Ngôn Tình Tôi Đem Cậu Của Bạn Trai Cũ Cấp Ngủ Rồi Phải Làm Sao Bây Giờ - Maonhunghungcute

Discussion in 'Truyện Drop' started by maonhunghung, Aug 26, 2021.

  1. maonhunghung

    Messages:
    14
    Chương 10: Thạch Kình Thiên nhờ vả

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ hôm ấy đến nay, tất cả mọi người trong công ty đều biết tổng giám đốc của bọn họ cuối cùng cũng có người để thích rồi. Tuy ai cũng tò mò xem phu nhân tương lai của Lạc thị sẽ là ai nhưng đợi mãi vẫn không có câu trả lời.

    Xếp của bọn họ thì ngày nào cũng đi làm trong trạng thái vô cùng vui vẻ, khiến nhân viên như họ cảm thấy vô cùng thoải mái. Dù chưa gặp mặt nhưng nhân viên nào trong công ty cũng có thiện cảm với vị phu nhân chưa biết tên này.

    Điều khiến họ tiếc nuối duy nhất đó chính là gu ăn mặc của tổng tài, hồng rồi vàng rồi xanh lơ. Đúng là những màu sắc khiến người khác không dám nhìn thẳng.

    Tuy mặc trên người của Lạc Tiếu Thiên thì chúng vẫn rất đẹp nhưng quan trọng là không thích nghi nổi. Tổng tài nói chuyện yêu đương nhưng phu nhân không quản cái phong cách ăn mặc lập dị này sao. Tổng giám đốc nghiêm túc tỷ mỉ của bọn họ sắm biến thành con tắc kè hoa rồi.

    Ai cũng biết vậy nhưng lại không dám nói ra. Đùa giờ nhỡ may chọc tổng giám đốc không vui lại bắt làm tăng ca thì mất còn hơn được.

    Đến giờ nghỉ trưa, Lạc Tiếu Thiên cảm thấy khá là mệt mỏi. Đến tối anh lại tới quán bar gặp để trờ chuyện cùng Thẩm Hạ nên lượng công việc bị dồn lại rất nhiều khiến mỗi buổi sáng hôm sau anh lại phải làm việc cật lực. Tuy vất vả đôi chút nhưng bù lại niềm vui đong đầy a.

    Mấy ngày này, quan hệ của hai người đã quen thuộc hơn trước rất nhiều, họ bắt đầu nói với nhau về những câu chuyện hàng ngày. Mặc dù vẫn là Thẩm Hạ nói là chính nhưng thỉnh thoảng Lạc Tiếu Thiên cũng xen vào đôi câu nên cuộc nói chuyện cũng được xem như là hòa hợp.

    Vốn muốn nhờ trợ lý mua hộ chút thức ăn ngoài để tập trung hoàn thành công việc thì nhận được điện thoại của Thạch Kình Thiên.

    Thấy tên người hiển thị trên điện thoại di động, Lạc Tiếu Thiên hơi bất ngờ.

    "Cậu ạ. Cháu Kình Thiên đây. Cậu có thể dành cho cháu chút thời gian không, cháu có việc muốn nói." Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói.

    Lạc Tiếu Thiên liếc chỗ tài liệu khủng lồ mình cần hoàn thành trong buổi chiều nay. Tuy không muốn nhưng vẫn cắn răng đáp ứng.

    "Ở đâu?" Lạc Tiếu Thiên hỏi.

    "Ở Nam Thiên, cháu đã đặt sẵn chỗ rồi." Thạch Kình Thiên đáp.

    "Đã biết."

    Ấn thang máy xuống lầu thì gặp trợ lý đang cầm cơm lên Lạc Tiếu Thiên gật đầu như chào hỏi.

    Nhìn bóng dáng ông xếp của mình có việc cần đi ra ngoài rồi lại nhìn xuống chỗ cơm hộp mà mình vừa mất công đi mua, trợ lý khoong biết phải làm sao. Mấy ngày nay, tổng giám đốc làm việc hết sức chăm chỉ, đến cả giờ nghỉ trưa cũng không tha nên cơm trưa toàn là hắn đặt rồi cầm nên hộ.

    Hôm nay hắn cũng theo thói quen đi mua hai phần cơm nhưng tổng giám đốc lại có việc không ăn. Giờ cũng chả biết làm sao, một mình hắn cũng không thể ăn hết hai phần a. Nhìn xung quanh văn phòng, mọi người đã đi ăn hết rồi chả còn ai. Thở dài một hơi không nói gì.

    Lúc Lạc Tiếu Thiên bước vào phòng thì đã thấy Thạch Kình Thiên ngồi sẵn đợi mình. Thấy Lạc Tiếu Thiên đã đến, Thạch Kình Thiên bèn gọi người phục vụ bê món lên.

    Nhìn người trước mắt, tuy là cậu ruột mình nhưng quan hệ lại không quá thân thiết làm Thạch Kình Thiên khó có thể mở miệng. Vốn hôm nay định nhờ cậu sắp xếp cho tiểu Phù một công việc quảng cáo ở công ty của cậu nhưng đến lúc này hắn lại không viết phải mở lời như thế nào.

    "Hẹn ta ra đây có việc gì?" Thấy đứa cháu kém mình tám tuổi cứ rối rắm không biết nói như thế nào, Lạc Tiếu Thiên bèn mở lời trước.

    Bị hỏi như vậy khiến Thạch Kình Thiên có chút xấu hổ. Hắn cũng phải phải không thể cho tiểu Phù một hợp đồng đại ngôn tốt nhưng nếu lấy tài nguyên ở công ty gia đình thì chắc chắn sẽ bị để ý. Việc này đối với tiểu Phù không tốt nên hắn mới nghĩ cách đi nhờ vả.

    Mấy người bạn của hắn không phải gia cảnh tương đương thì cũng kém hơn nên nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nhờ người cậu này là tốt nhất.

    Tuy hơi mạo hiểm nhưng trước giờ Lạc Tiếu Thiên vốn rất ít khi nói chuyện công ty ở nhà nên một hợp đồng đại ngôn nho nhỏ cũng sẽ không đề cập tới. Cho dù mẹ hắn có đến nếu không hỏi thì chắc cậu hắn cũng sẽ không nói ra.

    "Cậu, cháu có một đàn em ở trường nghệ thuật muốn xin làm đại ngôn cho mẫu sản phẩm mới của công ty cậu nên nhờ cháu đến hỏi hộ xem là bên cậu đã có người được chọn chưa, nếu chưa thì em ấy sẽ đi ứng tuyển. Nhưng cậu yên tâm Cẩm Phù em ấy rất hợp với hình tượng của sản phẩm ấy." Thạch Kình Thiên nói ra mục đích của mình.

    "Đàn em hay lại là bạn gái mới." Lạc Tiếu Thiên khinh miệt hỏi.

    Với đứa cháu này hắn rất không thích. Là một kẻ hoa tâm y như bố nó hơn nữa lại còn vô cùng sĩ diện, chỉ biết khiến chị gái hắn đau lòng. Tuy nhiên nói cho cùng cũng là con của chị nên cũng có chút tình cảm.

    Bị hỏi vậy Thạch Kình Thiên hơi bối rối: "Dạ bạn gái. Nhưng cậu yên tầm lần này cháu là thật lòng. Nhưng cậu cũng biết ba cháu không thích người nghèo mà em ấy tình cảnh gia đình không tốt lắm nên cháu muốn em ấy có chỗ đứng trong nghành rồi mới công bố. Cậu giữ bí mật giúp cháu nhé."

    Nghe vậy, Lạc Tiếu Thiên hơi sửng sốt nhưng cuối cùng vẫn đồng ý bảo Thạch Kình Thiên đưa người đến thử vào ngày mai.
     
  2. maonhunghung

    Messages:
    14
    Chương 11: Hẹn ăn tối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi đi gặp Thạch Kình Thiên về khiến hứng thú làm việc của Lạc Tiếu Thiên suy giảm đôi chút nhưng cũng không ngăn được quyết tâm tối đến quán bar của hắn lên Lạc đại tổng tài lại bắt tay vào công việc còn dang dở.

    Tuy nhiên có vẻ như không được như ý nguyện jgi có người lại gõ cửa. Nghe cái giọng điệu gõ cửa này thì chắc lại là cái tên Âu Dương Bắc đáng chết đó. Lạc Tiếu Thiên chỉ liếc khóe mắt một chút rồi không thèm để ý.

    Người ngoài cửa như cũng đã quen với việc này nên thấy không ai trả lời đành tự mở cửa bước vào.

    Nhìn cái con người cúi đầu vào làm vuệc đến liếc cũng không thèm cho anh đến một cái kia khiến Âu Dương Bắc không khỏi cạn lời. Từ từ có gì đó không đúng lắm.

    "Ai da Lạc đại tổng tài của chúng ta hôm nay có gì đó khác khác ấy nhỉ? Mùa hoa đào nở rồi hay sao mà hồng phơi phới thế?" Âu Dương Bắc cười cười nói. Thật sự thì chơi với Lạc Tiếu Thiên bao năm, chưa bao giờ hắn thấy anh mặc loại trang phục màu sắc này.

    Đây rõ là trắng trợn tú ân tú ái mà, vạn tuế nở hoa có khác, ngọt ngào quá đi mất làm anh không khỏi tò mò xem cô gái nào mà lại làm cục băng vạn năm này có thể dao động đây.

    Người trên bàn làm việc vẫn không tỏ ý kiến, cứ như anh là một tên hề nhảy nhót ngồi nói một mình vậy.

    "Uy, cái tên mặt lạnh như tiền kia còn dám bơ tớ. Ai cũng lâu rồi không đi thăm Lạc gia gia Lạc nãi nãi, hôm nay phải đến báo tin mừng mới được." Âu Dương Bắc vui vẻ nói.

    Lúc này Lạc Tiếu Thiên mới nhìn lên liếc xéo hắn một cái. "Tên này đúng là một bụng toàn ý xấu, cũng chả biêt sao anh có thể yên ổn chơi với tên này đến giờ" - Lạc Tiếu Thiên thầm nghĩ.

    "Có chuyện thì mau nói, không chuyện thì quay chín mươi độ đi thẳng rẽ phải. Không tiễn." Giọng nói lạnh băng của Lạc Tiếu Thiên vamg lên.

    "Này nhá cái tên mặt tiền nhà cậu, mãi người ta mới thoát ra được để đi hẹn hò với đằng ấy một buổi mà sao lạnh lùng thế hả cục cưng thân ái." Âu Dương Bắc đùa cợt nói.

    Da gà da vịt Lạc Tiếu Thiên nổi hết lên. Tên này đúng chẳng bao giờ có thể nói chuyện bình thường mà. Khịt mũi một cái, Lạc Tiếu Thiên lại cúi đầu xuống làm việc.

    "Ê này đừng có mà không nghĩa khí vậy chứ. Cậu xem có bạn gái cũng không chịu giới thiệu gì cả. Mà chả hiểu sao ai lại đâm đầu đi yêu tên đầu đất như vậy không biết? Có khi đến cả một lần đi chơi cùng nhau cũng không có." Âu Dương Bắc lẩm nhẩm nói.

    Khuôn mặt Lạc Tiếu Thiên tái đi. Anh và Thẩm Hạ quen nhau hơn một tháng nhưng cũng chỉ giới hạn ở trong bar gay Thiên Đường. Cái chỗ như vậy thì làm sao có thể coi là hẹn được chứ. Lúc này Lạc Tiếu Thiên hết sức rối rắm.

    Nhìn khuôn mặt tên bạn thân mặt lạnh trở nên rối rắm, lòng Âu Dương Bắc nhảy lên một cái. Hắn chẳng nhẽ đã đoán trúng rồi đi.

    "Không phải chứ! Tớ biết cậu muộn tao nhưng đến nông nỗi này thì đúng là không thể ngờ tới. Con gái nhà nào yêu cậu không phải gặp bất hạnh à." Một chậu nước lạnh lại đổ ụp xuống đầu Lạc Tiếu Thiên.

    Nghe vậy cũng đúng nhưng anh với Thẩm Hạ chưa chính thức hẹn hò a nên phải làm sao bây giờ.

    "Hay là cậu chưa đuổi đến tay con gái nhà người ta thế?" Âu Dương Bắc lại nghi ngờ hỏi.

    Khuôn mặt Lạc Tiếu Thiên lúc này đỏ lên. Hắn cũng muốn mà nhưng không biết phải làm cách nào cả.

    "Thôi để anh đây dạy cậu cách cua gái, đảm bảo hiệu quả một trăm phần trăm." Âu Dương Bắc nỗ lực nói.

    Lạc Tiếu Thiên có chút nghi ngờ nhưng xem lại về khoản tình trường thì tên này đúng rất đáng tin, kiểu gì cũng là cái tên chiu rúc ở bụi hoa biết bao năm.

    "Đầu tiên, con gái ai cũng thích lãng man, cậu có thể hẹn cô ấy đến một nhà hàng sang trọng để ăn tối. Sau đó tặng cô ấy một bó hoa hồng dưới ánh nến mộng mơ. Ngoài ra còn có xe với túi xách hàng hiệu là không thể thiếu." Âu Dương Bắc thao thao bất tuyệt nói.

    Lạc Tiếu Thiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Kiểu gì thì anh cũng hay thấy mấy cái cách này trên mấy phim mà thi thoảng mấy cô thư ký hay nói. Tưởng tượng đến việc Thẩm Hạ sẽ voo cùng vui sướng và cảm động khi anh làm vậy, trái tim của Lạc Tiếu Thiên lại không theo điều khiển mà đập loạn nên.

    "Ơ thế tớ nói nãy giờ có hiểu gì không đấy mà cứ ngồi im như tượng vậy?" Âu Dương Bắc khó chịu nói.

    Nghe thấy vậy Lạc Tiếu Thiên mới hoàn hồn rồi thầm phỉ nhổ bản thân vô số lần.

    "Cách này hiệu quả?" Hắn hỏi.

    Âu Dương Bắc cười khuẩy tỏ vẻ chú chẳng nhẽ còn chưa tin, anh đây kinh nghiệm đầy mình.

    Lạc Tiếu Thiên cầm điện thoại nên định gọi cho ai đó nhưng liếc thấy có tên đang dỏng tai lên nghe trộm liền hạ giọng đuổi khách.

    Nhìn bản thân bị đuổi ra, Âu Dương Bắc chỉ biết cười khổ. Anh mất thời gian và đầu óc giúp người ta cua gái mà lại bị đuổi ra ngoài. Đúng là quá vô lý mà.

    "Thôi vậy không chấp nhặt với cái tên đến gần ba mươi rồi mà chưa được khai trai. Anh đây đi tìm mấy tiểu thịt tươi hẹn hò không phải vui hơn sao, việc gì phải đến đây nhìn mặt tên này." Âu Dương Bắc thầm nghĩ.

    Thế rồi hắn bước đi bằng dáng vẻ rất tiêu sái, lúc đi ngang qua văn phòng còn không quên chào mấy người đẹp bằng vài nụ hôn gió.

    Trong phòng làm việc.

    "Thẩm Hạ tối nay chúng ta đi ăn tối cùng nhau đi." Lấy hết dũng khí tích góp được bấy lâu Lạc Tiếu Thiên mới dũng cảm gửi đi được một cái tin nhắn sau quá trình ngẩn người nhìn số điện thoại của Thẩm Hạ và xóa đi viết lại tin nhắn không biết bao nhiêu lần.

    Đầu dây bên kia rất nhanh phản hồi lại một tin nhắn đồng ý còn kèm theo một nhãn dán hôn gió khiến khuôn mặt Lạc Tiếu Thiên đỏ ửng.

    Thẩm Hạ mặc dù hơi bất ngờ nhưng vẫn vui vẻ đồng ý. Bạn bè mà mời nhau ăn uống là chuyện bình thường. Vả lại đó cũng là một tiểu công vô cùng đáng yêu, cô có gì phải lo sợ đâu chứ.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...