Đam Mỹ [Edit] Súc Ý Nhập Cục - Hy Nguyệt Công Tử

Discussion in 'Truyện Drop' started by Lục Kỵ, Sep 18, 2021.

  1. Lục Kỵ

    Messages:
    0
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?" Phó Dư Hi mở miệng.

    "Không vấn đề gì." Rồi sau đó, Du Thời Khiêm nói: "Chắc hẳn cậu muốn hỏi tôi là ai có thân phận gì nhỉ."

    "Vẫn giống như lúc trước sao?"

    "Nếu lúc trước lấy thân phận cảnh sát đương nhiên tôi sẽ trả lời nghiêm túc, nhưng giờ lấy thân phận bạn bè mà hỏi, tôi nghỉ có thể nhẹ nhàng mà trò chuyện."

    Phó Dư Hi cười cười, "Tôi tạm thời bị đình chỉ, cho nên anh cứ nhẹ nhàng hảo hữu mà nói."

    Cậu nhẹ nhàng nói ra việc mình bị đình chỉ, Du Thời Khiêm cũng không hỏi nguyên nhân chỉ trả lời, "Được."

    Phó Dư Hi cũng không sốt ruột, cậu chống cằm, nhìn anh, "Hôm trước, tạo sao anh lại xuất hiện ở cao ốc Nam Hoa?"

    "Dùng cơm, trả lời vậy được tính không?"

    Phó Dư Hi nói: "Xem ra, anh cũng không muốn thành thật nói với tôi."

    Du Thời Khiêm bưng lên Jack daniels nhấp một ngụm, "Không bằng cậu nói cho tôi tại sao lại nghi ngờ tôi?"

    "Tôi nghi ngờ anh cùng bọn cướp có liên quan, đương nhiên, chỉ là suy đoán, tôi không có chứng cứ."

    Du Thời Khiêm trên mặt vẫn bình thản, không vì cậu nghi ngờ mà có chút bất an, "Vậy không bằng tôi cho cậu một cơ hội điều tra tôi."

    Cho người khác cơ hội điều tra mình, Phó Dư Hi là lần đầu tiên thấy, cậu buồn cười nói: "Anh đây muốn tự chứng minh mình trong sạch?"

    "Không hẳn."

    Phó Dư Hi cảm thấy người này rất thú vị, đối phương giống như là một đường hầm nguy hiểm, biết rõ bên trong không thể vào, cậu vẫn là nhịn không được muốn thăm dò, "Vậy anh cho tôi cơ hội điều tra thế nào."

    "Trong một ngày, 24 tiếng đồng hồ, bất tôi ở nơi nào, chỉ cần cậu muốn tìm ta, tôi liền đem định vị gữi cho cậu, cậu cũng có thể đến kiểm tra."

    "Anh không sợ tôi làm phiền anh sao?"

    Du Thời Khiêm nói: "Không hẳn, tôi còn sợ cậu sẽ không đến tìm tôi."

    Phó Dư Hi hơi nheo lại đôi mắt, "Nếu tôi tra ra chứng cứ cùng thân phận của anh, anh sẽ giết người diệt khẩu sao?"

    "Sẽ không, tôi sẽ để cho cậu xử lí."

    Phó Dư Hi quơ quơ ly rượu, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Chơi khá đẹp nhỉ."

    Du Thời Khiêm nói: "Bất quá, tôi cũng có vài yêu cầu."

    "Ngươi nói."

    "Nếu đến 100 lần, cậu vẫn không tìm ra chứng cứ thì phải mời tôi một trăm bữa cơm."

    Phó Dư Hi cười, "Anh muốn tôi phá sản sao, tôi là cánh sát, tiền lương không thể so với những kẻ kinh doanh các anh."

    "Một trăm bữa cơm này tôi trả, cậu chỉ cần bồi tôi."

    "Như vậy toàn là tôi được lợi nhỉ."

    "Cho nên, cảnh sát Phó có muốn đánh cược không."

    Phó Dư Hi không có lý do gì không đáp ứng, cậu đưa ly lên, "Tôi rất sẵn lòng, Du tiên sinh."

    Du Thời Khiêm cũng đưa ly lên, cùng cậu cụng ly.

    - -

    Phó Dư Hi về đến nhà, cũng mới hơn mười giờ, Phó Dư Hằng cùng Lương Hân Khiết ngồi ở trên sô pha xem TV, hai vợ chồng vô cùng ngọt ngào.

    Phó Dư Hi ngẫu nhiên sẽ cảm thấy chính mình là một cái bóng đèn siêu sáng, thậm chí còn nghĩ tới dọn ra ngoài, gần cục cảnh sát cũng gần một chút, nhưng Phó Dư Hi cùng Lương Hân Khiết kiên quyết không đáp ứng, nhất định phải bắt cậu ở nhà.

    Nghe được tiếng mở cửa, Lương Hân Khiết nhìn qua, "Dư Hi, đã về rồi à."

    Phó Dư Hi thay dép lê, "Vâng."

    Lương Hân Khiết đứng lên, "Đã ăn cơm chưa?"

    "Đã ăn rồi."

    "Để chị làm cho cậu một ít điểm tâm."

    Phó Dư Hi vội ngăn cản Lương Hân Khiết, "Chị dâu, không cần đâu, chị đang mang thai, cứ nghỉ ngơi cho tốt, nếu đói bụng, em sẽ tự tìm gì đó ăn."

    Lương Hân Khiết nói: "Vậy cũng được, tủ lạnh còn bánh hoa quế để lại cho cậu để chị mang đến."

    "Vâng." Phó Dư Hi đi đến trên sô pha ngồi xuống, Phó Dư Hằng ngửi được mùi rượu trên người cậu hỏi, "Uống rượu sao?"

    "Có uống hai ly." Phó Dư Hi dựa ngồi ở trên sô pha, hai chân tự nhiên mở ra, trình thả lỏng tâm trạng, "Ca, có thể an bài cho em một chứ vụ gì không, bảo vệ đều được."

    Phó Dư Hằng kinh ngạc, ngày thường Phó Dư Hằng kêu cậu đến công ty làm, cạu đều là chết sống không chịu, "Sao vậy, nghĩ thông suốt rồi?"

    "Không phải, cục cảnh sát cho em nghỉ một tháng, quá nhàn rỗi, vừa vặn có thể đến công ty làm chút việc."

    Phó Dư Hằng nói: "Cho nên, công ty là nơi do em thấy rảnh rổi nên mới chiệu đến?"

    "Không phải như vậy đâu?"

    Lương Hân Khiết đem bánh hoa quế đặt ở trước mặt Phó Dư Hi, tò mò hỏi: "Dư Hi, các cậu ngày thường không phải rất bận sao, tại sao lại cho nghĩ tận một tháng?"

    Phó Dư Hi ăn một khối bánh hoa quế, "Đại khái là bởi vì em biểu hiện tốt, cho nên được khen thưởng."

    Phó Dư Hằng sớm nhìn thấu, "Bị đình chỉ tạm thời còn dám nói được khen thưởng."

    "Nhưng như vậy cũng tốt."

    Lương Hân Khiết lúc này mới biết Phó Dư Hi là bị đình chỉ tạm thời, nàng cũng không hỏi vì sao, chỉ là an ủi nói: "Vậy thừa dịp này cứ nghỉ ngơi thật tốt."

    "Em cũng nghỉ vậy."

    - -

    Phó Dư Hi đến công ty làm, Phó Dư Hằng an bài cho cậu vào phòng trợ lí, cũng không nói vị trí chứ vụ, dù sao cậu cũng chỉ đến công ty làm một tháng, an bài vị trí cụ thể cũng khá phiền phức.

    Văn phong của Phó Dư Hằng cạnh phòng trợ lí, hắn mang Phó Dư Hi vào văn phòng, đưa cho cậu một bản kế hoạch nói, "Này là kế hoạch hợp tác vời công ty Thành An, chỉ là kế hoạch ban đầu, rất nhiều chỗ còn cần phải hoàn thiện em xem trước để hiểu thêm một chút."

    Ngồi đối diện Phó Dư Hằng, Phó Dư Hi cầm bản hoạch án, công ty Thành An không phải là công ty của Du Thời Khiêm sao

    Chính cậu cũng bắt đầu nghi ngờ thứ gọi là duyên này.

    "Ca, em có thể xem không thể động sao?"

    "Có thể, em nếu là có ý tưởng hay, có thể viết vào, sau đó a sẽ xét có duyệt không."

    "Còn có vị trí nào khác không?"

    "Em trước tiên xem cái này đi, đối với công việc công ty còn cho nắm rõ, nếu có rảnh thì xem nhiều tư liệu của công ty một chút, về sau có vị trí thích hợp, sẽ sắp xếp cho em sau."

    Phó Dư Hằng đây là muốn đích thân chỉ bảo cậu, Phó Dư Hi cũng hơi ngây người, câu chỉ là tạm thời mới đến đây thôi, "Ca, anh tùy tiện cho một người hướng dẫn em là được cần gì phải đích thân làm."

    "Gọi người khác, chắc chắn qua loa để em muốn làm gì thì làm." Phó Dư Hằng rất rõ ràng, trong công ty bất luận là ai cũng đều sẽ bởi vì Phó Dư Hi là em trai hắn thân phận mà mà đối đãi đặc biệt, như vậy căn bản không giúp được gì cho cậu.

    Phó Dư Hi sờ sờ cái mũi, "Kia vốn dĩ cũng là đến làm tạm."

    Phó Dư Hằng nhìn bộ dáng cậu, "Bộ dạng thế này không biết tại sao lại được vào cục cảnh sát?"

    "Lớn lên đẹp trai đi, cục cảnh sát đề cao giá trị nhan sắc của em."

    Phó Dư Hằng thật sự bị cậu làm cho buồn cười, "Đừng khua môi múa mép, thành thật mà làm việc, không hiểu liền hỏi."

    "Đã biết." Phó Dư Hi đứng lên, "Em trở về đây."

    "Được rồi"

    Phó Dư Hi trở lại văn phòng, trong phòng tổng cộng có sáu người, bọn họ đều là trợ lý phụ giúp giám đốc quản lí các lĩnh vực khác nhau.

    Phó Dư Hi cũng chưa từng tới công ty, trong công ty cũng chưa từng gặp qua cậu, tự nhiên cũng không biết cậu là cảnh sát.

    Trong văn phòng người luôn là vùi đầu làm việc, bầu không khí quá mức nặng nề, đại khái cũng là do vị trí có chút đặc biệt, phòng tổng giám đốc cạnh bên, nếu có động tỉnh lớn liền bị phát hiện.

    Mà Phó Dư Hi tới văn phòng, bầu không khí liền càng thêm nặng nề.

    Vì tạo mối quan hệ tốt, Phó Dư Hi đi ngay từ đầu đã mời mọi người uống cà phê, bầu không khí mới dễ chịu hơn một chút.
     
    Cái Hoàng Long likes this.
  2. Lục Kỵ

    Messages:
    0
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cậu nhìn bản kế hoạch một chút, có thể hiểu được, dù sao cậu cũng đã học đến đại học tuy không cùng chuyên môn nhưng khả năng phân tích cũng không kém.

    Kế hoạch còn chưa hoàn thiện chính thức, nói cách khác Du Thời Khiêm kỳ thật còn chưa xác định muốn hợp tác hay không.

    Nghĩ đến, Phó Dư Hi lấy ra di động, tìm WeChat Du Thời Khiêm, gửi cho anh một tin nhắn.

    Phó Dư Hi: Đang ở đâu vậy?

    Du Thời Khiêm: [ Chia sẻ vị trí]

    Du Thời Khiêm: Ở công ty, muốn đến đây không? Tôi có rất nhiều cà phê ngon.

    Phó Dư Hi: Tôi bất quá chỉ thử một chú, lỡ đâu hôm qua anh uống say nói bừa.

    Du Thời Khiêm: Một ly Jack daniels, cũng không khiến tui say đến hồ đồ được.

    Phó Dư Hi: Vậy thì tôi an tâm rồi.

    Du Thời Khiêm: Cảnh sát Phó, còn 99 lần.

    Phó Dư Hi: Còn nhiều, chờ lần tới gặp mặt mời anh ăn cơm.

    Du Thời Khiêm: Vậy tôi đợi cậu.

    Phó Dư Hằng để cho Phó Dư Hi không nhiều việc lắm, cơ hồ chỉ đều đưa cho cậu đọc tài liệu mau chống làm quen với công ty, cho cậu học tập xem xét tư liệu, cùng một ít việc vặt.

    Phó Dư Hi nơi làm việc gần cửa sổ, từ góc độ này nhìn ra, có thể quan sát gần như toàn bộ nam thành, rảnh rỗi, lại cầm bút xoay xoay nhìn mấy tòa nhà cao tầng.

    Vụ án cướp ngân hàng còn không có tiến triển gì, chỉ biết bọn cướp thông qua đường hầm thoát nước mang vàng đi, lại lái xe đánh lừa cảnh sát, cuối cùng lợi dụng cánh phi hành chạy trốn.

    Toàn bộ quá trình phạm án không có sơ sót gì, như vậy có thể thấy bọn chúng đã tính toán từ trước.

    Nghĩ đến việc này, Phó Dư Hi trong lòng liền khó chịu, vụ án này cậu rất để ý, nhưng lại bị đình chỉ, không có khả năng tham dự điều tra.

    Gõ gõ mặt bàn, nhìn ngoài cửa sổ sững sờ một chút, Phó Dư Hi vừa lấy lại tinh thần, bênh cạnh không biết bao giờ xuất hiện một người, "Ca."

    Phó Dư Hằng nói: "Suy nghĩ lơ đểnh gì vậy."

    Phó Dư Hi đứng lên duỗi người, "Chủ yếu là do anh sắp xếp công việc ít quá, em không có gì để làm nên chỉ biết ngồi suy nghỉ vu vơ thôi."

    "Nói cũng đúng." Phó Dư hằng nói: "Đi ăn cơm."

    "Được" Phó Dư Hi cầm lấy di động đuổi theo, "Hôm nay ăn ở đâu vậy?"

    "Em muốn ăn gì?"

    "Cá hầm cải chua."

    "Được."

    Phó Dư Hi cùng Phó Dư Hằng đi xuống lầu, đi về phía một nhà hàng gần công ty.

    Phó Dư Hằng công việc bận rộn, ái xe về nhà một chuyến phải mất một giờ, cho nên cơm trưa ăn bên ngoài.

    Qua đường, Phó Dư Hi phát hiện ven đường có một chiếc xe cảnh sát, này chiếc xe cậu rất quen thuộc, là xe của đội hình sự.

    Cho thấy đồng nghiệp của cậu ở gần đây.

    Thấy được mấy cái hình bóng quen thuộc, Phó Dư Hi nói: "Ca, anh đi ăn đi, em có chút việc."

    Nói xong, cậu liền chạy đi.

    Phó Dư Hằng thấy cậu chạy đi, vừa định gọi lại thì thấy xe cảnh sát gần đó, hắn bất đắc dĩ mà thở dài, cũng không có hỏi nhiều, mà tiếp tục đi về phía trước, vào nhà hàng.

    "Anh Phó!" Quan Hiểu Bân nhìn thấy Phó Dư Hi, đôi mắt sáng lên.

    Cùng Quan Hiểu Bân còn có La Định Vĩ, Phó Dư Hi hỏi: "Các người vừa đến sao?"

    "Đúng vậy." La Định Vĩ nói.

    Phó Dư Hi bị đình chỉ tạm thời nhưng mấy ngày nay trong lòng vẫn luôn nghĩ đến vụ án, giờ gặp bọn họ, cũng vừa vặn có thể hỏi một chút tình huống.

    Tuy rằng nói cậu bị đình chỉ tạm thời, nhưng toàn bộ đội điều tra hình sự đều biết, đây cũng là Vương cục trưởng bất đắc dĩ sợ sự tình nghiêm trọng nên mới đưa ra quyết định này

    Phó Dư Hi nhìn nhìn chung quanh, người quá nhiều, không phải nơi trò chuyện, "Các người ăn cơm chưa, hay tìm một nơi cùng nhau ăn cơm."

    Bọn hộ đã sớm đói bụng, "Được, anh Phó, anh mời sao?"

    Quan Hiểu Bân nói: "Nếu anh Phó đã mời vậy phải đi nhà hàng năm sao."

    "Tôi hiện tại bị đình chỉ, các người còn muốn tôi mời, lương tâm bị chó tha mất rồi sao?"

    Người nọ lại nói: "Tuy rằng anh bị đình chỉ, nhưng vẫn là đại gia không phải sao."

    Phó Dư Hi bất đắc dĩ cười cười, "Tìm nơi ăn nhanh đi."

    Đoàn người vào một quán ăn món Quảng Đông, nơi tương đối vắng có cách âm tốt, nói cái gì đều không sợ bị người khác nghe được.

    Người phục vụ đem thực đơn tiến vào, Phó Dư Hi đem thực đơn đưa cho bọn họ, "Mọi người muốn ăn gì thì gọi đi."

    Quan Hiểu Bân cười hì hì, "Anh Phó thật sự bao sao?"

    "Cậu nếu không tin vậy cậu trả tôi cũng không ngại."

    Ngụ ý chính là cậu bao.

    "Vậy thì còn gì bằng." Quan Hiểu Bân cùng mấy người khác xem một quyển thực đơn, bắt đầu thảo luận ăn gì.

    Bọn họ gọi món ăn, Phó Dư Hi liền bắt đầu rót trà.

    Phó Dư Hi đưa cho La Định Vĩ.

    La Định Vĩ hỏi: "Dư Hi, cậu gần đây thế nào?"

    "Nhàn đến nhàm chán, đến công ty giúp anh tôi làm vài việc."

    Quan Hiểu Bân nghe vậy, cực kỳ hâm mộ nói: "Anh Phó, thật hâm mộ nha, tạm thời cách chức còn có thể về nhà kế thừa gia sản."

    "Đừng suy nghĩ nhiều, công ty là của anh tôi, tôi chỉ là một nhân viên bình thường thôi."

    Một người khác bát quái hỏi: "Không thể nào, anh một phân tiền đều không có sao?"

    Phó Dư Hi rót cho bọn họ ly trà, "Các người còn nhiều chuyện, liền không có đồ ăn?"

    "Vang vâng." Một người viết món ăn đưa cho phục vụ.

    Trong khi chờ đợi, Phó Dư Hi uống một ngụm trà, thuận miệng hỏi: "Vụ án thế nào rồi?"

    La Định Vĩ nói: "Vẫn là như vậy, bọn cướp rất cẩn thận, manh mối cũng không nhiều rất khó tra ra bọn chúng ở đâu."

    "Tên đã chết có xác định được thân phận không?"

    "Đốt thành như vậy, rất khó xác định, pháp y đang lấy ra DNA so sánh, bước tiếp theo định dùng công nghệ phục hồi dung mạo, nhưng thứ này cũng không nhất định đáng tin cậy."

    Cái gọi là phục hồi dung mạo như cũ chính là căn cứ khung xương phục hồi như lúc còn sống, nhưng cái này kỹ thuật này có rất nhiều hạn chế, cũng không thể hoàn toàn phục hồi như cũ.

    "Lần trước tôi nói tra về cánh phi hành, kết quả thế nào?"

    "Cái này lão Chu bọn họ phụ trách, chưa nghe có tiến triển gì không."

    Một người trong số bọn họ thấy Phó Dư Hi quan tâm vụ án như vậy, cũng thấy đau lòng, "La phó, nếu không chúng ta hãy đệ đơn mong Vương đội suy xét, cho anh Phó trước tiên trở về đi, vốn dĩ chính là thời điểm thiếu người, còn đình chỉ người của chúng ta, như vậy đúng là làm khó người khác."

    Quan Hiểu Bân cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, hơn nữa anh Phó cũng không làm sai, cứu người còn bị tạm thời cách chức."

    "Các người cùng đừng vì tôi mà thương tâm, tôi kỳ thật cảm thấy khá tốt, có thể nghỉ ngơi một tháng." Phó Dư Hi nói: "Đừng nói chuyện khác, tiếp tục thảo luận vụ án đi, các người mới vừa đi về phía nam làm gì?"

    La Định Vĩ nói: "Đi hiện trường một chuyến, thuận tiện hỏi thăm người phụ trách ngân hàng."

    "Có phát hiện mới sao?"

    "Tạm thời không có, định để vài người quan sát." La Định Vĩ lấy ra hộp thuốc, muốn hút một điếu thuốc, nghĩ đến ba người đều không hút thuốc lá, vì thế lại nhịn xuống, "Chi nhánh ngân hàng mỗi năm vận chuyển tiền vàng về tổng bộ số lần sẽ không vượt qua hai lần, mỗi lần vận chuyển đều bảo mật rát cao, bọn cướp vừa vặn ngày đó động thủ, còn chuẩn bị chu đáo, tôi không tin bên trong ngân hàng không có điểm mờ ám."
     
    Cái Hoàng Long likes this.
    Last edited: Sep 20, 2021
  3. Lục Kỵ

    Messages:
    0
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỳ thật, thời gian bọn cướp xuất hiện vừa đúng lúc xe chuyển vàng rời đi, canh thời gian chuẩn như vậy, nếu không phải biết trước, căn bản không thể ra tay kịp thời như vậy.

    Một cảnh sat nữ nâng ly trà uống một ngụm, "Kỳ thật tôi còn có cái nghi vấn, bọn cướp có thể ra tay lúc vàng đang trên đường vận chuyển, trải qua mấy giờ di chuyển, như vậy giữa đường ra tay không phải dễ dàng hơn nhiều sao, vì cái gì lại cướp tại ngân hàng?"

    Phó Dư Hi nói: "Nguyên nhân rất đơn giản, có thể là bởi vì bọn họ chỉ biết thời gian, cụ thể lộ tuyến cũng không biết. Một nguyên nhân khác chính là, bọn họ đã tính toán kế hoạch chu đáo ra tay ở ngân hàng là tốt nhất, cô xem, chúng ta không phải đến bây giờ còn không tìm được bọn cướp cùng tang vật sao?"

    Người nọ nghe nói vậy liền hiểu, "Vậy cũng đúng, trung tâm thành phố lầu cao nhiều, cánh phi hành tốc độ nhanh như vậy, lập tức bỏ chạy. Đường cống ngầm lại phức tạp thuận tiện cho bọn họ thần không biết quỷ không hay mà đưa tang vật đi, ở chổ khác chưa chắc có điều kiện thuận lợi như vậy."

    Quan Hiểu Bân chống cằm, "Các ngươi nói, vụ án này có thể trở thành án treo luôn hay không."

    "Suy nghĩ vớ vẫn gì thế." Phó Dư Hi nói: "Bất luận đã phạm tội đều không thể che dấu hoàn hảo, tiếp tục tra đi, nói không chừng có thể tìm được đột phát, tuy rằng tôi bị tạm thời cách chức, có gì cần hỗ trợ cứ việc nói."

    Ăn cơm xong, Phó Dư Hi trở về công ty, những người khác quay lại cục cảnh sát.

    Đang chờ đợi đèn đỏ, Phó Dư Hi phát hiện anh mình, đi cùng nhau còn có Du Thời Khiêm.

    Phó Dư Hi đi qua, "Ca, Du tiên sinh."

    Cả hai đang nói chuyện nghe tiếng cậu thì quay qua, Du Thời Khiêm miệng cười, "Cảnh sát Phó, lại gặp nhau."

    Phó Dư Hi nói: "Nếu chúng ta gặp mặt sớm một chút, tôi có thể mời anh ăn cơm rồi."

    "Không sao, cảnh sát Phó khi nào mời tôi bữa cơm cũng được."

    Phó Dư Hằng nghe bọn nói chuyện, cảm thấy khó hiểu, hai người này dường như quen biết nhau, hắn hỏi, "Hai người thường xuyên hẹn nhau ăn cơm sao, thế nào anh lại không biết?"

    Phó Dư Hi nói: "Em gần đây cùng Dư tiên sinh gặp mặt vài lần, anh lại không có ở đó sao có thể biết được."

    "Thế sao." Phó Dư Hằng nói: "Vừa vặn anh mời Du tiên sinh tới công ty ngồi ngồi, uống ly trà, Dư Hi, em cũng theo đi."

    "Được."

    Nơi mời khách quan trọng của công ty bên trong trang hoàng cổ kính, tủ gỗ đỏ bày các loại trà cùng với dụng cụ pha trà, giống như một quầy tiếp trà vậy.

    Phó Dư Hằng ở trên giá chọn một túi trà Hoàng Sơn, tự mình pha, hắn nấu nước, lau ly, động tác thành thạo, nhìnlà biết thường xuyên làm.

    Trong quá trình pha trà, tránh cho tẻ nhạt, Phó Dư Hằng thuận miệng hỏi: "Du tổng ngày thường uống trà không?"

    "Không thường uống, nhưng thật ra rất thích."

    Phó Dư Hằng đem một ly đặt ở trước mặt Du Thời Khiêm, "Mời Du tổng nếm thử."

    Du Thời Khiêm mang trà lên nhấp một ngụm, "Không tồi."

    Phó Dư Hằng lại cho một ly Phó Dư Hi, rồi sau đó lại hỏi Du Thời Khiêm, "Du tổng trước kia đã tới nam thành sao?"

    "Không có, đây là lần đầu tiên."

    "Cảm giác như thế nào?"

    Du Thời Khiêm liếc mắt nhìn Phó Dư Hi một cái, có dụng ý nói: "Địa linh nhân kiệt."

    Phó Dư Hằng cười cười, "Nam thành có mấy nơi không tồi, đã đi đến thăm quan chưa?"

    "Còn chưa, chủ yếu là không có người quen dẫn đường."

    Phó Dư Hằng nói: "Ngày mai là thứ bảy, nếu Du tổng không ngại, tôi dẫn ngài đi dạo."

    "Hay là để em đi." Ngồi ở bên cạnh Phó Dư Hi chủ động mở miệng nói: "Ca, chị dâu gần đây thường xuyên nôn nghén, anh nên ở nhà chăm sóc, đưa Du tiên sinh đi dạo, giao cho em là được."

    Du Thời Khiêm đương nhiên vui lòng, hắn hướng tới Phó Dư Hi cười cười, "Vậy làm phiền cảnh sát Phó."

    Phó Dư Hằng vừa định trách Phó Dư Hi không hiểu lễ phép, ở trước mặt khách hàng không hiểu chuyện, nhưng xem bộ dáng Du Thời Khiêm cũng rất vui với đề nghị của cậu, hắn nói: "Dư Hi, Du tổng vừa tới Nam thành không lâu, em cần chiếu cố thật tốt."

    Phó Dư Hi bưng trà uống một ngụm, "Yên tâm, nhất định sẽ không chậm trễ."

    Sáng sớm, Phó Dư Hi lái một chiếc Porsche đón Du Thời Khiêm. Ngày thường cậu đi làm tan tầm đều chạy một chiếc Honda, chủ yếu là cậu đi làm ở cục cảnh sát, không thể quá mức rêu rao, hôm nay đặc biệt bồi một vị tổng giám đốc đi chơi, không thể không đi xe tử tế.

    Du Thời Khiêm ở một căn chung cư xa hoa tại Nam thành, ở gần khu trung tâm thương nghiệp nội thành, nghe nói tiền thuê một tháng sáu chữ số, mua nói căn hộ cũng đến 3000 vạn.

    Hôm nay là cuối tuần, Phó Dư Hi phát hiện Du Thời Khiêm vẫn mặc sơ mi trắng quần tây đen, người này chắc ngoài loại trang phục này sẽ không mặc loại quần áo khác. Bất quá không thể không nói người này mặc như thế thật sự rất đẹp, dáng người cao gầy, lại có một gương mặt xuất chúng, so với người mẫu thậm chí còn đẹp hơn.

    Từ chung cư đi ra, Du Thời Khiêm vòng qua xe đầu, kéo cửa phó lái ngồi vào, "Sớm, cảnh sát Phó."

    Phó Dư Hi trả lời: "Sớm."

    Du Thời Khiêm thắt dây an toàn, "Cậu hôm nay muốn mang tôi đi đâu?"

    Phó Dư Hi khởi động xe, "Nói thật, chưa nghĩ ra."

    "Hử?"

    "Tùy tiện đi dạo, thấy nơi nào thú vị thì ghé." Phó Dư Hi nghiêng đầu nhìn anh, "Sợ sao?"

    Du Thời Khiêm rất có hứng thú mà nhìn cậu, "Sợ cái gì?"

    Phó Dư Hi trêu chọc nói: "Sợ tôi thấy anh là một người không quen thuộc nơi này, mang anh đem bán."

    Du Thời Khiêm cười, "Tôi rất tin tưởng con người cảnh sát Phó."

    "Xem ra tôi nhìn rất giống người tốt."

    Xe vững vàng chạy trên đường lớn, Phó Dư Hi lái xe, lâu lâu lại nhìn người bên cạnh một cái, Du Thời Khiêm không phải người nói nhiều, lúc này anh ngồi ở ghế phó lái, mắt nhìn phía trước, thực an tĩnh, mang một khí chất cao quý.

    Cái loại này cao quý cảm không phải giả vờ, mà là do hoàn cảnh qua năm tháng tạo nên, từ trong phát ra ngoài.

    Phó Dư Hi hỏi: "Du tiên sinh là người nơi nào?"

    "Ngu Thành."

    "Cách nam thành rất xa nhỉ."

    "Cách 1500 km, hai giờ phi cơ."

    Phó Dư Hi đánh cái tay lái, "Nếu là đặt ở cổ đại, đi qua lại cũng đến nửa tháng."

    Du Thời Khiêm khuỷu tay chống lên cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn hắn, "Tôi tưởng cậu sẽ hỏi tôi vì sao đến nam thành."

    "Không phải bởi vì công tác sao?"

    "Công tác chỉ là nguyên nhân nhỏ."

    Phó Dư Hi tổng cảm thấy Du Thời Khiêm lời nói bí ân, gợi lên hứng thú, "Nga? Vậy nguyên nhân là cái gì?"

    "Đi tìm nữa kia."

    Nghe xong, Phó Dư Hi có chút ngoài ý muốn, "Du tiên sinh bạn gái ở nam thành?"

    "Chính xác mà nói, là hôn thê."

    Phó Dư Hi nhìn Du Thời Khiêm, cậu vẫn luôn cảm thấy loại người như anh trước nay vẫn luôn là người khác theo đuổi, không nghĩ tới lại tự mình đuổi theo vị hôn thê tới rồi nơi này. Rồi sau đó, hắn lại nghĩ tới ngày hôm qua Du Thời Khiêm nói qua, anh nói anh ở nam thành không có người quen.

    Cũng không biết câu nào là thật là giả, nếu trực tiếp hỏi tựa hồ không phải phép, Phó Dư Hi chỉ cười cười, "Du tiên sinh thật đúng là người si tình."

    - -
     
    Cái Hoàng Long likes this.
  4. Lục Kỵ

    Messages:
    0
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Dư Hi ngoài miệng nói không có kế hoạch, thực tế trong lòng đã có, Du Thời Khiêm sau khi tới nam thành, vẫn luôn ở chung cự hoặc không thì đến công ty làm việc, nhưng khu phố cũ mới là điểm thú vị nhất của nam thành, nơi đó suốt theo chiều dài lịch sử phát triển của nam thành.

    Khu phố này tồn tại đã được hơn thế kỷ, so với quy hoạch rõ ràng tại trung tâm tân thành, nơi này có vẻ có chút hỗn độn.

    Ven đường tùy tiện một hàng cây, tuổi đều so với cậu còn lớn hơn, bên đường có vài quán bán hàng rong, xe máy chạy qua lại khắp các con hẻm.

    Phó Dư Hi từng học sơ trung ở gần đây, có rất nhiều hồi ức đều ở sơ trung, sau khi tốt nghiệp sơ trung không thường đến nữa, một lần vẫn là bởi vì phá án lại đến đây một chuyến.

    Nhưng khu phố cũ thay đổi không nhiều, mười mấy năm qua đi, vẫn là giống năm đó, quán ăn khuya bên đường cùng mười mấy năm trước vẫn giống nhau.

    Du Thời Khiêm loại thiếu gia này hiển nhiên là sẽ không tới đây, cùng hoàn cảnh nơi này hoàn toàn không hợp.

    Phó Dư Hi cùng anh đi trên con phố không tính là rộng lắm, cậu giống như hướng dẫn du lịch, "Này là một khu phố cũ, cũng là trung tâm nam thành trước đây, thấp niên 8-90 là thời điểm phồn hoa nhất, đến thế kỷ 21, thành thị phát triển lên, chính phủ thực hiện tân quy hoạch, mới chậm rãi có Nam Hoa tân thành."

    Du Thời Khiêm một bên nghe cậu giới thiệu, một bên nhìn nhà cũ ven đường, dưới tàng cây có vị lão nhân đang chơi cờ, cũng có mấy đứa trẻ đùa giỡn, nơi này thập phần nhộn nhịp.

    Phó Dư Hi chỉ phía trước nói: "Phía trước có cái trường học, tôi học sơ trung ở đó."

    Du Thời Khiêm cảm thấy hứng thú, "Có thể đi xem không?"

    "Hôm nay cuối tuần, cũng không biết mở cửa không, qua nhìn xem đi."

    Trường sơ trung của Phó Dư Hi tên là trường Nam Âm, trường học không tính là lớn.

    Cửa trường hiện tại dang đống, cửa có bảo vệ trông coi, Phó Dư Hi tiến lên hỏi: "A thúc, tôi là học sinh trường học này đã tốt nghiệp, tmuốn về trường học nhìn xem, có thể đi vào không?"

    Vị bảo vệ lớn tuổi này vẻ mặt hiền từ, "Có thể a, tại đây làm đăng ký là có thể đi vào."

    "Được, cảm ơn." Phó Dư Hi ở cửa đăng ký viết thông tin cá nhân của mình, rồi sau đó gọi Du Thời Khiêm nói: "Anh cũng viết đi."

    Du Thời Khiêm tiến tới đăng ký, hai người thành công mà vào trường học.

    Cuối tuần trường học thực an tĩnh, hai người đi nửa vòng cũng không thấy được người, Phó Dư Hi chỉ từng nơi từng bước từng bước giới thiệu, "Cái này là khu dạy học, ba cấp đều học tại đây, tầng 1-2 là cấp một, tầng 3-4 là cấp hai, tầng 5-6 là cấp ba. Bên kia là lầu học nghệ thuật, dạy âm nhạc mỹ thuật, còn có bên kia, khu nghiên cứu khoa học, dạy hóa học vật lý, thực nghiệm chắc là khu mới."

    Giới thiệu một vòng, Phó Dư Hi nghiêng đầu thấy Du Thời Khiêm không nói lời nào, "Chắc là rất nhàm chán nhỉ?"

    "Sẽ không, tôi rất thích nghe cậu giới thiệu."

    "Có đói bụng không?"

    Du Thời Khiêm nói: "Còn chưa."

    Phó Dư Hi sáng nay dậy muộn, ra cửa cũng chỉ ăn qua loa cái bánh mì liền đi, hiện tại đã qua ba cái giờ, cậu có chút đói, "Tôi hơi đói bụng, để tôi dẫn anh đi ăn."

    Du Thời Khiêm đuổi theo phía sau.

    Phó Dư Hi mang theo anh đi ra ngoài ven đường, có một quán nước kim quán ăn, xem cửa hiệu liền biết đã mở rất nhiều năm.

    Tại nơi này quán nước kim luôn quán ăn không nhiều lắm, quán không quá lớn nhưng khá rộng rãi, quạt trần hô hô mà quay, đây là âm thanh duy nhất trong tiệm.

    Phó Dư Hi tìm một cái bàn ngồi xuống, trên bàn có thực đơn, cậu đem thực đơn đẩy đến trước mặt Du Thời Khiêm, "Anh muốn ăn gì."

    Du Thời Khiêm nhìn lướt một phần thực đơn rất đơn giản nói, "Giống cậu đi."

    Phó Dư Hi hướng tới bà chủ kêu: "Bà chủ, hai phần quy linh cao!" (hình dạng gần giống bánh Flan nhưng màu đen)

    Bà chủ lên tiếng, không đến hai phút liền bưng lên hai chén quy linh cao, màu đen tựa như thạch trái bênh trên rót một ít mật ong, vị ngọt ngọt ăn rất thanh mát

    Phó Dư Hi trước kia lúc đọc sách rất thích ăn, hỏi Du Thời Khiêm, "Thế nào, hương vị không tồi chứ?"

    "Ân, cũng không tệ lắm." Du Thời Khiêm nhìn cậu, "Tôi phát hiện, cậu thật đúng là không có một chút bộ dáng phú nhị đại."

    Phó Dư Hi cũng cảm thấy chính mình không có bộ dáng phú nhị đại, anh cậu cho cậu một tấm thẻ, rất nhiều tiền, nhưng kỳ thật cậu mỗi tháng tiêu cũng không nhiều, làm cảnh sát tiền lương cũng đủ dùng.

    "Khi còn nhỏ tôi đã thích kiểu sống giàu sang, mới vừa lên sơ trung, rất ghép những nơi không đẳng cấp thế này, sau đó ăn vài lần liền thích."

    Du Thời Khiêm nhàn nhạt cười cười.

    Phó Dư Hi giải quyết một phần ba chén quy linh cao, nhìn nhìn thời gian, "Sắp 11 giờ, đợi lát nữa lại đi dạo, sau đó mang anh đến Nam thành ăn đồ ăn ngon."

    "Được."

    Phó Dư Hi nói đồ ăn ngon nhưng vẫn là một nhà hàng nhỏ, ở một hẻm nhỏ, nhưng lại buôn bán rất tốt.

    Phó Dư Hi đem thực đơn giao cho Du Thời Khiêm, kêu anh chọn món, Du Thời Khiêm đơn giản gọi vài món sau đó hướng phục vụ nói: "Đừng thêm tỏi vào."

    Phó Dư Hi như là tìm được rồi tri kỷ, "Nguyên lai anh cũng không thích ăn tỏi?"

    Du Thời Khiêm đem thực đơn giao cho người phục vụ, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tôi là vì một người không thích ăn, cho nên mới không ăn."

    Phó Dư Hi cảm thấy Du Thời Khiêm nói người nào đó chính là chính mình, nhưng bọn họ mới quen không bao lâu, cũng chưa cùng nhau ăn cơm, anh sao có thể biết mình không ăn tỏi?

    Cậu khi còn nhỏ đã kén chọn, đồ ăn có tỏi tình nguyện đói chết cũng không ăn, sau cùng các bạn cùng phòng quậy với nhau, những cái kén chọn khi còn nhỏ đều bỏ hết, hiện tại cùng các đồng nghiệp cùng ăn cơm, đồ ăn có tỏi vẫn là ráng ăn không thể vị cậu ảnh hưởng cả đội.

    Ở nhà, chị dâu cậu hiểu cậu rất rõ, nấu ăn trước nay đều không cho tỏi.

    Phó Dư Hi cầm ly nước chanh uống một ngụm, "Đúng rồi, anh đừng nói với anh của tôi, tôi mang anh tới nơi thế này ăn, nếu không anh ta sẽ xứ lí tôi mất."

    Du Thời Khiêm nói: "Vì cái gì?"

    "Anh trong mắt anh ấy là đối tượng hợp tác quan trọng, nếu như biết tôi mang anh tới nơi này, nhất định cảm thấy tôi không đủ tử tế."

    Du Thời Khiêm buồn cười nói: "Cậu rất sợ anh cậu?"

    "Không sợ, chỉ là anh ấy hi vọng tôi đối xử anh chu đáo một chút, mà không phải mang anh tới nhà hàng không cùng cấp bật này."

    "Tôi cảm thấy ăn ở đâu cũng không quan trọng, quan trọng là ăn cùng ai."

    Phó Dư Hi tổng cảm thấy Du Thời Khiêm đang nói lời tình cảm, nhưng hai mà hai người đàn ông, có thể nói chuyện gì tình cảm chứ, cậu cười cười, "Du tiên sinh thật biết ăn nói nha."

    "Buổi chiều muốn đưa tôi đi đâu?"

    Phó Dư Hi uống nữa một ngụm nước chanh, "Mang anh đi hoạt động hoạt động gân cốt."

    Du Thời Khiêm rất có hứng thú mà nhìn cậu, "Hoạt động thế nào?"

    "Nghe nói anh rất giỏi Tae Kwon Do?"

    Du Thời Khiêm tại cục cảnh sát lúc lấy lời khai nói qua, hắn không phủ nhận, "Hẳn là không kém."

    "Tôi cũng luyện qua Tae Kwon Do, thật lâu không đánh, không bằng cùng tôi luyện một lúc?"

    Du Thời Khiêm khẽ cười một tiếng, "Được."

    - -

    Câu lạc bộ Tae Kwon Do Phong hoa ở nam thành là nơi người yêu thích Tae Kwon Do tụ tập, mỗi cuối tuần nơi này rất đông.

    Phó Dư Hi trước kia thường xuyên đến đây, bây giờ cũng đã gần hai năm không đã không đến.

    Lầu một có sân lớn nhất, lúc này đang có người ở tỷ thí, chung quanh một vòng người vây xem, Phó Dư Hi tiến vào, một nam nhân mặc võ phục Tae Kwon Do ra đón, "Anh Phó, đã lâu không gặp, ngọn gió nào thổi anh đến vậy."

    Phó Dư Hi cười cười, "Đến đây chơi."

    "Anh đã lâu không đến, chắc cũng hơn nữa năm."

    "Không có biện pháp, công việc bận rộn"

    "Tôi đoán là vụ án lớn mấy hôm trước, cả nước đều chấn động." Nam nhân nói: "Tới, vào văn phòng uống ly trà."

    Phó Dư Hi nói: "Không cần, tôi hôm nay chính là mang bằng hữu đến đây chơi chơi, cậu sắp xếp cho tôi cái nơi sân là được."

    Nam nhân nhìn thoáng qua Du Thời Khiêm, hắn không hỏi cũng biết, vị bằng hữu này của Phó Dư Hi nhất định là kẻ có tiền, "Có thể, lầu hai còn có phòng VIP trống, tôi đưa hai người lên."

    Nơi này trừ bỏ lầu là nơi có cái sân đấu lơn nhất, trên lầu còn có mấy phòng VIP nhỏ, một phòng chính là một sân huấn luyện Tae Kwon Do, bên trong đạo đầy đủ hết.

    Nam nhân ban nãy sắp xếp xong sân cho bọn họ liền đi xuống lầu.

    Phó Dư Hi ở chỗ này có gửi một bộ Tae Kwon Do, mặt trên viết tên của cậu, tuy rằng nửa năm không có mặc, nhưng vẫn sạch sẽ, cậu thay quần áo ra tới, đánh giá Du Thời Khiêm, anh một thân tây trang thật sự không thích hợp đánh Tae Kwon Do, "Muốn đổi một bộ quần áo không?"

    Du Thời Khiêm nút cổ tay áo ra, "Không cần."

    Cậu từ bên cạnh lấy một bộ bảo hộ ném cho anh, "Mang vào đi."

    Du Thời Khiêm đem bộ bảo hộ đặt ở một bên, "Cũng không cần."

    Xem ra đối phương thực tự tin, Phó Dư Hi đại khái biết thực lực của anh, cũng rất rõ ràng chính mình đánh không lại anh, nhưng cậu trong lòng rất tò mò, không sợ chết mà muốn thăm dò đối phương rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.
     
    Cái Hoàng Long likes this.
  5. Lục Kỵ

    Messages:
    0
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Dư Hi mặc đồ bảo hộ vào, rồi sau đó mới khởi động đôi chút làm nóng người, "Chúng ta giao kèo trước, hai ta giao lưu, nếu lát nữa ai bị thương, đều không được so đo."

    Du Thời Khiêm đem tay áo xắn tới khuỷu tay, "Đương nhiên."

    Phó Dư Hi làm nóng xong lắc lắc cổ tay, làm chuẩn bị chiến đấu, "Có thể bắt đầu chưa?"

    Du Thời Khiêm đứng bất động, "Có thể."

    Phó Dư Hi bắt đầu tấn công, chiêu thứ nhất nhắm đến bênh sường anh mà đá, Du Thời Khiêm hơi chút lui về phía sau một bước, nhẹ nhàng né tránh.

    Phó Dư Hi liên tục tấn công, đã ra quyền lại ra cước, tốc độ rất nhanh, Du Thời Khiêm chỉ di chuyển nhẹ, liền thuận lợi né tránh đòn tấn công của cậu.

    Phó Dư Hi hơi thở gấp, khóe môi gợi lên, "Không tồi a."

    Du Thời Khiêm nói: "Cảnh sát Phó cũng không kém."

    "Xem chiêu!" Dứt lời, Phó Dư Hi lại lần nữa triển khai công kích mãnh liệt, lúc này đây cậu không thăm dò nữa, mà là dùng hết toàn lực, tựa như cùng phạm nhân đánh nhau.

    Cậu dùng chiêu thức cũng không phải toàn bộ đều là Tae Kwon Do, mà là các loại chiêu thức hỗn hợp, trước kia ở trường cảnh sát, võ thuật, cách đấu đều học hết, thậm chí còn định kỳ có thi đấu, cậu ở các loại thi đấu đều được giải nhất, tới khi công tác, bởi vì kỹ năng đánh nhau xuất chúng, lập không ít công lao.

    Nhưng ở trước mặt Du Thời Khiêm, cậu cảm giác mình múa rìu qua mắt thợ, cậu ra chiêu có hiểm thế nào, đối phương cũng có thể nhẹ nhàng tránh đi, hơn nữa, đối phương căn bản không có công kích cậu, chỉ là phòng ngự.

    Hai mươi phút qua đi, đối phương lông tóc không tổn hao gì, Phó Dư Hi cũng lông tóc không tổn hao gì, thể lực tiêu hao quá lớn, trong phòng có điều hòa, trên người vẫn chảy một thân mồ hôi.

    Phó Dư Hi sắp cạn sức lực, cuối cùng dùng chiêu lăng không tam cước liền đá, ở cú đá thứ ba, Du Thời Khiêm nâng cánh tay đón đỡ, Phó Dư Hi trọng tâm lệch khỏi quỹ đạo, thấy mình sắp bị ngã, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Du Thời Khiêm bắt được cổ tay của cậu, mạnh mẽ mà đem cậu kéo lại, Phó Dư Hi chân chạm đất, theo quán tính, trực tiếp ngã vào trong lòng ngực Du Thời Khiêm.

    Cậu so với anh lùn hơn vài cm, lúc này dán vào ngực anh, chóp mũi cơ hồ muốn chạm vào cằm của Du Thời Khiêm.

    Ý thức được khoảng cách này hơi ái muội, Phó Dư Hi vội lui về phía sau vài bước, còn vướng chân thiếu chút nữa té ngã.

    Du Thời Khiêm nhìn hắn, "Còn muốn tiếp tục không?"

    Phó Dư Hi lau mồ hôi, "Không chơi nữa."

    Nhìn Du Thời Khiêm một chút thở hổn hển cũng không có, Phó Dư Hi trong lòng cười khổ, cậu làm cảnh sát thi đấu đạt quán quân, dùng hết toàn lực cũng không làm người này bị một chút trầy xước, sau này nói cũng không dám trước mặt đồng đội khoe ra.

    Vốn dĩ định thăm dò anh, chính mình đẳng cấp không đủ, người ta lại nhẹ nhàng xoay mình như chong chóng.

    Hơn nữa, rõ ràng, đối phương vẫn luôn ở nhường cậu, toàn bộ quá trình không chủ động công kích.

    Phó Dư Hi hồi sức, "Du tiên sinh thân thủ không tồi."

    "Quá khen."

    Phó Dư Hi tắm rửa một cái, thay lại đồ ban nãy, Du Thời Khiêm đã buông tay áo xuống, lúc này đang đứng ở lầu hai nhìn qua cửa sổ, một tay bỏ vào túi quần, nhìn xe qua lại dưới lầu.

    Phó Dư Hi đi qua, "Hiện tại mới đi ba nơi, kế tiếp anh còn muốn đi nào?"

    Đứng ở phía trước cửa sổ Du Thời Khiêm xoay người, anh nói: "Cùng tôi đi mua vài thứ."

    "Được."

    Bênh cạnh vừa lúc có một trung tâm thương mại, chuyên bán hàng xa xỉ, chỉ kẻ có tiền mới có thể đi.

    Vào một cửa hàng thời trang nam, Du Thời Khiêm hướng Phó Dư Hi nói: "Cậu giúp tôi chọn đi."

    Phó Dư Hi buồn cười nói: "Anh chắc chứ, tôi cùng anh phong cách mặc quần áo không giống nhau."

    "Chắc."

    "Được, tôi chọn cho anh một bộ." Phó Dư Hi ở nơi treo quần áo chọn một cái áo sơ mi bông, màu đen hoa màu trắng, thập phần tao nhã, "Cái này không tồi, muốn thử không?"

    "Được."

    Phó Dư Hi không nghĩ tới anh lại đáp ứng nhanh như vậy, cậu cũng là tùy tiện chọn một cái, thậm chí còn có là nói đùa.

    Người hướng dẫn đưa Du Thời Khiêm đi phòng thay quần áo, Phó Dư Hi tiếp tục ở nơi treo quần áo chọn quần áo, cậu cũng thật lâu không mua quần áo, quần áo mới lần trước vẫn là chị dâu mua cho cậu.

    Qua một phút, Du Thời Khiêm từ phòng thay quần áo ra tới, Phó Dư Hi nhìn thấy, hai mắt sáng ngời, không nghĩ tới áo sơ mi bông này ở trên người anh lại phát ra khí chất cao quý.

    Bất quá hình tượng giám đốc cao quý lãnh diễm thay đổi tới công tử đào hoa có phần bất cần đời.

    "Còn chọn được bộ nào không?" Du Thời Khiêm hỏi.

    Phó Dư Hi nhìn anh từ trên xuống dưới, "Có, chỉ là quần áo thường ngày ở đây không hợp phong cách lịch thiệp của anh."

    "Cậu cứ chọn đi, chỉ cần mặc lúc đi cùng cậu, không cần quá chỉnh chu."

    "..."

    Phó Dư Hi xoay người hướng tới chỗ treo quần áo đi: "Để tôi chọn cho anh một bộ khác."

    Du Thời Khiêm khóe miệng cười nhìn cậu chọn quần áo cho mình. Phó Dư Hi lúc này chọn rất nghiêm túc.

    Cậu chọn cho anh một bộ tây trang vừa với dáng người, hơn nữa phi thường phù hợp với khí chất cao quý cảu Du Thời Khiêm.

    Du Thời Khiêm mặc thử xong, Phó Dư Hi cảm thấy không tồi, cậu lập tức chọn mua, rồi sau đó lại hỏi anh, "Anh muốn mua nữa hay không?"

    "Tôi thấy, những loại quần áo còn lại không hợp với anh lắm."

    "Hay là đi cửa hàng khác xem sao."

    Du Thời Khiêm tính tiền cùng cậu đi ra ngoài, vừa vặn ở cửa đụng phải một người, chính là người phụ trách chi nhánh ngân hàng phí nam bị cướp Quách Minh Hữu, mà trong ngực hắn còn ôm một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi.

    Gặp được người quen, đối phương buông cô gái trong ngực ra, hướng Du Thời Khiêm hàn huyên nói: "Du tổng, ngài sao thật trùng hợp."

    Du Thời Khiêm duỗi tay cùng hắn bắt tay, "Chào anh."

    Quách Minh Hữu nhìn cửa hàng phía sau, "Ngài đến mua quần áo sao?"

    "Đúng vậy."

    Quách Minh Hữu nói: "Cửa hàng này thực không tồi, tôi cũng thường tới, Du tổng ánh mắt thật tốt."

    Du Thời Khiêm cười cười, "Tôi còn có nơi khác muốn đi, xin lỗi không tiếp được."

    "Được, Du tổng đi thong thả."

    Đi rất xa, Phó Dư Hi hỏi: "Anh quen biết hắn ta?"

    "Gặp qua hai lần." Du Thời Khiêm hỏi lại, "Như thế nào?"

    "Không có gì, hỏi một chút."

    Du Thời Khiêm cũng đoán được cậu suy nghĩ cái gì, "Có phải suy nghĩ về chuyện vụ án cướp ngân hàng không, nhìn hắn rất thoải mái một chút biểu hiện giống như bị cướp cũng không có?"

    Bị xem thấu Phó Dư Hi khẽ cười một tiếng, "Rồi sao nữa?"

    "Vừa mới vào cửa hàng kia, một bộ quần áo ít nhất năm chữ số, mà một quản lí chi nhánh ngân hàng hành lương một năm nhiều nhất cũng trăm vạn đỉnh, hắn mới vừa nói hắn thường tới, hoặc chính là hắn nói dối, hoặc chính là hắn có không ít khoảng tiền khác."

    Này xác thật đều là suy nghĩ vừa nãy của Phó Dư Hi, "Du tiên sinh quan sát tinh tế, không làm hình cảnh thực đáng tiếc a."

    "Kia cảnh sát Phó lần sau phá án, muốn mang tôi theo hay không."

    Phó Dư Hi cẩn thận nghĩ nghĩ, "Du tiên sinh thông minh công phu lại giỏi, mang theo đi ra ngoài phá án nhất định không có vụ án nào phá không được, Du tiên sinh không đến cục của chúng tôi làm thật lãng phí."

    "Tôi lại rất sẵn lòng cống hiến, chỉ sợ cảnh sat Phó không dẫn tôi theo."

    Phó Dư Hi cười cười, không cùng anh nói đùa nữa, ngược lại hỏi: "Đúng rồi, anh còn có cái gì muốn mua?"

    "Đồ dùng sinh hoạt."

    Phó Dư Hi nói: "Những việc này, không phải nên để vị hôn thê của anh làm sao?"

    "Cậu ấy lớn lên không thích chiếu cố người khác." (cậu ấy, cô ấy tiếng trung cùng từ)

    Phó Dư Hi cảm thấy Du Thời Khiêm nói những lời này mang theo một ít bất đắc dĩ, rốt cuộc là nam nhân đều hy vọng người bênh cạnh mình sẽ chăm sóc lo lắng chiếu cố mình chu đáo. Cậu cũng thân là nam nhân, đồng tình an ủi nói: "Anh cũng không cần quá để ý, dù sao những việc này bảo mẫu cũng có thể làm."

    "Tôi thật ra không ngại, thậm chí rất vui lòng chiếu cốcậu ấy."

    Phó Dư Hi cảm thấy chính mình bị đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ăn một ngụm cẩu lương, cậu cười cười, "Du tiên sinh thật đúng là một nam nhân tốt."

    "Phải không?"

    "Tuyệt đối như vậy."

    Hai người lại đi dạo quanh trung tâm thương mại, mua một ít đồ dùng sinh hoạt, lúc sau lại tìm một nhà hàng ăn cơm.

    Mãi cho đến 9 giờ, Phó Dư Hi mới đưa Du Thời Khiêm trở về.

    Xe ngừng ở chung cư của Du Thời Khiêm, Du Thời Khiêm hỏi: "Muốn lên ngồi một chút không?"

    "Không được, lần sau đi."

    Du Thời Khiêm từ trong túi móc ra một cái cái hộp nhỏ, "Cho cậu."

    Phó Dư Hi kinh ngạc nhìn cái hộp nhỏ, không hiểu vì sao, "Cho tôi?"

    "Cậu hôm nay cùng tôi đi dạo xem như quà đáp lễ."

    Không nghĩ tới anh lại chu đáo như vậy, Phó Dư Hi tiếp nhận, "Cảm ơn."

    "Không xem sao?"

    "Được." Phó Dư Hi mở ra, bên trong một cái dây chuyền kim loại mặt dây chuyền là cây thánh giá, "Dây chuyền?"

    "Ừ, tôi nhìn thấy sợi dây chuyền này, cảm thấy cậu mang lên hẳn là rất đẹp."
     
    Cái Hoàng Long likes this.
  6. Lục Kỵ

    Messages:
    0
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Dư Hi lúc học cao trung từng mang dây chuyền, khi ây nam sinh cũng không ít người mang. Sau này học tại trường cảnh sat, trường học cấm học viên đeo trang sức, làm cảnh sát bề ngoài yêu cầu khá khắc khe, cho nên cậu bảy tám nam nay cũng không mang dây chuyền.

    Không nghĩ tới chính là, Du Thời Khiêm lại tặng dây chuyền cho cậu, hơn nữa, nhìn kiểu dáng cùng chất liệu, hẳn là không rẽ.

    "Mang thử xem."

    "Thôi đi, chờ tôi trở về rồi thử."

    "Tôi muốn xem." Nói xong, anh mở đèn bên trong xe, cầm lấy dây chuyền, cúi người qua, "Tôi giúp cậu mang."

    Phó Dư Hi không nghĩ tới anh ta đột nhiên tới gần, cậu hơi nghiêng người, lòng có chút khẩn trương, hơi ấm nơi cổ bị ngón tay lạnh lẽo xẹt qua, khiến cậu hơi run.

    Chờ Du Thời Khiêm rời đi, Phó Dư Hi sờ sờ mặt thánh giá trước ngực, trước kia khi còn là thiếu niên không hiểu chuyện, hiện tại cảm thấy hơi lạ hỏi, "Có nữ tính quá không?"

    "Không, rất soái."

    Phó Dư Hi cười cười, "Bất quá, phải phụ lòng tốt của anh, cảnh sát chúng tôi không cho đeo trang sức."

    "Không sao, chờ cậu phục chức, gỡ xuống là được."

    Phó Dư Hi tiếp tục mang, dù sao cậu hiện tại tạm thời bị cách chức.

    "Tôi có một yêu cầu nhỏ không biết được hay không." Du Thời Khiêm nói.

    "Anh nói thử xem."

    "Tôi cảm thấy cứ gọi cảnh sát Phó hơi xa lạ, không bằng đổi cách xưng hô."

    Phó Dư Hi nhún vai, "Cái này tùy anh, muốn gọi sao cũng được."

    "Dư Hi."

    Nghe vậy, Phó Dư Hi tâm trật một nhịp, vừa nghe một tiếng Dư Di kia, trong đầu cảm thấy thật quen thuộc, cậu cố gắng hồi tưởng, nhớ tới vô số lần nằm mơ, ở trong mơ, người thiếu niên kia cũng kêu cậu như vậy, Dư Hi.

    Trong mơ là âm thanh thiếu niên, mà Du Thời Khiêm thanh âm trầm ấm, rõ ràng không giống nhau, nhưng không biết như thế nào lại khiến cậu cảm thấy hai thanh âm thật giống nhau.

    "Làm sao vậy?"

    Phó Dư Hi lấy lại tinh thần, nhìn anh, người đàn ông này mặc sơ mi trắng, cùng thiếu niên trong mộng mặc áo giống nhau, chỉ là nhiều năm như vậy, cậu chưa từng thấy rõ ràng khuôn mặt người kia.

    Cậu cười một chút, "Không có gì, tôi mở cóp xe, anh lấy đồ đi."

    Du Thời Khiêm xuống xe, mang đồ mua hôm nay lấy ra, Phó Dư Hi cũng đi theo xuống xe, chờ anh lấy đồ xong thì đóng cóp xe lại.

    Du Thời Khiêm nói: "Hôm nay đi cùng cậu rất vui."

    Phó Dư Hi bỏ tay trong túi quần jeans, "Anh thấy vui vậy tôi cũng có thể yên tâm báo cáo lại với anh tôi rồi."

    "Ngủ ngon."

    "Ngủ ngon." Phó Dư Hi nhìn anh rời đi, kỳ thật trong lòng vẫn thắc mắc, bọn họ trước kia có phải gặp nhau rồi không.

    Cuối cùng vẫn là không hỏi, cảm thấy hỏi như vậy quá mức kỳ quái.

    Lái xe về đến nhà, Lương Hân Khiết còn chưa ngủ, ôm một cái ôm gối ngồi ở trên sô pha xem phim truyền hình. Nàng trước kia làm kế toán ở công ty, gả cho Phó Dư Hằng liền từ chức, ở nhà chăm sóc hai anh em bọn họ, thời gian rảnh rỗi luôn ngồi xem tivi.

    Phó Dư Hi hỏi: "Chị dâu, anh trai đâu?"

    "Đang tắm rửa." Lương Hân Khiết thấy cậu trở về, vẫy vẫy tay, "Dư Hi, lại đây."

    Phó Dư Hi đi qua, ở ngồi xuống bên cạnh nàng, "Có chuyện gì vui sao?"

    "Đúng vậy, là chuyện đặc biệt tốt."

    "Nói cho em nghe một chút xem."

    Lương Hân Khiết nói: "Chị có một người bạn, nàng lại có một cô em gái, so với cậu nhỏ hơn ba tuổi, năm nay mới từ nước ngoài du học trở về, lớn lên xinh đẹp, hơn nữa rất hiểu chuyện, muốn chị sắp xếp cho hai đứa gặp mặt không."

    Thì ra là tìm tối tượng cho cậu, Phó Dư Hi từ trên bàn bẻ một quả chuối, "Chị dâu, vẫn là thôi đi, cô gái tốt như vây, không chừng không thích loại cảnh sát lương không bao nhiêu như em."

    "Như thế nào lại vậy, Dư Hi nhà chúng ta xuất chúng lớn lên lại đẹp trai, là người rất khó tìm."

    Phó Dư Hi ăn chuối xong, cười hỏi: "So với anh hai có tốt hơn không?"

    "Hai người đều tốt như nhau."

    "Em đã tốt như vậy, cô ấy chắc không xứng vơi em."

    "Cậu.." Lương Hân Khiết bị cậu chọc cười, nàng còn muốn nói cái gì, phát hiện dây chuyền trên ngực cậu, "Cái này từ đâu ra vậy?"

    "Người khác tặng."

    Lương Hân Khiết chợt hiểu ra, "Chị nói cậu thế nào lại không chịu con gái người ta thì ra đã có đối tượng, là ai, mau nói cho chị biết, đồng nghiệp cùng cơ quan sao?"

    Phó Dư Hi nghĩ thầm cái này là hiểu lầm, người tặng dây chuyền cho cậu là một đại nam nhân, "Không phải, chị dâu, chị đừng đoán lung tung."

    "Là ai vậy?"

    Phó Dư Hi đứng dậy đem vỏ chuối bỏ thùng rác, sau đó nhanh như chớp chạy đi, "Em đi tắm."

    Lương Hân Khiết nhìn cậu, bất đắc dĩ cười cười.

    Phó Dư Hi cảm thấy chính mình mang dây chuyền này không hề nữ tính, thậm chí còn khá đẹp, vì thế dứt khoát tiếp tục mang, dù sao hiện tại tạm thời bị cách chức, cho dù cậu đi nhuộm tóc cũng chả ai quản.

    Sáng sớm đi vào công ty, Phó Dư Hi mới vừa uống một ly cà phê, liền nhận được Triệu Bồi Húc gửi đến, bảo cậu ra ngoài gặp mặt.

    Dựa theo lý, cậu tạm thời cách chức không thể cùng tham dự điều tra, nhưng chỉ cần không phải lộ liễu trắng trợn, cũng không ai quản.

    Triệu Bồi Húc hẹn cậu ở một nơi bọn họ thường xuyên đến ăn uống, cửa hàng này là Chu Hải Thịnh mở, bọn họ thường tới thăm, buổi sáng tiệm không buôn bán, trong tiệm không có người khác, bọn họ nói chuyện tương đối thuận tiện.

    Triệu Bồi Húc cùng Chu Hải Thịnh đã ngồi ở trong tiệm, một người bưng ly cà phê ở uống.

    Phó Dư Hi qua đi ngồi xuống, "Triệu đội, lão Chu, sớm."

    Chu Hải Thịnh liếc mắt một cái chú ý đến dây chuyền trên cổ cậu, "Anh Phó, tạm thời bị cách chức mấy ngày liền buô thả mình, dây chuyền cũng mang rồi."

    Phó Dư Hi nhìn hắn nhướng chân mày, "Soái không?"

    "Rất soái, có thể đi làm minh tinh được rồi."

    Triệu Bồi Húc nhìn Phó Dư Hi hỏi: "Gần đây thế nào?"

    Phó Dư Hi ngồi ở sô pha, "Khá tốt, đang làm việc ở công ty anh trai, rất thoải mái."

    Chu Hải Thịnh vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, "Hâm mộ a hâm mộ."

    "Đừng hâm mộ, cậu nếu đến, tôi sẽ an bài cho cậu một công việc."

    "Thật vậy chăng?"

    "Thật sự, dưới lầu bảo vệ có người nghỉ, cậu đến làm tiền lương mỗi ngày có thể đế hai trăm."

    "Thôi đi!"

    Phó Dư Hi không đùa nữa mới hỏi: "Vụ án có tiến triển sao?"

    Triệu Bồi Húc uống một ngụm cà phê, "Đúng vậy."

    Phó Dư Hi kìm nén không được trong lòng nhảy nhót, "Nói nghe thử một chút."

    "Chúng ta tra xét số liệu hai năm gần đây, phát hiện trong nước người lấy danh nghĩa cá nhân mua cánh phi hành chỉ có một người, người kia chúng ta đã điều tra, không có vấn đề. Mặt khác chính là có hai câu lạc bộ mua, trong đó một cái câu lạc bộ mua hai bộ, hai bộ đều còn, mà một câu lạc bộ khác năm trước mua 3 bộ, theo điều tra, hai tháng trước, 3 bộ cánh phi hành này bị mất."

    Lúc trước vụ án cướp ngân hàng thủ phạm cũng có ba người, mà câu lạc bộ bị mất tam bộ cánh hành, vừa vặn có thể hiểu ra.

    "Mất như thế nào? Có kẻ hiềm nghi nào không?"

    "Đặt ở trong nhà kho, lúc ấy câu lạc bộ bên kia không báo mất, chúng ta tra đến bọn họ mới nói."

    Phó Dư Hi như suy tư gì, cánh phi hành một bộ ít nhất mười mấy vạn, 3 bộ gần 50 vạn, bọn họ thế nhưng không báo án, "Vì cái gì không báo án?"

    Chu Hải Thịnh nói: "Nơi đó là tôi đi điều tra, nhảy dù, lướt ván đều là những loại trò chơi nguy hiểm đốt tiền, cơ bản đều là phú nhị đại chơi, ông chủ câu lạc bộ cũng một tên là phú nhị đại, hắn ta có lẽ căn bản không thèm để ý thứ này."

    "Thứ này đối với người thường mà nói căn bản vô dụng, cầm đi bán cũng chưa chắc có người mua, cũng chỉ có kẻ biết sử dụng mới trộm đi." Phó Dư Hi nghĩ nghĩ, "Cảm giác khá lớn là người quen gây án."

    "Nghe bọn họ nói tên trộm không có để lại dấu vết gì, máy theo dõi cũng không ghi nhận gì người này chắc chắn là người quen."

    Phó Dư Hi lại hỏi: "Đã điều tra thành viên câu lạc bộ chưa?"

    "Tra rồi những người kia chỉ chơi lướt ván nhảy dù, cánh phi hành rất ít người chơi vì tỉ lệ tử vong rất lớn." Chu Hải Thịnh nói: "Tuy vậy có một người có nghi ngờ rất lớn."

    "Tại sao lại nghi ngờ?"

    "Phía pháp y đã tiến hành phục hồi dung mạo, chúng ta cầm ảnh đã phục hồi đi tra, phát hiện câu lạc bộ hai tháng trước có một công nhân rất giống từ chức." Nói, Chu Hải Thịnh lấy di động ra, click mở album bên trong một tấm ảnh chụp cho Phó Dư Hi xem, "Triệu đội nói anh cùng bọn cướp chính diện giao đấu, gọi anh đến đây xác nhận."
     
  7. Lục Kỵ

    Messages:
    0
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Dư Hi nhìn chằm chằm ảnh chụp, người trên ảnh chụp đại khái hơn hai mươi tuổi, tóc hơi dài, qua đến mi mắt, nhìn qua cũng không có giống tội phạm.

    Lúc ấy cậu cùng bọn cướp giao đấu, đối phương mang khăn trùm đầu, chỉ lộ đôi mắt, xem ảnh chụp cũng khó phân biệ, cậu hỏi: "Hắn là huấn luyện viên câu lạc bộ?"

    "Không phải, một công nhân bình thường, ngày thường dọn dẹp thiết bị, sau khi từ chức liền biến mất."

    Phó Dư Hi lnhìn bức ảnh tiếp theo, là ảnh thông qua phục hồi, nhìn qua cùng người trên ảnh chụp lúc nãy có tám phần giống, "Nếu phục hồi đến trình độ này, kia hẳn là có thể xác định thân phận rồi."

    "Có một chút không khớp." Triệu Bồi Húc nói.

    "Điểm nào?"

    "Tuổi." Triệu Bồi Húc nói: "Pháp y cũng kiểm tra xương, khung xương kia tuổi cũng gần 50 tuổi."

    Phó Dư Hi nhíu nhíu mày, kiểm tra tuổi qua xương là công nghệ rất tiên tiến khó có thể sai sót, cùng lắm chênh lệch 1-2 năm.

    Nhưng hơn 50 tuổi cùng hơn hai mươi tuổi cũng kém quá nhiều.

    Phó Dư Hi nghĩ đến cái gì, "Hắn có cha mẹ không?"

    "Không có, hắn là cái cô nhi, từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên, không biết cha mẹ là ai." Chu Hải Thịnh nói: "Hơn nữa, chúng ta đã đến cô nhi viện cảu hắn, người quen biết nói hắn không thích nói chuyện, là người yếu đuối, trước kia ở cô nhi viện vẫn luôn bị khi dễ."

    Phó Dư Hi nhìn chằm chằm tấm ảnh, người này nhìn qua có vẻ rất nhát gan, cùng với người lúc trước cùng cậu giao thủ hoàn toàn khác nhau.

    Phục hồi lại ra bộ dạng rất giống, tuổi lại không khớp.

    Hắn rất mạnh, thậm chí có phần đáng sợ, mà trên ảnh chụp người nhìn qua lại yếu đuối như vậy.

    Nếu nói bọn họ không phải cùng một người, vậy trùng hợp thế này làm sao giải thích?

    Phó Dư Hi như suy tư gì, "Các người nói, có khả năng người này uống một loại thuốc mới trở nên mạnh mẽ như vậy."

    Chu Hải Thịnh cho rằng cậu nói giỡn, tiếp nói: "Tôi biết, ăn rau chân vịt liền có thể."

    "Tôi nói nghiêm túc." Phó Dư Hi nói: "Các người nghĩ xem, trước mắt điều tra ra người này, kỳ thật tỷ lệ cao có thể xác định chính là tên cướp đã chết kia, nhưng người này trên người còn có hai điểm đáng ngờ, một cái là tuổi, tuy rằng kiểm tra ra là 50 tuổi, nhưng ta cảm thấy thực tế không phải, một cái khác là hắn sức lực vượt xa người thường, một người bình thường sức lực rất khó đạt đến trình độ đó."

    Chu Hải Thịnh gật đầu nói: "Xác thật, hắn có thể mang cậu ném như búp bê thật là quá thần kỳ."

    Phó Dư Hi mắt trợn trắng, biết Chu Hải Thịnh tiểu tử này chính là đang trêu chọc cậu.

    Triệu Bồi Húc nói: "Vụ án đến nay còn rất nhiều điểm đáng ngờ, những thứ cần tra còn rất nhiều, chúng ta chỉ còn cách tiếp tụ điều tra."

    Trong tiệm bà chủ cũng là mẹ của Chu Hải Thịnh mang cho Phó Dư Hi một ly cà phê.

    Phó Dư Hi nói câu cảm ơn, từ trên bàn bỏ vào một viên đường, dùng muỗng khuấy khuấy, "Ngân hàng bên kia tra thế nào rồi?"

    Triệu Bồi Húc nói: "Tạm thời không phát hiện khả nghi."

    "Quách Minh Hữu thì sao?"

    Chu Hải Thịnh nghe vậy, thấp giọng hỏi: "Cậu hoài nghi hắn?"

    "Nếu mọi người đều hoài nghi ngân hàng có nội gián, bất luận kẻ nào đều có hiềm nghi a." Phó Dư Hi cũng chưa nói trắng ra, "Có thể tra nguồn thu nhập của hắn."

    Triệu Bồi Húc hơi hơi nheo lại mắt, "Dư Hi, cậu có phải biết gì không?"

    "Nói thật, không biết, chính là mấy ngày trước gặp hắn, cảm giác hắn có chút vấn đề. Dù sao cứ tra một chút,

    Cũng không tốn sức gì."

    Triệu Bồi Húc nói: "Được tôi sẽ cho Kinh Trinh tra một chút."

    - -

    Phó Dư Hi đi bằng cửa sau ra ngoài, trở lại văn phòng, cậu vẻ mặt thoải mái mà tiếp tục đọc tài liệu công ty, nhìn cứ như chỉ vừa ra ngoài di vê sinh rồi quay về.

    "Tiểu Phó tổng, vừa rồi Phó mới qua tìm anh." Một người trong phòng nói.

    Phó Dư Hi mới vừa ngồi xuống, nghe thế, lại đứng lên, "Vậy tôi đi một chuyến."

    Cậu gõ cửa vào văn phòng Phó Dư Hằng, nhân tiện đóng cửa lại, "Ca, anh tìm em."

    Phó Dư Hằng ngẩng đầu, "Không phải nói, ở công ty không được kêu anh sao."

    Phó Dư Hi lập tức sửa miệng, "Vâng, Phó tổng."

    Phó Dư Hằng hỏi: "Mới vừa đi đâu?"

    Phó Dư Hi sờ sờ cái mũi, "Đi vệ sinh."

    Phó Dư Hằng vừa nghe liền biết cậu đang nói dối, cũng không vạch trần, chỉ là đem một phần kế hoạch án đưa tới, "Cái phương án này, cậu cầm xem đi."

    "Được, làm sao vậy?"

    "Thứ sáu chúng ta đi công ty Thành An họp, cho bọn họ xem phương án của chúng ta, đến lúc đó cậu chủ trì."

    "Em?" Phó Dư Hi cho rằng chính mình nghe lầm.

    Phó Dư Hằng nhìn cậu, "Có vấn đề sao?"

    "Vấn đề rất lớn v, hạn mục này rất quan trọng, liên quan lớn đến làm ăn của công ty, giao cho em, mới vừa tới công ty mấy ngày anh không sợ sao?"

    Phó Dư Hằng không cho là đúng, "Phương án đều đã viết xong, lúc đó chỉ cần trình bày thôi, như thế nào, việc này cũng không làm được."

    Phó Dư Hi vẻ mặt cay đắng, "Cũng không phải, em chính là tới công ty làm tạm thời, qua ba tuần nữa, lại quay lại đồn cảnh sát."

    Phó Dư Hằng kiên trì quyết định của mình, "Nhưng cậu cũng không phải cả đời đều làm cảnh sát, về sau vẫn phải về công ty làm."

    Lại nói đến vấn đề này, Phó Dư Hằng vẫn luôn hy vọng cậu có thể từ bỏ làm cảnh sát, trở lại công ty làm người bình thường.

    Tuy nói Phó Dư Hằng là anh cậu, nhưng hắn cũng thời đảm đương trách nhiệm của người cha, tại thời điểm bọn họ còn chưa đủ chính chắn đã mất đi người thân, Phó Dư Hi có thể ở an ổn trưởng thành, là bởi vì Phó Dư Hằng ở sau lưng trả giá, người anh như vậy, cậu từ trước đến giờ một lòng kính trọng, trừ bỏ vấn đề này, cậu chưa từng cãi lời anh.

    Cùng không muốn vì chuyện này cùng anh tranh chấp.

    Phó Dư Hi lui một bước, "Cũng được, em đem mấy tại liệu này đọc trước đến lúc đó sẽ trình bày."

    Phó Dư Hằng nói: "Mau chóng xem đi đến lúc đó trình bày trước một lần cho anh xem."

    "Vâng." Phó Dư Hi nghĩ đến cái gì, hắn nói: "Ca, em suy nghĩ, nếu là em không làm cảnh sát, mà là tới công ty, nói không chừng chúng ta huynh đệ tương tàn tranh giành gia sản mất."

    Phó dư hằng nói: "Cậu nếu muốn cùng anh tranh chấp anh có ngủ nằm mơ cũng mĩm cười."

    Phó Dư Hi da mặt dày nói: "Cái này không phải em kính trọng yêu quý nên nhường cho anh toàn bộ sao?"

    Phó Dư Hằng cười mắng: "Đừng ở đó khua môi múa mép nữa, mau xem học thuộc đề án đi."

    Phó Dư Hi tuy rằng không theo con đường kinh doanh, nhưng cũng là biết đâu là nặng đâu là nhẹ. Công ty chủ yếu là nghiên cứu phát minh thiết kế các sản phẩm điện tử, hạng mục mới chủ yếu là muốn làm AI, vòng đeo tay trí tuệ, giai đoạn trước nghiên cứu cùng hậu kỳ mở rộng đều yêu cầu không ít tài chính, chỉ có đạt được việc ký kết hợp đồng đầu tư lần này mới có khả năng phát triển.

    Hạng mục này đối với sự phát triển của công ty về sau ảnh hưởng rất lớn, có thể đạt được thành công hay không đều rất quan trọng.

    Hai ngày này, cậu nổ lực cố gắn đem hồ sơ mà học thuộc nghiên cứu thật kỹ.

    Thứ sáu trình bày, tối thứ năm Phó Dư Hi cùng Phó Dư Hằng, Lương Hân Khiết trình bày trước một lần.

    Một giờ qua đi.

    Lương Hân Khiết vỗ tay khen nói: "Dư Hi, cậu rất lợi hại nha, mới chỉ đến công ty một lần liền học hỏi tốt như vậy."

    Phó Dư Hi hất cằm ý bảo Phó Dư Hằng, "Đều do ca ép buộc."

    Phó Dư Hằng nói: "Không ép em, em cũng chỉ biết đi làm cho có lệ."

    "Em mấy ngày nay đi làm rất nghiêm túc, anh xem trình bày lúc nãy ổn không?"

    "Cũng được, tạm có thể trình bày cho người ta xem." Phó Dư Hằng nói: "Ngày mai anh có một hạng múc sẽ bảo diệp Vĩ đi cùng em, có gì cần cứ nói với hắn."

    Phó Dư Hi ngồi xuống vừa ăn bánh hoa quế vừa hỏi, "Anh không đi sao?"

    "Anh có việc quan trọng phải đi công tác một chuyến, mất một ngày"

    "À."

    Phó Dư Hằng nhìn thoáng qua dây chuyền trên cổ cậu, "Ngày mai trường hợp đặc biệt, phải mặc tây trang, mặt khác, cái này cũng gỡ xuống đi."

    Cái này liên Phó Dư Hi mang theo một thời gian, đã thành thói quen, "Đợi lát nữa tắm rửa lại tháo xuống."

    - -
     
  8. Lục Kỵ

    Messages:
    0
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Vĩ là người phụ trách hạng mục vòng đeo tay trí tuệ AI, nguyên bản lần trình bày này là do anh ta thực hiện, nhưng Phó Dư Hằng cảm thấy đây cơ hội rèn luyện tốt cho Phó Dư Hi, vì thế cùng Diệp Vĩ thương lượng một chút, để Phó Dư Hi làm.

    Diệp Vĩ tuy rằng đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn là có điểm không yên tâm, Phó Dư Hi mới đến công ty một tuần, nhìn qua lại giống loại con nhà giàu nhông màn chuyện gì, lần này tương đối quan trọng, trực tiếp quyết định có đầu tư công ty bọn họ hay không.

    Ở trên đường, Diệp Vĩ như Đường Tăng nhắc mãi, "Tiểu Phó tổng, hội nghị hôm nay đặc biệt quan trọng, cậu lát nữa nếu có không hiểu, cậu hướng tôi làm động tác này." Hắn nâng phải ngón trỏ gãi gãi xương gò má, biểu hiện ra dấu.

    Phó Dư Hi nói: "Được."

    Diệp Vĩ thấy cậu rất phối hợp, tiếp tục nói: "Cậu không hiểu tôi tới đón lời nói, sau đó, cậu cũng phải chú ý tôi, tôi nếu lắc đầu, nghĩa là cậu nói sai rồi, đến đó tạm dừng một chút, sau đó tôi tới bổ sung thuyết minh."

    Phó Dư Hi hiểu tâm tình của hắn, nhưng người này cũng quá cẩn thận, cậu nhìn có vẻ không đáng tin thế sao? Cậu vỗ vỗ bả vai Diệp Vĩ an ủi nói: "Quản lí Diệp, anh đừng khẩn trương, thả lỏng, ngày hôm qua tôi đã trình bày cho anh tôi xem rồi, nếu anh không yên tâm tôi có thể trình bày cho anh xem."

    Diệp Vĩ xấu hổ mà cười cười, trong lòng bắt đầu nghĩ lại chính mình có phải lo lắng quá nhiều không, rốt cuộc Phó Dư Hằng làm việc luôn luôn rất có chừng mực, hẳn là sẽ không để em trai mình làm bậy.

    "Dù sao, chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh, tôi cũng chỉ là nói một ít tình huống phát sinh."

    "Được, tôi đều đã nhớ kỹ, không hiểu liền gãi xương gò má, thấy anh lắc đầu liền kịp thời dừng lại." Phó Dư Hi thuật lại hắn nói.

    "Đúng đúng đúng."

    Công ty Thành An là một trong vài nhà đầu tư tại Nam thành, là chi nhánh của tập đoàn Thành An, mấy năm gần đây tham gia đầu tư không ít hạng mục.

    Công ty tọa ở một tòa cao ốc cách bọn họ không xa, công ty chiếm tổng cộng ba tầng trong cao ốc.

    Đến thang máy, Diệp Vĩ nói: "Tiểu Phó tổng, Phó tổng nói trước tiên cậu đi gặp Du tổng chào một cái."

    "Được."

    "Tôi đây đi gặp giám đốc đầu tư chào một tiếng, anh đến phòng họp trước đi."

    "Được."

    Đi vào chỗ tiếp tân của công ty, Phó Dư Hi nói lý do, tếp tân gọi điện sau đó liền mang cậu vào văn phòng tổng giám đốc, mà Diệp Vĩ đi gặp người phụ trách đầu tư lần này trước.

    Phó Dư Hi đại khái mấy ngày chưa gặp Du Thời Khiêm

    Cửa phòng mở ra, giống như Du Thời Khiêm cố ý vì đón cậu mà mở.

    Thư kí gõ nhẹ cửa, "Du tổng, tiểu Phó tổng của khoa học kỹ thuật Duệ Hòa đến."

    Phó Dư Hi theo sau cười chào hỏi, "Du tiên sinh, chào."

    Ngồi ở trên sô pha Du Thời Khiêm nói: "Dư hi, cậu lại đây ngồi đi."

    Phó Dư Hi đi vào, ngồi xuống bênh cạnh Du Thời Khiêm, theo bản năng nhìn quanh văn phòng anh một chút, thực rộng, trang trí đơn giản nhưng tinh tế.

    "Uống cà phê hay là trà?"

    Phó Dư Hi nói: "Cà phê thì khỏi đi, tôi chỉ là đến đây chào hỏi một cái, đợi lát nữa 10 giờ mở họp, tôi sợ chậm trễ."

    "Một ly cà phê pha không lâu, không tốn bao nhiêu thời gian."

    "Vậy thì được, cảm ơn anh chiếu cố."

    Du Thời Khiêm nhìn cậu, đây là lần đầu tiên anh thấy cậu mặc tây trang, "Cậu mặc thế này rất hợp."

    Phó Dư Hi cười cười, "Lâu lâu mới mặc một lần, không quen cho lắm."

    "Mặc vài lần sẽ quen thôi."

    Thực mau, thư kí mang hai ly cà phê tiến vào, xem ra là Du Thời Khiêm sớm đã chuẩn bị.

    Phó Dư Hi câm ly cà phê lên ngửi ngửi, hương vị rất thơm, cậu nhấp một ngụm, cùng cà phê bình thường có điểm không giống nhau. Cậu đối cà phê hiểu biết không nhiều lắm, đoán không ra là cà phê gì.

    Du Thời Khiêm nhìn hắn hỏi: "Thích sao?"

    Phó Dư Hi nói: "Cũng không tệ lắm."

    "Đây là Jamaica, cà phê lam sơn, tôi tự mua."

    "Tôi có thể uống đúng là vinh hạnh nha." Phó Dư Hi nâng tay lên nhìn thời gian, đứng lên, "Thời gian tới rồi, tôi đi trước, miễn cho bọn họ chờ."

    "Vừa vặn, ta cũng muốn đi." Nói, Du Thời Khiêm đứng lên.

    Du Thời Khiêm là tổng giám đốc công ty, hạng mục rất ít khi nhúng tay, ngày thường cùng Diệp Vĩ tiếp chuyện chính là giám đốc bộ phận đầu tư, Phó Dư Hi không nghĩ tới anh cũng muốn tham dự hội nghị.

    "Anh cũng muốn tham gia hội nghị?"

    "Nguyên bản không tính đi, vừa rồi thay đổi chủ ý."

    Phó Dư Hi nhìn anh, cười cười, "Du tiên sinh thật đúng là nể tình, hy vọng lát nữa sẽ không làm anh thất vọng."

    "Dư Hi." Du Thời Khiêm nói: "Chờ một chút."

    Phó Dư Hi dừng bước, Du Thời Khiêm đi đến trước mặt cậu, "Cà vạt thắt chưa đẹp."

    Nói xong, anh giơ tay, chỉnh sửa lại cà vạt cho cậu.

    Động tác của Du Thời Khiêm làm cậu thực bất ngờ, Phó Dư Hi bất động.

    Cậu ngày thường không mặc tây trang, cho nên đeo cà vạt cậu cũng không thuần thục, hôm nay tùy tiện thắt một chút, cũng không chú ý tới có đẹp hay không.

    Tư thế chỉnh sửa cà vạt này hơi quá mức thân mật, cậu cũng không thể lui lại, đành phải căng mình tùy ý anh đùa nghịch cà vạt chính mình. Đối phương đứng thật sự gần, có thể ngửi được nước hoa nhàn nhạt trên người anh, là làm người ta cảm thấy thoải mái, cậu rất thích.

    Ở khoảng cách này, cậu cũng có thể quan sát đường nét tinh tế cảu khuôn mặt đối phương, nhìn vào mắt anh đột nhiên tim cậu đập nhanh.

    Ngay sau đó, liền quay mặt đi che giấu ánh mắt.

    Du Thời Khiêm sửa sang lại cà vạt, lại sửa sang lại một chút cổ áo, thập phần tinh tế, "Tốt."

    Phó Dư Hi lỗ tai không biết đỏ từ khi nào, cậu ho nhẹ một tiếng, "Cảm ơn."

    Du Thời Khiêm chú ý tới tai cậu, đầu ngón tay trong lúc vô tình chạm qua, Phó Dư Hi theo bản năng lui về phía sau một bước.

    Du Thời Khiêm bỏ tay vào túi quần, cười hỏi: "Sao lại không mang dây chuyền."

    Phó Dư Hi nói: "Hôm nay là trường hợp đặc biệt, không thích hợp mang."

    Du Thời Khiêm giơ tay nhìn nhìn thời gian, "Hội nghị sắp bắt đầu rồi, chúng ta qua đi."

    Trong phòng hội nghị đã ngồi ba người, phân biệt là Diệp Vĩ cùng với người phụ trách hạn mục của Thành An, Du Thời Khiêm cùng Phó Dư Hi đồng thời vào phòng họp.

    Phó Dư Hi làm người chủ trì, vào phòng họp sau, bắt đầu chuẩn bị trình bày.

    Trong quá trình trình bày, Du Thời Khiêm dựa ngồi cào ghế, toàn bộ quá trình nhìn không chớp mắt.

    Tuy tập trung nhưng lại không giống như đang nghe đối phương trình bày, mà là giống đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

    Phó Dư Hi trong quá trình trình bày, quan sát Diệp Vĩ, thấy hắn chớp mắt biểu hiện cậu nói đúng, rồi sau đó mơi tiếp tục trình bày.

    Diệp vĩ lo lắng có sự cố phát sinh, Phó Dư Hi mới đến công ty hơn một tuần, phú nhị đại nay so với hắn trong tưởng tượng còn ưu tú hơn, phương án tuy rằng không phải cậu viết, nhưng trình bày vô cùng hoàn hảo, yêu cầu hiểu biết kiến thức liên quan rất nhiều, một người ngoài nghề lại có thể làm đến như vậy thất đáng kinh ngạc

    Trình bày kết thúc, còn lại là hai bên giao lưu trao đổi chủ yếu là Diệp Vĩ trả lời vấn đề.

    Hội nghị nhất trí liên tục đến giữa trưa, Du Thời Khiêm ý muốn mở tiệc chiêu đãi, mọi người đến nhà hàng ăn, sau khi ăn xong mới trở về công ty.

    Phó Dư Hi hoàn thành nhiệm vụ một thân nhẹ nhàng, rốt cuộc lại có thể tiếp tạm bợ mà đi làm tiếp.

    Trở lại văn phòng, mới vừa ngồi xuống, di động vang lên, là Du Thời Khiêm nhắn tin đến.

    Du Thời Khiêm: Hôm nay cậu làm tôi rất ngạc nhiên.

    Phó Dư Hi hồi phục: Vậy anh xem tôi có cơ hội được đầu tư không?

    Du Thời Khiêm: Đương nhiên, kế tiếp bộ phận hợp tác sẽ liên hệ bênh cậu trao đổi cụ thể.

    Phó Dư Hi: [ cảm ơn. Jpg]

    Du Thời Khiêm: Ngày mai thứ bảy, cậu có tính toán gì không?

    Phó Dư Hi: Tạm thời không có.

    Du Thời Khiêm: Ta muốn đi lên núi một chút, nhưng đi một mình rất nhàm chán, định mời cậu đi cùng.

    Nhìn những lời này của Du Thời Khiêm, Phó Dư Hi như suy tư gì, Du Thời Khiêm từng nói qua tới nam thành mục đích là vì vị hôn thê, một khi đã như vậy, anh muốn di ra ngoài phải tìm vị hôn thê kia chứ sao lại tìm cậu.

    Từ trước mắt quan sát, Phó Dư Hi thậm chí bắt đầu hoài nghi Du Thời Khiêm lừa cậu, anh căn bản không có vị hôn thê.

    Nhưng nếu có lừa cậu cũng không sao, dù sao cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

    Phó Dư Hi: Được, không thành vấn đề.

    Du Thời Khiêm: Ngày mai tôi lái xe qua đón cậu.

    Phó Dư Hi: Được.
     
  9. Lục Kỵ

    Messages:
    0
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Dư Hi rất lâu chưa từng có cuộc sống nhàn rỗi như vậy, tuy nói ở cục cảnh sát đi làm cũng là hưởng thụ, nhưng trên thực tế có thể an ổn mà nghỉ ngơi rất khó, cuối tuần thường xuyên tăng ca hoặc là chạy đi điều tra.

    Bồi Du Thời Khiêm cũng là cho chính mình thời gian thả lỏng, thuận tiện còn có thể mượn cơ hội thăm dò người này.

    Cùng anh ở chung mấy ngày nay, cậu không phát hiện người này có điểm gì mờ ám, bất luận thời điểm nào đều vẫn duy trì dánh vẻ phong độ.

    Nếu lúc trước anh không có trùng hợp xuất hiện ở cao ốc Nam Hoa, Phó Dư Hi nhất định sẽ cảm thấy anh chính là một người kinh doanh tài giỏi mà thôi.

    Du Thời Khiêm cho cậu một loại cảm giác quen thuộc, cho nên cho dù trong lòng có nghi ngờ, cũng không trước mặt anh bày bộ dạng cảnh giác.

    Mà loại quen thuộc này cảm đại khái là bởi vì Du Thời Khiêm cùng hiếu niên trong mộng trùng hợp thích mặc áo sơ mi trăng, cậu tin tưởng nếu thiếu niên trong mộng có tồn tại, nhất định không phải là người xấu.

    Bentley dừng lại ở một khu biệt thự, đây là tiểu khu Phó Dư Hi ở.

    Du Thời Khiêm nghiêng đầu nhìn về phía nhà Phó Dư Hi nói, "Thời gian lúc cạnh cậu qua thật nhanh, cứ vậy mà hết một ngày."

    Hôm nay bọn họ đi cảnh sơn, đi quanh một vòng, cơm chiều ăn tại một nhà hàng Thái Lan, sau khi ăn xong Du Thời Khiêm lại lái xe đưa cậu trở về, nếu bọn họ có một người là nữ, kia hẳn coi như là hẹn hò.

    Phó Dư Hi cũng không có xuống xe, chống cửa sổ xe nhìn người đàn ông mặc bộ tây trang ở ghế điều khiển, này là bộ tây trang cậu chọn mua, "Du tiên sinh, tôi muốn hỏi một vấn đề."

    "Cậu hỏi đi."

    Phó Dư Hi nói: "Chúng ta trước kia có phải đã gặp qua hay không? Tôi nói chính là, thật lâu trước kia."

    Đối với vấn đề này, Du Thời Khiêm cũng không có chính diện trả lời, "Thế giới tuy rằng lớn, nhưng mỗi người mỗi ngày có thể gặp được rất nhiều người, chúng ta nếu là gặp qua, cũng không kỳ quái."

    Có người bèo nước gặp nhau chỉ thấy một lần, không cố tình nhớ kỹ, lâu rồi cũng sẽ quên, Phó Dư Hi nói: "Nói cũng đúng."

    "Tại sao đột nhiên hỏi như vậy, nhớ tới chuyện gì sao?"

    Phó Dư Hi lắc đầu, "Không phải, chỉ là cảm thấy cùng Du tiên sinh đã từng quen biết, liền tò mò trước kia có phải gặp qua không, chỉ là tôi đã quên mà thôi."

    Du Thời Khiêm mỉm cười, "Trước kia có gặp qua không kỳ thật không quan trọng, quan trọng là, về sau chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt."

    Phó Dư Hi cười cười.

    - -

    Phó Dư Hi về đến nhà, Lương Hân Khiết cùng Phó Dư Hằng hai người đang xem video cho người sắp có con, còn xem đến thực nghiêm túc. Phó Dư Hi nguyên bản không quấy rầy, trực tiếp lên lầu, Lương Hân Khiết tinh mắt, liếc mắt một cái thấy được cậu, "Dư Hi, trở về như thế nào lại không lên tiêng."

    Phó Dư Hi nói: "Này không phải không đành lòng quấy rầy các người sao."

    "Có cái gì quấy rầy, đều là người một nhà." Lương Hân Khiết đứng lên, "Đúng rồi, vừa chọn mua cho cậu một bộ tây trang, cậu thử xem đi."

    Phó Dư Hi không nghĩ tới chị dâu mua cho cậu tây trang, ngày đó cậu đi mở họp là lấy tây trang của Phó Dư Hằng, hai anh em họ dáng người không sai biệt lắm, quần áo có thể dùng của nhau, cạu cũng chỉ mặc một lần, cho nên cũng không định mua.

    "Em ngày thường cũng không thường mặc tây trang, cho em cũng là để trang trí."

    "Như thế nào sẽ không, luôn sẽ công dụng." Nói, Lương Hân Khiết từ trong ngăn tủ lấy ra một hộp lớn màu xanh đen, mở cái nắp ra, bên trong chỉnh tề là một bộ tây trang, "Đợi lát nữa thử xem."

    "Tắm rồi thử lại."

    Phó Dư Hằng nói: "Thứ tư tuần sau có tiệc rượu, anh tính mang em cùng đi, vừa vặn này có quần áo cũng có thể tận dụng."

    "À."

    Lương Hân Khiết đem trang tây trang đưa cho cậu, "Đợi lát nữa mặc thử cho chị xem, không vừa thì mang đi sữa lại."

    "Được."

    "Đúng rồi, cậu gần đây có phải đang yêu hay không?" Lương Hân Khiết cười hỏi.

    Phó Dư Hi buồn cười hỏi: "Sao lại nghỉ vậy?"

    "Chị gần đây thấy cậu thứ bảy đều chạy ra ngoài chơi, đi sớm về trễ." Nàng để sát vào ngửi ngửi bả vai Phó Dư Hi, vẻ mặt vô cùng tự tin, "Hơn nữa, trên người còn có mùi nước hoa."

    Phó Dư Hi bất đắc dĩ mà cười cười, "Chị dâu, chị cũng đừng nghỉ nhiều, đây là mùi nước hoa của nam mà."

    Lương Hân Khiết

    Che miệng lại, càng kinh ngạc, "Không thể nào, cậu cùng một người đàn ông.."

    Xem Lương Hân Khiết hiểu lầm càng sâu, Phó Dư Hi cảm giác chính mình nhảy vào Hoàng Hà đều tẩy không sạch, "Không phải, chị dâu, đó là bồi một đối tác công ty chúng ta! Chị hỏi anh hai, anh ấy biết."

    Lương Hân Khiết nhìn về phía Phó Dư Hằng, Phó Dư Hằng bộ dạng không liên quan mình, "Chuyện của em, anh làm sao biết."

    Phó Dư Hi: "..."

    Cậu lười giải thích, Cầm bộ tây trang, "Em tắm rửa trước còn thay quần áo."

    - -

    Theo như lời Phó Dư Hằng tiệc rượu tổ chức ở một nhà khách sạn 5 sao tại đại sảnh cử hành yến hội, tới tham gia đều là các công ty cùng xí nghiệp lớn.

    Đại sảnh bị bố trí tráng lệ, bảy tám cái đèn thủy tinh lớn đem đại sảnh chiếu phảng phất giống như ban ngày, ở sân khấu dàn nhạc đang diễn tấu, khách mời ăn mặc sang trọng giơ chén rượu chuyện trò vui vẻ.

    Phó Dư Hi tự nhận là chính mình là người thô thiển, ngày thường chỉ biết tra án, loại tiệc rược này, muốn thể hiện phong thái tao nhã, cậu đúng là làm không được.

    Nhưng Phó Dư Hằng chính là muốn dẫn cậu đi chào hỏi, cậu phải cố gắng căng mặt mà nở nụ cười.

    Phó Dư Hằng cùng người khác hàn huyên, cậu lấy một đĩa thức ăn, hướng chung quanh lấy vài món, lại nhìn xung quanh ý đồ tìm một người nào đó.

    Động tác nhỏ này của cậu vừa vặn bị Phó Dư Hằng nhìn thấy, chờ đến khi cùng người khác hàn huyên xong, hắn hỏi: "Tìm ai đó?"

    Phó Dư Hi cười cười, "Lần đầu tiên tới tiệc rượu, tò mò nhìn xem."

    "Chuyên tâm đến vậy sao." Nói xong, Phó Dư Hằng lại mang theo cậu đi nơi khác.

    Phó Dư Hi theo đi lên, cậu kỳ thật có điểm kính nể Phó Dư hằng, tới nơi này nửa giờ, hắn đã cùng năm sáu người chào hỏi, hơn nữa mỗi người đều có thể hàn huyên vài câu, vẫn luôn vẫn duy trì tươi cười.

    "Gì tổng, chào anh."

    "Phó tổng đã lâu không gặp."

    Nghe được một thanh âm thuộc, Phó Dư Hi cùng Phó Dư Hằng nhìn người đi qua, trên mặt hơi trầm, đối phương cũng đang nhìn cậu, hơn nữa nhanh chống hơi cuối mặt, hiển nhiên đối phương hận cậu tận xương.

    Phó Dư Hằng phát hiện không khí không đúng, hắn chủ động khơi mào đề tài, "Nghe nói trước đó vài ngày Gì tổng bị thương, không có việc gì đi."

    Gì Bỉnh Khôn như cũ lạnh mặt, "Khá hơn nhiều." Rồi sau đó, hắn nhìn người bênh cạnh Phó Dư Hằng, Phó Dư Hi, "Vị này chính là Phó tổng?"

    Phó Dư Hằng giới thiệu nói: "Vị này chính là em trai tôi."

    Gì Bỉnh Khôn sắc mặt càng khó nhìn, lúc trước hắn sau khi bị thương an bài người đi khởi tố cục cảnh sát, sau lại mơ hồ nghe qua lúc trước hại hắn bị thương là cảnh sát họ Phó, nhưng cũng không có điều tra thân phận của đối phương, không nghĩ tới cậu lại là em trai của Phó Dư Hằng.

    Hắn hơi hơi nheo lại đôi mắt, "Phó tổng, em trai cậu cũng thật tài giỏi."

    Phó Dư Hằng cũng không biết Phó Dư Hi cùng Gì Bỉnh Khôn có xích mích, thậm chí đến bây giờ còn không biết Phó Dư Hi tạm thời bị cách chức nguyên nhân là do hắn, từ trước đến nay không thích hỏi đến chuyện của cục cảnh sát bọn họ. Đối với Gì Bỉnh Khôn thái độ chuyển biến cùng với câu kia không thể hiểu được, hắn nhất thời còn không biết trả lời như thế nào.

    Phó Dư Hi trước đã mở miệng, "Đa tạ Gì tổng khích lệ."

    Mắt thấy Gì Bỉnh Khôn liền phải thẹn quá thành giận, "Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được."

    Phó Dư Hằng cảm thấy không thể hiểu được, "Được, quá hai ngày tôi lại bái phỏng ngài."

    Gì Bỉnh Khôn rời đi, Phó Dư Hi nhấp một ngụm rượu, cho chính mình bình tĩnh, tuy nói bọn họ làm cảnh sát thường xuyên bị khinh bỉ, nhưng lúc trước chịu sỉ nhục khá lớn, cậu cơ hồ muốn dùng hết sức mà hét to cho bớt giận.

    Nghĩ đến cái gì, Phó Dư Hi hỏi: "Ca, chúng ta cùng tập đoàn Phổ Hoa có hợp tác sao?"

    Phó dư hằng nói: "Chúng ta đầu năm được đầu tư xây dựng cao ốc Duệ Hoa chính là cùng Phổ Hoa hợp tác."

    Về hạng mục cao ốc Duệ Hoa cậu cũng nghe qua, công ty của bọ họ hiện tại chính là đang thuê, nơi này ở trung tâm thành phố, mỗi năm đều phải giao tiền thuê rất lớn, Phó Dư Hằng mấy năm trước có kế hoạch tính toán dọn công ty, sau lại cơ duyên xảo hợp chụp được một miếng đất, liền đầu tư xây dựng một tòa office building, đến lúc đó lấy một bộ phận tầng lầu của office building làm công ty chính mình, còn lại cho người khác thuê.

    Phó Dư Hi cũng không biết cái này hạng mục này là cùng tập đoàn Phổ Hoa hợp tác, nhưng cũng không ngoài ý muốn, tập đoàn Phổ Hoa là tập đoàn địa ốc đứng đầu Nam thành

    Thành ra không ít địa ốc đều do bọn họ đầu tư.

    Chỉ là cậu có dự cảm không tốt, dựa theo tính tình của Gì Hỉnh Khôn, không chừng kế tiếp sẽ có quỷ kế gì.

    Cậu cảm thấy chính mình làm cảnh sát, cũng không thích hợp cùng Phó Dư Hằng cùng nhau tham dự lần tiệc rượu này, rốt cuộc bởi vì công vụ đắc tội không ít người, "Ca, em đói bụng, đi ăn một chút gì, không thể cùng anh tiếp chuyện."

    Phó Dư Hằng cho rằng cậu mệt mỏi không muốn đi theo hắn, hắn cũng không bắt buộc, "Được, lát nữa quay lại đây tìm anh."

    "Được."
     
  10. Lục Kỵ

    Messages:
    0
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Dư Hi cùng Phó Dư Hằng tách ra, liền hướng đến khu dùng cơm, nơi đó bày vài cái bàn dài, mặt bàn không ít thức ăn. Cậu cũng không phải đói, chỉ là tìm cái lấy cớ cùng Phó Dư Hằng tách ra thôi.

    Ban nhạc ở một bên diễn tấu vũ khúc, không ít nam nữ ở sân khiêu vũ hữu nghị.

    "Dư Hi."

    Phó Dư Hi theo tiếng nhìn lại, Du Thời Khiêm hướng cậu đi tới.

    Vừa mới nghĩ sao không thấy anh, cậu còn tưởng anh không có tới, "Du tiên sinh."

    Du Thời Khiêm nhìn sân nhảy bên cạnh, đối cậu duỗi tay, "Có thể hân hạnh cùng cậu nhảy không?"

    Phó Dư Hi nhìn lướt qua sân khiêu vũ, đều là nam nữ phối hợp, "Hai chúng ta?"

    "Đúng vậy, hai chúng ta."

    Phó Dư Hi tưởng tượng một chút hai tên nam nhân nhảy khiêu vũ hữu nghị, thật sự cảm thấy cay mắt, cậu cười một chút, "Khiêu vũ thì thôi, nếu không tôi cùng anh uống vài chén rượu."

    Du Thời Khiêm đem tay thu trở về, cũng không cưỡng cầu, "Cũng được."

    Hai người bưng một chén rượu, đứng ở một nơi trống trải nói chuyện phiếm.

    Du Thời Khiêm không chút che giấu ánh mắt mình, ở trên người cậu mà đánh giá.

    Phó Dư Hi bị anh nhìn đến có chút khẩn trương, "Sao lại nhìn tôi như vậy?"

    "Tôi thật sự rất thích bộ dáng cậu mặc tây trang, mê người cực kỳ."

    Phó Dư Hi nghĩ, Du Thời Khiêm nhất định ở nước ngoài du học quá lâu, hoặc là chịu ảnh hưởng văn hóa phương tây rất sâu, nếu không lời nói mang theo ái muội này, anh sao có thể nói trôi chảy như th.

    Cậu học theo anh nói: "Kỳ thật anh mặc tây trang bộ dáng càng mê người."

    Du Thời Khiêm khóe môi chậm rãi gợi lên, hỏi lại: "Kia làm câu mê muội sao?"

    Phó Dư Hi cảm thấy chính mình nói không nỗi nữa, hai người đàn ông tại đây tán tỉnh. Hắn rũ mi cười cười, che giấu một phần cảm xúc này.

    Lúc này, Phó Dư Hi nhìn đến cách đó không xa, Quách Minh Hữu cùng Gì Bỉnh Khôn hai người trước sau đi ra ngoài.

    Phó Dư Hi đem ly rượu trên tay đặt ở trên bàn gần đó, đối Du Thời Khiêm nói: "Du tiên sinh, tôi đi toilet một chuyến, xin lỗi anh đợi một chút."

    "Được."

    Phó Dư Hi hướng về phía hai người nọ, bên ngoài là hoa viên của khách sạn 5 sao, hoa viên chính giữa là một suối phun nước, suối phun chung quanh trang bị một vòng đèn nhỏ, làm hoa viên nhìn qua thêm thu hút.

    Phó Dư Hi trốn ở phía sau cây cột ở hành lang, Quách Minh Hữu cùng Gì Bỉnh Khôn đứng ở bên cạnh suối phun, bọn họ tựa hồ đang nói chuyện gì, xem cảm xúc Quách Minh Hữu, tựa hồ có chút kích động.

    Suối phun nước rầm rầm rung động, bọn họ trò chuyện lại không lớn, Phó Dư Hi rất khó nghe rõ bọn họ nói gì.

    Cậu khom lưng, nương theo chiều cao cây xanh che đậy tiếp tục tới gần, cậu cuối người đứng ở khoảng cách bọn họ không đến 3 mét, rốt cuộc mơ hồ nghe được thanh âm bọ họ.

    Quách Minh Hữu nói: "Gì tổng, không phải tôi không nghĩ lại giúp các ngươi, mà là thật sự không có biện pháp, tôi bên này không thể báo cáo kết quả công tác a!"

    Gì Bỉnh Khôn đạo: "Quách quản lí mọi người đều là cùng trên một chiếc thuyền, cậu không cần phải tuyệt tình như vậy đi."

    "Nếu là cùng chiếc thuyền, nếu tôi lất các người cũng không tốt."

    "Vị tiên sinh này, xin hỏi có cần giúp gì không?"

    Phó Dư Hi quay đầu lại, một người nữ phục vụ đi tới hỏi, đại khái là xem cậu trốn ở chỗ này làm gì, cho nên mới tới dò hỏi.

    Phó Dư Hi tâm lộp bộp một tiếng, thầm kêu không tốt, cậu không biết nên giải thích như thế nào mình vì cái gì tại đây.

    "Phiền giúp tôi đem cái ly mang về, cảm ơn."

    Một nam âm hướng người phục vụ hỏi chuyện nói, người nói chuyện chính là Du Thời Khiêm, anh liền như vậy quang minh chính đại mà xuất hiện ở bên cạnh nữ phục vụ, đem ly rượu trên tay giao cho nàng, động tác nước chảy mây trôi, một chút cũng không hoảng loạn.

    Nữ phục vụ tiếp ly của Du Thời Khiêm, lên tiếng xoay người rời đi.

    Suối phun biên hai người nghe được thanh âm, tự nhiên cũng nhìn lại đây, bởi vì bên ngoài ánh sáng tối tăm, bọn họ đều chỉ chú ý tới Du Thời Khiêm, cũng không có chú ý tới mặt sau bức tượng La Hán còn có một người khác.

    Du Thời Khiêm hào phóng tiến lên, "Ở bên trong hơi lâu, có chút buồn, ra tới hít thở không khí, không quấy rầy nhị vị đi."

    Quách Minh Hữu cười nói: "Không có gì."

    Gì Bỉnh Khôn cũng vẻ mặt ý cười, "Vừa mới liền thấy được Du tổng, muốn đi chào hỏi một cái, bất quá thấy Du tổng bên người có người, không tiện chào hỏi."

    "Vị này chính là?"

    Gì Bỉnh Khôn vội móc ra danh thiếp, "Tập đoàn Phổ Hoa Gì Bỉnh Khôn."

    "Thì ra là Gì tổng, hạnh ngộ."

    "Hạnh ngộ, hạnh ngộ."

    Phó Dư Hi thừa dịp Du Thời Khiêm dẫn dắt rời đi bọn họ lực chú ý, thần không biết quỷ không hay mà quay lại yến hội. Từ cuộc nghe lén vừa rồi cậu suy đoán, Quách Minh Hữu cùng Gì Bỉnh Khôn có thể có liên quan gì đó, nếu để biết có phải phạm pháp hay không, còn cần chờ điều tra.

    Cậu lấy di động, nhắn tin cho Triệu Bồi Húc: Triệu đội, lần trước nói tra Quách Minh Mữu, có kết quả gì không?

    Triệu Bồi Húc: Kinh Trinh còn chưa báo cáo, phỏng chừng là không có kết quả.

    Phó Dư Hi nhìn tin nhắn, rồi sau đó thu hồi di động, hướng bàn ăn đi đến.

    Hắn mới vừa ăn một quả nho, Du Thời Khiêm liền từ bên ngoài đã trở lại, vừa nãy nếu không phải có Du Thời Khiêm, có lẽ cậu liền sẽ bị Quách Minh Hữu cùng Gì Bỉnh Khôn phát hiện.

    Anh xuất hiện như vậy kịp thời.

    Du Thời Khiêm đi đến trước mặt cậu, cũng không có hỏi cậu vừa mới đi hoa viên làm gì.

    Du Thời Khiêm người này có đôi khi giống như là quỷ mị, có thể tùy ý xuất hiện ở bất cứ nơi đâu. Phó Dư Hi đối với anh cũng càng ngày càng tò mò, "Anh làm sao biết tôi ở đó?"

    Du Thời Khiêm mỉm cười, "Muốn đi hít thở không khí vừa vặn gặp thôi."

    Người này luôn là như vậy, rõ ràng đang nói dối, chính là lại tìm không ra chứng cứ anh nói dối, chỉ có thể thỏa hiệp mà tin tưởng, kia thật là trùng hợp.

    Phó Dư Hi nâng ly rượu, "Bất luận như thế nào, cũng phải cảm ơn anh."

    "Cứ cảm ơn vậy thôi sao?"

    "Vậy anh muốn gì?"

    "Cuối tuần này tôi muốn đi biển."

    Anh ý tứ lại rõ ràng, Phó Dư Hi hai ngày cuối tuần lần trước đều bồi anh đi chơi, hiện tại là muốn cuối tuần đều phải bồi anh ra ngoài hay sao.

    "Được" Phó Dư Hi cười cười, rồi sau đó hắn quơ quơ cái ly rượu, "Bất quá, thời gian rảnh anh đều cùng tôi ra ngoài, vị hôn thê kia không ý kiến sao?"

    "Không sợ cậu chê cười, tôi cùng vị hôn thê từ nhỏ đính hôn ước, nhiều năm không gặp, đối phương lại đem tôi quên đi, tôi hiện tại, cùng độc thân cũng không có gì khác nhau."

    Phó Dư Hi: "..."

    - -

    Phó Dư Hi tạm thời bị cách chức đã được ba tuần, công việc không có gì khó khăn, chính là có điểm buồn, tâm tư của cậu không ở công ty, mỗi ngày đi làm bất quá là vì cho qua thời gian.

    Cậu làm tốt công việc Phó Dư Hằng giao, cầm văn kiện đã đóng dấu đến văn phòng tổng giám đốc, văn phòng không khóa, cậu gõ một chút liền vặn cửa mở ra.

    Phó Dư Hằng đang nghe điện thoại, đưa lưng về phía cửa sổ, "Ngô tổng, ngày hôm qua tôi cùng anh nói hạng mục office building anh suy xét thế nào rồi?"

    "Nói đến tài chính, bênh các anh ra nhiều hay ít không thành vấn đề, còn lại chúng tôi sẽ suy nghĩ biện pháp."

    "Tôi biết, hiện tại xây địa ốc xác thật không tốt, hồi vốn sẽ cần thời gian dài, bất quá miếng đất kia địa lý vị trí vô cùng tốt, chung quanh cũng đồng bộ phát triển, tương lai mấy năm nhất định sẽ phát triển trở thành khu tân thương nghiệp."

    "Nếu không như vậy đi, anh nếu là có rảnh, chúng ta đi xem, lại nói?"

    "Tốt, tốt, được."

    Từ cuộc điện thoại vừa nãy có thể nghe ra hắn đang câu người khác. Phó Dư Hi đứng ở cửa chờ Phó Hư Hằng nói chuyện điện thoại xong, rồi sau đó đi qua, "Phó tổng."

    Phó Dư Hằng quay đầu lại, hắn đi đến bàn làm việc sau đó ngồi xuống, "Như thế nào cũng không gõ cửa?"

    "Có, anh không nghe thấy."

    Phó Dư Hằng cũng không cùng cậu so đo, Phó Dư Hi đem văn kiện đưa qua, "Đây là văn kiện anh cần."

    Phó Dư Hằng tiếp nhận, tay lật lật, Phó Dư Hi tò mò lắm miệng một câu, "Anh mới vừa nói hạng mục office building, là cao ốc Duệ Hoa sao?"

    Phó Dư Hằng ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, lên tiếng, "Ừ."

    Phó Dư Hi nhớ rõ Phó Dư Hằng nói qua hạng mục này là cùng tập đoàn Phổ Hoa hợp tác khai phá, từ cuộc trò chuyện vừa rồi có thể cảm thấy hạng mục có vấn đề, "Có vấn đề gì sao?"

    Phó Dư Hằng nói: "Không có gì, cậu làm tốt công việc của mình là được."

    Phó Dư Hi còn định tiếp tục hỏi, nhưng xem phản ứng của Phó Dư Hằng, tựa hồ chính là không nghĩ để cậu nhúng tay, "Đúng rồi, em giữa trưa có hẹn đi uống rượu, anh tự mình ăn cơm đi."

    Phó Dư Hằng lên tiếng, rồi sau đó tiếp tục xem báo cáo cậu viết.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...