Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 538: Chỉ thương yêu mỗi bà xã

[HIDE-THANKS]
Cố Vi Vi nghĩ Phó phu nhân sẽ mất nhiều thời gian để gặp người ta rồi mới xuống xe, thế nhưng chưa đầy mười phút đã thấy bà đi xuống.

"Con đã gọi điện cho Hàn Tranh chưa?"

Cố Vi Vi: "Rồi ạ, anh ấy nói tan làm sẽ qua."

Chính là vừa nghe phải trở về nhà cũ, khẩu khí của Phó tổng liền trở nên khó chịu.

Phó phu nhân gật đầu nở một nụ cười với cô, bà nói.

"Gần đây nếu con không có việc gì bận rộn, con nhớ thường xuyên trở về nhà cũ, nếu con không trở về, nó cũng sẽ không muốn trở về, hai bác ở đây đều là những người già cô đơn, thật là thê lương."

Nghe bà nói vậy, Phó Thắng Anh ho khan một tiếng, tuy rằng ba đứa con trai của họ thật sự bận nhiều công việc nên không thường xuyên về nhà, nên họ cảm thấy cô đơn chứ làm gì tới mức thê lương.

Cố Vi Vi ngoan ngoãn gật đầu, "Được ạ, gần đây cũng không có lịch trình con phải rời đế đô, nên khi có thời gian con sẽ qua đó."

Có vẻ là như vậy, Phó Hàn Tranh gần như không sống ở nhà cũ bên đó, anh thường ở tại biệt thự Thiên Thủy, chỉ khi nào có ngày lễ, ngày tết anh mới trở về nhà cũ một chuyến.

Phó Thời Dịch mỗi khi đóng phim hoặc quảng cáo, anh cũng thường không gặp ai trong vài tháng.

Phó Thời Khâm lúc nào cũng bận rộn với công việc, hơn nữa anh trai anh ở đâu là anh ở đó, căn nhà cũ cũng chỉ còn Phó phu nhân cùng vài người khác.

Phó phu nhân cảm thấy rất vui khi nghe cô đồng ý, trong lòng vô cùng cao hứng.

"Các con có kế hoạch quay phim điện ảnh đúng không, con đủ tài chính để làm không?"

"Nếu không đủ thì cứ nói với bác, bác sẽ cho con."

* * *

"Dạ đủ, đủ rồi ạ." Cố Vi Vi lặp đi lặp lại câu trả lời.

Gia đình bọn họ, định lấy tiền đè chết cô sao?

Phó phu nhân thấy cô cự tuyệt, hơi có chút thất vọng, bà thở dài nói.

"Vi Vi, trước đây đúng là bác đối với con có thái độ không tốt, con đừng để trong lòng, sau này đã là người một nhà, con đừng khách sáo với chúng ta như vậy."

"Thật sự con lúc đó đúng là không hiểu chuyện" Cố Vi Vi đáp lại với một nụ cười.

Cô không phải là đang khách sáo, chỉ là trong lòng bà đột nhiên tràn ngập sự nhiệt tình, không ngăn được.

Họ trở về nhà cũ, sắp xếp chỗ ngủ cho Tiểu Nguyên Bảo.

Phó phu nhân tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa tối, cô cũng đang nhàn rỗi

Cho nên, cô xuống bếp phụ giúp bà một tay, xào hai món thức ăn.

"Con học nấu ăn khi nào?"

"Trước kia.. con học từ mẹ." Cố Vi Vi tươi cười đáp lại.

Mộ Vi Vi không giỏi giang, nhưng khi còn ở trong Cố gia, mẹ của Cố Tư Đình thích vào bếp, nên cô cũng học được một chút từ đó.

Tuy nhiên, cô thích làm nhiều món ăn khác nhau, vì vậy ở phương diện này cô cũng khá tinh thông.

Phó phu nhân nếm thử hương vị, ngạc nhiên thán phục.

"Thảo nào Thời Khâm nói rằng sau khi anh trai ăn cơm của con, nó đã vội vàng lấy thân báo đáp."

Anh cũng nói rằng anh trai của anh có vấn đề về dạ dày, cho nên anh cả mỗi ngày chỉ ăn cơm cô nấu

Bà cứ nghĩ cô tuổi còn nhỏ nên không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, nhưng sau khi nghe những gì Phó Thời Khâm nói, cô thực sự đã khiến bà phải ngạc nhiên.

"..."

Cố Vi Vi sững sờ, những lời này.. nghe tới có vẻ như không phải là không đúng.

Hôm đó Phó Hàn Tranh sinh bệnh nên đến căn hộ của cô, sau khi ăn bữa cơm do cô nấu, không biết dây thần kinh nào của anh đã bị chập, liền dí sát cô không buông.

Hai người đang nói chuyện, Phó Hàn Tranh cùng Phó Thời Khâm tan sở trở về.

Vừa thấy cô đang ở trong bếp, anh liền làm mặt lạnh, đặt cái đĩa trên tay cô xuống, tạp dề cũng cởi ra.

Sau đó, anh nói với Phó phu nhân, "Nhà có nhiều đầu bếp như vậy, mẹ có cần thiết bắt cô ấy xuống nấu ăn không?"

Phó phu nhân vừa nghe tức giận tới mức suýt nữa ngã quỵ tại chỗ, bà nói "Hóa ra con cho rằng mẹ bắt con bé xuống bếp, còn nghĩ rằng mẹ xem cô ấy như một người hầu bắt về đây để nấu ăn đúng không?"

Cố Vi Vi muốn giải thích, nhưng cô thậm chí không thể chen ngang vào.

Anh nghĩ mẹ anh gọi cô qua là cố tình ngược đãi cô, bắt cô phải xuống bếp nấu ăn?

Phó Hàn Tranh hoàn toàn không theo đạo lý mà nói, "Mẹ còn cô ấy vào bếp, sau này đừng gọi chúng con về đây nữa."

Phó Thời Khâm đang đứng ngoài bếp vui sướng khi thấy cảnh này, bây giờ thì mẹ anh đã biết cảm giác anh đang phải chịu đựng hàng ngày rồi.

Trong mắt anh trai, ngoại trừ người vợ thân yêu ra, những người thân khác đều ngoài rìa, mẹ anh cũng không ngoại lệ.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 539: Anh đừng cố ý khơi nguồn mâu thuẫn giữa mẹ chồng với con dâu.

[HIDE-THANKS]
Phó phu nhân hít một hơi thật sâu, giọng điệu của anh như vậy là ý gì?

Làm như thể bà đang ngược đãi bạn gái của anh, Vi Vi chỉ nhìn bà đang nấu ăn trong bếp, vì là cô gái hiểu chuyện nên đã tự ý bước vào giúp đỡ bà một chút.

Anh trở về không nói không rằng, ngay lập tức lên giọng cho rằng bà đang ngược đãi bạn gái của anh.

"Hôm nay bác gái tự mình xuống bếp nấu cơm nên em vào giúp một tay." Cố Vi Vi vừa kéo áo anh vừa nói nhỏ.

Anh nói như vậy thật dễ làm khơi nguồn lên mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu.

"Được, tốt thôi, muốn mang đi đâu thì đi, để không phải nói rằng tôi đang ngược đãi bạn gái của mấy người." Phó phu nhân ậm ừ nói.

Phó Hàn Tranh dắt cô ra khỏi bếp, dẫn cô lên phòng làm việc trên lầu.

"Em đừng vì mẹ kêu một tiếng liền chạy đến đây, em sau này ở với anh chứ không phải với họ."

Cố Vi Vi: "Bác không sai bảo gì em, chiều nay bác đã mua rất nhiều quà cho em, nên anh đừng cố tình khơi nguồn mâu thuẫn giữa mẹ chồng với con dâu."

Phó Hàn Tranh cau mày trầm lặng vài giây, "Em không thể đến đây, lại còn vào bếp"

Anh không muốn cô vì anh là nhân nhượng mọi người trong nhà anh.

Cố Vi Vi cười khúc khích, "Em đây chỉ muốn tự mình vào bếp xào hai món thức ăn cho anh thôi."

"Chỉ có vậy?"

Phó Hàn Tranh không tin, thật sự không phải mẹ anh sai cô vào bếp sao?

Mẹ anh luôn muốn Mạnh Như Nhã vào cửa nhà họ Phó, nên bà luôn không hài lòng về cô, cho nên bà đã nhân cơ hội để làm cho cô cảm thấy khó xử.

"Nếu không, em có thể làm gì?" Cố Vi Vi duỗi tay ra ôm eo anh kiên nhẫn giải thích, "Bác không có làm em khó xử, bác ấy rất thích em. Hôm nay, bác mua cho em rất nhiều đồ trang sức với quần áo đẹp, còn bảo anh với em khi nào rảnh hãy thường xuyên về thăm họ.."

Phó Hàn Tranh nhướng mày, đưa tay vuốt tóc cô.

"Không nghĩ bọn họ quá phiền phức sao?"

Cố Vi Vi lắc đầu, "Không có, em rất thích cảm giác của một gia đình như vậy".

Cả gia đình Mộ Vi Vi trước đây cùng gia đình Cố gia, cô đều chưa từng có một gia đình hoàn chỉnh.

Vì vậy, cô thích bầu không khí ấm cúng lại thân thiện của Phó gia hiện giờ.

Phó Hàn Tranh nghĩ đến hoàn cảnh của Mộ gia, duỗi tay ôm lấy cô nói

"Được rồi, sau này chúng ta sẽ thường xuyên trở về."

Hai người ở bên trong suốt một giờ đồng hồ, Phó Thời Khâm mới lên lầu gõ cửa phòng, bảo hai người xuống ăn tối.

Họ xuống bàn ăn vừa ngồi xuống, thấy Phó Thời Dịch cũng đã quay trở về.

"Mẹ chúng ta đã bao lâu rồi không xuống bếp, hôm nay lại sẵn lòng nấu cho chúng ta ăn."

"Chà, có cả món cá chua ngọt mà em thích nữa."

Phó Thời Khâm nóng lòng không chờ được nữa mà cầm đũa lên, "Còn anh thích nhất là món bún riêu cua đầu sư tử bột."

Hai người họ bị Phó phu nhân đánh cho tơi tả trước khi kịp động đũa vào thức ăn.

"Hôm nay mẹ nấu không phải để cho các con ăn."

Vừa nói, bà vừa đổi vị trí các món ăn sang cho Cố Vi Vi.

Phó Thời Dịch tức giận đặt đũa xuống, "Mẹ, con có phải là con ruột của mẹ không?"

Đó là những món họ yêu thích, nhưng giờ lại phải nhường chúng cho Mộ Vi Vi mà chưa kịp cắn một miếng.

"Tự các con nói là mình được nhặt được, thì chính là nhặt được." Phó phu nhân vừa nói, vừa gấp thức ăn trước tiên cho Cố Vi Vi, "Ăn đi cho nóng."

Bà gọi anh trai với hai người họ trở về nhà cùng nhau ăn tối, nhưng bà lại không đếm xỉa tới họ. Vậy tất cả bọn họ vội vàng trở về làm gì?

Phó Thời Khâm liếc nhìn các món ăn trên bàn rồi duỗi đũa gắp một đĩa rau xào trông rất ngon miệng.

Kết quả là, anh chưa kịp gắp lên đã bị ánh mắt của anh trai cản lại.

"Cái này không dành cho em."

Đây là món được bạn gái anh xào là dành cho anh.

Phó Thời Khâm đặt đũa xuống, nhìn mẹ cùng anh trai.

"Vậy thì nói cho em biết, chúng em có thể ăn món gì với một bàn bát đĩa đầy thức ăn này?"

Hóa ra trong mắt anh trai, ngoại trừ người vợ thân thiết, còn hai đứa em trai của anh là do anh nhặt được.

Bây giờ ngay cả trong mắt người mẹ, cũng chỉ có con dâu, hai người họ đích thực là đều được nhặt về?
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 540: Anh à, em như thế nào lại cảm thấy anh đang lừa em.

[HIDE-THANKS]
Bữa cơm tối, Cố Vi Vi ăn đến cực kỳ hạnh phúc.

Trong bữa ăn, Phó Hàn Tranh cùng Phó phu nhân thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô, thịt cá gỡ hết xương, sườn cũng lấy hết xương ra, sau đó mới gắp vào chén cô, thiếu nước đút vào miệng cho cô thôi. Vì vậy họ gần như làm hết, cô chỉ việc ngồi ăn thôi.

Phó Thời Khâm cùng Phó Thời Dịch ngồi đối diện bọn họ, nhìn chằm chằm vào những món ăn trước mặt cô một cách thèm khát, nhưng dù muốn ăn cũng không dám vươn đũa ra gắp.

Cho đến khi cô đặt đũa xuống, tỏ vẻ đã ăn no, Phó phu nhân đặt nửa con cá còn sót lại cùng một vài món ăn đến trước mặt họ.

"Bây giờ các con có thể ăn được rồi."

Tuy nhiên cá không còn tươi ngon như trước, bún riêu cua cùng bột đầu sư tử cũng đã nguội lạnh.

Phó Thời Khâm: "Chà, trừ anh trai cùng chị dâu của chúng con thì hai chúng con đều là nhặt được."

Phó Thời Dịch: "Anh trai em không phải là anh trai ruột, mẹ con cũng không phải là mẹ ruột."

Phó phu nhân nghe xong trừng mắt, nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

"Mẹ đã mong rằng một trong hai đứa khi sinh ra sẽ là con gái, nhưng cuối cùng, không ai trong số hai con khiến mẹ vui lòng, vậy thì còn mặt mũi nào ở đây nói mẹ không phải là mẹ ruột của các con."

Lúc đầu, khi bà sinh Hàn Tranh, bà luôn mong rằng đứa thứ hai sẽ là con gái, khi kiểm tra cặp song sinh trong bào thai, nghĩ rằng một trong số chúng sẽ là con gái.

Kết quả là sinh được thêm hai đứa con trai.

Phó Thời Dịch: "Đó là vấn đề di truyền giữa mẹ cùng cha của chúng con, sao có thể đổ lỗi cho chúng con vì đã không lớn lên rồi trở thành con gái?"

Phó Thời Khâm: "Hiểu rồi, bây giờ mẹ có thể đối xử với chị dâu như một đứa con gái ruột của mình là được"

* * *

Bởi vì họ không phải là con gái, nên mẹ họ đã canh cánh trong lòng nhiều năm nay.

Bây giờ, anh trai của họ đã mang về một người bạn gái, nên họ không còn một chút địa vị trong gia đình này.

Phó phu nhân liếc nhìn hai người, "Anh trai sắp kết hôn, hai con có kế hoạch đưa bạn gái về sớm đi?"

Phó Thời Dịch: "Mẹ ơi, anh trai con kết hôn thì nói điều ấy với chúng con làm gì?"

Phó Thời Khâm: "Công việc của con bận rộn lắm, kiếm bạn gái ở đâu ra?"

Phó Hàn Tranh suy nghĩ một chút rồi nói.

"Anh sẽ bảo Từ Khiêm thuê thêm một trợ lý, giúp làm công việc của em nhẹ nhàng hơn, em mau kiếm bạn gái rồi đưa về ra mắt trong Tết Nguyên Đán."

Phó Thời Khâm kỳ lạ nhìn người anh trai đột nhiên quan tâm đến những sự kiện lớn trong đời của mình. "Anh, thế nào em lại có cảm giác anh đã hố bọn em?"

Phó Hàn Tranh nghiêm mặt nói, "Em cũng nên kết hôn."

Chà, bọn họ kết hôn rồi có con sớm hơn anh, thì người nhà của anh sẽ không theo sát anh với Vi Vi khi họ có con.

Sau khi ăn tối, Phó phu nhân muốn họ ngủ lại trong ngôi nhà cũ, nhưng Phó Hàn Tranh nhất định muốn quay trở lại biệt thự Thiên Thủy.

Phó phu nhân không còn cách nào khác phải để bọn họ đi, bà cũng không quên đem một đống quà đã mua cho cô vào buổi chiều chất lên xe của họ.

"Vì các con cũng sắp kết hôn, biệt thự phải được sửa sang lại cho giống một ngôi nhà mới để phù hợp với đôi vợ chồng mới cưới, hay là các con nên chuyển về nơi nào đó gần đây, gọi người đến sửa sang lại nhà cửa, được không?"

"Chung cư bên kia vẫn còn nhiều phòng trống, chúng con sẽ sống ở đó.".

Ban đầu, anh chỉ muốn sau giờ tan làm ghé qua đây gặp một chút xíu, nhưng anh vẫn bị họ giữ lại quá lâu đến khi trở về.

Phó phu nhân nói anh không nghe liền chuyển hướng sang nói với Cố Vi Vi

"Vi Vi, nói tốt với nó mấy câu, hãy trở về đây thăm bác thường xuyên."

"Được ạ, khi có thời gian chúng con sẽ trở về thăm bác."

Cố Vi Vi ngồi vào trong xe, mỉm cười gật đầu, lời còn chưa kịp nói hết, Phó Hàn Tranh liền đóng cửa rồi khởi động xe

"Em còn chưa nói xong, anh vội vàng cái gì?"

Phó Hàn Tranh vừa khởi động xe vừa nói.

"Tiểu Nguyên Bảo đang chạy ra đây."

Thằng nhóc này mà chạy ra đây thể nào cũng bám lấy cô, lúc đó không thể đi ngay được.

Cố Vi Vi quay đầu lại nhìn, quả nhiên liệu thấy Tiểu Nguyên Bảo đã tỉnh ngủ, đang chạy ra ngoài.

"Đúng rồi, ngày mốt em có việc rời đi vài ngày."

Có một vài lịch trình, nhưng cũng phải đến xem ngoại cảnh có phù hợp với cảnh trong phim hay không.

Phó Hàn Tranh gật đầu, "Anh sẽ bảo Lôi Mông sắp xếp một nữ trợ lý khác cho em, cùng đi với em"

Các nam vệ sĩ được sắp xếp trước đó chỉ có thể bảo vệ cô trong âm thầm, vì vậy lúc xảy ra chuyện ở buổi liên hoan phim đã không có cách nào tìm thấy cô để đưa cô đến nơi an toàn.

Cho nên, ngoài việc bố trí người để bảo vệ cô trong âm thầm, anh còn cố tình kêu nhờ Lôi Mông tìm một nữ vệ sĩ kề cận bên cô.

Bằng cách này, nữ vệ sĩ kia sẽ cùng cô đi bất cứ đâu, luôn bên cạnh bảo vệ cô.

Mặc dù gần đây Cố Tư Đình đang gặp rắc rối, nên anh ấy có thể không có thời gian để quấy rối cô nữa, nhưng anh vẫn phải thu xếp cẩn thận để tránh trước hiểm nguy.

Anh không muốn cô phải lần thứ hai trong đời trải qua một chuyện gì đó giống như một cuộc tấn công vào buổi liên hoan phim lần trước.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 541 Mộ Vi Vi, cô còn mặt mũi nào mà đến đây?

[HIDE-THANKS]
Hai thông báo được đưa ra vào ngày hôm sau, Cố Vi Vi thấy vẫn còn sớm nên đến công ty của Phó Hàn Tranh để đợi anh, cùng nhau về nhà sau khi tan sở.

Dù sao, mai cô phải đi, lần nào cô ra ngoài cũng phải mất vài ngày.

Kết quả là, vừa định gọi cho Phó Hàn Tranh, thì số điện thoại của Phó phu nhân đã gọi đến trước.

"Vi Vi, công việc đã xong chưa?"

Cố Vi Vi sửng sốt, "Dạ vừa mới xong ạ."

"Con có thể đến đây không, bác muốn cho con cái này." Phó phu nhân hỏi.

"Dạ được, bây giờ con qua."

Làm sao cô có thể từ chối yêu cầu của mẹ chồng tương lai.

"Được rồi, đi đường chú ý an toàn."

Phó phu nhân dặn dò trước khi cúp máy.

Cố Vi Vi thở dài bất lực, nói với Kiều Lâm.

"Đưa em đến nhà cũ của Phó gia."

Kiều Lâm cười, "Sao vậy, mẹ chồng muốn gặp mặt à?"

Cố Vi Vi gật đầu, "Gọi em đến để cho em một thứ."

Kiều Lâm lái xe đưa cô qua đó, lại trêu chọc cô, cười nói.

"Coi bộ mẹ chồng đã đồng ý cho em bước vào cửa nhà rồi đúng không?"

Bằng không cũng không thể thỉnh thoảng gọi cô về nhà cũ như vậy được

"Đồng ý thì đồng ý, đâu có nghĩa luôn suy nghĩ ra mọi phương pháp thúc giục chúng em kết hôn rồi sinh con." Cố Vi Vi buồn rầu mà thở dài

Cô không phản đối việc có con, nhưng tâm lý hiện tại của Phó Hàn Tranh hoàn toàn không có ý định làm cha.

Kiều Lâm: "Bộ phim này hoàn thành rồi, không lẽ em không muốn lui về hậu trường rồi sinh con."

Người giàu có, đều coi trọng con cháu nối dõi hơn.

Đặc biệt gia đình như Đại Boss càng chú trọng đến việc di truyền gen của anh.

"Không phải em không muốn có con, chỉ là Phó Hàn Tranh hiện tại không thích trẻ con." Cố Vi Vi than thở.

Kiều Lâm hướng về phía cô gật đầu đồng tình, nói:

"Đàn ông thường nhiều người thích quá trình tạo ra con người hơn chứ không thích chấp nhận thành quả do con người tạo ra."

Cố Vi Vi liếc nhìn anh, "Đạo lý gì đây?"

Phó Hàn Tranh sợ cô có con, xong cô dành nhiều sự quan tâm trong việc chăm sóc con, hoàn toàn không để tâm tới anh.

Nhưng nếu anh thực sự có con, anh có một đứa con, chẳng lẽ anh lại không quan tâm đến n

Chẳng qua, người đàn ông của cô có nội tâm nhỏ nhen như cái đầu cây kim, tất cả những đối tượng khiến cô phải quan tâm nhiều tới, anh đều coi là cái gai trong mắt.

Kiều Lâm rụt cổ lại, ngừng nói về chuyện riêng của cô, sau đó nói sang chủ đề khác.

"Anh nghe nói 《 Trường sinh mộng 2 》 của Lăng Nghiên đã khởi quay, do một đạo diễn nổi tiếng chỉ đạo, kịch bản cũng là do nhà biên kịch vừa đoạt giải viết."

Bọn họ cũng mới khởi quay bộ phim mới gần đây, như vậy phỏng đoán sẽ được chiếu cùng lúc với 《 Trường sinh mộng 2 》.

"Vì vậy, anh lo lắng rằng bộ phim của chúng ta sẽ bị lấn nước?" Cố Vi Vi cười khúc khích hỏi.

Nghệ sĩ nổi tiếng không nhất thiết phải thực hiện những bộ phim đẹp.

"Công chúng đối với lăng ảnh hậu cùng với 《 Trường sinh mộng 》 có cảm tình không hề nhỏ nên sức hút phòng vé không hề thấp. Nếu chúng ta phát sóng cùng thời điểm.. làm sao anh không lo lắng cho được?", Kiều Lâm lẩm bẩm.

Cố Vi Vi: "Anh không biết rằng kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn sao?"

Khán giả càng dành nhiều tình cảm cho 《 Trường sinh mộng 》 thì họ sẽ càng mong chờ.

Vì vậy, nếu 《 Trường sinh mộng 2 》 của Lăng Nghiên không hay bằng phần trước, cô ta chắc chắn sẽ thua lỗ.

Hai người đang nói về bộ phim mới sắp khởi chiếu thì đã gần đến nhà cũ Phó gia.

Kiều Lâm dừng xe hỏi.

"Anh nên đi, hay ở lại đợi em?"

Cố Vi Vi suy nghĩ một chút, "Anh vào cùng em, em lấy đồ rồi rời đi."

Nếu Kiều Lâm ở đây, bà có thể nghĩ cô còn có việc, cô có thể về sớm để đến công ty của Phó Hàn Tranh trong hai giờ chờ anh tan sở.

Hai người vừa định xuống xe, thân xe chợt rung lên, chiếc xe đậu phía sau đã tông vào đuôi xe của họ.

"Đã dừng xe lại rồi cũng còn có thể bị đụng xe sao?" Kiều Lâm lo lắng mở cửa xe, bước xuống.

Hai người từ trên xe phía sau bước xuống, một cô gái trẻ ăn mặc thanh lịch cùng một phụ nữ trung niên mặc đồ hiệu Chanel.

"Các người tự dưng dừng xe, khiến chúng tôi mất đà đâm vào, làm xe tôi còn ra vỡ còn cái dạng gì?"

Kiều Lâm khó tin nhìn hai người gây chuyện trước còn lên tiếng kêu oan với anh, anh rõ ràng đã dừng lại, các cô chính mình tự đâm vào, không nói phải trái liền cắn ngược lại một miếng?

Cố Vi Vi xuống xe khi nghe thấy tiếng động, vừa nhìn thấy hai người xuống xe ở phía sau, hơi sững lại, đây chẳng phải Mạnh Như Nhã cùng mẹ cô là Ngô Tú Liên sao?

Ngô Tú Liên nhìn thấy cô, liền nghĩ tới chiếc túi MG lần trước, giận sôi máu.

"Mộ Vi Vi, tôi nhớ rằng Phó gia đã cảnh cáo cô không được bước chân vào đây, cô còn dám vác mặt tới đây sao?
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 542: Cứ để họ lên mặt.

[HIDE-THANKS]
Cố Vi Vi liếc nhìn qua nơi bị va vào ở đuôi xe, lười nói mấy lời vô ích với bọn họ.

"Xe của chúng tôi đã dừng lại rồi, các người lại cố tình đâm vào, các người phải chịu trách nhiệm.."

"Mộ Vi Vi, nơi này dường như không phải là nơi cô nên đến đúng không?"

Mạnh Như Nhã phớt lờ đi trách nhiệm về vụ va chạm, nhìn thấy cô liền chất vấn:

Lúc trước, cô đã chọc tức Phó phu nhân cùng Phó lão gia, nên bị đuổi khỏi đây, nên từ đó không được phép đến ngôi nhà cũ thêm một bước nữa.

Chẳng lẽ Phó lão thái thái hiện đã đem cô trở về?

"Tôi có nên đến nơi này hay không, không phải do các người quyết định, đúng không?" Cố Vi Vi cười chế nhạo.

Nơi này cô không nên tới chẳng lẽ bọn họ nên tới?

Kiều Lâm nhướng mày nhìn mẹ con Mạnh gia mà không nói nên lời.

Hai mẹ con nhà này chẳng lẽ thiểu năng về trí tuệ, nếu nghệ sĩ nhà anh không thể đến đây được thì họ càng không đủ tư cách đến đây, họ không hiểu sao?

Đây là Phó gia, là nhà chồng tương lai của nghệ sĩ nhà anh sắp sửa dọn về.

Người nhà Phó gia còn chưa nói gì, đâu có đến lượt họ lên tiếng ở đây?

"Nếu tôi nhớ không nhầm, Phó phu nhân đã nói với cô đừng bao giờ bước vào đây một bước." Mạnh Như Nhã cùng mẹ là Ngô Tú Liên lên mặt nhắc nhở cô một cách chế giễu.

Cố Vi Vi không quan tâm, chỉ vào nơi bị va vào ở đuôi xe, lạnh lùng nói.

"Tôi nhớ quên, nhưng điều chúng ta nên thảo luận bây giờ các người đâm vào xe tôi, bồi thường thế nào."

Trước đây, Mạnh Như Nhã sẽ đóng giả làm người chị em thân thiết với cô, nhưng hiện tại do cô lười nên không muốn đóng giả nữa sao?

Hơn nữa, hôm nay cô ta có vẻ khá tức giận.

"Đây không phải là nơi cô nên ở. Nếu cô không đến đây, tôi đã không đâm vào xe của cô." Mạnh Như Nhã cùng Ngô Tú Liên liếc nhìn nơi hai chiếc xe đâm nhau rồi nói một cách vô lý. "Đấy là lỗi của cô, cô không nên đến đây."

Kiều Lâm trợn mắt há hốc mồm, tình cảnh rõ ràng như vậy mà nói không biết xấu hổ đến mức này, anh thật sự được mở mang kiến thức.

"Các người luôn miệng chúng tôi không nên tới đây, đây là nhà của các người sao?"

Nơi này là nhà của Phó gia, còn bãi đậu xe này cũng là bãi đậu xe của nhà cũ Phó gia.

Các người lại làm giọng điệu như đây là địa bàn của các người, những người khác không biết sẽ nghĩ rằng đây quả thực là nhà của họ.

"Mặc dù đây không phải là nhà của chúng tôi, nhưng cũng không phải là nơi cô có thể đến." Ngô Tú Liên nói.

Kiều Lâm nghiến răng, muốn lên tiếng nói rằng Phó phu nhân đã gọi cho họ, nhưng sau khi suy nghĩ lại, anh đã kìm lại.

Được rồi, để họ lên giọng, một lúc sau, thấy người của Phó gia ra tới, xem thử họ còn mặt mũi để nói gì?

Cố Vi Vi không còn gì để nói, vì vậy cô đơn giản là từ chối giao tiếp, liếc nhìn Kiều Lâm nói.

"Gọi điện thoại để cục quản lý giao thông xử lý chuyện này."

Nói xong liền trực tiếp đi về phía nhà cũ của Phó gia.

"Mộ Vi Vi, cô không hiểu tiếng người sao? Đây không phải là nơi cô có thể đến." Ngô Tú Liên thấy cô đang đi đến nhà Phó gia, đuổi theo được hai bước giữ cô lại.

"Tất nhiên là tôi hiểu tiếng người, nhưng nãy giờ bà đang nói tiếng người sao?" Cố Vi Vi cười hỏi.

Hai người đang tranh cãi thì Phó phu nhân đang trong hoa viên được người hầu thông báo rằng cô đã tới nên bà dắt Tiểu Nguyên Bảo ra ngoài để gặp mặt.

Nhìn thấy Ngô Tú Liên đuổi theo rồi giữ cô từ xa, lại cùng nhau dường như đang tranh cãi về điều gì đó gì đó.

"Làm sao vậy, sao đến mà không đi vào nhà?"

Mạnh Như Nhã cùng Ngô Tú Liên tưởng bà đang nói về họ nên vội vàng đáp.

"Cháu vừa bị đụng xe với Cố Vi Vi ở bãi đỗ xe, nên chưa kịp vào.."

"Cái gì đụng xe?" Phó Phu nhân lo lắng nhìn Cố Vi Vi từ đầu đến chân, hỏi.

"Con có bị làm sao không? Trong người có chỗ nào khó chịu không hay bảo Kiều Lâm đưa đi bệnh viện kiểm tra một chút?"

Mạnh Như Nhã cùng Ngô Tú Liên ngơ ngác nhìn nhau, Phó phu nhân đang làm gì vậy?
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 543 Phó Hàn Tranh sẽ kết hôn với.. Mộ Vi Vi?

[HIDE-THANKS]
Cố Vi Vi lắc đầu, bế Tiểu Nguyên Bảo lên, nói.

"Con không sao, nhưng xe bị va chạm hư rồi."

"Con không sao thì tốt." Phó phu nhân thở phào nhẹ nhõm liếc nhìn hai chiếc xe đã va vào nhau. "Ở đây là bãi đậu xe mà cũng xảy ra va chạm sao?"

Khi nghe thấy thế, Kiều Lâm bước lên phía trước, nói.

"Chúng tôi vừa đậu xe xong, chuẩn bị xuống, thì bị xe phía sau chạy vào đâm phải."

Cái vả mặt từ mẹ chồng tương lai, khiến bên kia liền cảm thấy toang đến nơi rồi.

Phó phu nhân nghe thấy vậy, sắc mặt có chút không vui liếc nhìn hai mẹ con Mạnh Như Nhã đang bị sốc bởi tình cảnh trước mặt.

Kiều Lâm thấy Phó phu nhân khó chịu, vui sướng châm thêm dầu vào lửa.

"Cũng may là Cố Vi Vi lúc mở cửa xe đã phản ứng nhanh, không là lúc va chạm đã bị cửa xe kẹp vào chân làm cho bị thương rồi."

"Xe hư thì không quan trọng, nhưng vị phu nhân cùng cô gái này đã không nói nữa câu xin lỗi thì thôi, đằng này còn lên giọng chỉ trích chúng tôi không nên đến nơi này"

* * *

Phó phu nhân vừa nghe, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

"Cô ấy trở về nhà mình, mà cũng tới lượt người ngoài quản sao?"

Cũng may người không bị làm sao, nếu thật sự xảy ra chuyện không tốt lành gì, bà làm sao có thể đối mặt với con trai mình?

Dù sao cũng người là bà gọi qua, nếu không may cô bị thương ở đây, bà sợ rằng sau này Mộ Vi Vi sẽ không được đến nhà cũ nữa.

"Trở.. trở về nhà mình?"

Mạnh Như Nhã nhìn Cố Vi Vi, nhất thời không phản ứng kịp.

Về nhà?

Ý bà là Mộ Vi Vi là người cùng một nhà với họ?

"Hôm nay hai người đến đây, không phải chỉ muốn hỏi xem Hàn Tranh sẽ kết hôn với ai sao?" Phó phu nhân kéo Cố Vi Vi lại gần rồi nói thẳng với Mạnh Như Nhã cùng mẹ cô, "Chính là kết hôn với người này, bây giờ có lẽ ai nên đến, ai không nên đến chính mình trong lòng cũng có thể nhận ra."

Mạnh Như Nhã cùng Ngô Tú Liên liền bừng tỉnh lại, khó mà tin được liền hướng Phó phu nhân hỏi đầy hoài nghi.

"Ý bác là người mà Phó Hàn Tranh sắp kết hôn.. chính là Mộ Vi Vi?"

Có nhầm lẫn không, Mộ Vi Vi đã làm nhiều chuyện đáng ghét như vậy, chính bà cũng đã đuổi người ra khỏi nhà.

Bây giờ bà lại nói với họ rằng Phó Hàn Tranh sẽ kết hôn với Mộ Vi Vi đây sao.

"Chính là cô ấy." Phó phu nhân nhìn Ngô Tú Liên hỏi, "Như thế nào, con trai tôi muốn kết hôn với cô ấy, bà có ý kiến gì?"

Chuyện nên nói cũng đã nói, hôm qua bà đã nói rõ ràng với Mạnh Như Nhã.

Vậy mà hôm nay, cô vẫn chưa chịu từ bỏ ý định liền chạy đến đây hỏi chuyện, nếu mà tỏ ra lịch sự khi đến đây thì không nói, đằng này cô chạy xe đâm thẳng vào xe con dâu tương lai ngay trước cửa nhà bà còn lên giọng nói những câu đại loại như vậy.

Trước đây bà còn cảm thấy Mạnh Như Nhã rất thuận mắt, nhưng bây giờ mỗi khi nhìn thấy cô ta bà liền sôi máu.

Diện mạo đã không bằng Mộ Vi Vi, hơn nữa tính cách cũng không bằng người ta lại còn có một người mẹ nói chuyện thô tục như vậy.

"Không thể, Phó phu nhân, lúc trước bà đã đuổi Mộ Vi Vi, bây giờ.." Ngô Tú Liên chỉ vào Mộ Vi Vi, vẫn là không thể chấp nhận được sự thật này.

"Lúc đó tôi không hiểu chuyện nên đuổi cô ấy đi, bây giờ đã rõ ràng nên cô ấy được con trai tôi đưa về đây, không được sao?", Phó phu nhân nói.

Mạnh Như Nhã sắc mặt tái mét, được.. được đưa về?

Chẳng lẽ người bạn gái mà Phó Hàn Tranh đưa tới công ty hôm trước chính là cô ta, Mộ Vi Vi sao?

Khi đó, cô ta chỉ cảm giác rất gióng vóc của cô, nhưng cho rằng Phó Hàn Tranh không thể thích cô, vì vậy cô ta hoàn toàn không nghĩ đến.

Tuy nhiên, nếu cô không phải người trong làng giải trí, tại sao cô lại đeo khẩu trang để che đậy khi bước vào công ty?

"Phó phu nhân, đối với một cô gái như vậy, bà vẫn đồng ý cho Phó Hàn Tranh kết hôn sao?" Ngô Tú Liên tức giận hỏi.

Gia đình Phó gia của họ đúng là có một chút quỷ quái, họ lại muốn đưa Mộ Vi Vi về, người đã bị họ đuổi ra khỏi nhà lúc trước.

"Phó gia chúng tôi liên hôi với ai không tới phiên người ngoài quản." Phó phu nhân bị giọng điệu của Ngô Tú Liên chọc cho tức giận, bà nói thẳng: "Phó gia không chiêu đãi nổi vị Mạnh phu nhân đây, cho nên về sau cũng đừng bước vào cửa nhà Phó gia của chúng tôi nữa."
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 544: Con dâu nhà tôi, đến phiên các người dạy bảo?

[HIDE-THANKS]
"Phó phu nhân, chúng tôi không có ý đó."

Ngô Tú Liên thấy Phó phu nhân thực sự tức giận, bà vội vàng bước lên nói mấy lời tốt đẹp.

Sắc mặt Phó phu nhân trở nên nghiêm nghị, mang theo vài phần uy nghi của một bà chủ trong ngôi nhà.

"Không phải ý đó, vậy Mạnh phu nhân có ý gì?"

Nói một cô gái như vậy là có ý gì?

Một cô gái như vậy có gì là sai, chỉ vì cô ấy còn nhỏ tuổi nên không hiểu chuyện, nghịch ngợm một chút thôi.

Bây giờ cô bé cố gắng nỗ lực, chăm sóc người khác cũng rất chu đáo, tỉ mỉ, ngay cả khi vào bếp, tay nghề của cô ấy cũng không thua kém các đầu bếp của họ.

May mắn thay, ánh mắt của con trai bà rất tốt nên anh đã không nhìn nhầm.

Bây giờ người nhà còn chưa nói gì thì người ngoài lấy gì để quản Phó gia muốn cưới ai làm con dâu.

"Phó phu nhân, bà cũng biết tôi là người ngay thẳng có sao nói vậy, tôi thật không có ác ý." Ngô Tú Liên nhìn Cố Vi Vi đang ôm đứa nhỏ, cười gượng, "Đã lâu không gặp cô ấy, lần trước khi tôi gặp cô ấy, cũng chính ngày chỗ này cô ấy đã làm bà tức giận đến nổi bà đã đuổi cô ấy ra khỏi nhà."

"Ồ Mạnh phu nhân có trí nhớ thật là tốt. Bà vẫn nhớ những điều mà tôi đã quên." Phó phu nhân lạnh lùng hừ nói.

Cố ý nói ra lời này, không phải là vì lo lắng bà đã quên mất lúc trước Mộ Vi Vi đã làm gì ở đây, cho nên mới cố ý nhắc nhở bà sao?

Lúc đó dù cô có nghịch ngợm một chút cũng chỉ là đánh mất một vài thứ, Phó gia không phải chỉ vì mất một vài thứ mà không thể dậy nổi.

Hồi nhỏ ai mà chẳng gây sự, quan trọng là bây giờ đã biết sửa lỗi.

Gần đây cô cũng tự làm bộ phim của mình, quả nhiên mọi thứ rất tốt, so với công việc của Mạnh Như Nhã do bà thu xếp thì Mộ Vi Vi tốt hơn cô ta rất nhiều.

Cô đang cùng Phó Hàn Tranh yêu nhau, nhưng cô không vì thế mà dựa dẫm vào Phó gia, còn Mạnh Như Nhã chưa cả bước vào cửa Phó gia, đã nhờ bà làm chuyện này chuyện kia.

Trước đây, bà rất muốn cô ta làm con dâu Phó gia nên không quan tâm đến những yêu cầu đó chỉ cần cô ta muốn là được.

Nhưng hôm qua bà đã nói rõ ràng rồi, bà cũng đưa một khoản tiền để cô ấy chấp nhận sự thật này, nhưng cô ấy vẫn không chịu từ bỏ còn đến nhà tìm bà.

Đến nhà bà cũng không sao, đằng này ngay trước cửa nhà bà, khua tay múa chân với con dâu tương lai của Phó gia.

Bà, con trai bà, cả Phó lão thái thái còn chưa lên tiếng dạy bảo cô, đến lượt các người dạy sao?

Khi Phó phu nhân nói điều này, Ngô Tú Liên sắc mặt liền xấu hổ, bà không thể hiểu tại sao Phó phu nhân lại thay đổi tính cách nhanh như vậy, hôm nay còn bảo vệ cho Mộ Vi Vi.

"Bác gái, mẹ con thật sự không có ý gì khác, nhưng đã lâu không gặp bác, mẹ con chỉ muốn thăm bác với lão phu nhân."

Phó phu nhân nhìn qua Cố Vi Vi bên cạnh, "Vi Vi, con vào nhà trước đi, phòng bếp có nấu canh, con gọi người hầu đem lên cho con một bát."

"Vâng."

Cố Vi Vi mỉm cười, gật đầu, ôm Tiểu Nguyên Bảo đi vào trước.

Mà, chẳng phải trước đây Phó phu nhân luôn rất gần gũi với mẹ con Mạnh Như Nhã sao?

Bây giờ lại trở mặt nhanh như vậy, cô có chút sợ hãi.

Đặc biệt là bà trở mặt là vì cô.

Phó phu nhân vì cô mà khiến mẹ con Mạnh Như Nhã xấu hổ đến mức thiếu điều muốn đào hố mà chui vào.

"Bác gái, mẹ con con tới đây là muốn thăm bác với lão phu nhân, đặc biệt còn mua bánh ngọt mà bác thích."

Phó phu nhân vẻ mặt nghiêm nghị không có một chút cảm tình.

"Không cần, hôm nay không tiện tiếp đãi người ngoài."

Mạnh Như Nhã mím môi, miễn cưỡng duy trì vẻ mặt tươi cười.

"Vậy thì.. hôm khác mẹ con con sẽ tới ạ."

"Đụng xe như vậy phải giải quyết đúng sai, bồi thường cho rõ ràng." Phó phu nhân nháy mắt với Kiều Lâm, rồi nói với mẹ con Mạnh Như Nhã, "Hôm khác cũng không cần đến, gần đây, gia đình tôi đang bận rộn chuẩn bị cho đám cưới trong nhà nên không có thời gian tiếp đãi khách".
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 545: Sự nghèo nàn đã hạn chế khả năng tưởng tưởng của anh

[HIDE-THANKS]
"Phó phu nhân.." Ngô Tú Liên thật sự không nghĩ tới Phó phu nhân nói nói trở mặt liền trở mặt.

Thế nhưng, Phó phu nhân đã quay người đi vao nhà cũ.

Kiều Lâm vui sướng khi có người gặp họa, tiến lại gần nói.

"Mạnh phu nhân, Mạnh tiểu thư, yêu cầu bồi thường cho vụ đụng xe này.."

"Đừng tưởng rằng nghệ sĩ nhà cậu, hiện tại dựa vào tuổi trẻ mơn mởn xinh đẹp mà dụ dỗ Phó Hàn Tranh, thật sự bước vào cửa Phó gia này. Chưa chính thức kết hôn, chức Phó thái thái này cô ta làm được hay không còn chưa chắc chắn đâu."

Ngô Tú Liên không dám ném lửa giận lên người Phó phu nhân, nhưng đối với Kiều Lâm chỉ là một người đại diện liền không còn cố kỵ kiêng dè.

"Được hay không được, để lát nữa tôi chuyển lời đến nghệ sĩ nhà tôi." Kiều Lâm cố ý nói.

Hiện tại không phải nghệ sĩ nhà anh vội vàng muốn gả tới Phó gia, mà là Đại Boss đang gấp rút muốn cưới người ta về.

Mạnh Như Nhã nhìn Phó phu nhân đã vào cửa, liền oán hận nghiến chặt răng đưa cho Kiều Lâm một tấm danh thiếp.

"Xe sửa xong rồi thì gửi hóa đơn cho tôi."

Kiều Lâm nhận lấy danh thiếp, mỉm cười nhìn hai mẹ con Mạnh Như Nhã.

"Hai vị đi thong thả."

Nói xong, nghênh ngang đi vào nhà cũ Phó gia.

Vừa bước vào, anh liền nhìn thấy nghệ sĩ nhà mình đang ngồi uống canh trong phòng khách, Phó phu nhân cùng Phó lão thái thái vẫn lo lắng hỏi xem vừa rồi đụng xe cô có chỗ nào còn không thoải mái.

Cố Vi Vi thấy Kiều Lâm đi vào, nhanh chóng hỏi chuyện gì đã xảy ra.

"Bác gái, bác nói muốn mời cháu qua đây lấy gì đó, nhưng giờ cháu phải chạy về công ty một chuyến rồi."

Phó phu nhân gọi người đem một xấp tài liệu tới, nói. "Đây là mấy thứ bác cùng cháu nói chuyện ngày hôm qua, thông tin và phong cách thiết kế của hai nhãn hiệu thời trang trẻ em."

"Đây là biệt thự số 7 ở gần nhà cũ bị bỏ trống đang được tính toán đem ra trùng tu trang hoàng, về sau ngày lễ ngày tết các cháu trở về. Nếu cháu không muốn ở nhà cũ, có thể ở bên kia, cháu xem cháu thích phong cách lắp đặt thiết kế của người nào, xem xong rồi chúng ta có thể thuê người bắt tay vào làm luôn.

* * *

Cố Vi Vi nhận lấy chúng, hôm qua mới chỉ đề cập với bà một chút, hôm nay liền đem tư liệu đến cho cô.

Năng lực làm việc của bọn họ.. cũng thật đáng sợ.

" Vậy thì cháu sẽ dành thời gian để xem xét một chút, còn bây giờ cháu phải đến công ty, sáng mai còn bắt máy bay nữa. Cháu xin phép về trước. "

Phó phu nhân cũng rất dễ nói chuyện, không buộc cô ở lại ăn cơm chiều.

" Thế xe các cháu bị đâm hỏng rồi, còn đi được không? "

" Nó chỉ bị một chút ở phía sau, vẫn có thể đi được. "Cố Vi Vi nói.

" Như vậy cũng không được, lỡ như bộ phận khác của xe bị hỏng, đi trên đường sẽ rất nguy hiểm. "

" Không sao đâu ạ, cháu đến công ty có thể đổi xe khác. "Cố Vi Vi cười nói, đừng nói đến chiếc xe bị hỏng, nói là đừng đi luôn rồi.

Phó phu nhân vội kêu quản gia lại, nói." Đưa người đại diện Kiều đi chọn xe, là cái mới nhất vừa kiểm tu qua. "

Kiều Lâm nghe vậy liền vội vàng đi theo quản gia.

Một lúc sau, một chiếc Bentley mới tinh xuất hiện.

Cố Vi Vi vừa lên xe, liền nghe anh phấn khích đến mức sắp nôn mửa." Đúng là sự nghèo nàn đã hạn chế sức tưởng tượng của anh rồi. Em có biết bao nhiêu cái ô tô được cất trong gara nhà bọn họ không? "

" Ngoài những siêu xe sang trọng, còn có xe cổ. Anh làm việc mệt sống mệt chết mười năm, chắc chỉ có thể mua về hai cái lốp. "

" Đừng nhiều lời, lái xe đi. "Cố Vi Vi thúc giục.

Phó Thắng Anh thích sưu tập xe hơi, tất cả các loại xe cổ đều được thu thập. Mà Phó Thời Dịch cũng thừa hưởng từ cha mình ở khoản này, cũng thích sưu tập xe hơi.

Thế nhưng, anh lại thích sưu tập xe thể thao. Ở chung cư Cẩm Tú có rất nhiều các loại thương hiệu, kiểu dáng, mẫu mã, màu sắc khác nhau..

Kiều Lâm hào hứng lái xe, nghiêng đầu liếc liếc đống tài liệu trên tay cô.

" Này là mua cho em hai nhãn hiệu thời trang trẻ em, em nói xem bản thân còn không mau sinh một đứa bé đi."
[/HIDE-THANKS]

Cgn
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 546: Tìm đối tượng hẹn hò cho đám người Phó Thời Khâm

[HIDE-THANKS]
Cố Vi Vi buồn rầu đặt tài liệu xuống, muốn sinh trước tiên cũng phải làm tốt công tác tư tưởng của Phó Hàn Tranh đã.

Dù sao, trước mắt nửa năm cô cũng không rảnh lo mấy chuyện này.

Cô kiểm tra thời gian, đeo khẩu trang và một chiếc mũ lưỡi trai màu hồng, quay ra nói.

"Đưa em thẳng đến tập đoàn Phó thị. Gặp lại nhau ở sân bay vào ngày mai."

Kiều Lâm cười cười lấy lòng, hỏi.

"Thế.. mấy ngày tới anh có thể lái chiếc xe này không?"

"Ngày mai liền đi rồi, anh còn muốn lái xe đi đâu?" Cố Vi Vi hỏi ngược lại.

Kiều Lâm hậm hực thở dài, nhớ tới ngày mai phải cùng cô bay ra nước ngoài, anh chắc chắn sẽ không được lái chiếc xe này nữa.

Một đường chán nản buồn bực đưa cô đến bãi đậu xe của tập đoàn Phó thị, vừa dừng xe liền căn dặn.

"Sáng mai đừng để lỡ chuyến bay."

"Em biết rồi." Cố Vi Vi đeo khẩu trang và đội mũ, xuống xe, chạy chậm đến thang máy.

Không hiểu sao, vừa bước ra thang máy, cô liền cảm giác toàn bộ tầng lầu đều tràn ngập không khí áp suất thấp.

Tất cả mọi người đều thận trọng vùi đầu làm công việc của mình, ngay cả cô lẻn vào còn không biết.

Cho đến khi Từ Khiêm nhìn thấy cô, mới đi đến hỏi.

"Phó tổng đang họp, cô có muốn thông báo cho anh ấy không?"

"Không cần, tôi ở văn phòng chờ anh ấy một lát cũng được." Cố Vi Vi lắc đầu.

Từ Khiêm suy nghĩ một chút, rồi nhỏ giọng dò hỏi.

"Kỳ thật, có thể mời cô đến phòng họp chào hỏi trước được không?"

Bởi vì có hạng mục tiến hành không quá thuận lợi, nên ngày hôm nay tất cả mọi người đều rất căng thẳng.

Hiện tại, trong phòng họp còn có một nhóm người đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, rất cần được giải cứu.

Cố Vi Vi: "Sẽ không làm gián đoạn công việc của bọn họ chứ?"

Từ Khiêm: "Sẽ không, cô đến chính là đang giúp mọi người dập lửa."

Cố Vi Vi bật cười, cũng đại khái đoán được tình huống.

Ngay sau đó, cô theo Từ Khiêm đi vào phòng họp, đẩy cửa ra liền thấy Phó Hàn Tranh ngồi đó như Diêm Vương mặt lạnh, đang chỉ trích những sai lầm của một vị giám đốc điều hành.

Có lẽ nhận thấy có người mở cửa bước vào, anh liền lạnh lùng liếc mắt.

Cố Vi Vi bị ánh mắt lướt đến đây, sợ tới mức rụt cổ lại.

Thế nhưng, Phó Hàn Tranh sau khi nhìn thấy cô, sự lạnh lùng trong mắt anh lập tức biến mất, hóa thành những mảnh ôn nhu.

"Đến từ bao giờ?"

Tất cả nhân viên vừa ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng, giờ bất chợt nghe được giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân tháng ba của Phó Hàn Tranh, đồng loạt nhìn ra phía cửa phòng họp.

Không cần nghĩ cũng biết, bạn gái của sếp lớn đã lâu không quá bộ đến công ty.

Cố Vi Vi hỏi, "Em vừa tới, anh còn bao lâu nữa sẽ kết thúc, em đợi anh ở văn phòng."

Phó Hàn Tranh nghĩ nghĩ, "Nửa giờ."

"Được rồi, vậy em đi trước đây." Cố Vi Vi vẫy vẫy tay và đóng cửa, đi đến văn phòng của anh.

Vốn dĩ là một cuộc họp nghiêm túc nhạt nhẽo, nhưng vì có cô bước vào chào hỏi, bầu không khí rất nhanh đã thay đổi.

Có lẽ là vội vã đi hẹn hò, Phó Hàn Tranh không hề khiển trách nhân viên mắc lỗi mà trực tiếp giải thích trọng điểm và lắng nghe ý kiến của một số người, rồi thông báo tan họp.

Cố Vi Vi đang ngồi chơi điện thoại trong văn phòng, nghe được tiếng mở cửa liền ngước mắt lên.

"Không phải nói nửa tiếng sao, giờ còn chưa đến nửa tiếng mà."

"Nóng lòng muốn gặp em." Phó Hàn Tranh đến gần, lấy mũ của cô xuống, hôn nhẹ lên trán cô. Cố Vi Vi buồn cười, "Rõ ràng buổi sáng gặp rồi mà, lúc này mới chỉ qua mấy giờ."

"Mai em phải đi nhiều ngày."

Cố Vi Vi đưa tay qua ôm lấy anh, "Em đây không phải sớm kết thúc công việc, chạy đến đây gặp anh sao."

Phó Hàn Tranh vỗ nhẹ lưng cô, nhẹ nhàng nói.

"Còn một số việc, kết thúc sẽ trở về."

"Buổi chiều, bác gái bảo em qua đó lần nữa, đã cùng bác trai nhìn trúng hai nhãn hiệu thời trang trẻ em, nói muốn mua chúng." Cố Vi Vi ngửa đầu nhìn anh. "Nay chưa kết hôn đã thúc giục như vậy. Kết hôn rồi có phải còn.."

Phó Hàn Tranh: "Đừng lo lắng, bà ấy đã đích thân tìm kiếm đối tượng hẹn hò cho Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch rồi."

Cố Vi Vi: "..."
[/HIDE-THANKS]

Cgn
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 547: Tìm đối tượng hẹn hò cho đám người Phó Thời Khâm (2)

[HIDE-THANKS]
Thật không may, đúng lúc Phó Thời Khâm đang chuẩn bị bước vào đưa tài liệu, ở cửa đã nghe hết được lời nói của anh trai.

Sau đó, anh tức giận đến muốn đấm đấm ngực, im lặng mà trở về phòng làm việc của mình.

Anh đã nói rồi, tại sao gần đây anh trai anh lại quan tâm đến chuyện đại sự cả đời của anh như vậy. Hóa ra là bản thân anh ấy chưa muốn có con, cho nên gấp rút muốn anh và Phó Thời Dịch kết hôn sinh con trước để làm bia chắn.

Anh ngay lập tức gọi điện cho Phó Thời Dịch, người cũng sắp bị hại, cảm thấy bọn họ cần phải thống nhất đoàn kết trên cùng một chiến tuyến.

Phó Thời Dịch đúng lúc ghi hình xong chương trình, vừa nhận cuộc gọi vừa lên xe chuẩn bị về nhà.

"Phó Tiểu Nhị, anh đi làm mà có thời gian lười biếng như vậy, anh trai có biết không?"

Phó Thời Khâm: "Thế chuyện chúng ta sẽ có một buổi hẹn hò xem mắt, em có biết không?"

Phó Thời Dịch: "Biết chứ, buổi trưa bà nội có nói qua với em rồi, để em đi gặp một người học khiêu vũ."

Phó Thời Khâm: "Em muốn đi gặp?"

Phó Thời Dịch: "Chả gặp, xem ảnh thấy cũng không tồi."

Phó Thời Khâm nghiến răng, nói.

"Buổi hẹn hò gặp mặt này, không phải do bà nội sắp đặt, mà là chính anh trai chúng ta đào hố chôn chúng ta rồi."

Phó Thời Dịch lại không để tâm chút nào, "Hố như vậy, dù đào thêm mấy cái nữa cũng không có việc gì a, em rất sẵn lòng nhảy."

"Anh trai chúng ta là bị cha mẹ thúc giục có con, bản thân không muốn sinh, cho nên mới lừa dối thúc giục chúng ta kết hôn có con trước. Em cái đồ dốt nát còn tưởng là chuyện tốt à?" Phó Thời Khâm vừa nghe anh nói thật đúng là đang định đi hẹn hò, liền tức đến hộc máu mà quát.

"..."

Phó Thời Dịch ở đầu dây bên kia ngây ngốc vài giây, hỏi, "Anh nói thật chứ?"

"Mộ Vi Vi đã tới công ty, anh vừa mới đến văn phòng của anh trai chúng ta giao một số tài liệu, đến cửa thì nghe thấy anh ấy nói." Phó Thời Khâm giận dữ.

Phó Thời Dịch vẫn tương đối lạc quan, "Hẹn hò thì hẹn hò, hẹn hò xem mắt cũng không có nghĩa là em nhất định phải kết hôn."

"Nếu như mẹ chúng ta bị anh ấy ở bên kia thúc ép, nhất định cho dù phải trói em lại cũng sẽ bắt em kết hôn, bắt em trước tiên sinh một đứa bé cho mẹ ngắm nghía chơi đùa." Phó Thời Khâm phân tích hậu quả.

Phó Thời Dịch: "Hình như.. anh trai chúng ta quả thật có thể làm vậy."

Phó Thời Khâm khóa kỹ cửa phòng làm việc, hạ giọng nói.

"Vậy nên, chúng ta phải nghĩ biện pháp chống đối."

Phó Thời Dịch có chút sợ hãi, hỏi, "Chúng ta.. chống đối nổi không?"

Cứ như anh trai anh thật muốn khó dễ bọn họ thế nào, bọn họ cũng chỉ có thể phí công giãy dụa trong tuyệt vọng.

"Hẹn gặp Hà Trì, lát nữa tan ca gặp ở chỗ cũ." Phó Thời Khâm nói.

Phó Thời Dịch: "Được."

* * *

Hai giờ sau, ba người từ các nơi chạy đến tổng bộ của tiểu phân đội đánh bại Phó Hàn Tranh, tiến hành một cuộc gặp gỡ bí mật.

Hà Trì nghe xong hai người nói chuyện, không chút đồng cảm mà cười.

"Không phải chỉ là xem mắt sao, cứ đi gặp nhau xem sao, nói không chừng hai người còn có thể yêu nhau thật đấy."

"Anh cười lại một cái coi." Phó Thời Khâm cầm chai rượu lên.

Hà Trì cố gắng nhịn xuống, hỏi.

"Vậy hai người định lo liệu xử lí thế nào?"

"Đương nhiên phải chống lại rồi, bây giờ bọn họ không muốn sinh con, chính là hại chúng ta phải đi kết hôn sinh con." Phó Thời Khâm nói.

Anh không muốn vứt bỏ, anh hiện tại đang rất yêu quý cuộc sống độc thân.

Phó Thời Dịch sờ sờ cằm, "Mà nếu như chúng ta nhất định cự tuyệt chuyện hẹn hò xem mắt, thì sẽ có hậu quả nghiêm trọng lắm không?"

Phó Thời Khâm suy nghĩ một chút, nói.

"Hẹn hò hay là đi xem mắt cũng được, nhưng miễn không phải kết hôn sinh con."

Hà Trì nhìn hai anh em đang rất buồn phiền, liền đề nghị.

"Hay là.. anh cho hai chú hai liều thuốc, lcả hai không sinh được, vậy là làm anh ta hết cách rồi."

Thế nhưng, vừa dứt lời, anh liền nhận lại một trận đánh thô bạo của hai người.

"Trước tiên kết liễu anh đã, có tin hay không?"

"Cái ý xấu này mà cũng dám nghĩ ra, anh không muốn sống nữa phải không?"
[/HIDE-THANKS]

Cgn
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back