    Chương 34: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc, quá yêu ta (16)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit by Thuần An

    Sau khi ra khỏi Phong Nguyệt các Vô Dược lẩm bẩm tự nói: "Hôm nay Hồng Loan thật kỳ quái."

    Nam Cung Vãn câu môi, nụ cười kèm theo một chút khinh miệt. Nếu hắn không sai thì khi Vô Dược nói thành thân, trong mắt Hồng Loan toàn là mất mát. A~trước không nói đến Hồng Loan là nữ nhân, cho dù nàng là nam nhân thì chỉ bằng nàng cũng dám mơ ước mỹ nhân của hắn?

    Trở lại Mộc phủ, Nam Cung Vãn bắt đầu ép hỏi: "Mỹ nhân cùng Phong Nguyệt các có quan hệ gì?"

    Vô Dược nghiêm túc trả lời: "Phong Nguyệt các là thần thiếp cùng Hồng Loan lập nên, thần thiếp ra bạc, nàng phụ trách xử lý."

    Nam Cung Vãn lại tiếp tục hỏi: "Vì sao sau khi vào cung còn muốn quản lý cái đó, trẫm đối với nàng không tốt sao? Hay là nói nàng rốt cuộc đang muốn cái gì?"

    Vô Dược dở khóc dở cười, quản lý tài sản của mình là chuyện bình thường đi? Nhưng Vô Dược tin nếu nàng không giải thích tốt, người nào đó phỏng chừng sẽ tức giận.

    Vì thế chậm rãi mở miệng, bộ dạng nghiêm trang mà nói: "Bệ hạ đối với thần thiếp rất tốt, chỉ là thần thiếp nghĩ sau này nếu thần thiếp có hài tử, nó muốn cái gì thần thiếp đều có thể mua cho nó, chàng hiểu không? Chính là dùng của chính mình và dùng của bệ hạ cho không giống nhau."

    Sau đó Vô Dược giống như nghĩ tới cái gì, không khỏi thở dài, lẩm bẩm nói: "Thần thiếp muốn cho hài tử của thần thiếp những cái tốt nhất, thần thiếp không hy vọng nó cùng các tiểu điện hạ khác tranh đoạt cái gì."

    Nam Cung Vãn nghĩ đến hắn và nàng về sau sẽ có hài tử, sẽ có một tiểu oa oa đi theo phía sau hắn kêu phụ hoàng, trong lòng không khỏi mềm xuống. Còn chưa kịp nói cái gì, liền nghe được lời nói tiếp theo của nàng. Tuy rằng rất nhẹ nhưng thính giác của hắn vốn dĩ nhanh nhạy, tất nhiên là nghe được.

    Nam Cung Vãn ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu hôn hôn môi nàng sau đó mở miệng: "Sẽ không, sẽ không có tiểu điện hạ khác, Thanh Thanh, trẫm chỉ cần nàng."

    Vô Dược nghe xong thật ra rất rõ ràng lời của hắn có bao nhiêu là thật, có 95 giá trị yêu thích, hắn đương nhiên không lừa nàng, huống hồ hiện tại.. Ngoài trừ nàng, hắn đối với người khác vẫn là không có cảm tình. "Bệ hạ.."

    Nam Cung Vãn cọ xát mặt nàng: "Thanh Thanh, mỹ nhân của trẫm, câu nói mà nàng ở Phong Nguyệt các nói với trẫm là thật sao?"

    Vô Dược nhìn hắn nghi hoặc mở miệng: "Câu nào?"

    Nam Cung Vãn cũng không có không vui, mà nói rõ lại cho nàng: "Nàng nói tâm của nàng đã sớm ở trên người trẫm. Mỹ nhân nói cho trẫm biết, chuyện này bắt đầu từ khi nào?"

    Vô Dược lúc ấy chỉ là bị hắn tác động, sau đó vô tình liền buột miệng thốt ra, nàng không thể nói đời trước đã thích hắn đi?

    Vô Dược nghiêm túc nghĩ nghĩ Mộc Tuyết Thanh vì sao lại tiến cung. Đúng rồi! Là thích, bởi vì thích cho nên người luôn luôn thông minh lạnh nhạt như nàng đã vào cửa cung sâu như biển kia, đời trước không phải không nghĩ muốn có được tâm của Nam Cung Vãn, chỉ là không có cơ hội.

    Nàng không phải không có hành động gì, chỉ là còn chưa kịp. Vì khiến cho mình hoàn hảo nên hành động có chút điệu thấp. Lừa bản thân mình không thích Nam Cung Vãn.

    Vô Dược nhập vào thân thể này cũng không cảm giác được tình cảm với Nam Cung Vãn. Thì ra không phải là không có, chỉ là giấu quá sâu. Ngay cả nàng cũng bị lừa.

    Nàng không phải chưa từng gặp Nam Cung Vãn, chỉ là vì lừa gạt chính mình, cho nên mới đem mọi thứ liên quan với hắn chôn thật sâu. Cho nên hệ thống cũng bị nàng lừa.

    Vô Dược chậm rãi mở miệng: "Bảy năm trước, ngày 23 tháng Giêng năm Mậu Tuất, Đào lý lâm ở Thành tây. Thần thiếp và nha hoàn đi lạc trong rừng, đến cuối cùng một thiếu niên tuấn mỹ đưa thiếp và nha hoàn an toàn trở về nhà, chỉ là thần thiếp cả đời đều không quên được. Sau nhiều lần hỏi thăm, lại phát hiện hắn thế mà lại là Thái tử đương triều. Sự việc năm ấy không biết bệ hạ còn nhớ rõ?"
     
    Trần Ngọc PhongHeoheocon9552 thích bài này.
  6. Nguyenhang2002 An Nhĩ Thuần

    Bài viết:
    2
    Chương 35: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc, quá yêu ta (17)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit by Thuần An

    Nghe Vô Dược nói như vậy, Nam Cung Vãn mới nhớ lại một chút. Bảy năm trước hắn mới mười ba tuổi, nàng cũng chỉ mới chín tuổi. Khi đó hắn là Thái tử, vẫn có chút thời gian đi du ngoạn! Nghe nói Đào lý lâm cảnh sắc tú lệ, hoa đào và hoa ly nở rất diễm lệ vì thế đã nổi lên hứng thú.

    Nàng chín tuổi còn chưa lớn hết, nhưng cũng nhìn ra được là một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc. Khi đó thứ khiến hắn cảm thấy thú vị không phải mỹ nhan thịnh thế của nàng, mà là tính tình mơ mơ hồ hồ của nàng, muốn đi ra ngoài nhưng lại chưa từng phát hiện ra chính mình vẫn luôn đi loanh quanh. Sau đó không biết vì sao hắn đi tới bên cạnh nàng, mang nàng rời đi.

    Sau chuyện này hắn cũng không nhớ tới nữa, không nghĩ tới việc thiện năm đó lại giúp hắn tìm được tình yêu của cuộc đời. Nam Cung Vãn hôn lên gương mặt của Vô Dược: "Mỹ nhân năm đó là thiên nhân chi tư ! Nói như vậy mỹ nhân vì trẫm mới vào cung sao?"

    Thiên nhân chi tư: Sắc đẹp như con của trời.

    Vô Dược gật gật đầu, sau đó không nói chuyện nữa.

    Con mắt Nam Cung Vãn đột nhiên sáng lên một chút: "Mỹ nhân.. Mỹ nhân.. Thanh Thanh của trẫm, trẫm rất vui."

    [Đinh! Giá trị yêu thích của nam thần +2, giá trị yêu thích hiện tại là 97!]

    Vô Dược nghe được âm thanh hệ thống, tâm tình càng tốt. Không ngại, gặp nữ chủ cô trực tiếp dỗi là được.

    Bọn họ không dừng ở Mộc tướng phủ lâu, hoàng hôn buông xuống phía tây liền chuẩn bị trở về. Chỉ là trước khi về Vô Dược tìm Mộc Lâu một chút.

    "Cốc! Cốc! Cốc!" Vô Dược không nhanh không chậm gõ cửa thư phòng.

    "Vào đi!" Âm thanh Mộc Lâu truyền tới.

    "Phụ thân.." Vô Dược từ từ mở miệng.

    Mộc Lâu nghe tiếng nói liền ngẩng đầu, kinh ngạc một chút: "Thanh Nhi, sao con đến đây? Sao không ở bên bệ hạ nhiều một chút?"

    Vô Dược ngồi đối diện với Mộc Lâu: "Phụ thân, người cần phải cẩn thận Tề gia."

    Mộc Lâu sửng sốt một chút, sau đó nghiêm túc mở miệng: "Thanh Nhi, con biết cái gì sao?

    Vô Dược híp híp mắt, nói chuyện với Mộc Lâu cũng rất lâu!

    Khóe miệng Vô Dược cong cong, sau đó đem một phong thư giao cho Mộc Lâu:" Phụ thân, hai tháng sau hãy mở ra. "

    Mộc Lâu không hỏi gì, chỉ yên lặng lấy nó thu lại. Nữ nhi của hắn thay đổi rồi, không còn là tiểu cô nương không tranh quyền kia nữa. Thân cung quả nhiên là nơi khiến con người dễ thay đổi nhất. Chỉ là cũng tốt, sau này hắn rời đi cũng không cần lo lắng cho nữ nhi bảo bối nữa.

    - -

    Giao thừa từ từ đến, năm sau đã đến lúc nên tuyển tú.

    Bởi vì trừ tịch sắp đến, hoàng cung bình thường thanh lãnh cũng náo nhiệt hẳn lên.

    Trừ tịch: Đêm ba mươi tết.

    Vô Dược nhìn Ngân Ngọc bận rộn đột nhiên mở miệng nói:" Ngân Ngọc ngươi có từng nghĩ tới người nhà không? "

    Vô Dược biết, Ngân Ngọc đã ba năm không gặp qua người nhà.

    Ngân Ngọc sửng sốt một chút, không rõ ý tứ của Vô Dược:" Nương nương có ý gì? "

    Vô Dược ôn nhu cười cười:" Ngân Ngọc, bổn cung cho ngươi nghỉ hai tháng, ngươi trở về gặp qua người nhà đi. "

    Ngân Ngọc lập tức quỳ xuống:" Nương nương, Ngân Ngọc có chỗ nào làm người bất mãn sao? "

    Vô Dược đem Ngân Ngọc kéo lên:" Đừng nghĩ nhiều, bổn cung biết rõ ngươi đối với bổn cung rất tốt nên mới cho ngươi nghỉ, chờ ngươi trở về hãy đối với bổn cung càng tốt nha! "

    Ngân Ngọc nhược nhược hỏi:" Nương nương nói thật? "

    Vô Dược bất đắc dĩ mở miệng:" Bổn cung có từng lừa dối ngươi? "

    Ngân Ngọc xem như minh bạch, Vô Dược thật tâm muốn cho nàng nghỉ, thề:" Nương nương đối với nô tỳ tốt, nô tỳ sẽ cả đời nhớ trong lòng. Chỉ cần nương nương phân phó nô tỳ nhất định vượt lửa quá sông muôn lần chết không chối từ! "

    Vô Dược vẫy vẫy tay:" Được được, bổn cung tin ngươi, mau thu dọn đi! Bổn cung đi nói trước với chủ sự phòng một chút. "

    Ngân Ngọc hành lễ:" Vâng, nô tỳ liền chuẩn bị, tạ nương nương ân điển."
     
    Trần Ngọc PhongHeoheocon9552 thích bài này.
  7. Nguyenhang2002 An Nhĩ Thuần

    Bài viết:
    2
    Chương 36: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc, quá yêu ta (18)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit by Thuần An

    Khi Vô Dược bước vào chủ sự phòng, có lẽ là bởi vì ăn tết nên bên trong loạn thành một đoàn.

    Một quản sự hơi có chút ánh mắt, đi đến trước mặt Vô Dược cúi người, mở miệng nói: "Xin hỏi người là vị nương nương nào?"

    Vô Dược ôn hòa cười cười: "Bổn cung từ Mộ Vân điện."

    Lời vừa nói ra đã khiến đoàn người đang loạn, nháy mắt ngừng việc trên tay quỳ xuống: "Nô tỳ/ Nô tài tham kiến Quý phi nương nương."

    Vô Dược gật gật đầu, chậm rãi mở miệng: "Đứng lên đi, bổn cung chỉ là đến đây nói cho quản sự một tiếng, nô tỳ bên người bổn cung giúp bổn cung ra ngoài làm việc hai tháng không trở về."

    Quản sự trước mặt Vô Dược lập tức nói: "Nương nương sau này phái người đến nói với nô tài một tiếng là được, không cần phải tự mình đến, nô tài nhất định giúp nương nương dàn xếp thỏa đáng. Nếu nương nương trên tới đây gặp chuyện, bọn nô tài có mười cái mạng cũng không gánh nổi a!"

    Con mắt Vô Dược đánh giá người trước mắt một chút, khóe miệng bất giác giơ lên một chút: "Chủ sự nói quá lời, vậy chuyện này làm phiền rồi."

    "Nô tài nhất định giúp nương nương an bài, đợi lát nữa nô tài sẽ phái một nô tỳ thông minh lanh lợi đến hầu hạ nương nương."

    Vô Dược mở miệng nói: "Làm phiền, vậy bổn cung liền cáo từ."

    "Nô tài cung tiễn nương nương."

    Vô Dược vừa rời khỏi, chủ sự trong điện liền náo nhiệt lên.

    "Vị đó là Quý Phi nương nương? Thật sự rất đẹp."

    "Đúng thế, chẳng lẽ là tiên tử hạ phàm?"

    "Ta chưa bao giờ gặp qua người đẹp như vậy."

    * * *

    Người chủ sự nói chuyện với Vô Dược trừng mắt liếc bọn họ một cái: "Im miệng, Quý phi nương nương là người các ngươi có thể nghị luận sao? Còn không làm việc nhanh lên?"

    Trong nháy mắt mọi người đều ngậm miệng, đều đều trả lời: "Vâng, Tiêu chủ sự."

    - -

    Nam Cung Vãn vừa lật xem tấu chương vừa hỏi: "Quý phi đi chủ sự điện làm gì?"

    Ảnh vệ trả lời: "Quý phi nương nương nói, phái nô tỳ bên người ra ngoài cung làm việc hai tháng, bảo chủ sự tìm cho người một nô tỳ mới."

    Nam Cung Vãn dừng một chút, sau đó mở miệng: "Đi bảo chủ sự nói hắn không cần phái người, trẫm sẽ tự phái người qua."

    Ảnh vệ cung kính trả lời: "Vâng!" Sau đó liền rời đi.

    - -

    Khi Nam Cung Vãn tiến vào Mộ Vân điện thì thấy Vô Dược đang đọc sách trên hành lang, mày bất giác nhíu lại, chậm rãi hướng nàng đi.

    Nam Cung Vãn đem nàng ôm vào trong lòng ngực, kéo chặt áo lông cừu trên người nàng: "Lại nghịch ngợm? Có thể ở đây đọc sách sao?"

    Vô Dược ngoan ngoãn cọ cọ trong lòng ngực hắn hấp thụ hơi ấm trên người hắn: "Đọc sách ngắm tuyết nghe tiếng gió, niềm vui nhỏ cuộc sống, không phải rất hạnh phúc sao?"

    Mắt Nam Cung Vãn liếc nàng một cái: "Tới khi nằm trên giường uống thuốc, nàng liền không nói như vậy."

    Vô Dược quay đầu hừ một tiếng: "Hừ! Chàng thật chán ghét."

    Nam Cung Vãn nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng hôn xuống: "A? Chán ghét trẫm sao? Không biết là ai hằng đêm nói yêu trẫm."

    Vô Dược nháy mắt đỏ mặt: "Chàng.. Chàng lưu manh!"

    Nhìn bộ dạng đáng yêu của nàng, Nam Cung Vãn không khỏi nở nụ cười.

    Vô Dược đẩy cái ôm ấp của hắn ra, dậm dậm chân: "Không cần cùng chàng nói lý."

    Sau đó chạy vào nội điện, Nam Cung Vãn bước nhanh đuổi kịp, đem nàng ôm vào trong lòng ngực. Ngồi ở trên giường, sau đó mở miệng: "Hôm nay Hộ bộ thượng thư, nói trẫm đã đăng cơ bốn năm nên tiến hành tuyển tú."

    Vô Dược sửng sốt một chút, không nghĩ tới hắn sẽ chủ động nhắc tới, bất đắc dĩ cười cười: "Bệ hạ hẳn nên."

    Nam Cung Vãn nhìn thấy trong mắt nàng toàn là mất mát, đem nàng ôm đến cành khẩn chương: "Mỹ nhân.. Mỹ nhân của trẫm, Thanh Thanh của trẫm, trẫm chỉ cần một người là nàng, trước đây không có, sau này cũng sẽ không có. Nàng phải tin trẫm!"
     
    Trần Ngọc PhongHeoheocon9552 thích bài này.
  8. Nguyenhang2002 An Nhĩ Thuần

    Bài viết:
    2
    Chương 37: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc, quá yêu ta (19)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit by Thuần An

    Vô Dược không hiểu rõ trước kia hắn có ai hay không, tay choàng lên cổ hắn, đối diện với đôi mắt của hắn mở miệng nói: "Thiếp thích chàng, cho nên thiếp không để bụng chàng trước kia như thế nào. Chỉ là thiếp rất ích kỷ, từ khi chàng nói tâm ở trên người thiếp, thiếp hy vọng chàng về sau chỉ có một mình thiếp. Nếu chàng không làm được có lẽ thiếp.."

    Nàng chưa nói xong môi liền bị hắn chặn lại, Nam Cung Vãn hôn nàng đến khi toàn thân vô lực mới buông ra: "Ta không có, trước khi biết nàng ta chưa từng chạm qua nữ nhân nào, sau khi biết nàng ta cũng sẽ không động vào nữ nhân khác ngoài nàng, Thanh Thanh từ trước đến nay ta chỉ thuộc về nàng. Có thể cho ta một chút thời gian được không? Đến lúc đó hậu cung của ta chỉ có một người là nàng."

    [Đinh! Giá trị yêu thích của nam thần +2, giá trị yêu thích hiện tại là 99!]

    Vô Dược ghé vào trong lòng ngực hắn, nỗ lực tiêu hóa lời hắn nói. Nói thật người mình yêu từng có nữ nhân khác (tuy rằng chỉ là thân thể hắn từng có), nhưng không để ý là chuyện không thể nào, bất quá ai bảo hắn là người nàng yêu, cho nên nàng chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận mà thôi. Hiện tại ý của hắn là, ngoại trừ nàng, hắn chưa từng có nữ nhân khác? Thân thể anh mang cũng thế?

    Vô Dược chớp chớp mắt: "Chàng nói là sự thật?"

    Nam Cung Vãn thâm tình mở miệng: "Trẫm không lừa nàng."

    - -

    Năm sau, tuyển tú chính thức bắt đầu. Nữ tử trong nhà xuân xanh mười bốn đến mười tám chưa gả chồng hoặc trong nhà không có hôn phối đều có thể tham tuyển.

    Nam Cung Vãn lấy lý do thân thể Quý phi không tốt từ chối, đem tuyển tú lần này đẩy cho một trong bốn vị Phù phi xử lý.

    Nam Cung Vãn ngoài mặt là cho Phù phi vinh dự rất lớn, kỳ thật nội tâm là nghĩ như vầy: Chuyện tuyển tú rác rưởi này? Mà cũng dám làm phiền mỹ nhân của hắn? Vốn dĩ hắn mỗi ngày phải thượng triều rồi phải duyệt tấu chương, thời gian hai người ở chung vốn không nhiều lắm, chuyện rác rưởi như vậy vẫn là cho người khác đi.

    - -

    Tĩnh Dạ: Đinh! Kí chủ nữ chủ đã vào cung, vì có thể mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, nhanh đi ngược nàng a!

    Vô Dược phụt cười: Tiểu Dạ Dạ, cô thay đổi rồi, cô trước kia sẽ không nói nói như vậy. Tôi nhớ rõ thời điểm trước kia ngược Tô Tích cô còn đồng tình với cô ta.

    Tĩnh Dạ: Đó là tôi tuổi trẻ không hiểu chuyện, hiện tại không giống!

    Cô phát hiện sau khi kí chủ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, cô mở ra rất nhiều công năng. Vì để vượt qua các huynh hệ của cô, cô nhất định phải nỗ lực hơn nữa, trợ giúp kí chủ hoàn thành nhiệm vụ.

    Tĩnh Dạ: Đúng rồi, lòng tốt nhắc nhở kí chủ một câu. Bởi vì cái gọi là hào quang vai chính, cho nên rất có khả năng xuất hiện tình huống nữ chủ vô tình hấp dẫn nam thần. Cho nên kí chủ tốt nhất vẫn nên chú ý chút!

    Vô Dược kéo kéo khóe miệng, trong lòng mắng câu phá hào quang, sau đó lại trả lời Tĩnh Dạ: Được, tôi biết rồi.

    - -

    Vô Dược đột nhiên có hứng thú, gọi Tịch Cầm (cung nữ Nam Cung Vãn phái đến cho nàng) tới Ngự hoa viên thả diều.

    Ai biết diều còn chưa bay cao, diều liền đứt dây, rơi lên trên cây. Vô Dược bộ dạng đáng thương hề hề nhìn Tịch Cầm, mở miệng nói: "Ngươi giúp bổn cung lấy về được không?"

    Tịch Cầm theo bản năng nghe lệnh, thi triển khinh công liền đem nó bắt lấy, tới khi chân chạm xuống mặt đất mới nhất thời phát giác chính mình đang làm cái gì. Nàng ngẩng đầu lên đối diện với Vô Dược cười như không cười.

    Vô Dược đi đến trước mặt nàng: "Ngươi là người của ai? A? Cố ý tiếp cận bổn cung?"

    Tịch Cầm quỳ xuống, sau đó mở miệng trả lời: "Nô tỳ là bệ hạ phái tới bảo vệ nương nương. Bệ hạ sợ nương nương nghĩ nhiều cho nên mới bảo nô tỳ che giấu võ công, là nô tỳ lừa gạt nương nương, cầu nương nương trách phạt."

    Thời điểm Vô Dược thấy nàng đến đã nhìn ra nàng có võ công, nàng còn tưởng rằng là phi tử hay đại thần nào đó phái đến! Không nghĩ tới lại là hắn!
     
  9. Nguyenhang2002 An Nhĩ Thuần

    Bài viết:
    2
    Chương 38: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc, quá yêu ta (20)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit by Thuần An

    Vô Dược nâng nâng tay: "Ngươi đứng lên đi, nếu bệ hạ bảo ngươi tới, vậy liền an phận đi theo bổn cung! Nếu bổn cung phát hiện ngươi có dị tâm, đừng trách bổn cung vô tình!"

    Tịch Cầm không lập tức đứng lên, dập đầu một cái: "Từ khi Hoàng thượng đưa nô tỳ đến bên người nương nương, nô tỳ đã là người của nương nương, từ nay về sau nô tỳ tất nhiên chỉ nghe lời nương nương."

    Vô Dược vừa lòng cong cong môi. Tịch Cầm thấy vậy cũng đứng lên, cúi đầu đưa diều trong tay: "Nương nương, cái này.."

    Vô Dược thở dài, sau đó mở miệng: "Bổn cung từ nhỏ thân thể không tốt, không thể chơi thả diều được!"

    Bây giờ Tịch Cầm xem như hiểu rõ, nàng vẫn luôn cho rằng mình che giấu rất tốt, hóa ra nương nương sớm đã nhìn ra.

    Nhìn mặt Tịch Cầm lúc trắng lúc đỏ, Vô Dược không khỏi cười: "Được, ngươi về trước đi! Bổn cung muốn tự mình đi dạo."

    Tịch Cầm nghe vậy không khỏi nhăn mi lại: "Nhưng mà.."

    Vô Dược để sát vào bên tai nàng, nhẹ giọng mở miệng: "Có ám vệ của hắn ở đây, ngươi còn lo lắng cái gì?"

    Tịch Cầm không thể tin được nhìn nàng, nàng.. Nàng vậy mà cái gì cũng biết!

    Chờ khi Tịch Cầm phản ứng lại, Vô Dược đã đi xa.

    Vô Dược tự mình đi đến gần Khuynh Nhan cung. Nhìn như vô tình đến, nhưng Vô Dược rất rõ ràng mục đích của nàng chính là nơi này.

    Vô Dược lượn mấy lần, cũng không thấy nữ chủ, không khỏi có điểm thất vọng.

    Đột nhiên phía sau truyền đến một âm thanh: "Vị tỷ tỷ này, ngươi đang tìm người sao?"

    Vô Dược quay đầu lại, thấy người phía sau sửng sốt một chút, đây còn không phải là người nàng muốn tìm sao?

    Khi Vô Dược quay đầu lại Tề Thi cũng đồng dạng ngẩn người, trong con mắt xẹt qua một tia ghen ghét, tuy rằng rất nhanh đã biến mất, nhưng Vô Dược vẫn nhìn ra được.

    Tề Thi tràn đầy vẻ không tin, khi nàng ở hiện đại là một người mập mạp gần một trăm cân, ngũ quan cũng hết sức bình thường. Sau khi xuyên qua nhìn thấy thân thể hiện tại liền cảm thấy trên thế giới này không có người so được. Quả nhiên, vào trong cung, mỹ nữ tuy nhiều nhưng cũng không thể so sánh với thân thể này của nàng. Không nghĩ tới vị trước mắt này, nữ tử dịu dàng nhu nhược, so với thân thể hiện tại của nàng lại tốt hơn không biết bao nhiêu.

    Vô Dược câu môi cười nhạt, ôn nhu mở miệng: "Ta không phải tới tìm người, ta ở trong Mộ Vân điện, không cẩn thận lạc đường rồi tới nơi này. Không biết muội muội, có biết Mộ Vân điện đi như thế nào không?"

    Tề Thi đánh giá cách ăn mặc của Vô Dược một chút, nàng cũng không phải mặc y phục cung nữ, như vậy hẳn không phải là cung nữ, nhưng quần áo đơn điệu cũng không giống vị nương nương nào. Vì thế liền nghi hoặc mà mở miệng: "Không biết tỷ tỷ là?"

    Vô Dược còn không kịp trả lời, cách đó không xa liền truyền đến âm thanh mắng chửi: "Hai người các ngươi, không biết cung quy sao? Sao có thể tùy ý đi loạn? Nếu như đụng phải vị quý nhân nào, không có trái cây tốt cho các ngươi ăn đâu!"

    Khi ma ma mắng chửi người đi đến, làm ngơ Tề Thi đang hành lễ, không vui mà nhìn Vô Dược.

    Tề Thi thấy ma ma không vui trong lòng nhiều phần đắc ý. Chúc ma ma chính là lão ma ma dạy dỗ nhiều đời tú nữ, từ trước đến nay nghiêm khắc, không ít phi tử đều cho nàng bạc. Lúc này đã có trò hay để nhìn.

    Chúc ma ma nhìn thấy mặt của Vô Dược không khỏi ngây người, tú nữ đẹp như vậy nàng không thể không có ấn tượng, mặt đầy nghi hoặc mà mở miệng: "Người là?"

    Vô Dược tháo cung bài bên hông xuống, đưa cho ma ma: "Trong Mộ Vân điện, không biết ma ma có nghe qua?"

    Chúc ma ma nhìn cung bài trong tay, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, bịch một tiếng quỳ xuống: "Lão nô đáng chết, vậy mà mắt lại vụng về, không kịp thời nhận ra Quý phi nương nương, xin nương nương trách phạt."
     
  10. Nguyenhang2002 An Nhĩ Thuần

    Bài viết:
    2
    Chương 39: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc, quá yêu ta (21)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit by Thuần An

    Vô Dược đối với việc người trong cung một lời không hợp liền quỳ xuống đã sớm quen. Chúc ma ma nàng cũng coi như là biết. Nguyên cốt truyện vị lão ma ma này bởi vì trong lúc tuyển tú từng xử phạt qua nữ chủ, kết cục cuối cùng so với nguyên chủ còn thảm hơn, bị làm thành nhân trệ ném đến bãi tha ma.

    Vô Dược duỗi tay đem Chúc ma ma đỡ lên: "Ma ma mau đứng dậy, ma ma cũng là việc công xử theo phép công. Ma ma chưa bao giờ gặp qua bổn cung, hiện giờ bổn cung xuất hiện tại đây khiến ma ma nghĩ lầm là vị giai nhân nào đó trong Khuynh Nhan cung cũng là bình thường. Làm sao có thể trách ma ma?"

    Tề Thi không thể tin được nhìn Vô Dược, ghen ghét trong mắt càng thêm nồng đậm, chuyện Vô Dược được Nam Cung Vãn độc sủng, trong cung ngoài cung đều biết đến, cũng khó trách Tề Thi ghen tị và đố kỵ như vậy.

    Chúc ma ma chậm rãi đứng dậy: "Nương nương vì sao lại xuất hiện tại đây?"

    Vô Dược lộ ra một nụ cười xấu hổ: "Bổn cung từ nhỏ xác định phương hướng không tốt lắm, thường xuyên hồ đồ mà lạc đường. Lần mãi, bất tri bất giác lại tới nơi này. Không biết ma ma có tiện chỉ đường?"

    Chúc ma ma sửng sốt một chút, sau đó mở miệng: "Lão nô liền tìm người đưa nương nương trở về."

    Chúc ma ma vừa định gọi người, trong đầu Vô Dược liền vang lên âm thanh của Tĩnh Dạ: Kí chủ! Nam thần tới.

    Vì thế Vô Dược liền gọi Chúc ma ma lại: "Ma ma, không cần!"

    Chúc ma ma khó hiểu mà nhìn nàng, tựa hồ đang hỏi vì sao?

    Vô Dược cười nhẹ một chút, Chúc ma ma theo ánh mắt của nàng, khi nhìn thấy y phục màu vàng kim, trong lòng liền kinh hãi.

    Tề Thi đương nhiên cũng nhìn thấy, lúc này nàng còn đang tự hỏi làm thế nào để khiến cho Nam Cung Vãn chú ý.

    Vô Dược cũng không tính nhanh như vậy đã cho hai người bọn họ chính thức gặp mặt. Vì thế bước nhanh đến trước mặt hắn, nhào vào trong lòng ngực hắn.

    Nam Cung Vãn vững vàng mà đem nàng ôm lấy, bất đắc dĩ xoa xoa tóc nàng: "Cái tính tình thỉnh thoảng lạc đường lại không thích mang theo cung nữ của nàng, khi nào mới có thể sửa một chút?"

    Vô Dược cho hắn nụ cười cực ôn nhu, nhu nhu mở miệng: "Không tốt sao? Thần thiếp giúp bệ hạ nhìn trước một cái, nếu khó coi, liền bảo bệ hạ chuẩn bị tâm lý thật tốt."

    Nam Cung Vãn đem nàng hoàn toàn bế lên, chậm rãi hướng tới Mộ Vân điện mà đi, âm thanh ôn nhu thanh không dễ làm người ta phát hiện tức giận: "Vậy nàng thấy sao?"

    Vô Dược đạm nhiên mở miệng, trong giọng nói mang theo vài phần nàng cũng cảm thấy vị chua: "Thấy được, bệ hạ diễm phúc không cạn, trong Khuynh Nhan cung, người nào cũng đều là mỹ nhân."

    Nhận ra nàng đang ghen tị, Nam Cung Vãn khóe miệng không khỏi vui vẻ giơ lên: "Mỹ nhân của trẫm, từ đầu đến cuối trẫm đều chỉ có một người là nàng, Thanh Thanh.. Cũng chỉ có nàng mới xứng đáng để trẫm gọi là mỹ nhân."

    Vô Dược vòng tay lên cổ hắn, ngẩng đầu hôn trên má hắn một cái.

    Trên hành lang Khuynh Nhan cung có hai người tâm tình mười phần phức tạp, một người cảm thán tình cảm của Quân vương và Quý phi nhà mình tốt như thế.

    Một người tràn đầy ghen ghét, trong lòng luôn cảm thấy chính mình mới là người xứng đáng ở bên cạnh nam nhân kia.

    Tề Thi yên lặng nói với chính mình: Ta không tin ta còn đấu không lại một người cổ đại! Chờ xem, rồi sẽ có một ngày trong mắt nam nhân kia chỉ có ta.

    * * *

    Đến nửa đêm, đầu ngón tay Nam Cung Vãn nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt tuyệt sắc của mỹ nhân đang ngủ say. Ánh mắt thâm tình nhìn nàng mang theo chút tối tăm. Khuôn mặt tuấn mĩ lộ ra nụ cười nguy hiểm, gương mặt hắn nhẹ nhàng cọ mái tóc của nàng, lẩm bẩm nói: "Trẫm mặc kệ nàng làm cái gì, nhưng trẫm không cho phép nàng chịu một chút thương tổn."

    Hắn biết nàng là một người rất dễ dàng lạc đường, nhưng hắn không tin nàng sẽ lạc đường từ Mộ Vân điện đến Khuynh Nhan cung xa như vậy.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...