Bài viết: 377 Tìm chủ đề
Ngày thứ 11.1 bỏ công sức: Chó ngoan không cản đường.

Editor: Yue

vu-thap-2.png


[HIDE-THANKS][BOOK]Ngày thứ 11.1 bỏ công sức: Chó ngoan không cản đường.

Editor: Yue

Dạy mấy lễ nghi đơn giản, rất nhanh liền tạm thời có một kết thúc.

Nhanh hơn Thích Nhất Phỉ dự đoán.

Bởi vì...

Vị Nhiếp chính vương Văn Tội này thật sự rất bận rộn, việc quản lý một quốc gia có thể dễ dàng hoặc bận rộn, tùy thuộc vào sự lựa chọn của mỗi cá nhân. Nếu ai cũng như Văn Tội, không thể tin được bất kỳ người nào mà còn thích tự mình kiểm soát mọi phương diện trong lòng bàn tay, vậy tất nhiên bận rộn sẽ càng nhiều hơn, mọi chuyện đều tự mình làm, không qua tay người khác.

Trên đường trở về Triều Thiên Cung, Văn Tội thậm chí đều phải ở trong ngự liễn dựa bàn viết nhanh, chính là bận đến trình độ như thế này, mà vẫn còn muốn tới gặp Thích Nhất Phỉ.

Ngay cả những người trong cung thân cận với Văn Tội, cũng không khỏi muốn hỏi Nhiếp chính vương một câu, ngài đây tội gì phải làm đến thế?

Văn Tội cũng không thể tự mình trả lời được, chỉ cảm thấy muốn làm liền làm, không có tại sao.

Mà khi Thích Nhất Phỉ kinh ngạc vì kết thúc sớm như vậy, mỉm cười ngửa đầu hỏi Văn Tội "Ngày mai ta vẫn đến vào giờ này sao?" Ban đầu, Văn Tội vốn định trả lời là "Ta không có gì để dạy cho ngươi cả", lại một lần nữa không khống chế được, gật gật đầu.

Nhị lang tựa mật, khiến người nghiện.

Lúc rời đi Triều Thiên Cung, tự nhiên là Thích Nhất Phỉ cùng Văn Tội kề vai sát cánh ngồi chung kiệu. Khí lực và sức lực của Thích Nhất Phỉ, một lần nữa vô tổ chức, vô kỷ luật, máu một mạch xông lên não, còn đỏ hơn cả áo choàng của bậc thầy điêu khắc trong điện Tam Thanh.

Dưới bậc thang của cửa lớn, hai người mỗi người đi một ngả. Văn Tội phải về hoàng cung, Thích Nhất Phỉ muốn nhân cơ hội "Tan học" sớm, đi ra ngoài kiếm tiệm gì đó mà ăn.

Thích lão gia tử cái gì cũng tốt, chính là giống như hầu hết những gia gia khác, đều cảm thấy đồ vật bên ngoài bẩn thỉu, rất không muốn để hai tỷ đệ Thích Nhất Phỉ ăn ở bên ngoài. Thích lão gia tử kiên trì: "Ngươi muốn ăn cái gì, đầu bếp trong nhà không thể làm cho ngươi sao? Nếu thực sự không được, chúng ta lại thuê thêm một đầu bếp khác."

Đằng sau gian bếp phía đông và phía tây của phủ Thích gia, đã sắp quy tụ đủ các đầu bếp của tám nền ẩm thực lớn.

Bếp trưởng là cái người mập mạp đến từ Tứ Xuyên. Với sự ra đời của ớt cay, ẩm thực Tứ Xuyên không cay không vui, đã trở thành món ăn mới được yêu thích tại Đại Khải.

Thích Nhất Phỉ cũng giống như mọi người trẻ tuổi, cho dù đồ ăn ở nhà ngon đến đâu, cũng sẽ khao khát thế giới bên ngoài, nói năng cũng hùng hồn: "Không sạch sẽ chỗ nào, ăn rồi cũng chưa bệnh mà."

Đại sư phụ Tứ Xuyên là đầu bếp theo hầu hạ bên người Thích Nhất Phỉ lâu nhất, ông cưới vú em của Thích Nhất Phỉ - một người quả phụ về làm vợ, thành nãi công của Quận vương. Vị nãi công này tiếng phổ thông không tốt, mà tay nghề nấu ăn lại là số một. Bản lĩnh nịnh bợ Thích lão gia tử càng là xuất thần nhập hóa, so với trù nghệ còn cao hơn nữa. Ông ta thường đi theo Thích lão gia tử, phất cờ hò reo: "Tôn thiếu gia, như vậy là không được, làm sao có thể cùng tể tướng gia mao lên*(nháo mâu thuẫn) được chứ?"

(*ý ở đây là ông đâu bếp nói liệu.)

Vừa mở miệng, đã nồng nàn hương vị ớt cay.

Thích Nhất Phỉ lại càng muốn ra ngoài ăn đồ ăn vặt của Ung Kỳ.

"Nghe nói kẹo Trạng Nguyên khá nổi tiếng ở kinh đô, " Thích Nhất Phỉ đã nghe đến danh tiếng của nó ngay cả khi ở biên quan xa xôi. Nếu không phải lúc hắn trở về bị ốm, điều đầu tiên hắn làm khi hồi kinh có lẽ là đi ven đường mua đồ ngọt, "Ăn ngon không nhỉ?"

Văn Tội lắc lắc đầu: "Ta không biết." Đồ vật ở bên ngoài y chưa từng ăn qua.

"Vậy chúng ta cùng đi thử đi." Thích Nhất Phỉ gửi lời mời nhiệt tình như vậy, hắn còn chưa tính hết tuổi thọ của mình tăng lên bao nhiêu, chỉ ước lượng sơ sơ cũng đủ để hắn có thể nhìn Thất hoàng tử, như là đang nhìn một toà bảo khố.

Văn Tội vẫn là tiếc nuối lắc đầu: "Ta có chuyện phải hồi cung, lần sau sẽ đi cùng ngươi."

"Được." Thích Nhất Phỉ chỉ có thể miễn cưỡng rời đi.

Kết quả vài giây sau, tiểu quận vương lại quay đầu lại, chạy có chút nhanh, suýt chút nữa ngã xuống, chân tay có thể nói là không phối hợp được.

Văn Tội vẫn đứng tại chỗ, không phải là không có thời gian rời đi, chỉ là khó giải thích được cảm thấy Thích Nhất Phỉ nhất định sẽ quay lại, giống như lần vẫy tay vào đêm hôm đó. Sự thực quả đúng là như vậy.

Thích Nhất Phỉ chạy tới chạy lui chỉ vì muốn căn dặn thêm với Văn Tội một câu: "Nếu như gặp a gia của ta trong cung, đừng nói với ông ấy là ta đi ăn quà vặt nha."

"Vậy ta có có lợi gì?" Văn Tội nhíu mày.

"Sau này mời ngươi ăn kẹo." Thích Nhất Phỉ tích cực hối lộ.

"Cứ quyết định vậy đi." Văn Tội lại nở nụ cười, số lần cười trong ngày hôm nay cũng đủ cho một năm qua của y. Sở dĩ y vui vẻ là không ngờ Thích Nhất Phỉ lại không nỡ rời đi y như thế, ngay cả mấy cái cớ như "Hẹn lần sau sẽ mang đồ gì đó cho ngươi, rồi cứ như vậy vô hình bổ sung thêm một lần gặp gỡ" cũng đều lấy ra dùng, "Nhưng mà, kỳ thực ngươi không cần phải như thế này, ta rất thích được gặp ngươi."

"???" Thích Nhất Phỉ có chút hoang mang, không hiểu Thất Hoàng Tử này nói một câu không đầu không đuôi như thế này là có ý gì, hắn chỉ có thể tính toán ngữ cảnh, trả lời một câu, "Ta cũng thích gặp ngươi."

Sau đó, cả hai lại cố gắng tách ra.

Thích Nhất Phỉ lên xe ngựa rời đi trước, theo lý mà nói, vốn phải là Thích Nhất Phỉ phải nhìn Thất Hoàng Tử rời đi, nhưng không biết tại sao, tọa giá của Thất hoàng tử vẫn chậm chạp chưa tới, Thất hoàng tử cũng luôn luôn thúc giục Thích Nhất Phỉ đi sớm một chút: "Giữa ngươi và ta, không cần như vậy."

Người bình thường nghe nói như thế, sẽ phải tiếp tục khách sáo, mà Thích Nhất Phỉ không phải người bình thường, Thất hoàng tử nói như vậy, hắn liền tin.

Thích Nhất Phỉ nói đi là đi, nhưng cũng không đi được bao xa, phu xe của Thích gia mới đi được vài trăm mét, khi rẽ vào một đường, lại bị buộc phải dừng lại.

Bởi vì oan gia ngõ hẹp, Thích Nhất Phỉ đã gặp phải đối thủ của mình. Chính xác mà nói, là đối phương đơn phương đem Thích Nhất Phỉ coi là đối thủ.

Thích Nhất Phỉ lúc đầu cũng không biết đối phương là ai, dù sao thì... Có quá nhiều người ghét hắn, con mèo con tó nào cũng muốn xông ra xin chút đất diễn.

(Continue)[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 377 Tìm chủ đề
Ngày thứ 11.2 bỏ công sức: Chó ngoan không cản đường.

Editor: Yue

vu-thap-2.png


[HIDE-THANKS][BOOK]Ngày thứ 11.2 bỏ công sức: Chó ngoan không cản đường.

Editor: Yue

Là Cát tinh được cả Đại Khải biết đến, người lọt vào mắt xanh của Thiên Hòa đế, Thích Nhất Phỉ từ nhỏ đến lớn không thể chỉ nhận được sự khen ngợi và lợi ích, càng nhiều vẫn là "Cây mọc cao hơn rừng, gió tất thổi bật rễ"*. Đặc biệt là cái cây Thích Nhất Phỉ này, ở trong mắt mấy cái cây khác, hoàn toàn chẳng hề ưu tú, chỉ là sinh đúng thời. Cái này cũng không thể bị người ghi hận nha.

(*nguyên văn: "Mộc tú với lâm, phong tất tồi chi".themoonyue.wordpress.com&VNO)

Khi Thiên Hòa đế còn, không ai dám khó xử Thích Nhất Phỉ, dù không ưa, cũng không làm gì được, chỉ có thể nhịn.

Bây giờ...

Vị công tử mới tới này, họ Ngô, tên một chữ "Tình". Chính là khi Phó Lý còn là trạng nguyên, thì hắn ta là cái Thám Hoa kia. Bây giờ cũng ở trong triều làm quan, chẳng qua Phó Lý trở thành tâm phúc của Nhiếp chính vương, đã một bước lên trời, tình huống hiện tại bất đồng. Ngô đại nhân vẫn đang quay cuồng trong Hàn lâm viện, để xây dựng nhân mạch và tư cách tiến vào nội các sau này.

Vương triều chính thức của Đại Khải, thường có luật bất thành văn "Không tiến sĩ không vào Hàn lâm, không Hàn lâm không đi vào Các", nếu muốn một ngày nào đó trở thành thủ phụ(tể tướng) Đại Khải như Thích lão gia tử, đứng trong thế gian hô mưa gọi gió, vậy thì phải từng bước một mà đến.

Nhưng sau mỗi lần khoa cử, liền có thêm một nhóm người muốn như thế, lặp đi lặp lại, Hàn lâm viện liền trở nên vô cùng cồng kềnh từ lúc nào không biết.

Nói cách khác chính là, vị Ngô đại nhân này có thể xuất hiện trên con đường đến Triều Thiên cung ở vùng ngoại ô vào ngày này, giờ này, có thể tưởng tượng được là hắn ta có bao nhiêu nhàn rỗi.

Người nhiều hơn việc, càng ngày càng rảnh rỗi. Mà rảnh rỗi thì hay sinh nông nổi.

Mà chuyện văn nhân làm, luôn rất độc đáo, tuân theo tinh thần "Quân tử có thể kêu, liền tuyệt không động thủ", cùng bản lĩnh hèn hạ và thâm độc, ngay cả việc Ngô Tình thích tìm Thích Nhất Phỉ bỏ đá xuống giếng, đều lộ ra vẻ vặn vẹo của chứng bệnh thần kinh.

"Điện hạ, con đường phía trước bị chắn." Hạ nhân đến báo như thế.

Thích Nhất Phỉ cau mày: "Chuyện gì xảy ra?"

"Gia đinh của Ngô đại nhân nói... Nói là đang đuổi chó." Hạ nhân cách mành, cẩn thận từng li từng tí trả lời, vì sợ Thích Nhất Phỉ sẽ không vui, ngay cả hắn cũng cảm nhận được bầu không khí, huống chi Thích Nhất Phỉ.

"Đuổi chó?"

Không đợi Thích Nhất Phỉ hỏi lại. chỉ thấy bên kia đường, giọng nói độc nhất vô nhị như công công gian tế của Ngô công tử vang lên giữa đường phố vắng vẻ: "Nhanh chặn cái thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng kia lại cho ta, ngày hôm nay gia liền muốn thay trời hành đạo, đánh kẻ sa cơ!"

Thể loại chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, không cần trí thông minh đều có thể nghe ra được.

Thích Nhất Phỉ cũng không cần hỏi Ngô Tình đang yên đang lành phát điên cái gì, hắn ta chính là cố ý đến kiếm chuyện! Thích Nhất Phỉ tính tình cũng hung bạo, kiên quyết không chịu nổi. Đáng tiếc, không chờ hắn vén rèm hồi một câu "Sa cơ hay không khó mà nói, nhưng ít ra chó ngoan cũng không nên cản đường", sau đó dạy cho Ngô Tình một chân lý làm người-- "Trước tiên vén giả tiện" thì xa giá điêu ngọc của Nhiếp chính vương đang theo sát phía sau Thích Nhất Phỉ, cũng đã khí định thần nhàn đi tới.

Xe ngựa dừng lại, bọn thị vệ hung hãn, cả con đường vắng lặng.

Giọng nói của công công hàng thật theo đó vang lên: "Ôi chao, Ngô đại nhân, quan uy thật lớn nha."

Vô cớ cản đường cản phố như vậy, không biết điều sớm tránh đi, lại rất tiêu chuẩn phạm tội về lễ nghi. Phạm tội về lễ nghi, là một chủng loại tội danh rất đặc biệt, ở Đại Khải đã có hệ thống luật rất thành thục. Không chỉ thể hiện ở trên triều đình quân thần, cũng thể hiện ở mọi phương diện giai cấp.

Phạm tội về lễ nghi, có thể lớn có thể nhỏ, kết quả xử phạt vẫn luôn là tùy từng người mà khác nhau.

Nếu trên đường này chỉ có Thích Nhất Phỉ và Ngô Tình, Thích Nhất Phỉ có lẽ không thể dùng phạm tội về lễ nghi mà cứng đối cứng vối Ngô Tình, dù sao uy vọng trong triều của Thích lão gia tử đã theo chính quyền thay đổi ngày càng suy sụp.

Ngô Tình thấy Thích Nhất Phỉ rốt cuộc sắp lâm vào rủi ro, liền cố ý tìm đến Triều Thiên cung, muốn đích thân chế nhạo.

Ngô Tình biết Thích Nhất Phỉ là Quận vương, lại tự tin với thân phận ở Hàn lâm viện của mình, cảm thấy Thích Nhất Phỉ muốn trị tội của hắn ta, sợ cũng là không dễ dàng, sẽ càng làm cho người ta tưởng rằng Thích Nhất Phỉ chuyện bé xé ra to, thậm chí còn có khả năng trở thành một chứng cứ phạm tội của Thích lão gia tử-- dung túng người nhà hiếp đáp đồng hương, vũ nhục quan viên triều đình.

Nhưng bây giờ có Văn Tội ở đây, tình hình lại khác, huống hồ những sai lầm nhỏ ngoài ý muốn mà ở trước mặt Nhiếp chính vương thì sẽ thay đổi cực đại, càng không cần phải nói là Ngô Tình cố ý.

Không cần Văn Tội tự mình ra mặt, sau khi giọng nói quen thuộc của thái giám họ Đinh bên cạnh vang lên, liền doạ rớt lá gan của Ngô Tình ngay tại chỗ. Ngô Tình một lòng luồn cúi suy nghĩ muốn trèo lên cao, không có khả năng không biết bây giờ trong ngoài triều đình có ai là người tâm phúc, ai là người tuyệt đối không thể đắc tội. Nhiếp chính vương không thích nội thị, Đinh thái giám có thể lấy thân phận công công, vững vàng gót chân ở bên cạnh Nhiếp chính vương, đủ chứng minh bản lãnh của hắn.

"Đinh công, tha mạng a." Ngô Tình gần như sợ chết khiếp, càng sợ ngất đi không giải thích được rõ ràng hơn, chỉ có thể mạnh miệng, dẫn đầu xuống ngựa, là người đầu tiên quỳ phục sát đất, những người có mặt tại hiện trường cũng phần phật mà quỳ xuống.

Chỉ có Thích Nhất Phỉ vẫn ngồi trong xe ngựa, tiếp tục ngớ người.

Này, phong cách của Thất Hoàng Tử không giống như người ta đã nói lắm mợi!

Tác giả có lời muốn nói:​

Lưu ý: Một đầu bếp từ【 Tứ Xuyên 】, cái này... Thật sự là... Vào thời nhà Minh đã có danh xưng【 Tứ Xuyên Thừa tuyên Bố chính sứ ti 】này, viết tắt là【Tứ Xuyên Bố Chính ti 】_(:з" ∠)_.

Thậm chí, từ thời nhà Minh, hay xa hơn là thời nhà Nguyên, nó đã được gọi là【 tỉnh Tứ Xuyên 】.

[Hết chương 11][/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 377 Tìm chủ đề
Ngày thứ 12.1 bỏ công sức: "Ta, chính là vương pháp!"

(Edit thô)

Editor: Yue

vu-thap-2.png


[HIDE-THANKS][BOOK]Ngày thứ 12.1 bỏ công sức: "Ta, chính là vương pháp!"

(Edit thô)

Editor: Yue

"Lớn mật! Làm càn!" Đinh công công xuất thân từ hát hí khúc, từ nhỏ tiếng nói liền vang dội, sau khi vào cung càng vô cùng lớn, bây giờ trực tiếp đột phá bản thân, hét cao tới cỡ quãng tám, sắc bén nói, "Ngươi vốn là chặn lại lộ, bây giờ còn dám tới oan oan? Người đâu, lấp kín miệng hắn cho ta, mang sang một bên ngay! Một chốc nữa học phái Tạp Gia sẽ cùng ngươi tính sổ!"

Thích Nhất Phỉ cũng nghe được đây là giọng của Đinh công công, lại chỉ cảm thấy hoảng hốt, đây là cái người nội thị mới vừa ở trong Triều Thiên cung cười hòa ái với mình lại như lân trạch quản gia, nhắc nhở mình luyện tập cũng không nên quên nghỉ ngơi sao?

Còn có thể hung ác như thế nha.

Không chờ Thích Nhất Phỉ hoảng hốt xong, Đinh công công cũng đã mang theo bạch phất trần, một đường chạy chậm, tự mình chạy đến bên cạnh xe của Thích gia. Đừng xem Đinh công công tóc tai hoa râm, thân thủ lại hết sức mạnh mẽ, đây là lúc xướng vai nam võ đặt xuống cơ sở tốt.

Đinh công công, người nắm giữ hai bộ mặt, một khắc trước như quỷ kiến sầu vênh váo hung hăng, lúc này lại cười như gió xuân ấm áp, một mực cung kính đứng ở dưới cửa sổ xe, trong lấy lòng thậm chí mang theo kính nể: "Quận vương gia, ngài không có sao chứ? Có thể bị tên tiểu nhân này chọc tức không?"

Thích Nhất Phỉ mấy lần tìm từ, cuối cùng mới nói: "Ta không sao, điện hạ nhà ngươi đâu?"

"Điện hạ đều hảo, phái tiểu nhân tới hỏi ngài, có cần tới ngồi một chút hay không."

Tình cảm tốt biết bao nhiêu!

Thích Nhất Phỉ trắng đen rõ ràng đôi mắt lập tức liền sáng, còn có cái gì có thể so với kim chủ tuổi thọ của hắn, có thể ở cùng một phòng đương nhiên trọng yếu hơn. Ngô Tình tìm cớ tính là gì? Đinh công công trước sau hai mặt thì có sao? Thời khắc này, trong mắt Thích Nhất Phỉ, ngoại trừ Thất hoàng tử, những người khác toàn bộ đều không tồn tại.

Người chăn ngựa vì Thích Nhất Phỉ đánh mành, không chờ hắn ra tay, Đinh công công cũng đã chủ động liền nhiệt tình tiến tới trước càng xe, muốn đỡ Thích Nhất Phỉ xuống xe. Giọng của hắn vẫn là chói như cũ, nhưng lúc này lại nhiều hơn một luồng ngọt ngào như được thấm qua vỏ bọc đường, căn bản không che giấu sự nịnh bợ với Thích Nhất Phỉ: "Ngài lưu ý, cẩn thận dưới chân, coi chừng trượt chân."

Thích Nhất Phỉ đều không biết mình có tài cán gì, có thể làm cho Đinh công công đem Ngô Tình dọa gần chết lại đối xử với mình như vậy.

Thế nhưng, từ Đinh công công góc độ tới nói, trên thế giới này người tài ba ngàn ngàn vạn, mà có thể làm cho Nhiếp chính vương Văn Tội cười thành như vậy, lại chỉ có một Thích Nhất Phỉ. Chỉ trưa hôm nay nghe thấy nhìn thấy, liền đầy đủ hắn đặt cửa tại Thích Nhất Phỉ trên người, ôm chặt cái đùi lớn không buông tha!

Người khác đều cảm thấy được Đinh công công có thể vào Nhiếp chính vương pháp nhãn, tất nhiên là có hắn bản lãnh, mà hắn tự mình biết chuyện của chính mình, hắn căn bản không rõ ràng Nhiếp chính vương vì sao lại đối với hắn vài phần kính trọng. Thậm chí, đều không thể nói mắt khác, nhiều lắm là cảm thấy được bị hắn hầu hạ, so với người khác hơi hơi có thể nhẫn nại một chút. Thật sự là rất ít một chút, căn bản không chịu nổi mảy may tiêu hao.

Không biết có bao nhiêu trong triều đại nhân, cấp Đinh công công đưa hành lễ, bán quá hảo, hắn lại không có chút nào dám tiếp, không phải thật sự có cỡ nào đạo đức tốt, không luyến kim ngân, là vì hắn có tự mình biết mình. Duỗi tay, không cần nói cho ai nói tốt, chính hắn liền chuẩn đến cái thứ nhất cút đi.

Từ ba ngàn hồng trần bên trong cút đi, tranh thủ đời sau làm nam nhân.

Chân chính bị Nhiếp chính vương mắt xanh rất nhiều, giống bảo mệnh kim phù, rõ ràng là trước mắt này vị vừa nhìn liền người hiền sẽ gặp lành Chinh Nam quận vương a.

Nhìn thấy Đinh công công nịnh nọt Thích Nhất Phỉ, Ngô Tình bị áp giải tại ven đường nơi nào còn có cái gì không hiểu ? Này rõ ràng cho thấy tự cấp chỗ dựa cho Thích Nhất Phỉ! Thích gia căn bản không bị lật, ít nhất, Thích Nhất Phỉ sẽ không bị lật đổ.

Chờ nhìn thấy Thích Nhất Phỉ lên xe ngựa xong, lúc này Ngô Tình mới thật tuyệt vọng, lòng như tro nguội, cũng chỉ đến như thế.

Người ngồi trong xe ngựa kia còn có thể là ai? Chỉ có thể là Nhiếp chính vương thôi. Lão hoàng đế trúng gió, bảo vệ không được Thích Nhất Phỉ, thế nhưng thì thế nào? Đây không phải là còn có cái vàng chói lọi Nhiếp chính vương sao? Đến Nhiếp chính vương phản đối mê tín như vậy, đều bán mặt mũi cho Thích Nhất Phỉ, thứ chờ Ngô Tình hắn không phải chỉ có một con đường chết sao?

Hắn cũng sẽ không cần giãy giụa, chỉ nhìn tương lai còn có bao nhiêu giống như hắn kẻ xui xẻo là được, khó giải thích được, Ngô đại nhân tâm lý còn có một tia khoái ý. Mấy tên giựt giây để hắn tới thăm dò, ngày sau đừng mong thoát đi một ai!

Bên này, Thích Nhất Phỉ đã tật đi vài bước, nhờ Đinh công công nâng đỡ, gọn gàng lên xe Thất hoàng tử.

Tứ mã vi tứ, tám mã vi liễn, Thất hoàng tử ngồi rõ ràng dĩ nhiên là qui cách cao nhất. Nếu như nói bề ngoài liền đầy đủ bất phàm, như vậy bên trong xe, liền có thể đem bề ngoài so với dung tục bất kham. Điệu thấp nội liễm, giấu diếm xa hoa, khắp nơi dùng đều là tài liệu tốt, dùng một loại vui tai vui mắt phương thức hiện ra. Các nơi đặc cung, có tiền cũng không mua được, cũng đặt mua không nổi.

Thích Nhất Phỉ vốn là chuẩn bị một bụng nói, muốn cùng Thất hoàng tử nói rõ ràng một chút, cuối cùng đều bị tặc lưỡi thán phục nghẹn đến không còn: "Ngươi đây mới là thật sự biết hưởng thụ nha."

Văn Tội không nhanh không chậm, tiện tay dùng trên bàn vật trang trí, che lại tấu chương mà mình đang phê duyệt, sau đó mới gật đầu, thoải mái nói: "Thế sự đổi thay, ta cũng nên hưởng thụ một chút, không phải sao?"

Vừa dứt lời, thân xe loáng một cái, đội ngũ lại một lần nữa lân lân tiêu tiêu đi mất.

Thích Nhất Phỉ chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhào tới trước, nhào tới tầng tầng lớp lớp nệm lót mềm mại ở phía trước. Trong nội tâm của Thích Nhất Phỉ cùng Văn Tội, đồng thời đều tiếc nuối một chút.

Một cái bĩu môi, dĩ nhiên không nhờ vào đó đánh gục Thất hoàng tử, kiếm lời càng nhiều tuổi thọ;

Một cái tưởng chính là, cố ý không nói cho Thích Nhất Phỉ phải cẩn thận ngồi vững vàng, lại vô cớ làm cái đệm được lợi.

Thích Nhất Phỉ ở bên trong đống đệm tràn đầy sợi bông bay nhảy mấy lần, đại khái là cảm thấy có chút mất mặt, liền dứt khoát cá muối nằm vật xuống, cười toe toét không muốn đứng đi. Hắn chỉ là ngẩng đầu lên, nhìn Thất hoàng tử nói: "Biết Nhiếp chính vương điện hạ tốt với ngươi, không nghĩ tới hắn lại tốt đến như vậy, đến ngươi công công bên cạnh cũng khiến người người ta sợ hãi!"

Văn Tội kinh ngạc một chút, không nghĩ tới đều đã như vậy, Thích Nhất Phỉ còn chưa thông suốt, vậy coi như đừng trách y.

(Continue)[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 377 Tìm chủ đề
Ngày thứ 12.2 bỏ công sức: "Ta, chính là vương pháp!"

(Edit thô)

Editor: Yue

vu-thap-2.png


[HIDE-THANKS][BOOK]Ngày thứ 12.2 bỏ công sức: "Ta, chính là vương pháp!"

[Bản Edit thô]

Editor: Yue

"Đinh công công thế nhưng là người tâm phúc bên người Nhiếp chính vương." Văn Tội ý tứ sâu xa liếc nhìn Thích Nhất Phỉ một cái, bỗng nhiên lại nổi lên một câu chuyện, "Khi ta còn bé, thường nghe tiểu nội thị ở sau lưng mắng ngươi, bảo ngươi không phải là ỷ vào gia gia (thái giám đối hoàng thượng xưng hô) yêu thích hay sao."

Thích Nhất Phỉ sẩn tiếu, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể theo xe ngựa loạng choà loạng choạng, nước chảy bèo trôi, khi còn bé hắn xác thực hổ báo cáo chồn.

"Nhưng ngươi có biết không, ta có bao nhiêu mong ước được người khác cũng mắng ta một câu như thế?" Văn Tội nói xong liền cảm khái.

Thích Nhất Phỉ ngẩn ra, không nghĩ tới Văn Tội dĩ nhiên sẽ nói như vậy, mà chờ suy nghĩ minh bạch, liền thổi phù một tiếng, bật cười: "Không cần an ủi ta, con người ta chắc nịch vô cùng, theo hắn ta mắng, người như thế, ta chỉ hội thương hại hắn ta. Nhưng mà, ngươi nói có trùng hợp hay không, ta khi còn bé cũng có giấc mộng nghĩ, tối tưởng người khác mắng ta, ngươi không thì có mấy cái nát tiền sao?"

Hai người nhìn lẫn nhau, đồng thời nở nụ cười.

Thích Nhất Phỉ lúc này mới trịnh trọng, cấp Thất hoàng tử nói một tiếng tạ ơn, tuy rằng hắn có thể tự mình giải quyết, mà Thất hoàng tử ra tay rồi, phần ân tình này hắn nhận.

"Không cần nói cám ơn. Ta tin tưởng, không có ta, ngươi cũng sẽ tự mình đối phó được hắn ta." Văn Tội lắc đầu một cái, dương quang từ rèm the chống muỗi giữa giường chiếu vào, y một nửa ngồi ở trong dương quang, một nửa vẫn ở trong bóng tối, nói, "Mà ta còn muốn vì ngươi ra tay, để người ta biết ngươi còn có ta."

Thích Nhất Phỉ thật sự cảm thấy tốt, hắn đại khái đánh bậy đánh bạ, liền có thể nắm giữ được một người bằng hữu tốt rất đáng giá kết giao.

"Nói thử xem, ngươi vốn định đối phó hắn ta thế nào?"

Thích Nhất Phỉ cũng không giấu giấu diếm diếm, trực tiếp thuận miệng nói: "Ta vốn dự định kích tướng hắn ta, làm cho hắn ta viết xuống một phong cái gì có thể chứng minh vào giờ phút này hắn ta liền tại những thứ kia, hảo đi cáo hắn ta giờ làm việc bỏ rơi nhiệm vụ." Kiện cáo Ngô Tình phạm tội lễ nghi, rất dễ dàng bị người đem ra làm mưu đồ lớn, Thích Nhất Phỉ là kiên quyết sẽ không đi làm cái loại ngớ ngẩn này sự. Hắn càng muốn nhằm vào hiện nay Nhiếp chính vương làm việc kỹ lưỡng thái độ, đến cho Ngô Tình bố trí cái hẳn phải chết cuộc.

"Há," Văn Tội khoa trương bội phục nói, "Không nghĩ tới, Thích quận vương còn có cách như thế."

"Chứ sao!" Thích Nhất Phỉ hai tay nâng quai hàm, tạo hình như búp hoa, cố ý nhe răng nói, "Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không tốt à nha, cực kỳ hung ác."

Văn Tội lấy tay che ngực, khuếch đại hơn: "Không dám trêu, không dám trêu."

Cùng chuyện cười sau, giữa hai người khó giải thích được liền trở nên càng thêm thân cận. Văn Tội bất thình lình đối Thích Nhất Phỉ nói: "Không cần làm cho hắn ta viết."

"Vậy như thế nào thủ tín với người? Làm sao làm cho hắn ta đem ra công lý?" Thích Nhất Phỉ hoàn cho là bọn họ chỉ là tại giả thiết.

"Ta, chính là vương pháp!"

Thích Nhất Phỉ yên lặng nằm úp sấp ở một bên, cấp đại lão vỗ tay, có thể có thể, đây mới thực sự là bá khí trắc lậu à nha!

Nói thật, Thích Nhất Phỉ kỳ thực cảm thấy vui mừng thay cho Thất hoàng tử. Những chuyện khi xưa mà Thất hoàng tử gặp phải, đáng giá để cho y có như tất cả sự tốt đẹp của bây giờ. Mười mấy năm trước, ông trời đối với y thật sự quá không công bằng, hiện tại bồi thường như thế nào cũng không quá đáng.

"Ngươi và tên họ Ngô kia, đến cùng là có chuyện gì với nhau vậy?" Văn Tội lại hỏi, lôi chuyện cũ cái gì, không phải là Đinh công công một người ham muốn.

"Ai, hắn ta bị bệnh thần kinh, không cùng ta không qua được, thế nhưng xin lỗi, tiểu gia căn bản nhìn không lọt hắn ta, có được không?" Cũng không phải tùy tùy tiện tiện một cái dã kê đứng ra, là có thể làm Thích tiểu quận vương đối gia, "Tất cả đều là hắn ta tại mong muốn đơn phương."

Sự tình còn muốn từ Thích Nhất Phỉ bạn gay tốt, Phó Lý năm đó cao đậu Trạng nguyên nói tới.

Phó Lý cùng Ngô Tình, hai người đều là tuổi nhỏ tài cao, đọc đủ thứ thi thư, còn dài hơn cùng tuấn mỹ thế gia công tử tính cách thiết lập, từng cũng xưng quá Ung Kỳ song kiệt, dẫn vô số khuê tú phương tâm ám hứa. Hai người này hoàn cố tình bái một cái lão sư, từ lão sư nơi đó bắt đầu, liền một đường hạ thấp xuống, cuối cùng, một cái trạng nguyên, một cái thám hoa.

Theo lý mà nói, bọn họ mới nên lẫn nhau đối gia, Thích Nhất Phỉ tại cố sự này bên trong là sẽ không có họ tên.

Nhưng lại thiên về, liền vào năm ấy thi điện thời điểm, Thiên Hòa đế nhìn thấu Thích Nhất Phỉ tâm buộc chặt bằng hữu, rất nhượng bên người bạn bạn (năm lão thái giám) dẫn Thích Nhất Phỉ một người ngoài, tại đại điện sau vây xem toàn bộ hành trình.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, việc này sau đó liền truyền ra ngoài.

Ngô Tình người này mạch não thanh kỳ, liền lòng cao hơn trời, cảm thấy được chính mình vốn là trạng nguyên tài năng, thi điện lại buộc lòng phải thám hoa, đương nhiên là kia Thích Nhất Phỉ ở sau lưng mấy chuyện xấu, cướp trạng nguyên của hắn ta, cho Phó Lý.

Thích Nhất Phỉ: "..." Chuyện này quả thật không có oán.

Hắn có thể nói cái gì đó? Nếu là hắn thật có thể một tay che trời đến nước này, liền một lần trạng nguyên ứng cử viên đều có thể chi phối, vậy hắn thì không nên chịu thiệt tại Quận vương, hắn nên đi phát công, đầu độc lão hoàng đế đem ngôi vị hoàng đế nhượng cho hắn. Chính mình làm chủ, vĩnh viễn so với phụ thuộc vào người khác cường, không phải sao?

"Tin loại này tẩy não bao, đều nên đi giao thông minh thuế!" Thích Nhất Phỉ như vậy đối Văn Tội phùn tào.

Văn Tội kỳ thực rất nhiều từ đều chưa từng nghe tới, nhưng vẫn là dựa vào tự thân ưu tú năng lực phân tích, kết hợp trước sau ngữ cảnh, minh bạch Thích Nhất Phỉ muốn biểu đạt ý tứ. Này tiểu quận vương, ngay cả nói chuyện cũng vẫn là như vậy thú vị.

Y hệt năm đó.

"Ngươi đừng tin, bọn họ nói linh tinh."

"Hay là vầy, ngươi là tai tinh, ta là Cát tinh, ta phân một nửa số mệnh cho ngươi."

"Trong chúng ta mỗi người có một nửa, có thể làm một đôi người bình thường vui sướng nha."

[Hết chương 12][/BOOK]
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back