Chương 100: Dưới hoàng hôn, dáng hắn ngủ hoàn mỹ Bấm để xem Lúc Úy Ương đạp xe về đến nhà, đã sắp 6 giờ rồi, ánh nắng chiều đã trở nên rất nhạt rất nhạt, từng con chim lượn lờ, đang về tổ. Cô lại có chút không dám về nhà. Đơn giản là vì Mộ Nhung Trưng trở về rồi, còn từng tới bắt gian. Tuy rằng cô may mắn tránh được một kiếp, nhưng, trong lòng cô vẫn rất bất an-------Mỗi lần nhìn thấy hắn, cô từ đầu đến chân, mỗi một chỗ đều không được tự nhiên. Cô không muốn nịnh hót hắn, lại cố tình muốn nịnh hót hắn. Cô không tình nguyện tiếp cận hắn, lại cố tình muốn tiếp cận hắn. Cô không thích bị hắn vừa thân vừa gần, lại cố tình muốn chịu đựng. Hiện tại, cô còn phải đối mặt với nghi kỵ của hắn. Ài, phiền. Lúc vào cửa, cô hít sâu một hơi, sau đó cười đến xán lạn chạy vào trong, miệng nhẹ nhàng gọi: "Mẹ, con về rồi.." Tiếng gọi đột nhiên im bặt. Trước bồn hoa đoàn cẩm thốc, bày một cái ghế tựa đỏ, trên đó nằm một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi, một thân áo sơ mi trắng quần tây, đang nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt ráng chiều chiếu vào gương mặt anh tuấn của hắn, da thịt khỏe khoắn phủ đầy ánh sáng, khiến ngũ quan xinh đẹp của hắn càng vô cùng hoàn mỹ. Giờ khắc này, hắn không có vẻ ngoài lạnh nhạt cách người ngàn dặm, cũng không có sát khí làm người ta run như cầy sấy. Giờ khắc này, hắn điềm tĩnh, tựa như một đứa trẻ không có bất kỳ phòng bị nào, sạch sẽ, vô hại, an nhiên. Nếu cô không biết hắn, nhất định sẽ bị dáng ngủ an tĩnh này của hắn hấp dẫn. Nhưng ai có thể nghĩ đến, đây là một người quân nhân sắt máu, hắn cả đời này, thị huyết thành tính, giết địch vô số, trong cái vòng hại người gạt mình kia, hắn từng bước đạp lên người khác đi tới vị trí tối cao, một người đàn ông như vậy, tuyệt đối là sát phạt quyết đoán, tàn nhẫn độc ác. Nhưng vì sao đến cuối cùng vì cô mà uổng phí tính mạng? Cô từng bước từng bước lại gần, bước chân có chút không theo khống chế. Đây là người đàn ông vẫn luôn đi ở trên đỉnh mây, hắn muốn một người phụ nữ như thế nào mà không được, sao cứ cùng cô dây dưa nhiều năm như vậy? Loại dây dưa này, là bởi vì thích sao. Nhưng nếu là thích, vì sao cô chưa từng cảm nhận được? Nếu là thích, một người đàn ông nhìn qua vô số cái đẹp như thế, như thế nào liền thích một người phụ nữ trong lòng không có hắn đây? "Vật nhỏ, lá gan của em lại càng ngày càng to a.. Cư nhiên dám ở trường học lén gặp Liễu Hãn Sanh? Còn dám từ tầng hai trèo xuống chạy trốn? Em không sợ trơn trượt ngã thành người què sao?" Đột nhiên, người đàn ông xinh đẹp an tĩnh này đột nhiên mở to mắt, phần vô hại kia nháy mắt tan biến, ánh sáng đen tối từ đáy mắt kia bức ra khiến người ta run sợ, thẳng tắp tiến vào đôi mắt cô. Ai nha, không tốt, hắn thế nhưng phát hiện được cô cùng Liễu Hãn Sanh từng chung một chỗ? Hắn canh ở đây, là muốn tính sổ với cô sao? Bóng ma kiếp trước, thực sự quá nặng, thế cho nên nhìn thấy hắn nảy sinh ác độc, bày mặt sương lạnh, tiềm thức của Úy Ương liền sẽ nảy sinh ra mâu thuẫn mãnh liệt, muốn chạy trốn. Cô bị dọa lùi một cái, lúc lùi lại dưới chân lảo đảo, suýt ngã. May mà, phản ứng người đàn ông này nhanh như báo săn, tay lại dài, chớp mắt, liền đem cô thuận tay kéo về. Đợi đến khi lấy lại tinh thần, cô đã ngồi trên đùi hắn, tay theo bản năng vòng qua cổ hắn, cùng lúc đó, ngửi thấy mùi hương bạc hà nam tính vừa mới tắm rửa xong trên người hắn. "Ài, dọa em sợ muốn chết.." Cô kinh hãi thở hổn hển một chút, đối diện ánh mắt thâm trầm gần trong gang tấc. Vòng eo, tay hắn chặt chẽ chiếm lấy cô; Trên mặt, hắn mang theo vài tia lãnh khốc trào phúng, "Dọa chết? Ta nhìn là chột dạ đi!"
Chương 101: Nghiện nói dối, Tứ thiếu giận dữ Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 102: Giỏi trù tính, có gan mạo hiểm Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 103: Vợ chồng trên danh nghĩa: Một cái tát, một viên kẹo Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 104: Kiểu phu thê, hắn thích trêu chọc cô Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 105: Giết gà dọa khỉ, sấm rền gió cuốn Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 106: Cô, nói dối không ngừng; Hắn, giận giữ xông tới Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 107: Nhanh lớn lên, làm người phụ nữ của ta Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 108: Hắn dọa phá vỡ; Cô muốn hôn Bấm để xem Tên Đỗ Việt này từ nhỏ là một tiểu bá vương, con cháu quan lại, ngang dọc có tiếng, nhưng dù có ngang, dù sao cũng là học sinh cao trung, chỉ ngang dọc trong đám người cùng tuổi, lần này vì giúp người con gái mình thích, mới tìm Vương Thuận cấu kết, lấy tiền làm mồi nhử, muốn làm xấu Úy Ương, đá khỏi đệ nhất cao. Nói đến, hắn vẫn luôn không hiểu được tại sao cô ấy nhất định phải đè ép Úy Ương kia, còn muốn dùng loại phương thức này, nhưng, chỉ cần cô ấy muốn, hắn liền không phản đối đi giúp cô ấy làm. Chỉ là bây giờ, đây là tình huống như thế nào? Hắn ném ngón tay đi, chạy xuống lầu. "Việt con, làm sao thế? Tinh thần hốt hoảng, dáng vẻ bị dọa sợ?" Dưới lầu, Đỗ phu nhân vừa mới ngồi xuống bàn ăn bữa sáng, kỳ quái hỏi con trai kinh hoảng thất thố. "Tiểu thiếu gia, cậu không phải là bị tiếng súng tối qua dọa sợ chứ?" Mẹ Chu người hầu quan tâm hỏi. "Tiếng súng? Tiếng súng gì?" Đỗ Việt vẻ mặt kinh hãi chưa ổn định, tối qua hắn ngủ say, cái gì cũng không nghe thấy. "Tối qua Thanh Long bang kia bị diệt rồi, sáng nay tin tức đã đưa. Là bộ đội đóng quân ngoài thành làm. Bang chủ Triệu Chí Vinh, phó đường chủ Vương Thuận bị tử hình tại chỗ.. Nói tới tên Mộ Nhung Trưng kia thật đúng trâu bò, đến Thanh Long bang cũng dám diệt, anh cả người ta chính là trưởng quân lữ đệ tam.." Mẹ Chu đầy miệng kinh hãi. Đỗ phu nhân nói tiếp lời: "Lữ trưởng tính là cái gì, hắn đến Mã Trung Hà cũng dám dễ dàng xử lý, loại người này không những có bản lĩnh, bối cảnh khẳng định cũng kinh người.." Đỗ Việt nghe thế trợn trừng mắt, kinh sợ kỳ quái cắt ngang: "Thanh Long bang bị diệt rồi? Lấy cái tội danh gì diệt trừ?" "Thông đồng loạn quân." Đỗ phu nhân trả lời. Hẳn là trùng hợp đi! Đỗ Việt trong lòng âm thầm nghĩ, ban ngày Mộ Nhung Trưng kia từng chạy tới phòng thể dục nói cái gì mà muốn điều tra vật tư phi pháp, buổi tối Triệu Chí Vinh với Vương Thuận liền bị tử hình, việc này hẳn là không liên quan gì với sự việc Úy Ương kia đi.. Tựa như hồn không ở thân xác, hắn sâu kín lại lao lên tầng hai. "Việt con, Việt con, con đây là mộng du?" Đỗ phu nhân gọi. Đỗ Việt căn bản không nghe thấy. Trở lại phòng, cái ngón tay đẫm máu kia vẫn còn, đây không phải mơ a.. Hắn đi đi lại lại trong phòng mấy vòng, cuối cùng ngồi xuống đầu giường gọi điện thoại: "Alo, là mình, nghe gì chưa? Vương Thuận chết rồi.." Bên kia, truyền tới một âm thanh ngọt ngào mềm mại: "Vừa nhìn thấy trên báo." "Mình vừa nhận được ngón tay của Vương Thuận, ài, cậu nói không phải là cái chết của Vương Thuận có liên quan tới Úy Ương chứ.." Tiếng nói lộ ra sự khẩn trương. "Vừa khéo mà thôi, cậu hoảng cái gì?" "Nếu là vừa khéo, ngón tay của hắn sao có thể xuất hiện trong nhà mình?" "Cái này sao mình biết được?" "Ài, cậu có phải có chuyện khác giấu mình không.." Lại bị cắt ngang: "Đỗ Việt, mấy ngày gần tới cậu không cần liên lạc với mình nữa, càng không thể để người nhìn thấy cậu với mình đi gần nhau." Hắn vừa nghe càng căng thẳng, liền kêu: "Vì sao? Cậu đang sợ điều gì? Một cái đứa Úy Ương hèn hèn không đáng sợ hãi, cậu đang sợ người đứng đằng sau cô ta đúng không? Đúng không?" "Cậu không cần hỏi nữa." "Alo.." Cô ta đã ngắt điện thoại rồi. Đỗ Việt tâm hoảng ý loạn, trừng mắt nhìn ngón tay kia bực bội cực kỳ, cảm giác nó có thể biến thành một cánh tay đứt đoạn máu chảy đầm đìa, đang duỗi về phía hắn, muốn đem hắn đang sống sờ sờ bóp chết. * Một đầu khác, thiếu nữ xinh đẹp đang híp đôi mắt đẹp âm u lạnh lẽo, đôi tay ngọc nhỏ tạo thành nắm đấm, dung nhan tinh xảo vặn vẹo. Úy Ương, đừng tưởng rằng có người che chở ngươi, từ đây ngươi liền có thể diễu võ dương oai.. Người như ngươi, chỉ xứng đáng cả đời làm kẻ hạ tiện. Ta sẽ không để ngươi trèo lên đầu ta đâu, tuyệt đối sẽ không.. Cô ta âm thầm thề. "Con gái bảo bối, nhanh tới ăn bữa sáng đi.." Bên kia nhà ăn, truyền tới tiếng gọi hiền từ yêu thương của cha, cô ta lập tức xoay tới lấy một gương mặt ngây thơ vô hại tươi cười lên tiếng: "Dạ, tới ngay ạ.." * Úy viên. Úy Văn đang xem báo chí, nhìn, tấm tắc cảm khái: "Cái tên Mộ Nhung Trưng này thật đúng là cái lôi gì cũng dám giẫm a, Thanh Long bang cũng dám chọc.. Anh cả người ta chính là một lữ trưởng, nghe nói đang cưới cháu gái ngoại tư lệnh quân đệ tam làm vợ kế nhá.. Loại chuyện đắc tội người này hắn cũng dám làm, ta thấy, sớm muộn hắn cũng đổ." Úy lão thái thái nghe thế, hung hăng nói: "Tốt, cứ chờ hắn đổ xuống, càng đổ sớm càng tốt." Phu nhân Đặng Ngọc bĩu môi: "Hiện giờ ta ước gì hắn cũng bị đội cái tội danh loạn quân, bị người khác cắt đầu xuống càng tốt." Úy Hổ vừa nghĩ tới mấy cái bạt tai kia liền hận: "Đúng, chỉ cần hắn ngã xuống đài, ta liền có thể hung hăng xử lý con tiểu tiện nhân Úy Ương kia rồi." Úy Lan từ bên ngoài vào, đang cân nhắc xem nói dối như nào để không cần tới trường học, nghe thấy lời này, xông vào trong, muốn qua tờ báo xem xem, tên Vương Thuận kia cũng bị đăng trên báo, nhưng đây chính là người đùa giỡn Úy Ương ở thành Bắc lần đó đấy sao? " Cái chết của hắn, là quân đội của Mộ Nhung Trưng làm? Không phải là hắn muốn thay Úy Ương xả giận, cho nên mới.. Sẽ không sẽ không. Đây chỉ là trùng hợp mà thôi. Cô ta đem cách nghĩ này phủ định đi. " Cha, tối qua con khả năng bị cảm lạnh rồi, tiêu chảy, đau bụng, buổi sáng nay con không đi tới trường được, muốn uống chút thuốc rồi ngủ, mong Người giúp con xin nghỉ ạ. " Không đợi cha nói cái gì, cô ta ôm bụng liền chạy. Tiếp theo mấy ngày nghỉ học, đợi nghỉ xong, chuyện của nha đầu chết tiệt kia cũng nên tiêu tan rồi đi! * " Bé ngoan, có ăn không? Dậy ăn sáng một chút được không? " " Anh tiểu Tư, em nhớ cha với mẹ, mấy ngày nay bị cảm lạnh, anh đều không cho em ra ngoài, cũng không nhìn thấy bọn họ. " Cô bé hồng hào trước giường, thiếu niên tiểu Tư sáng ngời nhìn thấy bé đáng yêu đang ngẩn người, duỗi tay sờ sờ cái trán cô, cho rằng cô lại sốt cao, kết quả không phải, chỉ là nhớ cha mẹ thôi. " Tới.. "Hắn hướng bé đáng yêu mở rộng hai cánh tay:" Bế em đi thăm bọn họ. " " Thật sự? " Bé ngoan đôi mắt tức khắc phát sáng. " Đương nhiên. " " Thăm như nào? " " Anh vừa mua được kính viễn vọng, lúc đó nhìn qua, vừa hay có thể nhìn thấy cha em đang ở ngoài trời đọc báo. " Bé ngoan vui mừng cực kỳ, lập tức từ trên giường nhảy xuống, giống như cái đuôi gấu cuốn lấy tiểu Tư, tươi cười đến xán lạn cực kỳ:" Anh tiểu Tư là anh trai tốt nhất tốt nhất trên đời. " " Anh là anh trai em? " Tiểu Tư như cười như không nghiêng nhìn cô một cái. Bé ngoan vội sửa:" Không đúng không đúng, tiểu Tư là người đàn ông tốt nhất tốt nhất trên đời. Người đàn ông của em. " Tiểu Tư xì cười, hơi nhéo mũi:" Tỉnh lại đi, anh mới không phải người đàn ông của em. " " Chính là chính là, anh chính là. " Bé ngoan ngọt ngào vui đùa lại, đột nhiên duỗi tới muốn đánh lén, lại bị tiểu Tư dùng ngón tay nhéo lại hai cánh môi hồng hồng kia. " Lại muốn đánh lén anh? " " Hì hì hì.. "lấy lại cái miệng nhỏ, bé ngoan mong chờ nhìn hình dáng đôi môi đẹp kia của thiếu niên," Em hiếu kỳ, hôn môi rốt cuộc có tư vị gì, vì sao nhiều người thích hôn? Anh tiểu Tư, anh đáp ứng em một chút không được sao? Cho em nụ hôn đầu của anh không được sao! Hôn một chút, chỉ một chút.." Nha đầu xấu xa dõng dạc yêu cầu mà không biết xấu hổ, càng đem cái miệng nhỏ xông tới..
Chương 109: Hắn bảo vệ cô vợ nuôi từ bé; Cô, quyết định tìm hiểu hắn Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**