Chương 10: Tiền đáng tin hơn bất cứ thứ gì Bấm để xem Hướng Thu Vân ở lại bệnh viện hai ngày, bác sĩ nói cô còn phải lại quan sát hai ngày, nhưng nhìn tiền thuốc men, Hướng Thu Vân vẫn mang thân thể phát sốt xuất viện. Club Mộng Hương đãi ngộ mặc dù không thấp, nhưng trừ những chi tiêu cơ bản, cô còn thừa cũng không nhiều, số tiền này cô còn muốn tích góp, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Trước kia cảm thấy tiền cũng không tính là tốt lắm, nhưng trong hoàn cảnh này, cô lại cảm thấy tiền đáng tin hơn bất cứ thứ gì. Trở lại ký túc xá công nhân viên, trong phòng bốn người chỉ có một mình cô, cũng không phải là thời điểm thay ca, cô cũng không rõ các cô gái khác đi đâu, có lẽ còn có chút sốt, thay xong quần áo, đầu cô hơi choáng, chầm chậm vịn vào tủ. Ngay sau đó bên tai bỗng nhiên nghe một loạt tiếng bước chân, cô bị đẩy mạnh một cái. Cả lưng đụng vào bàn làm việc, cơn đau ập tới khiến cô nhịn không được rên khẽ. Chu Hồng cũng không nghĩ đến, vừa mới vào cửa Lâm Tuyết Nghi lập tức động tay đẩy Hướng Thu Vân, giật nảy mình, kịp phản ứng lại, thấy Hướng Thu Vân vịn lưng, gương mặt trắng bệch, tranh thủ đi tới, đưa tay đỡ lấy cô: "Lâm Tuyết Nghi cô làm gì vậy? Hướng Thu Vân, cô không sao chứ?" Sắc mặt Hướng Thu Vân trắng bệch, lắc đầu: "Tôi không sao.." "Cô không có việc gì, nhưng tôi có, cô là tội phạm giết người, đụng đến tủ chứa đồ của tôi, có phải là nghĩ thừa dịp chúng tôi không ở đây giở trò?" "Tôi.." Hướng Thu Vân có chút không kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt khinh bỉ của Lâm Tuyết Nghi, lập tức rõ ràng, chuyện ngày đó ồn ào như vậy, chuyện cô ngồi tù sợ là toàn bộ người trong Club đều biết. Sự khó xử trong dự liệp ập tới, cô rủ mi mắt, thấp giọng giải thích, "Tôi chỉ là có chút choáng đầu nên đỡ tủ một chút mà thôi, cũng không làm gì khác, cô không cần lo lắng" "Quỷ mới tin, ở cùng tội phạm giết người, thật sự sợ ngày nào đó chết cũng không biết." "Cô nói ít vài ba câu đi, tất cả mọi người ở chung nửa tháng rồi, cô cũng sốt rất tốt." Chu Hồng trừng cô ta một chút, vừa quay đầu lại thấy sắc mặt tái nhợt của Hướng Thu Vân còn đỏ hồng không khỏe, không khỏi đưa thay sờ sờ trán của cô: "A! Nóng đến phỏng tay mà sao lại xuất viện rồi? Làm sao không ở thêm mấy ngày nữa?" "Cảm mạo mà thôi, không phải chuyện lớn gì.." "Phi, giả bộ cái gì chứ." Lâm Tuyết Nghi gắt gỏng một tiếng, lại kiểm tra tủ quần áo mình một chút, hung hăng đóng sập cửa rời đi, "Tôi đi nói với giám đốc đổi ký túc xá, ở cùng loại người này, buồn nôn quá đi mất." Chu Hồng nhìn bóng lưng của cô ta, tức giận đến đỏ mắt, "Người này nghĩ mình cao quý cỡ nào, cũng không phải là đi làm ở Club này sao! Hướng Thu Vân, cô đừng để ý." Nhìn Chu Hồng vì mình mà bất bình, Hướng Thu Vân ngẩn người, đáy lòng tràn lan cảm giác ấm áp, "Cám ơn cô, Chu Hồng." Cám ơn cô để tôi cảm thấy, thế giới này, không có tồi tệ như vậy. Lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Chu Hồng đi qua mở cửa, nhìn người đến, có chút kinh ngạc. "A? Chị Mộng Hàm, tại sao là chị?" Mộng Hàm "Ừ" một tiếng, không trả lời cô, ánh mắt rơi xuống Hướng Thu Vân đang ngồi trên giường, đôi mắt mang một tia dò xét. Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Hướng Thu Vân, lại trong hoàn cảnh đặc biệt. Từ trước đến nay cô nổi tiếng làm việc mạnh mẽ, chỉ chỉ Hướng Thu Vân, môi đỏ khẽ hé, "Cô ra ngoài với tôi." Hướng Thu Vân đã gặp Mộng Hàm, là hai năm trước, khi đó cô còn không biết cổ đông phía sau Club Mộng Hương là Hạ Vũ Hào, chỉ là nghe tin Hạ Vũ Hào có quan hệ với bà chủ Club Mộng Hương, cô mới phí hết tâm tư làm một tấm thẻ hội viên tới xem thực hư. Chẳng qua lần đó cô cũng chỉ nhìn thoáng qua từ xa, cũng không rõ lắm. Mà nửa tháng trước cô bị ném đến Club Mộng Hương, thu xếp cho cô cũng là Phó giám đốc, công việc sau này của cô, Mộng Hàm cũng chưa từng lộ mặt. Nhìn người phụ nữ sắc xảo trước mắt, Hướng Thu Vân vô thức cẩm thán vẻ đẹp trời sinh, cũng khó trách có thể tự mình kinh doanh một Club lớn. "Người cùng phòng của cô đến phòng quản lý muốn đổi ký túc xá." Mộng Hàm đánh giá Hướng Thu Vân, lông mày lá liễu khẽ nhếch lên: "Nhìn dáng vẻ này của cô không có gì muốn nói sao?" "Không có, nguyên nhân là do tôi, tôi nguyện ý chuyển từ ký túc xá nhân viên ra ngoài."
Chương 11: Tôi nói gì cũng vô ích Bấm để xem "Ngược lại cô rất có trách nhiệm." Mộng Hàm nhìn cô, nhếch đôi môi đỏ: "Nhân viên trong Club Mộng Hương không hai trăm cũng có một trăm người, ai cũng muốn tranh chấp nội bộ như các cô thì tiệm này cũng không cần mở nữa, như vậy đi, sau này cô qua bộ vệ sinh, không cần làm tiếp khách nữa. Còn ký túc xá, công ty sẽ thu xếp, các cô không gặp mặt, cũng sẽ ít xung đột, cô thấy sao?" Nói xong, Mộng Hàm nhìn chằm chằm cô, muốn xem phản ứng của cô, dù sao tiếp khách cùng là việc của các cô gái trẻ tuổi, nhưng bộ phận vệ sinh, nói trắng ra chính là một nhóm các bác gái không có việc mới nguyện ý làm, vừa bẩn vừa mệt cũng không có kết quả gì tốt. Chỉ tiếc biểu cảm của Hướng Thu Văn không có gì thay đổi, chỉ "Ừ" một tiếng, liền không nói lời nào, khiến Mộng Hàm có chút thất vọng, cô nhíu mày hỏi: "Cô không còn gì muốn nói?" Hướng Thu Văn lắc đầu: "Với tôi mà nói, chỉ cần có tiền, công việc nào cũng không có gì khác biệt. Vả lại, tổng giám đốc Hạ đích thaangiao phó, tôi nói gì cũng vô ích. Lại chọc anh ta không vui." Ngược lại Mộng Hàm thật sự khen ngợi cô, dừng một chút, cô cười, "Nếu đã không có ý kiến, vậy dọn dẹp một chút rồi đi báo danh." "Được rồi, cảm ơn chị Mộng Hàm." Nhìn Hướng Thu Văn về ký túc xá, Mộng Hàm đứng trong hành lang nghĩ nghĩ, vẫn lấy điện thoại từ trong túi xách ra gọi. Đầu bên kia nhanh chóng kết nối: "Ừm? Sao rồi?" "Theo anh phân phó, điều cô ta qua bộ phận vệ sinh." Hạ Vũ Hào đang xem văn kiện, nghe Mộng Hàm nói, tay đang lật giấy ngừng lại, một lát sau, thấp giọng nói: "Phản ứng của cô ta thế nào?" "Không khóc không náo, rất bình tĩnh thản nhiên tiếp nhận." "Thật sao?" Anh ta nhăn mày, vuốt vuốt thái dương, nói: "Đã như vậy, thu xếp lượng công việc cho cô ta, dù sao với tuổi của cô ta ở bộ phận vệ sinh cũng xem trẻ tuổi. Cũng nên làm nhiều việc." Mộng Hàm ngẩn người, hơi do dự: "Tổng giám đốc Hạ, có phải là hơi tàn nhẫn quá không? Dù sao cũng chỉ là một cô gái.." Hạ Vũ Hào không lên tiếng, Mộng Hàm cũng ý thức được mình lắm lời, trong lòng căng thẳng, cô đổi chủ đề: "Đúng rồi, thứ hai tuần sau, cậu ấm bất động sản Khánh Thiên muốn tổ chức tiệc sinh nhật, anh có muốn tới không?" "Ừm." "Vậy tôi chuẩn bị rượu mà anh thích." "Cô xem thu xếp cho tốt." Cúp điện thoại, Hạ Vũ Hào lại chú tâm vào văn kiện, nhưng hết lần này tới lần khác, một chữ cũng không xem nổi. Không khóc không náo, thản nhiên tiếp nhận? A, Hướng Thu Văn, thật là hết lần này đến lần khác khiến anh ta bất ngờ, anh ta không tin, bản tính từ nhỏ của một người không thể thay đổi trong vòng hai năm. Ngược lại anh ta muốn xem xem cô còn có thể chịu đựng bao lâu. "Ây, nhà vệ sinh nữ mà nước rửa tay cũng không có, còn không đi thêm vào! Chờ tôi đi lấy sao?" Hướng Thu Văn quét dọn căn phòng mà khách đang chơi, dọn dẹp xong một bãi nôn của khách hết cả buổi chiều, cuối cùng mệt đến mức eo cũng không thể duỗi thẳng, kết quả vừa ngồi xuống uống miếng nước lại bị quản lý giám sát quát. "Suốt ngày không biết quan sát, mắt lớn như vậy để trang trí sao?" Lời chửi mắng dông dài sau lưng, Hướng Thu Văn mắt điếc tai ngơ, cầm thau nước rửa tay vào toilet nữ, cô đã làm ở bộ phận vệ sinh một tuần, không cần phải xuất đầu lộ diện, cũng không cần lo lắng đứng tiếp khách ở cổng bị người quen nhận ra, tuy công việc mệt mỏi, nhưng cô thấy yên tâm. Nhanh chóng thay xong nước rửa tay, cô cúi đầu mang thau sạch ra ngoài, kết quả vừa ra khỏi cửa, người quản lý chanh chua đã chờ cô ở cửa. "Làm xong chưa, xong rồi thì lên sân thượng giúp đỡ một chút." "Sân thượng?" Hướng Thu Văn lúc này mới nhớ đồng nghiệp nói buổi tối hôm nay có một vị khách lớn bao cả sân thượng tổ chức sinh nhật, nhíu nhíu mày, cô nói: "Quản lý, đã 8: 30, đến thời gian tôi thay ca rồi, vả lại tôi cả ngày hôm nay còn chưa ăn cơm.." "Sao vậy?" Nghe Hướng Thu Văn không muốn đi, quản lý lập tức lớn tiếng, giọng the thé nói: "Lúc này đang cần người, cô còn muốn đi ăn cơm, công ty dùng tiền thuê cô là muốn ngay thời khắc mấu chốt bỏ việc không làm sao? Đã thế thì sớm nói với chị Mộng Hàm, để cô ấy thu xếp cho cô!" Nói với Mộng Hàm chẳng khác nào là nói với Hạ Vũ Hào, cô căng thẳng trong lòng: "Ngài đừng nói với chị Mộng Hàm, tôi lập tức đi, ngài đừng nóng giận." "Trị không được cô sao, nhanh lên, đừng có lề mề!"
Chương 12: Cở quần áo cô ra Bấm để xem Nhìn anh ta đi xa, Hướng Thu Vân sờ sờ dạ dày đang đau đớn, nghe lời đi đến cửa thang máy. Sân thương ở Club Mộng Hương là một bể bơi lộ thiên, Hướng Thu Vân vốn cho là thời tiết rất lạnh, kết quả đẩy cửa ra, nhìn thấy toàn tuấn nam mỹ nữ. Những cô gái xinh đẹp ở Club Mộng Hương đều mặc Bikini, trong đầu Hướng Thu Vân vô ý thức nghĩ đến một từ "đồi trụy", làm sao còn nghĩ tới ấm hay lạnh. Không dám nhìn nhiều, cô cúi đầu tìm chỗ để dụng cụ quét, lập tức nghe có người gọi cô: "Bà thím dọn vệ sinh kia, đem những bình rượu không này đi, đổi bình mới tới." Trong tất cả những người ở đó chỉ có một mình cô mặc đồ lao công, Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn sang âm thanh kia, liền nhìn thấy một đống bình rượu không sát hồ bơi, đỏ trắng trộn lẫn với nhau, vô cùng hoành tráng. Liếm khóe môi, cô nhặt một chiếc thùng rỗng đi tới, nhanh chóng thu lượm, vừa đến một nửa, không biết ai ném bóng chuyền vào hồ bơi làm cho bọt nước văng tung tóe. Hướng Thu Vân giật nảy mình, vô thức lui lại một bước, lại đụng vào người phía sau, chỉ nghe một tiếng nũng nịu "Ai nha", ngay sau đó người bị đụng vào phàn nàn: "Bẩn chết rồi, cô đụng chỗ nào?" Hướng Thu Vân quay đầu lại liền thấy một người phụ nữ mặc váy trắng, cô hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý.." "Nhân viên quét dọn tới đây làm gì, làm dơ đồ tôi cô đền nổi sao? Xui xẻo chết đi được.." Người trên ghế sofa nghe thấy tiếng xung đột, anh ta nhìn thoáng qua Hướng Thu Vân, vừa hay nhìn thấy bên mặt cúi xuống của Hướng Thu Vân, trong nơi xa hoa truỵ lạc này ngược lại có vẻ thanh tú, anh ta nhíu mày chủ động lên tiếng hỏi thăm, "Xảy ra chuyện gì?" Người phụ nữ bị đụng vào nghe thấy âm thanh, lập tức chuyển thành bộ dạng ủy khuất, nũng nịu quay đầu lại: "Cậu chủ Bùi, anh còn nói sao, quần áo của tôi đều bị công nhân vệ sinh làm bẩn rồi.." "Ồ?" Bùi Tần thâm ý nhìn một vòng trước ngực cô, cười cười: "Một bộ quần áo, bảo cô ta bồi thường cho em là được, cô nhân viên về sinh qua đây." Hướng Thu Vân biết mình không may, nhưng ở nơi này ai cô cũng không đắc tội nổi, cô nhắm mắt đi tới. Đợi cô đến gần, hai mắt Bùi Tần sáng lên, buông ly trong tay xuống, hứng thú dò xét cô, "Thím dọn về sinh, làm bẩn quần áo của người ta thì phải bồi thường." Hướng Thu Vân sững sờ, nhìn chiếc váy trên người cô gái kia. Là nhãn hiệu, cô không bồi thường nổi, "Bộ quần áo này lấy tiền lương của tôi sợ không là không bồi thường nổi, nhưng nếu ngài đồng ý, buổi tiệc kết thúc, tôi có thể giặt sạch cho ngài." Có lẽ không nghĩ tới cô trực tiếp thừa nhận mình không có tiền, Bùi Tần càng hào hứng, đôi mắt háo sắt cong lên, "Đã không bồi thường nổi, vậy cô cởi đồ ra, lấy một đổi một, thế nào?" Giọng nói của anh ta không thấp, nhất thời người xung quanh thấy bên này có náo nhiệt, tụm năm tụm ba nhìn qua, sau khi ra tù cô cũng chỉ có mấy bộ quần áo lao động thay phiên, lúc này bên trong chỉ có nội y, biết anh ta cố ý, sắc mặt Hướng Thu Vân hơi tái. "Sao vậy? Dùng bộ quần áo rách rưới trên người cô đổi với chiếc váy này, cô còn không chịu?" "Cậu chủ Bùi, cô nhân viên vệ sinh này, quần áo cũng không chịu cởi, bên trong hẳn là không mặc gì, còn rất dâm đãng.." "Ây, nhưng cũng phải nhìn một cái, cởi nhanh đi.." Chung quanh vang lên một trận cười, Hướng Thu Vân nắm chặt cổ áo, hơi run, đang lúc cô đưa tay chuẩn bị cởi nút áo, một cánh tay to lớn ấm nóng đột nhiên nắm ở bờ vai cô. Cô sững sờ, thân thể liền dựa vào một lồng ngực quen thuộc. Hạ Vũ Hào ôm lấy cô, đôi mắt lạnh lùng, đôi mày đen sắc lạnh, cả người cao ngạo xuất chúng. Hướng Thu Vân ngẩng đầu vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc cằm hoàn mỹ của anh ta, không khỏi nuốt nước miếng một cái. Anh ta cing miệng cười, nhưng lời nói như lưỡi đao, "Sao vậy? Cậu chủ Bùi hứng thú với mặt hàng này khi nào vậy?" Mặt hàng này.. Hướng Thu Vân thấp cúi đầu. "Tổng giám đốc Hạ nói gì vậy, chẳng qua chỉ là một đám người cùng nhau vui vẻ, bằng không cũng không có gì vui, phải không?" "Chuyện vui, thì ra là thế.." Hạ Vũ Hào cười một tiếng, ngay sau đó, cả đám người cũng không nhìn rõ chỉ nghe một tiếng "Soạt", người nói Hướng Thu Vân dâm đãng bị anh ta đạp xuống bể bơi. Hướng Thu Vân kinh ngạc đến ngây người.
Chương 13: Nếu như Tổng giám đốc Hạ không đến, tôi sẽ cởi Bấm để xem Bốn phía bao trùm một mảng khí lạnh, Bùi Tần biến sắc, không rõ nhìn về phía Hạ Vũ Hào: "Được rồi, Tổng giám đốc Hạ có ý gì?" Chỉ thấy anh ta không nhanh không chậm thu hồi đôi chân dài, sau đó ánh mắt rơi vào mặt Hướng Thu Vân đang ngây người, cười cười: "Cậu chủ Bùi không phải nói không vui sao? Giờ chắc vui rồi?" Giữa mùa đông, nước trong bể bơi lạnh bao nhiêu, chỉ có người rơi vào đó biết, nhưng không ai dám lên tiếng, Hạ Vũ Hào là ai, là người đàn ông dậm chân cũng có thể làm cho thành phố Bắc Hải chao đảo. Những người ở đây ít nhất cũng là phú nhị đại, nhưng anh ta là tổng, từ xưng hô cũng biết anh ta không phải là những phú nhị đại chỉ biết dựa vào gia thế. Nhà họ Bùi tuy cũng không phải gia tộc nhỏ, nhưng Bùi Tần cũng không dám tùy tiện trêu chọc Hạ Vũ Hào, nhìn thoáng qua Hướng Thu Vân được anh ta bảo vệ trong ngực, anh ta lập tức sáng tỏ: "Hóa ra là người của Tổng giám đốc Hạ, là chúng tôi không có mắt." Hạ Vũ Hào cũng không phủ nhận, cúi đầu nhìn bàn rượu, tùy ý giơ một ly lên: "Theo như anh nói, tất cả mọi người chỉ là vui vẻ thôi, chơi như thế nào tùy ý, tôi mời." "Làm sao để cho Tổng giám đốc Hạ tốn kém." "Sinh nhật anh, đương nhiên là tôi phải mời, các người cứ chơi vui, lát sau tôi tới." Nói xong, anh ta nắm lấy Hướng Thu Vân, không để ý phản ứng Bùi Tần, quay người đi ra, khiến đám người sau lưng kinh ngạc muốn rớt cằm. Đợi hai người ra khỏi sân thượng, người bị rơi xuống mới dám hắng họng hô: "Mẹ nó, kéo tôi lên nhanh đi." Chung quanh nhanh chóng khôi phục lại việc vui đùa, mà Bùi Tần lại nhìn chằm chằm thập một nửa bình rượu trên mặt đất mà Hướng Thu Vân đã nhặt, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hướng Thu Vân bị Hạ Vũ Hào nắm chặt bả vai kéo vào thang máy, đợi cửa vừa đóng, cô tựa như cái rác rưởi bị anh ta ném qua một bên, chân bất tiện của cô vô thức dựa vào vách thang máy. Hạ Vũ Hào nhìn cô, châm chọc cười một tiếng: "Nếu như tôi không có tới, sau đó cô phải làm gì? Nhảy thoát y trước mặt mọi người? Hả?" "Tôi.." Kỳ thật thời điểm Hạ Vũ Hào chưa đến, cô đã có đáp án, chỉ là anh ta đến kịp lúc, dừng một chút, cô cúi đầu xuống, nói: "Nếu như Tổng giám đốc Hạ không đến, tôi sẽ cởi." Hạ Vũ Hào nhíu mày, lạnh giọng mở miệng: "Có lẽ người đàn ông kia nói không sai chút nào, Hướng Thu Vân, cô đúng thật là dâm đãng, tôi không đến, có phải cô còn định thông đồng với một phú nhị đại ở đây tới cứu? Hả?" "Phải" cô nắm lấy ngón tay của mình, có chút run: "Nhưng Tổng giám đốc Hạ không phải muốn thấy những cảnh này sao? Một tội phạm âm mưu giết người, bị người nhà vứt bỏ, bị đồng nghiệp xa lánh, bị tất cả mọi người chà đạp, kêu tôi cởi đồ cũng là chuyện đơn giản nhất, cuộc sống sau này của tôi cũng vậy thôi, tôi có thể trông cậy vào ai lần lượt cứu tôi?" Lúc cô nói chuyện, mắt có chút đỏ, nhưng cũng không khóc, rõ ràng là khuôn mặt quen thuộc, nhưng vẫn cảm thấy không quen thuộc. Hạ Vũ Hào nhìn cô, ngực như bị nhói lên một cái, không đau, nhưng cũng không thoải mái: "Cô nói gì?" Cô có chút không thèm đếm xỉa, "Các ngươi đều nói tôi hủy hoại Giang Hân Yên, nhưng thật ra.. Là cô ta hủy hoại tôi, anh thích cô ta, cho nên anh nghĩ hết biện pháp thay cô ta đòi nợ tôi, nhưng tôi thì sao? Tôi nợ cái gì? Cuộc đời tôi bởi vì cô ta mà bị hủy hoại hoàn toàn, nếu như không phải sợ Tổng giám đốc Hạ không vui ra tay với người nhà tôi, tôi không muốn thấy ngày mai chút nào, bởi vì.. Thế giới của các người đối với tôi là địa ngục." Đây đều là lời trong lòng cô. Hạ Vũ Hào đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ trống rỗng của cô ngày ra tù, không biết là nghĩ đến cái gì, "Ngày đó không gặp tôi, cô muốn làm gì?" Cô không nói. Đèn trong thang máy hơi tối nhạt, chiếu lên người cô, khiến người ta có cảm giác biến mất bất cứ lúc nào, Hạ Vũ Hào nhíu mày, cầm chặt cổ tay cô, tức giận nói: "Nói!" Hướng Thu Vân bị nắm đến đau nhức, không thể tránh ra, cũng dứt khoát từ bỏ: "Nếu như không gặp anh, tôi sẽ tự sát! Anh hài lòng chưa!" Bị buộc nói ra bí mật trong lòng, Hướng Thu Vân cả người giống như mất hết khí lực, vô lực dựa vào tường sắt lạnh buốt sau lưng, cố gắng kìm nén nhưng nước mắt lại tuông như mưa.
Chương 14: Mạng của Hướng Thu Vân tôi không phải là mạng sao? Bấm để xem "Hạ Vũ Hào, tôi căn bản không cố ý tổn thương Giang Hân Yên, vì sao anh không tin? Hai năm qua, mỗi ngày tôi đều sống không bằng chết, hai năm sau anh lại một lần nữa hủy đi hi vọng của tôi, mạng Giang Hân Yên là mạng, mạng Hướng Thu Vân tôi cũng không phải là mạng sao!" Đây là lần thứ nhất cô khóc sau khi ra tù, cũng không gào khóc, chỉ là nước mắt không ngừng chảy, Hạ Vũ Hào nhíu mày nhìn cô, hai năm trước Hướng Thu Vân khóc lóc giải thích với anh, nội tâm anh ta không chút gợn sóng, nhưng hai năm sau, khi nhìn cô khóc, anh ta lại bực bội không chịu được. Tâm tình chấn động, anh ta mím chặt môi nhìn cô khóc đến hai mắt đỏ bừng, cau mày nói "Hướng Thu Vân, đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện kết thúc, người như cô dù chết cũng sẽ xuống địa ngục, chắc chắn không thể lên thiên đường." "Nhưng nếu như trong địa ngục không có anh và Giang Hân Yên, với tôi mà nói, đó chính là Thiên Đường. Mà bây giờ, ở nhân gian có anh mới chính là Địa Ngục!" Lúc này, cửa thang máy "Đinh" một tiếng mở ra. "Tốt, rất tốt." Hạ Vũ Hào giận quá hóa cười, nắm chặt cánh tay cô, kéo ra thang máy, quản lý bộ phận vệ sinh đứng trước cửa thang máy nhìn thấy Hạ Vũ Hào trước tiên là vui mừng, nhưng ánh mắt chạm tới cánh tay đang lôi kéo của anh ta, sắc mặt lập tức trắng bệch, vội vàng nghênh đón: "Tổng giám đốc Hạ, sao vậy? Là cô ta làm ngài không vui sao?" "Cút!" Quản lý bộ phận vệ sinh bị ánh mắt kia làm cho chấn động, lập tức bị dọa đến mức không dám bước lên. Chân Hướng Thu Vân đau dữ dội, dạ dày cũng khó chịu, anh ta chân dài nên bước lớn, cô như bị anh ta kéo đi, cô bị anh ta kéo thẳng vào trong một gian phòng. Sau đó, cô bị anh ta ném xuống đất. Nhưng một giây sau, anh ta liền bóp chặt cổ cô, cũng giống như hai năm trước. Gương mặt đẹp hoàn hảo của Hạ Vũ Hào chỉ cách cô một tấc, hô hấp hai người giao nhau. "Hướng Thu Vân." Âm thanh lạnh lẽo của anh ta chậm rãi vang lên, thân thể Hướng Thu Vân không tự chủ run một cái: "Tôi là Địa Ngục của cô sao? Hả?" Hướng Thu Vân bởi vì hô hấp khó khăn nên sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng, nước mắt trên mặt còn chưa khô, nhìn cực kỳ đáng thương, cô cũng không giãy dụa, thậm chí hi vọng Hạ Vũ Hào có thể cứ như vậy bóp chết cô. Nhưng hết lần này tới lần khác, Hạ Vũ Hào cũng không làm như ý cô, không buông tay ra, cũng không dùng hết sức, anh ta thậm chí còn có thể cảm nhận được động mạch ấm áp đạng đập dưới bàn tay. Nhìn đôi mắt cô tuyệt vọng vô thần, đột nhiên anh ta cúi đầu dùng sức cắn môi cô, con ngươi Hướng Thu Vân hướng lên, chỉ thấy môi đau xót, ngay sau đó mùi máu tanh nồng đậm tràn ra môi hai người. Làm sao đôi môi rõ ràng là khô khốc, nhưng lại như thuốc phiện, khiến Hạ Vũ Hào trầm mê, anh ta nói giọng khàn khàn: "Hướng Thu Vân, nếu như tôi là Địa Ngục của cô, vậy cô nên nhớ, cô mãi mãi cũng trốn không thoát." Hai năm trước cô làm cho mình xinh đẹp đưa đến trước mặt anh ta, mắt anh ta cũng không thèm nhìn, nhưng bây giờ cô ở trước mặt anh ta mặc quần áo dọn vệ sinh vừa bẩn vừa thô kệch đến mức không chịu nổi, anh ta lại hôn cô. Cô muốn đẩy anh ta ra, lại không có chút sức lực. Cảm giác ngón tay anh ta tham lam tiến vào từ vạt áo cô, rơi vào nơi mềm mại đó của mình, cô run lên một cái, cắn răng nói: "Hạ Vũ Hào, cầu xin anh đừng làm vậy với tôi.." Người dưới thân không nhúc nhích, tay Hạ Vũ Hào kẹp cổ cô, anh cúi đầu nhìn cô, rõ ràng là vẻ ngoài sinh động như thế, giờ phút này lại như tro tàn. Anh ta bỗng nhiên tỉnh lại, buông cô ra, ánh mắt rơi vào đầu vai để lọt bên ngoài, trên da thịt trắng tinh lại có hai vết sẹo cũ, đáy mắt anh ta nổi lên khí lạnh, thuận tay ném áo khoác lên người cô, âm thanh lạnh lùng nói: "Lăn ra ngoài!" Hướng Thu Vân cầm áo khoác, cắn chặt môi, chậm rãi ngồi dậy. Mà lúc này, Phía sau lại truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, ngay sau đó, một tràng âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên bên ngoài cửa: "Anh Vũ Hào? Anh ở trong phòng sao?" Cho dù là hóa thành tro, Hướng Thu Vân cũng có thể nhận ra thanh âm này, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Hạ Vũ Hào vẫn như thường nhấc chân muốn đi mở cửa, cô sững sờ, đưa tay níu ống quần anh ta: "Tôi không muốn thấy cô ta.." Hạ Vũ Hào nhíu mày, thấy sắc mặt tái nhợt của cô, cho là cô là sợ vừa muốn nói gì đó, đã thấy cánh cửa phía trước bị mở ra.
Chương 15: Cô ta ra tù lúc nào vậy? Bấm để xem "Anh Vũ Hào, em vào.." Giang Hân Yên chống gậy đứng trước cửa, cánh tay còn đang trong tư thế mở cửa, hiển nhiên là cô ta đang rất gấp, sốt ruột như muốn chứng thực điều gì đó đến mức quên cả phép lịch sự. Hạ Vũ Hào lấy lại tinh thần, kéo mày, "Sao cô tới đây? Không phải hôm nay làm phục hồi chức năng sao?" Giang Hân Yên hiển nhiên đã thấy Hướng Thu Vân, đầu tiên là sững sờ, sau đó chuyển ánh mắt lên người Hạ Vũ Hào, nhìn cổ áo áo sơ mi mở rộng của anh ta cùng với cánh môi dính máu, dù đần cũng biết vừa rồi bọn họ làm gì, huống chi cô không phải đần, hơn nữa còn chuẩn bị mà đến. Đôi mày lá liễu nhếch lên, cô ta biết rõ còn cố mở miệng hỏi: "Anh Vũ Hào? Cô ta ra tù lúc nào vậy? Sao anh lại ở cùng cô ta?" "A.." Hạ Vũ Hào không trả lời, ngược lại còn đưa tay cài lại áo sơ mi, trừng mắt hỏi lại: "Cô không phải đã biết rồi sao? Tống Như nói cho cô? Nếu không vì sao nửa đêm còn chạy đến đây?" "Em.." Giang Hân Yên đôi mắt ửng đỏ, bộ dáng đáng thương: "Em biết cô ở Club Mộng Hào nên mới tới, nhưng em không biết anh cùng với cô ta làm.." Cô ta có chút nói không nên lời, cắn cắn môi bất an, "Anh Hàn Xuyên, cô ta là Hướng Thu Vân đó, lúc trước cô ta muốn giết em! Anh quên rồi sao.." Nghe tới đây, Hướng Thu Vân nhịn không được nhíu mày, cúi đầu trầm mặc, chỉnh quần áo ngay ngắn, sau đó đứng lên, dừng một bước rồi đi ra ngoài. "Có thể nhường đường không?" Cô đứng sau lưng hai người, nhẹ nhàng mở miệng. Giang Hân Yên ngẩng đầu, nhìn về phía cô, biểu hiện trên mặt đau khổ: "Hướng Thu Vân, cô chán ghét tôi như vậy sao, hai năm trước cô hại tôi còn chưa đủ? Vì sao ra tù còn muốn xuất hiện trước mặt chúng tôi? Cuối cùng cô muốn làm gì.." Thấy sắc mặt Hướng Thu Vân thay đổi, Hạ Vũ Hào nhíu mày, lên tiếng chặn Giang Hân Yên: "Là tôi để cô ta đến Club Mộng Hương." "Anh Vũ Hào?" Giang Hân Yên ngẩn người, hơi khó tin: "Vì sao?" Hạ Vũ Hào nhìn Giang Hân Yên, cười lạnh nói: "Anh em các người hình như đối với việc thuê người của tôi đều thích hỏi vì sao? Sao vậy? Nhà họ Hạ dùng người nào còn phải báo cáo với nhà họ Giang sao?" Hướng Thu Vân ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Hân Yên, đây là lần đầu hai người gặp mặt sau hai năm, cô đánh giá cô ta, trừ cây gậy chống trong tay, Giang Hân Yên so với hai năm trước cũng không có gì khác biệt, vẫn là bộ dạng tiểu công chúa dịu dàng của hai năm trước. Thế nhưng cô lại cực kì thê thảm, cười tự giễu, ánh mắt cô thẳng thắng, "Giang Hân Yên, hai năm trước là ai hại ai, khi nào thì cô mới nói thật đây?" "Cái gì?" sắc mặt Giang Hân Yên trở nên trắng bệch, cắn cắn môi, giọng nghẹn ngào, "Hướng Thu Vân, vì sao đến bây giờ cô còn muốn giảo biện? Cuối cùng thì vì sao cô có thể nhẫn tâm như vậy, muốn đưa tôi vào chỗ chết?" Đến tột cùng là ai không day dứt? Hướng Thu Vân lười tranh chấp với cô ta, làm sao tranh chấp với cô ta việc ngồi tù hai năm bù đắp cho một cái chân, sự việc đã kết thúc, ai tin tưởng cô đây? Nắm chặt chiếc áo sạch sẽ trên người, cô thờ ơ nhún nhún vai, "Hai năm qua, tôi không muốn tranh đúng sai với cô, hiện tại tôi còn phải làm việc, không quấy rầy hai người." Nói xong, cô lách qua bọn họ, đi ra khỏi phòng. Hạ Vũ Hào nhìn bóng lưng của cô, đáy mắt có ý nào đó không rõ. Giang Hân Yên thu hết nét mặt của anh ta vào mắt, một nổi bất an trong ngực trào lên, cô đưa tay kéo cánh tay anh ta, cố gắng khiến mình mềm mại vô hại, "Anh Vũ Hào, anh phải tin tưởng em, em biết cô ta sau khi ra tù đến Club Mộng Hương mới có chút để ý, nhưng em không có ý gì khác, chỉ là một người đã từng tổn thương người mình đột nhiên xuất hiện, em rất sợ hãi, cho nên mới tới.." Nghe cô ta nói như vậy, Hạ Vũ Hào nhéo mày: "Cô sợ cái gì?" Cô ta ngẩng đầu, vẻ mặt đau thương: "Sợ cô ta sẽ giả vờ lần nữa, lừa anh, gạt anh trai em, năm đó nếu không phải em phát hiện cô ta không chỉ câu dẫn anh trai em, còn lừa gạt anh, cô ta cũng sẽ không thẹn quá hóa giận muốn lái xe đâm chết em, bây giờ cô ta ra tù, còn xuất hiện trước mặt hai người. Anh trai em, anh trai em cũng bị ma xui quỷ khiến, vì cô ta mà muốn chia tay vớiTống Như, em là thật sự sợ.. Sợ chuyện cũ lại tái diễn." "Cô nói Giang Minh Thắng muốn chia tay Tống Như vì Hướng Thu Vân?" Hạ Vũ Hào híp mắt, sắc mặt khó coi.
Chương 16: Hai năm không thể thay đổi bản tính một người Bấm để xem Hạ Vũ Hào khí thế bức người, ánh mắt lạnh thấu xương giống như có thể thấy rõ hết thảy. Đáy mắt Giang Hân Yên hiện vẻ bối rối, mất tự nhiên lui lại một bước, yếu ớt nói: "Ừm. Hướng Thu Vân nói, chỉ cần anh trai em và Tống Như chia tay, cô ta sẽ đồng ý ở bên cạnh anh trai em." Hạ Vũ Hào cười lạnh một tiếng, đáy mắt tỏa ra hơi lạnh. Anh ta biết hai năm không thể thay đổi bản tính một người! "Anh Vũ Hào," nghĩ đến vừa vào thì thấy cảnh kia, Giang Hân Yên đã thấy khó chịu, "Hướng Thu Vân đối với anh trai em không rõ ràng, còn muốn làm quen anh, cô ta không biết kiềm chế, cũng không biết có bệnh gì, anh vẫn nên giữ khoảng cách với cô ta đi." Ba chữ 'Không biết kiềm chế' khiến đáy mắt Hạ Vũ Hào lạnh hơn mấy phần, "Tôi nên giữ khoảng cách với ai, đến lượt cô quản?" Vành mắt Giang Hân Yên lập tức đỏ ửng, "Anh Vũ Hào, em cũng chỉ quan tâm anh thôi, không có ý gì khác." Hai mắt cô ta đẫm nước, vô cùng động lòng người. Hạ Vũ Hào lặng lẽ liếc nhìn cô ta, im lặng. "Anh Vũ Hào, em thật sự chỉ vì tốt cho anh thôi." Cô ta cắn môi, yếu đuối bất lực. "Cô vì cái gì, tôi rõ ràng hơn bất kỳ ai." Hạ Vũ Hào lướt qua cô ta đi ra cửa, ánh mắt chán ghét, "Đừng đem suy nghĩ không ra gì của cô áp đặt lên người tôi." Trong chốc lát, trên mặt Giang Hân Yên hoàn toàn không còn chút huyết sắc, cô ta còn muốn nói thêm gì đó, anh đã nhanh chân rời đi. Cô ta vịn vào cây gậy đang chống, cúi đầu nhìn chân trái vô lực, trên mặt xinh đẹp hiện lên vẻ thống khổ xen lẫn dữ tợn, "Anh Vũ Hào, tôi vì anh trả giá nhiều như vậy, anh còn không thấy sao?" * Hướng Thu Vân trở lại ký túc xá, tựa cửa, hai mắt trống rỗng vô thần. Một lúc lâu sau, cô giống như nhớ ra gì đó, mạnh mẽ chà sát cánh môi chảy máu. Lau lau, nước mắt vẫn cứ chảy xuống, hòa với máu tươi chảy vào miệng đắng chát, còn mang theo mùi máu tươi nồng đậm. Cô ngồi ngơ ngác trên mặt đất hơn mười phút, mới kéo lấy thân thể đau nhức bò lên giường. Cô không có thời gian đau khổ khóc, định sẽ ngủ sáu giờ, lại tiếp tục đi làm. Nhưng tối nay chắc chắn không yên ổn. Hướng Thu Vân nằm xuống được một lúc, dạ dày đau rát. "Sao rồi?" Chu Hồng đẩy cửa vào, trông thấy sắc mặt cô trắng bệch, giật nảy mình. Hướng Thu Vân giật giật môi, vì đau nên thì thào, "Không có việc gì, chỉ là lại đau dạ dày." "Bệnh dạ dày phải đi mua thuốc ngay, cũng không thể gắng gượng cho qua được?" Chu Hồng đưa tay kéo cô, "Gần đây có một hiệu thuốc, tôi đi với cô" "Cảm ơn." * Hai người mua thuốc xong, lúc chuẩn bị đón xe về, đột nhiên có người hô một tiếng, "Thu Vân?" Âm thanh này quá quen thuộc, con ngươi Hướng Thu Vân co lại, cánh môi run nhẹ. "Thu Vân, thật sự là em sao?" Người đàn ông đẹp trai có vẻ ngoài giống cô đến bảy phần đi tới, mừng rỡ vỗ vai cô. Hướng Thu Vân giật giật môi, muốn gọi anh, nhưng cổ họng như có cái gì chặn lại, không nói được một chữ. "Tôi sang bên cạnh chờ cô." Chu Hồng nói. Hướng Thu Vân gật đầu. "Em ra tù sao không tìm anh?" Hướng Quân nhìn cô cả người đơn giản, ánh mắt không giấu nổi đau lòng, có cả áy náy. Năm đó vì bảo vệ cả nhà, nhà họ Hướng từ bỏ Thu Vân, cầu xin người nhà bỏ qua, nhưng bị bọn họ đóng cửa không giúp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị đưa vào tù. Hướng Thu Vân vén sợi tóc không đều bên tai, cổ họng khô khốc, "Chưa kịp." Cô muốn lén nhìn trộm người nhà một chút, sau đó sẽ tự sát, nhưng nửa đường gặp Hạ Vũ Hào. Một trận gió thu thổi tới, có chút lạnh, cô không nhịn được co người. Một giây sau, một chiếc áo vest choàng lên người cô, "Lạnh như vậy sao không mặc nhiều một chút? Còn nữa, bộ quần áo trên người em là sao vậy, anh nhớ chỉ những bác gái làm công nhân vệ sinh mới mặc những thứ này? Sao thẫm mỹ em lại kém vậy rôi?" Hướng Thu Vân đảo mắt, che đi cảm xúc dưới đáy mắt, "Hiện tại em là công nhân vệ sinh, đây là quần áo lao động." Hướng Quân ngây người, vẻ mặt không thể tin. Công chúa nhỏ anh ta nâng trong long bàn tay, cô em cái không cần quản đến chuyện gì, thế mà bây giờ làm công nhân vệ sinh?
Chương 17: Hạ Vũ Hào sẽ không dễ dàng thả cô đi Bấm để xem "Đừng làm bẩn quần áo." Hướng Thu Vân cởi áo vest, đưa tới trước mặt anh ta. Cô quét dọn nhà vệ sinh, dọn dẹp bãi nôn, cả người rất bẩn. "Làm bẩn cái rắm!" tròng mắt Hướng Quân đỏ hoe, bỗng nhiên bắt lấy áo vest, thô lỗ khoác lên người cô, "Em còn nói chuyện vô lý này, anh sẽ rất giận!" Hướng Thu Vân cảm thụ nhiệt độ trên quần áo, cười cười, không từ chối. "Đừng làm công nhân vệ sinh nữa!" Hướng Quân móc bóp ra, rút ra một thẻ ngân hàng, trực tiếp nhét vào tay cô, "Cái này em cầm trước, không đủ nói với anh!" "Không cần, em làm công nhân vệ sinh rất tốt." Hướng Thu Vân đem thẻ ngân hàng một lần nữa đẩy trở về. Hướng Quân không nhận thẻ, anh ta nhìn cô, vừa đau lòng vừa khổ sở, "Thu Vân, em có phải trách anh hai năm trước không giúp em, nên không muốn cầm tiền anh? Anh.." "Không có, anh đừng nghĩ lung tung." Hướng Thu Vân ngắt lời anh, đáy mắt giấu đi vẻ đắng chát, "Nếu để ba mẹ biết anh cho em tiền, chắc chắn sẽ tức giận, tim ba lại không khỏe." Hướng Quân nắm chặt nắm đấm, buông ra rồi lại nắm chặt, cuối cùng vẫn thu thẻ ngân hàng về, "Cũng được, em không lấy thẻ cũng được, anh giúp em tìm một công việc tốt, vậy được không?" "Không cần đâu anh." Giọng Hướng Thu Vân rất thấp, "Em đang ở Club Mộng Hương, không đi được." Hạ Vũ Hào sẽ không dễ dàng thả cô đi. Sắc mặt Hướng Quân phút chốc trắng bệch, một lát sau, anh ta cắn chặt hàm răng, gân xanh trên trán nổi lên, "Hạ Vũ Hào ép em làm công nhân vệ sinh?" Hướng Thu Vân gật đầu. "Tên khốn này!" Hướng Quân nới lỏng cà vạt, đáy mắt hiện lên tơ máu, "Anh ta để em ngồi tù hai năm còn không đủ, còn muốn gì nữa? Anh đi tìm hắn!" Nói xong anh ta lập tức muốn đi. "Anh!" Hướng Thu Vân cố sưc níu anh lại, vẻ mặt mỏi mệt, "Anh đấu không lại anh ta, đừng tự làm khổ mình." "Vậy làm sao bây giờ? Để anh trơ mắt nhìn anh ta ức hiếp em?" Anh nắm tay đấm ngực, gằng từ chữ trong cổ họng, "Vậy anh còn được xem là người sao?" Tiếng vang bên này quá lớn, Chu Hồng không yên lòng, đi tới, đứng bên cạnh Hướng Thu Vân. "Nghĩ lại hai đứa con anh, đừng làm gì xúc động." Chu Hồng ở đây, Hướng Thu Vân không muốn nhiều lời, "Trời không còn sớm, em về trước." Nói xong, cô liền kéo Chu Hồng đi. "Thu Vân!" Hướng Quân ở phía sau gọi cô, ánh mắt vừa xoắn xuýt vừa áy náy. Hướng Thu Vân dừng lại, nhưng không quay người. "Thật xin lỗi.." Hướng Quân siết chặt nắm đấm, đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch. "Trách thì trách em yêu sai người, chuyện này không liên quan tới anh." thanh âm Hướng Thu Vân bỗng nhiên thấp xuống, hơi khàn khàn, "Ba mẹ, có.. Có hỏi thăm em không?" Đáy mắt Hướng Quân tràn đầy chột dạ, mở miệng mấy lần, cuối cùng không lên tiếng. "Anh, muộn rồi, nhớ, đừng xúc động." Hướng Thu Vân cố gắng chịu đựng khóe mắt cay đắng, chạy đến xe taxi dừng ở ven đường, chui vào. Ba mẹ, vẫn không tha thứ cho cô. Nhưng cô không có tư cách trách họ, muốn trách chỉ có thể trách chính cô, yêu người không nên yêu, tin người không nên tin. Chu Hồng đi theo ngồi xuống, có nhiều lời muốn hỏi, nhưng cuối cùng chỉ đưa cho cô một tờ giấy, "Lau đi, đừng để người khác cho là tôi ức hiếp cô." Hai người về ký túc xá, đèn đã tắt. "Hai người các cô hơn nửa đêm không ngủ, còn ồn ào, có lương tâm không vậy? Còn để cho người ta ngủ không?" Lâm Tuyết Nghi chanh chua nói "Được rồi, coi như tôi không nói, một tội phạm giết người, một tiểu thư, tôi còn mong phẩm chất gì của các ngươi nữa?" "Lâm Tuyết Nghi, cô hỏi lại lương tâm mình," Chu Hồng tức giận đến đỏ mặt, "Mỗi ngày gọi điện thoại tới một hai giờ sáng, không để người ta ngủ là ai!" Mà lại cái gì gọi là tiểu thư? Cô và Lâm Tuyết Nghi đều là người tiếp khách ở Club, có có việc trao đổi gì chưa làm qua! "Tôi bình thường gọi điện thoại thì sao? Hôm nay tôi không có gọi, muốn ngủ sớm một chút không được à?" Lâm Tuyết Nghi liếc mắt. Chu Hồng chỉ về phía cô, ngón tay run rẩy, "Lúc chúng tôi vào, cô còn đang chơi điện thoại!" "Tôi chơi điện thoại thì buồn ngủ, đang định để điện thoại xuống đi ngủ, các người liền trở lại, đinh đinh đang đang ồn áo người khác." Lâm Tuyết Nghi hừ một tiếng, "Yêu cầu của tôi cũng không quá đáng, làm sai thì xin lỗi, cúi đầu chín mươi độ là được, có khó vậy sao?" Chu Hồng bị cô ta làm cho tức giận đến nói không nên lời.
Chương 18: Cô thích Hạ Vũ Hào đến vậy sao? Bấm để xem "Thật xin lỗi, quấy rầy cô nghỉ ngơi." Hướng Thu Vân cúi đầu chín mươi độ, vẻ mặt nhàn nhạt. Lâm Tuyết Nghi ghét nhất chính là Hướng Thu Vân cả ngày chỉ bưng ra một dáng vẻ, một tội phạm giết người, kiêu ngạo cái rắm, "Biểu cảm như vậy là sao? Nói xin lỗi tôi rất uất ức? Có tin tôi không vui, để cho cô cả công nhân vệ sinh cũng không thể làm?" "Lâm Tuyết Nghi, cô đừng quá đáng!" Chu Hồng quát. Lâm Tuyết Nghi làm như không nghe thấy, tiếp tục nhìn chằm chằm Hướng Thu Vân, "Nói cô sao, cô ngược lại chỉ là cái rắm!" "Thật xin lỗi, quấy rầy cô nghỉ ngơi." Hướng Thu Vân liên tục xoay người, mớ tóc ngắn che khuất vẻ mặt cô, thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ. Trò vặt của Lâm Tuyết Nghi so với những người trong tù không đáng kể chút nào. Lâm Tuyết Nghi chính là muốn nhìn vẻ mặt của cô, lại không thấy được một chút phản ứng, cảm giác như đấm vào bông. Cô ta hung hăng trừng Hướng Thu Vân một cái, xoay người tiếp tục chơi điện thoại. Hướng Thu Vân uống thuốc rồi nằm xuống, dạy dày quá đau, đến hơn nửa đêm mới ngủ. Ngày thứ hai, sau khi đứng dậy, mặt cô tái nhợt đến đáng sợ. Chu Hồng nói muốn giúp cô xin nghỉ phép, bị cô cự tuyệt, có lệnh Hạ Vũ Hào, quản lý sẽ không cho cô nghỉ. Cô uống thuốc, ngơ ngơ ngác ngác đi đến chỗ quản lý ký tên. "Cô đến trễ tận một phút đồng hồ!" ngón tay quản lý đâm chọt trên mặt cô, "Tiền lương tháng này cũng đừng muốn nữa!" "Thật xin lỗi, hôm nay thân thể tôi có chút không khỏe, lần sau sẽ không như vậy." Hướng Thu Vân cúi đầu nhận lỗi, quần áo lao động rộng lớn lộ ra cánh tay nhỏ xinh xắn. Kỳ thật cô cao một mét bảy, không nhỏ chút nào, chỉ là quá gầy, gầy đến mức nhìn có chút không khỏe mạnh. Có mấy công nhân lần lượt đến, mấy người đó thấy cô bị mắng cũng không thấy kinh ngạc, cười cười nói nói ký tên. "Lần sau? Cô còn muốn có lần sau?" Quản lý làm như không thấy những công nhân khác đến trễ, "Tôi làm việc nhiều năm như vậy, Chưa thấy nhân viên nào có thái độ không đứng đắng như cô!" Hướng Thu Vân cúi đầu, "Thật xin lỗi." "Đừng nói xin lỗi với tôi, thật xin lỗi có tác dụng còn cần cảnh sát làm gì?" Quản chỉ về phía cô, nước bọt đều phun ra ngoài, "Tôi mặc kệ trước kia cô là ai, nhưng bây giờ cô là công nhân vệ sinh ở đây, phải nghe lời tôi!" Hướng Thu Vân lau nước bọt trên mặt, "Vâng." "Cô hôm nay đến trễ một phút, quét dọn thêm một tầng lầu, tầng bốn năm đều thuộc về cô quét dọn, tôi sẽ kiểm tra." Quản lý nói. Mỗi một tầng của Club Mộng Hương có mười sáu phòng, hành lang, nền phòng, tường còn có nhà vệ sinh đều phải quét dọn, bình thường sẽ có hai người phụ trách. Mấy ngày nay Hướng Thu Vân một mình quét dọn một tầng, đã là quá sức, bây giờ lại thêm một tầng. Cô gắt gao cắn môi, cằm và lưng căng chặt, lửa giận dưới đáy lòng cuồn cuộn, sắp xông ra khỏi lồng ngực. "Thế nào, cô không hài lòng?" Quản lý cao giọng. Tay Hướng Thu Vân trong áo tay nắm chặt, nhưng giọng nói bình tĩnh, "Không có." "Không có thì tốt, có cũng vô dụng!" Quản lý nhìn thời gian, "Nhanh làm việc đi, còn đứng ngây ra đó làm gì? Chờ tôi lấy công cụ cho cô?" Mấy người nhân viên đi ngang qua nơi này, phát ra một trận cười vang. Hướng Thu Vân cúi đầu đi, cầm dụng cụ vệ sinh lên lầu bắt đầu làm việc. "Cô gái" hai bác gái công nhân đi tới, trong đó một ngườ chần chờ nói: "Lầu năm cũng thuộc về cô rồi?" Hướng Thu Vân gật đầu. "Bốn năm tầng.. Đều một mình cô?" Một bác gái khác hỏi. "Ừm." Hướng Thu Vân nhàn nhạt cười, "Các cô nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho tôi là được." Hai bác gái liếc nhau, trong đó một người thở dài, "Một mình cô quét dọn hai tầng lầu, mệt chết cũng quét dọn không hết! Nếu cô với quản lý có khúc mắc, liền đi nơi khác làm đi, cô còn trẻ đẹp như vậy, chắc chắn không thiếu việc làm." Hướng Thu Vân lắc đầu, nếu như có thể rời đi, cô đã sớm đi. "Cô, đứa nhỏ này.." Một bác gái cảm khái một tiếng, bị một bác gái khác kéo đi. Hướng Thu Vân cầm cây lau nhà, lau sàn, đột nhiên, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da, "Phiền ngài nhấc chân lên, cảm ơn." Đôi giày da không nhúc nhích. Cô ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp con người màu hổ phách của Giang Minh Thắng. "Chào mừng quý khách, cẩn thận trơn trượt." Hướng Thu Vân cầm cây lau nhà lui qua một bên, ánh mắt không dừng trên người anh ta thêm một giây. Giang Minh Thắng nhìn thẳng cô, trong mắt lửa giận cuồn cuộn. Hướng Thu Vân không để ý anh ta, cầm cây lau nhà quay sang một bên, tiếp tục lau sàn.
Chương 19: Tôi kêu cô quỳ xuống, cô nghe không hiểu tiếng người? Bấm để xem "Cô cần gì phải chà đạp bản thân như thế?" Giang Minh Thắng sải bước đi đến bên cạnh cô, nắm lấy cổ tay cô, "người Hạ Vũ Hào thích chính là Hân Yên, không phải cô, cô làm gì cũng đều vô dụng!" "Tôi biết ngài Hạ thích em gái ngài, ngài không cần lặp lại lần nữa." Hướng Thu Vân cúi xuống, không giãy dụa, "Phiền ngài buông tay, đừng chậm trễ công việc của tôi." Cuối hành lang có ánh sáng lấp lóe, cô nhìn sang, lại không thấy gì. Khả năng cô ngủ không ngon nên hoa mắt. Giang Minh Thắng không buông tay, ngược lại càng nắm chặt hơn, "Cô thích Hạ Vũ Hào đến vậy sao? Thích đến làm công nhân vệ sinh cũng phải ở cạnh anh ta?" "Tôi có thích anh ta hay không, liên quan gì đến ngài sao?" Hướng Thu Vân nhếch miệng cười lạnh, "Coi như tôi thích ngài, ngài sẽ ở bên người giết em gái mình sao?" Giang Minh Thắng mấp máy môi, buông cô ra, "Tại sao cô phải lái xe đụng Hân Yên? Hạ Vũ Hào muốn đính hôn với cô, Hân Yên căn bản sẽ không ảnh hưởng đến các người." "Không có gì, chỉ là muốn đụng." Hướng Thu Vân buông mắt, thanh âm rất nhẹ. Cô lái xe đụng Giang Hân Yên? A, xác định là xe đụng người, không phải người tự đâm vào xe? "Sao cô có thể ác độc như vậy?" Giang Minh Thắng chất vấn, "Cô là bạn tốt nhất của Hân Yên, hẳn là biết cô ấy là một vũ công, thích nhất là khiêu vũ. Cô đụng gãy chân cô ấy, cả đời đều bị hủy! Cô biết hai năm nay cô ấy khổ sở thế nào không?" Hướng Thu Vân sắc mặt nhàn nhạt, "Cô ta có đau khổ hay không liên quan gì tôi? Tôi ác độc như vậy, thích nhìn thấy bạn mình khổ sở, cô ta càng đau khổ, tôi càng vui vẻ." Hai năm nay Giang Hân Yên thống khổ, cô trong tù không đau sao? Giang Minh Thắng không tin cô có thể nói ra được lời này, trước kia cô hơi tùy tiện, nhưng tuyệt đối không ác độc như vậy, chẳng lẽ đây mới là bộ mặt thật của cô? "Hướng Thu Vân, ngài Giang là khách, cô sao có thể nói như vậy với khách!" Quản lý đi tới, "Quỳ xuống, xin lỗi ngài Giang!" Hướng Thu Vân cúi đầu nhìn xuống đất, không nhúc nhích. "Tôi nói cô quỳ xuống, cô nghe không hiểu tiếng người?" Quản lý lớn tiếng. Hướng Thu Vân liếm đôi môi khô khốc, quỳ xuống đất, cúi đầu nhìn bóng mình trên mặt đất, "Thật xin lỗi, ngài Giang." Mặt đất vừa lau qua, nước đọng còn chưa khô, cô quỳ trên mặt đất, đồng phục nhanh chóng bị thấm ướt. Chân quá lạnh, lại thêm mấy ngày trước ở bên ngoài quỳ tới ứ máu, rất đau. Giang Minh Thắng rủ mắt nhìn cô, không lên tiếng. Những người khách đi ngang đều nhìn Hướng Thu Vân. Trong đó, một cô gái có gương mặt nữ sinh nhịn không được, nhíu mày đi tới, "Xảy ra chuyện gì? Đã thế kỷ hai mươi mốt, sao còn phạt quỳ?" Cũng không đợi Giang Minh Thắng và Hướng Thu Vân nói, cô ta trực tiếp đỡ Hướng Thu Vân lên, "Đứng dậy đi! Bọn họ bắt cô quỳ cô liền quỳ? Có ngốc không?" "Gia Hân, cô đừng xenvào!" Một người đàn ông đi tới, giữ chặt cô, sau đó quay đầu nhìn Giang Minh Thắng nói: "Bạn tôi vừa tới thành phố Bắc Hải, không hiểu chuyện, ngài Giang đừng thấy lạ, tôi mang cô ấy đi." "Tôi không đi! Anh ta là một người đàn ông lại đi ức hiếp một cô gái là sao?" Nhậm Gia Hân chống nạnh, ngăn trước người Hướng Thu Vân. Người đàn ông gấp đến độ không được, nhưng làm sao cũng không khuyên nổi cô đi. "Cảm ơn ngài." Hướng Thu Vân nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, "Tôi không sao, ngài và bạn ngài đi chơi đi." Đối phương có lòng tốt giúp cô, cô không thể gây thêm phiền phức cho cô ấy. "Cô ta đều nói không có việc gì, cô ở đây xen vào làm gì? Đi đi, đi nhanh lên!" Người đàn ông và cô gái khác kiên quyết lôi Nhậm Gia Hân đi. Nhậm Gia Hân quay đầu hướng cô hô, "Tôi ở ngay phòng 4502, cô có chuyện thì tìm ta!" Hướng Thu Vân gật đầu cười với cô, sau khi đợi cô quay đầu, đường cong trên khóe miệng liền biến mất. "Cô nguyện ý tìm đường chết, tôi sẽ không quan tâm!" Gặp cô trở mặt nhanh như vậy, ánh mắt Giang Minh Thắng phức tạp. Anh ta lấy ra một lọ thuốc bôi, nhét vào tay cô. Hôm đó quỳ lâu như vậy, đùi cô hẳn là có không ít máu ứ đọng, lọ thuốc bôi này là anh ta đặc biệt nhờ người mang từ nước ngoài về. Hướng Thu Vân không thèm nhìn lọ thuốc một chút, nhét lại tay anh ta, "Tôi tìm đường chết là chuyện một mình tôi, không liên quan tới anh, cũng không cần anh quan tâm."